Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-71
Chương 71 : Chương 71HỒNG NHAN KHÔ
Thôn Lý Gia.
Sau sáu ngày ăn không ngồi rồi trong thôn, cuối cùng Tô Lâm An cũng đợi được chiếc linh thuyền để ra biển kia.
Linh thuyền có ba tầng, có điều nó chỉ là một pháp bảo trung cấp thượng phẩm, lại được người trong thôn tâng bốc như một chiếc thuyền tiên, lúc linh thuyền tới gần đã có không ít người ở ven bờ quỳ xuống.
Linh thuyền cập bến, có dải lụa từ boong thuyền bay ra, tạo thành một chiếc cầu bằng lụa mỏng trên mặt nước, sau đó có vài tu sĩ mặc pháp y giẫm lên dải lụa bước xuống thuyền.
Tô Lâm An vốn nghĩ nơi đây linh khí mỏng manh, dù cho có tu sĩ thì chắc chắn tu vi cũng sẽ không cao. Chẳng ngờ người dẫn đầu trong ba người đang bước xuống lại có tu vi Kim Đan kỳ tầng hai, hai người sau lưng cũng đã Trúc Cơ kỳ.
Sau khi họ xuống thuyền cũng không giao tiếp với mọi người, mà đi thẳng tới trước mặt mấy ngư dân đang quỳ đến đầu cũng không dám ngẩng lên, tùy ý xem xét cá mà bọn họ đánh bắt được.
Đây là sọt cá để cung cấp cho Trân Tu các bọn họ. Cá đánh bắt lên được đặt trong cái sọt này sẽ không chết, có thể giữ được sự tươi ngon của cá biển.
“Sọt này khá ổn.” Vị nữ tu Kim Đan kỳ gật gù, tay phất một cái, sọt cá đã được cô ta cất vào pháp bảo trữ vật. Khi sọt cá được lấy đi, ba viên linh thạch hạ phẩm và một cái sọt rỗng khác được ném trên đất. Ngư dân kia không ngừng dập đầu lạy tạ, cẩn thận từng ly từng tí ôm ba viên linh thạch hạ phẩm vào lòng.
Trong sọt cá vừa được mang đi có một con cá bạc nhỏ, có lẽ con cá đó khá đáng tiền?
Đám cá biển này đều chẳng có bao nhiêu linh khí, không rõ tại sao mấy người này lại chọn để mang đi, có lẽ là do hương vị ngon? Tuy rằng tu sĩ sau Luyện Khí kỳ đều có thể ích cốc, có thể hấp thụ linh khí để duy trì sự sống, nhưng có rất nhiều người vẫn thích ăn linh thực, đặc biệt là loại linh thực có chất lượng cao và mùi vị thơm ngon càng được nghênh đón nhiều hơn. Thế là, trên đời này còn có những người chuyên tu luyện bằng thức ăn - thực tu. Có những đồ ăn do thực tu tạo ra có thể chữa thương và tăng cường sức lực, cũng giống như tu sĩ đan đạo vậy.
Mẻ cá biển này có rất ít linh khí. Những con có linh khí cao, sao ngư dân bình thường có thể bắt được, vì vậy rất có khả năng là do hương vị khá ngon. Tô Lâm An cũng muốn thử, tiếc rằng hiện giờ nàng không có lộc ăn.
Không có cơ thể, ăn thử bằng niềm tin hả!
Ba tu sĩ thu lại cá của ngư dân rồi trả tiền, nhiều nhất là ba viên linh thạch hạ phẩm, còn lại thì đều là linh thạch hoặc linh châu. Sau khi họ nhận cá xong quay lại linh thuyền, đoạn cầu bằng lụa đó cũng biến mất theo. Nhưng ngay sau đó có một chiếc cầu gỗ hạ xuống, tiếp theo cửa thuyền mở ra, một đám người bình thường xếp theo hàng, cung kính xuống thuyền.
Đây là những người ở thôn Lý Gia theo linh thuyền ra ngoài để mua sắm đồ đạc trở về. Trong lúc đám người này đi xuống, trên mặt người dân thôn Lý Gia đều hiện rõ nụ cười. Mọi người vẫn quỳ nhưng đã ngẩng đầu lên, nhìn những người vừa xuống thuyền với vẻ trông mong.
Tô Lâm An để ý thấy người đi ở cuối cùng là một bà lão mặc áo khoác màu đen.
Bà dùng một mảnh vải hình vuông màu xám bao lấy đầu mình. Tấm vải đó không chỉ được buộc quanh đầu mà còn quấn xuống cổ, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt đục ngầu.
Bà bước đi rất chậm. Người ở phía trước hầu như đều có người đón, còn bà chỉ xách một cái tay nải nhỏ chậm rãi xuống thuyền, sau đó không chào hỏi ai, khập khiễng bước chầm chậm về phía trước.
Hướng của bà lão đó đi, dường như chính là căn nhà nhỏ tồi tàn ở cuối thôn.
Tô Lâm An sững lại một giây, chẳng lẽ bà lão khập khiễng này chính là chủ nhân của căn nhà đó?
Tô Lâm An tỉ mỉ quan sát bà lão đó.
Sau đó nàng ồ lên một tiếng.
Bề ngoài của người này đúng là đã già nua. Gương mặt đầy nếp nhăn được che phủ bằng mảnh vải vuông thì không nói, trên đó còn có vài đường gân xanh nổi lên, giống như những con giun đang oằn mình bò khắp gương mặt bà. Điều quan trọng nhất là đám giun đó còn đang ngọ nguậy, không ngừng chảy nước mủ ra ngoài.
Đây...
Đây hẳn là bị trúng độc, còn là một loại độc hủy hoại dung nhan vô cùng mạnh. Hồng Nhan Khô! Phụ nữ bị dính phải nó quả đúng là sống không bằng chết.
Tô Lâm An nghĩ một hồi, nếu như bà lão này bị trúng Hồng Nhan Khô, chắc chắn là...
Ừm, chẳng có gì phải nghĩ cả, tự nàng có thể giải được độc.
Bà lão cúi đầu tiếp tục bước về phía trước, quả nhiên đi tới cửa căn nhà mà Tô Lâm An đang ở. Bà mở cửa ra, không lau chùi mà ngồi luôn xuống cái ghế phủ đầy bụi. Sau khi dùng tay xoa bóp đùi xong, bà lại nhấc chân lên đầy khó nhọc, xoa bóp bàn chân.
Nghỉ ngơi một lát, bà mới đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra cho thoáng khí.
Tô Lâm An ngồi bên cửa sổ, nàng nhận ra bà lão này không hề nhìn thấy mình.
Có điều, nàng cũng để ý thấy mắt của bà lão có vấn đề, ở phía trên giống như phủ một lớp sương trắng. Đôi mắt này của bà lão e là không nhìn rõ được thứ gì, chẳng rõ có phải vì thế mới khiến bà không để ý tới nàng hay không?
Tô Lâm An nghĩ vậy, bèn đưa mặt tới trước người bà lão.
Nàng muốn tới gần hơn chút nữa, tiếc rằng thấy gương mặt đó nàng liền cảm thấy khó chịu, chỉ có thể cách một khoảng nhỏ.
Trước kia gặp Mục Cẩm Vân có chứng cuồng sạch sẽ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, lần này lại gặp một bà lão khắp người đầy bụi bẩn. Cái áo khoác màu đen đó nhìn như bị phủ một lớp sơn đen, đã vậy còn dính dầu mỡ, dường như chỉ cần sờ một cái là sẽ dính một đống sền sệt.
Hai người trái ngược hoàn toàn như vậy khiến nàng nhất thời khó mà thích ứng được.
Nàng tiến lại gần, bà lão đó chớp mắt vài cái, sau đó lại dụi mắt, dường như nhìn thấy thứ gì đó nhưng không rõ ràng.
“Này, này.” Tô Lâm An gọi hai tiếng.
Bà lão liền ngây ra, hoảng sợ nhìn bốn phía.
Ơ...
Quả nhiên là bà có thể nhìn thấy nàng, giống như Mục Cẩm Vân.
Chỉ có điều mắt của bà không được tốt, vậy nên không nhìn thấy rõ. Nhưng bà có thể nghe thấy giọng nàng, giờ Tô Lâm An nói bà lão này mới phản ứng lại.
Tô Lâm An đang định nói tiếp, chợt thấy bà lão đang hoảng sợ nhìn quanh quất khắp nơi bỗng ngẩn ra. Bà nhìn thấy con rối ở bên đó. Rõ ràng mắt bà không tốt, sao có thể nhìn thấy con rối được?
“Là ngươi sao? An An.” Bà lão bước đi rất nhanh, không chú ý tới chiếc ghế ở dưới chân nên suýt nữa đã vấp ngã. Sau khi cố gắng đứng vững, bà cầm lấy con rối, lại gọi hai tiếng, “An An.”
Tô Lâm An: “...”
Không ngờ con rối gỗ này lại tên là An An, điều này khiến nàng có một dự cảm không lành.
“An An.”
Ngực Tô Lâm An chợt đánh thịch một cái.
Nàng phát hiện, mình có liên hệ tâm thần với bà lão này, chuyện quái quỷ gì đây?
Ngay sau đó nàng đã hiểu ra, con rối gỗ này đã nhận bà lão này làm chủ. Sau khi nàng đổi cơ thể cũng sẽ có liên hệ tinh thần với bà lão, giống như nàng cũng nhận chủ vậy.
Điều đó cũng có nghĩa, lần này nguyên thần của nàng tương đương với khí linh của con rối gỗ?
Để chứng minh phỏng đoán của mình, Tô Lâm An không lên tiếng mà giao tiếp với bà lão qua tinh thần.
Nàng không biết nói gì mới ổn, nên ừ khẽ một tiếng.
Không ngờ bà lão ấy đột nhiên bật khóc. Bà lặng lẽ rơi lệ, vừa khóc vừa mở tay nải trên bàn, móc một viên linh châu ra.
Tiếp đó bà mở cơ quan trên người con rối, rồi nhẹ nhàng đặt linh châu vào trong.
Linh khí yếu ớt từ một viên linh châu căn bản không thể duy trì được trận pháp vận hành của con rối này. Có điều, nhìn bà lão mong đợi như vậy, Tô Lâm An cũng quay về con rối, dùng thần thức khống chế nó cử động chân tay.
Nàng bước hai bước, còn đá chân.
“Ngươi tỉnh thật rồi!”
“An An ngươi sửa được rồi?”
Bà run rẩy cầm con rối lên, muốn kiểm tra, nhưng lại bất đắc dĩ nói với giọng khẽ run: “Giờ tu vi của ta đã mất, không thể kiểm tra được ngươi đã ổn hay chưa.”
Tô Lâm An ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy ngươi có muốn khôi phục tu vi, khôi phục dung nhan không?”
Động tác của bà lão sững lại, con rối trong tay rơi xuống đất. Mặt bà đầy vẻ cảnh giác, nhìn vào nơi nào đó trên mặt đất rồi hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tô Lâm An: “...”
Sao đột nhiên mắt lại kém đi thế? Bà lão à, giờ thứ mà nãy giờ bà đang nhìn không phải con rối gỗ đâu, mà là một cái chân ghế gãy đó.
Thôn Lý Gia.
Sau sáu ngày ăn không ngồi rồi trong thôn, cuối cùng Tô Lâm An cũng đợi được chiếc linh thuyền để ra biển kia.
Linh thuyền có ba tầng, có điều nó chỉ là một pháp bảo trung cấp thượng phẩm, lại được người trong thôn tâng bốc như một chiếc thuyền tiên, lúc linh thuyền tới gần đã có không ít người ở ven bờ quỳ xuống.
Linh thuyền cập bến, có dải lụa từ boong thuyền bay ra, tạo thành một chiếc cầu bằng lụa mỏng trên mặt nước, sau đó có vài tu sĩ mặc pháp y giẫm lên dải lụa bước xuống thuyền.
Tô Lâm An vốn nghĩ nơi đây linh khí mỏng manh, dù cho có tu sĩ thì chắc chắn tu vi cũng sẽ không cao. Chẳng ngờ người dẫn đầu trong ba người đang bước xuống lại có tu vi Kim Đan kỳ tầng hai, hai người sau lưng cũng đã Trúc Cơ kỳ.
Sau khi họ xuống thuyền cũng không giao tiếp với mọi người, mà đi thẳng tới trước mặt mấy ngư dân đang quỳ đến đầu cũng không dám ngẩng lên, tùy ý xem xét cá mà bọn họ đánh bắt được.
Đây là sọt cá để cung cấp cho Trân Tu các bọn họ. Cá đánh bắt lên được đặt trong cái sọt này sẽ không chết, có thể giữ được sự tươi ngon của cá biển.
“Sọt này khá ổn.” Vị nữ tu Kim Đan kỳ gật gù, tay phất một cái, sọt cá đã được cô ta cất vào pháp bảo trữ vật. Khi sọt cá được lấy đi, ba viên linh thạch hạ phẩm và một cái sọt rỗng khác được ném trên đất. Ngư dân kia không ngừng dập đầu lạy tạ, cẩn thận từng ly từng tí ôm ba viên linh thạch hạ phẩm vào lòng.
Trong sọt cá vừa được mang đi có một con cá bạc nhỏ, có lẽ con cá đó khá đáng tiền?
Đám cá biển này đều chẳng có bao nhiêu linh khí, không rõ tại sao mấy người này lại chọn để mang đi, có lẽ là do hương vị ngon? Tuy rằng tu sĩ sau Luyện Khí kỳ đều có thể ích cốc, có thể hấp thụ linh khí để duy trì sự sống, nhưng có rất nhiều người vẫn thích ăn linh thực, đặc biệt là loại linh thực có chất lượng cao và mùi vị thơm ngon càng được nghênh đón nhiều hơn. Thế là, trên đời này còn có những người chuyên tu luyện bằng thức ăn - thực tu. Có những đồ ăn do thực tu tạo ra có thể chữa thương và tăng cường sức lực, cũng giống như tu sĩ đan đạo vậy.
Mẻ cá biển này có rất ít linh khí. Những con có linh khí cao, sao ngư dân bình thường có thể bắt được, vì vậy rất có khả năng là do hương vị khá ngon. Tô Lâm An cũng muốn thử, tiếc rằng hiện giờ nàng không có lộc ăn.
Không có cơ thể, ăn thử bằng niềm tin hả!
Ba tu sĩ thu lại cá của ngư dân rồi trả tiền, nhiều nhất là ba viên linh thạch hạ phẩm, còn lại thì đều là linh thạch hoặc linh châu. Sau khi họ nhận cá xong quay lại linh thuyền, đoạn cầu bằng lụa đó cũng biến mất theo. Nhưng ngay sau đó có một chiếc cầu gỗ hạ xuống, tiếp theo cửa thuyền mở ra, một đám người bình thường xếp theo hàng, cung kính xuống thuyền.
Đây là những người ở thôn Lý Gia theo linh thuyền ra ngoài để mua sắm đồ đạc trở về. Trong lúc đám người này đi xuống, trên mặt người dân thôn Lý Gia đều hiện rõ nụ cười. Mọi người vẫn quỳ nhưng đã ngẩng đầu lên, nhìn những người vừa xuống thuyền với vẻ trông mong.
Tô Lâm An để ý thấy người đi ở cuối cùng là một bà lão mặc áo khoác màu đen.
Bà dùng một mảnh vải hình vuông màu xám bao lấy đầu mình. Tấm vải đó không chỉ được buộc quanh đầu mà còn quấn xuống cổ, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt đục ngầu.
Bà bước đi rất chậm. Người ở phía trước hầu như đều có người đón, còn bà chỉ xách một cái tay nải nhỏ chậm rãi xuống thuyền, sau đó không chào hỏi ai, khập khiễng bước chầm chậm về phía trước.
Hướng của bà lão đó đi, dường như chính là căn nhà nhỏ tồi tàn ở cuối thôn.
Tô Lâm An sững lại một giây, chẳng lẽ bà lão khập khiễng này chính là chủ nhân của căn nhà đó?
Tô Lâm An tỉ mỉ quan sát bà lão đó.
Sau đó nàng ồ lên một tiếng.
Bề ngoài của người này đúng là đã già nua. Gương mặt đầy nếp nhăn được che phủ bằng mảnh vải vuông thì không nói, trên đó còn có vài đường gân xanh nổi lên, giống như những con giun đang oằn mình bò khắp gương mặt bà. Điều quan trọng nhất là đám giun đó còn đang ngọ nguậy, không ngừng chảy nước mủ ra ngoài.
Đây...
Đây hẳn là bị trúng độc, còn là một loại độc hủy hoại dung nhan vô cùng mạnh. Hồng Nhan Khô! Phụ nữ bị dính phải nó quả đúng là sống không bằng chết.
Tô Lâm An nghĩ một hồi, nếu như bà lão này bị trúng Hồng Nhan Khô, chắc chắn là...
Ừm, chẳng có gì phải nghĩ cả, tự nàng có thể giải được độc.
Bà lão cúi đầu tiếp tục bước về phía trước, quả nhiên đi tới cửa căn nhà mà Tô Lâm An đang ở. Bà mở cửa ra, không lau chùi mà ngồi luôn xuống cái ghế phủ đầy bụi. Sau khi dùng tay xoa bóp đùi xong, bà lại nhấc chân lên đầy khó nhọc, xoa bóp bàn chân.
Nghỉ ngơi một lát, bà mới đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra cho thoáng khí.
Tô Lâm An ngồi bên cửa sổ, nàng nhận ra bà lão này không hề nhìn thấy mình.
Có điều, nàng cũng để ý thấy mắt của bà lão có vấn đề, ở phía trên giống như phủ một lớp sương trắng. Đôi mắt này của bà lão e là không nhìn rõ được thứ gì, chẳng rõ có phải vì thế mới khiến bà không để ý tới nàng hay không?
Tô Lâm An nghĩ vậy, bèn đưa mặt tới trước người bà lão.
Nàng muốn tới gần hơn chút nữa, tiếc rằng thấy gương mặt đó nàng liền cảm thấy khó chịu, chỉ có thể cách một khoảng nhỏ.
Trước kia gặp Mục Cẩm Vân có chứng cuồng sạch sẽ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, lần này lại gặp một bà lão khắp người đầy bụi bẩn. Cái áo khoác màu đen đó nhìn như bị phủ một lớp sơn đen, đã vậy còn dính dầu mỡ, dường như chỉ cần sờ một cái là sẽ dính một đống sền sệt.
Hai người trái ngược hoàn toàn như vậy khiến nàng nhất thời khó mà thích ứng được.
Nàng tiến lại gần, bà lão đó chớp mắt vài cái, sau đó lại dụi mắt, dường như nhìn thấy thứ gì đó nhưng không rõ ràng.
“Này, này.” Tô Lâm An gọi hai tiếng.
Bà lão liền ngây ra, hoảng sợ nhìn bốn phía.
Ơ...
Quả nhiên là bà có thể nhìn thấy nàng, giống như Mục Cẩm Vân.
Chỉ có điều mắt của bà không được tốt, vậy nên không nhìn thấy rõ. Nhưng bà có thể nghe thấy giọng nàng, giờ Tô Lâm An nói bà lão này mới phản ứng lại.
Tô Lâm An đang định nói tiếp, chợt thấy bà lão đang hoảng sợ nhìn quanh quất khắp nơi bỗng ngẩn ra. Bà nhìn thấy con rối ở bên đó. Rõ ràng mắt bà không tốt, sao có thể nhìn thấy con rối được?
“Là ngươi sao? An An.” Bà lão bước đi rất nhanh, không chú ý tới chiếc ghế ở dưới chân nên suýt nữa đã vấp ngã. Sau khi cố gắng đứng vững, bà cầm lấy con rối, lại gọi hai tiếng, “An An.”
Tô Lâm An: “...”
Không ngờ con rối gỗ này lại tên là An An, điều này khiến nàng có một dự cảm không lành.
“An An.”
Ngực Tô Lâm An chợt đánh thịch một cái.
Nàng phát hiện, mình có liên hệ tâm thần với bà lão này, chuyện quái quỷ gì đây?
Ngay sau đó nàng đã hiểu ra, con rối gỗ này đã nhận bà lão này làm chủ. Sau khi nàng đổi cơ thể cũng sẽ có liên hệ tinh thần với bà lão, giống như nàng cũng nhận chủ vậy.
Điều đó cũng có nghĩa, lần này nguyên thần của nàng tương đương với khí linh của con rối gỗ?
Để chứng minh phỏng đoán của mình, Tô Lâm An không lên tiếng mà giao tiếp với bà lão qua tinh thần.
Nàng không biết nói gì mới ổn, nên ừ khẽ một tiếng.
Không ngờ bà lão ấy đột nhiên bật khóc. Bà lặng lẽ rơi lệ, vừa khóc vừa mở tay nải trên bàn, móc một viên linh châu ra.
Tiếp đó bà mở cơ quan trên người con rối, rồi nhẹ nhàng đặt linh châu vào trong.
Linh khí yếu ớt từ một viên linh châu căn bản không thể duy trì được trận pháp vận hành của con rối này. Có điều, nhìn bà lão mong đợi như vậy, Tô Lâm An cũng quay về con rối, dùng thần thức khống chế nó cử động chân tay.
Nàng bước hai bước, còn đá chân.
“Ngươi tỉnh thật rồi!”
“An An ngươi sửa được rồi?”
Bà run rẩy cầm con rối lên, muốn kiểm tra, nhưng lại bất đắc dĩ nói với giọng khẽ run: “Giờ tu vi của ta đã mất, không thể kiểm tra được ngươi đã ổn hay chưa.”
Tô Lâm An ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy ngươi có muốn khôi phục tu vi, khôi phục dung nhan không?”
Động tác của bà lão sững lại, con rối trong tay rơi xuống đất. Mặt bà đầy vẻ cảnh giác, nhìn vào nơi nào đó trên mặt đất rồi hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tô Lâm An: “...”
Sao đột nhiên mắt lại kém đi thế? Bà lão à, giờ thứ mà nãy giờ bà đang nhìn không phải con rối gỗ đâu, mà là một cái chân ghế gãy đó.