-
Chương 32
Chương 59 Phòng tối đầy sát khí
Hạ Sinh run run hỏi:
-Em trai, em đoán là chuyện gì?
“Suỵt, đừng nói, nghĩ trong đầu là tôi có thể nghe được, giờ chúng ta phải trộm văn kiện ra, đây vừa vặn là một cơ hội đó”. “Cảnh tối lửa tắt đèn, người xấu dễ dàng tìm tới nhất, cơ hội cái rắm”
“Giờ không đi chỉ e sau này sẽ không còn cơ hội. Nếu thực sự có gián điệp thì hắn ta chắc chắn cũng sẽ muốn đến trộm độ. Lần mất điện này chưa biết chừng là hắn ta giở trò quỷ”.
“A a a… thế như vậy thì chúng ta càng không thể đi. Non xanh còn đó lo gì không có củi đun”
- Ấy da, lão tử lại nói một câu có văn hóa rồi! Hạ Sinh kích động, lại buột miệng nói lớn.
“Câm miệng, bảo anh đừng nói gì, nghĩ trong lòng là được rồi”. Hạ Bồi hận không thể xông lên mà đấm Hạ Sinh vài cái
“Được được, anh nghĩ trong lòng là được rồi”. Hạ Sinh không phục, thầm tự nói: “Người có miệng mà phải giả câm điếc thật khổ”.
Hạ Bồi không quan tâm đến anh ta, giờ phút này hai mắt cậu đã thích nghi với bóng tối, nương theo ánh trăng mà đi về phía cửa, vừa đi vừa dùng suy nghĩ mà nói với Hạ Sinh: “Đừng rườm lời vô nghĩa, chúng ta giờ phải chạy nhanh đi, chờ đến khi hắn ta lấy được đồ trong tủ bảo hiểm rồi, chúng ta mất lợi thế sẽ bị giết người diệt khẩu mất”.
-Cái gì?
Hạ Sinh không nhịn được lại hô lớn, chờ đến khi phản ứng lại thì vội bưng miệng, thầm nói trong đầu: “Đâu liên quan gì tới anh, anh chỉ đi quét toilet thôi, sao muốn giết anh diệt khẩu?”
“Bởi vì lúc hắn ta muốn giết tôi, tôi sẽ nói cho hắn ta là mọi chuyện tôi đều đã kể cho anh”.
“Đừng mơ. Nhìn em nhã nhặn như vậy mà sao còn biến chất hơn anh”. Hạ Sinh đáng chết này như con thỏ đi theo sau Hạ Bồi, lặng lẽ mò đến phòng vật chứng.
Hạ Bồi cố gắng tập trung tinh thần, chăm chú nghe động tĩnh của cả tầng này, việc mất điện khiến mọi người đều rất hoảng sợ, giờ đều đang bị vây trong trạng thái hỗn loạn. Hạ Bồi cuối cùng đã nhận được tin tức có ích, có người gọi điện thoại hỏi, thì ra cả tòa lầu đều bị cắt điện, cái này so với việc chỉ một tầng lầu bị cắt điện đáng sợ hơn nhiều. Bởi vì tầng hầm là kho hồn của công ty. Vì để đề phòng mọi chuyện, rất nhiều người đã nhận được mệnh lệnh mà chuẩn bị trang bị chạy đến tầng hầm để bảo vệ. Phòng giam giữ yêu thú cũng được điều người đến gác.
Hạ Bồi chờ mọi người rời đi hết rồi, truyền suy nghĩ cho Hạ Sinh rồi dẫn Hạ Sinh chạy về phía cầu thang, cũng nói với Hạ Sinh: “Tủ bảo hiểm đặt ở phòng vật chứng nào, anh mau dẫn đường đi”
Hạ Sinh đáp ứng, vừa định chạy lên trước thì lại nhìn thấy Bát Bát đang ngủ say trên chiếc bàn bên cạnh, thuận tay nhét Bát Bát vào trong túi rồi rời đi. Trong lòng anh ta nghĩ, dù thế nào Bát Bát cũng là linh vật, hẳn là đáng tin hơn cái gì mà siêu năng lực của Hạ Bồi.
Bát Bát bị đánh thức, nhô đầu ra khỏi túi, Hạ Sinh vội đặt tay lên miệng ra dấu cho nó yên lặng. Bát Bát chớp đôi mắt đen to bằng hạt đậu, nghiêng đầu nhìn nhìn rồi lại an tâm mà chui vào túi
Hạ Sinh dẫn Hạ Bồi, nương theo ánh đèn mỏng manh được bật theo chỉ thị khẩn mà đi đến phòng vật chứng. Còn chưa có điện, trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào khiến bọn họ thoáng nhìn được tình hình trước mắt. Sau khi phát hiện phòng vật chứng vẫn khóa cửa thì Hạ Bồi nhẹ thở phào. Cậu ra lệnh cho Hạ Sinh tìm nơi ẩn nấp, sau đó tự mình xông lên, ấn theo mật mã tìm được trong đầu của nhân viên phụ trách rồi mở mật mã
“Lách cách” một tiếng, cửa mở, Hạ Bồi nhanh chóng lẻn vào trong. Hạ Sinh theo sau, dùng sức lấy tay áo lau lau số trên bàn phím mật mã, trong lòng nghĩ, Hạ Bồi đúng là khinh suất, ngay cả việc không được để lại dấu vân tay cũng không biết, còn chẳng bằng gã côn đồ như mình.
Lau dấu vân tay xong, Hạ Sinh cũng lẻn vào phòng. Căn phòng này rất lớn, không gian bên trong được vài chiếc tủ lớn ngăn cách thành mấy phần, mọi thứ đều được cất trong tủ rất ngăn nắp. Hạ Bồi nghiêm túc nhìn một hồi, xác nhận trong phòng không có ai, ra hiệu cho Hạ Sinh rồi bắt đầu đi tìm tủ bảo hiểm
Tủ bảo hiểm đặt ở cạnh cửa sổ, Hạ Bồi và Hạ Sinh đều nhìn thấy, hai người nhìn nhau, trong lòng có chút cao hứng, mọi việc có vẻ thật thuận lợi.
Hạ Bồi nhìn thoáng qua xung quanh, camera trong phòng này cũng giống bên ngoài, đèn đỏ đều đã bị tắt, chứng tỏ mất điện nên không hoạt động. Vì thế Hạ Bồi chậm rãi tiến đến bên tủ bảo hiểm, trong lòng lẩm bẩm mật mã của Tần Nam rồi vươn tay định mở. Nhưng vừa đụng tới thì đã hoảng hốt, khóa mật mã đang chuyển động, Hạ Bồi vội rụt tay về.
Hạ Sinh thấy thế thì cũng rụt người, nằm sấp xuống, thấy khóa tủ bảo hiểm tự chuyển động, sợ tới mức tưởng quỷ mà “A” một tiếng. Hạ Bồi cả kinh, như đã hiểu vì sao lại thế, cậu hô lớn:
-Hạ Sinh, mau chạy đi!
Còn chưa dứt lời thì đã thấy mình đột nhiên bị bay bổng lên rồi đập mạnh vào tường
Hạ Sinh thấy bị bay cao như vậy thì nghĩ chắc chắn là quỷ, anh ta nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy được hai bước thì quay đầu lại, chợt thấy chiếc ghế bay thẳng tới chỗ mình, cùng hướng với Hạ Bồi bị ném tới. Hạ Sinh cả kinh, vội xông lên ôm lấy chiếc ghế rồi đặt lại trên đất
Hạ Bồi ngã xuống đất, hoảng sợ không nói nên lời. Hạ Sinh che trước người cậu, lớn tiếng quát>
- Ai? Quỷ quái phương nào. Đây… đây là công ty Nhã Mã, không phải nơi để mày càn quấy…
Giọng anh ta đủ lớn nhưng đáng tiếc chẳng có chút khí thế nào. Hạ Sinh kêu xong, lòng thực sự hoảng hốt, nghĩ cũng biết là chẳng ai đi sợ tiếng mắng run rẩy của mình.
Chiếc ghế trước mặt bọn họ lại di chuyển, Hạ Sinh sợ tới mức nhìn trái nhìn phải, xung quanh không có gì có thể cầm, sờ sờ trong túi, ai da, vừa rồi vội cùng Hạ Bồi đi, đầu vịt gặm một nửa nhét vào túi áo bên trái, dưới tình thế cấp bách thì lấy ra ném về phía chiếc ghế. Hạ Bồi nhắm mắt, cảm thấy Hạ Sinh thật sự không thể trông cậy được
Chiếc ghế kia đương nhiên không hề bị ảnh hưởng, lúc này lại có thêm một chiếc ghế bay tới, hai chiếc ghế ra sức mà bay. Hạ Sinh hoảng hốt hỏi Hạ Bồi:
-Rốt… cuộc là.. là… có mấy con quỷ đây.
Hạ Bồi ấm ách nói:
-Bảo anh chạy thì không chạy, mấy con thì khác biệt gì sao? Anh chạy thì mới có người đến cứu tôi được chứ
-Đúng, anh hẳn là nên chạy
Hạ Sinh hối hận, thời điểm này nói nghĩa khí có tác dụng gì chứ. Anh ta sốt ruột lại mò mò túi, lại lấy ra một thứ đồ để ném qua, đến lúc sắp ra tay mới thấy khác lạ, trong tay mềm mềm nhũn nhũn đầy lông, đó chẳng phải là Bát Bát.
Hạ Sinh vội rụt tay, đặt Bát Bát ở trước mặt, nói với hai chiếc ghế dựa kia:
- Đừng tưởng rằng các ngươi lợi hại, đây là Vô địch sấm sét Thử tướng quân Bát Bát, có thể đánh chết các người đó
Lần này anh ta nói năng gãy gọn nhưng với việc Bát Bát có ích hay không thì trong lòng anh ta cũng chẳng dám chắc. Con chuột bé tí, bình thường chỉ thấy nó ham chơi, nào thấy có bản lĩnh gì. Nhưng giờ phút này cũng chẳng nghĩ được nhiều như vậy.
Hai chiếc ghế kia hiển nhiên cũng chẳng bị dọa, chúng chẳng hề do dự lại tiếp tục phi lên, hung hăng nện vào đầu Hạ Sinh. Hạ Sinh kêu lớn, Bát Bát cũng mặc kệ, ném nó ra rồi ôm đầu ngồi phệt xuống đất, tư thế tiêu chuẩn để chuẩn bị chống đỡ trận đòn này. Nhưng chuyện anh ta không ngờ đã xảy ra. Bát Bát lại theo lực ném của anh ta mà nhảy lên cao, cái đuôi nhỏ vung lên như cái roi đánh lên chiếc ghế. Chỉ nghe “ba” một tiếng, chiếc ghế bị quất mà gãy đôi rồi rơi xuống đất. Vừa xử lý xong, Bát Bát lại xoay người, hai chân nhỏ vỗ vỗ, đánh chiếc ghế còn lại đập vào tường, cũng tan nát
Hạ Sinh vừa ôm đầu vừa liếc mắt nhìn trộm, thấy Bát Bát dũng mãnh như vậy thì sợ hãi mà cười khan, chỉ vào Bát Bát mà nói với Hạ Bồi:
-Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa! Vô địch sấm sét Thử tướng quân Bát Bát là huynh đệ của anh đó, tốt quá đi!
Anh ta lấy lại tinh thần, lại đặt Bát Bát vào tay, đưa lên miệng mà hôn loạn:
- Giỏi lắm, Bát Bát, anh phải dựa vào chú rồi!
Bát Bát nằm trong tay anh ta mà giãy dụa, móng vuốt nho nhỏ cào cào lên miệng Hạ Sinh, hiển nhiên là không hề thích hành động thân mật này của Hạ Sinh.
Chờ Hạ Sinh dừng lại, Bát Bát rung rung đám lông mềm trên người, đứng thẳng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực tỏ ý rất vừa lòng với danh xưng Vô địch sấm sét thử tướng quân Bát Bát.
Hạ Sinh và Hạ Bồi cùng đứng dậy, dựng lỗ tai mà nghe nhưng chẳng nghe thấy gì. Hạ Bồi dùng suy nghĩ nói với Hạ Sinh: “Tôi không nghe thấy ở đây có người”. “Anh chính là người”. Hạ Sinh vội giải thích, mẹ ơi, ở đây không có ai, thế thì khó trách, công ty chuyên hàng ma tróc quỷ lại còn có thể có quỷ?
Hạ Bồi thầm khinh thường, không muốn tranh cãi về vấn đề này với kẻ ngu ngốc, vừa rồi quả thực không giống là quỷ làm, cậu nghi ngờ chính là người đó, chỉ có ông ấy mới có năng lực này. Cậu cố gắng nghe, quả thực không nghe trong phòng có người, chẳng lẽ sự dũng mãnh khi nãy của Bát Bát đã dọa được ông ấy? Hạ Bồi cẩn thận nghĩ nhưng xung quanh lại rất im lặng, chẳng có chút tiếng động nào. Hạ Bồi như quyết tâm điều gì đó, nói với Hạ Sinh:
-Chúng ta mau mở tủ ra đi, nhân dịp này, có lẽ còn có cơ hội.
-A, vẫn muốn mở tủ?
Hạ Sinh nơm nớp lo sợ, cảm thấy mình đúng là không may. Anh ta đặt Bát Bát trước ngực như thể là bùa hộ mệnh, dùng vai làm tay vịn cho Hạ Bồi, đi tới tủ bảo hiểm kia.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chẳng biết đã trốn đi đâu, phòng tối khó nhìn. Hạ Bồi và Hạ Sinh cẩn thận đi đến bên tủ, bắt đầu thử mở khóa. Nhưng Hạ Bồi xoay thế nào thì cũng không xoay được, Hạ Sinh hoảng muốn chết, nơi này không thể ở lâu, rất nguy hiểm, Hạ Sinh đẩy Hạ Bồi ra:
- Để anh, em đọc số đi
Người này nhất định là vừa nãy bị đập vào người bị thương nên tay không sức
Nhưng đến khi anh ta chạm tới ổ khóa thì mắt cũng trợn tròn. Như thế có người đang giữ chặt lại, anh ta dùng hết sức cũng không thể lay chuyển được
-Có… có quỷ. Em trai à, chúng ta không cần tài liệu, mau đi đi, nơi này rất nguy hiểm. Lần sau có cơ hội lại đến. Hạ Sinh vừa dứt lời đã thấy chiếc tủ bảo hiểm chuyển động tiến lên trước mà đập vào đầu anh ta. Tủ bảo hiểm rất nặng nhưng tốc độ di chuyển cực nhanh khiến cho Hạ Sinh đau đớn quỳ rạp trên đất, ôm trán không nói được một lời
Hạ Bồi thấy thế cũng hoảng sợ, xem ra nơi này thực sự không thể ở lâu. Cậu kéo Hạ Sinh, đỡ anh ta đi ra ngoài. Hạ Sinh vừa đi vừa ồn ào:
-Xong rồi, xong rồi, chắc chắn anh bị đập thành ngốc rồi, con mẹ nó đau quá
-Câm miệng, bảo anh đừng có nói lớn, nói trong đầu là được rồi
-Kêu đau còn phải kêu ở trong đầu? Ngốc thế sao?
Hạ Sinh tủi thân lẩm bẩm nhưng không nhịn được mà lườm lườm Hạ Bồi.
“Anh vốn ngốc rồi, chẳng sao đâu”. Hạ Bồi vừa ra sức kéo Hạ Sinh đi nhanh vừa mắng trong lòng. Lúc này cậu rất lo lắng, cậu không dám chắc chắn nhưng có một dự cảm không lành dâng lên. Người làm việc này, còn cả bản thân mình nữa, tất cả khiến cậu có cảm giác rất không ổn.
Lúc đi tới cửa, cậu dừng bước. Hạ Sinh thấy thế thì kinh ngạc, vừa xoa trán vừa ngẩng đầu nhìn, sau đó hét lớn một tiếng
-A!!!
Ở cửa, một người đang đứng đó, bóng người đen tuyền ẩn trong bóng tối, dưới ánh trăng mỏng manh càng thêm vô cùng quỷ dị, âm trầm
Hạ Sinh “kìm lòng không đậu” mà vẫn tiếp tục hét lớn. Hạ Bồi không ngăn cản anh ta, giờ phút này cậu cũng chỉ cố nhìn trừng trừng bóng đen kia, lòng vừa hoảng vừa sợ. Nhưng tiếng hét chói tai của Hạ Sinh hiển nhiên khiến cho bóng đen kia rất khó chịu. Hắn ta bình tĩnh mà quát: -Các người nhân dịp mất điện, đi vào phòng cất vật chứng là muốn làm gì?
Hạ Sinh vội ngậm miệng lại, không phải quỷ sao? Biết nói tiếng người, thật tốt quá. Nhưng ngay sau đó anh ta mới phản ứng lại: bọn họ làm chuyện xấu bị người bắt quả tang.
-Chuyện này… chuyện này…
Hạ Sinh không biết nên làm thế nào, theo bản năng anh ta nhìn Hạ Bồi, trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt của cậu nhưng anh ta cảm nhận được bàn tay đỡ mình của Hạ Bồi đang nắm chặt. Xem ra cậu cũng rất lo lắng. Hạ Sinh há miệng còn định nói gì đó nhưng lại bị Hạ Bồi kéo vào trong phòng, sau đó nghe được Hạ Bồi nói với mình: “Chút nữa chỉ cần có cơ hội thì anh phải chạy đi, đi tìm người đến cứu tôi”.
- Cái gì?p>
Hạ Sinh rất kinh ngạc, không thể khống chế mà hỏi lớn. Đã bị người phát hiện, còn chạy cái gì? Bọn họ đến trộm đồ thì sao có thể có người đến cứu bọn họ, không đánh chết bọn họ đã là may rồi
- Con đang dùng tâm ngữ để thông cung à? Hạ Bồi!
Bóng đen kia vừa nói vừa chậm rãi đi đến gần bọn họ. Hạ Sinh biết câu “cái gì?” của mình đã tiết lộ bí mật nên thầm tự kiểm điểm. Anh ta vội thương lượng với Hạ Bồi: “Chúng ta lập tức đầu hàng, xin được tha thứ, có lẽ sẽ không bị đánh. Đúng rồi, nói là cùng Bát Bát chơi trốn tìm nên không cẩn thận chạy vào. Cùng lắm bị trừ tiền lương, ở đây chưa mất gì, hẳn là không sao…” “Hạ Sinh, câm miệng”. Dòng suy tư của Hạ Sinh bị Hạ Bồi vô tình cắt ngang. Hạ Sinh nuốt nước bọt, cuối cùng cũng nhịn không nói gì. Lúc này bọn họ đã lùi đến bên cửa sổ, ánh trăng lại ló ra, dưới ánh sáng này, bóng đen kia rốt cuộc cũng ra khỏi bóng tối, lộ rõ bộ mặt.
Hạ Sinh thấy được mặt của hắn ta thì rốt cuộc hiểu được ý của Hạ Bồi là gì. Dựa vào kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội nhìn sắc mặt người ta mà sống, anh ta hiểu được, trên khuôn mặt này hiện rõ sát ý.
Chương 60 Ma vương hiện thân làm rõ tình hình
- Hội trưởng. Đã muộn thế này hội trưởng tới đây làm gì?
Cuối cùng Hạ Bồi cũng mở miệng.
- Thầy vốn định đến xem con thế nào, gần đây con rất lạ, Tiểu ma vương muốn thẩm vấn con, thầy nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên nói với con trước thì hơn. Lời này của Phùng Quang Hoa rất hợp tình hợp lý:
- Không ngờ thầy vừa lên lầu thì mất điện, thầy lo con gặp chuyện không may thì lại phát hiện con lén vào phòng vật chứng của công ty mà trộm đồ
Hạ Sinh nghe được lời này thì thực sự sợ hãi, người này rõ ràng đã động sát khí nhưng bên ngoài lại nói dễ nghe như vậy, thật đáng sợ. Anh ta vội dùng suy nghĩ hỏi Hạ Bồi: “Giờ là thế nào, có thể giải thích một chút không”. Anh ta mong là mắt mình kém, nhìn nhầm, Phùng hội trưởng này sẽ không làm gì bọn họ, thật tốt quá.
Nhưng Hạ Bồi lại chẳng còn tâm trí để ý đến anh ta, Hạ Bồi nói với Phùng Quang Hoa:
-Chúng em cũng là phát hiện có người muốn trộm đồ trong phòng vật chứng cho nên đến xem, không ngờ lại gặp hội trưởng
Hạ Sinh nghe mà run lên, đồ ngu này, không có việc gì sao lại đi kích thích người ta. Quả nhiên thấy Phùng Quang Hoa mặt lạnh như tiền:
- Hạ Bồi, con làm cho thầy thất vọng rồi, Hiệp hội bồi dưỡng con bao nhiêu năm qua vậy mà con thông đồng với người ngoài mà muốn làm điều bất lợi cho hiệp hội.
Hạ Bồi yên lặng một hồi rồi hỏi:
- Thầy sẽ không để con gặp lại Tiểu ma vương chứ?
Lòng Hạ Sinh trầm xuống, quay đầu nhìn cậu một cái
Phùng Quang Hoa không trả lời thẳng nhưng lời nói ra lại khiến Hạ Sinh rụng rời chân tay:
- Con nửa đêm lẻn vào phòng vật chứng ăn cắp bị người làm vệ sinh này phát hiện, hai người khó tránh khỏi việc tranh chấp hoặc xảy ra điều bất ngờ…
Ông ta quả nhiên là muốn giết hai người, Hạ Sinh hoảng sợ phát hiện cửa sổ phía sau mình “kẽo kẹt” một tiếng, tự động mở tung ra. Anh ta sợ tới mức vội rụt vào góc tường, mặc dù ở đây lâu như vậy, rất muốn ra ngoài một chút nhưng anh ta không muốn ra khỏi đây bằng đường cửa sổ.
- Con là tâm ngữ giả, sao có thể không biết có người đi theo mình? Con ở trường học hơn mười năm còn không đánh lại được một tên côn đồ? Có thể đánh nhau với anh ta mà ngã xuống lầu được sao?
Vẻ mặt Hạ Bồi cũng coi như trấn định nhưng bàn tay nắm chặt của cậu đã biểu hiện được sự bất an trong lòng
- Điều này tuy kì quái nhưng sự thật là thế, trong phòng toàn dấu vân tay của hai người, lại có dấu vết đánh nhau, muốn tra thế nào thì phải xem phía Nghiêm tiên sinh, thầy chỉ là người làm chứng, sẽ hết sức giúp đỡ bọn họ tiến hành điều tra
Phùng Quang Hoa nói xong thì lại bước lên trước vài bước.
Hạ Sinh vội lôi Bát Bát trong túi ra, vừa rồi lúc thử mở khóa tủ bảo hiểm thì thuận tay nhét Bát Bát vào trong, lúc này tình hình nguy hiểm, vội lấy ra trợ uy:
- Ông đừng có nói hươu nói vượn, tôi cũng có người làm chứng, ông là hội trưởng thì có gì hơn người, Bát Bát là thú cưng của Boss, đến lúc đó Boss tin ông hay tin nó?
Bát Bát có phần không hiểu gì, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại.
-Nó thì nói được gì? Phùng Quang Hoa hỏi
Hạ Sinh sửng sốt:
-Nó sẽ nói chúng tôi vào phòng này rồi bị đám ghế dựa kia tấn công, nó cứu chúng tôi, sau đó thì ông vào…
Giọng anh ta càng lúc càng nhỏ, dường như không biết phải nói gì nữa cho có lý.
-Bát Bát, người này là Phùng hội trưởng, năng lực của ông ấy là di chuyển đồ vật, ông ấy phá hủy nguồn điện của tòa nhà rồi lẻn vào công ty, lấy trộm tài liệu trong tủ bảo hiểm. Bởi vì ông ta không biết mật mã của phòng nên muốn mở tủ bảo hiểm bằng siêu năng lực nhưng vừa vặn bị chúng tôi phát hiện. Vừa rồi ghế dựa tấn công chúng tôi cũng là kết quả của siêu năng lực đó. Ông ta ở bên ngoài thấy tôi ấn mật mã nên nhớ lại, bây giờ mới có thể lẻn vào, định giết chúng tôi để diệt khẩu.
Hạ Bồi hiểu được suy nghĩ của Hạ Sinh nên giải thích tình huống cho Bát Bát hiểu.
Phân tích này có sức thuyết phục hơn những lời Hạ Sinh vừa nói nhiều, Hạ Sinh vội phụ họa:
-Đúng, đúng, chính là như thế. Bát Bát, mày chẳng những là người làm chứng cho bọn tao mà còn phải bảo vệ bọn tao nữa, nhất định phải bảo vệ bọn tao, không thể để tên trứng thối này thực hiện được mục đích. Bằng không sau này tao không thể nào chơi trốn tìm với mày nữa, rất đáng tiếc, có đúng không?
Bát Bát tỏ vẻ đang đối phó với địch, đôi mắt bé xíu nhìn chằm chằm Phùng Quang Hoa. Hạ Bồi lại bổ sung:
- Lát nữa, cho dù tao và Hạ Sinh đánh nhau, ôm nhau nhảy ra ngoài cửa sổ thì cũng không phải là bọn tao tự nguyện, là vì bị siêu năng lực của Phùng hội trưởng khống chế.
Bát Bát gật gật đầu, móng vuốt xòe ra trước ngực, nhìn thẳng vào Phùng Quang Hoa. Hạ Sinh cười cười rồi nói với Hạ Bồi:
- Ý của Bát Bát là bảo chúng ta yên tâm - Thế à?
Hạ Bồi không tin tưởng lắm, con chuột này không nói, Hạ Sinh thì biết cái gì.
Phùng Quang Hoa lại bước lên vài bước:
-Con đừng nói dối để lừa con chuột con này nữa, suy đoán của con chẳng vững chắc chút nào cả. Tủ bảo hiểm này vẫn đặt ở thành phố Z, chuyện cách đây đã hơn hai tháng, nếu thầy biết mật mã của tủ bảo hiểm thì muốn lấy gì thì lấy từ sớm, cần gì chờ đến hôm nay. Thầy hoàn toàn có thể thoải mái tìm kiếm tài liệu ở thành phố Z, cần gì mạo hiểm như vậy, chạy đến công ty của Nghiêm tiên sinh mà trộm tài liệu?
Hạ Bồi không nói được gì, vấn đề này quả thực cậu không giải thích được. Bát Bát hồ nghi quay đầu nhìn Hạ Bồi, Hạ Sinh khiến Hạ Sinh hoảng sợ hét:
- Bát Bát, bọn tao thực sự không làm chuyện gì xấu, bọn tao đến lấy tài liệu là vì mục đích tốt
Hạ Bồi lườm mắng:
- Đồ ngu!
Quả nhiên Phùng Quang Hoa nắm được vấn đề:
-Hai người đã thừa nhận là tới trộm tài liệu rồi à? Thầy cũng không oan cho con nhé. Hạ Bồi, Tần Nam là phó hội trưởng, bán đứng rất nhiều người trong hiệp hội, con lại “trợ Trụ vi ngược” (giúp Trụ vương làm điều ác), biết rõ việc hắn ta làm mà không thông báo. Sau này hắn ta chết, con sợ mọi chuyện bị bại lộ nên mới luôn thu thập tin tình báo xem có gì bất lợi ình hay không. Thời gian này hành vi của con rất khác, thầy nói cho Tiểu ma vương nên cậu ấy hạ lệnh nhốt con lại. Thế mà con còn không biết hối cải, biết tủ bảo hiểm của Tần Nam được chuyển về công ty thì nhân lúc mất điện mà đến lấy trộm tài liệu.
Những lời này rất rõ ràng, Hạ Sinh cũng không nhịn được mà nhìn Hạ Bồi vài lần, trong lòng không muốn tin nhưng cảm giác nghi ngờ vẫn có
- Ông nói hươu nói vượn, ngậm máu phun người!
Thái độ của Hạ Sinh hiển nhiên kích thích Hạ Bồi khiến cho Hạ Bồi dần trở nên kích động.
- Con vẫn để ý đến cái nhìn của người khác như vậy. Hạ Bồi, con vẫn luôn muốn khiến mọi người tôn kính, sùng bái, yêu thích mình nhưng bản thân lại làm những chuyện thương thiên hại lý, tổn hại đến mọi người, con còn muốn người khác nghĩ gì về mình đây?
-Không phải tôi, tôi không làm gì cả. Là Tần Nam làm, là ông làm cho nên ông mới muốn giết tôi để bịt miệng. Hạ Bồi lớn tiếng cãi lại.
-Chứng cớ đâu? Chuyện Tần Nam bán đứng hiệp hội thầy có chứng cứ, con là đồng phạm với Tần Nam thầy cũng có chứng cứ. Còn con, ngoài việc nói thầy muốn giết con bịt miệng thì con có thể nói được gì thuyết phục hơn?
Phùng Quang Hoa bình tĩnh, quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Sinh rồi lại nhìn Hạ Bồi:
- Thầy sẽ không giết con nhưng người dọn vệ sinh này bị con lợi dụng, lòng rất khó chịu. Hắn ta sẽ làm gì thì thầy cũng không thể cam đoan.
Lúc này chân tay Hạ Sinh cứng ngắc như thể hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân. Anh ta ném Bát Bát qua một bên, sau đó xông về phía Hạ Bồi. Hạ Bồi không phòng bị bị đẩy ngã. Mắt thấy Hạ Sinh sắp vung quyền đánh về phía mình, cậu theo bản năng giơ tay lên đỡ, một đạp đá Hạ Sinh bay dính vào tường.
Hạ Sinh đau đến độ không nói nên lời, ấm ách đáp:
- Cũng không phải anh muốn đánh em, sao em ra tay tàn nhẫn thế
Miệng thì nói vậy nhưng thân thể không chịu khống chế mà lại nhào về phía Hạ Sinh. Bát Bát nghiêng đầu buồn bực nhìn hai người này đánh nhau, nó muốn giúp nhưng giúp bên nào đây?
Hạ Sinh cuối cùng cũng nói được một câu:
- Bát Bát, mày mau đánh gã trứng thối kia đi.
Phùng Quang Hoa ở một bên lạnh lùng nói:
- Chuột thần, chẳng lẽ không có chứng cứ mà mày đã tin vào lời nói mù quáng của gã dọn dẹp vệ sinh rồi đi tấn công đối tác quan trọng của Nghiêm tiên sinh? Tôi chỉ đứng đây, chưa từng làm gì đâu nhé.
Bát Bát sốt ruột đến giơ chân, cả người núng nính thịt run run, nó không hiểu rõ tình huống, quả thực cũng không dám nghe loạn theo lời Hạ Sinh. Nhưng nó cảm thấy theo Hạ Sinh mới là tốt nhất. Nhưng cái người xấu xa kia quả thật không hề ra tay làm gì, nó không thể xác định ông ta đang dùng siêu năng lực gì. Hơn nữa nó biết người này quả thật là đối tác quan trọng của boss, từng gặp nhiều lần rồi. Nếu nơi này có yêu ma quỷ quái gì thì nó còn có thể chẳng nói hai lời đã xông lên đấm đá nhưng tình huống này khiến nó không biết phải làm gì mới đúng.
Hạ Bồi bị đấm hai quyền, cuối cùng quyết định nhẫn tâm đạp Hạ Sinh một cước văng ra ngoài, sau đó nhìn Bát Bát mà kêu lớn:
-Bát Bát, mày chắc chắn có thể đi gọi người chứ, tìm người đến đi, mau gọi người đến đi
-Không cần đâu, nó đi rồi, vốn không có người làm chứng, cuối cùng chúng ta chết thế nào cũng chẳng ai biết
-Ngu ngốc, nó có thể chứng minh chúng ta chết thế nào thì có lợi ích gì, nó chỉ biết nhìn chúng ta giết nhau đến chết, chẳng có chứng cứ gì hết.
Phùng Quang Hoa lạnh lùng nói:
- Đúng thế, nói gì cũng phải có bằng chứng mới được
-Thế thì không biết người làm chứng như tôi có thể có tác dụng hơn so với Bát Bát không?
Một giọng nói lười biếng từ tủ sau truyền đến, đèn trong phòng đột nhiên bừng sáng.
Mắt Bát Bát sáng lên, vội chạy vút qua, một người trẻ tuổi cao lớn từ phía sau đi tới, trong tay là Bát Bát:
- Mày xem mày kìa, tao đã bảo mày ngốc y như rùa con mà, tình huống này thì có gì mà do dự chứ, mày không phân biệt được tình huống thì không biết đánh ngã cả ba người rồi gọi người đến à. Ối giời, dựa vào thân hình bé nhỏ này của mày chẳng biết có đánh thắng được không. Lần tới tìm vài hàng ma sư đến ày luyện tập nhé.
Người này lại là người vừa mới vội vã đi hẹn hò với người đẹp – Nghiêm Cẩn. Sắc mặt Phùng Quang Hoa trầm xuống, Hạ Sinh chỉ cảm thấy áp lực cơ thể được giải tỏa, người có thể được hành động tự do. Anh ta vội nhào đến ôm chân Nghiêm Cẩn:
- Tiểu ma vương, cứu mạng, cứu mạng!
Hạ Bồi cũng cảm thấy như vừa đi một vòng qua quỷ môn quan vậy, cậu còn chưa kịp mở miệng thì Phùng Quang Hoa lại nói:
- Tiểu ma vương, vừa vặn cháu đến rồi, chú thấy hai người này lén đi vào phòng cất vật chứng định trộm đồ.
- Ông nói bậy, chúng tôi…
Hạ Sinh đang định lớn tiếng cãi bỏ, lại vội nghĩ, bọn họ thực sự đến là để trộm đồ nên vội sửa lại:
- Chúng tôi là có thiện chí mà đến đây giúp di dời vật chứng
- Giúp ai? Hạ Bồi sao?
Câu hỏi này của Phùng Quang Hoa khiến Hạ Sinh không nói được gì.
Bát Bát nhảy nhót trong tay Nghiêm Cẩn, léo nhéo nói gì đó. Hạ Sinh vội hỏi:
- Tiểu đô thử (con chuột béo) đang nói chuyện giúp chúng tôi đúng không?
Nghiêm Cẩn sờ sờ đầu Bát Bát rồi đáp:
- Nó nói đang ngủ say thì bị Hạ Sinh nhét vào túi áo. Sau đó hai người muốn mở tủ bảo hiểm nhưng không mở được vì bị ghế dựa tấn công, sau đó nó đập vỡ hai chiếc ghế, hai người vẫn muốn mở tủ bảo hiểm nhưng không mở được. Sau đó hội trường Phùng xuất hiện, cãi nhau với hai người các ngươi.
Hạ Sinh thất vọng nhìn Bát Bát, quả nhiên tiểu đô thử kia không thể trông mong gì, hơn nữa nghe qua đúng là bọn họ không làm chuyện tốt gì. Hạ Bồi khẽ cắn môi, lớn tiếng nói:
- Tiểu ma vương, tôi nghi ngờ hội trường Phùng và Tần Nam bán đứng người trong hiệp hội, bán bọn họ cho thế giới ngầm. Tủ bảo hiểm của Tần Nam nhất định có chứng cứ, tôi biết mật mã, tôi có thể nói cho cậu
- Con đúng là dám nói bậy.
Sắc mặt Phùng Quang Hoa âm trầm>
- Con cho là dựa vào phỏng đoán ngây thơ này của con mà Tiểu ma vương tin sao? Không có bằng chứng, quá ngây thơ rồi. Nếu tủ bảo hiểm không có chứng cứ thì sao?
Nghiêm Cẩn cười cười:
-Chú Phùng đừng nóng giận, Hạ Bồi phỏng đoán cũng khá hay, không tính là quá lớn mật, chỉ là có chút ngây thơ thôi. Cháu có suy nghĩ còn kì quái hơn, chú có muốn nghe một chút không?
Phùng Quang Hoa không nói gì, chỉ âm trầm nhìn Nghiêm Cẩn, Hạ Sinh rất có nhãn lực, vội trốn về phía sau Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn đứng đó vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Bát Bát rồi chậm rãi nói:
- Cháu đoán, Tần Nam là do chú Phùng đây giết chết, Tiểu Phương cũng thế, giờ muốn giết Hạ Bồi, đương nhiên cũng là chú.
Nghiêm Cẩn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nhưng mà trong tủ bảo hiểm kia quả thật không có chứng cứ gì, bởi vì sau khi xảy ra chuyện, chuyện điều tra chứng cứ là do phía bên hiệp hội các người tiến hành, đúng như lời chú nói, chú cũng có đủ thời gian để từ từ tìm kiếm. Đây cũng là vì sao mỗi lần xảy ra án, phía các người đều không có tiến triển gì cả nhưng qua hai tháng lại đột nhiên tìm được chứng cứ, đó là bởi vì chú tra ra có sự xuất hiện của người tên là Trần Bình, mà biểu hiện cổ quái của Hạ Bồi cũng khiến cho chú có đủ lý do để dẫn dắt chúng ta nghi ngờ cậu ấy.
Phùng Quang Hoa cười nhạt:
- Tiểu quỷ này cũng lại nói hươu nói vượn. Chú nghĩ chú không có gì muốn nói với cháu cả, chú muốn nói chuyện với cha cháu
-Cha cháu nói sẽ không quan tâm tới việc này, giao toàn quyền cho cháu chính là để chú bớt đề phòng. Chú nghĩ rằng cháu trẻ tuổi, lỗ mãng nên mới lớn mật làm việc mà để lộ ra sơ hở lớn như vậy. Cháu cố ý nói tủ bảo hiểm có thể có lớp tường kép, muốn đưa về công ty, lại cố ý bảo người đưa Hạ Bồi về công ty. Vì thế chú không chắc chắn, trước đó chú phải điều tra tủ bảo hiểm có còn chứa bí mật gì khác không? Hạ Bồi rốt cuộc có biết bí mật gì không? Mà cháu thì vừa về đã chạy mất dạng chẳng thèm để ý gì, cha cháu lại đem mọi người đi hàng ma, công ty cơ bản chẳng còn mấy người, vì thế chú cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
- Hừ, cháu nói linh tinh cũng chẳng tệ chút nào
- Cháu còn có suy nghĩ khác nữa, chú có muốn nghe không?
Hạ Sinh run run hỏi:
-Em trai, em đoán là chuyện gì?
“Suỵt, đừng nói, nghĩ trong đầu là tôi có thể nghe được, giờ chúng ta phải trộm văn kiện ra, đây vừa vặn là một cơ hội đó”. “Cảnh tối lửa tắt đèn, người xấu dễ dàng tìm tới nhất, cơ hội cái rắm”
“Giờ không đi chỉ e sau này sẽ không còn cơ hội. Nếu thực sự có gián điệp thì hắn ta chắc chắn cũng sẽ muốn đến trộm độ. Lần mất điện này chưa biết chừng là hắn ta giở trò quỷ”.
“A a a… thế như vậy thì chúng ta càng không thể đi. Non xanh còn đó lo gì không có củi đun”
- Ấy da, lão tử lại nói một câu có văn hóa rồi! Hạ Sinh kích động, lại buột miệng nói lớn.
“Câm miệng, bảo anh đừng nói gì, nghĩ trong lòng là được rồi”. Hạ Bồi hận không thể xông lên mà đấm Hạ Sinh vài cái
“Được được, anh nghĩ trong lòng là được rồi”. Hạ Sinh không phục, thầm tự nói: “Người có miệng mà phải giả câm điếc thật khổ”.
Hạ Bồi không quan tâm đến anh ta, giờ phút này hai mắt cậu đã thích nghi với bóng tối, nương theo ánh trăng mà đi về phía cửa, vừa đi vừa dùng suy nghĩ mà nói với Hạ Sinh: “Đừng rườm lời vô nghĩa, chúng ta giờ phải chạy nhanh đi, chờ đến khi hắn ta lấy được đồ trong tủ bảo hiểm rồi, chúng ta mất lợi thế sẽ bị giết người diệt khẩu mất”.
-Cái gì?
Hạ Sinh không nhịn được lại hô lớn, chờ đến khi phản ứng lại thì vội bưng miệng, thầm nói trong đầu: “Đâu liên quan gì tới anh, anh chỉ đi quét toilet thôi, sao muốn giết anh diệt khẩu?”
“Bởi vì lúc hắn ta muốn giết tôi, tôi sẽ nói cho hắn ta là mọi chuyện tôi đều đã kể cho anh”.
“Đừng mơ. Nhìn em nhã nhặn như vậy mà sao còn biến chất hơn anh”. Hạ Sinh đáng chết này như con thỏ đi theo sau Hạ Bồi, lặng lẽ mò đến phòng vật chứng.
Hạ Bồi cố gắng tập trung tinh thần, chăm chú nghe động tĩnh của cả tầng này, việc mất điện khiến mọi người đều rất hoảng sợ, giờ đều đang bị vây trong trạng thái hỗn loạn. Hạ Bồi cuối cùng đã nhận được tin tức có ích, có người gọi điện thoại hỏi, thì ra cả tòa lầu đều bị cắt điện, cái này so với việc chỉ một tầng lầu bị cắt điện đáng sợ hơn nhiều. Bởi vì tầng hầm là kho hồn của công ty. Vì để đề phòng mọi chuyện, rất nhiều người đã nhận được mệnh lệnh mà chuẩn bị trang bị chạy đến tầng hầm để bảo vệ. Phòng giam giữ yêu thú cũng được điều người đến gác.
Hạ Bồi chờ mọi người rời đi hết rồi, truyền suy nghĩ cho Hạ Sinh rồi dẫn Hạ Sinh chạy về phía cầu thang, cũng nói với Hạ Sinh: “Tủ bảo hiểm đặt ở phòng vật chứng nào, anh mau dẫn đường đi”
Hạ Sinh đáp ứng, vừa định chạy lên trước thì lại nhìn thấy Bát Bát đang ngủ say trên chiếc bàn bên cạnh, thuận tay nhét Bát Bát vào trong túi rồi rời đi. Trong lòng anh ta nghĩ, dù thế nào Bát Bát cũng là linh vật, hẳn là đáng tin hơn cái gì mà siêu năng lực của Hạ Bồi.
Bát Bát bị đánh thức, nhô đầu ra khỏi túi, Hạ Sinh vội đặt tay lên miệng ra dấu cho nó yên lặng. Bát Bát chớp đôi mắt đen to bằng hạt đậu, nghiêng đầu nhìn nhìn rồi lại an tâm mà chui vào túi
Hạ Sinh dẫn Hạ Bồi, nương theo ánh đèn mỏng manh được bật theo chỉ thị khẩn mà đi đến phòng vật chứng. Còn chưa có điện, trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào khiến bọn họ thoáng nhìn được tình hình trước mắt. Sau khi phát hiện phòng vật chứng vẫn khóa cửa thì Hạ Bồi nhẹ thở phào. Cậu ra lệnh cho Hạ Sinh tìm nơi ẩn nấp, sau đó tự mình xông lên, ấn theo mật mã tìm được trong đầu của nhân viên phụ trách rồi mở mật mã
“Lách cách” một tiếng, cửa mở, Hạ Bồi nhanh chóng lẻn vào trong. Hạ Sinh theo sau, dùng sức lấy tay áo lau lau số trên bàn phím mật mã, trong lòng nghĩ, Hạ Bồi đúng là khinh suất, ngay cả việc không được để lại dấu vân tay cũng không biết, còn chẳng bằng gã côn đồ như mình.
Lau dấu vân tay xong, Hạ Sinh cũng lẻn vào phòng. Căn phòng này rất lớn, không gian bên trong được vài chiếc tủ lớn ngăn cách thành mấy phần, mọi thứ đều được cất trong tủ rất ngăn nắp. Hạ Bồi nghiêm túc nhìn một hồi, xác nhận trong phòng không có ai, ra hiệu cho Hạ Sinh rồi bắt đầu đi tìm tủ bảo hiểm
Tủ bảo hiểm đặt ở cạnh cửa sổ, Hạ Bồi và Hạ Sinh đều nhìn thấy, hai người nhìn nhau, trong lòng có chút cao hứng, mọi việc có vẻ thật thuận lợi.
Hạ Bồi nhìn thoáng qua xung quanh, camera trong phòng này cũng giống bên ngoài, đèn đỏ đều đã bị tắt, chứng tỏ mất điện nên không hoạt động. Vì thế Hạ Bồi chậm rãi tiến đến bên tủ bảo hiểm, trong lòng lẩm bẩm mật mã của Tần Nam rồi vươn tay định mở. Nhưng vừa đụng tới thì đã hoảng hốt, khóa mật mã đang chuyển động, Hạ Bồi vội rụt tay về.
Hạ Sinh thấy thế thì cũng rụt người, nằm sấp xuống, thấy khóa tủ bảo hiểm tự chuyển động, sợ tới mức tưởng quỷ mà “A” một tiếng. Hạ Bồi cả kinh, như đã hiểu vì sao lại thế, cậu hô lớn:
-Hạ Sinh, mau chạy đi!
Còn chưa dứt lời thì đã thấy mình đột nhiên bị bay bổng lên rồi đập mạnh vào tường
Hạ Sinh thấy bị bay cao như vậy thì nghĩ chắc chắn là quỷ, anh ta nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy được hai bước thì quay đầu lại, chợt thấy chiếc ghế bay thẳng tới chỗ mình, cùng hướng với Hạ Bồi bị ném tới. Hạ Sinh cả kinh, vội xông lên ôm lấy chiếc ghế rồi đặt lại trên đất
Hạ Bồi ngã xuống đất, hoảng sợ không nói nên lời. Hạ Sinh che trước người cậu, lớn tiếng quát>
- Ai? Quỷ quái phương nào. Đây… đây là công ty Nhã Mã, không phải nơi để mày càn quấy…
Giọng anh ta đủ lớn nhưng đáng tiếc chẳng có chút khí thế nào. Hạ Sinh kêu xong, lòng thực sự hoảng hốt, nghĩ cũng biết là chẳng ai đi sợ tiếng mắng run rẩy của mình.
Chiếc ghế trước mặt bọn họ lại di chuyển, Hạ Sinh sợ tới mức nhìn trái nhìn phải, xung quanh không có gì có thể cầm, sờ sờ trong túi, ai da, vừa rồi vội cùng Hạ Bồi đi, đầu vịt gặm một nửa nhét vào túi áo bên trái, dưới tình thế cấp bách thì lấy ra ném về phía chiếc ghế. Hạ Bồi nhắm mắt, cảm thấy Hạ Sinh thật sự không thể trông cậy được
Chiếc ghế kia đương nhiên không hề bị ảnh hưởng, lúc này lại có thêm một chiếc ghế bay tới, hai chiếc ghế ra sức mà bay. Hạ Sinh hoảng hốt hỏi Hạ Bồi:
-Rốt… cuộc là.. là… có mấy con quỷ đây.
Hạ Bồi ấm ách nói:
-Bảo anh chạy thì không chạy, mấy con thì khác biệt gì sao? Anh chạy thì mới có người đến cứu tôi được chứ
-Đúng, anh hẳn là nên chạy
Hạ Sinh hối hận, thời điểm này nói nghĩa khí có tác dụng gì chứ. Anh ta sốt ruột lại mò mò túi, lại lấy ra một thứ đồ để ném qua, đến lúc sắp ra tay mới thấy khác lạ, trong tay mềm mềm nhũn nhũn đầy lông, đó chẳng phải là Bát Bát.
Hạ Sinh vội rụt tay, đặt Bát Bát ở trước mặt, nói với hai chiếc ghế dựa kia:
- Đừng tưởng rằng các ngươi lợi hại, đây là Vô địch sấm sét Thử tướng quân Bát Bát, có thể đánh chết các người đó
Lần này anh ta nói năng gãy gọn nhưng với việc Bát Bát có ích hay không thì trong lòng anh ta cũng chẳng dám chắc. Con chuột bé tí, bình thường chỉ thấy nó ham chơi, nào thấy có bản lĩnh gì. Nhưng giờ phút này cũng chẳng nghĩ được nhiều như vậy.
Hai chiếc ghế kia hiển nhiên cũng chẳng bị dọa, chúng chẳng hề do dự lại tiếp tục phi lên, hung hăng nện vào đầu Hạ Sinh. Hạ Sinh kêu lớn, Bát Bát cũng mặc kệ, ném nó ra rồi ôm đầu ngồi phệt xuống đất, tư thế tiêu chuẩn để chuẩn bị chống đỡ trận đòn này. Nhưng chuyện anh ta không ngờ đã xảy ra. Bát Bát lại theo lực ném của anh ta mà nhảy lên cao, cái đuôi nhỏ vung lên như cái roi đánh lên chiếc ghế. Chỉ nghe “ba” một tiếng, chiếc ghế bị quất mà gãy đôi rồi rơi xuống đất. Vừa xử lý xong, Bát Bát lại xoay người, hai chân nhỏ vỗ vỗ, đánh chiếc ghế còn lại đập vào tường, cũng tan nát
Hạ Sinh vừa ôm đầu vừa liếc mắt nhìn trộm, thấy Bát Bát dũng mãnh như vậy thì sợ hãi mà cười khan, chỉ vào Bát Bát mà nói với Hạ Bồi:
-Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa! Vô địch sấm sét Thử tướng quân Bát Bát là huynh đệ của anh đó, tốt quá đi!
Anh ta lấy lại tinh thần, lại đặt Bát Bát vào tay, đưa lên miệng mà hôn loạn:
- Giỏi lắm, Bát Bát, anh phải dựa vào chú rồi!
Bát Bát nằm trong tay anh ta mà giãy dụa, móng vuốt nho nhỏ cào cào lên miệng Hạ Sinh, hiển nhiên là không hề thích hành động thân mật này của Hạ Sinh.
Chờ Hạ Sinh dừng lại, Bát Bát rung rung đám lông mềm trên người, đứng thẳng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực tỏ ý rất vừa lòng với danh xưng Vô địch sấm sét thử tướng quân Bát Bát.
Hạ Sinh và Hạ Bồi cùng đứng dậy, dựng lỗ tai mà nghe nhưng chẳng nghe thấy gì. Hạ Bồi dùng suy nghĩ nói với Hạ Sinh: “Tôi không nghe thấy ở đây có người”. “Anh chính là người”. Hạ Sinh vội giải thích, mẹ ơi, ở đây không có ai, thế thì khó trách, công ty chuyên hàng ma tróc quỷ lại còn có thể có quỷ?
Hạ Bồi thầm khinh thường, không muốn tranh cãi về vấn đề này với kẻ ngu ngốc, vừa rồi quả thực không giống là quỷ làm, cậu nghi ngờ chính là người đó, chỉ có ông ấy mới có năng lực này. Cậu cố gắng nghe, quả thực không nghe trong phòng có người, chẳng lẽ sự dũng mãnh khi nãy của Bát Bát đã dọa được ông ấy? Hạ Bồi cẩn thận nghĩ nhưng xung quanh lại rất im lặng, chẳng có chút tiếng động nào. Hạ Bồi như quyết tâm điều gì đó, nói với Hạ Sinh:
-Chúng ta mau mở tủ ra đi, nhân dịp này, có lẽ còn có cơ hội.
-A, vẫn muốn mở tủ?
Hạ Sinh nơm nớp lo sợ, cảm thấy mình đúng là không may. Anh ta đặt Bát Bát trước ngực như thể là bùa hộ mệnh, dùng vai làm tay vịn cho Hạ Bồi, đi tới tủ bảo hiểm kia.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chẳng biết đã trốn đi đâu, phòng tối khó nhìn. Hạ Bồi và Hạ Sinh cẩn thận đi đến bên tủ, bắt đầu thử mở khóa. Nhưng Hạ Bồi xoay thế nào thì cũng không xoay được, Hạ Sinh hoảng muốn chết, nơi này không thể ở lâu, rất nguy hiểm, Hạ Sinh đẩy Hạ Bồi ra:
- Để anh, em đọc số đi
Người này nhất định là vừa nãy bị đập vào người bị thương nên tay không sức
Nhưng đến khi anh ta chạm tới ổ khóa thì mắt cũng trợn tròn. Như thế có người đang giữ chặt lại, anh ta dùng hết sức cũng không thể lay chuyển được
-Có… có quỷ. Em trai à, chúng ta không cần tài liệu, mau đi đi, nơi này rất nguy hiểm. Lần sau có cơ hội lại đến. Hạ Sinh vừa dứt lời đã thấy chiếc tủ bảo hiểm chuyển động tiến lên trước mà đập vào đầu anh ta. Tủ bảo hiểm rất nặng nhưng tốc độ di chuyển cực nhanh khiến cho Hạ Sinh đau đớn quỳ rạp trên đất, ôm trán không nói được một lời
Hạ Bồi thấy thế cũng hoảng sợ, xem ra nơi này thực sự không thể ở lâu. Cậu kéo Hạ Sinh, đỡ anh ta đi ra ngoài. Hạ Sinh vừa đi vừa ồn ào:
-Xong rồi, xong rồi, chắc chắn anh bị đập thành ngốc rồi, con mẹ nó đau quá
-Câm miệng, bảo anh đừng có nói lớn, nói trong đầu là được rồi
-Kêu đau còn phải kêu ở trong đầu? Ngốc thế sao?
Hạ Sinh tủi thân lẩm bẩm nhưng không nhịn được mà lườm lườm Hạ Bồi.
“Anh vốn ngốc rồi, chẳng sao đâu”. Hạ Bồi vừa ra sức kéo Hạ Sinh đi nhanh vừa mắng trong lòng. Lúc này cậu rất lo lắng, cậu không dám chắc chắn nhưng có một dự cảm không lành dâng lên. Người làm việc này, còn cả bản thân mình nữa, tất cả khiến cậu có cảm giác rất không ổn.
Lúc đi tới cửa, cậu dừng bước. Hạ Sinh thấy thế thì kinh ngạc, vừa xoa trán vừa ngẩng đầu nhìn, sau đó hét lớn một tiếng
-A!!!
Ở cửa, một người đang đứng đó, bóng người đen tuyền ẩn trong bóng tối, dưới ánh trăng mỏng manh càng thêm vô cùng quỷ dị, âm trầm
Hạ Sinh “kìm lòng không đậu” mà vẫn tiếp tục hét lớn. Hạ Bồi không ngăn cản anh ta, giờ phút này cậu cũng chỉ cố nhìn trừng trừng bóng đen kia, lòng vừa hoảng vừa sợ. Nhưng tiếng hét chói tai của Hạ Sinh hiển nhiên khiến cho bóng đen kia rất khó chịu. Hắn ta bình tĩnh mà quát: -Các người nhân dịp mất điện, đi vào phòng cất vật chứng là muốn làm gì?
Hạ Sinh vội ngậm miệng lại, không phải quỷ sao? Biết nói tiếng người, thật tốt quá. Nhưng ngay sau đó anh ta mới phản ứng lại: bọn họ làm chuyện xấu bị người bắt quả tang.
-Chuyện này… chuyện này…
Hạ Sinh không biết nên làm thế nào, theo bản năng anh ta nhìn Hạ Bồi, trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt của cậu nhưng anh ta cảm nhận được bàn tay đỡ mình của Hạ Bồi đang nắm chặt. Xem ra cậu cũng rất lo lắng. Hạ Sinh há miệng còn định nói gì đó nhưng lại bị Hạ Bồi kéo vào trong phòng, sau đó nghe được Hạ Bồi nói với mình: “Chút nữa chỉ cần có cơ hội thì anh phải chạy đi, đi tìm người đến cứu tôi”.
- Cái gì?p>
Hạ Sinh rất kinh ngạc, không thể khống chế mà hỏi lớn. Đã bị người phát hiện, còn chạy cái gì? Bọn họ đến trộm đồ thì sao có thể có người đến cứu bọn họ, không đánh chết bọn họ đã là may rồi
- Con đang dùng tâm ngữ để thông cung à? Hạ Bồi!
Bóng đen kia vừa nói vừa chậm rãi đi đến gần bọn họ. Hạ Sinh biết câu “cái gì?” của mình đã tiết lộ bí mật nên thầm tự kiểm điểm. Anh ta vội thương lượng với Hạ Bồi: “Chúng ta lập tức đầu hàng, xin được tha thứ, có lẽ sẽ không bị đánh. Đúng rồi, nói là cùng Bát Bát chơi trốn tìm nên không cẩn thận chạy vào. Cùng lắm bị trừ tiền lương, ở đây chưa mất gì, hẳn là không sao…” “Hạ Sinh, câm miệng”. Dòng suy tư của Hạ Sinh bị Hạ Bồi vô tình cắt ngang. Hạ Sinh nuốt nước bọt, cuối cùng cũng nhịn không nói gì. Lúc này bọn họ đã lùi đến bên cửa sổ, ánh trăng lại ló ra, dưới ánh sáng này, bóng đen kia rốt cuộc cũng ra khỏi bóng tối, lộ rõ bộ mặt.
Hạ Sinh thấy được mặt của hắn ta thì rốt cuộc hiểu được ý của Hạ Bồi là gì. Dựa vào kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội nhìn sắc mặt người ta mà sống, anh ta hiểu được, trên khuôn mặt này hiện rõ sát ý.
Chương 60 Ma vương hiện thân làm rõ tình hình
- Hội trưởng. Đã muộn thế này hội trưởng tới đây làm gì?
Cuối cùng Hạ Bồi cũng mở miệng.
- Thầy vốn định đến xem con thế nào, gần đây con rất lạ, Tiểu ma vương muốn thẩm vấn con, thầy nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên nói với con trước thì hơn. Lời này của Phùng Quang Hoa rất hợp tình hợp lý:
- Không ngờ thầy vừa lên lầu thì mất điện, thầy lo con gặp chuyện không may thì lại phát hiện con lén vào phòng vật chứng của công ty mà trộm đồ
Hạ Sinh nghe được lời này thì thực sự sợ hãi, người này rõ ràng đã động sát khí nhưng bên ngoài lại nói dễ nghe như vậy, thật đáng sợ. Anh ta vội dùng suy nghĩ hỏi Hạ Bồi: “Giờ là thế nào, có thể giải thích một chút không”. Anh ta mong là mắt mình kém, nhìn nhầm, Phùng hội trưởng này sẽ không làm gì bọn họ, thật tốt quá.
Nhưng Hạ Bồi lại chẳng còn tâm trí để ý đến anh ta, Hạ Bồi nói với Phùng Quang Hoa:
-Chúng em cũng là phát hiện có người muốn trộm đồ trong phòng vật chứng cho nên đến xem, không ngờ lại gặp hội trưởng
Hạ Sinh nghe mà run lên, đồ ngu này, không có việc gì sao lại đi kích thích người ta. Quả nhiên thấy Phùng Quang Hoa mặt lạnh như tiền:
- Hạ Bồi, con làm cho thầy thất vọng rồi, Hiệp hội bồi dưỡng con bao nhiêu năm qua vậy mà con thông đồng với người ngoài mà muốn làm điều bất lợi cho hiệp hội.
Hạ Bồi yên lặng một hồi rồi hỏi:
- Thầy sẽ không để con gặp lại Tiểu ma vương chứ?
Lòng Hạ Sinh trầm xuống, quay đầu nhìn cậu một cái
Phùng Quang Hoa không trả lời thẳng nhưng lời nói ra lại khiến Hạ Sinh rụng rời chân tay:
- Con nửa đêm lẻn vào phòng vật chứng ăn cắp bị người làm vệ sinh này phát hiện, hai người khó tránh khỏi việc tranh chấp hoặc xảy ra điều bất ngờ…
Ông ta quả nhiên là muốn giết hai người, Hạ Sinh hoảng sợ phát hiện cửa sổ phía sau mình “kẽo kẹt” một tiếng, tự động mở tung ra. Anh ta sợ tới mức vội rụt vào góc tường, mặc dù ở đây lâu như vậy, rất muốn ra ngoài một chút nhưng anh ta không muốn ra khỏi đây bằng đường cửa sổ.
- Con là tâm ngữ giả, sao có thể không biết có người đi theo mình? Con ở trường học hơn mười năm còn không đánh lại được một tên côn đồ? Có thể đánh nhau với anh ta mà ngã xuống lầu được sao?
Vẻ mặt Hạ Bồi cũng coi như trấn định nhưng bàn tay nắm chặt của cậu đã biểu hiện được sự bất an trong lòng
- Điều này tuy kì quái nhưng sự thật là thế, trong phòng toàn dấu vân tay của hai người, lại có dấu vết đánh nhau, muốn tra thế nào thì phải xem phía Nghiêm tiên sinh, thầy chỉ là người làm chứng, sẽ hết sức giúp đỡ bọn họ tiến hành điều tra
Phùng Quang Hoa nói xong thì lại bước lên trước vài bước.
Hạ Sinh vội lôi Bát Bát trong túi ra, vừa rồi lúc thử mở khóa tủ bảo hiểm thì thuận tay nhét Bát Bát vào trong, lúc này tình hình nguy hiểm, vội lấy ra trợ uy:
- Ông đừng có nói hươu nói vượn, tôi cũng có người làm chứng, ông là hội trưởng thì có gì hơn người, Bát Bát là thú cưng của Boss, đến lúc đó Boss tin ông hay tin nó?
Bát Bát có phần không hiểu gì, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại.
-Nó thì nói được gì? Phùng Quang Hoa hỏi
Hạ Sinh sửng sốt:
-Nó sẽ nói chúng tôi vào phòng này rồi bị đám ghế dựa kia tấn công, nó cứu chúng tôi, sau đó thì ông vào…
Giọng anh ta càng lúc càng nhỏ, dường như không biết phải nói gì nữa cho có lý.
-Bát Bát, người này là Phùng hội trưởng, năng lực của ông ấy là di chuyển đồ vật, ông ấy phá hủy nguồn điện của tòa nhà rồi lẻn vào công ty, lấy trộm tài liệu trong tủ bảo hiểm. Bởi vì ông ta không biết mật mã của phòng nên muốn mở tủ bảo hiểm bằng siêu năng lực nhưng vừa vặn bị chúng tôi phát hiện. Vừa rồi ghế dựa tấn công chúng tôi cũng là kết quả của siêu năng lực đó. Ông ta ở bên ngoài thấy tôi ấn mật mã nên nhớ lại, bây giờ mới có thể lẻn vào, định giết chúng tôi để diệt khẩu.
Hạ Bồi hiểu được suy nghĩ của Hạ Sinh nên giải thích tình huống cho Bát Bát hiểu.
Phân tích này có sức thuyết phục hơn những lời Hạ Sinh vừa nói nhiều, Hạ Sinh vội phụ họa:
-Đúng, đúng, chính là như thế. Bát Bát, mày chẳng những là người làm chứng cho bọn tao mà còn phải bảo vệ bọn tao nữa, nhất định phải bảo vệ bọn tao, không thể để tên trứng thối này thực hiện được mục đích. Bằng không sau này tao không thể nào chơi trốn tìm với mày nữa, rất đáng tiếc, có đúng không?
Bát Bát tỏ vẻ đang đối phó với địch, đôi mắt bé xíu nhìn chằm chằm Phùng Quang Hoa. Hạ Bồi lại bổ sung:
- Lát nữa, cho dù tao và Hạ Sinh đánh nhau, ôm nhau nhảy ra ngoài cửa sổ thì cũng không phải là bọn tao tự nguyện, là vì bị siêu năng lực của Phùng hội trưởng khống chế.
Bát Bát gật gật đầu, móng vuốt xòe ra trước ngực, nhìn thẳng vào Phùng Quang Hoa. Hạ Sinh cười cười rồi nói với Hạ Bồi:
- Ý của Bát Bát là bảo chúng ta yên tâm - Thế à?
Hạ Bồi không tin tưởng lắm, con chuột này không nói, Hạ Sinh thì biết cái gì.
Phùng Quang Hoa lại bước lên vài bước:
-Con đừng nói dối để lừa con chuột con này nữa, suy đoán của con chẳng vững chắc chút nào cả. Tủ bảo hiểm này vẫn đặt ở thành phố Z, chuyện cách đây đã hơn hai tháng, nếu thầy biết mật mã của tủ bảo hiểm thì muốn lấy gì thì lấy từ sớm, cần gì chờ đến hôm nay. Thầy hoàn toàn có thể thoải mái tìm kiếm tài liệu ở thành phố Z, cần gì mạo hiểm như vậy, chạy đến công ty của Nghiêm tiên sinh mà trộm tài liệu?
Hạ Bồi không nói được gì, vấn đề này quả thực cậu không giải thích được. Bát Bát hồ nghi quay đầu nhìn Hạ Bồi, Hạ Sinh khiến Hạ Sinh hoảng sợ hét:
- Bát Bát, bọn tao thực sự không làm chuyện gì xấu, bọn tao đến lấy tài liệu là vì mục đích tốt
Hạ Bồi lườm mắng:
- Đồ ngu!
Quả nhiên Phùng Quang Hoa nắm được vấn đề:
-Hai người đã thừa nhận là tới trộm tài liệu rồi à? Thầy cũng không oan cho con nhé. Hạ Bồi, Tần Nam là phó hội trưởng, bán đứng rất nhiều người trong hiệp hội, con lại “trợ Trụ vi ngược” (giúp Trụ vương làm điều ác), biết rõ việc hắn ta làm mà không thông báo. Sau này hắn ta chết, con sợ mọi chuyện bị bại lộ nên mới luôn thu thập tin tình báo xem có gì bất lợi ình hay không. Thời gian này hành vi của con rất khác, thầy nói cho Tiểu ma vương nên cậu ấy hạ lệnh nhốt con lại. Thế mà con còn không biết hối cải, biết tủ bảo hiểm của Tần Nam được chuyển về công ty thì nhân lúc mất điện mà đến lấy trộm tài liệu.
Những lời này rất rõ ràng, Hạ Sinh cũng không nhịn được mà nhìn Hạ Bồi vài lần, trong lòng không muốn tin nhưng cảm giác nghi ngờ vẫn có
- Ông nói hươu nói vượn, ngậm máu phun người!
Thái độ của Hạ Sinh hiển nhiên kích thích Hạ Bồi khiến cho Hạ Bồi dần trở nên kích động.
- Con vẫn để ý đến cái nhìn của người khác như vậy. Hạ Bồi, con vẫn luôn muốn khiến mọi người tôn kính, sùng bái, yêu thích mình nhưng bản thân lại làm những chuyện thương thiên hại lý, tổn hại đến mọi người, con còn muốn người khác nghĩ gì về mình đây?
-Không phải tôi, tôi không làm gì cả. Là Tần Nam làm, là ông làm cho nên ông mới muốn giết tôi để bịt miệng. Hạ Bồi lớn tiếng cãi lại.
-Chứng cớ đâu? Chuyện Tần Nam bán đứng hiệp hội thầy có chứng cứ, con là đồng phạm với Tần Nam thầy cũng có chứng cứ. Còn con, ngoài việc nói thầy muốn giết con bịt miệng thì con có thể nói được gì thuyết phục hơn?
Phùng Quang Hoa bình tĩnh, quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Sinh rồi lại nhìn Hạ Bồi:
- Thầy sẽ không giết con nhưng người dọn vệ sinh này bị con lợi dụng, lòng rất khó chịu. Hắn ta sẽ làm gì thì thầy cũng không thể cam đoan.
Lúc này chân tay Hạ Sinh cứng ngắc như thể hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân. Anh ta ném Bát Bát qua một bên, sau đó xông về phía Hạ Bồi. Hạ Bồi không phòng bị bị đẩy ngã. Mắt thấy Hạ Sinh sắp vung quyền đánh về phía mình, cậu theo bản năng giơ tay lên đỡ, một đạp đá Hạ Sinh bay dính vào tường.
Hạ Sinh đau đến độ không nói nên lời, ấm ách đáp:
- Cũng không phải anh muốn đánh em, sao em ra tay tàn nhẫn thế
Miệng thì nói vậy nhưng thân thể không chịu khống chế mà lại nhào về phía Hạ Sinh. Bát Bát nghiêng đầu buồn bực nhìn hai người này đánh nhau, nó muốn giúp nhưng giúp bên nào đây?
Hạ Sinh cuối cùng cũng nói được một câu:
- Bát Bát, mày mau đánh gã trứng thối kia đi.
Phùng Quang Hoa ở một bên lạnh lùng nói:
- Chuột thần, chẳng lẽ không có chứng cứ mà mày đã tin vào lời nói mù quáng của gã dọn dẹp vệ sinh rồi đi tấn công đối tác quan trọng của Nghiêm tiên sinh? Tôi chỉ đứng đây, chưa từng làm gì đâu nhé.
Bát Bát sốt ruột đến giơ chân, cả người núng nính thịt run run, nó không hiểu rõ tình huống, quả thực cũng không dám nghe loạn theo lời Hạ Sinh. Nhưng nó cảm thấy theo Hạ Sinh mới là tốt nhất. Nhưng cái người xấu xa kia quả thật không hề ra tay làm gì, nó không thể xác định ông ta đang dùng siêu năng lực gì. Hơn nữa nó biết người này quả thật là đối tác quan trọng của boss, từng gặp nhiều lần rồi. Nếu nơi này có yêu ma quỷ quái gì thì nó còn có thể chẳng nói hai lời đã xông lên đấm đá nhưng tình huống này khiến nó không biết phải làm gì mới đúng.
Hạ Bồi bị đấm hai quyền, cuối cùng quyết định nhẫn tâm đạp Hạ Sinh một cước văng ra ngoài, sau đó nhìn Bát Bát mà kêu lớn:
-Bát Bát, mày chắc chắn có thể đi gọi người chứ, tìm người đến đi, mau gọi người đến đi
-Không cần đâu, nó đi rồi, vốn không có người làm chứng, cuối cùng chúng ta chết thế nào cũng chẳng ai biết
-Ngu ngốc, nó có thể chứng minh chúng ta chết thế nào thì có lợi ích gì, nó chỉ biết nhìn chúng ta giết nhau đến chết, chẳng có chứng cứ gì hết.
Phùng Quang Hoa lạnh lùng nói:
- Đúng thế, nói gì cũng phải có bằng chứng mới được
-Thế thì không biết người làm chứng như tôi có thể có tác dụng hơn so với Bát Bát không?
Một giọng nói lười biếng từ tủ sau truyền đến, đèn trong phòng đột nhiên bừng sáng.
Mắt Bát Bát sáng lên, vội chạy vút qua, một người trẻ tuổi cao lớn từ phía sau đi tới, trong tay là Bát Bát:
- Mày xem mày kìa, tao đã bảo mày ngốc y như rùa con mà, tình huống này thì có gì mà do dự chứ, mày không phân biệt được tình huống thì không biết đánh ngã cả ba người rồi gọi người đến à. Ối giời, dựa vào thân hình bé nhỏ này của mày chẳng biết có đánh thắng được không. Lần tới tìm vài hàng ma sư đến ày luyện tập nhé.
Người này lại là người vừa mới vội vã đi hẹn hò với người đẹp – Nghiêm Cẩn. Sắc mặt Phùng Quang Hoa trầm xuống, Hạ Sinh chỉ cảm thấy áp lực cơ thể được giải tỏa, người có thể được hành động tự do. Anh ta vội nhào đến ôm chân Nghiêm Cẩn:
- Tiểu ma vương, cứu mạng, cứu mạng!
Hạ Bồi cũng cảm thấy như vừa đi một vòng qua quỷ môn quan vậy, cậu còn chưa kịp mở miệng thì Phùng Quang Hoa lại nói:
- Tiểu ma vương, vừa vặn cháu đến rồi, chú thấy hai người này lén đi vào phòng cất vật chứng định trộm đồ.
- Ông nói bậy, chúng tôi…
Hạ Sinh đang định lớn tiếng cãi bỏ, lại vội nghĩ, bọn họ thực sự đến là để trộm đồ nên vội sửa lại:
- Chúng tôi là có thiện chí mà đến đây giúp di dời vật chứng
- Giúp ai? Hạ Bồi sao?
Câu hỏi này của Phùng Quang Hoa khiến Hạ Sinh không nói được gì.
Bát Bát nhảy nhót trong tay Nghiêm Cẩn, léo nhéo nói gì đó. Hạ Sinh vội hỏi:
- Tiểu đô thử (con chuột béo) đang nói chuyện giúp chúng tôi đúng không?
Nghiêm Cẩn sờ sờ đầu Bát Bát rồi đáp:
- Nó nói đang ngủ say thì bị Hạ Sinh nhét vào túi áo. Sau đó hai người muốn mở tủ bảo hiểm nhưng không mở được vì bị ghế dựa tấn công, sau đó nó đập vỡ hai chiếc ghế, hai người vẫn muốn mở tủ bảo hiểm nhưng không mở được. Sau đó hội trường Phùng xuất hiện, cãi nhau với hai người các ngươi.
Hạ Sinh thất vọng nhìn Bát Bát, quả nhiên tiểu đô thử kia không thể trông mong gì, hơn nữa nghe qua đúng là bọn họ không làm chuyện tốt gì. Hạ Bồi khẽ cắn môi, lớn tiếng nói:
- Tiểu ma vương, tôi nghi ngờ hội trường Phùng và Tần Nam bán đứng người trong hiệp hội, bán bọn họ cho thế giới ngầm. Tủ bảo hiểm của Tần Nam nhất định có chứng cứ, tôi biết mật mã, tôi có thể nói cho cậu
- Con đúng là dám nói bậy.
Sắc mặt Phùng Quang Hoa âm trầm>
- Con cho là dựa vào phỏng đoán ngây thơ này của con mà Tiểu ma vương tin sao? Không có bằng chứng, quá ngây thơ rồi. Nếu tủ bảo hiểm không có chứng cứ thì sao?
Nghiêm Cẩn cười cười:
-Chú Phùng đừng nóng giận, Hạ Bồi phỏng đoán cũng khá hay, không tính là quá lớn mật, chỉ là có chút ngây thơ thôi. Cháu có suy nghĩ còn kì quái hơn, chú có muốn nghe một chút không?
Phùng Quang Hoa không nói gì, chỉ âm trầm nhìn Nghiêm Cẩn, Hạ Sinh rất có nhãn lực, vội trốn về phía sau Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn đứng đó vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Bát Bát rồi chậm rãi nói:
- Cháu đoán, Tần Nam là do chú Phùng đây giết chết, Tiểu Phương cũng thế, giờ muốn giết Hạ Bồi, đương nhiên cũng là chú.
Nghiêm Cẩn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nhưng mà trong tủ bảo hiểm kia quả thật không có chứng cứ gì, bởi vì sau khi xảy ra chuyện, chuyện điều tra chứng cứ là do phía bên hiệp hội các người tiến hành, đúng như lời chú nói, chú cũng có đủ thời gian để từ từ tìm kiếm. Đây cũng là vì sao mỗi lần xảy ra án, phía các người đều không có tiến triển gì cả nhưng qua hai tháng lại đột nhiên tìm được chứng cứ, đó là bởi vì chú tra ra có sự xuất hiện của người tên là Trần Bình, mà biểu hiện cổ quái của Hạ Bồi cũng khiến cho chú có đủ lý do để dẫn dắt chúng ta nghi ngờ cậu ấy.
Phùng Quang Hoa cười nhạt:
- Tiểu quỷ này cũng lại nói hươu nói vượn. Chú nghĩ chú không có gì muốn nói với cháu cả, chú muốn nói chuyện với cha cháu
-Cha cháu nói sẽ không quan tâm tới việc này, giao toàn quyền cho cháu chính là để chú bớt đề phòng. Chú nghĩ rằng cháu trẻ tuổi, lỗ mãng nên mới lớn mật làm việc mà để lộ ra sơ hở lớn như vậy. Cháu cố ý nói tủ bảo hiểm có thể có lớp tường kép, muốn đưa về công ty, lại cố ý bảo người đưa Hạ Bồi về công ty. Vì thế chú không chắc chắn, trước đó chú phải điều tra tủ bảo hiểm có còn chứa bí mật gì khác không? Hạ Bồi rốt cuộc có biết bí mật gì không? Mà cháu thì vừa về đã chạy mất dạng chẳng thèm để ý gì, cha cháu lại đem mọi người đi hàng ma, công ty cơ bản chẳng còn mấy người, vì thế chú cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
- Hừ, cháu nói linh tinh cũng chẳng tệ chút nào
- Cháu còn có suy nghĩ khác nữa, chú có muốn nghe không?
Bình luận facebook