Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-65
Chương 65 : Chương 65KIẾM TRONG KIẾM
Tô Lâm An khó nhọc dùng mũi kiếm vẽ một trận đồ, rồi khắc phần cuối cùng quan trọng nhất của hai quyển bí tịch luyện khí và luyện đan vào chính giữa trận pháp. Sau đó nàng dùng phi kiếm khoét một lỗ trên người Sở Tài Nguyên, nhét thẻ ngọc vào vết thương của hắn.
Một loạt hành động này khiến Sở Tài Nguyên sợ tới mức phát khóc.
Kết quả, hắn nhìn thấy phi kiếm viết một hàng chữ trên đất.
“Nếu có ngày Mục Cẩm Vân muốn ra tay với ngươi. Ngươi hãy nói với hắn, ngươi có quyển cuối cùng của kinh thư Đan Đạo và phần cuối của bí điển Khí Tông. Nhất định phải đợi tới khi hắn có thể luyện chế được đan dược cấp bảy và binh khí cao cấp thượng phẩm, hắn mới có thể lấy được nó từ ngươi.”
Sở Tài Nguyên ngây người, mặt lộ rõ vẻ ngỡ ngàng. Chuyện này là sao? Lẽ nào đây không phải kiếm của chưởng môn? Ngày nào nó cũng bay tới giúp hắn chẻ củi, không phải do Mục chưởng môn sắp xếp sao?
Sao nó có thể viết ra hàng chữ này, còn bảo khi Mục Cẩm Vân muốn ra tay thì nói với hắn như vậy, vậy là sao?
Kinh thư Đan Đạo và bí điển Khí Tông là thứ gì? Vừa nghe đã thấy có vẻ rất lợi hại! Chúng ở trong cơ thể ta?
Hắn thấy rất khó hiểu, còn gãi gãi đầu. Trong não ta đâu có thêm thứ gì?
“Vừa rồi, Kiếm bà bà đã truyền công cho ta sao?”
Truyền công em gái ngươi!
Tô Lâm An thấy hắn ngốc không bút nào tả nổi, có chút cạn lời. Dạo gần đây nàng dùng kiếm khắc thẻ ngọc, còn phải dùng kiếm viết chữ, rất mệt đó có biết không hả? Nếu như là Mục Cẩm Vân, nói một hắn liền hiểu mười, lĩnh ngộ được tất cả.
Tên đần này!
Tô Lâm An dùng kiếm vẽ tiếp một cây củ cải trên mặt đất. Chỉ vỏn vẹn mấy nét, phác họa ra hình dáng đơn giản. Vì củ cải kia có hình dáng bất thường, đầu tròn mình mập còn có rất nhiều rễ, nhìn dở dở ương ương, nàng thì đang vô cùng mệt mỏi nên không thể vẽ đẹp được.
Nào ngờ Sở Tài Nguyên liếc một cái là nhận ra ngay, còn quỳ bộp xuống đất la, “Củ cải đại tiên!”
Ấy ấy...
Đừng khoa trương như vậy được chứ?
Nghĩ ngợi một hồi, Tô Lâm An lại cố gắng viết thêm mấy chữ, “Bảo vệ trấn Thanh Thủy”.
“Củ cải đại tiên là đại tiên bảo vệ cho trấn Thanh Thủy ta, nó bảo ta bảo vệ trấn Thanh Thủy sao?” Nhớ lại trong mấy tiểu thuyết lưu truyền của giới tu chân, tiên nhân phi thăng thường chọn vài đồng tử, Sở Tài Nguyên bèn nói: “Đại tiên muốn hóa phép cho ta thành đồng tử dưới trướng ngài?”
Hắn nói xong lại thấy hơi ngượng ngùng, “Nhưng ta đã phá thân đồng tử mất rồi.”
Tô Lâm An suýt chút nữa hộc máu.
Tên Sở Tài Nguyên này đúng thật là...
Nàng không muốn nhiều lời với hắn nữa, tránh lại gặp cảnh dở khóc dở cười.
Thấy trời không còn sớm nữa, Tô Lâm An lại lảo đảo bay về Hình đường. Nàng đoán chừng tên nhóc khốn kiếp kia cũng đến giờ khỏi trạng thái nhập định rồi.
Chỉ có điều mấy ngày nay quá đỗi vất vả, Tô Lâm An bay cũng không vững.
Nàng rất mệt, thấy trên đầu có linh thú hạc Đan bay qua còn chạy tới đi nhờ một chuyến.
Ai cũng biết nó (nàng) có quan hệ mật thiết tới Tiểu Thiền, do vậy linh thú trong tông môn này đều bằng lòng chở nó (nàng)...
Chỉ có điều, con hạc Đan này không phải đám tọa kỵ có thể tùy ý triệu hoán trong tông môn. Nó đã có chủ, hơn nữa còn đang trên đường đi đón chủ.
Vì vậy, Hạ Lâu Lan đã nhìn thấy linh thú của mình cõng một thanh kiếm. Rõ ràng y đã đợi ở đó, mà linh thú kia lại ngoặt một đường bay tới Hình đường trước.
Hạ Lâu Lan bị bỏ mặc, sắc mặt y trở nên khá tệ.
Y nhận ra đó là kiếm của thằng nhãi Kim Đan kỳ Mục Cẩm Vân. Muội muội của thằng nhãi đó, không rõ vì sao mà vừa vào tông môn đã lọt được vào mắt linh thú hộ sơn Xích Ngân Tiêu, vì vậy có được sự bảo vệ của tất cả các linh thú.
Ngay cả linh thú mà y đã lập khế ước, lại vẫn nghe theo lời hắn, còn làm tọa kỵ cho kiếm của hắn?
Hạ Lâu Lan y từ bao giờ lại phải chịu uất ức đến vậy.
Lòng y không vui, liên hệ với linh thú của mình qua tinh thần, “Hạc Đan, quay lại.”
Con hạc Đan kia ngừng lại giữa không trung, quay đầu khẽ kêu một tiếng với hắn.
“Ta đưa thanh bảo kiếm này về rồi quay lại.”
Phi kiếm của Hạ Lâu Lan rời khỏi vỏ, hóa thành một tia sáng bạc lao về phía lưng linh thú, mục tiêu chính là thanh kiếm sắt mẻ kia.
Kiếm của y “keng” một tiếng, chém vào thanh kiếm ấy.
Chỉ thấy thanh kiếm sắt rung một cái, trên thân kiếm đã xuất hiện vô số vết nứt, như bình hoa rơi vỡ. Tuy nó vẫn chưa nứt rời hẳn ra, nhưng đã toàn thân rạn nứt, giống như chỉ ngay giây sau sẽ hóa thành vô vàn hạt bụi.
Tô Lâm An nhất thời có chút căng thẳng.
Không phải nàng chỉ đi nhờ một chuyến thôi sao, làm gì mà căng vậy? Rõ ràng bấy lâu nay nàng bay tới bay lui trong tông môn chẳng hề gì, sao tên Hạ Lâu Lan này vừa ra ngoài đã coi trời bằng vung như vậy?
Thân kiếm vỡ vụn, thanh kiếm gãy ở trong liền lộ ra.
Tuy người khác không thể thấy được điều gì bất thường từ đoạn kiếm gãy bên trong, đến ngay cả nàng cũng cho rằng nó chỉ là một thanh kiếm đồng xanh bình thường. Nhưng kiểu kiếm trong kiếm như thế này sẽ khiến người ta hoài nghi. Mà bản thân Tô Lâm An cũng không biết giờ mình có bị giới hạn bởi thanh kiếm gãy này hay không, nó mà bị hủy thì liệu nàng có chết theo hay không.
Mắt thấy lớp vỏ ngoài của thanh kiếm gãy đã nát vụn, vỡ mất một đoạn, Tô Lâm An vội vàng điều khiển phi kiếm tránh khỏi sự công kích của Hạ Lâu Lan, đồng thời kêu lớn: “Mục Cẩm Vân, mau gọi Tiểu Thiền!”
“Mục Cẩm Vân, Mục Cẩm Vân!”
Mục Cẩm Vân bỗng bừng tỉnh từ trạng thái nhập định, trên trán chảy một lớp mồ hôi mỏng.
Tâm thần hắn có chút không yên.
Dường như hắn nghe thấy có người đang gọi hắn.
“Mục Cẩm Vân mau gọi Tiểu Thiền!”
Hắn nghe thấy câu này thì trong lòng lập tức hốt hoảng, nghiêm giọng nói: “Tiểu Thiền! Liên hệ với đám linh thú, kiếm xảy ra chuyện rồi.”
Hắn xông ra khỏi động phủ, thần thức vươn rộng ra thì liền thấy một thanh kiếm đang bổ vào kiếm của mình.
Lúc này lớp ngoài của thanh kiếm đã bị vỡ vụn, để lộ ra đoạn kiếm đồng xanh ở bên trong.
“Kiếm trong kiếm?” Hạ Lâu Lan với tay qua, thi triển thuật Cầm Nã bắt lấy đoạn kiếm đồng trong không trung. Y quan sát tỉ mỉ, không nhận thấy thanh kiếm này có điểm gì kì lạ. Kiếm như vậy sao còn phải giấu trong một thanh kiếm khác?
Y dùng ngón tay búng một cái, gỉ sắt trên thân kiếm rơi ra khiến y càng khó chịu hơn.
Tô Lâm An nhận ra thanh kiếm gãy này vẫn có ảnh hưởng với nàng.
Khi thân kiếm bị làm hư hại, nàng vẫn cảm thấy hơi đau.
Rất rõ ràng, Hạ Lâu Lan định hủy kiếm.
Nàng có chút căng thẳng, vội vã vươn tay hái lấy chiếc lá đang lay động trong ấn Công Đức.
Tô Lâm An khó nhọc dùng mũi kiếm vẽ một trận đồ, rồi khắc phần cuối cùng quan trọng nhất của hai quyển bí tịch luyện khí và luyện đan vào chính giữa trận pháp. Sau đó nàng dùng phi kiếm khoét một lỗ trên người Sở Tài Nguyên, nhét thẻ ngọc vào vết thương của hắn.
Một loạt hành động này khiến Sở Tài Nguyên sợ tới mức phát khóc.
Kết quả, hắn nhìn thấy phi kiếm viết một hàng chữ trên đất.
“Nếu có ngày Mục Cẩm Vân muốn ra tay với ngươi. Ngươi hãy nói với hắn, ngươi có quyển cuối cùng của kinh thư Đan Đạo và phần cuối của bí điển Khí Tông. Nhất định phải đợi tới khi hắn có thể luyện chế được đan dược cấp bảy và binh khí cao cấp thượng phẩm, hắn mới có thể lấy được nó từ ngươi.”
Sở Tài Nguyên ngây người, mặt lộ rõ vẻ ngỡ ngàng. Chuyện này là sao? Lẽ nào đây không phải kiếm của chưởng môn? Ngày nào nó cũng bay tới giúp hắn chẻ củi, không phải do Mục chưởng môn sắp xếp sao?
Sao nó có thể viết ra hàng chữ này, còn bảo khi Mục Cẩm Vân muốn ra tay thì nói với hắn như vậy, vậy là sao?
Kinh thư Đan Đạo và bí điển Khí Tông là thứ gì? Vừa nghe đã thấy có vẻ rất lợi hại! Chúng ở trong cơ thể ta?
Hắn thấy rất khó hiểu, còn gãi gãi đầu. Trong não ta đâu có thêm thứ gì?
“Vừa rồi, Kiếm bà bà đã truyền công cho ta sao?”
Truyền công em gái ngươi!
