• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bạn Gái Của Tôi Là Mèo (2 Viewers)

  • Chương 29-30

Chương 29





Sáng sớm, Trần Dương và An Niên nhận được tin vui từ cán bộ Lý, tám nạn nhân được họ cứu tối qua đều đã qua cơn nguy kịch và sống sót sau cả đêm cấp cứu.





“Trần Dương, An Niên, gia đình của những người sống sót muốn trực tiếp cảm ơn hai người và đội cứu hộ, tối nay muốn mời mọi người đi ăn tối.” Cán bộ Lý nói.





“Không cần đâu.” Trần Dương lắc đầu từ chối: “Đây vốn là công việc của chúng tôi, hơn nữa nhiệm vụ tìm kiếm cứu nạn trên biển vẫn chưa kết thúc, lúc này làm chuyện như vậy thì không được hay cho lắm.”





“Tôi cũng nghĩ vậy.” Cán bộ Lý chỉ thay mặt chuyển lời, đội cứu hộ dân sự do Chung Ái Dân đứng đầu cũng từ chối bữa tối này.





“Trần Dương, An Niên à.”





Nghe thấy có người gọi mình, cả hai quay đầu lại nhìn và phát hiện ra đó là Chung Ái Dân, đội trưởng đội cứu hộ dân sự đã cùng họ tìm kiếm cứu nạn đêm qua.





“Đội trưởng Chung.”





“Chú ạ.” Hai người chào hỏi.





“Hai người ăn sáng chưa?” Chung Ái Dân chào hỏi.





“Ăn rồi ạ, bữa sáng ở đây rất ngon.” An Niên rất thích bữa sáng hôm nay, đây là bữa buffet đa dạng nhất mà cô từng ăn.





“Đúng vậy, đây là khách sạn tốt nhất ở nước F, đồ ăn cũng nổi tiếng là ngon. Một bữa sáng tự chọn có giá 3.000 nhân dân tệ đó.” Chung Ái Dân cười.





“Đắt thế ạ.” An Niên líu lưỡi, đây là bữa sáng đắt nhất mà cô từng ăn từ trước đến nay: “Anh Trần Dương, chúng ta mang nhiều tiền không ạ?” An Niên nhỏ giọng hỏi.





Trần Dương chưa kịp trả lời thì cán bộ Lý ở đằng kia đã cười trước: “Không sao, không cần trả tiền, chỉ cần người có liên quan đến nhiệm vụ giải cứu này đều có thể ở và tiêu xài miễn phí trong khách sạn này.”





Chung Ái Dân cũng phụ hoạ: “Đúng vậy, đội cứu hộ lần này và cả đội cứu hộ dân sự như chúng tôi đều có thể ở đây miễn phí. Nếu không, tôi không đủ khả năng ở trong một khách sạn đắt tiền như vậy đâu.”





“Chủ khách sạn là một người thực sự rất tốt bụng.” An Niên nghĩ chủ khách sạn thật tử tế khi chuẩn bị miễn phí những món ăn ngon và đắt tiền như vậy cho nhiều người.





“Mặc dù tập đoàn Âu thị là một tập đoàn lớn mới chỉ phát triển trong những năm gần đây, nhưng họ thực sự đã đầu tư nhiều nhất vào hoạt động từ thiện.” Cán bộ Lý nói.





Trần Dương cũng đã nghe nói về tập đoàn Âu thị, nó đang là mười tập đoàn lớn hàng đầu ở Trung Quốc. Thực ra nói nó chỉ phát triển trong những năm gần đây thì không đúng lắm, bởi vì ba thế hệ đầu tiên của nhà họ Âu vốn đã giàu có ở Trung Quốc, nhưng đã bất ngờ mở rộng nhanh chóng trong năm năm qua, hàng trăm các khách sạn cao cấp đã được mở trên toàn thế giới.





“À đúng rồi, hai người định khi nào sẽ trở lại Trung Quốc thế?” Chung Ái Dân hỏi.





“Buổi chiều ạ.” Trần Dương đáp.





“Buổi chiều đã đi rồi à, xem ra…” Chung Ái Dân cười khổ: “Thật sự trên biển không còn ai sống sót nữa sao?” Thực ra tối hôm qua khi họ tìm thấy người sống sót thứ tám, An Niên đã không tiếp tục tìm kiếm nữa, Chung Ái Dân đã mơ hồ đoán được có lẽ đây là người còn sống sót cuối cùng. Nhưng ông ấy vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, muốn đích thân đi hỏi An Niên.





Trần Dương im lặng không nói gì, tối hôm qua anh đã ám chỉ câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng đến cuối anh không đành lòng nói ra mà thôi. Dẫu sao đối với gia đình các nạn nhân và các thành viên đội cứu hộ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, thì câu trả lời cho câu hỏi này là quá phũ phàng.





“Chú à, hết rồi ạ. Nếu còn có, tối hôm qua cháu đã dẫn chú đi tìm rồi.” An Niên không lo lắng được nhiều như Trần Dương, thấy Chung Ái Dân hỏi, cô lập tức trả đầu đuôi gốc ngọn.





“Ừ, lẽ ra tôi phải biết điều đó.” Mặc dù ông ấy đã đoán được, nhưng Chung Ái Dân vẫn không nhịn được cảm thấy buồn.





“Một người… cũng không còn sao?” Cán bộ Lý nghe vậy sắc mặt cũng khó coi, sững sờ nói: “Hôm nay Thomas còn ủy thác cho tôi đề nghị cho hai người tham gia cứu hộ.”





“Xin lỗi.” Trần Dương thực sự không biết phải nói gì khác về việc mình không thể làm gì ngoại trừ xin lỗi.





“Xin… xin lỗi.” Nhìn thấy Trần Dương xin lỗi, An Niên cũng làm theo.





“Hai người không cần xin lỗi, cô cậu đã cứu được tám người rồi. Nếu không có cô cậu, có lẽ tám người này đã không thể sống sót, chỉ là tôi hơi không cam lòng mà thôi.”





Sau khi trầm mặc, Chung Ái Dân cười cởi mở: “Được rồi, tôi nên đi đây. Cho dù không còn người sống sót, vẫn còn rất nhiều nạn nhân vẫn chưa được tìm thấy, tôi sẽ tiếp tục giúp đỡ.”





“Chờ một chút.” An Niên ngăn Chung Ái Dân đang chuẩn bị rời đi, sau đó cô xoay người, ở góc độ mà mọi người không nhìn thấy giật hai sợi tóc của mình ra. Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Dương, cô đưa nó cho Chung Ái Dân: “Cái này có thể giúp chú tìm được thi thể.”





Chung Ái Dân và cán bộ Lý sững sờ nhìn hai sợi lông trong lòng bàn tay bé nhỏ của An Niên. Đây là cái gì, tóc à?





“Các chú lấy một chai thủy tinh bỏ nó vào đó, sau khi ra khơi, tóc di chuyển đến đâu thì có thể ở đó sẽ có hài cốt của nạn nhân.” An Niên nói.





“Nếu muốn tìm kiếm được những người sống sót thì cháu phải tự mình tìm mới được, nhưng tìm thi thể thì dùng cái này là được. Hy vọng có thể giúp mọi người tìm kiếm.”





An Niên nói chuyện rất nghiêm túc, những lời cô nói ra rất vô lý, nhưng Chung Ái Dân không hề do dự và đã tin vào điều đó. Bởi vì bản chất đặc biệt của cô gái này, tối hôm qua ông ấy đã được mở rộng tầm mắt rồi. Không một người bình thường nào có thể phát hiện chính xác những người sống sót cách đó vài hải lý trên vùng biển tối đen như mực mà không cần đeo kính viễn vọng. Hơn nữa, cô nói còn sống thì những người đó còn sống.





“Được, cảm ơn cháu.” Chung Ái Dân cẩn thận cầm lấy hai sợi tóc trong lòng bàn tay An Niên.





“Cho tôi một sợi, tôi sẽ đưa nó cho Thomas.” Cán bộ Lý xin Chung Ái Dân.





Chung Ái Dân không do dự, cẩn thận đưa cho cán bộ Lý một sợi tóc, so với ông ấy, đội cứu hộ quốc tế do Thomas dẫn đầu sẽ có hiệu quả hơn.





Cả hai cầm tóc rời khỏi khách sạn, cùng đội cứu hộ quay trở lại biển.





Trần Dương và An Niên cũng về phòng, thu dọn đồ đạc xong lập tức gọi xe, chuẩn bị ra sân bay. Vé máy bay khứ hồi của bọn họ đều đã được Cửu Bộ đặt trước, dường như trưởng khoa Lưu đã tính toán xong thời gian, biết An Niên có thể tìm được tất cả những người sống sót trong một đêm, vì vậy đã đặt vé khứ hồi.





Bọn họ từ Trung Quốc đi máy bay đêm, sau khi xuống máy bay được đưa thẳng đến khu vực tìm kiếm cứu nạn để tham gia cứu nạn. Vì vậy An Niên, người lần đầu tiên ra nước ngoài còn chưa kịp nhìn thấy hình dạng của nước F trông như thế nào đã sắp phải rời đi, đến nỗi trên đường đến sân bay, An Niên nằm bò trên cửa kính ô tô, nhìn chằm chằm cảnh vật bên đường không chớp mắt, quyết định nhìn mọi thứ xa lạ.





“Oa, ngôi nhà đó thật kỳ lạ. Trên bậu cửa sổ của mỗi hộ gia đình ở đây đều có hoa. Oa, chiếc váy đó trông đẹp quá…” An Niên hét lên, nói với Trần Dương về mọi khám phá mới của mình.





“Em có muốn ăn sô cô la không?” Nhìn thấy An Niên như vậy, Trần Dương đột nhiên hỏi.





“Sô cô la?” Mắt An Niên sáng lên.





“Sô cô la ở nước F nổi tiếng khắp thế giới, hiếm khi mới tới một lần, chúng ta mua một chút mang về nhé.”





“Được ạ, được ạ.” An Niên kích động gật đầu, dùng sức như vậy khiến Trần Dương lo lắng cô sẽ vô tình làm tổn thương cột sống cổ.





Trần Dương đã thay đổi kế hoạch, không đi thẳng ra sân bay, anh yêu cầu tài xế đưa họ đến một cửa hàng sô cô la nổi tiếng ở địa phương.





Bước vào cửa hàng, An Niên chưa bao giờ nhìn thấy nhiều loại sô cô la như vậy, cô vui vẻ nếm thử mọi thứ, mỗi khi nếm thử đều híp mắt sung sướng, cứ giống như một đứa trẻ. Hoặc nói cách khác, cô thực sự là một đứa trẻ.





Nhìn thấy An Niên vui vẻ như vậy, Trần Dương cũng không nhịn được mà vui theo. Lần này, An Niên đã giúp đỡ rất nhiều trong chiến dịch cứu hộ ở nước F. Tuy An Niên không nói gì, nhưng tối hôm qua sau khi xuống máy bay trực thăng, ngay cả bữa tối mà An Niên kêu gào muốn ăn còn chưa ăn đã ngủ thiếp đi. Từ điểm này, Trần Dương biết mỗi khi An Niên tìm kiếm trên biển, cô sẽ không vui vẻ như cô đã thể hiện, chắc chắn linh lực của cô đã bị tiêu hao rất nhiều.





Ngược lại là anh không có tài cán gì, dường như ngoại trừ khả năng phiên dịch thì cũng không giúp được gì nhiều, cho nên việc duy nhất anh có thể làm là chăm sóc An Niên, và… làm cho cô vui vẻ.





“Được rồi, chúng ta còn phải lên máy bay, chọn một ít rồi đi thanh toán thôi.” Trần Dương nhắc nhở An Niên đã ăn quên mình.





“Nhưng… mọi thứ đều ngon.” Cùng lúc cô nói, An Niên còn đang cầm một đĩa nếm thử của cửa hàng nhà người ta.





“Vậy thì mỗi loại mua một hộp.”





“Vâng vâng vâng.” An Niên vui vẻ nói ba từ vâng liên tiếp.





“Ăn ít thôi.” Trần Dương dặn dò, xoay người đi tới quầy tìm nhân viên mua sô cô la.





An Niên ăn hơi nhiều, cô đã ăn gần hết nửa số sô cô la mà cửa hàng này dùng để cho khách thử, may mà Trần Dương đã nói trước và nói lát nữa sẽ cùng thanh toán. Nếu không, An Niên chắc chắn sẽ bị nhân viên lịch sự mời ra ngoài.





Sau khi nghe Trần Dương dặn dò, An Niên quyết định ăn miếng sô cô la cuối cùng, sau đó ngoan ngoãn đi vào đợi Trần Dương thanh toán xong rồi rời đi.





“Chị ơi, chị chỉ có thể ăn một chút đồ ăn nếm thử thôi. Chị làm thế này là không tốt rồi.” Đột nhiên bên cạnh An Niên vang lên một giọng nói trẻ con.





Là phương ngữ Trung Quốc, An Niên tìm theo phía phát ra giọng nói và thấy đó là một cậu bé tóc đen khoảng năm sáu tuổi. Cậu bé rất đáng yêu, nét mặt vô cùng thanh tú, mặc bộ đồ vest trẻ em rất bảnh bao. Nếu… bỏ qua thứ phía sau lưng cậu bé.





Khoảnh khắc nhìn thấy thứ này, con ngươi của An Niên không ngừng chuyển sang màu vàng, ánh mắt sắc bén nhìn vào thứ phía sau cậu bé, rồi đưa tay nắm lấy.





Cậu bé mắng An Niên vì hành vi thiếu văn minh vừa rồi, sau khi nhìn thấy sự thay đổi trong mắt An Niên thì đột nhiên tái mặt, ngã xuống đất khóc lớn. Vì cậu bé bất ngờ ngã xuống, bàn tay nắm lấy thứ đó của An Niên đã vô tình chộp vào một khoảng trống.





Cô vồ hụt, An Niên còn muốn bắt lại, nhưng lúc này, hai người đàn ông áo đen vạm vỡ đột nhiên đứng trước mặt An Niên, một người ôm lấy cậu bé, còn một người đưa tay ra bắt An Niên.





An Niên nhanh nhẹn né tránh người đang chặn mình, cô loé lên lại muốn bắt lấy cậu bé đó.





“Đừng nhúc nhích!” Người áo đen bị An Niên né tránh rõ ràng đã được huấn luyện chuyên nghiệp, nhanh chóng rút súng ra, ở sau lưng An Niên hét lên.





Nhưng anh ta đang hét bằng tiếng Anh, An Niên hoàn toàn không hiểu được điều đó, nên đương nhiên cô sẽ không dừng lại. Nhìn thấy bên kia sắp nổ súng, Trần Dương vừa nghe thấy động tĩnh đã lập tức chạy tới, sợ hãi mở to mắt và hét lớn: “An Niên, tránh ra!”





Cùng lúc hô lên, Trần Dương bay tới chặn trước mặt An Niên, một tay nắm lấy cổ tay đối phương rồi kéo mạnh, lấy băng đạn trên tay đối phương ra.





Nghe thấy giọng nói của Trần Dương, An Niên ngừng bắt lấy cậu bé, cô nghe lời tránh sang một bên. Khi cô quay lại lần nữa, cô phát hiện ra Trần Dương đang đứng sau lưng cô, đối mặt với một trong những người đàn ông áo đen to lớn đã tấn công cô vừa rồi.





“Có chuyện gì vậy?!” Một giọng nói kèm theo sự tức giận bị kìm nén vang lên trong cửa hàng sô cô la.





“Ông chủ.” Người đàn ông áo đen to lớn đang đối đầu với Trần Dương thấy người tới thì lập tức hét lên.





“Bố ơi, bố ơi.” Cậu bé vừa khóc vừa nhào vào trong vòng tay của người tới, sợ hãi và run rẩy.





Thấy vậy, Trần Dương kéo An Niên ra phía sau bảo vệ chắc chắn, sau đó giơ băng đạn trong tay lên, vẻ mặt không thân thiện hỏi: “Tôi cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra?”





Người tới là một nam thanh niên trạc ba mươi, đẹp trai, ăn mặc chỉnh tề, trên người toát ra khí chất thượng lưu: “Leo, có chuyện gì vậy?”





Người tới hỏi người đàn ông da đen to lớn đã ôm cậu bé trước đó.





“Ông chủ, cô gái này tấn công cậu chủ trước.” Vệ sĩ tên Leo đáp.





Nghe được câu trả lời này, ánh mắt của người đàn ông đó trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía An Niên ở phía sau Trần Dương. Ánh mắt đó, giống như nói nếu đối phương không thể đưa ra lời giải thích, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.





An Niên không sợ anh ấy nên cô cũng không quan tâm, cô kéo tay áo của Trần Dương, lo lắng nói: “Anh Trần Dương, trên người cậu bé đó có lệ quỷ.”





Giọng An Niên không lớn, nhưng lúc này cửa hàng cực kỳ yên tĩnh, Trần Dương nghe thấy, đương nhiên bố cậu bé cũng nghe thấy.





“Em trai em không phải là lệ quỷ.” Nhưng người phản ứng đầu tiên lại là cậu bé đang khóc thảm thiết trong vòng tay của bố mình.





“Đó là lệ quỷ, nếu không loại bỏ nó, không đến hai tháng nữa em sẽ bị hút hết khí dương và chết đó, chị đang cứu em.” Cậu bé nói tiếng Trung, An Niên có thể hiểu được. Thấy cậu bé nói vậy, cô lập tức giải thích một cách nghiêm túc.





“Không được phép chạm vào em trai của em.” Khi cậu bé nghe thấy hai chữ loại bỏ thì lập tức kích động.





“Sao một đứa trẻ như em lại chẳng biết điều thế, nếu cứ mặc kệ thì em sẽ không sống nổi hai tháng nữa.” An Niên nhắc nhở.





“Không cần chị quan tâm, chị là người xấu.”





Cuộc cãi vã của cả hai khiến Trần Dương và bố của cậu bé hiểu chuyện gì đang xảy ra.





Trần Dương dẫn đầu nói: “Thưa anh, có vẻ như anh biết chuyện có gì đó trên người con trai mình.”





Nghe xong lâu như vậy, tuy sắc mặt của người đàn ông đã thay đổi, chuyển biến vẫn rất phức tạp, nhưng anh ấy cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, cho nên Trần Dương kết luận đối phương biết con trai mình kỳ lạ.





“Xem ra là hiểu lầm.” Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Tôi xin lỗi vì hành vi quá đáng vừa rồi của cấp dưới.”





Nói xong, người đàn ông ra hiệu cho vệ sĩ lấy danh thiếp ra và nói với Trần Dương: “Đây là danh thiếp của tôi, hai người có chuyện gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ thanh toán cho tất cả những gì hai người đã tiêu dùng trong cửa hàng hôm nay, coi như là một lời xin lỗi.”





Sau khi nói xong, người đàn ông gật đầu với Trần Dương, bỏ qua lời cảnh báo ồn ào của An Niên sau lưng, ôm con trai rời đi.





“Này…” An Niên vẫn còn muốn nói, nhưng lại bị Trần Dương ngăn lại.





“Anh Trần Dương, trên người cậu bé đó có lệ quỷ thật đó, rất nguy hiểm.” An Niên lo lắng nói.





“Nhưng rõ ràng là bên kia không muốn em loại bỏ nó.” Trần Dương nói.





“Tại sao ạ?” An Niên khó hiểu: “Cậu bé làm vậy thì chẳng phải muốn tự sát sao?”





Tự sát? Trần Dương nhíu mày, liếc nhìn danh thiếp trong tay: Âu Thành, chủ tịch hiện tại của tập đoàn Âu thị. Người tốt bụng mà An Niên vừa khen cách đây không lâu.





“Chúng ta về trước đi.” Mặc dù không biết đối phương muốn làm gì, nhưng Trần Dương có thể chắc chắn rằng Âu Thành sẽ không để cho con trai mình tự sát.





Chương 30





Trên máy bay trở về Trung Quốc, An Niên vẫn còn bức xúc vì không thể ngay lập tức loại bỏ lệ quỷ trên người cậu bé.





“Một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là em có thể xé nát lệ quỷ đó rồi.” An Niên cắn ống hút sữa chua và nói ú ớ.





“Em vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi à.” Trần Dương an ủi.





“Thật sự chỉ một chút nữa thôi, nếu cậu bé đó không đột nhiên ngã xuống.”





“An Niên, có một số chuyện mà sau này mong em chú ý tới.” Nói đến chuyện vừa rồi, Trần Dương đột nhiên nghiêm túc.





“Chuyện gì vậy ạ?”





“Sau này nếu gặp phải tình huống tương tự, em không thể như ngày hôm nay không nói gì mà đã ra tay. Hôm nay nguy hiểm như thế nào, nhỡ bên kia bắn thì sao?” Nghĩ đến tình huống lúc đó, Trần Dương không kìm được cảm thấy sợ hãi, nếu anh phát hiện muộn hơn một chút, An Niên không tránh được thì phải làm thế nào.





“Vậy thì… em sẽ cố gắng hết sức.” An Niên lộ vẻ xấu hổ.





“Không phải cố gắng, là nhất định.” Trần Dương yêu cầu: “Anh biết em làm vậy để cứu người, nhưng trước khi làm, em nhất định phải cho đối phương biết tại sao em lại làm như vậy. Người bình thường không thể nhìn thấy ma, cũng không tin vào sự tồn tại của ma. Em làm vậy là vì tốt cho cậu bé, nhưng người đó có thể không cảm thấy như vậy.”





“Em… em biết rồi.” An Niên hơi ấm ức nói: “Bố em cũng đã nói với em rồi, nhưng đôi khi em không thể kiềm chế được. Em… em thấy loại chuyện này, phản xạ có điều kiện là muốn ra tay. Trưởng khoa Lưu nói đây có thể là bản năng của con mèo mun.”





Lại là bản năng, giống như cũng là bản năng muốn nhào vào lòng anh ấy sao?





“Nhưng anh đừng lo lắng, em sẽ cố gắng hết sức để khắc phục.” An Niên đột nhiên nhào vào vòng tay của Trần Dương, nhắm mắt nói: “Anh Trần Dương, em hơi buồn ngủ.”





Sau đó cô cọ cọ mặt, tìm kiếm một vị trí thoải mái trong vòng tay của Trần Dương, bắt đầu ngủ.





“…” Em bảo anh phải tin em sẽ cố gắng hết sức để khắc phục như thế nào?





Khách sạn của tập đoàn Âu thị, trong dãy phòng tổng thống trên tầng cao nhất.





Âu Thành đưa cậu con trai đang say ngủ trở về phòng, cẩn thận giúp cậu bé đắp chăn, sau đó ngồi bên giường nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của con trai mình hồi lâu.





Đây là con trai của anh ấy, đứa trẻ mà vợ anh ấy đã vất vả đấu tranh để giữ lấy. Kể từ khi cậu bé được sinh ra, Âu Thành đã thề sẽ bảo vệ đứa trẻ. Nhưng bây giờ, anh ấy sắp không thể bảo vệ cậu bé được nữa rồi.





“Tiểu Đông, hôm nay bị dọa sợ rồi đúng không?” Âu Thành nhẹ giọng hỏi.





Căn phòng im lặng không có một chút tiếng vang.





“Suýt nữa thì bố quên mất, Tiểu Hạ ngủ say rồi, con cũng không thể trả lời bố.” Âu Thành cười khổ, sau đó nhấc chăn ở bên kia giường lên, nói với không khí bên cạnh: “Con cũng cùng ngủ đi.”





Ở một nơi mà Âu Thành không thể nhìn thấy, một cậu bé giống hệt cậu bé trên giường ngoan ngoãn nằm xuống, sau khi Âu Thành đắp chăn cho cậu bé, cậu bé vui vẻ nói: “Cảm ơn bố.”





“Ngủ ngon.” Âu Thành tắt đèn, đứng dậy rời đi.





“Chúc bố ngủ ngon.” Cậu bé nói lời chúc ngủ ngon với tấm lưng của Âu Thành, sau đó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Âu Thành không thể nghe thấy từng lời cậu bé nói, nhưng cậu bé ở trên giường vẫn trả lời rất nghiêm túc.





Âu Thành đóng cửa lại, đi tới quầy rượu rót cho mình một ly rượu trắng, sau đó một mình trầm tư hồi lâu trong phòng khách. Anh ấy có hai con trai, là sinh đôi, khi vợ anh ấy mang thai được ba tháng, vợ chồng anh ấy nhận được tin này đã rất mừng rỡ. Hai vợ chồng còn đặt tên cho hai đứa con của họ là Tiểu Đông và Tiểu Hạ.





Tuy nhiên, mọi việc thay đổi thất thường, khi đang mang thai được năm tháng, vợ anh ấy đột nhiên bị đau bụng và được đưa đến bệnh viện để khám, bác sĩ nói rằng sự phát triển của phôi thai không khỏe mạnh, có thể chỉ cứu được một đứa trẻ. Chỉ có thể giữ lại một đứa trẻ, vậy Tiểu Đông hay Tiểu Hạ sẽ sống sót? Đây là câu hỏi mà vợ anh ấy nói hàng ngày sau khi từ bệnh viện về.





Lúc đó anh ấy mới hối hận vì đã đặt tên cho hai đứa trẻ này sớm như vậy. Nếu không đặt tên cho hai con sớm như vậy, có lẽ vợ anh ấy đã không lo âu quá sức, dẫn đến chảy máu nhiều khi sinh nở.





Sau đó đứa trẻ ra đời nhưng vợ anh ấy không thể vượt qua được, trước khi chết cô ấy nắm tay anh ấy và nói: “Đứa trẻ ra đời là Tiểu Hạ.”





Tại sao đứa trẻ ra đời lại là Tiểu Hạ? Lúc đó, Âu Thành không hiểu nhưng anh vẫn nghe theo lời vợ và đặt tên cho đứa trẻ là Tiểu Hạ.





Tiểu Hạ rất thông minh, ngay từ nhỏ cậu bé đã thông minh hơn những đứa trẻ khác, học mọi thứ rất nhanh, đặc biệt là chơi với các khối hình, tốc độ xếp khối gần như gấp đôi những đứa trẻ cùng tuổi. Chỉ là hơi lầm lì, cậu bé luôn luôn chơi một mình, đưa nó đến sân chơi của trẻ em, cậu bé cũng không chơi với những đứa trẻ khác.





Dù vậy, Âu Thành cũng không nghĩ có gì bất thường, anh ấy chỉ nghĩ rằng có thể những đứa trẻ có chỉ số IQ cao đều lầm lì, cho đến khi anh ấy đi công tác xa nhà một tháng, giữa chừng nhận được điện thoại, người giúp việc ngã cầu thang và bị thương nặng.





Người giúp việc gọi điện cho anh ấy và nói Tiểu Hạ đã đẩy mình xuống lầu. Âu Thành không tin, còn bỏ tiền ra bịt miệng người giúp việc, nhưng anh ấy không ngờ mình vừa gọi điện bảo thư ký đến giải quyết chuyện này, con trai anh ấy mới tập nói chưa được bao lâu đã đột nhiên nói với anh ấy rằng: “Bố ơi, đừng đưa tiền cho cô ấy, cô ấy là người xấu, trộm đồ của nhà chúng ta, còn bắt nạt con nên Tiểu Đông mới đẩy cô ấy.”





“Tiểu Đông là ai?”





“Em trai ạ.”





Âu Thành vẫn có thể nhớ được tâm trạng kinh hoàng của mình lúc đó. Bọn họ làm kinh doanh, hầu hết đều theo một số tín ngưỡng phong thủy, huống hồ chuyện anh ấy còn có một đứa con tên là Tiểu Đông, ngoại trừ bản thân anh ấy, chỉ có người vợ đã khuất của anh ấy mới biết.





Khi Tiểu Hạ chưa chào đời, cậu bé không thể nào biết rằng mình có một đứa em trai và tên của cậu ấy.





Đêm ngoài cửa sổ rất tối, Âu Thành nhìn chằm chằm màn đêm đến tận khuya, cuối cùng cầm lấy điện thoại giống như đã đưa quyết định.





“Đại sư Hải, tôi có chuyện muốn hỏi ông.”





“Anh Âu, anh nói đi.” Giọng đại sư Hải ở đầu dây bên kia truyền tới.





“Nếu tiếp tục theo phương pháp của ông, Tiểu Hạ có thể sống được bao lâu?”





“Anh Âu, tôi đã nói với anh rồi dù có phung phí gia tài, tích đức thì con anh cũng không sống được đến mười tuổi.” Đại sư Hải nói: “Ngược lại, tội của đứa trẻ kia sẽ ngày càng nặng hơn.”





“Tiểu Đông… thật sự không thể đầu thai lần nữa?” Âu Thành hỏi.





“Không được đâu.” Đại sư Hải giải thích: “Thế giới âm phủ có luật của cõi âm, ám vào người sống, ma hút khí dương thì không thể đầu thai được.”





“Một đứa… cũng không thể sống sao?”





“Nếu lúc cậu chủ nhỏ ra đời có tôi ở đó, có lẽ vẫn còn cơ hội, nhưng hiện tại…” Đại sư Hải thở dài nói: “Linh hồn của hai cậu chủ nhỏ là cộng sinh, nếu như thu hồi linh hồn của cậu chủ Tiểu Đông thì cậu Tiểu Hạ cũng không sống được.”





“Nếu không, lần đầu tiên nhìn thấy cậu Tiểu Hạ, tôi đã ra tay rồi. Dù sao có thể cứu được một người thì cứu một người.”





“Trên người em có lệ quỷ, nếu không nhanh chóng thoát khỏi nó, em sẽ không sống nổi hai tháng nữa.” Lời nói của cô gái mà anh ấy gặp ở cửa hàng sô cô la vào ban ngày vẫn cứ văng vẳng bên tai Âu Thành, khiến anh ấy nghĩ về một khả năng khác.





“Đại sư Hải, có khả năng có ai đó có thể tách mối liên hệ giữa Tiểu Hạ và Tiểu Đông, ít nhất là…” Âu Thành nhắm mắt lại và ép bản thân nói: “Cứu được Tiểu Hạ.”





“Về tình hình của Tiểu Hạ, tôi đã tìm đến tất cả bạn bè trong giới siêu hình học, thậm chí còn đưa ra một nhiệm vụ có thưởng, nhưng cho đến nay vẫn chưa tìm ra giải pháp nào. Nhưng…” Đại sư Hải đổi chủ đề và nói.





“Nhưng cũng không loại trừ khả năng trên thế giới này có những người kỳ lạ có sức mạnh cao mà chúng ta chưa biết đến.”





“Nếu có người vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tiểu Đông và ra tay với nó, có nghĩa là người này có thể có cách… cứu Tiểu Hạ đúng không?” Âu Thành hỏi.





“Có người trực tiếp ra tay với Tiểu Đông?”





“Đúng vậy, đó là người cứu hộ do Trung Quốc cử đến để tìm kiếm những người sống sót trong vụ tai nạn máy bay, người ta nói đó là một thầy phong thủy.” Ở nước F không có nhiều người hiểu về siêu hình học, vì vậy sau khi trở về khách sạn, Âu Thành chỉ kiểm tra một chút đã biết thân phận của An Niên.





“Trong hoàn cảnh bình thường, khi thiên sư nhìn thấy một hồn ma nhập vào người sống đều sẽ ra tay để đuổi nó đi, nhưng thiên sư sẽ không làm người đó bị thương. Trong tình huống hai cậu chủ cộng sinh, thiên sư sẽ không bao giờ ra tay.”





“Bởi vì, công đức do giết ma mang lại kém xa so với tội nghiệt giết người sống.” Đại sư Hải đề nghị: “Anh Âu, tôi đề nghị anh đi tìm thầy phong thủy này. Nói chuyện với người đó, có lẽ người đó có cách giải quyết vấn đề của hai cậu chủ, ít nhất có thể cứu được một người.”





Âu Thành hiểu ý của đại sư Hải, nhưng… trong lòng anh ấy cảm thấy khó chịu, khiến Âu Thành không thể không giữ chặt bệ cửa sổ trước mặt: “Còn Tiểu Đông thì sao, đại sự Hải, Tiểu Đông thật sự không thể đầu thai nữa sao?”





“Anh Âu, thật ra cậu Tiểu Đông đã qua đời trong cơ thể bà chủ rồi. Lý do cậu ấy có thể sống như một linh hồn cho đến tận bây giờ là dựa vào việc hấp thụ khí dương của cậu Tiểu Hạ.”





“Những năm qua, để bảo vệ Tiểu Hạ, anh đã mượn không ít sinh khí đáng lẽ phải tiêu tan ở bên ngoài cung cấp cho cậu chủ Tiểu Đông hấp thu, hiện tại tội lỗi của cậu chủ Tiểu Đông đã tương đương với việc giết vô số ác ma rồi.”





“Ác ma?!” Âu Thành chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau: “Là tôi hại nó sao?”





“Anh Âu, anh đừng tự trách, lúc cậu Tiểu Đông chọn ký sinh trên người cậu Tiểu Hạ thì cậu ấy đã là ác ma giết người rồi. Cho dù bây giờ anh không làm gì, cậu Tiểu Hạ cũng chỉ có thể sống được nhiều nhất là năm năm nữa. Năm năm sau, cái kết của cậu Tiểu Đông cũng sẽ không thay đổi. Nếu đã như vậy, ít nhất anh còn có thể cứu được cậu Tiểu Hạ.”





“Tôi biết rồi.” Âu Thành cúp điện thoại, sau đó dựa lưng vào bệ cửa sổ rồi ngồi sụp xuống đất.





Ở một nơi mà anh ấy không thể nhìn thấy, một cậu bé năm tuổi đang lặng lẽ đứng trước mặt anh ấy. Là Tiểu Đông, đứa con vô hình của anh ấy.





Tiểu Đông là hồn ma, vì vậy cậu bé không cần phải ngủ như Tiểu Hạ. Cậu bé vốn nằm yên lặng trong phòng, nhưng sau khi nằm một hồi lâu, cậu bé phát hiện đèn trong phòng khách vẫn sáng. Cậu bé sợ bố làm việc quá muộn không đi ngủ nên muốn ra nhắc bố ngủ, mặc dù bố không thể nghe thấy giọng nói của mình, nhưng Tiểu Đông cảm thấy rằng mình nên nhắc nhở.





Sau đó… Cậu bé đã nghe thấy điều mà lẽ ra mình không nên nghe và những quyết định của bố.





“Thư ký Vương, ngày mai giúp tôi đặt chuyến bay trở về Trung Quốc.”





Tiểu Đông im lặng quay người lại, giống như không có chuyện gì xảy ra, chạy trở lại giường trong phòng ngủ, nằm trên chiếc giường mà bố vừa đắp cho mình, rồi lại nhắm mắt lại.





=====





Ở thủ đô, tại một công trường, một ma nam run rẩy co ro trong góc, sợ hãi nhìn An Niên. Trần Dương đeo kính râm, ngồi xổm bên cạnh, đang dùng máy tính bảng đăng ký thông tin.





“Vương Tam Vượng, 26 tuổi, trước khi qua đời là một kẻ lang thang thất nghiệp. Khi ngôi nhà bị phá bỏ, vì say rượu nên ngày hôm sau anh đã không ra khỏi ngôi nhà và bị máy ủi dỡ gạch đè trúng, đúng chưa.” Trần Dương xác nhận.





“Vâng, vâng.” Lý Tam Vượng gật đầu lia lịa.





“Ba năm sau khi mất, vì không cam lòng chưa nhận được kinh phí phá dỡ mà đã chết, nên anh gây rối trên công trường này cho đến khi công trường bị đình trệ, gây thiệt hại kinh tế 13,86 triệu tệ.”





“Nhiều… nhiều tiền như vậy.” Lý Tam Vượng giật mình.





“Anh cũng cảm thấy nhiều à.” Trần Dương liếc anh ta: “Nhưng mà anh cũng thật may mắn, ở đây sắp xây nhà ở thương mại, chỉ cần đóng thuế là được. Nếu là công trình phúc lợi công cộng, anh sẽ phải trả bồi thường toàn bộ. Nợ hơn 10 triệu tệ, tính sơ sơ là anh phải mất cả một thế kỷ để nhặt rác.”





“Vậy thì tôi phải trả bao nhiêu?”





“Theo mức thuế thu nhập mới nhất của nhà phát triển, với việc khấu trừ thuế 10% của 13,86 triệu, anh sẽ phải trả lại 1,386 triệu.”





“Tốn… tốn nhiều tiền thế.” Cơ thể hồn ma của Lý Tam Vượng bị dọa suy yếu một chút.





“Nhưng anh may mắn đấy, em gái anh đã lấy tiền bồi thường phá dỡ của anh và quyên góp một triệu cho các tổ chức từ thiện. Công đức tích lũy cho anh đủ để anh trả hết nợ.” Sau khi Trần Dương nói xong, anh gõ một chuỗi dãy số trên máy tính bảng, một dòng “cho phép siêu thoát” xuất hiện trên máy tính bảng.





“Có muốn siêu thoát không?” An Niên nghiêng người hỏi.





“Ừm, đưa tiễn là được rồi.” Trần Dương gật đầu với An Niên.





“Vâng ạ.” Tay trái của An Niên hóa thành móng mèo, cô vẽ một vòng tròn trên không trung, sau đó một cái hố đen kịt xuất hiện trước mặt hai người và một ma. Ngay sau đó, An Niên túm lấy Lý Tam Vượng đang run rẩy và ném anh ta vào. Lý Tam Vượng vừa bắt đầu la hét, giọng nói của anh ta đã bị cánh cửa ma đang đóng chặt chặn lại.





“Siêu thoát xong rồi hả?” Trần Dương kinh ngạc hỏi.





“Vâng.”





“Không phải là niệm một câu thần chú… hoặc đốt cháy một vài tờ bùa hay gì đó sao?”





“Niệm chú, đốt bùa chú là để tẩy tội lỗi, ma này không phải là lệ quỷ nên không cần, cứ mở cửa ma ném vào là sẽ có ma ở âm phủ đến nhận. Ngoài ra, em không biết sử dụng bùa chú.” An Niên hồn nhiên nói.





Chẳng trách trưởng khoa Lưu đã dặn đi dặn lại rằng nếu gặp phải hồn ma có tội lỗi mà còn muốn siêu thoát, thì phải mang về cho Cửu Bộ, đừng để An Niên tùy ý vứt bỏ.





Vừa nghĩ tới đây, điện thoại đột nhiên vang lên, Trần Dương liếc nhìn thì phát hiện đó là sếp cũ của mình trong đội cảnh sát hình sự, phó cục trưởng Liêu.





“Phó cục trưởng Liêu, sao ông lại gọi điện cho tôi muộn như vậy?” Trần Dương trả lời điện thoại. Phó cục trưởng Liêu là đội trưởng đầu tiên mà Trần Dương đi theo sau khi gia nhập đội cảnh sát hình sự, Trần Dương đã học hỏi được rất nhiều điều và cách giải quyết các vụ án của ông ấy, mối quan hệ giữa hai người luôn tốt đẹp.





“Tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp, không biết ngày mai cậu có rảnh không.” Phó cục trưởng Liêu cười hỏi.





“Rảnh ạ.”





“Vào lúc sáu giờ tối, nhà hàng Phúc Lai.”





“Được.” Trần Dương cúp điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, phó cục trưởng Liêu sẽ nhờ anh giúp đỡ chuyện gì?





“Anh Trần Dương, có người mời anh đi ăn à.” Tai của An Niên rất nhạy, có thể nghe thấy giọng nói tinh tế trong micro.





“Ừ, đội trưởng cũ của anh mời anh đi ăn, nên tối mai em tự tìm một chỗ để ăn nhé.” Trần Dương đáp.





An Niên nhìn Trần Dương mà không lên tiếng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy quần áo.





“…” Trần Dương.





=====





Ngày hôm sau, Trần Dương đến nhà hàng Phúc Lai như đã hẹn, nhưng anh không đến một mình, cuối cùng anh vẫn đưa An Niên đi cùng.





“Anh ăn cơm ở trong phòng trên tầng, em ở đây đợi anh.” Trần Dương đưa thực đơn cho An Niên rồi dặn dò: “Em muốn ăn gì thì tự gọi.”





“Vâng ạ.” An Niên ngoan ngoãn gật đầu.





Trần Dương yên tâm rời đi, quay đầu đi về phía phòng bao trên tầng hai. Trần Dương vào trong phòng, nhìn thoáng qua vị đội trưởng đã lâu không gặp: “Phó cục trưởng Liêu, xin lỗi, tôi đến muộn.”





“Không đâu, là chúng tôi đến sớm.” Phó cục trưởng Liêu tươi cười chào hỏi.





Chúng tôi? Trần Dương sửng sốt một chút, lúc này ánh mắt anh mới quét qua, phát hiện trong phòng không chỉ có một mình phó cục trưởng Liêu, mà còn có hai người khác, một người mà anh đã từng gặp mặt một lần. Chủ tịch hiện tại của tập đoàn Âu thị, Âu Thành.





“Anh Trần, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy.” Âu Thành cười chào Trần Dương.





“…” Thì ra đây là việc mà phó cục trưởng Liêu muốn mình giúp.





Ở tầng một của khách sạn, một người đột nhiên xuất hiện trên chiếc ghế đối diện An Niên, chính xác mà nói, đó là một hồn ma, còn là một con ma quen thuộc.





“Ô, là em.” Đôi mắt An Niên lóe lên một tia vàng, sau đó cô mới bình tĩnh lại. Cô đã hứa với Trần Dương rằng cô sẽ không hành động bốc đồng nữa.





“Chị có thể giết em phải không?” Cậu bé hỏi.





“Biết rõ chị có thể giết em mà em còn dám tới tìm chị.” An Niên hỏi.





“Em không sợ.” Vẻ mặt của cậu bé không hề sợ hãi.





“Được, em có giỏi thì đừng chạy. Đợi anh Trần Dương xuống, chị hỏi anh ấy xong sẽ xử lý em.” An Niên chưa từng thấy một con ma nào kiêu ngạo như vậy, cô lập tức tức giận nói.





“Vậy sau khi chị xử lý em xong, có làm Tiểu Hạ bị thương không?” Cậu bé hỏi.





“Tiểu Hạ là ai?”





“Anh trai em.” Cậu bé đáp.





“Anh trai?” An Niên nhớ tới: “Đứa bé sống cộng sinh cùng em.”





“Vâng, linh hồn của chúng em được kết nối với nhau. Nếu em bị giết, Tiểu Hạ cũng sẽ chết.” Cậu bé nói.





“Chị nuốt em là có thể ngắt mối liên hệ của hai em.”





Nghe An Niên nói xong, cậu bé không hề sợ hãi mà còn vui vẻ cười: “Vậy thì em yên tâm rồi, cảm ơn chị mèo mun.”





Lần đầu tiên trong đời An Niên được một lệ quỷ cảm ơn khiến cô có tâm trạng phức tạp, cô kỳ lạ nhìn hồn ma của cậu bé cho đến khi cậu bé biến mất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom