Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 987 “Tôi biết ông đang nghĩ gì
Đúng lúc này, Trần Hạo bình tĩnh đưa hai ngón tay ra, nhẹ nhàng kẹp chặt lưỡi đao của Marausu.
Lưỡi đao của ông ta không thể nhích thêm được centimet nào nữa.
Một chiêu tay không kẹp đao này khiến cho mấy tên ninja đang quỳ gối kia mở mang kiến thức về sự lợi hại của Trần Hạo, bọn họ đều kinh ngạc ngây người.
Trần Hạo nói: “Không cần chặt đứt tay đâu, chỉ cần làm giúp tôi vài việc là được!”
Nghe thế, Marausu thầm thở phào cảm thán bản thân thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, đồng thời, ông ta không khỏi hưng phấn, có tư cách làm việc thay Chí tôn đại nhân là niềm vinh dự to lớn với ông ta.
Ở nước Tịch, có vài gia tộc đều bị Chiến thần âm thầm khống chế đằng sau.
Lần này, nếu ông ta có thể khiến Trần Hạo vui vẻ, làm việc êm xuôi, lấy được sự tán thưởng của Chí tôn đại nhân thì rất có hy vọng trở thành người thống lĩnh cả một thế lực như những kẻ đó.
Nghĩ đến đây, Marausu dập đầu với Trần Hạo thêm lần nữa.
“Chí tôn đại nhân, mời cậu nói, nếu Marausu tôi có một chút ngỗ nghịch, lòng dạ giả dối thì nguyện mổ bụng tự sát, chết không tử tế!”
Giờ đây, Trần Hạo mới cẩn thận quan sát đám người: “Đứng dậy đi!”
Marausu nơm nớp lo sợ đứng dậy.
Một lũ ninja đang thở phào nhẹ nhõm định đứng lên thì bị ông ta trừng mắt cảnh cáo.
Ngay lập tức, bọn họ biết bản thân mình quá hấp tấp, ở đây có chỗ đứng của bọn họ à?
Trần Hạo hỏi: “Ai nói cho ông biết tôi sẽ tham dự buổi tiệc của nhà họ Chu? Các ông mới đến nước Hoa hai ngày thôi mà!"
Nghe lời này của anh, mồ hôi Marausu tuôn trào ướt đẫm sống lưng.
Trần Hạo nắm rõ đường đi nước bước của bọn họ trong lòng bàn tay, nói cách khác là anh muốn mạng của họ lúc nào cũng được cả.
Marausu đến nước Hoa chỉ là quyết định lâm thời, ấy vậy, Trần Hạo lại nắm tình hình rất rõ, điều này có thể chứng tỏ năng lực tình báo của Thiên Đường Chiến Thần vô cùng kinh khủng.
“Chí tôn, là Thiên gia của tỉnh nói cho tôi biết hành tung của cậu ạ!”, ông ta thành thật khai báo.
Trần Hạo cười nhạt: “Lại là Thiên gia, hừ!”
“Chí tôn, cậu có muốn sai bảo chúng tôi làm gì không ạ?”, Marausu ân cần hỏi.
“Tạm thời đừng làm gì anh ta, nhưng vẫn có thể cho một vài bài học nhỏ!”, Trần Hạo khẽ nhếch khóe miệng.
Marausu hỏi: “Vậy chúng ta ra tay từ đâu thế?”
Trần Hạo cười nói: “Hoàng Đình các, Sồ Phượng lầu, Ngọa Long cư là ba khu hốt bạc của Thiên gia, bảy mươi phần trăm tiền tài của anh ta dựa vào ba chỗ này, đầu tiên phá đổ Sồ Phượng lầu cho tôi! Để khiến cho anh ta xót của, đau đớn tự kiểm điểm xem mình sai ở đâu!”
“Vâng ạ, Chí tôn, vậy tôi đi làm đây!”
Sau khi Marausu đáp lời, ông ta cảm thấy Chí tôn sai mình làm chuyện cỏn con như vậy thật không đáng.
Dựa vào năng lực khủng khiếp của Thiên Đường Chiến Thần thì Trần Hạo muốn dạy dỗ Thiên gia, chẳng phải dậm chân một cái là có thể nghiền nát anh ta à?
“Tôi biết ông đang nghĩ gì, các ông cứ phá Sồ Phượng lầu trước đã, sau này, khi cần đến các ông, tôi sẽ cho người đi tìm!”
“Vâng… Dạ! Có thể ra sức vì Chí tôn đại nhân là vinh hạnh của tôi!”, Marausu nói.
Lưỡi đao của ông ta không thể nhích thêm được centimet nào nữa.
Một chiêu tay không kẹp đao này khiến cho mấy tên ninja đang quỳ gối kia mở mang kiến thức về sự lợi hại của Trần Hạo, bọn họ đều kinh ngạc ngây người.
Trần Hạo nói: “Không cần chặt đứt tay đâu, chỉ cần làm giúp tôi vài việc là được!”
Nghe thế, Marausu thầm thở phào cảm thán bản thân thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, đồng thời, ông ta không khỏi hưng phấn, có tư cách làm việc thay Chí tôn đại nhân là niềm vinh dự to lớn với ông ta.
Ở nước Tịch, có vài gia tộc đều bị Chiến thần âm thầm khống chế đằng sau.
Lần này, nếu ông ta có thể khiến Trần Hạo vui vẻ, làm việc êm xuôi, lấy được sự tán thưởng của Chí tôn đại nhân thì rất có hy vọng trở thành người thống lĩnh cả một thế lực như những kẻ đó.
Nghĩ đến đây, Marausu dập đầu với Trần Hạo thêm lần nữa.
“Chí tôn đại nhân, mời cậu nói, nếu Marausu tôi có một chút ngỗ nghịch, lòng dạ giả dối thì nguyện mổ bụng tự sát, chết không tử tế!”
Giờ đây, Trần Hạo mới cẩn thận quan sát đám người: “Đứng dậy đi!”
Marausu nơm nớp lo sợ đứng dậy.
Một lũ ninja đang thở phào nhẹ nhõm định đứng lên thì bị ông ta trừng mắt cảnh cáo.
Ngay lập tức, bọn họ biết bản thân mình quá hấp tấp, ở đây có chỗ đứng của bọn họ à?
Trần Hạo hỏi: “Ai nói cho ông biết tôi sẽ tham dự buổi tiệc của nhà họ Chu? Các ông mới đến nước Hoa hai ngày thôi mà!"
Nghe lời này của anh, mồ hôi Marausu tuôn trào ướt đẫm sống lưng.
Trần Hạo nắm rõ đường đi nước bước của bọn họ trong lòng bàn tay, nói cách khác là anh muốn mạng của họ lúc nào cũng được cả.
Marausu đến nước Hoa chỉ là quyết định lâm thời, ấy vậy, Trần Hạo lại nắm tình hình rất rõ, điều này có thể chứng tỏ năng lực tình báo của Thiên Đường Chiến Thần vô cùng kinh khủng.
“Chí tôn, là Thiên gia của tỉnh nói cho tôi biết hành tung của cậu ạ!”, ông ta thành thật khai báo.
Trần Hạo cười nhạt: “Lại là Thiên gia, hừ!”
“Chí tôn, cậu có muốn sai bảo chúng tôi làm gì không ạ?”, Marausu ân cần hỏi.
“Tạm thời đừng làm gì anh ta, nhưng vẫn có thể cho một vài bài học nhỏ!”, Trần Hạo khẽ nhếch khóe miệng.
Marausu hỏi: “Vậy chúng ta ra tay từ đâu thế?”
Trần Hạo cười nói: “Hoàng Đình các, Sồ Phượng lầu, Ngọa Long cư là ba khu hốt bạc của Thiên gia, bảy mươi phần trăm tiền tài của anh ta dựa vào ba chỗ này, đầu tiên phá đổ Sồ Phượng lầu cho tôi! Để khiến cho anh ta xót của, đau đớn tự kiểm điểm xem mình sai ở đâu!”
“Vâng ạ, Chí tôn, vậy tôi đi làm đây!”
Sau khi Marausu đáp lời, ông ta cảm thấy Chí tôn sai mình làm chuyện cỏn con như vậy thật không đáng.
Dựa vào năng lực khủng khiếp của Thiên Đường Chiến Thần thì Trần Hạo muốn dạy dỗ Thiên gia, chẳng phải dậm chân một cái là có thể nghiền nát anh ta à?
“Tôi biết ông đang nghĩ gì, các ông cứ phá Sồ Phượng lầu trước đã, sau này, khi cần đến các ông, tôi sẽ cho người đi tìm!”
“Vâng… Dạ! Có thể ra sức vì Chí tôn đại nhân là vinh hạnh của tôi!”, Marausu nói.
Bình luận facebook