Tô Lâm An thấy hắn ngốc không bút nào tả nổi, có chút cạn lời. Dạo gần đây nàng dùng kiếm khắc thẻ ngọc, còn phải dùng kiếm viết chữ, rất mệt đó có biết không hả? Nếu như là Mục Cẩm Vân, nói một hắn liền hiểu mười, lĩnh ngộ được tất cả.
Tên đần này!
Tô Lâm An dùng kiếm vẽ tiếp một cây củ cải trên mặt đất. Chỉ vỏn vẹn mấy nét, phác họa ra hình dáng đơn giản. Vì củ cải kia có hình dáng bất thường, đầu tròn mình mập còn có rất nhiều rễ, nhìn dở dở ương ương, nàng thì đang vô cùng mệt mỏi nên không thể vẽ đẹp được.
Nào ngờ Sở Tài Nguyên liếc một cái là nhận ra ngay, còn quỳ bộp xuống đất la, “Củ cải đại tiên!”
Ấy ấy...
Đừng khoa trương như vậy được chứ?
Nghĩ ngợi một hồi, Tô Lâm An lại cố gắng viết thêm mấy chữ, “Bảo vệ trấn Thanh Thủy”.
“Củ cải đại tiên là đại tiên bảo vệ cho trấn Thanh Thủy ta, nó bảo ta bảo vệ trấn Thanh Thủy sao?” Nhớ lại trong mấy tiểu thuyết lưu truyền của giới tu chân, tiên nhân phi thăng thường chọn vài đồng tử, Sở Tài Nguyên bèn nói: “Đại tiên muốn hóa phép cho ta thành đồng tử dưới trướng ngài?”
Hắn nói xong lại thấy hơi ngượng ngùng, “Nhưng ta đã phá thân đồng tử mất rồi.”
Tô Lâm An suýt chút nữa hộc máu.
Tên Sở Tài Nguyên này đúng thật là...
Nàng không muốn nhiều lời với hắn nữa, tránh lại gặp cảnh dở khóc dở cười.
Thấy trời không còn sớm nữa, Tô Lâm An lại lảo đảo bay về Hình đường. Nàng đoán chừng tên nhóc khốn kiếp kia cũng đến giờ khỏi trạng thái nhập định rồi.
Chỉ có điều mấy ngày nay quá đỗi vất vả, Tô Lâm An bay cũng không vững.
Nàng rất mệt, thấy trên đầu có linh thú hạc Đan bay qua còn chạy tới đi nhờ một chuyến.
Ai cũng biết nó (nàng) có quan hệ mật thiết tới Tiểu Thiền, do vậy linh thú trong tông môn này đều bằng lòng chở nó (nàng)...
Chỉ có điều, con hạc Đan này không phải đám tọa kỵ có thể tùy ý triệu hoán trong tông môn. Nó đã có chủ, hơn nữa còn đang trên đường đi đón chủ.
Vì vậy, Hạ Lâu Lan đã nhìn thấy linh thú của mình cõng một thanh kiếm. Rõ ràng y đã đợi ở đó, mà linh thú kia lại ngoặt một đường bay tới Hình đường trước.
Hạ Lâu Lan bị bỏ mặc, sắc mặt y trở nên khá tệ.
Y nhận ra đó là kiếm của thằng nhãi Kim Đan kỳ Mục Cẩm Vân. Muội muội của thằng nhãi đó, không rõ vì sao mà vừa vào tông môn đã lọt được vào mắt linh thú hộ sơn Xích Ngân Tiêu, vì vậy có được sự bảo vệ của tất cả các linh thú.
Ngay cả linh thú mà y đã lập khế ước, lại vẫn nghe theo lời hắn, còn làm tọa kỵ cho kiếm của hắn?
Hạ Lâu Lan y từ bao giờ lại phải chịu uất ức đến vậy.
Lòng y không vui, liên hệ với linh thú của mình qua tinh thần, “Hạc Đan, quay lại.”
Con hạc Đan kia ngừng lại giữa không trung, quay đầu khẽ kêu một tiếng với hắn.
“Ta đưa thanh bảo kiếm này về rồi quay lại.”
Phi kiếm của Hạ Lâu Lan rời khỏi vỏ, hóa thành một tia sáng bạc lao về phía lưng linh thú, mục tiêu chính là thanh kiếm sắt mẻ kia.
Kiếm của y “keng” một tiếng, chém vào thanh kiếm ấy.
Chỉ thấy thanh kiếm sắt rung một cái, trên thân kiếm đã xuất hiện vô số vết nứt, như bình hoa rơi vỡ. Tuy nó vẫn chưa nứt rời hẳn ra, nhưng đã toàn thân rạn nứt, giống như chỉ ngay giây sau sẽ hóa thành vô vàn hạt bụi.
Tô Lâm An nhất thời có chút căng thẳng.
Không phải nàng chỉ đi nhờ một chuyến thôi sao, làm gì mà căng vậy? Rõ ràng bấy lâu nay nàng bay tới bay lui trong tông môn chẳng hề gì, sao tên Hạ Lâu Lan này vừa ra ngoài đã coi trời bằng vung như vậy?
Thân kiếm vỡ vụn, thanh kiếm gãy ở trong liền lộ ra.
Tuy người khác không thể thấy được điều gì bất thường từ đoạn kiếm gãy bên trong, đến ngay cả nàng cũng cho rằng nó chỉ là một thanh kiếm đồng xanh bình thường. Nhưng kiểu kiếm trong kiếm như thế này sẽ khiến người ta hoài nghi. Mà bản thân Tô Lâm An cũng không biết giờ mình có bị giới hạn bởi thanh kiếm gãy này hay không, nó mà bị hủy thì liệu nàng có chết theo hay không.
Mắt thấy lớp vỏ ngoài của thanh kiếm gãy đã nát vụn, vỡ mất một đoạn, Tô Lâm An vội vàng điều khiển phi kiếm tránh khỏi sự công kích của Hạ Lâu Lan, đồng thời kêu lớn: “Mục Cẩm Vân, mau gọi Tiểu Thiền!”
“Mục Cẩm Vân, Mục Cẩm Vân!”
Mục Cẩm Vân bỗng bừng tỉnh từ trạng thái nhập định, trên trán chảy một lớp mồ hôi mỏng.
Tâm thần hắn có chút không yên.
Dường như hắn nghe thấy có người đang gọi hắn.
“Mục Cẩm Vân mau gọi Tiểu Thiền!”
Hắn nghe thấy câu này thì trong lòng lập tức hốt hoảng, nghiêm giọng nói: “Tiểu Thiền! Liên hệ với đám linh thú, kiếm xảy ra chuyện rồi.”
Hắn xông ra khỏi động phủ, thần thức vươn rộng ra thì liền thấy một thanh kiếm đang bổ vào kiếm của mình.
Lúc này lớp ngoài của thanh kiếm đã bị vỡ vụn, để lộ ra đoạn kiếm đồng xanh ở bên trong.
“Kiếm trong kiếm?” Hạ Lâu Lan với tay qua, thi triển thuật Cầm Nã bắt lấy đoạn kiếm đồng trong không trung. Y quan sát tỉ mỉ, không nhận thấy thanh kiếm này có điểm gì kì lạ. Kiếm như vậy sao còn phải giấu trong một thanh kiếm khác?
Y dùng ngón tay búng một cái, gỉ sắt trên thân kiếm rơi ra khiến y càng khó chịu hơn.
Tô Lâm An nhận ra thanh kiếm gãy này vẫn có ảnh hưởng với nàng.
Khi thân kiếm bị làm hư hại, nàng vẫn cảm thấy hơi đau.
Rất rõ ràng, Hạ Lâu Lan định hủy kiếm.
Nàng có chút căng thẳng, vội vã vươn tay hái lấy chiếc lá đang lay động trong ấn Công Đức.