• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bài học yêu đương của tiểu ma vương (2 Viewers)

  • Chương 43

Chương 72 Mọi người vui mừng hạnh phúc viên mãnstrong>
Một đêm này, cả công ty Nhã Mã sục sôi
Tiểu ma vương đưa Mai Côi về công ty, trên đường đã gọi cho bác sĩ của công ty và bác sĩ của thần tộc đến chờ sẵn. Tiểu Tiểu cũng nhận được điện thoại, cô vốn ở trong công ty để giúp điều hành công việc, chờ đợi chồng thân yêu đại chiến ma tộc trở về, không ngờ đứa con mất dạng lâu ngày đột nhiên gọi điện báo đang đưa Mai Côi quay về, còn cả mấy cô, cậu nhóc kia cũng đang trên đường về công ty.
Tiểu Tiểu mừng rỡ vô cùng, vội vã sắp xếp phòng y tế, chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho bọn trẻ. Tất cả mọi người trong công ty đều biết tin, ai có thể thì cũng đều ngừng tay mà tập hợp trước cửa thang máy chờ. Dường như rất lâu mà cũng như rất nhanh, cuối cùng nghe được thang máy “đinh” một tiếng, cửa mở, một đám nhóc người ướt sũng ùa ra. Tuy rằng mệt mỏi, chật vật nhưng bọn trẻ vẫn khiến mọi người vỗ tay khen ngợi.
Nghiêm Cẩn bỏ qua những lời tung hô, cậu vội vã bế Mai Côi đến phòng y tế. Tiểu Tiểu cũng ở một bên, nhìn Mai Côi bị tra tấn trở nên thê thảm như vậy thì đau lòng mà òa khóc. Mai Côi được cứu ra, tinh thần thoải mái, sự hoảng sợ, đau khổ dồn nén suốt mấy ngày qua như ùa đến, cô bé ôm chặt Nghiêm Cẩn không chịu buông tay, đến lúc lên xe thì ngất lịm đi. Nghiêm Cẩn đặt Mai Côi nằm trên giường bệnh, Tiểu Tiểu ở bên nắm tay Mai Côi gọi: - Mai Côi, mẹ Tiểu Tiểu đây, là mẹ Tiểu Tiểu đây
Nghiêm Cẩn bình tĩnh kéo Tiểu Tiểu ra để cho bác sĩ kiểm tra. Tiểu Tiểu dựa vào người con mà khóc thất thanh. Đầu Mai Côi bị cạo trọc, hai má hóp lại, sắc mặt tái nhợt, cô bé mới bị mất tích 12 ngày, mới 12 ngày thôi mà đã bị tra tấn thành ra như vậy.p>
Nghiêm Cẩn ôm mẹ, vỗ vỗ vai mẹ trấn an, cậu đương nhiên cũng rất đau lòng nhưng bây giờ cậu chỉ mong Mai Côi mau khỏe lại, những tủi cực, đau khổ Mai Côi phải gánh chịu, cậu sẽ đòi lại gấp mười lần thay cô bé.
Rất nhanh, các bác sĩ đã kiểm tra xong cho Mai Côi, bọn họ nói với Nghiêm Cẩn và Tiểu Tiểu rằng những vết thương ngoài da thì không sao, vài ngày là ổn nhưng tay Mai Côi có rất nhiều vết tiêm, trước mắt không thể xác định được Mai Côi đã bị tiêm những loại thuốc gì, phải xét nghiệm máu mới biết được. Mặt khác trên vai Mai Côi có vết mổ, có thể là cơ thể đã bị gắn con chip theo dõi, cần phải kiểm tra. Sau đó, chờ vài ngày cho tình hình ổn định lại, làm giải phẫu đơn giản để tháo chip ra là ổn.
Nghiêm Cẩn nhắm mắt lại, sự phẫn nộ và đau lòng hòa lại, tên bác sĩ X đáng chết kia không ngờ còn chuẩn bị cả việc này, phòng Mai Côi sau khi bỏ trốn mà không tìm được. Cậu quay về bên giường Mai Côi, nhìn cô bé đến trong mơ cũng cau mày mà đau lòng, nhẹ vuốt vuốt cho đôi mày của Mai Côi giãn ra.
Bác sĩ truyền dịch cho Mai Côi, nói với Nghiêm Cẩn rằng bây giờ cô bé sẽ chưa thể tỉnh lại được, để Mai Côi ngủ yên một giấc. Nghiêm Cẩn gật gật đầu, nắm chặt tay Mai Côi không buông. Bác sĩ của thần tộc đến nhìn thấy tay Nghiêm Cẩn bị thương thì lúc này Tiểu Tiểu mới phát hiện ra tay con mình cũng đang chảy máu
Chờ Nghiêm Cẩn băng bó xong, xác nhận không sao, Tiểu Tiểu lau nước mắt đi xuống lầu xem tình hình bọn nhỏ bên dưới. Lúc này mọi người đã thay quần áo, đang túm tụm ăn đêm. Bát Bát cũng cầm chiếc bánh bích quy mà ra sức cắn, nhìn thấy Tiểu Tiểu đến thì vội vã nhảy phốc lên vai cô làm nũng. Tiểu Tiểu thấy bọn trẻ không sao, sau đó hỏi lại tình hình đêm nay rồi nói lại tình hình của Mai Côi cho bọn trẻ yên tâm, sau đó cô quay về phòng nghiên cứu phát triển kia. Đêm nay thần ma đại chiến, có rất nhiều người được phái ra ngoài, người còn lại trong công ty rất ít, vì thế thi thể của Trần Bình lẳng lặng nằm trong phòng ướp lạnh, còn chưa có ai xử lý.
Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh Trần Bình, không nhịn được mà òa khóc. Hai người mẹ một nằm im, một đang ngồi, lẳng lặng bầu bạn bên nhau. Tiểu Tiểu cũng chẳng biết mình ngồi bao lâu, cô cố gắng nhớ lại mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của Mai Côi, hi vọng những kí ức đẹp này có thể tiễn Trần Bình đi nốt đoạn đường này. Cô là tâm ngữ giả, đáng tiếc giờ cô đã không thể cảm ứng được hình ảnh trong đầu Tiểu Tiểu nữa rồi.
Trần Bình từng nói mình sợ chết nên thà trốn đông trốn tây, thậm chí là ngồi tù nhưng cũng chưa bao giờ có dũng khí tự sát. Nhưng không ngờ chỉ một đêm không gặp mà đã thành người thiên cổ. Vừa rồi bọn trẻ nói, Trần Bình nhào tới chắn đạn cho Mai Côi, tốc độ rất nhanh khiến mọi người đều bất ngờ. Đó rõ ràng là không chút do dự, hoàn toàn nằm ngoài phạm vi lí trí suy xét. Đây là một người mẹ, từ nhỏ đã chịu bao vất vả, đau khổ, khó khăn lắm mới trốn thoát được nhưng cuối cùng phải chịu kết cục như vậy. Tiểu Tiểu càng nghĩ càng buồn, nắm chặt bàn tay lạnh băng của Trần Bình:
- Chị yên tâm, Mai Côi cũng là con gái của em, giờ em thề với chị, em nhất định sẽ càng yêu thương nó, chăm sóc cho nó, tuyệt đối không để nó phải chịu cực khổ nữa.
Cửa hé mở, một bóng người cao lớn đi vào, Tiểu Tiểu đang khóc như mưa, hai mắt đẫm lệ, quay đầu nhìn lại thì thấy là Nghiêm Lạc, anh đã quay về.
Nghiêm Lạc đưa một chiếc bình thu hồn đến trước mặt Tiểu Tiểu sau đó ôm cô vào lòng:
- Mọi chuyện anh đều biết cả rồi, đừng đau lòng nữa, chúng ta sẽ thu xếp cho cô ấy một gia đình tốt, kiếp sau cô ấy sẽ được sống cuộc sống hạnh phúc, sẽ có cha mẹ yêu thương. Kiếp này coi như cô ấy được giải thoát.
Tiểu Tiểu gật đầu lia lịa, Boss nói đúng, đời này Trần Bình không được hưởng thụ những niềm vui của cuộc đời, không có được tình yêu thương của gia đình, kiếp sau nhất định phải cho cô ấy một gia đình hạnh phúc.
Trấn an Tiểu Tiểu xong xuôi, Nghiêm Lạc đi vào phòng y tế, Nghiêm Cẩn đang nhìn Mai Côi chăm chú, tay vẫn nắm chặt tay Mai Côi, cũng chẳng quay đầu nhưng biết là Nghiêm Lạc đã đến
-Bác sĩ nói rùa con phải nghỉ ngơi
-Cha biết
-Cha, hôm nay con bắt linh hồn của người sống!p>
-Cha có nghe nói
-Vậy cha phạt con vào địa ngục đi
-Được
Người làm cha chẳng hề từ chối. Bắt linh hồn của người còn sống sẽ tạo ra nghiệp chướng nặng nề, nếu không để cậu vào địa ngục chịu phạt thì chỉ sợ sau này sẽ bị trời phạt.
Nghiêm Cẩn cọ mặt lên mu bàn tay nhỏ bé của Mai Côi, sau đó đứng dậy, cúi đầu hôn lên trán Mai Côi:
- Em ngủ cho ngoan, anh đi rồi sẽ quay về
Cậu quay đầu nói với Tiểu Tiểu:
- Mẹ, giúp con chăm sóc rùa con, em ấy bị hoảng sợ, bên cạnh không thể không có ai, nếu không chắc chắn sẽ rất sợ
Nhận được lời cam đoan của Tiểu Tiểu rồi Nghiêm Cẩn mới vừa lòng rời đi.
Cậu đi thẳng đến chỗ nghỉ ngơi của các bạn, hỏi Mặc Ngôn: -Cái xác biến thái kia đâu?
Mặc Ngôn chỉ về góc tường, thân thể của bác sĩ X bị quăng quật ở đó, cơ bản cũng chẳng ai để ý. Nghiêm Cẩn đi qua, một tay xách lấy thân thể của hắn rồi gật đầu với Mặc Ngôn sau đó rời đi.
Nghiêm Cẩn một mình đi tới “Waiting”, đây là chỗ của Mạnh bà, cũng là sản nghiệp khác của Diêm vương, rất kiêu ngạo mà tọa lạc ở khu phố náo nhiệt nhất trong thành phố, cũng như những cửa hàng bình thường nhưng lại chẳng có ai bước chân vào. Nghiêm Cẩn biết năm đó người cha buồn nôn của mình luôn ngồi trong cửa hàng này mà lén nhìn theo mẹ, cuối cùng cũng thu phục được mẹ.
Lúc này trời đã gần sáng nhưng trên đường vẫn rất vắng, hầu như không một bóng người. Nghiêm Cẩn dừng xe, lôi xác của bác sĩ X ra. Mạnh Mạn đã nhận được tin tức, đã mở sẵn cửa chờ cậu. Phía sau Waiting chính là cửa vào địa phủ. Nghiêm Lạc đưa Nghiêm Cẩn đến đây vài lần, Mạnh bà xem như cũng đã thấy thằng bé bị phạt từ nhỏ cho đến lớn. Nhưng lần này dù bị phạt nhưng vẫn rất anh dũng.
Tâm tình của Nghiêm Cẩn rất tốt, chào hỏi Mạnh Mạn rồi đưa bác sĩ X đi thẳng đến cửa địa phủ. Nơi này có rất nhiều phong ấn, người thường đương nhiên không vào được, Nghiêm Cẩn dán phù chú vào thân thể bác sĩ X rồi kéo hắn nhảy vào.
Địa phủ giờ đã không thể so sánh với ngàn năm về trước, năng lượng của thế giới có sự biến hóa khiến cho cung điện năm xưa giờ hóa lao tù. Nhưng muốn tìm được ác hồn yêu ma thực sự lợi hại thì vẫn phải vào địa ngục
Nghiêm Cẩn rất thuộc đường, kéo bác sĩ X đi thẳng đến địa ngục. Lối vào cũng có phong ấn nhưng với cậu mà nói nó cũng chẳng có gì là to tát. Cuối cùng đến nơi, ác hồn đang bay lượn xung quanh, đám ma yêu né ở đó quan sát Tiểu ma vương. Bọn họ cũng chẳng xa lạ gì với Nghiêm Cẩn, đánh đấm vài lần, ăn không ít đòn của cậu. Lúc này Nghiêm Cẩn lại dẫn một người vào đây khiến ọi người rất kinh ngạc.
Nghiêm Cẩn làm phép hoàn hồn đưa hồn phách của bác sĩ X về cơ thể. Cậu lạnh lùng nhìn bác sĩ X rùng mình tỉnh lại rồi nói:
- Chào mừng đến với địa ngục!
Bác sĩ X dần ý thức được vấn đề, hắn hoảng sợ nhìn bốn phía, cảm giác bản thân vô cùng lạnh nhưng xung quanh lửa vẫn đang thiêu đốt. Nghiêm Cẩn cười nói với hắn:
- Không phải nghi ngờ, đây quả thực là địa ngục. Quỷ khí lạnh lùng nhưng ngọn lửa Diêm phủ đang cháy cho nên nhất định bây giờ ông đang cảm thấy vừa nóng vừa lạnh. Tôi rất muốn chúc mừng ông, có thể thể nghiệm nỗi đau khổ này trên đời không có nhiều người, ông chính là người thứ hai.
Bác sĩ X biết Nghiêm Cẩn không đùa bởi vì hắn đã cảm nhận được sức mạnh tà ác ở ngay bên cạnh mình, đây là thứ sức mạnh không lý trí, chỉ có giết chóc là bản năng.
Tiểu ma vương tiếp tục nói:
-Người thứ nhất tới đây là mẹ tôi, mẹ xông vào là để cứu cha. Còn ông, ông vào là vì bị phạt, chịu trừng phạt vì những việc làm ghê tởm của ông. Ông vốn không thể vào đây, ác thú yêu hồn sẽ cắn xé ông thành từng mảnh nhỏ, ông có thể tỉnh táo nhìn thấy mình bị cắn xé từng chút một. Thế nào, đãi ngộ này không tồi chứ, người có tiền cũng không mua được đâu. Tôi miễn phí cho ông, không cần quá cảm kích. Ông có thể ngưỡng mộ mẹ tôi năm đó vào rồi mà còn có thể lành lặn ra ngoài, giờ thì đang sống cuộc sống hạnh phúc. Đúng thế, tôi nói cho ông, đó chỉ là kích thích ông thôi, ông chắc vẫn đang nghe đúng không, khỏi cần nhìn bọn nó, nhìn kỹ quá chỉ tổ sợ hãi hơn thôi, dù sao ông cũng còn nhiều thời gian mà. Mấy ngàn năm qua chúng nó chưa được thử qua vị thịt người, ông đến đây nhất định là rất được chào đón. Đúng rồi, tôi đã nói cho ông chưa, để chúng nó ăn sạch cơ thể còn hồn phách cần rất rất rất nhiều thời gian. Ông cứ từ từ mà hưởng thụ đi.
Nghiêm Cẩn mỉm cười, thấy bác sĩ X cuối cùng không chịu nổi mà co cẳng chạy như điên thì cậu còn nói với theo:P>
- Chạy đi, cố lên nào! Chạy nhanh lên, ở đây có rất nhiều thứ để chơi đóp>
Nói xong, cậu nghe thấy bác sĩ X thảm thiết kêu rên.
- Miếng đầu tiên chẳng biết là ai cắn được thế? Ấy dà, đám quỷ ăn kẻ biến thái xong liệu có biến thành lũ ma quỷ biến thái không đây?
Cậu quay đầu nhìn quanh:
- Này, chúng mày đừng có đuổi theo nó hết chứ, vài đứa ra đây đánh nhau với tao đi, bằng không ra ngoài rồi cũng khó ăn nói. Không đánh à? Thực sự không đánh à? Đừng có mà hối hận đấy. Lần này rời đi tao sẽ an phận thủ thường, sống vui vẻ với rùa con, còn lâu nữa mới đến đây chơi với chúng mày đó!
Đám ác ma chẳng con nào để ý đến Nghiêm Cẩn, sớm đã đuổi theo bác sĩ X mất dạng. Nghiêm Cẩn thở dài, đi dạo quanh một vòng, vui vẻ đánh nhau với mấy con tiểu yêu:
- Đánh xong rồi! Về nhà ăn cơm! Rùa con, anh đã về đây!
———————Tôi là đường phân cách hạnh phúc———————— Nghiêm Cẩn nói đã xử lý xong nhưng thực ra còn nhiều chuyện chưa thực sự chấm dứt. Nhưng cũng may cậu có người cha siêu cấp tài giỏi. Đầu tiên là phía bảo tàng Hoàng lăng, vốn chủ quản là người thân tín của bác sĩ X, nhiều năm qua lợi dụng Hoàng lăng xây dựng căn cứ địa với công nghệ cực cao. Ngày chuyển những thiết bị, tư liệu sang Hoàng lăng chính là ngày xảy ra vụ bắt cóc ở trường Ánh Dương. Lúc đó mọi người đều điều tra phòng thí nghiệm, bệnh viện… nhưng nào có ai nghĩ đến Hoàng lăng. Bởi vậy mà bác sĩ X nhởn nhơ suốt mấy năm qua. Lần này Nghiêm Cẩn tìm ra được căn cứ địa này, xem như nhiều bí mật được tháo gỡ Sau đó là điều tra toàn bộ căn cứ dưới lòng đất này, tìm kiếm khắp nơi nhưng lại phát hiện hoàn toàn không thấy tung tích của Hùng Đông Bình. Ông ta sớm đã bị bác sĩ X giết chết hay nhân lúc rối loạn trốn thoát? Không ai biết. Điều duy nhất Nghiêm Lạc có thể làm là phát lệnh truy nã toàn quốc mà thôi.
Bác sĩ X còn vài chi nhánh khác trong cả nước, những điều này đều là khi Mai Côi còn bị bắt dùng năng lực tâm ngữ mà tìm được. Dưới sự chỉ dẫn của Mai Côi, mọi phân bộ đều bị tiêu diệt, thế lực của bác sĩ X coi như là hoàn toàn được dọn dẹp.
Hiệp hội siêu năng lực vì hội trưởng bị bắt, hội phó qua đời mà hỗn loạn, cuối cùng rơi vào tranh chấp, rốt cuộc đây là “thế ngoại đào nguyên” của những người siêu năng lực hay là nơi để những kẻ ác lợi dụng? Cuối cùng vẫn là tập đoàn Nhã Mã đứng ra lo liệu, nếu thế giới này người, thần, yêu, ma đều có thể chung sống thì sao không để cho những người siêu năng lực có không gian sinh tồn? Thiện ác không ở năng lực mà ở tại lòng người.
Nhắc đến năng lực, còn có một chuyện kì quái xảy ra. Từ sau khi Nghiêm Cẩn từ địa ngục trở về người lại tỏa hào quang. Nghiêm Cẩn vốn cho rằng mình ném tên biến thái kia vào địa ngục nên Thiên Đế cho rằng cậu đủ điều kiện trở thành thần tộc. Nghiêm Lạc và Cửu Thiên Huyền Nữ lại cảm thấy tu vi của Nghiêm Cẩn đã đủ, đây là kết quả của việc tôi luyện thành công. Nhưng cái này Nghiêm Cẩn lại chẳng hề quan tâm. Dù sao có ánh hào quang đó không thì cậu vẫn là cậu, vẫn là bản lĩnh đó. Nhưng điều khiến cậu tiếc nuối là tuy rằng thân thế của Mai Côi phức tạp nhưng mọi người nghiên cứu nửa ngày, cảm thấy cô bé vẫn là con người, sau này có thể có biến hóa gì không thì cũng không biết.
Mai Côi là người hay là thần thực ra Nghiêm Cẩn cũng không cần nhưng cậu thương Mai Côi phải tu hành vất vả để bầu bạn cùng mình. Nhìn mẹ thì biết, một con người muốn tu tiên thành công là chuyện khó khăn cỡ nào
Năm mới đã đến, hiệp hội siêu năng lực chính thức đổi tên thành Sở nghiên cứu và ứng dụng dị năng con người trực thuộc tập đoàn Nhã Mã. Trường học Nhã Mã cũng mở rộng, thêm giáo viên, thành lập hệ đại học.
Lứa học sinh Nghiêm Cẩn trở thành những học sinh đầu tiên tốt nghiệp ở trường Nhã Mã. Tham gia ngày tốt nghiệp, Mẫn Lệ được đại diện phát biểu
-Em là một hàng ma sư, Mẫn gia chúng em là gia tộc hàng ma lớn, nghe nói từ rất lâu về trước, giới hàng ma từng vì tranh giành vị trí gia tộc lớn nhất mà xảy ra nhiều xung đột. Em không sinh ra ở thời đại đó nên không có cảm giác gì. Nhưng sau khi em bước vào ngôi trường này, cũng từng vì ai có năng lực mạnh hơn mà tranh đấu. Em nghĩ cả thế giới này cũng sẽ chẳng có trường nào giống như trường của chúng ta, ngày ngày đều có đánh nhau. Cũng không có học sinh của trường nào giống như trường chúng ta, ai ai cũng đều anh dũng thiện chiến như vậy
Mọi người ngồi dưới bắt đầu cười ồ lên.
- Em nhớ buổi khai giảng đầu tiên, hiệu trưởng từng nói, mỗi người chúng em đều rất đặc biệt, trường học sẽ dạy chúng ta vận dụng sự đặc biệt của mình và cả bao dung sự khác biệt của người khác. Nhiều năm qua, em nghĩ chúng em cuối cùng cũng đã học xong. Có năng lực không phải là quá giỏi, biết khống chế và vận dụng năng lực mới là tuyệt vời nhất
Mai Côi cùng các bạn ở dưới ra sức vỗ tay.
- Năm nay chúng em tốt nghiệp. Rất dung tục chính là phải chia tay nhau. Hôm qua ở kí túc xá chúng em đã khóc lóc một hồi, trong lớp em có bạn học kế toán có thể kiếm tiền, điều này mọi người điều hiểu đúng không. Sau đó cũng có bạn muốn học thiết kế, dù đánh nhau cũng phải thật đẹp mắt, cái này cũng không tính là đặc biệt. Có một số bạn muốn học an ninh, cái này có thể nói là đi theo chính đạo nhưng cũng không có gì khác lạ. Dù sao kết quả thi tốt nghiệp đã có cả rồi. Còn em, em sẽ ở lại trường, trở thành lứa sinh viên đại học đầu tiên của trường. Em còn muốn thành một giáo viên hàng ma, đem tổ nghiệp (nghề của tổ tiên) phát dương quang đại. Về sau mọi người muốn tróc quỷ hàng ma nhưng lại quên sạch trường học, quên việc giúp bạn học cũ như mình làm ăn thì mình đánh chết các cậu.
Mọi người cười ồ lên, ngay cả giáo viên và khách quý đến dự cũng cười lớn. Mẫn Lệ hơi dừng lại rồi lại nói tiếp:
- Lại nói, cả tuổi thanh xuân của em đều cống hiến cho trường học Nhã Mã, thầy hiệu trưởng, thầy có cảm động không? Thầy đang cười, rất không có thành ý. Nhưng học sinh chúng em đều rất thành ý mà biểu đạt tấm lòng biết ơn của chúng em cho nhà trường.
Cô bé nói xong, vươn tay lên, bức rèm trên sân khấu được kéo ra, tất cả mọi người đồng thanh hô:
- Cảm ơn Nhã Mã, cảm ơn Hiệu trưởng, cảm ơn các thầy cô luôn áp bức chúng em. Tốt nghiệp rồi, thích con mẹ nó quá!
Pháo giấy nổ tung, hoa tươi và giấy màu bay đầy trời, các bạn trẻ của Ưng tộc bay bay phía trên rải hoa, buổi lễ như bùng nổ, mọi người cười nói thật vui vẻ.
Nghiêm Cẩn nhân lúc rối loạn mà ôm lấy Mai Côi ra sức hôn. Sau khi trở về, Mai Côi nuôi tóc ngắn để mái hỉ nhi, trông rất đáng yêu. Lúc trước vì để Mai Côi không quá buồn mà Nghiêm Cẩn cũng tự cạo đầu cho giống Mai Côi. Lúc đó cậu còn bắt mọi người khen mình và Mai Côi có tướng vợ chồng khiến mọi người đều rất vui vẻ (Mời đón đọc phiên ngoại 1 để biết chi tiết về quả đầu trọc này ^^)
- Anh ơi, anh nói xem, sang năm em tốt nghiệp thì nên theo học ngành nào?
- Học lấy bằng làm vợ của Tiểu ma vương là được, cái này rất có tiền đồ.
Mai Côi lườm cậu:
- Anh, giấy kết hôn đến năm 20 người ta mới cấp, cái bằng làm vợ gì gì của anh không tiện sử dụng đâu. Đúng rồi, nam còn phải đợi đến 22 tuổi cơ.
-Thế à?
Nghiêm Cẩn nhíu mày khó chịu
-Anh, anh thiếu hiểu biết về pháp luật à?
Người nào đó thiếu hiểu biết pháp luật đang suy nghĩ sâu xa: chẳng lẽ còn phải chờ lâu như vậy?
———————Tôi là đường phân cách ngọt ngào ————————
-Rùa con, giấy chứng nhận kết hôn không quan trọng, anh có thể tạm thời không danh không phận đi theo em
-Mẹ Tiểu Tiểu bảo không được.
-Rùa con, trường em có nhiều sinh viên nam không?
-Cũng tạm
-Tạm là bao nhiêu?
-Anh phiền quá đi!
-Rùa con, em sắp 20 rồi, sinh nhật 20 tuổi của em chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé!
-Anh ơi, vẫn còn một năm nữa cơ mà.
-Đúng, thì chỉ là lên kế hoạch năm sau thôi mà
-Nhưng anh còn chưa đủ tuổi -Chả sao cả, anh có thể sửa chứng minh thư già đi một tuổi, khó gì đâu.
-Nhưng em còn chưa tốt nghiệp, em muốn học cho xong đã
-Em ngốc như thế, học bao giờ mới tốt nghiệp đây?
-…
-Rùa con, tuổi thanh xuân của anh đều hao phí cho em, em còn muốn bắt anh chờ đợi bao lâu nữa đây?
-Anh ơi, còn 10 tháng nữa mới đến sinh nhật 20 tuổi của em, anh cứ ba ngày hỏi một lần, phiền chết mất.
-Chẳng phải là anh sợ em trí nhớ em đó sao?
-…
Ngày sinh nhật 20 tuổi của Mai Côi, cả nhà mở tiệc chúc mừng, rất nhiều bạn bè cũng đến dự, vui chơi đến gần sáng. Hôm sau, Tiểu Tiểu theo lời cậu quý tử dặn dò mà gọi cậu dậy. Nghiêm Cẩn nói hôm nay có chuyện quan trọng phải làm, sợ uống say không dậy được. Nghiêm Cẩn còn nói đồng hồ báo thức vô dụng, bình thường đều là Mai Côi gọi cậu dậy nhưng sợ Mai Côi cũng uống say nên phiền Tiểu Tiểu đến gọi.
Sau khi Nghiêm Cẩn tốt nghiệp đi làm thì đã mua căn hộ cũ của nhà Mai Côi ở tầng 17, chia nhà trên nhà dưới với cha mẹ. Đương nhiên cậu kéo cả Mai Côi đến ở cùng. Nhưng dưới sự yêu cầu của vị “từ mẫu” Tiểu Tiểu và sự “nhu thuận nghe lời” của Mai Côi, cậu đồng ý, trước khi kết hôn sẽ không làm chuyện xấu.
Vì thế, để gọi Nghiêm Cẩn dậy, Tiểu Tiểu gọi điện thoại cho cậu nhưng điện thoại tắt máy. Nhà Nghiêm Cẩn không có điện thoại bàn, Tiểu Tiểu đành phải xuống lầu một chuyến. Vừa mở cửa, bước vào nhà đã phải tròn xoe mắt nhìn. Quần áo trải dài từ phòng khách đến cửa phòng ngủ, tràn ngập sự ái muội, mơ màng.
Lòng Tiểu Tiểu đã có dự cảm không lành, quả nhiên đi vào, cửa phòng ngủ không đóng, chân giường là nội y tứ tung. Trên giường lớn, Mai Côi mặt ửng hồng đang gối đầu vào tay Nghiêm Cẩn mà ngủ say. Chăn chỉ đắp đến vai, không quá lộ nhưng cũng đủ để người ta biết dưới chăn là hai người không mặc đồ. Trên cổ và vai Mai Côi còn những dấu hồng rất rõ ràng.
Nhìn tình cảnh này cho dù là tên ngốc cũng biết đêm qua hai người đã làm gì. Mai Côi ngủ rất say, hoàn toàn không biết Tiểu Tiểu đang đứng ngoài cửa nhưng Nghiêm Cẩn thì đã tỉnh. Cậu cao hứng nhìn Tiểu Tiểu, còn trách móc:
- Mẹ, con chờ mẹ rõ là lâu!
Chờ lâu? Chờ cái gì? Chờ cô đến chơi trò bắt kẻ thông dâm tại giường? Tiểu Tiểu nổi giận, thằng con láo toét này, nhất định là Mai Côi không đồng ý kết hôn với nó nên nó mới chơi trò úp sọt này. Người làm mẹ lớn tiếng quát:
- Tiểu ma vương!
Nghiêm Cẩn vô cùng vui sướng, mặc kệ Tiểu Tiểu đang tức giận, cậu khẽ lay Mai Côi dậy, hôn lên mái tóc cô bé. Mai Côi đêm qua bị hành hạ quá sức mà vô cùng buồn ngủ, khẽ ậm ừ rồi mơ hồ mở mắt, hiển nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nghiêm Cẩn khẽ cắn lên bờ vai thon của Mai Côi một cái rồi vui vẻ nói:
-Rùa con, mau tỉnh lại đi, mẹ bảo em dậy chịu trách nhiệm!
(Toàn văn hoàn)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom