• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ẩn Long Ở Rể (4 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương 46 - Xe bị mất thắng

Đường thành phố buổi trưa tương đối vắng vẻ, hai bên bở biển ngoài những hàng cây dương nối dài bất tận. Thỉnh thoảng, vài con sóng nhỏ khẽ đập vào bờ, tạo thành những bọt nước tung lên trắng xóa.

Cả Trần Viễn lẫn Lưu Thục Hiền, lúc này đều đang thả hồn mình vào từng cơn gió. Mặc dù thời tiết vào buổi trưa ở thành phố Tân Cảng tương đối nóng. Nhưng cả hai người bọn họ đều không có một chút cảm giác nào khó chịu. Ngược lại, cả hai người lúc này đều đang tận hưởng những giây phút hòa mình vào với thiên nhiên. Dường như, đã rất lâu rồi bọn họ mới có được cảm giác tự tại giống như vậy.

“Anh Viễn, làm sao anh lại biết được chỗ này. Nơi này thật sự là rất đẹp, đây là lần đầu tiên tôi được cảm nhận sóng biển gần đến như vậy.”

Đứng ở trên một chỗ ghềnh đá, Lưu Thục Hiền vô cùng vui sướng, hướng về phía Trần Viễn hét to một tiếng.

Mà Trần Viễn lúc này cũng đứng ở một chỗ cách đó không xa, theo từng con sóng vỗ vào bờ, từng bọt nước biển bắn tung tóe lên trên người của anh.

“Ha ha ha, đây là bãi đá ngầm mà tôi hồi nhỏ vẫn thường hay trốn nhà ra chơi. Nước biển ở đây không quá sâu, ngược lại có rất ít người đến đây để chơi.”

Nghe được tiếng cười của Trần Viễn văng vẳng ở trong không khí, không biết vì sao lúc này trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền hơi thoáng hiện lên có chút ửng hồng. Có lẽ là nắng, có lẽ là gió. Mà cũng có thể là điều gì đó, khiến cho biểu hiện của cô có chút khác lạ.

Nhưng Trần Viễn lại không nhìn thấy được những thứ này, toàn bộ tâm thần của anh đều đặt vào cảnh tượng ở trước mắt. Anh đưa tay dang rộng rah ai bên, trong miệng bất chớt hét lên một tiếng thật to.

“A!!!”

Tiếng thét này của anh giống như sóng biển, để cho bọt nước càng thêm trở nên trắng xóa.

“A!!!”

Nhìn thấy Trần Viễn hét lên một cách sảng khoái như vậy, trong lòng của Lưu Thục Hiền cũng có chút nhịn không được, bắt đầu bắt chước theo động tác của anh, cũng đưa cánh tay dang rộng rah ai bên, sau đó gồng lên hết sức hét to thành tiếng.

Lúc này, hai người bọn họ giống như hai cánh chim tự do, tha hồ vứt bỏ mọi thứ gánh nặng ở trên lưng của mình, liên tục thỏa thích thả mình vào dòng nước biển, đang không ngừng chảy rộng ra biển lớn.

“Anh Viễn, cảm ơn anh!”

Sau một hồi cùng với Trần Viễn liên tục hò hét. Lúc này, cả Lưu Thục Hiền lẫn Trần Viễn đều ngồi bệt ở trên ghềnh đá, vai tựa vai, mắt nhìn về phía mặt biển xa xôi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lưu Thục Hiền đột nhiên mở miệng ra nói tiếng cảm ơn, để cho Trần Viễn nhất thời có chút kinh ngạc, nhìn về phía cô nói ra.

“Cô tại sao lại muốn cảm ơn tôi?”

Thật tình, trong lòng Trần Viễn biết rõ Lưu Thục Hiền muốn cảm ơn mình vì điều gì. Nhưng anh vẫn cố giả vờ như không biết, còn làm ra vẻ ngạc nhiên, hỏi ngược lại cô.

Hơi đưa mắt nhìn sang Trần Viễn, trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền lúc này đều là nụ cười hạnh phúc. Chỉ có điều, nụ cười này chỉ thoáng hiện một lúc. Sau đó, ánh mắt cô lần nữa nhìn về phía chân trời xa xăm.

“Bởi vì, ngày hôm nay tôi thật sự rất vui. Nếu như không có anh, tôi cũng không biết mình phải trải qua một ngày như thế nào. Dù sao, nơi này tôi không có ai thân thích, cũng không có ai làm bạn với mình.”

Nghe được lời này, thần sắc của Trần Viễn không khỏi tỏ ra ngạc nhiên. Lần này, anh thật sự rất kinh ngạc. Anh cũng không nghĩ đến, tình cảnh của Lưu Thục Hiền lại tệ đến như vậy.

“Được rồi, tôi cũng không thể nào chiếm dụng anh cả ngày được. Hiện tại, anh có thể chở tôi về nhà được không?”

Nhìn thấy sắc trời đã sắp chuyển màu về chiều, Lưu Thục Hiền đột nhiên vươn người đứng dậy, sau đó nhìn về phía Trần Viễn nói ra.

Không biết vì sao, lúc này nhìn vào bên trong ánh mắt của cô, Trần Viễn luôn có cảm giác cô thật sự rất cô đơn.

“Vậy để tôi chở cô về nhà!”

Cũng không có do dự chút nào, Trần Viễn liền gật đầu đáp lại yêu cầu của Lưu Thục Hiền. Ngay sau đó, cả hai bắt đầu nhảy xuống ghềnh đá. Nhưng mà, không biết có phải vừa rồi ngồi im một chỗ quá lâu, để cho chân của Lưu Thục Hiền bị tê. Thế nên, ngay khi cô nhích người muốn bước đi. Đột nhiên, cả người của cô đều ngã đổ về phía trước, suýt chút nữa trượt chân ra khỏi ghềnh đá.

“Cẩn thận!”

Trần Viễn tay mắt lanh lẹ, vội vàng lao tới, đem Lưu Thục Hiền ôm chằm vào trong ngực của mình. Trong lúc nhất thời, cả hai người đều đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên lúng túng vô cùng.

Cũng may, Lưu Thục Hiền là người thành thục, cô cũng không có ý định lưu ở trong ngực của Trần Viễn, mà tự mình đứng dậy. Sau đó, cô mình nhìn lấy anh mỉm người.

“Thành thật xin lỗi, vừa rồi tôi bị trượt chân, nên đã làm phiền đến anh.”

Trần Viễn lúc này cũng mới vừa vặn phục hồi lai tinh thần, anh hơi ngượng ngùng, gãi gãi lấy đầu của mình.

“Cũng không có việc gì, tôi cũng vừa vặn đứng ngay chỗ này mà thôi.”

Sau đó, ánh mắt của anh nhanh chóng nhìn xuống dưới chân của Lưu Thục Hiền, hơi có chút quan tâm nói ra.

“Chân cô có đi được không? Nếu như không có đi được, vậy thì để tôi dìu cô đến xe.”

Mặc dù vừa rồi Trần Viễn đã đỡ được Lưu Thục Hiền kịp lúc. Nhưng cổ chân của cô vẫn còn rất đau. Chính vì thế, Lưu Thục Hiền vừa mới dự định lắc đầu, sau đó tự mình nhấc chân bước lên.

Nhưng mà, vẻ mặt của cô tức thì liền phải nhăn lại. Đồng thời, ánh mắt của Trần Viễn rất nhanh liền phát hiện ra, cổ chân của Lưu Thục Hiền đã có phần đỏ lên.

“Để tôi kiểm tra một chút.”

Nói xong, Trần Viễn cũng không chờ đợi Lưu Thục Hiền đáp lại. Anh trực tiếp ngồi bệt xuống đất, đem cổ chân của Lưu Thục Hiền nhấc lên. Sau khi thấy rõ vết thương ở trên cổ chân của cô, hai hàng lông mày của anh không khỏi trở nên nhăn lại.

“Xem ra, tôi phải tự mình đưa cô lên xe rồi.”

Nghe Trần Viễn nói như vậy, Lưu Thục Hiền cũng biết rõ là mình không có cách nào gắng gượng. Thế nên, trên khuôn mặt của cô không khỏi lộ ra có chút xấu hổ, đầu hơi cúi thấp xuống, nhỏ giọng nói ra.

“Vậy… vậy làm phiền anh.”

Nói xong, Lưu Thục Hiền cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần Viễn, mà vội quay mặt nhìn sang chỗ khác. Lúc này, Trần Viễn cũng không có để ý nhiều như vậy, anh trực tiếp cúi thắp người xuống, đem Lưu Thục Hiền bế lên.

Không biết có phải vì trọng lượng của Lưu Thục Hiền rất nhẹ, thế nên động tác của Trần Viễn không có một chút nào khó khăn. Không lâu sau đó, anh liền đem Lưu Thục Hiền đặt ở trên xe.

Nhìn thấy Lưu Thục Hiền lúc này đưa mắt lên nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra lúng túng.

“Thế nào? Trên mặt tôi có dính gì sao?”

“Không… không có.”

Lúc này, đột nhiên nghe được câu nói của Trần Viễn, Lưu Thục Hiền mới nhất thời giật mình, vội vàng lắc đầu liên tục. Mà Trần Viễn thì chẳng hiểu ra sao cả, chỉ có thể cười gượng một tiếng. Sau đó, anh lại trở về vị trí chỗ ngồi của mình, dự định lái xe đưa Lưu Thục Hiền trở về nhà.

Thế nhưng, ngay vào lúc này, phía trước đường lộ, cách vị trí xe của Trần Viễn khoảng chừng hơn một trăm mét. Đột nhiên, có một chiếc xe ô tô phóng nhanh lao tới. Hơn nữa, hướng di chuyển của chiếc xe này lại vừa vặn đâm về phía ô tô của Trần Viễn.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi biến đổi. Anh nhanh chóng khởi động lấy xe ô tô. Sau đó, anh đưa mắt nhìn về phía Lưu Thục Hiền.

“Cô hãy bám chặt một chút, để tôi tránh đi chiếc xe phía trước.”

Lưu Thục Hiền ngồi ở phía sau, mặc dù không có nhìn rõ tình hình phía trước. Nhưng lúc này, cô có thể nghe được tiếng thét chói tai, đang vọng lại từ bên trong chiếc xe ô tô kia.

“Tránh ra, mau tránh ra! Mẹ nó, xe tao làm sao lại bị mất thắng?!”

Ầm!
Chương 47 - Cướp xe ô tô

Một tiếng va chạm thật mạnh vang lên. Cả Trần Viễn lẫn Lưu Thục Hiền đều không nghĩ tới, bọn họ lại gặp phải tai nạn bất ngờ như vậy. May mắn, lúc vừa rồi Trần Viễn đã xử lý rất nhanh. Ngay khi chiếc xe ô tô kia kịp đâm về phía ô tô của mình, anh đã đánh lái để cho chiếc xe của mình lao ra bên kia đường, vừa vặn tránh được một trận tai nạn.

Chỉ có điều, lúc này khuôn mặt của Trần Viễn lại chẳng hề buông lỏng một chút nào. Ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía chiếc xe ô tô đang bóc khói ở ngay phía trước.

“Anh… anh Viễn, giờ phải tính sao bây giờ?”

Đối với chuyện này, Lưu Thục Hiền chưa từng gặp qua bao giờ. Thế nên, thần sắc của cô lúc này tỏ ra cực kỳ lúng túng. Nhưng mà, Trần Viễn còn chưa có lên tiếng đáp lại, nhóm người ngồi ở bên trong ô tô lúc này đã chui ra ngoài. Mà đám người này có tầm khoảng bốn người, trên tay bọn họ đều xách theo một cái túi lớn. Hơn nữa, theo trong ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, trên người của bọn người này đều mang theo vũ khí.

“Mẹ nó, làm sao lại xui xẻo như vậy, chiếc xe chết tiệt này lại mất thắng ở vào thời điểm quan trọng như vậy?!”

“Đại ca, chuyện này chúng ta phải làm sao bây giờ? Đám cảnh sát đang đuổi theo phía sau. Nếu như chúng ta không nghĩ cách chạy trốn, lát nữa bọn chúng sẽ đem chúng ta vây bắt.”

Lúc này, một tên thanh niên nhìn có vẻ hơi hoảng sợ, ánh mắt không ngừng liếc nhìn về phía xa xa cuối đường. Mặc dù không nghe được tiếng còi hú của cảnh sát, nhưng trong lòng của hắn vẫn luôn có loại cảm giác bất an.

Thế nhưng, mấy tên còn lại lại không có thời gian để ý nhiều như vậy. Một tên nhìn bộ dáng hơi có vẻ hung ác, ánh mắt đưa về phía chiếc xe của Trần Viễn đang dừng lại ở đối diện.

“Đại ca, bên kia có một chiếc xe. Hay là chúng ta qua đó cướp xe, sau đó tiếp tục chạy trốn.”

Tên đại ca là một gã đàn ông trung niên, trên lông mày có một vệt sẹo khá dài. Vừa nghe được lời đề nghị của gã đàn em, tên này liền gật đầu đáp ứng.

“Ừ, mày qua đó xử lý nhanh gọn, không cần thiết phải dây dưa. Tụi cảnh sát đã sắp đuổi đến, chúng ta phải chạy nhanh đến bến cảng. Ở đó, đang có người của tao đợi sẵn rồi.”

Gã đàn em nghe tên đại ca phân phó, tức thì trong mắt của hắn không khỏi lộ ra hung quang, trên khóe môi của hắn còn nhếch lên, hiện ra một nụ cười hết sức tàn nhẫn. Ngay sau đó, tên này cẩm theo một khẩu súng tự chế, băng nhanh qua đường, hướng về phía chiếc xe ô tô của Trần Viễn lao tới.

Ngồi ở trong xe, Lưu Thục Hiền lúc này cũng vừa vặn thấy được cảnh này. Nhất thời, sắc mặt của cô liền trở nên tái nhợt. Mà Trần Viễn thì không có nói ra tiếng nào, anh đang âm thầm, chuẩn bị khởi động ô tô, dự định tìm cách rời khỏi nơi này.

“Này, mẹ nó, có nghe tao nói gì không? Tụi mày nhanh chóng xuống xe, nếu không ông đây nổ súng, bắn banh xác tụi bây.”

Nhìn thấy bên trong chiếc xe ô tô của Trần Viễn thấp thoáng có hai bóng người, tên tội phạm liền cầm súng, hướng về phía của kính ô tô quát lên.

Lúc này, thần sắc của Trần Viễn vẫn rất bình tĩnh. Anh chậm rãi đẩy cửa xe ô tổ của mình ra ngoài. Sau đó, anh nhìn lấy tên tội phạm, hơi có vẻ sợ hãi, nói.

“Anh bạn, xe này của tôi anh cứ lấy đi. Nhưng mà, anh có thể để cho chúng tôi an toàn rời đi được không?”

Còn không đợi cho Trần Viễn nói hết câu, tên tội phạm lúc này dường như có vẻ rất tức giận. Hắn gắt lên.

“Mẹ nó, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Mau cút đi xuống, nếu không ông đây bắn nát sọ mày bây giờ?!”

Vừa nói, tên này vừa dí súng về phia Trần Viễn, bộ dáng thật sự rất kích động, dường như chỉ cần một lời không hợp liền bóp cò. Ngồi ở trong xe, sắc mặt của Lưu Thục Hiền đã trở nên tái nhợt.

Mà lúc này, Trần Viễn cũng rất thức thời, liền gật đầu đáp lại.

“Vâng vâng, để tôi mở cửa cho bạn tôi xuống xe.”

Nói xong, Trần Viễn liền dự định vòng qua phía bên hông, đem cửa xe của Lưu Thục Hiền kéo ra. Nhưng mà, lúc này bên phía kia đường, tên đại ca hơi bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn, liền lớn tiếng quát lên.

“Bành, mày làm cái gì lâu vậy? Mau lái xe tới đây, nhanh lên!”

Nghe tên đại ca thúc giục, gã tội phạm tên Bành không khỏi lớn tiếng đáp lại.

“Vâng, đại ca chờ em một chút!”

Ngay sau đó, thần sắc của tên này liền trở nên dữ tợn, bắt đầu dí súng về phía Trần Viễn quát.

“Mẹ nó, mày lề mề cái gì? Cút đi cho ông!”

Sau đó, tên này vậy mà dự định đem Trần Viễn kéo ra ngoài, tự mình động thủ để đem Lưu Thục Hiền lôi xuống xe. Chỉ có điều, ngay vào lúc này, ánh mắt của Trần Viễn đột nhiên lộ ra một tia sắt bén.

Ngay sau đó, anh giống như một cơn gió lốc, lao ập tới tên tội phạm, trực tiếp đem khẩu súng ở trên tay của hắn gạt xuống đất. Đồng thời, anh dùng sức vung mạnh nắm đấm của mình, đấm thẳng về phía trước ngực của hắn ta.

Ầm!

Cú đấm này của Trần Viễn có lực cực mạnh. Tên tội phạm còn chưa kịp kêu lên một tiếng nào, hai mắt của hắn đã trực tiếp trợn trắng, sau đó trong miệng sùi lên bọt mẹp, tức tiếp ngất xỉu tại chỗ.

Mặc dù Trần Viễn đã khống chế tốt lực đạo của mình. Nhưng một đấm vừa rồi, ít nhất cũng đem xương ngực của tên tội phạm đánh vỡ vài cái. Cho dù hắn tạm thời chưa chết, nhưng sợ rằng sau đó khó thoát khỏi tàn tật.

Tuy nhiên, Trần Viễn cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy. Anh nhìn thấy tên tội phạm đã bị đánh gục, cũng không dám dây dưa quá lâu, liền trực tiếp phóng lên trên xe, đồng thời cầm theo khẩu súng của tên tội phạm vừa mới đánh rơi xuống đất, trong miệng hô to.

“Nhanh, cúi thấp đầu xuống!”

Tiếng hô này của anh vừa vang lên, mấy tên tội phạm bên phía kia đường rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại. Bọn chúng nhìn thấy đồng bọn của mình bị đánh gục, tức thì nổi lên thịnh nộ.

Tên đại ca tức giận quát lớn: “Mẹ nó, thằng khốn này, vậy mà dám đánh người của tao. Nổ súng, trực tiếp bắn chết nó!”

Tiếng của tên đại ca này vừa dứt, hai tên đàn em còn lại liền trực tiếp nâng súng, hướng thẳng về phía chiếc xe ô tô của Trần Viễn bắn ra liên tục.

Đoành! Đoành! Đoành!

Tiếng súng nổ vang không ngừng, lớp cửa kính trên xe ô tô lúc này cũng bị bắn vỡ. May mắn, trước đó nhờ có Trần Viễn nhắc nhở, thế nên Lưu Thục Hiền đã kịp thời ôm đầu nằm thấp xuống, nên bản thân cô không có bị thương.

Nhìn thấy tình huống như vậy, trong lòng Trần Viễn không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhưng mà, sắc mặt của anh lúc này lại biến đến lạnh lùng, ánh mắt cũng đang không ngừng nhìn chăm chú về phía ba tên tội phạm, vẫn đang không ngừng nổ súng về phía chiếc xe ô tô của anh.

“Mẹ kiếp, thằng khốn này làm sao lại trốn nhanh như vậy?”

Thấy chiếc xe ô tô của Trần Viễn càng đi càng xa, trong lòng của tên đại cả tỏ ra cực kỳ tức giận. Thế nhưng, tình huống lúc này bọn hắn cũng không có cách nào đuổi theo được. Thế nên, bọn chúng ngoài việc mở miệng chửi mắng, cũng không có cách nào phát tiết được tức giận trong lòng.

Chỉ có điều, tất cả bọn chúng đều không nghĩ đến, vừa rồi chỉ là một chút nhiệt huyết sôi trào mà thôi. Lúc sau, mới chính là một hồi tai nạn thật sự giành cho bọn chúng.
Chương 48 - Đánh cướp

Lái xe dừng lại ở bên đường, Trần Viễn đưa mắt nhìn về phía Lưu Thục Hiền.

“Cô tạm thời đứng ở đây đợi tôi một chút, tôi đi nhanh rồi sẽ quay lại.”

Nói xong, Trần Viễn liền dự định đánh xe vòng trở lại vị trí của bọn cướp. Nhưng lúc này, thần sắc của Lưu Thục Hiền lại tỏ ra cực kỳ lo lắng, níu lấy tay anh. Không biết suy nghĩ như thế nào, sau một hồi cô mới buột miệng nói ra.

“Anh… cẩn thận!”

Nhìn thấy vẻ mặt lúc này của cô, Trần Viễn không khỏi chỉ chỉ lên khẩu súng đang đặt ở bên cạnh. Sau đó, anh mới mỉm cười, vỗ nhẹ lên bả vai của cô để an ủi.

“Yên tâm đi, tôi chỉ đi một chút rồi sẽ quay lại, rất nhanh!”

Lần này, Trần Viễn cũng không tiếp tục dừng lại lâu. Bởi vì, anh biết rõ đám cướp này thật sự rất nguy hiểm. Nếu như để cho bọn chúng có thời gian dừng lại bên đường, sẽ tạo thành một trận tai nạn đối với người dân ở trong thành phố.

Mặc dù bản thân đã xuất ngũ, nhưng trong lòng Trần Viễn vẫn có một chút trách nhiệm đối với tổ quốc của mìn. Hơn nữa, từ trước đến giờ anh đều rất ghét kẻ khác chĩa súng về phía mình. Đám cướp này, hiện tại đã thuộc vào danh sách đen, cần phải đánh giết của Trần Viễn.

Lúc này, ở trên đại lộ 13, thành phố Tân Cảng. Sau khi để Trần Viễn cùng với Lưu Thục Hiền chạy thoát, hơn nữa còn đánh đồng bọn của mình bất tỉnh. Ba tên cướp nhanh chóng tìm thấy một chiếc xe ô tô đang từ phía sau chạy tới, bọn chúng đều không chút do dự, trực tiếp hướng về chiếc xe ô tô ở phía đối diện nổ súng.

Đoành!

Tiếng súng nổ lớn, để cho chủ nhân của chiếc xe ô tô không khỏi hốt hoảng, vội vàng đánh lái về phía bên lề, suýt chút nữa tông vào rào chắn ở trên bãi biển. Thế nhưng, người này còn chưa kịp nhận thức đang có chuyện gì xảy ra, cả ba tên cướp đã lao nhanh tới, trực tiếp đem người trong xe đều khống chế lại.

Lúc này, ngồi trong xe ô tô là một người đàn ông trung niên cùng với một người phụ nữ trẻ tuổi. Bọn họ trông thấy ba tên cướp xông lại. Hơn nữa, trên tay bọn chúng lăm lăm vũ khí, tức thì cả hai đều lộ ra dáng vẻ hoảng sợ, sắc mặt trở nên tái nhợt. Nhất là người phụ nữ trẻ tuổi, lúc này cô bị ánh mắt như con sói đói của ba tên cướp nhìn đến, trong lòng càng thêm hoảng sợ.

“Các… các anh muốn làm gì?”

Người đàn ông trung niên thấy bọn cướp vừa xông đến, đã muốn lôi kéo bạn gái của mình xuống xe trước. Mặc dù trong lòng lúc này rất sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói ra.

Chỉ là, lời này của anh ta vừa nói ra khỏi miệng, gã đại ca đã nhịn không được, dùng lấy bán súng nện thẳng vào trong mặt của người đàn ông trung niên.

“A…”

Trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên tức thì bị máu tươi nhuộm đỏ. Hơn nữa, cơn đau nhanh chóng truyền đến để cho anh ta cảm thấy khiếp sợ không thôi. Nhưng mà, mọi thứ lúc này còn chưa có kết thúc. Gã đại ca dường như vẫn còn chưa thể phát tiết được tức giận trong người, hắn một chân vung lên, lần nữa đạp thẳng vào ngực của người đàn ông trung niên.

“Đừng… đừng đánh nữa! Van các anh, đừng đánh tôi nữa!”

Bị đau, lại nhìn được vẻ tức giận của bọn cướp càng khiến cho người đàn ông trung niên cảm thấy khiếp sợ không thôi. Trong khi đó, hai tên cướp còn lại đã đem người phụ nữ trẻ tuổi kia khống chế, bắt đầu dồn ép vào trong ghế sau của xe ô tô.

“A… đừng mà, xin… xin các anh, đừng có làm như vậy. Tôi… van các anh đấy!”

Trong xe ô tô, âm thanh của người phụ nữ trẻ tuổi càng lúc càng trở nên hoảng sợ. Hơn nữa, tiếng quần áo sột soạt lại không ngừng vang lên, càng để cho sắc mặt của người đàn ông trung niên trở thêm trắng bệch. Thế nhưng, lúc này anh ta lại không dám mở miệng ra nói chuyện một chút nào. Bởi vì, khẩu súng của gã đại ca đã đặt ở trên đỉnh đầu của anh ta. Hơn nữa, tên này còn lộ ra một nụ cười cực kỳ đáng sợ.

“Đừng hoảng, chờ đợi hai thằng em của tao chơi bạn gái mày xong, chúng nó sẽ đem con nhỏ đó thả xuống. Sau này, mày cũng không cần cảm ơn bọn tao. Hiểu chưa?”

Vừa nói, tên này vừa cúi thấp nười xuống, đưa lên bán súng vỗ vỗ lấy gò má của người đàn ông trung niên. Nghe vậy, người đàn ông trung niên chỉ có thể khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó khô khan nói ra.

“Dạ… dạ, chỉ… chỉ cần các anh không giết tôi, các… các anh muốn làm gì cũng được…”

Vừa nói, người đàn ông trung niên vừa hơi hơi liếc mắt nhìn về phía bên trong chiếc xe ô tô. Lúc này, quần áo trên người của người phụ nữ trẻ tuổi đã bị lột xuống, lộ ra một ít da thịt trắng nõn, thông qua lớp cửa kính ô tô cũng có thể dễ dàng thấy rõ. Hơn nữa, hai tên cướp lúc này cũng bắt đầu cởi đồ. Một gã thì đem người phụ nữ kia ghì chặt ở trên ghế sô pha, một gã thì cởi lấy thắt lưng, dự định làm ra hành vi cầm thú.

Ầm!

Nhưng ngay khi tên này dự định làm ra hành vi cầm thú của mình, thì chiếc xe ô tô của bọn họ và người phụ nữ kia đang ngồi đột nhiên va đập mạnh một cái. Ngay lập tức, thân hình của cả ba người đều lắc lư dữ dội. Nhất là tên cướp đang có ý định làm ra chuyện xấu, cả người của hắn đều đổ nhào lên ghế số pha, hàm răng đập mạnh lên trên thành ghế, khiên cho hai chiếc răng cửa trực tiếp bị gãy vụn, máu miệng trào ra liên tục.

Mà lúc này, người phụ nữ trẻ tuổi đã kinh hoảng đến mức không thể thét ra thành tiếng. Chỉ thấy, Trần Viễn vô cùng bình tĩnh, từ trong xe ô tô của mìn, mở cửa bước ra ngoài.

“Mẹ nó, lại là thằng khốn này.”

Nhìn thấy Trần Viễn xuất hiện, tên đại ca cực kỳ tức giận. Hắn cũng không thèm để ý gì đến người đàn ông trung niên đang hoảng sợ nằm dưới đất, trực tiếp mang theo súng tự chế xoay người nhìn lại. Đồng thời, âm thanh ở trong cổ họng của hắn thét lên.

“Nhanh, cùng nhau xử lý thằng ch* này!”

Sau một hồi choáng váng, cả hai tên cướp đang ngổi trong xe rốt cuộc cũng lấy lại tin thần. Một tên nhanh chóng đem người phụ nữ trẻ tuổi buông ra, sau đó vội vàng nhảy xuống dưới xe ô tô. Còn tên còn lại thì có vẻ rất tức giận, hắn một bàn tay vung lên, trực tiếp hướng về phía người phụ nữ trẻ tuổi quát lớn.

“Mẹ kiếp, cũng là tại con khốn này, nếu không ông cũng không bị gãy răng.”

Mặc dù vung tay lên phát tiết ở trên người của người phụ nữ trẻ tuổi để cho hỏa khí của hắn hơi có chút dịu xuống. Nhưng tên này vẫn còn đang rất tức giận, không quên trừng mắt nhìn lấy người phụ nữ trẻ tuổi. Sau đó, hắn mới nhẹ nhàng nhảy xuống ô tô, bắt đầu vây lại vị trí của Trần Viễn.

Ánh mắt của Trần Viễn lúc này hơi liếc nhanh, nhìn về bốn phía xung quanh. Sau khi cảm thấy không có bất kỳ trở ngại nào nữa, anh mới đưa mắt nhìn về phía vị trí của ba tên cướp, trong miệng khẽ đếm.

“Một, hai, ba, vừa vặn!”

Nghe Trần Viễn nói ra lời này, cả ba tên cướp liền nổi giận. Tên đại ca cũng quát lớn một tiếng, hướng về phía hai gã đàn em còn lại của mình ra lệnh.

“Giết nó!”

Ngay sau đó, cả ba tên cướp đều nâng lên vũ khí của mình, hướng về phía vị trí của Trần Viễn bắt đầu nổ súng.

Thế nhưng, ngay khi một tên trong đó kịp bóp cò, thân hình của Trần Viễn đột nhiên chuyển động. Trong lúc cả ba tên cướp đều không biết chuyện gì xảy ra, thân hình của Trần Viễn đã xuất hiện ở phía trước mặt của tên cướp khống chế cô gái trẻ tuổi. Sau đó, anh vung ra một quyền, trực tiếp đấm thăng vào ngực của hắn, khiến cho mấy khúc xương ngực trở nên vỡ nát, đau đớn vô cùng.

Thế nhưng, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu. Sau khi đem tên này đánh gục, thân hình của Trần Viễn lần nữa lao tới, trực tiếp hướng về phía tên cướp đã bị đập gãy hai cái răng cửa, vung ra một đấm.

Ầm!

Cú đấm của Trần Viễn mang theo lực đạo cực mạnh, tên cướp này còn chưa hay biết chuyện gì xảy ra, đã bị đánh cho bay ra ngoài vài mét. Thế nhưng, thân hình hắn cũng không có rớt xuống đất, mà rất nhanh liền bị Trần Viễn khống chế lại, khẩu súng cũng bị đoạt mất.

Đùng!

Đùng!

Những âm thanh liên tiếp vang lên, Trần Viễn không ngừng đấm mạnh lên trên người của tên cướp, khiến cho cơ thể của hắn mềm nhũn, những khúc xương sườn trở nên gãy vụn.

Cho đến lúc này, tên đại ca rốt cuộc mới có thể kịp thời phản ứng lại được. Hắn không nghĩ đến, Trần Viễn lại có thể nhanh đến như vậy. Hơn nữa, lực lượng của anh dường như còn rất đáng sợ.

Hơi liếc mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên vẫn còn đang nằm dưới đất, tên đại ca lúc này dự định đem người đàn ông trung niên khống chế lại, sau đó tìm đường chạy trốn.

“Dừng tay, nếu không tao sẽ bắn nát đầu của nó!”

Nhìn thấy tên cướp đem người đàn ông trung niên khống chế. Hơn nữa, khẩu súng trên tay của hắn cũng đặt lên giữa trán của người này, động tác của Trần Viễn mới bắt đầu dừng lại.

Chỉ có điều, hai tên cướp đã bị Trần Viễn đánh gục, hơi thở thoi thóp, dù tên đại ca có đem con tin khống chế, anh cũng không hề lo lắng một chút nào.

“Mày muốn làm gì? Mau đứng lại đó, nếu không tao sẽ bắn chết nó!”

Nhìn thấy Trần Viễn sau khi đem đàn em của mình giải quyết, sau đó đi về phía mình. Nhất thời, sắc mặt của tên đại ca không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ, liên tục đem nòng súng dí sát vào trên đầu của người đàn ông trung niên, đồng thời quát lên để đe dọa.
Chương 49 - Gặp lại Lý Tiến

“Đừng… đừng tới đây… tôi… tôi không muốn chết!”

Bị tên cướp dí sát nòng súng vào đầu, lúc này người đàn ông trung niên mới hoảng sợ thét lên. Nhưng bước chân của Trần Viễn lại chẳng hề dừng lại. Anh vẫn chậm rãi đi tới, tiến sát về phía tên cướp.

“Mẹ nó, mày không nghe tao nói gì sao hả? Nếu mày còn dám tiến lên thêm lần nữa, tao sẽ nổ súng!”

Lúc này, tên cướp đã thật sự nổi giận. Hắn không nghĩ đến mình đã đem con tin ra uy hiếp, nhưng Trần Viễn vẫn không chịu buông tha cho hắn. Trong lúc nhất thời, khẩu súng trên tay của tên cướp càng lúc càng siết chặt hơn, cò súng cũng bắt đầu chuyển động.

“A!!!”

Thế nhưng, đúng ngay vào lúc này thân hình của Trần Viễn bỗng nhiên lao tới. Đồng thời, trên tay anh phóng ra một thanh dao găm. Tất cả những động tác này đều diễn ra rất nhanh, tên cướp chỉ kịp kêu lên một tiếng hét thảm. Ngay sau đó, bàn tay của hắn đã bị dao găm xuyên thủng.

Bất quá, lúc này người đàn ông trung niên cũng vô cùng hốt hoảng, cả người đều mềm nhũn, ngã ngồi xuống mặt đất. Chỉ có điều, Trần Viên cũng không hề để ý đến người đàn ông này. Anh nhanh chóng đem tên cướp khống chế lại, sau đó vung tay lên chặt mạnh vào phía sau gáy của hắn.

Tên cướp chỉ kịp rên nhẹ một tiếng, sau đó hắn liền ngất đi. Cùng lúc đó, phía đằng xa bắt đầu vang lên âm thanh in ỏi của còi xe cảnh sát. Trần Viễn tự mình đem con dao găm nhặt lên. Sau đó, anh đem vết máu lau sạch. Cuối cùng, ánh mắt của anh mới dừng lại ở trên người của người đàn ông trung niên kia một chút.

Chỉ có điều, lúc này người đàn ông trung niên đã quá mức sợ hãi, bản thân ông ta đã mất kiểm soát, tiểu tiện ngay tại chỗ. Nhìn thấy cảnh này Trần Viễn không khỏi lắc đầu. Sau đó, anh nhanh chóng di chuyển lên xe ô tô của mình, dự định lái xe rời đi.

Nhưng mà, ngay khi Trần Viễn bước vào trong xe ô tô, phía sau lưng của anh đột nhiên vang lên âm thanh của một người phụ nữ.

“Cảm… cảm ơn anh!”

Từ trong chiếc kính chiếu hậu của xe ô tô, Trần Viễn có thể dễ dàng thấy được bộ dáng chật vật của người phụ nữ trẻ tuổi mới từ trong xe ô tô lao ra. Anh không có lên tiếng đáp lại, mà chị lái xe rời đi.

Một lúc sau đó, cảnh sát thành phố cũng vừa vặn chạy đến. Bọn họ nhìn thấy cả bốn tên cướp đều nằm dưới đất, hơn nữa chiếc xe ô tô bị cướp cũng đã bị đụng nát. Trong lúc nhất thời, tất cả cảnh sát không thể nào lý giải được chuyện gì vừa mới xảy ra.

Sau một hồi, khi lấy được thông tin từ lời khai của người phụ nữ trẻ tuổi, bọn họ mới biết được là có người ra tay xử lý băng cướp. Lúc này, toàn bộ cảnh sát đều tỏ ra ngạc nhiên vô cùng.

“Anh Viễn, anh không có sao chứ?”

Lái xe trở lại đường cũ, Trần Viễn vừa mới bước xuống xe, anh đã nhìn thấy thần sắc của Lưu Thục Hiền vô cùng khẩn trương, đưa mắt nhìn về phía anh hỏi thăm.

Hơi lắc đầu một cái, sau đó Trần Viễn liền mỉm cười, nhìn lấy Lưu Thục Hiền nói ra: “Tôi không có việc gì. Bây giờ, cô có muốn tôi đưa về nhà hay không?”

Nhìn thấy Trần Viễn thật sự không có bị thương, lúc này Lưu Thục Hiền mới hơi hơi yên tâm thở ra một chút. Nhưng mà, nghe Trần Viễn hỏi như vậy, cô lại hơi có một chút do dự. Kỳ thật, cô cũng không có bị thương tích gì. Chỉ có điều, cô lo lắng Trần Viễn bị thương khi đánh nhau với bọn cướp. Thế nên, cô muốn để cho Trần Viễn đến bệnh viện kiểm tra một chút.

Nhưng mà, sau khi biết được việc này, Trần Viễn liền lắc đầu từ chối. Dù sao, hiện tại em gái của anh vẫn còn đang nằm ở trong bệnh viện. Anh sợ sau khi đến đó sẽ gặp bọn họ, điều đó sẽ gây ra một số phiền phức không cần thiết.

Thế nên, sau khi thương lượng một hồi, Trần Viễn quyết định chở Lưu Thục Hiền trở về nhà của cô.

Bản thân Lưu Thục Hiền sống ở một khu chung cư nằm trong trung tâm thành phố, cách vị trí hai người đang đứng khoảng chừng hơn mười kilomet. Nhưng sau khi để cho Trần Viễn đưa trở về nhà, sắc mặt của Lưu Thục Hiền lại hiện lên một tia lúng túng. Sau đó, cô nhìn lấy anh bắt đầu giải thích.

“Căn phòng này của tôi thuê lại từ một người bạn, mặc dù diện tích có hơi nhỏ một chút, nhưng giá cả lại rất tiện nghi. Hơn nữa, chỗ này cũng rất gần với nơi làm việc của tôi. Nếu như anh không ngại có thể ghé chơi một chút.”

Mặc dù ngoại miệng nói như vậy, nhưng trong lòng của Lưu Thục Hiền thật sự rất hy vọng Trần Viễn có thể ghé vào nhà của mình ngồi chơi.

Tất nhiên, Trần Viễn cũng không có lý do gì để từ chối. Anh rất tự nhiên đi theo Lưu Thục Hiền, bước vào bên trong khu chung cư.

Nhưng đúng vào lúc này, phía trước mặt của hai người đột nhiên đi đến một người phụ nữ trẻ tuổi. Đồng thời, đi bên cạnh của cô ta còn có một người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi.

Vừa nhìn thấy hai người này, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một chút ngạc nhiên. Mà hai người bên phía đối diện giống như cũng phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt của bọn họ cùng lúc nhìn về phía Trần Viễn.

“Tại sao lại là anh?!”

Hầu như là đồng thời, cả người phụ nữ trẻ tuổi lẫn người đàn ông đi bên cạnh của cô ta đều đồng thanh hô lên.

Mà lúc này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra dáng vẻ quái dị. Anh dùng lấy ánh mắt hiếu kỳ, nhìn về phía người đàn ông bên phía đối diện.

“Đã lâu không gặp, xem ra dạo này anh sống rất tốt nhỉ?”

Thì ra, người đàn ông đi cùng cô gái kia chính là Lý Tiến, người đã từng có nhiều lần làm ra ý đồ xấu đối với Tiêu Hân Hân. Chỉ có điều, lúc này đi ở bên cạnh của Lý Tiến, lại không phải là ai khác mà chính là nữ thư ký Kim, người trợ lý ở bên cạnh của Tiêu Hân Hân.

Chính vì thế, lúc này ánh mắt của Trần Viễn không khỏi nhìn chăm chú về phía bọn họ.

Tất nhiên, vẻ mặt của cả hai người lúc này đều không có một chút vui mừng nào. Nhất là Lý Tiến, sau nhiều lần thua thiệt ở trong tay của Trần Viễn. Bây giờ, vừa nhìn thấy Trần Viễn hắn đã thấy khó chịu ở trong lòng.

“Anh Viễn, anh biết bọn họ?”

Đứng ở bên cạnh của Trần Viễn, lúc này Lưu Thục Hiền không khỏi đưa mắt nhìn về Lý Tiến và thư ký Kim. Sau đó, cô hơi thấp giọng, hướng về phía Trần Viễn để hỏi thăm.

Trần Viễn chỉ cười khẩy một tiếng, sau đó anh cũng không có giải thích. Mà ánh mắt của anh, bắt đầu nhìn về phía thư ký Kim, giọng nói mang theo mấy phần giễu cợt.

“Thư ký Kim, nếu như tôi nhớ không lầm, thì công ty của anh ta chính là đối thủ cạnh tranh trong dự án lần này của tập đoàn Thành Phát. Bản thân cô là thư ký riêng của tổng giám đốc, có quan hệ thân mật như vậy với lãnh đạo của côn ty đối thủ, như vậy có phải không quá thích hợp rồi không?”

Vừa nói, Trần Viễn vừa nhìn lấy thư ký Kim với ánh mắt tràn đầy sắc lạnh. Lúc này, sắc mặt của thư ký Kim liền trở nên trắng bệch. Mà Lý Tiến dường như cũng ý thức được việc gì, anh ta vội vàng lên tiếng nhắc nhở Trần Viễn.

“Chuyện này cũng không có liên quan gì đến mày. Mày tốt hơn hết là đừng có xen vào, nếu không tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

Dự án lần này không chỉ mang lại lợi ích cực lớn cho tập đoàn Hưng Thịnh, mà nó còn mang tính chất sống còn đối với cả hai phía công ty. Thế nên, lúc này Lý Tiến nhìn thấy Trần Viễn muốn đem kế hoạch của mình phá hổng, hắn liền nhịn không được lên tiếng để đe dọa.

Nhưng mà, Lý Tiến lại quên rằng Trần Viễn không phải là người mà hắn có thể tùy tiện uy hiếp. Thế nên, ngay khi nói ra lời này, thần sắc của hắn không khỏi trở nên chấn động. Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn đã áp sát về phía hắn, anh dùng ánh mắt như đang xem một tên hề, nhìn lấy Lý Tiến.

“Hôm nay, anh đi ra ngoài làm sao lại quên mang theo vệ sĩ mất rồi? Không có vệ sĩ, tôi sợ là anh không chịu được mấy nắm đấm của tôi đâu.”

Nghe được lời đe dọa này của Trần Viễn, sắc mặt của Lý Tiến không khỏi trở nên cứng đờ. Thế nhưng, hắn còn không có lên tiếng để nói chuyện, thư Kim đang đứng bên cạnh đã nhịn không được, quát lên.

“Anh muốn làm gì? Nếu anh dám động đến anh ấy, tôi sẽ gọi điện để báo cảnh sát!”

“Báo cảnh sát? Vậy thì cô cứ thử đi. Tôi muốn nhìn xem, là cảnh sát tới nhanh, hay nắm đấm của tôi đánh nhanh.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Lý Tiến càng thêm hốt hoảng. mà thư ký Kim hoàn toàn không biết gì về Trần Viễn. Cô ta nghe thấy anh lên tiếng đe dọa người đàn ông của mình, tức thì nhịn không được, quyết định sẽ gọi điện thoại để báo cảnh sát.

Chỉ có điều, lúc này Lý Tiến rốt cuộc cũng phản ứng lại. Hắn ta vội vàng đem điện thoại của thư ký Kim gạt đi, sau đó tức giân quát lên.

“Mẹ nó, mày ngu sao hả? Mau đi xuống dưới, gọi vệ sĩ của tao lên đây!”

Lý Tiến biết rõ, bản thân mình không phải là đối thủ của Trần Viễn. Hơn nữa, người này lại ra tay cực kỳ độc ác. Chính vì vậy, hắn cũng không dám để cho thư ký Kim gọi điện thoại báo cảnh sát, mà chỉ hy vọng đám vệ sĩ có thể nhanh chóng chạy lên, đem Trần Viễn ngăn cản một hồi.

Nhưng mà, thư ký Kim có vẻ không hiểu rõ điều này, cô ta vẫn còn đứng ngây ra một chỗ, chưa kịp phản ứng lại lời nói của Lý Tiến.

“Được rồi, không cần phải đi nữa. Cho dù bọn họ có lên đây, cũng không thể nào cứu anh thoát khỏi tay tôi được đâu.”

Nói xong, còn không đợi cho Lý Tiến kịp phản ứng lại, Trần Viễn đã trực tiếp đem Lý Tiến kéo vào trong phòng, sau đó khóa chặt cửa lại.

Động tác này của anh nhất thời dọa cho thư ký Kim la hoảng lên một trận. Nhưng mà, lúc này cửa phòng đã bị đóng chặt lại, bọn họ cũng không có cách nào đem cửa phòng mở ra được.
Chương 50 - Bội ước

“Anh… anh muốn làm gì?”

Bị Trần Viễn lôi vào trong phòng, hơn nữa còn đem cửa phòng khóa chặt. Nhất thời, sắc mặt của Lý Tiến không khỏi lộ ra vẻ hoảng hốt, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước.

Nhưng mà, Trần Viễn lại rất điềm tĩnh, tự mình đi đến chỗ ghế sô pha chậm rãi ngồi xuống. Sau đó, anh mới vỗ nhẹ về phía vị trí chỗ ngồi bên cạnh, nhìn lấy Lý Tiến nói ra.

“Đừng sợ, tôi cũng không muốn làm gì anh cả. Chúng ta có thể chậm rãi trò chuyện với nhau, được không?”

Mặc dù là Trần Viễn đang hỏi, nhưng ánh mắt của anh lại như lưới dao đâm thẳng vào trong lồng ngực của Lý Tiến, để cho Lý Tiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Tôi… tôi không có chuyện gì để nói với anh cả. Chú… chú tôi là đảng ủy viên ban chấp hành đảng ủy của thành phố. Nếu anh dám làm gì tôi, chú tôi… chú tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Ha ha ha, anh cần gì phải làm vậy chứ? Nào, lại đây, tôi sẽ không đánh anh đâu, đừng sợ!”

Lời này Trần Viễn vừa mới nói ra, thân hình của Lý Tiến càng thêm sợ hãi, phải vội vàng lùi lại phía sau thêm mấy bước.

Lúc này, trong lòng của Lý Tiến chỉ muốn mắng to một tiếng. Hắn chưa từng thấy ai lại muốn nói chuyện với nhau, trên tay lại cầm theo một con dao găm. Đây rõ ràng là hành động uy hiếp một cách trần trụi. Mặc dù biết rõ, Trần Viễn chắc chắn sẽ không dám giết mình. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc lần trước bị Trần Viễn đánh cho một trận, trong lòng của Lý Tiến đã nhịn không được, chỉ muốn chạy trốn ra khỏi phòng.

Đáng tiếc, cửa phòng lúc này đã bị đóng lại. Hơn nữa, vị trí mà Trần Viễn đang ngồi lại vừa vặn chắn ngay vị trí chính diện. Chính vì thế, mặc dù trong lòng đang rất hoảng sợ, nhưng Lý Tiến cũng không có biện pháp nào khác. Hắn chỉ có thể cố nuốt xuống một ngụm nước bọt. Sau đó, hắn dùng lấy ánh mắt run rẩy, nhìn lấy Trần Viễn.

“Rốt cuộc… anh… anh muốn làm gì?”

Đến lúc này, Trần Viễn cũng không muốn tiếp tục đe dọa Lý Tiến nữa. Anh chậm rãi nâng người đứng dậy. Sau đó, anh đi tới trước mặt của Lý Tiến, cười nói.

“Tôi không muốn gì cả. Tôi chỉ muốn hỏi, rốt cuộc anh và thư ký Kim có quan hệ gì với nhau?”

Lần này, thần sắc của Lý Tiến không khỏi lộ ra mấy phần quái dị. Thế nhưng, sau khi thấy được con dao trên tay của Trần Viễn đưa tới phía trước mặt mình, hắn liền nhịn không được, vội vàng nói ra.

“Không… không có quan hệ gì cả. Tôi… tôi chỉ muốn lợi dụng cô ta, đánh cắp một số tài liệu bí mật của tập đoàn Thành Phát. Nhưng mà, việc này cũng chưa xảy ra. Thế nên, anh có thể buông tha cho tôi một lần được không?”

Đến lúc này, Lý Tiến cũng không dám cứng đối cứng với Trần Viễn, hắn chỉ có thể cúi người, hướng về phía Trần Viễn cầu xin tha thứ. Nhưng mà, Trần Viễn không có lập tức đáp lại hắn ta. Ánh mắt của anh khẽ đảo ở trên người của Lý Tiến một vòng.

Sau đó, anh đột nhiên đưa tay lên, vỗ nhẹ lên trên mặt của Lý Tiến một trận.

“Kỳ thật, tôi cũng không muốn hỏi anh việc này. Đây là tự anh nói ra với tôi. Thế nên, sau này có chuyện gì xảy ra, anh cũng không thể trách tôi được, đúng không?”

Vừa nói, Trần Viễn vừa móc lấy điện thoại, quơ quơ ra phía trước mặt của Lý Tiến. Vừa nhìn thấy màn hình điện thoại, lại nghe được đoạn âm thanh từ trong điện thoại phát ra. Nhất thời, sắc mặt của Lý Tiến không khỏi biến đến trắng bệch.

“Mày…”

“Thế nào?”

Ngay lúc Lý Tiến dự định lên tiếng mắng cho Trần Viễn một trận. Đột nhiên, nhìn thấy ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, Lý Tiến lập tức đem lời nói ở trong miệng nhanh chóng nuốt xuông lại.

“Được rồi, chuyện này tôi đã làm xong. Hiện tại, anh và thư ký Kim, muốn làm sao thì làm, tôi cũng không có thời gian quan tâm. Nhưng mà, tôi muốn nhắc nhở với anh một chút. Tiêu Hân Hân là vợ tôi, anh còn dám làm chuyện xấu với cô ấy, thì hậu quả của anh sẽ giống như chiếc ly này.”

Âm thanh vừa dứt, Trần Viễn liền đem chiếc ly thủy tinh đặt ở bên cạnh, trực tiếp dùng tay bóp nát. Nhưng dường như vẫn chưa đủ lực uy hiếp, anh lại lần nữa xan nắn, để cho toàn bộ mảnh vỡ của thủy tinh đều hóa thành bột mịn. Lúc này, Trần Viễn mới gật đầu hài lòng, nhìn lấy Lý Tiến cười cười.

Mà chứng kiến toàn bộ chuyện này, sắc mặt của Lý Tiến đã trở nên trắng như tờ giấy. Hắn hoàn toàn không thể nào tưởng tưởng ra, Trần Viễn làm sao có thể làm ra được chuyện như vậy.

Nhưng chỉ vừa nghĩ đến, Trần Viễn dùng bàn tay vừa rồi xóa nắn ở trên người mình, Lý Tiến liền nhịn không được, không khỏi rùng mình một cái. Chuyện này thật sự quá mức đáng sợ, cho dù là ai cũng không thể nào chịu đựng được.

“Được rồi, đi thôi!”

Nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của Lý Tiến, trong lòng Trần Viễn không khỏi cười nhẹ một tiếng. Kỳ thật, vừa rồi Trần Viễn có thể làm được như vậy, là anh cố ý mượn nhờ một luồng năng lượng kỳ dị từ bên trong hình xăm nằm ở phía ngực trái của mình.

Mấy ngày gần đây, nhất là sau khi đối mặt với nữ sát thủ của tổ chức Huyết Sát Đoàn, Trần Viễn bắt đầu nhận ra được thực lực của mình hơi có một chút thụt lùi. Chính vì vậy, vào lúc buổi tối anh vẫn thường xuyên mượn nhờ năng lượng của ánh trăng, đem hình xăm ở trên ngực trái của mình thắp sáng lên.

Trong lúc đó, anh lại vô tình phát hiện ra được, thứ năng lượng mà hình xăm này hấp thu lại có thể tẩm bổ cho cơ thể của anh. Hơn nữa, nếu như anh có thể đem nó lợi dụng, thì sức mạnh của anh sẽ tăng lên một cách rõ ràng.

Thế nên, vừa rồi Trần Viễn đã đem thứ năng lượng này vận dụng, trực tiếp quán thâu vào trong bàn tay của mình. Sau đó, anh đem ly thủy tinh xoa nắn, khiến cho mảnh vỡ của nó biến thành bột mịn.

Tất nhiên, Lý Tiến không thể nào biết được việc này. Sau khi nghe được Trần Viễn muốn để mình đi ra ngoài, thần sắc của hắn hơi có vẻ buông lỏng một chút. Chỉ có điều, bản thân hắn lại không dám đi với Trần Viễn quá gần, vẫn luôn cố ý giữ cho mình một chút khoảng cách an toàn.

“Anh Tiến, anh không có sao chứ?”

Nhìn thấy Lý Tiến từ trong phòng bước ra, sắc mặt của thư ký Kim không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, vội vàng chạy tới để hỏi thăm. Nhưng mà, thần sắc của Lý Tiến lại chẳng có một chút vui mừng nào. Thậm chí, ánh mắt của hắn còn lộ ra một chút lạnh lùng.

“Cậu chủ, cậu không có sao chứ?”

Lúc này, đám vệ sĩ cùng vừa từ dưới lầu chạy lên. Nhìn thấy Lý Tiến an toàn trở ra, bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thế nhưng, sau khi thấy được người đang đứng ở bên cạnh của Lý Tiến là Trần Viễn, bọn họ không khỏi nao nao, vội vàng lao tới, dự định đem Lý Tiến hộ ở sau lưng.

Nhưng mà, Lý Tiến lúc này lại đứng ra ngăn cản, xua tay lên nói.

“Không cần!”

Ngay sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía thư ký Kim, sắc mặt mang theo mấy phần lạnh lùng.

“Từ đây trở về sau, cô cũng không cần tìm đến tôi nữa. Tôi đã quyết định rồi, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

Nói xong lời này, Lý Tiến vô cùng dứt khoát, trực tiếp cùng với vệ sĩ đi nhanh xuống lầu. Mà lúc này, thư ký Kim sau khi nghe được Lý Tiến nói ra những lời như vậy, sắc mặt của cô không khỏi trở nên trắng bệch.

Ngay sau đó, giọng nói của thư ký Kim mang theo mấy phần không cam lòng, hô lên.

“Anh Tiến, tại sao lại như vậy? Tại sao anh lại muốn bỏ rơi em?”

Tất nhiên, Lý Tiến cũng không thể nào nói rõ bởi vì nguyên nhân chuyện của hắn bị bại lộ, thế nên hắn không muốn tiếp tục có quan hệ gì với cô. Lúc này, Lý Tiến chỉ muốn đi nhanh, rời khỏi đây. Thế nên, còn không đợi cho thư ký Kim lên tiếng khóc lóc vang xin, hắn đã trực tiếp đem một tấm thẻ ngân hàng, ném thẳng về phía cô.

“Đây là thẻ ngân hàng của tôi, bên trong còn có hơn năm mươi triệu. Coi như đây là tình phí, tôi muốn trả lại cho cô. Sau này, cô cũng đừng đến làm phiền tôi.”

Nói xong lời này, Lý Tiến liền nhanh chóng mang theo vệ sĩ rời đi, để lại thư ký Kim một mặt ngơ ngác nhìn lấy bóng lưng của mình.

“Tại… tại sao lại như vậy? Anh là đồ khốn, anh là đồ khốn. Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Hu hu…”

Trong lòng khó chịu, thư ký Kim tức giận quát mắng một hồi. Sau đó, cô ta rốt cuộc cũng nhịn không được, bật khóc thật to.

Nhìn thấy tất cả những chuyện này, trong lòng Trần Viễn hoàn toàn không có một chút thương hại nào. Anh biết rõ, nếu như vừa rồi mình không vô tình gặp được hai người bọn họ ở chung. Sợ rằng, mọi chuyện sẽ còn tiến xa. Đến lúc đó, không chỉ tập đoàn Thành Phát xảy ra chuyện, Tiêu Hân Hân nhất định cũng gặp phiền phức không nhỏ.

Thế nên, anh đối với thư ký Kim hoàn toàn không có một chút đồng cảm nào. Ngược lại, anh còn muốn đem chuyện này báo cho Tiêu Hân Hân biết, để cho Tiêu Hân Hân tự mình đi xử lý. Dù sao, chuyện này cũng liên quan đến công ty của Tiêu Hân Hân, Trần Viễn không tiện nhúng tay vào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Ẩn Long
  • Mạc Khúc Ca Hành
Thần chủ bí ẩn
  • Đang cập nhật..
Chương 71-75
Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom