-
Chương 176-180
Chương 176 - Ngôi mộ vô danh
“Thế nào? Mọi người đều đã có mặt đông đủ hết chưa?!”
Trong một căn phòng nào đó nằm ở Thủ Đô, một người đàn ông trung niên với một vết sẹo kéo dài hơn phân nửa khuôn mặt, vừa cầm lấy khăn tay lau chùi lấy thanh đoản đao cầm ở trên tay, vừa hướng con mắt duy nhất ở trên mặt liếc nhìn về phía người phụ nữ trung niên ngồi ở phía đối diện.
“Còn thiếu một vài người nữa. Hành động lần này, chúng ta tuyệt đối không thể để cho thất bại được. Lần trước, giáo chủ đã rất tức giận, còn tự mình ra tay phế bỏ lão thập. Chúng ta cũng không thể bất cẩn được!”
Nghe người phụ nữ trung niên nói lời này, ánh mắt của gã đàn ông mặt sẹo có chút nheo lại. Sau đó, người đàn ông trung niên mới đưa tay sờ lên vết sẹo ở trên mặt của mình, nói ra.
“Hừ, lần này chúng ta tập trung lực lượng đông đảo như vậy. Hơn nữa, cả đại ca cùng nhị ca đều tự mình ra tay xuất thủ. Tôi không tin, còn không lấy được đầu của bọn chúng!”
“Lời nói thì nói như vậy, nhưng đám người đó cũng không phải là dễ trêu. Nhất là ông chủ của khách sạn Hoàng Gia. Tôi nghe nói, bọn họ còn ẩn tàng một vị cao thủ cấp bậc bán tiên.”
“Ha ha ha, đây chỉ là lời đồn đại mà thôi. Bà cho rằng, cao thủ như vậy có thể để cho bọn họ tùy ý ẩn tàng hay sao? Bà cũng nên nhớ là, giáo chủ trước kia cũng có thực lực không kém.”
Lúc nói ra lời này, rõ ràng trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên còn lộ ra một tia ý vị thâm trường. Nghe thế, lúc này người phụ nữ trung niên mới tỉnh táo lại. Chỉ có điều, bà ta lại lần nữa lắc đầu nói ra.
“Nói thì nói như vậy, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận mới được.”
Lời của người phụ nữ trung niên vừa mới nói ra. Lúc này, từ phía bên ngoài liền vang lên vài tiếng bước chân. Ngay sau đó, một âm thanh trong trẻo từ bên ngoài nhanh chóng truyền vào bên trong.
“Tứ ca, Lục tỷ! Hai người làm sao lại sớm như vậy?!”
Nghe được âm thanh của người này, cả người đàn ông trung niên lẫn người phụ nữ lớn tuổi đều không khỏi xoay người, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Lúc này, phía bên ngoài cửa phòng đi tới một người phụ nữ hết sức trẻ tuổi. Hơn nữa, người này còn mặc một chiếc quần jean cực ngắn, cùng với một cái áo phong cổ tròn khoét sâu tới tận ngực. Đồng thời, trên tay của cô còn cầm lấy một thanh kẹo mút, vừa mút vừa chớp chớp mắt nhìn về phía gã đàn ông và người phụ nữ đang ngồi ở trong phòng tối.
“Thập Tam muội, đã lâu không gặp!”
Vừa thấy được cô gái này xuất hiện, trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên bất chợt lộ ra nụ cười cứng ngắc. Mà người phụ nữ trong phòng cũng lộ ra vẻ mặt khổ qua.
Chỉ là, còn không đợi cho bọn họ tiếp tục lên tiếng nói chuyện. Lúc này, một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó, một trận âm thâm trầm thấp vang lên.
“Được rồi, đừng có gây sự nữa. Chúng ta bắt đầu tập hợp, đại ca đã xuất phát. Lão tứ, lão lục, hai người đều đến đây đi!”
Nói xong, cái bóng đen này liền nhanh chóng biến mất. Chỉ lưu lại trong phòng khuôn mặt hoảng sợ của người đàn ông trung niên cùng người phụ nữ lớn tuổi. Tất nhiên, cô gái trẻ tuổi ban đầu cũng có chút hoảng sợ. Nhưng sau khi thấy được đối phương rời đi, cô mới thè lẽ, hướng về phía hai người ngồi ở trong phòng làm cái mặt quỷ. Ngay sau đó, cô cũng nhanh chân chạy đi.
“Chúng ta đi thôi!”
Qua một hồi lâu, lúc này người đàn ông trung niên tay cầm lấy thanh đao, mới đưa mắt liếc nhìn qua người phụ nữ ngồi ở phía đối diện. Nghe âm thanh của người đàn ông trung niên, người phụ nữ mới gật đầu đáp lại. Sau đó, cả hai người bọn họ cũng vội vàng rời đi.
…
Nghĩa trang Thủ Đô.
Lúc này, Trần Viễn đang ngồi ở trước một ngôi mộ cũ,chỉ được trát bằng xi măng, phía trên cũng không có hình ảnh hay danh tính, so với những ngôi mộ được xây dựng khang trang ở ngay bên cạnh, rõ ràng nhìn nó vô cùng hiu quạnh. Nhưng mà, Trần Viễn đã ngồi ở trước ngôi mộ này khá lâu, phía trên còn được bày lên một đĩa hoa quả, cùng với mấy cái nén hương đang đốt lở dở.
“Anh hẹn tôi ra đây là có việc gì?”
Ngay tại lúc này, một âm thanh từ phía sau lưng truyền đến, để cho Trần Viễn không khỏi xoay người nhìn lại. Bất thình lình, người xuất hiện ở phía sau lưng của Trần Viễn lúc này lại không phải là ai khác, mà chính là cậu học trò nổi danh của ông cụ Đinh, tiểu thần y Trần Thanh Hà.
“Cậu ngồi xuống đây đi!”
Nhìn thấy Trần Thanh Hà xuất hiện, Trần Viễn cũng không ngạc nhiên. Ngược lại, anh rất bình tĩnh vỗ vỗ về phía vị trí ngay bên cạnh của mình, để ra hiệu cho Trần Thanh Hà ngồi xuống.
Thấy bộ dáng của Trần Viễn như vậy, Trần Thanh Hà cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể gật đầu, ngồi xuống.
“Nói đi, anh hẹn tôi ra đây là có việc gì?”
Nhìn thấy Trần Viễn ra hiệu cho mình ngồi xuống, sau đó lại không có nói thêm cái gì, Trần Thanh Hà không khỏi nhíu mày, khó chịu nói ra.
Nghe thế, Trần Viễn không khỏi lắc đầu mỉm cười. Sau đó, anh đưa tay chỉ chỉ về phía ngôi mộ được đặt ở trước mặt của mình.
“Cậu có biết, ngôi mộ này là của ai hay không?”
Nghe Trần Viễn đột ngột hỏi thế, ánh mắt của Trần Thanh Hà không khỏi lộ ra một tia quái dị. Đồng thời, vẻ mặt cũng lộ ra một tia nghi hoặc.
“Thật ra, đây là ngôi mộ của tôi trước đây mấy năm. Lúc đó, bọn họ đều tưởng rằng tôi đã chết ở trên chiến trường, nên đặc biệt đem một ít quần áo của tôi về chôn cất ở đây. Qua nhiều năm như vây, cũng chẳng còn ai nhớ đến, đã từng có một vị Chiến Thần, vì bọn họ ra sức, suýt phải chiến tử ở trên sa trường.”
Còn không đợi cho Trần Thanh Hà đáp lại, Trần Viễn đã tự cười giễu cợt nói ra. Sau đó, không biết từ đâu anh lấy ra một điếu thuốc, đưa về phía Trần Thanh Hà, nói.
“Anh có hút thuốc hay không?”
Thấy Trần Thanh Hà lắc đầu, lúc này Trần Viễn tự tay đem điếu thuốc ở trên tay của mình đốt lên. Chỉ là, thay vì dùng đến bật lửa, Trần Viễn lại dùng linh hỏa để châm thuốc. Nhất thời, ánh mắt của Trần Thanh Hà không khỏi lộ ra một tia kiêng kỵ.
“Lần trước, cậu đã từng nói với tôi, chỉ cần tôi có thể lấy được hoa của Mạn Đà La, thì cậu có thể thi thuật để cho bạn tôi tỉnh lại, đúng không?!”
Sau khi châm lên điếu thuốc, rít vào một hơi thật sâu. Lúc này, Trần Viễn mới phả ra khói thuốc, rồi sau đó nhìn về phía Trần Thanh Hà, nhẹ giọng nói ra.
Nghe được lời này của Trần Viễn, trong con ngươi của Trần Thanh Hà nhất thời có chút nhịn không được, lộ ra một vệt tinh quang. Nhưng mà, rất nhanh liền được Trần Thanh Hà giấu đi. Sau đó, vẻ mặt của hắn lộ ra thành khẩn, gật đầu đáp lại.
“Đúng vậy, chỉ cần anh có thể lấy được hoa của Mạn Đà La. Đồng tời, tìm thấy U Minh Hàn Thủy, tôi có thể thi thuật để cho bạn gái của anh tỉnh lại. Hơn nữa, tôi còn nghe nói anh có một cô em gái, đang bị ung thư giai đoạn cuối, hiện chưa có thuốc chữa trị. Nếu như anh tin tưởng tôi, thì tôi có thể giúp anh điều trị cho em gái của anh.”
Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt của Trần Thanh Hà lộ ra vô cùng hưng phấn. Trần Viễn cũng không biết rõ là hắn đang giả vờ hay nói thật tâm. Nhưng lúc này, anh cũng không có suy nghĩ gì nhiều, mà gật đầu đáp lại.
“Tốt, nếu như tôi có thể tìm ra được Mạn Đà La, tôi nhất định sẽ tự mình đi đến tìm cậu!”
Nói xong lời này, Trần Viễn cũng nhanh chóng đem điếu thuốc ở trên tay mình dập tắt. Sau đó, anh mới xoay người rời đi. Chỉ có điều, trước lúc rời khỏi nơi này, anh lại không nhịn được, liếc mắt nhìn lấy Trần Thanh Hà, nói ra.
“À, còn chuyện này nữa, tôi quên nhắc nhở với cậu. Có một số việc, nếu như không muốn để cho người khác biết, thì tốt nhất là mình đừng nên làm. Nếu không, một khi mọi thứ lộ ra, thì sẽ không tốt để thu hồi lại đâu!”
Sau khi nói xong những lời này, thân hình của Trần Viễn cũng đã nhanh chóng biến mất khỏi khu nghĩa trang. Chỉ để lại Trần Thanh Hà đứng chôn chân ở một chỗ, trên khuôn mặt lộ ra một tia hoảng sợ. Sau đó, tâm tình của Trần Thanh Hà biến đến vô cùng phức tạp. Cuối cùng, Trần Thanh Hà mới nắm chặt lấy nắm tay của mình, hàm răng nghiến chặt lại với nhau.
Chương 177 - Đi tìm di chỉ
“Thưa đội trưởng, mọi người đã có mặt đầy đủ!”
Đứng trước doanh trại của quân đội, lúc này một nhóm binh sĩ mặc quân phục chỉnh tề, dừng lại ở trước mặt của Trần Viễn để làm động tác báo cáo.
Hơi hơi đưa mắt liếc nhìn đội ngũ một chút. Lúc này, Trần Viễn mới hài lòng gật đầu nói ra.
“Tốt, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, tất cả bắt đầu xuất phát!”
Trải qua ba ngày quan sát huấn luyện ở trong doanh trại. Lúc này, Trần Viễn đã tự mình lựa chọn ra hơn ba mươi người có biểu hiện xuất sắc nhất, bắt đầu tiến hành một trận tác chiến đặc biệt.
Mà lúc này, âm thanh của Trần Viễn vừa mới kết thúc. Từ trên bầu trời nhanh chóng đáp xuống hai chiếc máy bay trực thăng vận tải. Sau đó, Trần Viễn tự mình đi đầu, leo lên một chiếc trực thăng ở gần nhất. Sau đó, hơn ba mươi binh sĩ đồng loạt theo thứ tự bước lên. Đợi cho tất cả mọi người đã lên xong, lúc này Trần Viễn mới lần nữa ra hiệu, cho hai chiếc trực thăng cất cánh, bay đi.
Đứng ở dưới sân huấn luyện của đơn vị, ánh mắt của Vương Lâm nhìn theo hai chiếc máy bay trực thăng đã rời đi xa. Lúc này, trong lòng của ông ta không khỏi thở dài một hơi.
Mặc dù Trần Viễn không có nói ra mình sẽ thực hiện nhiệm vụ gì. Nhưng thông qua một số tin tức mà Vương Lâm có được, thì nhiệm vụ lần này của Trần Viễn cực kỳ nguy hiểm. Cho dù là các thành viên lâu năm của đội Long Vệ, cũng sợ rằng khó có thể toàn bộ an toàn trở về. Huống hồ, đợt tuyển chọn lần này, Trần Viễn chỉ lựa chọn những thành viên vừa mới kết thúc huấn luyện, bọn họ thật sự chỉ là một đám tân binh mà thôi.
“Đội trưởng, anh đang lo lắng cho bọn họ sao?”
Đúng vào lúc này, đột nhiên một âm thanh ở phía sau lưng truyền đến, để cho Vương Lâm hơi thoáng giật mình một cái, vội vàng xoay người nhìn lại.
Không biết từ lúc nào, hai người Triệu Kiến An cùng Kiều Thanh Phương đã đứng ở phía sau lưng của Vương Lâm. Hơn nữa, hai người bọn họ lúc này còn mặc quân phục, rõ ràng là vừa mới kết thúc nhiệm vụ trở về.
“Đội trưởng, anh cần không phải lo lắng cho bọn nhóc đó. Anh phải tin tưởng vào thực lực của cậu ta. Ngay cả tôi, sợ rằng cũng không phải là đối thủ của hắn!”
Giống như thấy được biểu lộ của Vương Lâm vẫn có mấy phần bất an, lúc này Triệu Kiến An không khỏi tiếp tục lên tiếng khuyên nhủ. Nghe vậy, Vương Lâm chỉ có thể khe khẽ thở dài một tiếng.
“Ài, người đã già rồi, nhiều lúc suy nghĩ lung tung, cũng không thể nào thay đổi được. Đúng rồi, hai cô cậu đến đây tìm tôi là có việc gì? Cũng không phải rảnh rỗi chạy đến để trêu chọc ông già như tôi đấy chứ?!”
“Đội trưởng, anh đang nói cái gì vậy? Nhìn anh vẫn còn trẻ khỏe thế kia, so với Triệu Kiến An tôi còn mạnh khỏe hơn rất nhiều, làm sao có thể coi như là già được?"
“Ha ha ha, Triệu Kiến An, cái tính của cậu cũng chẳng chịu thay đổi chút nào. Bình thường, không có việc gì cần phải nhờ vả, tôi cũng không thấy cậu khen tôi như vậy đi?”
Bị Vương Lâm nhìn thấu suy nghĩ của mình, lúc này Triệu Kiến An cũng không có bao nhiêu ngượng ngùng. Ngược lại, ông ta có chút vui vẻ cười lên một trận.
“Ha ha ha, vẫn là đội trưởng hiểu tôi nhất! Đội trưởng, ngoài này cũng không thể tiện nói chuyện. Hay là chúng ta vào trong rồi nói chuyện một chút đi!”
Nhìn thấy bộ dáng của Triệu Kiến An như vậy, Vương Lâm cũng chỉ có thể lắc đầu thuận theo. Sau đó, cả ba người cùng đi vào trong phòng. Không biết là cả ba người đã nói với nhau chuyện gì, nhưng rất lâu cũng không thấy cả ba đi ra bên ngoài.
Lúc này, sau khi rời khỏi doanh trại, hai chiếc máy bay trực thăng thẳng hướng đi về phía một chỗ vách núi, nằm cách thủ đô hơn hai ngàn kilomet.
Sau khi tìm đến vị trí thích hợp, Trần Viễn lúc này mới ra hiệu cho phi công hạ thấp độ cao, thả xuống dây thang để cho binh sĩ chuẩn bị đáp xuống. Nhưng ngay vào lúc này, phía trên bầu trời đột nhiên truyền đến một trận mưa giông. Sau đó, một luồng sấm sét từ phía trên bầu trời đánh xuống.
Ầm Ầm!
Nhìn thấy cột sét vậy mà trực tiếp hướng thẳng về phía cánh của trực thăng bổ xuống, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi biến đến cực kỳ nghiêm trọng. Đồng thời, một đám binh sĩ đều bị dọ sợ đến sắc mặt tái xanh.
Dù sao, khoảng cách lúc này của trực thẳng xuống dưới đất cũng hơn mấy chục mét. Một khi trực thẳng bị sấm sét bổ trúng, thì cả đoàn người cũng khó có thể thoát nạn.
“Tất cả mau chóng nhảy xuống, nhanh lên!”
Trước tình huống nguy cấp, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể hạ lệnh cho toàn bộ binh sĩ từ trên trực thăng nhảy xuống dưới đất. Mặc dù làm chuyện như vậy, nhất định sẽ rất mao hiểm. Nhưng so với bị sét đánh trúng, dẫn đến cháy nổ thì càng an toàn hơn rất nhiều.
Ầm!
Ầm!
Nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng đám binh sĩ cũng không dám trái lệnh, chỉ có thể nghiến chặt răng, hướng về phía mặt đất nhảy xuống.
Rầm!
Rầm!
Từng cái bóng người nhảy chóng rơi xuống mặt đất. Mặc dù khoảng cách từ trực thăng đến nơi tiếp đất vẫn còn cao tới mấy chục mét, nhưng nói như thế nào, toàn bộ những người được Trần Vũ đem đến để thực hiện nhiệm vụ lần này đều có thực lực không thấp. Hơn nữa, bọn họ đã từng trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc. Thế nên, tuy rằng sau khi nhảy xuống có một số binh sĩ bị thương, nhưng vẫn không có ai bị thương quá nghiêm trọng.
Chỉ có điều, hai phi công nằm trong tổ lái thì không có may mắn như vậy. Cũng không biết rõ vì sao thời tiết lúc này đang rất bình thường, bầu trời lại đột phát hạ xuống sấm sét. Hơn nữa, vị trí của nó lại vô cùng chuẩn xác, bổ thẳng về phía hai cánh của hai chiếc máy bay trực thăng.
Rầm!
Rầm!
Ngay lập tức, toàn bộ hai cánh của hai chiếc máy bay trực thăng đều bị bốc cháy. Đồng thời, toàn bộ máy bay lập tức bị mất thăng băng, rơi thẳng về phía vách núi.
Ầm!
Ầm!
Máy bay va chạm về phía vách núi, dẫn đến một trận nổ lớn vang lên. Cứ như vậy, Trần Viễn trơ mắt nhìn lấy hai chiếc máy bay trực thăng cùng với phi công ở trên đều bị bốc cháy.
“Đội trưởng!”
Lúc này, ở bên cạnh của Trần Viễn nhanh chóng đi đến một người binh sĩ, trên vai vác lấy một cái thiết bị dò tìm, vẻ mặt vẫn còn mang theo mấy phần sợ hãi thấp giọng nói ra.
Thấy được binh sĩ vây ở xung quanh, lúc này Trần Viễn chỉ có thể nghiêm giọng nói ra.
“Tất cả tập hợp, đều không được phép rời khỏi vị trí, khi chưa có được mệnh lệnh của tôi, rõ chưa?!”
“Rõ!”
Vừa rồi nếu như không có Trần Viễn phản ứng cực nhanh, để cho toàn bộ mọi người ở đây an toàn đáp xuống dưới đất, lúc này sợ rằng số phận của bọn họ cũng chẳng khác gì hai người phi công ở trên hai chiếc máy bay trực thăng. Chính vì vậy, vừa nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, toàn bộ binh sĩ đều đồng loạt đáp lên.
Thấy thế, Trần Viễn mới nhẹ gật đầu một cái. Sau đó, ánh mắt của anh liếc nhanh, nhìn qua địa hình ở xung quanh. Kỳ thật, mục đích chuyến đi lần này của Trần Viễn cũng không đơn giản chỉ là hoàn thành nhiệm vụ ở phía trên giao cho. Mà anh còn muốn tìm đến một vật. Thế nên, sau khi xác định được vị trí của mình cũng cách mục đích không có quá xa. Trần Viễn lúc này mới lần nữa phân phó xuống.
“Đội một, đội hai đi theo tôi. Đội ba ở lại cảnh giới!”
“Rõ!”
Tự mình dẫn theo hai chi đội ngũ hướng về phía cánh rừng ở sâu bên trong bước đi. Lúc này, trên tay của Trần Viễn bất thình lình cầm lấy một tấm địa đồ. Đây là đồ vật mà Trần Viễn Sơn đoạn thời gian trước đã đưa cho Trần Viễn. Chỉ có điều, anh cũng không hiểu vì sao Tiêu Viễn Sơn không tự mình đi vào bên trong để tìm kiếm, lại giao nó cho anh để làm nhiệm vụ.
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không có quá nhiều tin tưởng đối vợ cha vợ của mình. Từ ngày được Tiêu Viễn Sơn cho một tấm truyền tống phù, truyền tống đến phòng ngủ của Trang Đài, lại phát hiện ra cái xác của ông ta xuất hiện ở một chỗ phế tích trong trận chiến xảy ra ở tầng hầm bí mật. Trần Viễn đối với Tiêu Viễn Sơn lộ ra rất nhiều nghi ngờ. Hơn nữa, ông ta lại còn là thành viên của tổ chức tà giáo, điều này càng làm cho Trần Viễn đối với người cha vợ này càng thêm nghi ngờ.
“Đội trưởng, phía trước không có đường đi, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Lúc này, ngay tại trong lúc Trần Viễn còn suy nghĩ lung tung về chuyện của Tiêu Viễn Sơn. Đột nhiên, bên cạnh của anh truyền đến âm thanh của một binh sĩ. Khi quay đầu nhìn lại, Trần Viễn mới phát hiện ra phía trước mặt mình không biết từ lúc nào đã có một cái vách đá chắn ngang. Thế nhưng, theo trong địa đồ đến xem, thì phía trước này ắt hẳn còn có một con đường mới phải?
Trong lúc nhất thời, Trần Viễn có chút nhíu mày. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của anh bỗng dưng sáng lên.
“Nhanh, cho người đào xuống chỗ này. Đúng rồi, là ở vị trí đó. Tiếp tục đào sâu xuống phía dưới. Động tác nhanh lên một chút!”
Trần Viễn không có suy tư bao lâu, anh đã tự mình chỉ huy hai chi đội ngũ, hướng về phía một chỗ vách đá đào xuống.
Qua một lúc lâu, rốt cuộc mấy chục binh sĩ cũng đào xuống được một cái hô sâu hơn mười mấy mét. Ngay sau đó, Trần Viễn rất nhanh liền phát hiện ra được, ngay chỗ hố sâu lúc này vậy mà hiện ra một đoạn nước ngầm.
“Ha ha ha, quả nhiên đúng là chỗ này, nhanh, cho người đào xuống cho tôi!”
Sau khi phát hiện ra dưới hố sâu thật sự có mạch nước ngầm, Trần Viễn lúc này cũng không có thời gian để trì hoãn, liền ra hiệu cho binh sĩ tiếp tục đào xuống.
Trải qua mấy tiếng đồng hồ đào liên tục, rốt cuộc vị trí hố sâu cũng khai thông ra một đầu thông đạo. Nơi này, vậy mà xuất hiện một chỗ sông ngầm, hơn nữa nó còn xuyên qua vách núi, thông về phía bên kia.
Sau khi do dự một hồi, Trần Viễn tự mình nhảy xuống phía dưới. Sau đó, anh mới cất giọng gọi to.
“Tất cả dừng lại ở đây, đợi tôi trở lại!”
Nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, mặc dù mọi người lúc này tỏ ra có phần lo lắng. Nhưng tất cả bọn họ đều không dám cãi lệnh, chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng làm theo.
Chương 178 - Quái vật trong đầm nước
Ầm!
Trần Viễn đâm đầu nhảy thẳng xuống mạch nước ngầm, sau đó lấy hơi lặng sâu xuống dưới đáy sông. Không biết trải qua bao lâu, lúc này trên đầu của Trần Viễn đột nhiên truyền đến một trận âm thanh trầm thấp. Ngay sau đó, anh cũng nhanh chóng ngoi lên khỏi mặt nước, đưa mắt nhìn sang bốn phía xung quanh.
Lúc này, đập vào mí mắt của Trần Viễn là một tòa hang động bằng đá vôi. Hơn nữa, phía trên thạch nhũ không ngừng nhỏ xuống từng giọt tinh thể trong suốt. Mặc dù vẫn còn một khoảng cách khá xa, nhưng Trần Viễn có thể rõ ràng cảm nhận được bên trong tinh thể truyền đến một luồng linh khí vô cùng tinh khiết. Nhất thời, các tế bào ở trong cơ thể của Trần Viễn không khỏi sôi trào mãnh liệt, như rất khát vọng được đem những giọt tinh thể này hấp thu.
Tức thì, trong đầu của Trần Viễn không khỏi hiện lên một cái danh tự, Thiên Niên Linh Nhũ. Đây là một loại thiên địa kỳ trân, chỉ có ở những nơi tụ tập linh khí vô cùng dồi dào mới xuất hiện qua. Hơn nữa, loại bảo vật này từ lâu đã không rõ tung tích.
Trần Viễn thật sự không có nghĩ đến, chuyến làm nhiệm vụ này của mình lại có được một cái thu hoạch ngoài ý muốn như vậy?
Chỉ là, còn không đợi Trần Viễn thoát khỏi mặt nước. Lúc này, trong động đá vôi đột nhiên truyền lên một trận tức giận gầm rú. Ngay sau đó, vô số cánh dơi đập bay ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Anh có thể cảm nhận được, cách vị trí của mình không có bao xa, đang có một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ, không ngừng tiến lại gần.
Rầm!
Rầm!
Mặt đất đột nhiên trở nên chấn động một cách kịch liệt. Ngay sau đó, Trần Viễn rất nhanh liền nhìn thấy một đầu quái vật cực kỳ không lồ, từ phía sâu trong động đá vôi chạy ra ngoài.
Con quái vật này đầu người thân rắn, trên thân mọc ra sáu đầu cánh tay, vẻ mặt tỏ ra vô cùng hung ác, hướng về phía Trần Viễn phát ra âm thanh tức giận.
“Con ngươi, nơi này không phải là nơi để cho ngươi có thể đặt chân tới, cút đi cho ta!”
Trần Viễn cũng không có nghĩ đến, con quái vật này vậy mà có thể miệng nói tiếng người. Hơn nữa, nó lại dùng tiếng phổ thông để nói chuyện với Trần Viễn. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một tia ngạc nhiên.
Thế nhưng, sau đó con ngươi của Trần Viễn đột nhiên đảo qua một vòng. Cuối cùng, anh mới gật đầu đáp lại.
“Được rồi, tôi không làm phiền đến anh nghỉ ngơi. Tạm biết!”
Nói xong, Trần Viễn lần nữa chui xuống mặt nước, sau đó lặn xuống đáy sông. Nhưng mà, anh cũng không có rời đi bao xa, chỉ cố gắng thu liễm lại khí tức ở trên người của mình, rồi yên lặng chờ đợi tiếng bước chân của con quái vật kia đi xa.
Nhưng mà, năm phút, mười phút, rồi ba mươi phút đi qua. Nhưng ở dưới nước Trần Viễn vẫn có thể cảm nhận được khí tức của con quái vật đầu người thân rắn đang quẩn quanh ở gần đấy. Nhất thời, trong lòng Trần Viễn có chút nặng nề.
May mắn, trước đây Trần Viễn có từng trải qua huấn luyện, có thể tự mình nín thở ở dười nước hơn nửa giờ đồng hồ. Hơn nữa, bản thân Trần Viễn còn có linh khí hộ thể. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, anh có thể duy trì tình trạng hiện tại cho đến khi trời tối.
Thế nhưng, cũng không cần Trần Viễn chờ đợi bao lâu. Giống như xác định Trần Viễn đã thật sự đi xa, lúc này con quái vật đầu người thân rắn cũng bắt đầu chậm rãi quay trở lại chỗ ở của mình.
Qua một lúc, cảm nhận được khí tức của đối phương đã hoàn toàn biến mất. Lúc này, Trần Viễn mới lần nữa cẩn thận ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Sau khi phát hiện đối phương quả thật đã rời đi, nhưng Trần Viễn cũng không dám mạo hiểm, mà vô cùng cẩn thận, không gây ra một chút tiếng động nào, bước nhanh lên bờ.
“Hống!!!”
Nhưng mà, ngay vào lúc này, từ phía bên trong hang động đột nhiên truyền đến một trận tiếng hống. Ngay sau đó, gã quái vật đầu người thân rắn vừa mới rời đi không lâu, lúc này vậy mà đã quay trở lại. Hơn nữa, đi bên cạnh hắn lúc này còn có hai gã đồng bọn, trên sáu cánh tay của bọn chúng đều mang theo binh khí.
“Nhân loại, quả nhiên các ngươi đều là những kẻ xảo trá. Đã ngươi dám vi phạm lệnh cấm của chủ nhân, vậy thì, ngươi hãy nhận lấy sự trừng phạt của chúng ta!”
Giống như phát ra một lời tuyên ngôn. Sau khi nói xong những lời này, gã quái vật đầu người thân rắn vừa rồi mới cầm lấy một cây lao, hướng về phía Trần Viễn dùng sức để phóng tới.
Vụt!
Cây lao được gã quái vật đầu người thân rắn phóng đi với một tốc độ hết sức kinh người. Ngay sau đó, mũi lao lao nhanh tới, đúng ngay vị trí của Trần Viễn phóng tới.
Nhìn thấy đầu mũi lao sắc nhọn chỉ cách đỉnh đầu của mình không đến vài centimet, hai tròng mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn lên.
Ầm!
Một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng ập đến, để cho Trần Viễn không có cách nào thừa nhận được, trực tiếp bị hất văng ra ngoài, lao thẳng xuống mặt nước.
Rầm!
Nhìn thấy Trần Viễn chỉ bị mũi lao của mình hất văng, mà không trực tiếp mất mạng. Lúc này, trong con ngươi của gã quái vật đầu người thân rắn, không khỏi lộ ra một tia sát khí.
“Sát!”
Ngay sau đó, hai gã đồng bọn còn lại cũng đồng loạt đem mũi lao ở trên tay mình phóng ra, mục đích hướng thẳng về phía vị trí của Trần Viễn phóng tới.
Mặc dù mũi lao vừa rồi cũng không có thể cho Trần Viễn bị thương. Nhưng mà, lực lượng của nó thật sự quá mức kinh khủng, hiện tại hai đầu cánh tay của anh vẫn còn cảm giác tế rần.
Thế nên, ngay khi thấy được ba đầu mũi lao của ba tên quái vật đầu người thân rắn phóng tới, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lần nữa trừng lớn. Đồng thời, trong lòng của anh hốt hoảng hô lên một tiếng không ổn.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Cả ba đầu mũi lao đều chính xác rơi vào vị trí của Trần Viễn đang đứng ở dưới nước. Nhưng mà, sắc mặt của cả ba gã quái vật đều chẳng mấy tốt đẹp gì. Bởi vì, ngay tại vừa rồi không biết vì sao khí tức của đối phương đột nhiên biến mất, để cho bọn chúng không có cách nào cảm nhận được.
Qua một hồi lâu, không thấy động tĩnh gì xảy ra, gã quái vật đầu người thân rắn, có vẻ giống như là thủ lĩnh của hai gã quái vật còn lại, mới ra hiệu cho đồng bọn của mình.
“Đi, xuống dưới tìm kiếm. Nhìn xem tên nhân loại đó còn sống hay không?!”
Đối với mệnh lệnh của gã quái vật thân rắn này, hai tên quái vật còn lại cũng không dám phản đội. Rất nhanh, hai cái thân hình khổng lồ của bọn chúng lao vào trong nước. Sau đó, cả hai bọn chúng lặn sâu xuống mặt nước, dự định tìm kiếm tung tích của Trần Viễn.
Mà lúc này, Trần Viễn đã từ một phương hướng khác, chui trở lại trên mặt nước. Đứng ở bên ngoài, đám binh sĩ đột nhiên thấy được Trần Viễn xuất hiện, bọn họ đều không khỏi mừng rỡ hô lên.
“Đội trưởng, anh trở lại rồi!”
Nhìn thấy đám binh sĩ đứng vây ở xung quanh, lúc này Trần Viễn cũng không có thời gian để trò chuyện với bọn họ.Anh cấp tốc lao ra khỏi mặt nước, sau đó ra lệnh cho bọn họ.
“Tất cả chuẩn bị vào vị trí sẵn sàng chiến đấu!”
Nghe được mệnh lệnh bất ngờ này của Trần Viễn, đám binh sĩ qua một hồi ngạc nhiên. Sau đó, bọn họ cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, cấp tốc lấy ra vũ khí, rồi sẵn sàng trong tư thế chiến đấu.
Cũng không qua bao lâu, lúc này từ trong mạch nước ngầm, đột nhiên truyền ra một trận tiếng hống. Ngay sau đó, tất cả những người có mặt ở đây đều nhìn thấy hai cái đầu người, mang theo một thân mình rắn đang không ngừng nhe nanh múa vuốt, hướng về phía bọn họ phát ra từng trận âm thanh gào rống.
“Bắn!”
Mệnh lệnh của Trần Viễn cấp tốc hạ xuống. Ngay lập tức, một loạt tiếng súng vang lên, từng vòng hỏa đạn đang không ngừng hướng về phía hai gã quái vật khổng lồ đánh tới.
Thế nhưng, ngoại trừ những tiếng vang lên lách cách. Lúc này, cả hai gã quái vật đều không hề có một chút hoảng sợ nào. Ngược lại, bọn chúng còn có mấy phần hiếu kỳ, nhìn về phía nhóm người của Trần Viễn.
“Đội… đội trưởng, đây là quái vật gì?”
Sau khi xả đạn một loạt, lúc này thấy cả hai con quái vật đều không có bị súng đạn gây ra tổn thương. Thậm chí, trên lớp da bên ngoài của bọn chúng còn không xuất hiện một chút vết xước. Tức thì, một gã binh sĩ có chút nhịn không được, vừa nuốt xuống một ngụm nước bọt, vừa hướng về phía Trần Viễn để hỏi thăm.
Nhưng mà, Trần Viễn cũng không có cách nào hướng về phía bọn họ để giải thích. Lúc này, anh tự mình đi tới, cầm lấy một thanh dao ngắn, hướng về phía đỉnh đầu của hai tên quái vật đâm xuống.
Xoạt!
Vừa rồi, cho dù dùng đến súng đạn cũng không có cách nào xuyên thủng lớp da phòng ngự bên ngoài của hai con quái vật. Nhưng lưỡi dao của Trần Viễn chỉ vừa mới đâm xuống. Tức thì, một thứ chất lỏng màu xanh mang theo một cỗ mùi tanh cực kỳ cay nồng, từ trên đỉnh đầu của một con quái vật chảy xuôi xuống. Ngay sau đó, một tiếng rít đầy chói tai cũng bất chợt vang lên.
“Gào!”
“Hống!”
Tiếng rít này giống như mang theo một cỗ năng lượng đặc biệt nào đó, cả đám binh sĩ đều có cảm giác đầu chóng mắt hoa. Đồng thời, từ trong hai bên lỗ tai của bọn họ chậm rãi chảy ra một ít máu tươi.
Thấy được cảnh này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần nghiêm trọng. Vừa rồi, nếu như không phải là anh nhanh trí đem linh lực bao phủ lại hai bên lỗ tai. Lúc này, sợ rằng tình cảnh của anh cũng không khác gì bọn họ.
“Tất cả lui lại, rời khỏi nơi này ngay lập tức!”
Biết rõ, đám binh sĩ này không có cách nào ngăn chặn được sóng âm của hai con quái vật khi gào thét. Thế nên, lúc này Trần Viễn chỉ có thể mệnh lệnh, để cho tất cả bọn họ đều rút lui.
Nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, đám binh sĩ lúc này mới lấy lại tinh thần. Sau đó, bọn họ cũng không dám chần chừ, nhanh chóng theo thứ tự từ đợt lui về phía sau.
Thấy được cảnh này, vẻ mặt của cả hai con quái vật càng thêm dữ tợn. Cả hai bọn chúng đang dự định dùng lấy sóng âm để công kích những người con lại. Nhưng mà, ngay khi bọn chúng kịp mở miệng gào lên. Lúc này, trên tay của Trần Viễn đã mang theo mỗi bên một quả lựu đạn, hướng về phía cổ họng của hai con quái vật ném tới.
Ầm!
Ầm!
Chương 179 - Bị quái vật tập kích
Động tác của Trần Viễn cực kỳ chuẩn xác. Hơn nữa, bởi vì hình thể của hai con quái vật này có phần lớn hơn so với nhân loại bình thường. Thế nên, hai quả lựu đạn ở trên tay của Trần Viễn vô cùng thuận lợi rơi vào trong miệng của bọn chúng. Ngay sau đó, hai tiếng nổ lớn vang lên.
Mặc dù, lớp da bên ngoài của hai con quái vật này cực kỳ cứng rắn, cho dù súng đạn cũng không có cách nào để xuyên thủng được. Nhưng mà, lựu đạn vừa nổ hai bên tròng mắt của hai con quái vật đều không khỏi trừng lớn. Đồng thời, trong miệng của chút rít lên một trận hoảng sợ, từ trong ổ bụng của chúng lúc này cũng bắt đầu trào ra từng đợt chất dịch màu xanh.
Đám quái vật này không giống với con người, máu của bọn chúng cũng không phải máu đỏ, mà có màu xanh lục giống như lá cây. Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều đến như vậy. Anh thấy cả hai con quái vật đều đã bị thương, tức thì thân hình của anh cấp tốc lao tới. Từ trên tay cầm lấy một thanh chủy thủ, hướng về phía cổ họng của bọn chúng xoẹt tới.
“Gào!!!”
Lưỡi dao của Trần Viễn giống như cắt qua giấy vụn, trực tiếp xuyên thẳng qua cổ họng của con quái vật ở gần nhất. Sau đó, cổ họng của nó bắt đầu không ngừng tuôn ra chất dịch nhờn màu xanh. Đồng thời, trong con người của nó lúc này hiện ra một vẻ khó có thể nào tin tưởng được.
Dù sao, chủng tộc của bọn chúng đã tồn tại từ thời thượng cổ, cách niên đại này cũng có hơn mấy trăm triệu năm. Lúc này, nó cứ như vậy bị một tên nhân loại dễ dàng giết đi, trên mặt nó lộ rõ một vẻ không cam lòng.
Nhưng mặc cho nó có cam lòng hay không, lúc này lưỡi dao ở trên tay của Trần Viễn đã lần nữa xoẹt tới, trực tiếp đem cổ họng của nó cắt đứt, để cho cái đầu người được gắn trên thi thể của nó nhanh chóng rơi xuống mặt đất, lăn lông lốc vài vòng.
“Gào!”
Đứng ở một bên, nhìn thấy đồng bạn của mình cứ như vậy bị một tên nhân loại giết chết. Lúc này, con quái vật đầu người thân rắn còn lại không khỏi tức giận rít lên một tiếng. Tiếng rít này của nó mang theo một cỗ sóng ấm, khiến cho mang nhỉ của tất cả binh sĩ đã lui về phía sau rất xa cũng bị chấn động đến rỉ máu.
Trong khi đó, vị trí của Trần Viễn chỉ cách con quái vật này không đến vài thước. Bị một tiếng rít như vậy, đầu óc của anh không khỏi vang lên một trận ông ông tác hưởng. Đồng thời, vẻ mặt của Trần Viễn lúc này cũng lộ ra mấy phần tái nhớt.
Kỳ thật, vừa rồi để giết chết được con quái vật đầu người thân rắn kia, Trần Viễn đã không tiếc vận dụng một ít năng lượng thần bí từ miếng ngọc bội âm dương. Lúc này, bởi vì lực lượng phong ấn ở trong cơ thể có chút hao hụt. Hơn nữa, còn bị sóng âm của con quái vật kia công kích, khiến cho lực lượng từ quả cầu lửa ở trong đan điền của Trần Viễn bộc phát, suýt chút nữa làm anh trực tiếp hộc máu, hôn mê ngay tại chỗ.
Cũng may, trên người của Trần Viễn còn có một tấm cổ phù lần trước Cơ Thanh Thanh đã đặc biệt tặng riêng cho anh. Chính vì thế, lúc này lực lượng cuồng bạo của quả cầu lửa kia mới tạm thời bị áp chế xuống. Đồng thời, từ trong đáy mắt của Trần Viễn không khỏi xuất hiện một tia kiên định, cắn chặt lấy hàm răng của mình.
“Đi chết đi!”
Trong kẽ răng rít lên một trận cuồng nộ, tốc độ của Trần Viễn dùng đến cực hạn, bàn tay của anh mạnh mẽ vung lên, vỗ xuống một chưởng.
Bụp!
Răng rắc…
Lực lượng một chưởng này của Trần Viễn hết sức kinh khủng, cho dù xương đầu của con quái vật cực kỳ cứng rắn. Nhưng lúc này, đỉnh đầu của nó vậy mà bị vỗ cho nứt ra, lộ ra một chỗ kẻ hở, có thể thấy rõ chất dịch màu trắng xen lẫn ở trong đò.
Rầm!
Thân hình của con quái vật đầu người thân rắn cứ như vậy đổ gục xuống. Cho đến chết, nó cũng không có nghĩ đến mình lại bị giết chết đơn giản như vậy.
“Đội trường, đội trưởng!”
“Anh không có sao chứ?!”
Lúc này, sau khi nhìn thấy cả hai con quái vật đều bị Trần Viễn diệt sát, cả đám binh sĩ đều đồng loạt chạy nhanh tới, vẻ mặt mang theo vô tận sùng bái.
Đối với đám binh sĩ này, Trần Viễn cũng lười nhác lên tiếng giải thích. Lúc này, anh chỉ đưa tay phất phất lên, rồi nói.
“Giúp tôi dọn dẹp lại nơi này cho sạch sẽ một chút. Chờ tôi lát nữa sẽ quay lại!”
Nói xong lời này, Trần Viễn cũng mặc kể một đám binh sĩ đứng ở phía trên mạch nước ngầm, vội vàng xử lý thi thể của hai con quái vật. Thân hình của anh lúc này đã lao xuống, lần nữa lặn sâu xuống dưới mạch nước ngầm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Trần Viễn lần nữa lao ra khỏi mặt nước. Anh rất cần thẩn đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh. Lúc này, thấy phía trên bờ không có bất kỳ còn quái vật nào lưu lại ở bên cạnh, Trần Viễn không khỏi âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nhưng tất nhiên, anh cũng không dám thả lỏng. Vì anh biết, đám quái vật này dường như có một loại năng lực đặc thù nào đó, chúng có thể cảm nhận được khí tức của người sống khi tiếp cận về phía bên trong thạch động.
Thế nhưng, đối với Trần Viễn mà nói, thì sô Thiên Niên Linh Nhũ kia có một sự dụ hoặc quá lớn. Anh cho dù phải mạo hiểm một chút, cũng muốn lấy được phần linh vật này đưa về sử dụng. Huống hố, bảo tàng cũng nằm sâu ở trong thạch động. Nếu như Trần Viễn muốn tìm thấy được vị trí của bảo tàng, thì anh chỉ có thể tiến về phía thạch động, đối mặt với một lũ quái vật có sức phòng ngự vô cùng biến thái.
Ầm!
Ầm!
Ngay tại lúc này, sau khi Trần Viễn đã tiến rất gần về phía thạch động. Đột nhiên, bên trong thạch động bất ngờ truyền ra một trận tiếng vang trầm thấp. Ngay sau đó, mặt đất ở dưới chân của Trần Viễn cũng lắc lư lên một trận hết sức kịch liệt. Đồng thời, phía trong thạch động lúc này cũng đột ngột phát ra âm thanh gào thét của đám quái vật đầu người thân rắn. Trong đó, có một âm thanh Trần Viễn cảm thấy hết sức quen thuộc.
“Rống! Nhân loại, các ngươi thật sự là đáng chết!”
Ầm!
Ầm!
Ngay sau đó, Trần Viễn có thể nghe được bên trong thạch động lúc này đang vang lên một trận âm thanh đánh nhau vô cùng kịch liệt. Nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần kỳ quái. Anh thật sự không có nghĩ đến, ngoại trừ đám người của mình đi đến bào tàng lần này, vậy mà còn có một nhóm người khác đã xông lên phía trước?
Điều này nhất thời để cho Trần Viễn không khỏi cau lại lông mày. Nhưng tình huống lúc này Trần Viễn cũng không thể nào đứng ở bên ngoài quan sát. Anh cũng rất muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai đã nhanh chân như vậy, thậm chí còn so với anh tới trước một đoạn.
Ầm!
Ầm!
Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn nhanh chóng nhích lên, dự định trước tiên thu lấy Thiên Niên Linh Nhũ, sau đó lại quan sát cuộc chiến sau cùng. Chỉ có điều, người tính không bằng trời tính. Ngay khi Trần Viễn vừa tới cách hồ nước đọng, bên trong ẩn chứa một lượng rất lớn Thiên Niên Linh Nhũ, tỏa ra một luồng linh khí vô cùng nồng đậm. Thì ở trước mặt của anh, bất chợt lao tới một cái bóng đen. Đồng thời, trong miệng của cái bóng đen này vậy mà phát ra một trận âm thanh gào thét.
“Đáng chết, kẻ trộm to gan! Ngươi cũng dám lấy trộm linh thủy của chúng ta?!”
Ngay lập tức, một cái cánh tay vừa thô vừa lớn, từ phía trước mặt cấp tốc lao tới. Sau đó, một đầu lưỡi đao cực kỳ sắc bén, hướng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn chém xuống.
Phập!
Lưỡi đao này thật sự vô cùng sắc bén, chỉ hơi lướt qua đỉnh đầu của Trần Viễn một chút, da đầu của anh lập tức truyền đến một đợt đau nhức. Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn cấp tốc né đi, nhưng lúc này đỉnh đầu của anh lại nhỏ xuống mấy giọt máu tươi.
May mắn, vừa rồi Trần Viễn đã né tránh kịp thời. Nếu không, một đao này chẻ xuống, sợ rằng thân thể của Trần Viễn đã tự chia làm hai. Nhưng mà, cũng không đợi cho Trần Viễn kịp có thời gian phản ứng lại. Lúc này, một gã quái vật đầu người thân rắn đã xoay người nhìn sang, trong miệng của gã phát ra một tiếng hừ lạnh.
“Hừ!”
Ngay sau đó, hai đầu cánh tay khác, đột nhiên phóng ra mấy thanh trường mâu, hướng thẳng về phía thân hình của Trần Viễn xuyên tới. Lúc này, vị trí giữa hai người chỉ có cách nhau không đến vài thước. Hơn nữa, hiện tại Trần Viễn chỉ mới vừa lăn người đứng dậy, cũng hoàn toàn không có biện pháp nào để tránh né công kích của đối phương. Nhất là, phía trên mũi mâu tỏa ra một trận hàn khí rét lạnh, để cho tâm tình của Trần Viễn lúc này không khỏi trầm xuống.
“Lần này thì nguy rồi!”
Trong đầu chỉ kịp vang lên một hồi cảnh báo, lúc này hai đầu mũi mâu cấp tốc lao tới, tiến sát về phía thân hình của Trần Viễn không đến vài milimet.
Ầm!
Chương 180 - Nghiệp hỏa
Bị trọng kích nện trúng, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên tái nhợt. Đồng thời, một cỗ buồn bực ở trong lồng ngực truyền đến, nhất thời để Trần Viễn có chút nhịn không được, phun ra một ngụm máu tươi.
May mắn, vừa rồi Trần Viễn phản ứng rất kịp thời, anh đã vận dụng nội lực quán thâu vào hai đầu cánh tay. Thế nên, mặc dù nhìn bộ dáng của anh lúc này có chút chật vật, nhưng chỉ bị một ít nội thương, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Thấy một màn này, vẻ mặt của gã quái vật đầu người thân rắn càng thêm trở nên dữ tợn. Ngay sau đó, thân hình của hắn nhanh chóng trườn lới, áp sát về phía Trần Viễn. Đồng thời, từ trong cổ họng của nó lúc này phát ra một trận âm thanh trầm thấp, một đầu nắm tay được bộc một lớp kim loại, bất ngờ hướng về phía Trần Viễn đánh tới.
Rầm!
Một quyền này của con quái vật đầu người thân rắn mang theo lực lượng vô cùng kinh khủng. Cho dù là Trần Viễn lúc này cũng không dám đón đỡ, anh nhóng chóng lướt người tránh đi. Đồng thời, trong lòng không ngừng vang lên một trận buồn bực.
Kỳ thật, thực lực của con quái vật này cũng chỉ tương đương với một người tu luyện cấp bậc tông sư đỉnh phong. Thế nhưng, phòng ngự của nó quá mức cường đại. Hơn nữa, tiếng hống của nó còn mang theo một loại đặc hiệu, có thể khiến cho tinh thần của người đối diện dễ rơi vào trong tình trạng hỗn loạn. May là, trước đó đã diệt sát qua hai đầu quái vật ở bên ngoài hang động, nên đối với công kích của nó anh đã có đề phòng từ trước, thế nên cũng không dễ dàng trúng chiêu.
Nhưng mà, một kích này không đánh trúng, con quái vật đầu người thân rắn cũng không dễ dàng bỏ qua cho anh. Ngay lúc này, âm thanh chiến đấu ở trong thạch động càng lúc càng thêm trở nên kịch liệt. Đồng thời, lúc này Trần Viễn cũng bất thình lình cảm nhận được, vậy mà phía bên trong còn xuất hiện mấy cỗ khí tức vô cùng kinh khủng, đang dần dần hướng về phía bên này chạy tới.
Nhất thời, trong lòng thầm hô lên một tiếng không ổn. Trần Viễn cũng không dám chần chừ nữa. Anh lớn giọng quát lên một tiếng.
“Chết đi!”
Ngay sau đó, từ trên người của Trần Viễn phóng xuất ra một cỗ khí thế cực kỳ kinh khủng, dọa cho con quái vật đầu người thân rắn có chút sợ hãi, không khỏi vội vàng lui lại phía sau một đoạn.
Nhưng mà, công kích của Trần Viễn không có đánh tới. Ngược lại, thân hình của anh cấp tốc hướng về phía một đoạn thạch nhũ, phía trên có lưu lại một vũng Thiên Niên Linh Nhũ. Không một chút nghĩ ngợi, Trần Viễn liền lấy ra bi đông đeo ở trên người, trực tiếp vớt đi một đoạn nước đọng, rồi cấp tốc lao về phía đầm nước để chạy trốn.
Ào!
Nhìn thấy đầm nước bắn lên tung tóe, lúc này vẻ mặt của con quái vật đầu người thân rắn vẫn có chút nghệch ra. Đợi cho nó kịp phản ứng lại, thì thân ảnh của Trần Viễn đã biến mất không thấy gì nữa.
“Gào! Hống!”
Ầm Ầm!
Qua một lúc, con quái vật lúc này mới kịp phản ứng lại, ánh mắt của nó vô cùng phẫn nộ, tức giận dùng lấy cái đuôi liên tục hướng về phía đầm nước đập xuống từng đợt sóng nước cao tới chục mét.
Ầm!
Ầm!
Sau một hồi phát tiết ra tức giận ở trong lòng, con quái vật đầu người thân rắn vậy mà không có giống như đồng bọn của nó trước đó, chạy đuổi theo Trần Viễn. Ngược lại, thân hình của nó cấp tốc chuyển động, hướng về phía bên trong thạch động đi tới.
“Đội trưởng, đội trưởng! Anh không có sao chứ?!”
Vừa mới lao ra khỏi mặt nước. Lúc này, âm thanh của các binh sĩ ở trên bờ đột nhiên kêu lên, để cho Trần Viễn không khỏi đưa mắt qua nhìn lại. Lúc này, thi thể của hai con quái vật đầu người thân rắn đã không thấy đâu nữa. Nhìn bộ dáng, sợ rằng đã bị những bị sĩ này xử lý.
Chỉ có điều, hiện tại Trần Viễn cũng không có thời gian để lo nghĩ nhiều như vậy. Anh nhanh người chui ra khỏi lỗ hổng ở dưới vách đá, bò lên trên mặt đất. Sau đó, anh đưa mắt nhìn về phía một tiểu đội trưởng ở gần đó, gọi đến.
“Cậu Khâm, cậu lại đây một chút!”
Trần Khâm vừa nghe được tiếng hô của Trần Viễn, trong lòng có chút giật mình, sắc mặt mang theo mấy phần thấp thỏm vội vàng chạy tới.
“Đội, đội trưởng, anh gọi tôi có chuyện gì?!”
Nhìn thấy bộ dáng của đối phương lúc này, Trần Viễn cũng không có nói nhảm nhiều, trực tiếp hạ lệnh xuống.
“Đi tới thông báo với mọi người, nhanh chóng thu dọn hành lý, lập tức rời khỏi nơi này. Đồng thời, cậu thay mặt tôi, liên lạc về sở chỉ huy, đề nghị bọn họ cử thêm trực thăng đến đây để đưa đón các cậu trở về, rõ chưa?!”
Nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, vẻ mặt của Trần Khâm không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc. Nhưng ngay lập tức, Trần Khâm liền vô cùng nghiêm túc, đứng nghiêm, đưa tay giơ ngang lên đầu, rồi đáp lại.
“Rõ, thưa đội trưởng!”
“Tốt! Cậu có thể rời đi!”
“Vâng!”
Nhìn thấy bóng lưng của Trần Khâm rời đi, lúc này vẻ mặt của Trần Viễn mới hơi hơi buông lỏng một chút. Kỳ thật, lần này dẫn theo đội ngũ đến đây, Trần Viễn cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra nhiều biến cố như vậy. Nhất là, lúc trước hai chiếc trực thăng đột nhiên bị đót cháy, để trong lòng Trần Viễn có một vài suy đoán. Chỉ là, những suy đoán này của anh không quá chắc chắn. Hiện tại, kết hợp với một vài tình huống vừa mới diễn ra, cái suy đoàn này của Trần Viễn lại có nhiều thêm mấy phần chắc chắn.
Thế nhưng, chuyện này cũng để cho Trần Viễn lập tức cảnh tỉnh lại. Chỉ dựa vào một nhóm binh sĩ thực lực phổ thông chỉ mới đạt đến cấp bậc võ sư đến đại võ sư mà nói, thì chuyến tầm bảo này chẳng khác nào đi đem tặng đầu người. Dù sao, thực lực của mỗi con quái vật đầu người thân rắn ở bên kia đầm nước, rõ ràng đều không thấp hơn tông sư sơ kỳ. Hơn nữa, từ trong âm thanh chiến đấu ở trong thạch động truyền đến, những người bên trong càng thêm để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng bất an. Bởi vì, anh có thể cảm nhận được có mấy cỗ khí tức, hoàn toàn không hề thua kém gì so với ông chú bảo tiêu của tiểu thư nhà họ Đàm. Thậm chí, có một cỗ khí tức còn để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức sợ hãi. Người này, sợ rằng không thua kém gì ông cụ nhà họ Đàm, cũng như cha vợ của anh hiện tại.
Tất nhiên, tất cả những này chỉ là suy đoán ở trong lòng của Trần Viễn mà thôi. Dù sao, chiến đấu vẫn còn chưa có kết thúc, anh cũng không có biết rõ bên trong còn có ẩn tàng cao thủ nào nữa hay không. Nói như thế nào, đám quái vật đầu người thân rằng này quả thực có chút quỷ dị. Sợ rằng, đám người kia muốn chiếm được bảo tàng cũng phải trả ra một cái giá không nhỏ.
Mà điều này, Trần Viễn cũng không nghĩ tới là mình có chút suy đoán chính xác. Trong lúc Trần Viễn đang cùng với người của mình đang chuẩn bị tiến hành di tản. Lúc này, bên trong thạch động một nhóm người mặc quần áo theo phong cách cổ xưa, tay cầm đủ các loại vũ khí, cùng với một nhóm quái vật đầu người thân rắn xảy ra một tràn kịch chiến.
Chỉ có điều, so với những con quái vật đầu người thân rắn mà Trần Viễn vừa mới gặp phải, rõ ràng hình thể của những con quái vật này càng thêm cao lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa, trên người của bọn chúng đều tảng ra từng cỗ khí tức vô cùng cổ xưa. Đồng thời, bất thình lình thực lực của đám quái vật này vậy mà đều không thấp hơn cảnh giới đại tông sư của nhân loại.
“Nhân loại đáng chết, các ngươi vậy mà nghĩ muốn mở ra bảo tàng của chủ nhân. Tất cả các người đều nhất định sẽ bị thần diệt sát!”
Ầm!
Ầm!
Mặc dù thạch động dài rộng đến mấy chục ngàn mét vuông, nhưng rõ ràng trải qua một hồi kịch chiến, khắp nơi đều giăng đầy từng chồng đổ nát. Hơn nữa, công kích của những người này đều mang theo một cỗ khí thế hủy thiên diệt địa. Nếu như không phải vách của thạch động này là một loại vật liệu đặc thù, có thể chịu đựng được công kích của đại tông sư trở lên. Sợ rằng, chỉ đánh nhau một hồi, toàn bộ thạch động đã phải đổ sập xuống.
“Lão đại, chúng ta phải làm như thế nào bây giờ? Đám quái vật này thật sự là quá khó dây dưa. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng chúng ta không thể nào kiên trì được bao lâu.”
Lúc này, một gã đàn ông mặt sẹo, tay cầm lấy một thanh đoản đao, vừa chém về phía một con quái vật đầu người thân rắn, vừa nhịn không được đối với một gã đàn ông đeo mặt nạ sắt, tay cầm trường thương ở gần đó hô lên.
“Hừ, cố kiên trì một chút. Tiếp viện sẽ lập tức chạy đến. Đến lúc đó, chúng ta có thể cùng nhau chia ra bảo tàng.”
Âm thanh từ trong miệng của gã đàn ông đeo mặt nạ phát ra. Nhưng không biết là do bị lớp mặt nạ bên ngoài bao phủ, hay là vì cố ý giả trang. Mà lúc này, giọng nói của người đàn ông đeo mặt nạ hơi có phần trung tính, cũng không phân biệt được rõ là nam hay là nữ.
Thế nhưng, lời này của hắn vừa mới nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều không khỏi sáng lên. Kỳ thật, bọn họ ban đầu cho rằng chỉ dựa vào thực lực của nhóm người mình, liền có thể đem bảo tàng đoạt tới trong tay. Nhưng ai cũng không nghĩ đến, trải qua nhiều năm như vậy, đám quái vật ở trong bảo tàng lúc này vậy mà đều đồng loạt tiến giai. Hơn nữa, lực phòng ngự còn cường đại quá mức, ai cũng không có cách nào đem da dẻ bên ngoài của bọn chúng phá hỏng.
“Á!”
Ngay vào lúc này, trong khi mọi người còn đang kịch đấu. Đột nhiên, một trận âm thanh hét thảm bất chợt vang lên. Ngay sau đó, một cái bóng người từ trên tay của một gã quái vật đầu người thân rắn bị đập bay ra ngoài, nện vào phía trên một chỗ thạch động, cả người không còn chút lực, uể oải rơi xuống mặt đất.
“Không tốt, thất muội đã bị thương rồi. Nhanh, mau xông qua đó cứu viện!”
Vừa nhìn thấy đồng bọn của mình vậy mà bị một con quái vật đánh bay. Hơn nữa, nhìn bộ dáng sợ rằng là lành ít dữ nhiều. Nhất thời, một gã đàn ông tay cầm lấy quạt sắt, hơi có phần hoảng sợ hét lên.
Thấy thế, gã cầm đầu đeo mặt nạ, không khỏi tức giận hừ lên một tiếng.
“Hừ, đã các ngươi muốn chết. Vậy thì, hôm nay bổn tọa sẽ đem đám quái vật các ngươi diệt sát!”
Lúc nói xong lời này, trên người của gã cầm đầu đeo mặt nạ bỗng dưng bốc lên một ngọn lửa, phảng phất toàn bộ thân thể của hắn đều đang bị bóc cháy. Thế nhưng, trong ánh mắt của mấy con quái vật đầu người thân rắn, lại hiện lên một hồi sợ hãi, hoảng loạn rít lên một trận âm thanh dồn dập.
“Ngăn lại hắn, không để cho hắn đốt lên nghiệp hỏa!”
“Thế nào? Mọi người đều đã có mặt đông đủ hết chưa?!”
Trong một căn phòng nào đó nằm ở Thủ Đô, một người đàn ông trung niên với một vết sẹo kéo dài hơn phân nửa khuôn mặt, vừa cầm lấy khăn tay lau chùi lấy thanh đoản đao cầm ở trên tay, vừa hướng con mắt duy nhất ở trên mặt liếc nhìn về phía người phụ nữ trung niên ngồi ở phía đối diện.
“Còn thiếu một vài người nữa. Hành động lần này, chúng ta tuyệt đối không thể để cho thất bại được. Lần trước, giáo chủ đã rất tức giận, còn tự mình ra tay phế bỏ lão thập. Chúng ta cũng không thể bất cẩn được!”
Nghe người phụ nữ trung niên nói lời này, ánh mắt của gã đàn ông mặt sẹo có chút nheo lại. Sau đó, người đàn ông trung niên mới đưa tay sờ lên vết sẹo ở trên mặt của mình, nói ra.
“Hừ, lần này chúng ta tập trung lực lượng đông đảo như vậy. Hơn nữa, cả đại ca cùng nhị ca đều tự mình ra tay xuất thủ. Tôi không tin, còn không lấy được đầu của bọn chúng!”
“Lời nói thì nói như vậy, nhưng đám người đó cũng không phải là dễ trêu. Nhất là ông chủ của khách sạn Hoàng Gia. Tôi nghe nói, bọn họ còn ẩn tàng một vị cao thủ cấp bậc bán tiên.”
“Ha ha ha, đây chỉ là lời đồn đại mà thôi. Bà cho rằng, cao thủ như vậy có thể để cho bọn họ tùy ý ẩn tàng hay sao? Bà cũng nên nhớ là, giáo chủ trước kia cũng có thực lực không kém.”
Lúc nói ra lời này, rõ ràng trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên còn lộ ra một tia ý vị thâm trường. Nghe thế, lúc này người phụ nữ trung niên mới tỉnh táo lại. Chỉ có điều, bà ta lại lần nữa lắc đầu nói ra.
“Nói thì nói như vậy, nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận mới được.”
Lời của người phụ nữ trung niên vừa mới nói ra. Lúc này, từ phía bên ngoài liền vang lên vài tiếng bước chân. Ngay sau đó, một âm thanh trong trẻo từ bên ngoài nhanh chóng truyền vào bên trong.
“Tứ ca, Lục tỷ! Hai người làm sao lại sớm như vậy?!”
Nghe được âm thanh của người này, cả người đàn ông trung niên lẫn người phụ nữ lớn tuổi đều không khỏi xoay người, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Lúc này, phía bên ngoài cửa phòng đi tới một người phụ nữ hết sức trẻ tuổi. Hơn nữa, người này còn mặc một chiếc quần jean cực ngắn, cùng với một cái áo phong cổ tròn khoét sâu tới tận ngực. Đồng thời, trên tay của cô còn cầm lấy một thanh kẹo mút, vừa mút vừa chớp chớp mắt nhìn về phía gã đàn ông và người phụ nữ đang ngồi ở trong phòng tối.
“Thập Tam muội, đã lâu không gặp!”
Vừa thấy được cô gái này xuất hiện, trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên bất chợt lộ ra nụ cười cứng ngắc. Mà người phụ nữ trong phòng cũng lộ ra vẻ mặt khổ qua.
Chỉ là, còn không đợi cho bọn họ tiếp tục lên tiếng nói chuyện. Lúc này, một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó, một trận âm thâm trầm thấp vang lên.
“Được rồi, đừng có gây sự nữa. Chúng ta bắt đầu tập hợp, đại ca đã xuất phát. Lão tứ, lão lục, hai người đều đến đây đi!”
Nói xong, cái bóng đen này liền nhanh chóng biến mất. Chỉ lưu lại trong phòng khuôn mặt hoảng sợ của người đàn ông trung niên cùng người phụ nữ lớn tuổi. Tất nhiên, cô gái trẻ tuổi ban đầu cũng có chút hoảng sợ. Nhưng sau khi thấy được đối phương rời đi, cô mới thè lẽ, hướng về phía hai người ngồi ở trong phòng làm cái mặt quỷ. Ngay sau đó, cô cũng nhanh chân chạy đi.
“Chúng ta đi thôi!”
Qua một hồi lâu, lúc này người đàn ông trung niên tay cầm lấy thanh đao, mới đưa mắt liếc nhìn qua người phụ nữ ngồi ở phía đối diện. Nghe âm thanh của người đàn ông trung niên, người phụ nữ mới gật đầu đáp lại. Sau đó, cả hai người bọn họ cũng vội vàng rời đi.
…
Nghĩa trang Thủ Đô.
Lúc này, Trần Viễn đang ngồi ở trước một ngôi mộ cũ,chỉ được trát bằng xi măng, phía trên cũng không có hình ảnh hay danh tính, so với những ngôi mộ được xây dựng khang trang ở ngay bên cạnh, rõ ràng nhìn nó vô cùng hiu quạnh. Nhưng mà, Trần Viễn đã ngồi ở trước ngôi mộ này khá lâu, phía trên còn được bày lên một đĩa hoa quả, cùng với mấy cái nén hương đang đốt lở dở.
“Anh hẹn tôi ra đây là có việc gì?”
Ngay tại lúc này, một âm thanh từ phía sau lưng truyền đến, để cho Trần Viễn không khỏi xoay người nhìn lại. Bất thình lình, người xuất hiện ở phía sau lưng của Trần Viễn lúc này lại không phải là ai khác, mà chính là cậu học trò nổi danh của ông cụ Đinh, tiểu thần y Trần Thanh Hà.
“Cậu ngồi xuống đây đi!”
Nhìn thấy Trần Thanh Hà xuất hiện, Trần Viễn cũng không ngạc nhiên. Ngược lại, anh rất bình tĩnh vỗ vỗ về phía vị trí ngay bên cạnh của mình, để ra hiệu cho Trần Thanh Hà ngồi xuống.
Thấy bộ dáng của Trần Viễn như vậy, Trần Thanh Hà cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể gật đầu, ngồi xuống.
“Nói đi, anh hẹn tôi ra đây là có việc gì?”
Nhìn thấy Trần Viễn ra hiệu cho mình ngồi xuống, sau đó lại không có nói thêm cái gì, Trần Thanh Hà không khỏi nhíu mày, khó chịu nói ra.
Nghe thế, Trần Viễn không khỏi lắc đầu mỉm cười. Sau đó, anh đưa tay chỉ chỉ về phía ngôi mộ được đặt ở trước mặt của mình.
“Cậu có biết, ngôi mộ này là của ai hay không?”
Nghe Trần Viễn đột ngột hỏi thế, ánh mắt của Trần Thanh Hà không khỏi lộ ra một tia quái dị. Đồng thời, vẻ mặt cũng lộ ra một tia nghi hoặc.
“Thật ra, đây là ngôi mộ của tôi trước đây mấy năm. Lúc đó, bọn họ đều tưởng rằng tôi đã chết ở trên chiến trường, nên đặc biệt đem một ít quần áo của tôi về chôn cất ở đây. Qua nhiều năm như vây, cũng chẳng còn ai nhớ đến, đã từng có một vị Chiến Thần, vì bọn họ ra sức, suýt phải chiến tử ở trên sa trường.”
Còn không đợi cho Trần Thanh Hà đáp lại, Trần Viễn đã tự cười giễu cợt nói ra. Sau đó, không biết từ đâu anh lấy ra một điếu thuốc, đưa về phía Trần Thanh Hà, nói.
“Anh có hút thuốc hay không?”
Thấy Trần Thanh Hà lắc đầu, lúc này Trần Viễn tự tay đem điếu thuốc ở trên tay của mình đốt lên. Chỉ là, thay vì dùng đến bật lửa, Trần Viễn lại dùng linh hỏa để châm thuốc. Nhất thời, ánh mắt của Trần Thanh Hà không khỏi lộ ra một tia kiêng kỵ.
“Lần trước, cậu đã từng nói với tôi, chỉ cần tôi có thể lấy được hoa của Mạn Đà La, thì cậu có thể thi thuật để cho bạn tôi tỉnh lại, đúng không?!”
Sau khi châm lên điếu thuốc, rít vào một hơi thật sâu. Lúc này, Trần Viễn mới phả ra khói thuốc, rồi sau đó nhìn về phía Trần Thanh Hà, nhẹ giọng nói ra.
Nghe được lời này của Trần Viễn, trong con ngươi của Trần Thanh Hà nhất thời có chút nhịn không được, lộ ra một vệt tinh quang. Nhưng mà, rất nhanh liền được Trần Thanh Hà giấu đi. Sau đó, vẻ mặt của hắn lộ ra thành khẩn, gật đầu đáp lại.
“Đúng vậy, chỉ cần anh có thể lấy được hoa của Mạn Đà La. Đồng tời, tìm thấy U Minh Hàn Thủy, tôi có thể thi thuật để cho bạn gái của anh tỉnh lại. Hơn nữa, tôi còn nghe nói anh có một cô em gái, đang bị ung thư giai đoạn cuối, hiện chưa có thuốc chữa trị. Nếu như anh tin tưởng tôi, thì tôi có thể giúp anh điều trị cho em gái của anh.”
Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt của Trần Thanh Hà lộ ra vô cùng hưng phấn. Trần Viễn cũng không biết rõ là hắn đang giả vờ hay nói thật tâm. Nhưng lúc này, anh cũng không có suy nghĩ gì nhiều, mà gật đầu đáp lại.
“Tốt, nếu như tôi có thể tìm ra được Mạn Đà La, tôi nhất định sẽ tự mình đi đến tìm cậu!”
Nói xong lời này, Trần Viễn cũng nhanh chóng đem điếu thuốc ở trên tay mình dập tắt. Sau đó, anh mới xoay người rời đi. Chỉ có điều, trước lúc rời khỏi nơi này, anh lại không nhịn được, liếc mắt nhìn lấy Trần Thanh Hà, nói ra.
“À, còn chuyện này nữa, tôi quên nhắc nhở với cậu. Có một số việc, nếu như không muốn để cho người khác biết, thì tốt nhất là mình đừng nên làm. Nếu không, một khi mọi thứ lộ ra, thì sẽ không tốt để thu hồi lại đâu!”
Sau khi nói xong những lời này, thân hình của Trần Viễn cũng đã nhanh chóng biến mất khỏi khu nghĩa trang. Chỉ để lại Trần Thanh Hà đứng chôn chân ở một chỗ, trên khuôn mặt lộ ra một tia hoảng sợ. Sau đó, tâm tình của Trần Thanh Hà biến đến vô cùng phức tạp. Cuối cùng, Trần Thanh Hà mới nắm chặt lấy nắm tay của mình, hàm răng nghiến chặt lại với nhau.
Chương 177 - Đi tìm di chỉ
“Thưa đội trưởng, mọi người đã có mặt đầy đủ!”
Đứng trước doanh trại của quân đội, lúc này một nhóm binh sĩ mặc quân phục chỉnh tề, dừng lại ở trước mặt của Trần Viễn để làm động tác báo cáo.
Hơi hơi đưa mắt liếc nhìn đội ngũ một chút. Lúc này, Trần Viễn mới hài lòng gật đầu nói ra.
“Tốt, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, tất cả bắt đầu xuất phát!”
Trải qua ba ngày quan sát huấn luyện ở trong doanh trại. Lúc này, Trần Viễn đã tự mình lựa chọn ra hơn ba mươi người có biểu hiện xuất sắc nhất, bắt đầu tiến hành một trận tác chiến đặc biệt.
Mà lúc này, âm thanh của Trần Viễn vừa mới kết thúc. Từ trên bầu trời nhanh chóng đáp xuống hai chiếc máy bay trực thăng vận tải. Sau đó, Trần Viễn tự mình đi đầu, leo lên một chiếc trực thăng ở gần nhất. Sau đó, hơn ba mươi binh sĩ đồng loạt theo thứ tự bước lên. Đợi cho tất cả mọi người đã lên xong, lúc này Trần Viễn mới lần nữa ra hiệu, cho hai chiếc trực thăng cất cánh, bay đi.
Đứng ở dưới sân huấn luyện của đơn vị, ánh mắt của Vương Lâm nhìn theo hai chiếc máy bay trực thăng đã rời đi xa. Lúc này, trong lòng của ông ta không khỏi thở dài một hơi.
Mặc dù Trần Viễn không có nói ra mình sẽ thực hiện nhiệm vụ gì. Nhưng thông qua một số tin tức mà Vương Lâm có được, thì nhiệm vụ lần này của Trần Viễn cực kỳ nguy hiểm. Cho dù là các thành viên lâu năm của đội Long Vệ, cũng sợ rằng khó có thể toàn bộ an toàn trở về. Huống hồ, đợt tuyển chọn lần này, Trần Viễn chỉ lựa chọn những thành viên vừa mới kết thúc huấn luyện, bọn họ thật sự chỉ là một đám tân binh mà thôi.
“Đội trưởng, anh đang lo lắng cho bọn họ sao?”
Đúng vào lúc này, đột nhiên một âm thanh ở phía sau lưng truyền đến, để cho Vương Lâm hơi thoáng giật mình một cái, vội vàng xoay người nhìn lại.
Không biết từ lúc nào, hai người Triệu Kiến An cùng Kiều Thanh Phương đã đứng ở phía sau lưng của Vương Lâm. Hơn nữa, hai người bọn họ lúc này còn mặc quân phục, rõ ràng là vừa mới kết thúc nhiệm vụ trở về.
“Đội trưởng, anh cần không phải lo lắng cho bọn nhóc đó. Anh phải tin tưởng vào thực lực của cậu ta. Ngay cả tôi, sợ rằng cũng không phải là đối thủ của hắn!”
Giống như thấy được biểu lộ của Vương Lâm vẫn có mấy phần bất an, lúc này Triệu Kiến An không khỏi tiếp tục lên tiếng khuyên nhủ. Nghe vậy, Vương Lâm chỉ có thể khe khẽ thở dài một tiếng.
“Ài, người đã già rồi, nhiều lúc suy nghĩ lung tung, cũng không thể nào thay đổi được. Đúng rồi, hai cô cậu đến đây tìm tôi là có việc gì? Cũng không phải rảnh rỗi chạy đến để trêu chọc ông già như tôi đấy chứ?!”
“Đội trưởng, anh đang nói cái gì vậy? Nhìn anh vẫn còn trẻ khỏe thế kia, so với Triệu Kiến An tôi còn mạnh khỏe hơn rất nhiều, làm sao có thể coi như là già được?"
“Ha ha ha, Triệu Kiến An, cái tính của cậu cũng chẳng chịu thay đổi chút nào. Bình thường, không có việc gì cần phải nhờ vả, tôi cũng không thấy cậu khen tôi như vậy đi?”
Bị Vương Lâm nhìn thấu suy nghĩ của mình, lúc này Triệu Kiến An cũng không có bao nhiêu ngượng ngùng. Ngược lại, ông ta có chút vui vẻ cười lên một trận.
“Ha ha ha, vẫn là đội trưởng hiểu tôi nhất! Đội trưởng, ngoài này cũng không thể tiện nói chuyện. Hay là chúng ta vào trong rồi nói chuyện một chút đi!”
Nhìn thấy bộ dáng của Triệu Kiến An như vậy, Vương Lâm cũng chỉ có thể lắc đầu thuận theo. Sau đó, cả ba người cùng đi vào trong phòng. Không biết là cả ba người đã nói với nhau chuyện gì, nhưng rất lâu cũng không thấy cả ba đi ra bên ngoài.
Lúc này, sau khi rời khỏi doanh trại, hai chiếc máy bay trực thăng thẳng hướng đi về phía một chỗ vách núi, nằm cách thủ đô hơn hai ngàn kilomet.
Sau khi tìm đến vị trí thích hợp, Trần Viễn lúc này mới ra hiệu cho phi công hạ thấp độ cao, thả xuống dây thang để cho binh sĩ chuẩn bị đáp xuống. Nhưng ngay vào lúc này, phía trên bầu trời đột nhiên truyền đến một trận mưa giông. Sau đó, một luồng sấm sét từ phía trên bầu trời đánh xuống.
Ầm Ầm!
Nhìn thấy cột sét vậy mà trực tiếp hướng thẳng về phía cánh của trực thăng bổ xuống, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi biến đến cực kỳ nghiêm trọng. Đồng thời, một đám binh sĩ đều bị dọ sợ đến sắc mặt tái xanh.
Dù sao, khoảng cách lúc này của trực thẳng xuống dưới đất cũng hơn mấy chục mét. Một khi trực thẳng bị sấm sét bổ trúng, thì cả đoàn người cũng khó có thể thoát nạn.
“Tất cả mau chóng nhảy xuống, nhanh lên!”
Trước tình huống nguy cấp, Trần Viễn cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể hạ lệnh cho toàn bộ binh sĩ từ trên trực thăng nhảy xuống dưới đất. Mặc dù làm chuyện như vậy, nhất định sẽ rất mao hiểm. Nhưng so với bị sét đánh trúng, dẫn đến cháy nổ thì càng an toàn hơn rất nhiều.
Ầm!
Ầm!
Nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng đám binh sĩ cũng không dám trái lệnh, chỉ có thể nghiến chặt răng, hướng về phía mặt đất nhảy xuống.
Rầm!
Rầm!
Từng cái bóng người nhảy chóng rơi xuống mặt đất. Mặc dù khoảng cách từ trực thăng đến nơi tiếp đất vẫn còn cao tới mấy chục mét, nhưng nói như thế nào, toàn bộ những người được Trần Vũ đem đến để thực hiện nhiệm vụ lần này đều có thực lực không thấp. Hơn nữa, bọn họ đã từng trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc. Thế nên, tuy rằng sau khi nhảy xuống có một số binh sĩ bị thương, nhưng vẫn không có ai bị thương quá nghiêm trọng.
Chỉ có điều, hai phi công nằm trong tổ lái thì không có may mắn như vậy. Cũng không biết rõ vì sao thời tiết lúc này đang rất bình thường, bầu trời lại đột phát hạ xuống sấm sét. Hơn nữa, vị trí của nó lại vô cùng chuẩn xác, bổ thẳng về phía hai cánh của hai chiếc máy bay trực thăng.
Rầm!
Rầm!
Ngay lập tức, toàn bộ hai cánh của hai chiếc máy bay trực thăng đều bị bốc cháy. Đồng thời, toàn bộ máy bay lập tức bị mất thăng băng, rơi thẳng về phía vách núi.
Ầm!
Ầm!
Máy bay va chạm về phía vách núi, dẫn đến một trận nổ lớn vang lên. Cứ như vậy, Trần Viễn trơ mắt nhìn lấy hai chiếc máy bay trực thăng cùng với phi công ở trên đều bị bốc cháy.
“Đội trưởng!”
Lúc này, ở bên cạnh của Trần Viễn nhanh chóng đi đến một người binh sĩ, trên vai vác lấy một cái thiết bị dò tìm, vẻ mặt vẫn còn mang theo mấy phần sợ hãi thấp giọng nói ra.
Thấy được binh sĩ vây ở xung quanh, lúc này Trần Viễn chỉ có thể nghiêm giọng nói ra.
“Tất cả tập hợp, đều không được phép rời khỏi vị trí, khi chưa có được mệnh lệnh của tôi, rõ chưa?!”
“Rõ!”
Vừa rồi nếu như không có Trần Viễn phản ứng cực nhanh, để cho toàn bộ mọi người ở đây an toàn đáp xuống dưới đất, lúc này sợ rằng số phận của bọn họ cũng chẳng khác gì hai người phi công ở trên hai chiếc máy bay trực thăng. Chính vì vậy, vừa nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, toàn bộ binh sĩ đều đồng loạt đáp lên.
Thấy thế, Trần Viễn mới nhẹ gật đầu một cái. Sau đó, ánh mắt của anh liếc nhanh, nhìn qua địa hình ở xung quanh. Kỳ thật, mục đích chuyến đi lần này của Trần Viễn cũng không đơn giản chỉ là hoàn thành nhiệm vụ ở phía trên giao cho. Mà anh còn muốn tìm đến một vật. Thế nên, sau khi xác định được vị trí của mình cũng cách mục đích không có quá xa. Trần Viễn lúc này mới lần nữa phân phó xuống.
“Đội một, đội hai đi theo tôi. Đội ba ở lại cảnh giới!”
“Rõ!”
Tự mình dẫn theo hai chi đội ngũ hướng về phía cánh rừng ở sâu bên trong bước đi. Lúc này, trên tay của Trần Viễn bất thình lình cầm lấy một tấm địa đồ. Đây là đồ vật mà Trần Viễn Sơn đoạn thời gian trước đã đưa cho Trần Viễn. Chỉ có điều, anh cũng không hiểu vì sao Tiêu Viễn Sơn không tự mình đi vào bên trong để tìm kiếm, lại giao nó cho anh để làm nhiệm vụ.
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không có quá nhiều tin tưởng đối vợ cha vợ của mình. Từ ngày được Tiêu Viễn Sơn cho một tấm truyền tống phù, truyền tống đến phòng ngủ của Trang Đài, lại phát hiện ra cái xác của ông ta xuất hiện ở một chỗ phế tích trong trận chiến xảy ra ở tầng hầm bí mật. Trần Viễn đối với Tiêu Viễn Sơn lộ ra rất nhiều nghi ngờ. Hơn nữa, ông ta lại còn là thành viên của tổ chức tà giáo, điều này càng làm cho Trần Viễn đối với người cha vợ này càng thêm nghi ngờ.
“Đội trưởng, phía trước không có đường đi, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Lúc này, ngay tại trong lúc Trần Viễn còn suy nghĩ lung tung về chuyện của Tiêu Viễn Sơn. Đột nhiên, bên cạnh của anh truyền đến âm thanh của một binh sĩ. Khi quay đầu nhìn lại, Trần Viễn mới phát hiện ra phía trước mặt mình không biết từ lúc nào đã có một cái vách đá chắn ngang. Thế nhưng, theo trong địa đồ đến xem, thì phía trước này ắt hẳn còn có một con đường mới phải?
Trong lúc nhất thời, Trần Viễn có chút nhíu mày. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của anh bỗng dưng sáng lên.
“Nhanh, cho người đào xuống chỗ này. Đúng rồi, là ở vị trí đó. Tiếp tục đào sâu xuống phía dưới. Động tác nhanh lên một chút!”
Trần Viễn không có suy tư bao lâu, anh đã tự mình chỉ huy hai chi đội ngũ, hướng về phía một chỗ vách đá đào xuống.
Qua một lúc lâu, rốt cuộc mấy chục binh sĩ cũng đào xuống được một cái hô sâu hơn mười mấy mét. Ngay sau đó, Trần Viễn rất nhanh liền phát hiện ra được, ngay chỗ hố sâu lúc này vậy mà hiện ra một đoạn nước ngầm.
“Ha ha ha, quả nhiên đúng là chỗ này, nhanh, cho người đào xuống cho tôi!”
Sau khi phát hiện ra dưới hố sâu thật sự có mạch nước ngầm, Trần Viễn lúc này cũng không có thời gian để trì hoãn, liền ra hiệu cho binh sĩ tiếp tục đào xuống.
Trải qua mấy tiếng đồng hồ đào liên tục, rốt cuộc vị trí hố sâu cũng khai thông ra một đầu thông đạo. Nơi này, vậy mà xuất hiện một chỗ sông ngầm, hơn nữa nó còn xuyên qua vách núi, thông về phía bên kia.
Sau khi do dự một hồi, Trần Viễn tự mình nhảy xuống phía dưới. Sau đó, anh mới cất giọng gọi to.
“Tất cả dừng lại ở đây, đợi tôi trở lại!”
Nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, mặc dù mọi người lúc này tỏ ra có phần lo lắng. Nhưng tất cả bọn họ đều không dám cãi lệnh, chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng làm theo.
Chương 178 - Quái vật trong đầm nước
Ầm!
Trần Viễn đâm đầu nhảy thẳng xuống mạch nước ngầm, sau đó lấy hơi lặng sâu xuống dưới đáy sông. Không biết trải qua bao lâu, lúc này trên đầu của Trần Viễn đột nhiên truyền đến một trận âm thanh trầm thấp. Ngay sau đó, anh cũng nhanh chóng ngoi lên khỏi mặt nước, đưa mắt nhìn sang bốn phía xung quanh.
Lúc này, đập vào mí mắt của Trần Viễn là một tòa hang động bằng đá vôi. Hơn nữa, phía trên thạch nhũ không ngừng nhỏ xuống từng giọt tinh thể trong suốt. Mặc dù vẫn còn một khoảng cách khá xa, nhưng Trần Viễn có thể rõ ràng cảm nhận được bên trong tinh thể truyền đến một luồng linh khí vô cùng tinh khiết. Nhất thời, các tế bào ở trong cơ thể của Trần Viễn không khỏi sôi trào mãnh liệt, như rất khát vọng được đem những giọt tinh thể này hấp thu.
Tức thì, trong đầu của Trần Viễn không khỏi hiện lên một cái danh tự, Thiên Niên Linh Nhũ. Đây là một loại thiên địa kỳ trân, chỉ có ở những nơi tụ tập linh khí vô cùng dồi dào mới xuất hiện qua. Hơn nữa, loại bảo vật này từ lâu đã không rõ tung tích.
Trần Viễn thật sự không có nghĩ đến, chuyến làm nhiệm vụ này của mình lại có được một cái thu hoạch ngoài ý muốn như vậy?
Chỉ là, còn không đợi Trần Viễn thoát khỏi mặt nước. Lúc này, trong động đá vôi đột nhiên truyền lên một trận tức giận gầm rú. Ngay sau đó, vô số cánh dơi đập bay ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi nhăn lại. Anh có thể cảm nhận được, cách vị trí của mình không có bao xa, đang có một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ, không ngừng tiến lại gần.
Rầm!
Rầm!
Mặt đất đột nhiên trở nên chấn động một cách kịch liệt. Ngay sau đó, Trần Viễn rất nhanh liền nhìn thấy một đầu quái vật cực kỳ không lồ, từ phía sâu trong động đá vôi chạy ra ngoài.
Con quái vật này đầu người thân rắn, trên thân mọc ra sáu đầu cánh tay, vẻ mặt tỏ ra vô cùng hung ác, hướng về phía Trần Viễn phát ra âm thanh tức giận.
“Con ngươi, nơi này không phải là nơi để cho ngươi có thể đặt chân tới, cút đi cho ta!”
Trần Viễn cũng không có nghĩ đến, con quái vật này vậy mà có thể miệng nói tiếng người. Hơn nữa, nó lại dùng tiếng phổ thông để nói chuyện với Trần Viễn. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một tia ngạc nhiên.
Thế nhưng, sau đó con ngươi của Trần Viễn đột nhiên đảo qua một vòng. Cuối cùng, anh mới gật đầu đáp lại.
“Được rồi, tôi không làm phiền đến anh nghỉ ngơi. Tạm biết!”
Nói xong, Trần Viễn lần nữa chui xuống mặt nước, sau đó lặn xuống đáy sông. Nhưng mà, anh cũng không có rời đi bao xa, chỉ cố gắng thu liễm lại khí tức ở trên người của mình, rồi yên lặng chờ đợi tiếng bước chân của con quái vật kia đi xa.
Nhưng mà, năm phút, mười phút, rồi ba mươi phút đi qua. Nhưng ở dưới nước Trần Viễn vẫn có thể cảm nhận được khí tức của con quái vật đầu người thân rắn đang quẩn quanh ở gần đấy. Nhất thời, trong lòng Trần Viễn có chút nặng nề.
May mắn, trước đây Trần Viễn có từng trải qua huấn luyện, có thể tự mình nín thở ở dười nước hơn nửa giờ đồng hồ. Hơn nữa, bản thân Trần Viễn còn có linh khí hộ thể. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, anh có thể duy trì tình trạng hiện tại cho đến khi trời tối.
Thế nhưng, cũng không cần Trần Viễn chờ đợi bao lâu. Giống như xác định Trần Viễn đã thật sự đi xa, lúc này con quái vật đầu người thân rắn cũng bắt đầu chậm rãi quay trở lại chỗ ở của mình.
Qua một lúc, cảm nhận được khí tức của đối phương đã hoàn toàn biến mất. Lúc này, Trần Viễn mới lần nữa cẩn thận ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Sau khi phát hiện đối phương quả thật đã rời đi, nhưng Trần Viễn cũng không dám mạo hiểm, mà vô cùng cẩn thận, không gây ra một chút tiếng động nào, bước nhanh lên bờ.
“Hống!!!”
Nhưng mà, ngay vào lúc này, từ phía bên trong hang động đột nhiên truyền đến một trận tiếng hống. Ngay sau đó, gã quái vật đầu người thân rắn vừa mới rời đi không lâu, lúc này vậy mà đã quay trở lại. Hơn nữa, đi bên cạnh hắn lúc này còn có hai gã đồng bọn, trên sáu cánh tay của bọn chúng đều mang theo binh khí.
“Nhân loại, quả nhiên các ngươi đều là những kẻ xảo trá. Đã ngươi dám vi phạm lệnh cấm của chủ nhân, vậy thì, ngươi hãy nhận lấy sự trừng phạt của chúng ta!”
Giống như phát ra một lời tuyên ngôn. Sau khi nói xong những lời này, gã quái vật đầu người thân rắn vừa rồi mới cầm lấy một cây lao, hướng về phía Trần Viễn dùng sức để phóng tới.
Vụt!
Cây lao được gã quái vật đầu người thân rắn phóng đi với một tốc độ hết sức kinh người. Ngay sau đó, mũi lao lao nhanh tới, đúng ngay vị trí của Trần Viễn phóng tới.
Nhìn thấy đầu mũi lao sắc nhọn chỉ cách đỉnh đầu của mình không đến vài centimet, hai tròng mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn lên.
Ầm!
Một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng ập đến, để cho Trần Viễn không có cách nào thừa nhận được, trực tiếp bị hất văng ra ngoài, lao thẳng xuống mặt nước.
Rầm!
Nhìn thấy Trần Viễn chỉ bị mũi lao của mình hất văng, mà không trực tiếp mất mạng. Lúc này, trong con ngươi của gã quái vật đầu người thân rắn, không khỏi lộ ra một tia sát khí.
“Sát!”
Ngay sau đó, hai gã đồng bọn còn lại cũng đồng loạt đem mũi lao ở trên tay mình phóng ra, mục đích hướng thẳng về phía vị trí của Trần Viễn phóng tới.
Mặc dù mũi lao vừa rồi cũng không có thể cho Trần Viễn bị thương. Nhưng mà, lực lượng của nó thật sự quá mức kinh khủng, hiện tại hai đầu cánh tay của anh vẫn còn cảm giác tế rần.
Thế nên, ngay khi thấy được ba đầu mũi lao của ba tên quái vật đầu người thân rắn phóng tới, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lần nữa trừng lớn. Đồng thời, trong lòng của anh hốt hoảng hô lên một tiếng không ổn.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Cả ba đầu mũi lao đều chính xác rơi vào vị trí của Trần Viễn đang đứng ở dưới nước. Nhưng mà, sắc mặt của cả ba gã quái vật đều chẳng mấy tốt đẹp gì. Bởi vì, ngay tại vừa rồi không biết vì sao khí tức của đối phương đột nhiên biến mất, để cho bọn chúng không có cách nào cảm nhận được.
Qua một hồi lâu, không thấy động tĩnh gì xảy ra, gã quái vật đầu người thân rắn, có vẻ giống như là thủ lĩnh của hai gã quái vật còn lại, mới ra hiệu cho đồng bọn của mình.
“Đi, xuống dưới tìm kiếm. Nhìn xem tên nhân loại đó còn sống hay không?!”
Đối với mệnh lệnh của gã quái vật thân rắn này, hai tên quái vật còn lại cũng không dám phản đội. Rất nhanh, hai cái thân hình khổng lồ của bọn chúng lao vào trong nước. Sau đó, cả hai bọn chúng lặn sâu xuống mặt nước, dự định tìm kiếm tung tích của Trần Viễn.
Mà lúc này, Trần Viễn đã từ một phương hướng khác, chui trở lại trên mặt nước. Đứng ở bên ngoài, đám binh sĩ đột nhiên thấy được Trần Viễn xuất hiện, bọn họ đều không khỏi mừng rỡ hô lên.
“Đội trưởng, anh trở lại rồi!”
Nhìn thấy đám binh sĩ đứng vây ở xung quanh, lúc này Trần Viễn cũng không có thời gian để trò chuyện với bọn họ.Anh cấp tốc lao ra khỏi mặt nước, sau đó ra lệnh cho bọn họ.
“Tất cả chuẩn bị vào vị trí sẵn sàng chiến đấu!”
Nghe được mệnh lệnh bất ngờ này của Trần Viễn, đám binh sĩ qua một hồi ngạc nhiên. Sau đó, bọn họ cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, cấp tốc lấy ra vũ khí, rồi sẵn sàng trong tư thế chiến đấu.
Cũng không qua bao lâu, lúc này từ trong mạch nước ngầm, đột nhiên truyền ra một trận tiếng hống. Ngay sau đó, tất cả những người có mặt ở đây đều nhìn thấy hai cái đầu người, mang theo một thân mình rắn đang không ngừng nhe nanh múa vuốt, hướng về phía bọn họ phát ra từng trận âm thanh gào rống.
“Bắn!”
Mệnh lệnh của Trần Viễn cấp tốc hạ xuống. Ngay lập tức, một loạt tiếng súng vang lên, từng vòng hỏa đạn đang không ngừng hướng về phía hai gã quái vật khổng lồ đánh tới.
Thế nhưng, ngoại trừ những tiếng vang lên lách cách. Lúc này, cả hai gã quái vật đều không hề có một chút hoảng sợ nào. Ngược lại, bọn chúng còn có mấy phần hiếu kỳ, nhìn về phía nhóm người của Trần Viễn.
“Đội… đội trưởng, đây là quái vật gì?”
Sau khi xả đạn một loạt, lúc này thấy cả hai con quái vật đều không có bị súng đạn gây ra tổn thương. Thậm chí, trên lớp da bên ngoài của bọn chúng còn không xuất hiện một chút vết xước. Tức thì, một gã binh sĩ có chút nhịn không được, vừa nuốt xuống một ngụm nước bọt, vừa hướng về phía Trần Viễn để hỏi thăm.
Nhưng mà, Trần Viễn cũng không có cách nào hướng về phía bọn họ để giải thích. Lúc này, anh tự mình đi tới, cầm lấy một thanh dao ngắn, hướng về phía đỉnh đầu của hai tên quái vật đâm xuống.
Xoạt!
Vừa rồi, cho dù dùng đến súng đạn cũng không có cách nào xuyên thủng lớp da phòng ngự bên ngoài của hai con quái vật. Nhưng lưỡi dao của Trần Viễn chỉ vừa mới đâm xuống. Tức thì, một thứ chất lỏng màu xanh mang theo một cỗ mùi tanh cực kỳ cay nồng, từ trên đỉnh đầu của một con quái vật chảy xuôi xuống. Ngay sau đó, một tiếng rít đầy chói tai cũng bất chợt vang lên.
“Gào!”
“Hống!”
Tiếng rít này giống như mang theo một cỗ năng lượng đặc biệt nào đó, cả đám binh sĩ đều có cảm giác đầu chóng mắt hoa. Đồng thời, từ trong hai bên lỗ tai của bọn họ chậm rãi chảy ra một ít máu tươi.
Thấy được cảnh này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần nghiêm trọng. Vừa rồi, nếu như không phải là anh nhanh trí đem linh lực bao phủ lại hai bên lỗ tai. Lúc này, sợ rằng tình cảnh của anh cũng không khác gì bọn họ.
“Tất cả lui lại, rời khỏi nơi này ngay lập tức!”
Biết rõ, đám binh sĩ này không có cách nào ngăn chặn được sóng âm của hai con quái vật khi gào thét. Thế nên, lúc này Trần Viễn chỉ có thể mệnh lệnh, để cho tất cả bọn họ đều rút lui.
Nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, đám binh sĩ lúc này mới lấy lại tinh thần. Sau đó, bọn họ cũng không dám chần chừ, nhanh chóng theo thứ tự từ đợt lui về phía sau.
Thấy được cảnh này, vẻ mặt của cả hai con quái vật càng thêm dữ tợn. Cả hai bọn chúng đang dự định dùng lấy sóng âm để công kích những người con lại. Nhưng mà, ngay khi bọn chúng kịp mở miệng gào lên. Lúc này, trên tay của Trần Viễn đã mang theo mỗi bên một quả lựu đạn, hướng về phía cổ họng của hai con quái vật ném tới.
Ầm!
Ầm!
Chương 179 - Bị quái vật tập kích
Động tác của Trần Viễn cực kỳ chuẩn xác. Hơn nữa, bởi vì hình thể của hai con quái vật này có phần lớn hơn so với nhân loại bình thường. Thế nên, hai quả lựu đạn ở trên tay của Trần Viễn vô cùng thuận lợi rơi vào trong miệng của bọn chúng. Ngay sau đó, hai tiếng nổ lớn vang lên.
Mặc dù, lớp da bên ngoài của hai con quái vật này cực kỳ cứng rắn, cho dù súng đạn cũng không có cách nào để xuyên thủng được. Nhưng mà, lựu đạn vừa nổ hai bên tròng mắt của hai con quái vật đều không khỏi trừng lớn. Đồng thời, trong miệng của chút rít lên một trận hoảng sợ, từ trong ổ bụng của chúng lúc này cũng bắt đầu trào ra từng đợt chất dịch màu xanh.
Đám quái vật này không giống với con người, máu của bọn chúng cũng không phải máu đỏ, mà có màu xanh lục giống như lá cây. Chỉ có điều, lúc này Trần Viễn cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều đến như vậy. Anh thấy cả hai con quái vật đều đã bị thương, tức thì thân hình của anh cấp tốc lao tới. Từ trên tay cầm lấy một thanh chủy thủ, hướng về phía cổ họng của bọn chúng xoẹt tới.
“Gào!!!”
Lưỡi dao của Trần Viễn giống như cắt qua giấy vụn, trực tiếp xuyên thẳng qua cổ họng của con quái vật ở gần nhất. Sau đó, cổ họng của nó bắt đầu không ngừng tuôn ra chất dịch nhờn màu xanh. Đồng thời, trong con người của nó lúc này hiện ra một vẻ khó có thể nào tin tưởng được.
Dù sao, chủng tộc của bọn chúng đã tồn tại từ thời thượng cổ, cách niên đại này cũng có hơn mấy trăm triệu năm. Lúc này, nó cứ như vậy bị một tên nhân loại dễ dàng giết đi, trên mặt nó lộ rõ một vẻ không cam lòng.
Nhưng mặc cho nó có cam lòng hay không, lúc này lưỡi dao ở trên tay của Trần Viễn đã lần nữa xoẹt tới, trực tiếp đem cổ họng của nó cắt đứt, để cho cái đầu người được gắn trên thi thể của nó nhanh chóng rơi xuống mặt đất, lăn lông lốc vài vòng.
“Gào!”
Đứng ở một bên, nhìn thấy đồng bạn của mình cứ như vậy bị một tên nhân loại giết chết. Lúc này, con quái vật đầu người thân rắn còn lại không khỏi tức giận rít lên một tiếng. Tiếng rít này của nó mang theo một cỗ sóng ấm, khiến cho mang nhỉ của tất cả binh sĩ đã lui về phía sau rất xa cũng bị chấn động đến rỉ máu.
Trong khi đó, vị trí của Trần Viễn chỉ cách con quái vật này không đến vài thước. Bị một tiếng rít như vậy, đầu óc của anh không khỏi vang lên một trận ông ông tác hưởng. Đồng thời, vẻ mặt của Trần Viễn lúc này cũng lộ ra mấy phần tái nhớt.
Kỳ thật, vừa rồi để giết chết được con quái vật đầu người thân rắn kia, Trần Viễn đã không tiếc vận dụng một ít năng lượng thần bí từ miếng ngọc bội âm dương. Lúc này, bởi vì lực lượng phong ấn ở trong cơ thể có chút hao hụt. Hơn nữa, còn bị sóng âm của con quái vật kia công kích, khiến cho lực lượng từ quả cầu lửa ở trong đan điền của Trần Viễn bộc phát, suýt chút nữa làm anh trực tiếp hộc máu, hôn mê ngay tại chỗ.
Cũng may, trên người của Trần Viễn còn có một tấm cổ phù lần trước Cơ Thanh Thanh đã đặc biệt tặng riêng cho anh. Chính vì thế, lúc này lực lượng cuồng bạo của quả cầu lửa kia mới tạm thời bị áp chế xuống. Đồng thời, từ trong đáy mắt của Trần Viễn không khỏi xuất hiện một tia kiên định, cắn chặt lấy hàm răng của mình.
“Đi chết đi!”
Trong kẽ răng rít lên một trận cuồng nộ, tốc độ của Trần Viễn dùng đến cực hạn, bàn tay của anh mạnh mẽ vung lên, vỗ xuống một chưởng.
Bụp!
Răng rắc…
Lực lượng một chưởng này của Trần Viễn hết sức kinh khủng, cho dù xương đầu của con quái vật cực kỳ cứng rắn. Nhưng lúc này, đỉnh đầu của nó vậy mà bị vỗ cho nứt ra, lộ ra một chỗ kẻ hở, có thể thấy rõ chất dịch màu trắng xen lẫn ở trong đò.
Rầm!
Thân hình của con quái vật đầu người thân rắn cứ như vậy đổ gục xuống. Cho đến chết, nó cũng không có nghĩ đến mình lại bị giết chết đơn giản như vậy.
“Đội trường, đội trưởng!”
“Anh không có sao chứ?!”
Lúc này, sau khi nhìn thấy cả hai con quái vật đều bị Trần Viễn diệt sát, cả đám binh sĩ đều đồng loạt chạy nhanh tới, vẻ mặt mang theo vô tận sùng bái.
Đối với đám binh sĩ này, Trần Viễn cũng lười nhác lên tiếng giải thích. Lúc này, anh chỉ đưa tay phất phất lên, rồi nói.
“Giúp tôi dọn dẹp lại nơi này cho sạch sẽ một chút. Chờ tôi lát nữa sẽ quay lại!”
Nói xong lời này, Trần Viễn cũng mặc kể một đám binh sĩ đứng ở phía trên mạch nước ngầm, vội vàng xử lý thi thể của hai con quái vật. Thân hình của anh lúc này đã lao xuống, lần nữa lặn sâu xuống dưới mạch nước ngầm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Trần Viễn lần nữa lao ra khỏi mặt nước. Anh rất cần thẩn đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh. Lúc này, thấy phía trên bờ không có bất kỳ còn quái vật nào lưu lại ở bên cạnh, Trần Viễn không khỏi âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nhưng tất nhiên, anh cũng không dám thả lỏng. Vì anh biết, đám quái vật này dường như có một loại năng lực đặc thù nào đó, chúng có thể cảm nhận được khí tức của người sống khi tiếp cận về phía bên trong thạch động.
Thế nhưng, đối với Trần Viễn mà nói, thì sô Thiên Niên Linh Nhũ kia có một sự dụ hoặc quá lớn. Anh cho dù phải mạo hiểm một chút, cũng muốn lấy được phần linh vật này đưa về sử dụng. Huống hố, bảo tàng cũng nằm sâu ở trong thạch động. Nếu như Trần Viễn muốn tìm thấy được vị trí của bảo tàng, thì anh chỉ có thể tiến về phía thạch động, đối mặt với một lũ quái vật có sức phòng ngự vô cùng biến thái.
Ầm!
Ầm!
Ngay tại lúc này, sau khi Trần Viễn đã tiến rất gần về phía thạch động. Đột nhiên, bên trong thạch động bất ngờ truyền ra một trận tiếng vang trầm thấp. Ngay sau đó, mặt đất ở dưới chân của Trần Viễn cũng lắc lư lên một trận hết sức kịch liệt. Đồng thời, phía trong thạch động lúc này cũng đột ngột phát ra âm thanh gào thét của đám quái vật đầu người thân rắn. Trong đó, có một âm thanh Trần Viễn cảm thấy hết sức quen thuộc.
“Rống! Nhân loại, các ngươi thật sự là đáng chết!”
Ầm!
Ầm!
Ngay sau đó, Trần Viễn có thể nghe được bên trong thạch động lúc này đang vang lên một trận âm thanh đánh nhau vô cùng kịch liệt. Nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần kỳ quái. Anh thật sự không có nghĩ đến, ngoại trừ đám người của mình đi đến bào tàng lần này, vậy mà còn có một nhóm người khác đã xông lên phía trước?
Điều này nhất thời để cho Trần Viễn không khỏi cau lại lông mày. Nhưng tình huống lúc này Trần Viễn cũng không thể nào đứng ở bên ngoài quan sát. Anh cũng rất muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai đã nhanh chân như vậy, thậm chí còn so với anh tới trước một đoạn.
Ầm!
Ầm!
Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn nhanh chóng nhích lên, dự định trước tiên thu lấy Thiên Niên Linh Nhũ, sau đó lại quan sát cuộc chiến sau cùng. Chỉ có điều, người tính không bằng trời tính. Ngay khi Trần Viễn vừa tới cách hồ nước đọng, bên trong ẩn chứa một lượng rất lớn Thiên Niên Linh Nhũ, tỏa ra một luồng linh khí vô cùng nồng đậm. Thì ở trước mặt của anh, bất chợt lao tới một cái bóng đen. Đồng thời, trong miệng của cái bóng đen này vậy mà phát ra một trận âm thanh gào thét.
“Đáng chết, kẻ trộm to gan! Ngươi cũng dám lấy trộm linh thủy của chúng ta?!”
Ngay lập tức, một cái cánh tay vừa thô vừa lớn, từ phía trước mặt cấp tốc lao tới. Sau đó, một đầu lưỡi đao cực kỳ sắc bén, hướng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn chém xuống.
Phập!
Lưỡi đao này thật sự vô cùng sắc bén, chỉ hơi lướt qua đỉnh đầu của Trần Viễn một chút, da đầu của anh lập tức truyền đến một đợt đau nhức. Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn cấp tốc né đi, nhưng lúc này đỉnh đầu của anh lại nhỏ xuống mấy giọt máu tươi.
May mắn, vừa rồi Trần Viễn đã né tránh kịp thời. Nếu không, một đao này chẻ xuống, sợ rằng thân thể của Trần Viễn đã tự chia làm hai. Nhưng mà, cũng không đợi cho Trần Viễn kịp có thời gian phản ứng lại. Lúc này, một gã quái vật đầu người thân rắn đã xoay người nhìn sang, trong miệng của gã phát ra một tiếng hừ lạnh.
“Hừ!”
Ngay sau đó, hai đầu cánh tay khác, đột nhiên phóng ra mấy thanh trường mâu, hướng thẳng về phía thân hình của Trần Viễn xuyên tới. Lúc này, vị trí giữa hai người chỉ có cách nhau không đến vài thước. Hơn nữa, hiện tại Trần Viễn chỉ mới vừa lăn người đứng dậy, cũng hoàn toàn không có biện pháp nào để tránh né công kích của đối phương. Nhất là, phía trên mũi mâu tỏa ra một trận hàn khí rét lạnh, để cho tâm tình của Trần Viễn lúc này không khỏi trầm xuống.
“Lần này thì nguy rồi!”
Trong đầu chỉ kịp vang lên một hồi cảnh báo, lúc này hai đầu mũi mâu cấp tốc lao tới, tiến sát về phía thân hình của Trần Viễn không đến vài milimet.
Ầm!
Chương 180 - Nghiệp hỏa
Bị trọng kích nện trúng, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trở nên tái nhợt. Đồng thời, một cỗ buồn bực ở trong lồng ngực truyền đến, nhất thời để Trần Viễn có chút nhịn không được, phun ra một ngụm máu tươi.
May mắn, vừa rồi Trần Viễn phản ứng rất kịp thời, anh đã vận dụng nội lực quán thâu vào hai đầu cánh tay. Thế nên, mặc dù nhìn bộ dáng của anh lúc này có chút chật vật, nhưng chỉ bị một ít nội thương, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Thấy một màn này, vẻ mặt của gã quái vật đầu người thân rắn càng thêm trở nên dữ tợn. Ngay sau đó, thân hình của hắn nhanh chóng trườn lới, áp sát về phía Trần Viễn. Đồng thời, từ trong cổ họng của nó lúc này phát ra một trận âm thanh trầm thấp, một đầu nắm tay được bộc một lớp kim loại, bất ngờ hướng về phía Trần Viễn đánh tới.
Rầm!
Một quyền này của con quái vật đầu người thân rắn mang theo lực lượng vô cùng kinh khủng. Cho dù là Trần Viễn lúc này cũng không dám đón đỡ, anh nhóng chóng lướt người tránh đi. Đồng thời, trong lòng không ngừng vang lên một trận buồn bực.
Kỳ thật, thực lực của con quái vật này cũng chỉ tương đương với một người tu luyện cấp bậc tông sư đỉnh phong. Thế nhưng, phòng ngự của nó quá mức cường đại. Hơn nữa, tiếng hống của nó còn mang theo một loại đặc hiệu, có thể khiến cho tinh thần của người đối diện dễ rơi vào trong tình trạng hỗn loạn. May là, trước đó đã diệt sát qua hai đầu quái vật ở bên ngoài hang động, nên đối với công kích của nó anh đã có đề phòng từ trước, thế nên cũng không dễ dàng trúng chiêu.
Nhưng mà, một kích này không đánh trúng, con quái vật đầu người thân rắn cũng không dễ dàng bỏ qua cho anh. Ngay lúc này, âm thanh chiến đấu ở trong thạch động càng lúc càng thêm trở nên kịch liệt. Đồng thời, lúc này Trần Viễn cũng bất thình lình cảm nhận được, vậy mà phía bên trong còn xuất hiện mấy cỗ khí tức vô cùng kinh khủng, đang dần dần hướng về phía bên này chạy tới.
Nhất thời, trong lòng thầm hô lên một tiếng không ổn. Trần Viễn cũng không dám chần chừ nữa. Anh lớn giọng quát lên một tiếng.
“Chết đi!”
Ngay sau đó, từ trên người của Trần Viễn phóng xuất ra một cỗ khí thế cực kỳ kinh khủng, dọa cho con quái vật đầu người thân rắn có chút sợ hãi, không khỏi vội vàng lui lại phía sau một đoạn.
Nhưng mà, công kích của Trần Viễn không có đánh tới. Ngược lại, thân hình của anh cấp tốc hướng về phía một đoạn thạch nhũ, phía trên có lưu lại một vũng Thiên Niên Linh Nhũ. Không một chút nghĩ ngợi, Trần Viễn liền lấy ra bi đông đeo ở trên người, trực tiếp vớt đi một đoạn nước đọng, rồi cấp tốc lao về phía đầm nước để chạy trốn.
Ào!
Nhìn thấy đầm nước bắn lên tung tóe, lúc này vẻ mặt của con quái vật đầu người thân rắn vẫn có chút nghệch ra. Đợi cho nó kịp phản ứng lại, thì thân ảnh của Trần Viễn đã biến mất không thấy gì nữa.
“Gào! Hống!”
Ầm Ầm!
Qua một lúc, con quái vật lúc này mới kịp phản ứng lại, ánh mắt của nó vô cùng phẫn nộ, tức giận dùng lấy cái đuôi liên tục hướng về phía đầm nước đập xuống từng đợt sóng nước cao tới chục mét.
Ầm!
Ầm!
Sau một hồi phát tiết ra tức giận ở trong lòng, con quái vật đầu người thân rắn vậy mà không có giống như đồng bọn của nó trước đó, chạy đuổi theo Trần Viễn. Ngược lại, thân hình của nó cấp tốc chuyển động, hướng về phía bên trong thạch động đi tới.
“Đội trưởng, đội trưởng! Anh không có sao chứ?!”
Vừa mới lao ra khỏi mặt nước. Lúc này, âm thanh của các binh sĩ ở trên bờ đột nhiên kêu lên, để cho Trần Viễn không khỏi đưa mắt qua nhìn lại. Lúc này, thi thể của hai con quái vật đầu người thân rắn đã không thấy đâu nữa. Nhìn bộ dáng, sợ rằng đã bị những bị sĩ này xử lý.
Chỉ có điều, hiện tại Trần Viễn cũng không có thời gian để lo nghĩ nhiều như vậy. Anh nhanh người chui ra khỏi lỗ hổng ở dưới vách đá, bò lên trên mặt đất. Sau đó, anh đưa mắt nhìn về phía một tiểu đội trưởng ở gần đó, gọi đến.
“Cậu Khâm, cậu lại đây một chút!”
Trần Khâm vừa nghe được tiếng hô của Trần Viễn, trong lòng có chút giật mình, sắc mặt mang theo mấy phần thấp thỏm vội vàng chạy tới.
“Đội, đội trưởng, anh gọi tôi có chuyện gì?!”
Nhìn thấy bộ dáng của đối phương lúc này, Trần Viễn cũng không có nói nhảm nhiều, trực tiếp hạ lệnh xuống.
“Đi tới thông báo với mọi người, nhanh chóng thu dọn hành lý, lập tức rời khỏi nơi này. Đồng thời, cậu thay mặt tôi, liên lạc về sở chỉ huy, đề nghị bọn họ cử thêm trực thăng đến đây để đưa đón các cậu trở về, rõ chưa?!”
Nghe được mệnh lệnh của Trần Viễn, vẻ mặt của Trần Khâm không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc. Nhưng ngay lập tức, Trần Khâm liền vô cùng nghiêm túc, đứng nghiêm, đưa tay giơ ngang lên đầu, rồi đáp lại.
“Rõ, thưa đội trưởng!”
“Tốt! Cậu có thể rời đi!”
“Vâng!”
Nhìn thấy bóng lưng của Trần Khâm rời đi, lúc này vẻ mặt của Trần Viễn mới hơi hơi buông lỏng một chút. Kỳ thật, lần này dẫn theo đội ngũ đến đây, Trần Viễn cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra nhiều biến cố như vậy. Nhất là, lúc trước hai chiếc trực thăng đột nhiên bị đót cháy, để trong lòng Trần Viễn có một vài suy đoán. Chỉ là, những suy đoán này của anh không quá chắc chắn. Hiện tại, kết hợp với một vài tình huống vừa mới diễn ra, cái suy đoàn này của Trần Viễn lại có nhiều thêm mấy phần chắc chắn.
Thế nhưng, chuyện này cũng để cho Trần Viễn lập tức cảnh tỉnh lại. Chỉ dựa vào một nhóm binh sĩ thực lực phổ thông chỉ mới đạt đến cấp bậc võ sư đến đại võ sư mà nói, thì chuyến tầm bảo này chẳng khác nào đi đem tặng đầu người. Dù sao, thực lực của mỗi con quái vật đầu người thân rắn ở bên kia đầm nước, rõ ràng đều không thấp hơn tông sư sơ kỳ. Hơn nữa, từ trong âm thanh chiến đấu ở trong thạch động truyền đến, những người bên trong càng thêm để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng bất an. Bởi vì, anh có thể cảm nhận được có mấy cỗ khí tức, hoàn toàn không hề thua kém gì so với ông chú bảo tiêu của tiểu thư nhà họ Đàm. Thậm chí, có một cỗ khí tức còn để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức sợ hãi. Người này, sợ rằng không thua kém gì ông cụ nhà họ Đàm, cũng như cha vợ của anh hiện tại.
Tất nhiên, tất cả những này chỉ là suy đoán ở trong lòng của Trần Viễn mà thôi. Dù sao, chiến đấu vẫn còn chưa có kết thúc, anh cũng không có biết rõ bên trong còn có ẩn tàng cao thủ nào nữa hay không. Nói như thế nào, đám quái vật đầu người thân rằng này quả thực có chút quỷ dị. Sợ rằng, đám người kia muốn chiếm được bảo tàng cũng phải trả ra một cái giá không nhỏ.
Mà điều này, Trần Viễn cũng không nghĩ tới là mình có chút suy đoán chính xác. Trong lúc Trần Viễn đang cùng với người của mình đang chuẩn bị tiến hành di tản. Lúc này, bên trong thạch động một nhóm người mặc quần áo theo phong cách cổ xưa, tay cầm đủ các loại vũ khí, cùng với một nhóm quái vật đầu người thân rắn xảy ra một tràn kịch chiến.
Chỉ có điều, so với những con quái vật đầu người thân rắn mà Trần Viễn vừa mới gặp phải, rõ ràng hình thể của những con quái vật này càng thêm cao lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa, trên người của bọn chúng đều tảng ra từng cỗ khí tức vô cùng cổ xưa. Đồng thời, bất thình lình thực lực của đám quái vật này vậy mà đều không thấp hơn cảnh giới đại tông sư của nhân loại.
“Nhân loại đáng chết, các ngươi vậy mà nghĩ muốn mở ra bảo tàng của chủ nhân. Tất cả các người đều nhất định sẽ bị thần diệt sát!”
Ầm!
Ầm!
Mặc dù thạch động dài rộng đến mấy chục ngàn mét vuông, nhưng rõ ràng trải qua một hồi kịch chiến, khắp nơi đều giăng đầy từng chồng đổ nát. Hơn nữa, công kích của những người này đều mang theo một cỗ khí thế hủy thiên diệt địa. Nếu như không phải vách của thạch động này là một loại vật liệu đặc thù, có thể chịu đựng được công kích của đại tông sư trở lên. Sợ rằng, chỉ đánh nhau một hồi, toàn bộ thạch động đã phải đổ sập xuống.
“Lão đại, chúng ta phải làm như thế nào bây giờ? Đám quái vật này thật sự là quá khó dây dưa. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng chúng ta không thể nào kiên trì được bao lâu.”
Lúc này, một gã đàn ông mặt sẹo, tay cầm lấy một thanh đoản đao, vừa chém về phía một con quái vật đầu người thân rắn, vừa nhịn không được đối với một gã đàn ông đeo mặt nạ sắt, tay cầm trường thương ở gần đó hô lên.
“Hừ, cố kiên trì một chút. Tiếp viện sẽ lập tức chạy đến. Đến lúc đó, chúng ta có thể cùng nhau chia ra bảo tàng.”
Âm thanh từ trong miệng của gã đàn ông đeo mặt nạ phát ra. Nhưng không biết là do bị lớp mặt nạ bên ngoài bao phủ, hay là vì cố ý giả trang. Mà lúc này, giọng nói của người đàn ông đeo mặt nạ hơi có phần trung tính, cũng không phân biệt được rõ là nam hay là nữ.
Thế nhưng, lời này của hắn vừa mới nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều không khỏi sáng lên. Kỳ thật, bọn họ ban đầu cho rằng chỉ dựa vào thực lực của nhóm người mình, liền có thể đem bảo tàng đoạt tới trong tay. Nhưng ai cũng không nghĩ đến, trải qua nhiều năm như vậy, đám quái vật ở trong bảo tàng lúc này vậy mà đều đồng loạt tiến giai. Hơn nữa, lực phòng ngự còn cường đại quá mức, ai cũng không có cách nào đem da dẻ bên ngoài của bọn chúng phá hỏng.
“Á!”
Ngay vào lúc này, trong khi mọi người còn đang kịch đấu. Đột nhiên, một trận âm thanh hét thảm bất chợt vang lên. Ngay sau đó, một cái bóng người từ trên tay của một gã quái vật đầu người thân rắn bị đập bay ra ngoài, nện vào phía trên một chỗ thạch động, cả người không còn chút lực, uể oải rơi xuống mặt đất.
“Không tốt, thất muội đã bị thương rồi. Nhanh, mau xông qua đó cứu viện!”
Vừa nhìn thấy đồng bọn của mình vậy mà bị một con quái vật đánh bay. Hơn nữa, nhìn bộ dáng sợ rằng là lành ít dữ nhiều. Nhất thời, một gã đàn ông tay cầm lấy quạt sắt, hơi có phần hoảng sợ hét lên.
Thấy thế, gã cầm đầu đeo mặt nạ, không khỏi tức giận hừ lên một tiếng.
“Hừ, đã các ngươi muốn chết. Vậy thì, hôm nay bổn tọa sẽ đem đám quái vật các ngươi diệt sát!”
Lúc nói xong lời này, trên người của gã cầm đầu đeo mặt nạ bỗng dưng bốc lên một ngọn lửa, phảng phất toàn bộ thân thể của hắn đều đang bị bóc cháy. Thế nhưng, trong ánh mắt của mấy con quái vật đầu người thân rắn, lại hiện lên một hồi sợ hãi, hoảng loạn rít lên một trận âm thanh dồn dập.
“Ngăn lại hắn, không để cho hắn đốt lên nghiệp hỏa!”