Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 239
An Thần nghe vậy khe khẽ cười lên, nhéo nhéo lấy lỗ mũi đáng yêu của nhóc, vì sao hôm nay nhóc đáng yêu quá không biết.
" Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, không có giận con, về sau đừng có gọi cha, gọi là ba nghe không”
Nghe được Mộ Dung Vũ Triết kêu ba, anh ngược lại cảm thấy ba so cha nghe còn có tình cảm hơn.
Tiểu An An ngây cả người, tiếp theo nháy nháy mắt: "Ba ~~" .
Nhóc từ bé đã gọi là cha mẹ , nhưng giờ lại muốn kêu là ba thôi.
An Thần mặt mày hớn hở, cái từ này thật là dễ nghe, cùng Tô Thiển gọi ông xã không khác mấy rất dễ nghe.
Nâng nhóc qua đỉnh đầu, ngước nhìn, miệng hé nụ cười “ Con gọi nữa đi”
"Cha. . . . . . Ba, ba, ba, ba. . . . . . . . ." .
Kêu hơn mười tiếng, An Thần càng cười nhiều hơn cuối cùng bật cười khanh khách.
Tiểu An An ngây người, lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mình cha cười nhiều như vậy, nhưng sao cậu có cảm giác rợn cả tóc gáy . . . . . .
Tô Thiển đi tới cửa, không thể tin được , dụi mắt lia lịa, thật ngạc nhiên, sao lại như vậy .
Cha con hai người này hòa thuận khi nào vậy.
Vẫn nhìn chăm chăm hai người. An Thần đem Tiểu An An nâng trên đầu cười ha ha, mắt thì mở to, miệng thì cười toe toét tận mang tai, cô cũng chỉ biết sửng sờ và ngạc nhiên.
Cho đến Tiểu An An cùng An Thần hai người chạy tới chỗ cô, cô mới thu hồi ánh mắt của mình, lơ đểnh nhìn cha con họ từ trên xuống dưới nhiều lần, bình tĩnh hỏi “ Hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi ha?”
An Thần thả Tiểu An An xuống, đi tới ôm eo thon của Thiên Thiên, hướng cô bên tai mập mờ khẽ phun hơi: "Bà xã, anh nhớ em lắm." .
Tiếp theo. Là chuyện thường làm ở nhà, ấn xuống môi nhỏ cùa cô mà hôn, triền miên, triền miên, triền miên không thôi. . . . . .
Năm phút sau, Tiểu An An thật sự nhìn không được, hừ hừ hai tiếng mới đem kéo hồn hai người về.
Bất mãn: "Con thật có phải con của ba mẹ không đây?." .
Mỗi lần đều quên nhóc ở sau, con trai thực làm bóng đèn mà.
Tô Thiển囧, mất tự nhiên vuốt tóc, sau đó một cái tay đã lặng lẽ đưa về phía hông của An Thần.
An Thần vội vàng bắt được, hiến mị: "Bà xã tha mạng." .
"Là thế nào đây ? cha con hai người giảng hòa rồi hả ?" .
Tô Thiển nhận lấy ly nước Lý tẩu đưa tới nước uống ngụm lớn , nhàn nhã nằm nghiêng trên ghế sa lon, trong nhà thật là thoải mái.
Từ khi cứu Tiểu An An trở về, cô cảm thấy mỗi ngày đều là hạnh phúc nhất.
Tiểu An An cũng đi theo chạy tới, nửa nằm ở trên người của cô, cười như trăm hoa đua nở: "Mẹ, ba nói nhường mẹ cho con rồi , nói tối nay con có thể cùng mẹ ngủ chung." .
Nhóc cười mờ ám, sau lưng An Thần lại xù lông rồi.
"Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, con muốn dạy dỗ lại phải không." .
Tô Thiển nhếch mày ngẩn cao đầu, ồ thật dài một tiếng, tán dương nhìn anh một cái: "Quả nhiên, ba làm càng ngày càng xứng với chức ba rồi, không tệ." .
An Thần hí mắt, bị khen cũng không tiện phản bác nữa, anh thật đúng là xem thường kia con thỏ nhỏ chết kia, thậm chí cũng dám tính kế với anh.
Cắn răng: "Đúng vậy a, tất cả điều nghe bà xã hết, đối anh tốt một chút! !
Tiểu An An sợ le lưỡi một cái, chui chui trong ngực Tô Thiển, nguy hiểm thật, nhóc đem cha mình ra tính toán đây mà..
" Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, không có giận con, về sau đừng có gọi cha, gọi là ba nghe không”
Nghe được Mộ Dung Vũ Triết kêu ba, anh ngược lại cảm thấy ba so cha nghe còn có tình cảm hơn.
Tiểu An An ngây cả người, tiếp theo nháy nháy mắt: "Ba ~~" .
Nhóc từ bé đã gọi là cha mẹ , nhưng giờ lại muốn kêu là ba thôi.
An Thần mặt mày hớn hở, cái từ này thật là dễ nghe, cùng Tô Thiển gọi ông xã không khác mấy rất dễ nghe.
Nâng nhóc qua đỉnh đầu, ngước nhìn, miệng hé nụ cười “ Con gọi nữa đi”
"Cha. . . . . . Ba, ba, ba, ba. . . . . . . . ." .
Kêu hơn mười tiếng, An Thần càng cười nhiều hơn cuối cùng bật cười khanh khách.
Tiểu An An ngây người, lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mình cha cười nhiều như vậy, nhưng sao cậu có cảm giác rợn cả tóc gáy . . . . . .
Tô Thiển đi tới cửa, không thể tin được , dụi mắt lia lịa, thật ngạc nhiên, sao lại như vậy .
Cha con hai người này hòa thuận khi nào vậy.
Vẫn nhìn chăm chăm hai người. An Thần đem Tiểu An An nâng trên đầu cười ha ha, mắt thì mở to, miệng thì cười toe toét tận mang tai, cô cũng chỉ biết sửng sờ và ngạc nhiên.
Cho đến Tiểu An An cùng An Thần hai người chạy tới chỗ cô, cô mới thu hồi ánh mắt của mình, lơ đểnh nhìn cha con họ từ trên xuống dưới nhiều lần, bình tĩnh hỏi “ Hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi ha?”
An Thần thả Tiểu An An xuống, đi tới ôm eo thon của Thiên Thiên, hướng cô bên tai mập mờ khẽ phun hơi: "Bà xã, anh nhớ em lắm." .
Tiếp theo. Là chuyện thường làm ở nhà, ấn xuống môi nhỏ cùa cô mà hôn, triền miên, triền miên, triền miên không thôi. . . . . .
Năm phút sau, Tiểu An An thật sự nhìn không được, hừ hừ hai tiếng mới đem kéo hồn hai người về.
Bất mãn: "Con thật có phải con của ba mẹ không đây?." .
Mỗi lần đều quên nhóc ở sau, con trai thực làm bóng đèn mà.
Tô Thiển囧, mất tự nhiên vuốt tóc, sau đó một cái tay đã lặng lẽ đưa về phía hông của An Thần.
An Thần vội vàng bắt được, hiến mị: "Bà xã tha mạng." .
"Là thế nào đây ? cha con hai người giảng hòa rồi hả ?" .
Tô Thiển nhận lấy ly nước Lý tẩu đưa tới nước uống ngụm lớn , nhàn nhã nằm nghiêng trên ghế sa lon, trong nhà thật là thoải mái.
Từ khi cứu Tiểu An An trở về, cô cảm thấy mỗi ngày đều là hạnh phúc nhất.
Tiểu An An cũng đi theo chạy tới, nửa nằm ở trên người của cô, cười như trăm hoa đua nở: "Mẹ, ba nói nhường mẹ cho con rồi , nói tối nay con có thể cùng mẹ ngủ chung." .
Nhóc cười mờ ám, sau lưng An Thần lại xù lông rồi.
"Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, con muốn dạy dỗ lại phải không." .
Tô Thiển nhếch mày ngẩn cao đầu, ồ thật dài một tiếng, tán dương nhìn anh một cái: "Quả nhiên, ba làm càng ngày càng xứng với chức ba rồi, không tệ." .
An Thần hí mắt, bị khen cũng không tiện phản bác nữa, anh thật đúng là xem thường kia con thỏ nhỏ chết kia, thậm chí cũng dám tính kế với anh.
Cắn răng: "Đúng vậy a, tất cả điều nghe bà xã hết, đối anh tốt một chút! !
Tiểu An An sợ le lưỡi một cái, chui chui trong ngực Tô Thiển, nguy hiểm thật, nhóc đem cha mình ra tính toán đây mà..
Bình luận facebook