• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New BÀ XÃ TÔI LÀ TỔNG TÀI (1 Viewer)

  • Chương 16

Chương 16: Phong Chi Tử.


Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ, Tiêu Dương mở mắt, từ trên giường bước xuống.


“Tiểu Dương, thức dậy đi, không thì sẽ muộn học đó.” Trịnh Nguyệt Nhu mẹ của Tiêu Dương đứng dưới phòng khách thúc giục.


“Mẹ, con biết rồi.” Tiêu Dương tùy tiện cầm quần áo lên, lim dim mắt đi vào phòng tắm.


Tối qua sau khi tạm biệt Mục Thanh Thuyền, Tiêu Dương về nhà, nằm trên giường lăn đi lăn lại vẫn không ngủ được.


Hai ngày nay, xảy ra rất nhiều chuyện. Cuộc sống của anh tự nhiên lại được gắn liền với năm người phụ nữ được mệnh danh là quốc sắc thiên hương.


Người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành bà chủ quán cafe Tiết Mai, người phụ nữ cao quý được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ của Giang Thành, Lâm Mặc Hàm, hoa khôi của trường, Lam Hinh Nhụy, giáo viên chủ nhiệm nho nhã mỹ lệ, Mục Thanh Thuyền, còn có nữ bác sĩ xinh đẹp của bệnh viện Nhân dân số một Tô Tiểu Uyễn.


Nghĩ đến năm mỹ nữ này, trong đầu Tiêu Dương đều là hình bóng của họ.


“Nếu như có thể cưới tất cả mấy người họ làm vợ thì tốt rồi.”


Tiêu Dương ngậm vừa đánh răng vừa nói.


“Tiểu Dương, con nói cái gì vậy? Con muốn cưới ai làm vợ?”


ồ Trịnh Nguyệt Nhu nhìn Tiêu Dương với ánh mắt không lương thiện.


Tiêu Dương rùng mình, lúc nãy quá tập trung rồi, không ngờ rằng lại đột nhiên thốt ra câu nói đó, anh nghĩ ngợi rồi cười hi hi nói: “Mẹ, nãy con nói là phải học hành thật tốt, thi đỗ một trường đại học tốt thì mới có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp.”


Trịnh Nguyệt Nhu nhìn anh rồi nói: “Tiểu tử thối, con là học sinh cuối cấp rồi đấy, học tập là việc quan trọng nhát, biết chưa?”


“Mẹ, mẹ không cần nói nữa, con biết rồi mà” Tiêu Dương đau khổ xoa xoa tai, những lời này anh nghe đến nỗi mòn cả tai.


Sau khi xúc miệng xong, vội vàng ăn sáng, Tiêu Dương đeo balo lên đi ra ngoài.


Trịnh Nguyệt Nhu nhìn bóng lưng gầy gầy của Tiêu Dương, đột nhiên cảm thấy có chút vắng vẻ.


Mười năm trước, bà vốn dĩ có một mái nhà hạnh phúc với chồng và hai đứa con của mình, nhưng cho đến một hôm, bố và chị gái của Tiêu Dương, đột nhiên mắt tích một cách thần bí, không có một chút tin tức nào, sống chết không rõ.


Mười năm, trọn vẹn mười năm, Trịnh Nguyệt Nhu không hề nhận được một chút tin tức nào liên quan đến chồng và con gái.


Nhà của Tiêu Dương, cách trường trung học Minh Đức sáu điểm xe buýt, ngồi xe buýt mát gần nửa tiếng. Để tiết kiệm tiền sinh hoạt phí, có khi anh sẽ chạy bộ đến trường.


Sau khi ra khỏi nhà, giống như mọi khi, anh đi về phía trường học.


Đi mãi đi mãi, Tiêu Dương đột nhiên cảm thấy đầu óc trở nên tỉnh táo một cách khác thường, thân thể cũng vô cùng thoải mái, sức lực vô tận, tứ chỉ tràn đầy khí lực.


*Vèo!”


Tốc độ chạy của Tiêu Dương nhanh như một viên đạn, còn đem theo cả một luồng gió.


Lúc này trên đường không có quá nhiều người, nên Tiêu Dương có thể chạy rất nhanh, nhưng nhanh đến mức nào, thì bản thân anh không cảm nhận được.


Anh chỉ cảm thấy năng lượng trong cơ thể mình dùng mãi mà không tiêu tan, càng chạy càng cảm thấy thoải mái.


“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ nhìn kìa, đó là cái gì vậy?” Một đứa bé đứng bên đường nhìn thấy bóng dáng chạy lướt qua mặt mình, vội vàng hỏi người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh.


Người phụ nữ trẻ mở miệng ngạc nhiên.


Cô ấy nhìn thấy bóng dáng một người chạy lướt qua mình, đem theo làn gió làm tốc lên chiếc váy ngắn gợi cảm của mình.


Tốc độ của bóng dáng đó còn nhanh hơn tốc độ của một chiếc xe ô tô trên đường.


Ầ Một điều mà ai cũng biết, đó là tốc độ của ô tô trên đường dù có chậm đến mức nào, cũng sẽ có tốc độ nhanh hơn đôi chân của con người. Mà lúc nãy bóng dáng đó, tốc độ còn nhanh hơn rất nhiều so với ô tô, chớp mắt một cái đã không thấy đâu.


Tiêu Dương trên trán đầy mồ hôi đứng ở công trường trung học Minh Đức, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ điện tử màu đen trên tay, phát hiện mình chỉ chạy hết mười phút.


Tiêu Dương đang vô cùng đắc ý, đột nhiên nghe thấy tiếng nói vang lên bên cạnh: “Trời ơi, em là Phong Chỉ Tử à?!”


Tiêu Dương ngắng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc có chút gợi cảm.


“Cô là cô giáo Hứa?” Tiêu Dương nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, ánh mắt có chút ngây dại.


Người mà Tiêu Dương gọi là cô giáo Hứa này, tên là Hứa Giai Kỳ, là giáo viên thể dục của trường trung học Minh Đức, bởi vì có thân hình quyến rũ, ăn mặc cũng phóng khoáng, nên được học sinh của trường trung học Minh Đức bình chọn là giáo viên nữ quyến rũ nhất.


“Em biết cô?” Nghe Tiêu Dương nói họ của cô, Hứa Giai Kỳ vô cùng vui vẻ.


“Cô là giáo viên thể dục tốt nhất trường, em làm sao mà có thể không biết cô được.” Tiêu Dương xoa đầu, cười nói.


“Ha ha, thật dẻo miệng.” Hứa Giai Kỳ vừa lòng chớp chớp mắt, “Đúng rồi, cô còn chưa biết tên em.”


“Cô giáo Hứa, em tên là Tiêu Dương, học sinh lớp 12/6”


“Học sinh cuối cấp.” Con ngươi của Hứa Giai Kỳ chuyển động, gương mặt có chút thất vọng.


“Xem ra là không có hi vọng gì rồi, hội thể thao toàn thành phó lần này, trường trung học Minh Đức của chúng ta lại xếp bét À¡m rÖi.


“Cô giáo Hứa, cô đang nói gì vậy ạ?” Tiêu Dương có chút không hiểu.


“Là thế này, vừa nãy nhìn thấy em chạy rất nhanh, vốn dĩ muốn bảo em tham gia chạy điền kinh trong hội thao, nhưng bây giờ xem ra, hình như em không có thời gian.”


Hứa Giai Kỳ cho rằng, thời gian của học sinh cuối cấp là châu báu, dù gì thi đại học mới là chuyện quan trọng nhát.


“Cô giáo Hứa, cô rất để ý đến hội thao này sao ạ?” Tiêu Dương hỏi.


Hứa Giai Kỳ gật đầu, “Đương nhiên rồi, hội thao thi đấu điền kinh này là một cuộc thi rất có tiếng trong nước ta, ba năm mới tổ chức một lần, mỗi khi tới thời gian thi đấu, trên cả nước có rất nhiều nhân tài đến tham dự, hơn nữa, nếu như đứng trong tốp 3 trong hội thi điền kinh này, sẽ được cộng điểm trong kì thi đại học đó.”


*Có một điều rất đáng tiếc là hội thi điền kinh này tổ chức được mười lần rồi, mà trường trung học Minh Đức của chúng ta vẫn chưa có học sinh nào giành được giải thưởng.”


“Cô giáo Hứa,” Tiêu Dương cười hi hi nhìn Hứa Giai Kỳ, nhìn trộm cô một lượt từ trên xuống dưới, “Có lẽ, em có thể tham gia hội thao này.”


Hứa Giai Kỳ vô cùng vui vẻ nhìn Tiêu Dương, “Em thật sự đồng ý tham gia sao?”


Tiêu Dương gật đầu, cười nói: “Vì cô giáo Hứa, em đồng ý.”


“Yeahhhh!” Hứa Giai Kỳ vui mừng nhảy lên như một đứa trẻ.


“Có điều, không biết cô giáo Hứa sẽ cảm ơn em như thế nào.”


Tiêu Dương cười hai tiếng.


“Em nói đi, muốn cô giáo cảm ơn em thế nào? Mời em ăn cơm ? Biểu dương trước toàn trường? Đặt ảnh của em vào phòng trưng bày của trường?” Hứa Giai Kỳ vừa suy nghĩ vừa nói.


Tiêu Dương sờ sờ mũi, nhìn Hứa Giai Kỳ, nở nụ cười xấu xa, “Mấy thứ đó em đều không cần.”


“Vậy em muốn gì?” Hứa Giai Kỳ chu miệng lên, khó hiểu nhìn Tiêu Dương, nói ra một câu làm Tiêu Dương cũng phải xấu hỗ, “Lẽ nào em muốn cô lấy thân báo đáp? Cô nói cho em biết, điều này là không thẻ, cô có bạn trai rồi.”


“Cô giáo” Tiêu Dương nhìn Hứa Giai Kỳ.


“Trừ việc lấy thân báo đáp ra, những chuyện khác, cô đều có thể suy nghĩ. Em nói đi.” Hứa Giai Kỳ cười ngọt ngào.


Ánh mắt Tiêu Dương có chút gian xảo, “Cô giáo Hứa, vậy thì em có một thỉnh cầu vô cùng vô cùng nhỏ.”


“Nói đi.”


“Nếu như em đại diện cho học sinh trường trung học Minh Đức đạt được giải nhất, cô có thể cho em hôn cô một cái không?


Tiêu Dương nói xong, tim đập nhanh vô cùng, đã chuẩn bị tốt mọi thứ để chạy đi.


Mặc dù yêu cầu này không phải bảo cô ấy dùng thân báo đáp, nhưng vẫn có tính khiêu chiến rất lớn.


Nhưng không ngờ rằng, Hứa Giai Kỳ không tức giận chút nào, cô ấy do dự một lúc, hình như là đang suy nghĩ, không lâu sau liền nói: “Được, cô đồng ý với em, nếu như em có thể giành được giải nhất trong cuộc thi, cô sẽ để cho em hôn một cái.”


“Thật, thật sao ạ?” Tiêu Dương có chút không dám tin vào lỗ tai của mình.


“Đương nhiên là thật rồi, cô nói lời giữ lời. Có điều, em phải giành được giải nhất mới được đó.” Hứa Giai Kỳ nhìn anh chớp chớp mắt, cười tinh nghịch.


Lúc này cả người Tiêu Dương trở nên tê dại. Hứa Giai Kỳ thật sự rất đáng yêu, không những xinh đẹp, mà tính cách còn dịu dàng như vậy, quan trọng hơn nữa đó là, còn hiểu rõ lòng người đến vậy, đúng là một tấm gương tốt của giáo viên khác.


“Cô yên tâm đi, em nhất định sẽ giành được vị trí đầu tiên!”


Tiêu Dương tự tin nói.


“Ừ. Bây giờ chỉ còn hai tháng nữa là đến hội thao, em nhân thời gian này, tập luyện cho tốt, cô sẽ thường xuyên hướng dẫn cho em. Hi vọng em thật sự có thể tạo thành lịch sử cho trường trung học Minh Đức.” Trong mắt Hứa Giai Kỳ đầy kì vọng, cô vốn dĩ cho rằng lần hội thao này trường trung học Minh Đức lại không có hi vọng gì, nhưng bây giờ lại phát hiện ra Tiêu Dương, sự kì vọng của cô lại tăng lên không ít.


Tốc độ chạy vừa nãy của Tiêu Dương thực sự làm cho cô ấy trấn động một hồi.


Cậu nhóc này giống như thiên tài Bác Nhĩ Đặc thời còn trẻ, thậm chí còn nhanh hơn so với hắn, lúc chạy giống như một cơn gió vậy.


Sau khi tạm biệt Hứa Giai Kỳ, trong lòng Tiêu Dương vô cùng vui vẻ, qua hai tháng nữa, bản thân sẽ hôn được nữ giáo viên quyến rũ nhất trường học.


Nghĩ đến đây, Tiêu Dương lại càng vui vẻ hơn. Bởi vì lúc anh nói ra yêu cầu, cố ý nói một cách mơ hồ, chỉ nói hôn cô một cái, nhưng hôn ở đâu, anh không nói rõ.


Rốt cục là hôn má, hôn trán, hay là hôn môi.


Ha ha ha ha.


Tiêu Dương cười tươi như hoa.


Vừa suy nghĩ chuyện hội thao, vừa bước vào trường.


Vừa rẽ vào đường vòng để vào trường, Tiêu Dương nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, một nam một nữ.


Người con trai đó là Quách Lăng Phong người hôm trước vừa bị Tiêu Dương chỉnh đốn rất thảm, người con gái chính là hoa khôi của trường, Lam Hinh Nhụy.


Quách Lăng Phong mặt dày mày dạn đứng trước mặt hoa khôi, thấp giọng nói: “Tối nay hoa khôi có rảnh không, có thể cùng đi ăn cơm với mình không?”


Lam Hinh Nhụy lạnh lùng nói, “Tránh ra.”


Sắc mặt Quách Lăng Phong trở nên khó coi, “Lam Hinh Nhụy, đừng cho rằng cậu không quan tâm đến mình là được, mình đã tuyên bố với cả trường, chỉ có mình mới có thể theo đuổi cậu, những đứa con trai khác, đều không được phép đến gần cậu dù chỉ là một bước.”


“Vô sỉ!” Mặc dù Lam Hinh Nhụy không nghĩ đến việc sẽ tìm bạn trai khi còn đang đi học cấp ba, nhưng nhìn thấy gương mặt không có liêm sỉ của Quách Lăng Phong, không kiềm chế được mà nói ra hai từ đó.


“Lam Hinh Nhụy, có phải là cậu nhìn trúng Tiêu Dương rồi không?” Quách Lăng Phong nhìn Lam Hinh Nhụy, đột nhiên hỏi.


“Cậu nói linh tỉnh cái gì vậy, mình căn bản không nghĩ đến việc yêu đương khi đang học cấp ba.” Lam Hinh Nhụy lạnh lùng nói.


“Hừ, cho dù cậu nhìn trúng tên đó cũng không sao, sớm muộn gì mình sẽ làm cho cậu ta bị đuổi khỏi trường trung học Minh Đức, đợi đó đi!” Nhắc đến Tiêu Dương, Quách Lăng Phong vô cùng giận dữ, hận không thể đuổi Tiêu Dương ra khỏi trường ngay lập tức.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom