• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Bà Xã Anh Chỉ Thương Em (1 Viewer)

  • Chương 490

Mạc Đông Lăng và Mật Mật 06
Mạc Đông Lăng dứt khoát tự giới thiệu, "Tôi là Lăng Đông Mạc."
"Không chỉ có vóc người đẹp trai, tên cũng dễ nghe." Caroline mê trai vui mừng hưng phấn.
"Người đẹp, cô sẽ không thích tôi đi?" Mạc Đông Lăng giống như kinh ngạc nói.
Thư Mật Nhi đứng ở một bên trong lòng khó chịu, hai người ngược lại rất biết hát bè cho nhau đấy, anh tới tôi đi, chơi rất vui!
"Tôi biểu hiện rõ ràng như vậy sao?" Caroline quyến rũ nháy mắt.
"Ừ." Mạc Đông Lăng gật đầu.
Caroline dí dỏm mở trừng hai mắt, lời nói ra kinh người, "Không bằng, chúng ta chơi 3p đi?"
Mạc Đông Lăng và Thư Mật Nhi bị kinh hãi, biết rõ cô ấy mãnh liệt, nhưng lại không biết cô mạnh bạo như vậy!
"Khụ! Với tư cách một thân sĩ, vốn là không nên cự tuyệt yêu cầu của người đẹp, nhưng tôi sớm đã là danh thảo có chủ, nguyên tắc chồng bạn không thể lừ gạt, cô vẫn là di tình biệt luyến đi. Hơn nữa, tôi thích một chọi một hơn." Vẫn là Mạc Đông Lăng phản ứng nhanh.
"A." Caroline cười đến có thâm ý khác, cô là cố ý muốn thăm dò người đàn ông này.
"Anh nói hưu nói vượn gì đó?" Thư Mật Nhi trừng mắt liếc anh một cái, trong lồng lại dâng lên chút vui mừng không hiểu.
Mạc Đông Lăng rất vô tội nhìn cô, "Anh có nói sai sao?"
Anh thông minh đem vấn đề vứt cho cô, ngược lại chính mình đã biểu lộ cõi lòng, có tiếp hay không tiếp cái đó chính là chuyện của cô.
Tròng mắt Caroline nhìn hai người đổi tới đổi lui, kỳ thật cô sớm cũng cảm giác được bạn tốt đối với người đàn ông này không tầm thường, quả nhiên, bản thân đã đoán đúng!
Thông qua thăm dò vừa rồi, người gọi là Lăng Đông Mạc này coi như có thể, không có bị bản thân mê hoặc.
Thư Mật Nhi rất mâu thuẫn, không thừa nhận,bạn tốt nhất định sẽ ra tay với anh; thừa nhận, cô lại cảm thấy không phải là có chuyện như vậy, mặc kệ thừa nhận còn là không thừa nhận, trong lòng đều cảm thấy là lạ.
"Không có." Cô chỉ có thể trả lời như vậy.
"Không có gì?" Caroline truy đuổi tận gốc.
"Anh ấy không có nói sai." Thư Mật Nhi không tình nguyện nói.
"A..." Caroline ý vị thâm trường kéo dài âm điệu, "Được rồi, nếu là người đàn ông Mật Mật thích, tớ cũng chỉ có thể nhịn đau thay đổi mục tiêu."
Trên trán Thư Mật Nhi đổ mồ hôi như thác nước, cô có cảm giác như bị lọt vào cạm bẫy.
Mạc Đông Lăng cũng phát hiện, Caroline vừa mới bắt đầu liền là cố ý, cô bé này, thật đúng là người tinh quái!
“Tớ trở về phòng trước."
Đi vài bước Caroline bỗng nhiên lại quay lại, cười tủm tỉm nói: "Tiểu biệt thắng tân hôn, đêm nay hai người không cần cố kỵ tôcaafnxem như tôi không tồn tại thì được rồi, hì hì..."
Nói xong, nhanh chóng rút lui khỏi đó.
"Caroline !"Thư Mật Nhi thở hổn hển, đáng giận! Rõ ràng bắt tay tính toán cô.
"Bảo bối, bạn em đã giúp em hoàn thành ước vọng, chúng ta sao có thể bỏ qua một đêm đẹp đây?" Mạc Đông Lăng cười đùa cô.
Thu Mật Nhi hung ác trừng mắt anh một cái, "Anh cứ ở đó mà mộng đẹp đi!"
Mạc Đông Lăng muốn cùng cô vào nhà, lại bị cô ngăn cản ở bên ngoài, chỉ có thể nện cửa, "Bảo bối, đừng nóng giận."
