Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 438
Quan Hạo Lê & Giai Ny —— Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh29
Ngay vào lúc hai người đang lôi kéo thì , đột nhiên Quan Hạo Lê đột kêu đau, khiến Tiết Giai Ny sợ tới mức cũng không dám nữa lộn xộn , cho là mình vấp phải ống truyền dịch , liền hỏi: "Không có việc gì chứ?"
"Có việc." Anh lẩm bẩm, dừơng như rất đau.
"Đưa tôi xem." Sự quan tâm của Tiết Giai Ny không có lời nào miêu tả được.
Trong mắt Quan Hạo Lê hiện lên một tia ý cười: "Em lo lắng cho anh."
Không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định ,Tiết Giai Ny lập tức ý thức được là anh cô ý đùa bỡn mình , không khỏi có chút tức giận, lập tức giãy dụa muốn đứng dậy, cái này là thật đụng tới chỗ tiêm của anh , đau đến nỗi anh há răng nhếch miệng.
"Anh nghĩ rằng tôi và anh sẽ ở giống nhau ngã hai lần ở cùng một chỗ sao?" Tiết Giai Ny hừ một tiếng, lúc đứng lên lại phát hiện khác thường, thì ra là lần này người nào đó không có lừa cô.
"Cái hộp thuốc ở trên tủ bên cạnh , lấy giúp anh." Quan Hạo Lê chịu đựng đau chuẩn bị tiêm thuốc.
Cho dù không phải cô gây ra, nhưng có quan hệ ban đầu với cô , cô chỉ có thể nhận mệnh đi lấy cái hộp thuốc, giúp anh xử lý miệng vết thương.
Sau khi làm xong, cháo cũng vừa chín tới, Quan Hạo Lê hoàn toàn không muốn ăn cháo, nét mặt vô cùng ai oán: "Vài ngày chưa ăn gì cả , miệng không có mùi vị gì, thật khổ, đáng thương quá mà!"
Hoàn toàn
Vừa nói còn vừa làm dáng vẻ khổ sở, Tiết Giai Ny ngồi đối diện cũng có chút nhìn không được , thật ra cô cũng không thích ăn cháo nhưng ở nhà anh, nguyên liệu gì để nấu ăn cũng không có!
"Anh rốt cuộc muốn cái gì?" Cô chỉ có thể buông tha.
"Em nấu cơm cho anh ăn."Trong lòng Quan Hạo Lê đưa ra tính toán nhỏ nhặt.
"Chẳng lẽ anh không biết nhà anh ngoại trừ gạo thì không còn gì khác sao?" Nét mặt Tiết Giai Ny nhìn anh không biết phải làm sao. .
"Gần đây có siêu thị, bây giờ đi có lẽ còn kịp."
Tiết Giai Ny liếc mắt nhìn anh một cái, nhìn sắc mặt anh tái nhợt liền biết mấy ngày nay không có ăn cơm ngon, khu nhà trọ này sao lại không có chút hơi thở của con người nào cả?Lạnh lẽo buồn tẻ muốn chết.
"Nếu như vậy, chúng ta đi ra ngoài ăn ." Cô nghĩ mua đồ trở về làm còn không bằng đi ra ngoài ăn nhanh.
"Thức ăn bên ngoài quá nhiều chất béo, mùi vị lại nồng, lại không có dinh dưỡng, bây giờ thân thể anh suy nhược, cần ăn thức ăn sạch sẽ lại dinh dưỡng."
Trong lòng Quan Hạo Lê suy nghĩ, như vậy có lợi cho việc xúc tiến tình cảm giữa hai người, vả lại mua thức ăn về rồi nấu rất tốn thời gian, có thể thuyết phục Giai Ny ở lại tốt nay, đây không thể nghi ngờ là kết quả hoàn mỹ nhất.
Tiết Giai Ny thấy anh mở to hai mắt tội nghiệp nhìn mình, nơi nào đó trong lòng mềm nhũn, được rồi, quên đi coi như cô làm người tốt tới cùng vậy.
Liền cầm lấy áo khoác: "Chỉ một lần này thôi, lần sau không được như vậy nữa!"
"Đi thôi." Khóe môi Quan Hạo Lê khẽ nhếch, anh không có trực tiếp trả lời Tiết Giai Ny vì anh không cảm thấy chỉ có một lần này như vậy.
Hai người mặc áo khoát rồi rời nhà,Quan Hạo Lê đang chuẩn bị lái xe của mình, bị Tiết Giai Ny ngăn cản: "Anh là bệnh nhân, hôm nay tôi lái."
Bảy giờ rưỡi tối, đúng là giờ cao điểm của dòng xe cộ thành thị, tiếng người tiếng xe tiếng chó sủa hỗn thành một mảnh, trên lối đi bộ tùy ý có thể thấy được một người và sinh vật bốn chân, đèn đỏ lên từng người qua, người lái xe khiêu chiến với sự nhẫn nại khi bị ngăn trên quốc lộ, trơ mắt nhìn chú chó nhỏ của nhà ai đang phe phẩy cái đuôi chạy tới chạy lui bên cạnh, còn vui vẻ rêu uốn éo cặp mông tròn trắng, kêu gào vài tiếng, càng cảm thấy ngột ngạt khi kẹt xe trong dòng người đông đúc.
Thói đời nay, chiếc xe hiện đại bốn bánh cũng không chạy nhanh bằng một chú chó nhỏ,làm sao lại có mức chênh lệch tâm lý như vậy !
Tiết Giai Ny từ từ dừng lại, mở cửa chiếc Porsche đỏ rực, trong lòng vô cùng buồn bực, gì mà gần đây có siêu thị chứ, bên trong cơ bản là không có ra xanh, phải đi đến đâu đâu chứ! Lãng phí thời gian!
Quan Hạo Lê ngồi bên cạnh cô rất thoải mái, thật ra thì ở gần đây quả thật có siêu thị, chỉ là không phải trên con đường này thôi.
Đương nhiên, anh là sẽ không nói cho Tiết Giai Ny , bởi vì, anh cố ý như vậy.
"mình không nhầm đấy chứ?" Tiết Giai Ny kiên nhẫn hỏi lại.
"Không có a, anh nhớ rõ là con đường này, lại đi qua một ngã tư nữa xem." Quan Hạo Lê nhìn ngoài cửa sổ đã lâu.
Trong lòng Tiết Giai Ny tức giận, sớm biết rằng xa như vậy sẽ không đồng ý với anh, sau khi mua thức ăn còn phải nấu thì bao giờ mới xong đây!
Ba mẹ biết cô không trở về nhà ăn cơm, còn cố ý dặn cô phải chăm sóc tốt cho người bệnh, nấu một chút thức ăn cho người ta, đừng có gọi điện thoại tới xin cứu viện nữa, đây là thái độ nên có của cha mẹ sao?
20 phút sau, thật vất vả tìm được một siêu thị lớn, Tiết Giai Ny ngừng xe lại, hai người một đường đi vào đi thiếu chút nữa bị dòng nười đông đúc chen lấn làm lạc nhau.
“Làm sao lại có nhiều người như vậy?" Quan Hạo Lê hơi nhíu mày, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh tới siêu thị.
"Cuối năm trả xong nợ nần, vả lại bây giờ là thời gian vàng, nên người sẽ nhiều hơn thôi." Tiết Giai Ny tức giận trả lời, sớm biết rằng anh là loại cậu ấm cơm đến chỉ việc há mồm ăn thôi, nghe lời anh ta đến siêu thị mua thức ăn đúng là đầu va phải đá mà.
Bệnh của Quan Hạo Lê vốn không có tốt lắm, nhìn thấy dòng người đông nghịt như dời núi lấp biển, đầu liền thấy đau, này. . . . . .
"Có người hướng dẫn mua hàng không?" Anh nhịn không được thốt ra.
Vẻ mặt Tiết Giai Ny đen lại: ". . . . . ."
Quan Hạo Lê cũng không phải người ngu ngốc, vừa thấy được phản ứng của Tiết Giai Ny liền biết chính mình hỏi sai rồi, lập tức nhíu mày:"Em đã từng đi siêu thị ư?"
"Anh cho tôi là người không cần ăn cơm sao?" Tiết Giai Ny liếc mắt nhìn anh một cái.
"Ách. . . . . ."
Theo anh, Tiết Giai Ny cũng xuất thân là đại tiểu thư, có lẽ chưa từng đến những nơi như thế này, nhưng cô lại có thể biết nấu ăn, cũng không có gì ngạc nhiên vì đã từng tới siêu thị.
Hai người đẩy xe chen chúc khỏi dòng người, phụ giúp xe xuyên qua hơn người đàn, một đường chậm chạp cuối cùng cũng tới khu thực phẩm.
Quan Hạo Lê xoay người nhìn cô: "Muốn mua chút gì sao?"
Trên trán Tiết Giai Ny mồ hôi cuồn cuộn, bắt buộc chính mình bình tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười với anh: "Anh là bệnh nhân,dựa theo sở thích của anh là chính, anh thích ăn gì, thì mua cái đó."
"Như vậy không tốt." Quan Hạo Lê lắc đầu: "Nên mua thứ mà hai ta đều thích."
"Yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi mình đâu." Khóe miệng Tiết Giai Ny co rút.
Hai người đứng rất xa khỏi nơi chật chội, ở phía bên trái có một nhóm phụ nữ trung niên không ngừng kêu gào: "Rau cải trắng giá bao nhiêu vậy?" "Ôi trời! Mười đồng một củ sao?" "Rau cải rất nhiều chất hữu cơ à? Không mua không mua !"
Trí óc Quan Hạo Lê phủ bị một màu đen, siêu thị còn có thể như vậy sao?
Tiết Giai Ny thì ngược lại,cô nhanh chóng mua vài loại rau cải, hàng mua đã chiếm hơn phân nữa trong xe, tất cả đều là chút cá thịt ....
"Còn cần mua cái gì sao?" Quan Hạo Lê hoàn toàn dốt đặc cán mai với nhà bếp đối .
"Nhà anh có nước tương, dấm chua, bột ngọt, muối, dầu vừng không?" Tiết Giai Ny vừa lấy đồ ăn vừa hỏi.
"Ơ. . . . . . Giống như không có." Quan Hạo Lê nhăn mày suy nghĩ, phát hiện không nhớ ra thứ gì, mọi thứ trong nhà bếp của anh đều là người giúp việc mua.
Tiết Giai Ny biết hỏi anh cũng cuổng công thôi, dứt khoát khỏi gì hết, mỗi thứ mua một chút, đến lúc nấu cơm khỏi phải thiếu thốn, liền phiền phức !
"Tiết Giai Ny." Bỗng nhiên anh kêu cả tên họ của cô ra.
"Uh? Làm sao hả?" Cô chỉ lo xem hàng hóa trong nguyên liệu nấu ăn, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn anh một cái.
Bỗng nhiên anh tiến lên tới gần cô, cúi người xuống, kề sát vào đôi môi thu hút của cô : "Đây là lần đầu tiên em đi siêu thị với đàn ông sao?"
"Nhàm chán!" Tiết Giai Ny bĩu môi, dường như cảm thấy anh rất trẻ con.
Đang chuẩn bị lách mình đi về trước, lại không ngờ được anh đã nhanh hơn một bước ôm eo cô dùng sức một chút, kéo cô về phía anh .
Cô liền tìm cách cảnh cáo anh: "Quan Hạo Lê! Nơi này là nơi công cộng ! Anh muốn làm gì?"
"Hừ?" Rất không suy nghĩ hừ một tiếng: "Em cảm thấy sao?" Thái độ không để ai vào trong mắt. . . . . .
"Đừng tưởng rằng anh bị bệnh thì tôi sẽ không đánh anh!" Tiết Giai Ny nghiến răng nghiến lợi.
"Em không phải đối thủ của anh." Quan Hạo Lê nói như một việc hiển nhiên.
"Anh!" Ngay tại lúc Tiết Giai Ny đang tức giận , Quan Hạo Lê đúng lúc buông cô ra, sờ mặt cô, khóe môi hơi cong, giống như cảm thán lầu bầu một câu: "Em thật sự là không đáng yêu."
Thật là ngốc nghếch mà! Hiếm khi anh có thể hào hứng như vậy với cô, cô lại có thể không hiểu một chút nào, nếu đổi lại là cô gái khác thì đã phối hợp sôi nổi với anh từ lâu rôi .
Cố tình chỉ có cô như vậy, ngốc vô cùng.
Nhưng anh đã thật sự hứng thú, quả thực là không thể tưởng tượng!
Tiết Giai Ny lặng lẽ giữ lại trong lòng: đàn ông xấu xa không biết điều gì cả! Có lòng tốt chăm sóc anh lại nói mình không đáng yêu, ai đáng yêu thì anh ta đi tìm đi!
Tức chết cô !
"Nhưng mà anh lại cố tình thích em như vậy."Bỗng nhiên Quan Hạo Lê dựa sát vào tai cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm.
Ngay vào lúc hai người đang lôi kéo thì , đột nhiên Quan Hạo Lê đột kêu đau, khiến Tiết Giai Ny sợ tới mức cũng không dám nữa lộn xộn , cho là mình vấp phải ống truyền dịch , liền hỏi: "Không có việc gì chứ?"
"Có việc." Anh lẩm bẩm, dừơng như rất đau.
"Đưa tôi xem." Sự quan tâm của Tiết Giai Ny không có lời nào miêu tả được.
Trong mắt Quan Hạo Lê hiện lên một tia ý cười: "Em lo lắng cho anh."
Không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định ,Tiết Giai Ny lập tức ý thức được là anh cô ý đùa bỡn mình , không khỏi có chút tức giận, lập tức giãy dụa muốn đứng dậy, cái này là thật đụng tới chỗ tiêm của anh , đau đến nỗi anh há răng nhếch miệng.
"Anh nghĩ rằng tôi và anh sẽ ở giống nhau ngã hai lần ở cùng một chỗ sao?" Tiết Giai Ny hừ một tiếng, lúc đứng lên lại phát hiện khác thường, thì ra là lần này người nào đó không có lừa cô.
"Cái hộp thuốc ở trên tủ bên cạnh , lấy giúp anh." Quan Hạo Lê chịu đựng đau chuẩn bị tiêm thuốc.
Cho dù không phải cô gây ra, nhưng có quan hệ ban đầu với cô , cô chỉ có thể nhận mệnh đi lấy cái hộp thuốc, giúp anh xử lý miệng vết thương.
Sau khi làm xong, cháo cũng vừa chín tới, Quan Hạo Lê hoàn toàn không muốn ăn cháo, nét mặt vô cùng ai oán: "Vài ngày chưa ăn gì cả , miệng không có mùi vị gì, thật khổ, đáng thương quá mà!"
Hoàn toàn
Vừa nói còn vừa làm dáng vẻ khổ sở, Tiết Giai Ny ngồi đối diện cũng có chút nhìn không được , thật ra cô cũng không thích ăn cháo nhưng ở nhà anh, nguyên liệu gì để nấu ăn cũng không có!
"Anh rốt cuộc muốn cái gì?" Cô chỉ có thể buông tha.
"Em nấu cơm cho anh ăn."Trong lòng Quan Hạo Lê đưa ra tính toán nhỏ nhặt.
"Chẳng lẽ anh không biết nhà anh ngoại trừ gạo thì không còn gì khác sao?" Nét mặt Tiết Giai Ny nhìn anh không biết phải làm sao. .
"Gần đây có siêu thị, bây giờ đi có lẽ còn kịp."
Tiết Giai Ny liếc mắt nhìn anh một cái, nhìn sắc mặt anh tái nhợt liền biết mấy ngày nay không có ăn cơm ngon, khu nhà trọ này sao lại không có chút hơi thở của con người nào cả?Lạnh lẽo buồn tẻ muốn chết.
"Nếu như vậy, chúng ta đi ra ngoài ăn ." Cô nghĩ mua đồ trở về làm còn không bằng đi ra ngoài ăn nhanh.
"Thức ăn bên ngoài quá nhiều chất béo, mùi vị lại nồng, lại không có dinh dưỡng, bây giờ thân thể anh suy nhược, cần ăn thức ăn sạch sẽ lại dinh dưỡng."
Trong lòng Quan Hạo Lê suy nghĩ, như vậy có lợi cho việc xúc tiến tình cảm giữa hai người, vả lại mua thức ăn về rồi nấu rất tốn thời gian, có thể thuyết phục Giai Ny ở lại tốt nay, đây không thể nghi ngờ là kết quả hoàn mỹ nhất.
Tiết Giai Ny thấy anh mở to hai mắt tội nghiệp nhìn mình, nơi nào đó trong lòng mềm nhũn, được rồi, quên đi coi như cô làm người tốt tới cùng vậy.
Liền cầm lấy áo khoác: "Chỉ một lần này thôi, lần sau không được như vậy nữa!"
"Đi thôi." Khóe môi Quan Hạo Lê khẽ nhếch, anh không có trực tiếp trả lời Tiết Giai Ny vì anh không cảm thấy chỉ có một lần này như vậy.
Hai người mặc áo khoát rồi rời nhà,Quan Hạo Lê đang chuẩn bị lái xe của mình, bị Tiết Giai Ny ngăn cản: "Anh là bệnh nhân, hôm nay tôi lái."
Bảy giờ rưỡi tối, đúng là giờ cao điểm của dòng xe cộ thành thị, tiếng người tiếng xe tiếng chó sủa hỗn thành một mảnh, trên lối đi bộ tùy ý có thể thấy được một người và sinh vật bốn chân, đèn đỏ lên từng người qua, người lái xe khiêu chiến với sự nhẫn nại khi bị ngăn trên quốc lộ, trơ mắt nhìn chú chó nhỏ của nhà ai đang phe phẩy cái đuôi chạy tới chạy lui bên cạnh, còn vui vẻ rêu uốn éo cặp mông tròn trắng, kêu gào vài tiếng, càng cảm thấy ngột ngạt khi kẹt xe trong dòng người đông đúc.
Thói đời nay, chiếc xe hiện đại bốn bánh cũng không chạy nhanh bằng một chú chó nhỏ,làm sao lại có mức chênh lệch tâm lý như vậy !
Tiết Giai Ny từ từ dừng lại, mở cửa chiếc Porsche đỏ rực, trong lòng vô cùng buồn bực, gì mà gần đây có siêu thị chứ, bên trong cơ bản là không có ra xanh, phải đi đến đâu đâu chứ! Lãng phí thời gian!
Quan Hạo Lê ngồi bên cạnh cô rất thoải mái, thật ra thì ở gần đây quả thật có siêu thị, chỉ là không phải trên con đường này thôi.
Đương nhiên, anh là sẽ không nói cho Tiết Giai Ny , bởi vì, anh cố ý như vậy.
"mình không nhầm đấy chứ?" Tiết Giai Ny kiên nhẫn hỏi lại.
"Không có a, anh nhớ rõ là con đường này, lại đi qua một ngã tư nữa xem." Quan Hạo Lê nhìn ngoài cửa sổ đã lâu.
Trong lòng Tiết Giai Ny tức giận, sớm biết rằng xa như vậy sẽ không đồng ý với anh, sau khi mua thức ăn còn phải nấu thì bao giờ mới xong đây!
Ba mẹ biết cô không trở về nhà ăn cơm, còn cố ý dặn cô phải chăm sóc tốt cho người bệnh, nấu một chút thức ăn cho người ta, đừng có gọi điện thoại tới xin cứu viện nữa, đây là thái độ nên có của cha mẹ sao?
20 phút sau, thật vất vả tìm được một siêu thị lớn, Tiết Giai Ny ngừng xe lại, hai người một đường đi vào đi thiếu chút nữa bị dòng nười đông đúc chen lấn làm lạc nhau.
“Làm sao lại có nhiều người như vậy?" Quan Hạo Lê hơi nhíu mày, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh tới siêu thị.
"Cuối năm trả xong nợ nần, vả lại bây giờ là thời gian vàng, nên người sẽ nhiều hơn thôi." Tiết Giai Ny tức giận trả lời, sớm biết rằng anh là loại cậu ấm cơm đến chỉ việc há mồm ăn thôi, nghe lời anh ta đến siêu thị mua thức ăn đúng là đầu va phải đá mà.
Bệnh của Quan Hạo Lê vốn không có tốt lắm, nhìn thấy dòng người đông nghịt như dời núi lấp biển, đầu liền thấy đau, này. . . . . .
"Có người hướng dẫn mua hàng không?" Anh nhịn không được thốt ra.
Vẻ mặt Tiết Giai Ny đen lại: ". . . . . ."
Quan Hạo Lê cũng không phải người ngu ngốc, vừa thấy được phản ứng của Tiết Giai Ny liền biết chính mình hỏi sai rồi, lập tức nhíu mày:"Em đã từng đi siêu thị ư?"
"Anh cho tôi là người không cần ăn cơm sao?" Tiết Giai Ny liếc mắt nhìn anh một cái.
"Ách. . . . . ."
Theo anh, Tiết Giai Ny cũng xuất thân là đại tiểu thư, có lẽ chưa từng đến những nơi như thế này, nhưng cô lại có thể biết nấu ăn, cũng không có gì ngạc nhiên vì đã từng tới siêu thị.
Hai người đẩy xe chen chúc khỏi dòng người, phụ giúp xe xuyên qua hơn người đàn, một đường chậm chạp cuối cùng cũng tới khu thực phẩm.
Quan Hạo Lê xoay người nhìn cô: "Muốn mua chút gì sao?"
Trên trán Tiết Giai Ny mồ hôi cuồn cuộn, bắt buộc chính mình bình tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười với anh: "Anh là bệnh nhân,dựa theo sở thích của anh là chính, anh thích ăn gì, thì mua cái đó."
"Như vậy không tốt." Quan Hạo Lê lắc đầu: "Nên mua thứ mà hai ta đều thích."
"Yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi mình đâu." Khóe miệng Tiết Giai Ny co rút.
Hai người đứng rất xa khỏi nơi chật chội, ở phía bên trái có một nhóm phụ nữ trung niên không ngừng kêu gào: "Rau cải trắng giá bao nhiêu vậy?" "Ôi trời! Mười đồng một củ sao?" "Rau cải rất nhiều chất hữu cơ à? Không mua không mua !"
Trí óc Quan Hạo Lê phủ bị một màu đen, siêu thị còn có thể như vậy sao?
Tiết Giai Ny thì ngược lại,cô nhanh chóng mua vài loại rau cải, hàng mua đã chiếm hơn phân nữa trong xe, tất cả đều là chút cá thịt ....
"Còn cần mua cái gì sao?" Quan Hạo Lê hoàn toàn dốt đặc cán mai với nhà bếp đối .
"Nhà anh có nước tương, dấm chua, bột ngọt, muối, dầu vừng không?" Tiết Giai Ny vừa lấy đồ ăn vừa hỏi.
"Ơ. . . . . . Giống như không có." Quan Hạo Lê nhăn mày suy nghĩ, phát hiện không nhớ ra thứ gì, mọi thứ trong nhà bếp của anh đều là người giúp việc mua.
Tiết Giai Ny biết hỏi anh cũng cuổng công thôi, dứt khoát khỏi gì hết, mỗi thứ mua một chút, đến lúc nấu cơm khỏi phải thiếu thốn, liền phiền phức !
"Tiết Giai Ny." Bỗng nhiên anh kêu cả tên họ của cô ra.
"Uh? Làm sao hả?" Cô chỉ lo xem hàng hóa trong nguyên liệu nấu ăn, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn anh một cái.
Bỗng nhiên anh tiến lên tới gần cô, cúi người xuống, kề sát vào đôi môi thu hút của cô : "Đây là lần đầu tiên em đi siêu thị với đàn ông sao?"
"Nhàm chán!" Tiết Giai Ny bĩu môi, dường như cảm thấy anh rất trẻ con.
Đang chuẩn bị lách mình đi về trước, lại không ngờ được anh đã nhanh hơn một bước ôm eo cô dùng sức một chút, kéo cô về phía anh .
Cô liền tìm cách cảnh cáo anh: "Quan Hạo Lê! Nơi này là nơi công cộng ! Anh muốn làm gì?"
"Hừ?" Rất không suy nghĩ hừ một tiếng: "Em cảm thấy sao?" Thái độ không để ai vào trong mắt. . . . . .
"Đừng tưởng rằng anh bị bệnh thì tôi sẽ không đánh anh!" Tiết Giai Ny nghiến răng nghiến lợi.
"Em không phải đối thủ của anh." Quan Hạo Lê nói như một việc hiển nhiên.
"Anh!" Ngay tại lúc Tiết Giai Ny đang tức giận , Quan Hạo Lê đúng lúc buông cô ra, sờ mặt cô, khóe môi hơi cong, giống như cảm thán lầu bầu một câu: "Em thật sự là không đáng yêu."
Thật là ngốc nghếch mà! Hiếm khi anh có thể hào hứng như vậy với cô, cô lại có thể không hiểu một chút nào, nếu đổi lại là cô gái khác thì đã phối hợp sôi nổi với anh từ lâu rôi .
Cố tình chỉ có cô như vậy, ngốc vô cùng.
Nhưng anh đã thật sự hứng thú, quả thực là không thể tưởng tượng!
Tiết Giai Ny lặng lẽ giữ lại trong lòng: đàn ông xấu xa không biết điều gì cả! Có lòng tốt chăm sóc anh lại nói mình không đáng yêu, ai đáng yêu thì anh ta đi tìm đi!
Tức chết cô !
"Nhưng mà anh lại cố tình thích em như vậy."Bỗng nhiên Quan Hạo Lê dựa sát vào tai cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm.
Bình luận facebook