Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 994 Anh thật hư hỏng
Nhiệm vụ của bà ta đã thất bại. Những người mà bà ta từng nghĩ có thể dễ dàng gây khó dễ, thật ra thì cũng chỉ toàn hư tình giả ý với bà ta mà thôi, chỉ vì chữ cô, chỉ vì năm đó bà ta đã ra tay giúp đỡ một phen!
Rầm! Sau khi tiếng đóng cửa phòng của Tiêu Nhất Phi vang lên, Tiêu Thúy Lan mới có phản ứng lại.
Sắc mặt của bà ta âm trầm: “Không thể nào, tất cả những điều này đều không phải sự thật! Tên đó chỉ là một thằng nhóc đến ở rể, bọn chúng không thể có con được, tất cả những điều này đều là cái cớ. Còn ơn nghĩa mà Tiêu Nhất Phi ghi nhớ chắc chắn cũng là con bé kia giả bộ mà thôi, mình không thể buông bỏ tất cả những thứ mà nhà họ Cung đã đồng ý cho được!”
Sau khi lẩm bẩm xong, trong mắt Tiêu Thúy Lan lóe lên một tia đấu tranh, bà ta lén đi về phía phòng của Tiêu Nhất Phi.
Trong phòng lúc này, cô ấy và Trần Hạo đang ngồi ở trên giường.
Yêu tinh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ vài vòng trên ngực Trần Hạo, cắn môi nhỏ giọng nói: “Bây giờ không có người khác, có phải chúng ta nên làm một ít vận động giúp thể xác và tinh thần khỏe mạnh không?”
Trần Hạo cười khổ: “Vận động gì hử?”
“Chống đẩy? Gập bụng? Còn có squat nữa này...”
Vừa nói, trong mắt Tiêu Nhất Phi vừa hiện lên tia quyến rũ lay động.
Người phụ nữ này nói toàn những lời đứng đắn, nhưng vẻ mặt kia của cô ấy không khỏi khiến người ta muốn nghĩ khác đi!
Trần Hạo cười khổ, đang định nói gì đó, bên tai đột nhiên nghe được tiếng động! Anh nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân.
Sau đó cho Tiêu Nhất Phi một ánh mắt ám chỉ, rồi chỉ chỉ ra cửa.
Tiêu Nhất Phi đột nhiên hiểu ra.
“Nhẹ tay chút… Đồ xấu xa này...”
Một câu không rõ đầu đuôi của cô ấy khiến Trần Hạo sửng sốt một lúc mới nhận ra cô ấy đang làm gì.
Sau đó, người phụ nữ này bắt đầu diễn xuất rất tự nhiên, vừa diễn vừa trêu ghẹo người khác.
“Đồ xấu xa này… Anh thật hư nha...”
“A… Anh thật hư hỏng… Nhưng cứ hư hỏng thêm đi...”
Trần Hạo không nói gì mà cầm chăn lên, đi đến sofa trong phòng ngủ nằm xuống, sau đó trùm chăn lên đầu mình.
Thấy vậy, Tiêu Nhất Phi phá lên cười xấu xa.
Tiêu Thúy Lan ngoài cửa chờ đến lúc này mới chịu bỏ cuộc mà rời đi.
Ngày hôm sau.
Khi Trần Hạo thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Đã lâu rồi anh không có mộng xuân, nhưng tối qua không những mơ mà còn mơ thấy anh cùng hai người phụ nữ.
Người ngủ với anh ấy trước là Tiêu Nhất Phi, kết quả làm một hồi lại biến thành Bạch Phi Nhi, đến lúc điên cuồng nhất thì lại trở thành Tiêu Nhất Phi!
Trần Hạo cảm thấy mình điên rồi.
Trong phòng tắm, Tiêu Nhất Phi đã chuẩn bị sẵn đồ vệ sinh cá nhân cho anh.
Sau khi vệ sinh xong, Trần Hạo đi xuống lầu, bữa sáng đã được chuẩn bị xong xuôi, sau khi ăn xong hai người sẽ đi đến Cửu Khúc.
Về phần Tiêu Thúy Lan, lúc này bà ta đã lên máy bay về Yêu Đô rồi.
Sáng hôm sau, Trần Hạo rời giường, rửa mặt xong liền xuống lầu.
Rầm! Sau khi tiếng đóng cửa phòng của Tiêu Nhất Phi vang lên, Tiêu Thúy Lan mới có phản ứng lại.
Sắc mặt của bà ta âm trầm: “Không thể nào, tất cả những điều này đều không phải sự thật! Tên đó chỉ là một thằng nhóc đến ở rể, bọn chúng không thể có con được, tất cả những điều này đều là cái cớ. Còn ơn nghĩa mà Tiêu Nhất Phi ghi nhớ chắc chắn cũng là con bé kia giả bộ mà thôi, mình không thể buông bỏ tất cả những thứ mà nhà họ Cung đã đồng ý cho được!”
Sau khi lẩm bẩm xong, trong mắt Tiêu Thúy Lan lóe lên một tia đấu tranh, bà ta lén đi về phía phòng của Tiêu Nhất Phi.
Trong phòng lúc này, cô ấy và Trần Hạo đang ngồi ở trên giường.
Yêu tinh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ vài vòng trên ngực Trần Hạo, cắn môi nhỏ giọng nói: “Bây giờ không có người khác, có phải chúng ta nên làm một ít vận động giúp thể xác và tinh thần khỏe mạnh không?”
Trần Hạo cười khổ: “Vận động gì hử?”
“Chống đẩy? Gập bụng? Còn có squat nữa này...”
Vừa nói, trong mắt Tiêu Nhất Phi vừa hiện lên tia quyến rũ lay động.
Người phụ nữ này nói toàn những lời đứng đắn, nhưng vẻ mặt kia của cô ấy không khỏi khiến người ta muốn nghĩ khác đi!
Trần Hạo cười khổ, đang định nói gì đó, bên tai đột nhiên nghe được tiếng động! Anh nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân.
Sau đó cho Tiêu Nhất Phi một ánh mắt ám chỉ, rồi chỉ chỉ ra cửa.
Tiêu Nhất Phi đột nhiên hiểu ra.
“Nhẹ tay chút… Đồ xấu xa này...”
Một câu không rõ đầu đuôi của cô ấy khiến Trần Hạo sửng sốt một lúc mới nhận ra cô ấy đang làm gì.
Sau đó, người phụ nữ này bắt đầu diễn xuất rất tự nhiên, vừa diễn vừa trêu ghẹo người khác.
“Đồ xấu xa này… Anh thật hư nha...”
“A… Anh thật hư hỏng… Nhưng cứ hư hỏng thêm đi...”
Trần Hạo không nói gì mà cầm chăn lên, đi đến sofa trong phòng ngủ nằm xuống, sau đó trùm chăn lên đầu mình.
Thấy vậy, Tiêu Nhất Phi phá lên cười xấu xa.
Tiêu Thúy Lan ngoài cửa chờ đến lúc này mới chịu bỏ cuộc mà rời đi.
Ngày hôm sau.
Khi Trần Hạo thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Đã lâu rồi anh không có mộng xuân, nhưng tối qua không những mơ mà còn mơ thấy anh cùng hai người phụ nữ.
Người ngủ với anh ấy trước là Tiêu Nhất Phi, kết quả làm một hồi lại biến thành Bạch Phi Nhi, đến lúc điên cuồng nhất thì lại trở thành Tiêu Nhất Phi!
Trần Hạo cảm thấy mình điên rồi.
Trong phòng tắm, Tiêu Nhất Phi đã chuẩn bị sẵn đồ vệ sinh cá nhân cho anh.
Sau khi vệ sinh xong, Trần Hạo đi xuống lầu, bữa sáng đã được chuẩn bị xong xuôi, sau khi ăn xong hai người sẽ đi đến Cửu Khúc.
Về phần Tiêu Thúy Lan, lúc này bà ta đã lên máy bay về Yêu Đô rồi.
Sáng hôm sau, Trần Hạo rời giường, rửa mặt xong liền xuống lầu.