Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-85
Chương 85 : Chương 85TRẮNG HƠN TA
Vào đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Cô bé, linh thực trong tay ngươi có bán không?”
Phường thị này có hình hồ lô, miệng nhỏ bụng to, ở giữa co lại một đoạn, cuối cùng còn có một không gian lớn. Đó là nơi uống trà tám chuyện của các tu sĩ cấp cao, người vừa nói bước ra từ nơi đó.
Ông là người đến nhanh nhất, sau khi dừng lại trước mặt Lý Chiêu Chiêu thì nói ngay với giọng điệu gấp gáp: “Lão phu là Tạ Thương Sơn của phái Điểm Thương, là một đan dược sư. Linh thực này được lấy ra từ đá Thiên Vẫn đúng không? Đúng là hiếm có, ngươi có muốn bán không?”
Lý Chiêu Chiêu nhìn ông, mắt sáng lên: “Ông là đan dược sư?”
Cô bé nhớ tới vết thương của sư phụ, độc trong người sư phụ.
“Đúng vậy.” Tạ Thương Sơn vuốt hai chòm râu dê, nói tiếp: “Tuy vào khoảnh khắc linh thực này nở hoa đã tỏa ra linh khí nồng đậm như vũ bão. Nhưng bão linh khí chỉ chớp mắt liền biến mất, hơn nữa lại là thứ mà hạ giới chưa từng có, chúng ta cũng không thể xác định được chính xác giá trị của nó. Ta phải mang về nghiên cứu tỉ mỉ mới được...”
“Ông nói như vậy chẳng qua là để ép giá thôi. Cô bé đừng để ý tới lão ta, ta trả một trăm viên linh thạch thượng phẩm, bán nó cho ta nhé?” Lại có một giọng nữ vang lên, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
Đột nhiên, mọi người thấy trước mắt bỗng nhoáng lên, đợi đến khi nhìn lại, trước mặt cô bé da đen đã xuất hiện một người phụ nữ mặc váy dài màu xanh ngọc. Cô ta cúi đầu nhìn đóa hoa trong bát, mỉm cười nói: “Cho dù không có giá trị, mang về đặt trên đầu giường ngắm cũng được.”
Tạ Thương Sơn sa sầm mặt: “Ta không hề ép giá, những điều ta nói đều là thật. Đóa hoa này rốt cuộc có tác dụng gì, có độc hay không cũng chưa rõ. Lẽ nào ngươi đã quên rất lâu về trước cũng có một khối đá mở ra được linh thực hay sao?”
Nhắc tới linh thực đó, những người biết chuyện lập tức biến sắc mặt. Hoa của linh thực đó vô cùng xinh đẹp, khi nở có một mùi hương kỳ lạ khác thường, sau đó...
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều trúng chiêu mà tàn sát lẫn nhau, từng người từng người một hóa điên. Sau đó có một vị đại năng(*) quyết đoán niêm phong nơi đó lại mới có thể khiến tai họa này không lan rộng.
(*) Vị đại năng: chỉ những người có tu vi thâm hậu và sống lâu.
Một tháng sau bên trong mới hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc mở phong ấn ra, hoa tàn, người cũng chết sạch. Cảnh tượng đó như địa ngục Tu La, khủng khiếp không dám nhìn thẳng.
Tạ Thương Sơn quay đầu nhìn Lý Chiêu Chiêu nói: “Ta cũng có thể bỏ ra một trăm linh thạch thượng phẩm. Nếu như linh thực này có tác dụng khác, ví dụ như luyện đan thì khi luyện ra được đan dược, ta sẽ cho ngươi một viên, thế nào?” Nói xong, ông ta còn bổ sung:, “Mỗi lò một viên. Nhưng nếu như một lò chỉ ra được một viên, vậy thì mỗi người một viên thay phiên nhau.”
Một trăm viên linh thạch thượng phẩm thì hơi ít.
Có điều, Tô Lâm An quả thực cũng không biết rốt cuộc linh thực này có tác dụng gì. Nhưng dù vậy, nàng cảm giác được thứ tốt nhất của đóa hoa này đã bị Lý Chiêu Chiêu chiếm hết rồi.
Vào khoảnh khắc hoa nở, linh khí trào ra giống như dòng nước cuốn qua, gột rửa sạch lượng lớn tạp chất lắng đọng trong cơ thể cô bé, khiến tư chất kinh mạch của cô bé được nâng lên rõ rệt.
Ngay cả một nguyên thần như Tô Lâm An khi được đắm chìm trong luồng linh khí đó cũng có được một cảm giác dễ chịu khó hiểu.
Nghĩ tới đây, Tô Lâm An bèn vòng tay ôm lấy cổ Lý Chiêu Chiêu. Lý Chiêu Chiêu bật cười khanh khách nói, “Bé ngoan, đừng nghịch!”
Cô bé nói xong mới đáp lời: “Được, bán cho ông.”
Dễ dàng mua được thứ trong đá Thiên Vẫn tới vậy, Tạ Thương Sơn cảm thấy hơi khó tin. Ông ta do dự một hồi lại nói: “Hay là ngươi về nhà hỏi người lớn trước đã?”
“Đá Thiên Vẫn do ta tự mua, sao phải hỏi người lớn?” Cô bé hỏi vặn lại, sau đó thò tay vào trong bát bới lấy miếng đá ra. Nhìn thấy giọt nước trên đó vẫn còn nguyên, cô bé mới thở phào nói, “May là khối đá không sao. Ta đã hứa với búp bê là làm dây chuyền cho nó.”
“Ba trăm linh thạch thượng phẩm.” Nữ tu mặc váy xanh ngọc trầm giọng nói.
Lý Chiêu Chiêu liếc cô ta, lườm một cái rồi nói với vẻ đầy khinh thường: “Ta chưa thấy linh thạch bao giờ chắc?” Cô bé còn lạnh lùng đâm thêm một câu, “Ta ghét nhất là kẻ nào da trắng hơn ta.”
Đám đông: “...”
Đó chính là Lam Bảo Linh, phường chủ của phường thêu Cẩm Tú, đệ nhất mỹ nhân của trấn Phù Dung, không ngờ lại bị ngươi móc mỉa như vậy.
Tô Lâm An im lặng giơ ngón cái lên. Lý Chiêu Chiêu diễn vai con cháu tiên gia này quá giống. Chẳng ai có thể ngờ tới, con bé chỉ là đứa con gái không được trọng dụng của một trưởng thôn làng chài nho nhỏ.
Tạ Thương Sơn có làn da ngăm đen câm nín: “... Này cô nhóc, ta cảm thấy, ta vẫn trắng hơn ngươi một chút đó.”
Tất nhiên, ông chỉ nghĩ thầm trong lòng chứ không dám nói ra, tránh cho linh thực đã tới tay lại bị hụt mất.
Tạ Thương Sơn trực tiếp đưa một trăm viên linh thạch thượng phẩm cho Lý Chiêu Chiêu. Cô bé nhận lấy xong cũng không hề đếm lại mà ném luôn một viên cho Phương Nguyên cắt đá rồi vứt thêm cho chủ tiệm dẫn đường một viên, nói: “Hai thứ này một cái làm ngọc bội, một cái làm thành dây chuyền. Ngươi giúp ta tìm ngươi xử lý.”
Chủ tiệm vội vàng gật đầu, “Vâng vâng vâng.” Trong lòng hắn nghĩ nhất định phải khiến tiểu quý nhân này hài lòng.
Lý Chiêu Chiêu xoay người định rời đi. Nhưng vừa quay đi, cô bé lại ngoái đầu nói với Phương Nguyên: “Hôm nay khá may mắn, ta đi chọn thêm mấy viên nữa chơi, lát nữa tìm ngươi cắt.”
Trái tim của Phương Nguyên đập thình thịch.
Đột nhiên gã cảm thấy, vận đen và mọi sự chèn ép lúc trước đều là để trải đường cho lần này. Giờ đây, gã cũng coi như đã khổ tận cam lai. Cái mũ chụp “quỷ xui xẻo” cuối cùng cũng được bỏ ra rồi.
Lần này Lý Chiêu Chiêu không chọn trong khu phế liệu nữa.
Trong khu đó chỉ có mỗi khối đá kia là hàng tốt, đã được Tô Lâm An chọn, những khối khác đều là đá phế phẩm, không cần tiếp tục lãng phí thời gian.
Cô bé tùy ý chỉ vào một khối đá trị giá một viên linh thạch thượng phẩm, nói: “Cái này tròn thật đấy.”
Sau khi cô bé mua xong thì có người đưa thẳng tới chỗ Phương Nguyên để cắt. Đáng tiếc, lần này không cắt được thứ gì.
Lý Chiêu Chiêu lại không để ý, tiếp tục chỉ tay vào một khối đá có giá mười linh thạch thượng phẩm: “Khối đá này quấn thành vòng vòng, giống như phân của Bân Bân nhà chúng ta vậy.”
Khối đá đó to như cái cối xay bằng đá. Mọi người đang suy đoán xem rốt cuộc Bân Bân nhà cô bé này là linh thú gì mà phân lại lớn đến vậy, vóc dáng của nó chắc cũng phải lớn như căn phòng này cũng nên?
Chỉ có Tô Lâm An biết, Bân Bân là một con chó vàng già, hơn thế nó còn không phải là chó nhà Lý Chiêu Chiêu nuôi.
Con chó vàng đó không dám đi qua cửa nhà Lý Chiêu Chiêu, bởi chỉ cần đi qua sẽ bị đệ đệ của Lý Chiêu Chiêu ném đá. Hồi trước, nó còn bị Lý Khang đánh gãy chân.
Chỉ là, khối đá đó cắt ra cũng chẳng có thứ gì bên trong, tâm trạng hóng chuyện của đám đông cũng giảm đi nhiều. Bọn họ thầm nói, lúc trước cô bé chọn được khối đá kia đúng là số quá đỏ.
Một lúc sau nữa, Lý Chiêu Chiêu dừng chân trước một khối đá Thiên Vẫn hình quả trứng. Khối đá này rất đắt, giá tận tám mươi linh thạch thượng phẩm, nếu mua nó thì số linh thạch vừa kiếm được sẽ chẳng còn là bao.
Nói thật, Lý Chiêu Chiêu vẫn có chút không nỡ. Nhưng sư phụ đã nói, phải nghe theo lời của tiên linh.
Cô bé đưa mặt lại gần, tiếp tục nhìn chằm chằm khối đá đó.
Thấy Lý Chiêu Chiêu nghiêm túc nhìn như vậy, Tạ Thương Sơn vẫn luôn đi theo cô bé bèn hỏi: “Sao thế, ngươi thích cả viên này hả?”
Lòng bàn tay Lý Chiêu Chiêu đổ mồ hôi. Cô bé vẫn luôn ôm lấy búp bê, vì vậy bèn lau tay lên quần áo nó theo thói quen.
Tô Lâm An: “...”
Bỗng nhiên nàng có chút hiểu được căn bệnh sạch sẽ của Mục Cẩm Vân.
Vào đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Cô bé, linh thực trong tay ngươi có bán không?”
Phường thị này có hình hồ lô, miệng nhỏ bụng to, ở giữa co lại một đoạn, cuối cùng còn có một không gian lớn. Đó là nơi uống trà tám chuyện của các tu sĩ cấp cao, người vừa nói bước ra từ nơi đó.
Ông là người đến nhanh nhất, sau khi dừng lại trước mặt Lý Chiêu Chiêu thì nói ngay với giọng điệu gấp gáp: “Lão phu là Tạ Thương Sơn của phái Điểm Thương, là một đan dược sư. Linh thực này được lấy ra từ đá Thiên Vẫn đúng không? Đúng là hiếm có, ngươi có muốn bán không?”
Lý Chiêu Chiêu nhìn ông, mắt sáng lên: “Ông là đan dược sư?”
Cô bé nhớ tới vết thương của sư phụ, độc trong người sư phụ.
“Đúng vậy.” Tạ Thương Sơn vuốt hai chòm râu dê, nói tiếp: “Tuy vào khoảnh khắc linh thực này nở hoa đã tỏa ra linh khí nồng đậm như vũ bão. Nhưng bão linh khí chỉ chớp mắt liền biến mất, hơn nữa lại là thứ mà hạ giới chưa từng có, chúng ta cũng không thể xác định được chính xác giá trị của nó. Ta phải mang về nghiên cứu tỉ mỉ mới được...”
“Ông nói như vậy chẳng qua là để ép giá thôi. Cô bé đừng để ý tới lão ta, ta trả một trăm viên linh thạch thượng phẩm, bán nó cho ta nhé?” Lại có một giọng nữ vang lên, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
Đột nhiên, mọi người thấy trước mắt bỗng nhoáng lên, đợi đến khi nhìn lại, trước mặt cô bé da đen đã xuất hiện một người phụ nữ mặc váy dài màu xanh ngọc. Cô ta cúi đầu nhìn đóa hoa trong bát, mỉm cười nói: “Cho dù không có giá trị, mang về đặt trên đầu giường ngắm cũng được.”
Tạ Thương Sơn sa sầm mặt: “Ta không hề ép giá, những điều ta nói đều là thật. Đóa hoa này rốt cuộc có tác dụng gì, có độc hay không cũng chưa rõ. Lẽ nào ngươi đã quên rất lâu về trước cũng có một khối đá mở ra được linh thực hay sao?”
Nhắc tới linh thực đó, những người biết chuyện lập tức biến sắc mặt. Hoa của linh thực đó vô cùng xinh đẹp, khi nở có một mùi hương kỳ lạ khác thường, sau đó...
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều trúng chiêu mà tàn sát lẫn nhau, từng người từng người một hóa điên. Sau đó có một vị đại năng(*) quyết đoán niêm phong nơi đó lại mới có thể khiến tai họa này không lan rộng.
(*) Vị đại năng: chỉ những người có tu vi thâm hậu và sống lâu.
Một tháng sau bên trong mới hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc mở phong ấn ra, hoa tàn, người cũng chết sạch. Cảnh tượng đó như địa ngục Tu La, khủng khiếp không dám nhìn thẳng.
Tạ Thương Sơn quay đầu nhìn Lý Chiêu Chiêu nói: “Ta cũng có thể bỏ ra một trăm linh thạch thượng phẩm. Nếu như linh thực này có tác dụng khác, ví dụ như luyện đan thì khi luyện ra được đan dược, ta sẽ cho ngươi một viên, thế nào?” Nói xong, ông ta còn bổ sung:, “Mỗi lò một viên. Nhưng nếu như một lò chỉ ra được một viên, vậy thì mỗi người một viên thay phiên nhau.”
Một trăm viên linh thạch thượng phẩm thì hơi ít.
Có điều, Tô Lâm An quả thực cũng không biết rốt cuộc linh thực này có tác dụng gì. Nhưng dù vậy, nàng cảm giác được thứ tốt nhất của đóa hoa này đã bị Lý Chiêu Chiêu chiếm hết rồi.
Vào khoảnh khắc hoa nở, linh khí trào ra giống như dòng nước cuốn qua, gột rửa sạch lượng lớn tạp chất lắng đọng trong cơ thể cô bé, khiến tư chất kinh mạch của cô bé được nâng lên rõ rệt.
Ngay cả một nguyên thần như Tô Lâm An khi được đắm chìm trong luồng linh khí đó cũng có được một cảm giác dễ chịu khó hiểu.
Nghĩ tới đây, Tô Lâm An bèn vòng tay ôm lấy cổ Lý Chiêu Chiêu. Lý Chiêu Chiêu bật cười khanh khách nói, “Bé ngoan, đừng nghịch!”
Cô bé nói xong mới đáp lời: “Được, bán cho ông.”
Dễ dàng mua được thứ trong đá Thiên Vẫn tới vậy, Tạ Thương Sơn cảm thấy hơi khó tin. Ông ta do dự một hồi lại nói: “Hay là ngươi về nhà hỏi người lớn trước đã?”
“Đá Thiên Vẫn do ta tự mua, sao phải hỏi người lớn?” Cô bé hỏi vặn lại, sau đó thò tay vào trong bát bới lấy miếng đá ra. Nhìn thấy giọt nước trên đó vẫn còn nguyên, cô bé mới thở phào nói, “May là khối đá không sao. Ta đã hứa với búp bê là làm dây chuyền cho nó.”
“Ba trăm linh thạch thượng phẩm.” Nữ tu mặc váy xanh ngọc trầm giọng nói.
Lý Chiêu Chiêu liếc cô ta, lườm một cái rồi nói với vẻ đầy khinh thường: “Ta chưa thấy linh thạch bao giờ chắc?” Cô bé còn lạnh lùng đâm thêm một câu, “Ta ghét nhất là kẻ nào da trắng hơn ta.”
Đám đông: “...”
Đó chính là Lam Bảo Linh, phường chủ của phường thêu Cẩm Tú, đệ nhất mỹ nhân của trấn Phù Dung, không ngờ lại bị ngươi móc mỉa như vậy.
Tô Lâm An im lặng giơ ngón cái lên. Lý Chiêu Chiêu diễn vai con cháu tiên gia này quá giống. Chẳng ai có thể ngờ tới, con bé chỉ là đứa con gái không được trọng dụng của một trưởng thôn làng chài nho nhỏ.
Tạ Thương Sơn có làn da ngăm đen câm nín: “... Này cô nhóc, ta cảm thấy, ta vẫn trắng hơn ngươi một chút đó.”
Tất nhiên, ông chỉ nghĩ thầm trong lòng chứ không dám nói ra, tránh cho linh thực đã tới tay lại bị hụt mất.
Tạ Thương Sơn trực tiếp đưa một trăm viên linh thạch thượng phẩm cho Lý Chiêu Chiêu. Cô bé nhận lấy xong cũng không hề đếm lại mà ném luôn một viên cho Phương Nguyên cắt đá rồi vứt thêm cho chủ tiệm dẫn đường một viên, nói: “Hai thứ này một cái làm ngọc bội, một cái làm thành dây chuyền. Ngươi giúp ta tìm ngươi xử lý.”
Chủ tiệm vội vàng gật đầu, “Vâng vâng vâng.” Trong lòng hắn nghĩ nhất định phải khiến tiểu quý nhân này hài lòng.
Lý Chiêu Chiêu xoay người định rời đi. Nhưng vừa quay đi, cô bé lại ngoái đầu nói với Phương Nguyên: “Hôm nay khá may mắn, ta đi chọn thêm mấy viên nữa chơi, lát nữa tìm ngươi cắt.”
Trái tim của Phương Nguyên đập thình thịch.
Đột nhiên gã cảm thấy, vận đen và mọi sự chèn ép lúc trước đều là để trải đường cho lần này. Giờ đây, gã cũng coi như đã khổ tận cam lai. Cái mũ chụp “quỷ xui xẻo” cuối cùng cũng được bỏ ra rồi.
Lần này Lý Chiêu Chiêu không chọn trong khu phế liệu nữa.
Trong khu đó chỉ có mỗi khối đá kia là hàng tốt, đã được Tô Lâm An chọn, những khối khác đều là đá phế phẩm, không cần tiếp tục lãng phí thời gian.
Cô bé tùy ý chỉ vào một khối đá trị giá một viên linh thạch thượng phẩm, nói: “Cái này tròn thật đấy.”
Sau khi cô bé mua xong thì có người đưa thẳng tới chỗ Phương Nguyên để cắt. Đáng tiếc, lần này không cắt được thứ gì.
Lý Chiêu Chiêu lại không để ý, tiếp tục chỉ tay vào một khối đá có giá mười linh thạch thượng phẩm: “Khối đá này quấn thành vòng vòng, giống như phân của Bân Bân nhà chúng ta vậy.”
Khối đá đó to như cái cối xay bằng đá. Mọi người đang suy đoán xem rốt cuộc Bân Bân nhà cô bé này là linh thú gì mà phân lại lớn đến vậy, vóc dáng của nó chắc cũng phải lớn như căn phòng này cũng nên?
Chỉ có Tô Lâm An biết, Bân Bân là một con chó vàng già, hơn thế nó còn không phải là chó nhà Lý Chiêu Chiêu nuôi.
Con chó vàng đó không dám đi qua cửa nhà Lý Chiêu Chiêu, bởi chỉ cần đi qua sẽ bị đệ đệ của Lý Chiêu Chiêu ném đá. Hồi trước, nó còn bị Lý Khang đánh gãy chân.
Chỉ là, khối đá đó cắt ra cũng chẳng có thứ gì bên trong, tâm trạng hóng chuyện của đám đông cũng giảm đi nhiều. Bọn họ thầm nói, lúc trước cô bé chọn được khối đá kia đúng là số quá đỏ.
Một lúc sau nữa, Lý Chiêu Chiêu dừng chân trước một khối đá Thiên Vẫn hình quả trứng. Khối đá này rất đắt, giá tận tám mươi linh thạch thượng phẩm, nếu mua nó thì số linh thạch vừa kiếm được sẽ chẳng còn là bao.
Nói thật, Lý Chiêu Chiêu vẫn có chút không nỡ. Nhưng sư phụ đã nói, phải nghe theo lời của tiên linh.
Cô bé đưa mặt lại gần, tiếp tục nhìn chằm chằm khối đá đó.
Thấy Lý Chiêu Chiêu nghiêm túc nhìn như vậy, Tạ Thương Sơn vẫn luôn đi theo cô bé bèn hỏi: “Sao thế, ngươi thích cả viên này hả?”
Lòng bàn tay Lý Chiêu Chiêu đổ mồ hôi. Cô bé vẫn luôn ôm lấy búp bê, vì vậy bèn lau tay lên quần áo nó theo thói quen.
Tô Lâm An: “...”
Bỗng nhiên nàng có chút hiểu được căn bệnh sạch sẽ của Mục Cẩm Vân.
Bình luận facebook