"Đừng mở miệng là gọi bảo bối, có ghê tởm không hả!" Thư Mật Nhi trong phòng hô.
"Em nếu không mở cửa, mỗi ngày anh đều kêu em là bảo bối." Mạc Đông Lăng cố ý chọc giận cô.
Có đôi khi, dụ dỗ dỗ dành không có hiệu quả, cưỡng bức ngược lại có tác dụng, giống như lúc này Thư Mật Nhi, thở phì phì mở cửa, "Còn có một căn khách phòng thuộc về anh, đừng có đến phiền tôi."
"Bảo bối, em xác định sao? Nếu như, ngủ đến nửa đêm, bạn tốt của em đến gỡ cửa phòng anh thì làm sao bây giờ? Rốt cuộc anh có nên mở cửa hay không hả?" Mạc Đông Lăng một tay chống đỡ khuông cửa, vẻ mặt nghiêm túc.
"Anh cảm thấy thế nào?" Thư Mật Nhi cắn răng, bật ra từng chữ từng chữ.
Mạc Đông Lăng cười đến rất nhộn nhạo, "Anh cảm thấy, anh vẫn là cùng em một phòng tương đối an toàn."
"Nghĩ hay lắm!"
"Anh vẫn luôn nghĩ đến tốt đẹp."
Hai người đứng ở cửa ra vào giằng co không xong, một người không cho vào, một người không chịu lui, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, so sức chịu đựng.
"Ôi!!!! Hai người đang làm gì vậy đây?"
Caroline vừa tắm rửa xong sau đó đi ra rót nước uống, ăn mặc rấtsexy ,gần như trong áo ngủ là trống không.
"Chúng tôi đang khơi dậy cảm xúc." Mạc Đông Lăng trả lời, vừa nói vừa chen lấn đi vào.
Lần này, Thư Mật Nhi không có ngăn trở, bởi vì cô hiểu rất rõ tính tình của bạn tốt, chỉ cần người đàn ông này là của mình, cô ấy chắc chắn sẽ không trêu chọc, một khi Mạc Đông Lăng cùng mình không có quan hệ nữa, mọi chuyền đều có khả năng.
"Anh ngủ trên ghế sa lon."
Thư Mật Nhi cầm quần áo chuẩn bị đi phòng tắm tắm rửa, cô có thể không có ý định đêm nay thật sự cùng Mạc Đông Lăng có gì đó, quan hệ giữa bọn họ, vẫn không cần làm rối thêm.
"Ghế sô pha nhỏ như vậy, căn bản anh không thẳng người được." Mạc Đông Lăng kháng nghị.
"Vậy ngủ trên mặt đất."
Mạc Đông Lăng làm bộ muốn cỡi bỏ khăn tắm bên hông, Thư Mật Nhi sợ tới mức nhanh chóng chạy vào phòng tắm, đến cùng vẫn là con gái, da mặt quá mỏng.
"Hừ! Cùng tôi đấu, vẫn quá non!"
Tâm tình của anh thật tốt nằm ở trên giường, chờ người đẹp đi tắm.
Mặc dù tính toán nhỏ nhặt của anh đáng đánh, nhưng Thư Mật Nhi vẫn không để cho anh như nguyện, dù sao hai người từng có ước pháp tam chương, hơn nữa, chuyện như vậy! Anh tình tôi nguyện mới có ý tứ.
Nếu dùng sức mạnh, còn thú vị gì nữa đây?
*
Sớm chiều ở chung quả nhiên là biện pháp tốt thúc đẩy tình cảm hai người, tuy rằng trong cuộc sống khó tránh khỏi gặp có một chút xung đột nhỏ, nhưng đây chẳng qua là náo loạn nhỏ bé, sẽ chỉ làm hai người càng thêm thân mật.
Buổi sáng chủ nhật, Thư Mật Nhi vừa dọn dẹp túi xách, vừa nói: "Đêm nay tôi không trở lại." .
"Không trở lại? Tôi cũng muốn đi." Mạc Đông Lăng rất quyết đoán nói tiếp.
Thư Mật Nhi quay đầu nhìn anh một cái, "Tôi là đi biểu diễn, cũng không phải chơi."
Mạc Đông Lăng nịnh nọt cười nói: "Anh có thể làm hộ vệ cho em, vẫn có thể hầu hạ cận thân cho em, một người làm nhiều việc."
"Không cần." Thư Mật Nhi cự tuyệt.
"Được rồi, tôi thật sự không muốn một mình ở lại nhà, nhàm chán cực độ, rảnh rỗi đến tôinhanh muốn mốc meo rồi, so với mễ trùng (*ăn rồi chờ chết) còn không bằng." Mạc Đông Lăng ngồi ở trên ghế sa lon phàn nàn nói.
Thư Mật Nhi chăm chú suy nghĩ tới lời nói của anh, để cho một người đàn ông như anh ở lại nhà đúng là ủy khuất anh, đoán chừng cũng không có mấy người có thể chịu được.
Sau khi cân nhắc, "Được rồi, nhưng đi ra ngoài anh phải nghe theo tôi, đêm nay buổi diễn này với tôi rất quan trọng."
"Tôi muốn chỗ ngồi khách quý." Mạc Đông Lăng được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Cái gì mà chỗ ngồi khách quý, anh ở phía sau sân khấu chờ tôi." Thư Mật Nhi khẽ nói.
"Không được!" Mạc Đông Lăng không chịu.
Cuối cùng, vẫ là Thư Mật Nhi thỏa hiệp, nếu như đã để anh đến rồi, vì cái gì không thể thỏa mãn một tâm nguyện nho nhỏ của anh đây?
Buổi tối buổi diễn tiến hành rất thuận lợi, Mạc Đông Lăng vốn tưởng rằng Thư Mật Nhi là thiêm kim quý tộc như vậy học âm nhạc chẳng qua là vui đùa một chút mà thôi, nào có họcthật!
Biểu diễn gì gì đó cũng không quá đáng là người khác lừa dối cô, cô lừa dối người khác mà thôi.
Nhưng mà, khi anh thật sự ngồi trên khá đài lắng nghe , mới phát hiện, bản thân đối với cô còn có thành kiến.
Cô đứng ở trên bục, toàn thân tản ra một loại mị lực không nói nên lời, xinh đẹp mà đoan trang, khi một khúc nhạc êm dịu tươi đẹp chậm rãi phát ra từ day đàn của cô, toàn trường trong khoảnh khắc yên tĩnh.
Đây là một khúc tràn đầy mê say cùng huyền ảo, lãng mạn cùng nguy hiểm, náo nhiệt có yên tĩnh, làn điệu như là đang đuổi theo cái gì, có thể là người nào đó, cũng có thể là ý tưởng nào đó ——
Cảm giác này, thật sự là tuyệt không thể tả!
Ngay cả Mạc Đông Lăng không biết gì về nhạc, cũng chân thật cảm nhận được tiếng đàn của cô rất tuyệt vời, như bông tuyết hư ảo phất phới, trong nháy mắt tan biến, rồi lại thật sự hoa lệ đến kiều diễm, làm cho người ta khắc sâu trong trí nhớ.
Một khúc kết thúc, Thư Mật Nhi vô cùng ưu nhã mà thục nữ xoay người nhìn về phía người xem dưới đài gửi tới lời cảm ơn, khóe miệng thủy chung mang theo mỉm cười thản nhiên, đầy tự tin.
Trong nháy mắt, toàn trường bộc phát ra tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô xen lẫn tiếng sợ hãi thán phục, mọi người đều bị tiếng đàn tuyệt vời của cô chinh phục, tiếng ca ngợi phát ra từ thâm tâm.
Ánh mắt Thư Mật Nhi liếc qua vị trí của Mạc Đông Lăng, phát hiện trên mặt anh đang mỉm cười nhìn bản thân, tuy rằng cách rất xa, nhưng cảm giác nóng rực trong ánh mắt vẫn bị nhiễm tới cô, trên gương mặt hiện lên hai mảnh đỏ ửng khả nghi, khiến cô càng xinh đẹp động lòng người.
Vừa xuống đài, liền bị một đám người đi qua vây lại rồi.
"Thư tiểu thư, có thể cùng tôi chụp chung một tấm ảnh không?"
"Thư tiểu thư, nghe nói cô vẫn chỉ là sinh viên năm thứ tư, học đàn vi-ô-lông có bí quyết gì không?"
"Thư tiểu thư, có thể cho tôi một tấm danh thiếp không?"
...
Một đống lớn vấn đề ngu ngốc lại không có thưởng không phạt, Thư Mật Nhi một cái cũng không muốn trả lời, cũng không biết hôm nay bảo vệ là tại sao vậy, rõ ràng lại để cho người xem chạy đến hậu trường.
"Xin lỗi mọi người có thể nhường đường được không nào? Thư tiểu thư hiện tại xin miễn phỏng vấn." Nhân viên công tác lễ phép nói.
Nhưng những người hâm mộ không thể khống chế tâm tình sao có thể nghe, điên cuồng gạt ra, tình cảnh rất hỗn loạn.
"A!"
Thư Mật Nhi không biết người nào đẩy cô một cái, giẫm phải giày cao gót chân thoáng cái bị trật.
------------------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom