• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ăn Mày Tu Tiên (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Một đao một tỷ!

Tiếng reo hò vang vọng khắp trung tâm thương mại.

Những người không rõ nguyên do nhao nhao chạy tới xem kịch, tạo thành một nhóm lớn hóng hớt.

Sau khi toàn bộ viên đá thô được cắt ra, cấu trúc bên trong của viên đá nguyên bản mới thực sự lộ ra.

Chỉ thấy mặt cắt bóng loáng, có một phần ba mặt phẳng màu ngọc lam, thuộc loại ngọc thạch Thanh Thủy chất lượng trung bình.

Tuy rằng giá cả không cao, nhưng có kích thước khá lớn nên cũng có thể bán ra một cái giá tốt.

Các nhân viên bước lên phía trước và nói vào loa phóng thanh.

“Theo quy định của cửa hàng chúng tôi, người xem có thể đấu giá, còn người bán quyết định có bán hay không.”

“Có giá thầu nào cho viên đá thô đầu tiên không?”

Bên dưới xôn xao bàn luận về giá trị của miếng ngọc này.

“Tôi nghĩ chất liệu ngọc có thể nặng tới mười cân, tôi ra giá 100 ngàn.”

“Tôi ra giá 120 ngàn.”

“140 ngàn!”

Giá cao nhất là 140 ngàn, người bán có bán không?

Nhân viên công tác hỏi Tiểu Kha, cậu gật đầu, dù sao đây cũng chỉ là viên đá tệ nhất trong số những viên đá thô mà cậu chọn.

"Người bán đã đồng ý bán, chúc mừng hai vị.”

Người mua đến trả tiền rồi vui vẻ đặt hai nửa viên đá lên xe rồi chở về nhà.

Cắt đá thô thứ hai.

Mọi người tiếp tục hóng hớt, thậm chí còn mang cả ghế nhỏ đến cắn hạt dưa xem kịch nữa.

Viên đá thô thứ hai là một viên đá nhỏ, ngay cả thợ cả cầm dao cắt đá cũng cảm thấy không có hy vọng.

Chẳng mấy chốc, viên đá bị tách làm hai, để lộ những khía cạnh lộng lẫy bên trong.

"Ồ, nó lại ra nữa à?"

Tiểu Kha nhìn mọi người há to miệng, cậu không nói nên lời, thứ này khó trúng như vậy sao?

Trên khán đài Vương Tư Kỳ cũng kinh ngạc, không ngờ em trai cô lại may mắn như vậy, liên tiếp lấy được hai khối ngọc.

Sau khi được chuyên gia thẩm định, bề mặt ngọc có màu đen như mực và là loại ngọc đen có chất lượng cao nhất.

"Một khối ngọc đen rất đẹp, bên dưới có ai ra giá không!”

“Tôi đây, tôi đây, tôi ra giá 150 ngàn.”

“160 ngàn.”

“170 ngàn.”

“Muốn gây sự đúng không, 200 ngàn!”

“Giá cao nhất là 200 ngàn, người bán quyết định có bán hay không.”

Tiểu Kha vẫn lựa chọn bán đi, loại ngọc này không phải thứ cậu cần.

Thợ cả không khỏi giơ ngón tay cái với Tiểu Kha, tên nhóc này thật may mắn.

Viên đá thô thứ ba.

Lần này cắt là một khối đá lớn.

Một lúc sau, tảng đá lớn thô ráp được chia làm hai, không có gì ở giữa.

Mọi người thở dài, dùng hết may mắn rồi sao, thứ này quả nhiên rất khó trúng.

Tiểu Kha đi về phía lão sư phụ, cậu cũng không nhìn lầm, chỉ là ngọc đều nằm ở nửa bên phải của tảng đá thô, vừa rồi lúc cắt vừa vặn vòng qua mặt ngọc.

“Ông à, ông cắt từ đây xem.”

Tiểu Kha chỉ vào nửa bên phải của tảng đá thô và ra hiệu bắt đầu cắt từ đây.

“Được, đừng nản lòng, có thắng thì có thua.”

Lão sư phụ bắt đầu cắt nửa phải, lần này cắt rất nhanh.

Nguyên thạch tách ra, ánh sáng trắng xanh lóe lên trước mặt mọi người.

“Hay rồi! Ra hàng tốt rồi!”

"Với vẻ ngoài này, ngọc trắng xanh chất lượng cao dường như thuộc loại Nhu Băng Chủng.”

"Một khối bạch ngọc lớn như băng, trời ơi, tôi tê hết cả người rồi.”

Nhân viên công tác còn chưa kịp lên đài kêu gọi thì dưới khán đài đã bắt đầu nhao nhao báo giá rồi.

“Tôi ra giá 500 ngàn!”

“5000 ngàn mà dám tranh bạch ngọc như băng á? Về nhà ăn hành tây trộn đậu hũ đi, cũng là màu xanh trắng, tôi ra giá tám mươi vạn!"

“850 ngàn!”

“900 ngàn!”

“1 triệu!”

Nhân viên công tác thấy không ai đấu giá nữa, tuyên bố giá cao nhất là một triệu.

Tiểu Kha vẫn lựa chọn bán ra.

Vương Tư Kỳ muốn Tiểu Kha đừng bán, cầm về nhà làm vật kỷ niệm cũng được.

Viên đá thô thứ tư.

Người khác không tranh cãi nữa, mà lẳng lặng chờ đợi kết quả cắt đá.

“Cái gì!”

Tảng đá thô bị tách ra, lần này xung quanh không còn một tiếng động nào nữa, tất cả mọi người, kể cả thợ cắt đá đều kinh ngạc nhìn bề mặt cắt mịn màng.

Bề mặt ngọc bích có màu sắc thuần khiết, trắng tinh khiết, giống như những đám mây trắng trên bầu trời.

“Đây là.... Băng Chủng Bạch Ngọc!”

Lần này người tụ tập lại càng đông hơn, ngay cả nhân viên và giám định viên trong tiệm ngọc cũng bước ra xem.

"Chất lượng này, màu sắc này, mẹ kiếp!”

“1 triệu!”

“Một triệu hai trăm.”

“Hai triệu, cửa hàng ngọc thạch của tôi đã lấy rồi, hy vọng mọi người ở đây có thể nể tình.”

Không ngờ miếng ngọc cắt ra lại khiến chủ tiệm ngọc kinh ngạc, dường như ông ta đã bị miếng ngọc này hấp dẫn.

“Giá cao nhất là hai triệu, người bán có bán ra hay không.”

“Bán.”

Viên đá thô thứ năm là Băng Chủng Dương Chi Ngọc, được bán ra với giá 2 triệu 800 ngàn.

Viên đá thô thứ sáu hóa ra là Hoàng Ngọc thuần chủng, bán ra với giá 1 triệu 530 ngàn.

Viên thứ bảy và thứ tám được bán với giá chín trăm ngàn.

Tất cả mọi người đều bối rối, đây không phải là đánh bạc mà đây rõ ràng là phát sóng trực tiếp về việc mở hộp ngọc!

Mỗi một khối nguyên thạch đều được bán với giá cao, ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh.

Vẫn còn bốn viên đá thô cuối cùng chưa được cắt ra.

Lão sư phụ đã chết lặng, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp phải chuyện kỳ quái như vậy.

Khối nguyên thạch thứ chín lại cắt ra Dương Chi Ngọc, chỉ là viên này lớn hơn viên trước một chút.

Cửa hàng ngọc được mua với giá ba triệu nhưng Tiểu Kha lại không tính toán giá cả.

Cậu tới đây không phải để kiếm tiền mà là để tìm ngọc thạch cực phẩm chế tạo linh khí.

Tiểu Kha chờ mong nhìn ba viên nguyên thạch còn lại.

Thợ cả vận chuyển máy móc lại và cắt một viên đá thô.

Mọi người đều sợ hãi muốn tăng huyết áp.

“Con mẹ nó, đây là loại ngọc gì vậy?"

“Sao tôi chưa từng thấy loại ngọc này nhỉ?”

“Ngọc mà cũng trong suốt nữa sao?”

Chân của người giám định cảm thấy yếu ớt, cực phẩm Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy có kích thước to bằng khuôn mặt.

Xong đời rồi, nếu không sàng lọc ra loại ngọc này thì ông chủ nhất định sẽ sa thải mình mất.

Rất nhiều giám định viên đồng loạt kêu rên, đừng chơi đùa thế này nữa.

Nhân viên lên sân khấu.

“Cực phẩm Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, bắt đầu ra giá!”

“Tám triệu! Tập đoàn Kiến Công tôi muốn có nó!”

Một ông chủ đầu trọc ăn mặc bảnh bao lên tiếng.

“Chín triệu, xin các vị nể mặt tập đoàn Phong Tuấn tôi.”

“10 triệu, đấu giá thì không nể mặt mũi ai hết, từ trước đến nay đều là ai ra giá cao thì sẽ thắng.”

Cửa hàng ngọc thạch cũng không dám xen vào việc đấu giá của mấy ông lớn này.

“10 triệu 200, tập đoàn Khánh Dương tôi sẽ tặng cho gia chủ Âu Dương, xin các vị nghĩ lại.”

“Hừ, một con chó của nhà Âu Dương mà thôi, Lý thị chúng tôi ra giá 13 triệu.

Trái tim của người xem run rẩy trước mỗi lần tăng giá, toàn bộ lầu bảy bị vây chật như nêm cối.

Cuối cùng, nguyên thạch được nhà họ Lý mua lại với giá cao mười lăm triệu.

Còn lại hai viên đá thô cuối cùng.

Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng ở đây, ngay cả người qua đường không biết tên cũng cảm nhận được cảm giác áp bách.

Một viên đá thô khác được cắt ra, tất cả mọi người đều cảm thấy viên ngọc trước mặt thật kỳ lạ.

“Đây là ngọc lam thủy à, sao lại cắt ra rác rưởi thế.”

“Sao ngọc lam thủy lại vô dụng được, khối này cũng phải mấy chục ngàn, anh giống như là nhìn thấy quá nhiều người đẹp nên cảm thấy người bình thường đều không đẹp vậy.”

Hai tay Vương Tư Kỳ nắm chặt tay vịn ghế, đây không phải là ngọc Lam Thủy!

Mấy chuyên gia nhiều kinh nghiệm dường như phát hiện ra cái gì đó nên vội vàng chạy tới xem xét.

"Hả? Những lão già này đang làm gì vậy? Một khối ngọc lam thủy có gì hay à.”

Bên cạnh có người lên tiếng, âm thanh cũng không nhỏ lắm.

Một vị giám định sư đức cao vọng trọng xoay người rống lên.

“Câm miệng, đồ nhà quê, đây đâu phải ngọc lam thủy!”

Mọi người lại cẩn thận quan sát nguyên thạch, còn có người lấy hình ảnh trên mạng ra so sánh.

“Hình như là không giống thật.”

“Sao tôi lại cảm thấy viên ngọc này ấm hơn và mềm hơn nhiều so với ngọc lam thủy nhỉ?”

"Đúng vậy, hơn nữa ngọc bích không chỉ tinh xảo, mà bên trong còn có chút ánh sáng tím, thật thần kỳ.”

“Quả thật rất có linh tính.”

Sau một hồi thảo luận, các nhân viên đã lên sân khấu.

“Khụ khụ... Đế Vương Lam Quang Ngọc to bằng nắm tay, bắt đầu ra giá.”

“Ông trời ơi, mau gọi xe cứu thương đi, tôi đau tim quá.”

"Trời ạ, tôi lại có thể nhìn thấy Đế Vương Lam Quang Ngọc, đời này sống thật đáng giá.”

“Nghe nói khối ngọc bội Vương gia mua cho con trai duy nhất được làm từ Đế Vương Lam Quang Ngọc, nhỏ hơn mười lần và được bán đấu giá một trăm triệu.”

“Nói vậy thì, một tỷ!!”

Tất cả mọi người đều bối rối.

“Mau mau mau, thông báo cho chủ nhà nhà họ Lý, chuẩn bị kinh phí đi.”

"Mau liên lạc với gia chủ Âu Dương, nói một tảng đá lớn Đế Vương Lam Quang Ngọc đã xuất hiện.”

“Thông báo cho gia tộc, chỉ cần chúng ta có thể mua được với giá rẻ và bán đấu giá thì chúng ta có thể dễ dàng kiếm được hàng trăm triệu rồi.”



Khán giả ở phía dưới đã hỗn loạn.

Còn có người muốn xông lên sân khấu tranh mua, một tỷ bày ở trước mặt, ai mà không điên cuồng được cơ chứ?

Tiểu Kha lạnh lùng nhìn chăm chú mọi người, chỉ cần ai dám tới gần, cậu chắc chắn sẽ không nhẹ tay.

Vương Tư Kỳ đứng lên, chỉ cần có tình huống bất ngờ cô ấy nhất định sẽ bảo vệ em trai mình thật tốt.

Chờ an ninh duy trì tốt trật tự, mọi người lại bắt đầu một đợt chiến đấu mới.

“Ba trăm triệu!”

“Người ra giá chính là em trai ruột của người đứng đầu nhà họ Lý, cũng là người đứng thứ hai của nhà họ Lý.

“Ba trăm năm mươi triệu!”

Lần này người ra giá chính là con trai cả của nhà họ Âu Dương, Âu Dương Tu.

"Mọi người cũng đừng lề mề ở đây nữa, mọi người đều biết giá trị của khối ngọc này, tôi ra giá bảy trăm triệu!"

Nhà họ Cao, tổng giám đốc tập đoàn Cao thị Cao Gia Tuấn lạnh nhạt mở miệng.

Anh nhất định phải có được viên ngọc này!
Chương 17: Em trai của Vương Tư Kỳ, ai dám động!

“Tám trăm triệu!”

Nhà họ Âu Dương lại tăng giá thêm một trăm triệu, toàn bộ mọi người trong trung tâm mua sắm đều thở hổn hển.

Không ngờ cả đời lại được chứng kiến một cuộc đấu giá hơn trăm triệu, quả thực là nằm mơ mà.

Đế Vương Lam Quang Ngọc vẫn đang không ngừng tăng giá, tim của mọi người như muốn vọt lên cổ họng, vẫn còn cao hơn nữa à?

“Chín trăm năm mươi triệu!”

“Chín trăm tám mươi triệu!”

“Chín trăm chín mươi triệu!”

Bùm!

“Một tỷ!”

Giọng Cao Gia Tuấn có chút sắc bén, một đám rác rưởi bắt anh ta phải nâng lên cái giá này.

Trong phút chốc, tất cả mọi người trong trung tâm thương mại đều đứng ngồi không yên, mức giá một tỷ như một chiếc búa tạ đập vào lòng mỗi người.

Hiện giờ sợ là âm thanh cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng, làm cho người rất chấn động.

“Một tỷ, còn ai ra giá cao hơn không?”

"Được rồi, tiếp theo chúng ta mời người bán tuyên bố có muốn bán hay không.”

“Không bán.”

Nhân viên công tác kích động kêu lên.

"Được, chúng ta chúc mừng Cao... Khoan đã."

Nhân viên công tác cho rằng mình nghe lầm, lại quay qua xác nhận với Tiểu Kha.

“Tôi đã nói rồi, tôi không bán.”

Giọng nói non nớt truyền vào tai mọi người.

Nhất thời dưới khán đài ầm ĩ tiếng nghi ngờ, vì sao nhóc con kia lại lựa chọn không bán?

Cao Gia Tuấn lập tức nổi trận lôi đình, tên nhóc này dám đùa giỡn mình đúng không.

Anh ta cố ý chạy đến đây để lấy ngọc tặng cho ông nội, không nghĩ tới lại bị chơi khăm.

Kéo vệ sĩ sang một bên, anh ta thì thầm vài câu rồi yêu cầu người của mình hành động.

Nhân viên công bố lại kết quả.

“Thật đáng tiếc, người bán viên ngọc này đã chọn không bán nó.”

“Uầy...”

Mọi người đều thở dài, không thể nhìn thấy bước cuối cùng của thỏa thuận, thật sự có chút không thoải mái.

“Tránh ra, tránh sang một bên.”

Hơn chục vệ sĩ mặc đồ đen cường tráng bước qua đám đông và đi thẳng về phía Tiểu Kha.

Một số nhân viên an ninh đã bị đánh ngã xuống đất.

“Còn dám ngăn cản cẩn thận tao đập cửa hàng của mày, cút đi!”

Những người ở cửa hàng ngọc thạch vội vàng lui về phía sau vài bước, sợ chọc giận đám vệ sĩ này.

Ở khoảng cách Tiểu Kha còn có mười mét, vệ sĩ trêu tức mở miệng.

“Nhóc con, ông chủ của bọn tao muốn tâm sự với mày, đi với chú đi.”

Tiểu Kha cũng không có đáp lại, trong nắm tay nhỏ bé tràn ngập linh lực cuồng bạo đang dao động.

“Chúng mày dám!”

Vương Tư Kỳ vốn đứng ở trên khán đài lạnh lùng mở miệng, từng bước một đi tới phía trước Tiểu Kha.

“Hừ, ai dám động đến em trai của Vương Tư Kỳ tôi!”

Khí thế của mấy tên vệ sĩ trực tiếp bị đè bẹp.

“Vương Tư Kỳ? Tổng giám đốc tập đoàn Vương thị sao?”

“Đúng, cô bảy của nhà họ Vương ở Ma Đô, nữ thần công sở.”

“Đứa bé này là em trai của cô Vương sao?”

“Phí lời, người ta cũng nói rồi, còn hỏi lại làm gì nữa?”

Những người vây xem mất bình tĩnh, nhao nhao chụp ảnh đăng lên nhóm bạn bè.

“Lùi lại, lùi lại!”

Một nhóm lớn vệ sĩ chuyên nghiệp xông vào hiện trường, vây quanh Vương Tư Kỳ.

“Nhà họ Cao, ha...”

“Tôi thấy nhà họ Cao càng sống càng ngu mà, trước mắt bao người mà muốn cướp đồ của nhà họ Vương tôi.”

“Dám động đến con trai độc nhất của nhà họ Vương tôi, muốn hoàn toàn đối nghịch với nhà họ Vương tôi sao?”

“Làm ra loại hành động này, không sợ làm mất mặt ông cụ Cao à?”

Một số câu hỏi liên tiếp khiến Cao Gia Tuấn ngồi vây xem mặt đỏ tới mang tai.

“Oa, nữ thần Vương đẹp quá, yêu yêu.”

“Chị gái lạnh lùng cưng chiều em trai, vòng bạn bè chắc chắn sẽ bùng nổ.”

Vệ sĩ đối diện nhìn nhiều người như vậy, trong lòng cảm thấy chán nản.

Mắt thấy lần này có Vương Tư Kỳ ở đây, muốn xuống tay cũng không kịp, Cao Gia Tuấn dẫn theo đàn em rời khỏi nơi này trước.

Vương Tư Kỳ ạnh lùng nhìn xung quanh, sau đó đám vệ sĩ dời hai chiếc ghế cho hai chị em Tiểu Kha ngồi sang một bên.

Vẫn chưa cắt kết nguyên thạch, còn có một khối nguyên thạch nhỏ đặt trên mặt đất, Vương Tư Kỳ ra hiệu tiếp tục.

Thợ cả cắt đá lại lập tức bắt đầu cắt khối nguyên thạch cuối cùng.

Thử...

Sau một hồi cắt, khối nguyên thạch cuối cùng cũng xuất hiện, toàn bộ người trong trung tâm thương mại đều bị ánh sáng xanh chói mắt.

“Đây là!”

Vương Tư Kỳ không thể tin nổi đứng lên, mọi người đều bị ánh sáng xanh thuần khiết thu hút.

Thợ cắt thiếu chút nữa tuôn ra chửi thề.

Giọng của người thẩm định viên run run.

“Đây là... Ngọc Trung Chi Vương, tổ mẫu của Đế Vương Lục!”

Đôi mắt của người thợ cắt rưng rưng, sống cả đời và tiếp xúc với ngọc hơn nửa đời người.

Hôm nay, cuối cùng cũng gặp được Ngọc Trung Chi Vương, cho dù ông ấy có chết cũng không tiếc nuối nữa.

Nhìn ông cụ nước mắt chảy dài trên mặt, Tiểu Kha muốn đưa cho ông ấy miếng ngọc này, dù sao ông ấy cũng chọn loại ngọc này.

“Đế Vương Lục!”

Vương Tư Kỳ đương nhiên biết được giá trị của tổ mẫu Đế Vương Lục, cô ấy lập tức kết thúc quá trình đấu giá.

Ở một nhóm lớn vệ sĩ vây quanh, Vương Tư Kỳ và Tiểu Kha mang theo hai khối ngọc thạch rời khỏi cửa hàng.

Những người hóng hớt lưỡng lự một lúc lâu rồi mới rời đi.

Ngoài ra còn có một lượng lớn người xông vào cửa hàng để chọn lựa nguyên thạch, thậm chí còn đánh nhau.

Nhìn đứa bé kia kìa chọn mười mấy khối nguyên thạch đều có ngọc.

Lỡ như mình cũng chọn trúng thì sao?

Sau một hồi cướp bóc điên cuồng, nguyên thạch đã bị quét sạch.

Thợ cắt đá lại bận rộn, những người này nhất định sẽ hối hận.

Bởi vì trong những tảng đá này, hoàn toàn không có một khối ngọc nào, toàn bộ ngọc thạch đều đã bị Tiểu Kha chọn hết rồi.

Ngoài ra còn có một số viên đá thô mà cậu đã bỏ đi vì ngọc bên trong quá kém.

Sau khi ra khỏi cửa lớn, tinh thần lực của Tiểu Kha đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc.

Vương Tư Kỳ thấy Tiểu Kha đứng tại chỗ nên tò mò hỏi cậu đang làm gì.

“Chị à, chúng ta có thể đến đó xem một chút được không?”

Tiểu Kha nảy ra một ý kiến hay, nếu anh trai kia muốn trêu chọc chị mình, vậy thì nhất định phải dạy cho anh ta một trận.

Hơn năm mươi vệ sĩ đi theo Tiểu Kha đến một chỗ rẽ.

Trong ngõ, một nhóm thanh niên sôi nổi đang ngồi xổm hút thuốc, trong đó có cả Mã Ngọc Long.

Ở phía sau còn có một chiếc xe tải cũ nát, hiện tại biển số xe đã bị che khuất.

“Ngọc Long, lỡ như cô gái mày nói không dễ chọc thì phải làm sao bây giờ, đừng lôi anh em vào đây.”

Mã Ngọc Long thổi ra một vòng khói, vỗ ngực tự tin nói.

“Chỉ cần có thể kéo cô ấy đi thì tôi có thể dạy dỗ cô ấy nghe lời.”

“Đến lúc đó, đừng nói là tiền rượu của các anh em, e là chiếc xe tải này cũng có thể đổi thành xe thể thao.”

Mọi người đều tưởng tượng ra cảnh tượng này, chỉ cần làm cho phú bà kia nghe lời thì bọn họ sẽ có rất nhiều tiền để tiêu.

Mọi người không hề hay biết, bên cạnh đã có người theo dõi bọn họ.

"Mấy người muốn bắt cóc ai?"

Mã Ngọc Long theo bản năng trả lời: "Hỏi thừa à, nhất định là..."

“Ai vậy?”

Giọng nói lạnh lùng của Vương Tư Kỳ vang lên trong đầu anh ta, mọi người đều nhìn theo âm thanh đó.

Mẹ ơi, hơn năm mươi vệ sĩ áo đen!

Vương Tư Kỳ lạnh lùng nói: "Cho mấy tên cặn bã này nới lỏng xương cốt.”

Một nhóm lớn vệ sĩ chen chúc lên, trong ngõ nhỏ u ám truyền ra từng trận kêu rên.

Đám côn đồ bị đánh gần chết, Mã Ngọc Long đã nằm trên mặt đất không có động tĩnh, phỏng chừng phải ở bệnh viện hơn nửa năm.

Vừa định rời đi, Vương Tư Kỳ quay đầu phân phó với vệ sĩ cầm đầu.

“Kiểm tra trường học của anh ta và liên lạc với hiệu trưởng, tốt nhất là đừng giữ lại loại học sinh này, bớt bôi nhọ đại học của bọn họ.”

“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp, đảm bảo bọn chúng không đi học được.”

Tiểu Kha khoa tay múa chân làm mặt quỷ với đám côn đồ này, tự làm bậy, không thể sống.

Sau khi giao ngọc thạch cho vệ sĩ, Vương Tư Kỳ phân phó giao cho dì Lam.

Trở lại xe, Vương Tư Kỳ buông bộ mặt lạnh lùng xuống, vui vẻ ôm Tiểu Kha bóp nhẹ.

"Em trai giỏi quá, lần này kiếm được rất nhiều tiền, lần này có tiền rồi?"

Tiểu Kha bĩu môi: "Trong thư V có hai bảy ba chín bảy bốn.”

“Bảo bối của chị thật lợi hại, dọa chị sợ rồi, thưởng cho em một cái hôn nhẹ.”

Tiểu Kha chật vật chui ra khỏi bụng chị gái, tuy rằng trên người chị gái thơm ngát nhưng cậu lại cảm thấy rất không được tự nhiên.

Chị gái trong xe nhẹ nhàng nhíu mày, thế mà em trai lại không muốn thân mật với mình, tiếp tục như vậy cũng không thể được.

Bằng không về nhà để em trai ngủ cùng mình mấy đêm để bồi dưỡng tình cảm?

Tiểu Kha ngồi ở một bên xem phim hoạt hình đột nhiên run rẩy, cảm giác mình bị cái gì đó theo dõi.

Vương Tư Kỳ mở điện thoại ra, tin nhắn trên cùng chính là chị Tư gửi tới.

Vương Văn Nhã: Tôi đi kinh đô một chuyến trước, đổi giáo sư trên danh nghĩa đến Ma Đô, hôm nay không cần đón tôi, có rảnh tôi tự mình trở về.

Vương Tư Kỳ: Tôi không nói đón cô, cô không cần trở về đâu.

Sau khi đóng điện thoại lại, Vương Tư Kỳ dẫn em trai lên xe ăn cơm trưa.

Chẳng mấy chốc đã đến buổi chiều.

Vốn dĩ cô ấy muốn đưa em trai đi công viên trò chơi, nhưng cô ấy còn phải về nhà xử lý số ngọc kia trước.

Vì thế hai người trực tiếp trở lại trang viên.

Vào biệt thự, Tiểu Kha cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt của chị gái.

Vương Tư Kỳ vội vàng xử lý những nguyên liệu ngọc mang về, nguyên liệu tổ mẫu Đế Vương Lục đặt vào két sắt trước.

Cô ấy đang suy nghĩ, chế tạo đế vương lam quang ngọc này ra tám khối ngọc bội, hoặc là chế tạo ra tám cái vòng tay.

Cô ấy tin chắc các chị em nhận được quà của em trai nhất định sẽ rất vui mừng, dù sao mình cũng rất vui vẻ.

Bên kia, Tiểu Kha len lén ôm quặng than đá trốn vào phòng, khối bảo bối này còn quan trọng hơn cả ngọc thạch.

Một khối lớn như vậy, ước chừng khi chế tạo phi kiếm có thể để lại một phần.

Khi đạt đến giai đoạn Luyện Khí hậu kỳ, trực tiếp ngự kiếm phi hành, chỉ nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi.

Tiểu Kha nhìn khoáng thạch cười ngây ngô nhưng cậu còn chưa biết, buổi tối hôm nay mình sẽ gặp những gì.

Bên kia, nhà họ Cao đã theo dõi Vương Tiểu Kha đột nhiên xuất hiện.
Chương 18: Top đầu bảng hot search, nhà họ Vương ở thủ đô?

Nhà họ Cao – một trong bốn gia tộc tài phiệt lớn nhất Ma Đô.

Trong thư phòng, Cao Gia Tuấn đang ngồi trên chiếc ghế bành, đôi chân dài bắt chéo.

Sự xuất hiện đột ngột của Vương Tiểu Kha đã phá hỏng chuyện tốt của anh ta, Vương Tiểu Kha là con cháu nhà họ Vương ư?

Cùng là một trong bốn gia tộc giàu có quyền thế, anh ta hiểu rõ về việc đứa trẻ mồ côi nhà họ Vương bị bắt cóc cách đây năm năm trước hơn là người bình thường. Có điều, sức mạnh của những người đứng phía sau vượt xa sự tưởng tượng của bốn gia tộc lớn của Ma Đô này.

“Người đâu.” Cao Gia Tuấn cất giọng lạnh tanh.

Bên ngoài thư phòng, một nữ thư ký có thân hình thướt tha yêu kiều đi tới.

Bấy giờ Cao Gia Tuấn đặt bút viết một lá thứ, đóng gói cẩn thận rồi đặt vào trong một chiếc túi được dán kín, anh ta nói: “Giao bức thư này cho vị ở Thủ đô kia.”

Nữ thư ký cầm bức thư rồi chuẩn bị rời đi ngay, nhưng Cao Gia Tuấn lại ôm chặt vòng eo thon nhỏ của cô ta rồi kéo vào lòng mình, cất giọng: “Không cần vội, lát nữa rồi đưa, hôm nay cậu chủ tôi đây khó chịu quá.”

Dường như cảm nhận được hơi thở khô nóng của cậu chủ Cao, nữ thư ký đỏ mặt.

Tại trang viên nhà họ Vương.

Bấy giờ Tiểu Kha đang chuẩn bị nhét khoáng thạch vàng đen vào lò luyện đan, ai đó bất ngờ đẩy cửa phòng ra.

Tiểu Kha quay đầu nhìn người vừa tới, hoá ra là chị bảy của mình.

Vương Tư Kỳ tựa người vào khung cửa, nhìn cậu em trai trai không chớp mắt, miệng nói: “Em trai, em đang làm cái gì vậy? Sao lại căng thẳng như thế?”

Tiểu Kha trả lời chị gái một cách ấp úng: “Em muốn nhìn cái lò luyện đan này một lúc, trông nó rất đẹp.”

Nghe thấy lời giải thích ấp a ấp úng của em trai, Vương Tư Kỳ cũng không để tâm quá nhiều. Dù sao thì chuyện này cũng không quan trọng với cô ấy lắm, lần này cô ấy tới là có mục đích khác.

“Được rồi em trai.”

“Có chuyện gì sao chị bảy?”

“Vì để vun đắp cho tình cảm chị em chúng ta, xây dựng một bầu không khí gia đình tốt đẹp, cho nên chị quyết định từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ ngủ cùng nhau.”

Lúc mới nghe thấy lời này, đầu óc Tiểu Kha như thể lọt vào trong sương mù, mãi đến khi nghe đến câu nói cuối cùng cậu mới tỉnh ngộ.

Chị bảy muốn ngủ cùng cậu ư?

Chẳng lẽ vẻ ngoài đẹp trai lại có thể gây ra lực sát thương lớn như vậy cho nhóm chị em bạn dì à?

“Không được, em đã năm tuổi rồi, em có thể tự ngủ một mình.” Cậu bé từ chối thẳng thừng.

Nếu ở chung phòng với chị gái thì e là cậu sẽ không thể tu luyện bình thường được.

“Nghe lời đi em trai, chỉ một ngày thôi, được không?”

“Thật ạ? Ngày mai em không cần ngủ với chị nữa đúng không?”

“Đúng vậy, chị đây nói lời giữ lời mà.”

“Vậy được rồi.”

Cuối cùng, sau vài câu dỗ dành lừa gạt, Tiểu Kha đã ngoan ngoãn theo chị đi vào tầng ba.

Đến khi bước vào phòng, Tiểu Kha mới phát hiện phòng của chị bảy lớn hơn phòng cậu một chút, cách bài trí tạo cảm giác vô cùng ấm áp.

Tấm thảm lông xù trải dưới giường thật mềm mại, các món đồ bày biện bên cạnh và phong cách trang trí khá giống nhau. Cả căn phòng mang gam màu vàng ấm áp, tạo cảm giác vô cùng thoải mái.

Cả hai chị em đều mặc đồ ngủ, Vương Tư Kỳ mặc bộ đồ ngủ màu trắng rộng thùng thình, mà Tiểu Kha thì lại mặc bộ khủng long trông vô cùng đáng yêu.

“Em trai, em biết tại sao lại có người bắt cóc em đi không?” Vương Tư Kỳ đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt búng ra sữa của em trai mình.

Tiểu Kha lắc đầu, cậu mới chỉ nghe chị nói rằng mình bị người ta bắt cóc từ khi còn nhỏ, còn những chuyện khác cậu không biết.

“Nói lại từ đầu thì, chuyện này có liên quan tới ông nội chúng ta. Cha của chúng ta tên Vương Nhạc Hạo, mẹ tên Trần Tuệ, họ đều không phải người Ma Đô. Cha chúng ta là người thủ đô, cậu hai của nhà họ Vương ở thủ đô. Từ nhỏ ông ấy đã sở hữu tài năng thiên bẩm, nhưng lại yêu mẹ chúng ta, người của gia tộc thủ đô và rất chú trọng việc liên hôn giữa các quý tộc…”

Tiểu Kha lắng nghe rất nghiêm túc, nhưng đột nhiên cậu lại nhận ra chị đã ngủ rồi.

Tiểu Kha ấm ức vô cùng, đang nghe chuyện xưa mà mới chỉ nghe được một nửa, vậy chẳng khác gì ăn cơm chỉ ăn được nửa bữa, uống nước không thể uống đủ để hết khát, rất khó chịu.

Thấy chị mình đã ngủ say, Tiểu Kha nhẹ nhàng động đậy định rời đi, hôm nay cậu vẫn chưa tu luyện xong.

Đột nhiên, lúc Tiểu Kha chuẩn bị rời đi, một bàn tay ngọc ngà lập tức tóm cậu lại, ôm chặt cậu vào lòng, nếu không phải cậu có tu vi trong người thì có lẽ đã không thở nổi rồi.

Hương thơm đậm mùi nữ tính truyền đến, một mùi hương dễ ngửi đến lạ, nó thấm vào ruột gan cậu.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Kha tiếp xúc với chị gái ở khoảng cách gần như vậy, cậu ngắm nhìn dáng vẻ lúc ngủ của chị.

Chị gái cậu sở hữu làn da trơn bóng bẩm sinh, cánh tay trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh như nước quả hạnh, đôi môi đẹp không tì vết, lông mi không cần tô vẽ vẫn rõ nét, trông quyến rũ hơn ngày thường một chút.

Oàm...

Tiểu Kha ngáp một cái, sau đó cậu cũng rúc vào lòng chị gái rồi thiếp đi.

Lúc ngủ Tiểu Kha rất ngoan, đôi tay nhỏ bé khẽ đặt trên eo người chị đã ngủ say, không hề có động tác thừa nào.

Sáng sớm, những giọt sương nhỏ từ đầu nhọn lá cây xuống đất, ánh mắt trời xuyên qua kính cửa sổ, rọi thẳng vào khuôn mặt Tiểu Kha.

“Chói mắt quá đi~” Tiểu Kha giơ hai ngón tay dụi mắt, sau đó ngồi dậy vươn vai với điệu bộ lười nhác.

Tiểu Kha ngủ rất say, một giấc ngủ ngon khiến tinh thần cậu thoải mái hơn hẳn, không thể phủ nhận rằng giường của chị rất thoải mái.

Sau khi quan sát khắp mọi nơi, Tiểu Kha vẫn không tìm thấy bóng dáng chị gái đâu, có lẽ chị đang ở dưới tầng.

Tiểu Kha rửa mặt xong lại nhảy nhót xuống dưới tầng.

Quả nhiên, bấy giờ chị bảy đang ngồi bên cạnh bàn, đôi mắt sâu đẹp đang nhìn điện thoại di động.

Tiểu Kha tò mò bước đến bên cạnh, chị cậu đang lướt xem blog V, trên đó còn có mấy cái hashtag, thậm chí có kèm thêm chữ “nóng”.

#Sốc, cậu bé năm tuổi đặt cược đá quý, tìm ra viên ngọc một tỷ.

#Là em trai tổng giám đốc Vương Tư Kỳ của Băng Sơn?

#Vương Tư Kỳ khí phách bảo vệ em, ngưỡng mộ.

#Em trai tổng giám đốc Vương là ai?

Mười danh mục leo hot search thì có đến bốn chủ đề là liên quan tới hai chị em bọn họ, giờ phút này đây, hai chị em họ đã trở nên nổi tiếng.

Phía dưới bài đăng có rất nhiều bình luận.

“Cậu nhóc đáng yêu quá đi mất, giống búp bê sứ vậy.”

“Oa, cậu bé chính là em trai của tổng giám đốc Băng Sơn – Vương Tư Kỳ ư? Gen hai người họ đỉnh quá.”

“Đẹp trai thật, chị có thể chờ em thêm mười ba năm nữa!”

“Là đứa trẻ bị bắt cóc năm năm trước của nhà họ Vương ư?”



Không lâu sau, bài đăng đã thu về hàng chục nghìn lượt bình luận, nét mặt của Vương Tư Kỳ dần trở nên nghiêm túc, cô ấy vội gọi điện thoại cho Tiểu Liên.

“Tiểu Liên, liên hệ với bên quan hệ công chúng, mau chặn hết tất cả những hot search liên quan đến em trai tôi.”

“Dạ được thưa tổng giám đốc Vương.”

Tiểu Kha chớp đôi mắt to ngây thơ vô tội, cậu không hiểu tại sao chị gái lại căng thẳng như vậy, có cần thiết không?

Sau khi chị gái tắt điện thoại, Tiểu Kha tò mò dò hỏi chị gái, xem tại sao chị lại căng thẳng như vậy.

Bấy giờ Vương Tư Kỳ chỉ cười khổ rồi khẽ xoa đầu em trai, cô ấy không nói gì nhiều.

Mấy chủ đề kia leo hot search nhanh, xuống top hot cũng rất nhanh.

Sau bữa sáng, Tiểu Kha lại lẻn vào thư phòng. Việc ngày nào cũng đến đây đọc sách một tiếng đã trở thành thói quen của cậu, trong sách chứa đựng cả một kho báu.

Tiểu Kha mở điện thoại, cậu cố tình vào blog V tìm tòi những bài leo hot search vừa nãy, xong lại nhận ra những hot search liên quan đến mình đã biến mất tăm, xem ra chị cậu hành động rất nhanh gọn.

“Nhà họ Vương ở thủ đô ư?”

Tiểu Kha nhìn vô định vào giữa không trung, cậu nhớ rõ lời sư phụ từng nói rằng nếu có người động tới mình thì hãy đánh trả, để người đó cảm thấy sợ hãi.

Tiểu Kha thu mắt về, cậu kiên nhẫn đọc cuốn sách toán học và ngữ văn lớp bốn, đọc nhanh như gió, tiếng lật giở trang sách sột soạt vang không ngừng.

Tại thủ đô.

Được biết đến là thủ đô Hoa Hạ, biệt thự của người đứng đầu nước được xây dựng ở thủ đô, kiểm soát tài chính của cả đất nước.

Đây là khu vực tập trung quyền lực, nơi tụ tập của mấy doanh nhân giàu có.

Nhà họ Vương ở thủ đô.

Đó là một nơi phồn hoa ở thành phố, và tất cả những người sống ở nơi đây đều là người nhà họ Vương.

Những người ở rìa thành phố là người thuộc mối quan hệ bà con thân thích dòng bên, các hộ gia đình càng ở gần trung tâm thành phố thì càng chứng tỏ địa vị của họ trong nhà họ Vương càng cao.

Trong phòng hội nghị nhà họ Vương.

Trên mặt bàn bày những tấm ảnh chụp của Tiểu Kha và Vương Tư Kỳ, có năm người ngồi vây xung quanh, sắc mặt người nào người nấy cũng lạnh tanh.



Sau khi đọc sách xong, Tiểu Kha ra khỏi thư phòng, tiếp theo cậu phải rèn luyện cơ thể.

Chào hỏi với dì Lam mấy câu, Tiểu Kha ra khỏi cửa phòng, Tiểu Hắc vội chạy theo cậu. Thấy Tiểu Hắc chạy bộ với mình, Tiểu Kha mỉm cười rồi vui vẻ tăng tốc độ.

Chỉ chốc lát sau Tiểu Hắc đã mệt tới nỗi nằm bò, chủ nhân nhỏ này còn chạy giỏi hơn cả chó nữa.

Bấy giờ Tiểu Kha đang đứng bên cạnh hồ nhân tạo ở mặt sau biệt thụ, tận hưởng làn gió nhẹ cuối cùng của mùa hè, bởi chẳng bao lâu nữa sẽ vào thu.

Tiểu Hắc sủa gâu gâu liên tục, giống như nó đang muốn nói nghỉ một lát đi, đừng chạy nữa, mệt chết rồi gâu gâu.

Tiểu Kha cười he he, sau đó nói với Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc à, mày có muốn xem anh thể hiện tài năng không?”

Tiểu Hắc khó hiểu nghiêng đầu, chủ nhân nhỏ đang nói cái gì vậy?

Tiểu Kha vận chuyển linh khí, làm động tác thực hiện các thế võ, tốc độ nhanh đến mức có thể nhìn thấy dư ảnh.

“Xích Diễm Cửu Quyền!”

Cậu hét lên một tiếng, sau đó tung một quyền về phía mặt hồ, vô số tia lửa ngưng tụ trên không trung rồi hợp lại thành một nắm đấm lửa khổng lồ.

“Cú đấm đầu tiên, cú đấm lửa!”

Hơi thở cuồng loạn quấn quanh nắm đầu lửa khổng lồ kia, một nắm đấm lửa có đường kính hai mét lao xuống hồ với tốc độ cực nhanh, tựa như sao băng.

“Uỳnh!”

Bọt nước bắn tung toé, chỉ trong một cái chớp mắt, mực nước giảm xuống mấy cm, cả mặt hồ xuất hiện khí nóng.

“Gâu!”

Tiểu Hắc sợ tới mức lông chó trên người sắp nổ tung, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào mặt hồ.

Con chó sợ chết khiếp.

Cho dù cú đấm này không đánh trúng người ta, nhưng có lẽ chỉ cần tới gần cũng đủ khiến người khác tan chảy.

Tiểu Kha vẫy tay, nắm đấm lửa ấy đã tiêu hao gần hai mươi phần trăm linh khí trong cơ thể cậu. Có vẻ như trước khi bức vào kỳ Trúc Cơ, cậu vẫn không thể sử dụng võ thuật một cách tuỳ ý.

Tiểu Kha xoay người, Tiểu Hắc vẫn đang nhìn mặt hồ không chớp mắt, mấy con cá chết nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Tiểu Kha khẽ vỗ vào đầu, gặp rắc rối rồi.

Cậu nhắc Tiểu Hắc, chẳng mấy chốc nó đã biến mất ở nơi xa.

Một lúc sau, các nhân viên an ninh đi tuần hằng ngày nhìn thấy mặt hồ nhân tạo bốc khói nghi ngút, cá chết nổi lềnh bềnh.

Đợi đến khi một người một chó quay về nhà, vừa đúng lúc chị gái Tiểu Kha về công ty xử lý công việc.

Tiểu Kha đặt Tiểu Hắc xuống đất, cậu nhìn nó với nét mặt nghiêm túc: “Tiểu Hắc, mày có muốn tu hành cùng tao không?”

“Gâu!”

“Được, quả nhiên là anh đây không nhìn lầm mày.”

Suy nghĩ dần có sự thay đổi, Tiểu Kha lấy một quả nạp khí đan cất trong nhẫn trữ vật ra, bẻ thành hai nửa. Tiểu Kha nuốt một nửa, nửa còn lại cậu nhét thẳng vào miệng Tiểu Hắc.

Sau đó Tiểu Kha ngồi xếp bằng tu hành, Tiểu Hắc cuộn tròn như quả bóng, giống như là đã ngủ, quanh thân phát ra tia sáng.

Trong lúc đó, điện thoại di động của Tiểu Kha nhấp nháy.

Là Lâm Hiểu Hiểu gửi tin nhắn tới.
Chương 19: Bắt cóc Tiểu Kha? Tôi không muốn đánh người

Đợi đến khi Tiểu Kha dừng việc tu luyện cũng đã là giữa trưa.

Tiểu Kha liếc Tiểu Hắc bên cạnh vẫn còn đang ngủ, cậu thấy nhàm chán, rút điện thoại di động ra định xem phim hoạt hình.

Tiểu Kha vừa mở điện thoại, một thông báo tin nhắn hiện lên vô cùng bắt mắt, là của chị Hiểu Hiểu, tinh thần cậu phấn chấn hơn hẳn, bấm vào tin nhắn của Lâm Hiểu Hiểu.

Chị Hiểu Hiểu: Tiểu Kha, xin lỗi đã làm phiền em, nhưng em có thể hỏi người nhà em xem có quen biết bác sĩ không. Chị biết hoàn cảnh gia đình em rất tốt, mẹ chị bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bây giờ không bệnh viện nào chịu nhận bà ấy nữa, chị thật sự hết cách rồi.

Sau khi đọc xong tin nhắn, Tiểu Kha không trả lời ngay.

Đối với bệnh nhân ung thư dạ dày giai đoạn cuối, có rất nhiều bệnh viện chỉ kê cho mấy loại thuốc giảm đau. Trị bệnh bằng hoá chất cũng chỉ là đòn tra tấn phải bỏ tiền mua mà thôi, vậy nên hầu hết các bệnh viện đều không tiếp nhận những bệnh nhân như vậy. Chẳng may ngày nào đó người bệnh chết trong bệnh viện, sẽ rất khó để giải thích với bên người nhà.

Với người khác, đây có thể là bệnh nan y, nhưng đối với Tiểu Kha mà nói thì chỉ cần không phải mất mạng sau một đòn chí mạng thì vẫn có cơ hội cướp người từ tay Diêm Vương về.

Tất nhiên không phải Tiểu Kha tự tin, mà cậu tin tưởng vào y thuật sư phụ truyền lại cho mình.

Nhớ lại lúc trong mộng, cậu từng luyện tập châm cứu với vô số người, kê đơn thuốc hàng vạn lần, tinh thần đã chết lặng.

Gặp những căn bệnh khó chữa, phức tạp còn hơn cả ung thư dạ dày nhưng cuối cùng Tiểu Kha vẫn có thể tự khắc phục được.

Tiểu Kha suy tư một lúc, sau đó cậu gửi tin nhắn bảo Lâm Hiểu Hiểu gửi định vị, giờ cậu sẽ tới ngay.

Lâm Hiểu Hiểu gửi tin nhắn định vị.

Tiểu Kha chạy vội xuống tầng, lúc ấy dì Lam đang lau đồ đạc, thấy Tiểu Kha đi tới, dì Làm hỏi cậu muốn làm gì.

“Dì Lam, cháu cần một bộ châm bạc, nguyên bộ.”

Dì Lam xua tay từ chối một cách thẳng thừng, trẻ nhỏ không được chơi mấy món đồ bén nhọn như vậy.

Thấy dì Lam không muốn mua cho mình, Tiểu Kha cũng chỉ đành nghĩ cách khác. Lúc ra khỏi biệt thự, cậu chạy đến tìm Tiểu Lưu ở gần cửa.

Tiểu Lưu bị cậu kéo đi trong trạng thái mơ hồ không rõ, đảm nhận vị trí tài xế.

Tiểu Kha đi vào gara, cậu chỉ vào mấy cái siêu xe, hỏi Tiểu Lưu định lái chiếc nào.

Cơ thể Tiểu Lưu run lên, cậu chủ cho phép anh ta chọn một chiếc xe, trong bao nhiêu chiếc siêu xe này, anh ta có thể tuỳ ý chọn một cái rồi lái, thật hạnh phúc quá đi!

Tiểu Lưu vội đi vòng quanh gara một lượt, cuối cùng anh ta chọn chiếc Rolls-Royce Shadow.

Không để Tiểu Lưu kịp vui sướng kích động, cậu chủ vội thúc giục anh ta mau lên xe.

“Brừm!”

Tiếng xe thể thao vang vọng khắp chung quanh.

Chỉ với một cú đạp chân ga, chiếc Rolls-Royce lao ra bên ngoài nhanh như một tia chớp, lực đẩy mạnh khiến cơ thể hai người ngả về phía sau.

“Rốt cuộc anh có lái xe được không vậy?”

Tiểu Kha cất giọng non nớt, nếu không phải sợ bại lộ thì cậu chỉ muốn tung một quyền đánh bay Tiểu Lưu ra ngoài.

Tiểu Lưu ổn định xe, làm quen với tốc độ của xe thể thao, phóng ra khỏi trang viên.

Nhân viên an ninh đứng ở cửa thấy chiếc Rolls-Royce đi tới thì lập tức mở cửa, hai người thành công rời khỏi trang viên.

Ở một góc đối diện với trang viên, một người đàn ông lấm la lấm lét mở bộ đàm rồi nói: “Mục tiêu đã rời khỏi trang viên, xin lặp lại, mục tiêu đã rời khỏi trang viên.”

Sau khi nói xong, người đàn ông biến mất trong góc tối tăm, giống như chưa từng có người ở đó.

Bên trong chiếc xe Rolls-Royce.

Tiểu Lưu chỉ quan tâm việc bị cậu chủ lôi ra khỏi cửa, không biết phải làm sao, chẳng lẽ tới tập đoàn Vương Thị?

Tiểu Kha ngồi hàng ghế sau cất giọng hờ hững: “Tôi muốn mua một bộ châm bạc, anh dẫn đường đi.”

Nghe cậu chủ nói muốn mua châm bạc, Tiểu Lưu do dự không biết nên nghe theo hay từ chối, dù sao thì đây cũng là thứ rất nguy hiểm với một đứa trẻ.

“Nếu anh không đưa tôi đi, tôi sẽ nói xấu anh với chị gái, khiến anh không thể ở lại nhà họ Vương được nữa đâu nha.”

Tiểu Kha cất giọng non nớt ngây thơ uy hiếp Tiểu Lưu.

Căn bản là Tiểu Lưu không thể không nghe, vì anh ta sợ thật sự.

Trời cao đất dày ơi, tại sao lại cử một ác ma tới hành hạ con vậy? Tiểu Lưu than trời trong lòng.

Chiếc Rolls-Royce gầm rú trên đường phố đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người đẹp. Đây chính là sức hấp dẫn của một chiếc siêu xe, nếu bản thân sở hữu Rolls-Royce thì cần gì phải sợ không có gái đẹp làm bạn.

Không lâu sau, chiếc xe dừng trước một cửa hàng chuyên bán đồ chữa bệnh.

Tiểu Kha bước xuống mua một bộ châm bạc nhỏ nhắn trông vô cùng tinh xảo, mang theo bên mình rất tiện.

Sau khi thanh toán xong, cậu ra cửa định lên xe nhưng lại thấy Tiểu Lưu đang say mê chụp ảnh tự sướng trước chiếc siêu xe, cậu rầu rĩ.

Không biết đưa cái tên không đáng tin cậy này theo là đúng hay sai nữa.

Tiểu Kha ngồi lên xe, cậu đưa vị trí mà Lâm Hiểu Hiểu gửi cho Tiểu Lưu, bây giờ phải xuất phát tới nhà Lâm Hiểu Hiểu.

Xe bắt đầu chạy về phía khu hướng Nhạn Bắc, đằng sau có một chiếc Minibus đang bám sát, cả nhóm người nở nụ cười nham hiểm.

Ô tô rẽ phải rẽ trái, chẳng mấy chốc đã tiến vào khu Nhạn Bắc, Tiểu Kha quan sát khung cảnh quen thuộc, cuộc sống trước kia hiện ra trước mắt cậu.

“Anh Tiểu Lưu, dừng xe đi.”

Chiếc Rolls-Royce đậu ven đường, Tiểu Kha mở cửa xe rồi chạy vào tiệm trà sữa.

Tiểu Lưu bước xuống xe, anh ta chăm chú nhìn cậu chủ, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ chỉ thích ăn ngon.

Một chiếc siêu xe bất ngờ xuất hiện trên đường đã thu hút sự chú ý của một đám phụ nữ.

“Này, nhìn anh trai kia đi, anh ta lái con xe Rolls-Royce đó đấy, đúng là một anh chàng vừa giàu vừa đẹp trai.”

“Mau đi mau đi, biết đâu lại là cậu ấm nhà quyền thế nào đó.”

Một đám phụ nữ mặc quần áo hở hang, váy ngắn phối với quần tất, chân bước trên đôi giày cao gót tiến tới gần Tiểu Lưu, nói: “Anh đẹp trai, anh có muốn làm một lý không? Rất ngọt~”

Mấy cô gái còn cố tình kéo dài giọng, ỏn ẻn, khiêu khích Tiểu Lưu.

Thật ra Tiểu Lưu cũng không thích mấy loại con gái kiểu này, chỉ muốn im lặng chờ cậu chủ ra ngoài. Nhưng người phụ nữ lại càng vô liêm sỉ hơn, đưa tay sờ soạng ngực Tiểu Lưu, thậm chí là còn dán sát người lên cơ thể anh ta.

Tiểu Lưu cũng hết cách, anh ta chỉ đành ứng phó với đám phụ nữ này trước.

Chiếc minibus đã đuổi tới, tài xế nhìn Tiểu Kha đi mua trà sữa một mình, ra hiệu đây là cơ hội tốt.

Người nọ dừng xe trước cửa, người bên trong cũng xoa tay, hầm hè chuẩn bị thực hiện kế hoạch.

Tiểu Kha mua trà sữa xong rồi vừa cười tủm tỉm vừa nếm thử ngụm trà sữa, cậu hoàn toàn không có chút phòng bị gì. Khi cậu vừa bước ra khỏi cửa hàng, một cái bao tải to ụp vào mặt cậu.

“Bắt được rồi, mau đi thôi!”

Bốn người đàn ông khiêng bao tải rồi vội nhảy lên Minibus.

Lúc này Tiểu Lưu cũng nhận thức được việc cậu chủ bị người ta bắt cóc nên đã la lên thất thanh, chạy về phía Minibus.

“Brừm!”

Chỉ với một cú đạp chân ga, chiếc Minibus chạy thẳng vào làn đường, để lại Tiểu Lưu đứng sau chỉ biết hít một làn khói bụi. Tiểu Lưu chửi thầm trong lòng, xoay người đi về phía xe.

“Ai u~ Anh trai, đi với em không? Chắc chắn em sẽ khiến anh trai vui vẻ mà.” Cô gái nọ ngăn Tiểu Lưu lại.

“Chúng ta cùng sung sướng nha cậu chủ!”

Tiểu Lưu giơ một chân đá người phụ nữ kia đi thật xa, đáng chết thật! Chỉ vì loại phụ nữ phá hoại này mà để lạc mất cậu chủ, cô chủ sẽ giết chết anh ta mất.

Sau khi quay lại xe, Tiểu Lưu vội khởi động xe, nhanh chóng đuổi theo chiếc Minibus phía trước, để lại cô gái bị đá ngã trên mặt đất. Cô ta xấu hổ nhìn khắp bốn phía xung quanh, nhận lấy ánh mắt khinh thường của mọi người.

“Nhìn cái gì mà nhìn, một dám ngu xuẩn.” Cô gái la lối khóc lóc, quát tháo mọi người.

Hành vi của cô ta khiến những người đứng vây xem gắn cho cô ta cái mác người đàn bà đanh đá.

Một cuộc rượt đuổi đang diễn ra trên đường xe chạy của khu Nhạn Bắc. Một chiếc Minibus, một chiếc Rolls-Royce điên cuồng vượt hàng chục cái đèn xanh đèn đỏ.

Cuối cùng Tiểu Lưu vẫn bị mất giấu chiếc Minibus kia, anh ta kêu: “Chết tiệt! Con đàn bà khốn kiếp!”

Tiểu Lưu điên mẹ mất, giờ anh ta nên làm cái gì đây?

Sau khi bình tĩnh lại, Tiểu Lưu lập tức báo cảnh sát, sau đó gọi điện thoại cho dì Lam.

Bên trong chiếc Minibus, Tiểu Kha đang uống nốt cốc trà sữa trong bao tải, cậu biết tất thảy những gì đang xảy ra bên ngoài.

Chắc chắn nhóm người này bắt cậu là vì có mưu đồ gì đó, nếu vậy thì cứ đợi thôi, dù sao cậu cũng là người tu tiên, sợ cái gì chứ.

Chiếc Minibus tiếp tục chạy thêm một đoạn, tiến vào một cái nhà xưởng bỏ hoang. Người bên trong xe nói chuyện với nhau, căn bản là không thèm để ý tới Tiểu Kha.

“Cậu chủ nhà họ Vương đó nha, chậc chậc chậc, không biết bà chủ sẽ cho chúng ta bao nhiêu tiền.”

“Yên tâm đi, chắc chắn không ít đâu, lần này chúng ta hành động quá dễ dàng.”

“Ha ha ha, cái thằng nhóc hỗn láo đằng sau còn đòi đuổi theo đại ca của chúng ta, không biết đại ca xuất thân là tay đua xe sao.”



Xe đã dừng lại, Tiểu Kha cũng không cần phải tiếp tục giả vờ nữa, linh khi quanh cơ thể cậu bắt đầu rung chuyển, bao tải lập tức vỡ vụn.

Mọi người bên trong xe hoảng sợ.

“Chuyện quái gì vậy? Ảo thuật à?”

“Ngoan nào, mày… Mày là người hay quỷ?”

Cậu bé đứng dậy, tiếp tục uống trà sữa với nét mặt ngây thơ vô tội, trông vô cùng phúc hậu và vô hại.

Tên cầm đầu không quan tâm việc cậu thực hiện hành động vừa rồi kiểu gì, dù sao cũng tới nơi rồi, nhiệm vụ của gã cũng đã hoàn thành.

Họ mở cửa xe, năm tên bắt cóc bước xuống.

Tiểu Kha tự nhảy xuống xe. Bấy giờ đã có hơn mười tên vệ sĩ tập trung tại nhà xưởng, đồng thời có bóng dáng nóng bỏng của một người phụ nữ ngồi ở chính giữa.

Bọn bắt cóc tiến lên nói với thái độ cung kính: “Dạ thưa bà chủ, tôi đưa người về rồi.”

Người phụ nữ hạ lệnh ném cho gã một cái vali xách tay. Tiểu Kha phân tán thần thức, phát hiện trong cái vali kia chất đầy tiền mặt.

Người phụ nữ đi trên đôi giày cao gót, bước từng bước về phía cậu bé, tiếng giày cao gót chạm đất vang vọng khắp nhà xưởng.

Cô ta tiến đến cạnh Tiểu Kha, dùng ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu, miệng nói: “Đúng là một đứa bé xinh đẹp, đáng tiếc là nhóc lại tên Vương Tiểu Kha.”

Người phụ nữ nở nụ cười tà ác, bắt được cậu chủ út nhà họ Vương một cách thuận lợi như vậy, chắc chắn tổng giám đốc sẽ rất vui.

“Các anh làm ăn kiểu gì vậy, thậm chí còn không trói chặt nó lại nữa.” Cô ta xoay người ngồi xuống chiếc ghế, sau đó ra lệnh cho vệ sĩ đứng bên cạnh: “Mau trói nó lại rồi đưa lên xe.”

Mấy tên vệ sĩ cầm dây thừng tới gần Tiểu Kha.

“Khoan đã chị gái, tại sao chị lại bắt cóc em?” Tiểu Kha dò hỏi với nét mặt ngây thơ.

Người phụ nữ bị chọc cười, cô ta không ngờ cậu bé lại có thể đưa ra câu hỏi ấu trĩ như vậy, cô ta nói: “Tất nhiên là vì có người muốn tìm em rồi, đứa nhóc đáng yêu.”

“Ai muốn tìm em vậy?”

“Ha ha ha, cái này chị không thể nói cho em được, đợi em tới rồi sẽ biết.”

Tiểu Kha thở dài, cậu vẫn kiên trì: “Không được, chị cần phải nói cho em biết, nếu không em sẽ đánh chị. Em không thích đánh người.”

“Không thích đánh người ư? Ha ha ha ha…”

Tất cả những người có mặt đều ôm bụng cười to, họ chẳng hề để tâm đến lời uy hiếp của cậu bé.

"Ôi, tôi nói thật mà chẳng ai tin.”

Trong phút chốc, quần áo Tiểu Kha tự động dù không có gió, một áp lực khủng khiếp bủa vây tất cả mọi người.
Chương 20: Có thực lực, nhưng cũng không nhiều lắm

Mọi người có cảm giác cơ thể như đang bị Thái Sơn đè nặng.

Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, cô ta lập tức ra lệnh cho mọi người bắt lấy Vương Tiểu Kha. Đám vệ sĩ nhận lệnh, họ thi nhau lao về phía Tiểu Kha.

Nhưng chỉ thấy cậu bé từ từ giơ bàn tay nhỏ lên, sỏi đá rơi rụng dưới mặt đất lơ lửng giữa không trung. Khi vệ sĩ chỉ cách cậu khoảng vài bước chân, ngón tay cậu khẽ động, ngay tức khắc, mười mấy viên đá lao về phía vệ sĩ với tốc độ nhanh khủng khiếp.

“Bốp bốp…”

Mấy viên đá chọi trúng người đám vệ sĩ, khoảnh khắc ấy, mọi người đều đứng yên tại chỗ, duy chỉ có người phụ nữ kia là hốt hoảng hét to: “Sao lại thế này? Một đám súc sinh, mau bắt nó lại!”

Tiểu Kha bước từng bước về phía người phụ nữ, vừa rồi cậu mới chỉ dùng hòn đá điểm huyệt đám vệ sĩ mà thôi. Nếu cậu không kiểm soát lực thì e là bọn họ đã chết cứng rồi, nhưng tất nhiên là cậu không muốn làm như vậy.

Người phụ nữ chứng kiến cảnh tượng kỳ quái, cô ta cuống quít rút điện thoại di động gửi tin nhắn.

Trong lúc đó, Tiểu Kha đã đứng trước mặt người phụ nữ, cậu nở nụ cười ngọt ngào với cô ta: “Bây giờ có thể nói cho em biết được chưa? Em không muốn đánh chị đâu.”

Người phụ nữ nọ nghiến răng nghiến lợi, cô ta đường đường là người lớn, sao có thể sợ hãi trước một đứa con nít được. Cô ta hít một hơi thật sâu, sau đó hướng lòng bàn tay về phía mặt cậu bé.

“Bốp!” Một tiếng va chạm bàn tay lảnh lót vang khắp nhà xưởng.

Lỗ tai người phụ nữ ù đi, chẳng mấy chốc, một dấu tay nhỏ xuất hiện trên má trái cô ta.

Sư phụ từng nói lúc cần ra tay thì phải ra tay, nếu không sẽ phải âm thầm chịu đựng sự ức hiếp của kẻ xấu…

Cậu nhớ lại lời sư phụ nói.

“Thằng nhóc này, dám đánh bà!” Người phụ nữ giơ chân đá về phía Tiểu Kha, nhưng cậu lại khẽ nghiêng mình né đòn.

“Bốp!”

Lại một âm thanh giòn tan, lần này má phải cô ta cũng xuất hiện dấu bàn tay nhỏ.

“Mày…”

Bốp!

“Tao!”

Bốp!

Sau vài cái tát, mặt người phụ nữ sưng tấy như cái đầu heo, cô ta cũng không dám nhiều lời nữa.

Đau quá~

Tiếng phanh xe gấp vang lên.

Bên ngoài lại xuất hiện thêm một đám vệ sĩ nữa, tên cầm đầu là một ngươi đàn ông trung niên đầu trọc.

Trông người đàn ông đầu trọc có vẻ không được kiên nhẫn, màu da ngăm đen, cao gần hai mét. Gã ta giống một con gấu khổng lồ hình người, nhìn chằm chằm vào Tiểu Kha như hổ rình mồi.

Tiểu Kha dừng tay, nỗi khiếp sợ thoáng hiện trong đôi đồng tử màu xanh lam. Không phải Tiểu Kha sợ hãi trước hình dáng của tên đầu trọc kia, mà bởi vì trong cơ thể người nọ có nguồn linh khí mỏng manh, suy yếu mà lại vẩn đục.

Chẳng lẽ nơi này còn có người tu tiên khác ư?

Không thể nào, sư phụ từng nói linh khí trên Trái Đất loãng. Bây giờ cả thế giới không còn người tu tiên thứ hai.

Cái đầu nhỏ bé của Tiểu Kha xuất hiện đủ thứ chuyện, thôi bỏ đi, chuyện này để sau rồi nghĩ.

Người đàn ông đầu trọc chế giễu người phụ nữ, gã ta cất giọng vang dội như chiêng: “Trần Sở Sở, người phụ nữ như cô mà có thể bị một đứa nhóc đánh à? Cậu chủ Cao chơi cô nhiều đến hỏng rồi ư? Còn phải để anh đây ra tay nữa.”

Trần Sở Sở vuốt ve khuôn mặt sưng tấy của mình, nói không rõ lời: “Gấu Đen, lanh (anh) mau… Bắt cái nhằng thóc nhó nhá (thằng nhóc chó má) này lại.”

Gấu Đen xua xua tay, nói lảm nhảm cả đống cuối cùng vẫn chẳng hiểu gì.

Gấu Đen chuyển sự chú ý sang Tiểu Kha, hai người mặt đối mặt, một người sát khí nham hiểm, một người lại có vẻ ngoài đáng yêu ngọt ngào.

Gấu Đen vẫy tay, mười mấy tên vệ sĩ phía sau cùng ùa lên.

Tiểu Kha bắt đầu nhích người, tốc độ nhanh đến mức không ai phản ứng kịp.

Rầm!

Chỉ một cú đấm nhẹ tênh đã khiến một người đàn ông cao một mét tám bay xa hai mét. Trong vài giây ngắn ngủi ấy, tất cả mọi người đều ngây người. Mẹ nó chứ, sao một đứa nhóc có thể làm được chuyện này?

Tiểu Kha đi lướt trong đám người, mỗi lần cậu tung cú đấm hay giơ chân đá là sẽ có vệ sĩ bay đi thật xa. Trong mắt cậu, tốc độ của những người này quá chậm, sức quá yếu.

Kết hợp giữa các cú đấm, chân và cùi chỏ, cậu có thể đánh bay những người này chỉ bằng sức mạnh thể chất của bản thân.

Một phút không dài cũng không ngắn, tất cả đám vệ sĩ nằm bò dưới đất rồi rên rỉ, co quắp như những con tép riu.

Mà đây là Tiểu Kha vẫn đang kiềm chế sức mạnh của mình, nếu không cú đấm đó có thể sẽ giết chết người.

Ở giai đoạn sơ kỳ của Luyện Khí, cậu có thể vác lò luyện đan nặng ba trăm cân rồi đi bộ. Bây giờ cậu đã bước vào giai đoạn trung kỳ của Luyện Khí, sức mạnh thể chất cũng không phải chỉ đơn giản là một cộng một mà đã tăng lên gấp mấy chục lần.

“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn đánh nhau!” Tiểu Kha nói với giọng bực tức, cậu chỉ muốn hỏi cho ra ai là người bắt cóc mình mà thôi.

Đối mặt với cảnh tượng hỗn loạn này, tên Gấu Đen tỏ vẻ kinh ngạc.

Sao có thể chứ?

Sau khi hoàn hồn, gã ta khoanh tay, mở miệng nói với thái độ lạnh lùng: “Hừ, thằng nhóc, mặc dù tao không biết tại sao mày làm được như vậy, nhưng bây giờ mày hãy dừng lại và theo tao quay về nhà họ Vương đi.”

Gấu Đen mở miệng nói rất tự tin, bước từng bước về phía Tiểu Kha. Gã ta cũng có thể nghiền nát đám vệ sĩ này một cách tuỳ ý, mặc dù đứa bé này rất kỳ lạ, nhưng gã ta không cho rằng cậu bé sẽ mạnh hơn mình.

Đối mắt với tên Gấu Đen, Tiểu Kha cũng tập trung hơn. Gã Gấu Đen trước mặt cậu đây mạnh hơn đám vệ sĩ kia rất nhiều, và có thể là người tu tiên.

Vù!

Gấu Đen tăng tốc, lao về phía Tiểu Kha như một cái máy ủi đất, một luồng sức mạnh không thể đỡ nổi toả ra.

Tiểu Kha cắn môi, bĩu môi đứng yên tại chỗ. Giây tiếp theo, một lớn một nhỏ chỉ cách nhau đúng một bước chân.

Nắm đấm to bằng bao cát của Gấu Đen nhằm về phía Tiểu Kha cùng với tiếng xé gió chói tai, bình thường ai cũng sợ rằng hứng chịu cú đấm này sẽ đoàn tụ với tổ tiên.

Ngay khoảnh khắc nắm đấm chuẩn bị giáng xuống Tiểu Kha, một bàn tay nhỏ trắng nõn siết lại thành nắm đấm, đối mặt trực diện với nắm đấm của Gấu Đen.

Bùm!

Hai cú đấm chạm nhau, Tiểu Kha dùng sức mạnh áp đảo Gấu Đen, khiến gã ta liên tục lùi về sau. Lúc này đây, trên mặt Tiểu Kha chỉ còn sự khinh thường, không còn vẻ căng thẳng khi trước nữa. Cậu mới chỉ dùng mười phần trăm sức mạnh mà tên to con này đã không đỡ nổi rồi. Thật là tệ hại...

Mặt khác, tay phải của Gấu Đen hơi run lên, giống như đã bị gãy xương.

Tiểu Kha mở miệng nói một cách chậm rì: “Tại sao chú lại bắt tôi, ai bảo chú tới bắt tôi? Chú không đánh lại tôi đâu, mau khai nhận đi.”

Gấu Đen tức đến nỗi muốn chửi mẹ, đây đúng là sự sỉ nhục đối với gã ta.

Dứt lời, Tiểu Kha lắc mình một cái, giây sau cậu xuất hiện trước mặt Gấu Đen, cậu đá vào cẳng chân Gấu Đen, cú va chạm mạnh khiến Gấu Đen bay ngược về sau, mãi đến khi gã ta đâm sầm vào cây cột rồi lăn xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

“Ai nha, thực lực bị bại lộ chút rồi, nhưng cũng may là vẫn chưa lộ hoàn toàn.” Cậu lẩm bẩm.

Giờ trong nhà xưởng chỉ còn Trần Sở Sở và mấy tên bắt cóc đứng bất động một chỗ. Bây giờ bọn bắt cóc không biết là nên đi hay ở, cảnh tượng vừa rồi có lẽ phim ảnh cũng không dám quay chụp đúng không?

Tiểu Kha bước về phía Trần Sở Sở, sau một cuộc trò chuyện thân mật, cuối cùng cậu cũng biết được một số thông tin.

Nhà họ Cao và cả những nhân vật tầm cỡ ở thu đô.

Nhân vật lớn ở thủ đô là ai? Nhà họ Vương ở thủ đô à?

Sau khi biết người muốn bắt mình là nhà họ Cao, Tiểu Kha mới gật đầu hài lòng. Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Tiểu Kha lại ngồi vào Minibus một lần nữa.

“Này, mấy người mau lên xe đi, đưa tôi về.” Tiểu Kha nhíu mày nói, bọn bắt cóc này bị ngu à? Muốn cậu tự chạy về hay sao?

Bọn bắt cóc vội cầm tiền lên xe, nịnh nọt hầu hạ Tiểu Kha. Sau khi xác định vị trí xong, Minibus phóng ra khỏi nhà xưởng bỏ hoang với tốc độ nhanh như chớp.

Trần Sở Sở nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt, cô ta cũng không biết làm thế nào cho phải.



Trên chiếc Minibus, mấy tên bắt cóc không dám thở mạnh, sợ con quái vật nhỏ có sức chiến đấu đáng kinh ngạc này sẽ đánh mình.

“Cậu chủ Vương, cậu có muốn uống Coca không, tôi có hai chai.”

Tiểu Kha kiêu ngạo duỗi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình ra, tên bắt cóc béo ú vội vàng đặt vào tay Tiểu Kha.

“Anh khá hơn đám người xấu kia nhiều, tôi thấy anh nên cải tà quy chính đi, lừa bán trẻ con là chuyện làm trái pháp luật.”

Nghe cậu bé lải nhải, tên bắt cóc béo gật đầu lia lịa, khiến cả đám bắt cóc xấu hổ vô cùng. Cứ như vậy, dưới nỗi lòng lo lắng hoảng sợ của bọn bắt cóc, chiếc xe đã tới đích thuận lợi.

Tiểu Kha xuống xe, cậu còn chưa kịp quay đầu lại, tài xế đã giẫm chân ga, chiếc Minibus biến mất tại chỗ.

Tiểu Kha lẩm bẩm: “Tôi đáng sợ đến vậy à, chạy nhanh thế.”

Bây giờ cậu phải nhanh chóng đi tìm chị Hiểu Hiểu, có lẽ chị Hiểu Hiểu đang sốt ruột chờ.

Tiểu Kha đi vào một khu dân cư bình thường theo chỉ dẫn trên điện thoại di động, khi cậu chỉ còn cách điểm đích khoảng năm mươi mét, Lâm Hiểu Hiểu đã vẫy tay gọi cậu.

Đợi sau khi Tiểu Kha đến gần, Lâm Hiểu Hiểu nhìn sau lưng cậu, phát hiện không thấy người nhà cậu.

Khi thấy sự thất vọng hiện trong mắt Lâm Hiểu Hiểu, Tiểu Kha vội giải thích rằng lát nữa chị gái mình sẽ tới.

Nghe vậy, đôi mắt Lâm Hiểu Hiểu lại rực sáng một lần nữa, cô ấy vội dẫn cậu vào nhà trước.

Nhà Lâm Hiểu Hiểu ở tầng mười hai, khi đi thang máy, Tiểu Kha có thể thấy rõ cô ấy tiều tụy đến mức nào.

Dù vẫn còn là một học sinh nhưng đã phải trải qua nỗi đau sinh ly tử biệt, đặt vào hoàn cảnh của bất kỳ ai thì cũng cảm thấy bất lực và đau buồn mà thôi.

Sau khi vào nhà, mùi thuốc bắc xen lẫn mùi thuốc tây xộc thẳng vào mũi, quá rõ ràng, nhà họ Lâm đã thử qua cả phương pháp Trung y lẫn Tây y.

Có một nhóm người đang ngồi trên sofa, gồm cha Lâm Hiểu Hiểu, anh trai, cậu và cả mợ của cô ấy.

Khi thấy Lâm Hiểu Hiểu đưa một cậu bé đáng yêu như vậy về nhà, tất cả mọi người đều tỏ vẻ bất mãn.

Anh trai Lâm Hiểu Hiểu lên tiếng đầu tiên: “Em gái, đã vào lúc này rồi em còn dẫn người ngoài tới làm gì? Huống hồ còn là một đứa trẻ nữa.”

Những người còn lại vẫn im lặng, nhưng suy nghĩ trong lòng họ cũng như vậy.

Lâm Hiểu Hiểu phản bác với đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ đã bị thế này rồi, mọi người không thể làm gì được nữa, chị Tiểu Kha có thể giúp đỡ chúng ta, tại sao em lại không thể thử chứ!”

Anh trai Lâm Hiểu Hiểu định nói gì đó nhưng lại bị cha giơ tay ngăn cản: “Được rồi, cha có thể hiểu cho tâm trạng của Hiểu Hiểu, nhưng mọi người ở đây không có cách thì một đứa nhóc làm gì được? Con mau đưa cậu bé về đi.”

“Ai nha~”

Bản thân ông ấy cũng muốn vợ mình bớt đau đớn, nhưng bên phía bệnh viện đã nói dù có điều trị thêm cũng vô ích. Bệnh tình của vợ ông ấy đã quá nặng, không có cơ hội phục hồi.

Nước mắt Lâm Hiểu Hiểu lăn dài, cánh môi khẽ run rẩy. Cô ấy không muốn chấp nhận sự thật này.

Mũi cha Lâm Hiểu Hiểu chua xót, tất cả là tại ông ấy không phát hiện ra chuyện này sớm hơn, nếu không đã có cơ hội rồi…

“Dì vẫn có thể cứu chữa được, mọi người yên tâm đi.” Một giọng nói non nớt trong trẻo truyền đến tai mọi người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom