Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Chương 18: Sư phụ, ngồi cho vững.
Tiêu Dương từ phòng làm việc của Mục Thanh Thuyền chạy về lớp, lớp học vốn dĩ đang ồn ào, đột nhiên trở nên im lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Dương.
Ôi mẹ ơi, chuyện gì xảy ra vậy?
Tiêu Dương ngây người đứng ở cửa lớp, không biết có chuyện gì xảy ra. Tại sao mọi người đều nhìn anh như vậy?
Lúc này, Trương Đông ngồi bên cạnh Lâm Quả Quả ởi ra phía cửa sau, gương mặt có chút đau khổ nhìn Tiêu Dương nói.
“Dương Tử, có người đẹp tìm cậu.”
Ừm?
Tiêu Dương nhìn ra phía cửa sau của lớp học, phát hiện một cô gái có thân hình bốc lửa đang đứng ở đó, mà cô gái này, có mái tóc màu hồng.
Tiểu ma nữ Đào Yêu Yêu?
Xem ra không thoát khỏi bàn tay của cô gái này rồi.
Tiêu Dương nở một nụ cười khổ, nhớ lại lần trước đánh bị thương bảo vệ của cô ấy ở Vọng Giang Thành, sau đó bị cô gái này ép làm sư phụ.
Mà lúc này, có tiếng xì xào bàn tán vang lên trong lớp học.
“Có một số người lá gan cũng khá lớn, đắc tội với ai không đắc tội, lại đi đắc tội với tiêu ma nữ Đào Yêu Yếu, lần này cậu ăn ï đủ rồi.” Phùng Lỗi nhìn Tiêu Dương với ánh mắt hả hê.
“Mình nghe nói gia thế của Đào Yêu Yếu rất lớn, ngay cả tứ đại ác thiếu cũng không dám đắc tội với cô ấy, một số người xem ra hôm nay bị xui xẻo rồi, hi hi.” Bạn cùng bàn Lý Yên của Phùng Lỗi cũng lên tiếng giễu cọt.
“Hừ, không tự lượng sức mình, còn thật sự coi mình là người bên trên! Xem ra tôi không cần ra tay nữa, đã có người thay tôi giáo huấn tên nhóc con không biết sống chết kia rồi.” Lần này người nói chuyện là Quách Lăng Phong, ngồi dưới cùng của lớp, không có chuyện gì có thể làm hắn vui vẻ bằng chuyện Tiêu Dương gặp phải phiền phức.
Mà lúc này, Đào Yêu Yêu đứng ở cửa sau của lớp, cũng nghe thấy tiếng bàn luận trong lớp.
Cô quay người, nhìn một lượt trong lớp học, phát hiện Tiêu Dương đang đứng trong đó, cô hùng dũng chạy về phía đó.
“Sư phụ, anh trở về rồi, em còn tưởng anh trốn không gặp em.”
Một tiếng sư phụ của Đào Yểu Yếu, làm cho tất cả mọi người ngây ra.
Sư phụ?
Tiểu ma nữ này gọi Tiêu Dương là sư phụ?
Lúc này cả ba người Quách Lăng Phong, Phùng Lỗi, Lý Yên đều vô cùng khó coi, đặc biệt là Quách Lăng Phong, sắc mặt tối sầm lại.
Tiêu Dương nhìn thấy Đào Yêu Yếu thì cảm thấy vô cùng đau đầu, anh biết cô nhóc này là chúa bắt nạt người khác, vì vậy không dám nói quá nhiều với cô trong lớp học, liền giơ tay ra kéo cánh tay của cô, “Đi ra ngoài này, anh có chuyện cần nói với em.”
“Dạ được, sư phụ.” Đào Yêu Yêu chớp chớp đôi mắt to của mình, nở nụ cười ngoan hiền, nếu như không phải mái tóc màu hồng của cô, thì cô cũng được xem là một cô gái đơn thuần đáng yêu đó.
Nhưng khi Tiêu Dương vừa kéo cô đi được hai bước, Đào Yêu Yểu dường như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên nói: “Sư phụ, chờ một chút.”
Tiêu Dương ngây người ra, không biết tiểu ma nữ này còn muốn làm gì.
Đào Yêu Yêu dừng lại, quét mắt quanh lớp học một lượt, ánh mắt dừng trên người Phùng Lỗi và Lý Yên.
Nụ cười ngoan hiền vừa nãy biến mắt thay vào đó là gương mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh băng nhìn hai người họ.
Cô giơ tay ra, chỉ về phía Phùng Lỗi và Lý Yên, lạnh lùng lên tiếng: “Lúc nãy hai người đang rất hả hê phải không, cho rằng tôi đến gây chuyện với sư phụ hả?”
“Không, không có.” Phùng Lỗi bị dọa đến nỗi nói cũng không được lưu loát. Mặc dù hắn ta là học sinh mũi nhọn trong lớp, nhưng hoàn cảnh gia đình rất bình thường, nếu như bị tiểu ma nữ nhắm vào, nhát định sẽ không thể phản kháng lại.
“Còn có cô, có phải lúc nãy cô cười không?” Đào Yểu Yếu chỉ về phía Lý Yên, bá khí ngút trời.
“Không có không có.” Lý Yên cũng giống với Phùng Lỗi, hoàn cảnh gia đình rất bình thường, sợ hãi vô cùng.
“Bà đây nói cho mấy người biết, Tiêu Dương là sư phụ của tôi, nếu như sau này các người dám bắt nạt anh ấy, sẽ không xong với Đào Yêu Yếu tôi đây.”
Đào Yêu Yểu nhìn quanh lớp học một lượt, sau đó chỉ tay về phía Quách Lăng Phong: “Còn có anh, Quách Lăng Phong, đừng cho rằng anh là một trong bốn đại ác thiếu gì gì đó, thì Đào Yêu Yếu tôi sẽ sợ anh, bà đây nói cho anh biết, sau này đối xử với sư phụ của tôi khách sáo một chút, nếu như anh còn dám gây chuyện, không cần sư phụ tôi phải ra tay, bà đây nhất định sẽ xử anh.”
Sắc mặt Quách Lăng Phong trở nên trắng bệch, không nói ra được câu nào. Nếu như chỉ đơn thuần so về mặt kinh tế, Quách Gia có lẽ sẽ ngang bằng với Đào Gia, nhưng nếu so về thực lực ngầm, Quách Gia đứng trước mặt Đào Gia yếu đuối như một học sinh tiểu học.
Rất nhiều người trong trường đều biết, quyền lực Đào Gia nắm trong tay, đừng nói là trong trường trung học Minh Đức, mà cả Giang Thành này, cũng không có mấy người dám đối đầu với Đào Gia.
Vì vậy, Quách Lăng Phong cho dù có tức giận đến đâu, vẫn phải nhẫn nhịn trước mặt Đào Yêu Yểu.
Tiêu Dương cười khổ nhìn “đồ đệ” của mình nói: “Được rồi, Yêu Yểu, đừng dọa họ nữa, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
“Dạ được, sư phụ.” Vừa nghe thấy Tiêu Dương gọi, gương mặt lạnh lùng của Đào Yêu Yêu biến mắt, thay vào đó là gương mặt ngoan hiền, không còn chút dáng vẻ nào của đàn chị.
“Sao không gọi điện trước cho anh, mà lại trực tiếp đến lớp học tìm anh?” Đứng ngoài cửa lớp, Tiêu Dương nhìn Đào Yêu Yêu hỏi.
Hôm nay Đào Yêu Yêu mặc áo phông màu đen bó sát người, bên dưới là chiếc quần ngắn nhạt màu, tôn lên dáng người hoàn hảo của cô, trông khá là bắt mắt.
“Sư phụ, gọi điện thoại không thể hiện được thành ý của em, là một đồ đệ, nên đích thân đến đây, từ nhỏ ông nội đã dạy em những đạo lý này.” Đào Yêu Yêu nói một cách chính đáng.
“Yêu Yêu, anh nghĩ em đã hiểu lầm rồi.” Tiêu Dương xoa xoa đầu cười nói, “Thực ra anh không lợi hại như em nói, hôm đó đánh bại được bảo vệ của em, chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Sư phụ, anh xem em là đứa trẻ ba tuổi sao, Đào Yêu Yêu em cũng không phải là gà mờ, chẳng nhẽ lại không thể phân biệt được các trình độ của võ thuật sao. Nếu như anh thật sự không muốn làm sư phụ của em thì cũng được.” Đào Yêu Yếu nói, nhìn Tiêu Dương bằng ánh mắt mờ ám, “Anh đền em 40 vạn tệ, em sẽ không bắt anh dạy võ cho em nữa.”
“Không phải là 20 vạn tệ sao? Qua hai ngày đã tăng lên gắp đôi rồi?” Tiêu Dương nhăm mặt nói.
“Tăng lên như vậy là còn ít đó, nếu như anh còn tiếp tục từ chối em, em sẽ tăng lên gấp 10 lần, xem anh làm sao đền được, hừ!” Tiêu Dương khẳng định không thể nào thoát khỏi tay của Đào Yếu Yếu.
“Ôi mẹ ơi.” Tiêu Dương không còn cách nào khác, đành hướng theo chiều gió, đối phó với cô gái như Đào Yểu Yếu, Tiêu Dương thật sự không có cách nào.
Nhưng thật sự bản thân không có gì để có thể dạy cho cô, phải làm sao?
Nghĩ một chút, Tiêu Dương quyết định tối nay sẽ học “Ngự Long Kinh” một chút, mặc dù không thể dạy hết tất cả mọi thứ cho cô, nhưng ít nhất có thể dạy cô phương pháp vận khí công.
“Yêu Yêu, như này nhé, sau này một tuần chúng ta gặp nhau một lần, sau đó anh sẽ dạy em cách vận khí công, chỉ cần em nghe theo lời anh dạy, công lực nhát định sẽ tiền bộ rất nhanh.”
Tiêu Dương rất có tự tin đối với “Ngự Long Kinh.”
“Vâng, sư phụ.” Đào Yêu Yểu vui vẻ, giơ tay làm hành động tạ lễ với Tiêu Dương, cười tươi như hoa.
Lúc Tiêu Dương với Đào Yểu Yếu nói chuyện vui vẻ, thì chuông điện thoại của Tiêu Dương vang lên.
Tiêu Dương lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên số điện thoại của Trịnh Nguyệt Nhu.
“A lô, mẹ?” Tiêu Dương cảm thấy có chút lạ, bình thường mẹ anh sẽ không gọi điện cho anh vào lúc nào, sao hôm nay đột nhiên lại gọi tới.
Mà, giọng nói vang lên ở đầu giây bên kia lại không phải là Trịnh Nguyệt Nhu.
“A lô, là Tiêu Dương sao? Dì là Lý Mỹ Quyên.” Giọng nói của Lý Mỹ Quyên có chút gấp gáp.
Tiêu Dương ngây người ra, “Dì Mỹ Quyên, sao gì lại dùng điện thoại của mẹ con gọi cho con?”
“Tiểu Dương, dì không kịp giải thích với con, bây giờ con nhanh chóng đến nhà máy đi, mẹ con bị người ta đánh rồi!”
“Cái gì?” Tiêu Dương giống như bị điện giật, trừng mắt lên, nắm tay thành nắm đắm, “Dì, bây giờ con lập tức qua đó, dì chăm sóc mẹ con giúp con một chút.”
Vừa nãy Tiêu Dương còn cảm thấy kì lạ, sao mẹ lại gọi mình vào lúc này, không ngờ rằng lại có chuyện xảy ra.
Trong thế giới của anh, Trịnh Nguyệt Nhu là người mà anh để tâm nhất.
Tiêu Dương quay đầu vội vàng nói với Đào Yêu Yểu.
“Anh có chuyện phải đi trước đây, có gì chúng ta gọi điện thoại „ sau.
“Này, sư phụ đợi đã.” Đào Yêu Yêu chạy theo phía sau Tiêu Dương nói: “Sư phụ, em có xe, em đưa anh đến đó! Trên người anh không đem theo tiền, anh định chạy qua đó à?”
Tiêu Dương vậy mà không nghĩ đến vấn đề này, lập tức dừng lại, quay đầu nói với Đào Yêu Yếu: “Nhanh chóng đưa anh đến đó, mẹ anh bị người khác đánh rồi.”
“Sư phụ đi theo em.” Đào Yêu Yêu đem theo Tiêu Dương đến chỗ đỗ xe, xe ở đây hầu như đều là xe của giáo viên, học sinh lái xe đến trường giống như Đào Yêu Yểu, là vô cùng ít.
Đào Yểu Yêu dừng lại trước một chiếc xe BMW X6 màu đỏ, “Sư phụ, lên xe.”
Tiêu Dương sững người ra một lúc, sau đó nhanh chóng mở cửa xe bước vào.
Tiếng động cơ của chiếc BMW X6 vang lên sau đó lao ra ngoài nhanh như một mũi tên.
Nhà máy mà Trịnh Nguyệt Nhu làm việc, là một nhà máy trung bình ở Giang Thành, hiệu quả và lợi ích mặc dù không tồi, nhưng đối với công nhân rất tệ, thường xuyên nợ tiền lương của công nhân.
Kĩ thuật lái xe của Đào Yêu Yêu rất điêu luyện, xem ra bình thường cũng rất hay lái xe. Chiếc xe BMW X6 trong tay cô giống như một món đồ chơi biết nghe lời, chạy với tốc độ 120kmih trên đường có giới là 40km/h. Dù chạy có vượt tốc độ nhiều đến đâu chăng nữa thì cô cũng không bị cảnh sát giao thông phạt.
Quãng đường mười cây số Đào Yêu Yêu chỉ dùng trọn vẹn mười phút đồng hồ.
Đúng lúc xe chuẩn bị tiến vào cổng nhà máy, thì bị một người bảo vệ hói đầu chặn lại.
“Này, mấy người là ai vậy, xuống xe!” Trong miệng người bảo vệ đó ngậm điều thuốc, nhìn Tiêu Dương.
Đào Yêu Yêu mở cửa sổ của xe xuống, lạnh lùng nói, “Cút ra, để bà đây đi vào.”
“Mẹ kiếp, con nhóc này dữ dằn gớm!” Tên bảo vệ hói đầu đó vui vẻ nhìn thân hình đầy đặn của Đào Yêu Yếu, trong mắt có chút thèm muốn.
“Mẹ kiếp!” Đào Yêu Yêu không chịu được dáng vẻ háo sắc của tên đó, quay đầu nhìn Tiêu Dương nói: “Sư phụ, ngồi cho vững.”
Nói xong, chiếc xe chuyển động, lao thẳng về phía tên bảo vệ hói đầu đó.
Tiêu Dương từ phòng làm việc của Mục Thanh Thuyền chạy về lớp, lớp học vốn dĩ đang ồn ào, đột nhiên trở nên im lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiêu Dương.
Ôi mẹ ơi, chuyện gì xảy ra vậy?
Tiêu Dương ngây người đứng ở cửa lớp, không biết có chuyện gì xảy ra. Tại sao mọi người đều nhìn anh như vậy?
Lúc này, Trương Đông ngồi bên cạnh Lâm Quả Quả ởi ra phía cửa sau, gương mặt có chút đau khổ nhìn Tiêu Dương nói.
“Dương Tử, có người đẹp tìm cậu.”
Ừm?
Tiêu Dương nhìn ra phía cửa sau của lớp học, phát hiện một cô gái có thân hình bốc lửa đang đứng ở đó, mà cô gái này, có mái tóc màu hồng.
Tiểu ma nữ Đào Yêu Yêu?
Xem ra không thoát khỏi bàn tay của cô gái này rồi.
Tiêu Dương nở một nụ cười khổ, nhớ lại lần trước đánh bị thương bảo vệ của cô ấy ở Vọng Giang Thành, sau đó bị cô gái này ép làm sư phụ.
Mà lúc này, có tiếng xì xào bàn tán vang lên trong lớp học.
“Có một số người lá gan cũng khá lớn, đắc tội với ai không đắc tội, lại đi đắc tội với tiêu ma nữ Đào Yêu Yếu, lần này cậu ăn ï đủ rồi.” Phùng Lỗi nhìn Tiêu Dương với ánh mắt hả hê.
“Mình nghe nói gia thế của Đào Yêu Yếu rất lớn, ngay cả tứ đại ác thiếu cũng không dám đắc tội với cô ấy, một số người xem ra hôm nay bị xui xẻo rồi, hi hi.” Bạn cùng bàn Lý Yên của Phùng Lỗi cũng lên tiếng giễu cọt.
“Hừ, không tự lượng sức mình, còn thật sự coi mình là người bên trên! Xem ra tôi không cần ra tay nữa, đã có người thay tôi giáo huấn tên nhóc con không biết sống chết kia rồi.” Lần này người nói chuyện là Quách Lăng Phong, ngồi dưới cùng của lớp, không có chuyện gì có thể làm hắn vui vẻ bằng chuyện Tiêu Dương gặp phải phiền phức.
Mà lúc này, Đào Yêu Yêu đứng ở cửa sau của lớp, cũng nghe thấy tiếng bàn luận trong lớp.
Cô quay người, nhìn một lượt trong lớp học, phát hiện Tiêu Dương đang đứng trong đó, cô hùng dũng chạy về phía đó.
“Sư phụ, anh trở về rồi, em còn tưởng anh trốn không gặp em.”
Một tiếng sư phụ của Đào Yểu Yếu, làm cho tất cả mọi người ngây ra.
Sư phụ?
Tiểu ma nữ này gọi Tiêu Dương là sư phụ?
Lúc này cả ba người Quách Lăng Phong, Phùng Lỗi, Lý Yên đều vô cùng khó coi, đặc biệt là Quách Lăng Phong, sắc mặt tối sầm lại.
Tiêu Dương nhìn thấy Đào Yêu Yếu thì cảm thấy vô cùng đau đầu, anh biết cô nhóc này là chúa bắt nạt người khác, vì vậy không dám nói quá nhiều với cô trong lớp học, liền giơ tay ra kéo cánh tay của cô, “Đi ra ngoài này, anh có chuyện cần nói với em.”
“Dạ được, sư phụ.” Đào Yêu Yêu chớp chớp đôi mắt to của mình, nở nụ cười ngoan hiền, nếu như không phải mái tóc màu hồng của cô, thì cô cũng được xem là một cô gái đơn thuần đáng yêu đó.
Nhưng khi Tiêu Dương vừa kéo cô đi được hai bước, Đào Yêu Yểu dường như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên nói: “Sư phụ, chờ một chút.”
Tiêu Dương ngây người ra, không biết tiểu ma nữ này còn muốn làm gì.
Đào Yêu Yêu dừng lại, quét mắt quanh lớp học một lượt, ánh mắt dừng trên người Phùng Lỗi và Lý Yên.
Nụ cười ngoan hiền vừa nãy biến mắt thay vào đó là gương mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh băng nhìn hai người họ.
Cô giơ tay ra, chỉ về phía Phùng Lỗi và Lý Yên, lạnh lùng lên tiếng: “Lúc nãy hai người đang rất hả hê phải không, cho rằng tôi đến gây chuyện với sư phụ hả?”
“Không, không có.” Phùng Lỗi bị dọa đến nỗi nói cũng không được lưu loát. Mặc dù hắn ta là học sinh mũi nhọn trong lớp, nhưng hoàn cảnh gia đình rất bình thường, nếu như bị tiểu ma nữ nhắm vào, nhát định sẽ không thể phản kháng lại.
“Còn có cô, có phải lúc nãy cô cười không?” Đào Yểu Yếu chỉ về phía Lý Yên, bá khí ngút trời.
“Không có không có.” Lý Yên cũng giống với Phùng Lỗi, hoàn cảnh gia đình rất bình thường, sợ hãi vô cùng.
“Bà đây nói cho mấy người biết, Tiêu Dương là sư phụ của tôi, nếu như sau này các người dám bắt nạt anh ấy, sẽ không xong với Đào Yêu Yếu tôi đây.”
Đào Yêu Yểu nhìn quanh lớp học một lượt, sau đó chỉ tay về phía Quách Lăng Phong: “Còn có anh, Quách Lăng Phong, đừng cho rằng anh là một trong bốn đại ác thiếu gì gì đó, thì Đào Yêu Yếu tôi sẽ sợ anh, bà đây nói cho anh biết, sau này đối xử với sư phụ của tôi khách sáo một chút, nếu như anh còn dám gây chuyện, không cần sư phụ tôi phải ra tay, bà đây nhất định sẽ xử anh.”
Sắc mặt Quách Lăng Phong trở nên trắng bệch, không nói ra được câu nào. Nếu như chỉ đơn thuần so về mặt kinh tế, Quách Gia có lẽ sẽ ngang bằng với Đào Gia, nhưng nếu so về thực lực ngầm, Quách Gia đứng trước mặt Đào Gia yếu đuối như một học sinh tiểu học.
Rất nhiều người trong trường đều biết, quyền lực Đào Gia nắm trong tay, đừng nói là trong trường trung học Minh Đức, mà cả Giang Thành này, cũng không có mấy người dám đối đầu với Đào Gia.
Vì vậy, Quách Lăng Phong cho dù có tức giận đến đâu, vẫn phải nhẫn nhịn trước mặt Đào Yêu Yểu.
Tiêu Dương cười khổ nhìn “đồ đệ” của mình nói: “Được rồi, Yêu Yểu, đừng dọa họ nữa, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
“Dạ được, sư phụ.” Vừa nghe thấy Tiêu Dương gọi, gương mặt lạnh lùng của Đào Yêu Yêu biến mắt, thay vào đó là gương mặt ngoan hiền, không còn chút dáng vẻ nào của đàn chị.
“Sao không gọi điện trước cho anh, mà lại trực tiếp đến lớp học tìm anh?” Đứng ngoài cửa lớp, Tiêu Dương nhìn Đào Yêu Yêu hỏi.
Hôm nay Đào Yêu Yêu mặc áo phông màu đen bó sát người, bên dưới là chiếc quần ngắn nhạt màu, tôn lên dáng người hoàn hảo của cô, trông khá là bắt mắt.
“Sư phụ, gọi điện thoại không thể hiện được thành ý của em, là một đồ đệ, nên đích thân đến đây, từ nhỏ ông nội đã dạy em những đạo lý này.” Đào Yêu Yêu nói một cách chính đáng.
“Yêu Yêu, anh nghĩ em đã hiểu lầm rồi.” Tiêu Dương xoa xoa đầu cười nói, “Thực ra anh không lợi hại như em nói, hôm đó đánh bại được bảo vệ của em, chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Sư phụ, anh xem em là đứa trẻ ba tuổi sao, Đào Yêu Yêu em cũng không phải là gà mờ, chẳng nhẽ lại không thể phân biệt được các trình độ của võ thuật sao. Nếu như anh thật sự không muốn làm sư phụ của em thì cũng được.” Đào Yêu Yếu nói, nhìn Tiêu Dương bằng ánh mắt mờ ám, “Anh đền em 40 vạn tệ, em sẽ không bắt anh dạy võ cho em nữa.”
“Không phải là 20 vạn tệ sao? Qua hai ngày đã tăng lên gắp đôi rồi?” Tiêu Dương nhăm mặt nói.
“Tăng lên như vậy là còn ít đó, nếu như anh còn tiếp tục từ chối em, em sẽ tăng lên gấp 10 lần, xem anh làm sao đền được, hừ!” Tiêu Dương khẳng định không thể nào thoát khỏi tay của Đào Yếu Yếu.
“Ôi mẹ ơi.” Tiêu Dương không còn cách nào khác, đành hướng theo chiều gió, đối phó với cô gái như Đào Yểu Yếu, Tiêu Dương thật sự không có cách nào.
Nhưng thật sự bản thân không có gì để có thể dạy cho cô, phải làm sao?
Nghĩ một chút, Tiêu Dương quyết định tối nay sẽ học “Ngự Long Kinh” một chút, mặc dù không thể dạy hết tất cả mọi thứ cho cô, nhưng ít nhất có thể dạy cô phương pháp vận khí công.
“Yêu Yêu, như này nhé, sau này một tuần chúng ta gặp nhau một lần, sau đó anh sẽ dạy em cách vận khí công, chỉ cần em nghe theo lời anh dạy, công lực nhát định sẽ tiền bộ rất nhanh.”
Tiêu Dương rất có tự tin đối với “Ngự Long Kinh.”
“Vâng, sư phụ.” Đào Yêu Yểu vui vẻ, giơ tay làm hành động tạ lễ với Tiêu Dương, cười tươi như hoa.
Lúc Tiêu Dương với Đào Yểu Yếu nói chuyện vui vẻ, thì chuông điện thoại của Tiêu Dương vang lên.
Tiêu Dương lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên số điện thoại của Trịnh Nguyệt Nhu.
“A lô, mẹ?” Tiêu Dương cảm thấy có chút lạ, bình thường mẹ anh sẽ không gọi điện cho anh vào lúc nào, sao hôm nay đột nhiên lại gọi tới.
Mà, giọng nói vang lên ở đầu giây bên kia lại không phải là Trịnh Nguyệt Nhu.
“A lô, là Tiêu Dương sao? Dì là Lý Mỹ Quyên.” Giọng nói của Lý Mỹ Quyên có chút gấp gáp.
Tiêu Dương ngây người ra, “Dì Mỹ Quyên, sao gì lại dùng điện thoại của mẹ con gọi cho con?”
“Tiểu Dương, dì không kịp giải thích với con, bây giờ con nhanh chóng đến nhà máy đi, mẹ con bị người ta đánh rồi!”
“Cái gì?” Tiêu Dương giống như bị điện giật, trừng mắt lên, nắm tay thành nắm đắm, “Dì, bây giờ con lập tức qua đó, dì chăm sóc mẹ con giúp con một chút.”
Vừa nãy Tiêu Dương còn cảm thấy kì lạ, sao mẹ lại gọi mình vào lúc này, không ngờ rằng lại có chuyện xảy ra.
Trong thế giới của anh, Trịnh Nguyệt Nhu là người mà anh để tâm nhất.
Tiêu Dương quay đầu vội vàng nói với Đào Yêu Yểu.
“Anh có chuyện phải đi trước đây, có gì chúng ta gọi điện thoại „ sau.
“Này, sư phụ đợi đã.” Đào Yêu Yêu chạy theo phía sau Tiêu Dương nói: “Sư phụ, em có xe, em đưa anh đến đó! Trên người anh không đem theo tiền, anh định chạy qua đó à?”
Tiêu Dương vậy mà không nghĩ đến vấn đề này, lập tức dừng lại, quay đầu nói với Đào Yêu Yếu: “Nhanh chóng đưa anh đến đó, mẹ anh bị người khác đánh rồi.”
“Sư phụ đi theo em.” Đào Yêu Yêu đem theo Tiêu Dương đến chỗ đỗ xe, xe ở đây hầu như đều là xe của giáo viên, học sinh lái xe đến trường giống như Đào Yêu Yểu, là vô cùng ít.
Đào Yểu Yêu dừng lại trước một chiếc xe BMW X6 màu đỏ, “Sư phụ, lên xe.”
Tiêu Dương sững người ra một lúc, sau đó nhanh chóng mở cửa xe bước vào.
Tiếng động cơ của chiếc BMW X6 vang lên sau đó lao ra ngoài nhanh như một mũi tên.
Nhà máy mà Trịnh Nguyệt Nhu làm việc, là một nhà máy trung bình ở Giang Thành, hiệu quả và lợi ích mặc dù không tồi, nhưng đối với công nhân rất tệ, thường xuyên nợ tiền lương của công nhân.
Kĩ thuật lái xe của Đào Yêu Yêu rất điêu luyện, xem ra bình thường cũng rất hay lái xe. Chiếc xe BMW X6 trong tay cô giống như một món đồ chơi biết nghe lời, chạy với tốc độ 120kmih trên đường có giới là 40km/h. Dù chạy có vượt tốc độ nhiều đến đâu chăng nữa thì cô cũng không bị cảnh sát giao thông phạt.
Quãng đường mười cây số Đào Yêu Yêu chỉ dùng trọn vẹn mười phút đồng hồ.
Đúng lúc xe chuẩn bị tiến vào cổng nhà máy, thì bị một người bảo vệ hói đầu chặn lại.
“Này, mấy người là ai vậy, xuống xe!” Trong miệng người bảo vệ đó ngậm điều thuốc, nhìn Tiêu Dương.
Đào Yêu Yêu mở cửa sổ của xe xuống, lạnh lùng nói, “Cút ra, để bà đây đi vào.”
“Mẹ kiếp, con nhóc này dữ dằn gớm!” Tên bảo vệ hói đầu đó vui vẻ nhìn thân hình đầy đặn của Đào Yêu Yếu, trong mắt có chút thèm muốn.
“Mẹ kiếp!” Đào Yêu Yêu không chịu được dáng vẻ háo sắc của tên đó, quay đầu nhìn Tiêu Dương nói: “Sư phụ, ngồi cho vững.”
Nói xong, chiếc xe chuyển động, lao thẳng về phía tên bảo vệ hói đầu đó.