Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-84
Chương 84 : Chương 84UYỂN LIÊN(*)
(*) Uyển Liên: sen chậu, sen bát, là loại sen vừa và nhỏ, thường được trồng trong bát hay chậu.
Nghe thấy lời Lý Chiêu Chiêu vừa nói, đám người xung quanh đều im phăng phắc. Rốt cuộc ngươi tới mua đá Thiên Vẫn hay mua ngọc bội!
Chủ tiệm bán đá cho Lý Chiêu Chiêu lúc trước liền xun xoe: “Nào nào, để ta dẫn đường cho tiểu quý nhân. Đúng ra cắt đá cũng phải xếp hàng, có điều ta có người quen làm việc này, để ta bảo hắn cắt giúp tiểu quý nhân trước.”
Lý Chiêu Chiêu hơi hếch cằm đi sau chủ tiệm, đi thẳng đến cuối phòng. Họ đi lên hai bậc thang, ở nơi đó có hai cái máy cắt đá.
Bên trái có người xếp hàng, bên phải không ai nhòm ngó.
Chủ tiệm đưa Lý Chiêu Chiêu đến nơi không ai xếp hàng rồi nói: “Phương ca, lại cắt cho khối đá nào.” Hắn liếc mắt ra ám hiệu với tu sĩ họ Phương, còn xoa ngón tay, ý bảo đứa bé gái này là một con dê béo, phải khách khí chút.
Lý Chiêu Chiêu đưa khối đá qua, “Cắt từ đây. Ta muốn giữ nguyên vân nước để làm đồ trang sức.”
Phương Nguyên trông thấy khối đá đó thì khóe mắt giật khẽ, nói với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, đưa đây.”
Chất đá Thiên Vẫn rất cứng, nếu dùng pháp bảo bình thường thì không thể cắt ra được.
Giá của máy cắt đá không hề rẻ, có thể sánh với pháp bảo thượng phẩm. Một tu sĩ Kim Đan kỳ như gã tất nhiên không thể mua nổi. Đây là pháp bảo của cửa hàng, còn gã là tu sĩ cắt đá thuê ở đây. Gã cắt càng nhiều đá thì có càng nhiều linh thạch.
Phương Nguyên tự cảm thấy tay nghề cắt đá của mình tốt hơn Lưu Phương ở bên kia rất nhiều, nhưng vận may lại không sánh được với người ta. Cả nửa năm nay gã không cắt được một viên đá Thiên Vẫn nào có đồ ở trong. Còn Lưu Phương ở bên thì như có thần may mắn phù trợ, dường như tháng nào cũng có thể có một hai viên đá Thiên Vẫn có đồ ở trong. Dần dần, những người mua đá đều tụ lại chỗ Lưu Phương, thà xếp hàng ở đó chứ không muốn cắt đá bên gã.
Cơ duyên cũng là một điều quan trọng trong con đường tu hành. Đối với tu sĩ mà nói, vận số là thứ vô cùng quan trọng.
Mọi người cảm thấy Lưu Phương được ông trời thưởng cơm ăn. Chỗ hắn phong thủy đẹp, vận thế tốt, tỉ lệ cắt ra được đồ tốt cũng cao hơn đôi phần.
Còn Phương Nguyên thì vận số quá tệ, là kẻ không được ông trời quan tâm, cầm đá qua chỗ gã cắt chắc chắn không có kết quả gì tốt. Không biết tại sao, cái danh quỷ xui xẻo của gã lại bị lan truyền, hơn nữa đúng là tiếng xấu càng truyền càng xa. Gã vẫn luôn cảm thấy có kẻ nào đó rắp tâm thả tin đồn. Nhưng hết cách, ai bảo gã vẫn luôn không cắt ra được thứ gì để đổi vận chứ?
Vì vậy, số linh thạch mà Phương Nguyên kiếm được rất ít, chỉ đủ để sống qua ngày. Giờ có mối làm ăn nho nhỏ, cho dù vừa nhìn đã biết khối đá đó là hàng phế phẩm, gã cũng không có sự lựa chọn nào khác. Gã chỉ đành cầm lấy khối đá, cắt xuống một đao theo lời dặn của khách quý.
Gã bổ một đao xuống, thế nhưng khối đá đó lại chẳng có lấy một vết nứt.
Phương Nguyên hơi sững lại, đổi lưỡi đao của máy cắt đá. Mới đầu gã vẫn luôn nghĩ đây là phế phẩm, không dùng đao sắt Tinh Thần để cắt, chỉ dùng sắt Tinh Vẫn, nào ngờ lại không cắt được. Chẳng lẽ trong khối đá này thực sự có thứ tốt?
Gã có chút mong đợi, cả người cũng không còn dáng vẻ uể oải như trước nữa mà đứng thẳng lên, tỉ mỉ nhìn khối đá với vẻ mặt nghiêm túc. Hồi lâu sau, gã dẫn linh khí trong cơ thể vào máy cắt đá, khiến cho lưỡi đao sắt Tinh Thần xuất hiện một vệt sáng chói mắt, ở lưỡi đao còn có một ánh đỏ khẽ lóe lên.
Động tĩnh ở đây thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh.
“Ồ, Phương xui xẻo lại bắt đầu cắt đá rồi kìa?”
“Đá phế phẩm mà cũng cắt, chẳng lẽ gã cho rằng có thể cắt được thứ gì tốt từ khối đá đó sao?”
“Khối đá như vậy, đến cầm Lưu Phương còn không thèm cầm. Quả đúng tự đập vỡ biển hiệu của mình mà.”
Khi những lời này vang lên, Lưu Phương đang cắt đá cũng ngẩng đầu lên. Hắn liếc Phương Nguyên một cái với vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, ít nhiều cũng có chút xem thường chuyện gã tự để bản thân rớt đài.
Cũng chính vào lúc này, đao đầu tiên được hạ xuống. Một tiếng động chói tai vang lên. Khối đá Thiên Vẫn đó bị cắt ra một miếng, đường vân nước vẫn được giữ lại hoàn chỉnh...
Thấy khối đá đã được cắt làm hai nửa, Phương Nguyên nhíu chặt mày, trong lòng lại não nề thở dài.
Vẫn là phế phẩm, ở ngoài cứng thì sao chứ, bên trong vẫn chẳng có gì. Gã như một quả bóng bị xì hơi, uể oải nói: “Đá phế phẩm, cầm lấy đi.”
Lý Chiêu Chiêu thì không ủ rũ chút nào. Cô bé vẫn giữ nụ cười, vui vẻ cầm lấy miếng đá nhỏ có vân nước, lại nói: “Cắt tiếp đi, cắt một đường tròn theo giọt nước nhỏ này. Ta còn muốn làm mặt dây chuyền cho búp bê nữa.”
Người ở bên cạnh cười ồ lên. Phương Nguyên vốn đang buồn bực trong lòng, định nổi cáu thì chủ tiệm vừa dẫn người tới đã giữ lấy gã, nói: “Cắt chứ cắt chứ, ta thấy giọt nước này rất đẹp.”
Tay của Phương Nguyên bị hắn siết đến mức phát đau.
Lực tay đó khiến gã phải nhăn mày, gã trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Đợi đấy.”
Dạo gần đây gã quả đúng là thiếu linh thạch, không thể tùy hứng được.
Việc cắt giọt nước vô cùng tốn thời gian và hao phí sức lực, trán Phương Nguyên đã chảy đầy mồ hôi. Bên này gã vẫn chưa cắt xong, bên kia Lưu Phương đã cắt được ba khối, lúc tới khối thứ tư gã nghe thấy có không ít người hô lên: “Màu xanh, có màu xanh thì chắc chắn bên trong có linh thạch thượng giới!”
Đến cả chủ tiệm dắt Lý Chiêu Chiêu tới cũng chạy sang hóng chuyện. Trước máy cắt đá của gã, trừ cô bé này thì không còn ai khác.
Lòng Phương Nguyên ảm đạm, sao vận số của gã lại tệ hại đến thế này?
Người xui xẻo thì có uống nước cũng bị giắt răng.
Gã đưa tay lau mồ hôi, sau đó ngẩng đầu nhìn cô bé thì phát hiện nó không hề liếc sang phía kia dù chỉ một cái, vẫn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm mình.
Phương Nguyên cảm thán: “Ngươi không tò mò sao? Tỉ lệ cắt ra được đồ tốt rất thấp.”
Lý Chiêu Chiêu lắc đầu đáp: “Có gì đẹp đâu.”
Cô bé nhìn vào giọt nước trên khối đá của mình: “Ta phải trông chừng ngươi, ngươi đừng có cắt hỏng, ta muốn làm mặt dây chuyền!”
Phương Nguyên thở phì phò nói: “Ta sao mà cắt hỏng được? Ngươi đợi đấy!”
Gã kìm lại tâm trạng, không quan tâm tới tiếng ồn ào xung quanh nữa, chăm chú nghiêm túc cắt giọt nước. Đợi cho đến khi cắt rời nó ra, gã nhẹ nhàng tách giọt nước ra khỏi đá Thiên Vẫn một cách cẩn thận tỉ mỉ. Lớp đá ngoài bị rớt xuống, chỉ còn lại phần đá có giọt nước kia, giống như một trụ ngọc hình bầu dục.
Có điều khi cầm cái trụ đó lên, Phương Nguyên sững sờ.
Gã cẩn thận đưa miếng đá trong tay cho vị khách nhỏ, nhưng Lý Chiêu Chiêu nhận lấy rồi gã vẫn không buông tay, mà còn hỏi: “Có phải trong này còn có thứ gì đúng không?”
Lý Chiêu Chiêu giật lại trụ ngọc, hững hờ nói: “Có giọt nước đó.”
Cổ tay cô bé lật lại, trong lòng bàn tay đã có một chiếc bát ngọc. Sau đó cô bé nhìn trái ngắm phải, nhận ra sau lưng Phương Nguyên có một cái ao nhỏ thì bèn múc một bát nước đầy từ trong ao ra, nói: “Ngâm trong nước có phải sẽ bóng hơn không?”
Nói đoạn, cô bé thả khối đá đó vào trong nước.
Chỉ trong chốc lát, dị biến đột nhiên xuất hiện!
Giọt nước trực tiếp chui từ trong khối đá ra. Ngay sau đó, quanh giọt nước mọc ra vô vàn sợi rễ, mọc thành từng phiến lá sen to bằng đồng xu ở trong bát, tiếp theo, nó lại nở ra mấy bông sen lớn bằng móng tay.
Khoảnh khắc hoa nở, linh khí tuôn trào, Lý Chiêu Chiêu đang bê bát trong tay như được ngâm mình trong suối linh. Cô bé cảm thấy cả người hơi ẩm ướt, trên sợi tóc còn bám chút hơi nước trắng xóa.
Đây, đây là linh khí sao?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía Lý Chiêu Chiêu, hay nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào cái bát trong tay cô bé.
“Đây là cái gì?”
Tô Lâm An cũng không chắc. Nàng biết ở trong đá có linh thực, nhưng không biết chính xác là thứ gì, nghe thấy người khác hỏi liền đáp một câu theo bản năng, “Uyển Liên?”
Bông sen tí hon được trồng trong bát?
Rõ ràng Lý Chiêu Chiêu không nghe thấy Tô Lâm An nói gì, nhưng lúc này trí thông minh lại tự phát huy tại chỗ. Cô bé hơi nhướng mày nói: “Uyển Liên.”
Một cô nhóc đen nhẻm, bị nhiều người nhìn như vậy mà không hề hoảng sợ, tay cầm trân bảo hiếm có trong tay cũng coi như không có chuyện gì. Lúc này, mọi người đều kính nể cô bé hơn mấy phần, dồn dập suy đoán xem rốt cuộc đây là con cái nhà ai, sau lưng có ai làm chỗ dựa?
“Tạ trưởng lão của phái Điểm Thương cũng đen thui, có khi nào đây là con cháu của Tạ trưởng lão không?”
(*) Uyển Liên: sen chậu, sen bát, là loại sen vừa và nhỏ, thường được trồng trong bát hay chậu.
Nghe thấy lời Lý Chiêu Chiêu vừa nói, đám người xung quanh đều im phăng phắc. Rốt cuộc ngươi tới mua đá Thiên Vẫn hay mua ngọc bội!
Chủ tiệm bán đá cho Lý Chiêu Chiêu lúc trước liền xun xoe: “Nào nào, để ta dẫn đường cho tiểu quý nhân. Đúng ra cắt đá cũng phải xếp hàng, có điều ta có người quen làm việc này, để ta bảo hắn cắt giúp tiểu quý nhân trước.”
Lý Chiêu Chiêu hơi hếch cằm đi sau chủ tiệm, đi thẳng đến cuối phòng. Họ đi lên hai bậc thang, ở nơi đó có hai cái máy cắt đá.
Bên trái có người xếp hàng, bên phải không ai nhòm ngó.
Chủ tiệm đưa Lý Chiêu Chiêu đến nơi không ai xếp hàng rồi nói: “Phương ca, lại cắt cho khối đá nào.” Hắn liếc mắt ra ám hiệu với tu sĩ họ Phương, còn xoa ngón tay, ý bảo đứa bé gái này là một con dê béo, phải khách khí chút.
Lý Chiêu Chiêu đưa khối đá qua, “Cắt từ đây. Ta muốn giữ nguyên vân nước để làm đồ trang sức.”
Phương Nguyên trông thấy khối đá đó thì khóe mắt giật khẽ, nói với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, đưa đây.”
Chất đá Thiên Vẫn rất cứng, nếu dùng pháp bảo bình thường thì không thể cắt ra được.
Giá của máy cắt đá không hề rẻ, có thể sánh với pháp bảo thượng phẩm. Một tu sĩ Kim Đan kỳ như gã tất nhiên không thể mua nổi. Đây là pháp bảo của cửa hàng, còn gã là tu sĩ cắt đá thuê ở đây. Gã cắt càng nhiều đá thì có càng nhiều linh thạch.
Phương Nguyên tự cảm thấy tay nghề cắt đá của mình tốt hơn Lưu Phương ở bên kia rất nhiều, nhưng vận may lại không sánh được với người ta. Cả nửa năm nay gã không cắt được một viên đá Thiên Vẫn nào có đồ ở trong. Còn Lưu Phương ở bên thì như có thần may mắn phù trợ, dường như tháng nào cũng có thể có một hai viên đá Thiên Vẫn có đồ ở trong. Dần dần, những người mua đá đều tụ lại chỗ Lưu Phương, thà xếp hàng ở đó chứ không muốn cắt đá bên gã.
Cơ duyên cũng là một điều quan trọng trong con đường tu hành. Đối với tu sĩ mà nói, vận số là thứ vô cùng quan trọng.
Mọi người cảm thấy Lưu Phương được ông trời thưởng cơm ăn. Chỗ hắn phong thủy đẹp, vận thế tốt, tỉ lệ cắt ra được đồ tốt cũng cao hơn đôi phần.
Còn Phương Nguyên thì vận số quá tệ, là kẻ không được ông trời quan tâm, cầm đá qua chỗ gã cắt chắc chắn không có kết quả gì tốt. Không biết tại sao, cái danh quỷ xui xẻo của gã lại bị lan truyền, hơn nữa đúng là tiếng xấu càng truyền càng xa. Gã vẫn luôn cảm thấy có kẻ nào đó rắp tâm thả tin đồn. Nhưng hết cách, ai bảo gã vẫn luôn không cắt ra được thứ gì để đổi vận chứ?
Vì vậy, số linh thạch mà Phương Nguyên kiếm được rất ít, chỉ đủ để sống qua ngày. Giờ có mối làm ăn nho nhỏ, cho dù vừa nhìn đã biết khối đá đó là hàng phế phẩm, gã cũng không có sự lựa chọn nào khác. Gã chỉ đành cầm lấy khối đá, cắt xuống một đao theo lời dặn của khách quý.
Gã bổ một đao xuống, thế nhưng khối đá đó lại chẳng có lấy một vết nứt.
Phương Nguyên hơi sững lại, đổi lưỡi đao của máy cắt đá. Mới đầu gã vẫn luôn nghĩ đây là phế phẩm, không dùng đao sắt Tinh Thần để cắt, chỉ dùng sắt Tinh Vẫn, nào ngờ lại không cắt được. Chẳng lẽ trong khối đá này thực sự có thứ tốt?
Gã có chút mong đợi, cả người cũng không còn dáng vẻ uể oải như trước nữa mà đứng thẳng lên, tỉ mỉ nhìn khối đá với vẻ mặt nghiêm túc. Hồi lâu sau, gã dẫn linh khí trong cơ thể vào máy cắt đá, khiến cho lưỡi đao sắt Tinh Thần xuất hiện một vệt sáng chói mắt, ở lưỡi đao còn có một ánh đỏ khẽ lóe lên.
Động tĩnh ở đây thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh.
“Ồ, Phương xui xẻo lại bắt đầu cắt đá rồi kìa?”
“Đá phế phẩm mà cũng cắt, chẳng lẽ gã cho rằng có thể cắt được thứ gì tốt từ khối đá đó sao?”
“Khối đá như vậy, đến cầm Lưu Phương còn không thèm cầm. Quả đúng tự đập vỡ biển hiệu của mình mà.”
Khi những lời này vang lên, Lưu Phương đang cắt đá cũng ngẩng đầu lên. Hắn liếc Phương Nguyên một cái với vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, ít nhiều cũng có chút xem thường chuyện gã tự để bản thân rớt đài.
Cũng chính vào lúc này, đao đầu tiên được hạ xuống. Một tiếng động chói tai vang lên. Khối đá Thiên Vẫn đó bị cắt ra một miếng, đường vân nước vẫn được giữ lại hoàn chỉnh...
Thấy khối đá đã được cắt làm hai nửa, Phương Nguyên nhíu chặt mày, trong lòng lại não nề thở dài.
Vẫn là phế phẩm, ở ngoài cứng thì sao chứ, bên trong vẫn chẳng có gì. Gã như một quả bóng bị xì hơi, uể oải nói: “Đá phế phẩm, cầm lấy đi.”
Lý Chiêu Chiêu thì không ủ rũ chút nào. Cô bé vẫn giữ nụ cười, vui vẻ cầm lấy miếng đá nhỏ có vân nước, lại nói: “Cắt tiếp đi, cắt một đường tròn theo giọt nước nhỏ này. Ta còn muốn làm mặt dây chuyền cho búp bê nữa.”
Người ở bên cạnh cười ồ lên. Phương Nguyên vốn đang buồn bực trong lòng, định nổi cáu thì chủ tiệm vừa dẫn người tới đã giữ lấy gã, nói: “Cắt chứ cắt chứ, ta thấy giọt nước này rất đẹp.”
Tay của Phương Nguyên bị hắn siết đến mức phát đau.
Lực tay đó khiến gã phải nhăn mày, gã trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Đợi đấy.”
Dạo gần đây gã quả đúng là thiếu linh thạch, không thể tùy hứng được.
Việc cắt giọt nước vô cùng tốn thời gian và hao phí sức lực, trán Phương Nguyên đã chảy đầy mồ hôi. Bên này gã vẫn chưa cắt xong, bên kia Lưu Phương đã cắt được ba khối, lúc tới khối thứ tư gã nghe thấy có không ít người hô lên: “Màu xanh, có màu xanh thì chắc chắn bên trong có linh thạch thượng giới!”
Đến cả chủ tiệm dắt Lý Chiêu Chiêu tới cũng chạy sang hóng chuyện. Trước máy cắt đá của gã, trừ cô bé này thì không còn ai khác.
Lòng Phương Nguyên ảm đạm, sao vận số của gã lại tệ hại đến thế này?
Người xui xẻo thì có uống nước cũng bị giắt răng.
Gã đưa tay lau mồ hôi, sau đó ngẩng đầu nhìn cô bé thì phát hiện nó không hề liếc sang phía kia dù chỉ một cái, vẫn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm mình.
Phương Nguyên cảm thán: “Ngươi không tò mò sao? Tỉ lệ cắt ra được đồ tốt rất thấp.”
Lý Chiêu Chiêu lắc đầu đáp: “Có gì đẹp đâu.”
Cô bé nhìn vào giọt nước trên khối đá của mình: “Ta phải trông chừng ngươi, ngươi đừng có cắt hỏng, ta muốn làm mặt dây chuyền!”
Phương Nguyên thở phì phò nói: “Ta sao mà cắt hỏng được? Ngươi đợi đấy!”
Gã kìm lại tâm trạng, không quan tâm tới tiếng ồn ào xung quanh nữa, chăm chú nghiêm túc cắt giọt nước. Đợi cho đến khi cắt rời nó ra, gã nhẹ nhàng tách giọt nước ra khỏi đá Thiên Vẫn một cách cẩn thận tỉ mỉ. Lớp đá ngoài bị rớt xuống, chỉ còn lại phần đá có giọt nước kia, giống như một trụ ngọc hình bầu dục.
Có điều khi cầm cái trụ đó lên, Phương Nguyên sững sờ.
Gã cẩn thận đưa miếng đá trong tay cho vị khách nhỏ, nhưng Lý Chiêu Chiêu nhận lấy rồi gã vẫn không buông tay, mà còn hỏi: “Có phải trong này còn có thứ gì đúng không?”
Lý Chiêu Chiêu giật lại trụ ngọc, hững hờ nói: “Có giọt nước đó.”
Cổ tay cô bé lật lại, trong lòng bàn tay đã có một chiếc bát ngọc. Sau đó cô bé nhìn trái ngắm phải, nhận ra sau lưng Phương Nguyên có một cái ao nhỏ thì bèn múc một bát nước đầy từ trong ao ra, nói: “Ngâm trong nước có phải sẽ bóng hơn không?”
Nói đoạn, cô bé thả khối đá đó vào trong nước.
Chỉ trong chốc lát, dị biến đột nhiên xuất hiện!
Giọt nước trực tiếp chui từ trong khối đá ra. Ngay sau đó, quanh giọt nước mọc ra vô vàn sợi rễ, mọc thành từng phiến lá sen to bằng đồng xu ở trong bát, tiếp theo, nó lại nở ra mấy bông sen lớn bằng móng tay.
Khoảnh khắc hoa nở, linh khí tuôn trào, Lý Chiêu Chiêu đang bê bát trong tay như được ngâm mình trong suối linh. Cô bé cảm thấy cả người hơi ẩm ướt, trên sợi tóc còn bám chút hơi nước trắng xóa.
Đây, đây là linh khí sao?
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía Lý Chiêu Chiêu, hay nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào cái bát trong tay cô bé.
“Đây là cái gì?”
Tô Lâm An cũng không chắc. Nàng biết ở trong đá có linh thực, nhưng không biết chính xác là thứ gì, nghe thấy người khác hỏi liền đáp một câu theo bản năng, “Uyển Liên?”
Bông sen tí hon được trồng trong bát?
Rõ ràng Lý Chiêu Chiêu không nghe thấy Tô Lâm An nói gì, nhưng lúc này trí thông minh lại tự phát huy tại chỗ. Cô bé hơi nhướng mày nói: “Uyển Liên.”
Một cô nhóc đen nhẻm, bị nhiều người nhìn như vậy mà không hề hoảng sợ, tay cầm trân bảo hiếm có trong tay cũng coi như không có chuyện gì. Lúc này, mọi người đều kính nể cô bé hơn mấy phần, dồn dập suy đoán xem rốt cuộc đây là con cái nhà ai, sau lưng có ai làm chỗ dựa?
“Tạ trưởng lão của phái Điểm Thương cũng đen thui, có khi nào đây là con cháu của Tạ trưởng lão không?”