Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-81
Chương 81 : Chương 81NGỤY TRANG
Nam Ly Nguyệt đi lại đã mệt, Lý Chiêu Chiêu bèn đỡ bà ngồi sát vào một góc, chứ không ngồi lên ghế trong cửa tiệm.
Tô Lâm An mở rộng thần thức tiến vào trong phường thị rất lớn đằng trước. Nó nằm ở cuối ngõ Rượu, mặt tiền không lớn, bên ngoài bày đầy pháp bảo. Hình dáng giống như miệng hồ lô, ngoài cửa thì nhỏ nhưng đi sâu vào trong lại phình ra rất rộng, giống hệt một tòa cung điện di động.
Cung điện đó chia thành hai tầng. Chính giữa tầng một là quán rượu và nơi buôn bán linh thực, xung quanh có rất nhiều quầy hàng giao dịch tự do. Còn tầng hai chính là nơi đấu giá và cược đá Thiên Vẫn.
Đá Thiên Vẫn thực ra là loại đá rơi từ thượng giới xuống nhờ cơ duyên.
Loại đá này, có viên ở trong là linh thạch của thượng giới, linh khí rất nồng đậm, có viên lại chứa dị hỏa ở bên trong. Thậm chí trước đây còn có trứng linh thú ngủ say ở trong đá, cuối cùng ấp ra một con chim lớn cấp chín. Con chim đó không những không nhận chủ, còn ăn sạch tài nguyên linh khí của môn phái ấy, suýt chút nữa đã ăn luôn cả người. Sau đó Khương Chỉ Khanh tới kịp, đại chiến một trận với con thú non cấp chín đến từ thượng giới ấy rồi thu phục nó. Sau khi hắn phi thăng đã đưa nó về thượng giới, giờ không rõ nó sống chết ra sao.
Con chim bự Xích Ngân Tiêu của Lượng Kiếm Sơn giờ là lão đại, nhưng chắc chắn trước kia cũng chẳng có gan, chỉ có thể làm tay sai cho con chim tới từ thượng giới kia!
Không ngờ trong ngõ Rượu lại có nơi cược đá Thiên Vẫn, thực lực của phái Điểm Thương ở trấn Phù Dung quả nhiên không nhỏ.
Muốn kiếm tiền nhanh, chắc chắn chỉ có cách cược đá.
Chất liệu đá Thiên Vẫn khá đặc biệt, rất khó để nhìn ra bên trong có thứ gì. Ngay cả Tô Lâm An cũng không dám đảm bảo là mình có thể nhìn chính xác một trăm phần trăm. Nhưng nguyên thần nàng rất mạnh, về cơ bản thì sẽ xác định được chín phần. Nếu như có khối đá Thiên Vẫn nào đó mà nàng không nhìn ra được, điều đó càng chứng tỏ bên trong có phân mèo, nếu như giá rẻ thì chắc chắn nàng sẽ mua.
Nghĩ tới đây, Tô Lâm An lại quay đầu nhìn Nam Ly Nguyệt và Lý Chiêu Chiêu.
Muốn hai người này cải trang thành con cháu tiên gia kiêu căng bề thế thì hơi phiền phức.
Ngẫm nghĩ một hồi, Tô Lâm An - trong thân rối gỗ chui ra từ pháp bảo trữ vật của Nam Ly Nguyệt nói: “Ngươi cầm pháp bảo trữ vật này đi thế chấp, đổi lấy một bộ quần áo mà Chiêu Chiêu mặc được về đây. Lấy bộ lộng lẫy đắt tiền chút. Ừm, đổi lấy bộ tốt nhất mà pháp bảo trữ vật này đổi được ấy.”
Nam Ly Nguyệt nghe xong ngây ra, sau đó đứng dậy nói: “Vâng ạ.”
Bà không rõ vì sao, thế nhưng tiên linh đã nói như vậy thì chắc hẳn là có lí do. Nam Ly Nguyệt bước khập khiễng ra cửa, Lý Chiêu Chiêu muốn tiến tới dìu bà nhưng Tô Lâm An lại nói: “Ngươi bảo Chiêu Chiêu đừng đi theo ngươi, ngồi chờ ở đây trông ta.”
“Chiêu Chiêu, ngươi đừng theo, cứ đợi ở đây. Ta không tiện đem Đan Tâm Mộc ra ngoài.”
Lý Chiêu Chiêu nhìn con rối gỗ ăn mặc đẹp đẽ đầu đội mũ sa, gật đầu đáp: “Vậy sư phụ đi cẩn thận.”
Sau khi Nam Ly Nguyệt đi ra ngoài, Chiêu Chiêu hơi căng thẳng. Cô bé định cầm con rối gỗ lên, nào ngờ nó lại nhảy luôn lên giá pháp bảo của cửa tiệm.
Lý Chiêu Chiêu hốt hoảng gọi khe khẽ: “Mau quay lại!”
Trong tiệm này không có người nhưng không ai dám tới gây rối, đồ đạc cũng không có ai trông coi. Điều đó đủ để chứng minh, thế lực của cửa tiệm này rất lớn, không ai dám chọc vào.
Bọn họ vào nghỉ chân đã là gan to hơn trời, giờ nếu như còn làm hỏng hóc đồ trong tiệm hay đụng phải cấm chế gì đó, vậy sẽ gặp phiền phức lớn, chỉ sợ không giữ nổi cái mạng.
Tô Lâm An phất tay với cô bé ý bảo đừng lo, cứ ở yên đó là được.
Luyện khí sư tu vi Nguyên Anh kỳ và hai đệ tử ở bên trong đang luyện khí đến thời khắc quan trọng, trong một hai ngày tới không thể gián đoạn. Giờ cho dù biết có người xông vào tiệm, bọn họ cũng sẽ không rảnh tay dạy dỗ.
Hơn nữa, tay nghề rèn đúc của luyện khí sư kia tuy không tồi nhưng vẫn còn lỗ hổng. Lần luyện khí này, chín phần mười là sẽ thất bại. Nếu bọn họ thực sự truy cứu tới cùng, nàng cũng có thể lợi dụng điều này để hù dọa lại bọn họ.
Bản thân con rối gỗ này là pháp bảo trung cấp, ở trấn Phù Dung lại có linh khí, thế nên sau khi nàng tu luyện một hồi thì trong cơ thể đã có linh khí tuần hoàn. Tô Lâm An thi triển mấy chiêu thân pháp, cẩn thận tránh khỏi cấm chế của giá treo binh khí, lấy một cây roi tuyệt đẹp ở trên đó xuống.
Chỉ riêng tay cầm của cây roi đó đã cao xấp xỉ với cơ thể rối gỗ của nàng.
Thấy tiên linh cầm roi tới, Lý Chiêu Chiêu cố gắng mở to đôi mắt vốn không lớn lắm của mình, nói lắp bắp: “Tiên linh, ngài ngài ngài...”
“Mấy con nhóc phách lối thường thích dùng roi!” Năm đó, tiểu thư Trương gia của trấn Thanh Thủy trước khi bị Mục Cẩm Vân giết chết, cũng động tí là vung roi gây sự khắp nơi.
Lý Chiêu Chiêu không nghe thấy lời Tô Lâm An nói, vì vậy nàng bèn nhét cây roi vào tay cô bé. Trên mặt Chiêu Chiêu lộ rõ vẻ thấp thỏm. Cô bé muốn trả roi về chỗ cũ nhưng lại thấy tiên linh giẫm lên nó không cho cô bé trả về. Vẻ mặt cô bé thay đổi liên tục, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại. Sau đó cô bé mở mắt ra, nói nhỏ: “Được rồi được rồi. Ngài đừng giẫm hỏng, ta cầm là được.”
Cả đời này chưa chắc mình sẽ có được một pháp bảo như vậy.
Sờ một chút, có lẽ chết cũng không hối tiếc?
Không, mình không muốn chết.
Lý Chiêu Chiêu sa sầm mặt, bất chấp tất cả mà ngồi xuống. Bộ dạng của cô bé lúc này rõ ràng là vò đã mẻ thì không sợ sứt thêm, không còn thấp thỏm như trước nữa mà đã có chút khí thế.
Đại sư luyện khí Liễu Loạn Ngữ đang rèn pháp bảo ở sân sau nhưng vẫn chia ra một luồng thần thức để quan sát bên ngoài: “...”
Một bé gái Luyện Khí kỳ tầng một lại dám tự tiện lấy đồ ở tiệm của hắn, lấy xong còn ngồi đàng hoàng đĩnh đạc ở đó?
“Sư phụ, cô bé ngoài kia?” Đại đệ tử nhíu mày hỏi.
Tiểu đệ tử nói: “Con bé còn chưa đi, là đang đợi chúng ta ra để trả linh thạch sao?”
Liễu Loạn Ngữ: “...”
Trên người con bé đó có linh thạch? Đến túi trữ vật còn không có, thứ đáng tiền duy nhất trên người nó chính là con rối gỗ kia.
Hắn quát khẽ: “Tập trung, mặc kệ nó, đến lúc tôi thép rồi!” Lúc này ngọn lửa đột nhiên nhỏ đi, màu sắc cũng đậm hơn trước, giống như cô đặc lại tinh hoa trong lửa. Ba người thấy vậy thì cùng vận chuyển linh khí, điều khiển ngọn lửa nung thẳng vào đầu nhọn của pháp bảo khiến nó đỏ rực lên, tựa như chỉ trong nháy mắt nó sẽ tan chảy.
Lúc này, quả thực ba người họ không rảnh để quản chuyện bên ngoài, cũng không biết cô nhóc đó có bản lĩnh gì mà tránh được cấm chế của tiệm, lấy được pháp bảo mà mấy con rối trong tiệm lại không hề có phản ứng gì. Dù sao người ta cũng không định đi, thôi thì cứ mặc kệ vậy.
Chiêu Chiêu ôm cây roi, trầm mặc ngồi đó. Tuy cô nhóc này còn nhỏ, nhưng thực ra trong lòng luôn có chủ kiến của riêng mình. Mấy chữ can đảm cẩn trọng chính là dành cho đứa bé này.
Thấy cô bé ngồi đó, vẻ mặt không hoảng loạn như lúc nãy nữa, Tô Lâm An mới hài lòng. Nàng nghĩ lát nữa Chiêu Chiêu còn phải lên sàn, vì vậy bèn tiếp tục tùy tiện nhặt thêm mấy món trong tiệm ra.
Chẳng mấy chốc, Lý Chiêu Chiêu đã thấy tiên linh lại mở tủ, móc ngọc bội ở trong ra rồi ném đến trước mặt mình.
Sau đó là trâm cài tóc, khuyên tai, vòng tay...
Toàn là những pháp bảo long lanh đẹp đẽ, bày quanh người cô bé. Cô bé cảm thấy như mình đang ngồi trên núi bảo vật, mắt hoa cả lên.
Tiên linh muốn làm gì đây!
Lý Chiêu Chiêu sờ cổ mình theo bản năng, sau đó lại sờ mặt của mình mấy cái.
Tô Lâm An: “Vui đến hâm rồi hả?”
Sau đó nàng nghe thấy Lý Chiêu Chiêu lẩm bẩm: “Ta phải sờ một chút, lát nữa không biết đầu có còn ở đây không.”
Tô Lâm An: “...” Ngươi thẳng thắn quá đấy!
Nam Ly Nguyệt đi lại đã mệt, Lý Chiêu Chiêu bèn đỡ bà ngồi sát vào một góc, chứ không ngồi lên ghế trong cửa tiệm.
Tô Lâm An mở rộng thần thức tiến vào trong phường thị rất lớn đằng trước. Nó nằm ở cuối ngõ Rượu, mặt tiền không lớn, bên ngoài bày đầy pháp bảo. Hình dáng giống như miệng hồ lô, ngoài cửa thì nhỏ nhưng đi sâu vào trong lại phình ra rất rộng, giống hệt một tòa cung điện di động.
Cung điện đó chia thành hai tầng. Chính giữa tầng một là quán rượu và nơi buôn bán linh thực, xung quanh có rất nhiều quầy hàng giao dịch tự do. Còn tầng hai chính là nơi đấu giá và cược đá Thiên Vẫn.
Đá Thiên Vẫn thực ra là loại đá rơi từ thượng giới xuống nhờ cơ duyên.
Loại đá này, có viên ở trong là linh thạch của thượng giới, linh khí rất nồng đậm, có viên lại chứa dị hỏa ở bên trong. Thậm chí trước đây còn có trứng linh thú ngủ say ở trong đá, cuối cùng ấp ra một con chim lớn cấp chín. Con chim đó không những không nhận chủ, còn ăn sạch tài nguyên linh khí của môn phái ấy, suýt chút nữa đã ăn luôn cả người. Sau đó Khương Chỉ Khanh tới kịp, đại chiến một trận với con thú non cấp chín đến từ thượng giới ấy rồi thu phục nó. Sau khi hắn phi thăng đã đưa nó về thượng giới, giờ không rõ nó sống chết ra sao.
Con chim bự Xích Ngân Tiêu của Lượng Kiếm Sơn giờ là lão đại, nhưng chắc chắn trước kia cũng chẳng có gan, chỉ có thể làm tay sai cho con chim tới từ thượng giới kia!
Không ngờ trong ngõ Rượu lại có nơi cược đá Thiên Vẫn, thực lực của phái Điểm Thương ở trấn Phù Dung quả nhiên không nhỏ.
Muốn kiếm tiền nhanh, chắc chắn chỉ có cách cược đá.
Chất liệu đá Thiên Vẫn khá đặc biệt, rất khó để nhìn ra bên trong có thứ gì. Ngay cả Tô Lâm An cũng không dám đảm bảo là mình có thể nhìn chính xác một trăm phần trăm. Nhưng nguyên thần nàng rất mạnh, về cơ bản thì sẽ xác định được chín phần. Nếu như có khối đá Thiên Vẫn nào đó mà nàng không nhìn ra được, điều đó càng chứng tỏ bên trong có phân mèo, nếu như giá rẻ thì chắc chắn nàng sẽ mua.
Nghĩ tới đây, Tô Lâm An lại quay đầu nhìn Nam Ly Nguyệt và Lý Chiêu Chiêu.
Muốn hai người này cải trang thành con cháu tiên gia kiêu căng bề thế thì hơi phiền phức.
Ngẫm nghĩ một hồi, Tô Lâm An - trong thân rối gỗ chui ra từ pháp bảo trữ vật của Nam Ly Nguyệt nói: “Ngươi cầm pháp bảo trữ vật này đi thế chấp, đổi lấy một bộ quần áo mà Chiêu Chiêu mặc được về đây. Lấy bộ lộng lẫy đắt tiền chút. Ừm, đổi lấy bộ tốt nhất mà pháp bảo trữ vật này đổi được ấy.”
Nam Ly Nguyệt nghe xong ngây ra, sau đó đứng dậy nói: “Vâng ạ.”
Bà không rõ vì sao, thế nhưng tiên linh đã nói như vậy thì chắc hẳn là có lí do. Nam Ly Nguyệt bước khập khiễng ra cửa, Lý Chiêu Chiêu muốn tiến tới dìu bà nhưng Tô Lâm An lại nói: “Ngươi bảo Chiêu Chiêu đừng đi theo ngươi, ngồi chờ ở đây trông ta.”
“Chiêu Chiêu, ngươi đừng theo, cứ đợi ở đây. Ta không tiện đem Đan Tâm Mộc ra ngoài.”
Lý Chiêu Chiêu nhìn con rối gỗ ăn mặc đẹp đẽ đầu đội mũ sa, gật đầu đáp: “Vậy sư phụ đi cẩn thận.”
Sau khi Nam Ly Nguyệt đi ra ngoài, Chiêu Chiêu hơi căng thẳng. Cô bé định cầm con rối gỗ lên, nào ngờ nó lại nhảy luôn lên giá pháp bảo của cửa tiệm.
Lý Chiêu Chiêu hốt hoảng gọi khe khẽ: “Mau quay lại!”
Trong tiệm này không có người nhưng không ai dám tới gây rối, đồ đạc cũng không có ai trông coi. Điều đó đủ để chứng minh, thế lực của cửa tiệm này rất lớn, không ai dám chọc vào.
Bọn họ vào nghỉ chân đã là gan to hơn trời, giờ nếu như còn làm hỏng hóc đồ trong tiệm hay đụng phải cấm chế gì đó, vậy sẽ gặp phiền phức lớn, chỉ sợ không giữ nổi cái mạng.
Tô Lâm An phất tay với cô bé ý bảo đừng lo, cứ ở yên đó là được.
Luyện khí sư tu vi Nguyên Anh kỳ và hai đệ tử ở bên trong đang luyện khí đến thời khắc quan trọng, trong một hai ngày tới không thể gián đoạn. Giờ cho dù biết có người xông vào tiệm, bọn họ cũng sẽ không rảnh tay dạy dỗ.
Hơn nữa, tay nghề rèn đúc của luyện khí sư kia tuy không tồi nhưng vẫn còn lỗ hổng. Lần luyện khí này, chín phần mười là sẽ thất bại. Nếu bọn họ thực sự truy cứu tới cùng, nàng cũng có thể lợi dụng điều này để hù dọa lại bọn họ.
Bản thân con rối gỗ này là pháp bảo trung cấp, ở trấn Phù Dung lại có linh khí, thế nên sau khi nàng tu luyện một hồi thì trong cơ thể đã có linh khí tuần hoàn. Tô Lâm An thi triển mấy chiêu thân pháp, cẩn thận tránh khỏi cấm chế của giá treo binh khí, lấy một cây roi tuyệt đẹp ở trên đó xuống.
Chỉ riêng tay cầm của cây roi đó đã cao xấp xỉ với cơ thể rối gỗ của nàng.
Thấy tiên linh cầm roi tới, Lý Chiêu Chiêu cố gắng mở to đôi mắt vốn không lớn lắm của mình, nói lắp bắp: “Tiên linh, ngài ngài ngài...”
“Mấy con nhóc phách lối thường thích dùng roi!” Năm đó, tiểu thư Trương gia của trấn Thanh Thủy trước khi bị Mục Cẩm Vân giết chết, cũng động tí là vung roi gây sự khắp nơi.
Lý Chiêu Chiêu không nghe thấy lời Tô Lâm An nói, vì vậy nàng bèn nhét cây roi vào tay cô bé. Trên mặt Chiêu Chiêu lộ rõ vẻ thấp thỏm. Cô bé muốn trả roi về chỗ cũ nhưng lại thấy tiên linh giẫm lên nó không cho cô bé trả về. Vẻ mặt cô bé thay đổi liên tục, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại. Sau đó cô bé mở mắt ra, nói nhỏ: “Được rồi được rồi. Ngài đừng giẫm hỏng, ta cầm là được.”
Cả đời này chưa chắc mình sẽ có được một pháp bảo như vậy.
Sờ một chút, có lẽ chết cũng không hối tiếc?
Không, mình không muốn chết.
Lý Chiêu Chiêu sa sầm mặt, bất chấp tất cả mà ngồi xuống. Bộ dạng của cô bé lúc này rõ ràng là vò đã mẻ thì không sợ sứt thêm, không còn thấp thỏm như trước nữa mà đã có chút khí thế.
Đại sư luyện khí Liễu Loạn Ngữ đang rèn pháp bảo ở sân sau nhưng vẫn chia ra một luồng thần thức để quan sát bên ngoài: “...”
Một bé gái Luyện Khí kỳ tầng một lại dám tự tiện lấy đồ ở tiệm của hắn, lấy xong còn ngồi đàng hoàng đĩnh đạc ở đó?
“Sư phụ, cô bé ngoài kia?” Đại đệ tử nhíu mày hỏi.
Tiểu đệ tử nói: “Con bé còn chưa đi, là đang đợi chúng ta ra để trả linh thạch sao?”
Liễu Loạn Ngữ: “...”
Trên người con bé đó có linh thạch? Đến túi trữ vật còn không có, thứ đáng tiền duy nhất trên người nó chính là con rối gỗ kia.
Hắn quát khẽ: “Tập trung, mặc kệ nó, đến lúc tôi thép rồi!” Lúc này ngọn lửa đột nhiên nhỏ đi, màu sắc cũng đậm hơn trước, giống như cô đặc lại tinh hoa trong lửa. Ba người thấy vậy thì cùng vận chuyển linh khí, điều khiển ngọn lửa nung thẳng vào đầu nhọn của pháp bảo khiến nó đỏ rực lên, tựa như chỉ trong nháy mắt nó sẽ tan chảy.
Lúc này, quả thực ba người họ không rảnh để quản chuyện bên ngoài, cũng không biết cô nhóc đó có bản lĩnh gì mà tránh được cấm chế của tiệm, lấy được pháp bảo mà mấy con rối trong tiệm lại không hề có phản ứng gì. Dù sao người ta cũng không định đi, thôi thì cứ mặc kệ vậy.
Chiêu Chiêu ôm cây roi, trầm mặc ngồi đó. Tuy cô nhóc này còn nhỏ, nhưng thực ra trong lòng luôn có chủ kiến của riêng mình. Mấy chữ can đảm cẩn trọng chính là dành cho đứa bé này.
Thấy cô bé ngồi đó, vẻ mặt không hoảng loạn như lúc nãy nữa, Tô Lâm An mới hài lòng. Nàng nghĩ lát nữa Chiêu Chiêu còn phải lên sàn, vì vậy bèn tiếp tục tùy tiện nhặt thêm mấy món trong tiệm ra.
Chẳng mấy chốc, Lý Chiêu Chiêu đã thấy tiên linh lại mở tủ, móc ngọc bội ở trong ra rồi ném đến trước mặt mình.
Sau đó là trâm cài tóc, khuyên tai, vòng tay...
Toàn là những pháp bảo long lanh đẹp đẽ, bày quanh người cô bé. Cô bé cảm thấy như mình đang ngồi trên núi bảo vật, mắt hoa cả lên.
Tiên linh muốn làm gì đây!
Lý Chiêu Chiêu sờ cổ mình theo bản năng, sau đó lại sờ mặt của mình mấy cái.
Tô Lâm An: “Vui đến hâm rồi hả?”
Sau đó nàng nghe thấy Lý Chiêu Chiêu lẩm bẩm: “Ta phải sờ một chút, lát nữa không biết đầu có còn ở đây không.”
Tô Lâm An: “...” Ngươi thẳng thắn quá đấy!