Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147 Chẳng qua là cô sợ chết nên mới nói vậy thôi
"Tôi đang rất bình tĩnh đấy. Con gái của cô cũng thật là giống Lăng Mặc nhưng đôi mắt lại đặc biệt giống cô. Mỗi lần nhìn thấy nó, tôi đều muốn móc mắt nó ra."
"Cô... cô đã làm gì UU rồi?"
Thẩm Ninh nắm chặt tay thành nắm đấm, CÔ tiên lên vài bước tức giận nhìn Kim Câm Nhi.
Những chiếc xe đen nối đuôi nhau phóng nhanh trên đường. Cảnh sát không ai dám ngăn cản, còn thổi còi chỉ huy những chiếc ô tô đang tham gia giao thông dạt sang hai bên nhường đường, đèn tín hiệu luôn được bật sang màu xanh, một đường thẳng đến dưới chân núi.
Lăng Mặc suốt đường đi đều nhíu mày, trong lòng không ngừng lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Ninh và UU. Kim Câm Nhi kia là kẻ điên, cô ta có thể vì tức giận mà đây ngã cô phải nhập viện thì bây giờ cũng có thể làm ra chuyện độc ác hơn. Nếu hai người họ xảy ra chuyện, anh sẽ khiến Kim gia phải chôn cùng.
“Lăng Mặc, chúng ta sắp tới nơi rồi." Lâm Triệt ngồi phía trước khẽ nói.
Thẩm Ninh, em và con nhất định phải đợi anh! Lăng Mặc nhìn ra bên ngoài, tay năm đã năm thành năm đầm.
"Yên tâm đi, con gái của cô vẫn an toàn, nhưng còn phải xem cô có bản lĩnh cứu con gái mình không đã."
"Kim Cảm Nhi, tôi khuyên cô tốt nhất nên tự thú đi, cô làm vậy sai lại càng thêm sai."
"Ha ha ha thật buồn cười, chẳng qua là cô sợ chết nên mới nói vậy thôi." Kim Câm Nhi cười lớn, nhìn về phía sau Thẩm Ninh.
Lúc này cô mới nhận ra không biết từ bao giờ, đằng sau mình đã có thêm vài người nữa, trong đó có cả UU đang bị trói. Thẩm Ninh nhìn con gái bị ném xuống đất, trong mắt hiện lên tia đau lòng nhưng vẫn không dám manh động.
Mây tên mới đến đặt một chiếc áo có gắn bom xuống đất, sau đó lùi lại về phía bên cạnh Kim Câm Nhi. Cô ta nhướng mày nhìn Thẩm Ninh, giọng nói cực kỳ mỉa mai.
"Nếu cô dám mặc chiếc áo này lên người rồi nhảy xuống vách núi, tôi sẽ tha cho con gái cô. Thế nào, có dám không?"
“Được." Nhìn UU, trong lòng cô giống như đã quyết tâm.
"Ha ha ha hay lắm, đúng là tình cảm mãu tử. Vậy mau mặc vào rồi nhảy xuống vách núi đi."
"Cả cô cũng vậy, Kim Cầm Nhi."
Người đàn ông bên cạnh bông lên tiếng. Kim Câm Nhi ngần người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Sao... sao lại cả tôi nữa? Có nhầm lẫn gì không vậy?" Cô ta hoang mang nhìn ông ta, mong rằng ông ta sẽ nói đây chỉ là sự nhầm lẫn.
Nhưng người đàn ông vẫn lạnh lùng đứng đó nhìn, trên môi nở một nụ cười kỳ quái. Anh ta rút súng chĩa thẳng vào đầu Kim Cầm Nhi, ánh mắt độc ác kia rõ ràng là đang không nói đùa.
"Không hề nhàm lần đầu, đây là mệnh lệnh của người đó." Tên cầm đầu nói.
"Sao lại như vậy? Chúng ta cùng một phe cơ mà. Người đó đã nói chỉ cần giải quyết xong hai mẹ con bọn họ, người đó sẽ giúp tôi chạy trốn sang nước ngoài, tại sao lại..."
Kim Cẩm Nhi lắc đầu không dám tin. Cô ta làm đên bước đường này cũng là ý của Lệ Tiêu Băng, chẳng phải hai người họ là chị em tốt sao? Tại sao lại muốn hại cả cô ta chứ? Chẳng lẽ ngay từ đầu, mục tiêu của Lệ Tiêu Băng không chỉ có mình mẹ con Thẩm Ninh sao?
Không, chuyện này nhất định không phải là thật. Lệ Tiêu Băng đã giúp cô ta trốn thoát, sao có thể ra tay với cô ta được.
"Tôi muốn nói chuyện với người đó... mau cho tôi nói chuyện với người đó." Kim Cân Nhi hét lên, muốn tìm điện thoại trên người người đàn ông nhưng lại bị anh ta đây mạnh ra ngã xuống đất.
"Người đó sẽ không nghe điện thoại của cô nữa đâu. Cô yên tâm chết là được rồi."
"Không... không đâu... không thể có chuyện này được. Chúng tôi đã bàn bạc kỹ lưỡng rồi, sao có thể có chuyện này được. Nhất định là do mấy người làm, là mấy người lừa tôi."
Cô ta đứng dậy hét lớn. Cô ta làm nhiều việc như vậy, đã không còn có thể quay đầu được nữa. Vậy mà Lệ Tiêu Băng kia lại ruồng bỏ cô ta. Đáng chết... tất cả đều đáng chết...
Nhìn Kim Cầm Nhi điên cuồng như vậy, trong lòng Thẩm Ninh cũng không cảm thấy thương xót. Cô ta bán mạng cho người ta, kết quả lại bị người ta tính kế, cảm giác này đúng là không thể chịu đựng được. Quay sang nhìn UU, thấy bé con vẫn đang nằm bất động, cô vừa định nhân lúc hỗn loạn bước đến đó nhưng lại bị những người khác nhìn thấy, chỉ có thể đứng im đó nhíu mày quan sát.
"Kim Câm Nhi, ngay từ đầu, người đó đã không muốn cô sông rồi." Tên cầm đầu lạnh nhạt nói, cũng không chút đồng cảm với cô ta. Chỉ cần giải quyết xong ba người này, số tiền bọn họ nhận được đủ để ăn tiêu cả đời.
"Được rồi."
Tên cầm đầu đầy Kim Câm Nhi đến chỗ Thẩm Ninh, chĩa súng vào hai người uy hiếp.
"Mau mặc cải áo này vào rồi nhảy xuống vách núi đi. Còn con bé này, tôi sẽ tiến nó theo cùng hai người luôn."
"Cô... cô đã làm gì UU rồi?"
Thẩm Ninh nắm chặt tay thành nắm đấm, CÔ tiên lên vài bước tức giận nhìn Kim Câm Nhi.
Những chiếc xe đen nối đuôi nhau phóng nhanh trên đường. Cảnh sát không ai dám ngăn cản, còn thổi còi chỉ huy những chiếc ô tô đang tham gia giao thông dạt sang hai bên nhường đường, đèn tín hiệu luôn được bật sang màu xanh, một đường thẳng đến dưới chân núi.
Lăng Mặc suốt đường đi đều nhíu mày, trong lòng không ngừng lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Ninh và UU. Kim Câm Nhi kia là kẻ điên, cô ta có thể vì tức giận mà đây ngã cô phải nhập viện thì bây giờ cũng có thể làm ra chuyện độc ác hơn. Nếu hai người họ xảy ra chuyện, anh sẽ khiến Kim gia phải chôn cùng.
“Lăng Mặc, chúng ta sắp tới nơi rồi." Lâm Triệt ngồi phía trước khẽ nói.
Thẩm Ninh, em và con nhất định phải đợi anh! Lăng Mặc nhìn ra bên ngoài, tay năm đã năm thành năm đầm.
"Yên tâm đi, con gái của cô vẫn an toàn, nhưng còn phải xem cô có bản lĩnh cứu con gái mình không đã."
"Kim Cảm Nhi, tôi khuyên cô tốt nhất nên tự thú đi, cô làm vậy sai lại càng thêm sai."
"Ha ha ha thật buồn cười, chẳng qua là cô sợ chết nên mới nói vậy thôi." Kim Câm Nhi cười lớn, nhìn về phía sau Thẩm Ninh.
Lúc này cô mới nhận ra không biết từ bao giờ, đằng sau mình đã có thêm vài người nữa, trong đó có cả UU đang bị trói. Thẩm Ninh nhìn con gái bị ném xuống đất, trong mắt hiện lên tia đau lòng nhưng vẫn không dám manh động.
Mây tên mới đến đặt một chiếc áo có gắn bom xuống đất, sau đó lùi lại về phía bên cạnh Kim Câm Nhi. Cô ta nhướng mày nhìn Thẩm Ninh, giọng nói cực kỳ mỉa mai.
"Nếu cô dám mặc chiếc áo này lên người rồi nhảy xuống vách núi, tôi sẽ tha cho con gái cô. Thế nào, có dám không?"
“Được." Nhìn UU, trong lòng cô giống như đã quyết tâm.
"Ha ha ha hay lắm, đúng là tình cảm mãu tử. Vậy mau mặc vào rồi nhảy xuống vách núi đi."
"Cả cô cũng vậy, Kim Cầm Nhi."
Người đàn ông bên cạnh bông lên tiếng. Kim Câm Nhi ngần người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Sao... sao lại cả tôi nữa? Có nhầm lẫn gì không vậy?" Cô ta hoang mang nhìn ông ta, mong rằng ông ta sẽ nói đây chỉ là sự nhầm lẫn.
Nhưng người đàn ông vẫn lạnh lùng đứng đó nhìn, trên môi nở một nụ cười kỳ quái. Anh ta rút súng chĩa thẳng vào đầu Kim Cầm Nhi, ánh mắt độc ác kia rõ ràng là đang không nói đùa.
"Không hề nhàm lần đầu, đây là mệnh lệnh của người đó." Tên cầm đầu nói.
"Sao lại như vậy? Chúng ta cùng một phe cơ mà. Người đó đã nói chỉ cần giải quyết xong hai mẹ con bọn họ, người đó sẽ giúp tôi chạy trốn sang nước ngoài, tại sao lại..."
Kim Cẩm Nhi lắc đầu không dám tin. Cô ta làm đên bước đường này cũng là ý của Lệ Tiêu Băng, chẳng phải hai người họ là chị em tốt sao? Tại sao lại muốn hại cả cô ta chứ? Chẳng lẽ ngay từ đầu, mục tiêu của Lệ Tiêu Băng không chỉ có mình mẹ con Thẩm Ninh sao?
Không, chuyện này nhất định không phải là thật. Lệ Tiêu Băng đã giúp cô ta trốn thoát, sao có thể ra tay với cô ta được.
"Tôi muốn nói chuyện với người đó... mau cho tôi nói chuyện với người đó." Kim Cân Nhi hét lên, muốn tìm điện thoại trên người người đàn ông nhưng lại bị anh ta đây mạnh ra ngã xuống đất.
"Người đó sẽ không nghe điện thoại của cô nữa đâu. Cô yên tâm chết là được rồi."
"Không... không đâu... không thể có chuyện này được. Chúng tôi đã bàn bạc kỹ lưỡng rồi, sao có thể có chuyện này được. Nhất định là do mấy người làm, là mấy người lừa tôi."
Cô ta đứng dậy hét lớn. Cô ta làm nhiều việc như vậy, đã không còn có thể quay đầu được nữa. Vậy mà Lệ Tiêu Băng kia lại ruồng bỏ cô ta. Đáng chết... tất cả đều đáng chết...
Nhìn Kim Cầm Nhi điên cuồng như vậy, trong lòng Thẩm Ninh cũng không cảm thấy thương xót. Cô ta bán mạng cho người ta, kết quả lại bị người ta tính kế, cảm giác này đúng là không thể chịu đựng được. Quay sang nhìn UU, thấy bé con vẫn đang nằm bất động, cô vừa định nhân lúc hỗn loạn bước đến đó nhưng lại bị những người khác nhìn thấy, chỉ có thể đứng im đó nhíu mày quan sát.
"Kim Câm Nhi, ngay từ đầu, người đó đã không muốn cô sông rồi." Tên cầm đầu lạnh nhạt nói, cũng không chút đồng cảm với cô ta. Chỉ cần giải quyết xong ba người này, số tiền bọn họ nhận được đủ để ăn tiêu cả đời.
"Được rồi."
Tên cầm đầu đầy Kim Câm Nhi đến chỗ Thẩm Ninh, chĩa súng vào hai người uy hiếp.
"Mau mặc cải áo này vào rồi nhảy xuống vách núi đi. Còn con bé này, tôi sẽ tiến nó theo cùng hai người luôn."
Bình luận facebook