Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 234
Edit: Đen Đá
Mới vừa nằm xuống, thân thể liền bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, sau đó lại bị anh hôn đến nỗi mơ mơ hồ hồ.Tô Thiển ra sức tránh thoát được, tức giận trừng anh: “Tối nay không được, dì cả của em tới rồi!”.
Thật là mệt chịu không nổi nữa mà, liên tục mấy ngày rồi, một bữa cũng không tha cho cô. Cô chính là chờ tới ngày này, rốt cuộc có thể thở phào nghỉ ngơi cho tốt rồi a. Quả nhiên, mắt An Thần liền ảm đạm đi. Không được mà, bên cạnh chính là mỹ nhân tuyệt sắc nhất, đáng yêu nhất, bà xã bảo bối của anh a, làm sao anh có thể cam chịu bỏ qua được chứ!!!
“Thật sao? Nhưng lần trước cách đây không lâu mà. Anh không tin, để anh kiểm tra!”. Nói xong, không thèm nhìn mặt cô, An Thần tập trung hướng xuống phía dưới, tốc chăn, chuẩn bị hành động.
Tô Thiển đỏ mặt rồi.
Anh thế nhưng thật sự muốn nhìn ư ?!!!
Vội vàng cản lại bàn tay xấu xa kia, ôm lấy đầu anh không cho động đậy. Hết biết mà, anh không biết ngượng nhưng cô thì biết nha.Tô Thiển co người chuẩn bị nhảy xuống giường, nhưng An Thần nhanh tay hơn, một lần nữa kéo cô nằm lại. Nhưng lần này anh không có hành động gì khác, chỉ ôm cô cọ cọ mấy cái cho thỏa.
“Ai, phụ nữ thật phiền toái mà, mỗi tháng phải đón dì cả nữa chứ, hừ!”. Không được ăn, anh càm ràm một hồi, cuối cùng ôm chặt cô, nhắm mắt, ngủ.
Tô Thiển lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cong lên, rốt cuộc đêm nay cô có thể ngủ ngon rồi đây.Cô thật không tin được nha, anh lại có thể buông tha mà không giày vò cô như ngày thường nữa, thật đáng ăn mừng mà!
Lại nhìn anh một cái nữa cho chắc ăn, cô liền rúc vào lồng ngực rộng lớn ấm áp của anh, còn to gan mà cọ a cọ. Nhưng vẫn không dám quá càn rỡ, sợ chẳng may gậy ông đập lưng ông nha. An Thần khẽ nhíu mày nhìn cái đầu nho nhỏ rúc rúc vào ngực mình. Cổ họng như bị cháy. Gầm gừ. Lung tung lật giở áo ngủ. Chết tiệt, rõ ràng đang là mùa đông, sao lại nóng như hè tới vậy chứ!!!
“Bà xã à, anh nóng ~ ~ ~”.
Tô Thiển hoảng hồn nhíu mày. Vội buông anh ra. Dịch dịch ra xa. Đem mình gói kĩ vào chăn. Không dám nhìn anh nhiều hơn một cái. Không lẽ, anh thật sự bị cô châm lửa rồi ư?!
“Hưm, ngủ đi ông xã à. Ngày mai anh phải dậy sớm mà!”Giả vờ ngáp ngáp, Tô Thiển lật người lại hướng mông về phía anh. Nhìn anh tức giận mà cười trộm.
An Thần cụp mắt, kéo cô về lại lồng ngực mình. Vốn muốn tha cho cô tối nay, nhưng nhìn lại vẻ mặt hả hê của cô, anh choáng nha, giống như mình tự lấy đập vào chân vậy. Không đợi cô kịp phản ứng, đột nhiên thứ gì đó thật nóng bỏng chui vào miệng, hại cô run lên, ngô ngô hai tiếng, bày tỏ (kháng cự)□□.An Thần dãn chân mày, mắt to trừng mắt nhỏ với cô, nhẹ nhàng ngăn lại hai cánh tay tỏ ý phản kháng của cô.
Từ từ bỏ đi phòng vệ yếu ớt của cô, khiến cô chỉ biết cam chịu thấp giọng rên rỉ.
Bởi thế, một đêm đẹp trời, trăng sáng gió nhẹ còn gì hay hơn cùng nhau lăn lăn lộn lộn đến thống khổ chứ?
…
Sáng sớm, An Thần khí huyết phương cương, ưu nhã mặt quần áo. □□ cả người đầy phong tình, nhưng lại như chưa thỏa mãn.Cô còn nghĩ, mấy ngày này có thể bình an mà nghỉ ngơi, ai ngờ đâu,cô lại không thể qua mặt người này rồi. Cô khóc, miệng của cô hiện tại chua muốn chết.
“Bà xã, ngoan ngoãn ngủ thêm tí nữa đi nha. Anh sẽ cố gắng xong việc sớm về với em nha!”. An Thần mặc quần áo xong, xấu xa vươn tay vào chăn nắm tay cô.
Tô Thiển không né kịp, rầu rầu nhìn anh, miệng thì lầm bầm, “Ai thèm!”. Ở chung với anh, thế nào cô cũng gặp họa. Cô không muốn chết sớm đâu.An Thần cúi đầu, hung hăng hôn cô vài ngụm mới hài lòng sải bước dài ra khỏi phòng.
…
Nghe cửa leng keng đóng lại. Tiểu An An lập tức mở mắt, bò dậy, chạy ra cửa ngó ngó. Xác định Đại Phôi Đản kia đã đi xa, liền lắc mình chạy vào phòng Tô Thiển.
Mò mẫm chui vào chăn, hướng tới ngực cô áp xuống. Tô Thiển kinh ngạc nhìn cái đầu nhỏ chôn trên ngực mình, khóe miệng co rút không khép lại được.
“An An, sao vậy con?”. Tên nhóc này, sáng sớm thế này không ngủ, thế nào lại chạy tới phòng cô?
Tiểu An An cọ cọ hai cái,nâng đôi mắt to tròn non nớt lên nhìn cô, cười vô hại, “An An muốn ngủ với mẹ!”.Mỗi ngày đều bị cha đẹp trai xấu bụng kia cản trở không ình lại gần mẹ yêu dấu, Tiểu An An rất bức xúc nha. Nhưng rốt cuộc nhóc con cũng chỉ dám canh lúc cha đi làm mới có thể nhào vào lồng ngực mẹ. Thật là một đứa nhỏ đáng thương mà.
Tô Thiển cong miệng cười, thuận thế ôm lấy thân hình bé nhỏ kia, “Vậy tối nay hai mẹ con mình cùng ngủ nha!”. Đúng vậy, như vậy An Thần sẽ không làm gì được cô! Cuối cùng cô có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Tiểu An An đương nhiên thật vui mừng rồi. Ha ha, đây không phải nhóc con thắng cha bại hoại kia một ván sao? Hứ, ai bảo cha luôn khi dễ nhóc chứ, cha chờ đi, hôm nay nhóc sẽ làm ẹ biết mẹ còn có nhóc đây, không bị cha độc chiếm nữa!!!Tiểu vũ trụ của Tiểu An An bùng lên, tay nhỏ bé ôm chặt cổ Tô Thiển thêm mấy phần, cụp mắt giấu đi tinh quang vừa lóe lên.
Tô Thiển cũng thật vui mừng, từ khi nhóc con này hiểu chuyện cũng không còn thân thiết với cô như trước. Nhưng hai ngày nay lại khác, thỉnh thoảng làm nũng với cô muốn nuông chìu, cô mới phát hiện con cô vẫn còn là đứa nhỏ mà thôi.
“Mami, miệng của mami sao lại hồng hồng thế này, còn có sưng sưng nữa ~”. Tiểu An An lấy tay quẹt miệng cô một cái,lập tức từ trong chăn bật dậy, gió lạnh theo kẽ hở lùa vào, Tô Thiển không nhịn được rùng mình một cái. Lại kéo nhóc con không an phận nàynằm ngay ngắn lại, sửa chăn, cô cau mày, “Nhóc con, ngoan ngoãn ngủ đi!”
囧,tên nhóc này mắt thật là tốt mà.
Tiểu An An nhẹ nhàng dựa sát vào cô, vẫn là nhịn không được đưa tay vuốt vuốt miệng cô, “Mẹ, có phải cha xấu bụng cắn mẹ không?” Nhóc con tự mình xác định, chỉ có khả năng này! Mỗi lần cha cùng mẹ ở chung, chắc chắn tám chín phần mười cha xấu bụng liền bắt lấy miệng mẹ mà gặm gặm. Nghĩ như vậy, ánh mắt Tiểu An An liền bừng bừng lửa giận. Nhất định, nhất định nhóc sẽ cứu mẹ khỏi bể khổ này, không bao giờ cho cha xấu bụng khi dễ mẹ nữa!!!
Tô Thiển có chút 囧, nghiêng đầu ngẫm nghĩ lời giải thích hợp lý cho đứa nhỏ này, bất quá, thật khó nghĩ a! Cô đầu hàng, giả bộ nhắm mắt – cô ngủ thiếp đi!
Tiểu An An không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục vòng tay ôm cổ cô. Cứ nhìn lại nhìn cái miệng sưng đỏ của mami mình, sự quyết tâm hạ gục cha xấu bụng của nhóc lại càng tăng thêm.
Hai mẹ con liền ngủ thẳng một giấc tới trưa. Bụng Tiểu An An đã sớm khua chiêng đánh trống, liền ngồi dậy trực tiếp hướng nhà bếp mà chạy.
“Tiểu thiếu gia, cậu chạy chậm một chút, coi chừng ngã!”. Thím Lý thấy An An bình bịch chạy tới, vội vội vàng vàng buông đồ trên tay xuống đi về phía nhóc. Thật là, mặc dù đang là đông mà cậu nhỏ này lại chạy đến đầu đầy mồ hôi rồi.
An An nhìn thím, kéo ghế ngồi vào bàn ăn, chống tay, hai mắt to to đáng thương nhìn thím, “Con đói ~”. Oa, đói quá, đói tới nỗi ngực muốn dán vào lưng luôn rồi!
Thím Lý khẽ lắc đầu, ai, không đói bụng mới là lạ đó, cũng đã một giờ luôn chiều rồi.
Lúc Tô Thiển xuống lầu liền thấy cảnh này, Tiểu An An đang hăng hái gặm một cái bánh bao, trên mặt đều là bột bánh. Thật là làm cô suy ngẫm nha, đứa con này cũng thật giống cô đi, bột bánh bao đầy mặt rồi kìa!
Mới vừa nằm xuống, thân thể liền bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, sau đó lại bị anh hôn đến nỗi mơ mơ hồ hồ.Tô Thiển ra sức tránh thoát được, tức giận trừng anh: “Tối nay không được, dì cả của em tới rồi!”.
Thật là mệt chịu không nổi nữa mà, liên tục mấy ngày rồi, một bữa cũng không tha cho cô. Cô chính là chờ tới ngày này, rốt cuộc có thể thở phào nghỉ ngơi cho tốt rồi a. Quả nhiên, mắt An Thần liền ảm đạm đi. Không được mà, bên cạnh chính là mỹ nhân tuyệt sắc nhất, đáng yêu nhất, bà xã bảo bối của anh a, làm sao anh có thể cam chịu bỏ qua được chứ!!!
“Thật sao? Nhưng lần trước cách đây không lâu mà. Anh không tin, để anh kiểm tra!”. Nói xong, không thèm nhìn mặt cô, An Thần tập trung hướng xuống phía dưới, tốc chăn, chuẩn bị hành động.
Tô Thiển đỏ mặt rồi.
Anh thế nhưng thật sự muốn nhìn ư ?!!!
Vội vàng cản lại bàn tay xấu xa kia, ôm lấy đầu anh không cho động đậy. Hết biết mà, anh không biết ngượng nhưng cô thì biết nha.Tô Thiển co người chuẩn bị nhảy xuống giường, nhưng An Thần nhanh tay hơn, một lần nữa kéo cô nằm lại. Nhưng lần này anh không có hành động gì khác, chỉ ôm cô cọ cọ mấy cái cho thỏa.
“Ai, phụ nữ thật phiền toái mà, mỗi tháng phải đón dì cả nữa chứ, hừ!”. Không được ăn, anh càm ràm một hồi, cuối cùng ôm chặt cô, nhắm mắt, ngủ.
Tô Thiển lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cong lên, rốt cuộc đêm nay cô có thể ngủ ngon rồi đây.Cô thật không tin được nha, anh lại có thể buông tha mà không giày vò cô như ngày thường nữa, thật đáng ăn mừng mà!
Lại nhìn anh một cái nữa cho chắc ăn, cô liền rúc vào lồng ngực rộng lớn ấm áp của anh, còn to gan mà cọ a cọ. Nhưng vẫn không dám quá càn rỡ, sợ chẳng may gậy ông đập lưng ông nha. An Thần khẽ nhíu mày nhìn cái đầu nho nhỏ rúc rúc vào ngực mình. Cổ họng như bị cháy. Gầm gừ. Lung tung lật giở áo ngủ. Chết tiệt, rõ ràng đang là mùa đông, sao lại nóng như hè tới vậy chứ!!!
“Bà xã à, anh nóng ~ ~ ~”.
Tô Thiển hoảng hồn nhíu mày. Vội buông anh ra. Dịch dịch ra xa. Đem mình gói kĩ vào chăn. Không dám nhìn anh nhiều hơn một cái. Không lẽ, anh thật sự bị cô châm lửa rồi ư?!
“Hưm, ngủ đi ông xã à. Ngày mai anh phải dậy sớm mà!”Giả vờ ngáp ngáp, Tô Thiển lật người lại hướng mông về phía anh. Nhìn anh tức giận mà cười trộm.
An Thần cụp mắt, kéo cô về lại lồng ngực mình. Vốn muốn tha cho cô tối nay, nhưng nhìn lại vẻ mặt hả hê của cô, anh choáng nha, giống như mình tự lấy đập vào chân vậy. Không đợi cô kịp phản ứng, đột nhiên thứ gì đó thật nóng bỏng chui vào miệng, hại cô run lên, ngô ngô hai tiếng, bày tỏ (kháng cự)□□.An Thần dãn chân mày, mắt to trừng mắt nhỏ với cô, nhẹ nhàng ngăn lại hai cánh tay tỏ ý phản kháng của cô.
Từ từ bỏ đi phòng vệ yếu ớt của cô, khiến cô chỉ biết cam chịu thấp giọng rên rỉ.
Bởi thế, một đêm đẹp trời, trăng sáng gió nhẹ còn gì hay hơn cùng nhau lăn lăn lộn lộn đến thống khổ chứ?
…
Sáng sớm, An Thần khí huyết phương cương, ưu nhã mặt quần áo. □□ cả người đầy phong tình, nhưng lại như chưa thỏa mãn.Cô còn nghĩ, mấy ngày này có thể bình an mà nghỉ ngơi, ai ngờ đâu,cô lại không thể qua mặt người này rồi. Cô khóc, miệng của cô hiện tại chua muốn chết.
“Bà xã, ngoan ngoãn ngủ thêm tí nữa đi nha. Anh sẽ cố gắng xong việc sớm về với em nha!”. An Thần mặc quần áo xong, xấu xa vươn tay vào chăn nắm tay cô.
Tô Thiển không né kịp, rầu rầu nhìn anh, miệng thì lầm bầm, “Ai thèm!”. Ở chung với anh, thế nào cô cũng gặp họa. Cô không muốn chết sớm đâu.An Thần cúi đầu, hung hăng hôn cô vài ngụm mới hài lòng sải bước dài ra khỏi phòng.
…
Nghe cửa leng keng đóng lại. Tiểu An An lập tức mở mắt, bò dậy, chạy ra cửa ngó ngó. Xác định Đại Phôi Đản kia đã đi xa, liền lắc mình chạy vào phòng Tô Thiển.
Mò mẫm chui vào chăn, hướng tới ngực cô áp xuống. Tô Thiển kinh ngạc nhìn cái đầu nhỏ chôn trên ngực mình, khóe miệng co rút không khép lại được.
“An An, sao vậy con?”. Tên nhóc này, sáng sớm thế này không ngủ, thế nào lại chạy tới phòng cô?
Tiểu An An cọ cọ hai cái,nâng đôi mắt to tròn non nớt lên nhìn cô, cười vô hại, “An An muốn ngủ với mẹ!”.Mỗi ngày đều bị cha đẹp trai xấu bụng kia cản trở không ình lại gần mẹ yêu dấu, Tiểu An An rất bức xúc nha. Nhưng rốt cuộc nhóc con cũng chỉ dám canh lúc cha đi làm mới có thể nhào vào lồng ngực mẹ. Thật là một đứa nhỏ đáng thương mà.
Tô Thiển cong miệng cười, thuận thế ôm lấy thân hình bé nhỏ kia, “Vậy tối nay hai mẹ con mình cùng ngủ nha!”. Đúng vậy, như vậy An Thần sẽ không làm gì được cô! Cuối cùng cô có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Tiểu An An đương nhiên thật vui mừng rồi. Ha ha, đây không phải nhóc con thắng cha bại hoại kia một ván sao? Hứ, ai bảo cha luôn khi dễ nhóc chứ, cha chờ đi, hôm nay nhóc sẽ làm ẹ biết mẹ còn có nhóc đây, không bị cha độc chiếm nữa!!!Tiểu vũ trụ của Tiểu An An bùng lên, tay nhỏ bé ôm chặt cổ Tô Thiển thêm mấy phần, cụp mắt giấu đi tinh quang vừa lóe lên.
Tô Thiển cũng thật vui mừng, từ khi nhóc con này hiểu chuyện cũng không còn thân thiết với cô như trước. Nhưng hai ngày nay lại khác, thỉnh thoảng làm nũng với cô muốn nuông chìu, cô mới phát hiện con cô vẫn còn là đứa nhỏ mà thôi.
“Mami, miệng của mami sao lại hồng hồng thế này, còn có sưng sưng nữa ~”. Tiểu An An lấy tay quẹt miệng cô một cái,lập tức từ trong chăn bật dậy, gió lạnh theo kẽ hở lùa vào, Tô Thiển không nhịn được rùng mình một cái. Lại kéo nhóc con không an phận nàynằm ngay ngắn lại, sửa chăn, cô cau mày, “Nhóc con, ngoan ngoãn ngủ đi!”
囧,tên nhóc này mắt thật là tốt mà.
Tiểu An An nhẹ nhàng dựa sát vào cô, vẫn là nhịn không được đưa tay vuốt vuốt miệng cô, “Mẹ, có phải cha xấu bụng cắn mẹ không?” Nhóc con tự mình xác định, chỉ có khả năng này! Mỗi lần cha cùng mẹ ở chung, chắc chắn tám chín phần mười cha xấu bụng liền bắt lấy miệng mẹ mà gặm gặm. Nghĩ như vậy, ánh mắt Tiểu An An liền bừng bừng lửa giận. Nhất định, nhất định nhóc sẽ cứu mẹ khỏi bể khổ này, không bao giờ cho cha xấu bụng khi dễ mẹ nữa!!!
Tô Thiển có chút 囧, nghiêng đầu ngẫm nghĩ lời giải thích hợp lý cho đứa nhỏ này, bất quá, thật khó nghĩ a! Cô đầu hàng, giả bộ nhắm mắt – cô ngủ thiếp đi!
Tiểu An An không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục vòng tay ôm cổ cô. Cứ nhìn lại nhìn cái miệng sưng đỏ của mami mình, sự quyết tâm hạ gục cha xấu bụng của nhóc lại càng tăng thêm.
Hai mẹ con liền ngủ thẳng một giấc tới trưa. Bụng Tiểu An An đã sớm khua chiêng đánh trống, liền ngồi dậy trực tiếp hướng nhà bếp mà chạy.
“Tiểu thiếu gia, cậu chạy chậm một chút, coi chừng ngã!”. Thím Lý thấy An An bình bịch chạy tới, vội vội vàng vàng buông đồ trên tay xuống đi về phía nhóc. Thật là, mặc dù đang là đông mà cậu nhỏ này lại chạy đến đầu đầy mồ hôi rồi.
An An nhìn thím, kéo ghế ngồi vào bàn ăn, chống tay, hai mắt to to đáng thương nhìn thím, “Con đói ~”. Oa, đói quá, đói tới nỗi ngực muốn dán vào lưng luôn rồi!
Thím Lý khẽ lắc đầu, ai, không đói bụng mới là lạ đó, cũng đã một giờ luôn chiều rồi.
Lúc Tô Thiển xuống lầu liền thấy cảnh này, Tiểu An An đang hăng hái gặm một cái bánh bao, trên mặt đều là bột bánh. Thật là làm cô suy ngẫm nha, đứa con này cũng thật giống cô đi, bột bánh bao đầy mặt rồi kìa!
Bình luận facebook