• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ăn Mày Tu Tiên (2 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11: Đứa trẻ năm tuổi muốn luyện đan

Trong đại điện, lão đạo không nói gì, chỉ duỗi một ngón tay ra.

Tiểu Liên nghi hoặc hỏi: "Một trăm ngàn à? Ông thấy thế nào?"

Lão đạo đang ngồi khoanh chân nhất thời hai mắt sáng ngời. Vừa rồi ông ta chỉ muốn mười ngàn mà thôi.

Kể từ khi đạo quán dần sa sút, ông ta đã phải bán đi nhiều thứ.

Dù sao thì giữ thứ này cũng chẳng ích gì, nó đã bám đầy bụi rồi.

Lão đạo giả vờ cao thâm nói.

"Bần đạo thấy bạn nhỏ có duyên với lò luyện đan của tổ sư, cứ lấy một trăm ngàn đi, làm chút việc tích đức cho đạo quán."

Tiểu Kha nhận thấy trong mắt lão đạo hiện lên nụ cười ranh mãnh, đột nhiên có cảm giác như mình đang bị tống tiền.

"Chị Tiểu Liên, cái này quá đắt, em không muốn nữa."

Tiểu Kha ra chiều rất tiếc nuối, buông lỏng tay ôm lò luyện đan.

Tất nhiên Tiểu Liên có thể nhìn ra sự xảo quyệt của lão đạo này, vì rồi mình đã bị lừa một vố.

Nhìn thấy cậu chủ không còn muốn lò luyện đan này nữa, Tiểu Liên không nói thêm gì nữa, quay người đưa cậu chủ ra ngoài.

Lão đạo sĩ đang ngồi ngay ngắn rất lo lắng, vịt chết đến miệng còn bay được?

Lão đạo sĩ vội vàng đứng dậy, nói với hai người đã ra đến gần cửa: "Chờ một chút, bần đạo thấy tiểu thí chủ có duyên với lò luyện đan, giá cả ngược lại không thành vấn đề, có thể thương lượng."

Lão đạo sĩ vốn trông rất xảo quyệt, bây giờ lại tỏ ra nóng lòng khiến hai người càng thêm chán ghét.

Tiểu Kha quay lại hỏi: “Ba ngàn tệ có bán không?"

Lão đạo sĩ nhất thời không muốn nói chuyện.

Vừa rồi cô gái này ra giá một trăm ngàn tệ, vừa quay đầu đã đổi thành ba ngàn tệ, chênh lệch này quá lớn.

"Năm mươi ngàn, năm mươi ngàn, bạn nhỏ lấy đi thôi."

“Bốn ngàn, không thể nhiều hơn nữa.”

"Bốn mươi ngàn, bây giờ cậu có thể mang đi!"

"Năm ngàn, ông không bán thì cháu đi!"

“Ba mươi lăm ngàn, giá cố định, không nói nữa.”

"Sáu ngàn…"



Tiểu Liên ngơ ngác nhìn Tiểu Kha đang mặc cả với vị đạo sĩ già.

Giống như bà cô mặc cả ở chợ thức ăn vậy.

"Tám ngàn tám, coi như tôi xui xẻo, cậu đem đi đi."

Lão đạo sĩ thổi râu trừng mắt, trong lòng đã mắng thằng nhóc xấu xa này một ngàn lần.

Tiểu Liên nhìn Tiểu Kha có vẻ vô hại với cả người lẫn vật, cảm thấy có chút không chân thực.

Sau khi trả tiền, Tiểu Liên liên lạc với người khác chuyển lò luyện đan về trang viên nhà họ Vương.

Rời khỏi đạo quán, hai người lái xe trở lại tập đoàn Vương thị.

Sau khi đi thang máy đến văn phòng tổng giám đốc ở tầng trên cùng, Tiểu Liên cuối cùng cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

Lúc này Vương Tư Kỳ đang họp ở tầng dưới, Tiểu Kha không muốn quấy rầy chị gái.

Chị Tiểu Liên còn có việc phải làm nên bảo Tiểu Kha đừng chạy lung tung rồi một mình đi xuống lầu.

Nhìn văn phòng tổng giám đốc trống rỗng, Tiểu Kha không biết phải làm sao.

Sau khi xem video trên điện thoại di động một lúc, cậu đi loanh quanh trong phòng.

Trong hộc tủ có bút lông và giấy Tuyên Thành.

Đúng lúc Tiểu Kha đang thấy buồn chán nên muốn chơi bút lông, viết thư pháp.

Tủ không thấp, cao ước chừng hai mét, hiện giờ Tiểu Kha chỉ cao một mét.

Đi đến dưới tủ, Tiểu Kha nhẹ nhàng nhảy lên, dễ dàng lấy được bút lông và giấy Tuyên Thành.

Không thể không nói, sau khi bước vào Luyện Khí Sơ Kỳ, thể chất của Tiểu Kha đã vượt xa người lớn bình thường.

Mực trên bàn, Tiểu Kha nhảy lên ghế, trải giấy Tuyên Thành ra, nhúng bút lông vào mực.

Viết cái gì nhỉ?

Tiểu Kha nhớ lại thơ cổ điển do sư phụ dạy.

"Có rồi, viết một bài thơ đi."

Tiểu Kha lẩm bẩm, bàn tay bé nhỏ cầm bút lông.

Chỉ thấy khí thế của Tiểu Kha đột nhiên thay đổi, đôi mắt sáng ngời có thần.

Nhập bút, đi bút, thu bút, viết xuống từng dòng chữ một.

Tiểu Kha viết rất nhanh, chỉ trong vòng ba phút đã viết xong một bài thơ.

Thử thân tẫn thường bi dữ nhạc,

Diệc niệm tương ôi dạ bán thâm.

Thương sơn mang mang khí tự sinh,

Bạch vân hạo hạo yểm quy trần.

Sau khi viết xong một bài thơ, chữ trên toàn bộ tờ giấy vô cùng đẹp đẽ, ý thơ hùng tráng tỏa ra qua từng con chữ.

Nhìn kỹ, mỗi từ đều có nét bút và thế bút hoàn hảo.

Khắp nơi lộ ra nét tang thương.

Tiểu Kha bỏ tác phẩm của mình sang một bên, cậu muốn viết một bài khác.

Lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành mới, Tiểu Kha lại múa bút thành văn viết xuống một câu thơ khác.

Khuynh tẫn lục nghị hoa tiệm khai,

Vấn đàm để kiếm tiên an tại tai.

Bài thơ đầu bộc lộ ý nghĩa buồn bã nhưng bài thơ này lại vô cùng hào hùng.

Mỗi một nét bút giống như một thanh lợi kiếm bị phong ấn.

Cho dù không rút kiếm, nó vẫn có thể chấn động lòng người.

Tiểu Kha hài lòng cất đi kiệt tác của mình.

Nhưng sau đó nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn dán hai tác phẩm lên tường hai bên.

Tin rằng chị gái sẽ thích tác phẩm của mình, sư phụ cũng khen thư pháp của mình rất tốt mà.

Tiểu Kha rất tự tin.

Đợi một lúc, Tiểu Kha đã ngủ quên trên ghế sô pha.

Sau khi Vương Tư Kỳ họp xong thì cũng đã gần đến giờ tan sở.

Đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra, Vương Tư Kỳ nhìn thấy Tiểu Kha đang ngủ ngon lành trên ghế sô pha.

Vương Tư Kỳ nhẹ nhàng đi tới bàn làm việc, đặt hồ sơ cuộc họp lên bàn.

Bấy giờ mới phát hiện giấy Tuyên Thành và bút lông vương vãi trên bàn.

“Tiểu Liên thật là, lại dám đưa bút lông cho trẻ con chơi.”

Trong giọng điệu của Vương Tư Kỳ không có chút trách móc nào, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhẹ.

Sau khi dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn, Vương Tư Kỳ mới để ý đến tờ giấy Tuyên Thành được dán trên tường.

"Đây là do em trai viết à?"

Vương Tư Kỳ kinh ngạc nhìn bài thơ trên giấy Tuyên Thành.

"Bạch vân hạo hạo yểm quy trần..."

Không thể nào, trong lòng Vương Tư Kỳ đã loại trừ Tiểu Kha.

Cô ấy rất thích thư pháp nên mới để bút lông và giấy Tuyên Thành trong văn phòng.

Nhưng càng hiểu về thư pháp thì càng thấy được thế bút ẩn chứa trong con chữ.

Ít nhất những đại sư cô ấy từng thấy cũng không hơn thế này.

Khi Tiểu Kha tỉnh lại, cô ấy phải hơi xem thứ này mang về từ trong tay đại sư nào.

Quay đầu lại, cô ấy thấy một tờ giấy Tuyên Thành khác được dán trên tường.

"Còn nữa à?"

Vương Tư Kỳ tới gần nhìn kỹ hơn.

Những gì viết trên tờ giấy này không còn là một bài thơ nữa mà chỉ là một câu trong bài thơ.

“Khuynh tẫn lục nghĩ hoa tiệm khai,

Vấn đàm để kiếm tiên an tại tai."

Vương Tư Kỳ nhẹ giọng đọc thơ, nhìn liên tiếp mấy lần.

"Thần tác, đây là thần tác. Bản thân bài thơ như một thanh kiếm, cộng với kiếm thế hành văn, vừa nội liễm vừa sắc bén."

Vương Tư Kỳ suýt thốt lên kinh ngạc, cô ấy rất chắc chắn đây là tuyệt bút của đại sư.

E là đến phòng đấu giá cũng có thể bán ra một cái giá trên trời.

Đầu óc Vương Tư Kỳ ong ong, làm sao thần tích như vậy lại có thể xuất hiện ở đây.

Sau khi nhẹ nhàng gọi Tiểu Kha tỉnh lại, Vương Tư Kỳ mỉm cười hỏi cậu ai đã viết thư pháp trên tường.

Tiểu Kha dụi dụi mắt, rất tự nhiên nói là mình viết.

Vương Tư Kỳ gãi mũi Tiểu Kha.

Cô ấy không tin rằng bức thư pháp này là thủ bút của Tiểu Kha.

Vương Tư Kỳ dứt khoát không hỏi nữa, ngày mai trực tiếp hỏi Tiểu Liên là được.

Đến giờ tan sở, Vương Tư Kỳ đưa Tiểu Kha về nhà.

Trang viên nhà họ Vương, lúc này dì Lam đang quan sát lò luyện đan, thứ vừa to vừa nặng.

Mấu chốt là nhìn không đẹp, trong biệt thự không có chỗ để đặt làm vật trang trí.

"Brừ brừ!"

Tiếng xe thể thao vang lên.

Mọi người đều biết cô chủ đã về đến nhà, vội vàng mở cửa trang viên.

Sau khi Vương Tư Kỳ xuống xe, ánh mắt mọi người đều mang theo sự tò mò.

“Có chuyện gì vậy dì Lam?”

Vương Tư Kỳ hỏi, cô ấy còn tưởng trên mặt mình dính thứ gì đó.

Dì Lam hỏi một câu mà ai cũng tò mò.

"Cô chủ, cái lư hương lớn cô mua về đặt ở đâu đây, tôi thấy không còn chỗ nào để đặt."

"Lư hương?"

Vương Tư Kỳ nhất thời cảm thấy khó hiểu. Cô ấy chưa từng mua lư hương nào cả.

Ánh mắt xuyên qua đám đông, Vương Tư Kỳ hít một hơi thật sâu.

Cuối cùng cô ấy cũng biết tại sao sắc mặt mọi người lại kỳ lạ như vậy rồi. Cái thứ đó là thứ gì vậy?

Vương Tư Kỳ dẫn Tiểu Kha đến lò luyện đan, nhìn một lúc.

"Cái này hình như không phải lư hương, mà là lò luyện đan."

Vương Tư Kỳ nhớ lại.

Vừa rồi khi cuộc họp kết thúc, Tiểu Liên dường như có nói với cô ấy Tiểu Kha đã mua một lò luyện đan ở Đạo quán Nhàn Vân.

Vương Tư Kỳ cúi đầu nhìn em trai mình. Quả nhiên, thủ phạm chính là em trai cô ấy.

"Em trai, em nghĩ sao lại nghĩ đến việc mua một lò luyện đan thế? Chẳng lẽ em muốn luyện đan giống như Thái thượng lão quân à?"

Trong lòng Tiểu Kha căng thẳng, tiêu rồi, vẫn bị chị gái phát hiện sao?

Tiểu Kha lúng túng cười nói: "Không phải, em cảm thấy thứ này rất đẹp, muốn mua về chơi."

Thấy mọi người không còn tò mò nữa, Tiểu Kha mới yên tâm.

Vương Tư Kỳ chỉ đạo mấy người làm nam có thân thể cường tráng mang lò luyện đan tới bãi đất trống.

Cô ấy không biết để nó ở đâu thì hợp nữa. Nó vừa to vừa cồng kềnh, chẳng đẹp chút nào.

Tiểu Kha nói cứ để trong phòng cậu, để cậu tự xem là được.

Dù không hiểu nhưng Vương Tư Kỳ vẫn chỉ đạo mọi người chuyển lò luyện đan đến phòng Tiểu Kha.

Sự việc cuối cùng cũng được giải quyết, tảng đá trong lòng Tiểu Kha cuối cùng cũng rơi xuống.

Chỉ cần giải quyết xong vấn đề lò luyện đan, cậu sẽ tự có cách để luyện chế đan dược.

Cậu vẫn đang suy nghĩ, một thời gian nữa cậu luyện chế ra Trú Nhan Đan sẽ chia cho mấy chị gái.

Trú Nhan Đan không giúp ích gì cho việc tu luyện nhưng nó có thể khiến con người trẻ mãi không già.

Sau khi dùng nó, cho dù năm mươi năm đã trôi qua, diện mạo vẫn duy trì như khi dùng đan dược.

Đây là sức hấp dẫn chết người đối với phụ nữ, ai mà không muốn mình xinh đẹp mãi mãi chứ?

Hôm nay Tiểu Kha ăn cơm rất nhanh, Vương Tư Kỳ có thể nhìn ra Tiểu Kha có vẻ có chút nôn nóng, nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều.

Ăn cơm xong, tắm xong, sau khi khóa cửa, Tiểu Kha cuối cùng cũng có thể luyện chế đan dược mình cần rồi.

Nhìn lò luyện đan đặt trong góc, Tiểu Kha cười hắc hắc.
Chương 12: Thăng đến Luyện Khí Trung Kỳ

Lò luyện đan màu vàng đen mang lại cho người ta cảm giác bền chắc.

Vừa rồi có năm người di chuyển nó nhưng cũng suýt không thể di chuyển được.

Chỉ riêng lò luyện đan đã nặng khoảng ba trăm ký.

Tiểu Kha bước tới, dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve lò luyện đan.

"Bé yêu, hôm nay chúng ta hãy bắt đầu làm việc nhé."

Tiểu Kha mỉm cười nói.

Lò luyện đan được đặt trong góc, nhưng nếu muốn luyện đan thì nhất định không thể đặt nó ở đây.

Phòng của Tiểu Kha không nhỏ, khoảng bốn mươi mét vuông.

Chỉ đặt một lò luyện đan dài một mét rộng một mét thì vẫn dư sức.

Chỉ thấy Tiểu Kha dùng hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy chân lò luyện đan, dùng hết sức lực nâng toàn bộ lò luyện đan lên.

Một người nhỏ bé cầm một vật lớn gấp mấy lần mình.

Cảnh tượng này vô cùng chấn động, mô phỏng hoàn hảo dáng vẻ bá vương vác vạc.

Trọng lượng hơn ba trăm ký vẫn quá sức với Tiểu Kha.

Cậu mang lò luyện đan đến giữa phòng, nhẹ nhàng đặt lò luyện đan xuống.

Phù!

Tiểu Kha thở ra một hơi, ngồi ở trên giường nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị luyện đan.

Tiểu Kha khoanh chân ngồi xuống trước lò luyện đan, lấy ra thảo dược dùng để luyện chế Nạp Khí Đan trong nhẫn trữ vật.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Tiểu Kha bắt đầu sử dụng linh khí vẽ một số đồ án dưới lò luyện đan.

Sau khi phác thảo xong, cậu cố gắng vận chuyển linh khí kích hoạt đồ án.

Ngoài ý muốn là một phần của đồ án đó chỉ nhấp nháy một lúc rồi biến mất.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Phác thảo trận pháp thất bại rồi."

Tiểu Kha buồn phiền gõ đầu, muốn thử lại.

Lần thử thứ hai, thất bại.

Lần thử thứ ba, thất bại.

Trên mặt Tiểu Kha toát mồ hôi, mãi vẫn chưa chưa thành công phác thảo Khống Hỏa Trận cỏn con này.

Lần thử cuối cùng, Tiểu Kha cẩn thận phác thảo từng nét bút.

Sau khi hoàn thành, Tiểu Kha lần nữa khống chế linh khí kích hoạt trận pháp.

"Phựt!"

Một ngọn lửa rực cháy từ hư không dưới lò luyện đan, vả lại cũng không lan rộng.

Cứ như thể chỉ dùng để nung lò luyện đan này vậy.

"Thành công rồi! Tuyệt vời!"

Tiểu Kha sử dụng một trận pháp gọi là Khống Hỏa Trận.

Chỉ cần dùng linh khí thúc đẩy sau khi phác thảo là có thể liên tục tạo ra lửa trong trận pháp.

Đây chỉ là một trận pháp phụ trợ cấp thấp, trong trí nhớ mà sư phụ rót vào có một số kiến thức về trận pháp.

Đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Kha thử.

"Phù, cuối cùng cũng có thể chuyển sang bước tiếp theo."

Mở lò luyện đan, Tiểu Kha đổ dược liệu vào lò luyện đan theo thứ tự.

Tiểu Kha kiên nhẫn cảm nhận sự biến hóa của dược liệu trong lò luyện đan.

Nhiệt độ trong lò luyện đan tăng lên nhanh chóng.

Mỗi dược liệu đều bị phân hủy bởi nhiệt độ cao, loại bỏ tạp chất và chỉ giữ lại tinh hoa của dược liệu.

Tiểu Kha không dám phân tâm chút nào.

Điều quan trọng nhất khi luyện đan là không được thiếu kiên nhẫn và phải tập trung.

Một tia linh lực bao bọc tinh hoa thảo dược trong lò luyện đan, còn tạp chất bị tống ra ngoài.

Nhiệt độ trong lò luyện đan vẫn đang tăng lên.

Cuối cùng, tinh hoa được nhiệt độ cao từ từ đông đặc lại, Tiểu Kha biết đây là bước cuối cùng - ngưng đan.

Tuy rằng trên trán đã toát mồ hôi, linh khí cũng có phần thiếu hụt, nhưng ánh mắt Tiểu Kha vẫn kiên định.

Cuối cùng, nhiệt độ cao đạt tới giá trị giới hạn, Tiểu Kha nhanh chóng nén tinh hoa đan dược lại với nhau.

"Bùm!"

Có tiếng pháo trầm đục phát ra từ lò luyện đan.

Tiểu Kha lập tức thu hồi Khống Hỏa Trận, ngã xuống sàn, thở hổn hển.

Lần này luyện đan gần như mệt lả người, bởi vì linh khí tiêu hao quá nhanh, linh khí dự trữ trong đan điền quá ít.

Tiểu Kha không khỏi nghĩ.

Nếu cảnh giới thăng đến Luyện Khí Trung Kỳ có lẽ sẽ không khó khăn đến thế nữa.

Lần trước dùng nồi cơm điện luyện đan, vì không có yêu cầu gì về chất lượng cho nên cũng không khó khăn cho mấy.

Lần này cậu rất nghiêm túc, chất lượng sẽ tốt hơn nhiều.

Tiểu Kha nghỉ ngơi một lát, tiến lên mở lò luyện đan.

“Một, hai, ba… mười!” Mười viên tròn lặng yên nằm trong lò luyện đan.

"Oa, mình vậy mà luyện ra được mười viên!"

Nhớ sư phụ có lần đã nói, thầy luyện đan có thể luyện ra bảy viên cùng một lò trong một trăm lò đã được coi là một thầy luyện đan thiên tài.

Thế thì mình hẳn là thiên tài nhỉ.

Tiểu Kha kiêu ngạo khen ngợi mình.

Cậu không hề biết, thầy luyện đan có thể luyện chế ra tám viên trong vòng mười lò đã được gọi là yêu nghiệt rồi.

Một lò mười viên như Tiểu Kha xứng đáng được gọi là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.

Tiểu Kha lấy ra mười viên thuốc, phát hiện chúng không những tròn trịa hơn những viên đợt trước mà còn có màu sắc tươi sáng hơn.

Điều này có nghĩa là đan dược lần này có chất lượng tốt hơn đan dược lần trước.

Tiểu Kha mệt mỏi thu hồi đan dược, thu dọn qua loa lò luyện đan rồi nằm xuống giường.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tiểu Kha nuốt một viên Nạp Khí Đan rồi bắt đầu tu luyện.

Khi mở mắt ra lần nữa thì đã là ngày hôm sau.

"Hưm!"

Tiểu Kha duỗi người.

Sau một đêm tu luyện, Tiểu Kha cảm thấy thật sảng khoái.

Có lẽ là do ngày hôm qua luyện đan đã kiệt sức, sau một hồi tu luyện, khả năng phục hồi của cơ thể đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Cậu rời giường đi rửa mặt.

Dì Lam còn chưa đến gọi dậy thì Tiểu Kha đã thu dọn xong rồi.

Vương Tư Kỳ như thường lệ đang uống trà ở tầng dưới, thấy em trai dậy sớm thì cũng không khỏi khen: "Em trai thật chịu khó, dậy sớm như vậy, ngoan lắm."

Vương Tư Kỳ véo má Tiểu Kha.

“Chị bảy, đừng nhéo mặt Tiểu Kha nữa, mặt càng ngày càng to rồi.”

Tiểu Kha tỏ vẻ đáng thương khiến Vương Tư Kỳ bật cười khúc khích.

"Được rồi được rồi, chị biết sai rồi."

Sau một hồi cười đùa, cả hai cùng ăn sáng.

Hôm nay Tiểu Kha không đi cùng chị gái đến công ty, câuj muốn nhanh chóng đạt tới Luyện Khí Trung Kỳ.

Đến lúc đó, với linh khí dự trữ của cậu có thể luyện chế ra Trú Nhan Đan rồi.

Nạp Khí Đan và Trú Nhan Đan đều là đan dược nhất phẩm.

Sự khác biệt là quá trình luyện chế Trú Nhan Đan khó khăn hơn, thuộc về loại đan dược cao cấp trong đan dược nhất phẩm.

Vương Tư Kỳ không biết suy nghĩ của Tiểu Kha, sau khi nói với dì Lam xong thì lên xe rời khỏi trang viên.

Tiểu Kha chạy bộ trong trang viên cả buổi sáng, dì Lam lúc đầu cũng đi theo cậu chủ, sợ cậu ngã.

Sau đó mới phát hiện ra cậu chủ chạy rất giỏi, chạy khắp trang viên một vòng mà chẳng thở dốc tí nào.

Phải biết rằng một vòng của trang viên nhà họ Vương khoảng hai km, ngay cả một người trưởng chạy một vòng cũng phải thở hổn hển.

Cuối cùng, dì Lam thấy Tiểu Lưu đang quét sân nhàn rỗi nên bảo Tiểu Lưu chạy cùng cậu chủ.

Nửa giờ sau, Tiểu Lưu hoàn toàn kiệt sức nằm trên đường.

Nhìn bóng lưng cậu chủ chạy đi, anh ta hoàn toàn chịu phục.

Mọi người biết gì chưa, một người quét rác như tôi phải chạy bộ cùng một đứa trẻ, mấu chốt là tôi còn không chạy nhanh bằng đứa trẻ.

Tiểu Lưu tự ti rồi.

Đến bữa cơm trưa, Tiểu Kha ăn rất nhiều.

Cả một buổi sáng mệt mỏi, bổ sung thêm dinh dưỡng khiến thể lực nhanh chóng được phục hồi.

Buổi chiều, Tiểu Kha lại ngồi xếp bằng ở sau vườn.

Tiểu Lưu ở một bên nhìn cậu chủ dường như đang ngủ say, cảm thấy chán nản.

Một lúc sau, thấy cậu chủ vẫn không có động tĩnh gì, anh ta lấy điện thoại di động ra, mở Hoà Bình Noãn Noãn ra bắt đầu câu cá.

Tập đoàn Vương thị.

"Tiểu Liên, bức thư pháp này lấy ở đâu thế?"

Vương Tư Kỳ ở một bên tò mò hỏi Tiểu Liên.

"Tổng giám đốc Vương, cô đã hỏi tôi suốt một ngày rồi, tôi thật sự không biết."

Tiểu Liên khóc không ra nước mắt. Cô ấy cũng muốn nói cho tổng giám đốc Vương biết, nhưng cô ấy thực sự không biết mà.

Vương Tư Kỳ gõ ngón tay lên bàn, ánh mắt như muốn nhìn thấu Tiểu Liên.

Theo tổng giám đốc Vương, thư pháp xuất hiện vào chiều hôm qua.

Hôm qua khi cô ấy và Tiểu Kha trở về vẫn chưa có tờ giấy này.

Tiểu Liên ngập ngừng nói.

"Tổng giám đốc Vương, cô cảm thấy... có phải là cậu chủ viết hay không?"

Vương Tư Kỳ tức cười trước câu nói này.

Một đứa bé năm tuổi, cô bảo nó vẽ bậy bạ thì còn được, cô lại bảo nó viết được một bức thư pháp như vậy, có thực tế không?

Trong lòng Tiểu Liên: A! Tôi sắp gục ngã rồi.

Buổi chiều trôi qua vội vã

Vương Tư Kỳ về nhà ăn tối với Tiểu Kha rồi cùng nhau xem phim hoạt hình.

"Tiểu Kha."

"Hả? Có chuyện gì vậy chị bảy?"

Tiểu Kha ngừng ăn nho, chớp chớp mắt nhìn Vương Tư Kỳ.

"Không có việc gì, chỉ muốn báo cho em biết là mấy ngày nữa chị tư sẽ về nhà."

"Chị tư?"

Tiểu Kha hơi sửng sốt, hình như trong nhà ngoại trừ chị bảy, Tiểu Kha chưa từng gặp người nào khác.

"Đúng vậy, tính tình của chị tư em không tốt, không giống chị, chỉ biết yêu thương em trai."

Nói xong rồi Vương Tư Kỳ hôn bẹp một cái lên mặt Tiểu Kha.

Nhất thời, Tiểu Kha cảm thấy tê dại từ đầu đến chân.

Chị gái uống rượu à?

Không, trên người chị gái không có mùi rượu, chẳng lẽ chị gái…

Tiểu Kha tức thì khựng người trên ghế sô pha, không dám cử động.

"Được rồi, em trai thối, chị đang chọc nhóc đấy."

Tim Tiểu Kha đập thình thịch, vừa rồi khiến cậu sợ chết khiếp.

Nhắc mới nhớ, lần đầu tiên được chị gái hôn, cảm giác cũng không tệ nha.

Xem TV xong, Tiểu Kha trở về phòng.

Một viên Nạp Khí Đan xuống bụng, Tiểu Kha tiếp tục tu luyện.

Tiếp theo, mấy ngày liên tiếp, Tiểu Kha đều lặp lại những việc này.

Ăn, luyện đan, ăn, tu hành,

Mấy ngày nay, linh khí của Tiểu Kha đã căng trướng đến cực hạn.

Chỉ còn chút bước nữa là bước vào Luyện Khí Trung Kỳ rồi.

Trong mấy ngày qua, Tiểu Kha đã luyện chế thêm bốn lò Nạp Khí Đan, tất cả đều là một lò mười viên.

Tổng cộng có bốn mươi viên.

Đặc biệt, Tiểu Kha luôn cảm thấy chị bảy dạo này cư xử rất kỳ quái, giống như muốn ăn thịt cậu vậy.

Vương Tư Kỳ thỉnh thoảng sẽ hôn lên mặt cậu, mặc dù cậu không chống cự.

Mấy ngày này cậu đã khám phá trang viên rất nhiều lần, ít nhất cũng biết cách bố trí cơ bản của trang viên.

Hôm nay ăn tối xong, không chờ Vương Tư Kỳ chọc Tiểu Kha vui vẻ thì Tiểu Kha đã nhanh chóng trở về phòng.

"Em trai ghét bỏ mình à?"

Vương Tư Kỳ bất mãn lấy điện thoại di động ra, tình cờ nhìn thấy tin nhắn của chị tư.

Vương Văn Nhã: Em bảy, chiều mai đến đón chị ở sân bay Ma Đô.

Tư Kỳ: Không có thời gian.

Cất điện thoại, Vương Tư Kỳ lên lầu đi tắm.

Tiểu Kha trở về phòng, khóa cửa lại, hưng phấn nhảy lên giường.

Bàn tay nhỏ bé vung lên, cậu lấy ra hai viên Nạp Khí Đan từ trong nhẫn trữ vật.

Tối nay, cậu sẽ tiến vào Luyện Khí Trung Kỳ!
Chương 13: Thay đổi sau khi đột phá

Trang viên nhà họ Vương.

Trong biệt thự, Tiểu Hắc đã buồn ngủ.

Trong một căn phòng ở tầng hai, có một cậu bé đang ngồi khoanh chân trên giường.

Xung quanh cậu có một luồng ánh sáng bạc nhàn nhạt lưu chuyển, xuyên thấu vào trong cơ thể cậu bé.

Tiểu Kha mở mắt ra, cậu đã điều chỉnh xong trạng thái.

Tiếp theo sẽ xông tới Luyện Khí Trung Kỳ.

Bàn tay nhỏ bé lật một cái, Tiểu Kha nuốt hai viên Nạp Khí Đan vào bụng.

Nhắm mắt lại, Tiểu Kha lập tức vận chuyển công pháp hấp thu linh khí cường đại do Nạp Khí Đan phát ra.

Sáu ngày tu luyện này đã bão hòa kinh khí trong cơ thể.

Bây giờ hơi cảm nhận một chút sẽ thấy linh khí không còn tăng cao nữa.

Tựa như có một tấm màng mỏng ngăn cản sự hấp thu linh khí.

Muốn đột phá đến Luyện Khí Trung Kỳ, phải vượt qua giới hạn của rào cản này.

Tiểu Kha điều động linh khí trong cơ thể, hội tụ chúng thành một luồng đánh về phía lớp ngăn cách.

Một tiếng ầm ầm truyền đến mà chỉ có Tiểu Kha mới có thể nghe thấy.

Rào chắn chỉ rung lắc nhẹ, không hề bị vỡ.

Trong lòng Tiểu Kha bình tĩnh, sư phụ nói mỗi lần đột phá đều không dễ dàng, nếu không thì mọi người đều có thể thành tiên.

Một lần không có tác dụng, Tiểu Kha tiếp tục điều động linh khí trong cơ thể và điên cuồng đâm vào màng chắn.

Một lần, hai lần, ba lần...

Cho đến khi màng chắn bị nứt ra, linh khí của Tiểu Kha mới có chút thiếu hụt.

Ý thức xoay chuyển, Tiểu Kha lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một viên Nạp Khí Đan nhét vào trong miệng.

"Sao lại không nứt? Mau nứt cho tao!"

Nội tâm Tiểu Kha không ngừng kêu gào, linh khí dâng trào liên tục đánh vào màng chắn.

Những giọt mồ hôi mỏng làm ướt bộ đồ ngủ của Tiểu Kha, sắc mặt cậu dần tái nhợt.

"Phựt!"

Âm thanh giấy bị xuyên thủng phát ra từ đan điền.

Cuối cùng cũng đột phá!

Một luồng khí ấm áp lưu chuyển trong cơ thể Tiểu Kha, đan điền được mở rộng gấp ba lần.

Cùng lúc đó, chất bẩn màu đen thẩm thấu khỏi da của Tiểu Kha.

Cậu đã cao thêm hai centimet, làn da cũng trở nên trắng sáng và mềm mại hơn rất nhiều.

Tiểu Kha tiếp tục tu luyện, củng cố tu vi. Bây giờ cậu chỉ cảm thấy như đang lơ lửng trên không trung, rất thoải mái.

Ngày hôm sau, dì Lam đến đánh thức Tiểu Kha như thường lệ.

Bà ấy gọi ngoài cửa nhiều lần nhưng không có phản hồi gì, dì Lam gõ cửa lần nữa nhưng vẫn không có ai trả lời.

“Đứa bé này ngủ quên à?”

Dì Lam lẩm bẩm, đang định mở cửa bước vào.

Sau khi thử vài lần mới phát hiện cậu chủ đã khóa cửa.

Dì Lam hoảng hốt, cậu chủ không có chuyện ngoài ý muốn đấy chứ?

Bà ấy lo lắng nhanh chóng lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa.

Bước vào phòng, dì Lam liền ngửi thấy mùi tanh thoang thoảng.

Nhìn quét căn phòng một chút thì thấy cậu chủ đang nhắm mắt ngồi trên giường, dường như đang ngủ.

Tiểu Kha từ từ mở mắt.

Khi dì Lam vừa bước vào, cậu đã nhận thấy được.

Bước vào Luyện Khí Trung Kỳ, không chỉ sức lực mà linh khí cũng tăng cao.

Ngay cả một chuyển động nhỏ nhất trong vòng hai mươi mét cũng không thể thoát khỏi thần thức của cậu.

Không chỉ vậy, giờ đây linh hồn cậu có cảm giác thông suốt, trí thông minh và khả năng phán đoán cũng được nâng cao lên một bậc.

Đây có lẽ là một sự thay đổi do lực tinh thần tăng trưởng mang lại.

Phù!

Tiểu Kha thở ra một luồng khí đục, quay đầu nhìn dì Lam.

"Dì Lam, cháu dậy ngay đây, dì về trước đi."

Dì Lam hỏi: "Cậu chủ, tối qua cậu đã làm gì mà khiến người bẩn thế? Còn có mùi tanh như cá nữa."

Tiểu Kha nghe vậy, vội vàng nhìn lại cơ thể mặc đồ ngủ của mình, trên người dính một lớp bụi bẩn.

Lớp dơ bẩn có mùi tanh bốc lên khiến mặt Tiểu Kha đỏ bừng.

"A... Ha ha ha, hôm qua cháu cùng Tiểu Hắc đi câu cá, bây giờ cháu đi tắm đây."

Tiểu Kha nhảy xuống giường, cầm lấy một bộ quần áo rồi lao vào phòng tắm.

Dì Lam lẩm bẩm: “Thằng bé nghịch ngợm, còn lén bắt cá nữa, xem ra từ nay về sau phải khóa cửa vào ban đêm mới được.”

Sau khi liếc nhìn chiếc giường của Tiểu Kha, dì Lam cho người thay ga trải giường và chăn bông mới.

Trong phòng tắm, Tiểu Kha trúc trắc kỳ cọ, bụi đất bị chà đi một khối.

Đánh răng, rửa mặt, thay quần áo mới.

Cuối cùng Tiểu Kha cũng đẹp trai đi ra ngoài, khi xuống lầu, Tiểu Kha tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Vương Tư Kỳ.

"Chị ơi, em muốn ăn cái đó."

Tiểu Kha chỉ vào hoa quả đối diện.

Nhưng chị gái không trả lời cậu.

Quay đầu lại, Tiểu Kha có chút khó hiểu nhìn chị gái, bình thường chị gái sẽ lấy trái cây giúp cậu nha.

Vương Tư Kỳ đang thẫn thờ đến mức không nói nên lời, lúc này cô ấy đang kinh ngạc nhìn em trai mình.

Đây là cậu em trai mà cô ấy biết à? Sao nhìn kiểu gì cũng không giống nhỉ?

Tiểu Kha nhìn dì Lam ở ngoài cửa, dì Lam cũng hơi há miệng, cứng đờ tại chỗ.

"Chị, dì Lam, hai người sao vậy? Trên mặt Tiểu Kha có dính gì bẩn à?"

Tiểu Kha ngây thơ chớp đôi mắt to, ngơ ngác nhìn chị bảy.

"Tiểu Kha... em..."

Giọng điệu của Vương Tư Kỳ có hơi run rẩy, khiến Tiểu Kha rất căng thẳng.

"Tiểu Kha sao... sao lại đáng yêu như vậy!"

Vương Tư Kỳ không thể chịu đựng được nữa, ôm Tiểu Kha hôn lấy hôn để ^3^.

Tình hình gì thế này?

Đầu Tiểu Kha ong ong, mặc cho đôi môi của chị bảy điên cuồng in lên mặt mình.

Cậu không biết mình đã thay đổi bao nhiêu kể từ khi bước vào Luyện Khí Trung Kỳ.

Cả người không chỉ có khí chất xuất chúng mà làn da trắng nõn, mềm mại, mặt mày hồng hào.

Do dạo này ăn uống phong phú và tu luyện nên cơ thể vốn gầy gò cũng mập lên không ít.

Tiểu Kha bây giờ trông rất đáng yêu, trắng trẻo và mũm mĩm.

Hơn nữa trên người còn có mùi sữa khiến người ta chỉ muốn ôm cậu vào lòng.



Mãi cho đến khi dì Lam mang gương đến cho Tiểu Kha, Tiểu Kha mới nhận ra tại sao tính tình của chị gái lại thay đổi lớn đến thế.

Tiểu Kha rất bất lực, chị bảy cứ ôm cậu trong lòng, không thể động đậy được.

Vương Tư Kỳ xoa xoa Tiểu Kha rồi mới đặt cậu trở lại chỗ ngồi.

Vốn dĩ cô ấy đã rất thích em trai, bây giờ lại càng cuồng em trai bởi sự dễ thương của cậu.

Bữa sáng hôm nay Tiểu Kha ăn rất ít.

Chị gái ở một bên không ngừng mỉm cười nhìn cậu, khiến cậu cảm thấy mình như con thỏ trắng bị hổ nhắm tới.

Tiểu Kha sợ lắm đó.

Ăn sáng xong, Vương Tư Kỳ không đến công ty, dù sao Tiểu Liên cũng có thể xử lý được.

Tập đoàn Vương thị.

Tiểu Liên đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc xem xét kế hoạch chợt hắt hơi một cái.

Cô ấy cảm thấy rất ấm ức, tổng giám đốc Vương yêu dấu, ngài mau trở lại đi, thần thiếp thật sự không chịu nổi.

Đây là hình phạt vì không nói cho tổng giám đốc Vương biết tác giả của thư pháp sao?

Mặt khác.

Vương Tư Kỳ thay một bộ quần áo thường ngày ở nhà, quần nhung trắng nhạt, áo len màu vàng nhạt, phối với chiếc mũ trắng trên đầu.

Không thể không nói chị bảy xinh đẹp hơn hầu hết những ngôi sao nổi tiếng trên TV.

Hôm nay Vương Tư Kỳ muốn chơi với em trai thật vui, sợ đến khi các chị khác về sẽ tranh nhau chơi với Tiểu Kha.

Đến lúc đó sẽ không còn nhiều thời gian để chơi với em trai như vậy nữa.

"Chị, chị, chúng ta đi chơi ở đâu đây?"

Vương Tư Kỳ nhìn Tiểu Kha đã thay quần áo, ngồi xổm xuống nói.

“Cứ đi theo chị là được, em chỉ cần nghĩ xem muốn ăn gì là được.”

Tiểu Kha mặc một chiếc áo khoác denim và quần yếm mũm mĩm.

Dáng vẻ đi trên đường sẽ khiến người khác ghen ghét chết mất, trong lòng Vương Tư Kỳ ảo tưởng.

Sau khi có em trai, cô ấy cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều, thật kỳ lạ.

Không suy nghĩ nhiều thêm, Vương Tư Kỳ lái chiếc xe thể thao mui trần Porsche 718, chở em trai phóng đi khỏi trang viên.

Tiểu Lưu đang quét sân ở cửa liền lén lút trốn vào trong góc.

Nhìn thấy Tiểu Kha rời đi, trên mặt anh ta hiện lên một nụ cười tà ác.

Dưới gốc cây lớn bên cạnh có một sợi dây gai trói Tiểu Hắc vào gốc cây, để lộ cái bụng tròn vo của nó.

"Hừ, nếu không có cậu chủ, mình cũng không cần chạy bộ mỗi ngày nữa."

"Tiểu Hắc à, chỉ trách mày đi theo một chủ nhân tốt, he he he."

Tiểu Lưu cười cực kỳ gian xảo.

Anh ta thọc tay vào túi và lấy ra một chiếc... đùi gà.

Chân gà còn nóng hổi, thơm lừng khiến Tiểu Hắc bị trói vào gốc cây nhìn đến mức tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.

Gâu gâu gâu gâu!

Gâu gâu!

Tiểu Lưu há miệng cắn một miếng thịt gà, sau đó khua khoắng đùi gà trước mũi Tiểu Hắc.

"Sủa đi, sủa đi, có sủa nát cổ họng cũng sẽ không có người chú ý đâu, khặc khặc khặc."

Dì Lam ở trong biệt thự đang tìm kiếm thứ gì đó trong phòng.

"Ủa? Tiểu Hắc đâu? Mới sáng sớm mà đã đi đâu vậy?"

Dì Lam nghi ngờ hỏi.

Trung tâm mua sắm Địa Vương.

Ở đây không chỉ có cửa hàng quần áo mà còn có quán ăn vặt, quán trà sữa, cửa hàng trang sức và rạp chiếu phim.

Vương Tư Kỳ đang cùng Tiểu Kha đi dạo quanh tầng hai.

Khi ở tầng một, Tiểu Kha đã mua rất nhiều đồ ăn vặt, trà sữa và đùi gà.

Đi trên đường, cậu một tay cầm trà sữa, một tay cầm đùi gà.

Đi giữa đám đông, hai người vô cùng nổi bật, một người là nữ thần có khí chất lạnh lùng, người còn lại là một bé yêu dễ thương trắng trắng mềm mềm.

Số người quay đầu lập tức bùng nổ, nam nữ già trẻ đều đổ gục.

"Này này này, nhìn cô gái xinh đẹp kia kìa, đôi chân dài miên man ấy, chậc chậc."

"Nếu tôi có thể nói chuyện với cô ấy một ngày thôi thì đời này cũng đáng giá rồi."

"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, phi!"

"Oa, thật là một đứa bé dễ thương. Thật là muốn ôm ôm, hôn hôn, bế lên cao."

"Đáng ghét, lừa người ta sinh con đúng không? Thật là muốn có một em bé thần tiên như thế này."

"A, không được, tim bà đây đang tan chảy vì sự dễ thương này rồi, gọi xe cấp cứu mau."



Tiểu Kha cảm giác được vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Mấy cô chú này đáng sợ quá đi.

“Chị, lát nữa chúng ta sẽ đi đâu?”

Tiểu Kha kéo bàn tay xinh đẹp của chị bảy. Nhiều người nhìn chằm chằm cậu khiến cậu cảm thấy sợ hãi.

Vương Tư Kỳ mỉm cười ấm áp, bàn tay xinh đẹp xoa đầu Tiểu Kha.

"Lát nữa đưa em đến công viên giải trí được không?"
Chương 14: Hàng rong còn có thể có bảo vật?

"Công viên giải trí?"

Những ngày này cậu đã học được rất nhiều thứ ở trang viên nhà họ Vương, cũng đã đọc một vài cuốn sách.

Công viên giải trí là nơi dành cho trẻ em vui chơi, thường có các phương tiện giải trí nhỏ.

Cậu không hứng thú với mấy thứ này cho lắm.

Vương Tư Kỳ thấy em trai mình không mấy hứng thú, không khỏi hoài nghi.

"Chẳng lẽ hướng dẫn mình đọc là giả? Trẻ con không thích tàu lượn siêu tốc và cầu trượt?"

Hôm qua cô ấy thấy người khác đều đề cử đưa con đi công viên giải trí, chắc chắn có thể khiến đứa bé vui vẻ cả ngày.

Quên đi, lát nữa xem Tiểu Kha có thích không, không thích thì chuyển chỗ khác.

Hai người tiếp tục đi dạo trong trung tâm mua sắm, Vương Tư Kỳ thỉnh thoảng lại nhìn quần áo và trang sức.

Một lúc sau, trên tay Tiểu Kha cầm hai túi quà đi theo chị gái làm người đi cùng.

Đến một cửa hàng khác, Vương Tư Kỳ nhìn trang sức trong cửa hàng, thản nhiên quan sát.

Tuy có nhiều loại nhưng đều rất thô tục.

"Này, chào người đẹp."

Một giọng nữ tính vang lên phía sau hai người, nhưng bọn họ đều không để ý tới chủ nhân của giọng nói đó.

"Quý cô này, có thể làm quen một chút được không?"

Vương Tư Kỳ quay người lại, tuy trán bị mũ che khuất một chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô ấy.

Người đàn ông đối diện khoảng hai mươi bốn tuổi, mái tóc màu vàng.

Tướng mạo không thể nói là đẹp trai song cũng dễ nhìn, tạo cho người ta cảm giác như tiểu thịt tươi.

Nhưng cô ấy không có tâm trạng để ý đến kiểu nhóc con thế này.

"Không có hứng thú."

Vương Tư Kỳ nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu lạnh như băng dường như đẩy lùi mọi người ở xa hàng ngàn dặm.

Tiểu thịt tươi nở một nụ cười mà anh ta cho là rất toả nắng, không hề vì vậy mà cảm thấy xấu hổ.

Theo đánh giá của anh ta, gia thế của người đẹp lạnh lùng này không giàu cũng quý.

Nếu có thể chiếm được trái tim của cô ấy, không chỉ không lo ăn mặc mà còn có đủ thể diện trước mặt các bạn cùng lớp.

"Quý cô, tôi thấy cô đang chọn đồ trang sức. Tình cờ tôi có một số nghiên cứu về ngọc thạch. Hay là tôi dẫn cô đi xem thử nhé?"

Tiểu thịt tươi là sinh viên ngành Công nghệ gia công và giám định ngọc tại Đại học Ma Đô, tên anh ta là Mã Ngọc Long.

Bình thường ở trường học, anh ta cũng hay trêu hoa ghẹo nguyệt, là một tay chơi nổi tiếng, một tên đàn ông cặn bã điển hình.

Vương Tư Kỳ không muốn lãng phí thời gian với anh ta, loại người này không có tư cách nói chuyện với cô ấy.

Cô ấy lập tức buông lời uy hiếp: "Nhìn bộ dáng của cậu hẳn là sinh viên đại học, tôi khuyên cậu đừng có suy nghĩ lệch lạc, nếu không cậu sẽ hối hận vì hành vi lỗ mãng của mình."

Những lời này khiến trái tim Mã Ngọc Long đập thình thịch. Xem ra người đẹp này không dễ chọc vào.

Tính tình mạnh mẽ như vậy là sở thích của anh ta, hàng loạt ý nghĩ tục tĩu hiện lên trong đầu anh ta.

Dù sao thì với khả năng và sức quyến rũ độc đáo của mình, anh ta nhất định có thể khiến cô ấy sinh hảo cảm với mình.

Về lời uy hiếp của Vương Tư Kỳ, anh ta cũng không để ý tới, nguy hiểm thường đi kèm với cơ hội.

Nghĩ đến đây, Mã Ngọc Long thân sĩ chào hỏi, giọng điệu ôn hòa: "Quý cô, tôi thấy cô khá buồn chán, hay là tôi dẫn cô đi dạo cửa hàng ngọc thạch nhé. Bên trong có đổ thạch, xổ số, nguyên thạch và vật liệu ngọc rất đặc sắc.”

Tiểu Kha ở một bên hóng hớt hồi lâu bỗng nhiên có hứng thú.

Nếu có linh ngọc có chất lượng cao một chút thì có thể mang về làm vài món linh khí cho chị gái.

Linh khí là những pháp bảo có chứa linh tính như nhẫn trữ vật, bùa hộ mệnh hay thậm chí là phi kiếm, v.v.

Việc chế tạo ra loại linh khí này khác với rèn thông thường nên rất trân quý và tính thực dụng cũng rất cao.

Nghĩ tới đây, Tiểu Kha nóng lòng hỏi anh ta: "Cửa hàng ngọc thạch đó ở đâu?"

Nghe thấy giọng nói trẻ con, Mã Ngọc Long chú ý tới Tiểu Kha bên cạnh người đẹp.

Shh~

Đứa bé tinh xảo như vậy, dáng vẻ trắng nõn thật đáng yêu.

Mã Ngọc Long lấy lại tinh thần, nảy ra một ý tưởng.

Nếu không dễ nói chuyện chính diện thì tìm kiếm cơ hội từ đứa trẻ này vậy.

"Em trai, anh đưa em đến đó được không? Nó ở ngay tầng bảy của trung tâm mua sắm Địa Vương này nè."

Anh ta đã chuẩn bị đưa hai người đến đó, ai ngờ Tiểu Kha đột nhiên nói một câu: "Anh trai không cần đâu, anh mau đi tìm chị gái xinh đẹp tiếp theo đi, anh không xứng với chị gái của em."

Nụ cười tỏa nắng của anh ta cứng đờ. Những lời này trực tiếp khiến anh ta chết đứng.

Mặc dù trong cửa hàng trang sức không có nhiều người nhưng vẫn có người nhìn anh ta như đang xem kịch, như đang nhìn một chú hề.

Vương Tư Kỳ thầm khen ngợi Tiểu Kha, không hổ là em trai ngoan của chị.

Một lúc lâu sau, trong cửa hàng chỉ còn lại Mã Ngọc Long, nhân viên bán hàng ở một bên tiến tới hỏi anh ta muốn mua gì.

Khiến anh ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.

Người phụ nữ này nhất quyết không cho anh ta mặt mũi đúng không? Nếu đã đến cửa hàng ngọc thạch, vậy thì chờ xem.

Mang theo sắc mặt âm trầm, anh ta đi ra ngoài gọi điện thoại.

Tiểu Kha đã uống xong trà sữa trên tay nhưng dường như vẫn chưa thoả mãn.

Cậu liếc nhìn quán trà sữa cách đó không xa, lén quan sát chị bảy.

Vương Tư Kỳ nhận ra suy nghĩ của Tiểu Kha, cười phì: "Tiểu Kha muốn uống trà sữa phải không? Chị đi mua cho cục cưng của chị."

Cô ấy vừa định đứng dậy mua trà sữa thì bị em trai chặn lại.

"Chị ơi, em cũng có tiền, em biết dùng điện thoại di động trả tiền đó."

Tiểu Kha lấy điện thoại Iphone ra, lắc lắc rồi cười hì hì chạy đến quán trà sữa. Vương Tư Kỳ mỉm cười, ngồi ở cửa ngoài cửa hàng nhìn em trai.

Nhìn thấy mình mua hơi nhiều đồ, mang theo rất bất tiện nên Vương Tư Kỳ đặc biệt gọi điện thoại cho dì Lam.

"Dì Lam, dì cho hai người giúp việc ở nhà đến đây giúp tôi mang đồ về. Địa chỉ là trên tầng bảy của Trung tâm mua sắm Địa Vương."

“Vâng cô chủ.”

Cúp điện thoại, Vương Tư Kỳ nhìn Tiểu Kha xếp hàng mua trà sữa.

"Trà sữa vải thiều Bobo đã xong, người tiếp theo."

Khách xếp hàng trước lấy trà sữa rồi ra về nhưng lại không có ai tiến tới.

"Người tiếp theo?"

Nhân viên bối rối nhìn những người đang xếp hàng, tại sao bọn họ không đến gọi món?

"Chị nhân viên."

Hử? Nữ thư ký tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, hình như cô nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ.

“Chị nhân viên, em muốn hai ly trà sữa dâu tây Bobo, nhiệt độ bình thường.”

Nữ nhân viên cúi xuống thì nhìn thấy một cậu bé.

Oa, một cậu bé thật dễ thương, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu này, thật muốn hôn mấy cái.

Bàn cao một mét hai, cao hơn Tiểu Kha nên nhân viên mới không thấy cậu.

"Được rồi em trai, bây giờ chị làm cho em ngay đây. Em đến một mình à?"

Nữ nhân viên bán hàng đã nghĩ xong nên dùng bao tải màu gì để mang Tiểu Kha về nhà rồi.

Ý bạn là trái vải? Bạn muốn tôi lấy loại vải nào?

"Không ạ, em đến đây với chị em, chị ấy ở đó."

Ngón tay út mũm mĩm chỉ về Vương Tư Kỳ ở bên ngoài, lúc này cô ấy đang tươi cười nhìn Tiểu Kha.

Ánh sáng chỉ chiếu vào nửa khuôn mặt, mang lại cho cô ấy khí chất cao quý và thần thánh.

Mọi người đều xuýt xoa.

Chị em đều đẹp như vậy, gen của nhà này chắc cũng tốt lắm, ngưỡng mộ quá đi.

Nữ nhân viên lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nhắc nhở: "Mua trà sữa phải trả tiền, em mau gọi chị em tới đây đi."

Tiểu Kha lắc đầu, cậu đã học được cách trả tiền, khá đơn giản.

“Tự em có tiền, không cần chị gái tới.”

Cậu nhóc lấy điện thoại Iphone ra, hỏi nhân viên bán hàng bao nhiêu tiền.

Mọi người xếp hàng phía sau mắng má nó.

Trẻ con năm, sáu tuổi đã dùng Iphone 14 Pro, mình thì còn đang Iphone 11 đây này.

"Chị đố em một câu. Một ly trà sữa giá mười sáu tệ, hai ly thì em phải trả cho chị bao nhiêu tiền? Nếu em trả lời đúng thì chị tặng cho em một ly."

Tiểu Kha có chút xấu hổ. Loại câu hỏi này dành cho những đứa trẻ khác thì được, nhưng đối với cậu lại là quá thiểu năng trí tuệ.

Mấy hôm nay ở nhà cậu đã đọc sách toán, đọc nhanh như gió, đã gặp qua là không quên được, cũng đã sớm học xong phép cộng, trừ.

"Ba mươi hai ạ."

"Em trai thật thông minh, chị tặng em một ly."

Tiểu Kha mở WeChat, bấm vào số dư và quét mã QR để thanh toán.

Sau đó cậu rời khỏi quán trà sữa sôi nổi.

"Người tiếp theo."

Người đàn ông phía sau suýt thì ngất.

Anh ta đúng lúc nhìn thấy, số dư của thằng nhóc kia có một trăm nghìn nhân dân tệ.

Vương Tư Kỳ không ngừng khen ngợi Tiểu Kha. Cô ấy nhớ dì Lam nói Tiểu Kha rảnh rỗi sẽ thích chạy đến phòng sách.

Cứ tưởng cậu chỉ chạy đi chơi nhưng hóa ra là học bài.

Mới học mấy ngày đã học được phép cộng, chẳng lẽ em trai cô ấy là một thiên tài?

Nhìn em trai vui vẻ uống trà sữa, cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều.

Dù là thiên tài hay kẻ ngốc thì cậu vẫn là em trai ngoan của cô ấy.

Hai người đi thang máy lên tầng bảy, đúng lúc người giúp việc ở nhà đã đuổi kịp bọn họ.

Vương Tư Kỳ đưa đồ cho hai người rồi nắm tay em trai đi dạo khắp nơi.

Tầng bảy khác với những tầng khác, ở đây có rất nhiều người trung niên và người già lui tới.

Không những có ít cửa hàng mà có nhiều quán bán ven đường hơn.

"Ngọc loại Biên Cương Băng, giá hiện tại chỉ có ba mươi ngàn, mại dô mại dô."

“Long bào của hoàng đế cổ đại, một bộ chín ngàn chín trăm chín mươi chín.”

“Sứ Thanh Hoa do đại sư thời nhà Thanh chế tác, mọi người mau vào xem.”

Hai người đi trên đường, thần thức lan tràn, nhưng Tiểu Kha lại không phát hiện được ngọc thạch cực phẩm nào.

Nếu là ngọc thạch cực phẩm thì cậu cũng có, mặt dây chuyền ngọc trên cổ cũng có thể luyện chế thành linh khí.

Nhưng nếu đưa cho chị chắc cô ấy sẽ không nhận.

Đây là món quà mà cha mẹ để lại cho mình.

"Ồ?"

Ánh mắt Tiểu Kha dán chặt vào một quầy hàng, có dao động nhàn nhạt truyền đến.

Cuối cùng cũng để cậu phát hiện được bảo vật!
Chương 15: Em trai muốn đổ thạch

Tầng 7, Trung tâm mua sắm Địa Vương.

Lúc này, các chủ sạp đang rao hàng kiếm khách.

So với các tầng khác thì tầng này giống chợ bán thức ăn hơn.

Tiểu Kha kéo chị gái chạy đến một quầy hàng nhỏ nhìn những món đồ được bày ở đây.

Quầy hàng không lớn, có khoảng chục món đồ lớn nhỏ được đặt trong một chiếc túi nhựa thông thường.

Tiểu Kha thấy những thứ khác đều khá bình thường, chỉ có một khối quặng đen lớn ở trong góc thu hút sự chú ý của cậu.

Chỉ cần cậu cảm nhận là có thể thấy rõ ràng được tuổi tác và kết cấu bên trong của vật này.

Vừa đến gần, cậu đã phát hiện ra khối quặng vàng đen này.

Quặng vàng đen là một loại vật liệu luyện khí có độ cứng và tính linh hoạt tuyệt vời, đồng thời cũng rất có linh tính, là một loại vật liệu rất tốt trong số các vật liệu luyện khí cấp một.

Tiểu Kha hỏi ông chủ đang buồn ngủ ngáp dài.

"Ông chủ, viên đá đen này bán thế nào?"

Ông chủ lên tinh thần, bình tĩnh nói với Tiểu Kha: "Năm mươi ngàn. Muốn mua thì mua, không muốn mua thì đi."

Tảng đá vỡ này lại tốn tận năm mươi ngàn?

Vương Tư Kỳ nhướng mày, xem ra loại hình kinh doanh này có lợi nhuận rất cao, sau này cô ấy có thể thử phát triển xem sao.

"Được."

Tiểu Kha quả quyết đồng ý, khối quặng vàng đen này nặng gần năm mươi cân, dư sức chế tạo một thanh phi kiếm.

Ông chủ cũng là một con cáo già, nhìn thấy Tiểu Kha dễ dàng đồng ý như vậy thì đột nhiên cảm thấy giá mình đưa ra quá thấp.

"Khụ..."

Ông chủ hắng giọng, hèn hạ đè tảng đá lại.

“Chờ một chút, viên đá này giá năm mươi ngàn, nhưng nó không bán riêng mà cậu còn phải mua thêm những thứ khác nữa.”

Nhìn thấy con cá béo này sắp mắc mồi, trong lòng ông chủ vui khỏi nói.

Viên đá kia ông ta chẳng tốn một xu nào, vốn dĩ cho nổ núi để đào mỏ, nhưng không ngờ lại chỉ có một viên đá đen.

Sau khi nghiên cứu vài ngày thì phát hiện ra chất liệu của nó rất lạ và cực kỳ cứng.

Sắc mặt Vương Tư Kỳ lạnh lùng, toát ra khí chất của một cấp trên.

“Ông đúng là ông chủ lòng dạ đen tối, rõ ràng chỉ là một tảng đá nát mà còn dám đòi giá cắt cổ?”

Chủ sạp không khỏi rùng mình, kinh ngạc nhìn theo tiếng nói.

Nhìn kỹ mặt mày của người đẹp này dường như có hơi quen mắt.

Có vẻ hơi giống với vị kia của tập đoàn Vương thị.

Đợi đã, tướng mạo và khí chất này, thực sự là Vương Tư Kỳ sao?

Ông chủ ngã ngửa khỏi ghế, chân mềm như sợi mì.

"Cô cầm đi, không… không lấy tiền, miễn phí, miễn phí."

Tiểu Kha khó hiểu, một câu nói của chị gái sao có thể khiến ông chủ sợ hãi đến mức này.

Nguyên nhân chỉ có thể nói là Vương Tư Kỳ xử sự quá tàn nhẫn, thủ đoạn quá ác độc.

Một số gia tộc hàng đầu ở Ma Đô, nhà họ Vương, nhà họ Cao, nhà họ Lý và nhà họ Âu Dương.

Hiện tại, chỉ có hậu bối Vương Tư Kỳ phụ trách tập đoàn gia tộc.

Chỉ dựa vào điều này, không khó để thấy được thực lực và thủ đoạn của cô ấy.

Chọc giận cô ấy thì thật sự đừng mong được sống yên ở Ma Đô, ông chủ của sạp hàng nhỏ chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Người giúp việc bước tới, khó nhọc nhặt quặng vàng đen lên rồi mang xuống xe ở tầng dưới.

Thu hoạch không nhỏ, Tiểu Kha rất vui vẻ, tiếp theo xem có thể tìm được chút ngọc thạch tốt hay không.

Sau khi đi qua những quầy hàng này là một cửa hàng ngọc thạch khổng lồ.

Đây hẳn là cửa hàng ngọc thạch mà anh chàng tóc vàng kia nhắc tới.

Lúc này, xung quanh cửa cửa hàng đang có một nhóm người đang nói chuyện, giữa cửa có một chiếc máy cắt đá.

Hai người tập trung xung quanh, chuẩn bị cắt mở một tảng đá lớn.

"Ôi trời, đây đã là khối thứ ba rồi, nếu không ra lục thì thằng nhóc kia lỗ chết."

“Lần trước tôi cũng không ra, bỏ ra mười ngàn tệ để mua nguyên thạchắn, đến giờ vẫn chưa biết nói sao với bà vợ nữa.”

"Một đao nghèo, một đao giàu. Đây là đánh cược tài sản của nhà mình mà."

Tiểu Kha cẩn thận nhìn khối đá, cảm nhận một chút, lập tức biết bên trong không có ngọc.

Bước vào Luyện Khí Trung Kỳ, thần thức xuất hiện, tăng cường độ nhạy cảm của cậu rất nhiều.

Một ngày trước, cậu sẽ không biết bên trong tảng đá có gì.

"Ra! Ra! Ra!"

Bên cạnh chiếc máy cắt đá, một thanh niên chừng đôi mươi đang hồi hộp chờ đợi, mặt đỏ lên vì nín thở.

Keng!

Tảng đá vỡ làm đôi, không còn gì cả.

Nam thanh niên suy sụp, gục xuống đất mà gào khóc.

Ba khối nguyên thạch đã tiêu tốn tổng cộng bốn trăm ngàn nhân dân tệ, đúng là muốn lấy mạng của anh ta mà,

"Haiz, số mệnh đã định không giàu, trông cậy vào mấy thứ bàng môn tà đạo này cũng vô dụng."

Mấy người xung quanh có kẻ im lặng tiếc nuối thay, cũng có những kẻ khác cười trên nỗi đau của người ta.

Nhìn ra đằng sau, những khối nguyên thạch lớn nhỏ được đặt ở khu vực trống trãi, giá cả niêm yết rõ ràng.

Nói chung, nguyên thạch lớn tương đối đắt hơn, còn nguyên thạch nhỏ rẻ hơn.

Những người khác chỉ có thể suy đoán dựa trên kết cấu và bút thăm dò, nhưng không có gì đảm bảo nó có lục hay không. Đây cũng là phần khó nhất trong đổ thạch.

Một số người trở nên giàu có chỉ sau một đêm, có người vì vậy mà táng gia bại sản.

Nhưng thần thức của Tiểu Kha lại phân tán tứ phía giống như bị mắc câu vậy.

Trong nguyên thạch có ngọc to cỡ nào, hình dạng ra sao và màu gì, cậu đều biết rõ.

"Chị ơi, chị ơi."

Tiểu Kha gọi Vương Tư Kỳ.

"Em cũng muốn chọn đá. Trông có vẻ chơi rất vui."

Em trai muốn chơi đổ thạch, tuy chơi đổ thạch rất mạo hiểm nhưng chỉ cần em trai vui thì mất tiền triệu cũng chẳng là gì.

Được sự đồng ý của chị gái, Tiểu Kha hưng phấn chạy tới nhặt hòn đá lên. “Này, tên nhóc đó cũng muốn chơi đổ thạch à?”

"Tới gây sự đúng không. Thằng nhóc nghịch ngợm nhà ai đó? Mau đuổi nó ra ngoài."

Nhân viên nhanh chóng túm lấy Tiểu Kha, hung hăng nói rằng nơi này chỉ dành cho người lớn chơi, trẻ em không được vào.

Điều này khiến cậu nhóc cảm thấy rất ấm ức, quay đầu lại nhìn chị gái như đang cầu cứu.

Vương Tư Kỳ hừ lạnh nói: "Anh để thằng bé lựa chọn đi, tôi sẽ trả tiền."

Mọi người hài hước nhìn về phía hai người, người trẻ tuổi như vậy thì trong tay có được mấy đồng chứ.

Để trẻ con lựa chọn, có lẽ hai ngàn tệ cũng chẳng kiếm được đâu.

Các nhân viên hơi khó xử, đến chỗ Vương Tư Kỳ nói chuyện.

"Thưa cô, cô có thể xác minh tài chính của mình được không? Nguyên nhân chính là sợ sau khi mở ra, tiền vốn của cô không đủ, đừng để tiểu nhân khó xử."

Vương Tư Kỳ bình tĩnh lấy trong túi ra một tấm thẻ đưa cho nhân viên.

Anh ta quay người đi kiểm tra số dư trên thẻ.

“Không kiểm tra mà cứ tuỳ tiện cầm một tấm thẻ, tôi đoán trong thẻ không quá hai trăm.”

"Ha ha ha, tôi nghĩ trong thẻ không vượt quá năm mươi."

"Đừng nói nữa, có một trăm thì tôi sẽ trồng cây chuối mà ăn cục nguyên thạch này."

"Tôi sẽ trồng cây chuối cổ vũ."

"Ồn ào!"

Vương Tư Kỳ lạnh lùng liếc nhìn mọi người, mọi người đồng loạt im lặng.

Một lúc sau, một người đẹp mặc sườn xám nóng bỏng và nhân viên công tác chạy về phía cô ấy.

"Thưa quý cô tôn kính, đây là thẻ của cô, xin cầm lấy."

"Tôi xin lỗi vì hành vi mạo phạm vừa rồi."

Người đẹp mặc sườn xám cũng nói một cách kính cẩn.

“Thưa cô, số dư trong thẻ của cô vượt quá một trăm triệu, mời cô theo tôi đến ghế VIP xem.”

"Một trăm triệu, một trăm triệu! Không lầm đó chứ."

"Phú bà còn trẻ như vậy!"

“Người anh em vừa nói trồng cây chuối ăn nguyên thạch đâu rồi?”

"Đúng, đúng, đúng, còn cả người anh em nói trồng cây chuối cổ vũ nữa?"

Giữa đám đông, có hai người mặt xám mày tro bỏ chạy vì sợ bị nhận ra.

Tiểu Kha thấy chị gái đã sắp xếp xong, cậu có thể đi chọn đá rồi.

Tiểu Kha chậm rãi đi vòng quanh địa điểm đổ thạch, đại khái hiểu được cấu tạo bên trong của nó.

Hai nhân viên theo sát cậu, chờ cậu chọn đá.

Lấy bút đánh dấu, Tiểu Kha nhanh chóng đánh dấu mười mấy viên nguyên thạch.

Có đủ loại, loại đắt nhất là hai trăm ngàn nhân dân tệ, loại rẻ nhất là hai ngàn nhân dân tệ.

Sau khi chọn đá xong, hai nhân viên miệt mài chuyển đá sang máy cắt đá.

Người phụ nữ sườn xám đưa cho Vương Tư Kỳ một lá thư miễn trách nhiệm.

Đây là tài liệu phải điền mỗi khi đổ thạch, chủ yếu là để tránh những rắc rối do những vị khách phiền phức gây ra.

Sau khi điền xong thủ tục giấy tờ, Vương Tư Kỳ quẹt thẻ để trả tiền nguyên thạch.

Tổng cộng: Một triệu tám trăm bảy mươi sáu nghìn.

Quẹt thẻ xong, người phụ nữ sườn xám không khỏi nhìn cô ấy.

Tiện tay tiêu hết hai triệu mà mặt không có chút cảm xúc nào, như thể số tiền đó đối với cô ấy… là rất ít.

Các nhân viên hỏi Tiểu Kha muốn cắt đá tại chỗ hay trực tiếp mang đi.

Khán giả bên ngoài sân hò reo phấn khích.

"Cắt, cắt, cắt."

Một lần mua hơn chục viên nguyên thạch trông rất đã ghiền, hầu như mọi người đều thúc giục Tiểu Kha cắt đá ngay tại chỗ.

Dù sao thì đã có sẵn kết quả trong đầu rồi, cắt ở đâu cũng giống nhau thôi.

“Vậy thì cắt ngay tại chỗ đi.”

Nhân viên gật đầu rồi nói lớn với những người gần đó.

"Hiện trường cắt đá, người không phận sự xin mời lùi lại vài bước."

Mọi người lùi lại vài bước, mắt nhìn thẳng vào nguyên thạch, cuộc vui bắt đầu.

Tiểu Kha quay đầu mỉm cười, ra hiệu bảo chị gái yên tâm.

Tiếp theo, thợ cắt đá bước lên sân khấu. Màn cắt đá căng thẳng và kích thích bắt đầu.

Nhân viên lấy một viên nguyên thạch cỡ vừa và cho vào máy cắt đá.

Sư phụ già cẩn thận điều khiển hoạt động của máy, đổ nước xong bắt đầu cắt từ trên xuống.

Ông ta đã tham gia phân tích đá hơn ba mươi năm và đã cắt vô số viên nguyên thạch, kinh nghiệm phong phú.

Chính vì ông ta rất cẩn thận trong mỗi một vết đao cắt nên rất được kính trọng.

Tiểu Kha đứng sang một bên nhìn cỗ máy khổng lồ cắt nguyên thạch, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi lẩm bẩm.

“Chiếc máy này cắt quá chậm. Còn không bằng để mình trực tiếp bổ ra cho rồi.”

Cũng may câu nói này không lớn, nếu không sẽ khiến người khác cười chết.

Máy cắt đá đã cắt được gần nửa chừng, vẫn chưa ra lục.

Đột nhiên có người trong đám đông hét lên.

“Ra rồi, ra lục rồi!”

"Hú hú, thật sự ra lục rồi, nhìn kìa!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom