Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-76
Chương 76 : Chương 76XIN LỖI
Tôi Linh đan là đan dược cao cấp mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ cần dùng. Sau khi dùng đan dược này lập tức tu luyện thì linh khí hấp thụ vào cơ thể sẽ được dược lực chắt lọc, dễ dàng cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ hấp thụ hơn. Loại đan dược này thường được dùng khi tu sĩ Nguyên Anh kỳ lên cấp, giá thành rất đắt. Thông thường, chỉ cần là Tôi Linh đan có ba phần tạp chất trở xuống đều có thể bán được hơn một ngàn viên linh thạch thượng phẩm. Nếu như là Tôi Linh đan thượng phẩm có chưa đến một phần tạp chất, thậm chỉ có thể bán được với giá hơn một vạn viên linh thạch thượng phẩm.
Nam Ly Nguyệt cũng có đan phương của Tôi Linh đan.
Tuy hai mươi năm ròng chưa từng luyện đan lại, Nam Ly Nguyệt lúc trước cũng chưa đạt đến trình độ đại sư đan dược, không luyện ra được Tôi Linh đan. Nhưng bà vẫn nhớ rõ từng vị thuốc trong đan phương này. Bà vốn tưởng rằng bản thân mình đã quên mất nó.
Hóa ra, từ trước tới nay bà chưa từng quên.
Chỉ là đan phương này có vài chỗ không đúng. Bà muốn nói ra, kết quả vừa ngẩng đầu lên thì thấy, Đan Tâm Mộc không biết đã chạy đi đâu, sọt cá bên cạnh cũng đã mất tăm mất tích. Nam Ly Nguyệt liền hiểu, Đan Tâm Mộc đã đi bắt cá. Bà cúi đầu tiếp tục nghiên cứu đan phương, căn cứ vào dược tính để suy ngẫm, rơi vào trầm tư lúc nào không hay.
Một lát sau, nguyên thần vốn suy nhược của Nam Ly Nguyệt bị hao tổn hoàn toàn. Khóe miệng bà trào máu, gục xuống bàn ngất xỉu. Có điều cho dù đã ngất đi, tay bà vẫn nắm chặt đan phương.
Tô Lâm An bơi loạn dưới biển, thấy được rất nhiều cá biển nhưng đều không có linh khí.
Tuy rằng có một con cá mập lớn, nhưng vì nó không có linh khí cũng không phải linh thú, thế nên chẳng có chút uy hiếp nào đối với nàng. Nàng càng bơi càng xuống sâu, lặn đúng hai canh giờ mới gặp được một con cá Kim Ngân. Con cá này rất bự, nhìn khá giống một con cá chép to.
Tô Lâm An bắt cá rồi để vào trong sọt. Cái sọt nhìn cũng không to lắm, nhưng thực ra bên trong lại như một cái hồ lớn. Sau khi thả con cá Kim Ngân vào, cái hồ vẫn rất trống trải. Nàng bèn tiện tay cho thêm mấy con cá biển khác vào. Đợi hồ đầy ắp cá, Tô Lâm An mới thu tay, xách sọt cá về nhà.
Vừa vào phòng, Tô Lâm An đã nhìn thấy Nam Ly Nguyệt hôn mê bên bàn.
Chắc chắn là do nghiên cứu đan phương chăm chú quá, khiến cho nguyên thần vốn suy nhược không chịu nổi áp lực mà ngất đi. Mà cơ thể hiện giờ của bà, ba ngày ngất hai lần là chuyện bình thường, Tô Lâm An cũng không lấy làm lạ, chẳng hề lo lắng.
Nàng nhảy vào sọt cá, mặt đối mặt với con cá Kim Ngân trong hồ, dùng ánh mắt thân thiết nhìn vào nó, hết sức chăm chú.
Cá Kim Ngân được đặt trong sọt không bị chết.
Nó cũng không hoảng sợ, vẫn bơi lội tung tăng trong nước.
Tô Lâm An dường như có điều suy ngẫm.
Nàng vừa xuống nước, lại gần những con cá khác thì đám cá đó đều nhao nhao tránh né. Có vài con khá thông minh còn hoảng loạn thấy rõ. Riêng con cá Kim Ngân này rõ ràng chẳng hề để ý, vẫn bơi lội như thường, giống như...
Giống như nó không có chút linh tính nào.
Rối cá? Ảo thuật?
Dùng thần thức xuyên qua người cá Kim Ngân từng chút một, giờ Tô Lâm An mới phát hiện ra, con cá này quả nhiên không có nguyên thần. Bất cứ sinh linh nào, cho dù là giống loài yếu ớt nhất, chỉ cần có linh thì sẽ có nguyên thần tồn tại. Nhưng con cá Kim Ngân này hoàn toàn vô thần, quả thực không giống vật sống, rốt cuộc nó là thứ gì?
Không phải ảo thuật, nàng đã dùng thần thức để xác nhận rồi.
Tô Lâm An cưỡi lên lưng cá, nghĩ mãi vẫn không thông. Tiếc là hiện nay không có cách nào để rạch lớp vảy cứng cáp của nó ra. Giờ nàng chỉ là một pháp bảo trung cấp, thực lực có thể phát huy ra cũng có hạn. Chỉ cần có thể mở ra, nàng chắc chắn sẽ tìm được chân tướng.
Một lát sau, Tô Lâm An nhìn vào ấn Công Đức theo bản năng, nàng nhận ra chiếc lá trên ngọc Bồ Đề lại có thêm một tia sáng xanh lá. Nàng và Nam Ly Nguyệt đều chưa làm gì, sao lại tích được thêm chút đức?
Tô Lâm An ngây ra một lúc, sau đó mới ngộ ra.
Là công đức do tu sĩ trấn Thanh Thủy cho nàng, là công đức mà cái danh củ cải đại tiên mang đến.
Người dân trấn Thanh Thủy quả thực vẫn rất đáng yêu.
Hôm sau, Nam Ly Nguyệt vẫn hôn mê bất tỉnh.
Tô Lâm An sợ bà thật sự ngất ra bệnh, bèn dùng con rối gỗ rán cá nấu cơm, sau đó dùng liên hệ qua nguyên thần để khống chế cơ thể của Nam Ly Nguyệt, giúp bà ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Tô Lâm An dọn dẹp nhà bếp, định rửa bát.
Tay của rối gỗ không tiện hoạt động, trong cơ thể lại không có linh khí, không thi triển được Thanh Phong Quyết. Nàng chỉ có thể chấp nhận dùng cơ thể của Nam Ly Nguyệt để làm việc. Trong lúc đang rửa tới rửa lui, nàng bỗng thấy ở ngoài có động tĩnh. Là con gái lớn nhà trưởng thôn, tên là gì nhỉ?
Lý Chiêu Đệ.
Khi Tô Lâm An quay đầu lại, vừa khéo chạm mắt với Lý Chiêu Đệ. Cô bé cũng không trốn mà đẩy luôn cửa tre đi vào. Sau khi bước vào phòng bếp, cô bé nói: “Đại nương, con giúp người.”
Đại nương...
Đại nương cái gì! Đại nương cái đầu ngươi!
Bất chợt Tô Lâm An cảm thấy rất đau lòng. Tuy không phải gọi nàng, nhưng giờ nàng đang ở trong cơ thể của Nam Ly Nguyệt, khác gì đang gọi nàng đâu?
Cô bé rửa nồi xoong và bát trước, sau đó lau sạch bệ bếp, tiếp theo lấy chậu gỗ múc nước bưng vào phòng của Nam Ly Nguyệt, lau sạch mấy cái bàn ghế bẩn vô cùng của bà. Cô bé còn đem khăn trải giường và màn ra giặt, phơi trong sân.
Lý Chiêu Đệ làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát. Nhiều việc như vậy, cô bé làm xong trong vòng chưa đầy một buổi sáng.
Đợi sau khi làm xong xuôi tất cả, cô bé mới đứng trước mặt Tô Lâm An, nói: “Đại nương, con muốn học thêu với người.”
Có một cô nhóc nhanh nhẹn như vậy tới giúp đỡ cũng không tệ.
Tô Lâm An nghĩ ngợi một hồi, rút một cây kim châm từ hộp kim của Nam Ly Nguyệt ra.
Nàng đặt kim châm trước mặt Lý Chiêu Đệ, “Ngươi có tu vi Luyện Khí tầng một, trong người có linh khí, rót linh khí vào kim châm, sẽ khiến cây châm trở nên cứng hơn. Bao giờ...”
Tô Lâm An nghĩ thêm một lát, ánh mắt dừng trên chiếc dao bổ củi ở ngoài viện, “Bao giờ có thể dùng kim châm đâm xuyên đao bổ củi thì hẵng tới tìm ta.”
Lý Chiêu Đệ dán mắt vào kim châm, nghe đến câu dùng châm đâm xuyên dao bổ củi thì ánh mắt cô bé lộ ra vẻ chấn kinh, nhưng vẫn mím miệng không nói một lời.
Chốc lát sau, cô bé đưa hai tay nhận lấy kim châm, gập người thật sâu lạy một cái, “Vâng, đại nương.”
Tô Lâm An: “...”
Có để cho người ta vui vẻ chút được không?
Đợi Lý Chiêu Đệ rời đi, Tô Lâm An bay ra từ người Nam Ly Nguyệt. Nàng chưa quay lại con rối ngay mà ngồi bên cửa sổ soi gương.
Trong phòng có một chiếc gương nhỏ, mặt gương đã vỡ, đầy vết nứt. Vừa rồi Lý Chiêu Đệ đã lau sạch gương rồi đặt bên cửa sổ, giờ Tô Lâm An ngồi trước gương không động đậy, ngắm nhìn mình trong gương với vẻ mặt chăm chú.
Nàng tuyệt đối không phải đại nương.
Nàng càng không phải Nam Ly Nguyệt, không bị trúng độc Hồng Nhan Khô.
Gương mặt của Nam Ly Nguyệt quả đúng là thảm không nỡ nhìn, khó trách trong phòng không có lấy một cái gương lành lặn.
Tô Lâm An lấy hai tay ôm má. Nàng khó mà tưởng tượng được, nếu như mặt mình cũng trở thành như vậy, rốt cuộc nàng sẽ ra sao.
Chắc chắn nàng sẽ phát điên, cho dù lột da tróc thịt kẻ hạ độc cũng không thể làm tiêu tan mối hận trong nàng.
Nam Ly Nguyệt tỉnh lại thì nhìn thấy một bóng người bên cửa sổ.
Nhưng bà không thấy sợ hãi, trong tiềm thức cảm thấy có chút thân thiết.
Dù sao thì, giữa họ còn có liên hệ tinh thần.
Cảm nhận được Nam Ly Nguyệt đã tỉnh lại, Tô Lâm An buông đôi tay đang ôm má ra. Nàng quay đầu lại, mỉm cười với Nam Ly Nguyệt.
Nam Ly Nguyệt quả nhiên ngây ngẩn cả người.
Tâm trạng Tô Lâm An tốt hơn rất nhiều. Dung mạo của nàng, quả nhiên dù cho nam hay nữ đều sẽ phải rung động.
Tiếc rằng, giờ người có thể thưởng thức được quá ít. Trước kia chỉ có mỗi Mục Cẩm Vân, giờ chỉ có mình Nam Ly Nguyệt.
Mục Cẩm Vân không muốn vẽ nàng, không biết kỹ năng vẽ của Nam Ly Nguyệt thế nào. Nếu như khá ổn, nàng sẽ để Nam Ly Nguyệt thử xem có thể họa ra một phần vẻ đẹp của nàng hay không.
Tô Lâm An đang dương dương tự đắc, không ngờ Nam Ly Nguyệt bỗng lên tiếng: “Tiên linh, hóa ra ngài là nữ?”
Trước kia nghe giọng nàng quả thực là nữ, nhưng chưa bao giờ được nhìn thẳng như vậy nên bà không để ý đến giới tính.
Giờ nhìn thấy mỹ nhân như hoa như ngọc này...
Nam Ly Nguyệt chống bàn chậm rãi đứng lên, bước đến bên con rối, nhìn nó hồi lâu với vẻ mặt phức tạp rồi nói: “Xin lỗi.”
Xin lỗi gì cơ?
Tô Lâm An vẫn đang đợi Nam Ly Nguyệt khen mình mấy câu, chưa phản ứng lại được.
“Không chuẩn bị cho ngài một bộ quần áo đẹp.” Nam Ly Nguyệt nói đầy hổ thẹn.
Con rối gỗ trần trùng trục, trên người toàn là hình kinh mạch huyệt vị, chưa từng được mặc quần áo.
Tô Lâm An: “Mặc hay không cũng không sao cả.” Pháp bảo này vốn để cho người khác học về kinh mạch mà?
“Con gái không thể để trần trụi như vậy đâu.” Nam Ly Nguyệt rất kiên trì đáp.
Bà móc một mảnh vải đẹp ở đáy rương ra, lấy kim chỉ, bắt đầu may quần áo cho rối gỗ.
Tô Lâm An: “...”
Tôi Linh đan là đan dược cao cấp mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ cần dùng. Sau khi dùng đan dược này lập tức tu luyện thì linh khí hấp thụ vào cơ thể sẽ được dược lực chắt lọc, dễ dàng cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ hấp thụ hơn. Loại đan dược này thường được dùng khi tu sĩ Nguyên Anh kỳ lên cấp, giá thành rất đắt. Thông thường, chỉ cần là Tôi Linh đan có ba phần tạp chất trở xuống đều có thể bán được hơn một ngàn viên linh thạch thượng phẩm. Nếu như là Tôi Linh đan thượng phẩm có chưa đến một phần tạp chất, thậm chỉ có thể bán được với giá hơn một vạn viên linh thạch thượng phẩm.
Nam Ly Nguyệt cũng có đan phương của Tôi Linh đan.
Tuy hai mươi năm ròng chưa từng luyện đan lại, Nam Ly Nguyệt lúc trước cũng chưa đạt đến trình độ đại sư đan dược, không luyện ra được Tôi Linh đan. Nhưng bà vẫn nhớ rõ từng vị thuốc trong đan phương này. Bà vốn tưởng rằng bản thân mình đã quên mất nó.
Hóa ra, từ trước tới nay bà chưa từng quên.
Chỉ là đan phương này có vài chỗ không đúng. Bà muốn nói ra, kết quả vừa ngẩng đầu lên thì thấy, Đan Tâm Mộc không biết đã chạy đi đâu, sọt cá bên cạnh cũng đã mất tăm mất tích. Nam Ly Nguyệt liền hiểu, Đan Tâm Mộc đã đi bắt cá. Bà cúi đầu tiếp tục nghiên cứu đan phương, căn cứ vào dược tính để suy ngẫm, rơi vào trầm tư lúc nào không hay.
Một lát sau, nguyên thần vốn suy nhược của Nam Ly Nguyệt bị hao tổn hoàn toàn. Khóe miệng bà trào máu, gục xuống bàn ngất xỉu. Có điều cho dù đã ngất đi, tay bà vẫn nắm chặt đan phương.
Tô Lâm An bơi loạn dưới biển, thấy được rất nhiều cá biển nhưng đều không có linh khí.
Tuy rằng có một con cá mập lớn, nhưng vì nó không có linh khí cũng không phải linh thú, thế nên chẳng có chút uy hiếp nào đối với nàng. Nàng càng bơi càng xuống sâu, lặn đúng hai canh giờ mới gặp được một con cá Kim Ngân. Con cá này rất bự, nhìn khá giống một con cá chép to.
Tô Lâm An bắt cá rồi để vào trong sọt. Cái sọt nhìn cũng không to lắm, nhưng thực ra bên trong lại như một cái hồ lớn. Sau khi thả con cá Kim Ngân vào, cái hồ vẫn rất trống trải. Nàng bèn tiện tay cho thêm mấy con cá biển khác vào. Đợi hồ đầy ắp cá, Tô Lâm An mới thu tay, xách sọt cá về nhà.
Vừa vào phòng, Tô Lâm An đã nhìn thấy Nam Ly Nguyệt hôn mê bên bàn.
Chắc chắn là do nghiên cứu đan phương chăm chú quá, khiến cho nguyên thần vốn suy nhược không chịu nổi áp lực mà ngất đi. Mà cơ thể hiện giờ của bà, ba ngày ngất hai lần là chuyện bình thường, Tô Lâm An cũng không lấy làm lạ, chẳng hề lo lắng.
Nàng nhảy vào sọt cá, mặt đối mặt với con cá Kim Ngân trong hồ, dùng ánh mắt thân thiết nhìn vào nó, hết sức chăm chú.
Cá Kim Ngân được đặt trong sọt không bị chết.
Nó cũng không hoảng sợ, vẫn bơi lội tung tăng trong nước.
Tô Lâm An dường như có điều suy ngẫm.
Nàng vừa xuống nước, lại gần những con cá khác thì đám cá đó đều nhao nhao tránh né. Có vài con khá thông minh còn hoảng loạn thấy rõ. Riêng con cá Kim Ngân này rõ ràng chẳng hề để ý, vẫn bơi lội như thường, giống như...
Giống như nó không có chút linh tính nào.
Rối cá? Ảo thuật?
Dùng thần thức xuyên qua người cá Kim Ngân từng chút một, giờ Tô Lâm An mới phát hiện ra, con cá này quả nhiên không có nguyên thần. Bất cứ sinh linh nào, cho dù là giống loài yếu ớt nhất, chỉ cần có linh thì sẽ có nguyên thần tồn tại. Nhưng con cá Kim Ngân này hoàn toàn vô thần, quả thực không giống vật sống, rốt cuộc nó là thứ gì?
Không phải ảo thuật, nàng đã dùng thần thức để xác nhận rồi.
Tô Lâm An cưỡi lên lưng cá, nghĩ mãi vẫn không thông. Tiếc là hiện nay không có cách nào để rạch lớp vảy cứng cáp của nó ra. Giờ nàng chỉ là một pháp bảo trung cấp, thực lực có thể phát huy ra cũng có hạn. Chỉ cần có thể mở ra, nàng chắc chắn sẽ tìm được chân tướng.
Một lát sau, Tô Lâm An nhìn vào ấn Công Đức theo bản năng, nàng nhận ra chiếc lá trên ngọc Bồ Đề lại có thêm một tia sáng xanh lá. Nàng và Nam Ly Nguyệt đều chưa làm gì, sao lại tích được thêm chút đức?
Tô Lâm An ngây ra một lúc, sau đó mới ngộ ra.
Là công đức do tu sĩ trấn Thanh Thủy cho nàng, là công đức mà cái danh củ cải đại tiên mang đến.
Người dân trấn Thanh Thủy quả thực vẫn rất đáng yêu.
Hôm sau, Nam Ly Nguyệt vẫn hôn mê bất tỉnh.
Tô Lâm An sợ bà thật sự ngất ra bệnh, bèn dùng con rối gỗ rán cá nấu cơm, sau đó dùng liên hệ qua nguyên thần để khống chế cơ thể của Nam Ly Nguyệt, giúp bà ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Tô Lâm An dọn dẹp nhà bếp, định rửa bát.
Tay của rối gỗ không tiện hoạt động, trong cơ thể lại không có linh khí, không thi triển được Thanh Phong Quyết. Nàng chỉ có thể chấp nhận dùng cơ thể của Nam Ly Nguyệt để làm việc. Trong lúc đang rửa tới rửa lui, nàng bỗng thấy ở ngoài có động tĩnh. Là con gái lớn nhà trưởng thôn, tên là gì nhỉ?
Lý Chiêu Đệ.
Khi Tô Lâm An quay đầu lại, vừa khéo chạm mắt với Lý Chiêu Đệ. Cô bé cũng không trốn mà đẩy luôn cửa tre đi vào. Sau khi bước vào phòng bếp, cô bé nói: “Đại nương, con giúp người.”
Đại nương...
Đại nương cái gì! Đại nương cái đầu ngươi!
Bất chợt Tô Lâm An cảm thấy rất đau lòng. Tuy không phải gọi nàng, nhưng giờ nàng đang ở trong cơ thể của Nam Ly Nguyệt, khác gì đang gọi nàng đâu?
Cô bé rửa nồi xoong và bát trước, sau đó lau sạch bệ bếp, tiếp theo lấy chậu gỗ múc nước bưng vào phòng của Nam Ly Nguyệt, lau sạch mấy cái bàn ghế bẩn vô cùng của bà. Cô bé còn đem khăn trải giường và màn ra giặt, phơi trong sân.
Lý Chiêu Đệ làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát. Nhiều việc như vậy, cô bé làm xong trong vòng chưa đầy một buổi sáng.
Đợi sau khi làm xong xuôi tất cả, cô bé mới đứng trước mặt Tô Lâm An, nói: “Đại nương, con muốn học thêu với người.”
Có một cô nhóc nhanh nhẹn như vậy tới giúp đỡ cũng không tệ.
Tô Lâm An nghĩ ngợi một hồi, rút một cây kim châm từ hộp kim của Nam Ly Nguyệt ra.
Nàng đặt kim châm trước mặt Lý Chiêu Đệ, “Ngươi có tu vi Luyện Khí tầng một, trong người có linh khí, rót linh khí vào kim châm, sẽ khiến cây châm trở nên cứng hơn. Bao giờ...”
Tô Lâm An nghĩ thêm một lát, ánh mắt dừng trên chiếc dao bổ củi ở ngoài viện, “Bao giờ có thể dùng kim châm đâm xuyên đao bổ củi thì hẵng tới tìm ta.”
Lý Chiêu Đệ dán mắt vào kim châm, nghe đến câu dùng châm đâm xuyên dao bổ củi thì ánh mắt cô bé lộ ra vẻ chấn kinh, nhưng vẫn mím miệng không nói một lời.
Chốc lát sau, cô bé đưa hai tay nhận lấy kim châm, gập người thật sâu lạy một cái, “Vâng, đại nương.”
Tô Lâm An: “...”
Có để cho người ta vui vẻ chút được không?
Đợi Lý Chiêu Đệ rời đi, Tô Lâm An bay ra từ người Nam Ly Nguyệt. Nàng chưa quay lại con rối ngay mà ngồi bên cửa sổ soi gương.
Trong phòng có một chiếc gương nhỏ, mặt gương đã vỡ, đầy vết nứt. Vừa rồi Lý Chiêu Đệ đã lau sạch gương rồi đặt bên cửa sổ, giờ Tô Lâm An ngồi trước gương không động đậy, ngắm nhìn mình trong gương với vẻ mặt chăm chú.
Nàng tuyệt đối không phải đại nương.
Nàng càng không phải Nam Ly Nguyệt, không bị trúng độc Hồng Nhan Khô.
Gương mặt của Nam Ly Nguyệt quả đúng là thảm không nỡ nhìn, khó trách trong phòng không có lấy một cái gương lành lặn.
Tô Lâm An lấy hai tay ôm má. Nàng khó mà tưởng tượng được, nếu như mặt mình cũng trở thành như vậy, rốt cuộc nàng sẽ ra sao.
Chắc chắn nàng sẽ phát điên, cho dù lột da tróc thịt kẻ hạ độc cũng không thể làm tiêu tan mối hận trong nàng.
Nam Ly Nguyệt tỉnh lại thì nhìn thấy một bóng người bên cửa sổ.
Nhưng bà không thấy sợ hãi, trong tiềm thức cảm thấy có chút thân thiết.
Dù sao thì, giữa họ còn có liên hệ tinh thần.
Cảm nhận được Nam Ly Nguyệt đã tỉnh lại, Tô Lâm An buông đôi tay đang ôm má ra. Nàng quay đầu lại, mỉm cười với Nam Ly Nguyệt.
Nam Ly Nguyệt quả nhiên ngây ngẩn cả người.
Tâm trạng Tô Lâm An tốt hơn rất nhiều. Dung mạo của nàng, quả nhiên dù cho nam hay nữ đều sẽ phải rung động.
Tiếc rằng, giờ người có thể thưởng thức được quá ít. Trước kia chỉ có mỗi Mục Cẩm Vân, giờ chỉ có mình Nam Ly Nguyệt.
Mục Cẩm Vân không muốn vẽ nàng, không biết kỹ năng vẽ của Nam Ly Nguyệt thế nào. Nếu như khá ổn, nàng sẽ để Nam Ly Nguyệt thử xem có thể họa ra một phần vẻ đẹp của nàng hay không.
Tô Lâm An đang dương dương tự đắc, không ngờ Nam Ly Nguyệt bỗng lên tiếng: “Tiên linh, hóa ra ngài là nữ?”
Trước kia nghe giọng nàng quả thực là nữ, nhưng chưa bao giờ được nhìn thẳng như vậy nên bà không để ý đến giới tính.
Giờ nhìn thấy mỹ nhân như hoa như ngọc này...
Nam Ly Nguyệt chống bàn chậm rãi đứng lên, bước đến bên con rối, nhìn nó hồi lâu với vẻ mặt phức tạp rồi nói: “Xin lỗi.”
Xin lỗi gì cơ?
Tô Lâm An vẫn đang đợi Nam Ly Nguyệt khen mình mấy câu, chưa phản ứng lại được.
“Không chuẩn bị cho ngài một bộ quần áo đẹp.” Nam Ly Nguyệt nói đầy hổ thẹn.
Con rối gỗ trần trùng trục, trên người toàn là hình kinh mạch huyệt vị, chưa từng được mặc quần áo.
Tô Lâm An: “Mặc hay không cũng không sao cả.” Pháp bảo này vốn để cho người khác học về kinh mạch mà?
“Con gái không thể để trần trụi như vậy đâu.” Nam Ly Nguyệt rất kiên trì đáp.
Bà móc một mảnh vải đẹp ở đáy rương ra, lấy kim chỉ, bắt đầu may quần áo cho rối gỗ.
Tô Lâm An: “...”