Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-70
Chương 70 : Chương 70MƯỜI NĂM
“Ca ca, huynh không sao chứ?” Tiểu Thiền lo lắng hỏi.
Cô bé hỏi xong, phát hiện ra đám rắn ở xung quanh thì bèn nói: “Các ngươi không được ức hiếp ca ca của ta, giúp ta chăm sóc huynh ấy có được không?” Cô bé không rõ những lời mình nói ra, đám rắn rết đó có hiểu hay không, nhưng dù sao nói vậy mới yên tâm.
“Mấy con sâu bọ cấp thấp này ngu lắm.” Xích Ngân Tiêu quay đầu sang, thi triển uy áp khiến đám rắn rết chuột bọ kia nhao nhao bỏ chạy tán loạn. Nó nói tiếp: “Phải dọa thì chúng nó sợ mới được.”
“Ta không sao.” Sắc mặt Mục Cẩm Vân tái nhợt. Hắn nhìn Tiểu Thiền với ánh mắt dịu dàng, “Đừng lo lắng cho ta, muội ở ngoài phải tu luyện cho thật tốt.”
“Đợi ta mười năm, ta sẽ ra ngoài.”
Mười năm. Tự kiểm điểm dưới đáy vách Tư Quá mười năm chính là hình phạt mà tông môn dành cho hắn.
Tay hắn không kìm được mà vuốt ve thanh kiếm đồng xanh, nơi sâu thẳm trong lòng lại gợn chút sóng.
“Tiểu Thiền.”
“Ta đây ca ca.”
Mục Cẩm Vân nói khẽ: “Nếu như có thể, ta muốn để Sở Tài Nguyên tới đây cùng ta.”
“Sở Tài Nguyên tư chất tầm thường, vừa lười biếng còn thích gây chuyện, hắn ở ngoài đó ta không yên tâm. Tuy điều kiện nơi đây kham khổ bần hàn, nhưng ta có thể trông chừng hắn, chưa biết chừng có thể khiến hắn thay đổi trong nghịch cảnh.”
“Những người khác ta đều yên tâm, chỉ mình Sở Tài Nguyên khiến ta lo lắng. Hắn rất thú vị, nếu như hắn có thể tới đây thì những tháng ngày này cũng dễ chịu hơn.”
Tiểu Thiền gật đầu đáp: “Vậy để ta nghĩ cách.”
Xích Ngân Tiêu ở bên nói ngay: “Bắt một người tới đây đơn giản mà, lát nữa ta đưa hắn qua cho ngươi.” Đáy vách núi Tư Quá không hề nguy hiểm. Nó vừa cảnh cáo đám linh thú cấp thấp ở đây, chắc chắn chúng sẽ không dám ức hiếp Mục Cẩm Vân. Sau này nó ném thêm chút linh thạch pháp bảo gì đó xuống, đảm bảo bọn họ sẽ không phải chịu khổ.
“Đa tạ.” Mục Cẩm Vân nói chân thành.
Xích Ngân Tiêu nói là làm. Nó đưa Tiểu Thiền về trước, sau đó bay thẳng tới chỗ đệ tử tạp dịch chặt củi, đưa Sở Tài Nguyên đến đáy vách Tư Quá. Sau khi đưa người tới, Xích Ngân Tiêu còn dặn dò vài câu rồi mới đi. Đợi con chim bay khuất, Mục Cẩm Vân mới lấy thanh kiếm gãy từ sau người ra, chậm rãi mở lớp băng vải quấn trên nó.
Ống tay áo của hắn đã biến thành băng vải, bọc thanh kiếm lại từng lớp một.
Sở Tài Nguyên vốn sợ muốn chết, sau khi thấy Mục Cẩm Vân thì vội vàng chạy qua: “Chưởng môn chưởng môn, đã xảy ra chuyện gì? Ngài vẫn ổn chứ?”
Mục Cẩm Vân không quan tâm tới hắn, chỉ cúi đầu nhìn thanh kiếm gãy rồi nói: “Vô Song, cô còn không ra, ta sẽ giết hắn.”
Sở Tài Nguyên liền run rẩy không thôi. Hắn vốn định chạy qua ôm lấy đùi lớn, giờ cứng đờ người không dám động đậy.
Giết ai cơ, hắn á?
Ở đây chỉ có hai người họ. “Hắn” mà Mục Cẩm Vân nói, không phải chỉ còn mỗi mình Sở Tài Nguyên hắn sao? Vừa nghĩ thông, Sở Tài Nguyên đã vã mồ hôi, bị gió lạnh thổi qua thì cả người như đông cứng như một khúc gỗ.
“Sao Kiếm bà bà lại bị gãy rồi?” Sở Tài Nguyên nói lắp bắp.
“Ngày nào bà bà cũng giúp ta chặt củi, tên chết băm chết vằm nào lại dám đối xử với Kiếm bà bà của ta như vậy!” Sở Tài Nguyên thấy tình hình không ổn, cho dù đã bị đông thành khúc gỗ cũng lấy hết dũng khí, lập cập nói.
Vừa dứt lời đã thấy một luồng kiếm khí xẹt qua, hắn cúi đầu nhìn vết thương trên bả vai mình, mặt đầy vẻ khó tin.
Sao lại vậy?
Sở Tài Nguyên không tài nào nghĩ ra. Hắn không làm chuyện gì bất lợi với tông môn mà, cũng không đắc tội người khác, tại sao chưởng môn không nói một lời đã muốn ra tay? Oan cho hắn quá.
Vai bị một kiếm đâm xuyên. Tu vi của Sở Tài Nguyên vốn không cao, trong điều kiện lạnh khủng khiếp này, hắn đã hơi không chịu nổi, giờ lại chịu một kiếm khiến hắn vừa đau lại vừa lạnh. Gió lạnh thổi vào vết thương khiến máu trong người hắn sắp đông thành băng.
Sắc mặt Sở Tài Nguyên trắng bệch, cả người như sắp ngất đi.
Mục Cẩm Vân không nhìn hắn, chỉ tập trung lau kiếm, “Ngay cả sự sống chết của hắn, cô cũng không để ý nữa sao?”
“Hay là cô đã đi thật rồi?”
Cho tới lúc này, Mục Cẩm Vân mới ngẩng đầu nhìn Sở Tài Nguyên, trên mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì. Hắn của bây giờ, đã chẳng thèm và cũng không cần phải giả vờ trước mặt họ nữa.
Lúc này, ánh mắt của Mục Cẩm Vân rất lạnh lẽo, hoàn toàn không giống với ngày thường. Trong lòng Sở Tài Nguyên, Mục Cẩm Vân là một người tốt, là một kiếm tu vừa có tư chất ưu việt vừa mang đầy ý chí chính nghĩa. Thế nhưng hiện giờ, hắn có phần không dám chắc.
Thiếu niên âm trầm này thực sự là Mục Cẩm Vân sao?
.
Đúng lúc này, Mục Cẩm Vân quay đầu nhìn vào khe đá cách đó không xa.
“Lời của Tiểu Thiền, thực ra các ngươi hiểu được phải không?”
Con rắn ẩn mình ở đó khè ra một tiếng.
“Ta không muốn tự tay giết người.”
“Đợi vết thương trên người hắn khỏi, tặng cho các ngươi.”
“Khè khè...”
Đám rắn lít nha lít nhít bò ra từ những khe đá xung quanh, Sở Tài Nguyên nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Hắn bỗng nhớ lại những chữ mà Kiếm bà bà đã viết cho hắn lúc trước. Không sợ, hắn có củ cải đại tiên bảo vệ!
Sở Tài Nguyên đột nhiên cao giọng nói: “Nửa phần sau của Đan đạo Khí đạo gì đó, nếu như ta chết rồi thì không còn nữa đâu!” Hắn căng thẳng vô cùng, ngay cả tên của hai bí pháp lúc đó Kiếm bà bà viết ra là gì, hắn cũng không nhớ nổi nữa.
Bấy giờ, Mục Cẩm Vân mới nhìn thẳng vào Sở Tài Nguyên.
Trước kia hắn đã phỏng đoán, lão quái vật không thể bị đánh tan, cho dù là nàng biến mất như những ánh sao trước mặt hắn. Giờ lời của Sở Tài Nguyên đã chứng minh, nàng quả thực đã có chuẩn bị để rời đi, vì vậy mới thu xếp đường lui cho Sở Tài Nguyên, cho hắn chút thủ đoạn để bảo vệ tính mạng.
Khó trách trước kia nàng chủ động tới vậy, trực tiếp đưa cho hắn hai bí tịch luyện khí và luyện đan. Hai thứ này còn quý giá hơn công pháp nhiều. Hắn vẫn chưa nghiên cứu chúng thấu triệt, suy cho cùng hắn còn lo nghĩ lão quái vật giở âm mưu quỷ kế. Bởi vậy quãng thời gian trước, Mục Cẩm Vân chủ yếu là xem những kiến thức cơ bản trong tông môn, đợi sau khi hiểu được rõ ràng thì hắn mới nghiên cứu và ngẫm nghĩ, dùng hết sức để phân rõ thật giả.
Nhưng trải qua quãng thời gian học tập, Mục Cẩm Vân cũng biết, thứ lão quái vật cho hắn quý giá tới nhường nào.
Kết quả là nàng không đưa hết cho hắn, vẫn còn một phần khác ở trên người Sở Tài Nguyên.
Thật ra nàng đã thu xếp trước.
“Nàng nói với ngươi thế nào? Kể lại chính xác từng chữ một cho ta.” Trước đôi mắt đen đầy thâm trầm của Mục Cẩm Vân, Sở Tài Nguyên không dám nói láo, lập tức thành thật nói hết ra.
“Ngươi lại đây.”
Sở Tài Nguyên rất căng thẳng, nhưng hắn không dám trái lời. Sau khi nhắm mắt bước qua, Mục Cẩm Vân bắt lấy cổ tay hắn.
“Đã hòa vào cơ thể ngươi rồi?” Hắn để thần thức và một luồng linh khí di chuyển trong cơ thể Sở Tài Nguyên, đau đến mức Sở Tài Nguyên phải kêu la thảm thiết, hận không thể lăn ngay ra đất.
Linh khí đó rét lạnh không gì sánh nổi, như một cây kim lạnh buốt đâm thẳng vào cơ thể hắn.
“Đúng là không cảm nhận được gì.” Mục Cẩm Vân nói, ghét bỏ buông cổ tay của Sở Tài Nguyên ra, “Ta đã để lại một luồng hàn độc trong cơ thể ngươi.”
Hắn liếc nhìn Sở Tài Nguyên đang co rúm người lại trên mặt đất rồi nói tiếp: “Ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng sống sót.”
“Nếu như ngày nào đó gặp lại nàng...” Mục Cẩm Vân không nói tiếp. Sở Tài Nguyên chưa từng thấy nàng, tên đó không nhìn thấy dáng vẻ thực sự của nàng, mà hắn thì có thể, dù là củ cải hay là kiếm.
Cả thiên hạ này, chỉ mình hắn có thể nhìn thấy nàng.
Ném một viên đan dược cho Sở Tài Nguyên, Mục Cẩm Vân không để ý tới hắn nữa mà nói: “Xin lỗi, không thể tặng cho các ngươi được.”
Tuy lời nói rất khách khí, nhưng giọng điệu lại lộ ra sự lạnh lẽo âm u. Đám linh xà xung quanh phát ra tiếng khè khè, không bao lâu sau còn có một con bò qua, ném một cọng cỏ tới bên cạnh Mục Cẩm Vân.
Thảo dược này có thể chữa thương cầm máu, không chỉ vậy, còn có một con chuột xám chạy qua ném cho hắn một cái bình.
Con chuột đó khá giống chuột Tầm Bảo.
Hắn ở dưới đây mười năm, có Sở Tài Nguyên và đám rắn chuột này làm bạn, có lẽ sẽ không nhàm chán.
Hắn đã từng sống cùng với vô số con cổ trùng hung tàn, sao có thể sợ đám linh thú nơi đây? Nơi đây là dưới chân đỉnh Khai Dương. Đỉnh Khai Dương là ngọn núi chuyên luyện khí, rất nhiều đệ tử đều có khí hỏa. Nhiệt độ trên ngọn núi này rất cao, nghe nói còn có địa mạch linh hỏa và dung nham, vậy tại sao dưới vách núi lại lạnh đến vậy?
Có lẽ vẫn nên đi xem xét xung quanh, không chừng hắn có thể phát hiện được linh hỏa thiên địa gì đó, vừa khéo thử nghiệm đạo luyện đan và luyện khí.
Mài giũa mười năm ở dưới đáy vực, đợi mười năm sau chắc chắn phải giết được Hạ Lâu Lan!
“Ca ca, huynh không sao chứ?” Tiểu Thiền lo lắng hỏi.
Cô bé hỏi xong, phát hiện ra đám rắn ở xung quanh thì bèn nói: “Các ngươi không được ức hiếp ca ca của ta, giúp ta chăm sóc huynh ấy có được không?” Cô bé không rõ những lời mình nói ra, đám rắn rết đó có hiểu hay không, nhưng dù sao nói vậy mới yên tâm.
“Mấy con sâu bọ cấp thấp này ngu lắm.” Xích Ngân Tiêu quay đầu sang, thi triển uy áp khiến đám rắn rết chuột bọ kia nhao nhao bỏ chạy tán loạn. Nó nói tiếp: “Phải dọa thì chúng nó sợ mới được.”
“Ta không sao.” Sắc mặt Mục Cẩm Vân tái nhợt. Hắn nhìn Tiểu Thiền với ánh mắt dịu dàng, “Đừng lo lắng cho ta, muội ở ngoài phải tu luyện cho thật tốt.”
“Đợi ta mười năm, ta sẽ ra ngoài.”
Mười năm. Tự kiểm điểm dưới đáy vách Tư Quá mười năm chính là hình phạt mà tông môn dành cho hắn.
Tay hắn không kìm được mà vuốt ve thanh kiếm đồng xanh, nơi sâu thẳm trong lòng lại gợn chút sóng.
“Tiểu Thiền.”
“Ta đây ca ca.”
Mục Cẩm Vân nói khẽ: “Nếu như có thể, ta muốn để Sở Tài Nguyên tới đây cùng ta.”
“Sở Tài Nguyên tư chất tầm thường, vừa lười biếng còn thích gây chuyện, hắn ở ngoài đó ta không yên tâm. Tuy điều kiện nơi đây kham khổ bần hàn, nhưng ta có thể trông chừng hắn, chưa biết chừng có thể khiến hắn thay đổi trong nghịch cảnh.”
“Những người khác ta đều yên tâm, chỉ mình Sở Tài Nguyên khiến ta lo lắng. Hắn rất thú vị, nếu như hắn có thể tới đây thì những tháng ngày này cũng dễ chịu hơn.”
Tiểu Thiền gật đầu đáp: “Vậy để ta nghĩ cách.”
Xích Ngân Tiêu ở bên nói ngay: “Bắt một người tới đây đơn giản mà, lát nữa ta đưa hắn qua cho ngươi.” Đáy vách núi Tư Quá không hề nguy hiểm. Nó vừa cảnh cáo đám linh thú cấp thấp ở đây, chắc chắn chúng sẽ không dám ức hiếp Mục Cẩm Vân. Sau này nó ném thêm chút linh thạch pháp bảo gì đó xuống, đảm bảo bọn họ sẽ không phải chịu khổ.
“Đa tạ.” Mục Cẩm Vân nói chân thành.
Xích Ngân Tiêu nói là làm. Nó đưa Tiểu Thiền về trước, sau đó bay thẳng tới chỗ đệ tử tạp dịch chặt củi, đưa Sở Tài Nguyên đến đáy vách Tư Quá. Sau khi đưa người tới, Xích Ngân Tiêu còn dặn dò vài câu rồi mới đi. Đợi con chim bay khuất, Mục Cẩm Vân mới lấy thanh kiếm gãy từ sau người ra, chậm rãi mở lớp băng vải quấn trên nó.
Ống tay áo của hắn đã biến thành băng vải, bọc thanh kiếm lại từng lớp một.
Sở Tài Nguyên vốn sợ muốn chết, sau khi thấy Mục Cẩm Vân thì vội vàng chạy qua: “Chưởng môn chưởng môn, đã xảy ra chuyện gì? Ngài vẫn ổn chứ?”
Mục Cẩm Vân không quan tâm tới hắn, chỉ cúi đầu nhìn thanh kiếm gãy rồi nói: “Vô Song, cô còn không ra, ta sẽ giết hắn.”
Sở Tài Nguyên liền run rẩy không thôi. Hắn vốn định chạy qua ôm lấy đùi lớn, giờ cứng đờ người không dám động đậy.
Giết ai cơ, hắn á?
Ở đây chỉ có hai người họ. “Hắn” mà Mục Cẩm Vân nói, không phải chỉ còn mỗi mình Sở Tài Nguyên hắn sao? Vừa nghĩ thông, Sở Tài Nguyên đã vã mồ hôi, bị gió lạnh thổi qua thì cả người như đông cứng như một khúc gỗ.
“Sao Kiếm bà bà lại bị gãy rồi?” Sở Tài Nguyên nói lắp bắp.
“Ngày nào bà bà cũng giúp ta chặt củi, tên chết băm chết vằm nào lại dám đối xử với Kiếm bà bà của ta như vậy!” Sở Tài Nguyên thấy tình hình không ổn, cho dù đã bị đông thành khúc gỗ cũng lấy hết dũng khí, lập cập nói.
Vừa dứt lời đã thấy một luồng kiếm khí xẹt qua, hắn cúi đầu nhìn vết thương trên bả vai mình, mặt đầy vẻ khó tin.
Sao lại vậy?
Sở Tài Nguyên không tài nào nghĩ ra. Hắn không làm chuyện gì bất lợi với tông môn mà, cũng không đắc tội người khác, tại sao chưởng môn không nói một lời đã muốn ra tay? Oan cho hắn quá.
Vai bị một kiếm đâm xuyên. Tu vi của Sở Tài Nguyên vốn không cao, trong điều kiện lạnh khủng khiếp này, hắn đã hơi không chịu nổi, giờ lại chịu một kiếm khiến hắn vừa đau lại vừa lạnh. Gió lạnh thổi vào vết thương khiến máu trong người hắn sắp đông thành băng.
Sắc mặt Sở Tài Nguyên trắng bệch, cả người như sắp ngất đi.
Mục Cẩm Vân không nhìn hắn, chỉ tập trung lau kiếm, “Ngay cả sự sống chết của hắn, cô cũng không để ý nữa sao?”
“Hay là cô đã đi thật rồi?”
Cho tới lúc này, Mục Cẩm Vân mới ngẩng đầu nhìn Sở Tài Nguyên, trên mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì. Hắn của bây giờ, đã chẳng thèm và cũng không cần phải giả vờ trước mặt họ nữa.
Lúc này, ánh mắt của Mục Cẩm Vân rất lạnh lẽo, hoàn toàn không giống với ngày thường. Trong lòng Sở Tài Nguyên, Mục Cẩm Vân là một người tốt, là một kiếm tu vừa có tư chất ưu việt vừa mang đầy ý chí chính nghĩa. Thế nhưng hiện giờ, hắn có phần không dám chắc.
Thiếu niên âm trầm này thực sự là Mục Cẩm Vân sao?
.
Đúng lúc này, Mục Cẩm Vân quay đầu nhìn vào khe đá cách đó không xa.
“Lời của Tiểu Thiền, thực ra các ngươi hiểu được phải không?”
Con rắn ẩn mình ở đó khè ra một tiếng.
“Ta không muốn tự tay giết người.”
“Đợi vết thương trên người hắn khỏi, tặng cho các ngươi.”
“Khè khè...”
Đám rắn lít nha lít nhít bò ra từ những khe đá xung quanh, Sở Tài Nguyên nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Hắn bỗng nhớ lại những chữ mà Kiếm bà bà đã viết cho hắn lúc trước. Không sợ, hắn có củ cải đại tiên bảo vệ!
Sở Tài Nguyên đột nhiên cao giọng nói: “Nửa phần sau của Đan đạo Khí đạo gì đó, nếu như ta chết rồi thì không còn nữa đâu!” Hắn căng thẳng vô cùng, ngay cả tên của hai bí pháp lúc đó Kiếm bà bà viết ra là gì, hắn cũng không nhớ nổi nữa.
Bấy giờ, Mục Cẩm Vân mới nhìn thẳng vào Sở Tài Nguyên.
Trước kia hắn đã phỏng đoán, lão quái vật không thể bị đánh tan, cho dù là nàng biến mất như những ánh sao trước mặt hắn. Giờ lời của Sở Tài Nguyên đã chứng minh, nàng quả thực đã có chuẩn bị để rời đi, vì vậy mới thu xếp đường lui cho Sở Tài Nguyên, cho hắn chút thủ đoạn để bảo vệ tính mạng.
Khó trách trước kia nàng chủ động tới vậy, trực tiếp đưa cho hắn hai bí tịch luyện khí và luyện đan. Hai thứ này còn quý giá hơn công pháp nhiều. Hắn vẫn chưa nghiên cứu chúng thấu triệt, suy cho cùng hắn còn lo nghĩ lão quái vật giở âm mưu quỷ kế. Bởi vậy quãng thời gian trước, Mục Cẩm Vân chủ yếu là xem những kiến thức cơ bản trong tông môn, đợi sau khi hiểu được rõ ràng thì hắn mới nghiên cứu và ngẫm nghĩ, dùng hết sức để phân rõ thật giả.
Nhưng trải qua quãng thời gian học tập, Mục Cẩm Vân cũng biết, thứ lão quái vật cho hắn quý giá tới nhường nào.
Kết quả là nàng không đưa hết cho hắn, vẫn còn một phần khác ở trên người Sở Tài Nguyên.
Thật ra nàng đã thu xếp trước.
“Nàng nói với ngươi thế nào? Kể lại chính xác từng chữ một cho ta.” Trước đôi mắt đen đầy thâm trầm của Mục Cẩm Vân, Sở Tài Nguyên không dám nói láo, lập tức thành thật nói hết ra.
“Ngươi lại đây.”
Sở Tài Nguyên rất căng thẳng, nhưng hắn không dám trái lời. Sau khi nhắm mắt bước qua, Mục Cẩm Vân bắt lấy cổ tay hắn.
“Đã hòa vào cơ thể ngươi rồi?” Hắn để thần thức và một luồng linh khí di chuyển trong cơ thể Sở Tài Nguyên, đau đến mức Sở Tài Nguyên phải kêu la thảm thiết, hận không thể lăn ngay ra đất.
Linh khí đó rét lạnh không gì sánh nổi, như một cây kim lạnh buốt đâm thẳng vào cơ thể hắn.
“Đúng là không cảm nhận được gì.” Mục Cẩm Vân nói, ghét bỏ buông cổ tay của Sở Tài Nguyên ra, “Ta đã để lại một luồng hàn độc trong cơ thể ngươi.”
Hắn liếc nhìn Sở Tài Nguyên đang co rúm người lại trên mặt đất rồi nói tiếp: “Ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng sống sót.”
“Nếu như ngày nào đó gặp lại nàng...” Mục Cẩm Vân không nói tiếp. Sở Tài Nguyên chưa từng thấy nàng, tên đó không nhìn thấy dáng vẻ thực sự của nàng, mà hắn thì có thể, dù là củ cải hay là kiếm.
Cả thiên hạ này, chỉ mình hắn có thể nhìn thấy nàng.
Ném một viên đan dược cho Sở Tài Nguyên, Mục Cẩm Vân không để ý tới hắn nữa mà nói: “Xin lỗi, không thể tặng cho các ngươi được.”
Tuy lời nói rất khách khí, nhưng giọng điệu lại lộ ra sự lạnh lẽo âm u. Đám linh xà xung quanh phát ra tiếng khè khè, không bao lâu sau còn có một con bò qua, ném một cọng cỏ tới bên cạnh Mục Cẩm Vân.
Thảo dược này có thể chữa thương cầm máu, không chỉ vậy, còn có một con chuột xám chạy qua ném cho hắn một cái bình.
Con chuột đó khá giống chuột Tầm Bảo.
Hắn ở dưới đây mười năm, có Sở Tài Nguyên và đám rắn chuột này làm bạn, có lẽ sẽ không nhàm chán.
Hắn đã từng sống cùng với vô số con cổ trùng hung tàn, sao có thể sợ đám linh thú nơi đây? Nơi đây là dưới chân đỉnh Khai Dương. Đỉnh Khai Dương là ngọn núi chuyên luyện khí, rất nhiều đệ tử đều có khí hỏa. Nhiệt độ trên ngọn núi này rất cao, nghe nói còn có địa mạch linh hỏa và dung nham, vậy tại sao dưới vách núi lại lạnh đến vậy?
Có lẽ vẫn nên đi xem xét xung quanh, không chừng hắn có thể phát hiện được linh hỏa thiên địa gì đó, vừa khéo thử nghiệm đạo luyện đan và luyện khí.
Mài giũa mười năm ở dưới đáy vực, đợi mười năm sau chắc chắn phải giết được Hạ Lâu Lan!