Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50 – Che giấu
Sau khi ăn cơm trưa, ba người chúng tôi ra bờ biển đi dạo.
Buổi sáng trời mưa, đến chiều mặt trời mới nhú ra. Bên bờ biển có rất nhiều người đi dạo.
“Anh Địch à, dáng vẻ thằng nhóc ngày hôm đó em quên sạch rồi, muốn tìm người chỉ dựa vào anh thôi.”
Tôi mỉm cười, hất cằm về phía Lý Tuyền.
“Yên tâm, có Lý Tuyền ở đây, thằng nhóc đó mà thấy nhất định sẽ lao lên.”
Dáng vẻ Bành Uy hiểu rõ nói: “Em quên mất chuyện này.”
Thằng nhóc đấy tối hôm đó chắc chắn đã để ý Lý Tuyền rồi. Tôi còn tưởng hôm đó sau khi đập bể sạp hàng của cậu ta, cậu ta nhất định sẽ cho đàn em đến xử lí chúng tôi chứ. Không ngờ hai ngày nay đều bình yên vô sự.
Bên bờ biển gió lớn, chúng tôi đi dọc quãng đường hôm trước nhưng không gặp được Cát Văn.
“Uổng công đi rồi, hay là chúng ta đi ăn xiên uống bia đi.”
Bành Uy kéo tay áo tôi. Bên bờ biển có rất nhiều quán nướng, hải sản tươi mới nhưng giá cả hơi đắt.
Không tìm thấy Cát Văn thì phải làm gì tiếp theo. Chuyện này Lý Tuyền nhất quyết muốn làm, tôi xoay đầu nhìn chị ấy, dáng vẻ chị ấy không có vẻ gì là lo lắng.
“Đi thôi, tôi dẫn hai người đi ăn.” Lý Tuyền nói xong bước lên đường bao biển.
Vậy mà chị ấy còn đồng ý, thú vị thật. Nghe thấy ăn Bành Uy vui vẻ chạy lên trước.
“Này, chị quen thuộc nơi này hơn tôi, ở đâu có quán nướng ngon?”
Tôi đi bên cạnh Lý Tuyền, nhìn vẻ mặt chị ấy không chút do dự bước về một hướng.
“Đợi lát nữa cậu và Bành Uy cẩn thận chút.” Tôi sửng sốt, không hiểu gì muốn hỏi rõ nhưng Lý Tuyền chỉ lắc đầu không nói.
Trong lòng suy đoán, tôi và Bành Uy đi cùng nhau nếu có chuyện gì cũng dễ dàng giúp đỡ lẫn nhau.
Đi xuyên qua mấy con hẻm nhỏ cuối cùng cũng tới nơi. Đây là một quán vỉa hè lớn cách bờ biển rất xa.
Ở trước của có mấy cái ghế dựa đã bị tróc sơn, bên cạnh là tấm biển hiệu nhập nhèm chiếu sáng, hải sản Hà Ký.
Cửa cuốn đóng hờ, không biết có phải chiều nay buôn bán không tốt không.
“Chị Tuyền cũng keo kiệt quá đi, quán này nhỏ như vậy có gì ăn ngon sao?”
Tôi sợ Bành Uy làm lộ nên không nói cho cậu ấy những gì Lý Tuyền nói, giờ này cậu ấy còn nghĩ đến chuyện ăn uống chứ.
Lý Tuyền không nói gì, bước vào trong quán. Chủ quán nằm uể oải bên trong, áo sơ mi đen, dây chuyền vàng, quần bò rách mấy chỗ. Cũng may đây là Hải Nam chứ không phải nhiệt độ phía Bắc giống chúng tôi. Nếu không thằng nhóc này bị lạnh đến thấp khớp mất.
“Làm gì thế?” Thằng nhóc này nhiều nhất cũng khoảng hai mươi lăm tuổi, nghe thấy tiếng cửa sắt kêu “két két”, có chút không kiên nhẫn mở mắt.
“Cậu làm buôn bán mà còn hỏi chúng tôi đến đây làm gì. Cậu mở tiệm nhưng không bán à?”
Bành Uy sốt ruột lao lên hét. Nghe Bành Uy nói có chút không đúng, tôi đang định mở miệng hòa giải hai câu nhưng vẻ mặt thằng nhóc này lại trở nên vui vẻ.
“Hóa ra là chuyện buôn bán, dễ nói chuyện thôi. Nhưng mấy người lạ mặt quá, lần đầu đến?”
Nói đến đây, tôi cũng cảm thấy có chút không đúng. Cửa tiệm này không giống như cửa hàng hải sản làm ăn đứng đắn.
“Ừ, ra ngoài chơi không tiện mang theo. Đột nhiên lên cơn, muốn tìm anh Cát kiếm chút đồ.”
Lý Tuyền giải vây, Bành Uy trợn tròn mắt, suýt chút nữa thì hét lên. Tôi cấu cậu ấy một cái, kéo cậu ấy ra sau lưng.
Anh Cát chắc là Cát Văn. Tuy không biết Lý Tuyền làm thế nào mà tra được đường dây này nhưng tôi chắc chắn tên Cát Văn này chỉ sợ buôn bán ma túy rất lớn mới làm được đại ca.
“À, thảo nào khẩu âm của mấy người không giống người ở đây, nhưng nếu từ bên ngoài đến sao lại biết anh Cát?”
Thằng nhóc này châm điếu thuốc, hai mắt cẩn thận quan sát chúng tôi.
Tôi không hiểu rõ tình hình như Lý Tuyền, im lặng không nói.
“À, hai ngày trước ở bờ biển đắc tội anh Cát. Sau đó bạn tôi mới nhắc nhở người đó tôi không dây vào được, trong tay quản lí hàng ở khu này.” Nói xong Lý Tuyền giơ tay vén tóc, khiến thằng nhóc kia ngơ ngẩn.
Nhanh như vậy đã dùng mĩ nhân kế rồi.
“Hôm nay vừa muốn đến mua hàng, vừa muốn xin lỗi anh Cát.”
Thằng nhóc này có lẽ hôm đấy không ở bờ biển, không biết đầu đuôi mọi chuyện. Thấy thái độ Lý Tuyền khách khí như vậy cũng tin tưởng.
“Được rồi, tôi hỏi giúp cô. Người đẹp thế này mà cứ vậy đuổi đi, anh Cát biết được lại mắng tôi chết.”
Thằng nhóc đó cười cười, sau đó nhìn tôi và Bành Uy.
“Nhưng hai người này là ai?”
“À, bạn học cũ của tôi, cùng nhau chơi mà, đều thích món hàng này.”
Mặc dù Lý Tuyền nói như vậy nhưng thằng nhóc này rõ ràng không quá tin tưởng. “Thế này đi, người đẹp à không phải tôi không nể mặt cô. Nhưng cô dẫn người đến, nhỡ may đập phá tiệm tôi cũng không dễ ăn nói. Nếu không một mình cô đi gặp anh Cát với tôi, đồ trong tay anh ấy.”
Còn cẩn thận như vậy, mắt thấy Lý Tuyền chuẩn bị đồng ý, Bành Uy nóng nảy. Tôi giữ chặt cậu ấy, nhìn thằng nhóc ấy bước đi từng bước.
“Vậy là không được. Cô ấy mua của cô ấy, chúng tôi mua của chúng tôi. Đến lúc đó cô ấy cầm tiền của chúng tôi, nói là đi mua đồ, sau đó chạy mất thì sao? Tôi và bạn tôi ít nhất cũng phải có một người đi cùng.”
Tên nhóc đó nhìn tôi và Bành Uy rồi nói: “Được rồi, anh đi cùng cô ấy.”
Ồ, tôi biết ngay mà. Bành Uy cao lớn như vậy, thằng nhóc này không đời nào chọn cậu ấy. Đến lúc đánh nhau bọn chúng phí lực lại không có lợi.
Vỗ vai Bành Uy, ý bảo cậu ấy an phận chút. Tính tình cậu ấy thiếu kiên nhẫn, đi vào cùng Lý Tuyền, một lời không hợp mà đánh nhau, đến lúc đó càng khó gặp được Cát Văn.
Nhưng mà căn cứ theo tình hình này, việc Cát Văn có về nhà không để sau. Chuyện quan trọng là xem thằng nhóc này có thật sự buôn thuốc phiện không.
Nghĩ đến vẻ mặt trắng bệch của Ngô Thiến, tôi không nhịn được cau mày.
“Đi thôi, anh Cát ở trong này.” Thằng nhóc mặc quần bò rách dẫn chúng tôi đến một căn phòng.
Giờ mới thấy ngoại trừ mấy bể hải sản bên ngoài, căn phòng bên trong còn thông đến một nơi khác.
Nói thẳng ra đây là một cái boong ke.
Đi qua thông đạo chật hẹp, tôi nắm tay Lý Tuyền hỏi: “Chị có nắm chắc không?”
Những người buôn lậu ma túy đều là đầu buộc chặt vào cạp quần, nếu bị phát hiện là chúng tôi muốn đến tìm người, có lẽ chúng tôi sẽ không chạy được.
Lý Tuyền gật đầu, cho tôi một ánh mắt yên tâm. Nhưng nói thật trong lòng tôi vẫn buồn bực.
Lần này đi du lịch, muốn yên tĩnh hai ngày. Bây giờ thì hay rồi, đầu tiên là tìm người, sau đó lại đổi thành bắt kẻ buôn ma túy.
Hơn nữa một đồng tiền công cũng không có còn phải bán mạng để làm, đây là may mắn cỡ nào chứ?
Đợi xong chuyện này, nhất định phải nói rõ với Lý Tuyền, lần sau không có lý do mà lôi tôi và Bành Uy vào những chuyện nguy hiểm thế này, mọi người sao có thể bình yên sống qua ngày chứ.
Đang suy nghĩ, đôi mắt bỗng thấy nhoi nhói. Tôi ngẩng đầu nhìn, trước mắt là một nhà xưởng, thùng đựng hàng nằm rải rác khắp nơi.
Cát Văn ngồi trên một chiếc sofa hỏng gọi điện thoại. Thấy tôi và Lý Tuyền bước vào, con mắt cậu ta trợn tròn, trực tiếp cúp điện thoại đứng bật dậy.
“Bao vậy bọn chúng lại.” Một đám đàn em cầm mã tấu, ống tuýp xông lên. Lý Tuyền đứng trước mặt tôi thân hình cũng căng cứng.
Buổi sáng trời mưa, đến chiều mặt trời mới nhú ra. Bên bờ biển có rất nhiều người đi dạo.
“Anh Địch à, dáng vẻ thằng nhóc ngày hôm đó em quên sạch rồi, muốn tìm người chỉ dựa vào anh thôi.”
Tôi mỉm cười, hất cằm về phía Lý Tuyền.
“Yên tâm, có Lý Tuyền ở đây, thằng nhóc đó mà thấy nhất định sẽ lao lên.”
Dáng vẻ Bành Uy hiểu rõ nói: “Em quên mất chuyện này.”
Thằng nhóc đấy tối hôm đó chắc chắn đã để ý Lý Tuyền rồi. Tôi còn tưởng hôm đó sau khi đập bể sạp hàng của cậu ta, cậu ta nhất định sẽ cho đàn em đến xử lí chúng tôi chứ. Không ngờ hai ngày nay đều bình yên vô sự.
Bên bờ biển gió lớn, chúng tôi đi dọc quãng đường hôm trước nhưng không gặp được Cát Văn.
“Uổng công đi rồi, hay là chúng ta đi ăn xiên uống bia đi.”
Bành Uy kéo tay áo tôi. Bên bờ biển có rất nhiều quán nướng, hải sản tươi mới nhưng giá cả hơi đắt.
Không tìm thấy Cát Văn thì phải làm gì tiếp theo. Chuyện này Lý Tuyền nhất quyết muốn làm, tôi xoay đầu nhìn chị ấy, dáng vẻ chị ấy không có vẻ gì là lo lắng.
“Đi thôi, tôi dẫn hai người đi ăn.” Lý Tuyền nói xong bước lên đường bao biển.
Vậy mà chị ấy còn đồng ý, thú vị thật. Nghe thấy ăn Bành Uy vui vẻ chạy lên trước.
“Này, chị quen thuộc nơi này hơn tôi, ở đâu có quán nướng ngon?”
Tôi đi bên cạnh Lý Tuyền, nhìn vẻ mặt chị ấy không chút do dự bước về một hướng.
“Đợi lát nữa cậu và Bành Uy cẩn thận chút.” Tôi sửng sốt, không hiểu gì muốn hỏi rõ nhưng Lý Tuyền chỉ lắc đầu không nói.
Trong lòng suy đoán, tôi và Bành Uy đi cùng nhau nếu có chuyện gì cũng dễ dàng giúp đỡ lẫn nhau.
Đi xuyên qua mấy con hẻm nhỏ cuối cùng cũng tới nơi. Đây là một quán vỉa hè lớn cách bờ biển rất xa.
Ở trước của có mấy cái ghế dựa đã bị tróc sơn, bên cạnh là tấm biển hiệu nhập nhèm chiếu sáng, hải sản Hà Ký.
Cửa cuốn đóng hờ, không biết có phải chiều nay buôn bán không tốt không.
“Chị Tuyền cũng keo kiệt quá đi, quán này nhỏ như vậy có gì ăn ngon sao?”
Tôi sợ Bành Uy làm lộ nên không nói cho cậu ấy những gì Lý Tuyền nói, giờ này cậu ấy còn nghĩ đến chuyện ăn uống chứ.
Lý Tuyền không nói gì, bước vào trong quán. Chủ quán nằm uể oải bên trong, áo sơ mi đen, dây chuyền vàng, quần bò rách mấy chỗ. Cũng may đây là Hải Nam chứ không phải nhiệt độ phía Bắc giống chúng tôi. Nếu không thằng nhóc này bị lạnh đến thấp khớp mất.
“Làm gì thế?” Thằng nhóc này nhiều nhất cũng khoảng hai mươi lăm tuổi, nghe thấy tiếng cửa sắt kêu “két két”, có chút không kiên nhẫn mở mắt.
“Cậu làm buôn bán mà còn hỏi chúng tôi đến đây làm gì. Cậu mở tiệm nhưng không bán à?”
Bành Uy sốt ruột lao lên hét. Nghe Bành Uy nói có chút không đúng, tôi đang định mở miệng hòa giải hai câu nhưng vẻ mặt thằng nhóc này lại trở nên vui vẻ.
“Hóa ra là chuyện buôn bán, dễ nói chuyện thôi. Nhưng mấy người lạ mặt quá, lần đầu đến?”
Nói đến đây, tôi cũng cảm thấy có chút không đúng. Cửa tiệm này không giống như cửa hàng hải sản làm ăn đứng đắn.
“Ừ, ra ngoài chơi không tiện mang theo. Đột nhiên lên cơn, muốn tìm anh Cát kiếm chút đồ.”
Lý Tuyền giải vây, Bành Uy trợn tròn mắt, suýt chút nữa thì hét lên. Tôi cấu cậu ấy một cái, kéo cậu ấy ra sau lưng.
Anh Cát chắc là Cát Văn. Tuy không biết Lý Tuyền làm thế nào mà tra được đường dây này nhưng tôi chắc chắn tên Cát Văn này chỉ sợ buôn bán ma túy rất lớn mới làm được đại ca.
“À, thảo nào khẩu âm của mấy người không giống người ở đây, nhưng nếu từ bên ngoài đến sao lại biết anh Cát?”
Thằng nhóc này châm điếu thuốc, hai mắt cẩn thận quan sát chúng tôi.
Tôi không hiểu rõ tình hình như Lý Tuyền, im lặng không nói.
“À, hai ngày trước ở bờ biển đắc tội anh Cát. Sau đó bạn tôi mới nhắc nhở người đó tôi không dây vào được, trong tay quản lí hàng ở khu này.” Nói xong Lý Tuyền giơ tay vén tóc, khiến thằng nhóc kia ngơ ngẩn.
Nhanh như vậy đã dùng mĩ nhân kế rồi.
“Hôm nay vừa muốn đến mua hàng, vừa muốn xin lỗi anh Cát.”
Thằng nhóc này có lẽ hôm đấy không ở bờ biển, không biết đầu đuôi mọi chuyện. Thấy thái độ Lý Tuyền khách khí như vậy cũng tin tưởng.
“Được rồi, tôi hỏi giúp cô. Người đẹp thế này mà cứ vậy đuổi đi, anh Cát biết được lại mắng tôi chết.”
Thằng nhóc đó cười cười, sau đó nhìn tôi và Bành Uy.
“Nhưng hai người này là ai?”
“À, bạn học cũ của tôi, cùng nhau chơi mà, đều thích món hàng này.”
Mặc dù Lý Tuyền nói như vậy nhưng thằng nhóc này rõ ràng không quá tin tưởng. “Thế này đi, người đẹp à không phải tôi không nể mặt cô. Nhưng cô dẫn người đến, nhỡ may đập phá tiệm tôi cũng không dễ ăn nói. Nếu không một mình cô đi gặp anh Cát với tôi, đồ trong tay anh ấy.”
Còn cẩn thận như vậy, mắt thấy Lý Tuyền chuẩn bị đồng ý, Bành Uy nóng nảy. Tôi giữ chặt cậu ấy, nhìn thằng nhóc ấy bước đi từng bước.
“Vậy là không được. Cô ấy mua của cô ấy, chúng tôi mua của chúng tôi. Đến lúc đó cô ấy cầm tiền của chúng tôi, nói là đi mua đồ, sau đó chạy mất thì sao? Tôi và bạn tôi ít nhất cũng phải có một người đi cùng.”
Tên nhóc đó nhìn tôi và Bành Uy rồi nói: “Được rồi, anh đi cùng cô ấy.”
Ồ, tôi biết ngay mà. Bành Uy cao lớn như vậy, thằng nhóc này không đời nào chọn cậu ấy. Đến lúc đánh nhau bọn chúng phí lực lại không có lợi.
Vỗ vai Bành Uy, ý bảo cậu ấy an phận chút. Tính tình cậu ấy thiếu kiên nhẫn, đi vào cùng Lý Tuyền, một lời không hợp mà đánh nhau, đến lúc đó càng khó gặp được Cát Văn.
Nhưng mà căn cứ theo tình hình này, việc Cát Văn có về nhà không để sau. Chuyện quan trọng là xem thằng nhóc này có thật sự buôn thuốc phiện không.
Nghĩ đến vẻ mặt trắng bệch của Ngô Thiến, tôi không nhịn được cau mày.
“Đi thôi, anh Cát ở trong này.” Thằng nhóc mặc quần bò rách dẫn chúng tôi đến một căn phòng.
Giờ mới thấy ngoại trừ mấy bể hải sản bên ngoài, căn phòng bên trong còn thông đến một nơi khác.
Nói thẳng ra đây là một cái boong ke.
Đi qua thông đạo chật hẹp, tôi nắm tay Lý Tuyền hỏi: “Chị có nắm chắc không?”
Những người buôn lậu ma túy đều là đầu buộc chặt vào cạp quần, nếu bị phát hiện là chúng tôi muốn đến tìm người, có lẽ chúng tôi sẽ không chạy được.
Lý Tuyền gật đầu, cho tôi một ánh mắt yên tâm. Nhưng nói thật trong lòng tôi vẫn buồn bực.
Lần này đi du lịch, muốn yên tĩnh hai ngày. Bây giờ thì hay rồi, đầu tiên là tìm người, sau đó lại đổi thành bắt kẻ buôn ma túy.
Hơn nữa một đồng tiền công cũng không có còn phải bán mạng để làm, đây là may mắn cỡ nào chứ?
Đợi xong chuyện này, nhất định phải nói rõ với Lý Tuyền, lần sau không có lý do mà lôi tôi và Bành Uy vào những chuyện nguy hiểm thế này, mọi người sao có thể bình yên sống qua ngày chứ.
Đang suy nghĩ, đôi mắt bỗng thấy nhoi nhói. Tôi ngẩng đầu nhìn, trước mắt là một nhà xưởng, thùng đựng hàng nằm rải rác khắp nơi.
Cát Văn ngồi trên một chiếc sofa hỏng gọi điện thoại. Thấy tôi và Lý Tuyền bước vào, con mắt cậu ta trợn tròn, trực tiếp cúp điện thoại đứng bật dậy.
“Bao vậy bọn chúng lại.” Một đám đàn em cầm mã tấu, ống tuýp xông lên. Lý Tuyền đứng trước mặt tôi thân hình cũng căng cứng.
Bình luận facebook