Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Chương 38: Ngọc vỡ ngói lành
Mùa hè năm ấy vì trong nhà có rất nhiều phiền phức phải xử lý nên Tư Đồ Cửu An không để Diêu Khởi Vân tới công ti thực tập như năm ngoái. Ông thường nói, Tư Đồ Quyết và Diêu Khởi Vân lớn lên trong nhà mà lại khác nhau một trời một vực. Diêu Khởi Vân quá hiểu chuyện, rất biết nghĩ cho người khác, còn có vẻ già dặn trước tuối, khiến phụ huynh lại mong anh có thể giành thời gian cho bản thân nhiều hơn một chút.
Dường như để các bậc bề trên khỏi thất vọng, thời gian này Diêu Khởi Vân ít ở nhà hơn. Khi trước anh là kẻ phải có mục đích rõ ràng mới ra khỏi cửa, nhưng gần đây anh lại mấy lần về muộn, lỡ cả giờ cơm. Khi người nhà hỏi anh chỉ nói đi ra ngoài loanh quanh, đã ăn ở bên ngoài rồi.
Có lẽ xuất phát từ sự mẫn cảm riêng của phụ nữ, một hôm giữa bữa cơm bà Tư Đồ vờ vô ý hỏi:
-Khởi Vân, cháu ra ngoài chơi với bạn gái phải không? Nếu đúng thì đừng giấu cô chú.
-Thật không? Chẳng nghe cháu nói gì cả.
Cha cô cũng hơi bất ngờ, thấy Diêu Khởi Vân cười cười không nói bèn quay sang trêu vợ:
-Anh thấy phụ nữ các em chỉ hay đoán mò.
Mẹ cô mỉm cười:
-Em cũng chỉ hỏi thôi mà.
-Cần gì phải hỏi chứ, anh ấy đã có bạn gái từ lâu rồi, cha mẹ còn tưởng anh ấy còn ngây thơ nai tơ à.
Tư Đồ Quyết bất ngờ buột miệng khiến mọi người ngồi đó sững cả ra.
Vụ “scandal” của Tư Đồ Quyết đã qua đi, tuy ông Tư Đồ vẫn cau có với cô nhưng dù sao cũng không tới nỗi ghét cay ghét đắng, thấy lần nào mắng mỏ lần ấy nữa. Những người khác đều ngầm hiểu chẳng ai nhắc tới, nhưng sự né tránh không có nghĩa là quên lãng.
Một vai nữ chính trong vụ scandal đó là Khúc Tiểu Uyển đã chết, chết rồi là hết đau khổ, mọi lời chỉ trích và khinh miệt đều theo cô vùi sâu dưới ba tấc đất. Nhưng Tư Đồ Quyết lại vẫn sống yên ổn mạnh khóe, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, không thanh minh, chẳng sám hối, lại càng không thấy phải hổ thẹn cúi đầu trước mặt bất cứ ai, chẳng hề có thái độ tự giác của một kẻ phạm lỗi. Xưa nay cô chưa từng nghĩ đến sẽ tự tử, dĩ nhiên cũng chẳng ai ép cô làm vậy nhưng sống như vậy rốt cuộc lại hơi có phần “giữ mạng”.
Nhưng chính thái độ bình chân như vại, không có chút hối cải này đã khiến người nhà dần thất vọng về cô, mắng chửi vô ích, khuyên nhủ đã nhàm, dù sao cô cũng như vậy rồi, tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ. Cuối cùng, Tư Đồ Quyết cũng trở thành nỗi nhục trong nhà đã sinh ra và nuôi nấng cô suốt hai mươi mấy năm, được cái cô cũng rất biết điều, không khiếng người ta ghét, gắng hết sức không xuất hiện trong tầm mắt người nhà, những lúc bất đắc dĩ phải ra mặt thì càng nói ít càng tốt, đã lâu lắm rồi cô không chủ động tham gia chủ đề của bọn họ như hôm nay.
-Con đừng nói bừa.
Bà Tư Đồ sợ cô vô ý lại gây thêm chuyện nên vội vàng lườm cho cô im.
Nhưng Tư Đồ Quyết rất không thức thời, cô lườm Diêu Khởi Vân rồi cười nửa miệng nói:
-Có phải nói bừa hay không trong lòng mọi người cũng rõ cả, lần trước chẳng phải đã nói rồi sao? Thật ra cả nhà đều biết cô gái đó mà.
Diêu Khởi Vân thoáng biến sắc, mím chặt môi lại. Anh không hiểu sao cô lại vạch trần chuyện trước kia của bọn họ ngay trước mặt cha mẹ mình, có điều cô vẫn rạch ròi và hết mình trong tình cảm, khi yêu cô cam lòng giấu diếm cho anh, giờ đây hận anh dĩ nhiên là chuyện gì cũng làm được.
Tư Đồ Quyết chẳng hề câu giờ bèn tiết lộ ngay cho mọi người biết bí mật:
-Không phải anh cũng bí mật qua lại với Đàm Thiếu Thành sao, cần gì phải giấu giấu giếm giếm thế?
Tiết lộ này khiến ông bà Tư Đồ đều kinh ngạc.
-Có chuyện đó thật sao, Khởi Vân?
Diêu Khởi Vân dường như cũng ngỡ ngàng không kịp trở tay, có điều thanh niên hay ngại ngùng, anh lại là người sống nội tâm, bị Tư Đồ Quyết nói toạc ra, thực tình cũng khó mà chịu nổi. Bà Tư Đồ thấy anh sững ra, lại chẳng có ý phản bác, trong lòng cũng hiểu ra đôi phần.
-Chuyện này dì thật bất ngờ, ài, thảo nào….có điều cô gái họ Đàm đó….là may mắn của nhà ta, thật ra cháu cũng chẳng cần giấu giếm.
Ông Tư Đồ thẳng thắn hơn vợ nhiều, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói với anh:
-Chú thấy con bé đó khá đấy, thật thà, rộng lượng, lại khí khái hiếm có, đúng là một cô gái tốt. Khởi Vân. Dì cháu nói đúng đấy, cháu cũng lớn rồi, chuyện này khỏi cần giấu giếm, có thời gian cứ đưa cô ấy tới đây dùng cơm nhé!
Diêu Khởi Vân còn chưa đáp thì Tư Đồ Quyết đã cười:
-Dẫn về là đương nhiên rồi, có điều nhà này không phải nhà kia. Dù là con dâu tương lai gặp cha mẹ chồng cũng phải vào chào bố mẹ ruột trước đã. Không tin cha mẹ cứ hỏi anh ấy đi, Diêu Khởi Vân, không phải anh định dắt bạn gái anh về quê một chuyến sao?
Mặt Diêu Khởi Vân thoạt đỏ thoạt tái.
Sao cô lại biết chuyện này?
Thật ra quen nhau lâu như vậy, nhưng anh chẳng có ý gì với Đàm Thiếu Thành, mãi tới hôm anh đưa cô ta từ nhà Tư Đồ trở về trường, lúc từ biệt anh có cảm ơn mấy lời, nào ngờ Đàm Thiếu Thành trước giờ vẫn kiên cường rộng lượng lại rơi nước mắt.
Cô ta nói mình sợ sự cảm kích và xin lỗi của người khác, thà mình nói “xin lỗi” còn hơn, vì người được lợi mới nói “xin lỗi”, còn kẻ được cảm kích và xin lỗi lại luôn luôn là người chịu thiệt thòi.
Diêu Khởi Vân chẳng biết phải an ủi cô gái đáng thương này ra sao, lúc cô khóc mệt rồi tựa đầu vào vai anh, tiềm thức mãnh liệt nhắc nhở anh: thế này không được. Nhưng có lẽ từ giây phút đó, trước sự vỗ về mà như kháng cự đó, giữa hai người có sự thấu hiểu kì lạ.
Có điều dù càng ngày càng thân thiết với Đàm Thiếu Thành, nhưng anh rất hiếm khi mời cô ta về nhà, tất nhiên cô ta hiểu nguyên nhân nên cũng rất thông cảm.
Sáng nay khi đi dạo hội chợ sách, hai người đang đi ăn cùng nhau thì anh có việc phải đi trước, lúc trả tiền vì quá vội vã nên chẳng để ý thẻ ngân hàng đã rơi ra. Kết quả là nhân viên cửa hàng nhặt được đã đưa lại cho Đàm Thiếu Thành. Đàm Thiếu Thành sợ anh lo liền chạy tới nhà anh gửi trả lại tấm thẻ.
Lúc đó Diêu Khởi Vân còn ở sân bay để đón bà Tư Đồ vừa đi công tác về thay cho người tài xế tạm nghỉ việc. Trong nhà chỉ có cô Diêu, Đàm Thiếu Thành liền đưa tấm thẻ lại cho bà. Cô Diêu có thiện cảm rõ rệt với cô ta nên tuy chỉ mới gặp vài lần mà đã vồn vã với cô ta hơn hẳn những người lạ khác. Ngoại trừ ấn tượng tốt về tính cách của Đàm Thiếu Thành, có lẽ bên trong còn nguyên nhân là cô Diêu muốn gạt bỏ Tư Đồ Quyết, điều này Diêu Khởi Vân cũng phải thừa nhận. Theo cô Diêu, bất kì cô gái nào trên thế gian này đều phù hợp với anh hơn Tư Đồ Quyết, có một thời gian bà đã nản lòng, cho rằng cháu mình sẽ bị mê hoặc cả đời, nào ngờ bên cạnh anh đã có một Đàm Thiếu Thành tốt hơn Tư Đồ Quyết không biết bao nhiêu lần, dĩ nhiên bà phải vui mừng khấp khởi.
Sauk hi nhận lấy tấm thẻ, cô Diêu niềm nở kéo Đàm Thiếu Thành lại nói chuyện một lát, còn chủ động nhắc sắp tới ngày giỗ cha của Khởi Vân, mỗi năm vào ngày này Khởi Vân đều về quê một chuyến. Bà nói nếu cô ta không ngại có thể về quê cùng cô cháu họ, coi như đi chơi.
Về đến kí túc xá, Đàm Thiếu Thành liền gọi điện cho Diêu Khởi Vân:
-Cô anh đúng là người tốt, còn niềm nở quan tâm em như vậy. Cô cứ rủ em rảnh rỗi nhất định phải về quê cùng, thật ra em cũng rảnh, lại muốn thăm nơi anh đã lớn lên, nhưng….em không biết như thế có ổn không?
Công bằng mà nói Diêu Khởi Vân chẳng định mời Đàm Thiếu Thành về, nghe cô nói anh cũng thấy quá đường đột, lại không cần thiết, lòng thầm oán bà cô nhiều chuyện. Nhưng anh cũng chẳng tiện từ chối ngay, sợ dập tắt hi vọng của cô đành ậm ừ vài câu, nói qua quít rằng tới lúc đó xem có rảnh không. Anh chẳng định về quê cùng cô ta, nên lần này đột nhiên Tư Đồ Quyết nhắc tới với giọng điệu như vậy khiến anh trở tay không kịp.
Diêu Khởi Vân chẳng định giấu Tư Đồ Quyết, chuyện cô nên biết thì sớm muộn gì cũng sẽ biết. Vả chăng, dù cô giở thói nóng nảy ra anh vẫn cảm thấy vui vui, nhưng giọng điệu mỉa mai vì lỡ lời của cô, vẻ khinh miệt của cô, lại khiến anh như nhỏ lại thành cậu bé năm xưa chân ướt chân ráo từ quê lên, trông thấy tường trắng như tuyết, bèn cố giấu bàn tay đầy cáu ghét của mình lẫn vào màu quần áo của người khác.
Đối với anh quê nhà chẳng có mấy ý nghĩa ngoại trừ những kí ức nghèo khó thủa nhỏ và phần mộ của cha, vì vậy anh nghĩ nỗi hoang mang bối rối đột ngột này là vì e ngại ông bà Tư Đồ.
Bà Tư Đồ cho rằng anh ngượng ngịu nên cúi xuống ăn tiếp, vờ như không nghe thấy nhưng ông Tư Đồ lại buông đũa xuống mắng Tư Đồ Quyết:
-Liên quan gì đến mày?
Tư Đồ Quyết cười gượng tự giễu mình:
-Mọi người nên cho con biết từ trước rằng bây giờ con không có tư cách nói chuyện trong cái nhà này, chẳng có chuyện gì đến lượt con chen vào cả, vậy con khỏi phải lỡ lời mà cả nhà cũng đỡ mất mặt.
Cô cứ tự chà đạp mình như thế khiến ông Tư Đồ chẳng tiện giáo huấn tiếp nữa, ông cầm đũa lên, lòng buồn tê tái. Bà Tư Đồ thấy sống mũi cay cay bèn cúi đầu gặp khúc cá cho con gái:
-Ăn đi con.
Tư Đồ Quyết gật đầu ăn ngon lành.
Tối đến, trước khi về phòng cô nghe mẹ nói trong nhà thiếu mấy thứ lặt vặt, nhờ cô Diêu ngừng tay làm, đi ra siêu thị gần đó mua giùm. Cô Diêu vừa vùng vằng ta cửa không bao lâu, Tư Đồ Quyết trên lầu lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng Diêu Khởi Vân, mười mấy phút sau cô lại gọi cha đọc báo dưới nhà lên.
Dù sao cũng là mẹ con, hành động trùng trùng tâm sự của bà Tư Đồ đương nhiên không giấu nổi cô, cô hiểu hẳn mẹ mình có chuyện muốn thương lượng với cha, mà nội dung chắc chắn có liên quan tới cô, tuy cô chẳng biết đó là chuyện gì.
Cô gỡ tai nghe ra, lắng tai nghe tiếng chân cha lên lầu, sau đó là tiếng đóng cửa phòng.
Tư Đồ Quyết đợi một lát để chắc chắn cuộc trò chuyện đã đi vào chủ đề chính rồi mới khẽ khàng ra khỏi phòng, lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng cha mẹ.
Cách một cánh cửa, không khó để nghe thấy hai người bên trong đang nói chuyện.
Cô nín thở lắng nghe. Tiếng mẹ cô nói khe khẽ, áp vào tai cửa cũng chỉ nghe được láng máng câu được câu chăng.
-Lại tìm một nhà tử tế….người khác thấy sao….thật ra không dễ, dù sao cũng phải tính toán cho tương lai của nó…
-Em như vậy là ích kỉ!
Giọng cha cô vang hơn nhiều:
-Ban đầu ai sợ người ta cuỗm mất con gái cưng nên trăm phương ngàn kế giữ như giữ giặc. Giờ cũng lại là em nghĩ ra!
-Nghĩ nát óc… đâu có như bây giờ, khi đó em đề phòng nó vì thấy tính tình hai đứa không hợp nhau. Có điều Khởi Vân là đứa tốt, về điểm này anh không nhìn sai. Nó đến nhà chúng ta….người một nhà, chúng mình cũng sắp già rồi….
Dù không thấy tình hình bên trong nhưng cô cũng tưởng tượng được cha mình lắc đầu quầy quậy:
-Em chẳng nghĩ đến cảm nhận của người khác, nó là con người chứ không phải là quân cờ của nhà ta, hơn nữa giờ đây nó rất khăng khít với cô bé họ Đàm đó, em không được phá đâu đấy.
Hai người bắt đầu tranh cãi, giọng nói cũng nhanh hơn, chỉ có thể láng máng nghe chữ được chữ mất.
-Không phải con đẻ….đãi nó không bạc….Cửu An Đường….công ty….chỉ cần nó đồng ý, khí đến lúc đều giao cả cho nó.
-Em đừng lấy mấy thứ đó ra ép nó, đây là chuyện cả đời, anh không cho phép em làm vậy đâu.
-Con gái duy nhất của chúng mình như vậy. Có lẽ mẹ cô cũng nổi nóng nên hơi cao giọng lên. Tư Đồ Quyết áp sát tai vào cửa nên nghe rất rõ câu tiếp theo.
-Em đã nói chuyện với Khởi Vân, nó không phản đối.
Cô đứng thẳng dậy, xoay người dựa vào bức tường bên cửa, hơi lạnh của tường thấm qua lưng cô ngấm cả vào tim phổi.
Đó quả là một chỗ dựa lạnh buốt.
Cô chẳng cần biết hết kết quả của cuộc cãi vã bên trong cửa, vì cô đã nghe thấy kết quả.
Diêu Khởi Vân sẽ cưới cô.
Cô từng nằm mơ muốn bên anh suốt đời. Nhưng ai ngờ rốt cuộc thái độ “không phản đối” của anh lại khiến cô tê tái lòng.
Giống như một dũng sĩ bừng bừng nhiệt huyết, đã quyết tâm chuẩn bị vượt mọi chông gai, nào ngờ bị ngã một cú đau điếng, toác cả đầu chảy máu bò dậy mới nhận ra mình loạng choạng đã lăn tới điểm cuối rồi.
Nhưng đó không phải cuộc đời mà cô mong muốn.
Sau khi Khúc Tiểu Uyển chết, Trâu Tấn vẫn luôn giấu mặt lại điện thoại tới cho cô, hỏi cô có nghĩ tới chuyện bỏ đi không. Chỉ cần cô gật đầu ông sẽ dốc hết sức mình, tận tâm tận lực đưa cô ra nước ngoài, tránh xa thị phi, bắt đầu lại cuộc sống của mình.
Tư Đồ Quyết liền từ chối ngay, chẳng những xưa nay cô chưa từng nghĩ sẽ một thân một mình ra nước ngoài, dù có chăng nữa thì có cũng chẳng có visa hộ chiếu gì cả, nói đi là đi dễ như vậy sao? Tuy Trâu Tấn nói rằng nếu cô muốn cũng chẳng phải không có cách, nhưng vào lúc này khác nào tự nhận thua, đó không gọi là “đi” mà là “ trốn chạy lang bạt”.
Cô không muốn chết cũng chẳng muốn trốn, nhất định đợi ngày cháy nhà ra mặt chuột.
Cô đã phải chịu đựng ánh mắt căm giận của cha và nước mắt đầm đìa của mẹ, chịu sự khinh bỉ của bạn bè, chịu đựng cái chết của Khúc Tiểu Uyển, chịu đựng đến cuối cùng mới nhận ra nỗi cô đơn khi người mình muốn đợi không thấy tới.
Khi Đàm Thiếu Thành đứng ngoài cửa nhà cô cười nói:
-Khởi Vân rất cẩu thả, làm rơi cả thẻ ngân hàng ở chỗ cháu mà chẳng biết.
Cô thấy mình chưa thua.
Cô Diêu thấy hiện giờ cô đang rất thất thế nên cả ngày châm chọc khiêu khích, quá quắt hơn là đem chuyện Diêu Khởi Vân cùng Đàm Thiếu Thành về quê thắt hương cho cha mẹ ra kể lể trước mặt cô cả một buổi chiều, cô vẫn thấy mình chưa thua.
Nhưng khi anh vì báo đáp ân tình của nhà Tư Đồ hoặc vì Cửu An Đường sớm muộn cũng thuộc về mình mà nhận lấy một cô gái đã bại hoại thanh danh, đến bản thân anh còn khinh bỉ thì cô chợt nhận ra mình đã thua từ lâu rồi, nói rằng vẫn cố gắng chống chọi, không lùi bước, không đổi lời chỉ là lừa mình gạt người.
Chẳng có gì gọi là cháy nhà ra mặt chuột cả, sự thật sớm đã được quyết định.
Tư Đồ Quyết nghĩ, vì mọi người, cũng vì bản thân mình, có lẽ cô nên đi từ lâu rồi.
Hôm sau, cô tìm Trâu Tấn nói với ông ta rằng mình muốn đi, càng nhanh càng tốt, càng xa càng hay.
Trâu Tấn liền kể cho cô những điều mình có thể giúp đỡ cùng những khó khăn tới đây mà cô có thể gặp phải.
-Em nghĩ kĩ chưa?
Tư Đồ Quyết gật đầu.
Lúc này người cô có thể tin tưởng nhờ cậy lại chỉ có kẻ này, bởi cô biết giờ đây để chuộc tội, ông ta có thể làm bất cứ chuyện gì cho mình.
Ngay hôm đó, Trâu Tấn dắt cô đi lòng vòng mấy chỗ, chuẩn bị cho quyết định của cô.
Chập tối, xe của ông ta đỗ ở đầu đường, cách nhà cô một quãng đường, ngoài trời mưa rất to nhưng cũng chỉ có thể đưa cô tới đây thôi.
Ông ta nói:
-Những chuyện tiếp theo tôi sẽ sắp xếp cho em, bên đó sẽ có người đón em, chuyện tiền nong em khỏi phải lo. Hiện giờ chuyện em cần làm là kiên nhẫn chờ đợi, dĩ nhiên nếu em hối hận thì giờ vẫn còn kịp.
Cô ngẩn người nhìn những giọt nước mưa đọng trên kính xe ngay trước mặt mình bị chiếc cần gạt nước gạt đi cả. Cô không thể không nghĩ tới cha mẹ, cả đời bọn họ đoàng hoàng ngay thẳng, nay chỉ vì một đứa con kém cỏi mà bị người ta chỉ trỏ đàm tiếu trong cả quãng thời gian dài về sau. Xót xa nhất là dù đã biết sự sa đọa của cô nhưng đến cuối cùng vẫn phải vất vả lo tính cho tương lai đứa con gái duy nhất này. Cô không hợp cha mẹ, thậm chí một dạo cô còn nghĩ hay cứ nhận đại đi, coi như mình lầm đường lạc lôi, sau này nhất nhất nghe lời cha mẹ để cha mẹ khỏi phiền lòng nữa.
Nhưng chỉ mới nhắm mắt nghĩ đến cô đã thấy không lạnh mà rung, một đời dài như thế….sớm muộn gì, dưới danh nghĩa tình yêu, bọn họ cũng sẽ ép cho nhau điên lên.
Lát sau cô ngoảnh lại nhìn Trâu Tấn, mấy tháng không gặp mà ông ta dường như già sọm đi rất nhanh, tuy vẫn là gương mặt ấy, trên đầu cũng chẳng có thêm sợi tóc bạc nào, nhưng vẻ hăng hái nhiệt tình, phóng khoáng tự nhiên trước đây đã trở nên sa sút chán nản, bắt đầu nét già cỗi. Cô chẳng dám nhìn kỹ bóng dáng lờ mờ phản chiếu trên kính xe, nghi hoặc nghĩ rằng mình sớm muộn cũng sẽ như thế.
Cuối cùng cô trả lời một câu cụt lủn:
-Tôi đợi tin của ông.
Tư Đồ Quyết đẩy ngay cửa xe bước ra, đến cuối cùng cô cũng không cảm ơn một tiếng.
Có lẽ Trâu Tấn cũng cần một cơ hội như vậy, đây là điều duy nhất ông ta có thể làm vì Tư Đồ Quyết còn sống, cũng vì Khúc Tiểu Uyển đã mất.
Cô đội mưa về đến nhà, quần áo ướt sũng, chưa kịp móc chìa khóa ra thì cửa đã mở, Diêu Khởi Vân ăn mặc chỉnh tề, đang định chạy ra ngoài, tay còn cầm hai chiếc ô.
Tư Đồ Quyết vuốt vuốt mái tóc ướt sũng cúi đầu lách vào cửa.. như sợ cô bị quyệt phải làm ướt người, Diêu Khởi Vân nghiêng mình tránh đường. Vừa bước vào nhà, cô chợt nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, dường như Diêu Khởi Vân đã bỏ ý định ra ngoài.
Mẹ cô đứng dậy ra đón nhưng chẳng phải để đưa khăn cho cô lau tóc mà là để căn vặn.
-Con đi đâu thế?
Tư Đồ Quyết không vội đáp ngay. Cô Diêu rời khỏi phòng Khởi Vân, tay còn cầm bộ đồ mới thay, chính là bộ sáng nay anh mặc ra ngoài, xem ra cũng ướt quá nửa. Đương nhiên, chiếc ô trong tay anh vẫn còn nhỏ nước tong tong.
Tư Đồ Quyết không đáp.
-Mẹ hỏi con đấy, con vừa đi đâu đâu?
Mẹ cô vẫn chưa chịu thôi., dù giọng bà bình tĩnh lạ thường.
Một giây, hai giây…yên lặng chờ đợi đến ngột ngạt, như chịu hình phạt, Tư Đồ Quyết nhận ra mọi người trong nhà đếu dán mắt vào mình, cha cô cũng chỉ có vẻ ngỡ ngàng, dường như không quen biết đến người đang đứng trước mặt ông đây.
Cô liếm liếm đôi môi khô rát của mình.
-Không ngờ hành tung của con vẫn được nhiều người quan tâm như vậy, mọi người biết cả rồi còn hỏi làm gì chứ?
Mẹ cô nói:
-Mẹ hỏi con lần cuối, con từ đâu về?
-Vâng, con đi tìm Trâu Tấn đấy, mọi người vừa lòng chưa? Còn muốn hỏi gì con nữa không? Có ai muốn biết con làm gì ở đó không? Con có thể….
Lại một cái tát nữa. Mùi vị ăn tát vẫn vậy, có khác chăng người ra tay hôm nay lại là mẹ cô.
Hai mươi mấy năm nay chẳng ai đụng đến một sợi tóc của cô, mọi người đều nói cô là viên ngọc quý của nhà Tư Đồ, hiện giờ đương nhiên cũng vậy, nếu không sao cô lại phải lần lượt ăn tát của từng người chứ?
Kẻ sa đọa, ai cũng có thể tát.
-Mẹ khoan nhượng cho con còn chưa đủ ư? Cha con nói đúng lắm, mẹ đã chiều hư con, con hỏng thật rồi!
Mẹ cô gục xuống bưng mặc khóc:
-Đến lúc này con còn muốn đi tìm ông ta, con tìm ông ta làm gì? Trên đời có bao nhiêu đàn ông, thiếu ông ta không được à? Con đê tiện thế sao?
-Mọi người nghĩ là đê tiện chừng nào, thì con đê tiện chừng ấy.
Cô ngoảnh đầu nhìn Diêu Khởi Vân nhưng anh đã vội vàng quay đi.
Cô ưỡn ngực chỉ thẳng vào anh, tay bất giác run lên:
-Dù đàn ông trên đời chết hết thì đồ phế thải như con cũng không đến lượt anh ta!
Mẹ cô thõng tay xuống, vẻ mặt đầy nghi hoặc:
-Năm xưa sao mẹ lại sinh ra con? Năm lên ba con bị sốt, bác sĩ đều nói có thể không cứu được, đáng lẽ mẹ phải bảo mọi người đừng cứu con. Con không phải là con mẹ, thà rằng lúc đó con chết đi còn hơn.
Tư Đồ Quyết ngỡ rằng mình đã chai lỳ, chẳng còn gì quan trọng cả, thế nào cũng được, càng ít vướng víu, cô lại càng thảnh thơi. Nhưng đến lúc này cô vẫn thấy đau đớn tê tái lòng, giống như tự tay róc thịt róc xương mình ra vậy. Cô nghĩ tới Na Tra róc thịt trả mẹ róc xương trả cha, nhưng liệu trên đời còn có Khương Thái Công thu gom hồn phách thất tán để nặn cho cô một tấm thân bất tử bằng ngó sen hay không?
Có lẽ Đàm Thiếu Thành đã đúng, cô ta có triết lý của cô ta. Như hôm qua cô ta đã nói với Tư Đồ Quyết, kẻ bại dưới tay mình rằng:
-Cô còn nhớ chứ, lần đó cô khăng khăng nói tôi là kẻ tiểu nhân mách lẻo, thật ra tôi không làm vậy, lúc đó tôi quả thật chưa nghĩ tới muốn làm gì cô, chính cô đã dạy cho tôi một bài học. Xem ra tôi còn phải cảm ơn cô. Tôi cũng có thể chia sẻ với cô những kinh nghiệm tự an ủi của tôi. Giờ đây cô có thấy đau đớn không? Chưa là gì đâu, hồi nhỏ mẹ sai tôi đi mua giấm, tôi sợ mẹ đợi lâu nên chạy thật nhanh, cuối cùng vấp ngã uỵch một cái, chân be bét máu. Nghe tiếng tôi khóc mẹ tôi chạy ra xem, thấy chai vỡ, giấm đổ đầy ra đất, quần bị toạc một mảnh bèn dựng tôi dậy đánh cho một trận, chẳng buồn nhìn đến chân tôi bị thương ra sao. Chân đau cũng chẳng sao, vết thương rồi sẽ lại lên da non và lành lại, nhưng giấm và quần áo đều là tiền, bị rách rồi đổ rồi không lấy lại được. So với vết thương tay chân, vết thương lòng lại càng chẳng đáng gì, không cần băng bó cũng chẳng ai hay biết. Cô có đau khổ đến đâu cũng không khổ sở bằng những kẻ nghèo hèn khốn đốn, mà trước nay cô đã bao giờ bị đau khổ đâu…..Tôi căm ghét ánh mắt đó của cô, giống như chỉ có cô đứng cao hơn hết thảy, chỉ có cô là ngọc quý còn người khác là mảnh sành mảnh ngói. Nói cho cô biết, chẳng có thứ gì là sinh ra đã định trước cả, ngọc nát cũng không bằng ngói lành. Ngọc vỡ mà ngói vẫn còn thì ngói chính là ngọc.
Tư Đồ Quyết không hối hận, cô đi tìm Trâu Tấn là đúng, quyết ra đi bất chấp tất cả là đúng, đi càng xa càng tốt, càng nhanh càng tốt, cũng chẳng cần về nữa. Dù tới một nơi bơ vơ không người nương tựa, thấm chí cư trú bất hợp pháp cô cũng chấp nhận. Dẫu chịu không nổi bị tống về, suốt đời đừng hòng đi đâu nữa, cũng được.
Cô đã cắt đứt đường lui, ngoảnh lại cũng chẳng còn chỗ dung thân nữa.
Note: Trong thời gian tới Alobooks sẽ cấp quyền đọc bài dựa trên độ tích cực đăng bài viết nhằm khuyến khích các bạn cùng đóng góp và chia sẻ các bài viết, câu chuyện hay tới mọi người.
Mùa hè năm ấy vì trong nhà có rất nhiều phiền phức phải xử lý nên Tư Đồ Cửu An không để Diêu Khởi Vân tới công ti thực tập như năm ngoái. Ông thường nói, Tư Đồ Quyết và Diêu Khởi Vân lớn lên trong nhà mà lại khác nhau một trời một vực. Diêu Khởi Vân quá hiểu chuyện, rất biết nghĩ cho người khác, còn có vẻ già dặn trước tuối, khiến phụ huynh lại mong anh có thể giành thời gian cho bản thân nhiều hơn một chút.
Dường như để các bậc bề trên khỏi thất vọng, thời gian này Diêu Khởi Vân ít ở nhà hơn. Khi trước anh là kẻ phải có mục đích rõ ràng mới ra khỏi cửa, nhưng gần đây anh lại mấy lần về muộn, lỡ cả giờ cơm. Khi người nhà hỏi anh chỉ nói đi ra ngoài loanh quanh, đã ăn ở bên ngoài rồi.
Có lẽ xuất phát từ sự mẫn cảm riêng của phụ nữ, một hôm giữa bữa cơm bà Tư Đồ vờ vô ý hỏi:
-Khởi Vân, cháu ra ngoài chơi với bạn gái phải không? Nếu đúng thì đừng giấu cô chú.
-Thật không? Chẳng nghe cháu nói gì cả.
Cha cô cũng hơi bất ngờ, thấy Diêu Khởi Vân cười cười không nói bèn quay sang trêu vợ:
-Anh thấy phụ nữ các em chỉ hay đoán mò.
Mẹ cô mỉm cười:
-Em cũng chỉ hỏi thôi mà.
-Cần gì phải hỏi chứ, anh ấy đã có bạn gái từ lâu rồi, cha mẹ còn tưởng anh ấy còn ngây thơ nai tơ à.
Tư Đồ Quyết bất ngờ buột miệng khiến mọi người ngồi đó sững cả ra.
Vụ “scandal” của Tư Đồ Quyết đã qua đi, tuy ông Tư Đồ vẫn cau có với cô nhưng dù sao cũng không tới nỗi ghét cay ghét đắng, thấy lần nào mắng mỏ lần ấy nữa. Những người khác đều ngầm hiểu chẳng ai nhắc tới, nhưng sự né tránh không có nghĩa là quên lãng.
Một vai nữ chính trong vụ scandal đó là Khúc Tiểu Uyển đã chết, chết rồi là hết đau khổ, mọi lời chỉ trích và khinh miệt đều theo cô vùi sâu dưới ba tấc đất. Nhưng Tư Đồ Quyết lại vẫn sống yên ổn mạnh khóe, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, không thanh minh, chẳng sám hối, lại càng không thấy phải hổ thẹn cúi đầu trước mặt bất cứ ai, chẳng hề có thái độ tự giác của một kẻ phạm lỗi. Xưa nay cô chưa từng nghĩ đến sẽ tự tử, dĩ nhiên cũng chẳng ai ép cô làm vậy nhưng sống như vậy rốt cuộc lại hơi có phần “giữ mạng”.
Nhưng chính thái độ bình chân như vại, không có chút hối cải này đã khiến người nhà dần thất vọng về cô, mắng chửi vô ích, khuyên nhủ đã nhàm, dù sao cô cũng như vậy rồi, tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ. Cuối cùng, Tư Đồ Quyết cũng trở thành nỗi nhục trong nhà đã sinh ra và nuôi nấng cô suốt hai mươi mấy năm, được cái cô cũng rất biết điều, không khiếng người ta ghét, gắng hết sức không xuất hiện trong tầm mắt người nhà, những lúc bất đắc dĩ phải ra mặt thì càng nói ít càng tốt, đã lâu lắm rồi cô không chủ động tham gia chủ đề của bọn họ như hôm nay.
-Con đừng nói bừa.
Bà Tư Đồ sợ cô vô ý lại gây thêm chuyện nên vội vàng lườm cho cô im.
Nhưng Tư Đồ Quyết rất không thức thời, cô lườm Diêu Khởi Vân rồi cười nửa miệng nói:
-Có phải nói bừa hay không trong lòng mọi người cũng rõ cả, lần trước chẳng phải đã nói rồi sao? Thật ra cả nhà đều biết cô gái đó mà.
Diêu Khởi Vân thoáng biến sắc, mím chặt môi lại. Anh không hiểu sao cô lại vạch trần chuyện trước kia của bọn họ ngay trước mặt cha mẹ mình, có điều cô vẫn rạch ròi và hết mình trong tình cảm, khi yêu cô cam lòng giấu diếm cho anh, giờ đây hận anh dĩ nhiên là chuyện gì cũng làm được.
Tư Đồ Quyết chẳng hề câu giờ bèn tiết lộ ngay cho mọi người biết bí mật:
-Không phải anh cũng bí mật qua lại với Đàm Thiếu Thành sao, cần gì phải giấu giấu giếm giếm thế?
Tiết lộ này khiến ông bà Tư Đồ đều kinh ngạc.
-Có chuyện đó thật sao, Khởi Vân?
Diêu Khởi Vân dường như cũng ngỡ ngàng không kịp trở tay, có điều thanh niên hay ngại ngùng, anh lại là người sống nội tâm, bị Tư Đồ Quyết nói toạc ra, thực tình cũng khó mà chịu nổi. Bà Tư Đồ thấy anh sững ra, lại chẳng có ý phản bác, trong lòng cũng hiểu ra đôi phần.
-Chuyện này dì thật bất ngờ, ài, thảo nào….có điều cô gái họ Đàm đó….là may mắn của nhà ta, thật ra cháu cũng chẳng cần giấu giếm.
Ông Tư Đồ thẳng thắn hơn vợ nhiều, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói với anh:
-Chú thấy con bé đó khá đấy, thật thà, rộng lượng, lại khí khái hiếm có, đúng là một cô gái tốt. Khởi Vân. Dì cháu nói đúng đấy, cháu cũng lớn rồi, chuyện này khỏi cần giấu giếm, có thời gian cứ đưa cô ấy tới đây dùng cơm nhé!
Diêu Khởi Vân còn chưa đáp thì Tư Đồ Quyết đã cười:
-Dẫn về là đương nhiên rồi, có điều nhà này không phải nhà kia. Dù là con dâu tương lai gặp cha mẹ chồng cũng phải vào chào bố mẹ ruột trước đã. Không tin cha mẹ cứ hỏi anh ấy đi, Diêu Khởi Vân, không phải anh định dắt bạn gái anh về quê một chuyến sao?
Mặt Diêu Khởi Vân thoạt đỏ thoạt tái.
Sao cô lại biết chuyện này?
Thật ra quen nhau lâu như vậy, nhưng anh chẳng có ý gì với Đàm Thiếu Thành, mãi tới hôm anh đưa cô ta từ nhà Tư Đồ trở về trường, lúc từ biệt anh có cảm ơn mấy lời, nào ngờ Đàm Thiếu Thành trước giờ vẫn kiên cường rộng lượng lại rơi nước mắt.
Cô ta nói mình sợ sự cảm kích và xin lỗi của người khác, thà mình nói “xin lỗi” còn hơn, vì người được lợi mới nói “xin lỗi”, còn kẻ được cảm kích và xin lỗi lại luôn luôn là người chịu thiệt thòi.
Diêu Khởi Vân chẳng biết phải an ủi cô gái đáng thương này ra sao, lúc cô khóc mệt rồi tựa đầu vào vai anh, tiềm thức mãnh liệt nhắc nhở anh: thế này không được. Nhưng có lẽ từ giây phút đó, trước sự vỗ về mà như kháng cự đó, giữa hai người có sự thấu hiểu kì lạ.
Có điều dù càng ngày càng thân thiết với Đàm Thiếu Thành, nhưng anh rất hiếm khi mời cô ta về nhà, tất nhiên cô ta hiểu nguyên nhân nên cũng rất thông cảm.
Sáng nay khi đi dạo hội chợ sách, hai người đang đi ăn cùng nhau thì anh có việc phải đi trước, lúc trả tiền vì quá vội vã nên chẳng để ý thẻ ngân hàng đã rơi ra. Kết quả là nhân viên cửa hàng nhặt được đã đưa lại cho Đàm Thiếu Thành. Đàm Thiếu Thành sợ anh lo liền chạy tới nhà anh gửi trả lại tấm thẻ.
Lúc đó Diêu Khởi Vân còn ở sân bay để đón bà Tư Đồ vừa đi công tác về thay cho người tài xế tạm nghỉ việc. Trong nhà chỉ có cô Diêu, Đàm Thiếu Thành liền đưa tấm thẻ lại cho bà. Cô Diêu có thiện cảm rõ rệt với cô ta nên tuy chỉ mới gặp vài lần mà đã vồn vã với cô ta hơn hẳn những người lạ khác. Ngoại trừ ấn tượng tốt về tính cách của Đàm Thiếu Thành, có lẽ bên trong còn nguyên nhân là cô Diêu muốn gạt bỏ Tư Đồ Quyết, điều này Diêu Khởi Vân cũng phải thừa nhận. Theo cô Diêu, bất kì cô gái nào trên thế gian này đều phù hợp với anh hơn Tư Đồ Quyết, có một thời gian bà đã nản lòng, cho rằng cháu mình sẽ bị mê hoặc cả đời, nào ngờ bên cạnh anh đã có một Đàm Thiếu Thành tốt hơn Tư Đồ Quyết không biết bao nhiêu lần, dĩ nhiên bà phải vui mừng khấp khởi.
Sauk hi nhận lấy tấm thẻ, cô Diêu niềm nở kéo Đàm Thiếu Thành lại nói chuyện một lát, còn chủ động nhắc sắp tới ngày giỗ cha của Khởi Vân, mỗi năm vào ngày này Khởi Vân đều về quê một chuyến. Bà nói nếu cô ta không ngại có thể về quê cùng cô cháu họ, coi như đi chơi.
Về đến kí túc xá, Đàm Thiếu Thành liền gọi điện cho Diêu Khởi Vân:
-Cô anh đúng là người tốt, còn niềm nở quan tâm em như vậy. Cô cứ rủ em rảnh rỗi nhất định phải về quê cùng, thật ra em cũng rảnh, lại muốn thăm nơi anh đã lớn lên, nhưng….em không biết như thế có ổn không?
Công bằng mà nói Diêu Khởi Vân chẳng định mời Đàm Thiếu Thành về, nghe cô nói anh cũng thấy quá đường đột, lại không cần thiết, lòng thầm oán bà cô nhiều chuyện. Nhưng anh cũng chẳng tiện từ chối ngay, sợ dập tắt hi vọng của cô đành ậm ừ vài câu, nói qua quít rằng tới lúc đó xem có rảnh không. Anh chẳng định về quê cùng cô ta, nên lần này đột nhiên Tư Đồ Quyết nhắc tới với giọng điệu như vậy khiến anh trở tay không kịp.
Diêu Khởi Vân chẳng định giấu Tư Đồ Quyết, chuyện cô nên biết thì sớm muộn gì cũng sẽ biết. Vả chăng, dù cô giở thói nóng nảy ra anh vẫn cảm thấy vui vui, nhưng giọng điệu mỉa mai vì lỡ lời của cô, vẻ khinh miệt của cô, lại khiến anh như nhỏ lại thành cậu bé năm xưa chân ướt chân ráo từ quê lên, trông thấy tường trắng như tuyết, bèn cố giấu bàn tay đầy cáu ghét của mình lẫn vào màu quần áo của người khác.
Đối với anh quê nhà chẳng có mấy ý nghĩa ngoại trừ những kí ức nghèo khó thủa nhỏ và phần mộ của cha, vì vậy anh nghĩ nỗi hoang mang bối rối đột ngột này là vì e ngại ông bà Tư Đồ.
Bà Tư Đồ cho rằng anh ngượng ngịu nên cúi xuống ăn tiếp, vờ như không nghe thấy nhưng ông Tư Đồ lại buông đũa xuống mắng Tư Đồ Quyết:
-Liên quan gì đến mày?
Tư Đồ Quyết cười gượng tự giễu mình:
-Mọi người nên cho con biết từ trước rằng bây giờ con không có tư cách nói chuyện trong cái nhà này, chẳng có chuyện gì đến lượt con chen vào cả, vậy con khỏi phải lỡ lời mà cả nhà cũng đỡ mất mặt.
Cô cứ tự chà đạp mình như thế khiến ông Tư Đồ chẳng tiện giáo huấn tiếp nữa, ông cầm đũa lên, lòng buồn tê tái. Bà Tư Đồ thấy sống mũi cay cay bèn cúi đầu gặp khúc cá cho con gái:
-Ăn đi con.
Tư Đồ Quyết gật đầu ăn ngon lành.
Tối đến, trước khi về phòng cô nghe mẹ nói trong nhà thiếu mấy thứ lặt vặt, nhờ cô Diêu ngừng tay làm, đi ra siêu thị gần đó mua giùm. Cô Diêu vừa vùng vằng ta cửa không bao lâu, Tư Đồ Quyết trên lầu lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng Diêu Khởi Vân, mười mấy phút sau cô lại gọi cha đọc báo dưới nhà lên.
Dù sao cũng là mẹ con, hành động trùng trùng tâm sự của bà Tư Đồ đương nhiên không giấu nổi cô, cô hiểu hẳn mẹ mình có chuyện muốn thương lượng với cha, mà nội dung chắc chắn có liên quan tới cô, tuy cô chẳng biết đó là chuyện gì.
Cô gỡ tai nghe ra, lắng tai nghe tiếng chân cha lên lầu, sau đó là tiếng đóng cửa phòng.
Tư Đồ Quyết đợi một lát để chắc chắn cuộc trò chuyện đã đi vào chủ đề chính rồi mới khẽ khàng ra khỏi phòng, lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng cha mẹ.
Cách một cánh cửa, không khó để nghe thấy hai người bên trong đang nói chuyện.
Cô nín thở lắng nghe. Tiếng mẹ cô nói khe khẽ, áp vào tai cửa cũng chỉ nghe được láng máng câu được câu chăng.
-Lại tìm một nhà tử tế….người khác thấy sao….thật ra không dễ, dù sao cũng phải tính toán cho tương lai của nó…
-Em như vậy là ích kỉ!
Giọng cha cô vang hơn nhiều:
-Ban đầu ai sợ người ta cuỗm mất con gái cưng nên trăm phương ngàn kế giữ như giữ giặc. Giờ cũng lại là em nghĩ ra!
-Nghĩ nát óc… đâu có như bây giờ, khi đó em đề phòng nó vì thấy tính tình hai đứa không hợp nhau. Có điều Khởi Vân là đứa tốt, về điểm này anh không nhìn sai. Nó đến nhà chúng ta….người một nhà, chúng mình cũng sắp già rồi….
Dù không thấy tình hình bên trong nhưng cô cũng tưởng tượng được cha mình lắc đầu quầy quậy:
-Em chẳng nghĩ đến cảm nhận của người khác, nó là con người chứ không phải là quân cờ của nhà ta, hơn nữa giờ đây nó rất khăng khít với cô bé họ Đàm đó, em không được phá đâu đấy.
Hai người bắt đầu tranh cãi, giọng nói cũng nhanh hơn, chỉ có thể láng máng nghe chữ được chữ mất.
-Không phải con đẻ….đãi nó không bạc….Cửu An Đường….công ty….chỉ cần nó đồng ý, khí đến lúc đều giao cả cho nó.
-Em đừng lấy mấy thứ đó ra ép nó, đây là chuyện cả đời, anh không cho phép em làm vậy đâu.
-Con gái duy nhất của chúng mình như vậy. Có lẽ mẹ cô cũng nổi nóng nên hơi cao giọng lên. Tư Đồ Quyết áp sát tai vào cửa nên nghe rất rõ câu tiếp theo.
-Em đã nói chuyện với Khởi Vân, nó không phản đối.
Cô đứng thẳng dậy, xoay người dựa vào bức tường bên cửa, hơi lạnh của tường thấm qua lưng cô ngấm cả vào tim phổi.
Đó quả là một chỗ dựa lạnh buốt.
Cô chẳng cần biết hết kết quả của cuộc cãi vã bên trong cửa, vì cô đã nghe thấy kết quả.
Diêu Khởi Vân sẽ cưới cô.
Cô từng nằm mơ muốn bên anh suốt đời. Nhưng ai ngờ rốt cuộc thái độ “không phản đối” của anh lại khiến cô tê tái lòng.
Giống như một dũng sĩ bừng bừng nhiệt huyết, đã quyết tâm chuẩn bị vượt mọi chông gai, nào ngờ bị ngã một cú đau điếng, toác cả đầu chảy máu bò dậy mới nhận ra mình loạng choạng đã lăn tới điểm cuối rồi.
Nhưng đó không phải cuộc đời mà cô mong muốn.
Sau khi Khúc Tiểu Uyển chết, Trâu Tấn vẫn luôn giấu mặt lại điện thoại tới cho cô, hỏi cô có nghĩ tới chuyện bỏ đi không. Chỉ cần cô gật đầu ông sẽ dốc hết sức mình, tận tâm tận lực đưa cô ra nước ngoài, tránh xa thị phi, bắt đầu lại cuộc sống của mình.
Tư Đồ Quyết liền từ chối ngay, chẳng những xưa nay cô chưa từng nghĩ sẽ một thân một mình ra nước ngoài, dù có chăng nữa thì có cũng chẳng có visa hộ chiếu gì cả, nói đi là đi dễ như vậy sao? Tuy Trâu Tấn nói rằng nếu cô muốn cũng chẳng phải không có cách, nhưng vào lúc này khác nào tự nhận thua, đó không gọi là “đi” mà là “ trốn chạy lang bạt”.
Cô không muốn chết cũng chẳng muốn trốn, nhất định đợi ngày cháy nhà ra mặt chuột.
Cô đã phải chịu đựng ánh mắt căm giận của cha và nước mắt đầm đìa của mẹ, chịu sự khinh bỉ của bạn bè, chịu đựng cái chết của Khúc Tiểu Uyển, chịu đựng đến cuối cùng mới nhận ra nỗi cô đơn khi người mình muốn đợi không thấy tới.
Khi Đàm Thiếu Thành đứng ngoài cửa nhà cô cười nói:
-Khởi Vân rất cẩu thả, làm rơi cả thẻ ngân hàng ở chỗ cháu mà chẳng biết.
Cô thấy mình chưa thua.
Cô Diêu thấy hiện giờ cô đang rất thất thế nên cả ngày châm chọc khiêu khích, quá quắt hơn là đem chuyện Diêu Khởi Vân cùng Đàm Thiếu Thành về quê thắt hương cho cha mẹ ra kể lể trước mặt cô cả một buổi chiều, cô vẫn thấy mình chưa thua.
Nhưng khi anh vì báo đáp ân tình của nhà Tư Đồ hoặc vì Cửu An Đường sớm muộn cũng thuộc về mình mà nhận lấy một cô gái đã bại hoại thanh danh, đến bản thân anh còn khinh bỉ thì cô chợt nhận ra mình đã thua từ lâu rồi, nói rằng vẫn cố gắng chống chọi, không lùi bước, không đổi lời chỉ là lừa mình gạt người.
Chẳng có gì gọi là cháy nhà ra mặt chuột cả, sự thật sớm đã được quyết định.
Tư Đồ Quyết nghĩ, vì mọi người, cũng vì bản thân mình, có lẽ cô nên đi từ lâu rồi.
Hôm sau, cô tìm Trâu Tấn nói với ông ta rằng mình muốn đi, càng nhanh càng tốt, càng xa càng hay.
Trâu Tấn liền kể cho cô những điều mình có thể giúp đỡ cùng những khó khăn tới đây mà cô có thể gặp phải.
-Em nghĩ kĩ chưa?
Tư Đồ Quyết gật đầu.
Lúc này người cô có thể tin tưởng nhờ cậy lại chỉ có kẻ này, bởi cô biết giờ đây để chuộc tội, ông ta có thể làm bất cứ chuyện gì cho mình.
Ngay hôm đó, Trâu Tấn dắt cô đi lòng vòng mấy chỗ, chuẩn bị cho quyết định của cô.
Chập tối, xe của ông ta đỗ ở đầu đường, cách nhà cô một quãng đường, ngoài trời mưa rất to nhưng cũng chỉ có thể đưa cô tới đây thôi.
Ông ta nói:
-Những chuyện tiếp theo tôi sẽ sắp xếp cho em, bên đó sẽ có người đón em, chuyện tiền nong em khỏi phải lo. Hiện giờ chuyện em cần làm là kiên nhẫn chờ đợi, dĩ nhiên nếu em hối hận thì giờ vẫn còn kịp.
Cô ngẩn người nhìn những giọt nước mưa đọng trên kính xe ngay trước mặt mình bị chiếc cần gạt nước gạt đi cả. Cô không thể không nghĩ tới cha mẹ, cả đời bọn họ đoàng hoàng ngay thẳng, nay chỉ vì một đứa con kém cỏi mà bị người ta chỉ trỏ đàm tiếu trong cả quãng thời gian dài về sau. Xót xa nhất là dù đã biết sự sa đọa của cô nhưng đến cuối cùng vẫn phải vất vả lo tính cho tương lai đứa con gái duy nhất này. Cô không hợp cha mẹ, thậm chí một dạo cô còn nghĩ hay cứ nhận đại đi, coi như mình lầm đường lạc lôi, sau này nhất nhất nghe lời cha mẹ để cha mẹ khỏi phiền lòng nữa.
Nhưng chỉ mới nhắm mắt nghĩ đến cô đã thấy không lạnh mà rung, một đời dài như thế….sớm muộn gì, dưới danh nghĩa tình yêu, bọn họ cũng sẽ ép cho nhau điên lên.
Lát sau cô ngoảnh lại nhìn Trâu Tấn, mấy tháng không gặp mà ông ta dường như già sọm đi rất nhanh, tuy vẫn là gương mặt ấy, trên đầu cũng chẳng có thêm sợi tóc bạc nào, nhưng vẻ hăng hái nhiệt tình, phóng khoáng tự nhiên trước đây đã trở nên sa sút chán nản, bắt đầu nét già cỗi. Cô chẳng dám nhìn kỹ bóng dáng lờ mờ phản chiếu trên kính xe, nghi hoặc nghĩ rằng mình sớm muộn cũng sẽ như thế.
Cuối cùng cô trả lời một câu cụt lủn:
-Tôi đợi tin của ông.
Tư Đồ Quyết đẩy ngay cửa xe bước ra, đến cuối cùng cô cũng không cảm ơn một tiếng.
Có lẽ Trâu Tấn cũng cần một cơ hội như vậy, đây là điều duy nhất ông ta có thể làm vì Tư Đồ Quyết còn sống, cũng vì Khúc Tiểu Uyển đã mất.
Cô đội mưa về đến nhà, quần áo ướt sũng, chưa kịp móc chìa khóa ra thì cửa đã mở, Diêu Khởi Vân ăn mặc chỉnh tề, đang định chạy ra ngoài, tay còn cầm hai chiếc ô.
Tư Đồ Quyết vuốt vuốt mái tóc ướt sũng cúi đầu lách vào cửa.. như sợ cô bị quyệt phải làm ướt người, Diêu Khởi Vân nghiêng mình tránh đường. Vừa bước vào nhà, cô chợt nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, dường như Diêu Khởi Vân đã bỏ ý định ra ngoài.
Mẹ cô đứng dậy ra đón nhưng chẳng phải để đưa khăn cho cô lau tóc mà là để căn vặn.
-Con đi đâu thế?
Tư Đồ Quyết không vội đáp ngay. Cô Diêu rời khỏi phòng Khởi Vân, tay còn cầm bộ đồ mới thay, chính là bộ sáng nay anh mặc ra ngoài, xem ra cũng ướt quá nửa. Đương nhiên, chiếc ô trong tay anh vẫn còn nhỏ nước tong tong.
Tư Đồ Quyết không đáp.
-Mẹ hỏi con đấy, con vừa đi đâu đâu?
Mẹ cô vẫn chưa chịu thôi., dù giọng bà bình tĩnh lạ thường.
Một giây, hai giây…yên lặng chờ đợi đến ngột ngạt, như chịu hình phạt, Tư Đồ Quyết nhận ra mọi người trong nhà đếu dán mắt vào mình, cha cô cũng chỉ có vẻ ngỡ ngàng, dường như không quen biết đến người đang đứng trước mặt ông đây.
Cô liếm liếm đôi môi khô rát của mình.
-Không ngờ hành tung của con vẫn được nhiều người quan tâm như vậy, mọi người biết cả rồi còn hỏi làm gì chứ?
Mẹ cô nói:
-Mẹ hỏi con lần cuối, con từ đâu về?
-Vâng, con đi tìm Trâu Tấn đấy, mọi người vừa lòng chưa? Còn muốn hỏi gì con nữa không? Có ai muốn biết con làm gì ở đó không? Con có thể….
Lại một cái tát nữa. Mùi vị ăn tát vẫn vậy, có khác chăng người ra tay hôm nay lại là mẹ cô.
Hai mươi mấy năm nay chẳng ai đụng đến một sợi tóc của cô, mọi người đều nói cô là viên ngọc quý của nhà Tư Đồ, hiện giờ đương nhiên cũng vậy, nếu không sao cô lại phải lần lượt ăn tát của từng người chứ?
Kẻ sa đọa, ai cũng có thể tát.
-Mẹ khoan nhượng cho con còn chưa đủ ư? Cha con nói đúng lắm, mẹ đã chiều hư con, con hỏng thật rồi!
Mẹ cô gục xuống bưng mặc khóc:
-Đến lúc này con còn muốn đi tìm ông ta, con tìm ông ta làm gì? Trên đời có bao nhiêu đàn ông, thiếu ông ta không được à? Con đê tiện thế sao?
-Mọi người nghĩ là đê tiện chừng nào, thì con đê tiện chừng ấy.
Cô ngoảnh đầu nhìn Diêu Khởi Vân nhưng anh đã vội vàng quay đi.
Cô ưỡn ngực chỉ thẳng vào anh, tay bất giác run lên:
-Dù đàn ông trên đời chết hết thì đồ phế thải như con cũng không đến lượt anh ta!
Mẹ cô thõng tay xuống, vẻ mặt đầy nghi hoặc:
-Năm xưa sao mẹ lại sinh ra con? Năm lên ba con bị sốt, bác sĩ đều nói có thể không cứu được, đáng lẽ mẹ phải bảo mọi người đừng cứu con. Con không phải là con mẹ, thà rằng lúc đó con chết đi còn hơn.
Tư Đồ Quyết ngỡ rằng mình đã chai lỳ, chẳng còn gì quan trọng cả, thế nào cũng được, càng ít vướng víu, cô lại càng thảnh thơi. Nhưng đến lúc này cô vẫn thấy đau đớn tê tái lòng, giống như tự tay róc thịt róc xương mình ra vậy. Cô nghĩ tới Na Tra róc thịt trả mẹ róc xương trả cha, nhưng liệu trên đời còn có Khương Thái Công thu gom hồn phách thất tán để nặn cho cô một tấm thân bất tử bằng ngó sen hay không?
Có lẽ Đàm Thiếu Thành đã đúng, cô ta có triết lý của cô ta. Như hôm qua cô ta đã nói với Tư Đồ Quyết, kẻ bại dưới tay mình rằng:
-Cô còn nhớ chứ, lần đó cô khăng khăng nói tôi là kẻ tiểu nhân mách lẻo, thật ra tôi không làm vậy, lúc đó tôi quả thật chưa nghĩ tới muốn làm gì cô, chính cô đã dạy cho tôi một bài học. Xem ra tôi còn phải cảm ơn cô. Tôi cũng có thể chia sẻ với cô những kinh nghiệm tự an ủi của tôi. Giờ đây cô có thấy đau đớn không? Chưa là gì đâu, hồi nhỏ mẹ sai tôi đi mua giấm, tôi sợ mẹ đợi lâu nên chạy thật nhanh, cuối cùng vấp ngã uỵch một cái, chân be bét máu. Nghe tiếng tôi khóc mẹ tôi chạy ra xem, thấy chai vỡ, giấm đổ đầy ra đất, quần bị toạc một mảnh bèn dựng tôi dậy đánh cho một trận, chẳng buồn nhìn đến chân tôi bị thương ra sao. Chân đau cũng chẳng sao, vết thương rồi sẽ lại lên da non và lành lại, nhưng giấm và quần áo đều là tiền, bị rách rồi đổ rồi không lấy lại được. So với vết thương tay chân, vết thương lòng lại càng chẳng đáng gì, không cần băng bó cũng chẳng ai hay biết. Cô có đau khổ đến đâu cũng không khổ sở bằng những kẻ nghèo hèn khốn đốn, mà trước nay cô đã bao giờ bị đau khổ đâu…..Tôi căm ghét ánh mắt đó của cô, giống như chỉ có cô đứng cao hơn hết thảy, chỉ có cô là ngọc quý còn người khác là mảnh sành mảnh ngói. Nói cho cô biết, chẳng có thứ gì là sinh ra đã định trước cả, ngọc nát cũng không bằng ngói lành. Ngọc vỡ mà ngói vẫn còn thì ngói chính là ngọc.
Tư Đồ Quyết không hối hận, cô đi tìm Trâu Tấn là đúng, quyết ra đi bất chấp tất cả là đúng, đi càng xa càng tốt, càng nhanh càng tốt, cũng chẳng cần về nữa. Dù tới một nơi bơ vơ không người nương tựa, thấm chí cư trú bất hợp pháp cô cũng chấp nhận. Dẫu chịu không nổi bị tống về, suốt đời đừng hòng đi đâu nữa, cũng được.
Cô đã cắt đứt đường lui, ngoảnh lại cũng chẳng còn chỗ dung thân nữa.
Note: Trong thời gian tới Alobooks sẽ cấp quyền đọc bài dựa trên độ tích cực đăng bài viết nhằm khuyến khích các bạn cùng đóng góp và chia sẻ các bài viết, câu chuyện hay tới mọi người.
Bình luận facebook