-
Chương 71
Quỷ Dạ phụng lệnh Doanh Trì đến Họa Thành dọ thám, nhưng Húc Họa vốn dĩ không thèm đề phòng hắn, nên hắn dễ dàng dạo quanh Họa Thành đến mấy lượt, chẳng qua rốt cuộc lại phát hiện, thực sự không có đầu mối gì để dọ thám cả.
Ngoài việc Khôi thủ suốt ngày chơi với ngủ.
Hắn mua một đống bánh kẹo cho tiểu ác ma, dụ dỗ cậu nhóc: “Ta nay đã đầu nhập dưới trướng Khôi thủ, nên chính là sư huynh của nhóc. Về sau nhóc gặp bất kỳ chuyện gì, sư huynh sẽ bảo kê nhóc hết.”
Tiểu ác ma li3m li3m kẹo, nhìn hắn không nói lời nào. Quỷ Dạ cảm thấy ánh mắt tiểu quỷ này khá tinh ranh, nhưng cũng chỉ là một đứa nhóc thôi, có thể tinh tới mức nào chứ?
Hắn hỏi: “Khôi thủ trở lại Họa Thành cũng một thời gian rồi, mà vẫn không đưa ra chỉ thị gì sao?”
Tiểu ác ma thấy kẹo ngon, liền lượm một mớ ném lên cao rồi há miệng ra hứng, “Có, nhưng Khôi thủ không cho ta nói với ngươi.”
Quả nhiên có vấn đề! Quỷ Dạ lập tức lên tinh thần, bắt đầu dụ dỗ: “Đó là trước kia, giờ chúng ta đều là đồng môn, cùng trung thành với Khôi thủ rồi, có cái gì không thể nói chứ? Huống chi nhóc xem, nếu sư huynh là người xấu, có thể mua nhiều kẹo cho nhóc vậy sao?”
Tiểu ác ma nghiêm túc suy nghĩ, dường như cảm thấy cũng có lý, bèn nói: “Vậy ta nói với ngươi, ngươi cũng không được phép cho sư tôn biết là ta nói.”
Quỷ Dạ liền thề: “Nếu ta nói ra nửa chữ, trời tru đất diệt.”
Tiểu ác ma chớp chớp đôi mắt to tròn, nói: “Thực ra, sư tôn không có động tĩnh gì lâu như vậy, là bởi vì người đang bị thương.” Nó bày vẻ mặt khổ sở, muốn nói lại thôi.
Quỷ Dạ rục rịch trong bụng, rất có khả năng là thế nha. Hắn tỏ ra kinh ngạc, “Bị thương? Nghiêm trọng không?”
Sắc mặt tiểu ác ma nặng nề vô cùng, “Mỗi lần sư tôn triệu hồi chân thân là phải chịu lôi kiếp một lần. Huống chi gần đây người còn đang mang thai, càng hành động không tiện. Bề ngoài sư tôn vẫn như bình thường nhưng thực ra đã sớm khổ không tả, ngươi không thấy đã nhiều ngày liền người không hề rời khỏi Tinh Thần Hải sao?”
Não bộ Quỷ Dạ đã xoay chuyển mấy vòng, miệng nói: “Không thể nào? Thần lực che trời như Khôi thủ, mấy luồng lôi kiếp thì làm được gì nàng ấy?”
Tiểu ác ma ăn kẹo, xong lại tỏ ra bi thương, “Ngươi biết gì về uy lực của thiên lôi chứ, thánh kiếm đã sớm bị tổn hại nghiêm trọng, những năm qua vẫn luôn ở ẩn dưỡng thương nên không lộ mặt gây chuyện. Hôm qua ta với Vân Thanh sư tỷ đi thăm, sư tôn đã không thể rời giường nữa là. Quân Thiên Tử ngoài mặt đang chữa bệnh cho người, nhưng lại ngấm ngầm hạ độc thủ. Sư tôn chỉ có thể vờ không sao, để qua mắt đám lang tâm cẩu phế đó.”
Nếu quả thật như thế, đây chính là thời cơ tốt à nha!
Trong đầu Quỷ Dạ xoay đi xoay lại tính toán, hơn hai ngàn năm trước, Thủy Không Tú một mình cắm thánh kiếm vào cửa sông Nhược Thủy, từ đó danh vang cửu châu, lập tức tiếp nhận vị trí tông chủ Tiên tông Cửu Uyên. Hắn thì không có chí hướng rộng lớn như vậy, nhưng nếu bắt được Húc Họa sẽ chính là công lao cực lớn.
