Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149 Nhất định phải báo ngay cho tôi."
*Chương có nội dung hình ảnh
Mọi người đều quay sang nhìn anh, Lăng Mặc bống thở dài một tiếng, giống như không cam tâm nói.
"Thẩm Ninh trốn ra xa, lại trốn sau gốc cây to nên mới may mắn thoát chết. Kim Cẩm Nhi lại
gần."
Lệ Tiêu Băng ban đầu còn nghi ngờ nhưng thấy Lăng Mặc không có biểu hiện gì khác lạ thì mới tin tưởng một chút răng Kim Câm Nhi đã chết. Cô ta yên tâm diện tốt vai diễn em gái đau lòng cho chị gái.
Nhưng Nhã Khanh lại không vui vẻ nồi, Thẩm Ninh chưa chết, UU vẫn còn sống, vậy chẳng phải kế hoạch của cô ta thất bại hoàn toàn rồi sao? Cho dù Kim Cầm Nhi đã chết rồi thì cô ta vẫn không thể yên tâm được.
Giải quyết xong hiện trường, Lâm Triết lập tức quay trở về báo cáo. Vừa vào phòng đã thấy Lăng Mặc cùng Lệ Tử Ngôn và Cố Tinh Trần đang nói chuyện.
"Nói đi."
"Đám người đó không một ai sống sót, chúng ta không thể từ chúng biết được người âm mưu đằng sau."
"Chết tiệt, Thẩm Ninh năm lần bảy lượt bị nhắm tới, rốt cuộc là ai đã làm chứ?" Cô Tinh Trần chửi bậy một tiếng, tức giận nói.
"Còn cô ta thì sao?" Lăng Mặc bên ngoài có vẻ bình tĩnh hơn Cô Tinh Trần nhưng bên trong lại đang vô cùng tức giận.
"Cũng may được cứu kịp thời. Kẻ phía sau nhất định chạy không thoát."
"Cậu nói Kim Cầm Nhi vẫn còn sống?" Lệ Tử Ngôn đứng bật dậy nhìn Lâm Triết.
"Đúng vậy. Nhưng phải cần một thời gian, cô ta mới có thể bình phục."
Mọi người đều rơi vào trầm tư. Lăng Mặc híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lần này, những kẻ dám hại vợ con anh, ai cũng đừng mong thoát tội.
Ông Kim sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên chính là nhanh chóng chạy đến Lăng gia. Sau khi nghe nói Kim Cầm Nhi đã chết, ông ta kích động không ngừng ho khan, bộ dáng yêu ớt nào còn giống như trước kia. Lăng Mặc cũng không nói thật cho ông kia biết, anh liếc Nhã Khanh đang đứng cạnh Lăng Quân, ánh mắt trở nên khác lạ.
"Ông Kim, ông về đi." ông nội Lăng quay đầu nhìn sang chỗ khác, mở miệng đuôi người.
Ông Kim còn định nói gì đó nhưng thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Lăng Mặc và mọi người trong Lăng gia, ông ta đành nuốt lời muốn nói vào trong, chống gây khó khăn rời khỏi đây.
Nhiều năm trước, ông Kim cũng từng là nhân vật có tiếng nói trong giới kinh doanh. Một mình gây dựng Kim thị lớn mạnh nhưng bây giờ lại chẳng còn hào quang như xưa nữa.
Hai ngày sau Thẩm Ninh tỉnh lại, câu đầu tiên là hỏi về UU. Lăng Mặc ôm chặt cô vào lòng, anh đã quá sơ suất, nêu hôm đó anh đến chậm... Thẩm Ninh vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận được tim anh đang đập rất nhanh. Cô khẽ mỉm cười, cảm giác an toàn này chỉ có khi có anh ở bên cạnh.
"Em có khó chịu ở chỗ nào không?"
"Em không có."
"Anh xin lỗi, anh không bảo vệ tốt mẹ con em." Lăng Mặc cúi đầu, không ngừng tự trách bản thân.
Nhớ lại những gì xảy ra hôm đó, Thẩm Ninh lại rùng mình. Tiếng súng rồi tiếng bom nổ vang lên khiến cô sợ hãi, lúc đó cũng chỉ một lòng muốn bảo vệ con gái an toàn. Cũng may tất cả
mọi chuyện đều đã qua, UU cũng không bị làm sao. Chỉ là Kim Cẩm Nhi và kẻ đứng đăng sau cô ta nữa. Người đó mà Kim Câm Nhi nói rốt cuộc là ai đây?
Bồng nghĩ ra điều gì đó, Thẩm Ninh ghé sát vào tai anh nhỏ giọng nói. Lăng Mặc nghe xong liền sững người nhìn cô, trong mắt hiện lên tia phức tạp.
Lệ Tiêu Băng đi đi lại lại trong phòng, trong lòng lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía điện thoại. Một lúc sau chuông điện thoại vang lên, Lệ Tiêu Băng vội vàng cầm lên nghe máy.
"Tiểu thư, tôi đã điều tra kỹ rồi, quả thật ngày hôm đó không có bệnh nhân nữ nào được đưa vào phòng cấp cứu cùng lúc với Lệ Thẩm Ninh"
"Nếu như vậy thì xác Kim Cầm Nhi đâu rồi?"
"Cái đó tôi không điều tra được. Nhưng có lẽ cô ta thật sự đã chết rồi, nếu không phía bên Kim gia cũng phải nhận được tin chứ."
"Tôi biết rồi, nêu phía Lăng Mặc có động tĩnh gì, nhất định phải báo ngay cho tôi."
Lệ Tiêu Băng tắt máy. Cô ta ngồi xuống giường, nở một nụ cười vui vẻ. Lăng Mặc tinh ranh nham hiểm, cô ta không thể không đề phòng, nhưng xem ra Kim Câm Nhi thật sự đã chết rồi, có như vậy cô ta mới có thể yên tâm việc mình làm không bị bại lộ.
Mọi người đều quay sang nhìn anh, Lăng Mặc bống thở dài một tiếng, giống như không cam tâm nói.
"Thẩm Ninh trốn ra xa, lại trốn sau gốc cây to nên mới may mắn thoát chết. Kim Cẩm Nhi lại
gần."
Lệ Tiêu Băng ban đầu còn nghi ngờ nhưng thấy Lăng Mặc không có biểu hiện gì khác lạ thì mới tin tưởng một chút răng Kim Câm Nhi đã chết. Cô ta yên tâm diện tốt vai diễn em gái đau lòng cho chị gái.
Nhưng Nhã Khanh lại không vui vẻ nồi, Thẩm Ninh chưa chết, UU vẫn còn sống, vậy chẳng phải kế hoạch của cô ta thất bại hoàn toàn rồi sao? Cho dù Kim Cầm Nhi đã chết rồi thì cô ta vẫn không thể yên tâm được.
Giải quyết xong hiện trường, Lâm Triết lập tức quay trở về báo cáo. Vừa vào phòng đã thấy Lăng Mặc cùng Lệ Tử Ngôn và Cố Tinh Trần đang nói chuyện.
"Nói đi."
"Đám người đó không một ai sống sót, chúng ta không thể từ chúng biết được người âm mưu đằng sau."
"Chết tiệt, Thẩm Ninh năm lần bảy lượt bị nhắm tới, rốt cuộc là ai đã làm chứ?" Cô Tinh Trần chửi bậy một tiếng, tức giận nói.
"Còn cô ta thì sao?" Lăng Mặc bên ngoài có vẻ bình tĩnh hơn Cô Tinh Trần nhưng bên trong lại đang vô cùng tức giận.
"Cũng may được cứu kịp thời. Kẻ phía sau nhất định chạy không thoát."
"Cậu nói Kim Cầm Nhi vẫn còn sống?" Lệ Tử Ngôn đứng bật dậy nhìn Lâm Triết.
"Đúng vậy. Nhưng phải cần một thời gian, cô ta mới có thể bình phục."
Mọi người đều rơi vào trầm tư. Lăng Mặc híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lần này, những kẻ dám hại vợ con anh, ai cũng đừng mong thoát tội.
Ông Kim sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên chính là nhanh chóng chạy đến Lăng gia. Sau khi nghe nói Kim Cầm Nhi đã chết, ông ta kích động không ngừng ho khan, bộ dáng yêu ớt nào còn giống như trước kia. Lăng Mặc cũng không nói thật cho ông kia biết, anh liếc Nhã Khanh đang đứng cạnh Lăng Quân, ánh mắt trở nên khác lạ.
"Ông Kim, ông về đi." ông nội Lăng quay đầu nhìn sang chỗ khác, mở miệng đuôi người.
Ông Kim còn định nói gì đó nhưng thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Lăng Mặc và mọi người trong Lăng gia, ông ta đành nuốt lời muốn nói vào trong, chống gây khó khăn rời khỏi đây.
Nhiều năm trước, ông Kim cũng từng là nhân vật có tiếng nói trong giới kinh doanh. Một mình gây dựng Kim thị lớn mạnh nhưng bây giờ lại chẳng còn hào quang như xưa nữa.
Hai ngày sau Thẩm Ninh tỉnh lại, câu đầu tiên là hỏi về UU. Lăng Mặc ôm chặt cô vào lòng, anh đã quá sơ suất, nêu hôm đó anh đến chậm... Thẩm Ninh vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận được tim anh đang đập rất nhanh. Cô khẽ mỉm cười, cảm giác an toàn này chỉ có khi có anh ở bên cạnh.
"Em có khó chịu ở chỗ nào không?"
"Em không có."
"Anh xin lỗi, anh không bảo vệ tốt mẹ con em." Lăng Mặc cúi đầu, không ngừng tự trách bản thân.
Nhớ lại những gì xảy ra hôm đó, Thẩm Ninh lại rùng mình. Tiếng súng rồi tiếng bom nổ vang lên khiến cô sợ hãi, lúc đó cũng chỉ một lòng muốn bảo vệ con gái an toàn. Cũng may tất cả
mọi chuyện đều đã qua, UU cũng không bị làm sao. Chỉ là Kim Cẩm Nhi và kẻ đứng đăng sau cô ta nữa. Người đó mà Kim Câm Nhi nói rốt cuộc là ai đây?
Bồng nghĩ ra điều gì đó, Thẩm Ninh ghé sát vào tai anh nhỏ giọng nói. Lăng Mặc nghe xong liền sững người nhìn cô, trong mắt hiện lên tia phức tạp.
Lệ Tiêu Băng đi đi lại lại trong phòng, trong lòng lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía điện thoại. Một lúc sau chuông điện thoại vang lên, Lệ Tiêu Băng vội vàng cầm lên nghe máy.
"Tiểu thư, tôi đã điều tra kỹ rồi, quả thật ngày hôm đó không có bệnh nhân nữ nào được đưa vào phòng cấp cứu cùng lúc với Lệ Thẩm Ninh"
"Nếu như vậy thì xác Kim Cầm Nhi đâu rồi?"
"Cái đó tôi không điều tra được. Nhưng có lẽ cô ta thật sự đã chết rồi, nếu không phía bên Kim gia cũng phải nhận được tin chứ."
"Tôi biết rồi, nêu phía Lăng Mặc có động tĩnh gì, nhất định phải báo ngay cho tôi."
Lệ Tiêu Băng tắt máy. Cô ta ngồi xuống giường, nở một nụ cười vui vẻ. Lăng Mặc tinh ranh nham hiểm, cô ta không thể không đề phòng, nhưng xem ra Kim Câm Nhi thật sự đã chết rồi, có như vậy cô ta mới có thể yên tâm việc mình làm không bị bại lộ.
Bình luận facebook