• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ba của bảo bảo là tổng tài khó đối phó (104 Viewers)

  • Chap-178

Chương 178





Chương 178



Buổi tối đang ngủ, Đường Duy muốn đi tìm Tùng Sam liền đẩy cửa ra một khe hở, tình cờ nhìn thấy Tùng Sam đeo kính, không biết đang nói chuyện video với ai.



Cậu bé chỉ mơ hồ nghe thấy một giọng nữ đặc biệt hay phát ra từ đó. “Tùng Sam, chúng ta đã nói chuyện rất lâu rồi, anh lấy em nhé. Có được không?”



“Chúng ta nói chuyện rất lâu? Lúc nào?”



“Chẳng lẽ không phải hai năm qua chúng ta luôn đi cùng nhau sao?”



Tùng Sam đầy đầy cặp mắt kính, khuôn mặt điển trai cũng lạnh lùng cứng nhắc không chút biểu cảm: “Xin lỗi, tôi không nghĩ chúng ta đang trong mối quan hệ yêu nhau đâu.”



“Con mẹ nó, anh bị điên rồi à! Ngày nào cũng cũng làm mấy cái trò chơi kia có gì hay! Một người phụ nữ có thể có mấy năm thanh xuân để phí phạm trên người anh cơ chứ! Anh không hề quan tâm tới em một chút nào sao.”



Tùng Sam tiếp tục tỏ vẻ thờ ơ: “Tôi có cầu xin cô lãng phí thời gian cho tôi sao?”



Đôi mắt người phụ nữ đó bỗng đỏ hoe, giọng nói như nghẹn lại: “Tùng Sam, anh không thể làm như vậy với tôi.”



Đột nhiên người phụ nữ im bặt: “Tùng Sam, sao phía sau anh lại có một thằng nhóc vậy?”



Thằng nhóc?



Tùng Sam quay đầu lại liền nhìn thấy Đường Duy đang đáng thương đứng ngoài cửa: “Chú ơi, cháu làm phiền chú sao?”



Tùng Sam thở dài xoay bánh xe dưới ghế lướt tới ôm cậu bé sau đó quay lại trước màn hình.



Đường Duy liếc qua màn hình đối diện, cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp.



Thật bất ngờ, Tùng Sam ôm chầm lấy cậu bé và nói với người phụ nữ trước mặt: “Tôi xin lỗi, tôi không thể lấy cô, cô có con ngoài giá thú.”



Đường Duy cũng rất giỏi nhìn sắc mặt nói chuyện nên cậu bé nhanh nhảu đổi cách gọi tự nhiên gọi một tiếng:



“Ba ơi!”



Cả hai kẻ tung người hứng, nói dối bịa chuyện không chớp mắt.



Cô gái bên kia khóc: “Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy chứ! Anh biết tôi thích anh như thế nào mà. Đồ khốn nạn! Tôi sẽ đi nói với dì!”



Tùng Sam chép miệng một tiếng: “Đừng tìm mẹ tôi, hai người phụ nữ các cô phiền chết đi được.”



“Anh còn dám chê tôi phiền phức đúng không?” Cô gái đối diện đột nhiên nổi giận nói.



“Tôi đi tìm mẹ anh để mẹ anh dạy dỗ anh một trận. Tôi nói cho anh biết dù thế nào anh cũng phải cưới tôi thôi. Con dâu nhà họ Tùng chỉ có thể là tôi.”










Tùng Sam chế nhạo nói: “Tôi thà kiếm một người đàn ông để cưới ở chung cả đời cũng không cưới cô. Cô tốt nhất là mau bóp chết cái tư tưởng đó của cô đi.”



Người phụ nữ kia lại mở miệng muốn khóc, Tùng Sam trực tiếp tắt video, sau đó vỗ nhẹ vào mặt Đường Duy. “Cảm ơn cháu đã hợp tác với chú.”



Đường Duy cười nói: “Cô ấy đang theo đuổi chú sao?”



Tùng Sam tháo kính xuống, nhíu mày: “Cứ coi như là vậy đi, cô ta rất đáng ghét.”



Đường Duy tiếp tục nói chuyện linh tinh: “Vậy chú chưa nghĩ là sẽ kiếm một cô bạn gái sao?”



Tùng Sam nhanh chóng trả lời một cách dứt khoát: “Không kiếm, chú nghĩ làm trò chơi là dự án cả đời của chú.”



Đường Duy bĩu môi nói: “Chú à, chú như thế này sẽ chẳng có cô gái nào thích chú đâu.”



Tùng Sam hiếm khi được vui vẻ: “Cháu đang dạy chú đấy à?”



“Không phải đâu ạ.” Đường Duy leo lên chân Tùng Sam, cười với anh ta rồi nói.



“Trước đây mẹ cháu rất lo chuyện tình cảm của chú. Hiện giờ lại thấy chú vẫn chưa có bạn gái, mẹ cháu thế nào cũng nôn nóng muốn chết cho coi.”



“Còn cháu còn bé nhưng mà quản thật nhiều đấy.” Tùng Sam im lặng một lúc lâu mới nói một câu.



Anh ta nhìn vào mặt Đường Duy: “Không bằng cháu lo lắng cho mẹ cháu trước đi.”



Đường Duy nghe xong những lời này liền ngẩng đầu tự hào, vỗ ngực tự tin nói: “Mẹ cháu có cả vạn người mê! Không có chuyện mẹ cháu tìm không được bạn trai đâu!”



Tùng Sam ôm cậu bé xuống đất: “Cháu mau lên giường ngủ đi, tới giờ đi ngủ rồi.”



“Cháu muốn ngủ với chú.” Đường Duy chớp mắt: “Cháu chưa ngủ với chú bao giờ.”



Tùng Sam trầm mặc một hồi, không lên tiếng.



Nhưng mà, ngày hôm sau Đường Thi không tìm Đường Duy, cộ vừa mở



cửa ra liền thấy hai người ngủ chung trên một chiếc giường lớn màu trắng, một lớn một nhỏ. Đường Duy co rụt lại bên cạnh Tùng Sam, Tùng Sam nhắm mắt lại, cái mền không có hoàn toàn không có che đậy lộ ra một khoảng lưng cùng Đường Duy ngủ mặt đối mặt nhìn qua có chút giống như cha con.



Đường Thi mỉm cười: “Đường Duy, sao hôm qua con lại ngủ trong phòng của chủ vậy.”



Đường Duy bị Đường Thi đánh thức: “Mẹ, mẹ dậy sớm quá”.



Cậu nhóc lò mò từ trên giường đi tới chỗ Đường Thi: “Suyt! Chú của con còn chưa dậy đầu đó.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom