• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bài học yêu đương của tiểu ma vương (1 Viewer)

  • Chương 4

Chương 9: Chịu trừng phạt tiểu ma vương bị nghỉ học
Đợi đến khi Nghiêm Lạc, Tiểu Tiểu đến thì đám trẻ bị thương đã được đưa đến bệnh viện. Nghiêm Cẩn đứng thẳng trong phòng hiệu trưởng, Mai Côi tựa vào người cậu khóc, nắm chặt tay cậu không buông
Nghiêm Lạc hỏi đầu đuôi cậu chuyện rồi cùng Tiểu Tiểu đưa hai đứa trẻ về nhà. Về nhà, anh không quát mắng gì, chỉ phạt Nghiêm Cẩn đứng. Để Tiểu Tiểu trông nhà sau đó đến bệnh viện xem những đứa trẻ bị con đánh
Tiểu Mai Côi vẫn nắm chặt tay Nghiêm Cẩn, cậu bị phạt đứng, cô nhóc cũng đứng theo, Nghiêm Cẩn đẩy cô nhóc cũng không đi. Tiểu Tiểu thở dài, rót nước cho hai đứa trẻ con rồi đem khăn mặt lau mặt cho Mai Côi, phát hiện cô nhóc có hơi sốt, hoảng sợ. Lúc sáng ra khỏi nhà còn bình thường, sao giờ lại sốt?
Cô kéo Mai Côi đến ngồi trên ghế nhưng Mai Côi lại không muốn, ra sức lắc đầu, Tiểu Tiểu lại hỏi cô nhóc có thấy khó chịu chỗ nào không thì nhóc cũng lắc đầu. Tiểu Tiểu phát hiện Mai Côi lại khép kín như tối hôm đó. Cô ầm thầm nhớ trong lòng, tính cùng Mai Khánh Hải bàn chuyện Mai Côi. Cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho Mai Côi, may chỉ hơi sốt. Tiểu Tiểu không muốn cho Mai Côi uống thuốc loạn nên định để xem sao rồi tính. Nếu nhiệt độ tiếp tục tăng thì sẽ đi tìm bác sĩ
Nghiêm Lạc đến bệnh viện đã lâu không về, Tiểu Tiểu khuyên Mai Côi không hiệu quả cũng đành đi làm việc của mình, để hai đứa trẻ đứng đó. Nghiêm Cẩn đứng hồi lâu có phần không chịu nổi. Cậu rất muốn đi toilet nhưng lần này gây họa quá lớn, cậu không dám lỗ mãng, vẫn cố nhịn. Tiểu Mai Côi ở bên vẫn nhìn cậu, đột nhiên vươn ngón trỏ đặt lên môi ra dấu, sau đó kéo cậu đi toilet, đẩy cậu nhóc vào, sau đó mình đứng ngoài canh chừng. Việc đi toilet lén lút này khiến Nghiêm Cẩn vui vẻ, hoàn toàn không để ý xem sao Mai Côi lại biết mình muốn đi toilet. Cậu nhanh chóng đi ra, chạy đến khẽ hỏi:
-Em có đi không?
Mai Côi đáng yêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi gật đầu, cũng đi vào. Hai đứa trẻ đi toilet xong lại lén lút quay về chỗ đứng chịu phạt. Nghiêm Cẩn sờ đầu Mai Côi:
-Rùa con, em yên tâm, cha mẹ sẽ không đánh em, anh cũng không sao, anh bị cha đánh quen rồi, chịu đau chút là được
Mai Côi mím miệng, lắc lắc đầu, Nghiêm Cẩn hỏi:
-Ý em là cha anh sẽ không đánh anh?
Mai Côi gật gật đầu, Nghiêm Cẩn nói:
-Không đời nào. Chắc chắn cha anh sẽ đánh chết anh nhưng em đừng lo, cha sẽ không đánh chết anh, anh là con đẻ, muốn đánh chết anh thì nhìn mặt mẹ sao được.
