Mạc Đông Lăng và Mật Mật — hương thơm của tình yêu 4
Mạc Đông Lăng không biết là, ngay tại một khắc anh mất tích, đại ca của anh Đằng Cận Ti đã phái người điều tra khắp nơi các chỗ khả nghi nhất ở Las Vegas.
Biệt thự Thư Mật Nhi là một ngoại lệ, bởi vì Thư Nhĩ Hách nói đó là nơi của em họ anh, Mạc Tiểu Tứ tuyệt đối sẽ không ở đó, Đằng Cận Ti đương nhiên tin tưởng Thư đại ca nói.
Về sau, bọn họ mới biết được Mạc Tiểu Tứ đang ở đó.
Rõ ràng chẳng qua là ngăn cách một bức tường, nhưng lại lãng phí nhiều người nhiều lực lượng cùng vật lực như vậy.
**
Thư Mật Nhi và bạn tốt Caroline hẹn gặp tại một quán cà phê.
"Như thế nào đây? Người đàn ôngkia cũng không tệ lắm phải không? Có bắt mất tâm hồn thiếu nữ của tiểu thư chúng ta không hả?" Caroline cười tủm tỉm nói.
"Không phải cậu không hiểu mình." Thư Mật Nhi giận liếc cô, đáy mắt lướt qua một còng nhàn nhạt bi thương.
"Trên đời còn nhiều đàn ông tốt như vậy, rất nhiều, chẳng lẻ cậu sẽ không tìm được cái xương sườn thuộc về mình, cần gì phải cố chấp với cây cỏ kia như vậy?" Caroline khuyên nhủ.
Thư Mật Nhi cầm ly cà phê uống một ngụm, giống như thở dài nói: "Nếu quả thật dễ dàng như vậy thì tốt rồi."
"Dễ dàng hay không phải nổ lực một chút! Bằng vào tưởng tượng khẳng định là không được."
"Ừ, mình đã quyết định cắt dứt rồi." Thư Mật Nhi gật đầu.
Caroline mập mờ đẩy đẩy cô, "Àizzz! Tớ thiệt tình cảm thấy người đàn ông kia không tệ, hai người... Có cọ ra chút tia lửa hay không?"
"Tia lửa a? Rất nhiều." Thư Mật Nhi ý vị thâm trường kéo dài giọng nói.
"Thật sự? Có phải anh ấy rất dũng mãnh? Kỹ thuật rất tuyệt?" Caroline hào hứng bừng bừng mà hỏi.
o(╯□╰)o
Thư Mật Nhi bất đắc dĩ liếc qua bạn tốt, "Tia lửa tình yêu, chưa, phải là tia lửa đánh nhau, ngược lại là rất tràn đầy."
"Có ý tứ gì? Đánh nhau?"
"Tóm lại, anh ta nhìn tôi không vừa mắt, tôi cũng nhìn anh ta không thuận mắt."
"Vì cái gì nhìn không vừa mắt nhau? Anh ta.. Rất cái kia?" Caroline có đều ngụ ý
"Này! Cậu nghỉ đi đâu á! Mình đang nói tới phương diện tính cách."
"Ai bĩu cậu nói không rõ ràng chi."
"Không thể phủ nhận, ở chung với anh ta rất thoải mái, có thể không cố kỵ bày ra mặt không tốt của bản thân, nói chuyện, cũng không cần lo trước lo sau." Thư Mật Nhi nói ra cảm nhận chân thật trong lòng mình.
"Đây là hiện tượng tốt đi! Hai người ở chung, đương nhiên muốn tự do tự tại mới thoải mái !"Caroline rất là mừng rỡ.
"Được rồi, tôi thử xem."
"Nói tớ biết một chút, đêm đó có phải rất kịch liệt hay không?" Caroline là một người con gái có mười phần bát quái.
Vẻ mặt Thư Mật Nhi tràn đầy hắc tuyến, "Mình uống rượu say, ở đâu nhớ kỹ đêm hôm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì chứ? Cậu có kinh nghiệm phong phú như vậy, còn hỏi mình à?"
"Người ta đây là hưởng thụ cuộc sống được không, đàn ông có thể chơi phụ nữ, vì cái gì phụ nữ không thể chơi đàn ông, đây là thời đại nam nữ ngang hàng."
Caroline ở phương diện này luôn luôn hào phóng, chỉ cần là cô nhìn trúng, liềntìm kiếm nghĩ cách muốn câu tới tay.
"Lời tuy như thế, nhưng thực hành vẫn còn có chút khó khăn."
"Đó là bởi vì cậu vĩnh viễn không dám bước ra bước đầu tiên."
"Mỗi người có suy nghỉ và quan niệm không giống nhau mà thôi." Thư Mật Nhi buông tay.
Khi hai người còn đang hăng say nói chuyện, một người con trai da đen đi tới, ánh mắt Caroline lập tức thẳng, luôn khóa trên người anh ta không chuyển mắt.
"Này!" Người da đen đẹp trai hào phóng chào hai cô.
Caroline quăng cho anh một nụ cười quyến rũ, trong đôi mắt màu xanh đậm tràn ngập hai chữ" hứng thú" rồi.
"Mình đi trước." Thư Mật Nhi đứng dậy.
"Bye bye, hẹn gặp lại" Caroline rất thản nhiên phất tay với bạn tốt.
**
Rời khỏi quán cà phê, một mình Thư Mật Nhi vô cùng buồn chán đi trên đường cái, lòng của cô rất nhỏ, luôn chứa một người anh Nghêu, làm mọi việc không được thuận lợi như lời Caroline nói.
Trong lúc bất tri bất giác, liền đi tới quảng trường, nhìn hình dáng đẹp đẽ của suối phun nước, trong lòng cô mặc niệm: Quên đi!
"Mật Mật."
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một quen thuộc lại xa lạ.
Giờ phút này, Thư Mật Nhi một chút xíu cũng không muốn gặp lại cô ta, nhưng hết lần này tới lần khác không được như ý.
"... Thật là trùng hợp." Cả buổi, cô mới nhảy ra hai chữ này.
"Chị là cố ý tìm em.” Thư Tinh Sở đi đến trước mặt cô rồi đứng lại.
"Nói thật, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy chị."
Hai người tuy là chị em họ, nhưng đồng thời lại yêu cùng một người đàn ông, thân phận quả thật có chút lúng túng.
"Chị biết rõ, nhưng chị cảm thấy nên đến, chúng ta cần phải ngồi xuống nói chuyện rõ ràng."
"Không có gì để nói hết, chúc phúc hai người." Thư Mật Nhi quay người muốn đi.
Thư Tinh Sở đưa tay giữ cô lại, "Mật Mật, chị biết rõ em yêu Nghiêu, nhưng thân phận của hai người đã định trước không thể cùng một chỗ, còn không bằng sớm kết thúc, như vậy, đối với mọi người đều tốt."
"Chỉ sợ đối với chị rất tốt thôi."
"Mật Mật, nếu như không phải tình huống hai người như vậy, chị sẽ không chen chân vào được, hy vọng em có thể hiểu được chị, cũng hy vọng em có thể thật lòng chúc phúc chúng ta."
Thư Mật Nhi gạt tay cô ra, "Đủ rồi! Chị từ nơi xa chạy tới nơi này chính là nói với tôi những điều này sao? Chị họ, chị không cảm thấy chị rất dối trá sao?"
"Mật Mật, chịthật sự rất yêu Nghiêu, anh ấy và chị đã đính hôn." nguồn dịch nhanh nhất : thich .com
Lời của cô ta lại khiến cho trái tim Thư Mật Nhi nguội lạnh một nửa, lạnh lùng nhìn cô ta một cái, "Ở trước mặt tôi khoe khoang như vậy khiến chị rất vui sao?"
"Không phải, chị thật không có ý khoe khoang, chị chỉ là hy vọng em có thể sớm chút quên Nghiêu, mau chóng tìm được bạch mã vương tử của riêng mình." Thư Tinh Sở cuống quít giải thích nói.
"Tôi đây phải cám ơn lòng tốt của chị rồi."
Thư Mật Nhi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "lòng tốt", khi còn bé, nàng cảm thấy chị họSở Sở rất dịu dàng, đối với mọi người đều rất ôn nhu, là nữ sinh hoàn mỹ nhát trong suy nghĩ của cô.
Mỗi lần gặp phải vấn đề tình cảm,, cô đều nói cho chị ta biết, thỉnh cầu sự giúp đỡ của chị ta.
Bao nhiêu lần, ngây ngốc cùng chị ta cùng một chỗ chia sẻ niềm vui, ngọt ngào cùng buồn rầu của tình yêu, vốn tưởng rằng chị ta là thật tâm giúp mình, lại không nghĩ rằng chị ta có mục đích riêng.
Tất cả, chẳng qua là biểu hiện dối trá bịt tay trộm chuông của chị ta.
"Mật Mật, tình yêu đều là ích kỷ." Thư Tinh Sở mím môi nói ra.
Cô thừa nhận bản thân ban đầu có tâm tư riêng, nhưng cô chỉ đơn thuần thích Nghiêu, không có nghĩ qua cùng với Mật Mật tranh đoạt, thẳng đến cô ấy đau khổ tự nói với mình bọn họ không có khả năng cùng một chỗ, cô mới dấy lên một chút ít hy vọng.
Dưới sự cổ vũ của bạn bè cùng mấy phen giãy giụa , cô dứt khoát quyết định thành yêu ích kỷ một lần, đồng thời trong lòng cũng an ủi bản thân, không phải là cô cố ý đoạt , mà là bọn họ căn bản cũng không thể cùng một chỗ.
Nếu như vậy, cô vì cái gì không thể tranh thủ lợi ích của mình đây?
Coi như là toàn bộ thế giới đều không hiểu cô, cô cũng không cảm giác mình làm sai, nỗ lực tranh thủ hạnh phúc của mình, có cái gì sai?
"Hay cho câu tình yêu đều là ích kỷ, Thư Tinh Sở, hôm nay tôi lại lần nữa biết chị rồi!" Thư Mật Nhi cười lạnh nói.
Tuy rằng, có một số việc dù đã định trước, nhưng bị người mình tín nhiệm nhất lừa gạt, cái loại tư vị này vẫn là rất khó chịu, cô không phải là Thánh Mẫu Maria, không cách nào làm được một chút cũng không nghi ngờ.
“Chúc e, sớm ngày tìm được hạnh phúc của mình." Thư Tinh Sở thiệt tình thành ý nói, cô cũng biết Mật Mật sẽ không nhanh vậy mà tha thứ bản thân, nhưng cô vẫn là muốn thử xem.
Thư Mật Nhi không nói gì, quay người rời đi.
Không cần cô ta nói, mình cũng nhất định sẽ hạnh phúc!
*
Về đến nhà, Thư Mật Nhi liền bắt đầu thu xếp đồ đạc, nếu như quyết định muốn buông xuống, như vậy, tất cả ngọt ngào cùng đau khổ tất cả đều phải vứt bỏ.
Nhìn một hàng quà sinh nhật trên kệ, cô không nhịn được vuốt ve chúng nó, thật lâu không muốn bỏ chúng nó vào trong rương, nhưng cô biết rõ, cái này đã không thuộc về cô. .
Trong ngăn kéo có một quyển album, là ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của anh và cô, có chụp ảnh chung, có một mình, rất thân mật, cũng rất vui vẻ, mỗi một tấm hình đều ghi chép một phần thời khắc vui vẻ đặc biệt, cô rút một ảnh trong đó ra, đó là ảnh chụp đi dã ngoại khi bọn họ tốt nghiệp trung học.
Lần kia, thiếu chút nữa cô đã cho anh, nhưng anh, kiềm chế.
Từng hình ảnh trong quá khứ hồi tưởng lại lướt qua trong đầu cô, cô lắc đầu, hạ quyết tâm đem ảnh chụp xé thành hai mảnh, ném vào trong thùng rác, lưu lại, cũng chỉ là tăng thêm thương cảm mà thôi!
"Ôi!!!! Đây là đang làm gì vậy?"
Mới từ bể bơi bơi lội trở về Mạc Đông Lăng lúc bước qua cửa phòng cô, dừng bước.
Thư Mật Nhi ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, phát hiện trên người anh chỉ mặc một cái quần bơi, trên lồng ngực rộng lớn vẫn còn dính nước, khăn tắm phủ xuống vai như trang trí, căn bản là không có tác dụng gì.
Ghê tởm nhất chính là, vải vóc mỏng manh kia căn bản là ngăn không được vật gì đó ở giữa hai chân của anh, quá rõ ràng!
"Lưu manh!" Mật Mật thấp giọng mắng một câu.
Mạc Đông Lăng nhìn theo tầm mắt của cô liếc nhìn bản thân, lập tức hiểu được, khóe môi hơi vểnh, như du côn cười nói: "Rốt cuộc là tôi lưu manh hay vẫn là em có ý xấu? Người đàn ông nào đi bơi lội không phải là mặc vậy hay sao? Ai kêu em chuyên môn nhìn chằm chằm vào bộ vị quan trọng của người ta"
"Anh!" Thư Mật Nhi bị anh phản bác đến nhất thời không biết nên nói cái gì, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Anh nói không đúng sao?" Mạc Đông Lăng bĩu môi.nguồn dịch nhanh nhất : thich .com
Bỗng nhiên,đuôi mắt anh nhìn tháy trong rương có một vật rất quen thuộc , đi qua, xoay người cầm lên, "Ôi!!!! Anh còn tưởng rằng bản thân nhìn hoa mắt! Thì ra thật là huân chương công laohạng hai! Của em hả?"
Hai chữ cuối cùng hỏi giọng rất kinh ngạc, cái này rõ ràng là huân chương quân nhân Trung Quốc cô là người có quốc tịch Anh, là con lai tại sao có thể có?
"Nhanh trả lại cho tôi!" Thư Mật Nhi vội vàng lấy lại.
Trong đầu Mạc Đông Lăng rất nhanh hiện lên một ít tin tức, bừng tỉnh hiểu ra nói: "omg! Người anh Nghiêu trong miệng em không phải là một gã quân nhân Trung Quốc đi?"
Bởi vì, huân chương quân nhân không phải là vật tầm thường, không phải là ai cũng có thể lấy được, anh họ của anh cũng là một quân nhân, năm trước vừa vặn cũng có một cái, vì vậy anh mới nhận ra.
Bị đâm trúng tâm tư, Thư Mật Nhi có chút thẹn quá hoá giận, tiện tay cầm lấy vật gì đó bên người liền ném tới, "Ai mượn anh xen vào việc của người khác!"
"Trời! Anh chỉ là tùy tiện nói một chút thôi, thật sự đoán trúng?"
Mạc Đông Lăng không nghĩ tới bản thân thật đúng là đã đoán đúng, chẳng qua là, sao cô có thể có cơ hội biết được một người quân nhân Trung Quốc, hơn nữa còn yêu anh ta?
Chậc chậc chậc! Nhất định là có câu chuyện xưa rất ác liệt!
"Đi ra ngoài!" Thư Mật Nhi không vui trừng mắt anh.
"Phụ nữ không thể quá hung hãn, cẩn thận không gả được a!" Mạc Đông Lăng nắm lấy khung cửa làm mặt quỷ với cô.
"Cút!"
Lời này lần nữa đâm trúng đau thương trong lòng Mật Nhi, giọng điệu rất cứng rắn.
"Để chuyên gia tình yêu là tôi đây nói cho cô biết một chút, coi như là đem vứt bỏ tất cả đồ của người yêu cũ, anh ta cũng sẽ không giống như đồ vật cùng nhau biến mất, biện pháp hiệu quả và mau lẹ nhất là: Bắt đầu một đoạn tình cảm mới."
Nói xong, Mạc Đông Lăng liền biến mất.
"Khốn kiếp!" Thư Mật Nhi nhìn bóng lưng của anh thở phì phì mắng.
Sau đó, mở cửa kêu người giúp việc đem rương đồ bên trong đốt bỏ toàn bộ cho cô, không để lại một chút xíu dấu vết, chỉ có nhìn không thấy, cô mới sẽ không nhìn vật nhớ người.
Chỉ có cái huân chươngkia, cô quyết định trả lại cho anh.
Buổi tối, cô nằm ở trên giường lật qua lật lại cũng ngủ không được, dứt khoát đứng dậy đi ra sau vườn, một mảnh yên lặng cùng bình yên, ánh trăng sáng trưngchiếu vào trong bể bơi xanh biếc, bắn ra ánh sáng vô cùng đẹp.
Cô cởi áo ngủ bên ngoài, không chúc do dự nhảy vào trong bể bơi, ra sức vung cánh tay, muốn mượn hành động bơi lội này để làm gây tê bản thân mình.
Quên một người, cũng không phải là một ngày hay hai ngày liền có thể làm được.
Trong lúc cô thỏa sức bơi lội, thì dưới mặt nước chợt toát ra một cái đầu người, cô sợ tới mức nghẹn ngào thét lên, "A!"
Hơn nửa đêm, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới trong bể bơi sẽ có người, chẳng lẽ lại là ăn trộm?
"Bắtăn trộm a!" Cô kinh hãi hô, dốc sức liều mạng bơi về phía bờ bên cạnh.
Mạc Đông Lăng cũng là ngủ không được mới đến đây bơi lội, bơimột vòng liền nằm ở dưới nước nghỉ ngơi, phát hiện ở đáy nước mở to mắt nhìn những ngôi sao rất kỳ diệu.
Đang lúc anh nhìn đến chăm chú, có người đến.
Anh còn tưởng rằng Thư Mật Nhi mộng du chạy đến nơi đây, liền không nhịn được xúc động ngoi đầu lên, khi thấy cô cởi áo ngủ nhảy vào bể bơi, mới giật mình người ta cũng là ngủ không được.
Ngẩn người ở dưới nước quá lâu,anh thật sự không nhịn nổi, lại không ngờ khiến cô lại nghĩ mình là ăn trộm, vội vàng đi qua giữ chặt cô, "Là tôi."
Thư Mật Nhi nghe được giọng nói của anh mới ngừng la lên, vỗ vỗ ngực, "Bệnh thần kinh! Không có việc gì anh trốn ở dưới nước giả thần giả quỷ làm gì vậy?"
"Chị hai, tôi đang nằm ở dưới nước nhìn những ngôi sao, kết quả thấy co thất hồn lạc phách đi tới, còn tưởng rằng cô bị mộng du kìa, rốt cuộc là người nào dọa người nào?" Mạc Đông Lăng tức giận nói.
"Anh mới mộng du!" Thư Mật Nhi tức giận.
"Đó là chuyện không có khả năng." Mạc Đông Lăng lạnh nhạt trả lời.
Thư Mật Nhi ngạc nhiên mà hỏi: "Anh hơn nửa đêm không ngủ được, chạy đến trong hồ bơi ở lại dưới đó làm gì vậy? Anh là cầm tinh con cá sao? Một ngày muốn bơi bao nhiêu lần?"
"Tôi mất ngủ, ngủ không được. Còn có, trong mười hai con giáp không có con nào là con cá hết, tôi khuyên cô nên bổ túc kiến thức lại đi, miễn cho nói ra làm trò cười cho người trong nghề."
"Tôi đương nhiên biết rõ bên trong mười hai con giáp không có cá, tôi chỉ đơn thuần chỉ anh." Thư Mật Nhi phản bác.
"Thật xin lỗi, tôi cầm tinh con heo."
"Phốc! Thì ra heo cũng sẽ lặn xuống nước, thật sự là chuyện thần kỳ." Thư Mật Nhi trêu ghẹo nói.
"Cười đủ chưa?" Mạc Đông Lăng âm trầm nói một câu.
"Dĩ nhiên!"
Tâm tình Thư Mật Nhi vô cùng tốt gật đầu, lập tức bơi đến bên cạnh bờ, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Không đợi cô lên bờ, đã bị Mạc Đông Lặng đè trên tường hồ bơi, "Nếu như đều ngủ không được, không bằng làm chút chuyện có ý nghĩa?"
"Thả tôi ra, anh muốn làm gì?" Thư Mật Nhi khẩn trương hỏi.
"Em cứ nói đi?" Mạc Đông Lăng ngả ngớn ngắt một cái trên nơi đầy đà trước ngực cô, tà ác mười phần.
"Này! Anh quên ba điều trong quy định của trò chơi sao? Trong lúc đó, anh phải nghe theo tôi."
Mạc Đông Lăng chậm rãi tới gần cô, mập mờ nhếch môi, "Nếu như trò chơi đã bắt đầu rồi, không tiếp xúc thân mật, như thế nào mới chinh phục được thân cùng tâm của nhau đây?"
"Không được! Quy tắc trò chơi không có nói rõ điểm này!" Thư Mật Nhi kháng nghị.
"Quy tắc là chết, người là sống, chúng ta phải căn cứ tình huống khác nhau mà xử lý vấn đề." Mạc Đông Lăng dán sát vào môi cô thổi hơi, phải nói, anh thật sự rất nhớ cảm giác mất hồn của thân thể cô mang đến cho anh.
-------------------------
Bình luận facebook