• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ẩn Long Ở Rể (4 Viewers)

  • Chương 41-45

Chương 41 - Sát thủ Âm Ảnh

“A, khốn nạn! Tao muốn giết chết mày!”

Ở trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa phần lớn đều là thủ hạ của mình bị Trần Viễn vung cho một cái tát. Nhất thời, sắc mặt của A Báo không khỏi trở nên đỏ bừng lên.

Mặc dù bản thân đang bị thương, nhưng trong lòng A Báo lúc này lại tỏ ra cực kỳ phẫn nộ. Trong miệng gầm thét một tiếng, hắn cũng không có để ý đến vừa rồi Trần Viễn chỉ dùng một mảnh gỗ vụn liền có thể đem hắn đả thương, trực tiếp lao về phía Trần Viễn, một bộ liều chết không thôi.

Thế nhưng, Trần Viễn thì lại khịt mũi coi thường. Đối với Trần Viễn mà nói, tên A Báo lúc này chẳng khác nào một con chó điên cắn loạn. Anh không hề do dự một chút nào, trực tiếp giơ lên một chân, nhắm chuẩn vào giữa ngực của A Báo đạp mạnh.

Ầm!

Vài tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, thân hình của A Bảo chẳng khác nào con diều bị đứt dây, trực tiếp lao thẳng ra ngoài hơn mười mấy mét. Sau đó, A Báo nhanh chóng ngã xuống mặt đất, hơi thở trở nên cực kỳ suy yếu. Thế nhưng, còn chưa đợi cho A Báo lấy lại tinh thần, thân hình của Trần Viễn giống như quỷ mị, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Ngay sau đó, Trần Viễn lần nữa vung chân lên đạp mạnh, trực tiếp để cho A Báo từ trong miệng nôn ra một ngụm máu tươi. Đồng thời, hai mắt của hắn bắt đầu trở nên trợn trừng, dáng vẻ cực kỳ khiếp sợ nhìn về phía Trần Viễn.

“Mày…”

Nhưng mà, A Báo vừa mới mở miệng, Trần Viễn đã đem bàn chân giẫm xuống, để cho sắc mặt của hắn liền trở nên đau đớn vô cùng. Đồng thời, mấy khối xương ngực của hắn cũng vang lên âm thanh răng rắc, giống như đã bị gãy vụn hết hơn phân nửa. Ngay sau đó, trong miệng của A Báo lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Mà lúc này, Trần Viễn hơi có một chút không có ý tứ, gãi gãi lấy cái mũi của mình, thấp giọng nói ra.

“Vừa rồi, mày định nói cái gì?”

Nghe được lời này, hai mắt của A Báo nhất thời trợn trắng, suýt chút nữa trong miệng lại phun ra mấy ngụm máu.

Thế nhưng, lúc này hai hàng lông mày của Trần Viễn đột nhiên nhíu chặt lại. Ngay sau đó, sắc mặt của anh cũng trở nên nghiêm túc. Còn không đợi cho đám người xung quanh biết rõ chuyện gì xảy ra, anh đã tự mình ngã xuống mặt đất, sau đó lộn nhào mấy vòng. Cuối cùng, khi thân hình của anh lần nữa đứng dậy, ánh mắt đã không ngừng chăm chú nhìn về phía một cái bóng đen đang đứng ở ngay bên cạnh của A Báo.

Bộp! Bộp! Bộp!

Người mặc áo đen nhìn thấy Trần Viễn phản ứng nhanh như vậy, thậm chí còn tránh được công kích bất ngờ của mình. Người này không những không có tức giận, ngược lại còn rất thưởng thức, đưa tay lên vỗ mấy cái.

Mà lúc này, vừa nhìn thấy người mặc áo đen đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt của A Báo nhất thời có chút kích động. Ngay sau đó, âm thanh của hắn vô cùng phẫn nộ vang lên.

“Âm Ảnh, giết hắn! Giúp tôi giết hắn!”

Thế nhưng, đáp lại tiếng hò hét của A Báo là vẻ mặt hết sức hững hờ của người phụ nữ áo đen. Đồng thời, thân hình của Trần Viễn lúc này cũng đứng thẳng dậy, nhìn lấy Âm Ảnh lộ ra một nụ cười quỷ dị.

“Sát thủ số ba của tổ chức Huyết Sát Đoàn. Lệnh truy nã đặc biệt trên toàn thế giới, Âm Ảnh. Không nghĩ đến, đám người các cô lại dám xuất hiện ở đây?”

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Viễn đem thân phận của mình nói ra, sắc mặt của nữ sát thủ Âm Ảnh chỉ hơi biến hóa một chút. Ngay sau đó, ánh mắt của cô ta cũng nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn, nói.

“Trần Viễn, hai mươi lăm tuổi, nhân viên bảo vệ của tập đoàn Thành Phát, từng là bộ đội xuất ngũ? Không nghĩ đến, một kẻ như anh lại có thân thủ tốt đến như vậy?”

Nghe giọng điệu này của Âm Ảnh, hai hàng lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại. Anh không nghĩ đến, đám người này còn điều tra qua cả thân phận của anh. Mặc dù thông tin của bọn họ cũng không có quá chi tiết, nhưng trong lòng Trần Viễn lại có một loại cảm giác cực kỳ bất an. Bởi vì, đám người sát thủ của Huyết Sát Đoàn này tuyệt đối không có làm việc mà không có lý do.

“Chết!”

Cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, nếu như đám sát thủ này đã dám xuất hiện ở đây, vậy thì Trần Viễn sẽ đem bọn chúng lưu lại ở nơi này. Với lại, mạng của đám sát thủ này kỳ thật cũng rất đáng tiền. Theo như tin tức mà trước đó khi anh còn ở trong quân ngũ nhận được, thì giá của một thông tin có liên quan đến đoàn sát thủ Huyết Sát Đoàn này cũng có thể lên tới mấy chục ngàn đô la.

Hơn nữa, tính mệnh của một thành viên cao cấp giống như Âm Ảnh, còn được tổ chức hình cảnh quốc tế định ra tới một triệu đô la. Chỉ cần hôm nay Trần Viễn có thể đem nữ sát thủ này lưu lại, số tiền hơn một triệu đô la này nhất định sẽ thuộc về anh.

Đối với một người đang cần tiền như Trần Viễn, thì sự xuất hiện của Âm Ảnh kỳ thật rất đúng lúc. Không đợi cho nữ sát thủ Âm Ảnh có thời gian hồi phục tinh thần, Trần Viễn hơi thả người một chút. Ngay sau đó, anh nhảy lên trên cao, dùng một loại tư thế thái sơn áp đỉnh, trực tiếp công kích về phía nữ sát thủ Âm Ảnh.

Thấy một màn này, ánh mắt của nữ sát thủ không khỏi nheo lại. Đồng thời, đám người A Hổ cũng trợn to hai mắt, không hiểu Trần Viễn vì sao lại dùng một lại phương thức chiến đấu liều mạng như vậy để đối phó với một tên sát thủ.

Tất nhiên, trong lòng Trần Viễn đã có tính toán cực kỳ rõ ràng. Ngay khi thân hình của Trần Viễn áp sát về phía nữ sát thủ, anh dùng một loại tư thế mà không ai có thể tưởng tượng ra được, trực tiếp ở trên không trung xoay ngược một trăm tám mươi độ. Ngay sau đó, Trần Viễn hơi dùng lực một chút, để cho hai chân của mình hướng thẳng về phía lồng ngực của nữ sát thủ đạp mạnh.

“Vô sỉ!”

Nhìn thấy được chiêu thức này của Trần Viễn, trong miệng của nữ sát thủ thầm quát lên một tiếng tức giận. Mà đám A Báo càng thêm phẫn nộ. Ai cũng không nghĩ đến, Trần Viễn lại dùng một loại chiêu thức bỉ ổi như vậy để đối phó với một phụ nữ.

“Hừ, vô sỉ thì như thế nào? Chỉ cần có thể đánh gục cô là đủ rồi!”

Đối với tiếng quát mắng của nữ sát thủ, cùng với ánh mắt tràn đầy phẫn nộ của đám A Báo, Trần Viễn trực tiếp không thèm để ý đến. Dù sao, trên tay anh không có vũ khí phù hợp, mà thực lực của nữ sát thủ này cũng không kém. Thế nên, chỉ cần có thể tận dụng được bất kỳ chiêu thức gì, Trần Viễn cũng tuyệt đối không do dự nương tay.

Tất nhiên, ngoài miệng mắng thì mắng, nhưng động tác của Âm Ảnh cũng không hề chậm một chút nào. Ngay khi hai chân của Trần Viễn hướng về phía trước ngực của cô ta đạp tới, Âm Ảnh đã vung lấy hai con dao găm, trực tiếp đâm thẳng về phía đầu gối của Trần Viễn.

Âm thầm hô lên một tiếng không ổn, Trần Viễn lại lần nữa ở trên không trung xoay người, đem hai thanh dao găm của Âm Ảnh đạp bay ra ngoài. Đồng thời, công kích của anh lúc này cũng rời vào trong khoảng không.

Mà giống như nhìn thấy được một chút sơ hở, nữ sát thủ lúc này từ trên thắt lưng rút ra một thanh nhuyễn kiếm, hướng về phía phần bụng dưới của Trần Viễn chém tới. Nếu như bị trúng phải một kiếm này, cho dù Trần Viễn không bị chém thành hai nửa, nhất định cũng sẽ bị thương cực kỳ nghiêm trọng. . Đọc ????hêm ????hiều ????ruyệ???? ở -- TrUmTr uyệ????.???????? --

Thế nhưng, vừa rồi hai lần xoay ở không trung. Lúc này, Trần Viễn cũng không có cách nào mượn lực để né đi.

May mắn, trên người của Trần Viễn cũng có mang theo thắt lưng. Thế nên, trước khi nhuyễn kiếm của nữ sát thủ có thể chém về phía mình, Trần Viễn đã kịp thời đem một đầu thắt lưng vung ra. Đồng thời, một tiếng sắt thép va chạm vang lên, ngay trên không trung bắn ra vài tia lửa nhỏ.

Chỉ bất quá, bởi vì thắt lưng đã bị rút ra khỏi quần, thế nên chiếc quần của Trần Viễn cũng bị tuột xuống, khiến anh hơi có chút bất tiện trong việc di chuyển. Cũng không dám chần chừ quá lâu, Trần Viễn dứt khoát đem quần dài của mình cởi ra, ném ở một bên. Trên người Trần Viễn chỉ còn để lại một chiếc quần đùi màu xanh quân đội, cùng với một cái thắt lưng cầm ở trên tay.

Mặc dù đã không ít lần nhìn thấy đàn ông thoát y, cởi trần, thậm chí chỉ còn lưu lại một cái quần lót ở trên người. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên trong lúc chiến đấu lại có người dám trực tiếp cởi quần, đứng ở trước mặt của mình.

“Đê tiện!”

Thế nên, Âm Ảnh tỏ ra tức giận mắng lên một tiếng. Lúc này, cô ta cũng không có một chút khách khí nào, trực tiếp vung lấy nhuyễn kiếm, lần nữa hướng về phía vị trí yếu hại ở trên người của Trần Viễn đâm tới.

Lần này, Trần Viễn đã có chuẩn bị từ trước. Thế nên, anh đã kịp thời lách người tránh đi. Đồng thời, trong lòng của anh đối với nữ sát thủ Âm Ảnh này có chút phê bình.

“Này, đánh nhau thì đánh nhau, làm sao lại mỗi lần đều muốn mở miệng mắng người?!”

“Đi chết đi!”

Nhìn thấy dáng vẻ oan uổng của Trần Viễn, nữ sát thủ Âm Ảnh càng thêm nổi giận, trực tiếp quát lên một tiếng. Ngay sau đó, thân hình của cô ta giống như thiểm điện, liên tục hướng về phía Trần Viễn công kích, bộ dáng cực kỳ liều mạng.
Chương 42 - Tại sao lại là anh?

Hai người càng đánh càng thêm trở nên kịch liệt. Thế nhưng, chỉ luận về thực lực nữ sát thủ Âm Ảnh vẫn phải kém hơn Trần Viễn không ít. Chỉ có điều, bởi vì nhuyễn kiếm ở trên tay của nữ sát thủ Âm Ảnh thật sự rất quỷ dị, hơn nữa còn cực kỳ sắc bén.

Thế nên, dù đang chiếm thế thượng phong nhưng Trần Viễn cũng không có cách nào bắt được cô ta. Trong lúc nhất thời, cả hai đều rơi vào tình thế giằng co.

Thế nhưng, ngay khi Trần Viễn muốn vận dụng một chút thủ đoạn, để đem trận chiến này kết thúc. Thì đúng vào lúc này, tiếng còi xe của cảnh sát đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, âm thanh chói tai của một nữ cảnh sát từ bên trong loa phóng thanh đột ngột vang lên.

“Tất cả đứng im, không được nhúc nhích! Chúng tôi là đội cảnh sát tuần tra hình sự thành phố, tất cả các người mau đem vũ khí bỏ xuống đất. Ai dám phản kháng, chúng tôi sẽ trực tiếp nổ súng!”

Nghe được âm thanh cảnh báo của nữ cảnh sát, cả hai người Trần Viễn và Âm Ảnh đều không khỏi nhíu chặt lông mày lại. Tất nhiên, với thực lực của hai người bọn họ còn không để ý đến mấy vị cảnh sát thành phố này. Thế nhưng, ở nơi này còn có rất nhiều người bị thương, cả hai cũng không muốn dây dưa với đám cảnh sát này.

Thế nên, ngay khi âm thanh cảnh báo của cảnh sát vang lên, cả hai người bọn họ đều tự giác lùi lại phía sau một bước. Ngay sau đó, ánh mắt của nữ sát thủ Âm Ảnh hơi liếc liếc, nhìn về phía Trần Viễn.

“Có dịp, chúng ta sẽ gặp lại!”

Sau khi đem câu nói này lưu lại cho Trần Viễn, Âm Ảnh không một chút do dự, đem A Báo từ trên mặt đất xách lên, kẹp ở trong nách. Ngay sau đó, thân hình của cô hơi nhún nhẹ một cái. Tức thì, thân thể của cả hai người bọn họ đều nhảy vọt về phía vách tường ở gần đó, rồi leo nhanh lên trên nóc nhà, biến mất vào trong đêm tối.

Thấy được cảnh tượng này, tất cả đám cảnh sát đều không khỏi trở nên ngây ngẩn. Ngay sau đó, một âm thanh cực kỳ tức giận của một nữ cảnh sát từ trong loa phóng thanh vang lên.

“Khốn kiếp, các người không nghe mệnh lệnh của tôi. Bắn cho tôi!”

Nghe được âm thanh quát tháo tràn đầy tức giận của nữ cảnh sát. Ngay lập tức, nhóm cảnh sát còn lại cũng không dám chần chừ, trực tiếp chĩa họng súng về phía hai người Âm Ảnh, liên tục nổ súng không ngừng.

Thế nhưng, thân ảnh của hai người bọn họ lúc này đã đi rất xa, tiếng súng vang lên, cũng không chạm đến được một cọng tóc của bọn họ.

“Khốn nạn, thật sự là khốn nạn! Vậy mà lại để cho bọn họ chạy thoát.”

Sau khi tức giận phát tiết ra một hồi, âm thanh của nữ cảnh sát lại lần nữa vang lên.

“Ngừng bắn, đem tất cả những người còn lại về đồn. Tôi muốn nhìn xem, ai lại to gan như vậy, dám ở trên địa bàn của tôi tụ tập đánh nhau.”

Nói xong, thân hình của nữ cảnh sát cũng nhanh chóng xuất hiện, dẫn theo hơn mấy chục vị cảnh sát cầm lấy vũ khí, đem đám người Trần Viễn vây chặt ở bên trong.

“A? Làm sao lại là anh?!”

Vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Trần Viễn xuất hiện ở trước mặt, nữ cảnh sát lúc này cực kỳ bất ngờ, kêu lên một tiếng. Đồng thời, sắc mặt của Trần Viễn lúc này trở nên cực kỳ khó coi. Bởi vì, người này anh đã từng gặp ít nhất hai lần, ở trong đồn cảnh sát của thành phố.

Rầm!

“Nói, ai cho phép các anh tụ tập đánh nhau, còn mang theo hung khí chém người. Các anh cho rằng mình là ai hả? Các anh có biết đây là địa bàn của ai hay không?”

Ngồi trong phòng thẩm vấn, đám người Trần Viễn còn chưa kịp lên tiếng nói thêm lời nào, đội trưởng của đội cảnh sát hình sự thành phố Lưu Mẫn Nghi đã vô cùng tức giận, trực tiếp đập mạnh lên bàn, nhìn lấy mấy người bọn họ quát lớn.

“Cô cảnh sát, vừa rồi cô cũng nhìn thấy rồi đó. Chúng tôi là bị người ta hành hung, chặn đánh. Bọn tôi chỉ là tự vệ mà thôi!”

“Im miệng, ai cho phép anh được nói chuyện ở đây? Lý Thế Dân, tôi nói cho anh biết, anh đừng nghĩ mình là đại ca giang hồ ở cái thành phố Tân Cảng này, thì không có người làm gì được anh. Tôi, Lưu Mẫn Nghi, nhất định sẽ để cho đám lưu manh các anh phải trả giá, cút xéo ra khỏi Tân Cảng!”

A Hồ vừa mới lên tiếng giải thích, ngay lập tức đã bị tiếng quát mắng của Lưu Mẫn Nghi làm cho che lấp. Hơn nữa, bộ dáng của cô lúc này tỏ ra cực kỳ kích động. Cho dù là Trần Viễn, lúc này cũng phải trợn mắt há hốc mồm nhìn lấy nữ cảnh sát đang đứng ở phía trước mặt.

“Đội trưởng, cấp trên vừa mới có lệnh, yêu cầu chúng ta phải đem đám người này thả ra ngoài. Hơn nữa, thủ trường còn có yêu cầu, để cho đội trưởng tạm thời nghỉ phép nửa tháng. Sau khi nghỉ phép, đội trưởng có thể trở lại làm việc như bình thường.”

Ngay lúc này, phía bên ngoài phòng thẩm vấn đi đến một người. Người này là đội phó của đội cảnh sát hình sự thành phố, tên là Lê Đức Hòa. Vừa nghe được vị đội phó này nói ra yêu cầu của thủ trưởng cấp trên, tức thì sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi liền trở nên đen kịt một mảnh.

“Anh vừa nói cái gì? Bọn họ vì sao lại muốn để tôi nghỉ phép?”

Nghe Lưu Mẫn Nghi lên tiếng truy vấn, sắc mặt của đội phó Lê Đức Hòa tỏ ra cực kỳ khó coi. Chỉ có điều, người này đối với thái độ của Lưu Mẫn Nghi cũng rất quen thuộc. Thế nên, sau một hồi ấp úng, Lê Đức Hòa liền dứt khoát nói ra.

“Đây là yêu cầu của thủ trưởng, nếu như đội trưởng muốn biết rõ, thì đội trưởng có thể trực tiếp lên gặp thủ trưởng để nói chuyện. Còn tôi, chỉ là người truyền tin mà thôi. Hơn nữa, vừa rồi có người còn tố cáo cô không tôn trọng nhân quyền, gây thương tích đối với người bị hại.”

“Anh nói cái gì?”

Lúc này, Lưu Mẫn Nghi giống như một con cuồng sư sắp phải nổi giận, vẻ mặt tỏ ra cực kỳ tức tối, trừng mắt nhìn lấy đội phó của mình.

“Ai? Là tên khốn nào dám tố cáo tôi? Tôi muốn gặp hắn, để tôi đánh cho tên khốn đó một trận!”

Càng nói, tinh thần của Lưu Mẫn Nghi càng thêm trở nên kích động, cho dù là đội phó Lê Đức Hòa lúc này cũng cảm thấy tê hết cả da đầu. May mắn, lúc này một người đàn ông trung niên, phía trên cầu vai đeo lấy quân hàm đại tá, từ phía bên ngoài bước nhanh vào. Ánh mắt của người này chỉ hơi liếc thoáng qua mấy người Trần Viễn một chút. Ngay sau đó, ánh mắt của ông ta dừng lại ở trên người của Lưu Mẫn Nghi.

“Đồng chí Mẫn Nghi, vừa rồi người nhà của cô có gọi điện thoại đến, muốn cô về nhà thăm nhà một đoạn thời gian. Hiện tại, cấp trên đã phê duyệt, để cho cô được nghỉ phép một tháng. Nếu như cô không có việc gì để bàn giao, có thể kết thúc công việc từ lúc bây giờ.”

Nhìn thấy vị đại tá này đi đến trước mặt, sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi không những không có dịu xuống. Ngược lại, bộ dáng của cô càng thêm trở nên tức giận, đập thẳng tay xuống bàn, quát lớn lên.

“Tại sao? Các ngươi tại sao phải làm như vậy? Bọn khốn đó thật sự là rất đáng chết. Tôi muốn tất cả bọn họ đều phải trả giá cho những sai lầm mà bọn họ đã gây ra. Tôi muốn điều tra, tôi muốn đem đám khốn kiếp đó lôi ra vòng pháp luật.”

Lúc này, vị thủ trưởng công an thành phố cũng không khỏi nhíu lại lông mày. Thế nhưng, thái độ của ông ta đối với Lưu Mẫn Nghi vẫn rất nhẹ nhàng.

“Mẫn Nghi, việc này thủ trưởng đã có quyết định, cô cũng không cần phải xen vào. Hơn nữa, đám người đó đã bị bắt, bọn họ đang bị tiến hành điều tra.”

Nghe xong lời này của vị đại tá công an, Lưu Mẫn Nghi không những không có hòa hoãn trở lại. Ngược lại, cô còn tỏ ra khinh bỉ, giọng điệu mang theo mấy phần mỉa mai.

“Ha ha ha, điều tra, các người còn muốn điều tra cái gì? Tất cả bằng chứng đều rất rõ ràng, đám khốn kiếp đó đều đáng bị xử bắn. Bây giờ các người còn muốn điều tra, vậy thì cô bé đó và cả gia đình của nó phải làm như thế nào bây giờ? Các người có thể trả lại cuộc sống trước đây cho bọn họ hay không? Các người có thể để cho cô bé trở lại làm người bình thường được không?”

Càng nói âm thanh của Lưu Mẫn Nghi càng lớn. Lúc này, sắc mặt của vị đại tá công an cũng trở nên cực kỳ khó coi. Nhưng nghĩ đến thân phận thật sự của Lưu Mẫn Nghi, ông ta chỉ có thể lắc đầu, rồi thở dài nói ra.

“Mẫn Nghi, chuyện này cô cũng không cần phải tiếp tục xen vào. Cấp trên đã có quyết định, toàn bộ vụ án này sẽ do bên công tố tiến hành điều tra. Hơn nữa, cô cũng biết rõ bọn họ đều có thân phận như thế nào. Muốn xử lý bọn họ, không phải mấy người chúng ta nói là được.”

“Các người làm không được, nhưng tôi sẽ làm được!”

Lần này, Lưu Mẫn Nghi cũng không có tiếp tục chất vấn vị thủ trưởng này của mình. Cô trực tiếp đem theo thẻ ngành, vũ khí, quân hàm, toàn bộ đều đặt ở trên bàn. Ngay sau đó, cô nhanh chóng đi ra khỏi phòng thẩm vấn, hướng về phía bên ngoài rời đi.

Chỉ có điều, trước lúc đi ra khỏi phòng, giống như nhớ đến chuyện gì, cô lại đột nhiên xoay người nhìn lại. Sau đó, ánh mắt của cô trừng trừng nhìn về phía Trần Viễn và mấy người A Hổ. Còn không đợi cho bọn họ không kịp phản ứng, cô đá vung chân, đá thẳng lên ống chân của Trần Viễn, tức giận quát lên.

“Tất cả đám đàn ông các người, đều là một lũ khốn nạn!”

“Á!!!”
Chương 43 - Bữa sáng

Đột nhiên bị đánh, để cho Trần Viễn không kịp phòng bị, hét lên một tiếng kêu thảm. Thế nhưng, bóng lưng của Lưu Mẫn Nghi lúc này đã đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Trong phòng chỉ còn lại đại tá thủ trưởng công an thành phố, cùng với đội phó Lê Đức Hòa đang đứng ngây ngẩn nhìn theo Lưu Mẫn Nghi đi xa.

“Thành thật xin lỗi, đã để cho các anh phải chịu chút oan ức, ngồi ở trong này. Đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu như các anh có việc gì cần, có thể trực tiếp liên hệ với tôi. Xử lý được tôi sẽ giúp các anh xử lý!”

Sau khi bóng lưng của Lưu Mẫn Nghi đã đi xa, lúc này đội phó Lê Đức Hòa mới theo sắp xếp của thủ trưởng, nhìn lấy mấy người Trần Viễn, cười rất ôn hòa. Chỉ có điều, cả Trần Viễn và A Hổ đều không để ý gì đến anh ta. Mấy người bọn họ chỉ tượng trưng gật đầu xem như đáp lại. Ngay sau đó, mấy người A Hổ cũng theo Trần Viễn đi ra khỏi đồn công an.

“Lão đại, là chúng tôi đã làm liên lụy đến anh. Nếu như anh không chê, có thể đến quán bar của tôi, tôi sẽ mời anh một bữa thật hoành tráng. Anh cảm thấy thế nào?”

Dừng lại ở trước chiếc xe ô tô 16 chỗ do đàn em của mình lái đến, A Hổ lúc này mới tỏ ra áy náy, nhìn về phía Trần Viễn nói ra.

Thế nhưng, Trần Viễn lại rất cương quyết, lắc đầu: “Không cần, tôi còn phải về nhà ngủ sớm. Các anh tự mình vui vẻ đi, tôi đi về trước đây!”

Nói xong, Trần Viễn cũng không đợi cho A Hổ kịp lên tiếng lôi kéo, anh đã trực tiếp ngồi vào trong xe ô tô của mình, sau đó chạy thẳng một mạch về nhà.

Nhìn theo chiếc xe ô tô của Trần Viễn dần dần biến mất ở trên đường cái, lúc này A Hổ không khỏi tiếc nuối thở dài một hơi. Thấy vậy, một gã đàn em đứng ở bên cạnh, có chút khó chịu, nói ra.

“Anh Hổ, mặc dù người này rất có thực lực. Nhưng mà, hắn lại quá mức ngạo mạn, cũng không nể chút mặt mũi của anh. Em thấy…”

Lời của gã này còn chưa có nói hết, ánh mắt sắc lạnh của A Hổ đột nhiên nhìn đến, để cho hắn nhịn không được vội vàng co rụt cổ lại. Đồng thời, từ trong cổ họng nuốt xuống một ngụm nước bọt, âm thanh cũng dần trở nên lắp bắp.

“Đại… đại ca, là… là em lỡ miệng. Sau… sau này… em… em sẽ không dám tái phạm nữa.”

Nhìn thấy gã đàn em lúc này tỏ ra sợ hãi như vậy, A Hổ lúc này mới thu lại ánh mắt tức giận của mình. Thế nhưng, A Hổ vẫn không quên hừ lên một tiếng, đồng thời phát ra âm thanh cảnh cáo.

“Tôi không muốn phải nhắc lại thêm một lần nào nữa. Hy vọng, các cậu có thể nhớ rõ câu nói này của tôi. Từ lúc này trở đi ai dám đối với ân nhân của A Hổ tôi có lời bất kính, thì đó chính là đang bất kính với A Hổ tôi. Mà kẻ bất kính với tôi, hậu quả như thế nào, các cậu cũng rõ rồi chứ hả?”

Nghe được lời này, lại nhìn thấy bộ dáng cực kỳ nghiêm túc của A Hổ. Lúc này, toàn bộ đám đàn em của A Hổ đều cực kỳ hoảng sợ, vội vàng đồng thanh hô lên.

“Rõ, thưa đại ca!”



Cộc! Cộc!

“Trần Viễn, anh có ở trong phòng hay không?”

Trần Viễn vừa mới từ dưới lầu bước vào trong phòng không được bao lâu, tiếng gõ cửa cùng với âm thanh của Tiêu Hân Hân đột nhiên vang lên, để cho lồng ngực của anh không khỏi nhảy lên lộp bộp một cái.

Ngay sau đó, Trần Viễn giả vờ như mới vừa mới tỉnh ngủ, đưa tay lên miệng ngáp dài một hơi. Sau đó, anh mới chậm rãi đem cửa phòng mở ra.

“Cô tìm tôi có việc gì?”

Nhìn thấy Tiêu Hân Hân trong bộ trang phục đồ ngủ, đứng ở trước cửa phòng của mình. Hơn nữa, bên trong cũng không có mặc nội y. Nhất thời, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lóe lên một ít ánh sáng kỳ dị. Chỉ có điều, rất nhanh anh liền đem tâm tình của mình bình ổn xuống. Đồng thời, anh còn đưa tay lên mắt dụi dụi vài cái. Từ bên ngoài nhìn vào, quả thật rất giống với người vừa mới trong mộng tỉnh dậy.

“Xin lỗi, tôi chỉ muốn đến đây cảm ơn anh về chuyện lúc trưa. Nếu như anh đang ngủ, vậy tôi sẽ không làm phiền nữa.”

Giống như cũng không phát hiện ra sự bất thường ở trên người của Trần Viễn, Tiêu Hân Hân chỉ hơi áy náy nói ra mấy câu. Ngay sau đó, cô liền nhanh chóng xoay người, quay trở về phòng ngủ của mình.

Nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Hân Hân nhanh chóng rời đi, trong lòng Trần Viễn không khỏi xuất hiện vài cái ý nghĩ kỳ lạ. Thế nhưng, động tác của Tiêu Hân Hân thật sự rất nhanh. Chỉ thoáng một chút, cô đã quay trở lại trong phòng ngủ của mình.

Lúc này, Trần Viễn chỉ có thể âm thầm đáng tiếc, lắc đầu một cái. Kỳ thật, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tiêu Hân Hân ăn mặc như vậy xuất hiện ở trước mặt của mình. Tất nhiên, ngoại trừ chuyện đã xảy ra ở khách sạn lần trước là không tính.

Hơi lắc lắc đầu vài cái, Trần Viễn cũng không có suy nghĩ nhiều. Anh nhanh chóng xoay người, trở lại phòng ngủ của mình. Sau đó, sự mệt mỏi từ trên cơ thể nhanh chóng kéo đến, để cho Trần Viễn nhất thời nhịn không được, nhắm mắt ngủ say một cách ngon lành.

Trong khi đó, ngồi ở trong phòng ngủ của mình, lúc này tinh thần của Tiêu Hân Hân đang rất hoảng loạn. Vừa rồi, đứng ở trước mặt của Trần Viễn cô còn tỏ ra bình tĩnh. Nhưng hiện tại, vẻ mặt của cô đã trở nên đỏ bừng lên, trong đầu xuất hiện rất nhiều ý nghĩ rối loạn.

“Tiêu Hân Hân ơi là Tiêu Hân Hân, mày làm sao lại có suy nghĩ như vậy ở trong đầu được chứ? Vừa rồi, ánh mắt của anh ta thật sự là rất đáng sợ. Không biết, anh ta có nhìn thấy hết những gì bên trong của mình hay không?”

Càng nghĩ, trong lòng của Tiêu Hân Hân càng thêm hỗn loạn. Đồng thời, ánh mắt của cô nhất thời có chút nhịn không được, cúi xuống trước ngực của mình, sau đó phát ra một tiếng thở dài.

“Không được, không được! Mình không thể nào để ý đến anh ta được. Mình nhất định phải ly hôn với anh ta, mình chỉ yêu Thiếu Kiệt mà thôi. Mình tuyệt đối không được động lòng với một người như anh ta.”

Cố ý đưa tay lên vỗ mạnh trên khuôn mặt của mình. Thế nhưng, tâm tình của Tiêu Hân Hân lúc này đã rất lộn xộn. Những thứ hình ảnh liên quan đến Trần Viễn, không ngừng liên tục xuất hiện ở trong đầu của cô, khiến cho cô cảm thấy rất phiền muộn, khó chịu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Viễn thức dậy từ rất sớm. Hôm qua, sau khi trở về ngủ một giấc thật sâu, tinh thần của Trần Viễn lúc này trở nên khá tốt. Thế nhưng, ngay khi anh đi ra khỏi phòng của mình, dự định bước xuống dưới lầu. Đột nhiên, anh nghe được tiếng nói chuyện của ba mẹ con nhà họ Tiêu.

“Hân Hân, tình hình của thằng Thiếu Kiệt sao rồi? Mẹ nghe nói, mấy hôm trước nó bị người ta đánh, chuyện này có thật hay không?”

Nghe hỏi, Tiêu Hân Hân liền gật đầu đáp lại: “Dạ, vâng ạ!”

Nghe thế, thái độ của bà Nhu tức thì trở nên nổi giận, âm thanh cũng phát ra cao hơn.

“Đúng là cái lũ khốn nạn mà, bọn chúng vậy mà dám ra tay đánh con rể của mẹ. Không được, Hân Hân, hôm nay con phải nhất định đi cùng với mẹ, đến bệnh viện để thăm thằng Thiếu Kiệt.”

Lúc này, động tác của Tiêu Hân Hân hơi có chút ngừng lại. Đồng thời, hai đầu lông mày của cô có mấy phần nhăn nhó. Thế nhưng, sau một lúc cô vẫn gật đầu đáp lại.

“Dạ, được rồi, để lát nữa con cùng với mẹ vào thăm anh ấy.”

Nghe được Tiêu Hân Hân đồng ý, sắc mặt của bà Nhu lúc này tỏ ra cực kỳ hớn hở. Nhưng mà, nghe được tiếng bước chân của Trần Viễn vọng đến, sắc mặt của bà ta tức thì thay đổi một trăm tám mươi độ, lộ ra dáng vẻ cực kỳ chán ghét. Hơn nữa, trong cổ họng của bà ta còn phát ra một tiếng cười lạnh.

Mà đối với mấy việc này, Tiêu Hân Hân cũng không có để ý. Ánh mắt của cô chỉ hơi nhìn Trần Viễn một chút, sau đó chậm rãi nói ra.

“Anh Viễn, lát nữa tôi có việc sẽ chở mẹ tôi đến bệnh viện một lúc. Nếu như anh không có việc gì, có thể đến công ty trước để chờ tôi. Còn không, anh có thể đến khách sạn để làm việc. Anh có thể tự mình lựa chọn.”

Nói xong, Tiêu Hân Hân giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì. Lúc này, cô mới tiếp tục lên tiếng nói tiếp.

“À, phải rồi. Vừa nãy tôi đã chuyển vào trong tài khoản của anh năm mươi triệu, xem như đây là phần thưởng cho phần hợp đồng hôm qua anh giúp tôi dành được. Đương nhiên, đây chỉ là một phần thưởng nhỏ mà thôi. Sau khi dự án này hoàn thành, tôi sẽ trích thêm phần trăm tặng riêng cho anh. Anh không có ý kiến gì chứ?”

Từ đầu đến cuối, Trần Viễn cũng không có lên tiếng đáp lại. Sau khi nghe Tiêu Hân Hân nói xong, anh mới gật đầu xem như đồng ý.

Sau đó, Trần Viễn mới chậm rãi ngồi xuống, dự định lấy ra phần ăn của mình. Thế nhưng, bà Nhu lại nhìn anh với ánh mắt cực kỳ khó chịu, nói.

“Này, cậu còn ăn cái gì mà ăn? Không biết tự mình ra ngoài mua đồ ăn sáng hay sao? Phần này là của con Ki với con Tồ, còn không đến lượt của cậu ăn đâu.”

Nói xong, bà Nhu cũng không thèm để ý đến vẻ mặt khó coi của Trần Viễn, trực tiếp đem lấy phần thức ăn trên bàn, mang xuống đặt ở trước mặt của hai con chó đang nuôi trong nhà.
Chương 44 - Tình cờ bắt gặp

“Mẹ…”

Trông thấy mẹ mình đối xử với Trần Viễn như vậy, trong lòng của Tiêu Hân Hân cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất thời nhịn không được kêu lên một tiếng. Nhưng đúng vào lúc này, Tiêu Lộ Lộ lại đột nhiên mở miệng xen ngang.

“Chị hai, đối với loại người vô dụng như anh ta, thì mẹ làm như vậy đã rất nhân từ rồi. Hơn nữa, chị không phải đang muốn ly hôn với anh ta hay sao? Sớm hay muộn gì, anh ta cũng phải xéo ra khỏi cái nhà này. Thế nên, chị đừng quan tâm với anh ta làm gì cho tốn công.”

Theo Tiêu Lộ Lộ nhìn thấy, chị gái của mình mấy ngày gần đây hơi có phần quan tâm quá mức đến Trẩn Viễn. Thế nên, vì tránh xảy ra chuyện gì bất trắc Tiêu Lộ Lộ quyết định phải lên tiếng nhắc nhở chị gái của mình một phen.

Thế nhưng, lời này của Tiêu Lộ Lộ vừa mới nói ra khỏi miệng, Tiêu Hân Hân ngay lập tức phẫn nộ, trừng mắt nhìn lấy em gái của mình.

“Lộ Lộ, xin lỗi anh rể của em ngay lập tức!”

“Cái gì?”

Nghe được lời này của Tiêu Hân Hân nói ra, ngay cả bà Nhu lẫn Tiêu Lộ Lộ đều không thể nào tin được, đồng thanh hô lên. Nhưng mà, sắc mặt của Tiêu Hân Hân lại tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, nhất quyết phải để cho em gái của mình xin lỗi Trần Viễn mới thôi.

Thấy thế, bà Nhu mới khó chịu, nói ra: “Hân Hân, con đang làm cái gì vậy? Tại sao lại muốn em gái của con phải xin lỗi cậu ta? Con cũng biết rõ cái nhà này không cần loại người ăn không ngồi rồi giống như cậu ta. Nếu con còn muốn có kết quả với thằng Kiệt, thì phải mau mau quyết định ly hôn với cậu ta đi, mẹ cũng không muốn nhìn thấy cái thứ vô dụng như vậy xuất hiện ở trước mặt mình.”

Đến lúc này, Tiêu Hân Hân rốt cuộc cũng không có cách nào nhẫn nhịn được nữa. Cô tức giận đặt đũa xuống bàn. Sau đó, cô đứng bật dậy, nhìn lấy mẹ và em gái của mình, nói.

“Mẹ, nếu như hôm nay Lộ Lộ không chịu xin lỗi anh Viễn, thì con sẽ thu lại toàn bộ thẻ ngân hàng và chìa khóa xe của nó. Hơn nữa, chuyện hôn nhân của con kể từ bây giờ trở đi mẹ cũng không cần thiết phải xen vào. Nếu không, con sẽ tự mình dọn ra ngoài ở. Đồng thời, số tiền mỗi tháng con gửi cho mẹ và em gái sẽ tự động cắt giảm một nữa.”

Nói xong, ánh mắt của Tiêu Hân Hân gắt gao nhìn chằm chằm về phía em gái của mình.

“Chị hai...”

“Mẹ!”

Nhất thời, Tiêu Lộ Lộ không khỏi lộ ra dáng vẻ lúng túng, nhìn về phía bà Nhu để cầu cứu. Thấy thế, bà Nhu mới mở miệng lên tiếng.

“Hân Hân…”

Thế nhưng, lời này của bà Nhu vừa mới nói ra, Trần Viễn đã đứng dậy, nhìn lấy Tiêu Hân Hân và hai mẹ con nhà họ Tiêu, nói.

“Được rồi, không cần phải tranh cãi nữa. Tôi tự mình đi ra ngoài ăn sáng cũng được.”

Trong lòng Trần Viễn mặc dù cảm thấy thật sự không thoải mái. Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, anh cũng không muốn để cho bầu không khí trong nhà họ Tiêu trở nên căng thẳng.

Kỳ thật, nếu như không có hành động của Tiêu Hân Hân lúc nãy, đứng ra nói giúp cho anh. Thì có lẽ, Trần Viễn đã trực tiếp bão nổi, tự mình dọn đi ra ngoài. Hơn nữa, anh còn sẽ dạy dỗ cho hai mẹ con bọn họ một trận nên thân.

Thế nhưng, Tiêu Hân Hân đã lên tiếng nói giúp, anh cũng không muốn để cho cô rơi vào trong tình huống khó xử. Tất nhiên, chủ yếu nhất là, vừa rồi anh có nhận được tin nhắn của Lưu Thục Hiền, muốn mời anh ra ngoài ăn sáng.

Thế nên, ngay khi ánh mắt của ba mẹ con nhà họ Tiêu bắt đầu đổ dồn về phía anh. Trần Viễn đã tự mình đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

Mà lúc này, tâm tình của Tiêu Hân Hân cũng rất kém cỏi. Cô nhìn lấy mẹ và em gái, sau đó thất vọng lắc đầu, nói ra.

“Mẹ, con đã ăn xong rồi. Lát nữa, mẹ tự mình đón xe đi đến bệnh viện một mình đi. Con đột nhiên có việc, muốn đi đến công ty một chút.”

Nói xong, cũng không để cho bà Nhu kịp lên tiếng đáp lại, Tiêu Hân Hân đã tự mình bước nhanh ra ngoài, đi về phía nhà xe. Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của cả bà Nhu lẫn Tiêu Lộ Lộ đều không khỏi tối đen lại.

“Mẹ, con cảm thấy chị hai dạo này rất lạ. Con sợ là…”

Lời của Tiêu Lộ Lộ còn chưa có nói hết, âm thanh của bà Nhu đã vang lên, cắt ngang.

“Sợ là cái gì? Chỉ dựa vào cái thằng vô dụng đó, cũng muốn lưu lại ở rể trong nhà họ Tiêu của chúng ta được hay sao? Lộ Lộ, lát nữa con xuống dưới lấy xe, chở mẹ đến bệnh viện thăm anh Thiếu Kiệt. Mẹ muốn nhìn xem, lại là tên khốn kiếp nào dám hành hung con rể tương lai của mẹ.”

“Mẹ, lát nữa con có hẹn với bạn đi ra ngoài rồi. Nếu như mẹ muốn đi, tự mình thuê xe đến đi đi.”

“Con…”

Lần này, hai mắt của bà Nhu không khỏi trợn trừng lên, nhìn lấy con gái của mình. Thế nhưng, Tiêu Lộ Lộ lại chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của mẹ mình một chút nào. Con bé hết sức thản nhiên, ăn lấy phần thức ăn sáng của mình. Sau đó, con bé tỏ ra cực kỳ vội vàng, chạy vọt lên trên lầu, chuẩn bị thay đổ để đi ra ngoài.

Lúc này, ở bên trong nhà để xe của gia đình họ Tiêu, Trần Viễn đi ở phía trước, còn Tiêu Hân Hân chạy theo, dừng lại ở phía sau lưng của anh. Vừa thấy Trần Viễn xoay người nhìn lại, vẻ mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi lộ ra dáng vẻ áy náy, nhìn lấy anh, rồi nói.

“Xin lỗi!”

Nghe Tiêu Hân Hân nói ra lời này, nhất thời vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra sững sờ. Kỳ thật, chuyện ở trong nhà họ Tiêu Trần Viễn đã rất quen thuộc. Trước đây, không chỉ hai mẹ con Tiêu Lộ Lộ tỏ ra chán ghét đối với anh, ngay cả Tiêu Hân Hân cũng rất xem thường anh.

Chỉ có điều, trong khoảng thời gian gần đây, Trần Viễn liên tục trợ giúp cho Tiêu Hân Hân giải quyết những khó khăn ở trong công ty. Hơn nữa, chuyện xảy ra ở trong khách sạn, cũng để cho Tiêu Hân Hân đối với Trần Viễn có một chút dao động.

Chính vì thế, trong lúc bất tri bất giác ấn tượng của Tiêu Hân Hân đối với Trần Viễn trở nên thay đổi rất nhiều. Thế nhưng, việc này cũng không ảnh hưởng gì đến ý định ly hôn của cô đối với anh.

“Không có việc gì, chuyện này tôi đã quen thuộc. Nếu cô không có việc gì, vậy tôi xin phép đi làm trước đây. Sáng nay tôi muốn đến công ty sớm.”

Nói xong, Trần Viễn cũng không tiếp tục lưu lại ở đây, trực tiếp mở ra cửa xe, dự định lái xe rời khỏi chỗ này.

Thế nhưng, không biết Tiêu Hân Hân lại suy nghĩ như thế nào. Cô đột nhiên đi vào phía sau, chui vào trong xe ô tô của anh. Ngay sau đó, Tiêu Hân Hân đột ngột nói ra.

“Vậy anh cũng chở tôi đến công ty sớm đi. Hôm nay, tôi muốn mời anh một bữa ăn sáng.”

Nhất thời, động tác của Trần Viễn không khỏi khựng lại, ánh mắt lộ ra có chút khó tin, nhìn về phía Tiêu Hân Hân.

Bị Trần Viễn nhìn mình như vậy, trên mặt của Tiêu Hân Hân nhất thời lộ ra mấy phần ửng đỏ. Thế nhưng, cô rất nhanh liền phản ứng lại, trừng mắt nhìn lấy anh.

“Anh đang nghĩ cái gì vậy? Tôi chỉ muốn mời anh một bữa ăn sáng thôi, xem như là tôi cảm ơn anh giúp đỡ mấy hôm nay đi!”

Lời này của Tiêu Hân Hân vừa nói ra, vẻ mặt của Trần Viễn càng thêm quái dị. Kỳ thật, vừa rồi anh chẳng hề có chút suy nghĩ gì. Anh chỉ cảm thấy ngạc nhiên, có phải Tiêu Hân Hân đã uống lộn thuốc gì rồi hay không. Đây là lần đầu tiên, Tiêu Hân Hân mở miệng ra mời anh một bữa ăn, mặc dù nó chỉ là một bữa ăn sáng.

Thế nhưng, sau một hồi nét mặt của Trần Viễn liền trở nên cực kỳ khó coi. Lúc này, Lưu Thục Hiền đột nhiên gọi qua Zalo, để cho Trần Viễn không biết phải hồi đáp như thế nào.

“Sao thế? Giờ này ai lại gọi điện cho anh? Nếu như anh bận, có thể chở tôi đến công ty trước. Sau đó, anh cứ đi làm việc riêng của mình đi.”

Dường như phát hiện ra được dáng vẻ khó coi của Trần Viễn, âm thanh của Tiêu Hân Hân từ phía sau lưng của anh đột nhiên vang lên. Chỉ có điều, giọng điệu của cô lúc này truyền đến trong tai của Trần Viễn luôn có một chút cảm giác là lạ. Nhất là, thông qua tấm kính chiếu hậu gắn ở trên xe, Trần Viễn còn thấy hai đầu lông mày của Tiêu Hân Hân hơi khẽ nhăn lại một cái.

Mặc dù lần đầu được Tiêu Hân Hân mời đi ăn sáng, để cho tâm tình của Trần Viễn hơi có một chút kích động. Nhưng thông qua suy nghĩ một hồi, Trần Viễn vẫn làm ra quyết định, chở Tiêu Hân Hân đến công ty trước, sau đó đi đến chỗ hẹn với để gặp Lưu Thục Hiền.

Nhưng Trần Viễn sẽ không ngờ đến là, lúc này Lưu Thục Hiền lại đứng ở trước cổng công ty, để chờ Trần Viễn xuất hiện.

Ngay khi chiếc xe của Trần Viễn dừng lại ở trước công công ty, Tiêu Hân Hân còn chưa kịp từ bên trong bước xuống, Lưu Thục Hiền đã từ phía trước chạy đến, đưa tay phất phất lên, ra hiệu cho Trần Viễn.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi khẽ biến một cái. Mà nét mặt của Tiêu Hân Hân cũng trở nên cực kỳ đặc sắc.

Tất nhiên, Lưu Thục Hiền hoàn toàn không biết tất cả những chuyện này. Cô chỉ cho rằng, Trần Viễn vì nhìn thấy mình đứng đợi ở đây nên tỏ ra ngạc nhiên mà thôi.

“Anh Viễn, tôi ở chỗ này!”
Chương 45 - Hẹn hò

“A, Hân Hân, sao cô lại ở đây?”

Nhìn thấy Tiêu Hân Hân từ trong xe ô tô của Trần Viễn bước ra, vẻ mặt của Lưu Thục Hiền trong lúc nhất thời không khỏi lộ ra dáng vẻ kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, thần sắc của cô biến đến vô cùng bối rối.

“Uhm, không có việc gì, hai người cứ tùy tiện nói chuyện với nhau đi, tôi có việc phải đi vào trước.”

Cũng không biết suy nghĩ thế nào, Tiêu Hân Hân bỏ lại câu nói như vậy. Sau đó, cô liền một đường đi thẳng vào trong công ty.

Trong khi đó, vẻ mặt của Lưu Thục Hiền hơi có vẻ áy náy, nhìn lấy Trần Viễn, nói ra.

“Xin lỗi, tôi thật sự không biết anh cùng với tổng giám đốc đi chung. Nếu không…”

Nhìn thấy Lưu Thục Hiền lên tiếng giải thích, Trần Viễn liền đưa tay lên ngăn lại.

“Không có việc gì, chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi, cô ấy sẽ không để ý đến đâu.”

Kỳ thật, lúc này trong lòng của Trần Viễn vẫn còn câu nói không có nói ra.

“Cho dù cô có thân mật với tôi, cô ta còn chẳng thèm ghen.”

Tất nhiên, những lời này Trần Viễn chỉ dám nghĩ ở trong lòng mà thôi, anh cũng không thể nói ra ở trước mặt của Lưu Thục Hiền.

“Đúng rồi, sáng nay cô hẹn tôi đi ra ngoài với cô là có việc gì?”

Như nghĩ đến chuyện gì, lúc này Trần Viễn mới đột nhiên nhìn lấy Lưu Thục Hiền, lên tiếng hỏi thăm.

Mà nghe được câu hỏi này của Trần Viễn, trên mặt của Lưu Thục Hiền trong lúc bất chợt hiện lên một chút xấu hổ. Chỉ có điều, biểu hiện này của cô rất nhanh liền biến đổi. Ngay sau đó, cô đi tới trước mặt của Trần Viễn, cười nói.

“Cũng không có việc gì, hôm nay tôi không đi làm, nên muốn hẹn anh ra ngoài nói chuyện một chút mà thôi. Nếu như anh cảm thấy không tiện, tôi sẽ hẹn anh vào một dịp khác.”

Vừa nói, Lưu Thục Hiền vừa cố ý ngoái nhìn về phía tòa nhà làm việc của Tiêu Hân Hân. Tất nhiên, lúc này Tiêu Hân Hân đã rời đi rất xa, việc hai người nói chuyện với nhau cô cũng không thể nào nghe thấy được.

Mà Trần Viễn nghe được lời này của Lưu Thục Hiền, anh liền tức thì cười lên một tiếng. Ngay sau đó, anh cũng ngoắc tay, chỉ chỉ về phía chỗ ngồi bên cạnh của mình.

“Có cái gì không tiện đâu chứ, tôi còn chưa có kịp ăn sáng. Nếu như cô không phiền, thì có thể mời tôi một bữa được không?”

Hiển nhiên, đây chỉ là lời nói trêu đùa của Trần Viễn mà thôi. Động tác của Lưu Thục Hiền lúc này cũng rất ngắn gọn, cô trực tiếp ngồi lên vị trí chỗ ngồi ngay sát bên cạnh của Trần Viễn. Sau đó, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra một nụ cười hết sức ngọt ngào.

“Tất nhiên là được rồi, tôi cầu còn chẳng được.”

Đang nói đến nửa chừng, âm thanh của Lưu Thục Hiền đột nhiên ngừng lại. Mà lúc này, Trần Viễn cũng hơi có chút nghi hoặc, xoay đầu lại nhìn lấy cô. Cũng may, phản ứng của Lưu Thục Hiền rất nhanh. Cô hơi đưa mắt lên nhìn lấy Trần Viễn một chút, sau đó nói ra.

“Tôi biết ở gần đây có một nhà hàng rất đẹp. Nếu anh không chê, vậy cùng tôi đến đó ăn sáng đi, được không?”

“Tất nhiên là được rồi, thưa sếp!”

Đáp lại Lưu Thục Hiền là động tác chào rất nghiêm túc của Trần Viễn. Nhất thời, Lưu Thục Hiền có chút nhịn không được, buộc miệng phụt lên một tiếng. Tiếp theo đó, cả hai đều nhìn nhau cười một cách cực kỳ vui vẻ.

Một lúc sau, trong một nhà hàng ở gần sát bờ biển. Cả Trần Viễn lẫn Lưu Thục Hiền đều lựa chọn cho mình một vị trí rất thuận tiện, có thể thoải mái ngắm nhìn ra mặt biển. Sau đó, cả hai tự điểm cho mình một phần ăn sáng đơn giản, cùng với một ly cà phê không đường.

Sau một hồi, nhân viên phục vụ đưa đồ ăn sáng cùng với cà phê lên. Lúc này, ánh mắt của Lưu Thục Hiền đột nhiên nhìn ra phía mặt biển. Sau đó, trong giọng nói của cô mang theo mấy phần ký ức xa xăm.

“Anh Viễn, anh đã bao giờ một mình lênh đênh trên biển, sau đó lạc mất phương hướng, không biết tương lai của mình sẽ đi đâu về đâu hay chưa?”

Nghe Lưu Thục Hiền đột nhiên hỏi ra một câu như vậy, ánh mắt của Trần Viễn có chút nhịn không được, cũng hướng về phía bờ biển nhìn một lúc thật lâu. Sau đó, trong đầu anh liền hiện lên rất nhiều hồi ức.

Những hồi ức này, đều là chuyện cũ nhiều năm về trước. Trong đó, có khoảng thời gian chính anh cũng bị lạc mất đồng đội, trôi dạt ở trên bờ biển suốt mấy ngày liền. May mắn, lúc đó có người dân trên làng chài đã cứu sống anh. Chính vì thế, nghe được câu hỏi của Lưu Thục Hiền, tinh thần của anh hơi có một chút dao động.

Thế nhưng, ngay sau đó thần sắc của Trần Viễn cũng bình phục trở lại. Anh dùng một loại ánh mắt hết sức quái dị, nhìn lấy Lưu Thục Hiền, nói ra.

“Chẳng lẽ, cô cùng từng bị lạc ở trên biển rồi hả?”

Nghe thế, Lưu Thục Hiền tức thì phụt cười. Nhưng ngay sau đó, cô liền liếc mắt nhìn lấy anh một trận.

“Anh nghĩ đi đâu thế? Tôi chỉ là cảm khái hỏi lên một câu như vậy mà thôi. Anh nhìn kỹ tôi xem, trông tôi rất giống một người phụ nữ có thể chịu đựng gió sương hay sao?”

Mặc dù lúc này lời nói của Lưu Thục Hiền tỏ ra rất thản nhiên, nhưng nhìn sâu trong đáy mắt của cô, Trần Viễn vẫn luôn có một loại cảm giác gì đó là lạ. Thế nhưng, thấy Lưu Thục Hiền không có ý muốn nhắc đến chuyện này, Trần Viễn cũng chỉ có thể cười lên rồi lắc đầu.

“Không giống lắm!”

Sau đó, ánh mắt của anh lại lần nữa nhìn ra phía ngoài bờ biển, hai mắt rơi vào khoảng không vô tận. Ngay cả Lưu Thục Hiền dường như cũng bị cảm nhiễm, đưa mắt nhìn ra mặt biển phía xa xa.

Không biết qua bao lâu, lúc này Trần Viễn mới thu hồi lại ánh mắt của mình. Sau đó, anh nhìn lấy Lưu Thục Hiền, mỉm cười nói ra.

“Kỳ thật, trước đây tôi cũng từng bị lạc ở trên biển một lần. Nhưng mà, may mắn được một người dân ở trên biển cứu lên. Hiện tại, đối với tôi mà nói, chỉ cần có thể nhìn thấy mặt trời mỗi sáng thức dậy thì đã là một điều vô cùng hạnh phúc rồi.”

Nghe được lời này của anh, trong lòng của Lưu Thục Hiền nhất thời hơi có chút kinh ngạc. Ai cũng không nghĩ đến, một người nhìn bề ngoài hơi có vẻ bất cần đời giống như anh, lại có thể phát ra một câu cảm nghĩ như vậy. Ánh mắt của cô không khỏi nhìn chăm chú lên khuôn mặt của Trần Viễn một hồi.

Thế nhưng, Trần Viễn lúc này lại đột nhiên ho khan lên một tiếng. Sau đó, anh vội vàng chỉ chỉ lấy phần thức ăn ở trên bàn của mình và Lưu Thục Hiền, nói ra.

“Được rồi, không nên nhắc đến những chuyện này nữa. Hiện tại, chúng ta nên ăn hai phần thức ăn này đi. Nếu không, đợi thêm một lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất, ăn vào sẽ không ngon.”

Nghe Trần Viễn nói như vậy, lúc này Lưu Thục Hiền cũng nhẹ nhàng cười lên một tiếng. Sau đó, cả hai bắt đầu vừa ăn, vừa trò chuyện với nhau một cách vui vẻ.

Hiển nhiên, trong cuộc nói chuyện của hai người không biết là vô tình hay cố ý, đều không ai nhắc đến chuyện cũ của mình, mà chỉ nói đến mấy việc vặt vãnh thường ngày, tạo thành một bầu không khí vô cùng vi diệu. Giống như, hai người đều không phải là mới quen vài ngày. Luôn có cảm giác, bọn họ đã quen biết nhau từ rất nhiêu năm về trước.

“Thục Hiền, bây giờ cô muốn đi đâu, cô có muốn cùng với tôi đi dạo một quanh xung quanh thành phố hay không? Lâu lắm rồi tôi không có thời gian đi xung quanh thành phố, không biết dạo này có thứ gì đó đổi mới hay không?!”

Sau khi dùng xong bữa sáng, cả hai bắt đầu đi xuống nơi đỗ xe. Đột nhiên, Trần Viễn đưa ra đề nghị, để cho Lưu Thục Hiền hơi có chút bất ngờ. Nhưng chỉ hơi suy nghĩ một chút, cô liền gật đầu đáp ứng.

“Tất nhiên rồi, tôi cũng đang không có việc gì để làm.”

“Ok, vậy cô lên xe đi, tôi sẽ đưa cô đến vài chỗ thú vị. Tôi có thể đảm bảo, cô sẽ chưa bao giờ được đến những chỗ thế này.”

Vừa nói, Trần Viễn vừa nhanh chóng mở ra cửa xe, để cho Lưu Thục Hiền ngồi về phía bên cạnh vô lăng, còn anh thì trực tiếp leo lên vị trí cầm lái của mình. Chỉ có điều, vừa rồi nghe được Trần Viễn nói như vậy, ánh mắt của Lưu Thục Hiền không khỏi lộ ra mấy phần tò mò.

Kỳ thật, Lưu Thục Hiền cũng không phải người của thành phố. Cô chỉ lên đây làm việc, sau đó lưu lại ở trong thành phố này hơn mười năm. Mặc dù thời gian này đối với một người mà nói, thật ra đã rất nhiều. Chỉ có điều, ngoài thời gian làm việc, hầu như Lưu Thục Hiền chưa từng ra ngoài bao giờ. Hơn nữa, ở nơi này cô cũng không có quá nhiều bạn bè.

Thế nên, sau khi nghe được lời đề nghị của Trần Viễn, trong lòng của Lưu Thục Hiền không khỏi có một chút cảm giác mong đợi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Ẩn Long
  • Mạc Khúc Ca Hành
Thần chủ bí ẩn
  • Đang cập nhật..
Chương 71-75
Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom