Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
CHƯƠNG 20: NGÀY XƯA TUỔI TRẺ PHÓNG KHOÁNG
Người dịch: Tiểu Đông
Trận mưa ngày hôm sau rất đột ngột, tiếng mưa rơi trên đỉnh lều khiến Diêu Khởi Vân ngủ không sâu bừng tỉnh. Cậu mở mắt, hoảng sợ phát hiện dù mây đen bao phủ nhưng trời đã sáng. Tối hôm qua, một giây trước khi dính sát với Tư Đồ Quyết thiếp đi, cậu còn tự nhắc mình nhất định trước khi trời sáng phải lặng lẽ rời đi mới có thể tránh tai mắt của người khác. Lý trí và khả năng kiểm soát vẫn luôn là điều cậu kiêu ngạo, nhưng không ngờ thời gian ở cạnh cô lại trôi nhanh như vậy.
Vén một góc lều trại lên, bên ngoài đã có người bị mưa làm thức tỉnh đang luống cuống chân tay không biết làm gì, Diêu Khởi Vân đánh thức Tư Đồ Quyết vẫn đang đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào, Tư Đồ Quyết vẫn ngái ngủ mắt lim dim ôm lấy tấm thảm vươn mình ngồi dậy, dường như vẫn chưa rõ tình hình, vừa mới ý thức được trời đang mưa thì phản ứng đầu tiên là xông ra bên ngoài, may mà được Diêu Khởi Vân bên cạnh kịp thời giữ lại.
“Ngoài trời mưa lớn, trước tiên em cứ ở đây hẵng, anh ra ngoài trước.”
Tư Đồ Quyết gật đầu, hiếm thấy nghe lời như vậy. Vì vừa mới tỉnh dậy, bộ dạng của cô nhìn rất ngây thơ ngu ngốc. Điều này khiến đầu óc Diêu Khởi Vân đang suy nghĩ về việc làm thế nào để chui ra được khỏi lều trại nhất thời không muốn đi, cậu hận không thể cùng cô thành hai kẻ ngốc vừa tỉnh dậy ở bên nhau, trốn trong thế giới chỉ có hai người, mặc kệ mưa to gió lớn bên ngoài. Nhưng cậu vẫn kiềm chế mong muốn không hợp lý này, trước khi tìm được thời cơ để ra ngoài, cậu còn lắc đầu dặn dò cô: “Tư Đồ Quyết, phiền em trước khi ra ngoài đừng quên mặc quần bò vào đấy.”
Lúc này đa số mọi người đều muốn trốn trong lều một chút, chỉ có mấy người xông mưa dọn dẹp nên không rảnh, đây đúng là cơ hội thuận lợi để cậu thừa cơ rời đi. Diêu Khởi Vân trở về gần lều của mình, vẫn không thấy có sự chú ý nào cả, nhất thời cảm thấy rất may mắn.
Tam Da ở đó không xa đang đứng giữ mưa vỗ ngực giậm chân, cùng với mấy người đứng đầu bàn bạc tiếp theo nên làm thế nào. Nếu mưa cứ tiếp tục thế này, lều trại sẽ không dùng được, trốn mưa trong rừng lại càng không an toàn, xem ra chỉ có thể lên thuyền rời đi thôi. Ai ngờ cơn mưa này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, trước khi thảo luận có kết quả thì mưa đã dần dần ngưng.
Lúc này mọi người mới ồn ào từ trong chiếc lều “bị thiên tai nghiêm trọng” chui ra thu dọn. Diêu Khởi Vân đã thu dọn xong lều trại của mình, tự nhiên muốn đi giúp Tư Đồ Quyết. Tư Đồ Quyết đang chăm chú nhét các đồ linh tinh vào ba lô, thấy người chìa tay tới, không ngẩng đầu lên, nói: “Cảm ơn, tự em làm là được rồi.” Vài phút trước không biết cô đã cự tuyệt bao nhiêu “người nhiệt tình” như vậy rồi. Sau khi nhìn rõ người tới là Diêu Khởi Vân, cô liền nở một nụ cười xinh đẹp yên tâm giao hết những việc còn lại cho cậu. Lúc hai người cùng nhau gập vải lều, tay cậu chạm phải tay cô, mặt Tư Đồ Quyết nóng lên, cắn môi không nói, nhìn trộm Diêu Khởi Vân. Dù cậu cũng không nói gì, nhưng trnê mặt dường như có gì đó không thể nói rõ. Chẳng qua là một đêm, chẳng qua là những cái ôm không nén nổi tình cảm, là nụ hôn nồng nhiệt, người vẫn là hai người đó, nhưng rất nhiều thứ đã biến đổi hương vị rồi.
Ngô Giang đang ngậm một cọng cỏ lau, chắp tay ra sau tiến đến, phá vỡ sự thân thiết thầm lặng này. Cậu có chút thương tiếc nói: “Xem ra không cần anh giúp rồi.”
Tư Đồ Quyết cười: “Anh đi làm tuỳ tùng cho Khúc Tiểu Uyển đi, không ‘trọng sắc khinh bạn’ mới là đồ ngốc đấy. Em còn không hỏi tối qua hai người tản bộ đi đâu đấy.”
Ngô Giang cười hihi: “Em không hỏi thì thôi, ngược lại anh có một câu hỏi. Sáng sớm nay anh thấy trời mưa liền muốn đến xem em thế nào, em đoán xem anh thấy gì nào?”
Mặt Tư Đồ Quyết hết đỏ lên lại trắng bệch ra, cố gắng điềm tĩnh nói: “Có quỉ mới biết là anh thấy gì ấy.”
Ngô Giang ra vẻ nhìn chiếc lều trại vừa được gấp lại, ca cẩm: “Sớm biết lều trại có hai người, đáng ra anh cũng nên đi giành một cái mới phải.”
Động tác của Diêu Khởi Vân cũng ngừng lại giữa lời nói của Ngô Giang, đáng ra nên sớm nghĩ đến chuyện trời đổ thì làm gì có bức tường nào để chặn gió. Cậu vội giải thích: “Tại mình biết dạ dày em ấy không tốt, mà trời lại mưa rất nhanh nên mới vội qua xem thôi.”
Cậu nói xong câu này, tự mình cũng cảm thấy đã giấu đầu hở đuôi, có chút việc mà càng giải thích lại càng vô nghĩa. Thực ra Diêu Khởi Vân vốn không cần giải thích với Ngô Giang, nhưng dù sao chuyện cũng liên quan đến danh tiếng của Tư Đồ Quyết nên cậu phải giải thích. Cậu cũng biết Ngô Giang rất xảo quyệt, làm gì dễ lừa dối được. Quả nhiên, nghe xong lời nói của cậu, vẻ cười đùa trên mặt Ngô Giang càng tăng lên.
“Tư Đồ, em tới đây.” Ngô Giang đặt một tay lên vai Tư Đồ Quyết, quay lưng về phía Diêu Khởi Vân: “Có người bắt nạt em, em phải nói cho anh biết.”
Tư Đồ Quyết bỏ tay cậu ra, cười lên: “Anh thật muốn biết à?”
Ngô Giang gật đầu như giã tỏi.
“Tối qua hai người bọn em ở trong lều cả đêm, cái kia… tóc tai dính sát vào nhau, lăn qua lăn lại…” Tư Đồ Quyết hứng trí miêu tả: “Bọn em còn kiss nữa, em hôn anh ấy, anh ấy hôn em, hôn tới hôn lui, trời đất mịt mù, mặt đầy nước dãi, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của anh. Dù sao bây giờ cũng không có việc gì, hay là chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, em sẽ miêu tả tỉ mỉ các tình tiết lúc đó cho anh?”
Ngô Giang càng nghe càng hoài nghi, cuối cùng chỉ đơn giản cười nhạo: “Vô vị, em lại lừa anh rồi, tin em mới là đồ ngốc đấy.”
Nhìn Ngô Giang thất vọng bước đi, Tư Đồ Quyết ôm bụng cười. Diêu Khởi Vân được giải thoát, vừa sầu não, vừa buồn bực hỏi Tư Đồ Quyết: “Em nói xem, vì sao cậu ấy không tin?”
———————————————–
Trước khi rời đảo nhỏ, phân đoạn cuối cùng của trại hè lần này, cũng là phân đoạn quan trọng nhất bắt đầu. Dù gì trại hè cũng có tên là “Yêu thương tương trợ lẫn nhau” nên chắc chắn phải có hành động thiết thực giúp đỡ những học sinh nghèo khó. Giống như Đàm Thiếu Thành, Tiểu Căn cũng là đối tượng mọi người quyên giúp, là học sinh nghèo khó khăn được mời đến tham dự. Chính sách cho vay khuyến khích học tập thời đó vẫn còn chưa hoàn thiện, các tổ chức xã hội tài trợ học tập vẫn chưa phổ biến, vì thế cuộc gặp gỡ lần này nhằm gia tăng thêm nhận thức và hiểu biết lẫn nhau giữa các học sinh, những học sinh nhà khá giả xuất ra một chút tiền hảo tâm, nhiều người góp lại quả thực có thể khiến những học sinh nghèo khó giải quyết được vấn đề học phí khẩn cấp trước khi khai giảng.
Sau khi miêu tả sơ qua hoàn cảnh gia đình các học sinh nghèo khó, vài sinh viên khoá trên phân công nhau cầm hộp quyên tiền đánh dấu tên người được giúp đỡ đi khắp nơi. Tất cả tiền quyên góp được sẽ công bố tại chỗ, hơn nữa, sau khi kiểm kê sẽ trực tiếp giao tận tay người được giúp đỡ.
Trước khi biết được hoàn cảnh nghèo khó của những sinh viên đó, những đứa trẻ giống như Tư Đồ Quyết rất khó có thể tưởng tượng trên thế giới này lại có những gia đình bất hạnh như vậy, thu nhập của cả gia đình một năm vẫn chưa bằng tiền mừng tuổi của cô ngày Tết. Theo những gì cô biết về Tiểu Căn, cậu ấy đến từ một vùng núi có tiếng là nghèo khổ trong cả nước, một năm thì có đến nửa năm phải dựa vào ngô khoai mới có thể sống qua ngày, mà cậu ấy lại là anh cả, bên dưới còn bốn người em nữa. Còn Đàm Thiếu Thành tuy khiến người ta chán ghét nhưng thân thế cũng rất đáng thương, bố mẹ đều bị tàn tật, không có văn hoá, cuộc sống rất túng bẫn.
Xuất phát từ sự đồng cảm và tình cảm đã ở bên nhau một ngày một đêm, đại đa số đều ra tay quyên góp. Nhưng mọi người đều là học sinh, nhà khá giả cũng chỉ có ít, đa số là hai mươi, năm mươi, một trăm tệ đã là tận tâm lắm rồi. Diêu Khởi Vân chuẩn bị năm trăm tệ, Tư Đồ Quyết thấy thế hỏi: “Anh định quyên góp cho ai?”
“Anh nghĩ nên quyên góp cho Tiểu Căn đi.” Thực ra cậu cũng biết dụng ý thật sự câu hỏi này của cô nên thẳng thắn bổ sung một câu: “Ngoài ra, còn một phần nữa anh sẽ quyên góp cho Đàm Thiếu Thành. Nói thật, gia đình cô ấy như vậy, lại là con gái, có thể học lên đại học như vậy quả không dễ, có thể giúp thì cứ giúp đi.”
Tư Đồ Quyết lấy ra năm trăm tệ, cũng là tiền tiêu vặt của cô. Cô hừ một tiếng, đem nhét vào tay Diêu Khởi Vân: “Dù sao em cũng không thích người kia, chi bằng anh thay em quyên góp đi, bốn trăm quyên góp cho Tiểu Căn, số còn lại… Anh xem rồi làm, thích cho ai thì cho.”
Diêu Khởi Vân đành chịu, thấp giọng nói: “Em đấy…”
Sau một hồi quyên góp nhiệt tình, hoạt động cũng gần kết thúc, Khúc Tiểu Uyển ôm một hộp quyên tiền đến trước mặt Ngô Giang.
Ngô Giang nhìn cô, vẻ mặt tươi cười: “Tôi cảm thấy cậu không nên làm người làm công tác từ thiện.”
“Á, vì sao?” Khúc Tiểu Uyển nhướn mày: “Nguyện nghe rõ ràng.”
Ngô Giang thấp giọng: “Nhìn qua cậu, một chút cũng không đáng thương, cầm chiếc hòm này lại giống như quan âm bồ tát phổ độ chúng sinh, khiến người ta phải khóc lóc cầu xin, đem đèn nhang qua thờ cúng.”
Khoé miệng Khúc Tiểu Uyển nổi lên một nụ cười như có như không: “A… Vậy bần ni khất thực đến đây, Ngô thí chủ dự định quyên bao nhiêu đây?”
“Vậy để tôi hành lễ trước đã, tôi còn muốn ở trước mặt Bồ Tát hãy hứa một điều.”
“Nói nghe coi.” Khúc Tiểu Uyển hơi ngửa cằm đi.
Ngô Giang vội nhét hai tờ giấy vào tay cô: “Đều viết trong đó rồi đấy.”
Khúc Tiểu Uyển thản nhiên mở ra, đó là hai vé nhạc kịch.
“Bồ Tát, ta thật sự rất thành kính.”
“Nếu ta có thể cứu khổ cứu nạn, đại từ đại bi, vậy ngươi sẽ tin tưởng, thành tâm theo đạo!”
Mặt Ngô Giang vui vẻ: “Đó là đương nhiên, hơn nữa ta còn phải làm nhiều việc thiện ấy chứ. Lời nói vô căn cứ, vậy học phí năm nhất của bạn học sinh này để ta lo đi!”
Mười giây sau, tất cả mọi người nghe thấy giọng nói trong trẻo của Khúc Tiểu Uyển tuyên bố: “Mọi người nghe đây, bạn học Ngô Giang đã đồng ý quyên giúp học phí năm nhất của Đàm Thiếu Thành!”
Lời nói còn chưa ngừng hẳn mà xung quanh như nổ tung lên, khắp nơi đều nghe thấy có người thăm dò, bàn luận nam nữ chính của tin giật gân này. Ai là Ngô Giang, ai là Đàm Thiếu Thành?
Ngô Giang tỏ vẻ thản nhiên, mặc ánh mắt mọi người chăm chú nhìn đến, giống như không liên quan gì đến mình, không đắc ý, cũng không khoe khoang, chỉ sau khi Khúc Tiểu Uyển cầm hai tấm vé kia mới toét miệng cười.
Ngược lại, Đàm Thiếu Thành bị cuốn vào làn sóng dư luận lại như ở trong mộng, một phút trước cô còn buồn bực không vui trốn trong góc. Cô rất ghét nghi thức này, căm ghét mình đã bị thương ngay trước mặt mọi người, nhưng cũng không có cách nào, cô không thể không vì khoản quyên góp ấy mà thấp thỏm trong lòng, vì cô thật sự rất cần số tiền đó. Cô nghĩ, có thể người giúp cô không nhiều, cho dù có cũng chỉ như hạt muối bỏ biển, không ngờ trong chớp mắt cô lại trở thành người may mắn, năm học này không cần vì số tiền học phí rất lớn mà ngày ngày lo lắng nữa. Tất cả không phải do người khác, mà lại là từ Ngô Giang, người con trai mà có nghĩ cô cũng không dám nghĩ. Cậu ấy có tất cả những gì mà cô muốn nhưng không với tới được, chỉ có thiên kim tiểu thư Tư Đồ Quyết mới có thể trở thành bạn của cậu, thậm chí cô còn chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng cậu ấy nhớ được tên cô…
Mặt khác, Tư Đồ Quyết lại bị tin sấm sét này dằn vặt quá mức, cô nắm tay Diêu Khởi Vân, đặt lên mặt mình: “Anh nhanh cấu em xem nào. Tên tiểu tử Ngô Giang kia không biết có phải uống nhầm thuốc gì không?”
Diêu Khởi Vân làm sao ra tay được, cười nói: “Nói không chừng chỉ là cậu ấy ngộ đạo rồi thôi.”
“Ngộ đạo cũng phải chọn chứ! Người đáng thương rất nhiều mà.” Tư Đồ Quyết vốn có vài lời kín đáo, muốn tìm Ngô Giang để hỏi ngọn nguồn. Nhưng khi cô nhìn thấy nước mắt của Đàm Thiếu Thành không biết vì vui sướng hay vì cảm động thì cô lại ngừng, không nói tiếp nữa. Dù Tư Đồ Quyết vĩnh viễn không thể thích con người đó, nhưng Diêu Khởi Vân nói rất đúng, cuộc sống vốn không dễ dàng, cô ấy sống cũng không dễ dàng gì. Không ai có thể lựa chọn xuất thân của mình, nếu không phải sự chỉ định của vận mệnh, nói không chừng Diêu Khởi Vân cũng giống cô ấy phải đấu tranh để sống trong cái nghèo khó, vì mấy nghìn tệ mà nghẹn ngào. Sự liên tưởng như vậy khiến tính tình nóng nảy của cô cũng mềm đi.
Con sâu đã không thích, đã trốn tránh, nó đã chui sâu vào trong lòng đất thì thật sự không cần thiết phải giẫm chân lên đó nữa.
——————————————-
Cuộc đời sinh viên nồng nhiệt giống như một bức màn bảy màu rực rỡ được mở ra. Dược học là môn học trọng điểm ở trường y khoa của bọn họ, sau khi Tư Đồ Quyết nhập học, trong học viện cô thường xuyên nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc. Tiểu Căn và cô là bạn cùng lớp đúng đắn thì chẳng nói làm gì, ngay cả Đàm Thiếu Thành mà cô vốn không muốn nhìn thấy lại cũng ở lớp khác cùng chuyên ngành. Thành tích nhập học của Đàm Thiếu Thành vô cùng tốt, trong đám nữ sinh chỉ kém Tư Đồ Quyết, nhưng Tư Đồ Quyết không chút nào kiêu ngạo vì cô rất rõ điều kiện học tập của Đàm Thiếu Thành không thể so sánh với cô, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy mà thành tích thi lại cao như thế, chỉ kém cô một chút, quả thực không được khinh thường.
Về phần “Quan âm tỷ tỷ” cứu khổ cứu nạn trong lòng Ngô Giang thì lai lịch lại càng phức tạp, cô chính là nữ đệ tử của giáo sư Chu Tấn – người quan trọng bậc nhất của khoa dược. Chu Tấn được cho là trụ cột vững vàng trong lực lượng giáo viên hùng hậu của học viện dược, lại là tiến sĩ du học ở Mĩ về, hiện giờ là phó viện trưởng học viện dược, bậc thầy của nghiên cứu sinh thạc sĩ, là chuyên gia chế dược vi hoá sinh nổi tiếng trong nước… Tên tuổi không thể kể hết, công việc thí nghiệm các vị thuốc do ông đứng đầu đã phát triển lực lượng nghiên cứu khoa học lên trình độ hàng đầu quốc tế. Tư Đồ Quyết chỉ gặp qua vị giáo sư này tại lễ khai giảng học viện dược, tác phong nhẹ nhàng, phong thái nói chuyện tràn ngập sáng suốt và hấp dẫn của đàn ông trung niên. Nghe nói nghiên cứu sinh thạc sĩ của ông rất khó thi vào, nhưng khi nào đã được ông thu nhận thì có nghĩa tiền đồ tương lai trước mắt đầy hứa hẹn. Nhiều năm rồi ông đã không tiếp nhận nghiên cứu sinh thạc sĩ, Khúc Tiểu Uyển có thể được ông ưu ái như thế, trình độ hàng đầu như vậy đương nhiên không thể xem thường, lại may mắn như thế khiến người ta càng phải ghen tị.
Tư Đồ Quyết cũng phải thừa nhận, nhìn người anh em Ngô Giang của cô bình thường luôn mang dáng vẻ cái gì có cũng được không cũng chẳng sao, không biết thì thôi, một khi đã động tâm thì lại vượt lên hẳn nhãn lực tiêu chuẩn của người bình thường.
Con đường theo đuổi Khúc Tiểu Uyển của Ngô Giang có thể nói là nặng nề và xa xôi, nói theo chính lời của cậu thì việc đó tựa như hành hương đến một toà núi nổi tiếng, cao và hiểm trở vô cùng. Cậu toàn tâm muốn lên đỉnh, tiếc rằng núi cao mây phủ, đổi lại là người khác đã tuyệt vọng quay về, nhưng Ngô Giang lại không thế, tâm trạng cậu rất tốt, mệt thì sẽ nghỉ một chút, thường thường phát hiện ra ở độ cao mình đạt được cũng có cảnh sắc, vì thế bèn thừa cơ hóng gió, đợi đến khi hưởng thụ thấy bình thường rồi, lại nhịp nhàng leo núi, không để ý đến nhiều đối thủ đang hổn hển thở ở phía sau, càng ngày càng tiến đến gần người đẹp.
Đây vốn là một chuyện đẹp, vấn đề lớn nhất chính là leo núi cũng cần kinh phí, đặc biệt là người bộ hành quanh năm suốt tháng. Lúc ở trại hè, Ngô Giang bỗng dưng nổi tiếng, đã giành được được nụ cười của Khúc Tiểu Uyển, lại được danh tiếng tốt là “giàu tình thương ái”, có thể nói là được cả tâm ý lẫn sĩ diện, nhưng ai biết kết cục nỗi khổ chính là Tư Đồ Quyết luôn luôn bị buộc phải cho cậu vay tiền.
Phải biết là dù mấy năm nay bố mẹ Ngô Giang công việc thuận lợi, cậu lại là con trai độc nhất trong nhà, chi tiêu ăn mặc trước nay không cần lo, nhưng nhà họ Ngô dạy con rất nghiêm khắc, không chiều chuộng cậu chuyện tiền nong, vì thế tình hình tài chính cũng chỉ hơn người bình thường một chút, mỗi tháng số tiền đến tay đều như vậy, dùng một phần thì ít đi một phần, làm sao chịu nổi chuyện cậu thường thường “tiêu tiền như nước”. Mà Khúc Tiểu Uyển là người vô lo vô nghĩ, mặc dù cô không thích chuyện tiền nong nhưng thú vui đặc biệt về nhạc kịch đâu phải là không xa xỉ gì đâu? Đã vài lần vấn đề kinh tế của Ngô Giang không thể cầu xin bố mẹ thì Tư Đồ Quyết chắc chắn phải làm chủ nợ cuối cùng của cậu.
Tư Đồ Quyết chỉ cần nghĩ đến việc Ngô Giang đã bao học phí một năm của “ai đó” liền nổi giận. Đương nhiên cô biết Ngô Giang vì Khúc Tiểu Uyển mới vậy, nhưng người được lợi lớn nhất lại là Đàm Thiếu Thành, mà cô lại là người gián tiếp bị hại. Càng thú vị hơn chính là sau sự việc ấy, Đàm Thiếu Thành cảm động vì Ngô Giang đến rớt nước mắt, sau mỗi kỳ nghỉ từ quê ra đều đặc biệt mang một ít đặc sản cho Ngô Giang, có khi chỉ là mấy gói nấm hoang khô, có khi lại là mấy đôi đệm giày hồng, thậm chí có thể là một lọ tương ớt. Cô ấy rất nghèo, lấy đâu ra thứ gì tốt, những gì tặng Ngô Giang đại khái đã là những gì tốt nhất cô có. Lúc Ngô Giang nhận được những đồ này luôn cảm thấy rất ngại, luôn nói với cô không phải làm như vậy, nhưng Đàm Thiếu Thành chỉ cười, lần sau lại vẫn làm y như cũ. Nói sao thì đó cũng là tâm ý, Ngô Giang cũng không tiện từ chối để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của cô, vì thế thường thường nịnh nọt đem các đồ đó đến cho chủ nợ Tư Đồ Quyết. Mỗi lần như vậy Tư Đồ Quyết đều hận không thể đem hết các thứ ấy đập lên đầu Ngô Giang.
Cô không chỉ một lần lớn tiếng trách mắng Ngô Giang là “bị sắc làm cho mê muội”, nhưng mắng xong lại vẫn chịu thua. Không những tất cả tiền của mình đều đem hết cho cậu mượn mà ngay cả con lợn đất nhét đầy đồng xu cũng bị Ngô Giang mặt dày năn nỉ mà đập nát, cuối cùng thì đến chi phí ăn uống cũng không thể thoát khỏi Ngô Giang, vì thế Tư Đồ Quyết từ đó trở thành ký sinh trùng của Diêu Khởi Vân. Mỗi lần ăn cơm ở canteen trường, đều phải chờ Diêu Khởi Vân quẹt thẻ cơm cho, nhìn những bộ quần áo thực sự thích đều phải đáng thương cầu xin sự tài trợ của cậu.
Ở trước mặt Diêu Khởi Vân, cô đều dùng chiêu “mượn”, trên thực tế chưa bao giờ trả lại. Đôi khi trong lòng áy náy, Tư Đồ Quyết nói với Diêu Khởi Vân là dù sao mình cũng không ăn nhiều nên mỗi bữa chỉ cần ăn mấy miếng trên khay thức ăn của cậu là được rồi. Diêu Khởi Vân bị dây nợ này làm cho vừa tức vừa buồn cười, cũng may cậu không oán giận gì. Thực ra đối với việc ỷ lại vào cậu của Tư Đồ Quyết, cậu không những không phản kháng mà còn có một tia nhỏ vui mừng và thoả mãn.
Cùng là cô gái được ông trời ưu ái, tính cách của Khúc Tiểu Uyển lại không giống tư Đồ Quyết. Tư Đồ Quyết yêu ghét rõ ràng, với những đồ mình thích cô sẽ ôm chặt trong lòng; nếu không thích, nhất định sẽ không một chút do dự mà đạp ra rất xa. Còn Khúc Tiểu Uyển, cô ấy thích gì, không thích cái gì, có khi ngay cả Ngô Giang cũng không đoán chắc được, bất luận cậu đem thứ gì đến trước mặt cô, cô đều cười, đặt sang một bên, không tuỳ tiện gật đầu, cũng không tuỳ tiện lắc đầu. Huống hồ tính cách cô ấy thanh cao quái gở, cư xử với mọi người tính sắc sảo lộ rõ, chính vì sự đối nhân xử thế như vậy mà người theo đuổi không ít, người làm mích lòng lại càng nhiều hơn, rất dễ khiến người khác có ấn tượng khó chơi với cô.
Rất nhiều bạn bè đều khuyên Ngô Giang bỏ đi, đừng tự làm mệt chính mình như vậy, Ngô Giang cũng thừa nhận tật xấu của Khúc Tiểu Uyển vô số, nhưng cậu lại thích cô như vậy, dù phải trả nhiều công sức và thời gian cũng tình nguyện. Vì thế tiền của Tư Đồ Quyết, cậu cứ mượn lại trả, trả lại mượn. Khi Tư Đồ Quyết không thể nhịn được cũng tức giận nói với cậu: “Anh lại mượn như vậy, nhà địa chủ cũng không còn cái gì dư thừa nữa rồi! Ngô Giang à Ngô Giang, chữ ‘sắc’ trên đầu đã thành con dao găm sắc nhọn rồi đấy!”
Ngôi Giang lại an nhàn thảnh thơi nói: “Chữ ‘nhẫn’ vẫn là con dao cắm vào trong lòng rồi, dù sao đều là một đao, thà rằng ‘sắc’ còn hơn ‘nhẫn’.”
Cậu nói vậy cũng đúng, đối với người trẻ tuổi rơi vào dòng tình mập mờ mà nói, ai có thể đảm bảo sự kiềm chế nên có? Ngay cả Diêu Khởi Vân tự chủ vô cùng cũng không chịu nổi chuyện phải “nhẫn” nhiều lần, nhiều lần trong lòng phải cắm chắc con dao kia.
Sau khi trở về từ trại hè, điều ám muội giữa Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết càng gia tăng, nhưng hai người đều ngầm hiểu ở trước mặt vợ chồng Tư Đồ Cửu An phải che giấu đi. Một lần trước khi ăn cơm tối, Tư Đồ Cửu An vô tình hỏi một câu: “Đúng rồi, ở trại hè các con đã làm những gì vậy?”
Tư Đồ Quyết cùng Diêu Khởi Vân đồng thanh trả lời: “Cái gì cũng chưa làm ạ.” Nói xong, cả hai đều nghĩ đến câu “Cái gì cũng chưa làm” đối với hai người có ý nghĩa rất đặc biệt, lúc cúi đầu và cơm dùng hơi sức rất lớn mới không khiến người lớn nhìn ra khuôn mặt đỏ lựng của bọn họ.
Tư Đồ Quyết thật sự ngang ngược, vẻ mặt coi như không có chuyện gì, nhưng dưới bàn lại ngầm ám hiệu, thường thường đá chân về phía Diêu Khởi Vân đang ngồi đối diện. Chỉ cần đá nhẹ, mặt cậu đã đỏ lên; đá mạnh một chút, mắt cậu ánh lên sự cảnh cáo, nhưng cử chỉ cũng không dám lộ liễu.
Sự kiềm chế của cậu giống như một giọt keo dính trên tay Tư Đồ Quyết, khiến cho cô ngứa ngáy muốn lau đi. Lần nghiêm trọng nhất là Diêu Khởi Vân lặng yên thu chân, Tư Đồ Quyết hồn nhiên không biết, khều trúng Tư Đồ Cửu An đang ngồi ăn bên cạnh. Tư Đồ Cửu An lập tức chất vấn cô nghịch ngợm gì, ăn cơm cũng không yên phận. Tư Đồ Quyết chỉ có thể kiên quyết nói mỏi chân, cho nên vận động một chút. Dáng vẻ hồ nghi của Tư Đồ Cửu An khiến tim Diêu Khởi Vân như bị treo trong không trung, may mà ông không truy hỏi nữa, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Điều may mắn nhất chính là Tiết Thiểu Bình khi đó đã ăn xong và rời bàn ăn, chứ nếu không cứ theo tính thận trọng của bà thì sao có thể giấu qua được con mắt của bà.
Chuyện này doạ Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết đến mức toát mồ hôi, bọn họ đều biết trong hoàn cảnh thái độ của bố mẹ không rõ ràng, lén lút thầm kín như này mà một khi bị nhìn thấu thì hậu quả sẽ khó lường. Đặc biệt tình cảnh của Diêu Khởi Vân có thể trở nên rất khó xử, vì thế từ đó về sau trước mặt người lớn phải để ý nhiều hơn.
Khi còn trung học, dưới mưu kế của Tiết Thiểu Bình, Diêu Khởi Vân ra ra và vào đều cùng Tư Đồ Quyết như hình với bóng không rời, nhưng hiện giờ đã lên đại học thì lại có ý duy trì khoảng cách. Dù bọn họ cùng về cũng cố ý hẹn một người về trước, còn người kia một lúc sau mới vào nhà. Tư Đồ Quyết công khai thời gian ở trong phòng Diêu Khởi Vân cũng không nhiều. Mới đầu bọn họ còn nghi ngờ Tiết Thiểu Bình có thể hoài nghi về sự thay đổi này, ai ngờ Tiết Thiểu Bình không nói gì cả, ngược lại đối với sự xa lánh và kiêng kỵ “tự nhiên mà vậy” của hai người sau khi lớn lại có chút vui mừng. Nhưng điều này lại khiến Diêu Khởi Vân hiểu ra một chuyện, đó chính là cùng với sự lớn lên của bọn họ, dù cậu biểu hiện sự an phận của mình với Tư Đồ Quyết như thế nào thì cô Tiết cũng không mong bọn họ ở gần nhau. Cô Tiết luôn dè chừng cậu, bà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cậu có thể trở thành con rể nhà Tư Đồ. Nhận thức này Diêu Khởi Vân đã sớm dự liệu được, nhưng khi cậu càng biết rõ thì lại càng tuyệt vọng.
Đối với Diêu Khởi Vân mà nói, cậu đã quen sống thận trọng, nguyên nhân chính vì mỗi bước đi trong cuộc sống đều không dễ dàng, vì thế cậu càng muốn bảo vệ mình. Trong thế giới của cậu, những thứ nhất định không thể đạt được thì ngay từ đầu phải nên từ bỏ, thậm chí không nên bắt đầu, cũng không nên ước vọng. Nhưng cậu phải như thế nào mới có thể từ chối Tư Đồ Quyết?
Cô chính là thuốc phiện, là niềm khao khát và thống thiết, độc thấu xương thấu tuỷ.
Cậu lùi không được, lùi một bước chịu không nổi, lại tiến lên hai bước.
Cậu phòng bị không nổi, càng kiềm chế lại càng mong muốn đến phát điên.
Sau này hai người đã vài lần ôm hôn thắm thiết như đêm đó. Một lần là khi hai người giãi bày với nhau vào đêm dã ngoại, việc cãi nhau không nhượng bộ đã hình thành chuyện đó. Một lần là khi Tư Đồ Quyết nửa đêm xuống lầu uống nước, hai người trốn trong phòng bếp tối đen như mực, sà vào nhau mãnh liệt da diết. Còn một lần nữa ở trong góc của thư viện, vì một chuyện nhỏ mà hai người cãi nhau không dứt, Diêu Khởi Vân đã dùng cách thức đơn giản nhất để chặn cái miệng không ngừng nghỉ của cô…
Chỉ là Tư Đồ Quyết không rõ vì sao khi Diêu Khởi Vân càng hạnh phúc lại càng đau khổ? Vì sao bản thân cảm thấy rõ ràng anh ấy ở gần bên cạnh, chìa tay ra thì anh ấy lại do dự?
Cô không biết, người con trai ấy giống như một kẻ nghiện, điều đày đoạ nhất không phải là việc bị lâm vào cảnh đó, mà là mâu thuẫn – mâu thuẫn của việc khi đạt được thì cảm thấy tội lỗi, khi không đạt được lại thà mang tội lỗi ấy còn hơn
Người dịch: Tiểu Đông
Trận mưa ngày hôm sau rất đột ngột, tiếng mưa rơi trên đỉnh lều khiến Diêu Khởi Vân ngủ không sâu bừng tỉnh. Cậu mở mắt, hoảng sợ phát hiện dù mây đen bao phủ nhưng trời đã sáng. Tối hôm qua, một giây trước khi dính sát với Tư Đồ Quyết thiếp đi, cậu còn tự nhắc mình nhất định trước khi trời sáng phải lặng lẽ rời đi mới có thể tránh tai mắt của người khác. Lý trí và khả năng kiểm soát vẫn luôn là điều cậu kiêu ngạo, nhưng không ngờ thời gian ở cạnh cô lại trôi nhanh như vậy.
Vén một góc lều trại lên, bên ngoài đã có người bị mưa làm thức tỉnh đang luống cuống chân tay không biết làm gì, Diêu Khởi Vân đánh thức Tư Đồ Quyết vẫn đang đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào, Tư Đồ Quyết vẫn ngái ngủ mắt lim dim ôm lấy tấm thảm vươn mình ngồi dậy, dường như vẫn chưa rõ tình hình, vừa mới ý thức được trời đang mưa thì phản ứng đầu tiên là xông ra bên ngoài, may mà được Diêu Khởi Vân bên cạnh kịp thời giữ lại.
“Ngoài trời mưa lớn, trước tiên em cứ ở đây hẵng, anh ra ngoài trước.”
Tư Đồ Quyết gật đầu, hiếm thấy nghe lời như vậy. Vì vừa mới tỉnh dậy, bộ dạng của cô nhìn rất ngây thơ ngu ngốc. Điều này khiến đầu óc Diêu Khởi Vân đang suy nghĩ về việc làm thế nào để chui ra được khỏi lều trại nhất thời không muốn đi, cậu hận không thể cùng cô thành hai kẻ ngốc vừa tỉnh dậy ở bên nhau, trốn trong thế giới chỉ có hai người, mặc kệ mưa to gió lớn bên ngoài. Nhưng cậu vẫn kiềm chế mong muốn không hợp lý này, trước khi tìm được thời cơ để ra ngoài, cậu còn lắc đầu dặn dò cô: “Tư Đồ Quyết, phiền em trước khi ra ngoài đừng quên mặc quần bò vào đấy.”
Lúc này đa số mọi người đều muốn trốn trong lều một chút, chỉ có mấy người xông mưa dọn dẹp nên không rảnh, đây đúng là cơ hội thuận lợi để cậu thừa cơ rời đi. Diêu Khởi Vân trở về gần lều của mình, vẫn không thấy có sự chú ý nào cả, nhất thời cảm thấy rất may mắn.
Tam Da ở đó không xa đang đứng giữ mưa vỗ ngực giậm chân, cùng với mấy người đứng đầu bàn bạc tiếp theo nên làm thế nào. Nếu mưa cứ tiếp tục thế này, lều trại sẽ không dùng được, trốn mưa trong rừng lại càng không an toàn, xem ra chỉ có thể lên thuyền rời đi thôi. Ai ngờ cơn mưa này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, trước khi thảo luận có kết quả thì mưa đã dần dần ngưng.
Lúc này mọi người mới ồn ào từ trong chiếc lều “bị thiên tai nghiêm trọng” chui ra thu dọn. Diêu Khởi Vân đã thu dọn xong lều trại của mình, tự nhiên muốn đi giúp Tư Đồ Quyết. Tư Đồ Quyết đang chăm chú nhét các đồ linh tinh vào ba lô, thấy người chìa tay tới, không ngẩng đầu lên, nói: “Cảm ơn, tự em làm là được rồi.” Vài phút trước không biết cô đã cự tuyệt bao nhiêu “người nhiệt tình” như vậy rồi. Sau khi nhìn rõ người tới là Diêu Khởi Vân, cô liền nở một nụ cười xinh đẹp yên tâm giao hết những việc còn lại cho cậu. Lúc hai người cùng nhau gập vải lều, tay cậu chạm phải tay cô, mặt Tư Đồ Quyết nóng lên, cắn môi không nói, nhìn trộm Diêu Khởi Vân. Dù cậu cũng không nói gì, nhưng trnê mặt dường như có gì đó không thể nói rõ. Chẳng qua là một đêm, chẳng qua là những cái ôm không nén nổi tình cảm, là nụ hôn nồng nhiệt, người vẫn là hai người đó, nhưng rất nhiều thứ đã biến đổi hương vị rồi.
Ngô Giang đang ngậm một cọng cỏ lau, chắp tay ra sau tiến đến, phá vỡ sự thân thiết thầm lặng này. Cậu có chút thương tiếc nói: “Xem ra không cần anh giúp rồi.”
Tư Đồ Quyết cười: “Anh đi làm tuỳ tùng cho Khúc Tiểu Uyển đi, không ‘trọng sắc khinh bạn’ mới là đồ ngốc đấy. Em còn không hỏi tối qua hai người tản bộ đi đâu đấy.”
Ngô Giang cười hihi: “Em không hỏi thì thôi, ngược lại anh có một câu hỏi. Sáng sớm nay anh thấy trời mưa liền muốn đến xem em thế nào, em đoán xem anh thấy gì nào?”
Mặt Tư Đồ Quyết hết đỏ lên lại trắng bệch ra, cố gắng điềm tĩnh nói: “Có quỉ mới biết là anh thấy gì ấy.”
Ngô Giang ra vẻ nhìn chiếc lều trại vừa được gấp lại, ca cẩm: “Sớm biết lều trại có hai người, đáng ra anh cũng nên đi giành một cái mới phải.”
Động tác của Diêu Khởi Vân cũng ngừng lại giữa lời nói của Ngô Giang, đáng ra nên sớm nghĩ đến chuyện trời đổ thì làm gì có bức tường nào để chặn gió. Cậu vội giải thích: “Tại mình biết dạ dày em ấy không tốt, mà trời lại mưa rất nhanh nên mới vội qua xem thôi.”
Cậu nói xong câu này, tự mình cũng cảm thấy đã giấu đầu hở đuôi, có chút việc mà càng giải thích lại càng vô nghĩa. Thực ra Diêu Khởi Vân vốn không cần giải thích với Ngô Giang, nhưng dù sao chuyện cũng liên quan đến danh tiếng của Tư Đồ Quyết nên cậu phải giải thích. Cậu cũng biết Ngô Giang rất xảo quyệt, làm gì dễ lừa dối được. Quả nhiên, nghe xong lời nói của cậu, vẻ cười đùa trên mặt Ngô Giang càng tăng lên.
“Tư Đồ, em tới đây.” Ngô Giang đặt một tay lên vai Tư Đồ Quyết, quay lưng về phía Diêu Khởi Vân: “Có người bắt nạt em, em phải nói cho anh biết.”
Tư Đồ Quyết bỏ tay cậu ra, cười lên: “Anh thật muốn biết à?”
Ngô Giang gật đầu như giã tỏi.
“Tối qua hai người bọn em ở trong lều cả đêm, cái kia… tóc tai dính sát vào nhau, lăn qua lăn lại…” Tư Đồ Quyết hứng trí miêu tả: “Bọn em còn kiss nữa, em hôn anh ấy, anh ấy hôn em, hôn tới hôn lui, trời đất mịt mù, mặt đầy nước dãi, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của anh. Dù sao bây giờ cũng không có việc gì, hay là chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, em sẽ miêu tả tỉ mỉ các tình tiết lúc đó cho anh?”
Ngô Giang càng nghe càng hoài nghi, cuối cùng chỉ đơn giản cười nhạo: “Vô vị, em lại lừa anh rồi, tin em mới là đồ ngốc đấy.”
Nhìn Ngô Giang thất vọng bước đi, Tư Đồ Quyết ôm bụng cười. Diêu Khởi Vân được giải thoát, vừa sầu não, vừa buồn bực hỏi Tư Đồ Quyết: “Em nói xem, vì sao cậu ấy không tin?”
———————————————–
Trước khi rời đảo nhỏ, phân đoạn cuối cùng của trại hè lần này, cũng là phân đoạn quan trọng nhất bắt đầu. Dù gì trại hè cũng có tên là “Yêu thương tương trợ lẫn nhau” nên chắc chắn phải có hành động thiết thực giúp đỡ những học sinh nghèo khó. Giống như Đàm Thiếu Thành, Tiểu Căn cũng là đối tượng mọi người quyên giúp, là học sinh nghèo khó khăn được mời đến tham dự. Chính sách cho vay khuyến khích học tập thời đó vẫn còn chưa hoàn thiện, các tổ chức xã hội tài trợ học tập vẫn chưa phổ biến, vì thế cuộc gặp gỡ lần này nhằm gia tăng thêm nhận thức và hiểu biết lẫn nhau giữa các học sinh, những học sinh nhà khá giả xuất ra một chút tiền hảo tâm, nhiều người góp lại quả thực có thể khiến những học sinh nghèo khó giải quyết được vấn đề học phí khẩn cấp trước khi khai giảng.
Sau khi miêu tả sơ qua hoàn cảnh gia đình các học sinh nghèo khó, vài sinh viên khoá trên phân công nhau cầm hộp quyên tiền đánh dấu tên người được giúp đỡ đi khắp nơi. Tất cả tiền quyên góp được sẽ công bố tại chỗ, hơn nữa, sau khi kiểm kê sẽ trực tiếp giao tận tay người được giúp đỡ.
Trước khi biết được hoàn cảnh nghèo khó của những sinh viên đó, những đứa trẻ giống như Tư Đồ Quyết rất khó có thể tưởng tượng trên thế giới này lại có những gia đình bất hạnh như vậy, thu nhập của cả gia đình một năm vẫn chưa bằng tiền mừng tuổi của cô ngày Tết. Theo những gì cô biết về Tiểu Căn, cậu ấy đến từ một vùng núi có tiếng là nghèo khổ trong cả nước, một năm thì có đến nửa năm phải dựa vào ngô khoai mới có thể sống qua ngày, mà cậu ấy lại là anh cả, bên dưới còn bốn người em nữa. Còn Đàm Thiếu Thành tuy khiến người ta chán ghét nhưng thân thế cũng rất đáng thương, bố mẹ đều bị tàn tật, không có văn hoá, cuộc sống rất túng bẫn.
Xuất phát từ sự đồng cảm và tình cảm đã ở bên nhau một ngày một đêm, đại đa số đều ra tay quyên góp. Nhưng mọi người đều là học sinh, nhà khá giả cũng chỉ có ít, đa số là hai mươi, năm mươi, một trăm tệ đã là tận tâm lắm rồi. Diêu Khởi Vân chuẩn bị năm trăm tệ, Tư Đồ Quyết thấy thế hỏi: “Anh định quyên góp cho ai?”
“Anh nghĩ nên quyên góp cho Tiểu Căn đi.” Thực ra cậu cũng biết dụng ý thật sự câu hỏi này của cô nên thẳng thắn bổ sung một câu: “Ngoài ra, còn một phần nữa anh sẽ quyên góp cho Đàm Thiếu Thành. Nói thật, gia đình cô ấy như vậy, lại là con gái, có thể học lên đại học như vậy quả không dễ, có thể giúp thì cứ giúp đi.”
Tư Đồ Quyết lấy ra năm trăm tệ, cũng là tiền tiêu vặt của cô. Cô hừ một tiếng, đem nhét vào tay Diêu Khởi Vân: “Dù sao em cũng không thích người kia, chi bằng anh thay em quyên góp đi, bốn trăm quyên góp cho Tiểu Căn, số còn lại… Anh xem rồi làm, thích cho ai thì cho.”
Diêu Khởi Vân đành chịu, thấp giọng nói: “Em đấy…”
Sau một hồi quyên góp nhiệt tình, hoạt động cũng gần kết thúc, Khúc Tiểu Uyển ôm một hộp quyên tiền đến trước mặt Ngô Giang.
Ngô Giang nhìn cô, vẻ mặt tươi cười: “Tôi cảm thấy cậu không nên làm người làm công tác từ thiện.”
“Á, vì sao?” Khúc Tiểu Uyển nhướn mày: “Nguyện nghe rõ ràng.”
Ngô Giang thấp giọng: “Nhìn qua cậu, một chút cũng không đáng thương, cầm chiếc hòm này lại giống như quan âm bồ tát phổ độ chúng sinh, khiến người ta phải khóc lóc cầu xin, đem đèn nhang qua thờ cúng.”
Khoé miệng Khúc Tiểu Uyển nổi lên một nụ cười như có như không: “A… Vậy bần ni khất thực đến đây, Ngô thí chủ dự định quyên bao nhiêu đây?”
“Vậy để tôi hành lễ trước đã, tôi còn muốn ở trước mặt Bồ Tát hãy hứa một điều.”
“Nói nghe coi.” Khúc Tiểu Uyển hơi ngửa cằm đi.
Ngô Giang vội nhét hai tờ giấy vào tay cô: “Đều viết trong đó rồi đấy.”
Khúc Tiểu Uyển thản nhiên mở ra, đó là hai vé nhạc kịch.
“Bồ Tát, ta thật sự rất thành kính.”
“Nếu ta có thể cứu khổ cứu nạn, đại từ đại bi, vậy ngươi sẽ tin tưởng, thành tâm theo đạo!”
Mặt Ngô Giang vui vẻ: “Đó là đương nhiên, hơn nữa ta còn phải làm nhiều việc thiện ấy chứ. Lời nói vô căn cứ, vậy học phí năm nhất của bạn học sinh này để ta lo đi!”
Mười giây sau, tất cả mọi người nghe thấy giọng nói trong trẻo của Khúc Tiểu Uyển tuyên bố: “Mọi người nghe đây, bạn học Ngô Giang đã đồng ý quyên giúp học phí năm nhất của Đàm Thiếu Thành!”
Lời nói còn chưa ngừng hẳn mà xung quanh như nổ tung lên, khắp nơi đều nghe thấy có người thăm dò, bàn luận nam nữ chính của tin giật gân này. Ai là Ngô Giang, ai là Đàm Thiếu Thành?
Ngô Giang tỏ vẻ thản nhiên, mặc ánh mắt mọi người chăm chú nhìn đến, giống như không liên quan gì đến mình, không đắc ý, cũng không khoe khoang, chỉ sau khi Khúc Tiểu Uyển cầm hai tấm vé kia mới toét miệng cười.
Ngược lại, Đàm Thiếu Thành bị cuốn vào làn sóng dư luận lại như ở trong mộng, một phút trước cô còn buồn bực không vui trốn trong góc. Cô rất ghét nghi thức này, căm ghét mình đã bị thương ngay trước mặt mọi người, nhưng cũng không có cách nào, cô không thể không vì khoản quyên góp ấy mà thấp thỏm trong lòng, vì cô thật sự rất cần số tiền đó. Cô nghĩ, có thể người giúp cô không nhiều, cho dù có cũng chỉ như hạt muối bỏ biển, không ngờ trong chớp mắt cô lại trở thành người may mắn, năm học này không cần vì số tiền học phí rất lớn mà ngày ngày lo lắng nữa. Tất cả không phải do người khác, mà lại là từ Ngô Giang, người con trai mà có nghĩ cô cũng không dám nghĩ. Cậu ấy có tất cả những gì mà cô muốn nhưng không với tới được, chỉ có thiên kim tiểu thư Tư Đồ Quyết mới có thể trở thành bạn của cậu, thậm chí cô còn chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng cậu ấy nhớ được tên cô…
Mặt khác, Tư Đồ Quyết lại bị tin sấm sét này dằn vặt quá mức, cô nắm tay Diêu Khởi Vân, đặt lên mặt mình: “Anh nhanh cấu em xem nào. Tên tiểu tử Ngô Giang kia không biết có phải uống nhầm thuốc gì không?”
Diêu Khởi Vân làm sao ra tay được, cười nói: “Nói không chừng chỉ là cậu ấy ngộ đạo rồi thôi.”
“Ngộ đạo cũng phải chọn chứ! Người đáng thương rất nhiều mà.” Tư Đồ Quyết vốn có vài lời kín đáo, muốn tìm Ngô Giang để hỏi ngọn nguồn. Nhưng khi cô nhìn thấy nước mắt của Đàm Thiếu Thành không biết vì vui sướng hay vì cảm động thì cô lại ngừng, không nói tiếp nữa. Dù Tư Đồ Quyết vĩnh viễn không thể thích con người đó, nhưng Diêu Khởi Vân nói rất đúng, cuộc sống vốn không dễ dàng, cô ấy sống cũng không dễ dàng gì. Không ai có thể lựa chọn xuất thân của mình, nếu không phải sự chỉ định của vận mệnh, nói không chừng Diêu Khởi Vân cũng giống cô ấy phải đấu tranh để sống trong cái nghèo khó, vì mấy nghìn tệ mà nghẹn ngào. Sự liên tưởng như vậy khiến tính tình nóng nảy của cô cũng mềm đi.
Con sâu đã không thích, đã trốn tránh, nó đã chui sâu vào trong lòng đất thì thật sự không cần thiết phải giẫm chân lên đó nữa.
——————————————-
Cuộc đời sinh viên nồng nhiệt giống như một bức màn bảy màu rực rỡ được mở ra. Dược học là môn học trọng điểm ở trường y khoa của bọn họ, sau khi Tư Đồ Quyết nhập học, trong học viện cô thường xuyên nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc. Tiểu Căn và cô là bạn cùng lớp đúng đắn thì chẳng nói làm gì, ngay cả Đàm Thiếu Thành mà cô vốn không muốn nhìn thấy lại cũng ở lớp khác cùng chuyên ngành. Thành tích nhập học của Đàm Thiếu Thành vô cùng tốt, trong đám nữ sinh chỉ kém Tư Đồ Quyết, nhưng Tư Đồ Quyết không chút nào kiêu ngạo vì cô rất rõ điều kiện học tập của Đàm Thiếu Thành không thể so sánh với cô, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy mà thành tích thi lại cao như thế, chỉ kém cô một chút, quả thực không được khinh thường.
Về phần “Quan âm tỷ tỷ” cứu khổ cứu nạn trong lòng Ngô Giang thì lai lịch lại càng phức tạp, cô chính là nữ đệ tử của giáo sư Chu Tấn – người quan trọng bậc nhất của khoa dược. Chu Tấn được cho là trụ cột vững vàng trong lực lượng giáo viên hùng hậu của học viện dược, lại là tiến sĩ du học ở Mĩ về, hiện giờ là phó viện trưởng học viện dược, bậc thầy của nghiên cứu sinh thạc sĩ, là chuyên gia chế dược vi hoá sinh nổi tiếng trong nước… Tên tuổi không thể kể hết, công việc thí nghiệm các vị thuốc do ông đứng đầu đã phát triển lực lượng nghiên cứu khoa học lên trình độ hàng đầu quốc tế. Tư Đồ Quyết chỉ gặp qua vị giáo sư này tại lễ khai giảng học viện dược, tác phong nhẹ nhàng, phong thái nói chuyện tràn ngập sáng suốt và hấp dẫn của đàn ông trung niên. Nghe nói nghiên cứu sinh thạc sĩ của ông rất khó thi vào, nhưng khi nào đã được ông thu nhận thì có nghĩa tiền đồ tương lai trước mắt đầy hứa hẹn. Nhiều năm rồi ông đã không tiếp nhận nghiên cứu sinh thạc sĩ, Khúc Tiểu Uyển có thể được ông ưu ái như thế, trình độ hàng đầu như vậy đương nhiên không thể xem thường, lại may mắn như thế khiến người ta càng phải ghen tị.
Tư Đồ Quyết cũng phải thừa nhận, nhìn người anh em Ngô Giang của cô bình thường luôn mang dáng vẻ cái gì có cũng được không cũng chẳng sao, không biết thì thôi, một khi đã động tâm thì lại vượt lên hẳn nhãn lực tiêu chuẩn của người bình thường.
Con đường theo đuổi Khúc Tiểu Uyển của Ngô Giang có thể nói là nặng nề và xa xôi, nói theo chính lời của cậu thì việc đó tựa như hành hương đến một toà núi nổi tiếng, cao và hiểm trở vô cùng. Cậu toàn tâm muốn lên đỉnh, tiếc rằng núi cao mây phủ, đổi lại là người khác đã tuyệt vọng quay về, nhưng Ngô Giang lại không thế, tâm trạng cậu rất tốt, mệt thì sẽ nghỉ một chút, thường thường phát hiện ra ở độ cao mình đạt được cũng có cảnh sắc, vì thế bèn thừa cơ hóng gió, đợi đến khi hưởng thụ thấy bình thường rồi, lại nhịp nhàng leo núi, không để ý đến nhiều đối thủ đang hổn hển thở ở phía sau, càng ngày càng tiến đến gần người đẹp.
Đây vốn là một chuyện đẹp, vấn đề lớn nhất chính là leo núi cũng cần kinh phí, đặc biệt là người bộ hành quanh năm suốt tháng. Lúc ở trại hè, Ngô Giang bỗng dưng nổi tiếng, đã giành được được nụ cười của Khúc Tiểu Uyển, lại được danh tiếng tốt là “giàu tình thương ái”, có thể nói là được cả tâm ý lẫn sĩ diện, nhưng ai biết kết cục nỗi khổ chính là Tư Đồ Quyết luôn luôn bị buộc phải cho cậu vay tiền.
Phải biết là dù mấy năm nay bố mẹ Ngô Giang công việc thuận lợi, cậu lại là con trai độc nhất trong nhà, chi tiêu ăn mặc trước nay không cần lo, nhưng nhà họ Ngô dạy con rất nghiêm khắc, không chiều chuộng cậu chuyện tiền nong, vì thế tình hình tài chính cũng chỉ hơn người bình thường một chút, mỗi tháng số tiền đến tay đều như vậy, dùng một phần thì ít đi một phần, làm sao chịu nổi chuyện cậu thường thường “tiêu tiền như nước”. Mà Khúc Tiểu Uyển là người vô lo vô nghĩ, mặc dù cô không thích chuyện tiền nong nhưng thú vui đặc biệt về nhạc kịch đâu phải là không xa xỉ gì đâu? Đã vài lần vấn đề kinh tế của Ngô Giang không thể cầu xin bố mẹ thì Tư Đồ Quyết chắc chắn phải làm chủ nợ cuối cùng của cậu.
Tư Đồ Quyết chỉ cần nghĩ đến việc Ngô Giang đã bao học phí một năm của “ai đó” liền nổi giận. Đương nhiên cô biết Ngô Giang vì Khúc Tiểu Uyển mới vậy, nhưng người được lợi lớn nhất lại là Đàm Thiếu Thành, mà cô lại là người gián tiếp bị hại. Càng thú vị hơn chính là sau sự việc ấy, Đàm Thiếu Thành cảm động vì Ngô Giang đến rớt nước mắt, sau mỗi kỳ nghỉ từ quê ra đều đặc biệt mang một ít đặc sản cho Ngô Giang, có khi chỉ là mấy gói nấm hoang khô, có khi lại là mấy đôi đệm giày hồng, thậm chí có thể là một lọ tương ớt. Cô ấy rất nghèo, lấy đâu ra thứ gì tốt, những gì tặng Ngô Giang đại khái đã là những gì tốt nhất cô có. Lúc Ngô Giang nhận được những đồ này luôn cảm thấy rất ngại, luôn nói với cô không phải làm như vậy, nhưng Đàm Thiếu Thành chỉ cười, lần sau lại vẫn làm y như cũ. Nói sao thì đó cũng là tâm ý, Ngô Giang cũng không tiện từ chối để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của cô, vì thế thường thường nịnh nọt đem các đồ đó đến cho chủ nợ Tư Đồ Quyết. Mỗi lần như vậy Tư Đồ Quyết đều hận không thể đem hết các thứ ấy đập lên đầu Ngô Giang.
Cô không chỉ một lần lớn tiếng trách mắng Ngô Giang là “bị sắc làm cho mê muội”, nhưng mắng xong lại vẫn chịu thua. Không những tất cả tiền của mình đều đem hết cho cậu mượn mà ngay cả con lợn đất nhét đầy đồng xu cũng bị Ngô Giang mặt dày năn nỉ mà đập nát, cuối cùng thì đến chi phí ăn uống cũng không thể thoát khỏi Ngô Giang, vì thế Tư Đồ Quyết từ đó trở thành ký sinh trùng của Diêu Khởi Vân. Mỗi lần ăn cơm ở canteen trường, đều phải chờ Diêu Khởi Vân quẹt thẻ cơm cho, nhìn những bộ quần áo thực sự thích đều phải đáng thương cầu xin sự tài trợ của cậu.
Ở trước mặt Diêu Khởi Vân, cô đều dùng chiêu “mượn”, trên thực tế chưa bao giờ trả lại. Đôi khi trong lòng áy náy, Tư Đồ Quyết nói với Diêu Khởi Vân là dù sao mình cũng không ăn nhiều nên mỗi bữa chỉ cần ăn mấy miếng trên khay thức ăn của cậu là được rồi. Diêu Khởi Vân bị dây nợ này làm cho vừa tức vừa buồn cười, cũng may cậu không oán giận gì. Thực ra đối với việc ỷ lại vào cậu của Tư Đồ Quyết, cậu không những không phản kháng mà còn có một tia nhỏ vui mừng và thoả mãn.
Cùng là cô gái được ông trời ưu ái, tính cách của Khúc Tiểu Uyển lại không giống tư Đồ Quyết. Tư Đồ Quyết yêu ghét rõ ràng, với những đồ mình thích cô sẽ ôm chặt trong lòng; nếu không thích, nhất định sẽ không một chút do dự mà đạp ra rất xa. Còn Khúc Tiểu Uyển, cô ấy thích gì, không thích cái gì, có khi ngay cả Ngô Giang cũng không đoán chắc được, bất luận cậu đem thứ gì đến trước mặt cô, cô đều cười, đặt sang một bên, không tuỳ tiện gật đầu, cũng không tuỳ tiện lắc đầu. Huống hồ tính cách cô ấy thanh cao quái gở, cư xử với mọi người tính sắc sảo lộ rõ, chính vì sự đối nhân xử thế như vậy mà người theo đuổi không ít, người làm mích lòng lại càng nhiều hơn, rất dễ khiến người khác có ấn tượng khó chơi với cô.
Rất nhiều bạn bè đều khuyên Ngô Giang bỏ đi, đừng tự làm mệt chính mình như vậy, Ngô Giang cũng thừa nhận tật xấu của Khúc Tiểu Uyển vô số, nhưng cậu lại thích cô như vậy, dù phải trả nhiều công sức và thời gian cũng tình nguyện. Vì thế tiền của Tư Đồ Quyết, cậu cứ mượn lại trả, trả lại mượn. Khi Tư Đồ Quyết không thể nhịn được cũng tức giận nói với cậu: “Anh lại mượn như vậy, nhà địa chủ cũng không còn cái gì dư thừa nữa rồi! Ngô Giang à Ngô Giang, chữ ‘sắc’ trên đầu đã thành con dao găm sắc nhọn rồi đấy!”
Ngôi Giang lại an nhàn thảnh thơi nói: “Chữ ‘nhẫn’ vẫn là con dao cắm vào trong lòng rồi, dù sao đều là một đao, thà rằng ‘sắc’ còn hơn ‘nhẫn’.”
Cậu nói vậy cũng đúng, đối với người trẻ tuổi rơi vào dòng tình mập mờ mà nói, ai có thể đảm bảo sự kiềm chế nên có? Ngay cả Diêu Khởi Vân tự chủ vô cùng cũng không chịu nổi chuyện phải “nhẫn” nhiều lần, nhiều lần trong lòng phải cắm chắc con dao kia.
Sau khi trở về từ trại hè, điều ám muội giữa Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết càng gia tăng, nhưng hai người đều ngầm hiểu ở trước mặt vợ chồng Tư Đồ Cửu An phải che giấu đi. Một lần trước khi ăn cơm tối, Tư Đồ Cửu An vô tình hỏi một câu: “Đúng rồi, ở trại hè các con đã làm những gì vậy?”
Tư Đồ Quyết cùng Diêu Khởi Vân đồng thanh trả lời: “Cái gì cũng chưa làm ạ.” Nói xong, cả hai đều nghĩ đến câu “Cái gì cũng chưa làm” đối với hai người có ý nghĩa rất đặc biệt, lúc cúi đầu và cơm dùng hơi sức rất lớn mới không khiến người lớn nhìn ra khuôn mặt đỏ lựng của bọn họ.
Tư Đồ Quyết thật sự ngang ngược, vẻ mặt coi như không có chuyện gì, nhưng dưới bàn lại ngầm ám hiệu, thường thường đá chân về phía Diêu Khởi Vân đang ngồi đối diện. Chỉ cần đá nhẹ, mặt cậu đã đỏ lên; đá mạnh một chút, mắt cậu ánh lên sự cảnh cáo, nhưng cử chỉ cũng không dám lộ liễu.
Sự kiềm chế của cậu giống như một giọt keo dính trên tay Tư Đồ Quyết, khiến cho cô ngứa ngáy muốn lau đi. Lần nghiêm trọng nhất là Diêu Khởi Vân lặng yên thu chân, Tư Đồ Quyết hồn nhiên không biết, khều trúng Tư Đồ Cửu An đang ngồi ăn bên cạnh. Tư Đồ Cửu An lập tức chất vấn cô nghịch ngợm gì, ăn cơm cũng không yên phận. Tư Đồ Quyết chỉ có thể kiên quyết nói mỏi chân, cho nên vận động một chút. Dáng vẻ hồ nghi của Tư Đồ Cửu An khiến tim Diêu Khởi Vân như bị treo trong không trung, may mà ông không truy hỏi nữa, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Điều may mắn nhất chính là Tiết Thiểu Bình khi đó đã ăn xong và rời bàn ăn, chứ nếu không cứ theo tính thận trọng của bà thì sao có thể giấu qua được con mắt của bà.
Chuyện này doạ Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết đến mức toát mồ hôi, bọn họ đều biết trong hoàn cảnh thái độ của bố mẹ không rõ ràng, lén lút thầm kín như này mà một khi bị nhìn thấu thì hậu quả sẽ khó lường. Đặc biệt tình cảnh của Diêu Khởi Vân có thể trở nên rất khó xử, vì thế từ đó về sau trước mặt người lớn phải để ý nhiều hơn.
Khi còn trung học, dưới mưu kế của Tiết Thiểu Bình, Diêu Khởi Vân ra ra và vào đều cùng Tư Đồ Quyết như hình với bóng không rời, nhưng hiện giờ đã lên đại học thì lại có ý duy trì khoảng cách. Dù bọn họ cùng về cũng cố ý hẹn một người về trước, còn người kia một lúc sau mới vào nhà. Tư Đồ Quyết công khai thời gian ở trong phòng Diêu Khởi Vân cũng không nhiều. Mới đầu bọn họ còn nghi ngờ Tiết Thiểu Bình có thể hoài nghi về sự thay đổi này, ai ngờ Tiết Thiểu Bình không nói gì cả, ngược lại đối với sự xa lánh và kiêng kỵ “tự nhiên mà vậy” của hai người sau khi lớn lại có chút vui mừng. Nhưng điều này lại khiến Diêu Khởi Vân hiểu ra một chuyện, đó chính là cùng với sự lớn lên của bọn họ, dù cậu biểu hiện sự an phận của mình với Tư Đồ Quyết như thế nào thì cô Tiết cũng không mong bọn họ ở gần nhau. Cô Tiết luôn dè chừng cậu, bà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cậu có thể trở thành con rể nhà Tư Đồ. Nhận thức này Diêu Khởi Vân đã sớm dự liệu được, nhưng khi cậu càng biết rõ thì lại càng tuyệt vọng.
Đối với Diêu Khởi Vân mà nói, cậu đã quen sống thận trọng, nguyên nhân chính vì mỗi bước đi trong cuộc sống đều không dễ dàng, vì thế cậu càng muốn bảo vệ mình. Trong thế giới của cậu, những thứ nhất định không thể đạt được thì ngay từ đầu phải nên từ bỏ, thậm chí không nên bắt đầu, cũng không nên ước vọng. Nhưng cậu phải như thế nào mới có thể từ chối Tư Đồ Quyết?
Cô chính là thuốc phiện, là niềm khao khát và thống thiết, độc thấu xương thấu tuỷ.
Cậu lùi không được, lùi một bước chịu không nổi, lại tiến lên hai bước.
Cậu phòng bị không nổi, càng kiềm chế lại càng mong muốn đến phát điên.
Sau này hai người đã vài lần ôm hôn thắm thiết như đêm đó. Một lần là khi hai người giãi bày với nhau vào đêm dã ngoại, việc cãi nhau không nhượng bộ đã hình thành chuyện đó. Một lần là khi Tư Đồ Quyết nửa đêm xuống lầu uống nước, hai người trốn trong phòng bếp tối đen như mực, sà vào nhau mãnh liệt da diết. Còn một lần nữa ở trong góc của thư viện, vì một chuyện nhỏ mà hai người cãi nhau không dứt, Diêu Khởi Vân đã dùng cách thức đơn giản nhất để chặn cái miệng không ngừng nghỉ của cô…
Chỉ là Tư Đồ Quyết không rõ vì sao khi Diêu Khởi Vân càng hạnh phúc lại càng đau khổ? Vì sao bản thân cảm thấy rõ ràng anh ấy ở gần bên cạnh, chìa tay ra thì anh ấy lại do dự?
Cô không biết, người con trai ấy giống như một kẻ nghiện, điều đày đoạ nhất không phải là việc bị lâm vào cảnh đó, mà là mâu thuẫn – mâu thuẫn của việc khi đạt được thì cảm thấy tội lỗi, khi không đạt được lại thà mang tội lỗi ấy còn hơn
Bình luận facebook