• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New BÀ XÃ TÔI LÀ TỔNG TÀI (1 Viewer)

  • Chương 17

Chương 17: Hạnh phúc đến thật đột nhiên.


Vốn dĩ cho rằng có thể mượn tay của Tần Cương đuổi được Tiêu Dương rời khỏi trường một cách thuận lợi, không ngờ rằng Tần Cương lại nói rằng hiệu trưởng không đồng ý.


Mẹ nó, sau này nhất định phải bảo chú thu phục tên khốn nạn Tần Cương đó, dám không nghe theo lời phân phó của mình.


Ánh mắt Quách Lăng Phong tối lại, gương mặt hậm hực.


*Ò, Quách thiếu muốn đuổi tôi đi như vậy sao?”


Lúc Quách Lăng Phong đang nghiến răng nghiền lợi, thì đột nhiên nhìn thấy Tiêu Dương từ phía đối diện đi đến, sắc mặt trắng bệch.


Hôm trước bị Tiêu Dương đánh, hai tay vẫn phải băng bó, chỉ cần động một chút là đau.


“Hừ, đừng có đắc ý quá sớm, cứ chờ đó đi.” Quách Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, không dám nói nhiều, xoay người rời khỏi.


“Lúc nãy hắn ta quấy rầy cậu hả?” Tiêu Dương cười cười hỏi Lam Hinh Nhụy.


Lam Hinh Nhụy lạnh lùng đáp: “Có liên quan gì đến cậu sao?”


Tiêu Dương cạn lời nhìn cô gái này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Hôm qua tôi đã giúp cô ấy một việc lớn,không những đuổi được một cái đuôi bám theo cô ấy, mà còn chữa khỏi bệnh tim cho ông nội cô ấy.


“Tiêu Dương, cảm ơn cậu đã giúp mình rất nhiều chuyện, nhưng mà mình nghĩ là có những lời vẫn cần phải nói rõ ràng một chút. Giữa chúng ta sẽ không có khả năng đâu, chỉ là bạn học bình thường, ở trường học tôi không hi vọng sẽ nghe được tin tức gì liên quan đến hai chúng ta. Ân tình mà tôi nợ cậu, sau này sẽ trả lại cho cậu.”


Lam Hinh Nhụy nói rất nhẹ nhàng, nhưng làm cho trái tim của Tiêu Dương vỡ vụn từng mảnh.


“Tôi không nghĩ đến chuyện sẽ yêu đương khi đang học cấp ba, hơn nữa, tôi không thích nam sinh có thành tích học tập kém.”


Nói xong, cô quay người, mái tóc dài tung bay, chiếc balo màu hồng đeo trên lưng, nhanh chóng rời đi.


“Ôi mẹ ơi” Tiêu Dương ngây người ra đứng ở đó, nghĩ lại lời nói của Lam Hinh Nhụy.


“Giữa chúng ta không có khả năng.”


“Tôi không thích nam sinh có thành tích học tập kém.”


Trong đầu Tiêu Dương không ngừng hiện lên hai câu nói này, đứng ngây người năm phút, trong lòng có chút buồn bực bước vào lớp học.


Bỏ qua sự buồn bực, tiết học đầu tiên bắt đầu rồi.


Tiết đầu tiên là tiết Tiếng anh, hôm nay Mục Thanh Thuyền mặc chiếc váy liền màu trắng, chiếc váy mềm mại, ôm chặt lấy thân hình quyến rũ của cô, phần eo và hông tạo thành đường cong chữ S.


Mục Thanh Thuyền nhìn quanh lớp học một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Dương, gương mặt đột nhiên trở nên hồng hồng, chuyện xảy ra tối qua cô vẫn nhớ rõ, cô thậm chí vẫn còn nhớ ánh mắt mà Tiêu Dương lúc đó nhìn cô.


“Tiêu Dương.” Mục Thanh Thuyền lảng tránh, rồi đột nhiên lên tiếng.


“Cô giáo Mục.” Tiêu Dương hoài nghi đứng dậy.


“Em đổi chỗ với Lâm Quả Quả, sau này em sẽ ngồi cạnh Lam Hinh Nhụy.” Mục Thanh Thuyền nghiêm túc nhìn anh nói.


A?


Tiêu Dương ngây người ra, Mục Thanh Thuyền bảo mình ngồi bên cạnh hoa khôi?


Hạnh phúc đến thật là đột nhiên.


“Cô giáo, em ngồi với Quả Quả quen rồi, tại sao lại bảo cậu ấy ngồi cạnh em ạ?” Lam Hinh Nhụy nhìn Tiêu Dương, hình như rất không vừa lòng, đột nhiên mở miệng nói.


Mục Thanh Thuyền dường như đã sớm đoán được cô sẽ nói vậy, liền giải thích: “Hinh Nhụy, em là học sinh có thành tích tốt nhất lớp ta, mà thành tích của Tiêu Dương em cũng biết rồi đấy, cô muốn em giúp bạn ấy.”


Để Tiêu Dương ngồi cùng với Lam Hinh Nhụy, là chuyện mà tối qua cô đã suy nghĩ rất lâu, tối hôm qua sau khi trở về kí túc xá, Mục Thanh Thuyền nằm trên giường lăn qua lăn lại mà không ngủ được, trong lòng sợ hãi, nếu như lần này Tiêu Dương không đi theo Tần Cương, có lẽ bản thân đã bị Tần Cương xâm hại.


Nghĩ đến Tiêu Dương, Mục Thanh Thuyền cảm thấy trước đây không quan tâm đến anh, nhân cơ hội này bù đắp một chút. Vì vậy, cô suy nghĩ rất lâu, liền quyết định để Tiêu Dương ngồi cạnh Lam Hinh Nhụy, hi vọng Lam Hinh Nhụy có thể giúp cho thành tích của Tiêu Dương trở nên cao hơn.


“Thưa cô, em không quen ngồi với nam sinh.” Lam Hinh Nhụy chu miệng lên nói, sắc mặt không bằng lòng.


“Không quen, dần dần sẽ quen, Tiêu Dương, bây giờ em với Lâm Quả Quả đổi chỗ đi, được rồi, chúng ta học bài.” Mục Thanh Thuyền là giáo viên chủ nhiệm, đương nhiên quyền lực trong lớp rất cao, mặc dù Lam Hinh Nhụy với Lâm Quả Quả đều không bằng lòng, nhưng vẫn phải làm theo sự sắp xếp của Mục Thanh Thuyền.


Sắp xếp như vậy, Tiêu Dương với Trương Đông đương nhiên là người được lợi.


Lam Hinh Nhụy đương nhiên không cần phải nói, là hoa khôi của trường trung học Minh Đức, người tình trong mộng của rất nhiều nam sinh. Mà khuê mật của cô, Lâm Quả Quả, chỉ kém hơn một chút so với cô, gương mặt trái xoan, thông minh lanh lợi, nam sinh theo đuổi cô cũng không ít.


Tiêu Dương thu dọn đồ đạc của bản thân, đi đến trước mặt Lâm Quả Quả, cười hi hi nói: “Mỹ nữ Quả Quả, mình đến báo cáo.”


Lâm Quả Quả thở nhẹ nhàng nhìn anh một mắt, hừ lạnh một tiếng, gương mặt lạnh lùng, không bằng lòng ôm đồ của mình đến chỗ ngồi của Tiêu Dương.


Tiêu Dương vui vẻ đặt đồ của mình xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lam Hinh Nhụy.


Lam Hinh Nhụy trừng mắt nhìn Tiêu Dương, định nói gì đó, thì bị Tiêu Dương cướp lời.


“Đừng trừng mắt với tôi, là sắp xếp của cô giáo mà, nếu như cậu có ý kiến, thì đi nói với cô.” Tiêu Dương nhìn gương mặt lạnh lùng của cô, nhướng mày lên.


“Hừ, tôi sẽ không giúp cậu ôn bài đâu, cậu đừng có mà mơ.”


Lam Hinh Nhụy nói.


Tiêu Dương cười nhạt. Những lời mà Lam Hinh Nhụy nói lúc sáng vẫn vang lên bên tai anh, sự buồn bực của Tiêu Dương vẫn chưa tan biến.


“Lam Hinh Nhụy, tôi chỉ nghe theo sự sắp xếp của cô đến ngồi cạnh cậu, đối với việc cậu có giúp tôi ôn bài hay không, tôi không để ý. Không có sự giúp đỡ của cậu, tôi vẫn có thể nâng cao thành tích của bản thân.”


Lúc Tiêu Dương nói những lời đó, gương mặt không còn cọt nhả như thường ngày, mà là gương mặt nghiêm túc lãnh đạm.


Hình như còn đem theo một chút giận dữ, mặc dù bình thường Tiêu Dương nói chuyện với dáng vẻ cà lơ phát phơ, nhưng hôm nay bị hoa khôi đả kích hai lần, trong lòng không thể nào không tức giận, vì vậy ngữ khí lúc nói chuyện cũng trở nên lạnh nhạt hơn nhiều.


Mục Thanh Thuyền rất ít khi nhìn thấy Tiêu Dương nói chuyện một cách nghiêm túc như vậy, ánh mắt nhìn anh có chút thay đi.


“Buổi sáng có phải là mình đã quá đáng với cậu ấy rồi hay không?” Lam Hinh Nhụy nghĩ thầm, có chút hồi lỗi, dù sao, hôm qua Tiêu Dương cũng đã giúp cô rất nhiều, cô nên cảm ơn anh mới đúng.


Nhưng nghĩ đến những nam sinh điên cuồng theo đuổi cô, trong lòng cô lại trở nên hỗn loạn. Ai mà biết tên Tiêu Dương này sẽ nhân cơ hội này tiếp cận mình, sau đó ra tay với mình hay không.


Sau đó hai người không nói gì với nhau nữa, trong giờ học, Lam Hinh Nhụy nhìn trộm Tiêu Dương máy lần, phát hiện Tiêu Dương vẫn luôn chăm chú nghe giảng, dáng vẻ rất chuyên tâm, chép bài vô cùng cần thận.


Tiết học đầu tiên nhanh chóng qua đi, tiếng chuông giải lao vang lên.


“Được rồi, hôm nay học đến đây thôi.” Mục Thanh Thuyền gấp sách lại, nhìn Tiêu Dương và Lam Hinh Nhụy, ánh mắt vui vẻ.


“Tiêu Dương, ra ngoài gặp cô một chút.”


“Vâng.” Tiêu Dương ngoan ngoãn đi theo Mục Thanh Thuyền đến phòng làm việc của giáo viên.


Lúc này trong phòng không có ai, các thầy cô giáo khác đều đang lên lớp, vẫn chưa trở về, vì vậy trong phòng chỉ có Tiêu Dương và Mục Thanh Thuyền.


“Tiêu Dương, có biết vì sao cô để em ngồi với Lam Hinh Nhụy không?” Mục Thanh Thuyền hắt lọn tóc trước trán ra, uống một ngụm trà với đôi môi đỏ tươi.


Lúc Mục Thanh Thuyền ngồi trên ghé, theo thói quen vắt chéo hai chân lại. Ngồi như vậy, đường cong hình chữ S hoàn mỹ của cô, hiện lên trước mắt Tiêu Dương.


Mà bên vạt váy của cô, không biết vì sao, dường như có một kẽ hở. Thông qua kẽ hở đó, Tiêu Dương thậm chí có thể nhìn thấy được cảnh sắc tuyệt đẹp bên trong.


Một ham muốn mạnh mẽ trỗi dậy, Tiêu Dương cảm thấy bản thân mình dường như đang phát hỏa.


“Tiêu Dương, em đang nghĩ gì vậy?” Mục Thanh Thuyền nhìn thấy Tiêu Dương không nói gì, hoài nghỉ hỏi.


*Dạ” Tiêu Dương nhanh chóng tỉnh lại, thu lại ánh mắt rực lửa vừa nãy, có chút hoảng loạn nhìn Mục Thanh Thuyền. “Cô giáo, cô tìm em có chuyện gì ạ?”


*Tiêu Dương, có lời cô phải nói rõ ràng với em, để em ngồi bên cạnh Lam Hinh Nhụy, là để em có thể nâng cao thành tích của bản thân, em đừng có mà có ý gì đó với Lam Hinh Nhụy. Các em là học sinh cuối cấp, học tập mới là chuyện quan trọng nhất.” Mục Thanh Thuyền nhìn Tiêu Dương nó.


“Cô giáo Mục, em biết rồi ạ.” Tiêu Dương gật gật đầu, “Em sẽ học tập thật tốt.”


“Ừ, em hiểu được là tốt. Còn mấy tháng nữa là thi đại học, em nhất định phải tận dụng thời gian ôn tập, thi đỗ một trường đại học chính quy.”


Tiêu Dương nhìn Mục Thanh Thuyền cười cười, “Thưa cô, em nhất định sẽ làm được.”


“Có tự tin là tốt, em về lớp học bài đi.” Mục Thanh Thuyền cười nói, trong lòng có chút khó hiểu, tên nhóc này lấy tự tin ở đâu ra vậy?


Kì thi thử lần trước, cả lớp có 50 người, điểm của anh là 380, xếp thứ 40 trong lớp. Quan trọng nhất là trường đại học chính quy tốp đầu tiên cần phải có thành tích là 570 điểm, trường tốp 2 cũng cần phải 520 điểm, trừ khi có kì tích xuất hiện, bằng không với thành tích học tập đó của anh, làm sao có thể thi đỗ?


Những lời Mục Thanh Thuyền nói lúc nãy, thực ra chỉ là động viên anh thôi. Có thể thi đỗ trường tốp một, Mục Thanh Thuyền không ôm quá nhiều hi vọng.


Tiêu Dương vẫn chưa rời khỏi phòng sau khi nghe Mục Thanh Thuyền nói, mà đứng ở bên cạnh Mục Thanh Thuyền, mặt có chút đỏ, biểu hiện lúng túng.


“Em còn có chuyện gì khác sao?” Mục Thanh Thuyền không hiểu hỏi lại.


“Thưa cô” Tiêu Dương có chút xấu hổ, lúng túng vô cùng, không tiện nói ra.


“Em có suy nghĩ gì thì cứ nói với cô.” Mục Thanh Thuyền cười cười, cô cho rằng Tiêu Dương có gì đó muốn nói.


Tiêu Dương xoa đầu, nhìn Mục Thanh Thuyền, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nói ra được: “Thưa cô, khuy váy của cô bị tuột a “AI”


Mục Thanh Thuyền kinh ngạc kêu lên, lúc này cô mới phát hiện ra, khuy váy phía dưới của cô bị bung ta, bởi vì lúc nãy cô ngồi vắt chân lên nên mới bị như vậy, thông qua kẽ hở đó, có thể nhìn thấy bên trong.


“Em, em không được nhìn linh tinh.” Mục Thanh Thuyền hoảng loạn giữ váy lại, gương mặt đỏ bừng.


“Cô giáo Mục, em không nhìn thấy gì hết, em không nhìn thấy gì hết.” Tiêu Dương thanh minh cho bản thân, ánh mắt vẫn có chút không kiềm chế được, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom