• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây (4 Viewers)

  • Chương 71-80

CHƯƠNG 71
“Để tôi tự làm.” Lý Tang Du đang muốn nhận hòm thuốc.
Người ta cứu cô, dù sao cô cũng không thể để người ta còn đích thân bôi thuốc chứ?
Cô là cô chủ con nhà giàu nhưng không phải là cô chủ được cưng chiều, loại người như cô là một cô chủ có thể tay làm hàm nhai.
Thời Nhiên Phong cầm hòm thuốc qua, mở lọ thuốc sát trùng, dùng bông tăm bắt đầu sát khuẩn đầu gối cho cô từng chút một.
Lý Tang Du còn muốn kiên trì lại chẳng rảnh để tranh luận nữa. Hiệu quả của nước sát trùng bôi lên trên vết thương kích thích khiến cô chảy nước mắt.
Đau đớn lúc này còn hơn cả lúc mới bị ngã.
Khiến cho cô có cảm giác sống không bằng chết.
Vết thương nóng rát đột nhiên được một cơn gió mát xoa dịu.
Thời Nhiên Phong đang thổi nhẹ vào đầu gối của cô.
“Ngài… ngài Thời…” Điều này khiến Lý Tang Du càng thấy xấu hổ hơn.
Người đàn ông này không chỉ tốt bụng, chu đáo, còn vô cùng dịu dàng.
Thời Nhiên Phong phớt lờ những lời cô muốn nói, sát trùng xong lại bôi thuốc.
Sau khi bôi thuốc xong, Thời Nhiên Phong giơ ngón tay dài trắng mịn ra, cầm lấy khăn mặt chậm rãi bỏ vào trong chậu nước. Anh ta vắt mạnh cho kiệt nước trong chiếc khăn mặt.
Động tác tao nhã giống như trong tay anh không phải là một chiếc khăn mặt, mà là món đồ cổ vô giá. Trên người Thời Nhiên Phong tự nhiên toát ra khí chất quý tộc.
Mùi nước hoa dễ ngửi, không ngọt như nước hoa của phái nữ lại làm cho người ta phải hít sâu thêm vài lần.
Thời Nhiên Phong cầm chiếc khăn mặt màu trắng trong tay, đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên mặt cô. Động tác của anh ta rất nhẹ nhàng, giống như Lý Tang Du là một con búp bê dễ vỡ vậy.
Từ sau khi mẹ qua đời, Lý Tang Du không còn được người khác đối xử như thế. Cô có hơi luống cuống khi đột nhiên đối mặt với sự chăm sóc chu đáo của một người xa lạ.
“Ngài Thời thường giúp đỡ người khác như vậy sao?” Lý Tang Du không thể không tìm chủ đề phá vỡ sự luống cuống của mình.
“Phải xem tâm trạng! Nhất là phải xem đối tượng.”
Xem tâm trạng, Lý Tang Du có thể hiểu được. Kẻ lắm tiền đều có thể làm chuyện mình muốn tùy theo tâm trạng.
“Xem đối tượng?” Nhưng cô không hiểu về điểm này.
Nếu nói anh ta thích người đẹp, hôm nay cô thật ra không có bất kỳ vẻ đẹp gì, ngược lại cả người lôi thôi lếch thếch.
Thời Nhiên Phong dừng động tác trong tay và nhìn cô: “Hôm nay cô bất lực, sa sút tinh thần, hơn nữa còn rất thương tâm.”
“Khiến anh động lòng trắc ẩn sao?”
Thời Nhiên Phong gật đầu.
“Bất kể thế nào, tôi đều muốn cám ơn anh đã ra tay giúp đỡ.” Nếu hôm nay Lý Tang Du không gặp được Thời Nhiên Phong, cuối cùng chỉ có thể quay về biệt thự nhà họ Lục, lại bị Lục Huyền Lâm châm chọc khiêu khích.
Muốn được người ta che chở như vậy sao? Vọng tưởng!
CHƯƠNG 72

Giờ phút này, cô mới phát hiện ra, có phải đầu mình bị tắc nghẽn mới có thể thích loại động vật máu lạnh như Lục Huyền Lâm kia không?

“Ọc ọc…” Bụng Lý Tang Du không chịu phấn đấu lại phát ra tiếng.

Hai má cô lập tức đỏ bừng.

Cô lo lắng vì chuyện của Thái Vũ Hàng và Mộ Nhã Kỳ suốt cả ngày, buổi trưa cũng không ăn, chịu giày vò, lại ngã rồi chảy máu, đã đói bụng từ lâu.

“Cô đói bụng à?” Thời Nhiên Phong thả chiếc khăn trong tay xuống, đặt vào trong khay của người hầu: “Đưa ít bánh ngọt tới đây.”

Lời Thời Nhiên Phong nói đơn giản chính là tiếng trời.

Hai chữ bánh ngọt càng kích thích cảm giác đói bụng tới mức ngực muốn dính ra sau lưng vậy.

Cũng không lâu lắm, bánh ngọt được đưa tới.

Lý Tang Du không để ý tới hình tượng của bản thân, cũng không còn khách sáo nữa, lấy ra ăn luôn.

Lúc này còn giả vờ thục nữ thì đúng là đầu óc bị úng nước rồi.

Sau khi liên tục ăn hết mấy cái bánh hạt dẻ, cô mới lấy lại sức, không khỏi có hứng thú với thân phận của Thời Nhiên Phong.

“Không ngờ anh nói tiếng nước tôi tốt như vậy?” Lý Tang Du phát hiện anh ta nói tiếng phổ thông rất rõ ràng.

Giọng anh ta rất êm tai, nói chuyện với tốc độ vừa vặn không nhanh không chậm, rất hấp dẫn, dường như có ma lực.

“Mẹ tôi là người nước này, tôi có một nửa huyết thống của người nước này.”

Thì ra là thế!

“Tôi thấy cô Lý rất mỏi mệt, cô nghỉ tạm một lát, tôi chân thành mời cô cùng ăn tối với tôi, không biết cô có bằng lòng không?”

“Cái này…” Hôm nay gặp được anh ta, cô vẫn làm phiền anh ta mãi, đến bây giờ lại từ chối một cách tế nhị thì không phải là bản tính của Lý Tang Du cô, cô phóng khoáng nói: “Cảm ơn!”

Thời Nhiên Phong ra khỏi phòng khách, để lại Lý Tang Du thoáng ngẩn người, đôi mắt đẹp mở to.

Cô rất mệt mỏi nhưng làm sao có thể ngủ được trong hoàn cảnh xa lạ này?

Cách duy nhất chính là ăn.

Lý Tang Du nhìn bánh ngọt nhỏ tinh tế trước mắt chợt lại thấy thèm ăn, bắt đầu ăn như gió cuốn: “Mùi vị không tệ.” Cô phát hiện ra mùi vị của bánh không quá ngọt, ăn vào cảm giác cực kỳ ngon miệng.

“A…”

Bởi vì ăn quá nhanh, cô rất vinh hạnh bị nghẹn bánh ngọt, đồ ăn tắc trong cổ, mặt đỏ lên. Bây giờ cô thật sự muốn tìm một miếng đậu phụ đâm chết được rồi.

“Cô Lý, uống hớp nước trái cây đi.”

Trong lòng Lý Tang Du than thở A Bốc tới thật đúng lúc, bằng không có lẽ cô sẽ bị nghẹt chết vì bánh ngọt mất.

Nghĩ cô đường đường là cô chủ nhà họ Lý lại bị nghẹt chết vì một miếng bánh ngọt, nói ra thật sự sẽ khiến cho người ta cười chết mất.

Lý Tang Du vội vàng nhận lấy cốc nước trái cây, uống “ừng ực”. Một cốc nước trái cây lớn bị cô uống hết sau vài ngụm.

Nhìn thấy Lý Tang Du uống một hơi hết cả cốc, A Bốc trợn mắt hốc mồm: “Cô Lý, cô có cần thêm một cốc nước trái cây nữa không?” Anh ta chưa từng gặp qua người phụ nữ nào phóng khoáng như vậy.
CHƯƠNG 73

Lý Tang Du vỗ ngực, cuối cùng cũng thở lại được bình thường. Cô cũng không muốn mất sớm vào lúc tuổi hãy còn xuân đâu: “Không cần, cám ơn anh.”

Cô sờ gương mặt nóng tới mức đỏ bừng của mình, trừng mắt nhìn miếng bánh ngọt còn lại trên bàn trà: “Đều tại chúng mày. Nếu không, tao làm sao có thể mất mặt như vậy chứ? Tao phải ăn hết chúng mày.”

Một trận gió cuốn mây tan!

Lý Tang Du vừa nhét nốt miếng bánh ngọt cuối cùng vào trong miệng.

“Cô Lý, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi!” Một cô hầu gái xuất hiện đúng lúc.

Cũng nên tắm rửa thôi. Bây giờ cả người cô đều là mùi lạ, đừng nói người khác, ngay cả bản thân cô cũng ngửi thấy cũng không chịu nổi.

Nhưng ở nhà người khác, cô không tiện nói ra chuyện tắm rửa.

Bây giờ thậm chí đã chuẩn bị nước tắm xong, cô cầu còn không được đấy.

Cô đi theo người hầu tới bên ngoài phòng tắm. Người làm dừng lại: “Cô Lý, tôi ở ngoài cửa. Nếu cô cần gì, có thể gọi tôi.”

“Xí! Không biết đây là nhà ai mà cô cũng tuỳ tiện vào?”

Nếu hôm đó cô bị chết đuối, vậy thì anh ta đã trở thành sát nhân, sao anh ta lại bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ anh ta nhận ra cô?

Nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp anh ta.

“Tôi là Lý Tang Du đến từ bộ phận tài liệu, rất hân hạnh được gặp…”

“Sấy khô tóc cho tôi.” Thái Vũ Hàng nghênh ngang ngồi xuống sofa, chiếc khăn quấn quanh thắt lưng mở rộng ra, kéo đến…

Lý Tang Du hình như nhìn thấy gì đó, ho nhẹ một tiếng, che giấu sự xấu hổ: “Cái gì?”

“Ngày hôm qua các người vứt bỏ tôi, khiến tôi phải đi một chặng đường dài, hôm nay nếu không thể hiện tốt, cô nghĩ mục đích của mình có đạt được không?”

A, được rồi!

Cô biết phải làm gì rồi.

Đây là muốn cô bù đắp.

Lý Tang Du đi vào phòng vệ sinh tìm được máy sấy, lấy ra đi tới sau lưng Thái Vũ Hàng, cắm điện, bắt đầu công việc của thợ làm tóc.

Tiếng máy sấy ồn ào vang lên giữa hai người.

“Ngài Thái, chín giờ sáng ngày mai…”

Thái Vũ Hàng ngoáy ngoáy lỗ tai: “Cô nói gì cơ?”

Lý Tang Du cất cao giọng: “Tôi nói chín giờ sáng mai tại hội trường Carnival…”

“Nghe không rõ!” Thái Vũ Hàng đáp lại ba từ đơn giản.

Nghe không rõ?

Tiếng máy sấy cũng không lớn lắm, cô có thể nghe anh ta nói rất rõ, sao anh ta lại không nghe được?

Lý Tang Du đổi chỗ, đi đến trước mặt Thái Vũ Hàng, cúi đầu xuống kề sát vào tai anh ta, vừa mở miệng, cả người đã bị anh ta đè trên ghế sofa.

Ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn anh ta, càng nhìn thấy đường nét rõ ràng của anh ta, rất đẹp, chẳng trách lại trở thành tình nhân trong mộng của nhiều fan hâm mộ như vậy.

Ngay cả cô, một người phụ nữ đã kết hôn, cũng cảm thấy hơi chói mắt.

CHƯƠNG 74
“Cô nói gì?” Nụ cười của anh ta rất tươi sáng, hoàn toàn không hợp với hành động của anh ta lúc này, giống như dùng gương mặt của thiên thần làm hành động của ác quỷ.
“Khụ, anh đứng dậy trước đã.” Tư thế như vậy khiến cô rất xấu hổ.
“Tôi thích nói chuyện như vậy.”
Vừa nói, tay anh ta vừa lần xuống dưới.
“Bốp!” Một cái tát vang dội rơi vào mặt anh ta.
“Nhưng tôi không thích!” Phản ứng thành thật trong lòng đều hiện lên trên mặt Lý Tang Du .
“Cô không sợ tôi không đồng ý tham gia buổi công diễn?”
“Cùng lắm thì tôi đổi việc.”
Nhìn gương mặt quang minh chính đại của Lý Tang Du, Thái Vũ Hàng đứng dậy khỏi người cô: “Đêm hôm khuya khoắt không nên ăn mặc như vậy mà đi khắp nơi, nhất là tại nhà của đàn ông độc thân.”
A!
Lý Tang Du cúi đầu nhìn trên người mình, trang phục công sở, tất chân, cùng một đôi giày da màu đen, những cái này đều là trang phục rất bình thường, anh ta đang khen cô ư?
Cô lắc đầu, mình nghĩ nhiều rồi!
“Tóc tôi vẫn chưa sấy xong.”
Yêu cầu này hợp lý, Lý Tang Du chỉ có thể ngoan ngoãn cầm máy sấy lên, một lần nữa sấy tóc cho anh ta.
Sấy tóc xong, Lý Tang Du lại nói về chương trình ngày mai, vẫn như cũ không nhận được câu trả lời mong muốn.
“Đồ tôi để trong va li bị nhăn hết rồi, đi ủi lại cho tôi, không được có một nếp nhăn nào.”
Ủi quần áo cũng không phải sở trường của cô, chỉ một chiếc áo sơ mi cũng mất thời gian rất lâu.
Bầu không khí vừa yên tĩnh lại, nghe thấy tiếng ngáy.
Lý Tang Du nhìn Thái Vũ Hàng đang ngủ trên ghế sofa…
Biết anh ta đi từ nước ngoài về, chênh lệch múi giờ cũng là chuyện bình thường, cô cũng không so đo. Cũng phải để anh ta nghỉ ngơi một chút, ngày mai xuất hiện hiệu quả sẽ tốt hơn.
Nhiệm vụ của cô cũng có thể hoàn thành một cách tốt đẹp hơn. Nghĩ thông suốt, cô không quấy rầy anh ra nữa, động tác trên tay cũng không ngừng.
Trong phòng khách dần dần vang lên tiếng ngáy nho nhỏ.
Cũng không lâu lắm, lại vang lên tiếng thứ hai…
Thời gian chầm chậm trôi qua trong tiếng ngáy, bầu trời ngoài cửa sổ cũng dần trở nên trắng xóa.
Đột nhiên, cánh tay trong ngực cô bị kéo mạnh ra, sau đó một giọng nói bất mãn vang lên.
“Cô yêu thầm ư?”
Lý Tang Du buồn ngủ mở mắt ra, mờ mịt nhìn mọi thứ lạ lẫm trước mặt, hơn nửa ngày mới nhận ra mình đang ở đâu.
Giờ phút này cô đang dựa vào lòng Thái Vũ Hàng…
“Vụt!” Cô lập tức vụt khỏi người anh ta như lò xo.
Xong đời, cô cũng ngủ quên luôn.
“À, cái đó…” Lý Tang Du lau nước miếng trên khóe miệng, hồi lâu cũng không tìm ra lý do để giải thích.
Một ngày bận rộn mệt mỏi, cô có thể ngủ quên khi đang ngồi cũng không có gì lạ, kỳ lạ là lại của trong ngực người đàn ông khác.
Thái Vũ Hàng vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn cô chảy nước miếng, đứng lên nhìn thoáng qua vết nước miếng trên người mình: “Đây là cái thói quen gì vậy? Thật buồn nôn.”

CHƯƠNG 75
“Xin lỗi, xin lỗi. Vô tình ngủ quên mất, để tôi lau cho anh.” Lý Tang Du vội đứng lên muốn dùng tay áo lau, không ngờ bị anh ta né ra, theo quán tính lảo đảo về phía trước.
Loạng choạng một hồi, cô giống như tìm đường chết mà lấy đi “chiếc khố” duy nhất đang quấn quanh thắt lưng anh ta.
“Rầm!” Cửa lớn mạnh mẽ đóng lại.
Cô bị đuổi ra một cách tàn nhẫn.
Nhiệm vụ thì sao?
Không hoàn thành, người ta từ đầu tới cuối đều không đồng ý.
Quan trọng hơn là, cô phát hiện mình bị trẹo cổ! Cổ cứng ngắc không di chuyển được.
Người xui xẻo đến uống nước cũng bị dính răng.
Giờ phút này, trên mặt cô viết rõ ba chữ: Đồ xui xẻo!
Cơ thể và đầu óc rã rời, cô đành ôm cái cổ cứng ngắc quay về công ty.

“Trưởng nhóm Lý, sớm vậy?” Trịnh Tinh Tinh hơi bất ngờ mà nhìn Lý Tang Du .
Tuy Lý Tang Du không thường đi muộn, nhưng cũng không đến sớm, đều đúng giờ mới đến công ty. Hôm nay lại đi làm sớm hơn cả tiếng, không chỉ Trịnh Tinh Tinh, những đồng nghiệp khác cũng thấy bất ngờ.
“Ừ!” Lý Tang Du ngửa cổ đáp lại, trở về chỗ của mình, lấy đồ vệ sinh cá nhân trong ngăn kéo ra và đi vào phòng vệ sinh.
“Trưởng nhóm, tối qua bị sao vậy?” Triệu Nguyệt Sương chuẩn bị bước ra từ phòng vệ sinh, thấy tư thế rửa mặt kì lạ của Lý Tang Du , không hiểu mà hỏi.
Lý Tang Du phun ra một ngụm bọt kem đánh răng: “Đừng nhắc nữa, xui xẻo một đêm, còn bị trẹo cổ.” Cô vừa định chuyển động cổ một chút, trên mặt đã hiện lên vẻ đau đớn.
Triệu Nguyệt Sương thương xót mà nhìn cô: “Tìm được Thái Vũ Hàng và Mộ Nhã Kỳ chưa?”
Không nhúc nhích cổ được, cô khoát tay.
Tìm được thì sao chứ? Chẳng khác gì không tìm được!
“Xong rồi, chỉ còn mấy tiếng nữa là bắt đầu rồi, vẫn chưa tìm được người, chúng ta chết chắc.” Triệu Nguyệt Sương muốn khóc.
“Các người không chết được đâu!” Lý Tang Du ung dung nói một câu. Cô đã chuẩn bị xong việc từ chức, cùng lắm thì một mình cô gánh hết chuyện này.
Dù sao cũng đã mất mặt rồi, không sợ thêm lần nữa.
“Đi ra ngoài đi ra ngoài, đừng cản trở tôi rửa mặt.”
Triệu Nguyệt Sương mặt buồn rười rượi mà đi ra ngoài.
Nhìn mặt mũi tràn đầy chán nản của mình, Lý Tang Du cảm thấy mình có thể làm một vị thần thất vọng.
Rửa xong rốt cục cũng có chút tinh thần, cô trở lại chỗ ngồi dùng tốc độ nhanh nhất gõ một lá thư từ chức, ra khỏi phòng tài liệu.
Cô chân trước vừa rời đi, người ở phòng tài liệu đã bắt đầu tám chuyện:
“Có phát hiện Lý Tang Du kỳ kỳ hay không?”
“Quần áo trên người cô ta vẫn là bộ ngày hôm qua, ngay cả áo bên trong cũng không đổi, cái này không giống phong cách bình thường của cô ta.”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy, tất chân hôm qua bị tôi không cẩn thận làm dính một chút mực in, hôm nay vẫn còn, rõ ràng chưa thay.”

CHƯƠNG 76
Nhìn giống như cổ cũng có vấn đề.
“Nghe nói tối hôm qua cô ta đi tìm Thái Vũ Hàng, có phải tối hôm qua quá kịch liệt không, làm gãy cổ luôn rồi……”
“Nhất định đúng á, bây giờ không thu hoạch gì ở tổng giám đốc nữa, còn không phải lại tìm mục tiêu để bám vào à, tôi hoài nghi Thái Vũ Hàng người ta có thể nhìn trúng cô ta sao?”
“Đàn ông bây giờ, đưa đến miệng làm sao có thể không muốn…”
“Tổng, tổng giám đốc…” Triệu Nguyệt Sương vừa muốn ngăn cản những bà tám này thì đột nhiên, chẳng biết Lục Huyền Lâm xuất hiện ở phòng tài liệu từ lúc nào, dọa đến ngay cả tiếng nói chuyện cũng im bặt.
Tất cả mọi người lập tức đổi sắc mặt, ai cũng không dám nói tiếp.
Cho dù là người đã bị tổng giám đốc chơi qua, nhưng nghe được cô nhanh như vậy đã ngoại tình với người đàn ông khác, ai cũng sẽ tức giận thôi.
Cộng thêm tổng giám đốc lần trước có nói, không thích nhân viên buôn chuyện sau lưng.
Hôm nay bị bắt tại trận, lần này hay rồi, họa từ miệng mà ra, toàn bộ người của phòng tài liệu không xong rồi, xem ra đều phải cuốn gói rời đi.
Sắc mặt Lục Huyền Lâm lúc này rất đen, có thể so sánh với Bao công: “Tại sao không nói nữa?”
“Tổng giám đốc, chúng tôi biết, biết sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Lục Huyền Lâm lúc này ngược lại không giáo huấn, thản nhiên nói: “Lặp lại điều vừa nói lần nữa.”
Ai dám nói?
Ai cũng không dám!
“Không nói thì đuổi việc!” Lời nói Lục Huyền Lâm thay đổi, cao giọng.
Cái gì?
Đây là tình huống gì vậy?
Nói hay là không?
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng có một người thận trọng hỏi một câu: “Tổng giám đốc, ngài thật muốn nghe?”
“Ừ!”
“Cái đó, cái này thật không phải chúng ta nói mò, nhóm trưởng Lý tối hôm qua nói muốn đi tìm Thái Vũ Hàng, sau đó sáng nay chúng tôi thấy quần áo cô ấy y chang hôm qua, cổ còn bị sai, cái này……”
Trên mặt Lục Huyền Lâm bốc lên ý lạnh, đốt ngón tay nắm chặt trắng bệch, không nói câu nào xoay người rời đi.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn, trong lòng của mỗi người đều đang đánh trống.
……
Lý Tang Du bị đẩy ra, kinh ngạc đứng ở ngoài cửa bộ phận nhân sự nhìn thư từ chức trong tay.
Cô bị từ chối rồi!
Trong đầu còn vang vọng lời nói của người ở bộ phận nhân sự: “Lý Tang Du, chúng tôi không quản chuyện cô từ chức được, tổng giám đốc tự mình phê chuẩn, cô đi tìm tổng giám đốc đi.”
Ôi, Lục Huyền Lâm, anh đây là cố ý?
Phút cuối cùng phút cuối cùng còn muốn chỉnh cô!
Đi thì đi, cửa này luôn luôn muốn qua.
CHƯƠNG 77

Lý Tang Du ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến văn phòng tổng giám đốc.

Dù sao là một lần cuối cùng vào văn phòng tổng giám đốc, Lý Tang Du không gõ, cứ đẩy cửa vào.

Lục Huyền Lâm đang đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát phong cảnh thành phố bên ngoài từ tầng cao nhất.

“Tổng giám đốc Lục, tôi đến từ chức.” Cô nói với bóng lưng của anh.

Đối phương không có phản ứng.

“Tôi không mời được Thái Vũ Hàng cùng Nhã Kỳ, không cách nào thực hiện lời hứa của mình, cho nên tôi…”

Dáng người thon dài từ từ quay lại, ánh mắt có sát ý rất nặng.

Lý Tang Du nhịn không được âm thầm nuốt nước miếng.

“Gan càng ngày càng lớn, dám qua đêm ở nhà người đàn ông khác.”

“Cái này…”

Kia là không cẩn thận ngủ thiếp đi.

Nhưng như vậy cô có thể nói sao?

Đánh chết cũng không thể!

“Tôi là vì công việc.”

“Người đâu?”

“Tôi thất bại!”

Lục Huyền Lâm một tay nắm cằm của cô, nâng đầu cô, ngọn lửa trong mắt cháy lên: “Đây chính là công việc mà cô nói?”

Nếu bình thường cô nhất định sẽ hất đầu tránh thoát sự khống chế của anh, nhưng hôm nay cổ của cô mảy may không cử động được: “Cho nên tôi đến từ chức.”

“Muốn bỏ đi? Ném cục diện rối rắm cho tôi? Lý Tang Du , cô cũng quá thông minh. Cô lại để cho tôi thấy được trái tim ti tiện của cô.”

Kệ anh nói gì thì nói, Lý Tang Du cũng không muốn phản bác.

“Cô là phụ nữ có chồng, còn đi quyến rũ đàn ông, tôi thật không biết Lý Tang Du cô còn có mặt vô sỉ thấp hèn như vậy.”

“Tôi vô sỉ thấp hèn anh không phải đã sớm biết sao?” Bị kích động tức giận Lý Tang Du tức nước vỡ bờ luôn.

Dù sao trong mắt anh, cô từ đầu đến cuối đều là phụ nữ không biết xấu hổ.

Ngọn lửa trong mắt Lục Huyền Lâm cháy lên, lập tức một tay ôm eo cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Nụ hôn của anh mang theo trừng phạt, từ môi của cô một đường mà xuống, ấm áp có, đau đớn cũng có.

Anh vậy mà cắn cô! Nhất là trên cổ.

Đáng chết, cô không cử động được, chỉ có thể mặc cho anh làm càn.

Hôm nay, anh giữ chặt cái cổ bị sái sau gáy của cô.

Chẳng lẽ anh nhìn ra cổ của cô có vấn đề?

Không thể!

Không biết qua bao lâu, eo được thả lỏng, Lục Huyền Lâm buông cô ra.
CHƯƠNG 78

Lý Tang Du còn không kịp phản ứng, nghe được anh nói một câu: “Cút!”

Cô sững sờ ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, luôn cảm giác trên cổ đau, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, lập tức lên cơn giận dữ.

Trên cổ có lít nha lít nhít dấu răng, cái này khiến cô làm sao ra ngoài gặp người ta?

Anh cố ý!

Làm sao bây giờ?

Cô như này từ tầng cao nhất về đến phòng tài liệu, lại gây nên một trận sóng to gió lớn cho xem.

Được lắm Lục Huyền Lâm, xem như anh lợi hại!

Đành bó tay, Lý Tang Du đành phải vào phòng vệ sinh, dùng giấy vệ sinh làm khăn quàng cổ quấn lấy cổ chặt nhất có thể mới tiến vào thang máy.

Tiến vào phòng tài liệu, ‘vật trang trí’ trên cổ cô lập tức làm tất cả mọi người chú ý.

“Khụ, nhìn cái gì? Tôi bôi thuốc, để tránh bay hơi.” Lý Tang Du lo lắng từ lấy trong ngăn kéo một chiếc khăn tơ, lại vào phòng vệ sinh lần nữa đổi xong mới ngồi vào bàn làm việc.

Nhìn lá thư từ chức gửi đi không thành mà ngẩn người.

Bị đôi mắt sắc của Triệu Nguyệt Sương liếc thấy, đi tới kinh ngạc nói: “Nhóm trưởng, cô muốn từ chức? Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

“Rau hẹ xào hành tây!”

“Hả?”

Mắt thấy sắp tới giờ rồi, đã từ chức không xong, cũng chỉ có thể kiên trì làm tiếp: “Bây giờ tình hình sao rồi?”

Thấy Lý Tang Du hỏi chuyện công ty, trái tim Triệu Nguyệt Sương cuối cùng cũng có chỗ dựa, bận bịu đáp: “Fan hâm mộ Thái Vũ Hàng cùng Mộ Nhã Kỳ đã ngồi đầy hiện trường, bởi vì tối hôm qua không thấy người, tâm trạng fan hâm mộ đều không tốt, hôm nay hai người bọn họ nếu không xuất hiện, sẽ loạn mất.”

“Tôi đi xem một chút.” Lý Tang Du đứng lên đi đến hội trường.

Một câu: Tạm thời hủy bỏ! Tựa như ngòi dẫn nổ của một quả bom, đám fan hâm mộ đợi đã hai ngày lập tức điên cuồng, nhao nhao vọt về phía sân khấu, vừa xông lên vừa ném đồ đạc, trong lúc nhất thời fan hâm mộ nâng bảng hiệu, nhấc ghế, bình nước, bánh mì ném về phía Lý Tang Du, chỉ thiếu trứng thối thôi.

Nếu không phải có hàng bảo vệ phía trước ngăn lại các fan hâm mộ này, chỉ sợ Lý Tang Du sớm đã trở thành một đống thịt nát.

Coi như cô tránh được vật lớn nhưng vẫn bị vật nhỏ đập trúng.

“Bộp!” Góc của một tấm bảng hiệu dài bằng cánh tay đập trúng trán của cô. Cô hơi choáng váng, sau đó cảm giác có chất lỏng ấm nóng chảy xuống, che khuất tầm mắt của cô.

Cô không quan tâm, giơ tay lau vết máu trên mắt, lại nói chuyện khiêm tốn bước vào hậu trường, để lại sau lưng những tiếng chửi rủa.

“Công ty nát gì vậy, mời không nổi thì đừng truyền tin tức ra, lãng phí thời gian của tôi.”

“Tôi muốn vạch trần các người, để các người lên hot search, dám lừa gạt fan hâm mộ.”

“Nhóm trưởng, mau lau đi.” Ở hậu trường, Triệu Nguyệt Sương vừa nhìn thấy trán Lý Tang Du đầy máu, vội vàng đưa khăn tay lên.

Lý Tang Du vừa lau vết máu vừa căn dặn: “Rút sân khấu đi, bọn họ sẽ không tới đâu.”
CHƯƠNG 79

Nhiệm vụ lần này từ đầu đến cuối đã không thể hoàn thành, những gì cô nên làm đều đã làm, đã cố gắng hết sức rồi.

“Ai nói sẽ không tới?”

Giọng nói này xa lạ với Triệu Nguyệt Sương nhưng lại không xa lạ đối với Lý Tang Du.

Cô lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Thái Vũ Hàng.

“Anh…”

“Tôi cái gì mà tôi, tôi không nói đến, cũng không nói không đến.” Thái Vũ Hàng lộ ra vẻ mặt trêu chọc.

Chơi chữ sao?

Muốn tới thì tới sớm đi, còn hại cô bị thương.

“Mộ Nhã Kỳ đâu?”

Thái Vũ Hàng không trả lời vấn đề này mà nhìn Triệu Nguyệt Sương đang choáng váng vì quá kinh ngạc và vui mừng, nói: “Các cô để tôi lên sân khấu kiểu này à?”

Lúc này, trên đó hoàn toàn bừa bộn.

“Tôi, tôi sẽ lập tức phái người dọn sạch ngay.” Triệu Nguyệt Sương cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới xử lý.

“Sao vậy? Cô không cám ơn tôi à?”

Cảm ơn?

Lý Tang Du hé môi, lộ ra hàm răng.

“Thôi được rồi, nụ cười này của cô thật khó coi.”

Lúc này, cô làm gì còn tâm trạng nào cười được nữa, vô duyên vô cớ chịu khổ lâu như vậy, còn bị thương, ai cười nổi chứ?

Thái Vũ Hàng nhíu mày, lấy tay quạt không khí trước mũi: “Trên người cô có mùi gì vậy, thật khó ngửi.”

“Đây là món quà do fan hâm mộ của các anh tặng cho tôi đấy.”

Lý Tang Du phủi các loại mảnh vụn và vết bẩn trên người. Cả người mình quả thật chật vật, bẩn thỉu tới mức ngay cả mình cũng thấy không thoải mái. Chiếc áo sơ mi vốn màu trắng đã bị nhuộm thành một màu loang lổ.

Thái Vũ Hàng nhìn Lý Tang Du trước mặt với ẩn ý sâu xa.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Triệu Nguyệt Sương đã dọn dẹp sạch sẽ sân khấu, bước xuống mời Thái Vũ Hàng đi lên.

Người nổi tiếng đúng là người nổi tiếng. Đám fan hâm mộ vừa rồi còn đang nổi giận, mới nhìn thấy Thái Vũ Hàng lên sân khấu, những tiếng mắng chửi tức giận đã lập tức chuyển thành tiếng hò hét sôi động.

Nhìn Thái Vũ Hàng đứng ở trên sân khấu với hình tượng một anh trai ấm áp, hoàn toàn là hai gương mặt khác nhau.

Lý Tang Du nhìn đám fan hâm mộ kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Điên cuồng!

“Cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi!” Lý Tang Du thở hắt ra một hơi.

“Nhóm trưởng, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, đi thôi, sẽ có người khác tiếp quản chỗ này.”

“Mộ Nhã Kỳ còn chưa tới, cô ta…”

“Cô ta cũng tới rồi, đang trang điểm ở phía sau sân khấu.”

“Vậy chẳng phải tôi càng nên đi gặp sao?”
CHƯƠNG 80
“Cô… vẫn đừng nên đi nữa.” Ánh mắt Triệu Nguyệt Sương có phần né tránh.
“Tại sao?”
Triệu Nguyệt Sương cắn môi không nói gì.
“Cô có gì cứ nói đi, làm gì mà ấp a ấp úng thế?”
“Thật ra… Sau khi cô lên sân khấu, Thái Vũ Hàng và Mộ Nhã Kỳ đều đã đến. Tôi muốn đi lên bảo cô nhưng Trương Ngọc không cho tôi lên.”
“Trương Ngọc? Tại sao?”
Trương Ngọc chính là người thay thế vị trí của Lý Tang Du trong lúc cô mang thai. Bây giờ cô quay lại, cô ta tất nhiên bị giáng chức, trong lòng không phục mới có thể dùng việc công báo thù riêng.
Bây giờ, mọi người trong công ty chia làm hai phái, một phái là thái độ trung lập, một phái rõ ràng muốn xem kịch, còn âm thầm đạp thêm một phát. Trương Ngọc chính là phái muốn xem kịch vui kia.
“Cô ta nói tổng giám đốc rất tức giận về cô nên cố ý không cho chúng tôi đi giải vây cho cô. Tôi hỏi vì sao, cô ta nói là cô đội nón xanh cho tổng giám đốc, cho nên muốn dạy cô một bài học.”
“Cái gì? Lẽ nào lại như vậy?” Lý Tang Du nghe xong thì tức sôi máu.
Cô tận tâm tận lực làm việc cho công ty, ai ngờ từ trên xuống dưới đều đang muốn nhìn thấy cô xấu mặt.
Bởi vì cô đi cả đêm không về, Lục Huyền Lâm lại trả đũa cô như vậy sao?
Quả thực là gã đàn ông cặn bã!
Lý Tang Du càng nghĩ lại càng tức, đi thẳng vào phòng hóa trang.
“Anh Lục, tối nay anh nhất định phải chờ em đấy. Em còn cố ý mang theo quà cho ông nội Lục.”
Anh Lục?
Mộ Nhã Kỳ quen biết với Lục Huyền Lâm sao?
Tại sao lúc cô không tìm thấy Nhã Kỳ, Lục Huyền Lâm cũng không nói là có quen biết?
Rõ ràng là cố ý chỉnh cô.
Vì chỉnh cô, khiến cô mất mặt mà lấy danh dự cùng lợi ích của công ty ra đặt cược, có phải Lý Tang Du cô nên cảm thấy rất vinh hạnh hay không?
Máu nóng dồn lên não, ngực nghẹn lại, cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Mộ Nhã Kỳ cầm cốc giấy trên bàn trang điểm lên, đang chuẩn bị uống nước thì nghiêng tay, cốc nước rơi xuống đất, nước bắn tung tóe, giọt nước rơi vào trên làn váy rồi lăn xuống đất, không để lại chút dấu vết gì.
Mộ Nhã Kỳ đang mặc một chiếc váy lụa màu xanh lam, ánh đèn phản chiếu vào chất lụa sáng bóng tạo thành từng gợn sóng, khiến cả người trông rất tao nhã điềm đạm.
“Ôi, váy của em…” Mộ Nhã Kỳ cố ý cao giọng thét lên một tiếng, lại không rõ cố ý hay vô tình nhìn Lý Tang Du đứng ở cửa.
So với dáng vẻ chật vật của Lý Tang Du bây giờ, quả thực là một trời một vực.
“Lý Tang Du!” Lục Huyền Lâm chỉ tay về phía cô: “Cô tìm cái khăn tới lau váy cho cô Nhã Kỳ.”
Lục Huyền Lâm lên tiếng, làm cho ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Kiểu già mồm thế này, người sáng suốt vừa nhìn đã hiểu.
Mộ Nhã Kỳ không phải là đèn đã cạn dầu, danh tiếng lớn, càng được cưng chiều lại càng thêm kiêu căng.
Lý Tang Du thậm chí không hề chớp mắt, vẻ mặt cũng không thay đổi.
“Để tôi làm cho.” Triệu Nguyệt Sương không nhìn được nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom