Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-205
Chương 205: Tiêu đời, cha tu luyện tới hư não rồi
Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Một vệt sáng hướng thẳng về phía nội thành, tốc độ nhanh như chớp.
"Cẩn thận!"
"Nhanh, ngăn hắn lại!"
"Đại pháo cấp một chuẩn bị..."
"Khoan đã."
"Hình như là người quen?"
Đám cảnh sát đang tuần tra khu vực ngoại thành kiểm tra lại hơi thở vừa lao qua mới kinh ngạc phát hiện người lao đi như tia chớp kia lại là hiệu trưởng Giang của học viện Tam Xá Khẩu!
"Người kia là tiền bối Giang sao?"
"Ông ấy không phải là chuyên gia chế tạo thẻ bài sao? Tại sao thực lực của ông ấy lại mạnh như vậy?!"
"Không biết..."
Đám cảnh sát khiếp sợ.
Quá kinh khủng!
Tốc độ đó rất kinh người...
Cộng thêm hơi thở tỏa ra, đủ làm cho bọn họ hoảng sợ.
"Theo dõi chặt chẽ, đừng cản trở."
"Đã rõ."
Vẻ mặt của đám cảnh sát nghiêm túc.
"Cứ đơn giản để cho ông ta đi như vậy?"
Trong lòng một cảnh sát hơi khó chịu.
Cậu ta là một tân binh vừa mới vào nghề, cậu ta nghe nói đội hình cảnh sát năm nay vô cùng mạnh mẽ! Tại sao lại bị một chuyên gia chế tạo thẻ bài khiêu khích như vậy chứ?!
Cho dù bản thân Giang Phong không có vấn đề gì, nhưng tốc độ của ông ta đã vượt quá tốc độ cho phép rồi đó!
Đây là khiêu khích rành rành!
Đội cảnh sát có thể để yên?!
"Đội trưởng!"
"Tốc độ của ông ta quá nhanh!"
Cánh sát mới vào nghề tức giận.
"Đúng vậy."
Đội trưởng cảm thán: "Bộ Giao thông phải nhức đầu rồi..."
"???"
Vẻ mặt của cảnh sát mới vào ngơ ngác.
Bộ Giao... giao thông?
Bộ Giao thông có thể quản lý chuyện này sao.
"Ha ha."
Đội trưởng vỗ vai của cảnh sát mới vào, cười mà không nói.
Quản?
Quản con khỉ khô đó!
Cậu thử nhìn xem tốc độ bây giờ của Giang Phong đi, lại thêm năng lượng và hơi thở không kiêng nể gì kia, ngăn cản được sao?
Chậc chậc.
Không biết là người nào xui xẻo nữa đây...
Mà lúc này, bên trong luồng sáng đó, sắc mặt của Giang Phong tái xanh.
Giết cậu ta đi!
Giết cậu ta đi!
Giết cậu ta đi!
Trong đầu ông lặp đi lặp lại âm thanh này.
Lúc đầu, khi nhìn thấy tin tức Lục Minh gửi cho, ông cứ nghĩ là Lục Minh đang nói giỡn, sau đó ông lại nhìn thấy con gái mình lén đi mua sách Bí quyết nuôi con...
Đúng vậy.
Ông ta đã lén theo dõi di động của Tiểu Bạch.
Mọi chuyện lập tức được xâu chuỗi lại với nhau.
Đầu tiên là đi tắm... sau đó là nôn mửa... sau nữa lại đi mua bí quyết nuôi con?!
A a a a a!
Lúc đó trong đầu ông ta nổ tung!
Tên Lục Minh khốn nạn này, vậy mà dám ra tay với Tiểu Bạch?!
Con bé vẫn còn là con nít!
Vô liêm sỉ!
Nhất định phải giết chết thằng này!
Chết tiệt!
Có điều...
Giết chết cậu ta thì Tiểu Bạch phải làm sao bây giờ?
Giang Phong cực kì tức giận, nhưng vẫn giữ được một chút lý trí.
Ông ta chắc chắn, nếu như Lục Minh ở đây, ông ta nhất định sẽ đập chết tươi... Nhưng mà trên đường chạy trở về... Ông ta có rất nhiều thời gian để suy nghĩ... Lý trí dần dần trở về.
Tuy ông ta vẫn vô cùng tức giận, nhưng đã đỡ hơn rất nhiều rồi...
Không thể giết!
Lục Minh không thể chết được!
Giết chết cậu ta thì Tiểu Bạch phải làm sao đây?
Em bé phải làm sao đây?!
...
Bình tĩnh!
Bình tĩnh!
Nhất định phải bình tĩnh!
Phải nghĩ cho Tiểu Bạch nữa!
Bình tĩnh!
...
Mà lúc này, thành phố Thanh Minh.
Lục Minh cũng đang suy nghĩ về chuyện này.
Ừm...
Mặc dù chỉ là một chuyện hiểu lầm, nhưng mà lỡ như Giang Phong trở về liền ra tay, nói không chừng mình chưa có cơ hội giải thích đã ngủm luôn rồi...
Khổ thật.
Làm sao đây?
Vì thế sau khi anh suy nghĩ vô cùng nghiêm túc...
Nếu như anh và Giang Phong cùng rơi vào trong nước, sau đó kêu Tiểu Bạch chạy tới cứu thì ổn hơn.
Có điều anh còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó, đằng xa đã xuất hiện một luồng ánh sáng khủng khiếp, Giang Phong đã trở về!
"Ủa, cha đã về rồi?"
Tiểu Bạch vui vẻ.
"Đúng vậy, đúng vậy."
Lục Minh cười gượng.
Bỏ đi!
Sống hay chết, cứ tới đi!
Anh chuẩn bị vài tấm thẻ bài, cùng lắm thì đánh một trận!
Chỉ cần...
Có thời gian giải thích là tốt rồi.
Đùng!
Ánh sáng di chuyển.
Giang Phong với sắc mặt xanh lè xuất hiện, Lục Minh ra khỏi cửa hàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, một luồng ý niệm kinh khủng đang âm thầm đánh nhau, tràn ngập sát ý!
Thế giới.
Đột nhiên im lặng.
Ầm!
Ầm!
Hơi thở đáng sợ lan tỏa.
"Thầy..."
Lục Minh đang định giải thích.
Đùng!
Luồng hơi thở kinh khủng dâng trào, làm cho anh không có cách nào lên tiếng.
Từ cửa hàng, đến con phố đối diện, một đoạn đường ngắn ngủi đã trở thành chiến trường!
Sát ý lạnh lẽo!
Không khí đông cứng!
Haiz.
Lục Minh thở dài.
Xem ra lão Giang giận thật rồi...
Cũng được.
Tới đi!
Vẻ mặt của Lục Minh nghiêm túc.
Không được, trước tiên phải đánh một trận trấn an lại tinh thần lão Giang đã...
Ầm!
Hơi thở kinh khủng ngưng thực.
Giang Phong đột nhiên bước lên một bước, nhìn chằm vào Lục Minh với ánh mắt phức tạp, ông ta im lặng một hồi lâu mới lên tiếng nói: "Em bé nhất định phải họ Giang."
Hả?!
Lục Minh hít thở không thông, suýt chút nữa phun máu.
Nói lung tung gì vậy?
Em bé?
Họ Giang?
Đợi đã.
Cứ có cảm giác có chỗ nào sai sai...
"Để em bình tĩnh đã."
Vẻ mặt của Lục Minh ngơ ngác.
Lão Giang làm vậy là có ý gì?
Hả?
Vẻ mặt của Tiểu Bạch cũng mờ mịt.
Em bé gì?!
Họ Giang?
Cha đi ra ngoài tu luyện đã lâu, luyện một hồi rồi luyện hư não luôn hả?
"..."
Giang Phong nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hai người, lại nhìn Tiểu Bạch vẫn tung ta tung tăng nhảy nhót, đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã hiểu lầm chuyện gì rồi.
...
Một lúc lâu sau, trong cửa hàng.
Khuôn mặt của Giang Phong tái xanh nhìn hai tấm thẻ gốc đang tỏa sáng.
"Mua bí quyết nuôi con cho tụi nó?"
Giang Phong hỏi.
"Dạ."
Tiểu Bạch gật đầu.
Cô bé cảm thấy đầu óc của cha bị hư rồi... Có phần không muốn để ý tới cha nữa.
"À."
Giang Phong mơ hồ có chút tiếc nuối.
Không có em bé rồi...
Ông ta đã nghĩ xong cả tên rồi, con trai tên là...
Haiz.
Ông ta cảm thấy!
Mặc dù bản thân mình dạy con thất bại, nhưng nếu rút kinh nghiệm từ thất bại của Tiểu Bạch, ông ta nhất định có thể nuôi tốt đứa bé tiếp theo...
Thêm mấy năm đi!
Chờ Tiểu Bạch lớn thêm một chút thì tốt hơn.
Giang Phong có đôi chút vui mừng, xem ra bản thân ông ta không nhìn lầm người, thằng nhóc Lục Minh này cũng khá được, không vô sỉ tới mức ra tay với Tiểu Bạch.
Có điều...
Ông ta dừng một chút nói: "Sau này đừng có mua mấy cái bí quyết nuôi con gì đó."
"Vô ích thôi!"
Giang Phong cười nhạt.
"Sao vậy ạ?"
Tiểu Bạch tò mò.
"Bởi vì cha từng xài rồi."
Giang Phong bĩu môi: "Con chính là nhờ bí quyết nuôi con nuôi lớn đó!"
Tiểu Bạch: "..."
"Vậy không phải xài rất tốt sao?"
Lục Minh nói thầm một câu.
Thầy nhìn thử mà coi, bây giờ Tiểu Bạch vừa nghe lời vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, không tốt sao?
"Ha ha."
Giang Phong chỉ cười lạnh.
Đối với cậu ta mà nói đương nhiên là xài tốt rồi, nhưng với ông mà nói, nuôi con gái bằng bí quyết nuôi con rất dễ dàng bị dụ đi mất... Sớm biết vậy đã không đưa Tiểu Bạch tới đây.
Lừa gạt!
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Giang Phong đương nhiên không thể vui vẻ nổi.
Hừ.
Ông ta nhìn thẻ gốc đang không ngừng phát sáng kia, đột nhiên nhướng mày: "Sao tấm thẻ này còn có hình xăm nữa?"
Tiểu Bạch: "..."
Lục Minh: "..."
Được rồi.
Thầy nói hình xăm thì là hình xăm...
Anh còn có thể nói gì nữa đây?
Thẻ gốc: "..."
Nhấp nháy, nhấp nháy.
Nó cũng lười cãi nhau.
"Đừng vẽ mấy thứ kỳ quái lên trên đường vân của thẻ."
Giang Phong dặn dò: "Rất dễ ảnh hưởng đến sự phát huy của thẻ gốc, em xử lý chuyện trường học rất tốt, đợi thêm vài bữa nữa, chừng nào em gần đạt đến bốn sao, thầy dẫn em đi tìm cơ duyên."
"Thầy khôi phục xong rồi?"
Lục Minh hỏi.
"Không."
Giang Phong lắc đầu: "Có điều có thể khôi phục dần dần! Ảnh hưởng không quá lớn. Mấy bữa sau em nhớ đến nhà của thầy ăn cơm, Tiểu Bạch con cũng phải ngoan ngoãn nghe lời của sư phụ, cha đi xử lý chuyện trường học trước đã."
Nói xong, ông ta nhanh chóng rời khỏi.
Lục Minh và Tiểu Bạch quay qua, bốn mắt nhìn nhau.
Trường học...
Trường học có chuyện gì chứ?
"Đầu óc của cha thật sự hỏng mất rồi."
Tiểu Bạch vô cùng lo lắng.
"E hèm..."
Lục Minh cười gượng.
Anh nhìn kiểu nào cũng thấy, là Giang Phong hùng hổ chạy lại đây, kết quả phát hiện ra là hiểu lầm, sau đó lại chột dạ nên mới tìm cách vọt lẹ...
Đương nhiên, anh cũng ngại nói cho Tiểu Bạch nghe những lời này.
Cũng không thể nói là sư phụ kiếm chuyện chọc ghẹo cha của em trước, hơi kích thích ông ấy một chút được đúng không...
E hèm.
"Yên tâm."
"Còn có sư phụ ở đây mà."
Anh xoa đầu Tiểu Bạch: "Anh sẽ quan tâm hiệu trưởng nhiều hơn một tí."
"Sư phụ thật tốt."
Tiểu Bạch cọ cọ.
Cố bé cảm thấy sư phụ đáng tin hơn cha nhiều!
"Ngoan."
Lục Minh mỉm cười.
Có điều ánh mắt của anh nhìn về hướng Giang Phong rời đi, hơi lo lắng.
Hơi thở thầy ấy...
Rất yếu đó!
Điều này không khoa học!
Rõ ràng đi ra ngoài khôi phục lâu như vậy, tại sao lại cứ có cảm giác càng lúc càng yếu vậy chứ?
Lần này Giang Phong trở về làm cho anh cảm thấy rất kỳ lạ, tố chất cơ thể đã khôi phục rồi, nhưng mà hình như về mặt tinh thần lại kém đi rất nhiều...
Vì sao?
Lục Minh thở dài.
Xem ra bạn lão Giang vẫn đang bị đuổi giết...
Đúng vậy.
Hồi trước anh còn cảm thấy kỳ lạ, khôi phục thân thể, tại sao còn phải nhấn mạnh chuyện phải duy trì trường học ba tháng! Mợ nó chứ thầy cũng đâu phải đi ở cữ đâu!
Bây giờ anh hiểu rồi.
Những thích khách lúc trước đánh Giang Phong gần chết kia cũng không phải là những người cuối cùng!
Ám sát...
Vẫn đang tiếp diễn!!!
Thế nên lão Giang mới không thể khôi phục được sao?
Thật là...
"Tiểu Bạch."
"Em trông cửa hàng cẩn thận nhé, anh đến hiệp hội một chút."
Lục Minh hơi híp mắt.
"Dạ vâng."
Tiểu Bạch vui vẻ vẫy tay.
Lục Minh đưa cho cô bé mấy tấm thẻ bài rồi mới rời đi.
...
Trong thành.
Trên con đường ở vành đai hai.
Gió lạnh căm căm.
Giang Phong chậm rãi đi qua con đường này, tinh thần vô cùng cảnh giác, ánh mắt của ông ta đảo qua mỗi góc, nhưng không hề thấy bất cứ vật kỳ lạ nào xuất hiện.
Người đâu?
Ông ta cố tình đi đến đây là vì muốn dụ cho người đó xuất hiện.
Một lúc lâu sau, một đội cảnh sát tuần tra đi qua.
"..."
Giang Phong hiểu ra.
Những tên đó bị cảnh sát hù chạy rồi?
Kỳ lạ?
Cảnh sát trong thành phố Thanh Minh có hiệu suất làm việc cao như vậy từ hồi nào thế?
Lắc đầu.
Ông ta không thèm để ý những chuyện này nữa mà chỉ quay đầu đi về nhà.
Giang Phong vòng qua vài con phố về đến nhà, lúc chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên tinh thần khẽ chuyển, nhìn về phía rừng rậm không xa đằng kia...
Chỗ đó là hướng lối vào.
Một chiếc lá cây rơi xuống xuất hiện ánh sáng nhạt.
"Hử?"
Tinh thần của Giang Phong nghiêm túc lên.
Lá cây...
Ánh sáng nhạt...
Soạt!
Ánh mắt của ông ta chuyển xuống dưới chân, đảo qua những mảnh lá rụng bên dưới, phát hiện tất cả những lá cây rơi rụng xung quanh nhà của ông ta đều có ánh sáng nhạt!
Những lá cây này...
Đều chứa đựng năng lượng nào đó!
Vù...
Vù...
Những chiếc lá cây kia đột nhiên trôi lơ lửng.
Năng lượng mạnh mẽ xuất hiện bao vây xung quanh, tạo thành một vòng tròn đầy lá rụng vô cùng đồ sộ, phong kín tất cả năng lượng vào bên trong vòng tròn!
Lá chắn tín hiệu!
Lá chắn năng lượng!
Lá chắn tầm nhìn!
Nếu như bọn họ dám ra tay bên trong thành phố, đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ!
Vèo!
Vèo!
Từng bóng người yên lặng xuất hiện.
"Chỗ này cũng không tốt bằng chỗ lúc nãy."
Giang Phong mỉm cười.
Xem ra...
Đám cảnh sát tuần tra kia cũng có chút ảnh hưởng đến những người này.
Cho dù...
Bọn họ mạnh đến như vậy!
Mấy bóng người kia chỉ liếc mắt nhìn Giang Phong không hề lên tiếng, bọn họ là sát thủ, không thù không oán, chỉ đơn giản là vì giết người, không cần thiết phải nói chuyện.
"Đến đây đi!"
Giang Phong lấy thẻ gốc của mình ra.
Một màu đỏ tươi.
"..."
Đám sát thủ đề phòng nhìn thẻ bài trong tay ông ta.
Giang Phong rất yếu.
Chỉ có bốn sao.
À.
Ông ta chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài bốn sao!
Ít nhất thì tư liệu chính thức nói như vậy, nhưng có rất nhiều sát thủ mạnh mẽ đều thất bại, sao bọn họ không đi điều tra lại chứ.
Số liệu bên trong cho thấy...
Tấm thẻ bài này của Giang Phong có chút kỳ lạ.
Dù sao...
Có ai từng nhìn thấy tấm thẻ gốc màu đỏ tươi như máu bao giờ chưa?!
Đùng!
Gió nổi lên.
Đám sát thủ đột nhiên ra tay.
Từ các phương hướng khác nhau, cùng nhau tiến lên giết Giang Phong, không hề để lộ bất kỳ kẽ hở nào.
Nhưng trong chớp mắt đó.
Ánh sáng đỏ lóe lên, một cơn sóng màu đỏ kinh khủng cuốn đi, thân hình mấy sát thủ đó đột nhiên cứng đờ, bay ra ngoài, ngã xuống đất chết đi.
Chiến đấu kết thúc.
"Cần gì phải vậy chứ?"
Giang Phong thở dài.
Đây là lần thứ mấy rồi?
Ông ta cũng đã quen...
Có điều khác với trước đây, trước đây đều là do thích khách đến ám sát, âm thầm đánh lén... Bây giờ người đến ám sát đều là sát thủ... kết bè kết phái...
"Xem ra tiền thưởng của mình lại tăng nữa rồi sao?"
Giang Phong tự giễu nói.
"Đúng vậy."
Một giọng nói lớn tiếng trả lời.
"Ai?!"
Sắc mặt của Giang Phong chợt thay đổi, còn có người đến?!
Đằng xa, một bóng người khoảng ba mươi tuổi đi đến, tướng tá rất bình thường, lịch sự tao nhã, nhưng mang mắt kính, nhìn hệt như một tên lưu manh...
Vèo!
Vèo!
Một đám người xuất hiện sau lưng gã.
"..."
Giang Phong im lặng: "Bây giờ mấy người cứ kéo theo một đám thế này à?"
Ông ta hơi không hiểu.
Thật sự.
Sát thủ lúc trước không phải đều là thích khách sao?
Bây giờ...
Nghề gì cũng có!
Điều này cũng cho qua đi, vì sao đều kéo tới một đám vậy?
Cảm giác vinh dự đã nói đâu?
"Cũng không hẳn vậy."
Gã đeo kính cười nói: "Chỉ có mình ta là sát thủ thôi, bọn họ là nhóm hoạt động, chủ yếu là phụ trách việc điều tra, xử lý hậu quả, quảng cáo và quản lý Weibo."
Giang Phong: "..."
Mợ nó chứ.
Những năm nay tới sát thủ cũng có nhóm hoạt động rồi à?!
Mà lúc này, chỉ thấy trong đám người kia, thật sự có người lấy ra một chiếc máy quay chĩa thẳng vào bắt đầu quay phim, hiển nhiên là để thu thập tư liệu sau khi kết thúc.
"Có thể đăng mấy cái này lên trang chính thức nữa hả?"
Giang Phong nhức đầu.
"Đương nhiên không được."
Gã đeo kính cười: "Nhưng chuyện này, chúng ta đương nhiên có kênh riêng, là một sát thủ ngôi sao, ta vẫn rất nổi tiếng!"
"Mỗi một lần ám sát, đều là một bộ phim điện ảnh."
"Mỗi một lần ám sát, đều là một vụ làm ăn."
"Ta cũng có người hâm mộ của mình."
"Đương nhiên phải cho họ xem thứ họ muốn..."
"Đương nhiên."
"Vì bảo đảm làm ăn suôn sẻ, ta luôn biết điều tra kĩ càng trước khi ra tay, chọn một vài người có độ nổi tiếng cao, cũng khó chơi, giống như..."
"Ông!"
"Ta rất ít khi ra tay, nhưng một khi đã ra tay, chỉ có một kết quả."
Gã đeo kính đẩy gọng kính của mình.
Đằng xa, người tu luyện cầm máy quay vội vàng điều chỉnh cự ly gần hơn, ghi lại toàn bộ động tác vừa nãy của gã đeo kính, cho một cảnh đặc tả hoàn mỹ.
"Cảnh này không tốt, làm lại lần nữa."
Người tu luyện kia đề nghị.
Thế là gã đeo kính lại đẩy gọng kính của mình lần nữa.
Vẻ mặt nghiêm túc.
"Được rồi, qua!"
Người tu luyện kia rất hài lòng: "Về nhà phối âm lại nữa là được."
"Được."
Lúc này gã đeo kính mới bỏ tay xuống.
Giang Phong: "..."
Ông ta đột nhiên hiểu biết thêm một định nghĩa mới về ý nghĩa của câu nói "Trên đời này chuyện lạ nào cũng có."
Mấy năm nay...
Kẻ ngốc vô cùng nhiều!
Nhưng đúng lúc này.
Gã đeo kính kia đột nhiên thể hiện ra thực lực thật sự của mình.
Ầm!
Hơi thở mạnh mẽ chợt ngưng tụ.
Đây là...
Đồng tử của Giang Phong đột nhiên co rụt lại.
Sáu sao!
Chết tiệt!
Tên sát thủ ngu ngốc đầu óc có vấn đề kia lại là một người tu luyện sáu sao?!
Có bị bệnh không vậy?
Sáu sao đi nhận nhiệm vụ ám sát ông ta?
Nghèo tới điên rồi hả?!
Editor: Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Một vệt sáng hướng thẳng về phía nội thành, tốc độ nhanh như chớp.
"Cẩn thận!"
"Nhanh, ngăn hắn lại!"
"Đại pháo cấp một chuẩn bị..."
"Khoan đã."
"Hình như là người quen?"
Đám cảnh sát đang tuần tra khu vực ngoại thành kiểm tra lại hơi thở vừa lao qua mới kinh ngạc phát hiện người lao đi như tia chớp kia lại là hiệu trưởng Giang của học viện Tam Xá Khẩu!
"Người kia là tiền bối Giang sao?"
"Ông ấy không phải là chuyên gia chế tạo thẻ bài sao? Tại sao thực lực của ông ấy lại mạnh như vậy?!"
"Không biết..."
Đám cảnh sát khiếp sợ.
Quá kinh khủng!
Tốc độ đó rất kinh người...
Cộng thêm hơi thở tỏa ra, đủ làm cho bọn họ hoảng sợ.
"Theo dõi chặt chẽ, đừng cản trở."
"Đã rõ."
Vẻ mặt của đám cảnh sát nghiêm túc.
"Cứ đơn giản để cho ông ta đi như vậy?"
Trong lòng một cảnh sát hơi khó chịu.
Cậu ta là một tân binh vừa mới vào nghề, cậu ta nghe nói đội hình cảnh sát năm nay vô cùng mạnh mẽ! Tại sao lại bị một chuyên gia chế tạo thẻ bài khiêu khích như vậy chứ?!
Cho dù bản thân Giang Phong không có vấn đề gì, nhưng tốc độ của ông ta đã vượt quá tốc độ cho phép rồi đó!
Đây là khiêu khích rành rành!
Đội cảnh sát có thể để yên?!
"Đội trưởng!"
"Tốc độ của ông ta quá nhanh!"
Cánh sát mới vào nghề tức giận.
"Đúng vậy."
Đội trưởng cảm thán: "Bộ Giao thông phải nhức đầu rồi..."
"???"
Vẻ mặt của cảnh sát mới vào ngơ ngác.
Bộ Giao... giao thông?
Bộ Giao thông có thể quản lý chuyện này sao.
"Ha ha."
Đội trưởng vỗ vai của cảnh sát mới vào, cười mà không nói.
Quản?
Quản con khỉ khô đó!
Cậu thử nhìn xem tốc độ bây giờ của Giang Phong đi, lại thêm năng lượng và hơi thở không kiêng nể gì kia, ngăn cản được sao?
Chậc chậc.
Không biết là người nào xui xẻo nữa đây...
Mà lúc này, bên trong luồng sáng đó, sắc mặt của Giang Phong tái xanh.
Giết cậu ta đi!
Giết cậu ta đi!
Giết cậu ta đi!
Trong đầu ông lặp đi lặp lại âm thanh này.
Lúc đầu, khi nhìn thấy tin tức Lục Minh gửi cho, ông cứ nghĩ là Lục Minh đang nói giỡn, sau đó ông lại nhìn thấy con gái mình lén đi mua sách Bí quyết nuôi con...
Đúng vậy.
Ông ta đã lén theo dõi di động của Tiểu Bạch.
Mọi chuyện lập tức được xâu chuỗi lại với nhau.
Đầu tiên là đi tắm... sau đó là nôn mửa... sau nữa lại đi mua bí quyết nuôi con?!
A a a a a!
Lúc đó trong đầu ông ta nổ tung!
Tên Lục Minh khốn nạn này, vậy mà dám ra tay với Tiểu Bạch?!
Con bé vẫn còn là con nít!
Vô liêm sỉ!
Nhất định phải giết chết thằng này!
Chết tiệt!
Có điều...
Giết chết cậu ta thì Tiểu Bạch phải làm sao bây giờ?
Giang Phong cực kì tức giận, nhưng vẫn giữ được một chút lý trí.
Ông ta chắc chắn, nếu như Lục Minh ở đây, ông ta nhất định sẽ đập chết tươi... Nhưng mà trên đường chạy trở về... Ông ta có rất nhiều thời gian để suy nghĩ... Lý trí dần dần trở về.
Tuy ông ta vẫn vô cùng tức giận, nhưng đã đỡ hơn rất nhiều rồi...
Không thể giết!
Lục Minh không thể chết được!
Giết chết cậu ta thì Tiểu Bạch phải làm sao đây?
Em bé phải làm sao đây?!
...
Bình tĩnh!
Bình tĩnh!
Nhất định phải bình tĩnh!
Phải nghĩ cho Tiểu Bạch nữa!
Bình tĩnh!
...
Mà lúc này, thành phố Thanh Minh.
Lục Minh cũng đang suy nghĩ về chuyện này.
Ừm...
Mặc dù chỉ là một chuyện hiểu lầm, nhưng mà lỡ như Giang Phong trở về liền ra tay, nói không chừng mình chưa có cơ hội giải thích đã ngủm luôn rồi...
Khổ thật.
Làm sao đây?
Vì thế sau khi anh suy nghĩ vô cùng nghiêm túc...
Nếu như anh và Giang Phong cùng rơi vào trong nước, sau đó kêu Tiểu Bạch chạy tới cứu thì ổn hơn.
Có điều anh còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó, đằng xa đã xuất hiện một luồng ánh sáng khủng khiếp, Giang Phong đã trở về!
"Ủa, cha đã về rồi?"
Tiểu Bạch vui vẻ.
"Đúng vậy, đúng vậy."
Lục Minh cười gượng.
Bỏ đi!
Sống hay chết, cứ tới đi!
Anh chuẩn bị vài tấm thẻ bài, cùng lắm thì đánh một trận!
Chỉ cần...
Có thời gian giải thích là tốt rồi.
Đùng!
Ánh sáng di chuyển.
Giang Phong với sắc mặt xanh lè xuất hiện, Lục Minh ra khỏi cửa hàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, một luồng ý niệm kinh khủng đang âm thầm đánh nhau, tràn ngập sát ý!
Thế giới.
Đột nhiên im lặng.
Ầm!
Ầm!
Hơi thở đáng sợ lan tỏa.
"Thầy..."
Lục Minh đang định giải thích.
Đùng!
Luồng hơi thở kinh khủng dâng trào, làm cho anh không có cách nào lên tiếng.
Từ cửa hàng, đến con phố đối diện, một đoạn đường ngắn ngủi đã trở thành chiến trường!
Sát ý lạnh lẽo!
Không khí đông cứng!
Haiz.
Lục Minh thở dài.
Xem ra lão Giang giận thật rồi...
Cũng được.
Tới đi!
Vẻ mặt của Lục Minh nghiêm túc.
Không được, trước tiên phải đánh một trận trấn an lại tinh thần lão Giang đã...
Ầm!
Hơi thở kinh khủng ngưng thực.
Giang Phong đột nhiên bước lên một bước, nhìn chằm vào Lục Minh với ánh mắt phức tạp, ông ta im lặng một hồi lâu mới lên tiếng nói: "Em bé nhất định phải họ Giang."
Hả?!
Lục Minh hít thở không thông, suýt chút nữa phun máu.
Nói lung tung gì vậy?
Em bé?
Họ Giang?
Đợi đã.
Cứ có cảm giác có chỗ nào sai sai...
"Để em bình tĩnh đã."
Vẻ mặt của Lục Minh ngơ ngác.
Lão Giang làm vậy là có ý gì?
Hả?
Vẻ mặt của Tiểu Bạch cũng mờ mịt.
Em bé gì?!
Họ Giang?
Cha đi ra ngoài tu luyện đã lâu, luyện một hồi rồi luyện hư não luôn hả?
"..."
Giang Phong nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hai người, lại nhìn Tiểu Bạch vẫn tung ta tung tăng nhảy nhót, đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã hiểu lầm chuyện gì rồi.
...
Một lúc lâu sau, trong cửa hàng.
Khuôn mặt của Giang Phong tái xanh nhìn hai tấm thẻ gốc đang tỏa sáng.
"Mua bí quyết nuôi con cho tụi nó?"
Giang Phong hỏi.
"Dạ."
Tiểu Bạch gật đầu.
Cô bé cảm thấy đầu óc của cha bị hư rồi... Có phần không muốn để ý tới cha nữa.
"À."
Giang Phong mơ hồ có chút tiếc nuối.
Không có em bé rồi...
Ông ta đã nghĩ xong cả tên rồi, con trai tên là...
Haiz.
Ông ta cảm thấy!
Mặc dù bản thân mình dạy con thất bại, nhưng nếu rút kinh nghiệm từ thất bại của Tiểu Bạch, ông ta nhất định có thể nuôi tốt đứa bé tiếp theo...
Thêm mấy năm đi!
Chờ Tiểu Bạch lớn thêm một chút thì tốt hơn.
Giang Phong có đôi chút vui mừng, xem ra bản thân ông ta không nhìn lầm người, thằng nhóc Lục Minh này cũng khá được, không vô sỉ tới mức ra tay với Tiểu Bạch.
Có điều...
Ông ta dừng một chút nói: "Sau này đừng có mua mấy cái bí quyết nuôi con gì đó."
"Vô ích thôi!"
Giang Phong cười nhạt.
"Sao vậy ạ?"
Tiểu Bạch tò mò.
"Bởi vì cha từng xài rồi."
Giang Phong bĩu môi: "Con chính là nhờ bí quyết nuôi con nuôi lớn đó!"
Tiểu Bạch: "..."
"Vậy không phải xài rất tốt sao?"
Lục Minh nói thầm một câu.
Thầy nhìn thử mà coi, bây giờ Tiểu Bạch vừa nghe lời vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, không tốt sao?
"Ha ha."
Giang Phong chỉ cười lạnh.
Đối với cậu ta mà nói đương nhiên là xài tốt rồi, nhưng với ông mà nói, nuôi con gái bằng bí quyết nuôi con rất dễ dàng bị dụ đi mất... Sớm biết vậy đã không đưa Tiểu Bạch tới đây.
Lừa gạt!
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Giang Phong đương nhiên không thể vui vẻ nổi.
Hừ.
Ông ta nhìn thẻ gốc đang không ngừng phát sáng kia, đột nhiên nhướng mày: "Sao tấm thẻ này còn có hình xăm nữa?"
Tiểu Bạch: "..."
Lục Minh: "..."
Được rồi.
Thầy nói hình xăm thì là hình xăm...
Anh còn có thể nói gì nữa đây?
Thẻ gốc: "..."
Nhấp nháy, nhấp nháy.
Nó cũng lười cãi nhau.
"Đừng vẽ mấy thứ kỳ quái lên trên đường vân của thẻ."
Giang Phong dặn dò: "Rất dễ ảnh hưởng đến sự phát huy của thẻ gốc, em xử lý chuyện trường học rất tốt, đợi thêm vài bữa nữa, chừng nào em gần đạt đến bốn sao, thầy dẫn em đi tìm cơ duyên."
"Thầy khôi phục xong rồi?"
Lục Minh hỏi.
"Không."
Giang Phong lắc đầu: "Có điều có thể khôi phục dần dần! Ảnh hưởng không quá lớn. Mấy bữa sau em nhớ đến nhà của thầy ăn cơm, Tiểu Bạch con cũng phải ngoan ngoãn nghe lời của sư phụ, cha đi xử lý chuyện trường học trước đã."
Nói xong, ông ta nhanh chóng rời khỏi.
Lục Minh và Tiểu Bạch quay qua, bốn mắt nhìn nhau.
Trường học...
Trường học có chuyện gì chứ?
"Đầu óc của cha thật sự hỏng mất rồi."
Tiểu Bạch vô cùng lo lắng.
"E hèm..."
Lục Minh cười gượng.
Anh nhìn kiểu nào cũng thấy, là Giang Phong hùng hổ chạy lại đây, kết quả phát hiện ra là hiểu lầm, sau đó lại chột dạ nên mới tìm cách vọt lẹ...
Đương nhiên, anh cũng ngại nói cho Tiểu Bạch nghe những lời này.
Cũng không thể nói là sư phụ kiếm chuyện chọc ghẹo cha của em trước, hơi kích thích ông ấy một chút được đúng không...
E hèm.
"Yên tâm."
"Còn có sư phụ ở đây mà."
Anh xoa đầu Tiểu Bạch: "Anh sẽ quan tâm hiệu trưởng nhiều hơn một tí."
"Sư phụ thật tốt."
Tiểu Bạch cọ cọ.
Cố bé cảm thấy sư phụ đáng tin hơn cha nhiều!
"Ngoan."
Lục Minh mỉm cười.
Có điều ánh mắt của anh nhìn về hướng Giang Phong rời đi, hơi lo lắng.
Hơi thở thầy ấy...
Rất yếu đó!
Điều này không khoa học!
Rõ ràng đi ra ngoài khôi phục lâu như vậy, tại sao lại cứ có cảm giác càng lúc càng yếu vậy chứ?
Lần này Giang Phong trở về làm cho anh cảm thấy rất kỳ lạ, tố chất cơ thể đã khôi phục rồi, nhưng mà hình như về mặt tinh thần lại kém đi rất nhiều...
Vì sao?
Lục Minh thở dài.
Xem ra bạn lão Giang vẫn đang bị đuổi giết...
Đúng vậy.
Hồi trước anh còn cảm thấy kỳ lạ, khôi phục thân thể, tại sao còn phải nhấn mạnh chuyện phải duy trì trường học ba tháng! Mợ nó chứ thầy cũng đâu phải đi ở cữ đâu!
Bây giờ anh hiểu rồi.
Những thích khách lúc trước đánh Giang Phong gần chết kia cũng không phải là những người cuối cùng!
Ám sát...
Vẫn đang tiếp diễn!!!
Thế nên lão Giang mới không thể khôi phục được sao?
Thật là...
"Tiểu Bạch."
"Em trông cửa hàng cẩn thận nhé, anh đến hiệp hội một chút."
Lục Minh hơi híp mắt.
"Dạ vâng."
Tiểu Bạch vui vẻ vẫy tay.
Lục Minh đưa cho cô bé mấy tấm thẻ bài rồi mới rời đi.
...
Trong thành.
Trên con đường ở vành đai hai.
Gió lạnh căm căm.
Giang Phong chậm rãi đi qua con đường này, tinh thần vô cùng cảnh giác, ánh mắt của ông ta đảo qua mỗi góc, nhưng không hề thấy bất cứ vật kỳ lạ nào xuất hiện.
Người đâu?
Ông ta cố tình đi đến đây là vì muốn dụ cho người đó xuất hiện.
Một lúc lâu sau, một đội cảnh sát tuần tra đi qua.
"..."
Giang Phong hiểu ra.
Những tên đó bị cảnh sát hù chạy rồi?
Kỳ lạ?
Cảnh sát trong thành phố Thanh Minh có hiệu suất làm việc cao như vậy từ hồi nào thế?
Lắc đầu.
Ông ta không thèm để ý những chuyện này nữa mà chỉ quay đầu đi về nhà.
Giang Phong vòng qua vài con phố về đến nhà, lúc chuẩn bị đi vào, bỗng nhiên tinh thần khẽ chuyển, nhìn về phía rừng rậm không xa đằng kia...
Chỗ đó là hướng lối vào.
Một chiếc lá cây rơi xuống xuất hiện ánh sáng nhạt.
"Hử?"
Tinh thần của Giang Phong nghiêm túc lên.
Lá cây...
Ánh sáng nhạt...
Soạt!
Ánh mắt của ông ta chuyển xuống dưới chân, đảo qua những mảnh lá rụng bên dưới, phát hiện tất cả những lá cây rơi rụng xung quanh nhà của ông ta đều có ánh sáng nhạt!
Những lá cây này...
Đều chứa đựng năng lượng nào đó!
Vù...
Vù...
Những chiếc lá cây kia đột nhiên trôi lơ lửng.
Năng lượng mạnh mẽ xuất hiện bao vây xung quanh, tạo thành một vòng tròn đầy lá rụng vô cùng đồ sộ, phong kín tất cả năng lượng vào bên trong vòng tròn!
Lá chắn tín hiệu!
Lá chắn năng lượng!
Lá chắn tầm nhìn!
Nếu như bọn họ dám ra tay bên trong thành phố, đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ!
Vèo!
Vèo!
Từng bóng người yên lặng xuất hiện.
"Chỗ này cũng không tốt bằng chỗ lúc nãy."
Giang Phong mỉm cười.
Xem ra...
Đám cảnh sát tuần tra kia cũng có chút ảnh hưởng đến những người này.
Cho dù...
Bọn họ mạnh đến như vậy!
Mấy bóng người kia chỉ liếc mắt nhìn Giang Phong không hề lên tiếng, bọn họ là sát thủ, không thù không oán, chỉ đơn giản là vì giết người, không cần thiết phải nói chuyện.
"Đến đây đi!"
Giang Phong lấy thẻ gốc của mình ra.
Một màu đỏ tươi.
"..."
Đám sát thủ đề phòng nhìn thẻ bài trong tay ông ta.
Giang Phong rất yếu.
Chỉ có bốn sao.
À.
Ông ta chỉ là một chuyên gia chế tạo thẻ bài bốn sao!
Ít nhất thì tư liệu chính thức nói như vậy, nhưng có rất nhiều sát thủ mạnh mẽ đều thất bại, sao bọn họ không đi điều tra lại chứ.
Số liệu bên trong cho thấy...
Tấm thẻ bài này của Giang Phong có chút kỳ lạ.
Dù sao...
Có ai từng nhìn thấy tấm thẻ gốc màu đỏ tươi như máu bao giờ chưa?!
Đùng!
Gió nổi lên.
Đám sát thủ đột nhiên ra tay.
Từ các phương hướng khác nhau, cùng nhau tiến lên giết Giang Phong, không hề để lộ bất kỳ kẽ hở nào.
Nhưng trong chớp mắt đó.
Ánh sáng đỏ lóe lên, một cơn sóng màu đỏ kinh khủng cuốn đi, thân hình mấy sát thủ đó đột nhiên cứng đờ, bay ra ngoài, ngã xuống đất chết đi.
Chiến đấu kết thúc.
"Cần gì phải vậy chứ?"
Giang Phong thở dài.
Đây là lần thứ mấy rồi?
Ông ta cũng đã quen...
Có điều khác với trước đây, trước đây đều là do thích khách đến ám sát, âm thầm đánh lén... Bây giờ người đến ám sát đều là sát thủ... kết bè kết phái...
"Xem ra tiền thưởng của mình lại tăng nữa rồi sao?"
Giang Phong tự giễu nói.
"Đúng vậy."
Một giọng nói lớn tiếng trả lời.
"Ai?!"
Sắc mặt của Giang Phong chợt thay đổi, còn có người đến?!
Đằng xa, một bóng người khoảng ba mươi tuổi đi đến, tướng tá rất bình thường, lịch sự tao nhã, nhưng mang mắt kính, nhìn hệt như một tên lưu manh...
Vèo!
Vèo!
Một đám người xuất hiện sau lưng gã.
"..."
Giang Phong im lặng: "Bây giờ mấy người cứ kéo theo một đám thế này à?"
Ông ta hơi không hiểu.
Thật sự.
Sát thủ lúc trước không phải đều là thích khách sao?
Bây giờ...
Nghề gì cũng có!
Điều này cũng cho qua đi, vì sao đều kéo tới một đám vậy?
Cảm giác vinh dự đã nói đâu?
"Cũng không hẳn vậy."
Gã đeo kính cười nói: "Chỉ có mình ta là sát thủ thôi, bọn họ là nhóm hoạt động, chủ yếu là phụ trách việc điều tra, xử lý hậu quả, quảng cáo và quản lý Weibo."
Giang Phong: "..."
Mợ nó chứ.
Những năm nay tới sát thủ cũng có nhóm hoạt động rồi à?!
Mà lúc này, chỉ thấy trong đám người kia, thật sự có người lấy ra một chiếc máy quay chĩa thẳng vào bắt đầu quay phim, hiển nhiên là để thu thập tư liệu sau khi kết thúc.
"Có thể đăng mấy cái này lên trang chính thức nữa hả?"
Giang Phong nhức đầu.
"Đương nhiên không được."
Gã đeo kính cười: "Nhưng chuyện này, chúng ta đương nhiên có kênh riêng, là một sát thủ ngôi sao, ta vẫn rất nổi tiếng!"
"Mỗi một lần ám sát, đều là một bộ phim điện ảnh."
"Mỗi một lần ám sát, đều là một vụ làm ăn."
"Ta cũng có người hâm mộ của mình."
"Đương nhiên phải cho họ xem thứ họ muốn..."
"Đương nhiên."
"Vì bảo đảm làm ăn suôn sẻ, ta luôn biết điều tra kĩ càng trước khi ra tay, chọn một vài người có độ nổi tiếng cao, cũng khó chơi, giống như..."
"Ông!"
"Ta rất ít khi ra tay, nhưng một khi đã ra tay, chỉ có một kết quả."
Gã đeo kính đẩy gọng kính của mình.
Đằng xa, người tu luyện cầm máy quay vội vàng điều chỉnh cự ly gần hơn, ghi lại toàn bộ động tác vừa nãy của gã đeo kính, cho một cảnh đặc tả hoàn mỹ.
"Cảnh này không tốt, làm lại lần nữa."
Người tu luyện kia đề nghị.
Thế là gã đeo kính lại đẩy gọng kính của mình lần nữa.
Vẻ mặt nghiêm túc.
"Được rồi, qua!"
Người tu luyện kia rất hài lòng: "Về nhà phối âm lại nữa là được."
"Được."
Lúc này gã đeo kính mới bỏ tay xuống.
Giang Phong: "..."
Ông ta đột nhiên hiểu biết thêm một định nghĩa mới về ý nghĩa của câu nói "Trên đời này chuyện lạ nào cũng có."
Mấy năm nay...
Kẻ ngốc vô cùng nhiều!
Nhưng đúng lúc này.
Gã đeo kính kia đột nhiên thể hiện ra thực lực thật sự của mình.
Ầm!
Hơi thở mạnh mẽ chợt ngưng tụ.
Đây là...
Đồng tử của Giang Phong đột nhiên co rụt lại.
Sáu sao!
Chết tiệt!
Tên sát thủ ngu ngốc đầu óc có vấn đề kia lại là một người tu luyện sáu sao?!
Có bị bệnh không vậy?
Sáu sao đi nhận nhiệm vụ ám sát ông ta?
Nghèo tới điên rồi hả?!
Bình luận facebook