Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-92
Chương 92 : Chương 92NGƯỜI TÌNH CŨ
Linh hỏa của Nam Ly Nguyệt chính là do Khúc Uyển Nhi của Đan Phù Tông lấy mất. Ả ta nói mình bị thương nặng khi thu phục linh hỏa thiên địa, nên chồng của Nam Ly Nguyệt mới dùng tính mạng của con trai trong bụng Nam Ly Nguyệt để uy hiếp, ép bà tự nguyện moi linh hỏa bên trong đan điền ra. Từ đó, nguyên thần của bà bị tổn thương nghiêm trọng, cảnh giới tu vi giảm mạnh. Lần đầu gặp mặt, tu vi của bà chỉ còn lại Luyện Khí kỳ tầng một.
Nam Ly Nguyệt cố gắng chống đỡ hơn hai mươi năm nay, nguyên thần ngày càng yếu ớt. Sau khi trải qua một đêm phấp phỏng lo sợ thì hôn mê sâu đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là tên chồng bội bạc của bà và Khúc Uyển Nhi của Đan Phù Tông.
Đến chỗ của vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ ở Đan Tâm Lâu, chắc có thể nghe ngóng được tin tức của Khúc Uyển Nhi. Nghĩ vậy, Tô Lâm An lại càng mong đợi đến Đan Tâm Lâu chữa bệnh. Hiện giờ tuy nàng có linh thạch thượng phẩm, nhưng tự mình mua dược liệu để luyện chế lại không được. Dù sao nàng cũng không có đan hỏa, tu vi của Nam Ly Nguyệt lại thấp. Vì vậy, tốt nhất vẫn nên đến Đan Tâm Lâu.
“Chi nhánh của Đan Tâm Lâu ở trấn Phù Dung được xây ở đỉnh núi bên trái của phái Điểm Thương.”
Liễu Loạn Ngữ để hai đệ tử ở lại trông cửa tiệm, còn hắn dẫn Tô Lâm An và Lý Chiêu Chiêu đến Đan Tâm Lâu. Bọn họ đi thẳng tới trung tâm của trấn Phù Dung, nơi đó có một khoảng sân hình vuông, giữa sân có một cái hồ hình tròn, giữa hồ có một đóa hoa phù dung, bên trong bông hoa lại có một trận pháp truyền tống thẳng đến hai đỉnh núi trái phải của phái Điểm Thương.
Trận pháp này không có ai canh giữ, nhưng những người không có ngọc bài dẫn đường thì không thể đến gần cái hồ tròn kia được, vừa đặt chân lên khoảng sân hình vuông thì lập tức sẽ bị một vách ngăn vô hình chặn lại, bắn ngược ra ngoài. Ngay sau đó, tu sĩ tuần tra trong trấn sẽ xuất hiện để thẩm vấn. Vì vậy, những người không có ngọc bài sẽ không sẽ chủ động đến gần trận pháp.
Liễu Loạn Ngữ dẫn hai thầy trò Nam Ly Nguyệt vào trận. Sau khi ném ba viên linh thạch trung phẩm vào bên trong đóa hoa phù dung, dưới bàn chân họ phát sáng, ngay sau đó trời đất quay cuồng. Lý Chiêu Chiêu khẩn trương nắm lấy tay áo của sư phụ, mà Tô Lâm An cũng cảm thấy rất khó chịu. Cơ thể này vẫn còn rất yếu, tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất đó là phẩm cấp của trận pháp này rất bình thường, nên khi truyền tống sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Sau khi đáp xuống đất, cảm giác chóng mặt cũng biến mất. Nơi bọn họ đang đứng là phía cuối của một con hẻm, bên ngoài trận pháp có người canh gác. Sau khi nhìn thấy Liễu Loạn Ngữ thì người đó đứng lên hành lễ với Liễu Loạn Ngữ: “Đại sư tới đây có chuyện gì vậy?”
Liễu Loạn Ngữ không để tâm đến hắn. Hắn dẫn hai người ra khỏi con hẻm chật hẹp, đi ra một con đường đá xanh rộng lớn đủ cho sáu chiếc xe cùng đi dàn hàng ngang. Hai bên đường là các cửa tiệm, tiếng người ồn ào vô cùng náo nhiệt.
Trân Tu Các, Cẩm Tú Phường, Đan Tâm Lâu đều nằm trên con đường này.
Đan Tâm Lâu nằm ở vị trí trung tâm, trước cửa có hai vị đan dược sư điều khiển hai chiếc lò lớn luyện đan ngay trước mặt mọi người. Nhưng phẩm cấp của hai vị đan dược sư đó cũng không cao lắm. Thứ họ dùng không phải là linh hỏa thiên địa, mà đốt lửa bằng cành linh mộc ngô đồng thường hay gặp và cũng rất dễ dùng. Tô Lâm An ngửi mùi thuốc tỏa ra từ bên trong đan đỉnh, liền biết thứ bọn họ đang luyện chế là Bổ Khí đan tứ phẩm mà các tu sĩ Kim Đan kỳ rất thích dùng khi tu luyện.
“Lại làm mấy trò buồn cười này.” Liễu Loạn Ngữ nói với giọng buồn bực.
Tại sao đại sư luyện đan lại có danh tiếng hơn các đại sư luyện khí, chẳng phải là do bọn họ ngày nào cũng giở mấy trò này ra để thu hút sự chú ý của mọi người. Mặc dù uống đan dược sẽ thăng cấp nhanh hơn, nhưng trong thuốc có đến ba phần độc tính, uống nhiều chất độc vào trong cơ thể sẽ không có lợi cho việc tu hành. Trái lại, pháp bảo thuận tay có thể khiến các tu sĩ như hổ mọc thêm cánh. Sao những người này lại không hiểu điều này? Ngày nào cũng coi thuốc như linh thạch mà uống vào người, đúng là một đám ngu muội!
Liễu Loạn Ngữ sầm mặt đi vào Đan Tâm Lâu. Hắn cũng rất có tiếng tăm ở phái Điểm Thương của trấn Phù Dung, mấy vị tu sĩ của Đan Tâm Lâu nhìn thấy đều hành lễ với hắn rồi dẫn hắn lên lầu ba, khách sáo nói: “Khâu đại sư đang luyện đan, mời Liễu tiền bối ngồi đây chờ một lát.”
Trong lòng Liễu Loạn Ngữ không được vui cho lắm.
Rõ ràng trước đó hắn đã gửi thiệp đến hẹn thời gian. Hắn đến đúng giờ, kết quả đối phương vẫn còn đang luyện đan, thế này là sao? Mọi người đều là Nguyên Anh kỳ, là đại sư trong các lĩnh vực khác nhau, cần gì phải ra vẻ trước mặt hắn. Người phụ nữ đó, đúng là khiến người khác thấy khó chịu.
Phụ nữ lúc nào cũng khiến người khác phải chán ghét!
Nhìn bà lão đang ngồi bên cạnh và đứa bé gái mặt đen nhất định không chịu bái hắn làm thầy giờ đang nắm chặt lấy tay áo của bà lão. Liễu Loạn Ngữ liền quyết định cả đời này sẽ không bao giờ giao du với nữ tu nữa.
Già cũng vậy, trẻ cũng vậy, trung niên cũng vậy ai cũng làm cho hắn bực mình, còn không sướng bằng ở nhà rèn sắt!
Tô Lâm An yên phận ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Thần thức không bị hạn chế, nàng quét một lượt xung quanh Đan Tâm Lâu. Đan Tâm Lâu chỉ có một nữ tu Nguyên Anh kỳ, bên trong đan điền còn có đan hỏa. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là đại sư đan dược Khâu Khê Minh.
Khâu Khê Minh không hề luyện đan mà đang thay quần áo.
Chỉ một lát, Khâu Khê Minh đã thay ba bộ váy. Chẳng lẽ, vị đại sư đan dược này có tình ý với Liễu Loạn Ngữ? Người đời có câu, phụ nữ trang điểm vì người mình thích. Mặc dù câu nói này không thích hợp với Tô Lâm An nàng cho lắm.
Liễu Loạn Ngữ không đủ kiên nhẫn tiếp tục ngồi chờ, hắn đứng lên đi qua đi lại trong phòng khách, thỉnh thoảng lại đứng trước một món đồ trang trí cau mày nhìn chúng.
Cứ như vậy một phần tư canh giờ nữa trôi qua, Khâu Khê Minh mới đi vào trong phòng. Nàng ta mặc một bộ váy dài màu xanh ngọc bích, bên ngoài khoác một chiếc áo voan mỏng màu hồng nhạt. Màu xanh biếc bên trong lộ ra qua lớp voan hồng nhạt nhìn vô cùng đẹp mắt. Xung quanh vòng eo nhỏ nhắn có thắt một chiếc nơ bướm, hai tay nàng ta bưng một chiếc bình sứ xanh.
Khi di chuyển, chiếc bình sứ trên tay nàng ta khẽ lắc lư, nước thuốc bên trong bình tỏa ra hương thơm thoang thoảng giúp mọi người tĩnh tâm lại.
Nhìn thấy Liễu Loạn Ngữ, Khâu Khê Minh liền đặt bình sứ trong tay mình lên trên chiếc bàn nhỏ cạnh ghế ngồi của hắn, sau đó mới nói: “Đã bắt Liễu đạo hữu phải chờ lâu. Đây là Thanh Thần Ngọc Dịch mới ra lò, ta mang đến để tạ lỗi với ngươi.”
Liễu Loạn Ngữ nói luôn vào vấn đề chính: “Ta đợi lâu lắm rồi đấy.” Giọng nói của hắn vô cùng cứng rắn, trên mặt cũng hiện rõ vẻ không vui, tính cách thẳng thắn khiến người khác không biết phải nói gì.
Tô Lâm An nhìn thấy sắc mặt Khâu Khê Minh lập tức trầm xuống thì hơi bĩu môi.
Khâu Khê Minh cười khẽ, ngồi xuống bên cạnh Liễu Loạn Ngữ rồi hỏi: “Không biết đạo hữu tìm ta có chuyện gì?”
“Tìm Khâu đạo hữu, tất nhiên là muốn chữa bệnh.” Hắn chỉ vào Tô Lâm An đang ngồi bên cạnh: “Vết thương trên người bà lão này, ngươi xem có cách nào chữa được không?”
Mãi đến lúc này, Khâu Khê Minh mới liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi ở bên dưới.
Tu vi Luyện Khí kỳ, còn đeo mặt nạ, mà chiếc mặt nạ này chỉ giấu được tu sĩ cấp thấp. Thần thức của nàng ta cẩn thận quan sát một chút liền dời mắt đi, kìm lại cảm giác khó chịu trong lòng. Hồi lâu sau nàng ta mới nói: “Những bệnh khác thì không nói, riêng độc Hồng Nhan Khô ta không giải được.”
Loại độc dược như Hồng Nhan Khô, không phải là thứ người bình thường có thể chế ra được. Trên đời này, đan dược sư có thể luyện chế ra Hồng Nhan Khô có được mấy người? Cho dù là đại tông sư đan dược cũng chỉ mới đến gần cảnh giới này. Một đại sư đan dược như nàng ta, không có đủ năng lực để giải độc Hồng Nhan Khô.
Chỉ có điều phải dùng đến Hồng Nhan Khô, chẳng lẽ trước kia người phụ nữ này xinh đẹp lắm sao? Vậy bà ta với Liễu Loạn Ngữ rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
Nghĩ như vậy, Khâu Khê Minh liền cảm thấy không vui.
Một người đầu óc không nhanh nhạy như Liễu Loạn Ngữ, chẳng lẽ lại có người tình cũ sao?
Linh hỏa của Nam Ly Nguyệt chính là do Khúc Uyển Nhi của Đan Phù Tông lấy mất. Ả ta nói mình bị thương nặng khi thu phục linh hỏa thiên địa, nên chồng của Nam Ly Nguyệt mới dùng tính mạng của con trai trong bụng Nam Ly Nguyệt để uy hiếp, ép bà tự nguyện moi linh hỏa bên trong đan điền ra. Từ đó, nguyên thần của bà bị tổn thương nghiêm trọng, cảnh giới tu vi giảm mạnh. Lần đầu gặp mặt, tu vi của bà chỉ còn lại Luyện Khí kỳ tầng một.
Nam Ly Nguyệt cố gắng chống đỡ hơn hai mươi năm nay, nguyên thần ngày càng yếu ớt. Sau khi trải qua một đêm phấp phỏng lo sợ thì hôn mê sâu đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là tên chồng bội bạc của bà và Khúc Uyển Nhi của Đan Phù Tông.
Đến chỗ của vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ ở Đan Tâm Lâu, chắc có thể nghe ngóng được tin tức của Khúc Uyển Nhi. Nghĩ vậy, Tô Lâm An lại càng mong đợi đến Đan Tâm Lâu chữa bệnh. Hiện giờ tuy nàng có linh thạch thượng phẩm, nhưng tự mình mua dược liệu để luyện chế lại không được. Dù sao nàng cũng không có đan hỏa, tu vi của Nam Ly Nguyệt lại thấp. Vì vậy, tốt nhất vẫn nên đến Đan Tâm Lâu.
“Chi nhánh của Đan Tâm Lâu ở trấn Phù Dung được xây ở đỉnh núi bên trái của phái Điểm Thương.”
Liễu Loạn Ngữ để hai đệ tử ở lại trông cửa tiệm, còn hắn dẫn Tô Lâm An và Lý Chiêu Chiêu đến Đan Tâm Lâu. Bọn họ đi thẳng tới trung tâm của trấn Phù Dung, nơi đó có một khoảng sân hình vuông, giữa sân có một cái hồ hình tròn, giữa hồ có một đóa hoa phù dung, bên trong bông hoa lại có một trận pháp truyền tống thẳng đến hai đỉnh núi trái phải của phái Điểm Thương.
Trận pháp này không có ai canh giữ, nhưng những người không có ngọc bài dẫn đường thì không thể đến gần cái hồ tròn kia được, vừa đặt chân lên khoảng sân hình vuông thì lập tức sẽ bị một vách ngăn vô hình chặn lại, bắn ngược ra ngoài. Ngay sau đó, tu sĩ tuần tra trong trấn sẽ xuất hiện để thẩm vấn. Vì vậy, những người không có ngọc bài sẽ không sẽ chủ động đến gần trận pháp.
Liễu Loạn Ngữ dẫn hai thầy trò Nam Ly Nguyệt vào trận. Sau khi ném ba viên linh thạch trung phẩm vào bên trong đóa hoa phù dung, dưới bàn chân họ phát sáng, ngay sau đó trời đất quay cuồng. Lý Chiêu Chiêu khẩn trương nắm lấy tay áo của sư phụ, mà Tô Lâm An cũng cảm thấy rất khó chịu. Cơ thể này vẫn còn rất yếu, tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất đó là phẩm cấp của trận pháp này rất bình thường, nên khi truyền tống sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Sau khi đáp xuống đất, cảm giác chóng mặt cũng biến mất. Nơi bọn họ đang đứng là phía cuối của một con hẻm, bên ngoài trận pháp có người canh gác. Sau khi nhìn thấy Liễu Loạn Ngữ thì người đó đứng lên hành lễ với Liễu Loạn Ngữ: “Đại sư tới đây có chuyện gì vậy?”
Liễu Loạn Ngữ không để tâm đến hắn. Hắn dẫn hai người ra khỏi con hẻm chật hẹp, đi ra một con đường đá xanh rộng lớn đủ cho sáu chiếc xe cùng đi dàn hàng ngang. Hai bên đường là các cửa tiệm, tiếng người ồn ào vô cùng náo nhiệt.
Trân Tu Các, Cẩm Tú Phường, Đan Tâm Lâu đều nằm trên con đường này.
Đan Tâm Lâu nằm ở vị trí trung tâm, trước cửa có hai vị đan dược sư điều khiển hai chiếc lò lớn luyện đan ngay trước mặt mọi người. Nhưng phẩm cấp của hai vị đan dược sư đó cũng không cao lắm. Thứ họ dùng không phải là linh hỏa thiên địa, mà đốt lửa bằng cành linh mộc ngô đồng thường hay gặp và cũng rất dễ dùng. Tô Lâm An ngửi mùi thuốc tỏa ra từ bên trong đan đỉnh, liền biết thứ bọn họ đang luyện chế là Bổ Khí đan tứ phẩm mà các tu sĩ Kim Đan kỳ rất thích dùng khi tu luyện.
“Lại làm mấy trò buồn cười này.” Liễu Loạn Ngữ nói với giọng buồn bực.
Tại sao đại sư luyện đan lại có danh tiếng hơn các đại sư luyện khí, chẳng phải là do bọn họ ngày nào cũng giở mấy trò này ra để thu hút sự chú ý của mọi người. Mặc dù uống đan dược sẽ thăng cấp nhanh hơn, nhưng trong thuốc có đến ba phần độc tính, uống nhiều chất độc vào trong cơ thể sẽ không có lợi cho việc tu hành. Trái lại, pháp bảo thuận tay có thể khiến các tu sĩ như hổ mọc thêm cánh. Sao những người này lại không hiểu điều này? Ngày nào cũng coi thuốc như linh thạch mà uống vào người, đúng là một đám ngu muội!
Liễu Loạn Ngữ sầm mặt đi vào Đan Tâm Lâu. Hắn cũng rất có tiếng tăm ở phái Điểm Thương của trấn Phù Dung, mấy vị tu sĩ của Đan Tâm Lâu nhìn thấy đều hành lễ với hắn rồi dẫn hắn lên lầu ba, khách sáo nói: “Khâu đại sư đang luyện đan, mời Liễu tiền bối ngồi đây chờ một lát.”
Trong lòng Liễu Loạn Ngữ không được vui cho lắm.
Rõ ràng trước đó hắn đã gửi thiệp đến hẹn thời gian. Hắn đến đúng giờ, kết quả đối phương vẫn còn đang luyện đan, thế này là sao? Mọi người đều là Nguyên Anh kỳ, là đại sư trong các lĩnh vực khác nhau, cần gì phải ra vẻ trước mặt hắn. Người phụ nữ đó, đúng là khiến người khác thấy khó chịu.
Phụ nữ lúc nào cũng khiến người khác phải chán ghét!
Nhìn bà lão đang ngồi bên cạnh và đứa bé gái mặt đen nhất định không chịu bái hắn làm thầy giờ đang nắm chặt lấy tay áo của bà lão. Liễu Loạn Ngữ liền quyết định cả đời này sẽ không bao giờ giao du với nữ tu nữa.
Già cũng vậy, trẻ cũng vậy, trung niên cũng vậy ai cũng làm cho hắn bực mình, còn không sướng bằng ở nhà rèn sắt!
Tô Lâm An yên phận ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Thần thức không bị hạn chế, nàng quét một lượt xung quanh Đan Tâm Lâu. Đan Tâm Lâu chỉ có một nữ tu Nguyên Anh kỳ, bên trong đan điền còn có đan hỏa. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là đại sư đan dược Khâu Khê Minh.
Khâu Khê Minh không hề luyện đan mà đang thay quần áo.
Chỉ một lát, Khâu Khê Minh đã thay ba bộ váy. Chẳng lẽ, vị đại sư đan dược này có tình ý với Liễu Loạn Ngữ? Người đời có câu, phụ nữ trang điểm vì người mình thích. Mặc dù câu nói này không thích hợp với Tô Lâm An nàng cho lắm.
Liễu Loạn Ngữ không đủ kiên nhẫn tiếp tục ngồi chờ, hắn đứng lên đi qua đi lại trong phòng khách, thỉnh thoảng lại đứng trước một món đồ trang trí cau mày nhìn chúng.
Cứ như vậy một phần tư canh giờ nữa trôi qua, Khâu Khê Minh mới đi vào trong phòng. Nàng ta mặc một bộ váy dài màu xanh ngọc bích, bên ngoài khoác một chiếc áo voan mỏng màu hồng nhạt. Màu xanh biếc bên trong lộ ra qua lớp voan hồng nhạt nhìn vô cùng đẹp mắt. Xung quanh vòng eo nhỏ nhắn có thắt một chiếc nơ bướm, hai tay nàng ta bưng một chiếc bình sứ xanh.
Khi di chuyển, chiếc bình sứ trên tay nàng ta khẽ lắc lư, nước thuốc bên trong bình tỏa ra hương thơm thoang thoảng giúp mọi người tĩnh tâm lại.
Nhìn thấy Liễu Loạn Ngữ, Khâu Khê Minh liền đặt bình sứ trong tay mình lên trên chiếc bàn nhỏ cạnh ghế ngồi của hắn, sau đó mới nói: “Đã bắt Liễu đạo hữu phải chờ lâu. Đây là Thanh Thần Ngọc Dịch mới ra lò, ta mang đến để tạ lỗi với ngươi.”
Liễu Loạn Ngữ nói luôn vào vấn đề chính: “Ta đợi lâu lắm rồi đấy.” Giọng nói của hắn vô cùng cứng rắn, trên mặt cũng hiện rõ vẻ không vui, tính cách thẳng thắn khiến người khác không biết phải nói gì.
Tô Lâm An nhìn thấy sắc mặt Khâu Khê Minh lập tức trầm xuống thì hơi bĩu môi.
Khâu Khê Minh cười khẽ, ngồi xuống bên cạnh Liễu Loạn Ngữ rồi hỏi: “Không biết đạo hữu tìm ta có chuyện gì?”
“Tìm Khâu đạo hữu, tất nhiên là muốn chữa bệnh.” Hắn chỉ vào Tô Lâm An đang ngồi bên cạnh: “Vết thương trên người bà lão này, ngươi xem có cách nào chữa được không?”
Mãi đến lúc này, Khâu Khê Minh mới liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi ở bên dưới.
Tu vi Luyện Khí kỳ, còn đeo mặt nạ, mà chiếc mặt nạ này chỉ giấu được tu sĩ cấp thấp. Thần thức của nàng ta cẩn thận quan sát một chút liền dời mắt đi, kìm lại cảm giác khó chịu trong lòng. Hồi lâu sau nàng ta mới nói: “Những bệnh khác thì không nói, riêng độc Hồng Nhan Khô ta không giải được.”
Loại độc dược như Hồng Nhan Khô, không phải là thứ người bình thường có thể chế ra được. Trên đời này, đan dược sư có thể luyện chế ra Hồng Nhan Khô có được mấy người? Cho dù là đại tông sư đan dược cũng chỉ mới đến gần cảnh giới này. Một đại sư đan dược như nàng ta, không có đủ năng lực để giải độc Hồng Nhan Khô.
Chỉ có điều phải dùng đến Hồng Nhan Khô, chẳng lẽ trước kia người phụ nữ này xinh đẹp lắm sao? Vậy bà ta với Liễu Loạn Ngữ rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
Nghĩ như vậy, Khâu Khê Minh liền cảm thấy không vui.
Một người đầu óc không nhanh nhạy như Liễu Loạn Ngữ, chẳng lẽ lại có người tình cũ sao?
Bình luận facebook