Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-245
Chương 245: Sư phụ, đó không phải là yêu cầu của chuyên gia thẻ kiếm sao?
Editor: Nguyetmai
Học viện Chiến đấu Tử Dương.
Lúc này, hiện trường lại im lặng.
Mọi người vẫn đang chấn động, đừng nói tới những người trong Học viện Chiến đấu Tử Dương, ngay cả Tiểu Nghiêm và Lý Hạo Nhiên bây giờ cũng chưa kịp hồi phục tinh thần lại...
Ý niệm!
Không ngờ lại là ý niệm!
Là một chuyên gia thẻ kiếm, bọn họ đương nhiên nhớ rất rõ bảy tiêu chuẩn lớn để trở thành một chuyên gia thẻ kiếm.
Có điều bởi vì vẫn luôn say mê với "linh thẻ", "nhuộm màu", bọn họ đã hoàn toàn quên đi những tiêu chuẩn của chuyên gia thẻ kiếm, thậm chí đã quên đi những nỗ lực khi bọn họ mới trở thành chuyên gia thẻ kiếm!
"Không ngờ lại là như thế."
Lý Hạo Nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lúc trước, để trở thành một chuyên gia thẻ kiếm, anh ta không ngừng tôi luyện thẻ gốc, tôi luyện ý niệm, tôi luyện cơ thể...
Anh ta đã trải qua rất nhiều khó khăn, đi một chặng đường rất dài, cuối cùng mới trở thành một chuyên gia thẻ kiếm, nhưng hình như bản thân anh ta lại đang dần quên mất nền tảng của chuyên gia thẻ kiếm!
Mà Đại sư tỷ thì sao?!
Anh nhìn coi kia.
Đánh năm nhất, năm hai, sử dụng cái gì?
Nền tảng!
Một trong những tiêu chuẩn của chuyên gia thẻ kiếm: Tôi luyện thẻ gốc!
Bởi vì thẻ gốc nỗ lực tôi luyện và tôi luyện, độ mạnh của thẻ gốc vẫn luôn giữ vững ở ba sao đỉnh cao, vì thế Đại sư tỷ mới có thể dễ dàng càn quét hết tất cả sinh viên năm nhất, năm hai kia!
Vậy để đánh bại năm ba thì sao?
Nền tảng!
Một trong những tiêu chuẩn của chuyên gia thẻ kiếm: Tôi luyện ý niệm!
Đại sư tỷ kết hợp ý niệm của bản thân với thẻ gốc, cuối cùng phát ra thực lực mạnh mẽ, không lẽ đây không phải là nền tảng của chuyên gia thẻ kiếm sao? Dùng thẻ thay kiếm!
Kiếm có thể, vì sao thẻ lại không được?
Đây... mới là điểm mạnh mẽ thực sự của chuyên gia thẻ kiếm!
Nghĩ đến đây, Lý Hạo Nhiên càng cảm thấy hổ thẹn hơn.
Anh ta biết.
Đại sư tỷ muốn dùng cách này để nhắc nhở bọn họ, phải nhớ rõ nền tảng, đừng mơ ước xa xôi, nắm vững nền tảng mới là sự mạnh mẽ chân chính!
Do đó, anh ta liếc mắt nhìn Tiểu Nghiêm, cũng thấy được sự xấu hổ trong mắt đối phương.
Quả nhiên, chỉ có mình Đại sư tỷ lĩnh ngộ được những tinh túy của sư phụ!
Hèn chi Đại sư tỷ có được tư cách ở bên cạnh chăm sóc sư phụ...
Có điều bọn họ không biết là...
Ngay lúc này, sư phụ đại nhân của bọn họ cũng đang nghi ngờ vô cùng.
Đợi đã...
Ý niệm này...
Nói sao đây?
Bởi vì ý nghĩ của người bình thường quá phân tán, nên vốn dĩ đều nằm trong trạng thái không thể sử dụng được đúng không? Chỉ có sau khi tu luyện thuần túy tới một mức độ nhất định mới có thể có được!!
Trước đây anh cũng nhờ vào cơ duyên trùng hợp, rèn giũa trong truyền thừa Nguyệt Ảnh mới có được ý niệm mạnh mẽ!
Nhưng mà... sao cứ có cảm giác mấy tên này đều có hết vậy?!
"Mấy người các cậu đều có ý niệm?"
Lục Minh kinh ngạc.
"Đúng vậy."
Lý Hạo Nhiên mờ mịt: "Đó không phải là tiêu chuẩn của chuyên gia thẻ kiếm sao?"
"..."
Lục Minh im lặng.
À.
Đúng rồi.
Nhớ lại, hình như lúc đó anh đã viết như vậy...
Bản thân anh cũng quên mất tiêu!
Nhưng hình như mấy đồ đệ của mình chưa quên, không ngờ mỗi người đều tôi luyện ý niệm.
Nói chứ, nếu như nói cho bọn họ biết, lúc đó mình chỉ muốn tăng độ khó cho chuyên gia thẻ kiếm nên mới tùy tiện viết vào, không biết có bị đánh chết không ta...
E hèm.
Hay là bỏ đi.
Lục Minh tằng hắng, hơi chột dạ nhìn về phương xa.
Mà lúc này, Lý Hạo Nhiên và Tiểu Nghiêm liếc nhìn nhau, hơi mờ mịt, tại sao sư phụ lại đột nhiên hỏi như vậy chứ?
Có điều, nhìn Tiểu Bạch đang đứng đằng xa, bọn họ bỗng nhiên bừng tỉnh.
Sư phụ... đang thúc giục bọn họ!
Tự nhìn bản thân mình đi, tôi luyện ý niệm lại chưa từng sử dụng, vậy có khác gì với không học đâu hả?! Vì thế, sư phụ mới hỏi bọn họ, các cậu có học ý niệm chưa?!
Đó là sư phụ đang thúc giục bọn họ.
Càng là sự trách móc thân thiết đầy yêu thương của sư phụ, lại quan tâm đến vấn đề thể diện của bọn họ...
"Cảm ơn sư phụ đã dạy bảo!"
Lý Hạo Nhiên xấu hổ.
Đúng vậy.
Chính bản thân bọn họ cũng đã quên...
Dù sao lúc trước, vì đạt được tiêu chuẩn của chuyên gia thẻ kiếm, bọn họ đã trải qua bao nhiêu cực khổ...
Ý niệm!
Cũng là một cửa ải không thể thiếu được của chuyên gia thẻ kiếm!
Có điều sau khi bọn họ trở thành chuyên gia thẻ kiếm, lại bắt đầu trở nên buông thả, mỗi ngày đều đùa giỡn với rắn, nhuộm màu, lại thật sự xem ý niệm chỉ là một của ải kiểm tra!
Thật sự quá xấu hổ!
Suy nghĩ kĩ một chút...
Nếu sư phụ đã đưa ý niệm thành một tiêu chuẩn, ắt hẳn phải có nguyên nhân khác!
"Cảm ơn sư phụ dạy bảo."
Tiểu Nghiêm cũng vô cùng hổ thẹn.
Hèn gì...
Rõ ràng mình cũng là chuyên gia thẻ kiếm ba sao giống như sư phụ, hơn nữa còn có cơ thể được tôi luyện lúc còn là chiến sĩ năng lượng, vậy mà lại không đánh thắng được một người tu luyện năm sao!
Quá mất mặt!
Là bởi vì không có nền tảng vững chắc sao?
Vì thế sư phụ và Đại sư tỷ mới đến đây.
Bọn họ không chỉ muốn xả giận, mà còn muốn cho cậu ta nhìn thấy, đâu mới là chuyên gia thẻ kiếm chân chính!
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu Nghiêm bỗng cảm thấy ấm áp.
Sư phụ và Đại sư tỷ đối xử với bọn họ thật tốt.
...
Lục Minh khó hiểu nhìn đồ đệ.
Kỳ lạ.
Anh đã dạy gì chứ?
Trời ơi.
Có phải đầu óc của hai tên đồ đệ này bị hỏng mất rồi không!?
Ừm...
Bỏ đi.
Hỏng thì thôi vậy.
Dù sao cũng không phải đệ tử ruột.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lục Minh lại nhìn về phía giữa sân, vẫn nên xem Tiểu Bạch chiến đấu thôi! Anh cũng muốn xem thử sức chiến đấu đấu thực thụ của một thiên tài siêu cấp như Tiểu Bạch rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.
Dù sao, dạo gần đây cô bé còn lười biếng nhiều hơn mình nữa...
...
Mà lúc này, vẻ mặt của mỗi giáo viên và sinh viên trong học viện Tử Dương đều trở nên nghiêm túc.
Nhất là... một vài kiếm tu!
Bọn họ là kiếm tu, đương nhiên nhìn ra được sự thần bí của tấm thẻ vừa rồi, cũng vào lúc này, sắc mặt của bọn họ vô cùng khó coi vì đã phát hiện ra một việc, thì ra...
Đến tận giờ phút này, cô bé kia mới thật sự nghiêm túc.
Chiến đấu từ nãy đến giờ, cô bé kia còn lười phóng ý niệm ra!
Đúng vậy.
Là kiếm tu, bọn họ hiểu rất rõ, có ý niệm hỗ trợ và không có ý niệm hỗ trợ hoàn toàn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nên mới nói, chiến đấu từ đầu đến giờ, cô bé kia đều đang lười biếng?
Nghĩ tới đây, bọn họ càng khó chịu hơn.
Đệt mợ...
Rầm!
Một bóng người bay ra ngoài.
Cuối cùng Tiểu Bạch đã ra tay, sinh viên năm ba cũng không ai có thể ngăn cản!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Từng bóng người lần lượt bay ra ngoài!
Những sinh viên năm ba kia không cam lòng tiến lên, rồi lại tuyệt vọng phát hiện ra rằng, vào giờ phút này, Tiểu Bạch mạnh đến mức khiến người ta phát điên, bọn họ hoàn toàn không chống đỡ được!
Giết trong một giây!
Giết trong một giây!
Vẫn cứ giết trong một giây!
Một lúc lâu sau, giọng nói non nớt kia lại vang lên.
"Có còn ai nữa không nè?"
Soạt!
Hiện trường im lặng, đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
Sắc mặt của toàn bộ giáo viên sinh viên trong Học viện Chiến đấu Tử Dương đều tái nhợt, một cô bé mười hai tuổi đã quét sạch toàn bộ sinh viên năm nhất, năm hai và cả năm ba của học viện bọn họ...
Vô cùng mất mặt!
"Lũ vô dụng!"
Một sinh viên năm tư phẫn nộ.
Đám người kia chưa đột phá đến bốn sao thì thôi đi, bây giờ đến cả một cô bé cũng đánh không lại?!
Chỉ tiếc.
Bản thân mình đã đạt đến bốn sao, nếu là năm ngoái...
Lúc trước, khi hắn còn là năm ba thì đã được mệnh danh là sự tồn tại vô địch cùng cấp, thậm chí vào lúc này năm ngoái, hắn cũng đã đột phá đến bốn sao rồi!
Không ngờ rằng thế hệ sau hắn lại kém đến vậy!
"Đúng là rất vô dụng."
Một sinh viên năm tư khác cũng lạnh lùng nói: "Những thế hệ sinh viên này, không được tí nào."
"..."
Những sinh viên kia đều im lặng.
Đối mặt với các đàn anh có thực lực bốn sao kia, bọn họ hoàn toàn không dám cãi lại.
"Lục Minh."
"Một vừa hai phải thôi."
Một giáo viên nhìn về phía Lục Minh.
Ông ta cũng biết vì sao Lục Minh lại đến đây...
Nói cho cùng, cũng là do chuyện Lý Hạo Nhiên bị đánh, vốn dĩ chỉ là xô xát giữa các sinh viên với nhau, lại có một giáo viên bao che cho sinh viên mà ra tay, bấy giờ mới chọc giận Lục Minh.
Hiện nay, mặt mũi của học viện Tử Dương bọn họ cũng đã vứt sạch rồi, nên biết điều mà kết thúc đi chứ!?
"Ông nói gì vậy?"
Lục Minh kinh ngạc: "Chúng ta tổ chức trận đấu giao hữu mà, chủ yếu là để học viện Tử Dương và học viện Tam Xá Khẩu giao lưu với nhau, lời mình tôi nói không tính được đâu, chủ yếu phải dựa theo sự sắp xếp của phía học viện."
"Ha ha."
Giáo viên của học viện Tử Dương cười, ông đây mà tin cậu thì ông đây bị điên rồi.
"Chờ một chút."
Lục Minh đi tìm giáo viên dẫn đoàn: "Thầy ơi, thầy ơi, thầy đâu rồi."
Lúc lâu sau, trong đám quần chúng vây xem, An Mộ Phong lặng lẽ đi ra.
"Sao thầy lại chui vào trong đám người xem đó làm gì?"
Lục Minh cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.
"Thầy sợ bị đánh."
An Mộ Phong vô cùng thành thật trả lời.
Thật ra ông ấy luôn cảm thấy, anh chạy tới trước cổng học viện nhà người ta mượn cớ kiếm chuyện, còn chặn cổng nữa, đây là một hành vi rất muốn bị đánh... nhất là trong tình huống đánh thắng nữa...
Huống chi.
Ông ấy chỉ có ba sao thôi!
Không giống với mấy thiên tài như Lục Minh và Tiểu Bạch, ông ấy là một ba sao hàng thật giá thật!
Mấy người như Lục Minh và Tiểu Bạch mới là ba sao giả! Trời mới biết vì sao bọn họ có thể khiêu chiến vượt cấp! Nói chung bọn họ không giống với mấy người ba sao bình thường khác!
Vì thế, là một giáo viên dẫn đoàn, thực lực của ông ấy mới là yếu nhất!
Hơn nữa... cũng chẳng có bối cảnh gì.
Trong tình huống này, làm sao ông ấy dám ra mặt kia chứ?
Sau khi nghe xong nhiệm vụ lần này, trước khi đến đây, ông ấy cũng đã viết xong di chúc rồi...
"Thầy coi, trận đấu giao hữu lần này có cần tiếp tục không?"
Lục Minh nhìn về phía An Mộ Phong.
"Hả?"
Khuôn mặt của An Mộ Phong ngơ ngác, sao thầy biết mấy chuyện này được.
Ông ấy nhìn ánh mắt mong chờ của giáo viên học viện Tử Dương, lại nhìn vẻ mặt thần bí của Lục Minh, đang định nói gì đó, Tiểu Bạch bỗng nhiên lại lên tiếng.
"Em vẫn muốn thử xem sao."
Tiểu Bạch nói vô cùng nghiêm túc.
"Có nắm chắc không?"
Lục Minh hỏi.
"Ai biết đâu."
Tiểu Bạch suy nghĩ: "Chỉ muốn thử xem sao."
"Được."
Lục Minh đồng ý: "Nếu đã vậy thì khiêu chiến đi!"
"Dạ được."
Tiểu Bạch ngoan ngoãn trả lời.
Thế là thân hình bé xíu của Tiểu Bạch lại đi đến một lần nữa, đứng chặn ở cổng chính của học viện Tử Dương, thận trọng nói: "Tôi, tôi muốn khiêu chiến với tất cả sinh viên!"
Soạt!
Cả hiện trường yên tĩnh.
Khiêu chiến, tất cả...
Há chẳng phải đang nói, tính luôn cả sinh viên năm tư?!
Xì xào...
Mọi người bắt đầu xôn xao.
Điên rồi!
Điên rồi!
Cô bé này đã hoàn toàn điên rồi!
Phải biết rằng, tuy sinh viên năm thứ tư có tốt có xấu lẫn lộn, nhưng kiểu gì cũng có một vài thiên tài đều đã đột phá đến bốn sao, mà có một số sinh viên thậm chí còn lên tới bốn sao trung cấp nữa!
Bốn sao!
Một đường ranh giới rất lớn!
Chênh lệch giữa ba sao và bốn sao là một con sông rất lớn!
Mà bây giờ... Cô bé này lại dám vượt cấp khiêu chiến bốn sao!
Đây không phải chỉ là chuyện can đảm hay không, đây là một sự sỉ nhục cực kỳ lớn...
Cô bé này đang sỉ nhục học viện!
Ầm!
Rất nhiều giáo viên sinh viên đều đứng dậy.
"Thật quá đáng!"
Ánh mắt như muốn giết người của giáo viên kia xoẹt qua Lục Minh và An Mộ Phong: "Mấy người không biết làm như vậy sẽ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn sao?"
"Khiêu chiến toàn bộ sinh viên?"
"Mọi người không biết lời này sẽ tạo thành hiểu lầm sao?"
Giáo viên rất tức giận.
"..."
An Mộ Phong khóc không ra nước mắt.
Thầy gì đó ơi, việc này thật sự không có liên quan gì tới tôi đâu mà...
"Hiểu lầm gì chứ?"
Lục Minh vô cùng kinh ngạc.
"Hiểu lầm cậu đang gây hấn với toàn bộ học viện chúng tôi."
Giáo viên kia nghiêm túc nói.
Ông ta biết, Lục Minh muốn cho cô bé Tiểu Bạch này rèn luyện, nhưng dùng cách này thì không ổn! Mượn cớ kiếm chuyện như vậy sẽ khiến cho toàn bộ sinh viên giận dữ!
"Không có hiểu lầm đâu..."
Lục Minh gãi đầu: "Chúng tôi đang kiếm chuyện gây hấn với mọi người mà..."
"Cậu..."
Đôi mắt của giáo viên kia bỗng nhiên trừng lớn.
"Ha ha."
Lục Minh nhếch miệng cười.
Nực cười.
Lúc này ông tưởng chuyện dừng tay hay không còn phụ thuộc vào ông à?
Nếu như Tiểu Bạch muốn chơi thì cứ để cho con bé chơi đi! Cũng hiếm khi nào thấy nhóc con này vui vẻ tới vậy...
Ha ha.
Lão Giang nói muốn con bé cách xa chiến đấu, cách xa nguy hiểm, nhưng là một phần trong thế giới này, sao có thể tránh được những chuyện này chứ? Ừm...
Bây giờ cứ tạm thời coi là một lần luyện tập ứng phó hơi nguy hiểm đi!
"Được."
Giáo viên kia hít sâu một hơi: "Nếu đã như vậy, đấu một trận phân thắng thua đi!"
Lúc nãy ông ta thật sự không muốn đánh tiếp, dù sao sinh viên năm tư đều đã tới bốn sao, đánh thắng cũng không có ý nghĩa gì, còn mất mặt, nhưng Lục Minh đã nói tới mức đó, còn có thể làm sao đây?
Do đó, ông ta quay về phía học viện Tử Dương, chỉ nói một câu: "Thắng đẹp một chút."
"Dạ!"
Đám sinh viên năm tư đã hưng phấn nãy giờ.
Bọn họ...
Chờ lâu lắm rồi!
Tuy để cho người tu luyện bốn sao ra tay thì có hơi ức hiếp người ta, nhưng bọn họ nhất định phải thắng một lần!
"Để tôi!"
Một người tu luyện bốn sao xung phong.
"Để tôi đi! Cậu quá yếu, lỡ như lật thuyền..."
Một người tu luyện bốn sao khác nói.
"Biến!"
"Cho dù cậu có thua thì ông đây cũng sẽ không thua!"
Người tu luyện kia giận dữ.
"Mấy người ồn ào cái khỉ gì, hai con gà bệnh, tôi thích hợp hơn..."
Lại một người tu luyện khác nói.
Vài người tu luyện bốn sao đều muốn thử, bọn họ đều biết, nếu như ra sân, có khả năng cơ hội chỉ có một lần! Dù sao, đây cùng là bốn sao đấu với ba sao!
Có điều đúng lúc này.
"Để tôi!"
Một giọng nói lạnh lùng vang ra, tinh thần của mọi người đều run lên.
Là anh ta!
Soạt!
Bọn họ đồng loạt nhìn vào trong học viện, nơi đó, một sinh viên nam dáng người cao mảnh khảnh đi đến, xung quanh là từng đợt gió mát nhè nhẹ vờn quanh, trông anh ta vô cùng đẹp trai.
"Không ngờ anh Ngô cũng tới!"
"Đúng vậy."
"Nghe nói anh ta đã lên tới bốn sao trung cấp!"
"Đệt, vậy chờ đến khi anh ta tốt nghiệp, há chẳng phải sẽ có khả năng đạt bốn sao cao cấp ư?"
"Có trời mới biết được!"
"Nói không chừng còn có cơ hội đạt năm sao nữa đó."
...
Mọi người bàn tán ầm ĩ.
Ngô Canh!
Sinh viên mạnh nhất của Học viện Chiến đấu Tử Dương!
Không ai sánh được.
Độ nổi tiếng của người này cực kỳ cao, gần như đã nổi tiếng từ hồi năm nhất, năm hai, năm ba đều đứng nhất năm, cho đến bây giờ vẫn được mọi người công nhận là giỏi nhất!
"Không phải em đang bế quan sao?"
Giáo viên hỏi.
"Nghe nói chỗ này có chuyện nên tới xem một chút."
Ngô Canh mỉm cười nói.
Đã rất lâu không gặp chuyện thú vị gì rồi.
Thế là anh ta đi tới cổng trường học.
"Bé con, là em muốn kiếm chuyện với học viện của tụi anh?"
Ngô Canh dịu dàng hỏi.
Phía đối diện.
Tiểu Bạch hơi ngượng ngùng cúi đầu.
"Ha."
Ngô Canh hơi đắc ý.
Là người tu luyện có danh tiếng cao nhất trong học viện Tử Dương, anh ta đã sớm quen với tình cảnh như vậy, đang chuẩn bị nói thêm gì đó, bỗng nhiên, anh ta bị một giáo viên đứng sau lưng túm trở về...
"Dạ?"
Ngô Canh hơi nghệch ra.
"..."
Giáo viên nhìn Lục Minh đang đứng đằng xa kia, thở dài thườn thượt: "Đừng nói nhảm, trực tiếp ra tay!"
Mợ nó!
Mấy tên xấu xí các người đều bị bệnh gì vậy hả?!
Một hai phải khoe khoang điều này?
Tên lúc nãy đã bị đả kích tới mức nghi ngờ cuộc đời, bây giờ em còn muốn chui vô góp vui?! Lúc em đi vào, không lẽ không nhìn thấy Lục Minh sao?!
So cái gì không so lại cứ muốn so nhan sắc?
Ngoan ngoãn đánh nhau không được sao?
"Dạ?"
Ngô Canh mờ mịt.
Là, là như thế nào?
Nhưng mà không phải thầy mới nói là phải thắng đẹp một chút sao...
Không lẽ dựa vào sự quyến rũ chinh phục đối phương, để cho đối phương tự động chịu thua, không phải là một cách thắng vô cùng đẹp sao?
"Bỏ ngay cái suy nghĩ đó của em đi."
Giáo viên hận đến mức rèn sắt không thành thép: "Chỉ cần lo đánh cho tốt!"
"Dạ rồi."
Vẻ mặt của Ngô Canh vô cùng tiếc nuối.
Haizzz.
Thầy thật sự quá tốt bụng rồi, tới thời khắc này mà vẫn muốn giữ mặt mũi cho người ta...
Thế là Ngô Canh lại trở về chiến trường một lần nữa.
Anh ta nhìn cô bé Tiểu Bạch đang vô cùng ngượng ngùng kia, mỉm cười, nhịn không được lại dịu dàng nói: "Anh trai dùng hết sức đánh đó nha."
Tiểu Bạch: "..."
Thật, thật muốn đánh người.
Vèo!
Tiểu Tiểu Bạch cảm nhận được ý niệm trong đầu Tiểu Bạch.
Giờ phút này, có được ý niệm hỗ trợ, trong chớp mắt nó đã bùng phát uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Đùng!
Một đòn tấn công đáng sợ nổ tung.
Ngô Canh nhíu mày, trước mắt chợt hiện lên một lá chắn năng lượng.
Ầm!
Ầm!
Tiếng vang không ngừng.
Lá chắn năng lượng vỡ vụn, Ngô Canh sờ vệt máu tươi trên khóe miệng.
"Thú vị..."
Nụ cười trên mặt anh ta biến mất.
Anh ta không ngờ, một đòn tấn công của thẻ bài Tiểu Bạch lại có thể phá vỡ được lá chắn năng lượng của chuyên gia nguyên tố bốn sao như anh ta, sức tấn công của cô bé này...
"Xem ra, mình phải nghiêm túc rồi."
Anh ta bắt đầu nghiêm túc.
Ầm!
Sức mạnh của bốn sao trung cấp bùng nổ!
Từng đợt nguyên tố lửa đốt cháy xung quanh, từng tia lửa nổ tung trên bầu trời giao đấu với thẻ gốc của Tiểu Bạch, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã áp chế được Tiểu Bạch!
Đúng vậy.
Dù sao thì anh ta cũng đã là bốn sao trung cấp!
Phẩm chất và uy lực năng lượng của anh ta rất cao!
Ầm!
Ầm!
Tiểu Bạch dần dần rơi vào thế yếu.
Cho dù, bây giờ ý niệm đã hợp nhất với thẻ gốc!
Bóng người của cô bé chìm hẳn trong khoảng không đầy nguyên tố lửa, nhìn nhỏ bé vô cùng.
...
"Sư phụ!"
Tiểu Nghiêm và Lý Hạo Nhiên đều rất lo lắng.
Bọn họ đã nhìn ra, tên bốn sao trung cấp kia có thực lực không tầm thường, điều khiển nguyên tố cũng rất thuận buồm xuôi gió, đã hơn xa những người tu luyện bình thường!
Mà Tiểu Bạch thì sao?
Ba sao sơ cấp!
Năng lượng của Tiểu Bạch vẫn chưa hoàn toàn tôi luyện xong!
Đẳng cấp của hai người đã chênh lệch hẳn một cấp!
Vậy làm sao mà đánh?
Dù sao bọn họ cũng không phải là sư phụ!
Bọn họ bây giờ, vượt cấp cũng chỉ vẻn vẹn vượt một cấp bậc mà thôi!
Mà bây giờ...
"Đại sư tỷ..."
Lý Hạo Nhiên lo lắng.
"Không sao cả."
Lục Minh rất bình tĩnh.
Anh đã đưa cho Tiểu Bạch phòng thủ mạnh nhất, nếu như vẫn chưa sử dụng, vậy có nghĩa là bây giờ vẫn an toàn.
"Vâng."
Lý Hạo Nhiên và Tiểu Nghiêm chỉ có thể lo lắng nhìn tình hình chiến đấu.
...
Ầm!
Ầm!
Tia lửa bắn ra bốn phía.
Ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn vào dáng người nhỏ xíu bị ngọn lửa bao phủ ấy, nhìn thấy phạm vi cô bé có thể di chuyển càng lúc càng nhỏ, cuối cùng bị ngọn lửa bao trùm.
"Kết thúc thôi!!"
Ngô Canh quát to một tiếng.
Đùng!
Một ngọn lửa vô cùng vô tận xuất hiện, quét ngang toàn bộ ngọn lửa ở xung quanh, tạo thành một con rồng lớn.
Gào...
Rồng lửa lớn cuốn đến!
...
"Kết thúc."
"Đúng vậy, thật đáng tiếc cho cô bé này."
"Đàn anh Ngô Canh quá mạnh mẽ..."
"Hoàn toàn không có sức đánh trả..."
Mọi người thở dại.
Cô bé này mạnh thì có mạnh đó, nhưng dù sao cũng yếu hơn bốn sao!
Nếu như cô bé khiêu chiến sinh viên bốn sao bình thường thì có thể còn có cơ hội, chỉ tiếc, bên này vừa mới ra tay đã là đàn anh Ngô Canh mạnh nhất học viện, Tiểu Bạch hoàn toàn không có phần thắng!
Có điều, nói chung cũng là chuyện tốt.
Học viện Tử Dương của bọn họ coi như cứu lại được một chút danh dự.
Nghĩ đến đây, bọn họ nhìn về phía giữa sân.
Cô bé tên là Tiểu Bạch kia đối mặt với rồng lớn dữ tợn, nhưng lại không có bất kỳ động tác gì, chỉ lẳng lặng nắm chặt thẻ gốc trong tay, nhắm hai mắt lại.
"Ủa?"
"Con bé đó bỏ cuộc?"
"Ai biết..."
Ánh mắt của mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Ngay thời khắc mấu chốt, cô bé này lại đang làm gì thế?
Ầm!
Rồng lửa cuốn đến.
Con rồng lửa to lớn kia như cuốn theo bão táp đến gần, hơi thở kinh khủng và cơn gió phần phật áp sát lại, cô bé đó đứng giữa khoảng không đầy ánh lửa ấy...
Làn váy bay phấp phới.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ánh lên ngọn lửa.
Có điều giờ phút này.
Cô bé lại không sợ hãi lùi bước.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó là sự chăm chú chưa bao giờ có từ trước đến nay.
...
Ầm.
Rồng lửa lao xuống.
Lửa cháy ngập trời bao phủ toàn bộ không gian, phát ra một tiếng vang kinh khủng.
Trong mơ hồ, hình như còn xuất hiện một giọng nói non nớt.
"Phong! Ấn!"
Editor: Nguyetmai
Học viện Chiến đấu Tử Dương.
Lúc này, hiện trường lại im lặng.
Mọi người vẫn đang chấn động, đừng nói tới những người trong Học viện Chiến đấu Tử Dương, ngay cả Tiểu Nghiêm và Lý Hạo Nhiên bây giờ cũng chưa kịp hồi phục tinh thần lại...
Ý niệm!
Không ngờ lại là ý niệm!
Là một chuyên gia thẻ kiếm, bọn họ đương nhiên nhớ rất rõ bảy tiêu chuẩn lớn để trở thành một chuyên gia thẻ kiếm.
Có điều bởi vì vẫn luôn say mê với "linh thẻ", "nhuộm màu", bọn họ đã hoàn toàn quên đi những tiêu chuẩn của chuyên gia thẻ kiếm, thậm chí đã quên đi những nỗ lực khi bọn họ mới trở thành chuyên gia thẻ kiếm!
"Không ngờ lại là như thế."
Lý Hạo Nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lúc trước, để trở thành một chuyên gia thẻ kiếm, anh ta không ngừng tôi luyện thẻ gốc, tôi luyện ý niệm, tôi luyện cơ thể...
Anh ta đã trải qua rất nhiều khó khăn, đi một chặng đường rất dài, cuối cùng mới trở thành một chuyên gia thẻ kiếm, nhưng hình như bản thân anh ta lại đang dần quên mất nền tảng của chuyên gia thẻ kiếm!
Mà Đại sư tỷ thì sao?!
Anh nhìn coi kia.
Đánh năm nhất, năm hai, sử dụng cái gì?
Nền tảng!
Một trong những tiêu chuẩn của chuyên gia thẻ kiếm: Tôi luyện thẻ gốc!
Bởi vì thẻ gốc nỗ lực tôi luyện và tôi luyện, độ mạnh của thẻ gốc vẫn luôn giữ vững ở ba sao đỉnh cao, vì thế Đại sư tỷ mới có thể dễ dàng càn quét hết tất cả sinh viên năm nhất, năm hai kia!
Vậy để đánh bại năm ba thì sao?
Nền tảng!
Một trong những tiêu chuẩn của chuyên gia thẻ kiếm: Tôi luyện ý niệm!
Đại sư tỷ kết hợp ý niệm của bản thân với thẻ gốc, cuối cùng phát ra thực lực mạnh mẽ, không lẽ đây không phải là nền tảng của chuyên gia thẻ kiếm sao? Dùng thẻ thay kiếm!
Kiếm có thể, vì sao thẻ lại không được?
Đây... mới là điểm mạnh mẽ thực sự của chuyên gia thẻ kiếm!
Nghĩ đến đây, Lý Hạo Nhiên càng cảm thấy hổ thẹn hơn.
Anh ta biết.
Đại sư tỷ muốn dùng cách này để nhắc nhở bọn họ, phải nhớ rõ nền tảng, đừng mơ ước xa xôi, nắm vững nền tảng mới là sự mạnh mẽ chân chính!
Do đó, anh ta liếc mắt nhìn Tiểu Nghiêm, cũng thấy được sự xấu hổ trong mắt đối phương.
Quả nhiên, chỉ có mình Đại sư tỷ lĩnh ngộ được những tinh túy của sư phụ!
Hèn chi Đại sư tỷ có được tư cách ở bên cạnh chăm sóc sư phụ...
Có điều bọn họ không biết là...
Ngay lúc này, sư phụ đại nhân của bọn họ cũng đang nghi ngờ vô cùng.
Đợi đã...
Ý niệm này...
Nói sao đây?
Bởi vì ý nghĩ của người bình thường quá phân tán, nên vốn dĩ đều nằm trong trạng thái không thể sử dụng được đúng không? Chỉ có sau khi tu luyện thuần túy tới một mức độ nhất định mới có thể có được!!
Trước đây anh cũng nhờ vào cơ duyên trùng hợp, rèn giũa trong truyền thừa Nguyệt Ảnh mới có được ý niệm mạnh mẽ!
Nhưng mà... sao cứ có cảm giác mấy tên này đều có hết vậy?!
"Mấy người các cậu đều có ý niệm?"
Lục Minh kinh ngạc.
"Đúng vậy."
Lý Hạo Nhiên mờ mịt: "Đó không phải là tiêu chuẩn của chuyên gia thẻ kiếm sao?"
"..."
Lục Minh im lặng.
À.
Đúng rồi.
Nhớ lại, hình như lúc đó anh đã viết như vậy...
Bản thân anh cũng quên mất tiêu!
Nhưng hình như mấy đồ đệ của mình chưa quên, không ngờ mỗi người đều tôi luyện ý niệm.
Nói chứ, nếu như nói cho bọn họ biết, lúc đó mình chỉ muốn tăng độ khó cho chuyên gia thẻ kiếm nên mới tùy tiện viết vào, không biết có bị đánh chết không ta...
E hèm.
Hay là bỏ đi.
Lục Minh tằng hắng, hơi chột dạ nhìn về phương xa.
Mà lúc này, Lý Hạo Nhiên và Tiểu Nghiêm liếc nhìn nhau, hơi mờ mịt, tại sao sư phụ lại đột nhiên hỏi như vậy chứ?
Có điều, nhìn Tiểu Bạch đang đứng đằng xa, bọn họ bỗng nhiên bừng tỉnh.
Sư phụ... đang thúc giục bọn họ!
Tự nhìn bản thân mình đi, tôi luyện ý niệm lại chưa từng sử dụng, vậy có khác gì với không học đâu hả?! Vì thế, sư phụ mới hỏi bọn họ, các cậu có học ý niệm chưa?!
Đó là sư phụ đang thúc giục bọn họ.
Càng là sự trách móc thân thiết đầy yêu thương của sư phụ, lại quan tâm đến vấn đề thể diện của bọn họ...
"Cảm ơn sư phụ đã dạy bảo!"
Lý Hạo Nhiên xấu hổ.
Đúng vậy.
Chính bản thân bọn họ cũng đã quên...
Dù sao lúc trước, vì đạt được tiêu chuẩn của chuyên gia thẻ kiếm, bọn họ đã trải qua bao nhiêu cực khổ...
Ý niệm!
Cũng là một cửa ải không thể thiếu được của chuyên gia thẻ kiếm!
Có điều sau khi bọn họ trở thành chuyên gia thẻ kiếm, lại bắt đầu trở nên buông thả, mỗi ngày đều đùa giỡn với rắn, nhuộm màu, lại thật sự xem ý niệm chỉ là một của ải kiểm tra!
Thật sự quá xấu hổ!
Suy nghĩ kĩ một chút...
Nếu sư phụ đã đưa ý niệm thành một tiêu chuẩn, ắt hẳn phải có nguyên nhân khác!
"Cảm ơn sư phụ dạy bảo."
Tiểu Nghiêm cũng vô cùng hổ thẹn.
Hèn gì...
Rõ ràng mình cũng là chuyên gia thẻ kiếm ba sao giống như sư phụ, hơn nữa còn có cơ thể được tôi luyện lúc còn là chiến sĩ năng lượng, vậy mà lại không đánh thắng được một người tu luyện năm sao!
Quá mất mặt!
Là bởi vì không có nền tảng vững chắc sao?
Vì thế sư phụ và Đại sư tỷ mới đến đây.
Bọn họ không chỉ muốn xả giận, mà còn muốn cho cậu ta nhìn thấy, đâu mới là chuyên gia thẻ kiếm chân chính!
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu Nghiêm bỗng cảm thấy ấm áp.
Sư phụ và Đại sư tỷ đối xử với bọn họ thật tốt.
...
Lục Minh khó hiểu nhìn đồ đệ.
Kỳ lạ.
Anh đã dạy gì chứ?
Trời ơi.
Có phải đầu óc của hai tên đồ đệ này bị hỏng mất rồi không!?
Ừm...
Bỏ đi.
Hỏng thì thôi vậy.
Dù sao cũng không phải đệ tử ruột.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lục Minh lại nhìn về phía giữa sân, vẫn nên xem Tiểu Bạch chiến đấu thôi! Anh cũng muốn xem thử sức chiến đấu đấu thực thụ của một thiên tài siêu cấp như Tiểu Bạch rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.
Dù sao, dạo gần đây cô bé còn lười biếng nhiều hơn mình nữa...
...
Mà lúc này, vẻ mặt của mỗi giáo viên và sinh viên trong học viện Tử Dương đều trở nên nghiêm túc.
Nhất là... một vài kiếm tu!
Bọn họ là kiếm tu, đương nhiên nhìn ra được sự thần bí của tấm thẻ vừa rồi, cũng vào lúc này, sắc mặt của bọn họ vô cùng khó coi vì đã phát hiện ra một việc, thì ra...
Đến tận giờ phút này, cô bé kia mới thật sự nghiêm túc.
Chiến đấu từ nãy đến giờ, cô bé kia còn lười phóng ý niệm ra!
Đúng vậy.
Là kiếm tu, bọn họ hiểu rất rõ, có ý niệm hỗ trợ và không có ý niệm hỗ trợ hoàn toàn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nên mới nói, chiến đấu từ đầu đến giờ, cô bé kia đều đang lười biếng?
Nghĩ tới đây, bọn họ càng khó chịu hơn.
Đệt mợ...
Rầm!
Một bóng người bay ra ngoài.
Cuối cùng Tiểu Bạch đã ra tay, sinh viên năm ba cũng không ai có thể ngăn cản!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Từng bóng người lần lượt bay ra ngoài!
Những sinh viên năm ba kia không cam lòng tiến lên, rồi lại tuyệt vọng phát hiện ra rằng, vào giờ phút này, Tiểu Bạch mạnh đến mức khiến người ta phát điên, bọn họ hoàn toàn không chống đỡ được!
Giết trong một giây!
Giết trong một giây!
Vẫn cứ giết trong một giây!
Một lúc lâu sau, giọng nói non nớt kia lại vang lên.
"Có còn ai nữa không nè?"
Soạt!
Hiện trường im lặng, đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
Sắc mặt của toàn bộ giáo viên sinh viên trong Học viện Chiến đấu Tử Dương đều tái nhợt, một cô bé mười hai tuổi đã quét sạch toàn bộ sinh viên năm nhất, năm hai và cả năm ba của học viện bọn họ...
Vô cùng mất mặt!
"Lũ vô dụng!"
Một sinh viên năm tư phẫn nộ.
Đám người kia chưa đột phá đến bốn sao thì thôi đi, bây giờ đến cả một cô bé cũng đánh không lại?!
Chỉ tiếc.
Bản thân mình đã đạt đến bốn sao, nếu là năm ngoái...
Lúc trước, khi hắn còn là năm ba thì đã được mệnh danh là sự tồn tại vô địch cùng cấp, thậm chí vào lúc này năm ngoái, hắn cũng đã đột phá đến bốn sao rồi!
Không ngờ rằng thế hệ sau hắn lại kém đến vậy!
"Đúng là rất vô dụng."
Một sinh viên năm tư khác cũng lạnh lùng nói: "Những thế hệ sinh viên này, không được tí nào."
"..."
Những sinh viên kia đều im lặng.
Đối mặt với các đàn anh có thực lực bốn sao kia, bọn họ hoàn toàn không dám cãi lại.
"Lục Minh."
"Một vừa hai phải thôi."
Một giáo viên nhìn về phía Lục Minh.
Ông ta cũng biết vì sao Lục Minh lại đến đây...
Nói cho cùng, cũng là do chuyện Lý Hạo Nhiên bị đánh, vốn dĩ chỉ là xô xát giữa các sinh viên với nhau, lại có một giáo viên bao che cho sinh viên mà ra tay, bấy giờ mới chọc giận Lục Minh.
Hiện nay, mặt mũi của học viện Tử Dương bọn họ cũng đã vứt sạch rồi, nên biết điều mà kết thúc đi chứ!?
"Ông nói gì vậy?"
Lục Minh kinh ngạc: "Chúng ta tổ chức trận đấu giao hữu mà, chủ yếu là để học viện Tử Dương và học viện Tam Xá Khẩu giao lưu với nhau, lời mình tôi nói không tính được đâu, chủ yếu phải dựa theo sự sắp xếp của phía học viện."
"Ha ha."
Giáo viên của học viện Tử Dương cười, ông đây mà tin cậu thì ông đây bị điên rồi.
"Chờ một chút."
Lục Minh đi tìm giáo viên dẫn đoàn: "Thầy ơi, thầy ơi, thầy đâu rồi."
Lúc lâu sau, trong đám quần chúng vây xem, An Mộ Phong lặng lẽ đi ra.
"Sao thầy lại chui vào trong đám người xem đó làm gì?"
Lục Minh cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.
"Thầy sợ bị đánh."
An Mộ Phong vô cùng thành thật trả lời.
Thật ra ông ấy luôn cảm thấy, anh chạy tới trước cổng học viện nhà người ta mượn cớ kiếm chuyện, còn chặn cổng nữa, đây là một hành vi rất muốn bị đánh... nhất là trong tình huống đánh thắng nữa...
Huống chi.
Ông ấy chỉ có ba sao thôi!
Không giống với mấy thiên tài như Lục Minh và Tiểu Bạch, ông ấy là một ba sao hàng thật giá thật!
Mấy người như Lục Minh và Tiểu Bạch mới là ba sao giả! Trời mới biết vì sao bọn họ có thể khiêu chiến vượt cấp! Nói chung bọn họ không giống với mấy người ba sao bình thường khác!
Vì thế, là một giáo viên dẫn đoàn, thực lực của ông ấy mới là yếu nhất!
Hơn nữa... cũng chẳng có bối cảnh gì.
Trong tình huống này, làm sao ông ấy dám ra mặt kia chứ?
Sau khi nghe xong nhiệm vụ lần này, trước khi đến đây, ông ấy cũng đã viết xong di chúc rồi...
"Thầy coi, trận đấu giao hữu lần này có cần tiếp tục không?"
Lục Minh nhìn về phía An Mộ Phong.
"Hả?"
Khuôn mặt của An Mộ Phong ngơ ngác, sao thầy biết mấy chuyện này được.
Ông ấy nhìn ánh mắt mong chờ của giáo viên học viện Tử Dương, lại nhìn vẻ mặt thần bí của Lục Minh, đang định nói gì đó, Tiểu Bạch bỗng nhiên lại lên tiếng.
"Em vẫn muốn thử xem sao."
Tiểu Bạch nói vô cùng nghiêm túc.
"Có nắm chắc không?"
Lục Minh hỏi.
"Ai biết đâu."
Tiểu Bạch suy nghĩ: "Chỉ muốn thử xem sao."
"Được."
Lục Minh đồng ý: "Nếu đã vậy thì khiêu chiến đi!"
"Dạ được."
Tiểu Bạch ngoan ngoãn trả lời.
Thế là thân hình bé xíu của Tiểu Bạch lại đi đến một lần nữa, đứng chặn ở cổng chính của học viện Tử Dương, thận trọng nói: "Tôi, tôi muốn khiêu chiến với tất cả sinh viên!"
Soạt!
Cả hiện trường yên tĩnh.
Khiêu chiến, tất cả...
Há chẳng phải đang nói, tính luôn cả sinh viên năm tư?!
Xì xào...
Mọi người bắt đầu xôn xao.
Điên rồi!
Điên rồi!
Cô bé này đã hoàn toàn điên rồi!
Phải biết rằng, tuy sinh viên năm thứ tư có tốt có xấu lẫn lộn, nhưng kiểu gì cũng có một vài thiên tài đều đã đột phá đến bốn sao, mà có một số sinh viên thậm chí còn lên tới bốn sao trung cấp nữa!
Bốn sao!
Một đường ranh giới rất lớn!
Chênh lệch giữa ba sao và bốn sao là một con sông rất lớn!
Mà bây giờ... Cô bé này lại dám vượt cấp khiêu chiến bốn sao!
Đây không phải chỉ là chuyện can đảm hay không, đây là một sự sỉ nhục cực kỳ lớn...
Cô bé này đang sỉ nhục học viện!
Ầm!
Rất nhiều giáo viên sinh viên đều đứng dậy.
"Thật quá đáng!"
Ánh mắt như muốn giết người của giáo viên kia xoẹt qua Lục Minh và An Mộ Phong: "Mấy người không biết làm như vậy sẽ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn sao?"
"Khiêu chiến toàn bộ sinh viên?"
"Mọi người không biết lời này sẽ tạo thành hiểu lầm sao?"
Giáo viên rất tức giận.
"..."
An Mộ Phong khóc không ra nước mắt.
Thầy gì đó ơi, việc này thật sự không có liên quan gì tới tôi đâu mà...
"Hiểu lầm gì chứ?"
Lục Minh vô cùng kinh ngạc.
"Hiểu lầm cậu đang gây hấn với toàn bộ học viện chúng tôi."
Giáo viên kia nghiêm túc nói.
Ông ta biết, Lục Minh muốn cho cô bé Tiểu Bạch này rèn luyện, nhưng dùng cách này thì không ổn! Mượn cớ kiếm chuyện như vậy sẽ khiến cho toàn bộ sinh viên giận dữ!
"Không có hiểu lầm đâu..."
Lục Minh gãi đầu: "Chúng tôi đang kiếm chuyện gây hấn với mọi người mà..."
"Cậu..."
Đôi mắt của giáo viên kia bỗng nhiên trừng lớn.
"Ha ha."
Lục Minh nhếch miệng cười.
Nực cười.
Lúc này ông tưởng chuyện dừng tay hay không còn phụ thuộc vào ông à?
Nếu như Tiểu Bạch muốn chơi thì cứ để cho con bé chơi đi! Cũng hiếm khi nào thấy nhóc con này vui vẻ tới vậy...
Ha ha.
Lão Giang nói muốn con bé cách xa chiến đấu, cách xa nguy hiểm, nhưng là một phần trong thế giới này, sao có thể tránh được những chuyện này chứ? Ừm...
Bây giờ cứ tạm thời coi là một lần luyện tập ứng phó hơi nguy hiểm đi!
"Được."
Giáo viên kia hít sâu một hơi: "Nếu đã như vậy, đấu một trận phân thắng thua đi!"
Lúc nãy ông ta thật sự không muốn đánh tiếp, dù sao sinh viên năm tư đều đã tới bốn sao, đánh thắng cũng không có ý nghĩa gì, còn mất mặt, nhưng Lục Minh đã nói tới mức đó, còn có thể làm sao đây?
Do đó, ông ta quay về phía học viện Tử Dương, chỉ nói một câu: "Thắng đẹp một chút."
"Dạ!"
Đám sinh viên năm tư đã hưng phấn nãy giờ.
Bọn họ...
Chờ lâu lắm rồi!
Tuy để cho người tu luyện bốn sao ra tay thì có hơi ức hiếp người ta, nhưng bọn họ nhất định phải thắng một lần!
"Để tôi!"
Một người tu luyện bốn sao xung phong.
"Để tôi đi! Cậu quá yếu, lỡ như lật thuyền..."
Một người tu luyện bốn sao khác nói.
"Biến!"
"Cho dù cậu có thua thì ông đây cũng sẽ không thua!"
Người tu luyện kia giận dữ.
"Mấy người ồn ào cái khỉ gì, hai con gà bệnh, tôi thích hợp hơn..."
Lại một người tu luyện khác nói.
Vài người tu luyện bốn sao đều muốn thử, bọn họ đều biết, nếu như ra sân, có khả năng cơ hội chỉ có một lần! Dù sao, đây cùng là bốn sao đấu với ba sao!
Có điều đúng lúc này.
"Để tôi!"
Một giọng nói lạnh lùng vang ra, tinh thần của mọi người đều run lên.
Là anh ta!
Soạt!
Bọn họ đồng loạt nhìn vào trong học viện, nơi đó, một sinh viên nam dáng người cao mảnh khảnh đi đến, xung quanh là từng đợt gió mát nhè nhẹ vờn quanh, trông anh ta vô cùng đẹp trai.
"Không ngờ anh Ngô cũng tới!"
"Đúng vậy."
"Nghe nói anh ta đã lên tới bốn sao trung cấp!"
"Đệt, vậy chờ đến khi anh ta tốt nghiệp, há chẳng phải sẽ có khả năng đạt bốn sao cao cấp ư?"
"Có trời mới biết được!"
"Nói không chừng còn có cơ hội đạt năm sao nữa đó."
...
Mọi người bàn tán ầm ĩ.
Ngô Canh!
Sinh viên mạnh nhất của Học viện Chiến đấu Tử Dương!
Không ai sánh được.
Độ nổi tiếng của người này cực kỳ cao, gần như đã nổi tiếng từ hồi năm nhất, năm hai, năm ba đều đứng nhất năm, cho đến bây giờ vẫn được mọi người công nhận là giỏi nhất!
"Không phải em đang bế quan sao?"
Giáo viên hỏi.
"Nghe nói chỗ này có chuyện nên tới xem một chút."
Ngô Canh mỉm cười nói.
Đã rất lâu không gặp chuyện thú vị gì rồi.
Thế là anh ta đi tới cổng trường học.
"Bé con, là em muốn kiếm chuyện với học viện của tụi anh?"
Ngô Canh dịu dàng hỏi.
Phía đối diện.
Tiểu Bạch hơi ngượng ngùng cúi đầu.
"Ha."
Ngô Canh hơi đắc ý.
Là người tu luyện có danh tiếng cao nhất trong học viện Tử Dương, anh ta đã sớm quen với tình cảnh như vậy, đang chuẩn bị nói thêm gì đó, bỗng nhiên, anh ta bị một giáo viên đứng sau lưng túm trở về...
"Dạ?"
Ngô Canh hơi nghệch ra.
"..."
Giáo viên nhìn Lục Minh đang đứng đằng xa kia, thở dài thườn thượt: "Đừng nói nhảm, trực tiếp ra tay!"
Mợ nó!
Mấy tên xấu xí các người đều bị bệnh gì vậy hả?!
Một hai phải khoe khoang điều này?
Tên lúc nãy đã bị đả kích tới mức nghi ngờ cuộc đời, bây giờ em còn muốn chui vô góp vui?! Lúc em đi vào, không lẽ không nhìn thấy Lục Minh sao?!
So cái gì không so lại cứ muốn so nhan sắc?
Ngoan ngoãn đánh nhau không được sao?
"Dạ?"
Ngô Canh mờ mịt.
Là, là như thế nào?
Nhưng mà không phải thầy mới nói là phải thắng đẹp một chút sao...
Không lẽ dựa vào sự quyến rũ chinh phục đối phương, để cho đối phương tự động chịu thua, không phải là một cách thắng vô cùng đẹp sao?
"Bỏ ngay cái suy nghĩ đó của em đi."
Giáo viên hận đến mức rèn sắt không thành thép: "Chỉ cần lo đánh cho tốt!"
"Dạ rồi."
Vẻ mặt của Ngô Canh vô cùng tiếc nuối.
Haizzz.
Thầy thật sự quá tốt bụng rồi, tới thời khắc này mà vẫn muốn giữ mặt mũi cho người ta...
Thế là Ngô Canh lại trở về chiến trường một lần nữa.
Anh ta nhìn cô bé Tiểu Bạch đang vô cùng ngượng ngùng kia, mỉm cười, nhịn không được lại dịu dàng nói: "Anh trai dùng hết sức đánh đó nha."
Tiểu Bạch: "..."
Thật, thật muốn đánh người.
Vèo!
Tiểu Tiểu Bạch cảm nhận được ý niệm trong đầu Tiểu Bạch.
Giờ phút này, có được ý niệm hỗ trợ, trong chớp mắt nó đã bùng phát uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Đùng!
Một đòn tấn công đáng sợ nổ tung.
Ngô Canh nhíu mày, trước mắt chợt hiện lên một lá chắn năng lượng.
Ầm!
Ầm!
Tiếng vang không ngừng.
Lá chắn năng lượng vỡ vụn, Ngô Canh sờ vệt máu tươi trên khóe miệng.
"Thú vị..."
Nụ cười trên mặt anh ta biến mất.
Anh ta không ngờ, một đòn tấn công của thẻ bài Tiểu Bạch lại có thể phá vỡ được lá chắn năng lượng của chuyên gia nguyên tố bốn sao như anh ta, sức tấn công của cô bé này...
"Xem ra, mình phải nghiêm túc rồi."
Anh ta bắt đầu nghiêm túc.
Ầm!
Sức mạnh của bốn sao trung cấp bùng nổ!
Từng đợt nguyên tố lửa đốt cháy xung quanh, từng tia lửa nổ tung trên bầu trời giao đấu với thẻ gốc của Tiểu Bạch, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã áp chế được Tiểu Bạch!
Đúng vậy.
Dù sao thì anh ta cũng đã là bốn sao trung cấp!
Phẩm chất và uy lực năng lượng của anh ta rất cao!
Ầm!
Ầm!
Tiểu Bạch dần dần rơi vào thế yếu.
Cho dù, bây giờ ý niệm đã hợp nhất với thẻ gốc!
Bóng người của cô bé chìm hẳn trong khoảng không đầy nguyên tố lửa, nhìn nhỏ bé vô cùng.
...
"Sư phụ!"
Tiểu Nghiêm và Lý Hạo Nhiên đều rất lo lắng.
Bọn họ đã nhìn ra, tên bốn sao trung cấp kia có thực lực không tầm thường, điều khiển nguyên tố cũng rất thuận buồm xuôi gió, đã hơn xa những người tu luyện bình thường!
Mà Tiểu Bạch thì sao?
Ba sao sơ cấp!
Năng lượng của Tiểu Bạch vẫn chưa hoàn toàn tôi luyện xong!
Đẳng cấp của hai người đã chênh lệch hẳn một cấp!
Vậy làm sao mà đánh?
Dù sao bọn họ cũng không phải là sư phụ!
Bọn họ bây giờ, vượt cấp cũng chỉ vẻn vẹn vượt một cấp bậc mà thôi!
Mà bây giờ...
"Đại sư tỷ..."
Lý Hạo Nhiên lo lắng.
"Không sao cả."
Lục Minh rất bình tĩnh.
Anh đã đưa cho Tiểu Bạch phòng thủ mạnh nhất, nếu như vẫn chưa sử dụng, vậy có nghĩa là bây giờ vẫn an toàn.
"Vâng."
Lý Hạo Nhiên và Tiểu Nghiêm chỉ có thể lo lắng nhìn tình hình chiến đấu.
...
Ầm!
Ầm!
Tia lửa bắn ra bốn phía.
Ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn vào dáng người nhỏ xíu bị ngọn lửa bao phủ ấy, nhìn thấy phạm vi cô bé có thể di chuyển càng lúc càng nhỏ, cuối cùng bị ngọn lửa bao trùm.
"Kết thúc thôi!!"
Ngô Canh quát to một tiếng.
Đùng!
Một ngọn lửa vô cùng vô tận xuất hiện, quét ngang toàn bộ ngọn lửa ở xung quanh, tạo thành một con rồng lớn.
Gào...
Rồng lửa lớn cuốn đến!
...
"Kết thúc."
"Đúng vậy, thật đáng tiếc cho cô bé này."
"Đàn anh Ngô Canh quá mạnh mẽ..."
"Hoàn toàn không có sức đánh trả..."
Mọi người thở dại.
Cô bé này mạnh thì có mạnh đó, nhưng dù sao cũng yếu hơn bốn sao!
Nếu như cô bé khiêu chiến sinh viên bốn sao bình thường thì có thể còn có cơ hội, chỉ tiếc, bên này vừa mới ra tay đã là đàn anh Ngô Canh mạnh nhất học viện, Tiểu Bạch hoàn toàn không có phần thắng!
Có điều, nói chung cũng là chuyện tốt.
Học viện Tử Dương của bọn họ coi như cứu lại được một chút danh dự.
Nghĩ đến đây, bọn họ nhìn về phía giữa sân.
Cô bé tên là Tiểu Bạch kia đối mặt với rồng lớn dữ tợn, nhưng lại không có bất kỳ động tác gì, chỉ lẳng lặng nắm chặt thẻ gốc trong tay, nhắm hai mắt lại.
"Ủa?"
"Con bé đó bỏ cuộc?"
"Ai biết..."
Ánh mắt của mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Ngay thời khắc mấu chốt, cô bé này lại đang làm gì thế?
Ầm!
Rồng lửa cuốn đến.
Con rồng lửa to lớn kia như cuốn theo bão táp đến gần, hơi thở kinh khủng và cơn gió phần phật áp sát lại, cô bé đó đứng giữa khoảng không đầy ánh lửa ấy...
Làn váy bay phấp phới.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ánh lên ngọn lửa.
Có điều giờ phút này.
Cô bé lại không sợ hãi lùi bước.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó là sự chăm chú chưa bao giờ có từ trước đến nay.
...
Ầm.
Rồng lửa lao xuống.
Lửa cháy ngập trời bao phủ toàn bộ không gian, phát ra một tiếng vang kinh khủng.
Trong mơ hồ, hình như còn xuất hiện một giọng nói non nớt.
"Phong! Ấn!"
Bình luận facebook