-
Chương 1-5
Chương 1: Cậu bé ăn xin dưới cầu
Ma Đô, khu Nhạn Bắc.
Đây là một thành phố đầy quyến rũ và kỳ diệu, khắp nơi đều là xa hoa trụy lạc, náo nhiệt vô cùng.
Dưới cây cầu nào đó bị bóng tối bao phủ, một cậu bé gầy gò, rách rưới nằm trên chiếc chăn bông rách nát, trên người chỉ có một chiếc áo khoác màu xanh lá cây.
Trong hang thường truyền đến tiếng chuột kêu chít chít, bên ngoài thì là tiếng ô tô gầm rú...
Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt vàng như nến của cậu bé trông như mới năm, sáu tuổi mà đã lang thang được một năm rồi.
Một đêm trôi qua rất nhanh, ánh mặt trời chiếu xuống, cậu bé từ từ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh.
"Giấc mơ chân thật quá, tại sao ông chú đẹp trai đó lại nhét nhiều thứ vào đầu mình như vậy?"
Cậu bé phủi tro bụi trên người, chạy ra con sông gần đó để rửa mặt.
Mười mấy ngày nay, cậu bé luôn mơ những giấc mơ đặc biệt, trong mơ có một ông chú đẹp trai dạy cậu bé rất nhiều điều.
Có thư pháp, chơi cờ, trung y, nhạc cụ, hội họa... và cả tu hành.
"Ngày hôm qua chú đẹp trai nói sẽ nhận mình làm đồ đệ, còn dạy mình cách tu hành như thế nào."
"Tại sao mình học trong mơ lại nhanh hơn, còn nhớ rõ như thế nữa?"
Cậu bé lẩm bẩm với giọng sữa, bụng lại réo lên.
Cậu bé cười khờ khạo, sau đó đi ra đường cái “làm việc”.
Trở về hang, cậu bé thành thạo lấy từ dưới gầm giường ra một chiếc đĩa nhỏ và một tờ giấy rồi rón rén chạy ra ngoài.
Sáng sớm, khu Nhạn Bắc rất nhộp nhịp.
Những người bán hàng rong hấp tấp thu dọn hàng hóa, dòng xe cộ và dòng người tấp nập vào giờ cao điểm.
Một chàng trai và một cô gái đang chạy tới trường, cô gái tên là Lâm Hiểu Hiểu, chàng trai tên là Diệp Hưng.
"Hiểu Hiểu này, không phải tớ nói chứ cậu đi nhanh lên đi, sắp đến tiết tự học buổi sáng rồi, đến muộn bị chủ nhiệm bắt được thì đừng có khóc đấy."
"Giục cái gì mà giục? Bây giờ còn không phải sớm à, lần nào cũng giống như đi đầu thai vậy, đi nhanh như thế thì làm sao có thể hít thở không khí trong lành?"
Lâm Hiểu Hiểu bĩu môi, đột nhiên cô ấy đứng khựng lại, nhìn quầy hàng bánh trứng.
Diệp Hưng cũng chú ý đến bộ dạng của cô ấy, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người nói.
"Cô cả của tôi đừng ăn nữa, không phải lúc nãy đã ăn cơm sáng rồi sao, đi đến trường trước có được không?"
Lâm Hiểu Hiểu quay đầu lại, kéo Diệp Hưng đi qua đó.
Nhưng họ không dừng trước quầy hàng bánh trứng mà là một khoảng đất trống nhỏ bên cạnh.
“Các anh, các chị, các chú, các dì tốt bụng, có thể cho Tiểu Kha ít đồ ăn được không? Con cảm ơn.”
Lâm Hiểu Hiểu đọc nhẩm nội dung trên tờ giấy, nhìn cậu bé đang ngồi xổm dưới đất trước mặt, lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Cậu bé từ sáng sớm đã tìm được vị trí tốt, háo hức nhìn hai anh chị trước mặt, lòng tràn đầy mong chờ.
Cậu bé tên Tiểu Kha, sống với ông nội bán phế liệu từ khi còn nhỏ, ngày nào cậu ấy cũng theo ông đi nhặt chai lọ và thu gom thùng giấy.
Dù cuộc sống gian khổ, nhưng ông nội rất yêu thương cậu bé.
Mỗi lần có món gì ngon hay nhặt được món đồ chơi nào đều sẽ đưa cho cậu bé.
Dù sống trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo, ăn những bữa cơm đạm bạc nhưng cuộc sống vẫn tràn đầy ấm áp.
Điều bất hạnh chính là, một năm trước ông nội qua đời vì ung thu gan.
Tiểu Kha ôm thi thể ông nội khóc lóc thảm thiết, khóc rồi ngủ quên mất.
Khi cảnh sát đến vào ngày hôm sau, họ đã đưa ông nội lên xe.
Sau đó, cậu bé phải sống những ngày lưu lạc đầu đường.
Có một ông lão ăn xin thấy cậu bé đáng thương liền bảo cậu bé đi ăn xin trên đường để có miếng ăn.
Tiểu Kha cũng học được tinh túy từ chỗ ông lão ăn xin, tuổi nhỏ đã bắt đầu dậy sớm “làm việc”.
"Chị gái xinh đẹp ơi, chị có thể cho Tiểu Kha ít đồ ăn không?"
Lâm Hiểu Hiểu nhìn cậu bé gầy gò ốm yếu này.
Suy dinh dưỡng lâu ngày khiến cậu bé càng trông gầy gò hơn, giống như một cây đậu giá héo.
Nhưng đôi mắt cậu bé lại rất có thần, con ngươi màu xanh lam trông rất sáng.
"Diệp Hưng, bọn mình giúp em ấy được không, bạn nhỏ này đáng thương quá."
Diệp Hưng nhìn đôi mắt hoe đỏ của Lâm Hiểu Hiểu, lại nhìn cậu bé gầy gò kia, trong lòng cũng cảm thấy đồng tình.
Cậu ấy xoay người mua hai chiếc bánh rán và một lon coca.
"Tiểu Kha, mau ăn nhanh đi, chắc chắn là đói lả rồi phải không, người nhà của em đâu?"
Tiểu Kha nhận đồ ăn, cười ngọt ngào với hai người.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của Lâm Hiểu Hiểu, cậu bé buồn bã cúi đầu nói.
"Ông nội em năm ngoái bị chú cảnh sát đưa đi rồi, chú cảnh sát nói ông nội đã qua đời."
"Cha mẹ em không biết ở đâu, em không tìm thấy họ."
Khi nghĩ đến ông nội luôn chọc mình cười đã không còn nữa, Tiểu Kha lặng lẽ rơi nước mắt, cơ thể khẽ run run.
Lâm Hiểu Hiểu thở dài, vội vàng an ủi Tiểu Kha.
"Tại sao chú cảnh sát lại không đưa em đến trại trẻ mồ côi? Như vậy em sẽ không bị đói bụng nữa."
Tiểu Kha vừa nấc cụt vừa nói.
"Em muốn tìm cha mẹ... em, em không... không muốn tới trại trẻ mồ côi."
"Em có cha mẹ, cho nên em lén... lén chạy ra ngoài, em muốn đi tìm họ."
Lâm Hiểu Hiểu thật sự không đành lòng, cô ấy rút 50 đồng từ trong túi ra, đặt xuống đĩa.
"Em trai, em có muốn về nhà cũng chị không, như vậy sẽ không bị đói bụng nữa đâu."
Tiểu Kha nghe vậy thì ngừng khóc, đôi mắt đẫm nước ngơ ngẩn nhìn Lâm Hiểu Hiểu.
Lúc này, một cơn gió thổi qua chiếc đĩa.
Tờ tiền 50 đồng bay xuống đường cái.
Tiểu Kha vội vàng chạy lại, cậu bé không muốn tiền mà chị gái tốt bụng cho bị thổi bay.
"Nguy hiểm! Quay lại đi Tiểu Kha!"
Diệp Hưng không bắt được, quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc Audi A6 đang phóng nhanh, sắp tông vào cậu bé trên đường.
Tài xế cũng giật mình trước sự xuất hiện bất thình lình của cậu bé.
Trong lúc hoảng loạn, tài xế đột nhiên phanh gấp.
Trên đường bị vạch ra một vết bánh xe dài.
May mắn thay, ô tô dừng cách Tiểu Kha nửa mét.
Tiểu Kha nắm chặt tờ tiền bay phiêu phiêu trên mặt đất, sợ hãi nhìn chiếc xe đỗ sát mình.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mập mạp hùng hổ bước xuống từ ghế lái, đôi mặt trợn trừng.
Hai người Lâm Hiểu Hiểu và Diệp Hưng cũng chạy tới cạnh Tiểu Kha.
"Má nó, thằng ăn xin từ đâu ra đây, mày ăn vạ có phải không, không có mắt hả? Đây là đường cái, không phải công viên trò chơi của mày, muốn hại chết ông mày hả?"
Tên mập tiến lên, bất chợt đá Tiểu Kha.
Diệp Hưng vội vàng dùng thân chắn cú đá mạnh này.
Cậu ấy rên rỉ lùi lại, nhưng không hề tức giận.
"Anh, trẻ con không hiểu chuyện, anh đại nhân đại lượng đừng so đo với nó."
Diệp Hưng cười tủm tỉm nhìn tên mập, Tiểu Kha ở bên cạnh cố nhịn không khóc.
Lâm Hiểu Hiểu bất mãn nói lại.
"Người lớn sao lại nổi giận với trẻ con như vậy? Chẳng có chút thông cảm nào. Đường rộng thế này, hai quả trứng dưới lông mày của anh chỉ biết chớp chứ không biết nhìn hay sao mà lái xe nhanh như vậy hả..."
Tên mập nghe vậy càng giận hơn, anh ta thật sự muốn tát chết con bé này.
Đường phố nhộn nhịp chẳng mấy chốc đã tràn đầy một nhóm người đến hóng hớt, chặn kín đường.
"Bíp bíp, bíp!"
Xe đằng sau bị cản đường, một người phụ nữ đeo kính bước ra khỏi chiếc xe Maserati màu vàng xanh đi đầu.
Cô ấy chậm rãi đi về phía tài xế béo.
"Xin chào ngài, xin ngài rời xe, tổng giám đốc của chúng tôi có việc gấp, nếu như bị ảnh hưởng, tôi tin chắc ngài không gánh nổi trách nhiệm đâu."
Người phụ nữ bình tĩnh nói, trong lúc nhất thời mọi người đều chú ý đến chiếc xa Maserati ở đằng sau, trong đám người truyền đến tiếng kinh ngạc.
Maserati phiên bản giới hạn, biển số 11111. Đây không phải là xe của tập đoàn Vương thị sao?
Chỉ có 500 chiếc Maserati Dream được tung ra thị trường trên toàn quốc, giá thị trường của nó là hàng chục triệu!
"Tránh ra, người tầm thường chúng ta không có khả năng đắc tội với nhà họ Vương đâu."
Tên mập cũng thấy căng thẳng, nhổ nước bọt xuống đất.
Trong lòng thầm nghĩ thật xui xẻo rồi vội vàng lên xe rời khỏi đây.
Anh ta chỉ là một ông chủ nhỏ sao dám động đến nhà họ Vương.
Người phụ nữ thấy con đường đã được sơ tán, cũng đã nhìn thấy cậu bé ngồi dưới đất.
Nhìn thấy cậu bé nhỏ như vậy đã phải đi ăn xin, cô ấy cũng thấy đồng tình.
Cô ấy bước tới nhét hai trăm đồng vào tay cậu bé, rồi quay người trở lại xe.
"Tiểu Liên, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ở ghế sau xe, một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm nhẹ hỏi.
Một bộ quần áo công sở bó sát người làm nổi bật đường cong của cô ấy, mái tóc vàng nhạt buông xõa.
Làn da trắng nõn và đôi chân dài đặc biệt bắt mắt, vô tình toát ra khi chất cao quý.
Cô ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn Vương thị - Vương Tư Kỳ, và cũng là cô bảy của nhà họ Vương.
Ở nơi làm việc cô ấy nói một không hai, gần 22 tuổi mà khiến cả công ty tin tưởng và kính sợ.
"Tổng giám đốc Vương, vừa rồi có người gây chuyện, bảo là có một cậu bé ăn xin đang ăn vạ, tôi đã bảo họ sơ tán rồi."
"Ừm."
Khởi động xe, Vương Tư Kỳ chống cằm nhìn đường phố náo nhiệt.
Khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn luôn bình tĩnh như nước, không có gợn sóng.
"Ván cờ này của Cao thị hay thật đấy, nếu như mình thật sự rơi vào thì công ty ít nhất sẽ tổn hại 200 triệu, haha..."
Sau khi cười khẩy một tiếng, đôi mắt đẹp của Vương Tư Kỳ trở nên cực kỳ lạnh lùng, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Muốn lừa cô ấy thì hãy chuẩn bị tinh thần để mất một miếng thịt đi.
Bên kia, ba người Lâm Hiểu Hiểu quay lại lề đường.
"Tiểu Kha, em không hiểu chuyện chút nào cả, cứ chờ ở đây đi, chờ chị tan học sẽ đưa em về nhà, được không?"
Lâm Hiểu Hiểu dặn dò Tiểu Kha, bảo cậu bé đứng đợi, đừng chạy lung tung.
Sau một hồi dặn dò, hai người vội vàng chạy đến lớp, sắp muộn rồi.
Tiểu Kha nhìn hai người đi xe, lè lưỡi, cất giấy và chén đi, ôm hai chiếc bánh bột ngô biến mất tại chỗ.
Dì bán bánh rán quay đầu lại lấy nguyên liệu nấu ăn thì phát hiện cậu bé ăn xin bên cạnh đã biến mất từ lúc nào không hay.
Dưới gầm cầu, Tiểu Kha vui vẻ ăn bánh bột ngô.
Sau khi uống một ngụm coca, cậu bé hạnh phúc nở nụ cười trên môi.
"Xin lỗi chị gái tốt bụng, em không thể về nhà với chị được, em còn phải đi tìm người nhà của em nữa, bọn họ chắc chắn cũng đang đi tìm em."
Tiểu Kha lầm bầm, hai mắt nhìn về phía chân trời.
Bàn tay nhỏ bé chạm vào mặt ngọc xanh đeo trên cổ, trên ngọc bội có khắc hai chữ... Tiểu Kha.
Nghe ông nói, đây là thứ duy nhất cha mẹ để lại cho cậu bé.
Nếu cha mẹ thấy ngọc bội thì có thể tìm lại cậu bé rồi.
Sau khi ăn cơm sáng xong, Tiểu Kha ngồi khoanh chân trên tấm chăn bông rách nát, cậu bé muốn tu hành dựa theo công pháp sư phụ dạy.
Chương 2: Ngọc bội của em trai?
Phù...
Tiêu Kha mở mắt ra, mặt trời đã sắp xuống núi.
Bất giác cậu bé đã ngồi khoanh chân tu luyện cả một ngày trời.
"Cảm giác thật thoải mái, hình như cơ thể nhẹ hơn thì phải?"
Tiểu Kha đứng dậy hoạt động cơ thể, cảm giác rất thoải mái.
Cậu bé không phát hiện cơ thể gầy gò vốn có của mình đã béo lên chút ít, làn da trắng hơn, mặc dù những thay đổi này rất nhỏ.
"Lại đói bụng rồi, không biết chị gái tốt bụng không tìm thấy mình có sốt ruột hay không?"
Tiểu Kha lắc đầu, cậu bé vén chăn lên, lấy ra một cái hộp sắt.
Đây chính là bảo bối của cậu bé, một năm nay cậu bé đã kiếm được rất nhiều tiền khi đi ăn xin.
Cậu bé không tiêu hết thì sẽ cất đi, giờ đã tiết kiệm được rất nhiều.
Mở hộp ra, bên trong đầy những tờ tiền lẻ màu sắc rực rỡ.
Một đồng, năm đồng, mười đồng, hai mươi, còn có mấy tờ năm mươi và hai tờ một trăm.
Tiểu Kha cười tủm tỉm nhìn bảo bối của mình, lấy một tờ mười đồng, ba tờ một đồng ra.
Ngay sau đó, cậu bé đóng hộp sắt lại, cẩn thận cất lại chỗ cũ.
Sau khi dọn dẹp qua loa, mặt trời đã hoàn toàn biến mất ở phía chân trời.
Vào ban đêm, toàn thành phố mở ra thời khắc nhộn nhịp nhất, Ma Đô xa hoa bắt đầu thể hiện sự phồn hoa của nó!
Tiểu Kha hưng phấn đi dạo trên đường phố, nhìn trái ngó phải.
Đi ngang qua dòng người, có người bày ra vẻ mặt ghét bỏ, yên lặng tránh xa; có người coi thường cậu bé, có người tốt nhìn cậu bé.
Cậu bé đã quen với điều này, cũng không cảm thấy khó chịu.
Cậu bé nhảy chân sáo về phía bắc.
Mười phút sau, cuối cùng cũng đến nơi.
Đây là một sạp bán cơm hộp nhỏ, chủ quán là một bà lão có gương mặt hiền từ.
Có rất nhiều người tới sạp hàng này vì giá cơm rẻ, bình quân mười hai đồng đã thu hút rất nhiều “người nghèo”.
"Bà ơi, con muốn một phần bún gạo xào thịt và cả coca nữa!"
Tiểu Kha vẫy tay, đưa mười ba đồng trong túi cho bà.
Đây là phần cơm cậu bé thích nhất, bà cụ lúc nào cũng sẽ ưu đãi cho cậu bé một ít.
"Được lắm nha Tiểu Kha, hôm nay có chú dì cho cháu tiền à?"
Bà cụ đưa cơm và coca cho cậu bé rồi sờ đầu Tiểu Kha.
"Một chị gái tốt bụng cho cháu năm mươi đồng, còn có một chị gái xinh đẹp khác cho cháu hai tờ một trăm."
"Oa, nhiều thế à, những người đó chắc là rất thích Tiểu Kha, cháu ngoan, ăn nhiều một chút."
Tiêểu Kha nói cảm ơn bà, cầm hộp cơm vui vẻ đi về.
Ma Đô về đêm rất đẹp nhưng vẻ đẹp của nó chỉ thuộc về một số người.
Đi ngang qua một nhà hàng MACDONALD, Tiểu Kha trông mong nhìn một nhà ba người đang vui vẻ ăn uống trên bàn ăn qua tấm kính.
Cô bé ngồi trong đó khoảng bảy, tám tuổi, ăn mặc sành điệu đang ăn một chiếc đùi gà to, miệng bóng bẩy.
Mẹ cô bé ngồi bên cạnh cưng chiều vuốt ve khuôn mặt cô bé, đặt cốc trà sữa bên cạnh cô bé.
Bất giác, nước miếng từ khóe miệng Tiểu Kha chảy xuống.
"Ai u!"
Một tiếng hét kinh ngạc vang lên, Tiểu Kha ở bên ngoài bị một mụ béo đụng phải làm cho ngã xuống đất.
Mụ béo không sao, nhưng vẫn không nhịn được nói tục.
"Đứa con hoang từ đâu ra đây, đứng thần người ở đây làm cái gì?"
Giọng nói vang dội đã thu hút mọi người tới vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ vào cậu bé.
Tiểu Kha tủi thân nhìn mụ béo to lớn hơn mình gấp mấy lần, yên lặng nhặt hộp cơm và coca rơi xuống đất lên, chạy nhanh ra khỏi tầm mắt của mọi người.
Điều cậu bé không biết là ngọc bội màu xanh ở trên cổ cậu bé đã trùng hợp lăn xuống chân mụ béo lúc cậu bé ngã xuống.
"Mình là một đứa trẻ không ai cần, người khác đều có cha có mẹ, cha mẹ mình đều không cần mình."
"Không có ai quan tâm mình, để ý mình, bọn họ chỉ biết bắt nạt Tiểu Kha."
Tiểu Kha chạy đến một góc tối của công viên, nước mắt vẫn không kìm được lăn xuống.
Cậu bé gầy yếu co rúm lại, cơ thể run lẩy bẩy.
Cậu bé thậm chí còn không dám khóc quá to, sợ bị các chú các dì trong công viên mắng.
Không ai biết Tiểu Kha tủi thân cỡ nào, bất lực cỡ nào.
Không ai biết những ngày qua cậu bé đã phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn.
Một lúc sau, Tiểu Kha mới thoát khỏi nỗi đau buồn.
Vừa ngồi xuống ghế đá công viên, cậu bé đã nhận ra có điều không thích hợp.
"Ngọc bội bảo bối đâu?"
Cậu bé sờ ngực, phát hiện rỗng tuếch.
Tiểu Kha chấn động, ngọc bội của cậu bé biến mất rồi!
Buổi tối lúc ra ngoài vẫn còn mà, chẳng lẽ bị rơi lúc cậu bé bị té ngã?
Tiểu Kha nhanh chóng chạy về phía cửa hàng MACDONALD kia, chạy nhanh đến mức khiến người đi đường phải né đường cho cậu bé.
"Ha ha ha, ông chủ, ông cứ báo giá đi, tôi đã hỏi giá cơ bản rồi, ông cho tôi một con số, nếu phù hợp thì tôi sẽ bán."
"Chỉ là một viên ngọc xanh thông thường mà thôi, chất lượng có vẻ ổn nhưng nó đã khắc chữ nên giá cả thu về tất nhiên phải thấp hơn một chút.
"Ba mươi ngàn."
"Được!"
Bên ngoài cửa hàng châu báu, mụ béo hưng phấn rời khỏi cửa.
Mụ ta thật sự không ngờ ngọc bội của thằng nhóc ăn xin kia lại có giá trị như vậy.
Nhìn thấy trong điện thoại có ba mười ngàn đồng, khuôn mặt béo của mụ ta lộ ra một nụ cười tà ác.
Trong cửa hàng châu báu, cửa hàng trưởng vừa định cất viên ngọc xanh đi thì một ông lão đẩy cửa sau đi vào.
"Mấy ngày nay thế nào rồi, Tiểu Hứa? Có thu mua được thứ gì được biệt không?"
"Sư phụ, sao ngài lại tới đây, mau ngồi xuống đi."
Cửa hàng trưởng cười nói: "Sao có thể thu mua gì đặc biệt được? Chỉ thỉnh thoảng bán được một ít trang sức và thu mua được một số nguyên liệu mà thôi."
"Ồ? Để sư phụ xem qua những nguyên liệu thu mua gần đây nào."
Cửa hàng trưởng cung kính lấy một đĩa ngọc rời từ trong két ra, đồng thời cũng lấy một đĩa đựng trang sức vàng, ngọc trai... đặt từng chiếc một trước mặt sư phụ.
"Bộ sưu tập đồ trang sức bằng vàng là của năm ngoái, không khác nhau lắm, không đáng xem.""
"Chất lượng trân châu trung bình."
"Phỉ thúy rất bình thường..."
"Chất lượng đĩa ngọc này không tệ, còn có một ít ngọc bích cũng không tệ."
"Hả?"
Sư phụ già từ trong đống ngọc lấy ra một chiếc ngọc bội, màu sắc xanh tím, tinh tế ấm áp.
Sư phù già cầm kính lúp lên, soi đèn pin mân mê miếng ngọc này, biểu cảm cũng dần từ nghi hoặc sang khiếp sợ.
"Đế Vương Lam Quang Ngọc! Sao có thể, này... loại ngọc quý này sao lại xuất hiện ở đây?"
Sư phụ già này là chủ nhiệm của tập đoàn Châu Giang, cũng là một người sành sỏi, yêu ngọc thạch.
"Loại ngọc này rất dễ bị nhận nhầm thành ngọc Lam Thủy, nhưng ngọc Lam Thủy chất lượng thô ráp, không có linh tính."
"Ngược lại, Đế Vương Lam Quang Ngọc không những không linh động ấm áp, mà còn có tác dụng dưỡng thần, quả thật là cho dù có ra giá cũng không có người bán!"
Lật miếng ngọc, sư phụ già nhìn thấy hai chữ "Tiểu Kha".
Thế bút như Thương Long vụt lên trời, lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, là tác phẩm của một bậc thầy hàng đầu!
Sư phụ già nghẹn ngào, ông ấy có thể đoán được chủ nhân của miếng ngọc bội này nhất định đẹp đẽ sang trọng vô cùng, địa vị siêu phàm.
"Sư phụ, vậy chúng ta nên xử lý nguyên liệu này như thế nào? Chắc là có thể bán với giá tốt nhỉ."
Sư phụ già quay đầu lườm chủ tiệm một cái, dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép.
"Tên khốn, cậu có biết miếng ngọc này đáng quý thế nào không hả? Một miếng nhỏ có thể mua đứt cái mạng cậu đấy, hơn nữa còn là ngọc bội có chủ, cậu dám xử lý nó sao?"
Chủ tiệm bị mắng, đầu óc ong ong, trong lòng rất ấm ức, đây cũng là lần đầu tiên anh ta gặp phải chuyện thế này.
Sư phụ già trầm tư một hơi, lấy điện thoại ra gọi điện.
"Alo? Anh Lý, tôi có một miếng Đế Vương Lam Quang Ngọc ở đây, anh xem phải nên làm thế nào bây giờ?"
"Đế Vương Lam Quang Ngọc? Mau cho tôi xem."
Sau khi cúp máy, sư phụ già chụp mấy tấm ảnh và quay video gửi đi.
Tập đoàn Thiên Ngữ trực thuộc tập đoàn Vương thị.
Trong văn phòng phó tổng giám đốc truyền đến tiếng kêu kinh ngạc, tất cả các nhân viên bên ngoài đều tỏ ra khó hiểu.
Lý Nghĩa Sơn thiếu chút nữa đã nói tục, ông ta biết miếng ngọc bội này.
Sáu năm trước, trong buổi đấu giá tại Ma Đô xuất hiện một miếng Đế Vương Lam Quang Ngọc to bằng nửa bàn tay.
Chỉ trong vòng một phút đã bị hét giá lên một trăm triệu khiến toàn bộ giới ngọc thạch chấn động.
Kết quả đã được nhà họ Vương tại Ma Đô lấy đi, nghe nói là muốn điêu khắc cho cậu chủ nhỏ chưa chào đời.
Từ lâu đã nghe nói hơn năm năm trước, cậu chủ của nhà họ Vương bí ẩn kia đã mất tích, miếng ngọc đó cũng từ ấy mà không rõ tung tích.
Không ngờ sau nhiều năm, ông ta lại được nhìn thấy miếng ngọc quý này.
Lý Nghĩa Sơn lo lắng, gọi điện thoại cho tổng giám đốc.
Sau đó các cuộc gọi càng ngày càng chuyển lên cao hơn...
Tại cuộc họp của tập đoàn Cao thị, Vương Tư Kỳ và Cao Gia Tuấn giằng co nhau từ xa.
"Khu Tân An tôi không thể làm, nhà họ Cao các người không có thành ý, không cần thiết phải hợp tác."
Vương Tư Kỳ gõ gõ theo nhịp lên bàn, một tay chống cằm, lặng lẽ chờ đợi tổng giám đốc Cao đáp lại.
"Tổng giám đốc Vương, có điện thoại."
Tiểu Liên cung kính báo cáo.
"Để lát nữa."
Tiểu Liên thì thầm vào tai Vương Tư Kỳ khiến cô ấy đứng phắt dậy, phớt lờ tổng giám đốc Cao, mở cửa rời đi.
Vương Tư Kỳ ra ngoài nghe máy, chủ nhiệm nhanh chóng báo cáo, nói.
"Một miếng Đế Vương Lam Quang Ngọc có khắc hai chữ "Tiểu Kha" xuất hiện tại một cửa hàng châu báu ở khu Nhạn Bắc tối nay..."
Tay Vương Tư Kỳ run run khi nghe máy, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng từ từ dịu đi.
Trong lúc nhất thời, các cảm xúc kích động, hưng phấn, vui vẻ và chờ mong dâng lên trong lòng.
Mở bưu kiện ra xem đi xem lại mấy tấm ảnh và video một lượt.
"Ngay bây giờ cho người đi điều tra vị trí của ngọc bội."
"Ra lệnh cho tất cả công ty trực thuộc tập đoàn Vương thị đến khu Nhạn Bắc tìm người, phạm vi khoảng sáu tuổi, nhận biết miếng ngọc bội trong tấm hình này!"
"Lấy camera giám sát của cửa hàng đó cho tôi, có tin tức gì phải kịp thời báo lên."
"Đi nói chuyện với cảnh sát khu Nhạn Bắc, phái người tìm kiếm cậu chủ, kiểm tra camera của cả khu cho tôi!"
"Vâng thưa tổng giám đốc!"
Tiểu Liên vội vàng đi truyền lại lệnh, Vương Tư Kỳ bình tĩnh lại, gửi ảnh vào trong nhóm chị em.
Lập tức cả nhóm bùng nổ, liên tiếp những tin nhắn được gửi đến.
Vương Tư Kỳ ngồi trên xe xoa ấn đường, trong lòng cảm thấy lo lắng không thể giải thích được.
Đêm ở Ma Đô, dòng nước ngầm đang cuộn trào.
Trong lúc nhất thời, trên đường cái, trong khu dân cư, trong hẻm nhỏ, công viên đều có một nhóm người đang tìm kiếm thứ gì đó.
Có nhân viên, có bác sĩ, giáo viên, nhân viên cửa hàng, cảnh sát, thậm chí còn có người của quân đội đang tuần tra.
Xe cảnh sát đang phóng nhanh trên đường, từng tờ thông báo tìm người được dán khắp thành phố.
Người không biết gì còn tưởng xảy ra chuyện lớn, sôi nổi bàn tán về mục đích của những người này.
Mãi đến khi có người phát hiện ra thông báo tìm người mất tích.
Người nào cung cấp manh mối sẽ nhận được món quà cảm ơn trị giá hai mươi ngàn!
Người đầu tiên tìm thấy người sẽ được thưởng hai trăm ngàn!
Vô số người không nhịn được, lần lượt tìm kiếm theo manh mối trên giấy, quả thật như một dạng trải thảm tìm kiếm.
Đêm nay chắc chắn nhiều người sẽ không thể ngủ được...
Chương 3: Tìm được cậu chủ!
Dưới gầm cầu, Tiểu Kha nằm dài trong tấm chăn rách nát, ngơ ngác nhìn nóc cầu, ánh mắt đờ đẫn.
Cậu bé đã làm mất ngọc bội quý giá nhất, là đồ mà cha mẹ cậu bé để lại cho cậu bé, nỗi đau tràn ngập trái tim non nớt của cậu bé.
Dưới gầm cầu tối om bày hộp cơm và lon coca rỗng.
Dần dần, Tiểu Kha nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
"Đồ đệ ngoan, đồ đệ ngoan."
Tiểu Kha mơ mơ màng màng mở mắt, xung quanh là một thế giới màu vàng kim.
Một người đàn ông đẹp trai và trang nghiêm đang ngồi khoanh chân lơ lửng trên không trung.
"Sư phụ, sư phụ tới tìm Tiểu Kha chơi rồi, ha ha."
Tiểu Kha rất vui khi gặp được sư phụ của mình, mỗi lần học với sư phụ ở đây, cậu bé đều rất vui sướng, rất mãn nguyện.
"Sư phụ, bảo bối của Tiểu Kha mất rồi, cha mẹ sẽ không thể tìm thấy con nữa."
Cậu bé ấm ức kể lại chuyện xảy ra hôm nay với sư phụ, mà sư phụ của cậu bé rất kiên nhẫn lắng nghe.
Đợi cậu bé nói xong, sư phụ cười nhạt, vẫy tay kéo Tiểu Kha tới trước mặt mình.
"Đồ nhi, con có muốn làm được bất cứ điều gì, có cơm ăn không hết, tìm được cha mẹ và sống hạnh phúc không?"
Tiểu Kha nhanh chóng trả lời: "Đương nhiên là muốn ạ, nhưng mà con không biết phải làm như thế nào."
"Vậy vi sư sẽ nói cho con, con phải chăm chỉ tu luyện, chờ khi nào con mạnh lên là có thể làm được điều đó."
"Con hiện tại chính là một thiên tài, thứ sư phụ dạy cho con, con đều đã học hết rồi."
"Bản lĩnh sư phụ dạy cho con, con phải sử dụng cẩn thận, đây đều là những kỹ năng của con."
"Trong khoảng thời gian này, vi sư phải xử lý một số chuyện, phải tách ra với con một thời gian."
Tiểu Kha nghe vậy đột nhiên cảm thấy không nỡ, vừa định hỏi nguyên nhân thì cái trán bị sư phụ dùng một ngón tay chọc vào.
Tri thức thâm ảo cuồn cuộn không ngừng rót vào đầu cậu bé, cơ thể cũng không chịu khống chế ngồi xuống khoanh chân, nhắm mắt lại.
"Nhóc con, đây là quà vi sư tặng cho con đấy. Lần sau gặp mặt, đừng để vi sư thất vọng."
Lại một buổi sáng mới.
Tiếng ô tô đã kéo Tiểu Kha từ trong giấc mơ đẹp dậy.
Gió nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Tiểu Kha, sau đó tản đi trên bầu trời.
Tiểu Kha dụi dụi mắt, duỗi người ngồi dậy.
"Thoải mái quá đi, cảm giác kỳ lạ thật."
Tiểu Kha cảm nhận được cơ thể mình bây giờ rất tốt, rất có sức, hơn nữa đầu óc rõ ràng hơn rất nhiều.
Ngày hôm qua, sư phụ đã truyền cho cậu bé rất nhiều tri thức, cậu bé cũng dần hiểu được lợi ích của việc tu hành.
Bây giờ Tiểu Kha mới tiến vào Luyện Khí sơ kỳ, toàn bộ cơ thể đều được linh khí cải tạo một lượt.
"Mùi gì vậy? Thối quá."
Tiểu Kha nhìn quanh, cuối cùng phát hiện trên người mình xuất hiện một lớp bùn đen đã lên men có mùi thối.
Tiểu Kha thật sự không chịu nổi, vội vàng đi đến bờ sông cách đó không xa, cở quần áo nhảy xuống sông.
Mười phút sau, Tiểu Kha bơi về bờ, mặc quần áo vào.
Lúc này cậu bé mới phát hiện mình không chỉ trắng hơn rất nhiều, mà còn béo thêm ít nữa.
Thân hình vốn gầy gò đã thêm chút thịt, ít nhất không còn gầy yếu như trước nữa.
"Thoải mái quá, hôm nay không đi bày quán nữa, phải tìm được ngọc bội bảo bối trước đã."
Sau khi hạ quyết tâm, Tiểu Kha lấy một ít tiền lẻ rồi rời khỏi gầm cầu.
Cậu vừa mới rời đi, có hai người cầm tờ rơi đi xuống gầm cầu.
"Anh Trương, nơi này mà chúng ta cũng phải dán thông báo tìm người sao?"
"Nói nhảm, ông chủ nói phải làm cẩn thận, không được bỏ sót bất kỳ chỗ nào. Khu vực này là khu vực công ty chúng ta phụ trách."
"Có cần phải nghiêm túc như vậy không? Cả đêm tôi không ngủ được tí nào."
"Cậu ngốc quá A Khải, đó chính là nhiệm vụ được giao trực tiếp từ người lãnh đạo của ông chủ của ông chủ của chúng ta, xảy ra sai sót nào thì chúng ta cũng đừng làm việc nữa."
"Mau đi làm việc đi."
...
Trên đường, Tiểu Kha vừa đi vừa ăn bánh bao nhân thịt khiến người ta có cảm giác như được ăn một bữa no nê.
"Hôm nay có chuyện gì vậy? Có nhiều chú cảnh sát quá."
Tiểu Kha chậm rãi đi trên đường, có rất nhiều chú cảnh sát đẹp trai đang tuần tra trên đường phố.
“Gâu gâu gâu, gâu gâu...”
Trong con hẻm nhỏ bên cạnh truyền đến tiếng chó sủa yếu ớt, nghe rất đáng thương.
Tiểu Kha tò mò đi tới, muốn xem có chuyện gì.
Vừa mới tiến vào con hẻm, có một vị cảnh sát ngồi trong xe cảnh sát tuần tra nhìn sang đây.
"Vừa nãy ở bên đó có đứa trẻ nào à? Sao đột nhiên lại không thấy đâu rồi?"
"Haizz, bận rộn cả một đêm, chắc là mệt đến hoa mắt rồi."
Viên cảnh sát cười gượng một tiếng, lái xe tiếp tục tìm kiếm các bé trai đáng nghi.
Mới vừa nhận được thông báo, ai có thể tìm được đứa con trai nhà họ Vương thì có thể thăng liên tiếp hai cấp.
Tập đoàn Vương thị.
Một tòa nhà khổng lồ nằm ở trung tâm khu Thiên Thủy Ma Đô, chỉ riêng chi phí xây dựng đã vài trăm triệu.
Trang trí bên trong rất đơn giản, không xa hoa nhưng đầy tao nhã.
"Tổng giám đốc Vương, đã lấy ngọc bội về rồi. Nó được một cô gái bán vào tối qua. Tôi đã tải video trong cửa hàng xuống rồi."
"Hơn nữa đã điều tra ra cô gái này nhặt được ngọc bội trước cửa hàng MACDONALD số 136 khu Nhạn Bắc."
"Đây là video giám sát bên ngoài cửa hàng."
Tiểu Liên đặt một cái hộp gỗ trên bàn, đồng thời mở máy tính ra.
Vương Tư Kỳ mở hộp ra, một miếng ngọc bội trong suốt ấm áp đựng trong hộp.
Bang!
Vương Tư Kỳ đóng hộp lại và cất vào két sắt.
"Phát video."
Tiểu Liên bấm phát video và màn ảnh video được hiển thị.
Chỉ thấy một bé trai nằm dựa vào cửa sổ nhìn vào trong cửa hàng, rồi một mụ béo đi tới.
"Rầm" một tiếng, mụ béo đụng phải cậu bé khiến cậu bé ngã xuống, miếng ngọc bội rơi ra từ trên người cậu bé.
"Dừng!"
Vương Tư Kỳ nhìn chằm chằm bé trai trong video.
Cậu bé khoảng năm, sáu tuổi, mặc quần áo rách rưới, thân hình gầy gò dường như chạm vào là có thể ngã.
Vương Tư Kỳ bình tĩnh nói: "Tìm ra cô ta rồi đưa cô ta tới trước mặt tôi."
Trong không khí tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, khí thế bá đạo tỏa ra từ trên người Vương Tư Kỳ.
"Dám bắt nạt em trai ruột của tôi, ả đàn bà này nên cút khỏi Ma Đô đi."
Tiểu Liên biết tổng giám đốc Vương thật sự rất tức giận.
Đoạn video tiếp tục phát, mụ béo lăng mạ cậu bé trước mặt mọi người, cuối cùng cậu bé bỏ chạy...
Video đến đây là hết.
Tiểu Liên có thể nghe thấy tiếng tổng giám đốc Vương nghiến răng ken két.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy tổng giám đốc Vương luôn điềm tĩnh mất bình tĩnh.
"Sắp xếp một họa sĩ vẽ cậu chủ ra."
"Thông báo cho nhân viên điều tra tìm người như trên bức tranh."
"Tăng số người tuần tra khu vực MacDonald 136 khu Nhạn Bắc lên, tôi sẽ đích thân tới đó."
"Vâng thưa tổng giám đốc!"
Trong hẻm nhỏ, Tiểu Kha lần theo tiếng động, phát hiện chú chó nhỏ ở cạnh đống rác.
Chó nhỏ xíu gầy gò, màu lông trắng thuần nhưng hơi bẩn.
Bàn chân nhỏ của nó đang đào bới đống rác, hiển nhiên là đang rất đói bụng, muốn tìm chút đồ ăn.
"Trên cơ thể cún con có linh khí." Tiểu Kha đã bước vào giai đoạn Luyện Khí Kỳ, rất quen thuộc với linh khí.
Cún con nghe thấy có người tới liền ngẩng đầu nhìn Tiểu Kha.
Sau đó, nó chạy vòng quanh Tiểu Kha, vẫy vẫy đuôi, mắt không rời khỏi cái bánh bao trong tay Tiểu Kha.
"Gâu gâu gâu!"
"Muốn ăn bánh bao à?"
"Gâu gâu!"
Tiểu Kha đặt cái bánh bao xuống chân mình, chú cún nhỏ màu trắng lập tức ăn ngấu nghiến.
"Mày cũng không có ai cần à? Mày không còn cha mẹ nữa phải không, hai chúng ta giống nhau này."
Tiểu Kha xoa đầu chú cún nhỏ màu trắng, tự lẩm bẩm.
Sau khi cún con ăn xong, Tiểu Kha định rời đi để tìm ngọc bội.
Mới vừa đi được hai bước, phía sau lại truyền đến tiếng chó sủa.
Tiểu Kha xoay người nhìn cún con.
"Tao phải đi dây, mày muốn đi theo tao không?"
Gâu!
"Hì hì, vậy được rồi, bây giờ chúng ta sẽ là bạn tốt. Thấy mày trắng như vậy, thế thì gọi mày là Tiểu Hắc nhé."
"Tiểu Hắc, mau tới đây."
Gâu?
Cún nhỏ trắng lộ ra vẻ nghi hoặc như con người, sau đó nhảy vào lòng Tiểu Kha.
Trên đường đi, Tiểu Hắc ngoan ngoãn nằm trong lòng Tiểu Kha, rất nhanh đã đến gần Macdonald.
"Tiểu Hắc này, mày nói xem tại sao chúng ta lại giống nhau thế? Tao chơi một mình, mày cũng là chó sống một mình."
Tiểu Kha cúi đầu vuốt ve Tiểu Hắc, đối diện có hai người cản đường đi của cậu bé.
Tiểu Kha ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang bị hai người quân nhân nhìn chằm chằm, đột nhiên cảm thấy mất tự nhiên.
"Chú quân nhân ơi, cháu chưa làm gì xấu cả, cháu muốn tới MacDonald tìm đồ."
Hai quân nhân mặc trang phục ngụy trang lấy điện thoại ra liên tục so sánh, sau khi xác nhận là đúng, hai người ngồi xổm xuống, xoa đầu Tiểu Kha.
Trong đó có một chú quân nhân đeo súng lục bên hông khiến Tiểu Kha hoảng sợ.
"Cậu bé đừng sợ, chú hỏi cháu có biết thứ này không?"
Nói xong, chú quân nhân cho cậu bé xem ảnh.
Một miếng ngọc bội màu xanh tím đập vào mắt, đây còn không phải miếng ngọc bội Tiểu Kha làm mất sao?
"Chú quân nhân ơi, đây là đồ cháu làm rơi, có thể trả lại cho cháu được không?"
"Thứ này rất quan trọng với cháu, cầu xin chú."
Hai người nhìn nhau cười, sau đó hỏi.
"Vậy cháu có phải tên là Tiểu Kha, năm nay sắp sáu tuổi rồi không?"
Tiểu Kha gật đầu, cậu bé cũng rất tò mò tại sao hai chú này lại biết tên của cậu bé, trước kia cậu chưa từng gặp họ.
Một chú quân nhân dùng bộ đàm gọi.
"Thông báo tới các tiểu đội, nhanh chóng tập hợp tại con đường Dương Quang, hết!"
Hai người mỉm cười an ủi Tiểu Kha, bảo cậu bé rằng đừng sợ, họ không phải người xấu.
Cùng lúc đó, một lượng lớn quân nhân tiến về đường Dương Quang.
Từng chiếc xe cảnh sát lần lượt tiếp cận để giải tán đám đông và xe cộ, toàn bộ đèn giao thông trong khu vực đều chuyển sang màu đỏ.
Cảnh sát lập hàng rào và nhanh chóng phong tỏa giao lộ.
Một số người đã gọi điện để báo cáo gì đó.
Tiểu Kha sợ hãi cực kỳ vì bị hơn một trăm chú quân nhân và chú cảnh sát đột ngột xuất hiện bao vây.
Hơn nữa số lượng còn đang tăng lên, ngày càng có nhiều người bao vây cậu bé.
Ở quân khu Nhạn Bắc, viên tư lệnh đang kết nối.
"Tướng quân, chúng tôi đã tìm được cậu chủ nhỏ, bước tiếp theo nên làm gì?"
"Thu đội đi, còn lại để nhà họ Vương xử lý."
Cúp điện thoại, viên tư lệnh như có suy nghĩ gì đó, nhà họ Vương này thật thần bí.
"Tổng giám đốc Vương, đã tìm được cậu chủ nhỏ rồi, địa điểm là..."
"Dẫn người, xuất phát."
Tập đoàn Vương thị, những chiếc siêu xe lần lượt đổ ra từ gara ngầm.
Chương 4: Chị là chị gái của em!
Trong đám đông, Tiểu Kha co quắp bất an nhìn xung quanh, tay ôm chặt Tiểu Hắc.
"Chú quân nhân, cháu có thể đi được chưa? Cháu còn có việc phải làm."
Tiểu Kha yếu ớt nói, vô tội nhìn mấy chú quân nhân gần đó.
"Cậu chủ nhỏ, bây giờ cậu chưa thể rời đi, người nhà cậu sắp tới đón cậu rồi."
"Nhưng mà Tiểu Kha không có người nhà, ông nội của cháu đã qua đời rồi mà."
Tiểu Kha cảm thấy khó hiểu, hình như họ nhận nhầm người rồi, cậu bé làm gì còn có người nhà.
Rù rù...
Có tiếng gầm rú của những chiếc xe thể thao truyền đến, mấy chiếc Cullinan và một chiếc Maserati tạo thành hàng đi tới.
Hai người quân nhân đi đến mở cửa xe, cung kính gọi cô Vương.
Một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen từ dãy xe Cullinan ở phía sau bước xuống, đầy lực uy hiếp.
Tiểu Kha tò mò nhòn những cửa xe đang mở, trái tim nhỏ bé đập thình thịch.
Một người phụ nữ bước xuống, xuất hiện trước là một đôi chân dài.
Bộ đồng phục màu đen khiến cô ấy đầy bí ẩn và quyến rũ.
Với chiều cao một mét bảy, đi đôi giày cao gót thiết kế riêng, trông cô ấy càng thon thả hơn. Khuôn mặt xinh đẹp cho dù không trang điểm cũng có thể quyến rũ cả một đám đàn ông.
Vương Tư Kỳ nhìn chăm chú vào Tiểu Kha, chân đi giày cao gót đến gần cậu bé.
"Chị gái này thật xinh đẹp!"
Đây là chị gái xinh đẹp nhất mà Tiểu Kha từng nhìn thấy, hơn nữa hình như rất giàu có.
Khoảnh cách chỉ có mười mấy bước, Vương Tư Kỳ đã đi tới trước mặt Tiểu Kha.
Trong đôi mắt cô ấy đầy vẻ dịu dàng và đau lòng.
Gầy gò, đáng thương, bẩn thỉu...
Đây là lần đầu tiên Vương Tư Kỳ gặp em trai, cô ấy có thể tưởng tượng được dáng vẻ em trai ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Trái tim như thể bị kim đâm, mũi chua xót, khó chịu.
Gia đình đã đau khổ tìm kiếm em trai nhiều năm, hôm nay cuối cùng đã tìm được rồi.
"Tiểu Kha ngoan, mau đến đây với chị nào."
Vương Tư Kỳ ngồi xổm xuống, cố nở một nụ cười, đôi mắt xinh đẹp đong đầy hơi nước.
"Em... em không có chị, em không biết chị, chị nhận nhầm người rồi, thật sự xin lỗi."
Tiểu Kha lùi lại một bước, cậu bé thật sự không biết chị gái xinh đẹp trước mặt này. Hơn nữa, chị ấy còn giàu có như vậy, chắc chắn sẽ ghét bỏ cậu bé.
Người giàu có đều rất chán ghét cậu bé, ánh mắt nhìn Tiểu Kha lúc nào cũng đều lạnh nhạt.
"Chị là chị gái của em, em tên là Vương Tiểu Kha, năm năm trước em ở bệnh viện bị người ta đổi đi, lúc cả nhà phát hiện thì đã quá muộn rồi."
"Miếng ngọc bội này là món quà cha mẹ đã tỉ mỉ làm ra cho em."
Vương Tư Kỳ lấy miếng ngọc bội mình mang theo ra, duỗi tay đen lên cổ Tiểu Kha.
"Vương Tiểu Kha, Vương Tiểu Kha, em có người nhà, em còn có một người chị xinh đẹp?"
Tiểu Kha kinh ngạc không nói nên lời, cậu bé không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.
Nhìn chị gái xinh đẹp quan tâm mình, cậu bé đã tin lời chị nói.
Sau đó, cậu bé lại ngượng ngùng, nhìn bản thân bẩn thỉu thế này, liệu chị có ghét Tiểu Kha không?
"Mọi người có thể lui trước đi."
"Tiểu Liên, đến cửa hàng quần áo gần nhất."
Người xung quanh nhận được lệnh nhanh chóng giải tán, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một vài người.
Vương Tư Kỳ đứng dậy muốn nắm tay em trai.
Lúc này mới phát hiện trong lòng em trai còn có một chú cún con bẩn thỉu.
"Tiểu Kha, đây là thú cưng của em à?"
Tiểu Kha xoa đầu Tiểu Hắc, lắc đầu.
"Đây là bạn của em, tên là Tiểu Hắc, nó ngoan lắm."
Khóe miệng Vương Tư Kỳ hơi nhếch lên, một con chó trắng tên là Tiểu Hắc, em trai đúng là có thiên phú đặt tên.
"Vậy đi cùng chị nhé, chị đưa em tới một nơi được không?"
Tiểu Kha ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ là khi tới cạnh xe cậu bé lại ngượng ngùng xoắn xít, không dám lên xe.
Chiếc xe sang như vậy chắc là đắt lắm nhỉ, nếu cậu bé làm bẩn xe thì phải làm sao?
Hình như đoán được suy nghĩ của Tiểu Kha, Vương Tư Kỳ kéo Tiểu Kha lên xe.
"Em đừng sợ, chị sẽ không ghét bỏ em đâu, em chính là bảo bối nhỏ của chị."
Vương Tư Kỳ véo má Tiểu Kha, dịu dàng nói.
Tiểu Liên ngồi ở ghế lại khiếp sợ, không phải tổng giám đốc Vương mắc chứng sạch sẽ sao?
Bình thường trong văn phòng tổng giám đốc có một ít bụi, cô ấy cũng bị mắng té tát.
Xe khởi động, một đoàn xe chạy băng băng trên đường phố Nhạn Bắc, đi qua nơi nào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
"Wow, Cullinan kìa, một chiếc bảy triệu lận đấy!"
"Chiếc xe trong mơ của tôi, nhân vật lớn ngồi trong xe là ai vậy, bá đạo quá, thật ngưỡng mộ cô ấy."
"Một đám quê mùa, không nhìn thấy chiếc xe Maserati dẫn đầu hả? Toàn quốc chỉ có năm trăm chiếc, một chiếc có giá mấy chục triệu."
"Xem ra đây chính là tổng giám đốc xinh đẹp của nhà họ Vương, chắc chắn là vậy."
Hít, tất cả mọi người hít hà một hơi.
Trong xe, Tiểu Kha như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than, lần đầu tiên được gặp chị làm cậu bé luống cuống tay chân.
Mặc dù trong lòng rất vui, nhưng lại không biết phải nói gì.
"Em trai, em có thể kể cho chị trước đây em sống như thế nào không?"
Tiểu Kha bắt đầu kể lại cuộc sống của mình với ông nội, sau đó cậu bé phải sống những ngày tháng lang thang.
Như thể một chiếc máy hát mở ra, cậu bé cũng bớt đề phòng, cười tủm tỉm kể lại những câu chuyện thú vị.
Ví dụ như, một ngày nọ, cậu bé gặp được một chú tốt bụng cho cậu bé ăn uống, còn tặng cho cậu bé một cây súng đồ chơi.
Có khi cậu bé gặp phải những nhân viên quản lý an ninh đang quản lý thành phố và bị họ đuổi đi...
Vương Tư Kỳ ngẫm lại, nhớ bây giờ em trai cũng chỉ mới năm tuổi chín tháng.
Những đứa trẻ tầm tuổi này đang được hưởng thụ thời thơ ấu vô tư hồn nhiên.
Vậy mà cậu bé đã hiểu chuyện như vậy, chịu nhiều gian khó như vậy.
Sau khi phục hồi tinh thần, chiếc xe đã dừng lại bên đường.
"Tổng giám đốc Vương, tới nơi rồi."
Đoàn người xuống xe và bước vào cửa hàng quần áo trước ánh mắt hâm mộ của nhiều người.
"Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?"
Nhân viên bán hàng có đôi mắt sắc ở một bên nhanh chóng đi tới, kính cẩn nhìn Vương Tư Kỳ.
Làm trong ngành bán hàng hơn mười năm, cô ta vừa nhìn đã biết Vương Tư Kỳ tuyệt đối không thiếu tiền.
Khí chất lạnh lùng này, cách ăn mặc này, quả thật là một con dê béo nạm vàng.
Nếu nắm chắc được cơ hội lần này, tiền thưởng cho quý này sẽ tăng lên rất nhiều.
"Tìm cho em trai tôi ít bộ quần áo trẻ em."
Nhân viên nhìn Tiểu Kha ở bên cạnh với vẻ mặt quái dị.
Cậu bé bẩn thỉu, rách rưới này trông không giống em trai của kim chủ chút nào.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Cô không muốn làm hả?"
Giọng điệu của Vương Tư Kỳ có chút lạnh lùng, cô ấy rất chán ghét những nhân viên bán hàng trông mặt mà bắt hình dong.
"Đổi người cho tôi!"
Nhân viên bán hàng ở một bên ngây ra, khi phản ứng lại thì cô ta đã bị gạt bỏ sang một bên.
Một nhân viên bán hàng trẻ tuổi khác đã đến dẫn đường cho Vương Tư Kỳ.
Đoàn người đi đến khu vực quần áo trẻ em, cô gái vừa định giới thiệu mấy bộ quần áo đang thịnh hành thì đã bị Vương Tư Kỳ cắt ngang.
"Bộ này, bộ kia, và cả hai bộ này nữa, gói hết lại cho tôi."
Cô gái sững sờ, khó tin nhìn Vương Tư Kỳ.
"Chị... Chị ơi."
Tiểu Kha kéo góc áo Vương Tư Kỳ, chớp mắt nói.
"Em không mặc hết nhiều quần áo như vậy đâu, Tiểu Kha chỉ cần một bộ là đủ rồi."
Vương Tư Kỳ âu yếm xoa đầu Tiểu Kha.
Cô ấy an ủi cậu bé rằng chị có rất nhiều tiền, có thể mua được mười nghìn bộ quần áo.
"Quẹt thẻ nhanh lên."
"Vâng thưa cô."
Cô gái vui quá, đơn hàng này sẽ đưa thành tích của cô ấy từ dưới đáy lên hàng nhất, chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.
Cô gái nhanh chóng nhận lấy thẻ ngân hàng và cẩn thận đóng gói các bộ quần áo lại.
"Thưa cô, hai mươi bộ quần áo, tổng cộng 32.730 tệ. Tôi sẽ mang lên xe cho cô."
Vương Tư Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, dẫn Tiểu Kha ra khỏi cửa hàng quần áo.
"Chết tiệt, ba mươi ngàn, chỉ cần hoa hồng 10% thôi đã là ba nghìn, tức chết mất!"
Nhân viên tiêu thụ có đôi mắt sắc nhìn cô gái, răng hàm sau sắp bị cắn gãy.
Đơn hàng này vốn dĩ thuộc về cô ta.
Trở lại xe, đoàn người đưa Tiểu Kha đi đến thành phố tắm rửa.
Vương Tư Kỳ ra lệnh cho vài vệ sĩ đưa em trai đi tắm nước nóng và cắt tỉa mái tóc rối bù của cậu bé.
Cô ấy ở trong phòng VIP mở cuộc họp video với công ty.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Liên vội vàng đi mở cửa, ra hiệu im lặng với người bên ngoài.
Ngoài cửa là Tiểu Kha và ba vệ sĩ.
Sau khi tắm rửa, cắt tóc và thay quần áo, Tiểu Kha như trở thành một người khác.
Làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng, toát ra mùi thơm của sữa.
Kết hợp với bộ quần áo dễ thương và đôi mắt to long lanh, quả thật là rất đáng yêu.
Tiểu Kha biết đây là những thay đổi sau khi tu hành, độc tố và tạp chất trong cơ thể đều được linh khí cọ rửa.
Vì vậy, dung mạo ban đầu đã tăng lên, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn nhiều.
"Thật là một thay đổi lớn, hóa ra cậu chủ nhỏ đẹp trai như vậy nha."
"Ba người làm sao vậy, sao lại đổ mồ hôi?"
Tiểu Liên khó hiểu nhìn chằm chằm mồ hôi trên mặt ba người, tắm rửa mà ra mồ hôi được luôn sao?
Ba người nhìn nhau, đồng thanh nói trong phòng tắm ngột ngạt quá.
Trên thực tế là ba người họ sắp mệt chết vì tắm cho Tiểu Kha rồi.
Thân hình nặng hơn hai mươi cân mà có nửa ký là bụi bẩn rồi.
Điều này khiến ba người rất mệt, mệt không thua gì chạy marathon.
Người khác có ai hiểu, có ai từng thấy nửa cân ghét chưa?
Ba người đưa Tiểu Kha vào xong liền đi xuống lầu, bị thư ký của tổng giám đốc nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này, thật sự quá mất mặt.
Lúc này đang là giữa trưa, Tiểu Kha nhảy nhót tiến vào phòng.
Vương Tư Kỳ đang nghiêm túc họp chú ý đến em trai, khuôn mặt xinh đẹp lặng lẽ nở nụ cười.
Chủ nhiệm, các quản lý cấp cao trong cuộc họp video nhìn thấy đều sợ ngây người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc lạnh lùng cười, thậm chí có người còn nghi ngờ tổng giám đốc Vương đang yêu.
"Cuộc họp hôm nay kết thúc sớm, sáng mai lại bàn về quy hoạch khu Tân An."
Cuộc họp video đã kết thúc, chỉ để lại các quản lý cấp cao trong phòng họp của tập đoàn Vương nhìn nhau.
Trong không khí lan tràn hơi thở xấu hổ...
Chương 5: Trang viên này là nhà em ư?
"Em trai, mau tới chỗ chị ngồi đi."
Vương Tư Kỳ vẫy bàn tay ngọc, ra hiệu cho Tiểu Kha ngồi bên cạnh mình.
"Chị ơi, em tắm xong rồi nè."
Trong lòng Vương Tư Kỳ cảm thấy ngọt ngào khi thấy em trai ngồi bên cạnh mình.
Trên người chị thoang thoảng hương hoa, không giống với những chị gái, cô dì trang điểm đậm chút nào.
Cậu bé có thể cảm nhận được sự quan tâm và để ý mình của chị gái, đây là cảm giác khi có người thân phải không?
Gâu gâu!
Ở cửa, Tiểu Liên ôm một con chó trắng lông xù đi tới.
Nhìn thấy Tiểu Kha, cún con vùng vẫy muốn lao vào vòng tay của Tiểu Kha.
"Tổng giám đốc Vương, Tiểu Hắc đã tắm rửa sạch sẽ rồi, vừa nãy cũng đã sai người tới đây tiêm vắc xin phòng bệnh."
Nhắc tới tên cún con, Tiểu Liên và Vương Tư Kỳ đều cảm thấy khó xử.
Rõ ràng là chó trắng, vậy mà nhất quyết phải đặt tên Tiểu Hắc, cái tên này cũng trái ngược quá đi.
Tiểu Liên đặt Tiểu Hắc xuống, vèo một cái, cún con chạy đến chân Tiểu Kha, liếm cậu bé làm cho Tiểu Kha cười không ngừng.
Vương Tư Kỳ véo má Tiểu Kha, thử hỏi.
"Em trai, có muốn đổi tên cho Tiểu Hắc không? Em nhìn nó tắm rửa xong trắng trẻo thế kia kìa, chúng ta gọi nó là Tiểu Bạch được không?"
Tiểu Kha bế Tiểu Hắc lên, lắc đầu. Cậu bé cảm thấy cái tên Tiểu Hắc này nghe hay hơn, khí phách hơn.
Vương Tư Kỳ vuốt tóc Tiểu Kha, bất lực với cậu bé.
Tiểu Kha ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, Vương Tư Kỳ kéo cậu chụp mấy tấm ảnh chung.
Trong ảnh, Tiểu Kha ngây ngô trông rất dễ thương với đôi mắt to, trong sáng.
Sau khi loay hoay với cái điện thoại một hồi, chụp được mấy tấm ảnh liền gửi vào trong nhóm chị em.
Tư Kỳ: Nhìn em trai em này, có dễ thương không?
Vương Tâm Như: Em gái ngoan của chị, sao em có thể nói là em trai em được? Rõ ràng là bảo bối nhỏ của chị mà?
Oánh Oánh: Wow, em trai nhỏ nhà chúng ta đáng yêu quá, trông gầy quá, để chị đón nó tới chỗ chị đi, đảm bảo nuôi nó trắng trẻo, mập mạp.
Văn Nhã: Chị ba, chị tưởng là chị đang nuôi heo hả? Vẫn nên để em tới chăm em trai đi, ngày thường các chị đều rất bận rộn, em có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Vương Tử Hân: Em thấy Tiểu Kha có thể bị suy dinh dưỡng lâu ngày, thân thể hơi tổn hại.
Vương Tử Hân: Mọi người không biết cách chăm sóc trẻ con, chờ chị giao lưu y học thế giới xong chị sẽ về nước chăm sóc Tiểu Kha.
Nhạc Nhạc: Xem ra chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của em sắp kết thúc sớm rồi, thật sự muốn về nhanh xoa má em trai.
Vương Anh: ...
Nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, Vương Tư Kỳ không khỏi bật cười.
Mấy chị em họ cũng không phải đang nói đùa, không chừng ngày nào đó sẽ tới bắt cóc em trai mất.
Tiểu Kha tò mò thò đầu qua, hỏi chị đang xem cái gì.
"Em trai, nhà chúng ta có tám cô con gái, đây đều là chị của em đấy."
"Oa, nhiều chị gái như vậy sao?"
Miệng Tiểu Kha ngoác to thành chữ O.
Cho nên cậu bé có rất nhiều người nhà, có rất nhiều chị gái.
"Còn chị, ở nhà chị đứng hàng thứ bảy, nên chị là chị bảy của em."
Vương Tư Kỳ kiên nhẫn giải thích và nói đi nói lại tên của những người khác trong nhà cho Tiểu Kha nhớ.
"Đã trưa rồi, em muốn ăn cái gì nào?"
"Chị bảy, em muốn ăn cánh gà rán, chân gà rán và cả coca, hamburger..."
Hả?
Vương Tư Kỳ búng nhẹ vào trán Tiểu Kha.
"Không được, đó đều là thực phẩm rác, phải ăn ít thôi, sẽ không tốt cho sức khỏe của em đâu."
Tiểu Kha tủi thân bĩu môi, cậu bé thật sự rất muốn nếm thử mà.
Ngày hôm qua cậu bé thấy chị gái nhỏ kia ăn rất ngon, còn có cả cái đùi gà to nữa.
"Được rồi, chỉ được ăn một lần thôi đấy, sau này không được ăn mấy thứ này nữa, biết chưa?"
Vương Tư Kỳ bất đắc dĩ xoa đầu em trai, cậu bé lần đầu tiên đòi hỏi một thứ gì đó, làm sao cô ấy có thể từ chối được.
"Yeah, chị bảy tốt nhất."
Tiểu Kha vui vẻ ôm chặt Tiểu Hắc, lập tức khiến Tiểu Hắc không thở nổi.
Tiểu Hắc: Cún ta đây sắp đi gặp liệt tổ liệt tông rồi.
Vương Tư Kỳ nháy mắt với Tiểu Liên, Tiểu Liên vội vã ra ngoài sắp xếp việc này.
Mười lăm phút sau, một chiếc xe ô tô sang trọng đậu trước cửa hàng Wallace.
Giám đốc đã đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy chính chủ đi vào, ông ta vội vàng nịnh nọt chạy tới chào hỏi.
Vào quán ngồi, đĩa đùi gà, hamburges, gà rán, coca lần lượt đặt lên bàn.
Tiểu Kha nhìn quanh, phát hiện ngày thường nơi này chật kín người mà giờ lại vắng vẻ.
"Chị bảy, sao không có ai tới ăn vậy?"
Tiểu Liên ở bên cạnh che miệng cười trộm, tổng giám đốc Vương sớm đã bao cả quán ăn này, chắc chắn sẽ không có người tới rồi.
Vương Tư Kỳ giải thích.
"Người ta biết đây là thực phẩm rác nên sợ ăn vào sẽ đau bụng, thế nên không ai dám tới."
Giám đốc đứng quan sát từ xa giật giật khóe môi, trong lòng như có mười ngàn con alpaca chạy qua.
Thường ngày rõ ràng đều chật kín người mà...
Giám đốc thật sự muốn đuổi họ ra ngoài, nhưng cô ấy đã trả rất nhiều tiền...
Tiểu Kha cầm một cái đùi gà rán lên gặm, cắn một miếng, bên ngoài cháy sém, bên trong mềm mại, giòn giòn.
Ăn xong hai miếng, Tiểu Kha buông thả bản thân, một tay cầm cánh gà, một tay cầm coca, cái miệng nhỏ nhai thịt gà chóp chép.
Khóe miệng, bàn tay cậu bé dính đầy dầu, tướng ăn trông ngon quá.
"Em trai, ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm."
Vương Tư Kỳ cười nhìn em trai ăn ngấu nghiến, cầm lấy giấy lau miệng cho cậu bé.
Sau đó, cô ấy lại tiện tay chụp một bức ảnh nữa gửi vào trong nhóm.
Không quan tâm tin nhắn nhóm bùng nổ, Vương Tư Kỳ tắt màn hình điện thoại đi.
"Chị bảy, chị ăn thử đi, ngon lắm đó."
Tiểu Kha chớp mắt, vươn tay đưa cho chị một cái đùi gà.
Tiểu Liên định ngăn cản, dù sao tổng giám đốc Vương rất ghét loại thực phẩm rác này.
Trong văn phòng từ trước đến nay không ai dám mang đồ ăn chiên rán có mùi vào, trừ khi không muốn làm việc nữa.
Vài giây sau, Tiểu Liên hóa đá.
Tổng giám đốc Vương ngày thường cao cao tại thượng thật sự đã ăn rồi?
Tuy dù cô ấy đeo bao tay dùng một lần, nhai kỹ nuốt chậm.
Nhưng quan trọng nhất chính là cô ấy thật sự ăn loại thực phẩm rác này?
Trong đầu Tiểu Liên đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Có ai đó đã giả trang thành tổng giám đốc Vương, tổng giám đốc Vương thật sự có khả năng đã bị bắt cóc tới nước Nhật rồi...
"Chị bảy, có ngon không chị, sau này ngày nào em cũng ăn món này được không?"
"Không được, không thể ăn thường xuyên."
"Vậy được rồi, thế thì em sẽ ăn gà rán cho cả mấy ngày sau luôn."
Phụt, Vương Tư Kỳ bị câu nói khờ khạo của Tiểu Kha chọc cười.
"Vậy thì em ăn cả cơm bù cho mấy ngày sau luôn đi."
Một lúc sau, Tiểu Kha đã no nê, cái bụng của Tiểu Hắc nằm dưới bàn cũng tròn vo.
Ăn chán chê, Tiểu Kha ngửi thấy mùi gà rán liền cảm thấy khó chịu.
Nhưng nhìn thấy có nhiều thịt vẫn chưa ăn như vậy, mặt cậu bé sa sầm xuống.
Cậu bé nhìn chị gái với vẻ mặt xin giúp đỡ, bụng cậu không thể chứa nổi nữa rồi.
"Được rồi, ăn no là được, chúng ta về nhà thôi, về nhà với chị."
Vương Tư Kỳ đứng dậy, định dẫn em trai ra ngoài, lúc này mới chú ý đến ánh mắt của em trai vẫn dán lên bàn.
Nghĩ đến cuộc sống khốn khổ trước đây của Tiểu Kha, Vương Tư Kỳ đoán có khả năng em trai không muốn lãng phí thức ăn.
Thế nên cô cố ý bảo em trai rằng lát nữa sẽ gói đồ ăn thừa mang về.
Lúc này mấy người mới vừa lòng bước ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh.
Lát sau sẽ được về nhà với chị, Tiểu Kha cố ý bảo chị phải về nơi cậu bé ở lấy một số thứ.
Tiểu Liên lái xe đi vòng theo đường Tiểu Kha chỉ, cuối cùng cũng đến một cây cầu đá ở ngoại ô.
Cây cầu đó không lớn, chỉ dài chưa đến hai mươi mét, rất ít người và phương tiện qua lại.
Hai người được Tiểu Kha dẫn xuống xe, nhìn bốn phía cũng không có nơi nào để ở.
"Em trai, em sống ở đâu vậy?"
Vương Tư Kỳ nghi hoặc hỏi Tiểu Kha.
Cạnh cầu chỉ có vỉa hè và làn đường, ngoài ra không có gì khác.
"Mau đi theo em, chị bảy."
Tiểu Kha chạy tới cạnh cầu, có một cầu thang dẫn thẳng xuống.
Nhìn xuống còn có thể nhìn thấy dòng sông nhỏ chảy qua cầu.
Vương Tư Kỳ đi giày cao gót cẩn thận bước xuống cầu thang, theo sát là thư ký Tiểu Liên.
Bậc thang rất trơn, mưa lâu ngày làm cho nó xói mòn, hơn nữa không có người sửa chữa dẫn tới bậc thang trơn nhẵn.
Nếu đi đêm, bất cẩn một cái là sẽ lăn xuống dưới, nghĩ đến thôi cũng thấy sợ.
Đến dưới gầm cầu, Tiểu Kha đi tới chỗ chăn bông rách nát quen thuộc, mò mẫm dưới chăn một lúc.
Vương Tư Kỳ ngơ ngác nhìn.
Nơi em trai ở có thể nói là kém hơn cả cô ấy tưởng tượng.
Một tấm chăn bông rách nát và vài mảnh quần áo rách rưới vương vãi khắp nơi tạo thành ngôi nhà nhỏ của cậu bé.
Mũi Vương Tư Kỳ đau xót, đôi mắt xinh đẹp đầy hơi nước.
Kẻ chủ mưu đằng sau sự thất lạc của Tiểu Kha sớm muộn gì cũng phải trả giá bằng máu của mình!
"Chị ơi, chúng ta có thể đi được rồi."
Tiểu Kha cười hì hì quay đầu lại, trong lòng ôm chiếc hộp sắt rỉ sét.
Vương Tư Kỳ bình tĩnh lại, tò mò đi lên trước, muốn xem xem rốt cuộc là thứ gì.
Tiểu Kha thấy chị tò mò, cậu bé cẩn thận mở hộp ra.
Bên trong hộp là các loại tiền lẻ nằm rải rác, ngoài ra không còn gì khác.
Tiểu Liên nhìn thoáng qua, thấy có khoảng bốn trăm đồng.
Tiểu Kha như một tướng quân đang khoe chiến lợi phẩm của mình, vẻ mặt vui vẻ nhìn chị gái.
Vương Tư Kỳ đau lòng ôm lấy em trai, giọng nói run run.
"Bé ngoan của chị giỏi quá. Từ giờ trở đi, chị nhất định sẽ không bao giờ để em phải chịu thiệt thòi nữa."
Mang theo chiếc hộp nhỏ, ba người và một con chó rời khỏi cây cầu mà Tiểu Kha đã sống gần một năm.
Chỉ có tấm chăn bông rách trong hang mới có thể chứng minh rằng nơi đây đã từng có người sống.
Chiếc Maserati tiếp tục chạy, khung cảnh ngoài cửa sổ dần thay đổi.
Tiểu Kha nằm bên cửa sổ, đôi mắt to quan sát khung cảnh ngoài cửa sổ xe.
Chiếc xe chậm rãi lại ra khỏi khu Nhạn Bắc, những tòa nhà ngoài cửa sổ dần trở nên cao hơn và trông càng phồn hoa hơn.
Hai mươi phút sau.
Chiếc xe lái vào một trang viên rộng lớn, bên ngoài có những khóm hoa và cây xanh, chính giữa là những biệt thự rộng lớn thời thượng.
Xe chạy thẳng đến cửa biệt thự rồi dừng lại, Vương Tư Kỳ dắt em trai xuống xe.
Tiểu Liên thì bận đi đỗ xe.
"Wow, đây là nhà của chúng ta sao chị? Lớn quá!"
Tiểu Kha ôm Tiểu Hắc, hưng phấn đánh giá xung quanh môi trường mới.
Vương Tư Kỳ cười nhạt, nắm tay Tiểu Kha đi vào biệt thự.
"Đây là nhà của chúng ta, toàn bộ trang viên đều là nhà của chúng ta."
"Nhà của em là trang viên lớn thế này ư?"
Tiểu Kha khiếp sợ há to miệng.
Hóa ra, hóa ra chị mình là phú bà trong truyền thuyết.
Ma Đô, khu Nhạn Bắc.
Đây là một thành phố đầy quyến rũ và kỳ diệu, khắp nơi đều là xa hoa trụy lạc, náo nhiệt vô cùng.
Dưới cây cầu nào đó bị bóng tối bao phủ, một cậu bé gầy gò, rách rưới nằm trên chiếc chăn bông rách nát, trên người chỉ có một chiếc áo khoác màu xanh lá cây.
Trong hang thường truyền đến tiếng chuột kêu chít chít, bên ngoài thì là tiếng ô tô gầm rú...
Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt vàng như nến của cậu bé trông như mới năm, sáu tuổi mà đã lang thang được một năm rồi.
Một đêm trôi qua rất nhanh, ánh mặt trời chiếu xuống, cậu bé từ từ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh.
"Giấc mơ chân thật quá, tại sao ông chú đẹp trai đó lại nhét nhiều thứ vào đầu mình như vậy?"
Cậu bé phủi tro bụi trên người, chạy ra con sông gần đó để rửa mặt.
Mười mấy ngày nay, cậu bé luôn mơ những giấc mơ đặc biệt, trong mơ có một ông chú đẹp trai dạy cậu bé rất nhiều điều.
Có thư pháp, chơi cờ, trung y, nhạc cụ, hội họa... và cả tu hành.
"Ngày hôm qua chú đẹp trai nói sẽ nhận mình làm đồ đệ, còn dạy mình cách tu hành như thế nào."
"Tại sao mình học trong mơ lại nhanh hơn, còn nhớ rõ như thế nữa?"
Cậu bé lẩm bẩm với giọng sữa, bụng lại réo lên.
Cậu bé cười khờ khạo, sau đó đi ra đường cái “làm việc”.
Trở về hang, cậu bé thành thạo lấy từ dưới gầm giường ra một chiếc đĩa nhỏ và một tờ giấy rồi rón rén chạy ra ngoài.
Sáng sớm, khu Nhạn Bắc rất nhộp nhịp.
Những người bán hàng rong hấp tấp thu dọn hàng hóa, dòng xe cộ và dòng người tấp nập vào giờ cao điểm.
Một chàng trai và một cô gái đang chạy tới trường, cô gái tên là Lâm Hiểu Hiểu, chàng trai tên là Diệp Hưng.
"Hiểu Hiểu này, không phải tớ nói chứ cậu đi nhanh lên đi, sắp đến tiết tự học buổi sáng rồi, đến muộn bị chủ nhiệm bắt được thì đừng có khóc đấy."
"Giục cái gì mà giục? Bây giờ còn không phải sớm à, lần nào cũng giống như đi đầu thai vậy, đi nhanh như thế thì làm sao có thể hít thở không khí trong lành?"
Lâm Hiểu Hiểu bĩu môi, đột nhiên cô ấy đứng khựng lại, nhìn quầy hàng bánh trứng.
Diệp Hưng cũng chú ý đến bộ dạng của cô ấy, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người nói.
"Cô cả của tôi đừng ăn nữa, không phải lúc nãy đã ăn cơm sáng rồi sao, đi đến trường trước có được không?"
Lâm Hiểu Hiểu quay đầu lại, kéo Diệp Hưng đi qua đó.
Nhưng họ không dừng trước quầy hàng bánh trứng mà là một khoảng đất trống nhỏ bên cạnh.
“Các anh, các chị, các chú, các dì tốt bụng, có thể cho Tiểu Kha ít đồ ăn được không? Con cảm ơn.”
Lâm Hiểu Hiểu đọc nhẩm nội dung trên tờ giấy, nhìn cậu bé đang ngồi xổm dưới đất trước mặt, lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Cậu bé từ sáng sớm đã tìm được vị trí tốt, háo hức nhìn hai anh chị trước mặt, lòng tràn đầy mong chờ.
Cậu bé tên Tiểu Kha, sống với ông nội bán phế liệu từ khi còn nhỏ, ngày nào cậu ấy cũng theo ông đi nhặt chai lọ và thu gom thùng giấy.
Dù cuộc sống gian khổ, nhưng ông nội rất yêu thương cậu bé.
Mỗi lần có món gì ngon hay nhặt được món đồ chơi nào đều sẽ đưa cho cậu bé.
Dù sống trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo, ăn những bữa cơm đạm bạc nhưng cuộc sống vẫn tràn đầy ấm áp.
Điều bất hạnh chính là, một năm trước ông nội qua đời vì ung thu gan.
Tiểu Kha ôm thi thể ông nội khóc lóc thảm thiết, khóc rồi ngủ quên mất.
Khi cảnh sát đến vào ngày hôm sau, họ đã đưa ông nội lên xe.
Sau đó, cậu bé phải sống những ngày lưu lạc đầu đường.
Có một ông lão ăn xin thấy cậu bé đáng thương liền bảo cậu bé đi ăn xin trên đường để có miếng ăn.
Tiểu Kha cũng học được tinh túy từ chỗ ông lão ăn xin, tuổi nhỏ đã bắt đầu dậy sớm “làm việc”.
"Chị gái xinh đẹp ơi, chị có thể cho Tiểu Kha ít đồ ăn không?"
Lâm Hiểu Hiểu nhìn cậu bé gầy gò ốm yếu này.
Suy dinh dưỡng lâu ngày khiến cậu bé càng trông gầy gò hơn, giống như một cây đậu giá héo.
Nhưng đôi mắt cậu bé lại rất có thần, con ngươi màu xanh lam trông rất sáng.
"Diệp Hưng, bọn mình giúp em ấy được không, bạn nhỏ này đáng thương quá."
Diệp Hưng nhìn đôi mắt hoe đỏ của Lâm Hiểu Hiểu, lại nhìn cậu bé gầy gò kia, trong lòng cũng cảm thấy đồng tình.
Cậu ấy xoay người mua hai chiếc bánh rán và một lon coca.
"Tiểu Kha, mau ăn nhanh đi, chắc chắn là đói lả rồi phải không, người nhà của em đâu?"
Tiểu Kha nhận đồ ăn, cười ngọt ngào với hai người.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của Lâm Hiểu Hiểu, cậu bé buồn bã cúi đầu nói.
"Ông nội em năm ngoái bị chú cảnh sát đưa đi rồi, chú cảnh sát nói ông nội đã qua đời."
"Cha mẹ em không biết ở đâu, em không tìm thấy họ."
Khi nghĩ đến ông nội luôn chọc mình cười đã không còn nữa, Tiểu Kha lặng lẽ rơi nước mắt, cơ thể khẽ run run.
Lâm Hiểu Hiểu thở dài, vội vàng an ủi Tiểu Kha.
"Tại sao chú cảnh sát lại không đưa em đến trại trẻ mồ côi? Như vậy em sẽ không bị đói bụng nữa."
Tiểu Kha vừa nấc cụt vừa nói.
"Em muốn tìm cha mẹ... em, em không... không muốn tới trại trẻ mồ côi."
"Em có cha mẹ, cho nên em lén... lén chạy ra ngoài, em muốn đi tìm họ."
Lâm Hiểu Hiểu thật sự không đành lòng, cô ấy rút 50 đồng từ trong túi ra, đặt xuống đĩa.
"Em trai, em có muốn về nhà cũng chị không, như vậy sẽ không bị đói bụng nữa đâu."
Tiểu Kha nghe vậy thì ngừng khóc, đôi mắt đẫm nước ngơ ngẩn nhìn Lâm Hiểu Hiểu.
Lúc này, một cơn gió thổi qua chiếc đĩa.
Tờ tiền 50 đồng bay xuống đường cái.
Tiểu Kha vội vàng chạy lại, cậu bé không muốn tiền mà chị gái tốt bụng cho bị thổi bay.
"Nguy hiểm! Quay lại đi Tiểu Kha!"
Diệp Hưng không bắt được, quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc Audi A6 đang phóng nhanh, sắp tông vào cậu bé trên đường.
Tài xế cũng giật mình trước sự xuất hiện bất thình lình của cậu bé.
Trong lúc hoảng loạn, tài xế đột nhiên phanh gấp.
Trên đường bị vạch ra một vết bánh xe dài.
May mắn thay, ô tô dừng cách Tiểu Kha nửa mét.
Tiểu Kha nắm chặt tờ tiền bay phiêu phiêu trên mặt đất, sợ hãi nhìn chiếc xe đỗ sát mình.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mập mạp hùng hổ bước xuống từ ghế lái, đôi mặt trợn trừng.
Hai người Lâm Hiểu Hiểu và Diệp Hưng cũng chạy tới cạnh Tiểu Kha.
"Má nó, thằng ăn xin từ đâu ra đây, mày ăn vạ có phải không, không có mắt hả? Đây là đường cái, không phải công viên trò chơi của mày, muốn hại chết ông mày hả?"
Tên mập tiến lên, bất chợt đá Tiểu Kha.
Diệp Hưng vội vàng dùng thân chắn cú đá mạnh này.
Cậu ấy rên rỉ lùi lại, nhưng không hề tức giận.
"Anh, trẻ con không hiểu chuyện, anh đại nhân đại lượng đừng so đo với nó."
Diệp Hưng cười tủm tỉm nhìn tên mập, Tiểu Kha ở bên cạnh cố nhịn không khóc.
Lâm Hiểu Hiểu bất mãn nói lại.
"Người lớn sao lại nổi giận với trẻ con như vậy? Chẳng có chút thông cảm nào. Đường rộng thế này, hai quả trứng dưới lông mày của anh chỉ biết chớp chứ không biết nhìn hay sao mà lái xe nhanh như vậy hả..."
Tên mập nghe vậy càng giận hơn, anh ta thật sự muốn tát chết con bé này.
Đường phố nhộn nhịp chẳng mấy chốc đã tràn đầy một nhóm người đến hóng hớt, chặn kín đường.
"Bíp bíp, bíp!"
Xe đằng sau bị cản đường, một người phụ nữ đeo kính bước ra khỏi chiếc xe Maserati màu vàng xanh đi đầu.
Cô ấy chậm rãi đi về phía tài xế béo.
"Xin chào ngài, xin ngài rời xe, tổng giám đốc của chúng tôi có việc gấp, nếu như bị ảnh hưởng, tôi tin chắc ngài không gánh nổi trách nhiệm đâu."
Người phụ nữ bình tĩnh nói, trong lúc nhất thời mọi người đều chú ý đến chiếc xa Maserati ở đằng sau, trong đám người truyền đến tiếng kinh ngạc.
Maserati phiên bản giới hạn, biển số 11111. Đây không phải là xe của tập đoàn Vương thị sao?
Chỉ có 500 chiếc Maserati Dream được tung ra thị trường trên toàn quốc, giá thị trường của nó là hàng chục triệu!
"Tránh ra, người tầm thường chúng ta không có khả năng đắc tội với nhà họ Vương đâu."
Tên mập cũng thấy căng thẳng, nhổ nước bọt xuống đất.
Trong lòng thầm nghĩ thật xui xẻo rồi vội vàng lên xe rời khỏi đây.
Anh ta chỉ là một ông chủ nhỏ sao dám động đến nhà họ Vương.
Người phụ nữ thấy con đường đã được sơ tán, cũng đã nhìn thấy cậu bé ngồi dưới đất.
Nhìn thấy cậu bé nhỏ như vậy đã phải đi ăn xin, cô ấy cũng thấy đồng tình.
Cô ấy bước tới nhét hai trăm đồng vào tay cậu bé, rồi quay người trở lại xe.
"Tiểu Liên, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ở ghế sau xe, một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm nhẹ hỏi.
Một bộ quần áo công sở bó sát người làm nổi bật đường cong của cô ấy, mái tóc vàng nhạt buông xõa.
Làn da trắng nõn và đôi chân dài đặc biệt bắt mắt, vô tình toát ra khi chất cao quý.
Cô ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn Vương thị - Vương Tư Kỳ, và cũng là cô bảy của nhà họ Vương.
Ở nơi làm việc cô ấy nói một không hai, gần 22 tuổi mà khiến cả công ty tin tưởng và kính sợ.
"Tổng giám đốc Vương, vừa rồi có người gây chuyện, bảo là có một cậu bé ăn xin đang ăn vạ, tôi đã bảo họ sơ tán rồi."
"Ừm."
Khởi động xe, Vương Tư Kỳ chống cằm nhìn đường phố náo nhiệt.
Khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn luôn bình tĩnh như nước, không có gợn sóng.
"Ván cờ này của Cao thị hay thật đấy, nếu như mình thật sự rơi vào thì công ty ít nhất sẽ tổn hại 200 triệu, haha..."
Sau khi cười khẩy một tiếng, đôi mắt đẹp của Vương Tư Kỳ trở nên cực kỳ lạnh lùng, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Muốn lừa cô ấy thì hãy chuẩn bị tinh thần để mất một miếng thịt đi.
Bên kia, ba người Lâm Hiểu Hiểu quay lại lề đường.
"Tiểu Kha, em không hiểu chuyện chút nào cả, cứ chờ ở đây đi, chờ chị tan học sẽ đưa em về nhà, được không?"
Lâm Hiểu Hiểu dặn dò Tiểu Kha, bảo cậu bé đứng đợi, đừng chạy lung tung.
Sau một hồi dặn dò, hai người vội vàng chạy đến lớp, sắp muộn rồi.
Tiểu Kha nhìn hai người đi xe, lè lưỡi, cất giấy và chén đi, ôm hai chiếc bánh bột ngô biến mất tại chỗ.
Dì bán bánh rán quay đầu lại lấy nguyên liệu nấu ăn thì phát hiện cậu bé ăn xin bên cạnh đã biến mất từ lúc nào không hay.
Dưới gầm cầu, Tiểu Kha vui vẻ ăn bánh bột ngô.
Sau khi uống một ngụm coca, cậu bé hạnh phúc nở nụ cười trên môi.
"Xin lỗi chị gái tốt bụng, em không thể về nhà với chị được, em còn phải đi tìm người nhà của em nữa, bọn họ chắc chắn cũng đang đi tìm em."
Tiểu Kha lầm bầm, hai mắt nhìn về phía chân trời.
Bàn tay nhỏ bé chạm vào mặt ngọc xanh đeo trên cổ, trên ngọc bội có khắc hai chữ... Tiểu Kha.
Nghe ông nói, đây là thứ duy nhất cha mẹ để lại cho cậu bé.
Nếu cha mẹ thấy ngọc bội thì có thể tìm lại cậu bé rồi.
Sau khi ăn cơm sáng xong, Tiểu Kha ngồi khoanh chân trên tấm chăn bông rách nát, cậu bé muốn tu hành dựa theo công pháp sư phụ dạy.
Chương 2: Ngọc bội của em trai?
Phù...
Tiêu Kha mở mắt ra, mặt trời đã sắp xuống núi.
Bất giác cậu bé đã ngồi khoanh chân tu luyện cả một ngày trời.
"Cảm giác thật thoải mái, hình như cơ thể nhẹ hơn thì phải?"
Tiểu Kha đứng dậy hoạt động cơ thể, cảm giác rất thoải mái.
Cậu bé không phát hiện cơ thể gầy gò vốn có của mình đã béo lên chút ít, làn da trắng hơn, mặc dù những thay đổi này rất nhỏ.
"Lại đói bụng rồi, không biết chị gái tốt bụng không tìm thấy mình có sốt ruột hay không?"
Tiểu Kha lắc đầu, cậu bé vén chăn lên, lấy ra một cái hộp sắt.
Đây chính là bảo bối của cậu bé, một năm nay cậu bé đã kiếm được rất nhiều tiền khi đi ăn xin.
Cậu bé không tiêu hết thì sẽ cất đi, giờ đã tiết kiệm được rất nhiều.
Mở hộp ra, bên trong đầy những tờ tiền lẻ màu sắc rực rỡ.
Một đồng, năm đồng, mười đồng, hai mươi, còn có mấy tờ năm mươi và hai tờ một trăm.
Tiểu Kha cười tủm tỉm nhìn bảo bối của mình, lấy một tờ mười đồng, ba tờ một đồng ra.
Ngay sau đó, cậu bé đóng hộp sắt lại, cẩn thận cất lại chỗ cũ.
Sau khi dọn dẹp qua loa, mặt trời đã hoàn toàn biến mất ở phía chân trời.
Vào ban đêm, toàn thành phố mở ra thời khắc nhộn nhịp nhất, Ma Đô xa hoa bắt đầu thể hiện sự phồn hoa của nó!
Tiểu Kha hưng phấn đi dạo trên đường phố, nhìn trái ngó phải.
Đi ngang qua dòng người, có người bày ra vẻ mặt ghét bỏ, yên lặng tránh xa; có người coi thường cậu bé, có người tốt nhìn cậu bé.
Cậu bé đã quen với điều này, cũng không cảm thấy khó chịu.
Cậu bé nhảy chân sáo về phía bắc.
Mười phút sau, cuối cùng cũng đến nơi.
Đây là một sạp bán cơm hộp nhỏ, chủ quán là một bà lão có gương mặt hiền từ.
Có rất nhiều người tới sạp hàng này vì giá cơm rẻ, bình quân mười hai đồng đã thu hút rất nhiều “người nghèo”.
"Bà ơi, con muốn một phần bún gạo xào thịt và cả coca nữa!"
Tiểu Kha vẫy tay, đưa mười ba đồng trong túi cho bà.
Đây là phần cơm cậu bé thích nhất, bà cụ lúc nào cũng sẽ ưu đãi cho cậu bé một ít.
"Được lắm nha Tiểu Kha, hôm nay có chú dì cho cháu tiền à?"
Bà cụ đưa cơm và coca cho cậu bé rồi sờ đầu Tiểu Kha.
"Một chị gái tốt bụng cho cháu năm mươi đồng, còn có một chị gái xinh đẹp khác cho cháu hai tờ một trăm."
"Oa, nhiều thế à, những người đó chắc là rất thích Tiểu Kha, cháu ngoan, ăn nhiều một chút."
Tiêểu Kha nói cảm ơn bà, cầm hộp cơm vui vẻ đi về.
Ma Đô về đêm rất đẹp nhưng vẻ đẹp của nó chỉ thuộc về một số người.
Đi ngang qua một nhà hàng MACDONALD, Tiểu Kha trông mong nhìn một nhà ba người đang vui vẻ ăn uống trên bàn ăn qua tấm kính.
Cô bé ngồi trong đó khoảng bảy, tám tuổi, ăn mặc sành điệu đang ăn một chiếc đùi gà to, miệng bóng bẩy.
Mẹ cô bé ngồi bên cạnh cưng chiều vuốt ve khuôn mặt cô bé, đặt cốc trà sữa bên cạnh cô bé.
Bất giác, nước miếng từ khóe miệng Tiểu Kha chảy xuống.
"Ai u!"
Một tiếng hét kinh ngạc vang lên, Tiểu Kha ở bên ngoài bị một mụ béo đụng phải làm cho ngã xuống đất.
Mụ béo không sao, nhưng vẫn không nhịn được nói tục.
"Đứa con hoang từ đâu ra đây, đứng thần người ở đây làm cái gì?"
Giọng nói vang dội đã thu hút mọi người tới vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ vào cậu bé.
Tiểu Kha tủi thân nhìn mụ béo to lớn hơn mình gấp mấy lần, yên lặng nhặt hộp cơm và coca rơi xuống đất lên, chạy nhanh ra khỏi tầm mắt của mọi người.
Điều cậu bé không biết là ngọc bội màu xanh ở trên cổ cậu bé đã trùng hợp lăn xuống chân mụ béo lúc cậu bé ngã xuống.
"Mình là một đứa trẻ không ai cần, người khác đều có cha có mẹ, cha mẹ mình đều không cần mình."
"Không có ai quan tâm mình, để ý mình, bọn họ chỉ biết bắt nạt Tiểu Kha."
Tiểu Kha chạy đến một góc tối của công viên, nước mắt vẫn không kìm được lăn xuống.
Cậu bé gầy yếu co rúm lại, cơ thể run lẩy bẩy.
Cậu bé thậm chí còn không dám khóc quá to, sợ bị các chú các dì trong công viên mắng.
Không ai biết Tiểu Kha tủi thân cỡ nào, bất lực cỡ nào.
Không ai biết những ngày qua cậu bé đã phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn.
Một lúc sau, Tiểu Kha mới thoát khỏi nỗi đau buồn.
Vừa ngồi xuống ghế đá công viên, cậu bé đã nhận ra có điều không thích hợp.
"Ngọc bội bảo bối đâu?"
Cậu bé sờ ngực, phát hiện rỗng tuếch.
Tiểu Kha chấn động, ngọc bội của cậu bé biến mất rồi!
Buổi tối lúc ra ngoài vẫn còn mà, chẳng lẽ bị rơi lúc cậu bé bị té ngã?
Tiểu Kha nhanh chóng chạy về phía cửa hàng MACDONALD kia, chạy nhanh đến mức khiến người đi đường phải né đường cho cậu bé.
"Ha ha ha, ông chủ, ông cứ báo giá đi, tôi đã hỏi giá cơ bản rồi, ông cho tôi một con số, nếu phù hợp thì tôi sẽ bán."
"Chỉ là một viên ngọc xanh thông thường mà thôi, chất lượng có vẻ ổn nhưng nó đã khắc chữ nên giá cả thu về tất nhiên phải thấp hơn một chút.
"Ba mươi ngàn."
"Được!"
Bên ngoài cửa hàng châu báu, mụ béo hưng phấn rời khỏi cửa.
Mụ ta thật sự không ngờ ngọc bội của thằng nhóc ăn xin kia lại có giá trị như vậy.
Nhìn thấy trong điện thoại có ba mười ngàn đồng, khuôn mặt béo của mụ ta lộ ra một nụ cười tà ác.
Trong cửa hàng châu báu, cửa hàng trưởng vừa định cất viên ngọc xanh đi thì một ông lão đẩy cửa sau đi vào.
"Mấy ngày nay thế nào rồi, Tiểu Hứa? Có thu mua được thứ gì được biệt không?"
"Sư phụ, sao ngài lại tới đây, mau ngồi xuống đi."
Cửa hàng trưởng cười nói: "Sao có thể thu mua gì đặc biệt được? Chỉ thỉnh thoảng bán được một ít trang sức và thu mua được một số nguyên liệu mà thôi."
"Ồ? Để sư phụ xem qua những nguyên liệu thu mua gần đây nào."
Cửa hàng trưởng cung kính lấy một đĩa ngọc rời từ trong két ra, đồng thời cũng lấy một đĩa đựng trang sức vàng, ngọc trai... đặt từng chiếc một trước mặt sư phụ.
"Bộ sưu tập đồ trang sức bằng vàng là của năm ngoái, không khác nhau lắm, không đáng xem.""
"Chất lượng trân châu trung bình."
"Phỉ thúy rất bình thường..."
"Chất lượng đĩa ngọc này không tệ, còn có một ít ngọc bích cũng không tệ."
"Hả?"
Sư phụ già từ trong đống ngọc lấy ra một chiếc ngọc bội, màu sắc xanh tím, tinh tế ấm áp.
Sư phù già cầm kính lúp lên, soi đèn pin mân mê miếng ngọc này, biểu cảm cũng dần từ nghi hoặc sang khiếp sợ.
"Đế Vương Lam Quang Ngọc! Sao có thể, này... loại ngọc quý này sao lại xuất hiện ở đây?"
Sư phụ già này là chủ nhiệm của tập đoàn Châu Giang, cũng là một người sành sỏi, yêu ngọc thạch.
"Loại ngọc này rất dễ bị nhận nhầm thành ngọc Lam Thủy, nhưng ngọc Lam Thủy chất lượng thô ráp, không có linh tính."
"Ngược lại, Đế Vương Lam Quang Ngọc không những không linh động ấm áp, mà còn có tác dụng dưỡng thần, quả thật là cho dù có ra giá cũng không có người bán!"
Lật miếng ngọc, sư phụ già nhìn thấy hai chữ "Tiểu Kha".
Thế bút như Thương Long vụt lên trời, lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, là tác phẩm của một bậc thầy hàng đầu!
Sư phụ già nghẹn ngào, ông ấy có thể đoán được chủ nhân của miếng ngọc bội này nhất định đẹp đẽ sang trọng vô cùng, địa vị siêu phàm.
"Sư phụ, vậy chúng ta nên xử lý nguyên liệu này như thế nào? Chắc là có thể bán với giá tốt nhỉ."
Sư phụ già quay đầu lườm chủ tiệm một cái, dáng vẻ hận rèn sắt không thành thép.
"Tên khốn, cậu có biết miếng ngọc này đáng quý thế nào không hả? Một miếng nhỏ có thể mua đứt cái mạng cậu đấy, hơn nữa còn là ngọc bội có chủ, cậu dám xử lý nó sao?"
Chủ tiệm bị mắng, đầu óc ong ong, trong lòng rất ấm ức, đây cũng là lần đầu tiên anh ta gặp phải chuyện thế này.
Sư phụ già trầm tư một hơi, lấy điện thoại ra gọi điện.
"Alo? Anh Lý, tôi có một miếng Đế Vương Lam Quang Ngọc ở đây, anh xem phải nên làm thế nào bây giờ?"
"Đế Vương Lam Quang Ngọc? Mau cho tôi xem."
Sau khi cúp máy, sư phụ già chụp mấy tấm ảnh và quay video gửi đi.
Tập đoàn Thiên Ngữ trực thuộc tập đoàn Vương thị.
Trong văn phòng phó tổng giám đốc truyền đến tiếng kêu kinh ngạc, tất cả các nhân viên bên ngoài đều tỏ ra khó hiểu.
Lý Nghĩa Sơn thiếu chút nữa đã nói tục, ông ta biết miếng ngọc bội này.
Sáu năm trước, trong buổi đấu giá tại Ma Đô xuất hiện một miếng Đế Vương Lam Quang Ngọc to bằng nửa bàn tay.
Chỉ trong vòng một phút đã bị hét giá lên một trăm triệu khiến toàn bộ giới ngọc thạch chấn động.
Kết quả đã được nhà họ Vương tại Ma Đô lấy đi, nghe nói là muốn điêu khắc cho cậu chủ nhỏ chưa chào đời.
Từ lâu đã nghe nói hơn năm năm trước, cậu chủ của nhà họ Vương bí ẩn kia đã mất tích, miếng ngọc đó cũng từ ấy mà không rõ tung tích.
Không ngờ sau nhiều năm, ông ta lại được nhìn thấy miếng ngọc quý này.
Lý Nghĩa Sơn lo lắng, gọi điện thoại cho tổng giám đốc.
Sau đó các cuộc gọi càng ngày càng chuyển lên cao hơn...
Tại cuộc họp của tập đoàn Cao thị, Vương Tư Kỳ và Cao Gia Tuấn giằng co nhau từ xa.
"Khu Tân An tôi không thể làm, nhà họ Cao các người không có thành ý, không cần thiết phải hợp tác."
Vương Tư Kỳ gõ gõ theo nhịp lên bàn, một tay chống cằm, lặng lẽ chờ đợi tổng giám đốc Cao đáp lại.
"Tổng giám đốc Vương, có điện thoại."
Tiểu Liên cung kính báo cáo.
"Để lát nữa."
Tiểu Liên thì thầm vào tai Vương Tư Kỳ khiến cô ấy đứng phắt dậy, phớt lờ tổng giám đốc Cao, mở cửa rời đi.
Vương Tư Kỳ ra ngoài nghe máy, chủ nhiệm nhanh chóng báo cáo, nói.
"Một miếng Đế Vương Lam Quang Ngọc có khắc hai chữ "Tiểu Kha" xuất hiện tại một cửa hàng châu báu ở khu Nhạn Bắc tối nay..."
Tay Vương Tư Kỳ run run khi nghe máy, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng từ từ dịu đi.
Trong lúc nhất thời, các cảm xúc kích động, hưng phấn, vui vẻ và chờ mong dâng lên trong lòng.
Mở bưu kiện ra xem đi xem lại mấy tấm ảnh và video một lượt.
"Ngay bây giờ cho người đi điều tra vị trí của ngọc bội."
"Ra lệnh cho tất cả công ty trực thuộc tập đoàn Vương thị đến khu Nhạn Bắc tìm người, phạm vi khoảng sáu tuổi, nhận biết miếng ngọc bội trong tấm hình này!"
"Lấy camera giám sát của cửa hàng đó cho tôi, có tin tức gì phải kịp thời báo lên."
"Đi nói chuyện với cảnh sát khu Nhạn Bắc, phái người tìm kiếm cậu chủ, kiểm tra camera của cả khu cho tôi!"
"Vâng thưa tổng giám đốc!"
Tiểu Liên vội vàng đi truyền lại lệnh, Vương Tư Kỳ bình tĩnh lại, gửi ảnh vào trong nhóm chị em.
Lập tức cả nhóm bùng nổ, liên tiếp những tin nhắn được gửi đến.
Vương Tư Kỳ ngồi trên xe xoa ấn đường, trong lòng cảm thấy lo lắng không thể giải thích được.
Đêm ở Ma Đô, dòng nước ngầm đang cuộn trào.
Trong lúc nhất thời, trên đường cái, trong khu dân cư, trong hẻm nhỏ, công viên đều có một nhóm người đang tìm kiếm thứ gì đó.
Có nhân viên, có bác sĩ, giáo viên, nhân viên cửa hàng, cảnh sát, thậm chí còn có người của quân đội đang tuần tra.
Xe cảnh sát đang phóng nhanh trên đường, từng tờ thông báo tìm người được dán khắp thành phố.
Người không biết gì còn tưởng xảy ra chuyện lớn, sôi nổi bàn tán về mục đích của những người này.
Mãi đến khi có người phát hiện ra thông báo tìm người mất tích.
Người nào cung cấp manh mối sẽ nhận được món quà cảm ơn trị giá hai mươi ngàn!
Người đầu tiên tìm thấy người sẽ được thưởng hai trăm ngàn!
Vô số người không nhịn được, lần lượt tìm kiếm theo manh mối trên giấy, quả thật như một dạng trải thảm tìm kiếm.
Đêm nay chắc chắn nhiều người sẽ không thể ngủ được...
Chương 3: Tìm được cậu chủ!
Dưới gầm cầu, Tiểu Kha nằm dài trong tấm chăn rách nát, ngơ ngác nhìn nóc cầu, ánh mắt đờ đẫn.
Cậu bé đã làm mất ngọc bội quý giá nhất, là đồ mà cha mẹ cậu bé để lại cho cậu bé, nỗi đau tràn ngập trái tim non nớt của cậu bé.
Dưới gầm cầu tối om bày hộp cơm và lon coca rỗng.
Dần dần, Tiểu Kha nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
"Đồ đệ ngoan, đồ đệ ngoan."
Tiểu Kha mơ mơ màng màng mở mắt, xung quanh là một thế giới màu vàng kim.
Một người đàn ông đẹp trai và trang nghiêm đang ngồi khoanh chân lơ lửng trên không trung.
"Sư phụ, sư phụ tới tìm Tiểu Kha chơi rồi, ha ha."
Tiểu Kha rất vui khi gặp được sư phụ của mình, mỗi lần học với sư phụ ở đây, cậu bé đều rất vui sướng, rất mãn nguyện.
"Sư phụ, bảo bối của Tiểu Kha mất rồi, cha mẹ sẽ không thể tìm thấy con nữa."
Cậu bé ấm ức kể lại chuyện xảy ra hôm nay với sư phụ, mà sư phụ của cậu bé rất kiên nhẫn lắng nghe.
Đợi cậu bé nói xong, sư phụ cười nhạt, vẫy tay kéo Tiểu Kha tới trước mặt mình.
"Đồ nhi, con có muốn làm được bất cứ điều gì, có cơm ăn không hết, tìm được cha mẹ và sống hạnh phúc không?"
Tiểu Kha nhanh chóng trả lời: "Đương nhiên là muốn ạ, nhưng mà con không biết phải làm như thế nào."
"Vậy vi sư sẽ nói cho con, con phải chăm chỉ tu luyện, chờ khi nào con mạnh lên là có thể làm được điều đó."
"Con hiện tại chính là một thiên tài, thứ sư phụ dạy cho con, con đều đã học hết rồi."
"Bản lĩnh sư phụ dạy cho con, con phải sử dụng cẩn thận, đây đều là những kỹ năng của con."
"Trong khoảng thời gian này, vi sư phải xử lý một số chuyện, phải tách ra với con một thời gian."
Tiểu Kha nghe vậy đột nhiên cảm thấy không nỡ, vừa định hỏi nguyên nhân thì cái trán bị sư phụ dùng một ngón tay chọc vào.
Tri thức thâm ảo cuồn cuộn không ngừng rót vào đầu cậu bé, cơ thể cũng không chịu khống chế ngồi xuống khoanh chân, nhắm mắt lại.
"Nhóc con, đây là quà vi sư tặng cho con đấy. Lần sau gặp mặt, đừng để vi sư thất vọng."
Lại một buổi sáng mới.
Tiếng ô tô đã kéo Tiểu Kha từ trong giấc mơ đẹp dậy.
Gió nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Tiểu Kha, sau đó tản đi trên bầu trời.
Tiểu Kha dụi dụi mắt, duỗi người ngồi dậy.
"Thoải mái quá đi, cảm giác kỳ lạ thật."
Tiểu Kha cảm nhận được cơ thể mình bây giờ rất tốt, rất có sức, hơn nữa đầu óc rõ ràng hơn rất nhiều.
Ngày hôm qua, sư phụ đã truyền cho cậu bé rất nhiều tri thức, cậu bé cũng dần hiểu được lợi ích của việc tu hành.
Bây giờ Tiểu Kha mới tiến vào Luyện Khí sơ kỳ, toàn bộ cơ thể đều được linh khí cải tạo một lượt.
"Mùi gì vậy? Thối quá."
Tiểu Kha nhìn quanh, cuối cùng phát hiện trên người mình xuất hiện một lớp bùn đen đã lên men có mùi thối.
Tiểu Kha thật sự không chịu nổi, vội vàng đi đến bờ sông cách đó không xa, cở quần áo nhảy xuống sông.
Mười phút sau, Tiểu Kha bơi về bờ, mặc quần áo vào.
Lúc này cậu bé mới phát hiện mình không chỉ trắng hơn rất nhiều, mà còn béo thêm ít nữa.
Thân hình vốn gầy gò đã thêm chút thịt, ít nhất không còn gầy yếu như trước nữa.
"Thoải mái quá, hôm nay không đi bày quán nữa, phải tìm được ngọc bội bảo bối trước đã."
Sau khi hạ quyết tâm, Tiểu Kha lấy một ít tiền lẻ rồi rời khỏi gầm cầu.
Cậu vừa mới rời đi, có hai người cầm tờ rơi đi xuống gầm cầu.
"Anh Trương, nơi này mà chúng ta cũng phải dán thông báo tìm người sao?"
"Nói nhảm, ông chủ nói phải làm cẩn thận, không được bỏ sót bất kỳ chỗ nào. Khu vực này là khu vực công ty chúng ta phụ trách."
"Có cần phải nghiêm túc như vậy không? Cả đêm tôi không ngủ được tí nào."
"Cậu ngốc quá A Khải, đó chính là nhiệm vụ được giao trực tiếp từ người lãnh đạo của ông chủ của ông chủ của chúng ta, xảy ra sai sót nào thì chúng ta cũng đừng làm việc nữa."
"Mau đi làm việc đi."
...
Trên đường, Tiểu Kha vừa đi vừa ăn bánh bao nhân thịt khiến người ta có cảm giác như được ăn một bữa no nê.
"Hôm nay có chuyện gì vậy? Có nhiều chú cảnh sát quá."
Tiểu Kha chậm rãi đi trên đường, có rất nhiều chú cảnh sát đẹp trai đang tuần tra trên đường phố.
“Gâu gâu gâu, gâu gâu...”
Trong con hẻm nhỏ bên cạnh truyền đến tiếng chó sủa yếu ớt, nghe rất đáng thương.
Tiểu Kha tò mò đi tới, muốn xem có chuyện gì.
Vừa mới tiến vào con hẻm, có một vị cảnh sát ngồi trong xe cảnh sát tuần tra nhìn sang đây.
"Vừa nãy ở bên đó có đứa trẻ nào à? Sao đột nhiên lại không thấy đâu rồi?"
"Haizz, bận rộn cả một đêm, chắc là mệt đến hoa mắt rồi."
Viên cảnh sát cười gượng một tiếng, lái xe tiếp tục tìm kiếm các bé trai đáng nghi.
Mới vừa nhận được thông báo, ai có thể tìm được đứa con trai nhà họ Vương thì có thể thăng liên tiếp hai cấp.
Tập đoàn Vương thị.
Một tòa nhà khổng lồ nằm ở trung tâm khu Thiên Thủy Ma Đô, chỉ riêng chi phí xây dựng đã vài trăm triệu.
Trang trí bên trong rất đơn giản, không xa hoa nhưng đầy tao nhã.
"Tổng giám đốc Vương, đã lấy ngọc bội về rồi. Nó được một cô gái bán vào tối qua. Tôi đã tải video trong cửa hàng xuống rồi."
"Hơn nữa đã điều tra ra cô gái này nhặt được ngọc bội trước cửa hàng MACDONALD số 136 khu Nhạn Bắc."
"Đây là video giám sát bên ngoài cửa hàng."
Tiểu Liên đặt một cái hộp gỗ trên bàn, đồng thời mở máy tính ra.
Vương Tư Kỳ mở hộp ra, một miếng ngọc bội trong suốt ấm áp đựng trong hộp.
Bang!
Vương Tư Kỳ đóng hộp lại và cất vào két sắt.
"Phát video."
Tiểu Liên bấm phát video và màn ảnh video được hiển thị.
Chỉ thấy một bé trai nằm dựa vào cửa sổ nhìn vào trong cửa hàng, rồi một mụ béo đi tới.
"Rầm" một tiếng, mụ béo đụng phải cậu bé khiến cậu bé ngã xuống, miếng ngọc bội rơi ra từ trên người cậu bé.
"Dừng!"
Vương Tư Kỳ nhìn chằm chằm bé trai trong video.
Cậu bé khoảng năm, sáu tuổi, mặc quần áo rách rưới, thân hình gầy gò dường như chạm vào là có thể ngã.
Vương Tư Kỳ bình tĩnh nói: "Tìm ra cô ta rồi đưa cô ta tới trước mặt tôi."
Trong không khí tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, khí thế bá đạo tỏa ra từ trên người Vương Tư Kỳ.
"Dám bắt nạt em trai ruột của tôi, ả đàn bà này nên cút khỏi Ma Đô đi."
Tiểu Liên biết tổng giám đốc Vương thật sự rất tức giận.
Đoạn video tiếp tục phát, mụ béo lăng mạ cậu bé trước mặt mọi người, cuối cùng cậu bé bỏ chạy...
Video đến đây là hết.
Tiểu Liên có thể nghe thấy tiếng tổng giám đốc Vương nghiến răng ken két.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy tổng giám đốc Vương luôn điềm tĩnh mất bình tĩnh.
"Sắp xếp một họa sĩ vẽ cậu chủ ra."
"Thông báo cho nhân viên điều tra tìm người như trên bức tranh."
"Tăng số người tuần tra khu vực MacDonald 136 khu Nhạn Bắc lên, tôi sẽ đích thân tới đó."
"Vâng thưa tổng giám đốc!"
Trong hẻm nhỏ, Tiểu Kha lần theo tiếng động, phát hiện chú chó nhỏ ở cạnh đống rác.
Chó nhỏ xíu gầy gò, màu lông trắng thuần nhưng hơi bẩn.
Bàn chân nhỏ của nó đang đào bới đống rác, hiển nhiên là đang rất đói bụng, muốn tìm chút đồ ăn.
"Trên cơ thể cún con có linh khí." Tiểu Kha đã bước vào giai đoạn Luyện Khí Kỳ, rất quen thuộc với linh khí.
Cún con nghe thấy có người tới liền ngẩng đầu nhìn Tiểu Kha.
Sau đó, nó chạy vòng quanh Tiểu Kha, vẫy vẫy đuôi, mắt không rời khỏi cái bánh bao trong tay Tiểu Kha.
"Gâu gâu gâu!"
"Muốn ăn bánh bao à?"
"Gâu gâu!"
Tiểu Kha đặt cái bánh bao xuống chân mình, chú cún nhỏ màu trắng lập tức ăn ngấu nghiến.
"Mày cũng không có ai cần à? Mày không còn cha mẹ nữa phải không, hai chúng ta giống nhau này."
Tiểu Kha xoa đầu chú cún nhỏ màu trắng, tự lẩm bẩm.
Sau khi cún con ăn xong, Tiểu Kha định rời đi để tìm ngọc bội.
Mới vừa đi được hai bước, phía sau lại truyền đến tiếng chó sủa.
Tiểu Kha xoay người nhìn cún con.
"Tao phải đi dây, mày muốn đi theo tao không?"
Gâu!
"Hì hì, vậy được rồi, bây giờ chúng ta sẽ là bạn tốt. Thấy mày trắng như vậy, thế thì gọi mày là Tiểu Hắc nhé."
"Tiểu Hắc, mau tới đây."
Gâu?
Cún nhỏ trắng lộ ra vẻ nghi hoặc như con người, sau đó nhảy vào lòng Tiểu Kha.
Trên đường đi, Tiểu Hắc ngoan ngoãn nằm trong lòng Tiểu Kha, rất nhanh đã đến gần Macdonald.
"Tiểu Hắc này, mày nói xem tại sao chúng ta lại giống nhau thế? Tao chơi một mình, mày cũng là chó sống một mình."
Tiểu Kha cúi đầu vuốt ve Tiểu Hắc, đối diện có hai người cản đường đi của cậu bé.
Tiểu Kha ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang bị hai người quân nhân nhìn chằm chằm, đột nhiên cảm thấy mất tự nhiên.
"Chú quân nhân ơi, cháu chưa làm gì xấu cả, cháu muốn tới MacDonald tìm đồ."
Hai quân nhân mặc trang phục ngụy trang lấy điện thoại ra liên tục so sánh, sau khi xác nhận là đúng, hai người ngồi xổm xuống, xoa đầu Tiểu Kha.
Trong đó có một chú quân nhân đeo súng lục bên hông khiến Tiểu Kha hoảng sợ.
"Cậu bé đừng sợ, chú hỏi cháu có biết thứ này không?"
Nói xong, chú quân nhân cho cậu bé xem ảnh.
Một miếng ngọc bội màu xanh tím đập vào mắt, đây còn không phải miếng ngọc bội Tiểu Kha làm mất sao?
"Chú quân nhân ơi, đây là đồ cháu làm rơi, có thể trả lại cho cháu được không?"
"Thứ này rất quan trọng với cháu, cầu xin chú."
Hai người nhìn nhau cười, sau đó hỏi.
"Vậy cháu có phải tên là Tiểu Kha, năm nay sắp sáu tuổi rồi không?"
Tiểu Kha gật đầu, cậu bé cũng rất tò mò tại sao hai chú này lại biết tên của cậu bé, trước kia cậu chưa từng gặp họ.
Một chú quân nhân dùng bộ đàm gọi.
"Thông báo tới các tiểu đội, nhanh chóng tập hợp tại con đường Dương Quang, hết!"
Hai người mỉm cười an ủi Tiểu Kha, bảo cậu bé rằng đừng sợ, họ không phải người xấu.
Cùng lúc đó, một lượng lớn quân nhân tiến về đường Dương Quang.
Từng chiếc xe cảnh sát lần lượt tiếp cận để giải tán đám đông và xe cộ, toàn bộ đèn giao thông trong khu vực đều chuyển sang màu đỏ.
Cảnh sát lập hàng rào và nhanh chóng phong tỏa giao lộ.
Một số người đã gọi điện để báo cáo gì đó.
Tiểu Kha sợ hãi cực kỳ vì bị hơn một trăm chú quân nhân và chú cảnh sát đột ngột xuất hiện bao vây.
Hơn nữa số lượng còn đang tăng lên, ngày càng có nhiều người bao vây cậu bé.
Ở quân khu Nhạn Bắc, viên tư lệnh đang kết nối.
"Tướng quân, chúng tôi đã tìm được cậu chủ nhỏ, bước tiếp theo nên làm gì?"
"Thu đội đi, còn lại để nhà họ Vương xử lý."
Cúp điện thoại, viên tư lệnh như có suy nghĩ gì đó, nhà họ Vương này thật thần bí.
"Tổng giám đốc Vương, đã tìm được cậu chủ nhỏ rồi, địa điểm là..."
"Dẫn người, xuất phát."
Tập đoàn Vương thị, những chiếc siêu xe lần lượt đổ ra từ gara ngầm.
Chương 4: Chị là chị gái của em!
Trong đám đông, Tiểu Kha co quắp bất an nhìn xung quanh, tay ôm chặt Tiểu Hắc.
"Chú quân nhân, cháu có thể đi được chưa? Cháu còn có việc phải làm."
Tiểu Kha yếu ớt nói, vô tội nhìn mấy chú quân nhân gần đó.
"Cậu chủ nhỏ, bây giờ cậu chưa thể rời đi, người nhà cậu sắp tới đón cậu rồi."
"Nhưng mà Tiểu Kha không có người nhà, ông nội của cháu đã qua đời rồi mà."
Tiểu Kha cảm thấy khó hiểu, hình như họ nhận nhầm người rồi, cậu bé làm gì còn có người nhà.
Rù rù...
Có tiếng gầm rú của những chiếc xe thể thao truyền đến, mấy chiếc Cullinan và một chiếc Maserati tạo thành hàng đi tới.
Hai người quân nhân đi đến mở cửa xe, cung kính gọi cô Vương.
Một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen từ dãy xe Cullinan ở phía sau bước xuống, đầy lực uy hiếp.
Tiểu Kha tò mò nhòn những cửa xe đang mở, trái tim nhỏ bé đập thình thịch.
Một người phụ nữ bước xuống, xuất hiện trước là một đôi chân dài.
Bộ đồng phục màu đen khiến cô ấy đầy bí ẩn và quyến rũ.
Với chiều cao một mét bảy, đi đôi giày cao gót thiết kế riêng, trông cô ấy càng thon thả hơn. Khuôn mặt xinh đẹp cho dù không trang điểm cũng có thể quyến rũ cả một đám đàn ông.
Vương Tư Kỳ nhìn chăm chú vào Tiểu Kha, chân đi giày cao gót đến gần cậu bé.
"Chị gái này thật xinh đẹp!"
Đây là chị gái xinh đẹp nhất mà Tiểu Kha từng nhìn thấy, hơn nữa hình như rất giàu có.
Khoảnh cách chỉ có mười mấy bước, Vương Tư Kỳ đã đi tới trước mặt Tiểu Kha.
Trong đôi mắt cô ấy đầy vẻ dịu dàng và đau lòng.
Gầy gò, đáng thương, bẩn thỉu...
Đây là lần đầu tiên Vương Tư Kỳ gặp em trai, cô ấy có thể tưởng tượng được dáng vẻ em trai ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Trái tim như thể bị kim đâm, mũi chua xót, khó chịu.
Gia đình đã đau khổ tìm kiếm em trai nhiều năm, hôm nay cuối cùng đã tìm được rồi.
"Tiểu Kha ngoan, mau đến đây với chị nào."
Vương Tư Kỳ ngồi xổm xuống, cố nở một nụ cười, đôi mắt xinh đẹp đong đầy hơi nước.
"Em... em không có chị, em không biết chị, chị nhận nhầm người rồi, thật sự xin lỗi."
Tiểu Kha lùi lại một bước, cậu bé thật sự không biết chị gái xinh đẹp trước mặt này. Hơn nữa, chị ấy còn giàu có như vậy, chắc chắn sẽ ghét bỏ cậu bé.
Người giàu có đều rất chán ghét cậu bé, ánh mắt nhìn Tiểu Kha lúc nào cũng đều lạnh nhạt.
"Chị là chị gái của em, em tên là Vương Tiểu Kha, năm năm trước em ở bệnh viện bị người ta đổi đi, lúc cả nhà phát hiện thì đã quá muộn rồi."
"Miếng ngọc bội này là món quà cha mẹ đã tỉ mỉ làm ra cho em."
Vương Tư Kỳ lấy miếng ngọc bội mình mang theo ra, duỗi tay đen lên cổ Tiểu Kha.
"Vương Tiểu Kha, Vương Tiểu Kha, em có người nhà, em còn có một người chị xinh đẹp?"
Tiểu Kha kinh ngạc không nói nên lời, cậu bé không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.
Nhìn chị gái xinh đẹp quan tâm mình, cậu bé đã tin lời chị nói.
Sau đó, cậu bé lại ngượng ngùng, nhìn bản thân bẩn thỉu thế này, liệu chị có ghét Tiểu Kha không?
"Mọi người có thể lui trước đi."
"Tiểu Liên, đến cửa hàng quần áo gần nhất."
Người xung quanh nhận được lệnh nhanh chóng giải tán, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một vài người.
Vương Tư Kỳ đứng dậy muốn nắm tay em trai.
Lúc này mới phát hiện trong lòng em trai còn có một chú cún con bẩn thỉu.
"Tiểu Kha, đây là thú cưng của em à?"
Tiểu Kha xoa đầu Tiểu Hắc, lắc đầu.
"Đây là bạn của em, tên là Tiểu Hắc, nó ngoan lắm."
Khóe miệng Vương Tư Kỳ hơi nhếch lên, một con chó trắng tên là Tiểu Hắc, em trai đúng là có thiên phú đặt tên.
"Vậy đi cùng chị nhé, chị đưa em tới một nơi được không?"
Tiểu Kha ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ là khi tới cạnh xe cậu bé lại ngượng ngùng xoắn xít, không dám lên xe.
Chiếc xe sang như vậy chắc là đắt lắm nhỉ, nếu cậu bé làm bẩn xe thì phải làm sao?
Hình như đoán được suy nghĩ của Tiểu Kha, Vương Tư Kỳ kéo Tiểu Kha lên xe.
"Em đừng sợ, chị sẽ không ghét bỏ em đâu, em chính là bảo bối nhỏ của chị."
Vương Tư Kỳ véo má Tiểu Kha, dịu dàng nói.
Tiểu Liên ngồi ở ghế lại khiếp sợ, không phải tổng giám đốc Vương mắc chứng sạch sẽ sao?
Bình thường trong văn phòng tổng giám đốc có một ít bụi, cô ấy cũng bị mắng té tát.
Xe khởi động, một đoàn xe chạy băng băng trên đường phố Nhạn Bắc, đi qua nơi nào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
"Wow, Cullinan kìa, một chiếc bảy triệu lận đấy!"
"Chiếc xe trong mơ của tôi, nhân vật lớn ngồi trong xe là ai vậy, bá đạo quá, thật ngưỡng mộ cô ấy."
"Một đám quê mùa, không nhìn thấy chiếc xe Maserati dẫn đầu hả? Toàn quốc chỉ có năm trăm chiếc, một chiếc có giá mấy chục triệu."
"Xem ra đây chính là tổng giám đốc xinh đẹp của nhà họ Vương, chắc chắn là vậy."
Hít, tất cả mọi người hít hà một hơi.
Trong xe, Tiểu Kha như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than, lần đầu tiên được gặp chị làm cậu bé luống cuống tay chân.
Mặc dù trong lòng rất vui, nhưng lại không biết phải nói gì.
"Em trai, em có thể kể cho chị trước đây em sống như thế nào không?"
Tiểu Kha bắt đầu kể lại cuộc sống của mình với ông nội, sau đó cậu bé phải sống những ngày tháng lang thang.
Như thể một chiếc máy hát mở ra, cậu bé cũng bớt đề phòng, cười tủm tỉm kể lại những câu chuyện thú vị.
Ví dụ như, một ngày nọ, cậu bé gặp được một chú tốt bụng cho cậu bé ăn uống, còn tặng cho cậu bé một cây súng đồ chơi.
Có khi cậu bé gặp phải những nhân viên quản lý an ninh đang quản lý thành phố và bị họ đuổi đi...
Vương Tư Kỳ ngẫm lại, nhớ bây giờ em trai cũng chỉ mới năm tuổi chín tháng.
Những đứa trẻ tầm tuổi này đang được hưởng thụ thời thơ ấu vô tư hồn nhiên.
Vậy mà cậu bé đã hiểu chuyện như vậy, chịu nhiều gian khó như vậy.
Sau khi phục hồi tinh thần, chiếc xe đã dừng lại bên đường.
"Tổng giám đốc Vương, tới nơi rồi."
Đoàn người xuống xe và bước vào cửa hàng quần áo trước ánh mắt hâm mộ của nhiều người.
"Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?"
Nhân viên bán hàng có đôi mắt sắc ở một bên nhanh chóng đi tới, kính cẩn nhìn Vương Tư Kỳ.
Làm trong ngành bán hàng hơn mười năm, cô ta vừa nhìn đã biết Vương Tư Kỳ tuyệt đối không thiếu tiền.
Khí chất lạnh lùng này, cách ăn mặc này, quả thật là một con dê béo nạm vàng.
Nếu nắm chắc được cơ hội lần này, tiền thưởng cho quý này sẽ tăng lên rất nhiều.
"Tìm cho em trai tôi ít bộ quần áo trẻ em."
Nhân viên nhìn Tiểu Kha ở bên cạnh với vẻ mặt quái dị.
Cậu bé bẩn thỉu, rách rưới này trông không giống em trai của kim chủ chút nào.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Cô không muốn làm hả?"
Giọng điệu của Vương Tư Kỳ có chút lạnh lùng, cô ấy rất chán ghét những nhân viên bán hàng trông mặt mà bắt hình dong.
"Đổi người cho tôi!"
Nhân viên bán hàng ở một bên ngây ra, khi phản ứng lại thì cô ta đã bị gạt bỏ sang một bên.
Một nhân viên bán hàng trẻ tuổi khác đã đến dẫn đường cho Vương Tư Kỳ.
Đoàn người đi đến khu vực quần áo trẻ em, cô gái vừa định giới thiệu mấy bộ quần áo đang thịnh hành thì đã bị Vương Tư Kỳ cắt ngang.
"Bộ này, bộ kia, và cả hai bộ này nữa, gói hết lại cho tôi."
Cô gái sững sờ, khó tin nhìn Vương Tư Kỳ.
"Chị... Chị ơi."
Tiểu Kha kéo góc áo Vương Tư Kỳ, chớp mắt nói.
"Em không mặc hết nhiều quần áo như vậy đâu, Tiểu Kha chỉ cần một bộ là đủ rồi."
Vương Tư Kỳ âu yếm xoa đầu Tiểu Kha.
Cô ấy an ủi cậu bé rằng chị có rất nhiều tiền, có thể mua được mười nghìn bộ quần áo.
"Quẹt thẻ nhanh lên."
"Vâng thưa cô."
Cô gái vui quá, đơn hàng này sẽ đưa thành tích của cô ấy từ dưới đáy lên hàng nhất, chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.
Cô gái nhanh chóng nhận lấy thẻ ngân hàng và cẩn thận đóng gói các bộ quần áo lại.
"Thưa cô, hai mươi bộ quần áo, tổng cộng 32.730 tệ. Tôi sẽ mang lên xe cho cô."
Vương Tư Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, dẫn Tiểu Kha ra khỏi cửa hàng quần áo.
"Chết tiệt, ba mươi ngàn, chỉ cần hoa hồng 10% thôi đã là ba nghìn, tức chết mất!"
Nhân viên tiêu thụ có đôi mắt sắc nhìn cô gái, răng hàm sau sắp bị cắn gãy.
Đơn hàng này vốn dĩ thuộc về cô ta.
Trở lại xe, đoàn người đưa Tiểu Kha đi đến thành phố tắm rửa.
Vương Tư Kỳ ra lệnh cho vài vệ sĩ đưa em trai đi tắm nước nóng và cắt tỉa mái tóc rối bù của cậu bé.
Cô ấy ở trong phòng VIP mở cuộc họp video với công ty.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Liên vội vàng đi mở cửa, ra hiệu im lặng với người bên ngoài.
Ngoài cửa là Tiểu Kha và ba vệ sĩ.
Sau khi tắm rửa, cắt tóc và thay quần áo, Tiểu Kha như trở thành một người khác.
Làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng, toát ra mùi thơm của sữa.
Kết hợp với bộ quần áo dễ thương và đôi mắt to long lanh, quả thật là rất đáng yêu.
Tiểu Kha biết đây là những thay đổi sau khi tu hành, độc tố và tạp chất trong cơ thể đều được linh khí cọ rửa.
Vì vậy, dung mạo ban đầu đã tăng lên, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn nhiều.
"Thật là một thay đổi lớn, hóa ra cậu chủ nhỏ đẹp trai như vậy nha."
"Ba người làm sao vậy, sao lại đổ mồ hôi?"
Tiểu Liên khó hiểu nhìn chằm chằm mồ hôi trên mặt ba người, tắm rửa mà ra mồ hôi được luôn sao?
Ba người nhìn nhau, đồng thanh nói trong phòng tắm ngột ngạt quá.
Trên thực tế là ba người họ sắp mệt chết vì tắm cho Tiểu Kha rồi.
Thân hình nặng hơn hai mươi cân mà có nửa ký là bụi bẩn rồi.
Điều này khiến ba người rất mệt, mệt không thua gì chạy marathon.
Người khác có ai hiểu, có ai từng thấy nửa cân ghét chưa?
Ba người đưa Tiểu Kha vào xong liền đi xuống lầu, bị thư ký của tổng giám đốc nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này, thật sự quá mất mặt.
Lúc này đang là giữa trưa, Tiểu Kha nhảy nhót tiến vào phòng.
Vương Tư Kỳ đang nghiêm túc họp chú ý đến em trai, khuôn mặt xinh đẹp lặng lẽ nở nụ cười.
Chủ nhiệm, các quản lý cấp cao trong cuộc họp video nhìn thấy đều sợ ngây người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc lạnh lùng cười, thậm chí có người còn nghi ngờ tổng giám đốc Vương đang yêu.
"Cuộc họp hôm nay kết thúc sớm, sáng mai lại bàn về quy hoạch khu Tân An."
Cuộc họp video đã kết thúc, chỉ để lại các quản lý cấp cao trong phòng họp của tập đoàn Vương nhìn nhau.
Trong không khí lan tràn hơi thở xấu hổ...
Chương 5: Trang viên này là nhà em ư?
"Em trai, mau tới chỗ chị ngồi đi."
Vương Tư Kỳ vẫy bàn tay ngọc, ra hiệu cho Tiểu Kha ngồi bên cạnh mình.
"Chị ơi, em tắm xong rồi nè."
Trong lòng Vương Tư Kỳ cảm thấy ngọt ngào khi thấy em trai ngồi bên cạnh mình.
Trên người chị thoang thoảng hương hoa, không giống với những chị gái, cô dì trang điểm đậm chút nào.
Cậu bé có thể cảm nhận được sự quan tâm và để ý mình của chị gái, đây là cảm giác khi có người thân phải không?
Gâu gâu!
Ở cửa, Tiểu Liên ôm một con chó trắng lông xù đi tới.
Nhìn thấy Tiểu Kha, cún con vùng vẫy muốn lao vào vòng tay của Tiểu Kha.
"Tổng giám đốc Vương, Tiểu Hắc đã tắm rửa sạch sẽ rồi, vừa nãy cũng đã sai người tới đây tiêm vắc xin phòng bệnh."
Nhắc tới tên cún con, Tiểu Liên và Vương Tư Kỳ đều cảm thấy khó xử.
Rõ ràng là chó trắng, vậy mà nhất quyết phải đặt tên Tiểu Hắc, cái tên này cũng trái ngược quá đi.
Tiểu Liên đặt Tiểu Hắc xuống, vèo một cái, cún con chạy đến chân Tiểu Kha, liếm cậu bé làm cho Tiểu Kha cười không ngừng.
Vương Tư Kỳ véo má Tiểu Kha, thử hỏi.
"Em trai, có muốn đổi tên cho Tiểu Hắc không? Em nhìn nó tắm rửa xong trắng trẻo thế kia kìa, chúng ta gọi nó là Tiểu Bạch được không?"
Tiểu Kha bế Tiểu Hắc lên, lắc đầu. Cậu bé cảm thấy cái tên Tiểu Hắc này nghe hay hơn, khí phách hơn.
Vương Tư Kỳ vuốt tóc Tiểu Kha, bất lực với cậu bé.
Tiểu Kha ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, Vương Tư Kỳ kéo cậu chụp mấy tấm ảnh chung.
Trong ảnh, Tiểu Kha ngây ngô trông rất dễ thương với đôi mắt to, trong sáng.
Sau khi loay hoay với cái điện thoại một hồi, chụp được mấy tấm ảnh liền gửi vào trong nhóm chị em.
Tư Kỳ: Nhìn em trai em này, có dễ thương không?
Vương Tâm Như: Em gái ngoan của chị, sao em có thể nói là em trai em được? Rõ ràng là bảo bối nhỏ của chị mà?
Oánh Oánh: Wow, em trai nhỏ nhà chúng ta đáng yêu quá, trông gầy quá, để chị đón nó tới chỗ chị đi, đảm bảo nuôi nó trắng trẻo, mập mạp.
Văn Nhã: Chị ba, chị tưởng là chị đang nuôi heo hả? Vẫn nên để em tới chăm em trai đi, ngày thường các chị đều rất bận rộn, em có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Vương Tử Hân: Em thấy Tiểu Kha có thể bị suy dinh dưỡng lâu ngày, thân thể hơi tổn hại.
Vương Tử Hân: Mọi người không biết cách chăm sóc trẻ con, chờ chị giao lưu y học thế giới xong chị sẽ về nước chăm sóc Tiểu Kha.
Nhạc Nhạc: Xem ra chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của em sắp kết thúc sớm rồi, thật sự muốn về nhanh xoa má em trai.
Vương Anh: ...
Nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, Vương Tư Kỳ không khỏi bật cười.
Mấy chị em họ cũng không phải đang nói đùa, không chừng ngày nào đó sẽ tới bắt cóc em trai mất.
Tiểu Kha tò mò thò đầu qua, hỏi chị đang xem cái gì.
"Em trai, nhà chúng ta có tám cô con gái, đây đều là chị của em đấy."
"Oa, nhiều chị gái như vậy sao?"
Miệng Tiểu Kha ngoác to thành chữ O.
Cho nên cậu bé có rất nhiều người nhà, có rất nhiều chị gái.
"Còn chị, ở nhà chị đứng hàng thứ bảy, nên chị là chị bảy của em."
Vương Tư Kỳ kiên nhẫn giải thích và nói đi nói lại tên của những người khác trong nhà cho Tiểu Kha nhớ.
"Đã trưa rồi, em muốn ăn cái gì nào?"
"Chị bảy, em muốn ăn cánh gà rán, chân gà rán và cả coca, hamburger..."
Hả?
Vương Tư Kỳ búng nhẹ vào trán Tiểu Kha.
"Không được, đó đều là thực phẩm rác, phải ăn ít thôi, sẽ không tốt cho sức khỏe của em đâu."
Tiểu Kha tủi thân bĩu môi, cậu bé thật sự rất muốn nếm thử mà.
Ngày hôm qua cậu bé thấy chị gái nhỏ kia ăn rất ngon, còn có cả cái đùi gà to nữa.
"Được rồi, chỉ được ăn một lần thôi đấy, sau này không được ăn mấy thứ này nữa, biết chưa?"
Vương Tư Kỳ bất đắc dĩ xoa đầu em trai, cậu bé lần đầu tiên đòi hỏi một thứ gì đó, làm sao cô ấy có thể từ chối được.
"Yeah, chị bảy tốt nhất."
Tiểu Kha vui vẻ ôm chặt Tiểu Hắc, lập tức khiến Tiểu Hắc không thở nổi.
Tiểu Hắc: Cún ta đây sắp đi gặp liệt tổ liệt tông rồi.
Vương Tư Kỳ nháy mắt với Tiểu Liên, Tiểu Liên vội vã ra ngoài sắp xếp việc này.
Mười lăm phút sau, một chiếc xe ô tô sang trọng đậu trước cửa hàng Wallace.
Giám đốc đã đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy chính chủ đi vào, ông ta vội vàng nịnh nọt chạy tới chào hỏi.
Vào quán ngồi, đĩa đùi gà, hamburges, gà rán, coca lần lượt đặt lên bàn.
Tiểu Kha nhìn quanh, phát hiện ngày thường nơi này chật kín người mà giờ lại vắng vẻ.
"Chị bảy, sao không có ai tới ăn vậy?"
Tiểu Liên ở bên cạnh che miệng cười trộm, tổng giám đốc Vương sớm đã bao cả quán ăn này, chắc chắn sẽ không có người tới rồi.
Vương Tư Kỳ giải thích.
"Người ta biết đây là thực phẩm rác nên sợ ăn vào sẽ đau bụng, thế nên không ai dám tới."
Giám đốc đứng quan sát từ xa giật giật khóe môi, trong lòng như có mười ngàn con alpaca chạy qua.
Thường ngày rõ ràng đều chật kín người mà...
Giám đốc thật sự muốn đuổi họ ra ngoài, nhưng cô ấy đã trả rất nhiều tiền...
Tiểu Kha cầm một cái đùi gà rán lên gặm, cắn một miếng, bên ngoài cháy sém, bên trong mềm mại, giòn giòn.
Ăn xong hai miếng, Tiểu Kha buông thả bản thân, một tay cầm cánh gà, một tay cầm coca, cái miệng nhỏ nhai thịt gà chóp chép.
Khóe miệng, bàn tay cậu bé dính đầy dầu, tướng ăn trông ngon quá.
"Em trai, ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm."
Vương Tư Kỳ cười nhìn em trai ăn ngấu nghiến, cầm lấy giấy lau miệng cho cậu bé.
Sau đó, cô ấy lại tiện tay chụp một bức ảnh nữa gửi vào trong nhóm.
Không quan tâm tin nhắn nhóm bùng nổ, Vương Tư Kỳ tắt màn hình điện thoại đi.
"Chị bảy, chị ăn thử đi, ngon lắm đó."
Tiểu Kha chớp mắt, vươn tay đưa cho chị một cái đùi gà.
Tiểu Liên định ngăn cản, dù sao tổng giám đốc Vương rất ghét loại thực phẩm rác này.
Trong văn phòng từ trước đến nay không ai dám mang đồ ăn chiên rán có mùi vào, trừ khi không muốn làm việc nữa.
Vài giây sau, Tiểu Liên hóa đá.
Tổng giám đốc Vương ngày thường cao cao tại thượng thật sự đã ăn rồi?
Tuy dù cô ấy đeo bao tay dùng một lần, nhai kỹ nuốt chậm.
Nhưng quan trọng nhất chính là cô ấy thật sự ăn loại thực phẩm rác này?
Trong đầu Tiểu Liên đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Có ai đó đã giả trang thành tổng giám đốc Vương, tổng giám đốc Vương thật sự có khả năng đã bị bắt cóc tới nước Nhật rồi...
"Chị bảy, có ngon không chị, sau này ngày nào em cũng ăn món này được không?"
"Không được, không thể ăn thường xuyên."
"Vậy được rồi, thế thì em sẽ ăn gà rán cho cả mấy ngày sau luôn."
Phụt, Vương Tư Kỳ bị câu nói khờ khạo của Tiểu Kha chọc cười.
"Vậy thì em ăn cả cơm bù cho mấy ngày sau luôn đi."
Một lúc sau, Tiểu Kha đã no nê, cái bụng của Tiểu Hắc nằm dưới bàn cũng tròn vo.
Ăn chán chê, Tiểu Kha ngửi thấy mùi gà rán liền cảm thấy khó chịu.
Nhưng nhìn thấy có nhiều thịt vẫn chưa ăn như vậy, mặt cậu bé sa sầm xuống.
Cậu bé nhìn chị gái với vẻ mặt xin giúp đỡ, bụng cậu không thể chứa nổi nữa rồi.
"Được rồi, ăn no là được, chúng ta về nhà thôi, về nhà với chị."
Vương Tư Kỳ đứng dậy, định dẫn em trai ra ngoài, lúc này mới chú ý đến ánh mắt của em trai vẫn dán lên bàn.
Nghĩ đến cuộc sống khốn khổ trước đây của Tiểu Kha, Vương Tư Kỳ đoán có khả năng em trai không muốn lãng phí thức ăn.
Thế nên cô cố ý bảo em trai rằng lát nữa sẽ gói đồ ăn thừa mang về.
Lúc này mấy người mới vừa lòng bước ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh.
Lát sau sẽ được về nhà với chị, Tiểu Kha cố ý bảo chị phải về nơi cậu bé ở lấy một số thứ.
Tiểu Liên lái xe đi vòng theo đường Tiểu Kha chỉ, cuối cùng cũng đến một cây cầu đá ở ngoại ô.
Cây cầu đó không lớn, chỉ dài chưa đến hai mươi mét, rất ít người và phương tiện qua lại.
Hai người được Tiểu Kha dẫn xuống xe, nhìn bốn phía cũng không có nơi nào để ở.
"Em trai, em sống ở đâu vậy?"
Vương Tư Kỳ nghi hoặc hỏi Tiểu Kha.
Cạnh cầu chỉ có vỉa hè và làn đường, ngoài ra không có gì khác.
"Mau đi theo em, chị bảy."
Tiểu Kha chạy tới cạnh cầu, có một cầu thang dẫn thẳng xuống.
Nhìn xuống còn có thể nhìn thấy dòng sông nhỏ chảy qua cầu.
Vương Tư Kỳ đi giày cao gót cẩn thận bước xuống cầu thang, theo sát là thư ký Tiểu Liên.
Bậc thang rất trơn, mưa lâu ngày làm cho nó xói mòn, hơn nữa không có người sửa chữa dẫn tới bậc thang trơn nhẵn.
Nếu đi đêm, bất cẩn một cái là sẽ lăn xuống dưới, nghĩ đến thôi cũng thấy sợ.
Đến dưới gầm cầu, Tiểu Kha đi tới chỗ chăn bông rách nát quen thuộc, mò mẫm dưới chăn một lúc.
Vương Tư Kỳ ngơ ngác nhìn.
Nơi em trai ở có thể nói là kém hơn cả cô ấy tưởng tượng.
Một tấm chăn bông rách nát và vài mảnh quần áo rách rưới vương vãi khắp nơi tạo thành ngôi nhà nhỏ của cậu bé.
Mũi Vương Tư Kỳ đau xót, đôi mắt xinh đẹp đầy hơi nước.
Kẻ chủ mưu đằng sau sự thất lạc của Tiểu Kha sớm muộn gì cũng phải trả giá bằng máu của mình!
"Chị ơi, chúng ta có thể đi được rồi."
Tiểu Kha cười hì hì quay đầu lại, trong lòng ôm chiếc hộp sắt rỉ sét.
Vương Tư Kỳ bình tĩnh lại, tò mò đi lên trước, muốn xem xem rốt cuộc là thứ gì.
Tiểu Kha thấy chị tò mò, cậu bé cẩn thận mở hộp ra.
Bên trong hộp là các loại tiền lẻ nằm rải rác, ngoài ra không còn gì khác.
Tiểu Liên nhìn thoáng qua, thấy có khoảng bốn trăm đồng.
Tiểu Kha như một tướng quân đang khoe chiến lợi phẩm của mình, vẻ mặt vui vẻ nhìn chị gái.
Vương Tư Kỳ đau lòng ôm lấy em trai, giọng nói run run.
"Bé ngoan của chị giỏi quá. Từ giờ trở đi, chị nhất định sẽ không bao giờ để em phải chịu thiệt thòi nữa."
Mang theo chiếc hộp nhỏ, ba người và một con chó rời khỏi cây cầu mà Tiểu Kha đã sống gần một năm.
Chỉ có tấm chăn bông rách trong hang mới có thể chứng minh rằng nơi đây đã từng có người sống.
Chiếc Maserati tiếp tục chạy, khung cảnh ngoài cửa sổ dần thay đổi.
Tiểu Kha nằm bên cửa sổ, đôi mắt to quan sát khung cảnh ngoài cửa sổ xe.
Chiếc xe chậm rãi lại ra khỏi khu Nhạn Bắc, những tòa nhà ngoài cửa sổ dần trở nên cao hơn và trông càng phồn hoa hơn.
Hai mươi phút sau.
Chiếc xe lái vào một trang viên rộng lớn, bên ngoài có những khóm hoa và cây xanh, chính giữa là những biệt thự rộng lớn thời thượng.
Xe chạy thẳng đến cửa biệt thự rồi dừng lại, Vương Tư Kỳ dắt em trai xuống xe.
Tiểu Liên thì bận đi đỗ xe.
"Wow, đây là nhà của chúng ta sao chị? Lớn quá!"
Tiểu Kha ôm Tiểu Hắc, hưng phấn đánh giá xung quanh môi trường mới.
Vương Tư Kỳ cười nhạt, nắm tay Tiểu Kha đi vào biệt thự.
"Đây là nhà của chúng ta, toàn bộ trang viên đều là nhà của chúng ta."
"Nhà của em là trang viên lớn thế này ư?"
Tiểu Kha khiếp sợ há to miệng.
Hóa ra, hóa ra chị mình là phú bà trong truyền thuyết.