Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 439
Quan Hạo Lê & Giai Ny ——Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh30
Tim Tiết Giai ny nhịn không được đập loạn xạ "bùm bùm" , tầm mắt có chút bối rối, lại nhìn đến đôi môi có màu sắc hoa tường vi của anh thì không kiềm được khuôn mặt đỏ bừng,ánh mắt thay đổi như mất bò mới lo làm chuồng, liền tự phê gào thét với mình: không được rối loạn! Bình tĩnh! Chỉ là một anh chàng đẹp trai thôi mà! Có gì đặc biệt hơn người đâu !
"Anh còn như vậy thì tôi đi đây !" Cô trừng mắt nhìn anh.
Quan Hạo Lê nhún vai, lộ ra một nụ cười đúng hình thức tiêu chuẩn: "Ngay cả lời nói thật cũng không để anh nói sao?"
"Không được nói!" Tiết Giai Ny hung dữ gầm nhẹ.
"Được, nghe lời em." Quan Hạo Lê mím môi, cười tươi, không cần nói có bao nhiêu vui vẻ.
Tiết Giai Ny bị anh cười đến ngứa ngáy, thở phì phì đến khu ướp lạnh, bây giờ cô đang rất nóng, thế cho nên cô cầm một đống sữa và sữa chua, còn bao gồm bánh trôi, bánh trẻo cùng bánh bao.
Xe mua sắm xe đã tràn đầy , Quan Hạo Lê có lòng tốt hỏi một câu: "Gần đủ rồi chứ?"
"Còn có chà bông và mì gói nữa." Tiết Giai Ny nghĩ nghĩ.
"Mua mì gói làm gì?" Quan Hạo Lê tỏ vẻ khó hiểu.
"Khi anh ở nhà một mình có thể ăn ! Chẳng lẽ mỗi ngày cũng ra ngoài ăn lương khô?"
Quan Hạo Lê: ". . . . . ."
Anh vốn muốn nói anh ở nhà một mình thì tuyệt đối sẽ không xuống bếp, nhưng xê dịch môi, còn không có nói ra miệng , đơn giản là ánh mắt người nào đó quá mức tha thiết, khiến cho tận đáy lòng anh cảm thấy ấm áp, đã lâu không được người quan tâm.
Ra khỏi siêu thị, gió bắc thổi mạnh, đèn đường chiếu sáng, tuyết trắng ùn ùn kéo đến, tựa như truyện cổ tích đầy mơ mộng tốt đẹp.
Rời khỏi trung tâm của máy điều hòa nhiệt độ một đoạn, liền cảm thấy nhiệt độ giảm mạnh, may mắn trong xe có thiết bị sưởi ấm, Tiết Giai Ny nhìn tuyết rơi trắng xóa đầy trời, nhịn không được nắm bàn tay một lúc, hơi nước màu trắng tản ra từ môi, vô cùng dịu dàng.
"Nếu để bị lạnh thì không tốt đâu." Quan Hạo Lê thực tự nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.
"Không lạnh." Tiết Giai Ny vội vàng rút tay về, hôm nay biểu hiện của người này thật không bình thường, khi thì tính trẻ con; khi thì rất lưu manh; khi thì nói chuyện không hiểu ra sao cả, khiến tim cô đập bất thường .
"Để anh lái cho." Quan Hạo Lê cố chấp yêu cầu.
"Bệnh nhân nên ngoan ngoãn nghe lời, làm càn ầm ĩ cái gì?" Tiết Giai Ny liếc xéo anh một cái, một tay lái xe, xe chạy nhanh vào đường xe chạy.
Quan Hạo Lê cũng không tiếp tục tranh cãi vơi cô, chính là thường thường nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng sâu sắc.
Nếu có thể, Tiết Giai Ny tình nguyện lấy một tấm chắn che ở chính giữa, nhìn cái gì vậy a! Thật đáng ghét! Làm hại người ta không có biện pháp chuyên tâm lái xe.
Sau khi về nhà , đã gần chín giờ , Tiết Giai Ny liền tranh thủ sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn, sau đó vo gạo nấu cơm, tốn một khoảng thời gian để nấu ăn.
Quan Hạo Lê nhìn dáng vẻ như con quay của cô, nhịn không được muốn đi vào giúp, lại bị cô đuổi ra ngoài.
"Đi ra ngoài ! Anh không được vào, tiến vào ngược lại làm trở ngại chứ không giúp gì." Tiết Giai Ny thực quyết đoán đuổi anh ra ngoài, người này mười ngón tay không dính nước, lỡ như bước vào không giúp được, ngược lại động tay chân với cô, sẽ làm ảnh hưởng tới tốc độ nấu cơm thôi.
"Anh có thể giúp em rửa rau." Quan Hạo Lê xung phong nhận việc, nói xong liền cầm lấy rỗ rau tới chậu.
Tiết Giai Ny cắt xong khoai tây, mà rau xanh anh còn chưa rửa xong, bởi vì anh không biết rửa bao lâu, chỉ biết đỗ thêm nước vào một lần rồi một lần nữa.
"Anh có thể đi ra ngoài." Giọng nói Tiết Giai Ny không cho phép từ chối.
"Không phải như thế sao?" Quan Hạo Lê ngạc nhiên hỏi lại.
Tiết Giai Ny nâng trán: "Tôi cảm thấy vẫn là để tôi tự làm sẽ tốt hơn , anh qua phòng khách ngồi đi."
"Nhưng . . . . ." Anh vừa mới chuẩn bị nói chuyện, bụng rất phối hợp vanh lên "ùng ục" :"Anh đói bụng."
"Khoảng 15 phút nữa , tôi muốn bắt đầu xào rau ." Tiết Giai Ny đẩy anh ra ngoài , bỏ rau xanh trong nước vào cái rổ để ráo, sau đó bắt đầu xào rau.
Quan Hạo Lê chỉ có thể ngoan ngoãn "cút" ra ngoài, nhưng anh cũng không có nghe lời ngồi chờ trên ghế so pha, mà là đứng ở cửa phòng bếp nhìn dáng vẻ xào rau của Tiết Giai Ny , anh cảm thấy đây là một loại hưởng thụ.
Trong đầu lại hiện ra một cảnh tượng tốt đẹp: vào một năm ,một tháng, một ngày nào đó, trong căn phòng lớn có bốn bức tường, Tiết Giai Ny đeo tạp dề đang dùng xẻng đảo thức ăn trong nồi, anh kiều chân bắt chéo ngồi ở trên sô pha đọc báo, một cô bé lớn lên giống như hai người đang trốn chạy trong phòng, nghịch ngợm mà đáng yêu. . . . . .
Đột nhiên, anh lắc đầu thật mạnh, đâu biết ra làm sao?
Mọi việc còn chưa xong xuôi, làm sao lại nghĩ xa như vậy chứ? .
Nhất định là anh trúng tà rồi!
Đang lúc xào rau Tiết Giai Ny cảm giác được sau lưng phóng tới hai luồng sáng, khiến cô hơi mất tự nhiên, chỉ có ép buộc chính mình phải bình tĩnh.
Nói tóm lại, hôm nay, là một ngày không bình thường.
Gần 10 giờ rưỡi, hai người mới bắt đầu ăn cơm, rất đơn giản bốn món một canh, bụng hai người đã sớm đói bụng đến nổi phải kêu rồi , mặc dù như thế, Quan Hạo Lê vẫn là ăn rất tao nhã, không có ăn như hổ đói, việc này có quan hệ với việc anh đã được giáo dục từ nhỏ, cho dù bản thân đang ở trong bất kỳ tình huống nào, từ đầu đến cuối vẫn phải duy thân sĩ tao nhã.
"Đây là bữa cơm nhà ngon nhất mà anh từng được ăn !" Quan Hạo Lê ăn đến chén thứ hai, thức ăn không còn nhiều lắm, canh cũng uống một nửa.
"Bớt lắm mồm!" Tiết Giai Ny cũng không tin anh, người này giỏi lấy lòng nữ sinh nhất, nói như thế có thể tin tưởng sao?
"Thật sự." Quan Hạo Lê vô cùng nghiêm túc nói.
"Được rồi, vậy anh đi rửa chén, ăn no xong thì phải vận động một chút, vả lại, tôi thấy bệnh của anh cũng tốt rồi ." Tiết Giai Ny nheo mắt lại.
"Anh cũng hiểu được cần phải vận động một chút ."
Quan Hạo Lê đặc biệt nhấn mạnh hai chữ"vận động", cong môi đầy thâm ý, nghe lời bưng bát vào phòng bếp, làm việc gì cũng luôn có lần đầu tiên cả!Rửa chén cũng vậy!
Tiết Giai Ny không chú ý tới lời nói của anh, lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, 11 giờ 9 phút, cũng không biết ba mẹ ngủ chưa, gọi điện thoại thì toàn bộ tắt máy, mà lúc trưa đi vội quên mang chìa khóa .
o(╯□╰)o
Xem ra ba mẹ là cố ý , bọn họ lại yên tâm để mình ở cùng một chỗ với Quan Hạo Lê sao?
Bọn họ cũng không lo lắng con gái nhà mình gặp nguy hiểm sao?
Thật không biết ba mẹ là nghĩ gì , Tiết Giai Ny hơi đau đầu.
Chờ Quan Hạo Lê ra khỏi phòng bếp, cô cầm túi xách: "Tôi đi đây."
"Đi đâu?" Quan Hạo Lê ngăn cô lại.
"Về nhà."
"Bên ngoài tuyết càng rơi xuống càng lớn, trên đường đều kết băng , ngươi xác định ngươi có thể lái được xe sao?" Quan Hạo Lê chỉ tuyết rơi nhiều ngoài cửa sổ.
Tiết Giai Ny cắn môi: "Tôi muốn trở về."
"Nửa đêm, không có ai dọn dẹp trên mặt đường, để em lái xe về nhà mộ mình, anh lo lắng."
"Tôi cũng không phải con nít ba tuổi."
"Nếu thời tiết tốt, anh cũng không ngăn cản em , nhưng em coi lại đi, tuyết lớn như vậy, có thể lái được xe sao?" Quan Hạo Lê dùng lời nói thuyết phục, hành động thể hiện sự quan tâm.
Chẳng lẽ thật là không thể trái ý trời sao? Tiết Giai Ny vô cùng buồn bực trong lòng, cô biết Quan Hạo Lê nói rất đúng, tuyết rơi lớn như vậy mà lái xe thì thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa nơi này cách nhà mình còn có rất dài một khoảng cách, thật sự là. . . . . .
Tay nắm túi xách hơi buông ra, trên mặt biểu tình cũng dịu đi rất nhiều, nhưng ở nơi này. . . . . .
"Bây giờ anh là bệnh nhân, cố tình cũng vô lực, huống chi, anh sẽ không cưỡng ép phụ nữ, điểm này, anh nghĩ em phải biết rõ ràng mới đúng." Quan Hạo Lê có ý nói.
Tiết Giai Ny nhấp mím môi, cô biết anh nói rất đúng lần trước việc hai người đánh cược, cô thua, nhưng anh không có thực hiện đánh cuộc, chỉ vì anh đột phát thiện tâm thả mình một lần.
Cũng bắt đầu từ đó, thái độ của anh với cô liền thay đổi.
"Anh. . . . . . Tự nói thôi." Cô liếc mắt nhìn anh.
"Đương nhiên." Quan Hạo Lê thực khẳng định trả lời, trong lòng lại cảm khái: người đẹp bên cạnh, lại không thể tùy tâm mà làm, còn phải giữ một khoảng cách, thật sự là một loại khảo nghiệm gian khổ.
Sau khi anh quả quyết trả lời, Tiết Giai Ny mới nhẹ nhàng thở ra, cô sẽ tin tưởng anh một lần.
Mặc dù là mùa đông, nhưng Tiết Giai Ny đã có thói quen tắm rửa mỗi ngày, nếu không cô cũng không ngủ được, bởi vì không mang quần áo, cô chỉ có thể tìm Quan Hạo Lê mượn: "Có Quần áo sạch sẽ để ngủ không?"
"Ách. . . . . . Không có, nếu em không ngại có thể mặc của anh, chẳng qua, phía trên đều có mùi vị của anh." Quan Hạo Lê cười không có ý tốt.
"Anh! Anh cứ tùy tiện tìm một bộ quần áo cho tôi mặc là được." Tiết Giai Ny ngập ngừng nói, đúng là tên đàn ông hư hỏng không có lòng tốt mà.
"Để anh nghĩ xem!" Dáng vẻ Quan Hạo Lê nhăn mi suy nghĩ: "A. . . . . . Trong tủ quần áo có vài cái áo sơ mi chưa mặc qua, để anh lấy đưa em."
Đều nói hi tắm mặc vào áo sơ mi của đàn ông thì vô cùng phụ nữ gợi cảm, anh thật sự rất muốn nhìn xem, cho nên mới cố ý động tâm tư như vậy.
Tiết Giai Ny ngây ngốc gật đầu, đương nhiên cô không biết trong hồ lô của Quan Hạo Lê có cái gì, bây giờ chỉ cần đưa cô một bộ quần áo để mặc là được , chuyện khác ngày mai nói sau.
Tim Tiết Giai ny nhịn không được đập loạn xạ "bùm bùm" , tầm mắt có chút bối rối, lại nhìn đến đôi môi có màu sắc hoa tường vi của anh thì không kiềm được khuôn mặt đỏ bừng,ánh mắt thay đổi như mất bò mới lo làm chuồng, liền tự phê gào thét với mình: không được rối loạn! Bình tĩnh! Chỉ là một anh chàng đẹp trai thôi mà! Có gì đặc biệt hơn người đâu !
"Anh còn như vậy thì tôi đi đây !" Cô trừng mắt nhìn anh.
Quan Hạo Lê nhún vai, lộ ra một nụ cười đúng hình thức tiêu chuẩn: "Ngay cả lời nói thật cũng không để anh nói sao?"
"Không được nói!" Tiết Giai Ny hung dữ gầm nhẹ.
"Được, nghe lời em." Quan Hạo Lê mím môi, cười tươi, không cần nói có bao nhiêu vui vẻ.
Tiết Giai Ny bị anh cười đến ngứa ngáy, thở phì phì đến khu ướp lạnh, bây giờ cô đang rất nóng, thế cho nên cô cầm một đống sữa và sữa chua, còn bao gồm bánh trôi, bánh trẻo cùng bánh bao.
Xe mua sắm xe đã tràn đầy , Quan Hạo Lê có lòng tốt hỏi một câu: "Gần đủ rồi chứ?"
"Còn có chà bông và mì gói nữa." Tiết Giai Ny nghĩ nghĩ.
"Mua mì gói làm gì?" Quan Hạo Lê tỏ vẻ khó hiểu.
"Khi anh ở nhà một mình có thể ăn ! Chẳng lẽ mỗi ngày cũng ra ngoài ăn lương khô?"
Quan Hạo Lê: ". . . . . ."
Anh vốn muốn nói anh ở nhà một mình thì tuyệt đối sẽ không xuống bếp, nhưng xê dịch môi, còn không có nói ra miệng , đơn giản là ánh mắt người nào đó quá mức tha thiết, khiến cho tận đáy lòng anh cảm thấy ấm áp, đã lâu không được người quan tâm.
Ra khỏi siêu thị, gió bắc thổi mạnh, đèn đường chiếu sáng, tuyết trắng ùn ùn kéo đến, tựa như truyện cổ tích đầy mơ mộng tốt đẹp.
Rời khỏi trung tâm của máy điều hòa nhiệt độ một đoạn, liền cảm thấy nhiệt độ giảm mạnh, may mắn trong xe có thiết bị sưởi ấm, Tiết Giai Ny nhìn tuyết rơi trắng xóa đầy trời, nhịn không được nắm bàn tay một lúc, hơi nước màu trắng tản ra từ môi, vô cùng dịu dàng.
"Nếu để bị lạnh thì không tốt đâu." Quan Hạo Lê thực tự nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.
"Không lạnh." Tiết Giai Ny vội vàng rút tay về, hôm nay biểu hiện của người này thật không bình thường, khi thì tính trẻ con; khi thì rất lưu manh; khi thì nói chuyện không hiểu ra sao cả, khiến tim cô đập bất thường .
"Để anh lái cho." Quan Hạo Lê cố chấp yêu cầu.
"Bệnh nhân nên ngoan ngoãn nghe lời, làm càn ầm ĩ cái gì?" Tiết Giai Ny liếc xéo anh một cái, một tay lái xe, xe chạy nhanh vào đường xe chạy.
Quan Hạo Lê cũng không tiếp tục tranh cãi vơi cô, chính là thường thường nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng sâu sắc.
Nếu có thể, Tiết Giai Ny tình nguyện lấy một tấm chắn che ở chính giữa, nhìn cái gì vậy a! Thật đáng ghét! Làm hại người ta không có biện pháp chuyên tâm lái xe.
Sau khi về nhà , đã gần chín giờ , Tiết Giai Ny liền tranh thủ sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn, sau đó vo gạo nấu cơm, tốn một khoảng thời gian để nấu ăn.
Quan Hạo Lê nhìn dáng vẻ như con quay của cô, nhịn không được muốn đi vào giúp, lại bị cô đuổi ra ngoài.
"Đi ra ngoài ! Anh không được vào, tiến vào ngược lại làm trở ngại chứ không giúp gì." Tiết Giai Ny thực quyết đoán đuổi anh ra ngoài, người này mười ngón tay không dính nước, lỡ như bước vào không giúp được, ngược lại động tay chân với cô, sẽ làm ảnh hưởng tới tốc độ nấu cơm thôi.
"Anh có thể giúp em rửa rau." Quan Hạo Lê xung phong nhận việc, nói xong liền cầm lấy rỗ rau tới chậu.
Tiết Giai Ny cắt xong khoai tây, mà rau xanh anh còn chưa rửa xong, bởi vì anh không biết rửa bao lâu, chỉ biết đỗ thêm nước vào một lần rồi một lần nữa.
"Anh có thể đi ra ngoài." Giọng nói Tiết Giai Ny không cho phép từ chối.
"Không phải như thế sao?" Quan Hạo Lê ngạc nhiên hỏi lại.
Tiết Giai Ny nâng trán: "Tôi cảm thấy vẫn là để tôi tự làm sẽ tốt hơn , anh qua phòng khách ngồi đi."
"Nhưng . . . . ." Anh vừa mới chuẩn bị nói chuyện, bụng rất phối hợp vanh lên "ùng ục" :"Anh đói bụng."
"Khoảng 15 phút nữa , tôi muốn bắt đầu xào rau ." Tiết Giai Ny đẩy anh ra ngoài , bỏ rau xanh trong nước vào cái rổ để ráo, sau đó bắt đầu xào rau.
Quan Hạo Lê chỉ có thể ngoan ngoãn "cút" ra ngoài, nhưng anh cũng không có nghe lời ngồi chờ trên ghế so pha, mà là đứng ở cửa phòng bếp nhìn dáng vẻ xào rau của Tiết Giai Ny , anh cảm thấy đây là một loại hưởng thụ.
Trong đầu lại hiện ra một cảnh tượng tốt đẹp: vào một năm ,một tháng, một ngày nào đó, trong căn phòng lớn có bốn bức tường, Tiết Giai Ny đeo tạp dề đang dùng xẻng đảo thức ăn trong nồi, anh kiều chân bắt chéo ngồi ở trên sô pha đọc báo, một cô bé lớn lên giống như hai người đang trốn chạy trong phòng, nghịch ngợm mà đáng yêu. . . . . .
Đột nhiên, anh lắc đầu thật mạnh, đâu biết ra làm sao?
Mọi việc còn chưa xong xuôi, làm sao lại nghĩ xa như vậy chứ? .
Nhất định là anh trúng tà rồi!
Đang lúc xào rau Tiết Giai Ny cảm giác được sau lưng phóng tới hai luồng sáng, khiến cô hơi mất tự nhiên, chỉ có ép buộc chính mình phải bình tĩnh.
Nói tóm lại, hôm nay, là một ngày không bình thường.
Gần 10 giờ rưỡi, hai người mới bắt đầu ăn cơm, rất đơn giản bốn món một canh, bụng hai người đã sớm đói bụng đến nổi phải kêu rồi , mặc dù như thế, Quan Hạo Lê vẫn là ăn rất tao nhã, không có ăn như hổ đói, việc này có quan hệ với việc anh đã được giáo dục từ nhỏ, cho dù bản thân đang ở trong bất kỳ tình huống nào, từ đầu đến cuối vẫn phải duy thân sĩ tao nhã.
"Đây là bữa cơm nhà ngon nhất mà anh từng được ăn !" Quan Hạo Lê ăn đến chén thứ hai, thức ăn không còn nhiều lắm, canh cũng uống một nửa.
"Bớt lắm mồm!" Tiết Giai Ny cũng không tin anh, người này giỏi lấy lòng nữ sinh nhất, nói như thế có thể tin tưởng sao?
"Thật sự." Quan Hạo Lê vô cùng nghiêm túc nói.
"Được rồi, vậy anh đi rửa chén, ăn no xong thì phải vận động một chút, vả lại, tôi thấy bệnh của anh cũng tốt rồi ." Tiết Giai Ny nheo mắt lại.
"Anh cũng hiểu được cần phải vận động một chút ."
Quan Hạo Lê đặc biệt nhấn mạnh hai chữ"vận động", cong môi đầy thâm ý, nghe lời bưng bát vào phòng bếp, làm việc gì cũng luôn có lần đầu tiên cả!Rửa chén cũng vậy!
Tiết Giai Ny không chú ý tới lời nói của anh, lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, 11 giờ 9 phút, cũng không biết ba mẹ ngủ chưa, gọi điện thoại thì toàn bộ tắt máy, mà lúc trưa đi vội quên mang chìa khóa .
o(╯□╰)o
Xem ra ba mẹ là cố ý , bọn họ lại yên tâm để mình ở cùng một chỗ với Quan Hạo Lê sao?
Bọn họ cũng không lo lắng con gái nhà mình gặp nguy hiểm sao?
Thật không biết ba mẹ là nghĩ gì , Tiết Giai Ny hơi đau đầu.
Chờ Quan Hạo Lê ra khỏi phòng bếp, cô cầm túi xách: "Tôi đi đây."
"Đi đâu?" Quan Hạo Lê ngăn cô lại.
"Về nhà."
"Bên ngoài tuyết càng rơi xuống càng lớn, trên đường đều kết băng , ngươi xác định ngươi có thể lái được xe sao?" Quan Hạo Lê chỉ tuyết rơi nhiều ngoài cửa sổ.
Tiết Giai Ny cắn môi: "Tôi muốn trở về."
"Nửa đêm, không có ai dọn dẹp trên mặt đường, để em lái xe về nhà mộ mình, anh lo lắng."
"Tôi cũng không phải con nít ba tuổi."
"Nếu thời tiết tốt, anh cũng không ngăn cản em , nhưng em coi lại đi, tuyết lớn như vậy, có thể lái được xe sao?" Quan Hạo Lê dùng lời nói thuyết phục, hành động thể hiện sự quan tâm.
Chẳng lẽ thật là không thể trái ý trời sao? Tiết Giai Ny vô cùng buồn bực trong lòng, cô biết Quan Hạo Lê nói rất đúng, tuyết rơi lớn như vậy mà lái xe thì thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa nơi này cách nhà mình còn có rất dài một khoảng cách, thật sự là. . . . . .
Tay nắm túi xách hơi buông ra, trên mặt biểu tình cũng dịu đi rất nhiều, nhưng ở nơi này. . . . . .
"Bây giờ anh là bệnh nhân, cố tình cũng vô lực, huống chi, anh sẽ không cưỡng ép phụ nữ, điểm này, anh nghĩ em phải biết rõ ràng mới đúng." Quan Hạo Lê có ý nói.
Tiết Giai Ny nhấp mím môi, cô biết anh nói rất đúng lần trước việc hai người đánh cược, cô thua, nhưng anh không có thực hiện đánh cuộc, chỉ vì anh đột phát thiện tâm thả mình một lần.
Cũng bắt đầu từ đó, thái độ của anh với cô liền thay đổi.
"Anh. . . . . . Tự nói thôi." Cô liếc mắt nhìn anh.
"Đương nhiên." Quan Hạo Lê thực khẳng định trả lời, trong lòng lại cảm khái: người đẹp bên cạnh, lại không thể tùy tâm mà làm, còn phải giữ một khoảng cách, thật sự là một loại khảo nghiệm gian khổ.
Sau khi anh quả quyết trả lời, Tiết Giai Ny mới nhẹ nhàng thở ra, cô sẽ tin tưởng anh một lần.
Mặc dù là mùa đông, nhưng Tiết Giai Ny đã có thói quen tắm rửa mỗi ngày, nếu không cô cũng không ngủ được, bởi vì không mang quần áo, cô chỉ có thể tìm Quan Hạo Lê mượn: "Có Quần áo sạch sẽ để ngủ không?"
"Ách. . . . . . Không có, nếu em không ngại có thể mặc của anh, chẳng qua, phía trên đều có mùi vị của anh." Quan Hạo Lê cười không có ý tốt.
"Anh! Anh cứ tùy tiện tìm một bộ quần áo cho tôi mặc là được." Tiết Giai Ny ngập ngừng nói, đúng là tên đàn ông hư hỏng không có lòng tốt mà.
"Để anh nghĩ xem!" Dáng vẻ Quan Hạo Lê nhăn mi suy nghĩ: "A. . . . . . Trong tủ quần áo có vài cái áo sơ mi chưa mặc qua, để anh lấy đưa em."
Đều nói hi tắm mặc vào áo sơ mi của đàn ông thì vô cùng phụ nữ gợi cảm, anh thật sự rất muốn nhìn xem, cho nên mới cố ý động tâm tư như vậy.
Tiết Giai Ny ngây ngốc gật đầu, đương nhiên cô không biết trong hồ lô của Quan Hạo Lê có cái gì, bây giờ chỉ cần đưa cô một bộ quần áo để mặc là được , chuyện khác ngày mai nói sau.
Bình luận facebook