Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51 – Báo cảnh sát
“Xem ra giữa chúng ta có chút hiểu lầm.” Lý Tuyền bình tĩnh nói. Cát Văn nhếch miệng cười, trực tiếp cho hai tên đàn em lên soát người chúng tôi.
Tôi sợ Lý Tuyền chịu thiệt, muốn giải thích nhưng lại bị Lý Tuyền ngăn lại.
“Cậu nghĩ chúng tôi là cảnh sát?”
Nghe Lý Tuyền nói tôi sững sờ, lúc trước chơi bắn súng thấy thủ pháp của Lý Tuyền thuần thục như vậy có lẽ Cát Văn mới nổi lên nghi ngờ.
“Nếu không mấy người là ai? Năm lần bảy lượt cố ý đến tìm tôi làm gì?” Hai tên đàn em kiểm tra thấy chúng tôi không có súng, Cát Văn cũng thả lỏng người. Cậu ta cho hai tên ra gác cửa rồi lại lười biếng ngồi xuống sofa.
Lý Tuyền chỉ tôi nói: “Tôi dẫn bạn học cũ đến mua đồ, lúc trước không biết anh Cát làm nghề này, nếu không cho tôi mười lá gan cũng không dám trêu chọc anh.”
Cát Văn vui vẻ nói: “Ồ, trùng hợp vậy sao?”
Cát Văn vừa cười vừa lấy súng ra. Tôi sững người, chỉ cần cậu ta có súng thì dù bản lĩnh của Lý Tuyền có lớn hơn nữa cũng không tránh được viên đạn.
“Trước kia cô chơi bắn súng, nhìn dáng vẻ rất thành thục, mười phát trúng mười. Trước kia chắc đã từng luyện qua phải không, người đẹp?”
“Còn bạn học cũ của cô liếc mắt liền nhìn ra mánh khóe của tôi, cũng không đơn giản đâu.”
Cát Văn nói xong bước về phía hai chúng tôi.
“À, phải rồi, chẳng phải còn một tên béo đi theo hai người à. Bản lĩnh thế chắc cũng không phải khách du lịch bình thường đâu nhỉ?”
Cả đoạn đường không thấy thằng nhóc dẫn đường gọi điện thoại cho Cát Văn, sao cậu ta biết ba người chúng tôi cùng đến.
Xem ra ở cửa quán ăn có lắp camera theo dõi.
Bành Uy đứng ở bên ngoài, nếu cậu ấy không cẩn thận nói gì hoặc làm gì đó, tôi và Lý Tuyền sẽ lập tức bị vạch trần.
Mẹ kiếp, tôi chỉ làm ăn nhỏ, sao lại gặp phải mấy chuyện tồi tệ này chứ.
Trong lòng tôi lo lắng nhưng trên mặt lại lộ vẻ tươi cười. “Anh Cát, anh khen thế tôi ngại lắm. Nói thật với anh, ba người chúng tôi cũng là côn đồ nhưng địa bàn không ở đây. Thật sự chỉ là đi du lịch, nhưng anh cũng biết đấy, thứ đồ này không mang lên máy bay được. Giờ lên cơn, chỉ có thể đến chỗ anh mua một chút về chơi dần.”
Nói xong tôi đã đến trước mặt Lý Tuyền, Cát Văn chà lau súng, đặt sát họng súng lên ngực tôi.
“Cảnh sát hả? Ở đâu điều đến đây, nói nghe xem?”
Biết ngay sẽ hỏi như vậy mà, tôi sờ sờ cằm, châm một điếu thuốc. Thằng nhóc bên cạnh căng thẳng cầm chặt dao trong tay.
“Anh Cát, anh hỏi như vậy tôi không biết phải trả lời thế nào. Nhưng tôi biết nếu hôm nay tôi không nói thì tôi và người phụ nữ của tôi cũng khó mà ra ngoài được.”
Lý Tuyền cũng thật là, bạn học cũ gì chứ. Lấy cớ như vậy, có ai tin chị ấy dẫn bạn học cũ lâu ngày không gặp đi mua ma túy không?
Hơn nữa, nói Lý Tuyền là người phụ nữ của tôi, đợi lát nữa cho dù thành công hay trở mặt, Cát Văn cũng sẽ dễ dàng động tới chị ấy.
“Cho nên?” Cát Văn nghe Lý Tuyền là người phụ nữ của tôi khẽ cau mày, nhưng sau đó lại bật cười.
Được rồi, vẫn còn chưa từ bỏ à.
“Ân Cầm là đại ca của tôi. Tôi đi theo chị ấy ba năm rồi, thời gian trước mới giúp chị ấy lật đổ Nhiếp Huy, chị ấy đặc biệt cho chúng tôi nghỉ ngơi hai ngày ra ngoài chơi, cũng để tránh sự chú ý bên phía cảnh sát.”
Cát Văn nghe đến hai chữ Ân Cầm, sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi.
Trong lòng tôi vui vẻ, ông đây thế mà đoán đúng rồi. Thế lực của Ân Cầm còn lớn mạnh hơn tôi tưởng.
Nhưng không ngờ Cát Văn lại xoay người đặt súng lên trán tôi.
“Mấy chuyện này cảnh sát cũng biết.”
Trong lòng tôi có nỗi khổ mà không thể nói. Mẹ kiếp, tôi chỉ là một người dân bình thường, nào có trêu chọc ai lại bị Lý Tuyền hại thảm như vậy.
Không còn cách nào khác, chỉ đành nhờ Ân Cầm cứu mạng thôi.
“Nếu anh không tin tôi có thể gọi cho chị ấy, anh tự mình đi hỏi.”
Cát Văn sững sờ, không nói lời nào. Thấy cậu ta do dự, tôi nhanh chóng thêm dầu vào lửa.
“Anh không nhạy cảm đến mức nghĩ Ân Cầm cũng bị cảnh sát khống chế đấy chứ?”
Ân Cầm làm trùm lớn như vậy, nếu rơi đài thì người trong ngành không thể nào không biết. Cát Văn nghe tôi nói vậy liền thu súng về.
“Vậy Cát Văn tôi tin anh một lần. Ngồi đi, Tiểu Hà, mang hàng đến đây.”
Tôi kéo Lý Tuyền ngồi xuống cái sofa hỏng, có lẽ chị ấy sợ bị lộ nên cũng không hất tay tôi ra. Mặc kệ tôi ôm chị ấy.
Nếu đã diễn kịch thì phải diễn cho giống một chút. Tôi tìm cớ tự an ủi bản thân, ngửi thấy mùi hương trên người Lý Tuyền, trái tim cũng trở nên mềm nhũn.
Cát Văn ngồi đối diện chúng tôi, tôi thấy ánh mắt cậu ta ghen tị. Chỉ là bên trên còn có Ân Cầm, tôi không tin cậu ta dám công khai cướp người.
Thằng nhóc dẫn chúng tôi vào tên Tiểu Hà, đi một lúc lâu mới cầm một túi bột màu trắng về.
Không ngờ tôi và cái thứ đồ chơi này không tách ra nổi.
Lần trước cũng nhìn thấy cái thứ hại người này ở nhà máy của Nhiếp Huy.
“Cho anh, kiểm hàng đi.” Cát Văn ném một cái túi nhỏ lên người tôi. Tôi biết cái túi này chỉ có một ít nhưng cũng đủ cho những người ở đây ngồi tù mười mấy hai mươi năm.
“Tôi đã đến đây đương nhiên là tin anh rồi. Anh Cát này, hôm nay tôi vội ra ngoài không mang tiền mặt, chỉ có thẻ thôi, có thể quẹt thẻ không?”
Một tay giao tiền một tay nhận hàng là có thể đi rồi.
Còn chuyện có báo cảnh sát không, đôi vợ chồng chủ khách sạn phải làm sao tôi sẽ không quan tâm.
Bây giờ Cát Văn còn đang cầm một khẩu súng lục, tôi cũng không muốn nghĩ nhiều, trước tiên phải giữ được mạng nhỏ đã.
“Anh coi chỗ tôi như chỗ quẹt thẻ đấy à. Hơn nữa chuyển tiền ngân hàng sẽ ghi lại lịch sử giao dịch không tiện lắm. Để hôm khác anh mang tiền đến đi, chỗ hàng này coi như tôi đưa cho anh dùng trước.”
Cát Văn này có chút quyết đoán, chỗ hàng này ít nhất cũng phải mấy vạn, cứ thế vẫy tay giao cho chúng tôi.
Nhưng mà có thể rời đi là tốt.
“Được rồi, anh Địch. Tôi thích người thẳng thắn như anh, trước kia chúng ta từng hiểu lầm nhưng sau này mọi người đều là anh em rồi.”
Nói xong tôi đứng lên ôm Lý Tuyền ra ngoài.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!” Đúng lúc này, chúng tôi vừa đến cửa thì mấy tiếng súng liên tiếp vang lên.
Hai tên đàn em ở cửa ngã xuống.
“Mẹ kiếp, chúng mày đúng là có vấn đề mà. Tiểu Hà, mang theo hàng chạy đi.” Vẻ mặt Cát Văn tối sầm, kéo tiểu Hà chạy thẳng về một hướng.
Tôi lôi Lý Tuyền chuẩn bị chạy nhưng chị ấy lại giữ tôi lại lắc đầu.
“Chị báo cảnh sát?” Lý Tuyền lại lắc đầu, dáng vẻ không nhanh không chậm.
“Rốt cuộc là sao, mau nói rõ ràng cho ông đây. Mẹ kiếp, lẽ nào chị là cảnh sát?”
Tôi vừa hét lên, Lý Tuyền chưa kịp nói gì, giọng nói quen thuộc liền vang lên ở cửa.
“Anh Địch, chị Tuyền, hai người không sao chứ?”
Tôi sợ Lý Tuyền chịu thiệt, muốn giải thích nhưng lại bị Lý Tuyền ngăn lại.
“Cậu nghĩ chúng tôi là cảnh sát?”
Nghe Lý Tuyền nói tôi sững sờ, lúc trước chơi bắn súng thấy thủ pháp của Lý Tuyền thuần thục như vậy có lẽ Cát Văn mới nổi lên nghi ngờ.
“Nếu không mấy người là ai? Năm lần bảy lượt cố ý đến tìm tôi làm gì?” Hai tên đàn em kiểm tra thấy chúng tôi không có súng, Cát Văn cũng thả lỏng người. Cậu ta cho hai tên ra gác cửa rồi lại lười biếng ngồi xuống sofa.
Lý Tuyền chỉ tôi nói: “Tôi dẫn bạn học cũ đến mua đồ, lúc trước không biết anh Cát làm nghề này, nếu không cho tôi mười lá gan cũng không dám trêu chọc anh.”
Cát Văn vui vẻ nói: “Ồ, trùng hợp vậy sao?”
Cát Văn vừa cười vừa lấy súng ra. Tôi sững người, chỉ cần cậu ta có súng thì dù bản lĩnh của Lý Tuyền có lớn hơn nữa cũng không tránh được viên đạn.
“Trước kia cô chơi bắn súng, nhìn dáng vẻ rất thành thục, mười phát trúng mười. Trước kia chắc đã từng luyện qua phải không, người đẹp?”
“Còn bạn học cũ của cô liếc mắt liền nhìn ra mánh khóe của tôi, cũng không đơn giản đâu.”
Cát Văn nói xong bước về phía hai chúng tôi.
“À, phải rồi, chẳng phải còn một tên béo đi theo hai người à. Bản lĩnh thế chắc cũng không phải khách du lịch bình thường đâu nhỉ?”
Cả đoạn đường không thấy thằng nhóc dẫn đường gọi điện thoại cho Cát Văn, sao cậu ta biết ba người chúng tôi cùng đến.
Xem ra ở cửa quán ăn có lắp camera theo dõi.
Bành Uy đứng ở bên ngoài, nếu cậu ấy không cẩn thận nói gì hoặc làm gì đó, tôi và Lý Tuyền sẽ lập tức bị vạch trần.
Mẹ kiếp, tôi chỉ làm ăn nhỏ, sao lại gặp phải mấy chuyện tồi tệ này chứ.
Trong lòng tôi lo lắng nhưng trên mặt lại lộ vẻ tươi cười. “Anh Cát, anh khen thế tôi ngại lắm. Nói thật với anh, ba người chúng tôi cũng là côn đồ nhưng địa bàn không ở đây. Thật sự chỉ là đi du lịch, nhưng anh cũng biết đấy, thứ đồ này không mang lên máy bay được. Giờ lên cơn, chỉ có thể đến chỗ anh mua một chút về chơi dần.”
Nói xong tôi đã đến trước mặt Lý Tuyền, Cát Văn chà lau súng, đặt sát họng súng lên ngực tôi.
“Cảnh sát hả? Ở đâu điều đến đây, nói nghe xem?”
Biết ngay sẽ hỏi như vậy mà, tôi sờ sờ cằm, châm một điếu thuốc. Thằng nhóc bên cạnh căng thẳng cầm chặt dao trong tay.
“Anh Cát, anh hỏi như vậy tôi không biết phải trả lời thế nào. Nhưng tôi biết nếu hôm nay tôi không nói thì tôi và người phụ nữ của tôi cũng khó mà ra ngoài được.”
Lý Tuyền cũng thật là, bạn học cũ gì chứ. Lấy cớ như vậy, có ai tin chị ấy dẫn bạn học cũ lâu ngày không gặp đi mua ma túy không?
Hơn nữa, nói Lý Tuyền là người phụ nữ của tôi, đợi lát nữa cho dù thành công hay trở mặt, Cát Văn cũng sẽ dễ dàng động tới chị ấy.
“Cho nên?” Cát Văn nghe Lý Tuyền là người phụ nữ của tôi khẽ cau mày, nhưng sau đó lại bật cười.
Được rồi, vẫn còn chưa từ bỏ à.
“Ân Cầm là đại ca của tôi. Tôi đi theo chị ấy ba năm rồi, thời gian trước mới giúp chị ấy lật đổ Nhiếp Huy, chị ấy đặc biệt cho chúng tôi nghỉ ngơi hai ngày ra ngoài chơi, cũng để tránh sự chú ý bên phía cảnh sát.”
Cát Văn nghe đến hai chữ Ân Cầm, sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi.
Trong lòng tôi vui vẻ, ông đây thế mà đoán đúng rồi. Thế lực của Ân Cầm còn lớn mạnh hơn tôi tưởng.
Nhưng không ngờ Cát Văn lại xoay người đặt súng lên trán tôi.
“Mấy chuyện này cảnh sát cũng biết.”
Trong lòng tôi có nỗi khổ mà không thể nói. Mẹ kiếp, tôi chỉ là một người dân bình thường, nào có trêu chọc ai lại bị Lý Tuyền hại thảm như vậy.
Không còn cách nào khác, chỉ đành nhờ Ân Cầm cứu mạng thôi.
“Nếu anh không tin tôi có thể gọi cho chị ấy, anh tự mình đi hỏi.”
Cát Văn sững sờ, không nói lời nào. Thấy cậu ta do dự, tôi nhanh chóng thêm dầu vào lửa.
“Anh không nhạy cảm đến mức nghĩ Ân Cầm cũng bị cảnh sát khống chế đấy chứ?”
Ân Cầm làm trùm lớn như vậy, nếu rơi đài thì người trong ngành không thể nào không biết. Cát Văn nghe tôi nói vậy liền thu súng về.
“Vậy Cát Văn tôi tin anh một lần. Ngồi đi, Tiểu Hà, mang hàng đến đây.”
Tôi kéo Lý Tuyền ngồi xuống cái sofa hỏng, có lẽ chị ấy sợ bị lộ nên cũng không hất tay tôi ra. Mặc kệ tôi ôm chị ấy.
Nếu đã diễn kịch thì phải diễn cho giống một chút. Tôi tìm cớ tự an ủi bản thân, ngửi thấy mùi hương trên người Lý Tuyền, trái tim cũng trở nên mềm nhũn.
Cát Văn ngồi đối diện chúng tôi, tôi thấy ánh mắt cậu ta ghen tị. Chỉ là bên trên còn có Ân Cầm, tôi không tin cậu ta dám công khai cướp người.
Thằng nhóc dẫn chúng tôi vào tên Tiểu Hà, đi một lúc lâu mới cầm một túi bột màu trắng về.
Không ngờ tôi và cái thứ đồ chơi này không tách ra nổi.
Lần trước cũng nhìn thấy cái thứ hại người này ở nhà máy của Nhiếp Huy.
“Cho anh, kiểm hàng đi.” Cát Văn ném một cái túi nhỏ lên người tôi. Tôi biết cái túi này chỉ có một ít nhưng cũng đủ cho những người ở đây ngồi tù mười mấy hai mươi năm.
“Tôi đã đến đây đương nhiên là tin anh rồi. Anh Cát này, hôm nay tôi vội ra ngoài không mang tiền mặt, chỉ có thẻ thôi, có thể quẹt thẻ không?”
Một tay giao tiền một tay nhận hàng là có thể đi rồi.
Còn chuyện có báo cảnh sát không, đôi vợ chồng chủ khách sạn phải làm sao tôi sẽ không quan tâm.
Bây giờ Cát Văn còn đang cầm một khẩu súng lục, tôi cũng không muốn nghĩ nhiều, trước tiên phải giữ được mạng nhỏ đã.
“Anh coi chỗ tôi như chỗ quẹt thẻ đấy à. Hơn nữa chuyển tiền ngân hàng sẽ ghi lại lịch sử giao dịch không tiện lắm. Để hôm khác anh mang tiền đến đi, chỗ hàng này coi như tôi đưa cho anh dùng trước.”
Cát Văn này có chút quyết đoán, chỗ hàng này ít nhất cũng phải mấy vạn, cứ thế vẫy tay giao cho chúng tôi.
Nhưng mà có thể rời đi là tốt.
“Được rồi, anh Địch. Tôi thích người thẳng thắn như anh, trước kia chúng ta từng hiểu lầm nhưng sau này mọi người đều là anh em rồi.”
Nói xong tôi đứng lên ôm Lý Tuyền ra ngoài.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!” Đúng lúc này, chúng tôi vừa đến cửa thì mấy tiếng súng liên tiếp vang lên.
Hai tên đàn em ở cửa ngã xuống.
“Mẹ kiếp, chúng mày đúng là có vấn đề mà. Tiểu Hà, mang theo hàng chạy đi.” Vẻ mặt Cát Văn tối sầm, kéo tiểu Hà chạy thẳng về một hướng.
Tôi lôi Lý Tuyền chuẩn bị chạy nhưng chị ấy lại giữ tôi lại lắc đầu.
“Chị báo cảnh sát?” Lý Tuyền lại lắc đầu, dáng vẻ không nhanh không chậm.
“Rốt cuộc là sao, mau nói rõ ràng cho ông đây. Mẹ kiếp, lẽ nào chị là cảnh sát?”
Tôi vừa hét lên, Lý Tuyền chưa kịp nói gì, giọng nói quen thuộc liền vang lên ở cửa.
“Anh Địch, chị Tuyền, hai người không sao chứ?”
Bình luận facebook