Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-93
Chương 93 : Chương 93CỔ MỸ NHÂN
“Ai muốn giải độc Hồng Nhan Khô chứ?” Liễu Loạn Ngữ nói rất tùy tiện, “Ta chỉ muốn chữa vết thương trên cơ thể của người này. Nếu có thể giúp bà ta tu bổ kinh mạch, hồi phục tu vi đến...” Liễu Loạn Ngữ liếc mắt nhìn về phía người phụ nữ đang rất bình tĩnh kia: “Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ thì càng tốt, không thì chỉ cần hồi phục lại tu vi là được.”
Nghe thấy vậy, lòng Khâu Khê Minh cũng thả lỏng hơn, bèn hỏi: “Không chữa trị khuôn mặt sao?”
“Mặt thì cần gì phải chữa.” Hắn thuận miệng nói. Tốn cả đống tiền mà vẫn không chữa được. Bà ta bị trúng độc nhiều năm như vậy mà vẫn chịu đựng được, thế thì cứ tiếp tục sống như vậy đi. “Không phải ta không biết gì, mà là Hồng Nhan Khô không chữa được, nếu muốn hồi phục lại thì chỉ còn một cách, đó là nuôi cổ Mỹ Nhân.”
“Ngươi cũng hiểu rõ đấy chứ.” Khâu Khê Minh mỉm cười, vô cùng hài lòng với câu trả lời của Liễu Loạn Ngữ. Theo như những gì nàng ta thấy thì rõ ràng, Liễu Loạn Ngữ không hề quan tâm đến dung mạo của người này. Điều này đủ để chứng minh, giữa hắn và người phụ nữ này không có quan hệ tình cảm. Còn về việc tại sao hắn phải cứu người thì tạm thời nàng ta cũng không có ý định hỏi kỹ.
Khâu Khê Minh bước tới, trong tay xuất hiện một sợi tơ trắng bạc. Nàng ta trực tiếp quấn sợi tơ quanh cổ tay của Tô Lâm An. Màu sắc của sợi tơ lập tức trở nên đen sì, còn Khâu Khê Minh thì trầm ngâm một lát rồi nói: “Bà ta bị thương rất nặng, đan độc ứ đọng tích tụ trong cơ thể nên không thể chữa khỏi trong chốc lát, ít nhất cũng cần ba năm. Hơn nữa, mỗi ngày đều phải đến hồ thuốc của ta để ngâm mình, cho nên bà ta phải lại ở đây để chữa trị mới được.”
Liễu Loạn Ngữ cau mày hỏi: “Vậy còn chi phí chữa bệnh?”
“Lò luyện đan của ta cần sửa lại, ta còn cần một bộ châm cứu cao cấp nữa.” Nàng ta dừng lại một chút rồi nói, “Khoảng thời gian này, ngươi ở lại đây sửa cho ta cái lò luyện đan kia, được chứ?”
“Lò luyện đan của ngươi là cao cấp thượng phẩm đấy.” Liễu Loạn Ngữ hơi nhíu mày.
“Sao nào, đại sư luyện khí không sửa được lò luyện đan cao cấp thượng phẩm sao?”
Liễu Loạn Ngữ lắc đầu, đáp: “Vậy thì ta sẽ nhận mối làm ăn này.”
Cứ như vậy, những ngày tháng tiếp theo, ba người bọn họ đều phải ở Đan Tâm Lâu. Tô Lâm An không có ý kiến gì, trong Đan Tâm Lâu có rất nhiều dược liệu, linh khí cũng dồi dào, tu luyện dưỡng thương ở đây tốt hơn nhiều so với những nơi khác.
Nguyên thần của Nam Ly Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại. Khoảng thời gian này vẫn phải nhờ nàng hỗ trợ dùng cơ thể.
“Người đâu, dẫn người này tới hồ thuốc ngâm mình đi.” Khâu Khê Minh dặn dò xong, một cô thị nữ mặc áo xanh liền bước tới dẫn Tô Lâm An đi. Lý Chiêu Chiêu cũng vội vã đi theo, nhưng Khâu Khê Minh không hề cản cô bé lại. Đợi đến khi mọi người đi hết, nàng ta mới hỏi: “Người phụ nữ kia là ai? Lai lịch ra sao?”
Liễu Loạn Ngữ mở miệng, sau đó hơi ngập ngừng một lát: “Ta gọi bà ta là bà già xấu xí.”
Nghe thấy câu trả lời của hắn, Khâu Khê Minh cười khẽ: “Cũng không thể xưng hô như vậy mãi được, gọi bà ta là A Sửu đi.” Khi bắt mạch cho người phụ nữ kia, nàng thấy xương cốt của bà ta có vẻ như bốn năm trăm tuổi, vẫn còn rất trẻ. Có lẽ năm xưa bà ta rất đẹp, nhưng giờ lại xấu đến mức người khác không dám nhìn lâu. Hồng Nhan Khô này quả thực rất độc. Trừ phi nuôi một con cổ Mỹ Nhân, nếu không bà ta sẽ phải sống như vậy cả đời.
Mặc dù Đan Tâm Lâu là một cửa tiệm mặt đường, nhưng lầu ba lại vô cùng rộng rãi. Đi qua một hành lang dài sẽ gặp một cây cầu hình vòm cong cong, trên cầu mây mù bao phủ, bốn phía đều là sương mù trắng xóa, khiến mọi người có cảm giác như đang đi trên trời. Đi tiếp là những mảnh ruộng thuốc vuông vức thẳng hàng, đường bờ ruộng quanh co xen kẽ. Dưới ruộng có một vài tu sĩ đang làm việc, cũng có một số người xách giỏ đi trên bờ ruộng. Thấy nhóm ba người bọn họ đi qua, những tu sĩ đó đều dừng tay lại ngước lên nhìn.
Cô thị nữ áo xanh dẫn đường cũng khá lịch sự với các nàng: “Đây là linh điền của Đan Tâm Lâu, một số loại thảo dược cấp thấp sẽ được trồng ở đây.”
“Hồ thuốc các vị cần tới ở nơi xa hơn. Đó là nơi Khâu đại sư của chúng ta dốc hết tâm huyết, tiêu tốn vô số thảo dược để gây dựng nên. Hiệu quả rất tốt, người bình thường không có cơ hội được biết đến.” Nàng ta không dám đắc tội với người do Liễu đại sư dẫn tới nên khi nói chuyện thái độ vô cùng cung kính.
Tô Lâm An liền nói: “Cũng may có Liễu đại sư nên bọn ta mới được thơm lây.”
Đi qua ruộng thuốc là một cánh đồng hoa. Sau khi đi qua cánh đồng hoa, các nàng bước lên một con đường mòn rải đầy đá cuội, hai bên đường là rừng trúc. Sâu trong rừng trúc có các bể nước nóng nối tiếp nhau.
Bên trong các bể nước nóng đều chứa nước thuốc, trong rừng trúc này tất cả có khoảng chín mươi chín bể nước nóng lớn nhỏ.
Cô thị nữ áo xanh dẫn Tô Lâm An tới cạnh một bể nước. Cái bể đó rất nhỏ, chỉ bằng chiếc thùng gỗ lớn trong phòng tắm của người bình thường, nếu hai người cùng ngâm thì hơi chật.
“Kinh mạch của cô bị tắc nghẽn nên cô ngâm người ở đây trước đi.”
“Khi xuống bể phải cởi hết quần áo ra.”
Sợ người này mặc cả quần áo xuống nước nên cô thị nữ áo xanh còn nhắc thêm một câu. Tu vi của nàng ta còn chưa tới Nguyên Anh kỳ, tất nhiên không thể nhìn ra được diện mạo thực sự của người phụ nữ này.
Tô Lâm An rất bình tĩnh, nhanh chóng cởi quần áo. Nàng còn tháo cả mũ, trần truồng bước xuống bể thuốc. Lý Chiêu Chiêu xấu hổ đứng bên cạnh, nhưng nàng thì lại trông có vẻ rất thản nhiên, không hề xấu hổ.
Thấy nàng bắt đầu cởi quần áo, cô thị nữ áo xanh bèn quay mặt đi chỗ khác, đợi đến khi nàng xuống nước rồi nàng ta mới quay mặt lại. Nhìn khuôn mặt chẳng có gì đặc biệt ấy, nàng ta thầm nghĩ không biết giữa cô gái này và Liễu đại sư rốt có cuộc quan hệ như thế nào mà cô ta lại may mắn gặp được một người tốt như vậy.
“Khi ngâm người sẽ rất đau, ta ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì cô cứ rung cái chuông đồng bên cạnh bể là được.” Rồi nàng ta nhìn về phía Lý Chiêu Chiêu, “Ngươi có thể canh giữ ở đây, nhưng không được tự ý đi lung tung.”
Dặn dò xong, cô thị nữ áo xanh liền rời khỏi đó.
Tô Lâm An tìm một vị trí thoải mái rồi nằm xuống, sau đó nguyên thần của nàng thoát ra khỏi cơ thể của Nam Ly Nguyệt, trực tiếp trở lại bên trong pháp bảo trữ vật của Lý Chiêu Chiêu rồi lại tự chui ra khỏi pháp bảo của cô bé.
Nàng không muốn tiếp tục ở lại trong cơ thể đó để chịu đau đớn đâu!
“Sư phụ sư phụ!” Thấy sư phụ đang ở trong bể đột nhiên nhắm mắt ngất đi, Lý Chiêu Chiêu vô cùng lo lắng, cô bé suýt chút nữa thì quên mất quy định, nhảy xuống nước kéo người lên.
Tô Lâm An: “...”
Nàng quen với việc làm theo ý mình nên quên giải thích với cô bé, vì vậy nàng đành phải bay trở lại rồi nói: “Ta buồn ngủ nên thiếp đi chút thôi, lát nữa tiên linh sẽ dạy con một số thứ, con chỉ cần học theo là được.”
“Vâng.” Lúc này Lý Chiêu Chiêu mới yên tâm, sau đó cầm lấy rối gỗ.
Tô Lâm An lại chui vào bên trong rối gỗ. Nàng không dạy thứ gì khác, mà định để rối gỗ thể hiện bản lĩnh thật sự của mình.
Con rối này vốn là thứ để dạy đệ tử học về huyệt vị kinh mạch. Giờ nàng dạy cô bé một số thứ liên quan đến đan dược, sau này còn có cái cớ để đi lấy thảo dược.
Muốn dạy huyệt vị, thì không thể mặc quần áo.
Vì vậy Tô Lâm An liền cởi quần áo của rối gỗ. Nàng vừa mới tháo mũ xuống, đang chuẩn bị cởi váy thì Lý Chiêu Chiêu lập tức sững sờ quên hết những điều sư phụ vừa dặn, nói lắp bắp: “Tiên linh, ngài cũng muốn ngâm nước thuốc sao?”
Cô bé không biết người ở đây có đồng ý cho rối gỗ xuống bể nước nóng hay không? Tiên Linh đi vào có ảnh hưởng gì tới sư phụ hay không, hay là nhét sang bể bên cạnh?
Cô bé đứng lên, ánh mắt lén lút liếc nhìn những chiếc bể khác.
Tô Lâm An: “...”
Rối gỗ thì ngâm mình gì chứ! Nghĩ gì kì cục vậy?
“Ai muốn giải độc Hồng Nhan Khô chứ?” Liễu Loạn Ngữ nói rất tùy tiện, “Ta chỉ muốn chữa vết thương trên cơ thể của người này. Nếu có thể giúp bà ta tu bổ kinh mạch, hồi phục tu vi đến...” Liễu Loạn Ngữ liếc mắt nhìn về phía người phụ nữ đang rất bình tĩnh kia: “Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ thì càng tốt, không thì chỉ cần hồi phục lại tu vi là được.”
Nghe thấy vậy, lòng Khâu Khê Minh cũng thả lỏng hơn, bèn hỏi: “Không chữa trị khuôn mặt sao?”
“Mặt thì cần gì phải chữa.” Hắn thuận miệng nói. Tốn cả đống tiền mà vẫn không chữa được. Bà ta bị trúng độc nhiều năm như vậy mà vẫn chịu đựng được, thế thì cứ tiếp tục sống như vậy đi. “Không phải ta không biết gì, mà là Hồng Nhan Khô không chữa được, nếu muốn hồi phục lại thì chỉ còn một cách, đó là nuôi cổ Mỹ Nhân.”
“Ngươi cũng hiểu rõ đấy chứ.” Khâu Khê Minh mỉm cười, vô cùng hài lòng với câu trả lời của Liễu Loạn Ngữ. Theo như những gì nàng ta thấy thì rõ ràng, Liễu Loạn Ngữ không hề quan tâm đến dung mạo của người này. Điều này đủ để chứng minh, giữa hắn và người phụ nữ này không có quan hệ tình cảm. Còn về việc tại sao hắn phải cứu người thì tạm thời nàng ta cũng không có ý định hỏi kỹ.
Khâu Khê Minh bước tới, trong tay xuất hiện một sợi tơ trắng bạc. Nàng ta trực tiếp quấn sợi tơ quanh cổ tay của Tô Lâm An. Màu sắc của sợi tơ lập tức trở nên đen sì, còn Khâu Khê Minh thì trầm ngâm một lát rồi nói: “Bà ta bị thương rất nặng, đan độc ứ đọng tích tụ trong cơ thể nên không thể chữa khỏi trong chốc lát, ít nhất cũng cần ba năm. Hơn nữa, mỗi ngày đều phải đến hồ thuốc của ta để ngâm mình, cho nên bà ta phải lại ở đây để chữa trị mới được.”
Liễu Loạn Ngữ cau mày hỏi: “Vậy còn chi phí chữa bệnh?”
“Lò luyện đan của ta cần sửa lại, ta còn cần một bộ châm cứu cao cấp nữa.” Nàng ta dừng lại một chút rồi nói, “Khoảng thời gian này, ngươi ở lại đây sửa cho ta cái lò luyện đan kia, được chứ?”
“Lò luyện đan của ngươi là cao cấp thượng phẩm đấy.” Liễu Loạn Ngữ hơi nhíu mày.
“Sao nào, đại sư luyện khí không sửa được lò luyện đan cao cấp thượng phẩm sao?”
Liễu Loạn Ngữ lắc đầu, đáp: “Vậy thì ta sẽ nhận mối làm ăn này.”
Cứ như vậy, những ngày tháng tiếp theo, ba người bọn họ đều phải ở Đan Tâm Lâu. Tô Lâm An không có ý kiến gì, trong Đan Tâm Lâu có rất nhiều dược liệu, linh khí cũng dồi dào, tu luyện dưỡng thương ở đây tốt hơn nhiều so với những nơi khác.
Nguyên thần của Nam Ly Nguyệt vẫn chưa tỉnh lại. Khoảng thời gian này vẫn phải nhờ nàng hỗ trợ dùng cơ thể.
“Người đâu, dẫn người này tới hồ thuốc ngâm mình đi.” Khâu Khê Minh dặn dò xong, một cô thị nữ mặc áo xanh liền bước tới dẫn Tô Lâm An đi. Lý Chiêu Chiêu cũng vội vã đi theo, nhưng Khâu Khê Minh không hề cản cô bé lại. Đợi đến khi mọi người đi hết, nàng ta mới hỏi: “Người phụ nữ kia là ai? Lai lịch ra sao?”
Liễu Loạn Ngữ mở miệng, sau đó hơi ngập ngừng một lát: “Ta gọi bà ta là bà già xấu xí.”
Nghe thấy câu trả lời của hắn, Khâu Khê Minh cười khẽ: “Cũng không thể xưng hô như vậy mãi được, gọi bà ta là A Sửu đi.” Khi bắt mạch cho người phụ nữ kia, nàng thấy xương cốt của bà ta có vẻ như bốn năm trăm tuổi, vẫn còn rất trẻ. Có lẽ năm xưa bà ta rất đẹp, nhưng giờ lại xấu đến mức người khác không dám nhìn lâu. Hồng Nhan Khô này quả thực rất độc. Trừ phi nuôi một con cổ Mỹ Nhân, nếu không bà ta sẽ phải sống như vậy cả đời.
Mặc dù Đan Tâm Lâu là một cửa tiệm mặt đường, nhưng lầu ba lại vô cùng rộng rãi. Đi qua một hành lang dài sẽ gặp một cây cầu hình vòm cong cong, trên cầu mây mù bao phủ, bốn phía đều là sương mù trắng xóa, khiến mọi người có cảm giác như đang đi trên trời. Đi tiếp là những mảnh ruộng thuốc vuông vức thẳng hàng, đường bờ ruộng quanh co xen kẽ. Dưới ruộng có một vài tu sĩ đang làm việc, cũng có một số người xách giỏ đi trên bờ ruộng. Thấy nhóm ba người bọn họ đi qua, những tu sĩ đó đều dừng tay lại ngước lên nhìn.
Cô thị nữ áo xanh dẫn đường cũng khá lịch sự với các nàng: “Đây là linh điền của Đan Tâm Lâu, một số loại thảo dược cấp thấp sẽ được trồng ở đây.”
“Hồ thuốc các vị cần tới ở nơi xa hơn. Đó là nơi Khâu đại sư của chúng ta dốc hết tâm huyết, tiêu tốn vô số thảo dược để gây dựng nên. Hiệu quả rất tốt, người bình thường không có cơ hội được biết đến.” Nàng ta không dám đắc tội với người do Liễu đại sư dẫn tới nên khi nói chuyện thái độ vô cùng cung kính.
Tô Lâm An liền nói: “Cũng may có Liễu đại sư nên bọn ta mới được thơm lây.”
Đi qua ruộng thuốc là một cánh đồng hoa. Sau khi đi qua cánh đồng hoa, các nàng bước lên một con đường mòn rải đầy đá cuội, hai bên đường là rừng trúc. Sâu trong rừng trúc có các bể nước nóng nối tiếp nhau.
Bên trong các bể nước nóng đều chứa nước thuốc, trong rừng trúc này tất cả có khoảng chín mươi chín bể nước nóng lớn nhỏ.
Cô thị nữ áo xanh dẫn Tô Lâm An tới cạnh một bể nước. Cái bể đó rất nhỏ, chỉ bằng chiếc thùng gỗ lớn trong phòng tắm của người bình thường, nếu hai người cùng ngâm thì hơi chật.
“Kinh mạch của cô bị tắc nghẽn nên cô ngâm người ở đây trước đi.”
“Khi xuống bể phải cởi hết quần áo ra.”
Sợ người này mặc cả quần áo xuống nước nên cô thị nữ áo xanh còn nhắc thêm một câu. Tu vi của nàng ta còn chưa tới Nguyên Anh kỳ, tất nhiên không thể nhìn ra được diện mạo thực sự của người phụ nữ này.
Tô Lâm An rất bình tĩnh, nhanh chóng cởi quần áo. Nàng còn tháo cả mũ, trần truồng bước xuống bể thuốc. Lý Chiêu Chiêu xấu hổ đứng bên cạnh, nhưng nàng thì lại trông có vẻ rất thản nhiên, không hề xấu hổ.
Thấy nàng bắt đầu cởi quần áo, cô thị nữ áo xanh bèn quay mặt đi chỗ khác, đợi đến khi nàng xuống nước rồi nàng ta mới quay mặt lại. Nhìn khuôn mặt chẳng có gì đặc biệt ấy, nàng ta thầm nghĩ không biết giữa cô gái này và Liễu đại sư rốt có cuộc quan hệ như thế nào mà cô ta lại may mắn gặp được một người tốt như vậy.
“Khi ngâm người sẽ rất đau, ta ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì cô cứ rung cái chuông đồng bên cạnh bể là được.” Rồi nàng ta nhìn về phía Lý Chiêu Chiêu, “Ngươi có thể canh giữ ở đây, nhưng không được tự ý đi lung tung.”
Dặn dò xong, cô thị nữ áo xanh liền rời khỏi đó.
Tô Lâm An tìm một vị trí thoải mái rồi nằm xuống, sau đó nguyên thần của nàng thoát ra khỏi cơ thể của Nam Ly Nguyệt, trực tiếp trở lại bên trong pháp bảo trữ vật của Lý Chiêu Chiêu rồi lại tự chui ra khỏi pháp bảo của cô bé.
Nàng không muốn tiếp tục ở lại trong cơ thể đó để chịu đau đớn đâu!
“Sư phụ sư phụ!” Thấy sư phụ đang ở trong bể đột nhiên nhắm mắt ngất đi, Lý Chiêu Chiêu vô cùng lo lắng, cô bé suýt chút nữa thì quên mất quy định, nhảy xuống nước kéo người lên.
Tô Lâm An: “...”
Nàng quen với việc làm theo ý mình nên quên giải thích với cô bé, vì vậy nàng đành phải bay trở lại rồi nói: “Ta buồn ngủ nên thiếp đi chút thôi, lát nữa tiên linh sẽ dạy con một số thứ, con chỉ cần học theo là được.”
“Vâng.” Lúc này Lý Chiêu Chiêu mới yên tâm, sau đó cầm lấy rối gỗ.
Tô Lâm An lại chui vào bên trong rối gỗ. Nàng không dạy thứ gì khác, mà định để rối gỗ thể hiện bản lĩnh thật sự của mình.
Con rối này vốn là thứ để dạy đệ tử học về huyệt vị kinh mạch. Giờ nàng dạy cô bé một số thứ liên quan đến đan dược, sau này còn có cái cớ để đi lấy thảo dược.
Muốn dạy huyệt vị, thì không thể mặc quần áo.
Vì vậy Tô Lâm An liền cởi quần áo của rối gỗ. Nàng vừa mới tháo mũ xuống, đang chuẩn bị cởi váy thì Lý Chiêu Chiêu lập tức sững sờ quên hết những điều sư phụ vừa dặn, nói lắp bắp: “Tiên linh, ngài cũng muốn ngâm nước thuốc sao?”
Cô bé không biết người ở đây có đồng ý cho rối gỗ xuống bể nước nóng hay không? Tiên Linh đi vào có ảnh hưởng gì tới sư phụ hay không, hay là nhét sang bể bên cạnh?
Cô bé đứng lên, ánh mắt lén lút liếc nhìn những chiếc bể khác.
Tô Lâm An: “...”
Rối gỗ thì ngâm mình gì chứ! Nghĩ gì kì cục vậy?
Bình luận facebook