Huống chi theo lời tiểu ác ma nói, bây giờ đối phương hẳn đang cực kỳ yếu ớt, chỉ ra vẻ hung hãn như một con hổ giấy mà thôi.
Đêm xuống, tại Tinh Thần Hải, Hề Vân Thanh hầm canh mang lại, và mặt trời mọc phía tây hay sao mà Thiên Cù Tử cũng có phần.
Thiên Cù Tử cảm động suýt rơi lệ, không ngờ mình chờ được tới ngày có lại đứa đồ đệ tưởng như đã mất này rồi. Nhưng mới múc một thìa, trông thấy lộc tiên* trong chén canh, chàng liền nuốt không trôi.
*Tinh ho4n của hươu, tương truyền có khả năng giúp bổ tinh bổ thận
Táo đỏ với nấm tuyết trong miệng Húc Họa phun phèo đầy đất, nàng gập người cười rũ rượi. Hề Vân Thanh ngơ ngác, “Sao sư tôn lại cười? Vân Thanh làm gì sai ư?”
Húc Họa đã cười đến thở không ra hơi, song vẫn cố khoát tay nói: “Không có không có, mang cho Hề chưởng viện thêm hai chén đầy đi.”
Hề Vân Thanh thấy sư tôn hài lòng, trong lòng liền ngọt ngào như vừa ăn mật, đắc ý thưa: “Vâng.”
Thiên Cù Tử: “…”
Đương nhiên không thể tiếp tục ở lại để ăn canh rồi, may mà mấy ngày qua thân thể Húc Họa đã khá hơn nhiều, chàng nói: “Ta sang Dược phường một chuyến.”
Húc Họa phất phất tay, biết chàng có chuyện khác phải lo, ví dụ như dạo này Mộc Cuồng Dương phục hồi tới đâu, giải bí thuật ếm trên người Phó Thuần Phong kiểu gì, với làm sao cứu bốn người bọn họ ra, vân vân và vân vân.
Nàng cũng không thèm để ý, thân thể bây giờ hễ bước chân ra ngoài liền bị sét đánh chạy trối chết. Tuy chân thân không sợ kình lôi, nhưng kiểu đi tới đâu liền kinh thiên động địa tới đó cũng chẳng có gì hay ho hết.
Húc Họa rất phiền muộn.
Nàng trở mình, đang định nhắm mắt ngủ thêm một lúc thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân.
Mộ Vân Khinh không còn canh giữ nơi này nữa, nhưng chân thân của nàng ở ngay trong Tinh Thần Hải… hồn trận ở đây càng thêm mẫn cảm.
Tua rua chuôi kiếm của chân thân nàng thò ra khỏi biển tinh tú vô tận, nhìn thấy Quỷ Dạ đang ỡm ờ hỏi Hề Vân Thanh: “Sao ngươi lại ở đây? Chẳng phải Khôi thủ sai ngươi đi tưới nước cho thần mộc Bất Hủ ư?”
Hề Vân Thanh ngớ người, “Hả? Đó là nhiệm vụ của Vân Kiểu mà?”
Quỷ Dạ nói: “Ngươi không biết à, hôm nay Vân Kiểu bận, nên Khôi thủ sai ngươi đi. Haiz, đưa canh cho ta, ta mang vào trong cho, dù gì Khôi thủ cũng bảo ta tới gặp ngài ấy.”
Hề Vân Thanh nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn giao canh cho hắn. Không phải nàng không quan tâm Húc Họa, mà thực sự không tin Quỷ Dạ dám có ý đồ gì với thánh kiếm.
Hề Vân Thanh xoay người đi, Quỷ Dạ mừng thầm trong bụng, tam quân đều đang ở Dược phường dự giảng, nên hắn dễ dàng tiến thẳng vào tẩm điện của Húc Họa.
Húc Họa không hiểu, “Quỷ Dạ, ngươi cần gì à?”
Quỷ Dạ thấy cả điện chỉ có một mình nàng, giờ đang nằm nghiêng trên giường, tóc dài trải rộng nửa gối. Hắn mừng như điên, chỉ cần nhân cơ hội này bắt được nàng, mang thánh kiếm về, Ma tôn tất nhiên sẽ rải mưa thưởng!
Hắn từ tốn đi tới, “Nghe nói Khôi thủ không khỏe, nên Quỷ Dạ đặc biệt đến thăm hỏi.”
Húc Họa hứng thú hơn hẳn, “Ồ?”
Quỷ Dạ nói tiếp: “Khôi thủ nhiều ngày không ra khỏi Tinh Thần Hải, là vì bị trọng thương sao?”
Húc Họa nhíu mày, “Nửa đêm đơn độc đột nhập, ngươi muốn làm gì?” Đêm hôm khuya khoắt lén lút đến đây, bộ muốn thị tẩm sao? Mặc dù nàng thông minh hơn người, nhưng tuyệt nhiên không thể nào ngờ được, Quỷ Dạ vậy mà lại muốn dựa vào sức một mình mình bắt nàng!
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Quỷ Dạ càng thêm chắc mẩm trong bụng, đối phương quả thật đang bị thương nặng, cử động không tiện. Hắn hỏi ngược lại: “Khôi thủ nghĩ sao?”
Chẳng lẽ thật sự muốn thị tẩm?
Tam quan của Húc Họa muốn rạn nứt tới nơi, “Quỷ Dạ, ngươi không thể.” Ngươi quá xấu.
Hai bên đang nói chuyện, Quỷ Dạ rảo bước tới bên giường Húc Họa, từ tốn rút trường đao ra gác trên cổ nàng, cười lạnh: “Khôi thủ tự phong linh lực đi, đừng ra vẻ nữa, yếu liễu đào tơ như ngài, chỉ e không chịu được khổ đâu.”
Biểu cảm trên mặt Húc Họa đông lại, ánh mắt nhuốm màu thương xót như đang nhìn một kẻ điên.
Quỷ Dạ nhấn lưỡi dao xuống sâu hơn, quát: “Có nghe thấy không?! Lập tức tự phong linh lực, sau đó tìm thánh kiếm, theo ta trở về thánh điện Thiên Ma!”
Húc Họa há hốc miệng, lần đầu tiên trong đời bị sự cuồng vọng tự cao tự đại của một người khác làm cho choáng váng, cả buổi nói không nên lời.
Vẻ kinh ngạc này rơi vào trong mắt Quỷ Dạ, hắn càng đắc ý tợn, không thèm nói thêm câu nào, vung tay định phong ấn linh lực của nàng. Húc Họa ngăn tay hắn lại, hỏi: ”Ngươi… dự định cứ thế bắt ta, sau đó tìm thánh kiếm rồi cùng mang về Ma tộc?!”
Là ngươi điên rồi hay ta điên rồi vậy?!
Quỷ Dạ cười khẩy, “Bớt ra vẻ đi, thực lực của ngươi bây giờ ra sao ta rất rõ ràng. Ngươi là nữ giới, hẳn không muốn bị làm nhục, mau dẫn ta đi lấy thánh kiếm!”
Húc Họa còn tưởng hắn thủ sẵn pháp bảo gì lợi hại, vừa cùng hắn nói chuyện vừa dùng chân thân thánh kiến ở sau lưng hắn đột kích bất ngờ. Quỷ Dạ bị một luồng lực cực mạnh đánh tới, cả người liền bay vèo đập thẳng vào vách tường, đại đao trong tay rơi *keng* xuống đất.
Húc Họa ngờ vực, sợ hắn có ám chiêu, nên ở yên một chỗ không đi qua. Nhưng thấy Quỷ Dạ cố gắng mấy chục lần vẫn không đứng dậy nổi, nàng thực sự nhịn hết được, “Ngươi không có pháp bảo à?”
“Cái, cái gì?” Quỷ Dạ dại cả người, chân thân thánh kiếm xán tới, dò xét hắn từ trên xuống dưới, không tìm thấy đồ chơi gì lợi hại. Kiếm khí vạch trên người hắn liền mấy vết thương, Húc Họa bay tới đạp mạnh một cước, “Cái gì cũng chẳng mang mà dám đến Tinh Thần Hải tìm đường chết, hôm nay đầu ngươi bị úng nước hả?! Dọa ta sợ bóng sợ gió một trận.”
Thế này mẹ nó có chỗ nào giống như công thể bị thương tổn hả?! Quỷ Dạ hộc một búng máu, cũng không biết là do bị nội thương hay do tức giận quá độ nữa, “Húc Vân Kiểu, ngươi dám lừa ta!”
- -----oOo------
Ngoài việc Khôi thủ suốt ngày chơi với ngủ.
Hắn mua một đống bánh kẹo cho tiểu ác ma, dụ dỗ cậu nhóc: “Ta nay đã đầu nhập dưới trướng Khôi thủ, nên chính là sư huynh của nhóc. Về sau nhóc gặp bất kỳ chuyện gì, sư huynh sẽ bảo kê nhóc hết.”
Tiểu ác ma li3m li3m kẹo, nhìn hắn không nói lời nào. Quỷ Dạ cảm thấy ánh mắt tiểu quỷ này khá tinh ranh, nhưng cũng chỉ là một đứa nhóc thôi, có thể tinh tới mức nào chứ?
Hắn hỏi: “Khôi thủ trở lại Họa Thành cũng một thời gian rồi, mà vẫn không đưa ra chỉ thị gì sao?”
Tiểu ác ma thấy kẹo ngon, liền lượm một mớ ném lên cao rồi há miệng ra hứng, “Có, nhưng Khôi thủ không cho ta nói với ngươi.”
Quả nhiên có vấn đề! Quỷ Dạ lập tức lên tinh thần, bắt đầu dụ dỗ: “Đó là trước kia, giờ chúng ta đều là đồng môn, cùng trung thành với Khôi thủ rồi, có cái gì không thể nói chứ? Huống chi nhóc xem, nếu sư huynh là người xấu, có thể mua nhiều kẹo cho nhóc vậy sao?”
Tiểu ác ma nghiêm túc suy nghĩ, dường như cảm thấy cũng có lý, bèn nói: “Vậy ta nói với ngươi, ngươi cũng không được phép cho sư tôn biết là ta nói.”
Quỷ Dạ liền thề: “Nếu ta nói ra nửa chữ, trời tru đất diệt.”
Tiểu ác ma chớp chớp đôi mắt to tròn, nói: “Thực ra, sư tôn không có động tĩnh gì lâu như vậy, là bởi vì người đang bị thương.” Nó bày vẻ mặt khổ sở, muốn nói lại thôi.
Quỷ Dạ rục rịch trong bụng, rất có khả năng là thế nha. Hắn tỏ ra kinh ngạc, “Bị thương? Nghiêm trọng không?”
Sắc mặt tiểu ác ma nặng nề vô cùng, “Mỗi lần sư tôn triệu hồi chân thân là phải chịu lôi kiếp một lần. Huống chi gần đây người còn đang mang thai, càng hành động không tiện. Bề ngoài sư tôn vẫn như bình thường nhưng thực ra đã sớm khổ không tả, ngươi không thấy đã nhiều ngày liền người không hề rời khỏi Tinh Thần Hải sao?”
Não bộ Quỷ Dạ đã xoay chuyển mấy vòng, miệng nói: “Không thể nào? Thần lực che trời như Khôi thủ, mấy luồng lôi kiếp thì làm được gì nàng ấy?”
Tiểu ác ma ăn kẹo, xong lại tỏ ra bi thương, “Ngươi biết gì về uy lực của thiên lôi chứ, thánh kiếm đã sớm bị tổn hại nghiêm trọng, những năm qua vẫn luôn ở ẩn dưỡng thương nên không lộ mặt gây chuyện. Hôm qua ta với Vân Thanh sư tỷ đi thăm, sư tôn đã không thể rời giường nữa là. Quân Thiên Tử ngoài mặt đang chữa bệnh cho người, nhưng lại ngấm ngầm hạ độc thủ. Sư tôn chỉ có thể vờ không sao, để qua mắt đám lang tâm cẩu phế đó.”
Nếu quả thật như thế, đây chính là thời cơ tốt à nha!
Trong đầu Quỷ Dạ xoay đi xoay lại tính toán, hơn hai ngàn năm trước, Thủy Không Tú một mình cắm thánh kiếm vào cửa sông Nhược Thủy, từ đó danh vang cửu châu, lập tức tiếp nhận vị trí tông chủ Tiên tông Cửu Uyên. Hắn thì không có chí hướng rộng lớn như vậy, nhưng nếu bắt được Húc Họa sẽ chính là công lao cực lớn.
Huống chi theo lời tiểu ác ma nói, bây giờ đối phương hẳn đang cực kỳ yếu ớt, chỉ ra vẻ hung hãn như một con hổ giấy mà thôi.
Đêm xuống, tại Tinh Thần Hải, Hề Vân Thanh hầm canh mang lại, và mặt trời mọc phía tây hay sao mà Thiên Cù Tử cũng có phần.
Thiên Cù Tử cảm động suýt rơi lệ, không ngờ mình chờ được tới ngày có lại đứa đồ đệ tưởng như đã mất này rồi. Nhưng mới múc một thìa, trông thấy lộc tiên* trong chén canh, chàng liền nuốt không trôi.
*Tinh ho4n của hươu, tương truyền có khả năng giúp bổ tinh bổ thận
Táo đỏ với nấm tuyết trong miệng Húc Họa phun phèo đầy đất, nàng gập người cười rũ rượi. Hề Vân Thanh ngơ ngác, “Sao sư tôn lại cười? Vân Thanh làm gì sai ư?”
Húc Họa đã cười đến thở không ra hơi, song vẫn cố khoát tay nói: “Không có không có, mang cho Hề chưởng viện thêm hai chén đầy đi.”
Hề Vân Thanh thấy sư tôn hài lòng, trong lòng liền ngọt ngào như vừa ăn mật, đắc ý thưa: “Vâng.”
Thiên Cù Tử: “…”
Đương nhiên không thể tiếp tục ở lại để ăn canh rồi, may mà mấy ngày qua thân thể Húc Họa đã khá hơn nhiều, chàng nói: “Ta sang Dược phường một chuyến.”
Húc Họa phất phất tay, biết chàng có chuyện khác phải lo, ví dụ như dạo này Mộc Cuồng Dương phục hồi tới đâu, giải bí thuật ếm trên người Phó Thuần Phong kiểu gì, với làm sao cứu bốn người bọn họ ra, vân vân và vân vân.
Nàng cũng không thèm để ý, thân thể bây giờ hễ bước chân ra ngoài liền bị sét đánh chạy trối chết. Tuy chân thân không sợ kình lôi, nhưng kiểu đi tới đâu liền kinh thiên động địa tới đó cũng chẳng có gì hay ho hết.
Húc Họa rất phiền muộn.
Nàng trở mình, đang định nhắm mắt ngủ thêm một lúc thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân.
Mộ Vân Khinh không còn canh giữ nơi này nữa, nhưng chân thân của nàng ở ngay trong Tinh Thần Hải… hồn trận ở đây càng thêm mẫn cảm.
Tua rua chuôi kiếm của chân thân nàng thò ra khỏi biển tinh tú vô tận, nhìn thấy Quỷ Dạ đang ỡm ờ hỏi Hề Vân Thanh: “Sao ngươi lại ở đây? Chẳng phải Khôi thủ sai ngươi đi tưới nước cho thần mộc Bất Hủ ư?”
Hề Vân Thanh ngớ người, “Hả? Đó là nhiệm vụ của Vân Kiểu mà?”
Quỷ Dạ nói: “Ngươi không biết à, hôm nay Vân Kiểu bận, nên Khôi thủ sai ngươi đi. Haiz, đưa canh cho ta, ta mang vào trong cho, dù gì Khôi thủ cũng bảo ta tới gặp ngài ấy.”
Hề Vân Thanh nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn giao canh cho hắn. Không phải nàng không quan tâm Húc Họa, mà thực sự không tin Quỷ Dạ dám có ý đồ gì với thánh kiếm.
Hề Vân Thanh xoay người đi, Quỷ Dạ mừng thầm trong bụng, tam quân đều đang ở Dược phường dự giảng, nên hắn dễ dàng tiến thẳng vào tẩm điện của Húc Họa.
Húc Họa không hiểu, “Quỷ Dạ, ngươi cần gì à?”
Quỷ Dạ thấy cả điện chỉ có một mình nàng, giờ đang nằm nghiêng trên giường, tóc dài trải rộng nửa gối. Hắn mừng như điên, chỉ cần nhân cơ hội này bắt được nàng, mang thánh kiếm về, Ma tôn tất nhiên sẽ rải mưa thưởng!
Hắn từ tốn đi tới, “Nghe nói Khôi thủ không khỏe, nên Quỷ Dạ đặc biệt đến thăm hỏi.”
Húc Họa hứng thú hơn hẳn, “Ồ?”
Quỷ Dạ nói tiếp: “Khôi thủ nhiều ngày không ra khỏi Tinh Thần Hải, là vì bị trọng thương sao?”
Húc Họa nhíu mày, “Nửa đêm đơn độc đột nhập, ngươi muốn làm gì?” Đêm hôm khuya khoắt lén lút đến đây, bộ muốn thị tẩm sao? Mặc dù nàng thông minh hơn người, nhưng tuyệt nhiên không thể nào ngờ được, Quỷ Dạ vậy mà lại muốn dựa vào sức một mình mình bắt nàng!
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Quỷ Dạ càng thêm chắc mẩm trong bụng, đối phương quả thật đang bị thương nặng, cử động không tiện. Hắn hỏi ngược lại: “Khôi thủ nghĩ sao?”
Chẳng lẽ thật sự muốn thị tẩm?
Tam quan của Húc Họa muốn rạn nứt tới nơi, “Quỷ Dạ, ngươi không thể.” Ngươi quá xấu.
Hai bên đang nói chuyện, Quỷ Dạ rảo bước tới bên giường Húc Họa, từ tốn rút trường đao ra gác trên cổ nàng, cười lạnh: “Khôi thủ tự phong linh lực đi, đừng ra vẻ nữa, yếu liễu đào tơ như ngài, chỉ e không chịu được khổ đâu.”
Biểu cảm trên mặt Húc Họa đông lại, ánh mắt nhuốm màu thương xót như đang nhìn một kẻ điên.
Quỷ Dạ nhấn lưỡi dao xuống sâu hơn, quát: “Có nghe thấy không?! Lập tức tự phong linh lực, sau đó tìm thánh kiếm, theo ta trở về thánh điện Thiên Ma!”
Húc Họa há hốc miệng, lần đầu tiên trong đời bị sự cuồng vọng tự cao tự đại của một người khác làm cho choáng váng, cả buổi nói không nên lời.
Vẻ kinh ngạc này rơi vào trong mắt Quỷ Dạ, hắn càng đắc ý tợn, không thèm nói thêm câu nào, vung tay định phong ấn linh lực của nàng. Húc Họa ngăn tay hắn lại, hỏi: ”Ngươi… dự định cứ thế bắt ta, sau đó tìm thánh kiếm rồi cùng mang về Ma tộc?!”
Là ngươi điên rồi hay ta điên rồi vậy?!
Quỷ Dạ cười khẩy, “Bớt ra vẻ đi, thực lực của ngươi bây giờ ra sao ta rất rõ ràng. Ngươi là nữ giới, hẳn không muốn bị làm nhục, mau dẫn ta đi lấy thánh kiếm!”
Húc Họa còn tưởng hắn thủ sẵn pháp bảo gì lợi hại, vừa cùng hắn nói chuyện vừa dùng chân thân thánh kiến ở sau lưng hắn đột kích bất ngờ. Quỷ Dạ bị một luồng lực cực mạnh đánh tới, cả người liền bay vèo đập thẳng vào vách tường, đại đao trong tay rơi *keng* xuống đất.
Húc Họa ngờ vực, sợ hắn có ám chiêu, nên ở yên một chỗ không đi qua. Nhưng thấy Quỷ Dạ cố gắng mấy chục lần vẫn không đứng dậy nổi, nàng thực sự nhịn hết được, “Ngươi không có pháp bảo à?”
“Cái, cái gì?” Quỷ Dạ dại cả người, chân thân thánh kiếm xán tới, dò xét hắn từ trên xuống dưới, không tìm thấy đồ chơi gì lợi hại. Kiếm khí vạch trên người hắn liền mấy vết thương, Húc Họa bay tới đạp mạnh một cước, “Cái gì cũng chẳng mang mà dám đến Tinh Thần Hải tìm đường chết, hôm nay đầu ngươi bị úng nước hả?! Dọa ta sợ bóng sợ gió một trận.”
Thế này mẹ nó có chỗ nào giống như công thể bị thương tổn hả?! Quỷ Dạ hộc một búng máu, cũng không biết là do bị nội thương hay do tức giận quá độ nữa, “Húc Vân Kiểu, ngươi dám lừa ta!”
- -----oOo------
Bình luận facebook