Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-83
Chương 83 : Chương 83ĐÁ THIÊN VẪN
Lý Chiêu Chiêu bước tới trước cửa phường thị kia.
Tính cách cô bé rất chín chắn, có chủ kiến. Cô bé luôn kiên trì với sự lựa chọn của mình, để đạt được mục tiêu luôn bằng lòng bỏ ra rất nhiều nỗ lực. Lúc trước cô bé muốn bái Nam Ly Nguyệt làm sư phụ, ngày nào cũng bỏ thời gian, bất chấp mưa gió tới giúp Nam Ly Nguyệt dọn nhà. Cho dù sau này người nhà không đồng ý, cô bé vẫn cắn răng chịu đựng.
Cô bé tuyệt đối không phải kiểu người nhát gan yếu đuối, trong cô bé có sức sống mãnh liệt và sự cố gắng ngoan cường.
Nói đến lo lắng, mới đầu đúng là cô bé có chút chút, khi đi đường đôi chân nhỏ còn khẽ run, bước chân còn lộn xộn.
Thế nhưng vào giờ phút căng thẳng, cô bé liền nghĩ, ngay cả đồ của cửa tiệm có tu sĩ Nguyên Anh kỳ tọa trấn cũng đã lấy đi, mình còn sợ gì nữa! Tệ nhất cũng là chết mà thôi. Cô bé tự mua vui trong nỗi khổ mà nghĩ, tu sĩ nơi này hay là tu sĩ ở cửa hàng pháp bảo Thượng Phẩm Đường lợi hại hơn, tới lúc đó ai xử lý mình vẫn còn chưa rõ.
Vừa đến cửa, Lý Chiêu Chiêu đã nhìn thấy người gác cửa đứng ở đó, trên tay cầm một cái khay.
Cô bé thản nhiên tháo cái vòng trên tay ném vào khay. Người gác cửa đang định nói gì đó, nhưng đối diện với đôi mắt đen u ám của Lý Chiêu Chiêu thì lời sắp ra khỏi miệng cũng phải nuốt lại. Cuối cùng gã vẫn lấy một thẻ bài có viết số thứ tự đưa cho cô bé.
“Tiểu đạo hữu, số thẻ của ngươi là ba mười bảy. Nếu muốn tham gia đấu giá cứ rót linh khí vào thẻ là được.”
Lý Chiêu Chiêu nhận lấy thẻ bài rồi nhìn một lát, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, bước vào trong với dáng điệu khinh thường.
Cô bé không nhìn ngang ngó dọc, cũng chẳng thèm để mắt đến những món đồ trong phường thị, tửu lâu cũng chỉ hờ hững liếc qua, còn khẽ nhíu mày.
Cô bé đi thẳng vào trong, bước lên cầu thang đi tới nơi cược đá Thiên Vẫn.
Vòng ngoài là đá phế liệu giá rẻ, có điều dù vậy thì giá thấp nhất cũng lên tới hơn trăm linh thạch hạ phẩm. Trên người Lý Chiêu Chiêu còn không có lấy nổi một viên linh châu. Vốn Nam Ly Nguyệt định đưa cho cô bé chút linh châu còn lại, nhưng Tô Lâm An đã từ chối.
Con cháu tiên gia có thể mang theo linh châu sao?
Không thể!
Đạn châu nàng nghịch hồi nhỏ còn lớn hơn linh châu không biết bao nhiêu lần.
Ở khu đá phế liệu cũng có không ít người. Tô Lâm An ngồi trên vai Lý Chiêu Chiêu, nàng dùng chân đá nhẹ vào người Lý Chiêu Chiêu, sau đó giơ tay phải lên.
Lý Chiêu Chiêu liền nhìn về phía bên phải.
Tu vi của cô bé không cao, tuổi còn nhỏ, vóc người cũng không lớn, còn phải chen lên phía trước.
Nghĩ đến chuyện mình có sư phụ ở Độ Kiếp kỳ...
Lý Chiêu Chiêu quất chiếc roi trong tay vào không trung.
Người trung niên ở phía trước quay lại nhìn, đánh giá nhanh một phen, nhưng ông ta lại không thể phán đoán được lai lịch của cô nhóc vừa quất roi này.
Tu vi của cô nhóc này chỉ mới ở Luyện Khí kỳ, căn bản không đáng để nhắc tới.
Thế nhưng trên người cô nhóc có không ít bảo vật, thứ đang cầm trong tay còn là pháp bảo cao cấp thượng phẩm! Nếu cô nhóc thực sự có tu vi Luyện Khí kỳ tầng một, có thể có được đồ tốt vậy sao? Có thể lớn gan đến thế sao?
Người trung niên nghĩ một hồi, nghiêng người tránh ra.
Lý Chiêu Chiêu bèn đĩnh đạc bước lên phía trước, sau khi bị Đan Tâm Mộc đá thêm một cái, cô bé mới dừng trước một khối đá. Lý Chiêu Chiêu cúi đầu, nhìn khối đá Thiên Vẫn đẹp đẽ lạ thường chỉ to bằng nắm đấm kia một lát, rồi nói: “Khối này đẹp đấy.”
Chủ tiệm bán đá Thiên Vẫn mắt sắc như đao, liền nói: “Không chỉ đẹp đẽ thôi đâu, bên trong chắc chắn có linh khí mới có thể tạo ra hoa văn xuất sắc như vậy. Ngươi xem, có phải hoa văn này rất sinh động hay không? Giống như cơn sóng đang chuyển động vậy.”
Đám người xung quanh không hề lên tiếng.
Ai mà không biết tên chủ tiệm này đang lừa người, nhưng người tham gia cược đá ở đây không thể nói linh tinh. Đây là quy tắc, nếu như vi phạm sẽ bị mời ra ngoài, sau này đừng mong được vào nữa.
Trong đá Thiên Vẫn thực sự có thứ gì hay không, không ai dám đảm bảo. Nhưng họ có thể khẳng định đến chín mươi chín phần trăm là khối đá có hoa văn đẹp đẽ này chắc chắn không có chút linh khí nào. Khi rơi từ thượng giới xuống, uy áp lúc vượt qua ranh giới sẽ khiến phần lớn đá Thiên Vẫn trở thành phế phẩm. Sau khi linh vật ở trong bị nghiền nát, linh khí tiết ra ngoài bám lên bề mặt đá, vậy nên mới khiến bề ngoài của khối đá trở nên cực kì đẹp đẽ.
Điều đó cũng có nghĩa, khối đá càng đẹp thì càng vô dụng.
Đây là cách nhận biết đơn giản, vì vậy khối đá này mới bị ném đến khu phế liệu, chẳng ai thèm hỏi.
Cũng chỉ có thể lừa gạt mấy người mới không biết gì.
Lý Chiêu Chiêu cầm khối đá lên xem xét, lắc cổ tay mấy cái, sóng nước trên khối đá đó dường như cũng đong đưa trái phải theo. Cô bé chăm chú nghịch khối đá, xem ra rất có hứng thú với nó. Chủ tiệm thấy vậy bèn nói: “Một viên đá Thiên Vẫn hợp mắt như vậy, không lấy thì tiếc biết bao. Không đắt, chỉ mười viên linh thạch trung phẩm thôi.”
Lý Chiêu Chiêu nhíu mày.
Chủ tiệm thầm nghĩ, “Chẳng lẽ con bé này không mang đủ linh thạch, ngại đắt?”
Hắn thấy trên người cô bé toàn pháp bảo thượng phẩm, tất nhiên không cho rằng cô bé thực sự chỉ là Luyện Khí kỳ tầng một. Hắn chỉ nghĩ có lẽ cô bé đã đeo pháp bảo gì đó để giấu tu vi và thân phận, bèn coi cô bé như con cừu béo mà mạnh tay chém giá. Giờ thấy cô bé nhíu mày, hắn nghĩ ngợi một lúc, đang định giảm giá một chút thì nghe thấy cô bé nói: “Giờ ai còn mang linh thạch trung phẩm theo chứ?”
Lý Chiêu Chiêu nghĩ một hồi, tháo chiếc nhẫn đeo trên tay ra rồi nói: “Lấy cái này đổi cho ngươi.”
Nhẫn Kim Tuyến trung cấp thượng phẩm!
Thường thì nhẫn đều là pháp bảo trữ vật, nhưng hắn vừa nhìn liền biết, chiếc nhẫn của cô bé này là pháp bảo tấn công. Trong nhẫn còn có một sợi tơ vàng dài mảnh uốn quanh, vừa mỏng vừa sắc, có thể cắt vật ra làm hai nửa trong chớp mắt.
Đây là danh tác do Liễu đại sư ở Thượng Phẩm Đường trong ngõ Rượu làm ra. Nghe nói lúc trước, gân rồng của Kim Tu Giao được hắn luyện chế thành năm chiếc nhẫn Kim Tuyến, giờ chỉ còn một chiếc không bán, bày trong tiệm làm kỷ niệm.
“Thế nào, có đổi không?”
“Đổi đổi đổi!” Chủ tiệm vội vàng nhận lấy chiếc nhẫn rồi nhét đá vào tay Lý Chiêu Chiêu.
Đợi giao dịch xong xuôi, ở bên mới có người nói với giọng điệu chua loét: “Bỏ nhiều tiền như vậy để mua khối đá rác rưởi đó làm gì? Tiểu muội muội à, tỷ tỷ biết chọn đá đấy, ta đưa muội đi xem một vòng nhé?”
Cô gái đang nói có vóc người khá cao, tóc tết lại thành đuôi sam dài đơn giản. Nàng ta vắt đuôi tóc qua vai, thi thoảng lại đưa tay vuốt một chút, vừa nói vừa khoe mẽ: “Ta rất thạo đường ở đây, muội đi với ta đảm bảo không bị mất tiền oan.”
Lý Chiêu Chiêu cười lạnh một cái, “Ta cũng đâu muốn cược đá, thấy nó đẹp không được hả?”
Cô bé giơ khối đá lên trước mặt, hướng về phía ánh nến, đôi mắt vốn không to lắm được khối đá làm nền cũng trở nên linh động xinh đẹp hơn mấy phần. Lý Chiêu Chiêu hài lòng đặt khối đá xuống. Cảm nhận được Đan Mộc Tâm gõ vào người mình ba cái, cô bé nói: “Đi, qua đó cắt ra.”
Cô bé dùng tay vạch vài đường trên khối đá: “Cắt từ đây, đừng cắt đứt hoa văn, ta muốn làm một miếng ngọc bội.”
Nghĩ một lát, Lý Chiêu Chiêu lại chỉ vào một bên khác rồi nói: “Giọt nước ở đây cắt ra có thể làm mặt dây chuyền cho búp bê của ta.”
Lý Chiêu Chiêu nói rồi vỗ vào con búp bê tinh xảo đang ngồi trên vai, phấn khởi nói: “Đi thôi, chúng ta đi cắt đá.”
Tô Lâm An: “…”
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Lý Chiêu Chiêu này cũng là một nhân vật không thể xem thường. Tuy lúc trước bọn họ đã bàn kỹ về ám hiệu, nàng cũng tập luyện một hồi với Lý Chiêu Chiêu nhưng quả không ngờ rằng cô bé lại có thể phát huy xuất sắc đến vậy.
Đám nhóc hiện giờ, đúng là ghê thật! Hồi nàng bằng tuổi...
Ờm...
Hình như đang lôi pháp bảo cao cấp ra ném chơi?
Lý Chiêu Chiêu bước tới trước cửa phường thị kia.
Tính cách cô bé rất chín chắn, có chủ kiến. Cô bé luôn kiên trì với sự lựa chọn của mình, để đạt được mục tiêu luôn bằng lòng bỏ ra rất nhiều nỗ lực. Lúc trước cô bé muốn bái Nam Ly Nguyệt làm sư phụ, ngày nào cũng bỏ thời gian, bất chấp mưa gió tới giúp Nam Ly Nguyệt dọn nhà. Cho dù sau này người nhà không đồng ý, cô bé vẫn cắn răng chịu đựng.
Cô bé tuyệt đối không phải kiểu người nhát gan yếu đuối, trong cô bé có sức sống mãnh liệt và sự cố gắng ngoan cường.
Nói đến lo lắng, mới đầu đúng là cô bé có chút chút, khi đi đường đôi chân nhỏ còn khẽ run, bước chân còn lộn xộn.
Thế nhưng vào giờ phút căng thẳng, cô bé liền nghĩ, ngay cả đồ của cửa tiệm có tu sĩ Nguyên Anh kỳ tọa trấn cũng đã lấy đi, mình còn sợ gì nữa! Tệ nhất cũng là chết mà thôi. Cô bé tự mua vui trong nỗi khổ mà nghĩ, tu sĩ nơi này hay là tu sĩ ở cửa hàng pháp bảo Thượng Phẩm Đường lợi hại hơn, tới lúc đó ai xử lý mình vẫn còn chưa rõ.
Vừa đến cửa, Lý Chiêu Chiêu đã nhìn thấy người gác cửa đứng ở đó, trên tay cầm một cái khay.
Cô bé thản nhiên tháo cái vòng trên tay ném vào khay. Người gác cửa đang định nói gì đó, nhưng đối diện với đôi mắt đen u ám của Lý Chiêu Chiêu thì lời sắp ra khỏi miệng cũng phải nuốt lại. Cuối cùng gã vẫn lấy một thẻ bài có viết số thứ tự đưa cho cô bé.
“Tiểu đạo hữu, số thẻ của ngươi là ba mười bảy. Nếu muốn tham gia đấu giá cứ rót linh khí vào thẻ là được.”
Lý Chiêu Chiêu nhận lấy thẻ bài rồi nhìn một lát, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên, bước vào trong với dáng điệu khinh thường.
Cô bé không nhìn ngang ngó dọc, cũng chẳng thèm để mắt đến những món đồ trong phường thị, tửu lâu cũng chỉ hờ hững liếc qua, còn khẽ nhíu mày.
Cô bé đi thẳng vào trong, bước lên cầu thang đi tới nơi cược đá Thiên Vẫn.
Vòng ngoài là đá phế liệu giá rẻ, có điều dù vậy thì giá thấp nhất cũng lên tới hơn trăm linh thạch hạ phẩm. Trên người Lý Chiêu Chiêu còn không có lấy nổi một viên linh châu. Vốn Nam Ly Nguyệt định đưa cho cô bé chút linh châu còn lại, nhưng Tô Lâm An đã từ chối.
Con cháu tiên gia có thể mang theo linh châu sao?
Không thể!
Đạn châu nàng nghịch hồi nhỏ còn lớn hơn linh châu không biết bao nhiêu lần.
Ở khu đá phế liệu cũng có không ít người. Tô Lâm An ngồi trên vai Lý Chiêu Chiêu, nàng dùng chân đá nhẹ vào người Lý Chiêu Chiêu, sau đó giơ tay phải lên.
Lý Chiêu Chiêu liền nhìn về phía bên phải.
Tu vi của cô bé không cao, tuổi còn nhỏ, vóc người cũng không lớn, còn phải chen lên phía trước.
Nghĩ đến chuyện mình có sư phụ ở Độ Kiếp kỳ...
Lý Chiêu Chiêu quất chiếc roi trong tay vào không trung.
Người trung niên ở phía trước quay lại nhìn, đánh giá nhanh một phen, nhưng ông ta lại không thể phán đoán được lai lịch của cô nhóc vừa quất roi này.
Tu vi của cô nhóc này chỉ mới ở Luyện Khí kỳ, căn bản không đáng để nhắc tới.
Thế nhưng trên người cô nhóc có không ít bảo vật, thứ đang cầm trong tay còn là pháp bảo cao cấp thượng phẩm! Nếu cô nhóc thực sự có tu vi Luyện Khí kỳ tầng một, có thể có được đồ tốt vậy sao? Có thể lớn gan đến thế sao?
Người trung niên nghĩ một hồi, nghiêng người tránh ra.
Lý Chiêu Chiêu bèn đĩnh đạc bước lên phía trước, sau khi bị Đan Tâm Mộc đá thêm một cái, cô bé mới dừng trước một khối đá. Lý Chiêu Chiêu cúi đầu, nhìn khối đá Thiên Vẫn đẹp đẽ lạ thường chỉ to bằng nắm đấm kia một lát, rồi nói: “Khối này đẹp đấy.”
Chủ tiệm bán đá Thiên Vẫn mắt sắc như đao, liền nói: “Không chỉ đẹp đẽ thôi đâu, bên trong chắc chắn có linh khí mới có thể tạo ra hoa văn xuất sắc như vậy. Ngươi xem, có phải hoa văn này rất sinh động hay không? Giống như cơn sóng đang chuyển động vậy.”
Đám người xung quanh không hề lên tiếng.
Ai mà không biết tên chủ tiệm này đang lừa người, nhưng người tham gia cược đá ở đây không thể nói linh tinh. Đây là quy tắc, nếu như vi phạm sẽ bị mời ra ngoài, sau này đừng mong được vào nữa.
Trong đá Thiên Vẫn thực sự có thứ gì hay không, không ai dám đảm bảo. Nhưng họ có thể khẳng định đến chín mươi chín phần trăm là khối đá có hoa văn đẹp đẽ này chắc chắn không có chút linh khí nào. Khi rơi từ thượng giới xuống, uy áp lúc vượt qua ranh giới sẽ khiến phần lớn đá Thiên Vẫn trở thành phế phẩm. Sau khi linh vật ở trong bị nghiền nát, linh khí tiết ra ngoài bám lên bề mặt đá, vậy nên mới khiến bề ngoài của khối đá trở nên cực kì đẹp đẽ.
Điều đó cũng có nghĩa, khối đá càng đẹp thì càng vô dụng.
Đây là cách nhận biết đơn giản, vì vậy khối đá này mới bị ném đến khu phế liệu, chẳng ai thèm hỏi.
Cũng chỉ có thể lừa gạt mấy người mới không biết gì.
Lý Chiêu Chiêu cầm khối đá lên xem xét, lắc cổ tay mấy cái, sóng nước trên khối đá đó dường như cũng đong đưa trái phải theo. Cô bé chăm chú nghịch khối đá, xem ra rất có hứng thú với nó. Chủ tiệm thấy vậy bèn nói: “Một viên đá Thiên Vẫn hợp mắt như vậy, không lấy thì tiếc biết bao. Không đắt, chỉ mười viên linh thạch trung phẩm thôi.”
Lý Chiêu Chiêu nhíu mày.
Chủ tiệm thầm nghĩ, “Chẳng lẽ con bé này không mang đủ linh thạch, ngại đắt?”
Hắn thấy trên người cô bé toàn pháp bảo thượng phẩm, tất nhiên không cho rằng cô bé thực sự chỉ là Luyện Khí kỳ tầng một. Hắn chỉ nghĩ có lẽ cô bé đã đeo pháp bảo gì đó để giấu tu vi và thân phận, bèn coi cô bé như con cừu béo mà mạnh tay chém giá. Giờ thấy cô bé nhíu mày, hắn nghĩ ngợi một lúc, đang định giảm giá một chút thì nghe thấy cô bé nói: “Giờ ai còn mang linh thạch trung phẩm theo chứ?”
Lý Chiêu Chiêu nghĩ một hồi, tháo chiếc nhẫn đeo trên tay ra rồi nói: “Lấy cái này đổi cho ngươi.”
Nhẫn Kim Tuyến trung cấp thượng phẩm!
Thường thì nhẫn đều là pháp bảo trữ vật, nhưng hắn vừa nhìn liền biết, chiếc nhẫn của cô bé này là pháp bảo tấn công. Trong nhẫn còn có một sợi tơ vàng dài mảnh uốn quanh, vừa mỏng vừa sắc, có thể cắt vật ra làm hai nửa trong chớp mắt.
Đây là danh tác do Liễu đại sư ở Thượng Phẩm Đường trong ngõ Rượu làm ra. Nghe nói lúc trước, gân rồng của Kim Tu Giao được hắn luyện chế thành năm chiếc nhẫn Kim Tuyến, giờ chỉ còn một chiếc không bán, bày trong tiệm làm kỷ niệm.
“Thế nào, có đổi không?”
“Đổi đổi đổi!” Chủ tiệm vội vàng nhận lấy chiếc nhẫn rồi nhét đá vào tay Lý Chiêu Chiêu.
Đợi giao dịch xong xuôi, ở bên mới có người nói với giọng điệu chua loét: “Bỏ nhiều tiền như vậy để mua khối đá rác rưởi đó làm gì? Tiểu muội muội à, tỷ tỷ biết chọn đá đấy, ta đưa muội đi xem một vòng nhé?”
Cô gái đang nói có vóc người khá cao, tóc tết lại thành đuôi sam dài đơn giản. Nàng ta vắt đuôi tóc qua vai, thi thoảng lại đưa tay vuốt một chút, vừa nói vừa khoe mẽ: “Ta rất thạo đường ở đây, muội đi với ta đảm bảo không bị mất tiền oan.”
Lý Chiêu Chiêu cười lạnh một cái, “Ta cũng đâu muốn cược đá, thấy nó đẹp không được hả?”
Cô bé giơ khối đá lên trước mặt, hướng về phía ánh nến, đôi mắt vốn không to lắm được khối đá làm nền cũng trở nên linh động xinh đẹp hơn mấy phần. Lý Chiêu Chiêu hài lòng đặt khối đá xuống. Cảm nhận được Đan Mộc Tâm gõ vào người mình ba cái, cô bé nói: “Đi, qua đó cắt ra.”
Cô bé dùng tay vạch vài đường trên khối đá: “Cắt từ đây, đừng cắt đứt hoa văn, ta muốn làm một miếng ngọc bội.”
Nghĩ một lát, Lý Chiêu Chiêu lại chỉ vào một bên khác rồi nói: “Giọt nước ở đây cắt ra có thể làm mặt dây chuyền cho búp bê của ta.”
Lý Chiêu Chiêu nói rồi vỗ vào con búp bê tinh xảo đang ngồi trên vai, phấn khởi nói: “Đi thôi, chúng ta đi cắt đá.”
Tô Lâm An: “…”
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Lý Chiêu Chiêu này cũng là một nhân vật không thể xem thường. Tuy lúc trước bọn họ đã bàn kỹ về ám hiệu, nàng cũng tập luyện một hồi với Lý Chiêu Chiêu nhưng quả không ngờ rằng cô bé lại có thể phát huy xuất sắc đến vậy.
Đám nhóc hiện giờ, đúng là ghê thật! Hồi nàng bằng tuổi...
Ờm...
Hình như đang lôi pháp bảo cao cấp ra ném chơi?
Bình luận facebook