Mai Côi vẫn lắc đầu, vẻ mặt khổ sở. Nghiêm Cẩn còn định an ủi cô bé thì cửa đã truyền đến tiếng mở khóa. Là Nghiêm Lạc đã quay về. Nghiêm Cẩn vội đứng nghiêm lại, cậu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cha. Tiểu Tiểu nghe tiếng mở cửa cũng ra khỏi phòng bếp, thấy Nghiêm Lạc thì hỏi:
-Sao rồi? Bọn trẻ bị thương nặng không?
-Vẫn ổn
Nghiêm Lạc hôn má vợ:
-Anh đã xử lý tốt, đã thỏa thuận với cha mẹ bọn trẻ, đừng lo
Anh nhìn về phía phòng khách, lạnh lùng nói với Nghiêm Cẩn:
-Con đi theo cha.
Nghiêm Cẩn không dám thở mạnh, đi theo cha. Nghiêm Lạc mở cửa, dẫn cậu đi. Mai Côi vội chạy theo lại bị Tiểu Tiểu kéo lại:
-Mai Côi, chú có chuyện muốn nói với anh Nghiêm Cẩn, con ở nhà cùng dì được không?
Mai Côi nhìn theo phía Nghiêm Cẩn bị đưa đi, hai mắt bắt đầu rưng rưng. Tiểu Tiểu ôm cô bé vào lòng an ủi, lại đo nhiệt độ cơ thể cho cô nhóc, may mà không sốt thêm. Cô thở dài, thật ra trong lòng cũng không để ý đến việc cuối cùng Nghiêm tiên sinh nhà mình sẽ phạt đứa nhỏ thế nào.
Nghiêm Lạc đưa Nghiêm Cẩn đi nhưng vẫn không nói gì. Nghiêm Cẩn càng đi càng hoảng hốt, không phải cha định đưa mình đến chỗ vắng rồi chôn đi chứ? May mà không bao lâu, Nghiêm Cẩn thấy cảnh vật quen thuộc thì lòng kiên định thêm một chút. Xem ra là đem cậu đến công ty xử lý.
Quả nhiên Nghiêm Lạc một đường đi thẳng đến tầng 36, tầng này là trung tâm nghiên cứu, có hai nhà tù kết giới. Nghiêm Cẩn rất sợ hãi, cậu không muốn bị nhốt ở đây. Nhưng Nghiêm Lạc không định giam cậu, anh dẫn cậu nhóc đến, đứng trước cửa một nhà tù, nhìn qua lớp tường thủy tinh vào phía yêu thú bị giam.
Sau đó Nghiêm Lạc bắt đầu nói chuyện:
-Nhìn thấy đám yêu thú đó không?
Nghiêm Cẩn gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
-Có thấy ạ!
Cậu sợ đến hai chân run lên, đừng vứt cậu vào đám yêu thú, cậu vẫn là trẻ con, không đánh lại bọn chúng. Nghiêm Lạc lại hỏi:
-Biết vì sao chúng bị giam không?
Nghiêm Cẩn nuốt nước miếng, giọng càng nhỏ:
-Vì bọn chúng sẽ làm người khác bị thương.
Nghiêm Lạc quay đầu nhìn về phía con, ánh mắt sắc bén khiến Nghiêm Cẩn không thở nổi. Nghiêm Lạc nhìn cậu bé một hồi rồi nói:
-Sai rồi. Không phải vì nó sẽ làm thương người mà là vì nó không có đầu óc. Gặp ai cũng đả thương người. Trẻ con mấy tuổi cũng thế. Nhưng người có đầu óc, sẽ biết tự khống chế hành vi của mình, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Nghiêm Cẩn bị nói đến cúi đầu, Nghiêm Lạc quát:
-Ngẩng đầu lên nhìn cha Nghiêm Cẩn bị quát đến chấn động, vội vàng ngẩng đầu.
Nghiêm Lạc lại hỏi:
-Cha là ai?
-Là cha
-Còn gì nữa
-Diêm la vương
-Cho nên con không phải là đứa trẻ bình thường. Con không có quyền như những đứa trẻ bình thường. Mẹ con rất mềm lòng, cảm thấy nên cho con một tuổi thơ bình thường nhưng con làm cha mẹ quá thất vọng.
Nghiêm Cẩn mím môi không nói lời nào. Trong lòng vô cùng khó chịu. Cậu lại nghe cha nói tiếp:
-Cha không trách con đánh nhau, trẻ con đánh nhau là chuyện thường. Con vì Mai Côi mà đánh nhau, cha cũng hiểu lí do. Nhưng con hoàn toàn không khống chế được chính mình, không khống chết được cảm xúc, độ mạnh yếu, phương pháp. Có một số kẻ nên bị dạy dỗ nhưng cũng không phải cứ đánh nhau là giải quyết được mọi thứ. Đánh nhau cùng lắm chỉ là võ dũng nhất thời, hậu quả sau đó căn bản con không nghĩ đến.
-Nghiêm Cẩn, con tuổi còn nhỏ nhưng hiểu biết sớm, thật ra cái gì con cũng đã hiểu. Cha thử coi con như người lớn nhưng con lại ỷ mình nhỏ tuổi mà không tự kiềm chế, ước thúc bản thân, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa lớn
Nghiêm Cẩn khẽ cắn môi, chịu thua nhận sai:
-Cha ơi. Con biết sai rồi, con chịu bị phạt
Nghiêm Lạc nhìn cậu nói:
-Con cho là con chịu phạt thì giải quyết được vấn đề? Nghiêm Cẩn, hôm nay con đã dùng sai cách bảo vệ Mai Côi, nhưng cũng không có năng lực bảo vệ con bé sau này, hậu quả Mai Côi phải chịu, con có nghĩ đến không?
Nghiêm Cẩn hoảng sợ:
-Có ý gì? Con sẽ không để các bạn ấy lại bắt nạt rùa con
-Con ở trong trường vì Mai Côi gây thù chuốc oán nhưng nếu có ngày con không ở trường, con căn bản không thể bảo vệ con bé, nên hôm nay con đã dùng cách đơn giản nhất và tồi tệ nhất để giải quyết chuyện. Giờ con biết sai chưa?
-Con…
Nghiêm Cẩn nghĩ một chút đã hiểu ra
-Rùa con là do chính con gọi, vì sao các bạn trong trường đều lấy đó để trêu chọc Mai Côi?
Không hổ là cha. Cái gì cũng nghĩ ra được. Gáy Nghiêm Cẩn bắt đầu đổ mồ hôi, cậu lắp bắp:
-Con, con chỉ định đùa thôi, nhưng nói cha mẹ rùa con không cần là không phải do con bảo các bạn nói
Nghiêm Lạc thở dài, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng mắt con:
-Con xem, con cảm thấy mình rất giỏi, là Tiểu ma vương, có thể kích động các bạn nhưng khi kích động được rồi, con lại không khống chế được sự tình
Sắc mặt anh nghiêm lại:
-Đây là sai lầm nghiêm trọng, cho nên, hậu quả cũng nặng nề, con phải tự gánh lấy
-Hậu quả… hậu quả gì? Nghiêm Cẩn có dự cảm không lành
Nghiêm Lạc đứng lên, nói:
-Ngày mai cha sẽ làm thủ tục thôi học cho con
-Đừng cha ơi! Nghiêm Cẩn gào lớn như tiếng heo bị chọc tiết, nhào tới ôm chân cha:
-Cha ơi, con biết sai rồi, con thật sự biết rồi, con sẽ không tái phạm. Cha đánh con đi, con nhận đánh, cha đánh rồi để con tiếp tục đi học
Nghiêm Lạc rung chân quát:
-Đừng làm nũng, mỗi lần con đều nói con biết sai nhưng con không biết nên xử lý thế nào mới tốt, con cần phải được huấn luyện
-Nhưng bạn học trong trường không có con sẽ buồn
-Không có con ai cũng sống khỏe mạnh, con yên tâm
-Nhưng rùa con không có con sẽ bị bắt nạt
-Kẻ đầu sỏ bắt nạt con bé là con
-Nhưng không giống, coi bắt nạt là bắt nạt yêu nhưng bọn họ lại khác. Hơn nữa con cải tà quy chính, con sẽ bảo vệ rùa con. Cha, cha buông tha cho chúng con đi, đừng nhẫn tâm chia rẽ chúng con như vậy, rùa con không thể không có con (K Nó biết nó nói gì k vậy =.=”)
Nghiêm Cẩn vì ngày lành sau này mà liều mạng tìm lý do. Thái dương Nghiêm Lạc bắt đầu đau đau. Đứa nhỏ đáng chết này, diễn kịch khổ tình cái gì, đúng là TV làm hư nó nhiều lắm.
