-
CHƯƠNG 118. 2 ĐƯỢC CỨU THOÁT
Một nỗi lo sợ ập đến với Mạc Thông.
Rạng sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Đường Tố đã không còn ở trong nhà Hứa Luật.
“Tên nhóc này lại đi đâu mất rồi!”, ông lấy điện thoại di động, gọi một cuộc, có tiếng chuông nhưng không ai bắt máy. Mạc Thông đút điện thoại vào túi quần, rời khỏi căn nhà trọ, ngẫm nghĩ không biết Đường Tố đã đi đến đâu.
Ông gọi cho thủ hạ bên thành phố Tân nhờ bọn họ hỗ trợ một chuyến, chạy sang phía bên khách sạn, và căn biệt thự Đại học Y xem Đường Tố có trở về đó hay không, nếu gặp được anh, thì ngay lập tức báo cho ông ta biết. Tiếp đến ông ta gọi cho Tô Tử Khiêm …
‘Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.’
Giọng điệu máy móc kết thúc cuộc gọi của Mạc Thông.
“Giở trò quỷ gì đây! Cả hai người cùng chơi trò mất tích.”
Mạc Thông nhớ ra ngày hôm qua có lưu số của Thẩm Mộng, ông ta liếc nhìn đồng hồ, giờ này chắc cô ta còn đang ngủ, nhưng bây giờ chuyện Đường Tố rất gấp, ông không thể nghĩ nhiều được như vậy.
‘Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện tại đã khóa máy …’
Mạc Thông: “…”
Mẹ kiếp! Giở trò gì đây.
Cuối cùng, Mạc Thông quyết định một mình chạy đến Cục cảnh sát thành phố Giang một chuyến.
*
Nơi ở của Thẩm Mộng là một khu cư xá nhỏ, khá cũ kỹ, cửa thoát hiểm cũng là kiểu cổ, không tốn nhiều thời gian đã mở được cửa.
Bước vào trong, tìm công tắc, ấn một cái, ánh đèn chiếu rọi cả một không gian.
Rèm cửa kéo rất sát, rất sát, phía cạnh cửa còn dán băng dính, ngăn ngừa ánh sáng chiếu vào --- Thiếu cảm giác an toàn, tinh thần căng thẳng cao độ.
Trong phòng không một bóng người, điểm này anh đã ngờ tới.
Anh quét mắt khắp phòng, tập trung chú ý, đem tất cả hoàn cảnh ở đây thu vào trong đầu. Những tập sách trên kệ chứng tỏ là một học sinh giỏi, cô ta thu thập nghiên cứu tất cả mọi án lệ của Hứa Luật … Đã có ý thức tiến hành mô phỏng theo.
Có sở thích cắt tin trên báo, các tin bài được cắt ra đều liên quan đến thông tin cha xâm phạm con gái; chứng tỏ rất quan tâm hành vi phạm tội dạng này.
Tủ áo rất đơn giản, vài bộ quần áo đi làm và quần áo mặc ở nhà; chứng tỏ mối quan hệ xã giao không rộng, hầu như không có bạn bè, mấy năm gần đây không có bạn trai. Trong ngăn kéo có chiếc đồng hồ kiểu nam, hàng thường, đã rất cũ, trầy trụa; đồng hồ không được nâng niu, do vậy không phải là vật kỷ niệm, thế nhưng lại đặt trong tủ quần áo. Tủ quần áo đối với phụ nữ mà nói là nơi cất giấu của riêng, vậy đồng hồ đeo tay này không phải là vật kỷ niệm mà là chiến lợi phẩm.
Chủ nhân của nó khả năng phần nhiều đã tử vong.
…
Từ lúc rời khỏi nhà Thẩm Mộng, sắc trời u ám, anh rút điện thoại muốn gọi cho Mạc Thông, đột nhiên có một cuộc gọi đến.
Trực giác báo cho anh biết, cú điện thoại này có liên quan đến vụ án, anh lập tức nhận điện.
“Ha ha ha …”
Đúng như dự đoán, đầu dây bên kia chính là giọng cười của Thi Thụy.
“Sao vậy? Không thích nhận điện thoại của tôi ư?”
Đầu dây bên này cũng không đáp lại, không bị tác động bởi câu nói của Thi Thụy.
“Đường Tố! Cậu tìm thấy quân cờ của tôi rồi à?”
“Dĩ nhiên!”, Đường Tố cố gắng bình tĩnh, cố gắng hành xử như thường ngày; nhưng nếu có người đứng trước mặt anh, sẽ trông thấy vầng trán cau chặt, chẳng hề bình tĩnh như ngữ khí ấy của anh.
“Tuy nhiên … Tôi đã ‘chiếu tướng’!” Chỉ cần có Hứa Luật trong tay, ván cờ này hắn thắng chắc.
“Vậy sao?”, Đường Tố: “Ông gọi đến chỉ nói những lời vô nghĩa này sao!!!”
“Dĩ nhiên không phải. Tôi chỉ muốn tặng cho cậu món quà lớn!”, hắn hả hê, giở giọng cười ha hả, mang theo vài phần quỷ dị, đắc ý: “Phòng 1305, khách sạn Hoa Thiên, tôi đã chuẩn bị quà cho cậu … Đường Tố! Tôi chờ cậu đến nhé!” Cuối câu, hắn ngỏ ý mời chào.
Đường Tố: “Tôi sẽ đi ngay. Đến đó tôi sẽ xé ông thành trăm mảnh, sau đó ném dưới cống cho chuột rúc.”
“Ồ …. Thật sáng tạo!”, dĩ nhiên Thi Thụy không sợ hãi trước lời uy hiếp của hắn: “Nếu cậu không nhanh chân xin giấy chứng nhận độc quyền vậy tôi sẽ mượn ý tưởng này một chút, sẽ làm cho tim gan bảo bối của cậu nát thành từng mảnh từng mảnh, rồi ném cho chuột ăn …. Sau đó, đem những con chuột ấy tặng cậu, được không? Ha ha ha ha …”
Tiếng cười chói tai truyền đến khiến thái dương Đường Tố co giật mạnh, thở hổn hển, phải hít thở sâu mấy lần anh mới có thể giữ được bình tĩnh.
*
Tỉnh dậy Tô Tử Khiêm phát hiện mình không tài nào nhúc nhích, đã bị trói chặt trên giường.
Thẩm Mộng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh anh, hai chân bắt chéo, ngón tay kẹp điếu thuốc, lượn lờ làn khói trắng, đôi môi khẽ mở: “Tỉnh rồi!”
“Thẩm … Thẩm Mộng!”
Giọng Tô Tử Khiêm đứt quãng: “Cô …”, đầu anh tê rần, không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra anh chỉ nhớ tối qua anh đưa Thẩm Mộng về, rồi sau đó …
Đau quá!
Đầu anh đau quá!!!
“Đội trưởng Tô … Tô … Tô Tử Khiêm!”, thanh âm Thẩm Mộng ôn nhu gọi ra cái tên cô đã từng thầm gọi biết bao lần: “Tử Khiêm! Để em kể cho anh nghe một câu chuyện xưa …”
Ánh mắt cô ta trở nên xa xăm.
“Có một bé gái, cô bé có một gia đình hạnh phúc, có ba có mẹ … Vào một ngày nọ, mẹ đi xa nhà. Ba cô bé ngày nào cũng ngóng đợi mẹ quay trở về. Cứ chờ, cứ chờ mãi … Mấy năm sau, cô đã rõ rõ ràng ràng rằng mẹ cô sẽ không bao giờ quay trở về nữa. Sau khi mẹ cô rời đi, người cha ngày nào cũng uống rượu, có một đêm uống say cưỡng hiếp cô. Cô bé rất đau, gào khóc ‘Ba ơi! Con không muốn …. Không muốn’ … ‘Mẹ ơi … mẹ ơi!’ …. Thế nhưng không có ai nghe thấy. Cô không dám kẻ cho ai nghe, sự nhát gan và nhu nhược đã đẩy nhanh mức độ phạm tội của cha cô, cứ một lần rồi lại thêm một lần, ban đầu còn say rượu mới giở trò, sau này tỉnh táo cũng cưỡng hiếp cô … Ông ta nói đây là món nợ mẹ cô thiếu cô, bắt mẹ cô trả nợ … Cô bé mang thai, ông ta lại đưa con mình đi phá thai.
Cô trốn khỏi nhà, cô nỗ lực học tập, đạt được thành tích ưu tú, thi đậu Đại học Y, rời khỏi địa ngục trần gian …”
… Hung thủ là nữ giới, tuổi tác khoảng chừng hai mươi lăm, chưa kết hôn, vóc người hơi gầy … Đã từng học y, chuyên ngành pháp y, thành tích ưu tú. Cao khoảng 160-168, là người tỉnh ngoài không phải dân thành phố …. Công việc cô ta chưa ổn định, khả năng là còn đang thực tập hoặc chờ việc, chính vì lẽ đó mới có thời gian di chuyển giữa hai thành phố…
…. Trong phương diện học tập và công việc, cô ta luôn khao khát thể hiện, hy vọng có những biểu hiện đột phá.
… Trong phương thức ra tay của cô ta, hủy dung, phá hủy chức năng làm mẹ bắt nguồn từ sự căm hận và trả thù. Loại căm ghét này khả năng là do bộ phận ấy của cô đã chịu quá nhiều thương tổn.
Đối với phụ nữ tổn thương đau đớn nhất chính là bị xâm phạm.
… Vì lẽ đó, hung thủ đã từng bị cưỡng hiếp, khả năng đã từng mang thai sau khi bị làm nhục --- Đây chính là lý do hung thủ hủy đi tử cung của nạn nhân.
Thi Thuy bày ra vụ án lớn thế này, nhằm hướng chính là về Hứa Luật; còn người phụ nữ được Thi Thụy tuyển làm mũi dao phóng đến hướng Hứa Luật, bản thân cũng muốn đó cũng là dấu vết để lần theo…
…
Mạc Thông đã kể cho anh nghe ‘Phác họa chân dung tội phạm của Đường Tố’ … Trong đầu Tô Tử Khiêm nhớ lại.
Từng câu rồi từng câu đối với anh mà nói rất rời rạc, không nổi bật, giờ đây tất cả những thông tin ấy lại thể hiện rõ ràng trên người Thẩm Mộng.
Thẩm Mộng phì phèo điếu thuốc, nhìn hàng lông mày Tô Tử Khiêm từ lúc tỉnh dậy đến giờ vẫn cau chặt, cô ta nở nụ cười chế nhạo, đưa tay muốn vuốt lên đó nhưng bị Tô Tử Khiêm quay đầu tránh né.
Bàn tay bất giác cứng đờ, vẻ mặt đanh lại.
“Ha ha ha …. Chê tôi bẩn sao?”
Tô Tử Khiêm: “Thẩm Mộng … Cô …. Cô rất ưu tú, những chuyện kia đều đã qua, đừng để mình càng lún càng sâu …”
“Càng lún càng sâu …” Thẩm Mộng bật cười ha hả: “Đội trưởng Tô, anh nói một người đã chìm sâu trong tội ác đừng ‘càng lún càng sâu’?”, cô hút hết điếu thuốc: “Biết không? Nghỉ hè đại học năm nhất, tôi trở về nhà …. Mang đến tặng cho tên súc sinh kia một phần hậu lễ …. Ha ha ha ha … Nhờ hắn mà môn giải phẫu học đều không hề có chút áp lực, người sống còn giết chết được, thì người chết có tính là gì … Đội trưởng Tô, ngày hôm nay đưa anh đến đây, kể cho anh nghe những chuyện này, tôi không hề có ý định quay đầu …”
“Thẩm Mộng, cô nghe tôi nói …”, Tô Tử Khiêm nỗ lực động viên cô ta, “Cô chỉ là trong lòng sinh bệnh …. Trị hết bệnh này là không sao.”
“Bệnh?”, Thẩm Mộng nhìn anh.
Bộp! Bộp! Bộp!
Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, Tô Tử Khiêm đưa mắt nhìn sang.
Là Thi Thụy.
Tô Tử Khiêm giãy giụa, trợn mắt nhìn thẳng mặt hắn.
“Đội trưởng Tô! Anh thử nói coi ‘Tâm bệnh’ thì chữa cách nào?”, hắn cười cười, thái độ thành khẩn.
“Tiểu Luật đâu … Thi Thụy, mày đem Hứa Luật đi đâu rồi!!!”, Tô Tử Khiêm gào lên.
“Tiểu Luật? À à … ý của anh là pháp y Hứa? Cô ấy … Cô ấy đang chuẩn bị, chờ cô chuẩn bị xong sẽ ra ngay, anh nhanh chóng nhìn thấy được cô ấy thôi.”
Một lúc lâu sau, Tô Tử Khiêm cũng được trông thấy một ‘Hứa Luật chuẩn bị kỹ càng’.
“Tiểu … Tiểu Luật!”
Tim Tô Tử Khiêm như bị ai bóp nghẹn, không thể tin người trước mắt mình là Hứa Luật.
Gương mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, tiều tụy, hai bên má hóp lại khiến cho đôi mắt trông lớn hơn bình thường, nhưng đôi mắt ấy lại không có thần, trống rỗng, mất đi vẻ lấp lánh, như một đứa trẻ vô hồn.
Anh thử gọi một tiếng, nhưng nó như vũng bùn trên tảng đá, không tài nào thắng nổi cơn sóng lớn.
“Mày đã làm gì cô ấy!!!”, Tô Tử Khiêm hai mắt đỏ ngầu, thét lên với Thi Thụy.
“A …. Giờ này anh nên lo lắng cô ấy sẽ làm gì với anh thôi cảnh sát Tô!”, trái với cơn phẫn nộ của Tô Tử Khiêm, hắn rất thong dong bình tĩnh: “Tôi chỉ giúp cô ấy lựa chọn một con đường tốt hơn.”
Hắn thay đổi kế hoạch, một kế hoạch hoàn hảo.
Vốn dĩ theo kế hoạch của hắn, Hứa Luật chỉ là một con cờ để phá hủy sự đồng cảm ít ỏi với thế giới này của Đường Tố. Hắn muốn Đường Tố không kết giao với bất cứ một ai trong xã hội này, không cần tinh thần trọng nghĩa dư thừa, đạo đức vớ vẩn. Nhưng mấy ngày vừa qua, hắn nảy ra ý mới.
Một kế hoạch toàn vẹn đôi đường, hắn muốn có Đường Tố, và muốn luôn cả Hứa Luật; hắn muốn hai người bọn họ gia nhập vào đội ngũ của hắn, khiến toàn bộ thế giới này dậy sóng.
Trong lòng mỗi một người đều có một điểm đen, hắn muốn phóng lớn điểm đen ấy, khiến bóng tối trở thành chủ lực.
Bây giờ muốn thực hiện được kế hoạch, bước mấu chốt nhất phải để Hứa Luật tự tay giết chết thanh mai trúc mã của mình.
Thẩm Mộng khoanh tay đứng bên cạnh cười gằn từng tiếng.
“Pháp y Hứa!”, Thi Thụy bước đến gần Hứa Luật, khẽ nói bên tai cô: “Nghiệm thi thôi!”
Như một con rối được khởi động, Hứa Luật bắt đầu cử động, thao tác như thói quen … bắt đầu bắt tay kiểm nghiệm ‘Thi thể’ trước mặt.
Rạng sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Đường Tố đã không còn ở trong nhà Hứa Luật.
“Tên nhóc này lại đi đâu mất rồi!”, ông lấy điện thoại di động, gọi một cuộc, có tiếng chuông nhưng không ai bắt máy. Mạc Thông đút điện thoại vào túi quần, rời khỏi căn nhà trọ, ngẫm nghĩ không biết Đường Tố đã đi đến đâu.
Ông gọi cho thủ hạ bên thành phố Tân nhờ bọn họ hỗ trợ một chuyến, chạy sang phía bên khách sạn, và căn biệt thự Đại học Y xem Đường Tố có trở về đó hay không, nếu gặp được anh, thì ngay lập tức báo cho ông ta biết. Tiếp đến ông ta gọi cho Tô Tử Khiêm …
‘Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.’
Giọng điệu máy móc kết thúc cuộc gọi của Mạc Thông.
“Giở trò quỷ gì đây! Cả hai người cùng chơi trò mất tích.”
Mạc Thông nhớ ra ngày hôm qua có lưu số của Thẩm Mộng, ông ta liếc nhìn đồng hồ, giờ này chắc cô ta còn đang ngủ, nhưng bây giờ chuyện Đường Tố rất gấp, ông không thể nghĩ nhiều được như vậy.
‘Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện tại đã khóa máy …’
Mạc Thông: “…”
Mẹ kiếp! Giở trò gì đây.
Cuối cùng, Mạc Thông quyết định một mình chạy đến Cục cảnh sát thành phố Giang một chuyến.
*
Nơi ở của Thẩm Mộng là một khu cư xá nhỏ, khá cũ kỹ, cửa thoát hiểm cũng là kiểu cổ, không tốn nhiều thời gian đã mở được cửa.
Bước vào trong, tìm công tắc, ấn một cái, ánh đèn chiếu rọi cả một không gian.
Rèm cửa kéo rất sát, rất sát, phía cạnh cửa còn dán băng dính, ngăn ngừa ánh sáng chiếu vào --- Thiếu cảm giác an toàn, tinh thần căng thẳng cao độ.
Trong phòng không một bóng người, điểm này anh đã ngờ tới.
Anh quét mắt khắp phòng, tập trung chú ý, đem tất cả hoàn cảnh ở đây thu vào trong đầu. Những tập sách trên kệ chứng tỏ là một học sinh giỏi, cô ta thu thập nghiên cứu tất cả mọi án lệ của Hứa Luật … Đã có ý thức tiến hành mô phỏng theo.
Có sở thích cắt tin trên báo, các tin bài được cắt ra đều liên quan đến thông tin cha xâm phạm con gái; chứng tỏ rất quan tâm hành vi phạm tội dạng này.
Tủ áo rất đơn giản, vài bộ quần áo đi làm và quần áo mặc ở nhà; chứng tỏ mối quan hệ xã giao không rộng, hầu như không có bạn bè, mấy năm gần đây không có bạn trai. Trong ngăn kéo có chiếc đồng hồ kiểu nam, hàng thường, đã rất cũ, trầy trụa; đồng hồ không được nâng niu, do vậy không phải là vật kỷ niệm, thế nhưng lại đặt trong tủ quần áo. Tủ quần áo đối với phụ nữ mà nói là nơi cất giấu của riêng, vậy đồng hồ đeo tay này không phải là vật kỷ niệm mà là chiến lợi phẩm.
Chủ nhân của nó khả năng phần nhiều đã tử vong.
…
Từ lúc rời khỏi nhà Thẩm Mộng, sắc trời u ám, anh rút điện thoại muốn gọi cho Mạc Thông, đột nhiên có một cuộc gọi đến.
Trực giác báo cho anh biết, cú điện thoại này có liên quan đến vụ án, anh lập tức nhận điện.
“Ha ha ha …”
Đúng như dự đoán, đầu dây bên kia chính là giọng cười của Thi Thụy.
“Sao vậy? Không thích nhận điện thoại của tôi ư?”
Đầu dây bên này cũng không đáp lại, không bị tác động bởi câu nói của Thi Thụy.
“Đường Tố! Cậu tìm thấy quân cờ của tôi rồi à?”
“Dĩ nhiên!”, Đường Tố cố gắng bình tĩnh, cố gắng hành xử như thường ngày; nhưng nếu có người đứng trước mặt anh, sẽ trông thấy vầng trán cau chặt, chẳng hề bình tĩnh như ngữ khí ấy của anh.
“Tuy nhiên … Tôi đã ‘chiếu tướng’!” Chỉ cần có Hứa Luật trong tay, ván cờ này hắn thắng chắc.
“Vậy sao?”, Đường Tố: “Ông gọi đến chỉ nói những lời vô nghĩa này sao!!!”
“Dĩ nhiên không phải. Tôi chỉ muốn tặng cho cậu món quà lớn!”, hắn hả hê, giở giọng cười ha hả, mang theo vài phần quỷ dị, đắc ý: “Phòng 1305, khách sạn Hoa Thiên, tôi đã chuẩn bị quà cho cậu … Đường Tố! Tôi chờ cậu đến nhé!” Cuối câu, hắn ngỏ ý mời chào.
Đường Tố: “Tôi sẽ đi ngay. Đến đó tôi sẽ xé ông thành trăm mảnh, sau đó ném dưới cống cho chuột rúc.”
“Ồ …. Thật sáng tạo!”, dĩ nhiên Thi Thụy không sợ hãi trước lời uy hiếp của hắn: “Nếu cậu không nhanh chân xin giấy chứng nhận độc quyền vậy tôi sẽ mượn ý tưởng này một chút, sẽ làm cho tim gan bảo bối của cậu nát thành từng mảnh từng mảnh, rồi ném cho chuột ăn …. Sau đó, đem những con chuột ấy tặng cậu, được không? Ha ha ha ha …”
Tiếng cười chói tai truyền đến khiến thái dương Đường Tố co giật mạnh, thở hổn hển, phải hít thở sâu mấy lần anh mới có thể giữ được bình tĩnh.
*
Tỉnh dậy Tô Tử Khiêm phát hiện mình không tài nào nhúc nhích, đã bị trói chặt trên giường.
Thẩm Mộng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh anh, hai chân bắt chéo, ngón tay kẹp điếu thuốc, lượn lờ làn khói trắng, đôi môi khẽ mở: “Tỉnh rồi!”
“Thẩm … Thẩm Mộng!”
Giọng Tô Tử Khiêm đứt quãng: “Cô …”, đầu anh tê rần, không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra anh chỉ nhớ tối qua anh đưa Thẩm Mộng về, rồi sau đó …
Đau quá!
Đầu anh đau quá!!!
“Đội trưởng Tô … Tô … Tô Tử Khiêm!”, thanh âm Thẩm Mộng ôn nhu gọi ra cái tên cô đã từng thầm gọi biết bao lần: “Tử Khiêm! Để em kể cho anh nghe một câu chuyện xưa …”
Ánh mắt cô ta trở nên xa xăm.
“Có một bé gái, cô bé có một gia đình hạnh phúc, có ba có mẹ … Vào một ngày nọ, mẹ đi xa nhà. Ba cô bé ngày nào cũng ngóng đợi mẹ quay trở về. Cứ chờ, cứ chờ mãi … Mấy năm sau, cô đã rõ rõ ràng ràng rằng mẹ cô sẽ không bao giờ quay trở về nữa. Sau khi mẹ cô rời đi, người cha ngày nào cũng uống rượu, có một đêm uống say cưỡng hiếp cô. Cô bé rất đau, gào khóc ‘Ba ơi! Con không muốn …. Không muốn’ … ‘Mẹ ơi … mẹ ơi!’ …. Thế nhưng không có ai nghe thấy. Cô không dám kẻ cho ai nghe, sự nhát gan và nhu nhược đã đẩy nhanh mức độ phạm tội của cha cô, cứ một lần rồi lại thêm một lần, ban đầu còn say rượu mới giở trò, sau này tỉnh táo cũng cưỡng hiếp cô … Ông ta nói đây là món nợ mẹ cô thiếu cô, bắt mẹ cô trả nợ … Cô bé mang thai, ông ta lại đưa con mình đi phá thai.
Cô trốn khỏi nhà, cô nỗ lực học tập, đạt được thành tích ưu tú, thi đậu Đại học Y, rời khỏi địa ngục trần gian …”
… Hung thủ là nữ giới, tuổi tác khoảng chừng hai mươi lăm, chưa kết hôn, vóc người hơi gầy … Đã từng học y, chuyên ngành pháp y, thành tích ưu tú. Cao khoảng 160-168, là người tỉnh ngoài không phải dân thành phố …. Công việc cô ta chưa ổn định, khả năng là còn đang thực tập hoặc chờ việc, chính vì lẽ đó mới có thời gian di chuyển giữa hai thành phố…
…. Trong phương diện học tập và công việc, cô ta luôn khao khát thể hiện, hy vọng có những biểu hiện đột phá.
… Trong phương thức ra tay của cô ta, hủy dung, phá hủy chức năng làm mẹ bắt nguồn từ sự căm hận và trả thù. Loại căm ghét này khả năng là do bộ phận ấy của cô đã chịu quá nhiều thương tổn.
Đối với phụ nữ tổn thương đau đớn nhất chính là bị xâm phạm.
… Vì lẽ đó, hung thủ đã từng bị cưỡng hiếp, khả năng đã từng mang thai sau khi bị làm nhục --- Đây chính là lý do hung thủ hủy đi tử cung của nạn nhân.
Thi Thuy bày ra vụ án lớn thế này, nhằm hướng chính là về Hứa Luật; còn người phụ nữ được Thi Thụy tuyển làm mũi dao phóng đến hướng Hứa Luật, bản thân cũng muốn đó cũng là dấu vết để lần theo…
…
Mạc Thông đã kể cho anh nghe ‘Phác họa chân dung tội phạm của Đường Tố’ … Trong đầu Tô Tử Khiêm nhớ lại.
Từng câu rồi từng câu đối với anh mà nói rất rời rạc, không nổi bật, giờ đây tất cả những thông tin ấy lại thể hiện rõ ràng trên người Thẩm Mộng.
Thẩm Mộng phì phèo điếu thuốc, nhìn hàng lông mày Tô Tử Khiêm từ lúc tỉnh dậy đến giờ vẫn cau chặt, cô ta nở nụ cười chế nhạo, đưa tay muốn vuốt lên đó nhưng bị Tô Tử Khiêm quay đầu tránh né.
Bàn tay bất giác cứng đờ, vẻ mặt đanh lại.
“Ha ha ha …. Chê tôi bẩn sao?”
Tô Tử Khiêm: “Thẩm Mộng … Cô …. Cô rất ưu tú, những chuyện kia đều đã qua, đừng để mình càng lún càng sâu …”
“Càng lún càng sâu …” Thẩm Mộng bật cười ha hả: “Đội trưởng Tô, anh nói một người đã chìm sâu trong tội ác đừng ‘càng lún càng sâu’?”, cô hút hết điếu thuốc: “Biết không? Nghỉ hè đại học năm nhất, tôi trở về nhà …. Mang đến tặng cho tên súc sinh kia một phần hậu lễ …. Ha ha ha ha … Nhờ hắn mà môn giải phẫu học đều không hề có chút áp lực, người sống còn giết chết được, thì người chết có tính là gì … Đội trưởng Tô, ngày hôm nay đưa anh đến đây, kể cho anh nghe những chuyện này, tôi không hề có ý định quay đầu …”
“Thẩm Mộng, cô nghe tôi nói …”, Tô Tử Khiêm nỗ lực động viên cô ta, “Cô chỉ là trong lòng sinh bệnh …. Trị hết bệnh này là không sao.”
“Bệnh?”, Thẩm Mộng nhìn anh.
Bộp! Bộp! Bộp!
Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, Tô Tử Khiêm đưa mắt nhìn sang.
Là Thi Thụy.
Tô Tử Khiêm giãy giụa, trợn mắt nhìn thẳng mặt hắn.
“Đội trưởng Tô! Anh thử nói coi ‘Tâm bệnh’ thì chữa cách nào?”, hắn cười cười, thái độ thành khẩn.
“Tiểu Luật đâu … Thi Thụy, mày đem Hứa Luật đi đâu rồi!!!”, Tô Tử Khiêm gào lên.
“Tiểu Luật? À à … ý của anh là pháp y Hứa? Cô ấy … Cô ấy đang chuẩn bị, chờ cô chuẩn bị xong sẽ ra ngay, anh nhanh chóng nhìn thấy được cô ấy thôi.”
Một lúc lâu sau, Tô Tử Khiêm cũng được trông thấy một ‘Hứa Luật chuẩn bị kỹ càng’.
“Tiểu … Tiểu Luật!”
Tim Tô Tử Khiêm như bị ai bóp nghẹn, không thể tin người trước mắt mình là Hứa Luật.
Gương mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, tiều tụy, hai bên má hóp lại khiến cho đôi mắt trông lớn hơn bình thường, nhưng đôi mắt ấy lại không có thần, trống rỗng, mất đi vẻ lấp lánh, như một đứa trẻ vô hồn.
Anh thử gọi một tiếng, nhưng nó như vũng bùn trên tảng đá, không tài nào thắng nổi cơn sóng lớn.
“Mày đã làm gì cô ấy!!!”, Tô Tử Khiêm hai mắt đỏ ngầu, thét lên với Thi Thụy.
“A …. Giờ này anh nên lo lắng cô ấy sẽ làm gì với anh thôi cảnh sát Tô!”, trái với cơn phẫn nộ của Tô Tử Khiêm, hắn rất thong dong bình tĩnh: “Tôi chỉ giúp cô ấy lựa chọn một con đường tốt hơn.”
Hắn thay đổi kế hoạch, một kế hoạch hoàn hảo.
Vốn dĩ theo kế hoạch của hắn, Hứa Luật chỉ là một con cờ để phá hủy sự đồng cảm ít ỏi với thế giới này của Đường Tố. Hắn muốn Đường Tố không kết giao với bất cứ một ai trong xã hội này, không cần tinh thần trọng nghĩa dư thừa, đạo đức vớ vẩn. Nhưng mấy ngày vừa qua, hắn nảy ra ý mới.
Một kế hoạch toàn vẹn đôi đường, hắn muốn có Đường Tố, và muốn luôn cả Hứa Luật; hắn muốn hai người bọn họ gia nhập vào đội ngũ của hắn, khiến toàn bộ thế giới này dậy sóng.
Trong lòng mỗi một người đều có một điểm đen, hắn muốn phóng lớn điểm đen ấy, khiến bóng tối trở thành chủ lực.
Bây giờ muốn thực hiện được kế hoạch, bước mấu chốt nhất phải để Hứa Luật tự tay giết chết thanh mai trúc mã của mình.
Thẩm Mộng khoanh tay đứng bên cạnh cười gằn từng tiếng.
“Pháp y Hứa!”, Thi Thụy bước đến gần Hứa Luật, khẽ nói bên tai cô: “Nghiệm thi thôi!”
Như một con rối được khởi động, Hứa Luật bắt đầu cử động, thao tác như thói quen … bắt đầu bắt tay kiểm nghiệm ‘Thi thể’ trước mặt.
Bình luận facebook