Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91-95
CHƯƠNG 91
Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, hình ảnh trên ti vi đột nhiên dừng lại.
Lục Huyền Lâm đi lên đập ti vi một cái.
Thời khắc quan trọng như thế lại bị đứng máy?
“Anh Lục Huyền Lâm, không phải ti vi có vấn đề, mà là người ta chỉnh video, anh xem video lại tiếp tục rồi kìa.” Mộ Nhã Kỳ tốt bụng nhắc nhở, hành động của Lục Huyền Lâm cho cô ta biết, anh rất để ý đến người phụ nữ Lý Tang Du kia.
Lúc Lý Tang Du đang từ từ đến gần đường lớn, đột nhiên được một cánh tay kéo về.
Lục Huyền Lâm thầm thở phào.
Với tính tình của Lý Tang Du, anh không tin cô sẽ tự sát, giống như sau khi mất con cô cũng sẽ không tự sát vậy. Về phần tại sao lại nhảy xuống biển thì anh vẫn chưa nghĩ ra. Dù anh không tin cô sẽ tự sát, nhưng ngoài miệng chắc chắn anh sẽ không thừa nhận.
Vì anh không muốn thua trước mặt cô!
Lục Huyền Lâm vừa mới thở phào một hơi, ngay sau đó lại bắt đầu nổi giận.
Lý Tang Du bị một người đàn ông ôm lấy, mà cô còn nằm yên trong lòng người đàn ông này.
Anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông, chứ không nhìn thấy khuôn mặt anh ta.
Người đàn ông này không phải Thái Vũ Hàng.
Rốt cuộc bên cạnh cô có bao nhiêu người đàn ông?
Lục Huyền Lâm cảm thấy lồng ngực có một ngọn đuốc đang cháy lên.
Là anh quá lơ là với cô nên mới để cô có cơ hội ra ngoài quen biết hết người đàn ông này đến người đàn ông khác như thế sao?
Cảnh này khiến cả nhà họ Lục rơi vào yên tĩnh, nhưng sau đó lại trở nên ầm ĩ.
“Còn ra thể thống gì nữa!” Ông cụ Lục tức giận gõ gõ cái gậy.
“Huyền Lâm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Mẹ Lục cũng không xem tiếp được nữa.
“Mợ, con đã nói với mợ Lý Tang Du không đáng tin rồi, thế mà anh còn không, bây giờ nhìn đi, bị lộ nguyên hình rồi đúng không.” Hàn Thất Thất châm dầu vào lửa.
Chỉ có Lục Dĩ Mai phát hiện điểm không đúng: “Huyền Lâm, sao Tiểu Du đi làm ở tập đoàn Lục Thị lại bị ức hiếp thành thế này? Người không biết còn tưởng nhà họ Lục chúng ta ỷ thế hiếp người đấy.”
Lời nói này khiến Lục Huyền Lâm nghẹn họng.
Đúng là anh ỷ thế hiếp người thật.
“Nếu chị bị đối xử như vậy, ai tốt với chị, chị sẽ nhào vào lòng người đó.” Lời nói của Lục Dĩ Mai lập tức khiến mọi người ngưng phê bình Lý Tang Du.
“Nhãi con, sao Tiểu Du lại bị người ta ức hiếp thành thế này? Mau đi điều tra, nhất định phải điều tra rõ ràng. Không thể để người khác cho rằng nhà họ Lục chúng ta bạc đãi người ta được.” Ông cụ cũng phát hiện vấn đề không đúng.
“Đúng thế, xem ra con bé Tiểu Du thật sự chịu nhiều uất ức lắm, con bé đâu rồi? Tối nay sao không thấy con bé?” Lúc này mẹ Lục mới phát hiện tối này không nhìn thấy Lý Tang Du.
Lục Huyền Lâm khó chịu từ nãy đến giờ đứng dậy, nét mặt nghiêm túc, không nói một lời đi ra ngoài.
Lúc tất cả mọi chuyện diễn ra với Lý Tang Du, anh đều có mặt ở đó, bây giờ nghĩ lại mới thấy anh thật sự hơi quá đáng.
CHƯƠNG 92
Đến mức cô nhào vào lòng người khác, anh cũng không có tư cách nổi giận.
Tất cả vết thương trên người cô đều do anh gây ra.
Gặp người có thể quan tâm cô, anh có thể làm gì? Chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
Gió đêm hơi lạnh thổi tắt lửa giận của Lục Huyền Lâm, nhưng không thể thổi bay nỗi buồn rầu trong lòng.
Rốt cuộc bây giờ cô đang ở đâu?
Tại sao không nghe điện thoại?
Còn ở bên cạnh người đàn ông kia sao?
“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Mộ Nhã Kỳ vang lên sau lưng anh.
Cắt ngang những suy nghĩ rời rạc của anh.
“Nếu người cậu thích là Lý Uyển Khanh, vậy tại sao phải cưới Lý Tang Du mà mình không thích?”
Mấy gia tộc lớn này đều có quan hệ qua lại mấy đời, bọn nhỏ cũng chơi cùng nhau từ bé đến lớn, đều hiểu chuyện của nhau.
Lục Huyền Lâm nhíu mày , hơi khó chịu: “Cô quan tâm nhiều quá rồi?”
“Ô, cậu là muốn qua cầu rút ván à? Tôi giúp cậu cùng nhau diễn trò ức hiếp Lý Tang Du, thế nào, bây giờ lại muốn đá bay tôi đi? Sớm biết thế thì tôi đã không giúp cậu rồi, làm người xấu đúng là quá mệt mỏi, huống hồ còn ảnh hưởng đến danh dự của tôi nữa.”
Lục Huyền Lâm liếc cô ta: “Cô có danh dự sao? Đã mất sạch từ lâu rồi.”
“Đừng có trút giận lên tôi, tôi cũng không phải Lý Tang Du bị cậu ức hiếp đến quen.” Mộ Nhã Kỳ tựa lên xe, hai tay ôm ngực nhìn Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm đen mặt.
“Cút đi!”
“Chậc chậc chậc, đúng là lợi dụng xong thì trở mặt ngay, chẳng trách cậu lại đối xử với Lý Tang Du như thế.” Mộ Nhã Kỳ không nổi giận chút nào, ngược lại còn nhìn Lục Huyền Lâm bằng ánh mắt quyến rũ.
Cho dù Mộ Nhã Kỳ có quyến rũ hơn nữa, Lục Huyền Lâm cũng không thèm nhìn lấy một cái: “Đừng nói như tôi vô tình lắm, lần này cô biểu diễn vì tình nghĩa, không có thù lao, nhưng cô lại có được danh tiếng tốt và nhiều fan hơn, đừng có được voi đòi tiên với tôi.”
“Vậy tôi là đang tạo nghiệp gì thế? Làm người xấu giúp cậu còn phải nhìn sắc mặt của cậu, đừng tưởng cậu nhỏ hơn tôi thì tôi không dám đánh cậu.”
“Cô tưởng mình là người tốt ư? Danh tiếng nát bét như vậy thích hợp làm người xấu hơn.”
“Đừng hòng bôi nhọ một nhân vật cấp nữ thần như tôi.” Mộ Nhã Kỳ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Hôm nay gặp Lý Tang Du, tôi thật sự cảm thấy cô ta cũng được lắm, xuất thân cô chủ nhà giàu, có năng lực làm việc, còn biết nhẫn nhịn…” Mộ Nhã Kỳ giơ ngón tay đếm ưu điểm của Lý Tang Du: “Nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ thích cô ta. Anh đúng là có mắt như mù.”
Lục Huyền Lâm không muốn nói nhảm với cô ta nữa, mở cửa xe: “Lên xe!”
Tiễn ôn thần này đi sớm một chút thì có thể yên tĩnh hơn một chút.
…
Thời Nhiên Phong đưa một tờ menu cho Lý Tang Du: “Thích gì cứ gọi đi.”
Lý Tang Du cho rằng anh ta sẽ mời mình ăn cơm ở nhà, không ngờ lại là ở nhà hàng kiểu Pháp.
“Anh ăn gì thì tôi ăn đó.” Lý Tang Du trả menu lại cho anh ta.
Đợi sau khi phục vụ đi rồi, Thời Nhiên Phong im lặng nhìn Lý Tang Du.
Lúc này, cô đã tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo vừa người, mái tóc đen dài bổ đôi tự nhiên xoã ở hai bên, mày liễu, mắt to, môi anh đào và chiếc cằm nhỏ nhắn, tạo thành một người đẹp hiếm thấy.
“CHƯƠNG 93
Cô rất đẹp!”
Được một người đàn ông có khí chất như vậy khen ngợi, Lý Tang Du đỏ mặt: “Cảm ơn!”
“Cô thế này, sao lại có người nhẫn tâm tổn thương cô chứ?”
Lời này khiến Lý Tang Du thầm thấy chua xót, lúc mẹ còn sống, cô còn được nâng như nâng trứng, sau khi mẹ mất, ba cưới mẹ kế Tiêu Hà, có một cô em gái không hề có quan hệ huyết thống, địa vị của cô như rơi xuống nghìn trượng, cuối cùng trở thành một người quỷ kế đa đoan.
“Lâm Bách Thần là ai?”
Đột nhiên bị hỏi đến cái tên này, Lý Tang Du hơi kinh ngạc.
Thời Nhiên Phong thấu hiểu lòng người cười một tiếng: “Không muốn nói có thể không nói.”
Lý Tang Du rũ mắt, lông mi cong dày hơi rung rung: “Anh ấy đã chết từ mấy năm trước rồi.”
Sắc mặt Thời Nhiên Phong hơi thay đổi: “Xin lỗi, tôi không nên hỏi.”
Lý Tang Du cười nhạt ngước mặt lên, trong mắt có ánh nước bao phủ, cô lắc đầu: “Trước giờ tôi chưa từng nhắc tới anh ấy với ai, chỉ muốn nói với anh.”
“Cảm ơn!”
“Chúng tôi biết nhau từ nhỏ, lần đầu tiên gặp tôi anh ấy đã thích tôi, luôn rất thích, chưa từng thay lòng, đáng tiếc lúc đó tôi lại thích một người khác…”
Thời Nhiên Phong không chen miệng vào, im lặng lắng nghe.
“Tôi không thích anh ấy, anh ấy vì muốn tên mình khắc ghi trong lòng tôi mà lựa chọn tự sát.” Một giọt nước mắt rơi xuống gò mà Lý Tang Du.
“Anh ta thành công rồi.”
“Nhưng tôi không muốn anh ấy làm bằng cách như vậy.” Sau khi trưởng thành, mỗi lần nhớ lại chuyện này Lý Tang Du đều vô cùng hối hận.
Nếu là bây giờ, cô sẽ từ bỏ người trong lòng mình mà chấp nhận Lâm Bách Thần. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cô cũng hiểu thay vì tìm một người mình yêu còn không bằng tìm một người yêu mình.
“Nụ cười của anh ấy rất ấm áp, mỗi lần tôi rơi vào tuyệt vọng đều sẽ nhớ đến nụ cười của anh ấy.” Nói đến đây, ánh mắt Lý Tang Du trở nên mơ màng, vẻ mặt cũng mang theo quyến luyến si mê.
“Cho nên hôm nay cô lại nhìn thấy anh ta ở đầu cậu?”
“Phải!” Lý Tang Du gật đầu: “Tôi sợ anh ấy đi rồi không quay lại nữa, cho nên tôi muốn đuổi theo.”
Thời Nhiên Phong hiểu ra: “May là có tôi ở đó, nếu không…”
“Lần này thật sự phải cảm ơn anh.” Dù đã nói cảm ơn rất nhiều lần, nhưng Lý Tang Du vẫn muốn dùng hai chữ này thể hiện tình cảm của mình.
“Tôi cũng không mong anh ta đưa cô đi.” Thời Nhiên Phong nhìn Lý Tang Du: “Chỉ cần bị tôi gặp được rồi, tôi sẽ không đồng ý.”
“Thật sự có thiên đường sao?”
Thời Nhiên Phong không trả lời vấn đề này, cho dù có, anh ta cũng sẽ không nói.
Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc, một khúc nhạc dương cầm êm ái nhẹ nhàng vang lên trong nhà hàng.
Lý Tang Du nhẹ nhàng gật gù theo điệu nhạc, ngón tay trên bàn cũng gõ nhẹ.
Những chi tiết này đều bị Thời Nhiên Phong thấy hết: “Cô biết đàn piano à?”
“Đúng thế!”
CHƯƠNG 94
Dù sao Lý Tang Du cũng có xuất thân cô chủ nhà giàu, từ nhỏ đã được đào tạo về mọi mặt, chỉ không giỏi nấu nướng mà thôi.
Sau khi kết hôn, cô bước vào cuộc sống làm việc bận rộn, từ bỏ rất nhiều sở thích, trở thành một người phụ nữ sống vì tiền.
Tối nay có người hợp với mình ở bên cạnh, có hoàn cảnh thích hợp, cho nên mới để lộ tài năng trước đây.
“Có muốn đàn một bản không?”
Lý Tang Du đã lâu không đàn lập tức sáng mắt lên, mời anh ta: “Cùng đàn nhé?”
“Không thành vấn đề!”
Đợi khúc nhạc kết thúc, hai người cùng đi tới trước piano.
Người biểu diễn nhường chỗ cho họ.
Hai người cùng nhau ngồi xuống, Thời Nhiên Phong hỏi: “Muốn đàn bài nào?”
“Lâu đài trên không!”
Đầu ngón tay đánh xuống, một khúc nhạc dương cầm với nhịp điệu du dương vang lên trong không gian, phối hợp với bóng đêm yên tĩnh, truyền ra ngoài xuyên qua cửa nhà hàng.
“Bài hát này…” Mộ Nhã Kỳ ngồi trong xe bị khúc nhạc dương cầm thu hút sự chú ý.
Lục Huyền Lâm đang đợi đèn xanh đèn đỏ thì hoàn toàn không để ý.
“Dừng xe lại, nhanh lên đi.” Mộ Nhã Kỳ hưng phấn nói.
“Cô muốn làm gì?” Lục Huyền Lâm hỏi, nhưng vẫn dừng xe lại bên đường.
“Bài hát này không phải do một người đàn.”
Đối với một người mù âm nhạc như Lục Huyền Lâm, đây chỉ là một bài hát mà thôi, anh không nghe ra chút ảo diệu nào bên trong cả.
“Đây là một nam một nữ hợp tấu, cậu nghe đi, phần này tiếng đàn mạnh mẽ có lực, phần này lại du dương hơn nhiều, nhưng tiết tấu rất hợp nhau, hoàn toàn không có kẽ hở. Nếu không phải tôi từng nghiên cứu về piano thì cũng nghe không ra sự khác biệt bên trong.” Mộ Nhã Kỳ vừa nói vừa mở cửa xe: “Mau xuống xe, tôi phải đi gặp đôi tình nhân này, thật sự quá tuyệt vời.”
“Lại nổi điên?” Lục Huyền Lâm chỉ đành xuống xe, đi vào nhà hàng cùng với Nhã Kỳ.
Sau khi đàn xong, Lý Tang Du và Thời Nhiên Phong cùng nhau rời khỏi đàn piano, đi về lại bàn ăn.
Vốn Lý Tang Du đang tươi cười vui vẻ, nhưng chợt vô ý nhìn về phía cửa, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Ngoài cửa là Lục Huyền Lâm và Mộ Nhã Kỳ đang lôi kéo tay anh.
“Lý Tang Du, thì ra cô ở trong này!” Đột nhiên phát hiện Lý Tang Du, Lục Huyền Lâm lập tức gạt Nhã Kỳ ra, đi thẳng về phía Lý Tang Du .
Lý Tang Du kéo Thời Nhiên Phong lách qua mấy cái bàn chạy ra cửa, vừa chạy vừa hô to: “Mộ Nhã Kỳ, tôi là fan trung thành của cô, tôi yêu cô!”
“Ồn ào!” Mọi người trong nhà ăn đồng loạt nhìn về phía Mộ Nhã Kỳ, bao gồm cả người ở ngoài đường.
Lập tức, không biết bao nhiêu người hâm mộ chạy đến từ chỗ nào vây quanh Mộ Nhã Kỳ lại.
“Mộ Nhã Kỳ, cho tôi xin chữ ký.”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng là fan trung thành của cô, đặc biệt thích xem phim cô đóng.”
“Tôi thích nghe cô hát…”
CHƯƠNG 95
Lý Tang Du lôi kéo Thời Nhiên Phong ra khỏi nhà hàng cơm Tây, lúc này ngoài cửa đã bị chặn kín, người ngoài không vào được, người trong không ra được.
Cô quay đầu nở nụ cười nhạt nhìn thoáng qua Lục Huyền Lâm đang không đi đâu được.
Anh ta đúng là không chịu cô đơn.
Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng có thể cặp kè với phụ nữ.
Thời Nhiên Phong im lặng nhìn tất cả, anh ta đã điều tra hết mọi chuyện về cô cho nên biết rõ. Dù có một số việc Lý Tang Du không nói nhưng anh ta cũng biết.
Ngay từ khi mới gặp, anh ta đã phái người điều tra cô, biết cô đã kết hôn, nhưng cuộc sống không tốt, khi giới thiệu thân phận cũng giới thiệu tên tuổi nhà mẹ đẻ chứ không phải nhà chồng.
Có thể thấy được, đối với cô, nhà chồng không quan trọng, thậm chí khinh thường không thèm nói ra miệng. Cuộc hôn nhân như vậy sẽ không hạnh phúc được đến đâu.
Lần thứ hai gặp mặt, thấy cô mình đầy thương tích, mặt mũi tiều tụy bất lực. Làm cho anh ta động lòng trắc ẩn, muốn vươn hai tay của mình ra.
Đêm nay nhìn thấy vẻ mặt và sự trốn chạy của cô khi nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa, anh ta lập tức hiểu được người đàn ông kia là chồng cô. Càng làm cho anh ta hiểu hơn nữa, chính là bên cạnh người đàn ông kia có một người phụ nữ vô cùng thân thiết.
“Đi thôi, tôi đưa cô đến một nhà hàng khác.”
“Ừ!” Lý Tang Du cảm kích nhìn thoáng qua Thời Nhiên Phong.
Ở bên anh ta, cô cảm thấy rất thoải mái. Không cần che giấu, không cần giải thích, giống như anh ta hiểu cô.
Vất vả lắm mới thoát được đám fans vây quanh, Lục Huyền Lâm và Mộ Nhã Kỳ chui vào xe, xe lao như bay rời khỏi nơi này.
“Nếu không phải cô kéo tôi, tôi đã bắt được Lý Tang Du rồi.” Lục Huyền Lâm lái xe, ảo não nói.
“Nói thật ra lúc đó tôi phát hiện là Lý Tang Du nến mới cố ý kéo tay cậu, là vì muốn cô ấy ghen tị, không chịu được đi tìm cậu, không ngờ cô ấy hoàn toàn không để ý đến cậu, trái lại còn chạy đi với người đàn ông khác.”
“Câm mồm!”
Anh cũng hiểu lời Mộ Nhã Kỳ nói, chỉ là anh không cam lòng.
“Tôi nhất định sẽ bắt được cô ấy.”
“Lại nói, người đàn ông bên cạnh Lý Tang Du thật xuất sắc, dù là diện mạo, khí chất, thậm chí đàn dương cầm đều là hạng nhất. Chẳng trách Lý Tang Du chạy theo anh ta.”
“Két!” Tiếng phanh gấp vang lên.
“Cút xuống đi!”
Sau đó xe lao nhanh vào màn đêm, để lại Mộ Nhã Kỳ đứng ở ven đường cái.
“Đồ khốn!” Nhìn đèn sau xe đi xa dần, Mộ Nhã Kỳ hung hăng chửi một câu.
Đêm này, Lục Huyền Lâm mặt đen như Quan Công, ngồi đợi ở phòng khách đến tận hừng đông, chỉ thiếu điều cầm thanh đao lớn trong tay.
Sự thật nói cho anh, Lý Tang Du vẫn đi cả đêm không về như cũ!
“Thật to gan, càng ngày càng không biết mình là ai.” Mới sáng sớm Lục Huyền Lâm đã nổi trận lôi đình, đập nát hết tất cả những gì có thể đập trong phòng khách.
Đám người giúp việc sợ nơm nớp trốn vào góc phòng, vô tội nhìn sàn nhà cẩm thạch đầy mảnh vỡ nhỏ.
Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, hình ảnh trên ti vi đột nhiên dừng lại.
Lục Huyền Lâm đi lên đập ti vi một cái.
Thời khắc quan trọng như thế lại bị đứng máy?
“Anh Lục Huyền Lâm, không phải ti vi có vấn đề, mà là người ta chỉnh video, anh xem video lại tiếp tục rồi kìa.” Mộ Nhã Kỳ tốt bụng nhắc nhở, hành động của Lục Huyền Lâm cho cô ta biết, anh rất để ý đến người phụ nữ Lý Tang Du kia.
Lúc Lý Tang Du đang từ từ đến gần đường lớn, đột nhiên được một cánh tay kéo về.
Lục Huyền Lâm thầm thở phào.
Với tính tình của Lý Tang Du, anh không tin cô sẽ tự sát, giống như sau khi mất con cô cũng sẽ không tự sát vậy. Về phần tại sao lại nhảy xuống biển thì anh vẫn chưa nghĩ ra. Dù anh không tin cô sẽ tự sát, nhưng ngoài miệng chắc chắn anh sẽ không thừa nhận.
Vì anh không muốn thua trước mặt cô!
Lục Huyền Lâm vừa mới thở phào một hơi, ngay sau đó lại bắt đầu nổi giận.
Lý Tang Du bị một người đàn ông ôm lấy, mà cô còn nằm yên trong lòng người đàn ông này.
Anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông, chứ không nhìn thấy khuôn mặt anh ta.
Người đàn ông này không phải Thái Vũ Hàng.
Rốt cuộc bên cạnh cô có bao nhiêu người đàn ông?
Lục Huyền Lâm cảm thấy lồng ngực có một ngọn đuốc đang cháy lên.
Là anh quá lơ là với cô nên mới để cô có cơ hội ra ngoài quen biết hết người đàn ông này đến người đàn ông khác như thế sao?
Cảnh này khiến cả nhà họ Lục rơi vào yên tĩnh, nhưng sau đó lại trở nên ầm ĩ.
“Còn ra thể thống gì nữa!” Ông cụ Lục tức giận gõ gõ cái gậy.
“Huyền Lâm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Mẹ Lục cũng không xem tiếp được nữa.
“Mợ, con đã nói với mợ Lý Tang Du không đáng tin rồi, thế mà anh còn không, bây giờ nhìn đi, bị lộ nguyên hình rồi đúng không.” Hàn Thất Thất châm dầu vào lửa.
Chỉ có Lục Dĩ Mai phát hiện điểm không đúng: “Huyền Lâm, sao Tiểu Du đi làm ở tập đoàn Lục Thị lại bị ức hiếp thành thế này? Người không biết còn tưởng nhà họ Lục chúng ta ỷ thế hiếp người đấy.”
Lời nói này khiến Lục Huyền Lâm nghẹn họng.
Đúng là anh ỷ thế hiếp người thật.
“Nếu chị bị đối xử như vậy, ai tốt với chị, chị sẽ nhào vào lòng người đó.” Lời nói của Lục Dĩ Mai lập tức khiến mọi người ngưng phê bình Lý Tang Du.
“Nhãi con, sao Tiểu Du lại bị người ta ức hiếp thành thế này? Mau đi điều tra, nhất định phải điều tra rõ ràng. Không thể để người khác cho rằng nhà họ Lục chúng ta bạc đãi người ta được.” Ông cụ cũng phát hiện vấn đề không đúng.
“Đúng thế, xem ra con bé Tiểu Du thật sự chịu nhiều uất ức lắm, con bé đâu rồi? Tối nay sao không thấy con bé?” Lúc này mẹ Lục mới phát hiện tối này không nhìn thấy Lý Tang Du.
Lục Huyền Lâm khó chịu từ nãy đến giờ đứng dậy, nét mặt nghiêm túc, không nói một lời đi ra ngoài.
Lúc tất cả mọi chuyện diễn ra với Lý Tang Du, anh đều có mặt ở đó, bây giờ nghĩ lại mới thấy anh thật sự hơi quá đáng.
CHƯƠNG 92
Đến mức cô nhào vào lòng người khác, anh cũng không có tư cách nổi giận.
Tất cả vết thương trên người cô đều do anh gây ra.
Gặp người có thể quan tâm cô, anh có thể làm gì? Chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
Gió đêm hơi lạnh thổi tắt lửa giận của Lục Huyền Lâm, nhưng không thể thổi bay nỗi buồn rầu trong lòng.
Rốt cuộc bây giờ cô đang ở đâu?
Tại sao không nghe điện thoại?
Còn ở bên cạnh người đàn ông kia sao?
“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Mộ Nhã Kỳ vang lên sau lưng anh.
Cắt ngang những suy nghĩ rời rạc của anh.
“Nếu người cậu thích là Lý Uyển Khanh, vậy tại sao phải cưới Lý Tang Du mà mình không thích?”
Mấy gia tộc lớn này đều có quan hệ qua lại mấy đời, bọn nhỏ cũng chơi cùng nhau từ bé đến lớn, đều hiểu chuyện của nhau.
Lục Huyền Lâm nhíu mày , hơi khó chịu: “Cô quan tâm nhiều quá rồi?”
“Ô, cậu là muốn qua cầu rút ván à? Tôi giúp cậu cùng nhau diễn trò ức hiếp Lý Tang Du, thế nào, bây giờ lại muốn đá bay tôi đi? Sớm biết thế thì tôi đã không giúp cậu rồi, làm người xấu đúng là quá mệt mỏi, huống hồ còn ảnh hưởng đến danh dự của tôi nữa.”
Lục Huyền Lâm liếc cô ta: “Cô có danh dự sao? Đã mất sạch từ lâu rồi.”
“Đừng có trút giận lên tôi, tôi cũng không phải Lý Tang Du bị cậu ức hiếp đến quen.” Mộ Nhã Kỳ tựa lên xe, hai tay ôm ngực nhìn Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm đen mặt.
“Cút đi!”
“Chậc chậc chậc, đúng là lợi dụng xong thì trở mặt ngay, chẳng trách cậu lại đối xử với Lý Tang Du như thế.” Mộ Nhã Kỳ không nổi giận chút nào, ngược lại còn nhìn Lục Huyền Lâm bằng ánh mắt quyến rũ.
Cho dù Mộ Nhã Kỳ có quyến rũ hơn nữa, Lục Huyền Lâm cũng không thèm nhìn lấy một cái: “Đừng nói như tôi vô tình lắm, lần này cô biểu diễn vì tình nghĩa, không có thù lao, nhưng cô lại có được danh tiếng tốt và nhiều fan hơn, đừng có được voi đòi tiên với tôi.”
“Vậy tôi là đang tạo nghiệp gì thế? Làm người xấu giúp cậu còn phải nhìn sắc mặt của cậu, đừng tưởng cậu nhỏ hơn tôi thì tôi không dám đánh cậu.”
“Cô tưởng mình là người tốt ư? Danh tiếng nát bét như vậy thích hợp làm người xấu hơn.”
“Đừng hòng bôi nhọ một nhân vật cấp nữ thần như tôi.” Mộ Nhã Kỳ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Hôm nay gặp Lý Tang Du, tôi thật sự cảm thấy cô ta cũng được lắm, xuất thân cô chủ nhà giàu, có năng lực làm việc, còn biết nhẫn nhịn…” Mộ Nhã Kỳ giơ ngón tay đếm ưu điểm của Lý Tang Du: “Nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ thích cô ta. Anh đúng là có mắt như mù.”
Lục Huyền Lâm không muốn nói nhảm với cô ta nữa, mở cửa xe: “Lên xe!”
Tiễn ôn thần này đi sớm một chút thì có thể yên tĩnh hơn một chút.
…
Thời Nhiên Phong đưa một tờ menu cho Lý Tang Du: “Thích gì cứ gọi đi.”
Lý Tang Du cho rằng anh ta sẽ mời mình ăn cơm ở nhà, không ngờ lại là ở nhà hàng kiểu Pháp.
“Anh ăn gì thì tôi ăn đó.” Lý Tang Du trả menu lại cho anh ta.
Đợi sau khi phục vụ đi rồi, Thời Nhiên Phong im lặng nhìn Lý Tang Du.
Lúc này, cô đã tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo vừa người, mái tóc đen dài bổ đôi tự nhiên xoã ở hai bên, mày liễu, mắt to, môi anh đào và chiếc cằm nhỏ nhắn, tạo thành một người đẹp hiếm thấy.
“CHƯƠNG 93
Cô rất đẹp!”
Được một người đàn ông có khí chất như vậy khen ngợi, Lý Tang Du đỏ mặt: “Cảm ơn!”
“Cô thế này, sao lại có người nhẫn tâm tổn thương cô chứ?”
Lời này khiến Lý Tang Du thầm thấy chua xót, lúc mẹ còn sống, cô còn được nâng như nâng trứng, sau khi mẹ mất, ba cưới mẹ kế Tiêu Hà, có một cô em gái không hề có quan hệ huyết thống, địa vị của cô như rơi xuống nghìn trượng, cuối cùng trở thành một người quỷ kế đa đoan.
“Lâm Bách Thần là ai?”
Đột nhiên bị hỏi đến cái tên này, Lý Tang Du hơi kinh ngạc.
Thời Nhiên Phong thấu hiểu lòng người cười một tiếng: “Không muốn nói có thể không nói.”
Lý Tang Du rũ mắt, lông mi cong dày hơi rung rung: “Anh ấy đã chết từ mấy năm trước rồi.”
Sắc mặt Thời Nhiên Phong hơi thay đổi: “Xin lỗi, tôi không nên hỏi.”
Lý Tang Du cười nhạt ngước mặt lên, trong mắt có ánh nước bao phủ, cô lắc đầu: “Trước giờ tôi chưa từng nhắc tới anh ấy với ai, chỉ muốn nói với anh.”
“Cảm ơn!”
“Chúng tôi biết nhau từ nhỏ, lần đầu tiên gặp tôi anh ấy đã thích tôi, luôn rất thích, chưa từng thay lòng, đáng tiếc lúc đó tôi lại thích một người khác…”
Thời Nhiên Phong không chen miệng vào, im lặng lắng nghe.
“Tôi không thích anh ấy, anh ấy vì muốn tên mình khắc ghi trong lòng tôi mà lựa chọn tự sát.” Một giọt nước mắt rơi xuống gò mà Lý Tang Du.
“Anh ta thành công rồi.”
“Nhưng tôi không muốn anh ấy làm bằng cách như vậy.” Sau khi trưởng thành, mỗi lần nhớ lại chuyện này Lý Tang Du đều vô cùng hối hận.
Nếu là bây giờ, cô sẽ từ bỏ người trong lòng mình mà chấp nhận Lâm Bách Thần. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cô cũng hiểu thay vì tìm một người mình yêu còn không bằng tìm một người yêu mình.
“Nụ cười của anh ấy rất ấm áp, mỗi lần tôi rơi vào tuyệt vọng đều sẽ nhớ đến nụ cười của anh ấy.” Nói đến đây, ánh mắt Lý Tang Du trở nên mơ màng, vẻ mặt cũng mang theo quyến luyến si mê.
“Cho nên hôm nay cô lại nhìn thấy anh ta ở đầu cậu?”
“Phải!” Lý Tang Du gật đầu: “Tôi sợ anh ấy đi rồi không quay lại nữa, cho nên tôi muốn đuổi theo.”
Thời Nhiên Phong hiểu ra: “May là có tôi ở đó, nếu không…”
“Lần này thật sự phải cảm ơn anh.” Dù đã nói cảm ơn rất nhiều lần, nhưng Lý Tang Du vẫn muốn dùng hai chữ này thể hiện tình cảm của mình.
“Tôi cũng không mong anh ta đưa cô đi.” Thời Nhiên Phong nhìn Lý Tang Du: “Chỉ cần bị tôi gặp được rồi, tôi sẽ không đồng ý.”
“Thật sự có thiên đường sao?”
Thời Nhiên Phong không trả lời vấn đề này, cho dù có, anh ta cũng sẽ không nói.
Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc, một khúc nhạc dương cầm êm ái nhẹ nhàng vang lên trong nhà hàng.
Lý Tang Du nhẹ nhàng gật gù theo điệu nhạc, ngón tay trên bàn cũng gõ nhẹ.
Những chi tiết này đều bị Thời Nhiên Phong thấy hết: “Cô biết đàn piano à?”
“Đúng thế!”
CHƯƠNG 94
Dù sao Lý Tang Du cũng có xuất thân cô chủ nhà giàu, từ nhỏ đã được đào tạo về mọi mặt, chỉ không giỏi nấu nướng mà thôi.
Sau khi kết hôn, cô bước vào cuộc sống làm việc bận rộn, từ bỏ rất nhiều sở thích, trở thành một người phụ nữ sống vì tiền.
Tối nay có người hợp với mình ở bên cạnh, có hoàn cảnh thích hợp, cho nên mới để lộ tài năng trước đây.
“Có muốn đàn một bản không?”
Lý Tang Du đã lâu không đàn lập tức sáng mắt lên, mời anh ta: “Cùng đàn nhé?”
“Không thành vấn đề!”
Đợi khúc nhạc kết thúc, hai người cùng đi tới trước piano.
Người biểu diễn nhường chỗ cho họ.
Hai người cùng nhau ngồi xuống, Thời Nhiên Phong hỏi: “Muốn đàn bài nào?”
“Lâu đài trên không!”
Đầu ngón tay đánh xuống, một khúc nhạc dương cầm với nhịp điệu du dương vang lên trong không gian, phối hợp với bóng đêm yên tĩnh, truyền ra ngoài xuyên qua cửa nhà hàng.
“Bài hát này…” Mộ Nhã Kỳ ngồi trong xe bị khúc nhạc dương cầm thu hút sự chú ý.
Lục Huyền Lâm đang đợi đèn xanh đèn đỏ thì hoàn toàn không để ý.
“Dừng xe lại, nhanh lên đi.” Mộ Nhã Kỳ hưng phấn nói.
“Cô muốn làm gì?” Lục Huyền Lâm hỏi, nhưng vẫn dừng xe lại bên đường.
“Bài hát này không phải do một người đàn.”
Đối với một người mù âm nhạc như Lục Huyền Lâm, đây chỉ là một bài hát mà thôi, anh không nghe ra chút ảo diệu nào bên trong cả.
“Đây là một nam một nữ hợp tấu, cậu nghe đi, phần này tiếng đàn mạnh mẽ có lực, phần này lại du dương hơn nhiều, nhưng tiết tấu rất hợp nhau, hoàn toàn không có kẽ hở. Nếu không phải tôi từng nghiên cứu về piano thì cũng nghe không ra sự khác biệt bên trong.” Mộ Nhã Kỳ vừa nói vừa mở cửa xe: “Mau xuống xe, tôi phải đi gặp đôi tình nhân này, thật sự quá tuyệt vời.”
“Lại nổi điên?” Lục Huyền Lâm chỉ đành xuống xe, đi vào nhà hàng cùng với Nhã Kỳ.
Sau khi đàn xong, Lý Tang Du và Thời Nhiên Phong cùng nhau rời khỏi đàn piano, đi về lại bàn ăn.
Vốn Lý Tang Du đang tươi cười vui vẻ, nhưng chợt vô ý nhìn về phía cửa, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Ngoài cửa là Lục Huyền Lâm và Mộ Nhã Kỳ đang lôi kéo tay anh.
“Lý Tang Du, thì ra cô ở trong này!” Đột nhiên phát hiện Lý Tang Du, Lục Huyền Lâm lập tức gạt Nhã Kỳ ra, đi thẳng về phía Lý Tang Du .
Lý Tang Du kéo Thời Nhiên Phong lách qua mấy cái bàn chạy ra cửa, vừa chạy vừa hô to: “Mộ Nhã Kỳ, tôi là fan trung thành của cô, tôi yêu cô!”
“Ồn ào!” Mọi người trong nhà ăn đồng loạt nhìn về phía Mộ Nhã Kỳ, bao gồm cả người ở ngoài đường.
Lập tức, không biết bao nhiêu người hâm mộ chạy đến từ chỗ nào vây quanh Mộ Nhã Kỳ lại.
“Mộ Nhã Kỳ, cho tôi xin chữ ký.”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng là fan trung thành của cô, đặc biệt thích xem phim cô đóng.”
“Tôi thích nghe cô hát…”
CHƯƠNG 95
Lý Tang Du lôi kéo Thời Nhiên Phong ra khỏi nhà hàng cơm Tây, lúc này ngoài cửa đã bị chặn kín, người ngoài không vào được, người trong không ra được.
Cô quay đầu nở nụ cười nhạt nhìn thoáng qua Lục Huyền Lâm đang không đi đâu được.
Anh ta đúng là không chịu cô đơn.
Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng có thể cặp kè với phụ nữ.
Thời Nhiên Phong im lặng nhìn tất cả, anh ta đã điều tra hết mọi chuyện về cô cho nên biết rõ. Dù có một số việc Lý Tang Du không nói nhưng anh ta cũng biết.
Ngay từ khi mới gặp, anh ta đã phái người điều tra cô, biết cô đã kết hôn, nhưng cuộc sống không tốt, khi giới thiệu thân phận cũng giới thiệu tên tuổi nhà mẹ đẻ chứ không phải nhà chồng.
Có thể thấy được, đối với cô, nhà chồng không quan trọng, thậm chí khinh thường không thèm nói ra miệng. Cuộc hôn nhân như vậy sẽ không hạnh phúc được đến đâu.
Lần thứ hai gặp mặt, thấy cô mình đầy thương tích, mặt mũi tiều tụy bất lực. Làm cho anh ta động lòng trắc ẩn, muốn vươn hai tay của mình ra.
Đêm nay nhìn thấy vẻ mặt và sự trốn chạy của cô khi nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa, anh ta lập tức hiểu được người đàn ông kia là chồng cô. Càng làm cho anh ta hiểu hơn nữa, chính là bên cạnh người đàn ông kia có một người phụ nữ vô cùng thân thiết.
“Đi thôi, tôi đưa cô đến một nhà hàng khác.”
“Ừ!” Lý Tang Du cảm kích nhìn thoáng qua Thời Nhiên Phong.
Ở bên anh ta, cô cảm thấy rất thoải mái. Không cần che giấu, không cần giải thích, giống như anh ta hiểu cô.
Vất vả lắm mới thoát được đám fans vây quanh, Lục Huyền Lâm và Mộ Nhã Kỳ chui vào xe, xe lao như bay rời khỏi nơi này.
“Nếu không phải cô kéo tôi, tôi đã bắt được Lý Tang Du rồi.” Lục Huyền Lâm lái xe, ảo não nói.
“Nói thật ra lúc đó tôi phát hiện là Lý Tang Du nến mới cố ý kéo tay cậu, là vì muốn cô ấy ghen tị, không chịu được đi tìm cậu, không ngờ cô ấy hoàn toàn không để ý đến cậu, trái lại còn chạy đi với người đàn ông khác.”
“Câm mồm!”
Anh cũng hiểu lời Mộ Nhã Kỳ nói, chỉ là anh không cam lòng.
“Tôi nhất định sẽ bắt được cô ấy.”
“Lại nói, người đàn ông bên cạnh Lý Tang Du thật xuất sắc, dù là diện mạo, khí chất, thậm chí đàn dương cầm đều là hạng nhất. Chẳng trách Lý Tang Du chạy theo anh ta.”
“Két!” Tiếng phanh gấp vang lên.
“Cút xuống đi!”
Sau đó xe lao nhanh vào màn đêm, để lại Mộ Nhã Kỳ đứng ở ven đường cái.
“Đồ khốn!” Nhìn đèn sau xe đi xa dần, Mộ Nhã Kỳ hung hăng chửi một câu.
Đêm này, Lục Huyền Lâm mặt đen như Quan Công, ngồi đợi ở phòng khách đến tận hừng đông, chỉ thiếu điều cầm thanh đao lớn trong tay.
Sự thật nói cho anh, Lý Tang Du vẫn đi cả đêm không về như cũ!
“Thật to gan, càng ngày càng không biết mình là ai.” Mới sáng sớm Lục Huyền Lâm đã nổi trận lôi đình, đập nát hết tất cả những gì có thể đập trong phòng khách.
Đám người giúp việc sợ nơm nớp trốn vào góc phòng, vô tội nhìn sàn nhà cẩm thạch đầy mảnh vỡ nhỏ.
Bình luận facebook