-
Chương 72
Toàn bộ tam giới đều đang nghĩ cách để làm sao thu hồi thánh kiếm.
Thiên Cù Tử lo lắng cái gì, Tái Sương Quy đã nhìn ra, nên hỏi: “Ngươi còn muốn đợi khi nào nữa?”
Thực ra không cần chờ thêm nữa, trước đó chàng đã nói nhất định phải chờ đến khi Húc Họa hạ sinh đứa trẻ ra và hồi phục thể lực, nhưng bây giờ thân thể nàng đã gần như khôi phục hoàn toàn. Chàng đột nhiên hỏi: “Sư tôn từng nghe nói tới Công Đức Đan chưa?”
Tái Sương Quy biến sắc, “Công Đức Đan? Ngươi hỏi cái này để làm gì?” Thiên Cù Tử im lặng không đáp, Tái Sương Quy gần như hiểu được ngay, “Húc Họa muốn luyện Công Đức Đan?!”
Sắc mặt Thiên Cù Tử đã nói rõ mọi chuyện, mặt Tái Sương Quy trở nên nghiêm trọng, “Thứ tà môn ngoại đạo như Công Đức Đan lấy công đức của con người làm thuốc, chiết xuất công đức người khác chuyển sang cho mình sử dụng, mục đích chính là tích góp đủ tiên duyên, giúp bản thân sớm ngày lên trời hóa thần. Nhưng phần lớn người tu đạo sẽ không dùng phương pháp như vậy, bởi vì nếu tiên duyên thiếu hụt nhiều tới mức phải mượn từ người khác, công thể cũng tất nhiên không đủ thâm hậu. Lúc độ kiếp, tỷ lệ thất bại cực kỳ lớn.”
Thiên Cù Tử nói: “Nhưng… nàng khác biệt, công thể của nàng vô cùng mạnh mẽ. Nếu để nàng gom đủ công đức… e rằng lên trời hóa thần là chuyện hoàn toàn nằm trong tầm tay.”
Tái Sương Quy đương nhiên biết điều này, ông hỏi: “Húc Họa bắt cóc Hướng lão, có phải muốn dùng ông ấy tinh luyện Công Đức Đan?”
Thiên Cù Tử thở dài một hơi, đây cũng là vấn đề chàng lo lắng nhất. Trong Họa Thành, chàng và Mộc Cuồng Dương, Phó Thuần Phong, Cửu Trản Đăng, thậm chí Quân Thiên Tử, đều có thể tùy ý đi lại. Húc Họa gần như không hề hạn chế tự do của bọn họ, thế nhưng chỉ mỗi Hướng Tiêu Qua là tuyệt nhiên không thấy bóng dáng.
Tái Sương Quy nói: “Lúc xưa Hướng lão rèn được thánh kiếm, hơn nữa qua nhiều năm như vậy, đã rèn không biết bao nhiêu là thần binh thần khí, nếu bàn về công đức, bây giờ Huyền môn e chỉ có ông ấy và tông chủ chúng ta là sánh kịp. Nếu Húc Họa thật sự bắt ông ấy luyện Công Đức Đan, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được.”
Đó là đương nhiên, hơn nữa điều khiến người ta lo lắng hơn cả chính là, không biết bao giờ nàng sẽ ra tay. Hoặc nên nói, bây giờ Hướng Tiêu Qua rốt cuộc còn sống hay không? Hay là đã biến thành một viên đan dược có thể giúp nàng đắc đạo lên trời rồi?
Tái Sương Quy trầm ngâm, “Liên lạc với Ma tộc đi, bất kể thế nào cũng phải cứu Hướng lão trước. Chỉ là Tiên tông Cửu Uyên bây giờ không có ai chống lại được uy lực của thánh kiếm, nên làm sao đây?”
Thiên Cù Tử nói: “Chống không lại thì tránh. Nàng và Sắc Vô Phi giao kèo, Sắc Vô Phi không có khả năng tin tưởng nàng hoàn toàn, hai người họ nhất định đã ký Khế Ước Thần Ma. Nàng đồng ý bảo vệ Họa Thành, nhưng đây sẽ không chỉ là một câu nói suông, rốt cuộc thế nào mới là bảo vệ? Bảo toàn cho tộc Ma khôi? Rốt cuộc thế nào mới là bảo toàn?”
Tái Sương lờ mờ hiểu ra, “Ý ngươi là, chúng ta bắt Ma khôi, uy hiếp bắt nàng ta thả Hướng lão?”
Thiên Cù Tử nói: “Một vài Ma khôi có lẽ không đủ, Sắc Vô Phi và nàng nhất định có quy ước về dân số của bộ tộc, Ma khôi không mạnh về sức chiến đấu, muốn chứng thực chắc hẳn không khó.”
Tái Sương Quy càng lúc càng rõ hơn, “Vậy cứ là thế đi.”
Thiên Cù Tử lập tức tập hợp đệ tử của cả chín nhánh Cửu Uyên, bây giờ tông chủ đã thức tỉnh, các đại trưởng lão không còn dè chừng chàng nhiều như xưa nữa. Chưa kể, mấy vị chưởng viện nhà họ vẫn còn bị vây trong Họa Thành, nên cực kỳ phối hợp với chàng.
Ban đêm, Tiên tông Cửu Uyên lại tấn công Họa Thành.
Ma tộc đương nhiên biết tin, nhưng Doanh Trì sẽ không ngay lúc này phá bĩnh, cửa sông Nhược Thủy liên quan tới sống chết của tất cả mọi người, giờ còn thêm phiền không khác gì tự tìm đường chết cả. Hắn thậm chí còn thông báo cho các nhánh tộc khác, chuẩn bị viện trợ Cửu Uyên bất cứ lúc nào.
Tại Họa Thành, thân thể Húc Họa chỉ cần vừa ra khỏi Tinh Thần Hải liền sẽ gặp sét đánh. Lúc tam quân lại đây bẩm báo, nàng cũng có chút rầu rĩ. Tuy chân thân không sợ sấm sét, nhưng pháp trận trong ngoài Họa Thành sẽ bị sét đánh tan nát hết.
Thiên Cù Tử đoán không sai, Sắc Vô Phi chấp nhận hy sinh mạng thả Húc Họa ra, quả thật là có điều kiện, hơn nữa cũng không thể tin tưởng nàng trăm phần trăm… Vẫn thạch mấy vạn năm tuổi chính là một lão quái vật đấy, không có ràng buộc sao được?
Thế nên trong Họa Thành nhất định phải có bao nhiêu tộc dân sinh sống, khắp tam giới nhất định phải có bao nhiêu Ma khôi tồn tại, đều có số lượng nhất định cả.
Một khi số Ma khôi bên trong Họa Thành giảm xuống dưới con số hai người đã ước định, Khế Ước Thần Ma sẽ có hiệu lực. Vì vậy Khôi thủ là nàng, phải cam đoan trong thành phải có ít nhất trên sáu mươi phần trăm tổng số Ma khôi an cư lạc nghiệp.
Húc Họa thở dài, “Tiên tông Cửu Uyên đúng là biết ra đề khó cho người khác.” Nàng nhìn thoáng qua Quỷ Dạ bị đánh sưng húp mặt mày, nói: “Nếu bổn tọa không thể đi ra ngoài, vậy ngươi hãy đi thay bổn tọa chuyển lời tới Ma tôn.”
Quỷ Dạ nghe thấy còn cơ hội sống, đương nhiên liền đáp: “Khôi thủ có lời gì muốn nhắn gửi Ma tôn?”
Húc Họa nói: “Câu đầu tiên, Hướng Tiêu Qua đang làm khách ở Họa Thành. Câu thứ hai, ngươi hỏi hắn, từng nghe nói tới Công Đức Đan chưa?”
Quỷ Dạ thoáng khựng người, Công Đức Đan tuy ít có người gặp qua, nhưng gần như tất cả người tu đạo đều từng nghe nói tới. Hắn hỏi lại: “Chỉ có hai câu này?”
Húc Họa gật đầu, “Chỉ có hai câu này.”
Quỷ Dạ vừa bị nàng hành hung một trận, giờ nào dám hỏi han nhiều, “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Lúc tiên tông Cửu Uyên bắt đầu tiến đánh Họa Thành, Doanh Trì cách chiến trận khá xa. Hắn không muốn trêu chọc thánh kiếm vào lúc này, vẫn nên đứng ngoài quan sát thì hơn.
Quỷ Dạ vác bộ mặt bầm dập đi tới, “Ma tôn.”
Doanh Trì đánh giá hắn trên dưới một lượt, “Bổn tôn nhớ lúc trước nàng đâu bạo lực thế này.”
Quỷ Dạ ngẫm lại mà hãi, “Đừng nói nữa, bị thằng nhóc Húc Vân Kiểu kia hố một trận ạ. Đúng rồi, nàng ta bảo thuộc hạ chuyển cho Ma tôn hai câu.”
Doanh Trì nghe vậy mới có một chút hứng thú, “Mặc dù biết nàng chắc chắn có ý xấu, nhưng bổn tôn vẫn muốn nghe xem là gì.” Cố tình chọn thời điểm này tiện thể nhắn nhủ, kiểu gì cũng sẽ không phải mấy lời xin giúp đỡ này nọ.
Quỷ Dạ thuật lại nguyên văn: “Nàng ta nói, Hướng Tiêu Qua đang làm khách ở Họa Thành, sau đó hỏi, Ma tôn từng nghe nói tới Công Đức Đan chưa?”
Doanh Trì lẩm bẩm: “Công Đức Đan… vật bù đắp tiên duyên thiếu hụt khi hóa thần, được tôi luyện từ người sở hữu đại công đức mà ra. Nàng muốn dùng Hướng Tiêu Qua luyện một viên Công Đức Đan sao?”
Quỷ Dạ nói: “Bây giờ nàng ta đang chịu thiên hình, chỉ có thể dựa vào pháp trận của Tinh Thần Hải che giấu khí tức, e rằng muốn mời Ma tôn đến đó một chuyến rồi.”
Trong mắt Doanh Trì xẹt qua một tia sáng, thật lâu không nói gì. Quỷ Dạ cũng không quấy rầy hắn, dù sao thì trong số tu sĩ trên thế gian, được mấy người có cơ duyên lên trời hóa thần? Ai không hướng tới mục tiêu đó chứ? Huống chi Ma tộc luôn không bài xích loại xài đường tắt thế này giống như Huyền môn.
Một lát sau, Doanh Trì nói: “Được rồi, bổn tôn rốt cuộc không kềm chế nổi hiếu kỳ trong lòng rồi.”
Tại Họa Thành, Tinh Thần Hải.
Húc Họa ở trong chính sảnh, trước mặt là hai chén trà, xung quanh bày đầy trang phục đẹp đẽ.
Doanh Trì đi tới, cất tiếng: “Tiên tông Cửu Uyên đánh tới cửa nhà rồi mà Khôi thủ còn có thể nhàn nhã thế này, thật đáng khâm phục.”
Húc Họa đưa tay mời hắn ngồi, mỉm cười nói: “Việc gì phải gấp, Tiên tông Cửu Uyên có chín chưởng viện, giờ ở ngoài chỉ còn sáu tên, tốt xấu gì cũng phải mất khá nhiều thời gian mới phá được trận.”
Doanh Trì an tọa, “Lâu rồi không được Khôi thủ nhiệt tình mời mọc thế này, thật sự là được ưu ái mà sợ.”
Húc Họa so vai, “Biết làm sao, ai bảo Thiên Cù Tử không biết tốt xấu.”
Doanh Trì biết nàng gọi mình tới không phải để tâm sự, nên đi thẳng vấn đề: “Khôi thủ phái Quỷ Dạ chuyển lời, nhắc tới Công Đức Đan với mục đích gì?”
Húc Họa nhẹ vỗ tay một cái, Hề Vân Thanh mang một cái mâm tới, trên mâm là hai hộp ngọc nhỏ. Ánh mắt Doanh Trì dừng trên hai cái hộp, cách thành hộp bằng ngọc mà hắn đã ngửi được hương thơm của viên thuốc bên trong.
Hề Vân Thanh đặt hộp lên bàn, Húc Họa nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, một mùi hương thơm ngát kỳ lạ đập vào mặt, chỉ chớp mắt sau đã tràn ngập chính sảnh. Doanh Trì choáng váng, “Công Đức Đan?!”
Húc Họa gật đầu, “Ma tôn từng gặp Công Đức Đan rồi à?”
Doanh Trì khẽ lắc đầu, thứ này ở khắp tam giới vẫn chỉ là truyền thuyết, ngay cả các tu sĩ hàng đầu hiện cũng chẳng ai từng thấy tận mắt. Húc Họa nhẹ nhàng nhón một viên lên, viên thuốc nằm giữa ngón trỏ và ngón cái của nàng óng ánh kỳ lạ, vừa nhìn liền biết là trân phẩm hiếm thấy.
Ánh mắt Doanh Trì cũng bị hấp dẫn, Húc Họa nói: “Hướng Tiêu Qua đời này quả thực tích được rất nhiều công đức, có thể luyện ra được tận hai viên. Đáng tiếc, Thiên Cù Tử không hứng thú.” Trong giọng nàng đầy vẻ nuối tiếc.
Doanh Trì nói: “Chẳng phải tính y trước giờ luôn là thế ư?”
Húc Họa cũng tán thành: “Cổ hủ bảo thủ kiểu đó thì chẳng được tích sự gì.”
Doanh Trì tuy đã động lòng, nhưng cũng biết đối phương không đáng tin, nên hỏi: “Khôi thủ đã dùng Hướng Tiêu Qua luyện hóa thành đan? Nếu công đức của ông ta quả thật thâm hậu như thế, vì sao vẫn chưa lên trời hóa thần?”
Húc Họa cười khẩy, “Ông ta cũng chỉ là một Khí tu, thân thể đã sớm hư tổn nặng nề, có thể sống đến bây giờ đã là do ông trời nhân từ rồi. Lấy công thể của ông ta, cho dù hóa thần thì độ kiếp kiểu gì?”
Doanh Trì nhẹ gật đầu, tình trạng cơ thể Hướng Tiêu Qua thế nào là chuyện tất cả mọi người đều rõ như ban ngày. Khí thánh quanh năm rèn đúc các loại pháp bảo, đã sớm bị lệ khí từ đống binh khí kia ảnh hưởng nặng nề, thân thể ruỗng mục từ lâu. May mà ông ta có một đôi tay khéo, cộng thêm kỹ nghệ quỷ hộ thần độ, liên tục tu bổ thân thể nên mới sống được tới bây giờ. Nếu bây giờ thật sự miễn cưỡng độ kiếp, chỉ e ông ta sẽ rơi vào kết cục biến thành tro bụi.
Doanh Trì do dự cực kỳ, nhưng mê hoặc thực sự quá mạnh. Hắn hỏi: “Nếu Khôi thủ đã có được Công Đức Đan, vì sao không lập tức trưng dụng, tiến lên thần cảnh?”
Húc Họa nói: “”Ta và Khôi thủ tiền nhiệm Sắc Vô Phi có lập Khế Ước Thần Ma, nếu số lượng Ma khôi trong Họa Thành ít hơn sáu phần mười, ta sẽ bị kéo trở về cửa sông Nhược Thủy, vĩnh viễn mất đi tự do.”
Doanh Trì bắt đầu hiểu ra, “Xem ra Thiên Cù Tử đã đoán trúng điều kiện ước định giữa Khôi thủ và Sắc Vô Phi, Ma khôi không thiện chiến, chỉ cần phá được pháp trận phòng ngự là sẽ rất dễ dàng bắt bớ thành mớ.”
Húc Họa thở dài, mặt lộ vẻ lo lắng, “Đúng không? Bổn tọa có thể lên trời hóa thần, nhưng vẫn không thoát được khống chế của Khế Ước Thần Ma. Nếu trong lúc bổn tọa độ kiếp, nhân số Họa Thành giảm xuống thấp hơn sáu phần, chẳng phải bổn tọa chỉ còn nước quay về Nhược Thủy, lại tiếp tục trấn thủ Thiên Hà à?”
Doanh Trì hỏi: “Nói thế, Khôi thủ mời bổn tôn tới là có chuyện muốn thương lượng?”
Biết rõ rồi mà còn hỏi, Húc Họa mỉm cười, “Bổn tọa đã mời Ma tôn đến, đương nhiên là có thành ý. Nếu Thiên Cù Tử không biết điều, vậy chẳng hay Ma tôn có lòng muốn đứng cao nhìn xa không?”
Lòng muốn đứng cao nhìn xa? Là tu sĩ, ai không có chứ? Doanh Trì nói: “Nhưng lấy công thể của bổn tôn, cho dù đủ công đức thì cũng chưa chắc có thể thuận lợi độ kiếp. Thiên kiếp khi hóa thần đâu thể so với thiên kiếp bình thường.” Miệng tuy nói thế, nhưng thực ra trong lòng vẫn rất lo ngại, lời nàng nói rốt cuộc có mấy phần thật giả, hắn nhìn không thấu.
Húc Họa cười khẽ, “Ma tôn đưa tay ra đi.”
Doanh Trì từ tốn đưa tay ra, Húc Họa đặt Công Đức Đan vào lòng bàn tay hắn. Doanh Trì vừa mới tiếp xúc với viên thuốc, toàn thân lập tức chấn động, trong viên thuốc chứa đựng tu vi và công lực sâu không lường được! Hắn thất thanh kêu lên: “Đây…”
Húc Họa điềm nhiên giải thích: “Trong viên thuốc này không chỉ có công đức của Hướng Tiêu Qua, còn chứa cả tu vi bốn ngàn năm của ông ta nữa. Ừm, không nhiều lắm, cho nên để bảo đam Ma tôn có thể thuận lợi hóa thần, bổn tọa cũng trích một chút tu vi của bản thân hòa vào. Cộng thêm công thể tự thân của Ma tôn, thừa sức lên trời hóa thần rồi.”
Ánh mắt Doanh Trì ảm đạm hẳn đi, “Khôi thủ quả thực đã dốc hết tâm huyết luyện chế đan này. Vậy không biết nếu bổn tôn nuốt nó xong, nên làm sao để báo đáp đại ân của Khôi thủ đây?”
Húc Họa cười khẽ, “Ta chỉ có một thân một mình, không thể vừa hóa thần vừa bảo vệ Họa Thành. Ma tôn chỉ cần thay ta bảo vệ Họa Thành, như vậy ta không còn phải lo lắng gì nữa.”
Doanh Trì không nói gì, hiển nhiên đang đánh giá mức độ chân thật của câu này. Hắn thích Húc Họa là sự thật, nhưng không có nghĩ là hắn thích bị Húc Họa hại.
Húc Họa nói tiếp: “Nếu trong lòng Ma tôn còn nghi vấn, bổn tọa có thể hộ ngươi hóa thần trước.”
Ánh mắt Doanh Trì lại rơi xuống viên Công Đức Đan trên tay, tâm tư xoay vòng mấy lượt, vẫn không quyết định được.
Húc Họa đứng dậy, “Thời gian không còn nhiều, một khi bọn họ phá được pháp trận Họa Thành, sẽ càng thêm khó xử lý.”
Doanh Trì hỏi: “Coi như ta và nàng đều có thể hóa thần, vậy tính sao về cửa sông Nhược Thủy?”
Húc Họa hiển nhiên đã sớm nghĩ tới chuyện này, “Đây cũng chính là nguyên nhân bổn tọa cần đồng bạn. Cửa sông Nhược Thủy bây giờ có thần thức của Thủy Không Tú trấn giữ, nhưng y sẽ không thể cầm cự quá lâu. Mà vật chết lại trấn không được Nhược Thủy, tin rằng trước đó Huyền môn và Ma tộc đều từng thử vô số lần rồi. Sau khi chúng ta thành thần, thân thể sẽ hóa thành trời đất, ta cũng không cần dùng chân thân hiện giờ nữa. Đến lúc cần, hai chúng ta hợp lực, lại lần nữa hun đúc thêm cho thần thức của Thủy Không Tú, để y tiếp tục trấn giữ Nhược Thủy.”
Bên ngoài vang dậy âm thanh giao chiến, Doanh Trì cầm lấy viên thuốc, dùng thần thức thăm dò. Nhưng thần thức chỉ vừa tiến vào, hắn lập tức có thể cảm giác được nguồn sức mạnh mãnh liệt cuồn cuộn bên trong. Hắn chưa từng gặp Công Đức Đan ngoài đời bao giờ, nhưng viên thuốc này, chấn vấn kiểu gì thì ăn nó vào có thể tăng thêm vô số tu vi là sự thật không thể chối cãi.
Mê hoặc quá mạnh, muốn không động lòng cũng không được.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, rồi bỗng hạ quyết tâm, đang muốn bỏ viên thuốc vào miệng thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng quát: “Dừng lại!”
- -----oOo------
Thiên Cù Tử lo lắng cái gì, Tái Sương Quy đã nhìn ra, nên hỏi: “Ngươi còn muốn đợi khi nào nữa?”
Thực ra không cần chờ thêm nữa, trước đó chàng đã nói nhất định phải chờ đến khi Húc Họa hạ sinh đứa trẻ ra và hồi phục thể lực, nhưng bây giờ thân thể nàng đã gần như khôi phục hoàn toàn. Chàng đột nhiên hỏi: “Sư tôn từng nghe nói tới Công Đức Đan chưa?”
Tái Sương Quy biến sắc, “Công Đức Đan? Ngươi hỏi cái này để làm gì?” Thiên Cù Tử im lặng không đáp, Tái Sương Quy gần như hiểu được ngay, “Húc Họa muốn luyện Công Đức Đan?!”
Sắc mặt Thiên Cù Tử đã nói rõ mọi chuyện, mặt Tái Sương Quy trở nên nghiêm trọng, “Thứ tà môn ngoại đạo như Công Đức Đan lấy công đức của con người làm thuốc, chiết xuất công đức người khác chuyển sang cho mình sử dụng, mục đích chính là tích góp đủ tiên duyên, giúp bản thân sớm ngày lên trời hóa thần. Nhưng phần lớn người tu đạo sẽ không dùng phương pháp như vậy, bởi vì nếu tiên duyên thiếu hụt nhiều tới mức phải mượn từ người khác, công thể cũng tất nhiên không đủ thâm hậu. Lúc độ kiếp, tỷ lệ thất bại cực kỳ lớn.”
Thiên Cù Tử nói: “Nhưng… nàng khác biệt, công thể của nàng vô cùng mạnh mẽ. Nếu để nàng gom đủ công đức… e rằng lên trời hóa thần là chuyện hoàn toàn nằm trong tầm tay.”
Tái Sương Quy đương nhiên biết điều này, ông hỏi: “Húc Họa bắt cóc Hướng lão, có phải muốn dùng ông ấy tinh luyện Công Đức Đan?”
Thiên Cù Tử thở dài một hơi, đây cũng là vấn đề chàng lo lắng nhất. Trong Họa Thành, chàng và Mộc Cuồng Dương, Phó Thuần Phong, Cửu Trản Đăng, thậm chí Quân Thiên Tử, đều có thể tùy ý đi lại. Húc Họa gần như không hề hạn chế tự do của bọn họ, thế nhưng chỉ mỗi Hướng Tiêu Qua là tuyệt nhiên không thấy bóng dáng.
Tái Sương Quy nói: “Lúc xưa Hướng lão rèn được thánh kiếm, hơn nữa qua nhiều năm như vậy, đã rèn không biết bao nhiêu là thần binh thần khí, nếu bàn về công đức, bây giờ Huyền môn e chỉ có ông ấy và tông chủ chúng ta là sánh kịp. Nếu Húc Họa thật sự bắt ông ấy luyện Công Đức Đan, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được.”
Đó là đương nhiên, hơn nữa điều khiến người ta lo lắng hơn cả chính là, không biết bao giờ nàng sẽ ra tay. Hoặc nên nói, bây giờ Hướng Tiêu Qua rốt cuộc còn sống hay không? Hay là đã biến thành một viên đan dược có thể giúp nàng đắc đạo lên trời rồi?
Tái Sương Quy trầm ngâm, “Liên lạc với Ma tộc đi, bất kể thế nào cũng phải cứu Hướng lão trước. Chỉ là Tiên tông Cửu Uyên bây giờ không có ai chống lại được uy lực của thánh kiếm, nên làm sao đây?”
Thiên Cù Tử nói: “Chống không lại thì tránh. Nàng và Sắc Vô Phi giao kèo, Sắc Vô Phi không có khả năng tin tưởng nàng hoàn toàn, hai người họ nhất định đã ký Khế Ước Thần Ma. Nàng đồng ý bảo vệ Họa Thành, nhưng đây sẽ không chỉ là một câu nói suông, rốt cuộc thế nào mới là bảo vệ? Bảo toàn cho tộc Ma khôi? Rốt cuộc thế nào mới là bảo toàn?”
Tái Sương lờ mờ hiểu ra, “Ý ngươi là, chúng ta bắt Ma khôi, uy hiếp bắt nàng ta thả Hướng lão?”
Thiên Cù Tử nói: “Một vài Ma khôi có lẽ không đủ, Sắc Vô Phi và nàng nhất định có quy ước về dân số của bộ tộc, Ma khôi không mạnh về sức chiến đấu, muốn chứng thực chắc hẳn không khó.”
Tái Sương Quy càng lúc càng rõ hơn, “Vậy cứ là thế đi.”
Thiên Cù Tử lập tức tập hợp đệ tử của cả chín nhánh Cửu Uyên, bây giờ tông chủ đã thức tỉnh, các đại trưởng lão không còn dè chừng chàng nhiều như xưa nữa. Chưa kể, mấy vị chưởng viện nhà họ vẫn còn bị vây trong Họa Thành, nên cực kỳ phối hợp với chàng.
Ban đêm, Tiên tông Cửu Uyên lại tấn công Họa Thành.
Ma tộc đương nhiên biết tin, nhưng Doanh Trì sẽ không ngay lúc này phá bĩnh, cửa sông Nhược Thủy liên quan tới sống chết của tất cả mọi người, giờ còn thêm phiền không khác gì tự tìm đường chết cả. Hắn thậm chí còn thông báo cho các nhánh tộc khác, chuẩn bị viện trợ Cửu Uyên bất cứ lúc nào.
Tại Họa Thành, thân thể Húc Họa chỉ cần vừa ra khỏi Tinh Thần Hải liền sẽ gặp sét đánh. Lúc tam quân lại đây bẩm báo, nàng cũng có chút rầu rĩ. Tuy chân thân không sợ sấm sét, nhưng pháp trận trong ngoài Họa Thành sẽ bị sét đánh tan nát hết.
Thiên Cù Tử đoán không sai, Sắc Vô Phi chấp nhận hy sinh mạng thả Húc Họa ra, quả thật là có điều kiện, hơn nữa cũng không thể tin tưởng nàng trăm phần trăm… Vẫn thạch mấy vạn năm tuổi chính là một lão quái vật đấy, không có ràng buộc sao được?
Thế nên trong Họa Thành nhất định phải có bao nhiêu tộc dân sinh sống, khắp tam giới nhất định phải có bao nhiêu Ma khôi tồn tại, đều có số lượng nhất định cả.
Một khi số Ma khôi bên trong Họa Thành giảm xuống dưới con số hai người đã ước định, Khế Ước Thần Ma sẽ có hiệu lực. Vì vậy Khôi thủ là nàng, phải cam đoan trong thành phải có ít nhất trên sáu mươi phần trăm tổng số Ma khôi an cư lạc nghiệp.
Húc Họa thở dài, “Tiên tông Cửu Uyên đúng là biết ra đề khó cho người khác.” Nàng nhìn thoáng qua Quỷ Dạ bị đánh sưng húp mặt mày, nói: “Nếu bổn tọa không thể đi ra ngoài, vậy ngươi hãy đi thay bổn tọa chuyển lời tới Ma tôn.”
Quỷ Dạ nghe thấy còn cơ hội sống, đương nhiên liền đáp: “Khôi thủ có lời gì muốn nhắn gửi Ma tôn?”
Húc Họa nói: “Câu đầu tiên, Hướng Tiêu Qua đang làm khách ở Họa Thành. Câu thứ hai, ngươi hỏi hắn, từng nghe nói tới Công Đức Đan chưa?”
Quỷ Dạ thoáng khựng người, Công Đức Đan tuy ít có người gặp qua, nhưng gần như tất cả người tu đạo đều từng nghe nói tới. Hắn hỏi lại: “Chỉ có hai câu này?”
Húc Họa gật đầu, “Chỉ có hai câu này.”
Quỷ Dạ vừa bị nàng hành hung một trận, giờ nào dám hỏi han nhiều, “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Lúc tiên tông Cửu Uyên bắt đầu tiến đánh Họa Thành, Doanh Trì cách chiến trận khá xa. Hắn không muốn trêu chọc thánh kiếm vào lúc này, vẫn nên đứng ngoài quan sát thì hơn.
Quỷ Dạ vác bộ mặt bầm dập đi tới, “Ma tôn.”
Doanh Trì đánh giá hắn trên dưới một lượt, “Bổn tôn nhớ lúc trước nàng đâu bạo lực thế này.”
Quỷ Dạ ngẫm lại mà hãi, “Đừng nói nữa, bị thằng nhóc Húc Vân Kiểu kia hố một trận ạ. Đúng rồi, nàng ta bảo thuộc hạ chuyển cho Ma tôn hai câu.”
Doanh Trì nghe vậy mới có một chút hứng thú, “Mặc dù biết nàng chắc chắn có ý xấu, nhưng bổn tôn vẫn muốn nghe xem là gì.” Cố tình chọn thời điểm này tiện thể nhắn nhủ, kiểu gì cũng sẽ không phải mấy lời xin giúp đỡ này nọ.
Quỷ Dạ thuật lại nguyên văn: “Nàng ta nói, Hướng Tiêu Qua đang làm khách ở Họa Thành, sau đó hỏi, Ma tôn từng nghe nói tới Công Đức Đan chưa?”
Doanh Trì lẩm bẩm: “Công Đức Đan… vật bù đắp tiên duyên thiếu hụt khi hóa thần, được tôi luyện từ người sở hữu đại công đức mà ra. Nàng muốn dùng Hướng Tiêu Qua luyện một viên Công Đức Đan sao?”
Quỷ Dạ nói: “Bây giờ nàng ta đang chịu thiên hình, chỉ có thể dựa vào pháp trận của Tinh Thần Hải che giấu khí tức, e rằng muốn mời Ma tôn đến đó một chuyến rồi.”
Trong mắt Doanh Trì xẹt qua một tia sáng, thật lâu không nói gì. Quỷ Dạ cũng không quấy rầy hắn, dù sao thì trong số tu sĩ trên thế gian, được mấy người có cơ duyên lên trời hóa thần? Ai không hướng tới mục tiêu đó chứ? Huống chi Ma tộc luôn không bài xích loại xài đường tắt thế này giống như Huyền môn.
Một lát sau, Doanh Trì nói: “Được rồi, bổn tôn rốt cuộc không kềm chế nổi hiếu kỳ trong lòng rồi.”
Tại Họa Thành, Tinh Thần Hải.
Húc Họa ở trong chính sảnh, trước mặt là hai chén trà, xung quanh bày đầy trang phục đẹp đẽ.
Doanh Trì đi tới, cất tiếng: “Tiên tông Cửu Uyên đánh tới cửa nhà rồi mà Khôi thủ còn có thể nhàn nhã thế này, thật đáng khâm phục.”
Húc Họa đưa tay mời hắn ngồi, mỉm cười nói: “Việc gì phải gấp, Tiên tông Cửu Uyên có chín chưởng viện, giờ ở ngoài chỉ còn sáu tên, tốt xấu gì cũng phải mất khá nhiều thời gian mới phá được trận.”
Doanh Trì an tọa, “Lâu rồi không được Khôi thủ nhiệt tình mời mọc thế này, thật sự là được ưu ái mà sợ.”
Húc Họa so vai, “Biết làm sao, ai bảo Thiên Cù Tử không biết tốt xấu.”
Doanh Trì biết nàng gọi mình tới không phải để tâm sự, nên đi thẳng vấn đề: “Khôi thủ phái Quỷ Dạ chuyển lời, nhắc tới Công Đức Đan với mục đích gì?”
Húc Họa nhẹ vỗ tay một cái, Hề Vân Thanh mang một cái mâm tới, trên mâm là hai hộp ngọc nhỏ. Ánh mắt Doanh Trì dừng trên hai cái hộp, cách thành hộp bằng ngọc mà hắn đã ngửi được hương thơm của viên thuốc bên trong.
Hề Vân Thanh đặt hộp lên bàn, Húc Họa nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, một mùi hương thơm ngát kỳ lạ đập vào mặt, chỉ chớp mắt sau đã tràn ngập chính sảnh. Doanh Trì choáng váng, “Công Đức Đan?!”
Húc Họa gật đầu, “Ma tôn từng gặp Công Đức Đan rồi à?”
Doanh Trì khẽ lắc đầu, thứ này ở khắp tam giới vẫn chỉ là truyền thuyết, ngay cả các tu sĩ hàng đầu hiện cũng chẳng ai từng thấy tận mắt. Húc Họa nhẹ nhàng nhón một viên lên, viên thuốc nằm giữa ngón trỏ và ngón cái của nàng óng ánh kỳ lạ, vừa nhìn liền biết là trân phẩm hiếm thấy.
Ánh mắt Doanh Trì cũng bị hấp dẫn, Húc Họa nói: “Hướng Tiêu Qua đời này quả thực tích được rất nhiều công đức, có thể luyện ra được tận hai viên. Đáng tiếc, Thiên Cù Tử không hứng thú.” Trong giọng nàng đầy vẻ nuối tiếc.
Doanh Trì nói: “Chẳng phải tính y trước giờ luôn là thế ư?”
Húc Họa cũng tán thành: “Cổ hủ bảo thủ kiểu đó thì chẳng được tích sự gì.”
Doanh Trì tuy đã động lòng, nhưng cũng biết đối phương không đáng tin, nên hỏi: “Khôi thủ đã dùng Hướng Tiêu Qua luyện hóa thành đan? Nếu công đức của ông ta quả thật thâm hậu như thế, vì sao vẫn chưa lên trời hóa thần?”
Húc Họa cười khẩy, “Ông ta cũng chỉ là một Khí tu, thân thể đã sớm hư tổn nặng nề, có thể sống đến bây giờ đã là do ông trời nhân từ rồi. Lấy công thể của ông ta, cho dù hóa thần thì độ kiếp kiểu gì?”
Doanh Trì nhẹ gật đầu, tình trạng cơ thể Hướng Tiêu Qua thế nào là chuyện tất cả mọi người đều rõ như ban ngày. Khí thánh quanh năm rèn đúc các loại pháp bảo, đã sớm bị lệ khí từ đống binh khí kia ảnh hưởng nặng nề, thân thể ruỗng mục từ lâu. May mà ông ta có một đôi tay khéo, cộng thêm kỹ nghệ quỷ hộ thần độ, liên tục tu bổ thân thể nên mới sống được tới bây giờ. Nếu bây giờ thật sự miễn cưỡng độ kiếp, chỉ e ông ta sẽ rơi vào kết cục biến thành tro bụi.
Doanh Trì do dự cực kỳ, nhưng mê hoặc thực sự quá mạnh. Hắn hỏi: “Nếu Khôi thủ đã có được Công Đức Đan, vì sao không lập tức trưng dụng, tiến lên thần cảnh?”
Húc Họa nói: “”Ta và Khôi thủ tiền nhiệm Sắc Vô Phi có lập Khế Ước Thần Ma, nếu số lượng Ma khôi trong Họa Thành ít hơn sáu phần mười, ta sẽ bị kéo trở về cửa sông Nhược Thủy, vĩnh viễn mất đi tự do.”
Doanh Trì bắt đầu hiểu ra, “Xem ra Thiên Cù Tử đã đoán trúng điều kiện ước định giữa Khôi thủ và Sắc Vô Phi, Ma khôi không thiện chiến, chỉ cần phá được pháp trận phòng ngự là sẽ rất dễ dàng bắt bớ thành mớ.”
Húc Họa thở dài, mặt lộ vẻ lo lắng, “Đúng không? Bổn tọa có thể lên trời hóa thần, nhưng vẫn không thoát được khống chế của Khế Ước Thần Ma. Nếu trong lúc bổn tọa độ kiếp, nhân số Họa Thành giảm xuống thấp hơn sáu phần, chẳng phải bổn tọa chỉ còn nước quay về Nhược Thủy, lại tiếp tục trấn thủ Thiên Hà à?”
Doanh Trì hỏi: “Nói thế, Khôi thủ mời bổn tôn tới là có chuyện muốn thương lượng?”
Biết rõ rồi mà còn hỏi, Húc Họa mỉm cười, “Bổn tọa đã mời Ma tôn đến, đương nhiên là có thành ý. Nếu Thiên Cù Tử không biết điều, vậy chẳng hay Ma tôn có lòng muốn đứng cao nhìn xa không?”
Lòng muốn đứng cao nhìn xa? Là tu sĩ, ai không có chứ? Doanh Trì nói: “Nhưng lấy công thể của bổn tôn, cho dù đủ công đức thì cũng chưa chắc có thể thuận lợi độ kiếp. Thiên kiếp khi hóa thần đâu thể so với thiên kiếp bình thường.” Miệng tuy nói thế, nhưng thực ra trong lòng vẫn rất lo ngại, lời nàng nói rốt cuộc có mấy phần thật giả, hắn nhìn không thấu.
Húc Họa cười khẽ, “Ma tôn đưa tay ra đi.”
Doanh Trì từ tốn đưa tay ra, Húc Họa đặt Công Đức Đan vào lòng bàn tay hắn. Doanh Trì vừa mới tiếp xúc với viên thuốc, toàn thân lập tức chấn động, trong viên thuốc chứa đựng tu vi và công lực sâu không lường được! Hắn thất thanh kêu lên: “Đây…”
Húc Họa điềm nhiên giải thích: “Trong viên thuốc này không chỉ có công đức của Hướng Tiêu Qua, còn chứa cả tu vi bốn ngàn năm của ông ta nữa. Ừm, không nhiều lắm, cho nên để bảo đam Ma tôn có thể thuận lợi hóa thần, bổn tọa cũng trích một chút tu vi của bản thân hòa vào. Cộng thêm công thể tự thân của Ma tôn, thừa sức lên trời hóa thần rồi.”
Ánh mắt Doanh Trì ảm đạm hẳn đi, “Khôi thủ quả thực đã dốc hết tâm huyết luyện chế đan này. Vậy không biết nếu bổn tôn nuốt nó xong, nên làm sao để báo đáp đại ân của Khôi thủ đây?”
Húc Họa cười khẽ, “Ta chỉ có một thân một mình, không thể vừa hóa thần vừa bảo vệ Họa Thành. Ma tôn chỉ cần thay ta bảo vệ Họa Thành, như vậy ta không còn phải lo lắng gì nữa.”
Doanh Trì không nói gì, hiển nhiên đang đánh giá mức độ chân thật của câu này. Hắn thích Húc Họa là sự thật, nhưng không có nghĩ là hắn thích bị Húc Họa hại.
Húc Họa nói tiếp: “Nếu trong lòng Ma tôn còn nghi vấn, bổn tọa có thể hộ ngươi hóa thần trước.”
Ánh mắt Doanh Trì lại rơi xuống viên Công Đức Đan trên tay, tâm tư xoay vòng mấy lượt, vẫn không quyết định được.
Húc Họa đứng dậy, “Thời gian không còn nhiều, một khi bọn họ phá được pháp trận Họa Thành, sẽ càng thêm khó xử lý.”
Doanh Trì hỏi: “Coi như ta và nàng đều có thể hóa thần, vậy tính sao về cửa sông Nhược Thủy?”
Húc Họa hiển nhiên đã sớm nghĩ tới chuyện này, “Đây cũng chính là nguyên nhân bổn tọa cần đồng bạn. Cửa sông Nhược Thủy bây giờ có thần thức của Thủy Không Tú trấn giữ, nhưng y sẽ không thể cầm cự quá lâu. Mà vật chết lại trấn không được Nhược Thủy, tin rằng trước đó Huyền môn và Ma tộc đều từng thử vô số lần rồi. Sau khi chúng ta thành thần, thân thể sẽ hóa thành trời đất, ta cũng không cần dùng chân thân hiện giờ nữa. Đến lúc cần, hai chúng ta hợp lực, lại lần nữa hun đúc thêm cho thần thức của Thủy Không Tú, để y tiếp tục trấn giữ Nhược Thủy.”
Bên ngoài vang dậy âm thanh giao chiến, Doanh Trì cầm lấy viên thuốc, dùng thần thức thăm dò. Nhưng thần thức chỉ vừa tiến vào, hắn lập tức có thể cảm giác được nguồn sức mạnh mãnh liệt cuồn cuộn bên trong. Hắn chưa từng gặp Công Đức Đan ngoài đời bao giờ, nhưng viên thuốc này, chấn vấn kiểu gì thì ăn nó vào có thể tăng thêm vô số tu vi là sự thật không thể chối cãi.
Mê hoặc quá mạnh, muốn không động lòng cũng không được.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, rồi bỗng hạ quyết tâm, đang muốn bỏ viên thuốc vào miệng thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng quát: “Dừng lại!”
- -----oOo------
Bình luận facebook