• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bậc Thầy Thẻ Bài (3 Viewers)

  • chap-251

Chương 251: Linh thẻ nhà người ta ha ha ha ha




Editor: Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Trong cửa hàng.

Lục Minh nằm trên ghế bập bênh, lười biếng phơi nắng.

Sau mỗi trận đấu, cơ thể của anh luôn cảm thấy mệt nhọc. Lúc này, anh nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, khôi phục cơ thể đã bị hao sức mới có thể trở nên mạnh hơn nữa.

Trận đấu giao hữu kết thúc!

Lục Minh vô cùng hài lòng với kết quả của trận đấu giao hữu này.

Đầu tiên, nhờ sự làm nền của đối thủ, cuối cùng anh cũng trở thành chỗ dựa trong mắt các đệ tử!

Kiểu chỗ dựa vô cùng vĩ đại!

Sau này lời nói của chuyên gia thẻ kiếm sẽ có trọng lượng rồi!

Ừm...

Rất được!

Thứ hai, đây chính là lần đầu anh hoàn thành bảy lần phong ấn và phản đòn tại chỗ trong chiến đấu, ý nghĩa vô cùng lớn lao!

Đây chính là tuyệt kỹ Mộ Dung trong truyền thuyết đó!

Lấy gậy ông đập lưng ông đó!

Đẹp trai vô tận luôn nha!

Khụ khụ.

Mặc dù sau khi nhìn Tiểu Bạch thi triển anh mới nghĩ ra, nhưng điểm này cũng đủ để chứng minh bản thân anh có suy nghĩ nhạy bén, thông minh hơn người…

Cuối cùng chính là cô bé Tiểu Bạch.

Bởi vì sợ cô bé lười nhác nên Lục Minh mới để cho cô bé tham gia chiến đấu.

Kết quả...

Cô bé đã đánh thắng hết người của học viện người ta.

Ừm...

Tốt lắm.

Từ thi triển phong ấn, đến phản đòn ngưng tụ đều rất ngầu, không hổ là đồ đệ của Lục Minh này!

Ế...

Đợi đã.

Lục Minh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.

"Tiểu Bạch."

Lục Minh quay đầu hỏi.

"Dạ."

Tiểu Bạch trong cửa hàng đáp lại.

"Em học ngưng tụ từ khi nào thế?"

Lục Minh cảm thấy kỳ lạ.

Tiểu Bạch vừa lên ba sao thôi mà!

Mấy ngày trước khi đến Học viện Chiến đấu Tử Dương, cô bé cũng mới lên ba sao mà thôi, sao có thể làm được cả ngưng tụ rồi?! Đó chẳng phải là tiêu chuẩn đột phá bốn sao hay sao?

Hơn nữa...

Anh cũng đâu có dạy đâu.

"Học trong sách ạ."

Tiểu Bạch nói: "Chỗ em có nhiều giáo trình lắm."

Cô bé chỉ vào góc phòng.

Ồ.

Chỗ đó là giáo trình mà Lục Minh mua về trước để tiện moi chút tiền giáo trình từ chỗ lão Giang… À phì, để Tiểu Bạch học tập tốt hơn…

Anh mua mấy chồng tài liệu, cũng để cho Tiểu Bạch đọc nhiều sách một chút.

Sau đó, Tiểu Bạch xem mà học được luôn rồi.

"…"

Lục Minh im lặng hồi lâu.

Thứ này thì ra có thể trực tiếp xem mà học được?!

Tuy thẻ bài của chuyên gia thẻ kiếm vững chắc không gì sánh được, ngưng tụ vô cùng đơn giản, nhưng điều kiện tiên quyết là ba sao đỉnh cao! Tiểu Bạch mới chỉ lên ba sao thôi mà?!

Phẩm chất năng lượng của cô bé chỉ mới là ba sao sơ cấp!

Ngưng tụ như vậy...

"Em thử mấy lần?"

Lục Minh trầm giọng hỏi.

Anh đột nhiên cảm thấy điều này có một ý nghĩa vô cùng trọng đại.

Nếu...

Nếu chuyên gia thẻ kiếm thật sự có thể ngưng tụ trước nhờ sự ngưng kết thẻ bài, điều này có ý nghĩa là một khi chuyên gia thẻ kiếm đến giai đoạn ba sao, lập tức có thể vô địch ba sao!

Đây mới thật sự ngầu!

"Chưa thử ạ."

Tiểu Bạch ngượng ngùng nói: "Lúc đánh nhau mới thử dùng lần đầu ạ…"

Lục Minh: "…"

Ồ.

Thì ra lúc trước chưa hề thử?

Ha ha ha ha ha...

Thiên phú chết tiệt.

Bỏ đi.

Bảo Lý Hạo Nhiên đi xử lý vậy.

Hiện tại tất cả chuyên gia thẻ kiếm thấp nhất cũng là ba sao đỉnh cao, đến tài nguyên thí nghiệm cũng không có, do đó, anh gửi tin nhắn cho Lý Hạo Nhiên rồi cũng chẳng thèm để ý nữa.

Sau đó...

"Còn phong ấn trong trận chiến đó thì sao?"

Lục Minh hỏi.

Anh cũng chưa từng dạy Tiểu Bạch thứ này.

"Cũng là lần đầu tiên ạ."

Khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Bạch đỏ bừng.

Suy cho cùng, cô bé lén nhìn sư phụ luyện tập nên đã học được, đây chắc không phải học, học trộm đâu nhỉ... Có điều, có lẽ sư phụ sẽ không trách cô bé đâu.

"…"

Lục Minh không thay đổi sắc mặt.

Lần đầu tiên...

Đệt!

Anh thử nhiều lần như vậy rồi mà vẫn chưa thành công!

Hiện giờ bảo anh phong ấn cũng chưa chắc đã thành công!

Phong ấn bảy đoạn trong trận chiến lúc trước thành công là nhờ có Vân Trảm! Cũng có nghĩa chỉ có Vân Trảm thành công được, ngoài ra, những năng lực khác…hoàn toàn không có khả năng!

Mà Tiểu Bạch thì sao?

Lần đầu tiên sử dụng đã phong ấn một con rồng lửa trong trận đấu!

Sao có thể chứ?!

"Đến đây."

"Tiểu Bạch."

"Nói cho sư phụ nghe, sao em có thể tính toán những thứ như tốc độ, góc độ chứ?"

Lục Minh gọi Tiểu Bạch đến.

"Em không biết."

Tiểu Bạch hơi ngượng ngùng: "Em có tính thử, mặc dù có thể tính ra, nhưng khi chiến đấu, thời gian phản ứng sau khi đối thủ xuất chiêu quá ngắn!"

"Có lúc không thể theo kịp!"

"Vì thế... Em cứ mặc nó."

Giọng nói của Tiểu Bạch ngày càng thấp.

Hiển nhiên cô bé rất ngượng ngùng...

"Mặc kệ nó?"

Lục Minh ngây ngẩn cả người.

Thứ này, mặc kệ nó mà cũng có thể làm được à?

"Dạ."

Khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Bạch đỏ bừng: "Là Tiểu Tiểu Bạch tự xử lý ạ."

"M* kiếp!"

Lục Minh kinh ngạc: "Tiểu Tiểu Bạch?!"

"Đáng ghét!"

Tiểu Bạch liếc nhìn Lục Minh: "Sư phụ không được nói tục!"

"Được được được."

Lục Minh chẳng biết nên khóc hay nên cười: "Em nói thử xem, Tiểu Tiểu Bạch làm thế nào?"

"Thì, thì như vậy nè."

Tiểu Bạch ngượng ngùng.

Cô bé biết.

Cô bé như vậy là vừa lười biếng lại ăn gian!

Dù sao sư phụ tài năng hơn người, một lần phong ấn những bảy lần, tương đương với bảy lần tính toán theo công thức!

Còn cô bé thì sao?

Đến giờ cô bé cũng chỉ có thể phong ấn một lần, chỉ cần một lần tính toán theo công thức, sau đó đều nhờ Tiểu Tiểu Bạch hoàn thành, vì thế cô bé nói một cách ngượng ngùng...

Ôi, mất mặt quá đi.

Nếu mình lợi hại như sư phụ thì tốt biết bao.

"Chính là…"

Tiểu Bạch cúi đầu, ngượng ngùng mân mê góc áo: "Chẳng phải ngày nào Tiểu Tiểu Bạch cũng tu luyện ư? Em thấy nó tu luyện chán quá, nên đã cho nó đọc sách…"

"Hả?"

Vẻ mặt của Lục Minh ngơ ngác.

Thẻ gốc...

Đọc sách?

Soạt!

Anh bỗng nhiên nhìn về phía góc phòng.

Chỉ thấy Tiểu Tiểu Bạch nâng một hòn gạch có chất liệu đặc biệt đang chuyển động lên xuống, cuốn sách trước mắt cũng chuyển động lên xuống theo, duy trì sự đồng bộ.

Tên sách...

Ừm...

"Giáo trình cơ sở Topol đại số"!

...

???

Lục Minh kinh ngạc.

Mợ nó thế mà cũng được sao?

...

Hự!

Hự!

Tiểu Tiểu Bạch cố gắng tu luyện.

Mỗi lần lên xuống, sách đều sẽ lật một trang, thẻ gốc đọc sách nhờ cảm nhận, hơn nữa năng lực vận chuyển tư duy cũng khác hẳn cơ thể con người, dường như nhanh hơn, mạnh hơn.

Mà bên cạnh, còn xếp hai chồng sách đã đọc xong...

Lục Minh liếc nhìn.

Ừm...

"Giải tích phức", "Phương pháp và ứng dụng hình học hiện đại", "Đạo hàm yếu"...

...

Lục Minh im lặng.

"Xin, xin lỗi."

Tiểu Bạch xấu hổ.

Xem ra chuyện cô bé ăn gian đã khiến sư phụ tức giận rồi.

"Không sao."

Lục Minh xoa cái đầu nhỏ của cô bé.

Soàn soạt!

Tiểu Bạch chủ động cọ cọ.

"Tiểu Bạch."

"Dạ."

"Tại sao bỗng nhiên em lại cho Tiểu Tiểu Bạch xem sách thế?"

Lục Minh tò mò.

"Lúc tu luyện buồn chán quá."

Tiểu Bạch suy nghĩ một chút: "Em chỉ muốn tìm chút chuyện cho nó làm, đúng lúc em đang đọc sách, nên tiện tay đưa cho nó, không ngờ nó học còn nhanh hơn cả em…"

"Ồ."

Lục Minh hiểu.

Ha ha ha ha ha ha.

Mọi người đều biết, lúc nhàm chán, hiệu suất đọc sách sẽ cao hơn... cái con khỉ ấy! M* kiếp, ai lại muốn đọc cuốn sách hình học khi nhàm chán chứ?!

Trước đây khi đi học, anh cũng thấy rất buồn chán!

Nhưng mọi người thà đếm số sợi tóc còn lại của giáo viên chứ chẳng ai muốn đọc sách…

"Nó rất thích đó."

Tiểu Bạch nói.

Xẹt!

Xẹt!

Tiểu Tiểu Bạch phát sáng điên cuồng.

Nó rất thích những quyển sách này.

Cảm giác... rất thú vị đó.

"…"

Lục Minh không thay đổi sắc mặt.

Không hổ là thẻ gốc của Tiểu Bạch!

Bỗng nhiên, anh nheo mắt, nhìn Tiểu Tiểu Kiếm đang phát sáng ở một góc khác.

"…"

Tiểu Tiểu Kiếm đang tu luyện nhạy bén cảm nhận được một ánh mắt đầy sát khí quét qua, nó vô thức nhìn lại theo bản năng, liền thấy ánh mắt như lửa đốt của Lục Minh.

Không hay rồi!

Nó lập tức muốn trốn về biển ý thức…

"Lăn ra đây!"

Lục Minh túm lấy nó, đánh một trận no đòn.

Đồ vô dụng!

Mày có tác dụng gì đây!

Nhìn thẻ gốc nhà người ta đi!

Nhìn Tiểu Tiểu Bạch nhà người ta đi!

Mày đường đường là một linh kiếm viễn cổ đó...

Kiếm cái đầu nhà mày!

Giải tích phức cũng không biết, có tư cách gì mà xưng mình là linh kiếm viễn cổ?!

...

Rầm!

Rầm!

Tiểu Tiểu Kiếm bị đánh cho ngu người.

Chuyện gì vậy?

M* kiếp!

Ông đây trêu ghẹo ai rồi ư!

Còn nữa...

Giải tích phức là thứ quần què gì vậy?

Đợi đã.

Hình như nó nhìn thấy ở đây rồi ấy nhỉ?

Ồ.

Nghĩ ra rồi...

Nó nhìn đống sách bên cạnh Tiểu Tiểu Bạch ở góc phòng, lập tức càng thêm ấm ức. Lúc ông đây tung hoành thiên hạ, lấy đâu ra những thứ như đại số, vật lý, hình học chứ!

M* kiếp, cậu đi tìm một linh kiếm hiểu giải tích phức đi?!

M* kiếp!

...

"Đến đây!"

Lục Minh vứt cho nó một đống sách: "Từ hôm nay trở đi, mày cũng phải học."

"…"

Vẻ mặt của Tiểu Tiểu Kiếm như muốn chửi đổng lên.

Nó!

Đường đường là linh kiếm viễn cổ!

Phải học toán lại từ đầu?!

Đừng có ức hiếp người quá đáng!

Ông đây thà bị phanh thây trên chiến trường, chiến đấu sống còn với người khác, chứ không thèm ôm một quyển sách giống như Tiểu Tiểu Bạch, luyện tập thân thể và đọc sách một cách ngốc nghếch…

Trông đần quá đi!

"Đừng nói nhảm!"

"Đọc đi!"

Lục Minh ép nó học.

Nhưng điều khiến người ta thất vọng chính là tên này chẳng nhớ nổi lấy một chữ…

Anh làm thử bài kiểm tra, cùng là một đề, sau khi đọc xong Tiểu Tiểu Bạch làm bừa cũng được 100 điểm, Tiểu Tiểu Kiếm chỉ được có 20 điểm…

Đây còn là bài kiểm tra trắc nghiệm nữa chứ!

"Mày có ích gì cho đời chứ!"

Lục Minh thở dài thườn thượt.

Nhưng anh không biết, Tiểu Tiểu Kiếm càng ấm ức hơn!

Thứ chủ nhân ác nghiệt này!

Thật sự.

M* kiếp, nó tung hoành từ trước đến nay, chưa từng nghe nói linh kiếm còn phải làm bài thi...

Thật là ức hiếp người quá đáng mà!

...

"Tiểu Tiểu Kiếm ngốc quá."

Tiểu Bạch cũng nhăn nhó mặt mày.

Hứ!

Linh kiếm này ngốc quá, nó lại còn làm liên lụy sư phụ nữa chứ!

Tiểu Tiểu Kiếm: "…"

Tức quá!

Ngay cả Tiểu Bạch đáng yêu cũng không nói chuyện với nó nữa!

Nhưng nó có thể làm gì đây?

Nó đã sống quá nhiều năm rồi, trong ký ức có quá nhiều thứ, lúc học luôn nghĩ đến một đống thứ, vốn không thể tĩnh tâm học tập.

Thật sự.

Cậu kiếm bừa một người năm mươi, sáu mươi tuổi, kêu ông ta học lại vi tích phân xem, xem thử ông ta học nhanh hơn hay sinh viên vừa thi đại học xong học nhanh hơn?

Có thể so sánh chắc?!

Tuy Tiểu Tiểu Bạch trẻ con, nhưng dù gì người ta cũng là một trang giấy trắng đó!

...

"Ồ."

Lục Minh trầm ngâm trong chốc lát.

Cũng đúng.

Chỉ có linh thể nguyên sinh như Tiểu Tiểu Bạch mới có thể?!

"Đợi chút."

Lục Minh suy nghĩ một lát rồi gửi bài kiếm tra vừa làm xong cho hai đệ tử là Lý Hạo Nhiên và Tiểu Nghiêm: "Kêu linh kiếm của các cậu làm thử, sau đó thống kê điểm số."

Anh cung cấp hai tệp tài liệu.

Một tệp là tài liệu tham khảo, xem qua một lượt trước. Một tệp là bài thi, sau khi xem xong thì trả lời câu hỏi.

"Dạ."

Mặc dù Lý Hạo Nhiên và Tiểu Nghiêm không hiểu, nhưng vẫn chấp hành nghiêm túc.

Tiểu Tiểu Xà: "???"

Tiểu Tiểu Lôi: "???"

Chưa từng nghe nói linh thể còn phải làm bài thi!

Nhưng bọn chúng không thể không chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân.

Sau đó...

Tiểu Tiểu Lôi, 98 điểm.

Xếp ngay sau Tiểu Tiểu Bạch, chỉ sai một câu điền từ, xuất sắc!

Tiểu Tiểu Xà, 90 điểm.

Tuy nó trả lời không tốt lắm, nhưng đọc một lần đã làm được 90 điểm, như vậy đã rất xuất sắc rồi, ít nhất cũng mạnh hơn loài người rất nhiều lần!

Hơn nữa...

Hai tên này đều là linh thể hoang dã!

Soạt!

Lục Minh lại nhìn về phía Tiểu Tiểu Kiếm.

M* kiếp.

Tại sao người ta đều là 100 điểm, 98 điểm, 90 điểm, nó chỉ được có 20 điểm chứ?! Đây chính là linh thẻ nhà người ta trong truyền thuyết sao?

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Anh kéo Tiểu Tiểu Kiếm đến đánh cho một trận no đòn.

...

Tiểu Tiểu Kiếm có thể nói gì chứ?

Ức đến phát điên luôn!

"Tại sao nhất định phải làm bài thi?"

Nó không hiểu.

"Học giỏi toán lý hóa đi khắp thiên hạ cũng không sợ, nghe thấy bao giờ chưa?"

Lục Minh hận rèn sắt không thành thép: "Một linh thẻ đạt chuẩn bắt buộc phải nắm vững hiểu sâu kiến thức giáo dục, như vậy mới có thể phát huy ưu thế đến cực hạn khi chiến đấu…

Thật sự.

Anh rất ngưỡng mộ thẻ gốc của Tiểu Bạch!

Mày nhìn xem, linh thẻ nguyên sinh thì bỏ đi, chủ yếu là hiếu học…

Cái gì cũng biết!

Nó vốn không cùng một kiểu với tên lười nhác chỉ thi được 20 điểm toán nhà anh!

"Chỉ vì chuyện này ư?"

Vẻ mặt của Tiểu Tiểu Kiếm than trời: "Lúc chiến đấu, tôi cũng có thể làm được mà!"

"Mày có thể ư?"

Lục Minh lập tức trưng ra vẻ mặt ngây ngốc.

"Đúng vậy."

Vẻ mặt của Tiểu Tiểu Kiếm ngơ ngác: "Mặc dù hoàn toàn không hiểu những thứ như đạo hàm yếu, giải tích phức, topol gì đó, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của tôi rất phong phú…"

"…"

Lục Minh kinh ngạc: "Vậy phong ấn trong chiến đấu thực tế…"

"Cái đó của Tiểu Bạch à?"

Tiểu Tiểu Kiếm nhớ ra: "Có thể! Chỉ là phong ấn một con rồng lửa thôi mà? Tôi phẩy tay một cú là làm được ngay, cần gì toán, làm theo trực giác là đủ!"

"Tôi là linh kiếm tuyệt thế đấy."

"Các giác quan và cảm nhận đều ở mức đỉnh cao!"

"Cứ trực tiếp phong ấn là được mà."

"Cần gì phải tính toán!"

...

Lục Minh im lặng.

Ồ.

Vậy hóa ra linh thẻ của anh cũng có thể làm được điều này?!

"Tôi còn tưởng chuyện gì to tát!"

Tiểu Tiểu Kiếm lập tức hăng hái, ngang ngược nói: "Nếu chỉ là chuyện nhỏ như phong ấn khi chiến đấu thì cứ giao cho tôi là được, tôi làm một lát là xong ngay!"

Nói rồi, nó kiêu ngạo ưỡn người.

Khen tôi!

Mau lên!

Khen tôi đi!

Cậu không ngờ ông đây ngầu như vậy đúng không? Ha ha ha ha!

"…"

Lục Minh liếc mắt.

Bỗng nhiên, anh kéo thẻ gốc qua đánh cho một trận no đòn.

"Biết sao không nói sớm!"

"Lúc tao liều mạng với người ta mày đi đâu rồi?!"

"Hôm qua suýt chút nữa bị đánh lại, mày không biết sao?"

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Tiểu Tiểu Kiếm: "???"

Tôi, sao tôi biết được cậu muốn phong ấn chứ?!

Cậu cũng đâu có nói!

Hơn nữa, trước đây ông là linh kiếm, chứ có phải linh thẻ đâu!

Thế là nó chỉ đành phát sáng để cầu cứu sự giúp đỡ của Tiểu Bạch.

Xẹt!

Xẹt!

...

"Sư phụ sư phụ."

"Trưa nay chúng ta ăn gì ạ?!"

Tiểu Bạch hỏi.

"Hứ!"

Lúc này Lục Minh mới ngừng trừng trị thẻ gốc, anh trợn mắt hung dữ nhìn nó, trừng trị tên này sau vậy. Anh biết thẻ gốc còn giấu nhiều thứ tốt mà!

Đã từng là linh kiếm...

Ha ha ha ha.

Sao nó lại chỉ biết những thứ này thôi chứ!

Xem ra, lúc rảnh cứ đánh cho nó một trận, kiểu gì cũng có lợi!

Ừm...

Còn về ăn gì...

Lục Minh nhìn Tiểu Bạch, suy nghĩ một lát, lúc này mới hỏi.

"Khụ khụ, mùi vị của món đu đủ hầm lần trước, em còn nhớ cách làm không?"

"Có ạ."

"Vậy cứ ăn tiếp món đó đi."

"Dạ vâng ạ."

"Nhân tiện… chúng ta đi mua ít nước ép đu đủ, cơm rang đu đủ, sữa đu đủ…"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom