Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-68
Chương 68 : Chương 68TỘI NHÂN THIÊN CỔ
Lượng Kiếm Sơn, đỉnh Thiên Quyền.
Một con chim lớn ngồi trên mặt đất, dáng vẻ rất hung hăng. Lông trên người nó vô cùng lộn xộn, không ít cọng còn dựng đứng lên, chĩa ra lung tung. Trông nó giống như một con chim trống đã thua còn không chịu nhận.
Chân nó bị buộc một sợi xích vàng lớn. Chính sợi xích này khiến nó phải ngồi trên đất, không thể bay lên.
Đã lâu lắm rồi Xích Ngân Tiêu mới trông chật vật tới vậy.
Nó giận đùng đùng nhìn vào nữ kiếm tu đối diện, quát: “Lục Thu, nếu như đây không phải là khóa Hàn Quang, còn lâu ta mới sợ ngươi!”
Lão tổ Độ Kiếp kỳ của Lượng Kiếm Sơn là một người phụ nữ. Tuy nàng đã ba nghìn tuổi nhưng bề ngoài vẫn xinh đẹp trẻ trung. Nàng mặc một chiếc váy đơn sắc, vấn tóc bằng trâm gỗ mun, yên lặng ngồi khoanh chân đối diện Xích Ngân Tiêu.
Xích Ngân Tiêu vốn không phải linh thú của Lục Thu.
Chủ nhân của nó đã chết rồi. Nó đã đồng ý với chủ nhân trước kia, tiếp tục bảo vệ tông môn này.
Xích Ngân Tiêu không sợ Lục Thu, nó sợ khóa Hàn Quang do chủ nhân để lại. Không phải nó không thể thoát khỏi sợi xích này, mà là nó không nỡ, không bỏ được người đã tạ thế đó, không nỡ làm hỏng di vật của nàng.
“Muội muội ta bị ức hiếp!” Xích Ngân Tiêu tiếp tục mắng, “Vậy mà ngươi lại đưa anh trai của con bé tới vách Tư Quá. Anh trai của con bé chính là anh em của ta, ngươi lại đối xử với anh em của ta như vậy!”
Xích Ngân Tiêu vùng vẫy, sợi xích trên chân cũng kêu lẻng xẻng.
“Bọn họ đã vi phạm môn quy, suýt nữa đã giết chết đệ tử đồng môn, tất nhiên là phải chịu trừng phạt.” Vẻ mặt Lục Thu vẫn bình thản, “Nếu không phải là nể mặt ngươi, Tiểu Thiền sẽ không chỉ bị cấm túc ba tháng, Mục Cẩm Vân cũng không chỉ bị nhốt ở vách Tư Quá để kiểm điểm thôi đâu.”
“Là do tên Hạ Lâu Lan chết tiệt hủy kiếm của Mục Cẩm Vân trước.”
Thấy Xích Ngân Tiêu vẫn muốn tranh cãi với mình, Lục Thu trầm giọng nói: “Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền đều tới từ Tàng Kiếm Sơn.”
Cả người Xích Ngân Tiêu run lên, lông vũ vốn đang dựng ngược hung ác bỗng xoạt một tiếng rủ xuống, rõ ràng con chim này có chút kinh sợ.
Tàng Kiếm Sơn à...
Những kẻ đã trải qua biến cố năm đó, giờ chỉ còn lại nó và Lục Thu.
Những người và chuyện đã từng không dám nhắc tới, cho dù cuối cùng khi nỗi sợ hãi đó đã bị năm tháng làm phai nhạt, Xích Ngân Tiêu cũng không tìm thấy người để có thể kể lể. Vì những kẻ biết chuyện gần như đã chết cả, chỉ còn lại mình họ, một người một chim.
“Tuy giờ phía trên dường như đã không còn truy cứu nữa, chúng ta cũng muốn tìm lại di vật truyền thừa kiếm đạo năm đó. Nhưng Xích Ngân Tiêu, ngươi không thể quá gần gũi với đệ tử của Tàng Kiếm Sơn.”
“Ngươi biết rõ hậu quả.”
“Nếu như một ngày nào đó đám người kia đột nhiên nhớ tới...” Sắc mặt Lục Thu rất nghiêm túc, nàng gằn từng chữ: “Ngươi và ta đều không gánh nổi.”
“Cả Vân Lai Châu không ai có thể gánh nổi.”
“Tu vi của chúng ta đã đạt đến cảnh giới như vậy, vì sao không ai dám độ kiếp phi thăng, lẽ nào ngươi quên rồi sao? Người của Vạn Tượng Tông đã nói, người của Vân Lai Châu phi thăng lên thượng giới, chắc chắn sẽ bị tất cả những thế lực ở thượng giới Đan Khâu loại bỏ...”
Xích Ngân Tiêu không phản bác nữa, hồi lâu sau mới nói: “Đã qua ngàn năm rồi.”
“Đúng vậy, một ngàn năm, linh khí càng ngày càng mỏng manh...” Vân Lai Châu đã trở thành nơi bị thượng giới Đan Khâu vứt bỏ, linh khí ngày càng ít. Có phải rất rất lâu sau này, nơi đây cuối cùng sẽ trở thành thế giới của người phàm không?
Tất cả những điều này, đều do một người gây nên.
Tội nhân thiên cổ - Khương Chỉ Khanh.
“Lần trước đệ tử Hình đường tên Liên Ngấn trở về từ bên đó, nói trấn Thanh Thủy có một củ cải đại tiên, tu vi ít nhất cũng phải là Độ Kiếp kỳ, ngươi có muốn tới xem không?” Lục Thu đã xem qua vết thương trên mặt Thất Nguyệt Vũ. Chúng trông rất kỳ lạ, ngay cả nàng cũng không nghĩ ra cách chữa trị. Liên hệ tới những lời của Liên Ngấn, tu vi của củ cải đó có khả năng rất lớn là Độ Kiếp kỳ. Nhưng tạm thời nàng không qua đó được. Nếu thứ đó coi giữ ở trấn Thanh Thủy mà không ra ngoài, trước mắt nàng cũng không muốn gây thêm chuyện.
Lục Thu vốn không định đề cập tới chuyện này, nhưng nàng thấy để Xích Ngân Tiêu ngày nào cũng cáu gắt trong tông môn không phải cách hay. Chẳng bằng cho nó ra ngoài dạo một vòng, tránh cho nó ngày nào cũng lẩm bẩm Tiểu Thiền Tiểu Thiền không thôi.
“Không đi!” Xích Ngân Tiêu trừng lớn mắt, giơ cánh chĩa đầu nhọn về phía mắt Lục Thu, “Ngươi tưởng ta ngu chắc! Ngươi muốn đẩy ta đi để tiện bề gọi bọn chúng ức hiếp Tiểu Thiền muội muội.”
Lục Thu khẽ chớp mắt.
Con chim ngốc này, từ sau khi Tiểu Thiền gặp chuyện lại trở nên thông minh hơn.
“Ta không có ý đó, ngươi không đi thì thôi.” Lục Thu thở dài một hơi, “Nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ, họ đã từng là người của Tàng Kiếm Sơn.”
“Hãy nhớ đến ngàn vạn sinh linh ở Thập Vạn Đại Sơn.”
Xích Ngân Tiêu thành thật hồi tưởng lại, sau đó lông cánh trên mình lại cụp xuống, cả người run lẩy bẩy.
Trong Thập Vạn Đại Sơn có không ít linh thú mạnh hơn nó, nhưng bọn chúng đều bị một chưởng đập chết cả.
Thấy Xích Ngân Tiêu đã sợ, Lục Thu hỏi: “Còn muốn quản chuyện của họ?”
Nói nhiều như vậy, Lục Thu chỉ muốn Xích Ngân Tiêu đừng quan tâm nhiều tới chuyện của mấy đệ tử Tàng Kiếm Sơn. Nàng đồng ý đặt người trong tầm mắt mình, là bởi muốn biết truyền thừa kiếm đạo của Tàng Kiếm Sơn có tồn tại thật hay không, cũng muốn biết lúc đó rốt cuộc thượng giới đã đánh mất thứ gì, đến mức trút giận sang cả Vân Lai Châu họ.
Nàng nói rất nghiêm trọng, nhưng trong thâm tâm lại cho rằng, phía trên đã vứt bỏ nơi này rồi.
Tu sĩ của Vạn Tượng Tông không thể tự do ra vào giao tiếp với thượng giới nữa, phải chăng điều này chứng tỏ, bọn họ đã không còn quan tâm tới nơi này từ lâu? Nếu đã vậy, nàng cũng không cần lo lắng về mấy tiểu đệ tử này.
Nàng chỉ muốn có được báu vật bị thất lạc đó, nàng không muốn bỏ qua một tia hi vọng nào.
Lỡ như lại tìm được những niềm vui bất ngờ trên người mấy đứa trẻ đó thì sao?
“Dù sao thì ức hiếp ai cũng được, nhưng không được ức hiếp Tiểu Thiền.” Xích Ngân Tiêu vẫn cứng miệng.
“Cô nhóc đó có gì tốt? Nó cho ngươi uống canh Mê Hồn sao?” Lục Thu nhíu mày hỏi.
Tức thì Xích Ngân Tiêu hừ hừ đáp lời: “Chỗ nào cũng tốt hết, đáng yêu muốn chết. Mà không chỉ cho mình ta uống, ngươi đi hỏi mà xem, ai cũng thích cô bé hết.”
Lục Thu: “...”
“Nếu như không thể cầu xin cho Mục Cẩm Vân, vậy ngươi hãy để ta đưa muội muội tới vách Tư Quá thăm hắn.” Xích Ngân Tiêu nhường một bước.
“Đi cũng được, nhưng không được gây rối.” Lục Thu không hề tin tưởng Xích Ngân Tiêu. Nó đưa cô bé đó đi cùng, nói không chừng cô bé đó vừa khóc nó đã hoảng loạn, cưỡng ép đòi thả Mục Cẩm Vân ra ngoài. Vì vậy Lục Thu nói tiếp: “Đeo khóa Hàn Quang ra ngoài. Nếu như nó có chút thương xót người đại ca như ngươi. Nó sẽ hiểu rằng, vì hai đứa nó mà ngươi phải chịu khổ. Nếu như nó còn nhờ vả ngươi thì tiểu muội như vậy không có cũng được.”
Xích Ngân Tiêu ngẩn mặt chim ra một lúc, hồi lâu sau mới buồn bực đáp: “Được.”
(*)
Lượng Kiếm Sơn, đỉnh Thiên Quyền.
Một con chim lớn ngồi trên mặt đất, dáng vẻ rất hung hăng. Lông trên người nó vô cùng lộn xộn, không ít cọng còn dựng đứng lên, chĩa ra lung tung. Trông nó giống như một con chim trống đã thua còn không chịu nhận.
Chân nó bị buộc một sợi xích vàng lớn. Chính sợi xích này khiến nó phải ngồi trên đất, không thể bay lên.
Đã lâu lắm rồi Xích Ngân Tiêu mới trông chật vật tới vậy.
Nó giận đùng đùng nhìn vào nữ kiếm tu đối diện, quát: “Lục Thu, nếu như đây không phải là khóa Hàn Quang, còn lâu ta mới sợ ngươi!”
Lão tổ Độ Kiếp kỳ của Lượng Kiếm Sơn là một người phụ nữ. Tuy nàng đã ba nghìn tuổi nhưng bề ngoài vẫn xinh đẹp trẻ trung. Nàng mặc một chiếc váy đơn sắc, vấn tóc bằng trâm gỗ mun, yên lặng ngồi khoanh chân đối diện Xích Ngân Tiêu.
Xích Ngân Tiêu vốn không phải linh thú của Lục Thu.
Chủ nhân của nó đã chết rồi. Nó đã đồng ý với chủ nhân trước kia, tiếp tục bảo vệ tông môn này.
Xích Ngân Tiêu không sợ Lục Thu, nó sợ khóa Hàn Quang do chủ nhân để lại. Không phải nó không thể thoát khỏi sợi xích này, mà là nó không nỡ, không bỏ được người đã tạ thế đó, không nỡ làm hỏng di vật của nàng.
“Muội muội ta bị ức hiếp!” Xích Ngân Tiêu tiếp tục mắng, “Vậy mà ngươi lại đưa anh trai của con bé tới vách Tư Quá. Anh trai của con bé chính là anh em của ta, ngươi lại đối xử với anh em của ta như vậy!”
Xích Ngân Tiêu vùng vẫy, sợi xích trên chân cũng kêu lẻng xẻng.
“Bọn họ đã vi phạm môn quy, suýt nữa đã giết chết đệ tử đồng môn, tất nhiên là phải chịu trừng phạt.” Vẻ mặt Lục Thu vẫn bình thản, “Nếu không phải là nể mặt ngươi, Tiểu Thiền sẽ không chỉ bị cấm túc ba tháng, Mục Cẩm Vân cũng không chỉ bị nhốt ở vách Tư Quá để kiểm điểm thôi đâu.”
“Là do tên Hạ Lâu Lan chết tiệt hủy kiếm của Mục Cẩm Vân trước.”
Thấy Xích Ngân Tiêu vẫn muốn tranh cãi với mình, Lục Thu trầm giọng nói: “Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền đều tới từ Tàng Kiếm Sơn.”
Cả người Xích Ngân Tiêu run lên, lông vũ vốn đang dựng ngược hung ác bỗng xoạt một tiếng rủ xuống, rõ ràng con chim này có chút kinh sợ.
Tàng Kiếm Sơn à...
Những kẻ đã trải qua biến cố năm đó, giờ chỉ còn lại nó và Lục Thu.
Những người và chuyện đã từng không dám nhắc tới, cho dù cuối cùng khi nỗi sợ hãi đó đã bị năm tháng làm phai nhạt, Xích Ngân Tiêu cũng không tìm thấy người để có thể kể lể. Vì những kẻ biết chuyện gần như đã chết cả, chỉ còn lại mình họ, một người một chim.
“Tuy giờ phía trên dường như đã không còn truy cứu nữa, chúng ta cũng muốn tìm lại di vật truyền thừa kiếm đạo năm đó. Nhưng Xích Ngân Tiêu, ngươi không thể quá gần gũi với đệ tử của Tàng Kiếm Sơn.”
“Ngươi biết rõ hậu quả.”
“Nếu như một ngày nào đó đám người kia đột nhiên nhớ tới...” Sắc mặt Lục Thu rất nghiêm túc, nàng gằn từng chữ: “Ngươi và ta đều không gánh nổi.”
“Cả Vân Lai Châu không ai có thể gánh nổi.”
“Tu vi của chúng ta đã đạt đến cảnh giới như vậy, vì sao không ai dám độ kiếp phi thăng, lẽ nào ngươi quên rồi sao? Người của Vạn Tượng Tông đã nói, người của Vân Lai Châu phi thăng lên thượng giới, chắc chắn sẽ bị tất cả những thế lực ở thượng giới Đan Khâu loại bỏ...”
Xích Ngân Tiêu không phản bác nữa, hồi lâu sau mới nói: “Đã qua ngàn năm rồi.”
“Đúng vậy, một ngàn năm, linh khí càng ngày càng mỏng manh...” Vân Lai Châu đã trở thành nơi bị thượng giới Đan Khâu vứt bỏ, linh khí ngày càng ít. Có phải rất rất lâu sau này, nơi đây cuối cùng sẽ trở thành thế giới của người phàm không?
Tất cả những điều này, đều do một người gây nên.
Tội nhân thiên cổ - Khương Chỉ Khanh.
“Lần trước đệ tử Hình đường tên Liên Ngấn trở về từ bên đó, nói trấn Thanh Thủy có một củ cải đại tiên, tu vi ít nhất cũng phải là Độ Kiếp kỳ, ngươi có muốn tới xem không?” Lục Thu đã xem qua vết thương trên mặt Thất Nguyệt Vũ. Chúng trông rất kỳ lạ, ngay cả nàng cũng không nghĩ ra cách chữa trị. Liên hệ tới những lời của Liên Ngấn, tu vi của củ cải đó có khả năng rất lớn là Độ Kiếp kỳ. Nhưng tạm thời nàng không qua đó được. Nếu thứ đó coi giữ ở trấn Thanh Thủy mà không ra ngoài, trước mắt nàng cũng không muốn gây thêm chuyện.
Lục Thu vốn không định đề cập tới chuyện này, nhưng nàng thấy để Xích Ngân Tiêu ngày nào cũng cáu gắt trong tông môn không phải cách hay. Chẳng bằng cho nó ra ngoài dạo một vòng, tránh cho nó ngày nào cũng lẩm bẩm Tiểu Thiền Tiểu Thiền không thôi.
“Không đi!” Xích Ngân Tiêu trừng lớn mắt, giơ cánh chĩa đầu nhọn về phía mắt Lục Thu, “Ngươi tưởng ta ngu chắc! Ngươi muốn đẩy ta đi để tiện bề gọi bọn chúng ức hiếp Tiểu Thiền muội muội.”
Lục Thu khẽ chớp mắt.
Con chim ngốc này, từ sau khi Tiểu Thiền gặp chuyện lại trở nên thông minh hơn.
“Ta không có ý đó, ngươi không đi thì thôi.” Lục Thu thở dài một hơi, “Nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ, họ đã từng là người của Tàng Kiếm Sơn.”
“Hãy nhớ đến ngàn vạn sinh linh ở Thập Vạn Đại Sơn.”
Xích Ngân Tiêu thành thật hồi tưởng lại, sau đó lông cánh trên mình lại cụp xuống, cả người run lẩy bẩy.
Trong Thập Vạn Đại Sơn có không ít linh thú mạnh hơn nó, nhưng bọn chúng đều bị một chưởng đập chết cả.
Thấy Xích Ngân Tiêu đã sợ, Lục Thu hỏi: “Còn muốn quản chuyện của họ?”
Nói nhiều như vậy, Lục Thu chỉ muốn Xích Ngân Tiêu đừng quan tâm nhiều tới chuyện của mấy đệ tử Tàng Kiếm Sơn. Nàng đồng ý đặt người trong tầm mắt mình, là bởi muốn biết truyền thừa kiếm đạo của Tàng Kiếm Sơn có tồn tại thật hay không, cũng muốn biết lúc đó rốt cuộc thượng giới đã đánh mất thứ gì, đến mức trút giận sang cả Vân Lai Châu họ.
Nàng nói rất nghiêm trọng, nhưng trong thâm tâm lại cho rằng, phía trên đã vứt bỏ nơi này rồi.
Tu sĩ của Vạn Tượng Tông không thể tự do ra vào giao tiếp với thượng giới nữa, phải chăng điều này chứng tỏ, bọn họ đã không còn quan tâm tới nơi này từ lâu? Nếu đã vậy, nàng cũng không cần lo lắng về mấy tiểu đệ tử này.
Nàng chỉ muốn có được báu vật bị thất lạc đó, nàng không muốn bỏ qua một tia hi vọng nào.
Lỡ như lại tìm được những niềm vui bất ngờ trên người mấy đứa trẻ đó thì sao?
“Dù sao thì ức hiếp ai cũng được, nhưng không được ức hiếp Tiểu Thiền.” Xích Ngân Tiêu vẫn cứng miệng.
“Cô nhóc đó có gì tốt? Nó cho ngươi uống canh Mê Hồn sao?” Lục Thu nhíu mày hỏi.
Tức thì Xích Ngân Tiêu hừ hừ đáp lời: “Chỗ nào cũng tốt hết, đáng yêu muốn chết. Mà không chỉ cho mình ta uống, ngươi đi hỏi mà xem, ai cũng thích cô bé hết.”
Lục Thu: “...”
“Nếu như không thể cầu xin cho Mục Cẩm Vân, vậy ngươi hãy để ta đưa muội muội tới vách Tư Quá thăm hắn.” Xích Ngân Tiêu nhường một bước.
“Đi cũng được, nhưng không được gây rối.” Lục Thu không hề tin tưởng Xích Ngân Tiêu. Nó đưa cô bé đó đi cùng, nói không chừng cô bé đó vừa khóc nó đã hoảng loạn, cưỡng ép đòi thả Mục Cẩm Vân ra ngoài. Vì vậy Lục Thu nói tiếp: “Đeo khóa Hàn Quang ra ngoài. Nếu như nó có chút thương xót người đại ca như ngươi. Nó sẽ hiểu rằng, vì hai đứa nó mà ngươi phải chịu khổ. Nếu như nó còn nhờ vả ngươi thì tiểu muội như vậy không có cũng được.”
Xích Ngân Tiêu ngẩn mặt chim ra một lúc, hồi lâu sau mới buồn bực đáp: “Được.”
(*)
Bình luận facebook