Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-177
Chương 177
Chương 177
Đường Thi cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn thấy đơn vị công tác bên kia làm việc gì cũng rõ ràng liền đồng ý ngay. Kết quả là đến khi người bên kia bước vào cửa, hai người đều sững sờ.
Tùng Sam đứng ngoài cửa xách va li, Đường Thi đứng trong phòng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu mới thốt lên. “Sao lại là cô?” “Sao lại là anh?”
Ngược lại Đường Duy khi vừa thấy Tùng Sam, cậu bé đã hét lên đầy phấn khích: “Chú ơi! Chú định dọn qua ở với hai mẹ con cháu à?”
Hợp đồng vẫn chưa được ký.” Giọng Tùng Sam vẫn không quan tâm đến người khác: “Không nhất định là vậy.” “Chú ở đi mà, ở đi mà!”
Đường Duy tiến lên nắm lấy tay Tùng Sam: “Nếu chú sống ở đây, mẹ cháu sẽ không cần phải cô đơn một mình nữa rồi!” Lời này truyền vào tai hai người lớn thì bỗng dưng có chút mập mờ, ánh mắt Đường Thi hơi thay đổi. “Tại sao anh lại muốn chuyển nhà vậy?”
“Chủ nhà ở chỗ thuê ban đầu cũng là một phụ nữ, cô ấy đã tìm được bạn trai rồi. Anh ta nhìn tôi có vẻ không thoải mái chút nào.”
Tùng Sam giải thích sự việc bằng một vài từ đơn giản, Đường Thi nghe xong cũng hiểu rõ. Cô đoán bạn trai của chủ nhà nhìn thấy bạn gái mình và một người đàn ông ở chung cũng khá lo lắng nên dứt khoát không cho Tùng Sam thuê nữa.
Thấy anh ta xách vali đi ra như vậy cũng đáng thương, Đường Thi thở dài kéo vali vào cho anh ta: “Vậy thì anh cứ sống tạm ở đây một thời gian đi, tôi cũng không có yêu cầu gì nhiều, miễn là người thuê chung có thân thế trong sạch là được rồi.”
Trong sạch?
Tùng Sam không nói gì. Bên cạnh Đường Duy bưng một quả dâu qua: “Chú ăn dâu đi!” “Duy Duy.” Đường Thi vừa nói vừa giúp Tùng Sam xách hành lý: “Con đã rửa dâu sạch chưa? Chưa rửa sạch thì không được đưa cho khách ăn đâu!”
“Con đã rửa sạch rồi ạ!” Đường Duy rất vui vẻ đưa dâu cho Tùng Sam: “Mẹ nói, đưa hoa quả cho khách phải rửa thật sạch sẽ.”
“Tự mình ăn đi thì phải chú ý vệ sinh.” Đường Thi nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Đường Duy “Con cũng ăn ít thôi, ăn trái cây buổi tối cơ thể sẽ dễ bị lạnh không tốt.”
Tùng Sam nhìn hai người bọn họ đùa giỡn qua lại, anh ta không ngờ Đường Thi dạy dỗ con trai tốt như vậy, đạo lý gì cũng biết một chút. “Vậy con sẽ ăn bốn quả còn trái này cho chú.”
Đường Duy nhìn Tùng Sam đây mong đợi. Tùng Sam chỉ có thể ăn dâu, rồi nói: “Cảm ơn cháu.” “Chú không cần khách sáo đâu, chú là người nhà mà nếu chú muốn ăn cứ trực tiếp đến tủ lạnh lấy thêm, mẹ cháu sẽ không nói gì đâu!”
Rõ ràng là Đường Duy rất quen thuộc với Tùng Sam, cậu bé kéo tay anh ta đến chỗ ghế số pha. “Chú có biết chơi game không? Cháu có máy chơi game đấy.” Nói đến trò chơi, Tùng Sam trở nên rất thích thú, trầm giọng nói: “Chú chính là người làm công việc thiết kế trò chơi đấy.”
“Chà!” Đường Duy “Chú ơi, chú thật là tài giỏi nha! Vậy chắc chú sẽ chơi trò chơi giỏi lắm! Có thể so sánh với cháu đấy!”
Tùng Sam nở nụ cười hiếm hoi trên gương mặt lạnh băng, nhìn máy chơi game: “Cháu đang chơi Pokemon à. Cháu chơi có hiểu không?”
Đường Thi kéo hành lý của Tùng Sam: “Sam Sam, mau đến đây thu dọn đi.” Đây là lần đầu tiên cô gọi anh ta là Sam Sam, lập tức Tùng Sam ném một ánh mắt sắc như dao bay tới, Đường Thi rụt cổ nói với Đường Duy. “Duy Duy, con từ từ rồi chơi trò chơi. Đồ của chú còn chưa sắp xếp xong, có muốn đến phụ mẹ một tay không?”
“Để con giúp!”
Đường Duy nhảy khỏi ghế sô pha: “Mẹ ơi, có phải cho chú ở phòng của chị Khương Thích không?”
Đường Thi gật đầu: “Ừ, con đi vào xem thử sàn có sạch sẽ chưa nhé” Đường Duy vào dọn dẹp phòng của Khương Thích.
Sau đó Đường Thi và Tùng Sam dọn đồ của anh ta vào và lau lại lần nữa, Đường Thi nói. “Nếu anh không ghét bỏ thì tối nay dùng để chăn mền với chiếc giường này đi, ngày mai đến trung tâm mua sắm mua cái khác.”
Tùng Sam đáp lại: “Vậy em gái cô sẽ ở đâu?” Hai mắt Đường Thi đỏ hoe thuận miệng nói: “Cô ấy à chắc là đi kết hôn với bạn trai cô ấy rồi hiện tại cô ấy sẽ không về đây nữa. Cô ấy đã chuyển nhà sang tên tôi rồi nên anh không cần lo lắng.”
Bộ dạng này cứ như là bàn giao hậu sự vậy. Tùng Sam nghĩ thầm trong lòng nhưng không nói ra, cuối cùng nói.
“Cảm ơn cô.”
“Không cần khách khí, lúc đầu cũng không nghĩ là anh. Tôi đỡ mất thời gian, mất sức đi tìm kiếm người khác.” Đường Thi đứng bên ngoài cười với anh. “Nếu anh có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, con trai tôi xem ra rất thích anh.” Lông mi Tùng Sam run rẩy nhưng cũng không nói gì cả.
Chương 177
Đường Thi cũng không suy nghĩ nhiều, nhìn thấy đơn vị công tác bên kia làm việc gì cũng rõ ràng liền đồng ý ngay. Kết quả là đến khi người bên kia bước vào cửa, hai người đều sững sờ.
Tùng Sam đứng ngoài cửa xách va li, Đường Thi đứng trong phòng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu mới thốt lên. “Sao lại là cô?” “Sao lại là anh?”
Ngược lại Đường Duy khi vừa thấy Tùng Sam, cậu bé đã hét lên đầy phấn khích: “Chú ơi! Chú định dọn qua ở với hai mẹ con cháu à?”
Hợp đồng vẫn chưa được ký.” Giọng Tùng Sam vẫn không quan tâm đến người khác: “Không nhất định là vậy.” “Chú ở đi mà, ở đi mà!”
Đường Duy tiến lên nắm lấy tay Tùng Sam: “Nếu chú sống ở đây, mẹ cháu sẽ không cần phải cô đơn một mình nữa rồi!” Lời này truyền vào tai hai người lớn thì bỗng dưng có chút mập mờ, ánh mắt Đường Thi hơi thay đổi. “Tại sao anh lại muốn chuyển nhà vậy?”
“Chủ nhà ở chỗ thuê ban đầu cũng là một phụ nữ, cô ấy đã tìm được bạn trai rồi. Anh ta nhìn tôi có vẻ không thoải mái chút nào.”
Tùng Sam giải thích sự việc bằng một vài từ đơn giản, Đường Thi nghe xong cũng hiểu rõ. Cô đoán bạn trai của chủ nhà nhìn thấy bạn gái mình và một người đàn ông ở chung cũng khá lo lắng nên dứt khoát không cho Tùng Sam thuê nữa.
Thấy anh ta xách vali đi ra như vậy cũng đáng thương, Đường Thi thở dài kéo vali vào cho anh ta: “Vậy thì anh cứ sống tạm ở đây một thời gian đi, tôi cũng không có yêu cầu gì nhiều, miễn là người thuê chung có thân thế trong sạch là được rồi.”
Trong sạch?
Tùng Sam không nói gì. Bên cạnh Đường Duy bưng một quả dâu qua: “Chú ăn dâu đi!” “Duy Duy.” Đường Thi vừa nói vừa giúp Tùng Sam xách hành lý: “Con đã rửa dâu sạch chưa? Chưa rửa sạch thì không được đưa cho khách ăn đâu!”
“Con đã rửa sạch rồi ạ!” Đường Duy rất vui vẻ đưa dâu cho Tùng Sam: “Mẹ nói, đưa hoa quả cho khách phải rửa thật sạch sẽ.”
“Tự mình ăn đi thì phải chú ý vệ sinh.” Đường Thi nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Đường Duy “Con cũng ăn ít thôi, ăn trái cây buổi tối cơ thể sẽ dễ bị lạnh không tốt.”
Tùng Sam nhìn hai người bọn họ đùa giỡn qua lại, anh ta không ngờ Đường Thi dạy dỗ con trai tốt như vậy, đạo lý gì cũng biết một chút. “Vậy con sẽ ăn bốn quả còn trái này cho chú.”
Đường Duy nhìn Tùng Sam đây mong đợi. Tùng Sam chỉ có thể ăn dâu, rồi nói: “Cảm ơn cháu.” “Chú không cần khách sáo đâu, chú là người nhà mà nếu chú muốn ăn cứ trực tiếp đến tủ lạnh lấy thêm, mẹ cháu sẽ không nói gì đâu!”
Rõ ràng là Đường Duy rất quen thuộc với Tùng Sam, cậu bé kéo tay anh ta đến chỗ ghế số pha. “Chú có biết chơi game không? Cháu có máy chơi game đấy.” Nói đến trò chơi, Tùng Sam trở nên rất thích thú, trầm giọng nói: “Chú chính là người làm công việc thiết kế trò chơi đấy.”
“Chà!” Đường Duy “Chú ơi, chú thật là tài giỏi nha! Vậy chắc chú sẽ chơi trò chơi giỏi lắm! Có thể so sánh với cháu đấy!”
Tùng Sam nở nụ cười hiếm hoi trên gương mặt lạnh băng, nhìn máy chơi game: “Cháu đang chơi Pokemon à. Cháu chơi có hiểu không?”
Đường Thi kéo hành lý của Tùng Sam: “Sam Sam, mau đến đây thu dọn đi.” Đây là lần đầu tiên cô gọi anh ta là Sam Sam, lập tức Tùng Sam ném một ánh mắt sắc như dao bay tới, Đường Thi rụt cổ nói với Đường Duy. “Duy Duy, con từ từ rồi chơi trò chơi. Đồ của chú còn chưa sắp xếp xong, có muốn đến phụ mẹ một tay không?”
“Để con giúp!”
Đường Duy nhảy khỏi ghế sô pha: “Mẹ ơi, có phải cho chú ở phòng của chị Khương Thích không?”
Đường Thi gật đầu: “Ừ, con đi vào xem thử sàn có sạch sẽ chưa nhé” Đường Duy vào dọn dẹp phòng của Khương Thích.
Sau đó Đường Thi và Tùng Sam dọn đồ của anh ta vào và lau lại lần nữa, Đường Thi nói. “Nếu anh không ghét bỏ thì tối nay dùng để chăn mền với chiếc giường này đi, ngày mai đến trung tâm mua sắm mua cái khác.”
Tùng Sam đáp lại: “Vậy em gái cô sẽ ở đâu?” Hai mắt Đường Thi đỏ hoe thuận miệng nói: “Cô ấy à chắc là đi kết hôn với bạn trai cô ấy rồi hiện tại cô ấy sẽ không về đây nữa. Cô ấy đã chuyển nhà sang tên tôi rồi nên anh không cần lo lắng.”
Bộ dạng này cứ như là bàn giao hậu sự vậy. Tùng Sam nghĩ thầm trong lòng nhưng không nói ra, cuối cùng nói.
“Cảm ơn cô.”
“Không cần khách khí, lúc đầu cũng không nghĩ là anh. Tôi đỡ mất thời gian, mất sức đi tìm kiếm người khác.” Đường Thi đứng bên ngoài cười với anh. “Nếu anh có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, con trai tôi xem ra rất thích anh.” Lông mi Tùng Sam run rẩy nhưng cũng không nói gì cả.
Bình luận facebook