-Con đừng gây phiền phức cho Mai Côi là được rồi. Việc này con không xử lý được. Cha và mẹ sẽ thu xếp ổn thỏa cho Mai Côi, con đừng giả đáng thương. Chuyện cứ như vậy mà quyết. Đi, về nhà, mẹ chắc chắn nấu cơm xong rồi.
Nghiêm Cẩn khóc không ra nước mắt, ủ rũ đi theo Nghiêm Lạc trở về nhà. Về nhà, Nghiêm Cẩn nhào đến ôm Mai Côi:
-Rùa con, giờ anh rất thảm, rất thảm
Mai Côi giật mình mở to hai mắt, cô nhóc tuy không nói nhưng Nghiêm Cẩn biết bé muốn hỏi gì:
-Đúng, đúng là không đánh anh nhưng anh thà bị đánh còn hơn… Đêm hôm đó, Nghiêm Cẩn lăn qua lộn lại không ngủ được. Trong lòng khóc than cho tuổi ấu thơ vui vẻ trôi nhanh của mình. Bỗng nhiên, cậu như nghe được tiếng rùa con đang gọi. Cậu ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải, không có ai mà. Chẳng nhẽ mẹ lại đón rùa con lên đây? Cậu mở cửa phòng đi ra, bên ngoài tối lửa tắt đèn, nào có ai?p>
Nghiêm Cẩn nhìn cửa phòng cha mẹ, khóa chặt không có động tĩnh, cậu lại về phòng, buồn bực, sao lại thế này?
Một lát sau, lại thoáng nghe rùa con gọi. Lúc này Nghiêm Cẩn đang nằm bên cửa sổ nhìn xuống. Phía dưới chính là phòng của rùa con, chẳng lẽ cô nàng cũng ở bên cửa sổ? Nghiêm Cẩn nhìn cửa sổ khẽ gọi:
-Rùa con, em gọi anh à?
-Anh ơi, là em. Hôm nay chú phạt anh thế nào? Vì sao anh nói sau không đi học với em nữa? Anh đừng giận em.
Giọng Mai Côi nghe rất mơ hồ nhưng sự đau lòng rõ rệt khiến Nghiêm Cẩn rất cuống.
-Không phải đâu, anh không giận em
Tiểu Mai Côi hình như lại nói gì đó nhưng Nghiêm Cẩn nghe không rõ. Cậu sốt ruột, đi ra cửa sổ, men theo đường ống dẫn nước leo xuống, đến cửa sổ phòng Mai Côi lại thấy cửa đóng. Cậu gõ cửa. Rất nhanh, Mai Côi xuất hiện, cô nhóc cố sức mở cửa sổ, Nghiêm Cẩn nhảy vào
-Em nói gì anh nghe không rõ nên đi xuống đây. Rùa con, em đừng buồn, anh không giận em. Cha anh bắt anh nghỉ học, về sau anh không thể đi học cùng em nhưng mà anh sẽ bảo các bạn của anh chăm sóc em, không để đám trẻ hư bắt nạt em
-Anh…
Không thể cùng đi học, Mai Côi nghĩ đã buồn
-Đừng khóc, anh rất lợi hại, chỉ kém cha một chút thôi. Anh sẽ biểu hiện tốt, tranh thủ sớm được giải phóng, đến lúc đó, anh đến trường tìm em nhé.
Mai Côi mắt to ngập nước, gật gật đầu.
Nghiêm Cẩn kéo cánh tay nhỏ bé của cô nhóc, đẩy cô nhóc về giường, nói với cô nhóc:
-Nếu không, chờ cha anh hết giận, anh xin cha cho về nhà sớm, cùng mẹ đi đón em, anh đi đón em học về được không?
Mai Côi nín khóc mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, má lúm đồng tiền ẩn hiện. Nghiêm Cẩn nhìn vậy, trong lòng cảm thấy vừa thoải mái lại vừa nhẹ nhàng, cậu nói:
-Rùa con, em yên tâm, sau này nhất định anh sẽ không để ai bắt nạt em, em muốn cái gì, anh nhất định giúp em làm được
Mai Côi nửa ngày không nói chuyện, bỗng nhiên khe khẽ nói:
-Anh ơi, em nhớ mẹ
-Á! Vậy, anh để cha anh giúp em tìm
-Nhưng mẹ nói đừng tìm mẹ
Mai Côi chu miệng nhỏ đáng yêu, than thở:
-Nhưng em rất nhớ mẹ, chờ em lớn, em sẽ tự tìm
Nghiêm Cẩn sờ mái tóc mềm của cô nhóc, nghe cô nhóc nhắc đến mẹ, cậu đột nhiên có nghi vấn:
-Rùa con, em nói nhỏ như vậy, còn đóng cửa sổ nhưng vì sao em gọi anh anh có thể nghe được?
Chương 10: Năng lực thần kì của rùa con
Tiểu Mai Côi vừa nghe Nghiêm Cẩn hỏi chuyện này thì không nói, bé kéo chăn trùm kín đầu, như con rùa né tránh. Nghiêm Cẩn đẩy đẩy:
-Sao thế?
Lại đẩy:
-Nói mau đi, chẳng lẽ em có phép thuật?
-Phép thuật là cái gì?
Nghe có danh từ mới, Mai Côi tò mò, kéo chăn ra, lộ ra đôi mắt to long lanh.
Nghiêm Cẩn vò đầu, ây dà, cậu nói được nhưng giải thích không dễ, nghĩ nghĩ rồi đáp:
-Phép thuật chính là chuyện người bình thường không làm được, chỉ cần niệm chú là làm được đó
Tiểu Mai Côi mờ mịt:
-Cái gì là niệm chú?
Nghiêm Cẩn bĩu môi, không trả lời được, cảm thấy mình quá mất mặt. Thở dài, thật đáng thương, vì sao cậu luôn mất mặt trước rùa con? Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ, đột nhiên lóe sáng. Cậu lấy chiếc cặp tóc nhỏ ở tủ đầu giường của Mai Côi, cầm trong tay, nói với cô nhóc:
-Em nhìn nhé, phép thuật chính là thế này
Mai Côi chăm chú nhìn, chiếc kẹp tóc đó dần dâng lên trong bàn tay nhỏ của Nghiêm Cẩn. Mai Côi mở to mắt, miệng tròn vo, sợ hãi:
-Oa!
Nghiêm Cẩn vô cùng đắc ý, thầm coi như hòa nhau, cậu thu hồi chiếc cặp tóc lại, đột nhiên nghĩ đến việc mình lộ ra có năng lực, vội nhắc Mai Côi:
-Rùa con, chuyện anh có phép thuật không được nói cùng ai, ngay cả cha em cũng không được nói nhớ chưa
Mai Côi nghiêm túc gật đầu:
-Vâng ạ! Em sẽ giữ bí mật, không nói cho ai cả.
-Vậy em cũng phải nói bí mật của em ra, chúng ta trao đổi! Nghiêm Cẩn nhân cơ hội lấn tới.
Mai Côi khó xử rụt vào chăn, hồi lâu mới nhỏ giọng nói:
-Mẹ nói, nếu em nói thì sẽ không có bạn nữa, mọi người sẽ ghét bỏ em.
-Sao có thể. Rùa con đáng yêu nhất, ai dám ghét. Em mau nói cho anh biết đi
Nghiêm Cẩn vì đạt được mục đích mà nói dối thật trơn tru. Mai Côi mím miệng, vẫn không nói. Nghiêm Cẩn thở dài:
-Được rồi, anh biết rồi, em chẳng coi anh là anh trai. Anh đánh nhau vì em, còn bị cha phạt thảm như vậy, sau này không được đi học, anh là đứa trẻ đáng thương, bí mật của mình bị người khác lừa đi rồi mà người ta không nói cho anh biết bí mật của người ta. Chẳng có ai đáng thương bằng anh hết. Anh đi vậy!
Cậu diễn rất nhập tâm, còn cúi đầu lếch thếch đi về phía cửa sổ, phía sau truyền đến tiếng Mai Côi khẽ gọi lại:
-Anh ơi
Tiểu Nghiêm Cẩn vội quay đầu, nhanh thoăn thoắt cởi giày trèo lên giường Mai Côi, hỏi cô nhóc:
-Là định nói đúng không, anh chờ mãi
Mai Côi thấp giọng:
-Vậy anh cũng phải hứa không được nói với ai, cũng không được ghét em nhé -Không nói, không nói, anh sẽ giữ bí mật cho em, sẽ không ghét em, chúng mình là bạn tốt, anh là anh Nghiêm Cẩn của em.
Mai Côi nghiêm túc nhìn cậu, bỗng nhiên cọ trán lên trán Nghiêm Cẩn, sau đó cười, má lúm ẩn hiện:
-Em tin anh
Nghiêm Cẩn cũng cười:
-Đây là cách móc tay mới sao?
Cậu cũng cọ cọ trán vào trán Mai Côi:
-Anh hứa!
Mai Côi dựa vào người cậu, lặng lẽ nói:
-Anh, em có thể biết được người khác nghĩ cái gì
Nghiêm Cẩn trừng mắt:
-Thật sao?
Mai Côi gật gật đầu:
-Mẹ em cũng có thể. Trước kia em hay khóc nhè, bởi vì cảm thấy rất ồn nên mẹ dạy em làm sao có thể nghe được suy nghĩ của người khác, cũng đôi khi em không làm được nhưng hầu hết là làm được
Nghiêm Cẩn đảo mắt:
-Vậy giờ anh đang nghĩ gì?
-Anh không thực sự tin em, muốn kiểm tra em.
-Hứ! Cái này đoán cũng đoán được. Anh còn thật sự nghĩ một chuyện, em đoán được mới là lợi hại.
Mai Côi nhìn cậu, dùng trán chạm vào trán cậu, sau đó nhíu mày nói:
-Cái gì là con rùa con trong lãnh cung?
-Wow! Em thật sự biết
Nghiêm Cẩn hưng phấn:
-Phải chạm trán là biết à?
-Cũng không phải, chẳng qua đôi khi em nghe không rõ, không dám chắc chắn, phải chạm trán thì sẽ rõ hơn
Mai Côi giải thích rồi lại hỏi: -Anh ơi, con rùa con trong lãnh cung là gì?
Nghiêm Cẩn khoát tay:
-Cái đó không quan trọng. Rùa con, về sau em phải giúp anh giám thị cha anh, chỉ cần cha muốn phạt anh thì em phải báo cáo lại ngay cho anh để anh chuẩn bị
Mai Côi lắc đầu:
-Mẹ bảo không được dùng
-Ai. Em nói xem sao người lớn đều chán ngán như vậy, cái gì cũng không được. Không đúng, rùa con, vừa rồi em đã dùng, em lén đọc suy nghĩ của anh. Con nữa, em còn biết cha anh sẽ không đánh anh, lúc đó em có dùng.
-Em, em không cố ý. Có đôi khi em không khống chế được, nhưng là ý tưởng của người khác đột nhiên xuất hiện trong đầu em, em chỉ cảm nhận được rằng chú sẽ không đánh anh, em cũng không biết rằng chú sẽ bắt anh nghỉ học, em không nghe lén. Hơn nữa vừa nãy là anh để em dùng. Mẹ bảo không được dùng thì em sẽ không dùng. Em phải nghe lời mẹ. Bình thường, chỉ có lúc nào sợ hãi em mới dùng.
-Như thế nào thì em sợ hãi?
-Tối hôm đó, chị Phương tìm đồ, em rất sợ, em đã nghe lén suy nghĩ của chị ấy. Chị ấy đang tìm thứ gì đó, rất hung dữ, còn nghĩ nếu không tìm được đồ thì sẽ bắt em đi nên em trốn đi. Em rất sợ hãi, cố gắng gọi dì nên dì tới.
-Cô ta đáng ghét như vậy?
Nghiêm Cẩn nhíu mày:
-Có phải là cô ta định trộm tiền nhà em, không trộm được thì định bắt cóc em?
-Em không biết. Mai Côi rụt người, vẫn rất sợ hãi.
-Đừng sợ, cha anh và cha em đã đuổi cô ta đi rồi. Sau này gặp nguy hiểm, em gọi anh, anh sẽ giúp em đánh người xấu
Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ rồi lại nói:
-Này, vậy em có thể nghe lén ý tưởng của người khác thì có thể để người khác nghe được suy nghĩ của em không? Để lúc em gọi anh có thể biết được?
Mai Côi gật gật đầu:
-Em không biết chú vì sao lại làm vậy, anh nói anh không thể cùng em đi học, em sợ sau này không gặp được anh nên mới muốn nói chuyện với anh, không ngờ anh lại đáp lại, chạy xuống đây.
Mắt Nghiêm Cẩn sáng bừng:
-Cái này chơi vui đây
Cậu ngậm miệng, ra sức nghĩ trong đầu:
-Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, Tiểu ma vương gọi rùa con, em nghe thấy không?
Mai Côi cười khanh khách, miệng không động nhưng Nghiêm Cẩn lại nghe được cô đáp lời: Em nghe thấy
-Wow! Lợi hại quá, rùa con, em thật lợi hai
Nghiêm Cẩn có phần hơi phấn khích:
-Rùa con, em nhất định phải làm trinh sát cho anh, giúp anh giám thị cha, ngày lành của anh đều trông cậy vào em cả
-Nhưng cách xa quá em sẽ không nghe được, phải rất cố gắng mới có thể. Nếu là mẹ thì không sao cả rồi
-Mẹ em còn lợi hại hơn em sao?
-Vâng. Mẹ đi tìm em thì mẹ sẽ trò chuyện với em như vậy. Mẹ nói mẹ ở một nơi rất xa, bảo em phải ngoan. Mẹ nói mẹ không vứt bỏ em, bảo em phải dũng cảm
Mai Côi nói rồi mắt lại ướt ướt: -Anh ơi, mẹ không cho em tìm mẹ nhưng em nhớ mẹ lắm
Nghiêm Cẩn ngây ngốc vỗ vỗ lưng cô nhóc, không biết nên an ủi thế nào, cuối cùng chỉ đành nói:
-Đừng khóc nữa, em còn có anh. Anh cho em mượn mẹ của anh, cha thì thôi, anh còn ghét nữa là, ba em là tốt rồi…
-Cha không biết chuyện này, mẹ bảo không được nói cho cha biết. Anh ơi nhất định anh phải giữ bí mật cho em
-Được. Vậy em phải giúp anh giám thị cha anh, còn nữa, về sau anh sẽ lấy ba ngàn vợ, em cũng quản cho anh, ai muốn làm chuyện xấu thì em nói cho anh biết, anh sẽ đánh bọn họ.
-Mẹ bảo không được xem trộm suy nghĩ của người khác. Cô giáo cũng bảo đánh người là không ngoan.
-Anh đánh nhau vì em, em nói anh tốt hay xấu?
-Tốt
-Cho nên phải nghe lời anh biết chưa
Hai đứa trẻ đầu tựa đầu, trò chuyện liên thiên. Cuối cùng dựa vào nhau mà ngủ say. Sáng hôm sau, khi Mai Khánh Hải mở cửa phòng con gái để gọi con dậy thì đã thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc này.
Trên lầu, nhà họ Nghiêm, Tiểu Tiểu cũng rất kinh ngạc, sao sáng sớm đã chẳng thấy con đâu? Đang nghĩ không biết tìm cậu nhóc ở đâu thì chuông cửa vang. Cô vội mở cửa, tiểu Nghiêm Cẩn như lửa đốt mông chạy vào, còn vội vã khóa cửa lớn. Cậu nhìn khắp bốn phía, may không thấy bóng dáng cha, vội nhỏ giọng thành thật khai báo với mẹ:
-Mẹ, con bị bắt gian tại giường, mẹ phải làm chủ cho con (Ngã ngửa=))))
Tiểu Tiểu vừa định hỏi cậu bé sáng ra chạy đi đâu đã bị câu này của cậu làm cho rớt cằm. Trẻ con bốn tuổi mà cái gì “bắt gian tại giường”, thế này là thế nào đây? Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Cẩn nói hươu nói vượn mà như thật, đang muốn nhét cậu vào bụng rồi sinh lại lần nữa.
Tiểu Nghiêm Cẩn cho rằng việc lần này rất quan trọng, vì để được mẹ ủng hộ, cậu báo cáo lại chuyện hôm qua lẻn vào phòng rùa con, hai người nói chuyện phiếm rất cao hứng nên ngủ quên, sáng ra bị cha người ta tóm gáy. Đương nhiên là đã tỉnh lược đi đoạn rùa con có năng lực đặc biệt và cậu dụ dỗ cô nhóc làm trinh sát ình
Tiểu Tiểu rất đau đầu, không biết trẻ con nhà khác bốn tuổi đã biết làm Romeo như vậy không. Cô không nói gì nhìn cha đứa bé từ toilet đi ra, quyết định việc này giao cho người đứng đầu giải quyết. Nghiêm Lạc vừa thấy con thì hỏi:
-Lại làm sao thế?
-Không có gì đâu ạ, cha à, chào buổi sáng. Con vừa đi tập thể dục, đói quá, bữa sáng đâu?
Tiểu Nghiêm Cẩn vừa lấp liếm vừa nháy mắt với mẹ. Nghiêm Lạc biết rõ cậu có vấn đề nhưng cũng không nói gì. Tiểu Tiểu bỗng nhiên cảm thấy thất buồn cười, con nhà mình học theo ai thế này? Còn nửa đêm trèo cửa sổ đi hẹn hò.
Cô vừa cười vừa bảo cậu đi rửa mặt, chuẩn bị ăn bữa sáng. Nghiêm Cẩn ngồi trong toilet suy nghĩ vất vả nửa ngày cũng không ra đối sách. Nếu bắt cậu chịu trách nhiệm thì cậu rất buồn, rùa con giờ đang làm trinh sát của cậu, không thể làm vợ. Hơn nữa, hình như rùa con cũng không thích lãnh cung nhưng phải nói sao với chú Mai bây giờ?
Cậu đang đánh răng, chợt nghe chuông cửa vang, thầm nghĩ không xong rồi, bị tìm tới cửa rồi. Kem đánh răng còn chưa nhổ hết, cậu cắn bàn chải, lung búng hô:
-Mẹ, mẹ
Đáng tiếc không kịp rồi. Nghiêm Lạc đã mở cửa, Mai Khánh Hải nắm tay Mai Côi đứng ngoài cửa:
-Chúng tôi mua bữa sáng, không biết mọi người đã ăn chưa nên có mua thêm một phần ọi người.
Tiểu Tiểu đẩy con về toilet, mời cha con họ Mai vào. Mai Khánh Hải theo lệ thường đưa con gái đến nhà họ Nghiêm, hàn huyên mấy câu, dặn con gái phải ngoan rồi vội vàng đi làm.
Nghiêm Cẩn trốn trong nhà nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, sao không phải là đến yêu cầu chịu trách nhiệm? Không diễn giống như trên TV à. Cậu nhanh chóng chuẩn bị xong, chạy ra ngoài vừa khéo lúc Mai Khánh Hải đi rồi. Nghiêm Cẩn lén kéo mẹ đến một góc, hỏi:
-Mẹ, sao chú ấy không la to như trong TV chiếu cảnh bắt kẻ thông dâm tại giường, chú ấy không bắt con lấy rùa con à?
-Con nghĩ hay nhỉ. Con ơi là con. Loại chuyên gia gây sự như con ấy à, chuyện tốt này sao đến lượt con được
Người làm mẹ vuốt tóc con trai thở dài.
Chuyện tốt không đến lượt mình sao? Tiểu ma vương cảm thấy rất buồn rầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom