-
Chương 31
Chương 58 Tình hình nguy hiểm, cuộc đột kích lúc nửa đêm
Em trai cái đầu, Hạ Bồi giận dữ không có chỗ phát tác, lúc trước là để tìm hiểu tin tức, xem xem Hạ Sinh này rốt cuộc có biết bí mật gì không nên mới thân cận với anh ta chứ đâu có coi anh ta là anh trai. Kết quả Hạ Sinh ngu ngốc kia tự động gọi cậu là em trai, tuyệt đối không nể mặt ai
-Em trai, anh đến thăm em này, em có đói không?
Hạ Sinh cười hì hì, đi vào phòng, khoe khoang mấy món ăn và chai bia:
-Anh thấy cặp lồng cơm chiều của em gần như là còn nguyên
Thăm? Cơm chiều? Hạ Bồi cảnh giác dò xét suy nghĩ trong đầu Hạ Sinh, có phải là tới muốn thăm dò gì cậu không? Kết quả không có, Hạ Sinh thực sự là muốn đến chơi với cậu, tuy rằng cảm giác được anh ta giờ đang bị giam lỏng nhưng anh ta thực sự là đến chơi với mình
Trong lòng Hạ Bồi có cảm giác khó mà nói rõ, cậu nhìn Hạ Sinh đang cười cười đặt đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ, sau đó còn xếp ghế, lau đũa ình, cũng chẳng hỏi mình có muốn chơi đùa gì với anh ta hay không. Hạ Sinh này là người cầu thấy phiền cũng thấy khinh. Cậu vì tình báo nên mới miễn cưỡng tiếp xúc với Hạ Sinh, không ngờ đến khi cậu sợ hãi, kích động nhất thì cũng là anh ta đến bên cậu.
-Mau mau, món này ăn ngon lắm, anh nhờ người ra ngoài mua đó, anh không ra ngoài được
Hạ Sinh lại nhét một lon bia vào tay Hạ Bồi rồi nói:
-Đây là trong tủ lạnh của công ty, có thể uống thoải mái.
Hạ Bồi ngồi xuống, uống một ngụm bia nhưng không hề ăn gì, cậu chẳng có tâm tình nào cả. Hạ Sinh ăn hai miếng rồi hỏi:
- Em làm chuyện xấu à? Cho nên bọn họ bắt em lại?
Hạ Bồi như bị kim đâm:
-Đương nhiên là không, tôi không làm chuyện xấu gì cả, năng lực của tôi chỉ dùng để giúp đỡ mọi người
Hạ Sinh gật gật đầu:
-Cũng đúng, nếu em làm chuyện xấu thì bọn họ sẽ nhốt em vào nhà giam chứ không phải là ở đây. Em không có bùa xuất nhập, cũng như anh, không thể rời khỏi phạm vi công ty nhưng cũng không tính là bị bạc đãi đúng không. Như anh, lúc đầu sợ chết khiếp, giờ lại cảm thấy không tệ. Tuy ràng mấy việc lặt vặt như quét dọn vệ sinh, sửa đèn điện, chuyển đồ rất mệt nhưng anh thấy bọn họ lại càng mệt, còn rất nguy hiểm. Ngày nào cũng phải ra ngoài hàng ma tróc quỷ. Trước khi đến đây, anh cũng không biết thế giới này lại lắm yêu ma quỷ quái như vậy, còn tưởng bọn Trần ca đã là quá lợi hại, thì ra so sánh cũng chẳng khác rắm thối là mấy Hạ Bồi không đáp, không biết phải trả lời sao mới tốt. Hạ Sinh dường như cũng chẳng cần cậu đáp lời, lại nói tiếp:
-Anh vừa nghe việc không thể ra khỏi công ty thì đã nghĩ, sao lại có chuyện vô pháp vô thiên như vậy, dám nhốt người trái pháp luật. Sau nghĩ lại, nhốt nhưng trả tiền lương thì cũng không tệ đúng không? Hơn nữa tủ lạnh ở đây lúc nào cũng đầy tràn đồ ăn thức uống, muốn mua gì có thể nhờ người mua hộ, cảm giác này cũng không tệ. Thủy Linh và Bát Bát tuy rằng hay gây sự nhưng từ nhỏ đến lớn chưa có ai chơi đùa với anh như vậy
Hạ Bồi lại uống một ngụm bia, trong lòng rối loạn. Hạ Sinh đáng ghét này, những lời anh ta nói cũng chính là những lời cậu muốn nói. Từ khi còn nhỏ, phát hiện mình có thể nhìn thấu suy nghĩ của mọi người, ngay từ đầu cậu rất kiêu ngạo, đắc ý nhưng nhanh chóng phát hiện cha mẹ sợ cậu, nghĩ cậu là kẻ điên. Cậu không dám nói là cậu nghe được nữa nhưng đến lúc đó cậu đã không thể khống chế được, suy nghĩ của mọi người như thủy triều tiến vào đầu óc cậu, cậu chẳng lúc nào được thoải mái. Những cảm xúc tức giận, buồn bã, vui mừng… đều đánh sâu vào cậu. Cậu bị chúng khống chế, như bệnh nhân tâm thần mà hét lớn. Bịt chặt tai nhưng cũng không thể ngăn cản tiếng ồn ào xung quanh xâm nhập thần kinh mình, cho nên cậu bị đưa đến bệnh viện tâm thần. Nếu không phải hội trường Phùng Quang Hoa đưa cậu ra, không phải thầy Hùng Đông Bình dạy cậu cách sử dụng năng lực thiên phú… Hạ Bồi lắc lắc đầu như muốn hất tung những chuyện đáng ghét này.
-Em trai, em đừng sợ, chỉ cần em không làm chuyện xấu thì Boss và Tiểu ma vương sẽ không làm gì em đâu. Bọn họ chỉ là bề ngoài hung dữ nhưng thực ra đều là người tốt. Anh ấy à, không được đi học, cũng chẳng có bản lĩnh gì nhưng người tốt người xấu anh còn phân biệt được
Hạ Sinh nhồm nhoàm gặm cánh vịt nướng, cảm thấy thật thư thái
-Người tốt người xấu đâu phải chỉ nhìn là biết
Hạ Bồi đột nhiên nói như vậy khiến Hạ Sinh dừng mọi động tác. Vẻ sững sờ của anh ta khiến Hạ Bồi nổi hứng muốn đùa dai:
-Hạ Sinh, nếu tôi nói cho anh, tôi là tâm ngữ giả, có thể đọc được suy nghĩ trong đầu mọi người thì anh có sợ không?
-Ái dà! Anh nghĩ gì em đều biết?
Hạ Sinh ngạc nhiên đến làm rớt cả cánh vịt, trợn to mắt mà hỏi.
-Đúng, những lời nói, hình ảnh trong đầu anh tôi đều có thể biết
Hạ Bồi thấy rõ sự kích động của Hạ Sinh, trong lòng cậu hiện lên sự đắc ý ác ý, ngửa đầu thống khoái mà tu một ngụm bia. Nhưng câu sau của Hạ Sinh lại khiến cậu chết sặc:
-Thế… hai ngày nay anh đều nghĩ đến một clip đen trước kia từng xem, em cũng thấy?
Hạ Bồi phun ra ngụm bia kia, tự mình ho sặc sụa. Hạ Sinh vội cầm khăn lau cho cậu:
-Ai dà, em thẹn thùng gì chứ, phải là anh thấy xấu hổ mới đúng, để em nhìn thấy hình ảnh bất nhã như vậy
- Ai xấu hổ gì với anh Hạ Bồi tức giận giật lấy khăn giấy, tự mình lau
- Cũng đúng, em chắc chắn là đã xem rồi, đến tuổi này rồi còn gì. Đáng tiếc anh em mình bây giờ đều là hổ xuống đồng bằng, nếu còn ở trấn S, anh đưa em đi uống rượu, còn có tiếp viên xinh đẹp nữa
- Anh tỉnh lại đi, ở trấn S rõ ràng toàn bị người ta đánh đấm, còn bốc phét cái gì mà ăn uống no nê.
Hạ Bồi hoàn toàn biết rõ chuyện của Hạ Sinh nên không tin:
- Còn nữa, tôi không giống anh đâu, cái gì mà đi xem mấy thứ linh tinh đó chứ
Hạ Sinh không để ý đến lời này của cậu, lại la lớn:
-Gì chứ, anh vừa mới nói “hổ xuống đồng bằng”, là thành ngữ đó, đúng không? Thì ra anh cũng có chút văn hóa, mẹ nó!
Hạ Bồi đen mặt, đang định mặc kệ anh ta thì lại nghe Hạ Sinh nói:
-Sao có thể, chắc chắn là em còn xem nhiều hơn anh. Người ta còn phải xem lén, sao như em được, tùy tiện tìm vài người rồi xem qua đầu óc người ta, thần không biết quỷ không hay.
Người này chuyển đề tài quá nhanh, Hạ Bồi đang định mở miệng thì Hạ Sinh đột nhiên lại cảm khái:
- Mẹ nó, nếu anh có bản lĩnh này thì tốt quá, bao nhiêu trò hay cũng được xem, nhìn két sắt chẳng cần mở miệng hỏi mật mã, cứ thế mà lấy được tiền, quá sung sướng
Nửa đầu tiên Hạ Sinh nói Hạ Bồi còn định cãi lại nhưng đến phần sau thì Hạ Bồi chẳng thèm nói gì nữa, nghiêm mặt quay đầu qua một bên, không muốn để ý đến anh ta nữa
Hạ Sinh dùng khuỷu tay huých cậu:
- Sao thế, không xem thì không xem, giận gì chứ?
- Tâm ngữ giả không xấu xa như anh nghĩ, tôi không dùng năng lực này để làm chuyện xấu xa, tôi chưa bao giờ muốn trộm tiền của ai cả
Hạ Bồi nói rất chính nghĩa, quả thực cậu chưa bao giờ muốn dùng bản lĩnh này để đi ăn trộm. Cậu chỉ thích nghe lén suy nghĩ của người khác về mình, cậu rất để ý đến ánh mắt của mọi người.
Hạ Sinh mếu máo:
-Chẳng phải anh chỉ tự nói mình thôi sao, đâu có nói em. Mọi người đều lợi hại, đều có bản lĩnh, đều là đại anh hùng. Anh chỉ là đi dọn toilet cho anh hùng, được chưa!
Anh ta cầm đầu vịt, cắn cắn rồi lại cao hứng nói:
- Nhưng mà nghĩ lại anh cũng rất uy phong, anh là do chính Tiểu ma vương tuyển vào công ty đó, lại có em trai là tâm ngữ giả, chúng ta cùng nhau bảo vệ trái đất, bảo vệ thế giới. Quá con mẹ nó hào hùng. Trong trấn S có ai oai phong bằng anh
Anh ta vươn tay định vỗ vai Hạ Bồi nhưng nhìn bàn tay toàn dầu mỡ thì lại rụt về:
- Em trai, anh tự hào vì em!
Hạ Bồi bị những lời này của Hạ Sinh làm cho có chút cao hứng. Bảo vệ trái đất, bảo vệ thế giới, tuy rằng Hạ Sinh rất ngây thơ nhưng đó chính là chuyện Hạ Bồi muốn làm. Nếu cậu có thể trở thành anh hùng thì còn ai dám khinh thường cậu.
- Em trai, vậy suy nghĩ của ai em cũng có thể thấy rõ ràng sao? Sao còn phải nhờ cảnh sát thẩm vấn gì nữa, cứ đưa em đến, bọn tội phạm sao có thể giữ bí mật gì
Hạ Bồi có chút kiêu ngạo nói:
- Chuyện này tôi làm vài lần rồi!
Hạ Sinh hứng thú:
- Thế thì quá là lợi hại. Vậy có phải Boss coi em như bảo bối nên mới bảo vệ em ở đây như anh không?
- Anh là đi dọn toilet, tôi không như anh…
Hạ Bồi đang nói, bỗng nhiên có một chuyện lóe qua đầu cậu. Hạ Sinh nói đúng, cậu gặp nguy hiểm, lúc trước cậu bối rối nên không nghĩ cẩn thận xem tại sao lại thế, nhưng giờ lại có thể nắm bắt được một số điểm quan trọng.
-Hạ Sinh, hôm nay anh có nhìn thấy hội trưởng Phùng không? Ông ấy đi với ai?
Hạ Sinh còn chưa trả lời thì Hạ Bồi đã đứng lên, đi qua đi lại trong phòng:
-Anh không cần nói, tôi biết rồi
Hạ Sinh há hốc miệng sửng sốt, mãi mới phản ứng lại, Hạ Bồi hỏi xong thì cũng lấy ngay được đáp án trong đầu anh ta. Anh ta khó chịu:
- Gì chứ, vừa mới nói là hỏi, em dùng anh để luyện tập đấy à, hỏi rồi không cho trả lời, làm anh nghẹn uất, khó chịu quá. Anh không muốn nghe lời em, anh sẽ trả lời. Hôm nay lúc chiều anh thấy ông ấy và Tiểu Mễ cùng về công ty, còn đến chỗ phòng chứa vật chứng xem tủ bảo hiểm gì đó, hai người ở đó hồi lâu. Lúc ấy anh có nhìn thấy.
Hạ Bồi mặc kệ Hạ Sinh, cậu chỉ chậm rãi đi qua đi lại, có vẻ tâm sự nặng nề. Hạ Sinh ngậm miệng, nhìn theo từng bước chân của cậu, vừa định mở miệng hỏi có chuyện gì thì đột nhiên Hạ Bồi lại hỏi:
- Hạ Sinh, tôi có thể tin anh không?
Hạ Sinh ưỡn ngực:
- Đương nhiên, Hạ Sinh này cả người đều là khuyết điểm, chỉ có một ưu điểm chính là trọng nghĩa khí. Anh tuyệt đối sẽ không bán đứng bạn bè. Không đúng, em là anh em của anh, anh tuyệt đối không bán đứng anh em.
Hạ Bồi theo dõi Hạ Sinh, tìm tòi suy nghĩ của anh ta, biết anh ta nói thật. Giờ cậu chẳng có cách nào, chỉ đành phó mặc cho Hạ Sinh:
- Hạ Sinh, tôi có một bí mật không nói cho ai, việc này tôi giao cho anh, anh nhất định phải giữ kín bí mật.
Hạ Sinh nghe những lời này mà lo lắng nhưng cảm giác được tin cậy, dựa dẫm khiến anh vui mừng. Anh ta chẳng hỏi là chuyện gì mà đã gật đầu lia lịa. Hạ Bồi nói:
- Tôi vốn có người thầy siêu năng lực, 11 năm trước ông ấy bị mất tích, một thời gian trước liên lạc lại với tôi, nói rằng ông bị một tổ chức tội phạm bắt đi. Giờ ông ấy có cơ hội liên lạc với bên ngoài nên bảo tôi giúp ông ấy tìm ra gián điệp bên này, cùng phá hủy tổ chức kia.
Gián điệp? Nghe qua đúng là chuyện rất nghiêm trọng, Hạ Sinh ra sức gật đầu tỏ ý mình chăm chú nghe. Hạ Bồi lại nói tiếp:
- Vì thế tôi để ý mọi người bên này, phát hiện phó hội trưởng Tần Nam đang điều tra một việc trong hiệp hội. Nhưng vì ông ấy đến rồi lại đi, cơ hội tiếp xúc không nhiều, tin tức có được cũng rất vụn vặt. Tôi thì biết chuyện đó có liên quan đến những người bị mất tích. Tôi nghi ngờ Tần Nam là gián điệp nhưng đột nhiên ông ấy lại qua đời. Tôi vẫn muốn tìm bí mật của ông ấy, ông ấy không thể nào làm mọi chuyện sạch sẽ được, nhất định là còn để lại dấu vết trong đầu các thành viên của hiệp hội. Có lẽ biểu hiện của tôi quá rõ nên tôi cảm thấy hội trưởng đã bắt đầu nghi ngờ tôi. Nếu ông ấy tưởng nhầm tôi là gián điệp, là tôi giết chết Tần hội phó thì phải làm sao đây?
Hạ Sinh thật cẩn thận hỏi:
- Sao em biết Phùng hội trưởng nghi ngờ em? Em nghe được suy nghĩ của ông ấy?
- Không có, tôi không nghe được. Nhưng lúc trước tôi vẫn không để ý, tôi chưa từng nghĩ tới việc đi nghe lén suy nghĩ của hội trưởng. Ông ấy như cha tôi vậy, tôi luôn tôn kính ông ấy. Nhưng vừa rồi tôi buỗng nhiên nghĩ ra một việc, mấy lần họp, tôi thử thăm dò suy nghĩ của mọi người nhưng không thể nào thăm dò được gì từ Hội trưởng.
Hạ Sinh không hiểu gì, mơ hồ nhìn Hạ Bồi. Hạ Bồi giải thích:
- Lúc tôi nghe suy nghĩ của người khác, vì việc này rất kín đáo nên những người bình thường tôi đều nghe được, trừ phi đối phương có che chắn. Giống như thầy tôi cùng tôi nói chuyện bằng đầu óc, tôi sẽ chỉ nghe được một mình thầy nói. Nếu che đi thì chính là có thể nghe được những người khác chứ không nghe được lời thầy. Tôi không nghe được tin của hội trưởng chứng tỏ là ông ấy che chắn với tôi. Nói cách khác là ông ấy nghi ngờ tôi, không tin tưởng tôi.
- Ông ấy nghi ngờ em, thế thì sẽ thế nào?
Hạ Sinh sinh hơi hoảng, muốn hiểu rõ tình huống
- Ông ấy nghi ngờ tôi mà còn để tôi tham gia điều tra, đương nhiên là ông ấy muốn tìm ra điều gì đó từ tôi. Nếu ông ấy đã cho tôi là gián điệp thì đó chính là muốn thả con săn sắt bắt con cá rô, muốn bắt người đứng sau tôi.
- Vậy người đứng sau em không thể để ông ấy bắt?
- Tôi không phải gián điệp, làm gì có người đứng sau. Anh có đầu óc không thế?
- À à, em nói tiếp đi, tiếp đi!
Hạ Sinh ngại ngùng cắn đầu vịt rồi nói:
- Hay là em đừng nói quá trình nữa, nói thẳng xem em muốn anh giúp em làm gì là được
- Tủ bảo hiểm kia là của Tần Nam, tôi tìm được trong đầu anh đoạn hội thoại của Tiểu Mễ và hội trưởng lúc đó. Tôi muốn mở tủ bảo hiểm ra, lấy tư liệu trong đó. Tôi từng nghe được trong đầu Tần Nam rằng ông ta cất tư liệu quan trọng trong đó. Chúng ta lấy ra rồi, tư liệu đó giấu ở chỗ anh, sẽ chẳng ai nghi ngờ anh hết. Nếu tôi bị phát hiện hoặc có chuyện gì, anh tìm cơ hội, theo lời tôi dặn mà giao tư liệu đó ra
- Chờ đã, anh có rất nhiều câu hỏi, sao không đưa thẳng cho Boss? Nếu em bị bắt thì anh đi đâu mà lấy chỉ thị của em?
- Chúng ta phải xem trước xem nội dung tư liệu kia là cái gì, hơn nữa tôi muốn kiểm tra lại phản ứng của hội trưởng và một số cán bộ quan trọng với việc mất tư liệu này. Tần Nam nhất định là có đồng lõa mà tôi không biết, nên mù quáng giao ra là rất nguy hiểm, vạn nhất đó là người mà Boss tín nhiệm thì khác gì giao cho gián điệp. Cho nên chờ tôi xem xét xong, xác định giao cho ai là an toàn thì tôi sẽ nói cho anh.
- Nếu lúc đó chúng ta không thể gặp mặt, em nói cho anh kiểu gì?
- Tôi là tâm ngữ giả, chỉ cần trong khoảng cách phù hợp thì có thể trò chuyện với anh
Hạ Sinh hoảng sợ khi thấy miệng Hạ Bồi không động đậy mà mình lại có thể nghe được giọng của cậu ta. Hạ Sinh lắp bắp:
- Thế… thế… vạn nhất em… chết… thì… không không, ý anh là… vạn nhất không ở trong khoảng cách tích hợp?
- Nếu thế thì anh giao cho boss đi, nhớ rõ nói cho boss vì sao tôi chết
Cậu sợ chết, mà nếu có thể chết như một vị anh hùng thì cậu mong mọi người đều biết sự hi sinh của mình.
- Nhưng tủ bảo hiểm để trong phòng vật chứng, ở đó có mật mã, tủ bảo hiểm cũng có mật mã, còn nữa, chỗ nào cũng có camera, chúng ta trộm sao được. - Mật mã chỉ cần tồn tại trong não người thì tôi có thể tìm được được. Mật mã của Tần Nam tôi biết từ lâu rồi
Hạ Bồi cười cười nhưng lòng vô cùng lo lắng. Phùng Quang Hoa cố ý che giấu suy nghĩ với cậu khiến cậu cảm thấy rất lạ, cảm giác nguy hiểm bủa vây.
- Hạ Sinh, anh phải che giấu cho tôi, camera cũng có cách, chúng ta trộm tư liệu ra, anh nhất định phải giữ cẩn thận.
- Chuyện đó… chuyện đó… anh vẫn rất tin vào Tiểu ma vương và Boss
Hạ Sinh cảm thấy việc này thật sự rất mạo hiểm, như ăn trộm quốc khố vậy. Anh ta nhiều lắm cũng chỉ thuận tay lấy trộm ví của người chứ nào dám làm lớn chuyện như vậy. Vừa định khuyên nhủ Hạ Bồi thì bỗng nhiên “tạch” một tiếng, điện bị tắt Hạ Sinh đang hoảng sợ, bị điều này làm cho suýt nữa kêu lớn. Hạ Sinh run run hỏi:
- Em trai, đây là thế nào đây?
Trong bóng tối truyền đến giọng của Hạ Bồi:
- Chuyện tôi dự đoán, có lẽ là đang xảy ra.
Em trai cái đầu, Hạ Bồi giận dữ không có chỗ phát tác, lúc trước là để tìm hiểu tin tức, xem xem Hạ Sinh này rốt cuộc có biết bí mật gì không nên mới thân cận với anh ta chứ đâu có coi anh ta là anh trai. Kết quả Hạ Sinh ngu ngốc kia tự động gọi cậu là em trai, tuyệt đối không nể mặt ai
-Em trai, anh đến thăm em này, em có đói không?
Hạ Sinh cười hì hì, đi vào phòng, khoe khoang mấy món ăn và chai bia:
-Anh thấy cặp lồng cơm chiều của em gần như là còn nguyên
Thăm? Cơm chiều? Hạ Bồi cảnh giác dò xét suy nghĩ trong đầu Hạ Sinh, có phải là tới muốn thăm dò gì cậu không? Kết quả không có, Hạ Sinh thực sự là muốn đến chơi với cậu, tuy rằng cảm giác được anh ta giờ đang bị giam lỏng nhưng anh ta thực sự là đến chơi với mình
Trong lòng Hạ Bồi có cảm giác khó mà nói rõ, cậu nhìn Hạ Sinh đang cười cười đặt đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ, sau đó còn xếp ghế, lau đũa ình, cũng chẳng hỏi mình có muốn chơi đùa gì với anh ta hay không. Hạ Sinh này là người cầu thấy phiền cũng thấy khinh. Cậu vì tình báo nên mới miễn cưỡng tiếp xúc với Hạ Sinh, không ngờ đến khi cậu sợ hãi, kích động nhất thì cũng là anh ta đến bên cậu.
-Mau mau, món này ăn ngon lắm, anh nhờ người ra ngoài mua đó, anh không ra ngoài được
Hạ Sinh lại nhét một lon bia vào tay Hạ Bồi rồi nói:
-Đây là trong tủ lạnh của công ty, có thể uống thoải mái.
Hạ Bồi ngồi xuống, uống một ngụm bia nhưng không hề ăn gì, cậu chẳng có tâm tình nào cả. Hạ Sinh ăn hai miếng rồi hỏi:
- Em làm chuyện xấu à? Cho nên bọn họ bắt em lại?
Hạ Bồi như bị kim đâm:
-Đương nhiên là không, tôi không làm chuyện xấu gì cả, năng lực của tôi chỉ dùng để giúp đỡ mọi người
Hạ Sinh gật gật đầu:
-Cũng đúng, nếu em làm chuyện xấu thì bọn họ sẽ nhốt em vào nhà giam chứ không phải là ở đây. Em không có bùa xuất nhập, cũng như anh, không thể rời khỏi phạm vi công ty nhưng cũng không tính là bị bạc đãi đúng không. Như anh, lúc đầu sợ chết khiếp, giờ lại cảm thấy không tệ. Tuy ràng mấy việc lặt vặt như quét dọn vệ sinh, sửa đèn điện, chuyển đồ rất mệt nhưng anh thấy bọn họ lại càng mệt, còn rất nguy hiểm. Ngày nào cũng phải ra ngoài hàng ma tróc quỷ. Trước khi đến đây, anh cũng không biết thế giới này lại lắm yêu ma quỷ quái như vậy, còn tưởng bọn Trần ca đã là quá lợi hại, thì ra so sánh cũng chẳng khác rắm thối là mấy Hạ Bồi không đáp, không biết phải trả lời sao mới tốt. Hạ Sinh dường như cũng chẳng cần cậu đáp lời, lại nói tiếp:
-Anh vừa nghe việc không thể ra khỏi công ty thì đã nghĩ, sao lại có chuyện vô pháp vô thiên như vậy, dám nhốt người trái pháp luật. Sau nghĩ lại, nhốt nhưng trả tiền lương thì cũng không tệ đúng không? Hơn nữa tủ lạnh ở đây lúc nào cũng đầy tràn đồ ăn thức uống, muốn mua gì có thể nhờ người mua hộ, cảm giác này cũng không tệ. Thủy Linh và Bát Bát tuy rằng hay gây sự nhưng từ nhỏ đến lớn chưa có ai chơi đùa với anh như vậy
Hạ Bồi lại uống một ngụm bia, trong lòng rối loạn. Hạ Sinh đáng ghét này, những lời anh ta nói cũng chính là những lời cậu muốn nói. Từ khi còn nhỏ, phát hiện mình có thể nhìn thấu suy nghĩ của mọi người, ngay từ đầu cậu rất kiêu ngạo, đắc ý nhưng nhanh chóng phát hiện cha mẹ sợ cậu, nghĩ cậu là kẻ điên. Cậu không dám nói là cậu nghe được nữa nhưng đến lúc đó cậu đã không thể khống chế được, suy nghĩ của mọi người như thủy triều tiến vào đầu óc cậu, cậu chẳng lúc nào được thoải mái. Những cảm xúc tức giận, buồn bã, vui mừng… đều đánh sâu vào cậu. Cậu bị chúng khống chế, như bệnh nhân tâm thần mà hét lớn. Bịt chặt tai nhưng cũng không thể ngăn cản tiếng ồn ào xung quanh xâm nhập thần kinh mình, cho nên cậu bị đưa đến bệnh viện tâm thần. Nếu không phải hội trường Phùng Quang Hoa đưa cậu ra, không phải thầy Hùng Đông Bình dạy cậu cách sử dụng năng lực thiên phú… Hạ Bồi lắc lắc đầu như muốn hất tung những chuyện đáng ghét này.
-Em trai, em đừng sợ, chỉ cần em không làm chuyện xấu thì Boss và Tiểu ma vương sẽ không làm gì em đâu. Bọn họ chỉ là bề ngoài hung dữ nhưng thực ra đều là người tốt. Anh ấy à, không được đi học, cũng chẳng có bản lĩnh gì nhưng người tốt người xấu anh còn phân biệt được
Hạ Sinh nhồm nhoàm gặm cánh vịt nướng, cảm thấy thật thư thái
-Người tốt người xấu đâu phải chỉ nhìn là biết
Hạ Bồi đột nhiên nói như vậy khiến Hạ Sinh dừng mọi động tác. Vẻ sững sờ của anh ta khiến Hạ Bồi nổi hứng muốn đùa dai:
-Hạ Sinh, nếu tôi nói cho anh, tôi là tâm ngữ giả, có thể đọc được suy nghĩ trong đầu mọi người thì anh có sợ không?
-Ái dà! Anh nghĩ gì em đều biết?
Hạ Sinh ngạc nhiên đến làm rớt cả cánh vịt, trợn to mắt mà hỏi.
-Đúng, những lời nói, hình ảnh trong đầu anh tôi đều có thể biết
Hạ Bồi thấy rõ sự kích động của Hạ Sinh, trong lòng cậu hiện lên sự đắc ý ác ý, ngửa đầu thống khoái mà tu một ngụm bia. Nhưng câu sau của Hạ Sinh lại khiến cậu chết sặc:
-Thế… hai ngày nay anh đều nghĩ đến một clip đen trước kia từng xem, em cũng thấy?
Hạ Bồi phun ra ngụm bia kia, tự mình ho sặc sụa. Hạ Sinh vội cầm khăn lau cho cậu:
-Ai dà, em thẹn thùng gì chứ, phải là anh thấy xấu hổ mới đúng, để em nhìn thấy hình ảnh bất nhã như vậy
- Ai xấu hổ gì với anh Hạ Bồi tức giận giật lấy khăn giấy, tự mình lau
- Cũng đúng, em chắc chắn là đã xem rồi, đến tuổi này rồi còn gì. Đáng tiếc anh em mình bây giờ đều là hổ xuống đồng bằng, nếu còn ở trấn S, anh đưa em đi uống rượu, còn có tiếp viên xinh đẹp nữa
- Anh tỉnh lại đi, ở trấn S rõ ràng toàn bị người ta đánh đấm, còn bốc phét cái gì mà ăn uống no nê.
Hạ Bồi hoàn toàn biết rõ chuyện của Hạ Sinh nên không tin:
- Còn nữa, tôi không giống anh đâu, cái gì mà đi xem mấy thứ linh tinh đó chứ
Hạ Sinh không để ý đến lời này của cậu, lại la lớn:
-Gì chứ, anh vừa mới nói “hổ xuống đồng bằng”, là thành ngữ đó, đúng không? Thì ra anh cũng có chút văn hóa, mẹ nó!
Hạ Bồi đen mặt, đang định mặc kệ anh ta thì lại nghe Hạ Sinh nói:
-Sao có thể, chắc chắn là em còn xem nhiều hơn anh. Người ta còn phải xem lén, sao như em được, tùy tiện tìm vài người rồi xem qua đầu óc người ta, thần không biết quỷ không hay.
Người này chuyển đề tài quá nhanh, Hạ Bồi đang định mở miệng thì Hạ Sinh đột nhiên lại cảm khái:
- Mẹ nó, nếu anh có bản lĩnh này thì tốt quá, bao nhiêu trò hay cũng được xem, nhìn két sắt chẳng cần mở miệng hỏi mật mã, cứ thế mà lấy được tiền, quá sung sướng
Nửa đầu tiên Hạ Sinh nói Hạ Bồi còn định cãi lại nhưng đến phần sau thì Hạ Bồi chẳng thèm nói gì nữa, nghiêm mặt quay đầu qua một bên, không muốn để ý đến anh ta nữa
Hạ Sinh dùng khuỷu tay huých cậu:
- Sao thế, không xem thì không xem, giận gì chứ?
- Tâm ngữ giả không xấu xa như anh nghĩ, tôi không dùng năng lực này để làm chuyện xấu xa, tôi chưa bao giờ muốn trộm tiền của ai cả
Hạ Bồi nói rất chính nghĩa, quả thực cậu chưa bao giờ muốn dùng bản lĩnh này để đi ăn trộm. Cậu chỉ thích nghe lén suy nghĩ của người khác về mình, cậu rất để ý đến ánh mắt của mọi người.
Hạ Sinh mếu máo:
-Chẳng phải anh chỉ tự nói mình thôi sao, đâu có nói em. Mọi người đều lợi hại, đều có bản lĩnh, đều là đại anh hùng. Anh chỉ là đi dọn toilet cho anh hùng, được chưa!
Anh ta cầm đầu vịt, cắn cắn rồi lại cao hứng nói:
- Nhưng mà nghĩ lại anh cũng rất uy phong, anh là do chính Tiểu ma vương tuyển vào công ty đó, lại có em trai là tâm ngữ giả, chúng ta cùng nhau bảo vệ trái đất, bảo vệ thế giới. Quá con mẹ nó hào hùng. Trong trấn S có ai oai phong bằng anh
Anh ta vươn tay định vỗ vai Hạ Bồi nhưng nhìn bàn tay toàn dầu mỡ thì lại rụt về:
- Em trai, anh tự hào vì em!
Hạ Bồi bị những lời này của Hạ Sinh làm cho có chút cao hứng. Bảo vệ trái đất, bảo vệ thế giới, tuy rằng Hạ Sinh rất ngây thơ nhưng đó chính là chuyện Hạ Bồi muốn làm. Nếu cậu có thể trở thành anh hùng thì còn ai dám khinh thường cậu.
- Em trai, vậy suy nghĩ của ai em cũng có thể thấy rõ ràng sao? Sao còn phải nhờ cảnh sát thẩm vấn gì nữa, cứ đưa em đến, bọn tội phạm sao có thể giữ bí mật gì
Hạ Bồi có chút kiêu ngạo nói:
- Chuyện này tôi làm vài lần rồi!
Hạ Sinh hứng thú:
- Thế thì quá là lợi hại. Vậy có phải Boss coi em như bảo bối nên mới bảo vệ em ở đây như anh không?
- Anh là đi dọn toilet, tôi không như anh…
Hạ Bồi đang nói, bỗng nhiên có một chuyện lóe qua đầu cậu. Hạ Sinh nói đúng, cậu gặp nguy hiểm, lúc trước cậu bối rối nên không nghĩ cẩn thận xem tại sao lại thế, nhưng giờ lại có thể nắm bắt được một số điểm quan trọng.
-Hạ Sinh, hôm nay anh có nhìn thấy hội trưởng Phùng không? Ông ấy đi với ai?
Hạ Sinh còn chưa trả lời thì Hạ Bồi đã đứng lên, đi qua đi lại trong phòng:
-Anh không cần nói, tôi biết rồi
Hạ Sinh há hốc miệng sửng sốt, mãi mới phản ứng lại, Hạ Bồi hỏi xong thì cũng lấy ngay được đáp án trong đầu anh ta. Anh ta khó chịu:
- Gì chứ, vừa mới nói là hỏi, em dùng anh để luyện tập đấy à, hỏi rồi không cho trả lời, làm anh nghẹn uất, khó chịu quá. Anh không muốn nghe lời em, anh sẽ trả lời. Hôm nay lúc chiều anh thấy ông ấy và Tiểu Mễ cùng về công ty, còn đến chỗ phòng chứa vật chứng xem tủ bảo hiểm gì đó, hai người ở đó hồi lâu. Lúc ấy anh có nhìn thấy.
Hạ Bồi mặc kệ Hạ Sinh, cậu chỉ chậm rãi đi qua đi lại, có vẻ tâm sự nặng nề. Hạ Sinh ngậm miệng, nhìn theo từng bước chân của cậu, vừa định mở miệng hỏi có chuyện gì thì đột nhiên Hạ Bồi lại hỏi:
- Hạ Sinh, tôi có thể tin anh không?
Hạ Sinh ưỡn ngực:
- Đương nhiên, Hạ Sinh này cả người đều là khuyết điểm, chỉ có một ưu điểm chính là trọng nghĩa khí. Anh tuyệt đối sẽ không bán đứng bạn bè. Không đúng, em là anh em của anh, anh tuyệt đối không bán đứng anh em.
Hạ Bồi theo dõi Hạ Sinh, tìm tòi suy nghĩ của anh ta, biết anh ta nói thật. Giờ cậu chẳng có cách nào, chỉ đành phó mặc cho Hạ Sinh:
- Hạ Sinh, tôi có một bí mật không nói cho ai, việc này tôi giao cho anh, anh nhất định phải giữ kín bí mật.
Hạ Sinh nghe những lời này mà lo lắng nhưng cảm giác được tin cậy, dựa dẫm khiến anh vui mừng. Anh ta chẳng hỏi là chuyện gì mà đã gật đầu lia lịa. Hạ Bồi nói:
- Tôi vốn có người thầy siêu năng lực, 11 năm trước ông ấy bị mất tích, một thời gian trước liên lạc lại với tôi, nói rằng ông bị một tổ chức tội phạm bắt đi. Giờ ông ấy có cơ hội liên lạc với bên ngoài nên bảo tôi giúp ông ấy tìm ra gián điệp bên này, cùng phá hủy tổ chức kia.
Gián điệp? Nghe qua đúng là chuyện rất nghiêm trọng, Hạ Sinh ra sức gật đầu tỏ ý mình chăm chú nghe. Hạ Bồi lại nói tiếp:
- Vì thế tôi để ý mọi người bên này, phát hiện phó hội trưởng Tần Nam đang điều tra một việc trong hiệp hội. Nhưng vì ông ấy đến rồi lại đi, cơ hội tiếp xúc không nhiều, tin tức có được cũng rất vụn vặt. Tôi thì biết chuyện đó có liên quan đến những người bị mất tích. Tôi nghi ngờ Tần Nam là gián điệp nhưng đột nhiên ông ấy lại qua đời. Tôi vẫn muốn tìm bí mật của ông ấy, ông ấy không thể nào làm mọi chuyện sạch sẽ được, nhất định là còn để lại dấu vết trong đầu các thành viên của hiệp hội. Có lẽ biểu hiện của tôi quá rõ nên tôi cảm thấy hội trưởng đã bắt đầu nghi ngờ tôi. Nếu ông ấy tưởng nhầm tôi là gián điệp, là tôi giết chết Tần hội phó thì phải làm sao đây?
Hạ Sinh thật cẩn thận hỏi:
- Sao em biết Phùng hội trưởng nghi ngờ em? Em nghe được suy nghĩ của ông ấy?
- Không có, tôi không nghe được. Nhưng lúc trước tôi vẫn không để ý, tôi chưa từng nghĩ tới việc đi nghe lén suy nghĩ của hội trưởng. Ông ấy như cha tôi vậy, tôi luôn tôn kính ông ấy. Nhưng vừa rồi tôi buỗng nhiên nghĩ ra một việc, mấy lần họp, tôi thử thăm dò suy nghĩ của mọi người nhưng không thể nào thăm dò được gì từ Hội trưởng.
Hạ Sinh không hiểu gì, mơ hồ nhìn Hạ Bồi. Hạ Bồi giải thích:
- Lúc tôi nghe suy nghĩ của người khác, vì việc này rất kín đáo nên những người bình thường tôi đều nghe được, trừ phi đối phương có che chắn. Giống như thầy tôi cùng tôi nói chuyện bằng đầu óc, tôi sẽ chỉ nghe được một mình thầy nói. Nếu che đi thì chính là có thể nghe được những người khác chứ không nghe được lời thầy. Tôi không nghe được tin của hội trưởng chứng tỏ là ông ấy che chắn với tôi. Nói cách khác là ông ấy nghi ngờ tôi, không tin tưởng tôi.
- Ông ấy nghi ngờ em, thế thì sẽ thế nào?
Hạ Sinh sinh hơi hoảng, muốn hiểu rõ tình huống
- Ông ấy nghi ngờ tôi mà còn để tôi tham gia điều tra, đương nhiên là ông ấy muốn tìm ra điều gì đó từ tôi. Nếu ông ấy đã cho tôi là gián điệp thì đó chính là muốn thả con săn sắt bắt con cá rô, muốn bắt người đứng sau tôi.
- Vậy người đứng sau em không thể để ông ấy bắt?
- Tôi không phải gián điệp, làm gì có người đứng sau. Anh có đầu óc không thế?
- À à, em nói tiếp đi, tiếp đi!
Hạ Sinh ngại ngùng cắn đầu vịt rồi nói:
- Hay là em đừng nói quá trình nữa, nói thẳng xem em muốn anh giúp em làm gì là được
- Tủ bảo hiểm kia là của Tần Nam, tôi tìm được trong đầu anh đoạn hội thoại của Tiểu Mễ và hội trưởng lúc đó. Tôi muốn mở tủ bảo hiểm ra, lấy tư liệu trong đó. Tôi từng nghe được trong đầu Tần Nam rằng ông ta cất tư liệu quan trọng trong đó. Chúng ta lấy ra rồi, tư liệu đó giấu ở chỗ anh, sẽ chẳng ai nghi ngờ anh hết. Nếu tôi bị phát hiện hoặc có chuyện gì, anh tìm cơ hội, theo lời tôi dặn mà giao tư liệu đó ra
- Chờ đã, anh có rất nhiều câu hỏi, sao không đưa thẳng cho Boss? Nếu em bị bắt thì anh đi đâu mà lấy chỉ thị của em?
- Chúng ta phải xem trước xem nội dung tư liệu kia là cái gì, hơn nữa tôi muốn kiểm tra lại phản ứng của hội trưởng và một số cán bộ quan trọng với việc mất tư liệu này. Tần Nam nhất định là có đồng lõa mà tôi không biết, nên mù quáng giao ra là rất nguy hiểm, vạn nhất đó là người mà Boss tín nhiệm thì khác gì giao cho gián điệp. Cho nên chờ tôi xem xét xong, xác định giao cho ai là an toàn thì tôi sẽ nói cho anh.
- Nếu lúc đó chúng ta không thể gặp mặt, em nói cho anh kiểu gì?
- Tôi là tâm ngữ giả, chỉ cần trong khoảng cách phù hợp thì có thể trò chuyện với anh
Hạ Sinh hoảng sợ khi thấy miệng Hạ Bồi không động đậy mà mình lại có thể nghe được giọng của cậu ta. Hạ Sinh lắp bắp:
- Thế… thế… vạn nhất em… chết… thì… không không, ý anh là… vạn nhất không ở trong khoảng cách tích hợp?
- Nếu thế thì anh giao cho boss đi, nhớ rõ nói cho boss vì sao tôi chết
Cậu sợ chết, mà nếu có thể chết như một vị anh hùng thì cậu mong mọi người đều biết sự hi sinh của mình.
- Nhưng tủ bảo hiểm để trong phòng vật chứng, ở đó có mật mã, tủ bảo hiểm cũng có mật mã, còn nữa, chỗ nào cũng có camera, chúng ta trộm sao được. - Mật mã chỉ cần tồn tại trong não người thì tôi có thể tìm được được. Mật mã của Tần Nam tôi biết từ lâu rồi
Hạ Bồi cười cười nhưng lòng vô cùng lo lắng. Phùng Quang Hoa cố ý che giấu suy nghĩ với cậu khiến cậu cảm thấy rất lạ, cảm giác nguy hiểm bủa vây.
- Hạ Sinh, anh phải che giấu cho tôi, camera cũng có cách, chúng ta trộm tư liệu ra, anh nhất định phải giữ cẩn thận.
- Chuyện đó… chuyện đó… anh vẫn rất tin vào Tiểu ma vương và Boss
Hạ Sinh cảm thấy việc này thật sự rất mạo hiểm, như ăn trộm quốc khố vậy. Anh ta nhiều lắm cũng chỉ thuận tay lấy trộm ví của người chứ nào dám làm lớn chuyện như vậy. Vừa định khuyên nhủ Hạ Bồi thì bỗng nhiên “tạch” một tiếng, điện bị tắt Hạ Sinh đang hoảng sợ, bị điều này làm cho suýt nữa kêu lớn. Hạ Sinh run run hỏi:
- Em trai, đây là thế nào đây?
Trong bóng tối truyền đến giọng của Hạ Bồi:
- Chuyện tôi dự đoán, có lẽ là đang xảy ra.