• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Anh phát bệnh rồi … Em đến đây!!! (6 Viewers)

  • CHƯƠNG 27: CHÚNG TA VUI VẺ LÀM BẰNG HỮU NHÉ!

1405_1751181945101451_4578582525946424960_n.png

Ngay cả thú cưng mà cũng bỏ anh mà đi.

Đường Tố mím mím môi, hàng lông mày thanh tú cau lại, lại tiếp tục bấm loạn xạ trên phím đàn, dáng vẻ cực kỳ đáng thương. Sau đó, ngón trỏ thon dài, mang theo vài phần trẻ con nhấn nhấn phím đàn, theo trình tự 1-2-3-4-5-6-7, trong miệng lẩm nhẩm âm điệu từ cao đến thấp: “Bored _ Bored_ Bored_ Bored_ Bored_ Bored_ Bored_ …”

Tự dưng Hứa Luật cảm thấy rất buồn cười. Nhìn anh giống như một đứa trẻ đang cáu bẳn, không hề giống với dáng vẻ xấu xa, ác miệng, cao ngạo thường ngày.

“Đường Tố! Thật ra anh có thể ra ngoài một chút!”. Thế giới bên ngoài cũng rất tuyệt, Hứa Luật thành tâm đưa ra kiến nghị.

“Tôi chán ghét bị đánh đồng với như mấy loại động vật, cũng ghét tiếp xúc với những sinh vật ngu xuẩn đang tranh nhau khoe khoang trí thông minh đáng thương của mình.”

Hứa Luật đưa tay đỡ trán, lập tức hiểu rõ ý của anh. Ha ha ha … thì là người đàn ông cao ngạo này cực kỳ có ác cảm với nhân loại.

Nhưng nếu anh cứ tiếp tục như vậy, một ngày đẹp trời nào đó anh sẽ chĩa mũi dùi qua cô. Hứa Luật không muốn trải nghiệm ‘ác mộng’ do Giáo sư Đường tạo ra, cô sợ mình không chịu được sẽ kích động phản ứng dữ dội.

“Tìm bạn bè đi!”. Giống như cô đây, vui vui vẻ vẻ cùng nhau dùng bữa trưa, sẽ thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

“Không có!”

Tiếng đàn dương cầm ưu thương lại cất lên.

“Đến phòng gym luyện tập thể hình” Sẽ giúp anh tiêu bớt tinh lực.

“Dụng sức cũng không thể giải quyết được gì!!!” Anh chán ghét mấy cái dụng cụ không ngừng lặp đi lặp lại một động tác, quả thực trông như tự kỷ.

“Vậy đi thư viện mượn sách!”

“Ha ha ha!”, tiếng đàn dương cầm vang lên tiết tấu nhanh hơn: “Mỗi giảng viên chỉ được mượn nhiều nhất năm quyển sách, từ nơi này đến thư viện mất hai mươi ba phút. Đi đi về về hết hơn bốn mươi phút, trong đó không bao gồm thời gian đi lựa sách. Vậy cô nói tôi dùng hơn một tiếng đồng hồ đi mượn sách mà đống sách đó không đủ để tôi đọc trong vòng một giờ. Chưa kể đến mấy quyển sách trong thư viện đều có nội dung na ná nhau!”

Con mẹ nó!

Nghe anh nói xong, Hứa Luật nghĩ thầm: Anh ấy nói thật có đạo lý, mình không còn lời nào để nói. Tiếng đàn dương cầm lại một lần nữa vang lên dồn dập, đinh tai. Hứa Luật dùng chiêu cuối cùng: “Cá … cá … cá!!! Hôm nay chúng ta ăn món ‘Cá Hấp Tứ Xuyên’.”

‘Cá Hấp Tứ Xuyên’ … chỉ cần bốn chữ này rốt cục cũng khiến Đường Tố có phản ứng, anh quay đầu lại. Ánh chiều tà vừa khít chiếu xuống, khiến toàn bộ thân người và cả chiếc đàn dương cầm được bao phủ bởi ánh dương nhàn nhạt. Trong nháy mắt sưởi ấm toàn bộ thân thể lạnh như băng kia.

Anh nhìn cô một lúc lâu: “Cô Hứa, tại sao cô lại cất công vì tôi như thế!” Tuy rằng đây là việc không cần thiết cô phải tuân theo nhưng anh có thể nhìn ra cô đang rất nỗ lực nghĩ cách giúp anh.

Câu hỏi đến bất thất lình. Hứa Luật nghẹn họng, một lúc lâu sau mới sờ sờ mũi. Từ nhỏ được giáo dục dưới nền Văn Hóa Trung Hoa lâu đời, người với người ở chung một nhà, dù có xảy ra chuyện gì thì cố gắng hết sức đừng để tổn thương hòa khí. Ví như trường hợp của Đường Tố, điểm xuất phát này của cô rất đơn giản: nỗ lực tìm cách ngăn anh tạo mấy ‘tạp âm’ trong phòng, tránh anh giận cá chém thớt, chém lên đầu cô.

Nhưng lý do này … làm sao có thể nói trắng ra được.

Chần chừ một lúc, cô miễn cưỡng đáp trả: “… Bởi vì chúng ta là bạn bè mà … Nhìn anh buồn bực như vậy tôi cũng nên tìm cách giúp anh.”

Lời vừa ra khỏi miệng ngay lập tức Hứa Luật thấy hối hận. Người đàn ông này căn bản đâu cần bạn bè chứ, nói thể này chả khác nào tự bôi tro trát trấu vào mặt mình.

Cô lại vô thức sờ sờ mũi, do dự một hồi, không tự chủ mím mím môi, nuốt nước miếng một cái. Một loạt những động tác này đối với Đường Tố mà nói dễ như ăn cháo …. Anh nhắm mắt cũng biết cô đang nghĩ gì.

Nói dối … sau đó hối hận.

“Cám ơn cô Hứa đã đưa ra một lời nói dối đầy thiện ý.” Giọng nói anh pha chút giận dỗi, anh đưa ngón trỏ đặt lên phím đàn: “I-am-a-monster! Ai sẽ đồng ý làm bạn với quái vật đây!”

*I am a monster: Tôi là một con quái vật

Ha ha ha! Sao cô lại quên mất, người đàn ông trước mắt cô đây không phải là người bình thường mà sao hôm nay lại dễ xúc động vậy nè!!!

Hứa Luật nóng hết mặt, sau khi nóng mặt lại cảm thấy một luồng phẫn nộ … Rõ ràng là Giáo sư Đường không muốn kết bạn! Vậy thì lão nương sẽ giúp anh hiểu có bạn bè cùng nhau vui vui vẻ vẻ chơi đùa là gì!

Hứa Luật biết rõ người này, đều hiểu tính khí bướng bỉnh, ương ngạnh của anh. Lúc trước khi biết án mạng có điểm đáng ngờ, anh ở rịt trong phòng giải phẫu đến khi làm rõ chân tướng mới thôi!

Bây giờ Đường Tố nói như thế hình như tính khí ương bướng lại xuất hiện rồi.

“Anh biết bạn bè là thế nào không?”, Hứa Luật cho rằng người đàn ông này căn bản không hiểu ý nghĩa hai chữ bạn bè.

Đường Tố liếc cô một cái, cảm thấy câu hỏi này của cô quả thực đã sỉ nhục trí thông minh của anh! Nếu bình thường anh chẳng hơi đâu cãi lý với cô, tuy nhiên hôm nay anh đang trong tâm trạng tẻ nhạt, quá mức rảnh rỗi, anh có thể lãng phí chút thời gian cùng người phụ nữ này thảo luận một vấn đề ngu xuẩn.

“Theo baidu, Bạn Bè chính là những người có giao tình với nhau. Tình bạn nông sâu dựa vào mối quan hệ xa hay gần của bọn họ. Theo từ điển Oxford, Friend chính là person-you-like, supporter, not-enemy* …”

*person-you-like, supporter, not-enemy: người bạn thích, người ủng hộ, không phải kẻ thù …

Quả nhiên …

Hứa Luật ngẩng đầu nhìn trời ….

“Dừng … dừng!”, cô cắt ngang lời anh đang thao thao bất tuyệt, nắm tay anh: “Đi!”

Ngày hôm nay cô nhất định dạy cho tên đàn ông này thế nào là kết bạn.

“Cô Hứa!”

Hành động bộc phát này của cô là sao đây?

Đường Tố đang phân tích, giải thích mà … Không phải hai người đang thảo luận định nghĩa về bạn bè sao?

Hứa Luật kéo anh ra khỏi phòng: “Đầu tiên … anh vui lòng sửa danh xưng này lại!”

Cô Hứa, Cô Hứa … bạn bè mà xưng hô vậy sao?

“Sửa???” Cô là một từ thích hợp nhất để gọi phái nữ, vì sao lại phải đổi?

“Bởi vì bạn bè không gọi nhau như vậy!”, Hứa Luật quay đầu, trịnh trọng nói với anh: “Bình thường tôi gọi anh là gì?”

Đường Tố run run: “Đường Tố!”, cô bình thường đều gọi thẳng tên anh.

“Hừ hừ … vậy anh nên ‘trả lễ’ thế nào đây?”

“Hứa …”, anh biết tên cô, ngay ngày đầu tiên gặp nhau cô đã giới thiệu qua tên của mình: “Hứa Luật!”

Lần đầu tiên nghe thấy anh gọi tên của mình. Tên của cô cũng không dễ, hai âm đều là âm môi, dựa vào đầu lưỡi để thay đổi âm đọc. Đường Tố mặc dù cũng biết tiếng Trung nhưng lần đầu tiên phát âm hai chữ này gần nhau, anh cảm thấy có chút mới lạ.

Gọi xong, hàng lông mày Đường Tố nhíu lại, anh cảm thấy ngay cả một cái tên anh cũng không gọi được!

“Hứa _ a_ a_ a _ _ _ Luật!”

Anh trịnh trọng phát âm hai chữ thật rõ ràng, sau đó phát hiện gọi theo cách này rất kỳ lạ, từ ‘Hứa’ anh kéo âm quá dài.

“Hứa _ a _ a _ Luật”

Lại đọc thêm lần nữa, lần này anh thả nhẹ âm từ ‘Hứa’, tốt hơn một chút.

Hứa Luật không nhịn được cười. Cô chưa bao giờ chứng kiến người nào lại trịnh trọng gọi ra tên cô như thế: “Đường Tố, … đọc theo tôi … Hứa Luật!”

“Hứa_ a _ Luật!”, vẫn còn kéo dài âm, nhưng đã tốt hơn rất nhiều: “Hứa_ a_ Luật, Hứa Luật, Hứa Luật , Hứa Luật, Hứa Luật …” Càng gọi càng thuận miệng, cuối cùng đã có thể phát âm lưu loát!

“Đủ … đủ rồi!!!” Hứa Luật mím môi: “Hiểu được rồi chứ, lần sau chỉ cần gọi tên tôi là Ok!”

“Tại sao? Hứa Luật!”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom